ZingTruyen.Store

BẠCH KIM

Chương 10

Mai61718191


Draco đứng thẳng lưng, sửa sang lại cái cúc trên cổ tay áo. Tay vung lên một cái, nhàm chán dùng pháp thuật ngăn không cho cái Gương tiếp tục ca hát lải nhải. Nhưng nhìn mình so với lúc trước còn cao hơn, Draco bỗng có cảm giác thành tựu. Miệng cười một cái, nói vậy, đầu sẹo càng lùn hơn mình đi? Draco suy nghĩ bậy bạ một chút. Nhưng mình sẽ không ngu ngốc đi làm quen với thằng kia nữa. Draco vừa sửa sang áo quần, vừa miên man nghĩ, ngón tay vô ý chạm vào bên hông. Ôi... Draco hít sâu một hơi, ở đó còn có một vết thương do bùa chú còn chưa lành, a, kia đương nhiên không phải cha đánh, mà là lão Gellert đáng chết kia! Draco nghiến răng nghiến lợi, nói cái gì đớn đau qua nhanh thì sẽ không nhớ...Được rồi, dù sao ổng nói cũng đúng, cậu cũng không nghĩ nếm trải cái đau này nhiều lần đâu.

"Draco?", Draco quay đầu nhìn cha nghiêm mặt với mình, có ý muốn nói thời gian không còn nhiều, sau đó xoay người đi.

"Vâng, cha.", Draco bước nhanh bắt kịp Lucius, trong lòng có chút ai oán, từ sau khi cậu mười một tuổi, cha sẽ không như trước hôn cậu, đối với cậu mỉm cười sủng nịch. Không lẽ cho dù là Gellert hay cha đều nghĩ, chỉ cần lạnh mặt sẽ dạy được con trở thành người vĩ đại sao? Tuy rằng biết cha không muốn mình ỷ lại hắn quá nhiều, nhưng mà, làm ơn, cậu tính ra cũng hai mươi tám rồi, còn ỷ lại hắn nữa sao? (Kiểu: Cũng biết mình hai tám rồi hả?...)

Thế nhưng, nhìn cha khí lạnh đầy mình, Draco giật giật mi, lần này, cậu sẽ không giống trước nữa, cho rằng cha không thèm để ý đến mình. Draco lại có chút nghi hoặc, rõ ràng ngày đó cũng là cha bỏ cả ngày cùng mình đi Hẻm Xéo, nhưng sao chính cậu lại cảm thấy cha không coi trọng mình? Draco nhìn áo chùng của cha dập dìu thành đường sóng hoa lệ, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp. Bọn họ còn sống, thật tốt...

"Draco? Con lại phát ngốc gì đó?", Lucius bất đắc dĩ nhìn đứa con đang ngẩn người nhìn mình, kiềm chế ham muốn nhéo cái mặt, vốn đã không còn trẻ con nữa, một chút – thực đáng tiếc, Luicus nghĩ, nhưng mặt hắn vẫn lạnh băng.

" Con xin lỗi, cha." Tốt, trả lời cung kính, thái độ lễ phép, Lucius thầm gật đầu, hắn biết, con mình nhất định hiểu được tại sao thái độ của mình thay đổi, tuy rằng không thân mật ấm áp như xưa nữa, nhưng tấm lòng của hắn vẫn trước sau như một quan tâm con hắn. ( Đột nhiên lại nghĩ, đời trước Lucius luôn nhìn thấy một Draco lúc nào cũng sợ mình, trong lòng cỡ nào thương tâm...)

" Đi ra ngoài nhớ phải luôn giữ lễ nghi nhà Malfoy, biết không." Lucius nâng cằm, kiêu ngạo nói.

"Vâng, cha." Draco gật đầu.

"Hẻm Xéo." Lucius hài lòng nhìn Draco, sau đó ném một nắm bột Floo vào lò sưởi âm tường.

Draco đi theo cha, ném một nhúm bột, sau đó nhắm mắt lại, bước vào trong lò.

" Như vậy...Điểm đến đầu tiên là..."Lucius bắt đầu nghĩ lộ tuyến, sau đó định mang theo đứa con trai đến tiệm bánh ngọt cậu luôn thích từ nhỏ để tận hưởng một chút.

"Cha, con tự mình đi được không?", Draco ho một tiếng, cắt ngang suy nghĩ của Lucius, hắn nhướn mày nhìn cậu, " Con muốn đi một mình?"

"Con mười một tuổi rồi." Draco ưỡn ngực, "Hơn nữa còn là một Malfoy." Tốt nhất đừng để cha gặp phải Hagrid với đầu sẹo kia. Nhớ tới cuộc "vật lộn" hồi năm thứ hai ở tiệm sách, Draco nhìn cha dáng người cao gầy, còn Hagrid thì to hơn gấu mà sặc, khụ khụ, nếu đánh nhau, cha không thắng là cái chắc.

Lucius lấy tay che miệng, nhẹ nhàng ho một tiếng, nhìn đứa con ra vẻ người lớn, hắn thật muốn cười. Trên người Draco có chiếc vòng kia, vấn đề an toàn không phải lo lắng...Nếu thằng nhỏ muốn tự đi mua đồ một mình, vậy để nó đi thôi. "Như vậy, ta giúp con mua sách.", nhìn Draco như muốn phản đối, Lucius nói nhanh, " Không cần làm chuyện con chưa làm được." Đống sách nặng vậy, thằng nhỏ ôm sao nổi. " Ta hy vọng con nhớ rõ..."

"Giữ lễ độ của một Malfoy, cuối cùng đến tiệm bánh chờ cha." Draco nhếch miệng cười xấu xa, cậu biết cha vẫn luôn chiều cậu, nhất định sẽ dẫn cậu đi nơi cậu thích.

" Vậy, nhớ đừng làm mất mặt nhà Malfoy." Nhìn cha nghiêng đầu che giấu biểu cảm trên mặt, Draco bỗng thấy tâm trạng mình thật tốt.

.................................................................

Draco nhìn tờ danh sách thật dài, chương trình học vốn cũng đơn giản, cậu chỉ xem một lần đã nhớ. Đem tờ giấy thu nhỏ lại – cảm tạ Merlin, được, cũng phải cảm ơn Gellert, cậu cuối cùng cũng không chỉ biết mỗi một bùa Trôi nổi. Draco nghĩ ngợi, tay vô thức chạm vào bên hông phải, đó là nơi cậu cất đũa phép bên mình, tuy rằng pháp thuật không thần chú rất tiện lợi, nhưng không có thứ vốn luôn kề cận mình suốt bao nhiêu năm, Draco vẫn thấy thiếu thốn khó chịu. Cậu đã chờ nó mười một năm rồi...thứ gần gũi nhất với cậu...

Draco vội vã lách mình qua dòng người đông đúc, hướng đến mục tiêu – Cửa tiệm đũa phép Ollivander.

A, là cậu nhìn nhầm sao? Draco nhíu mày, vì cái gì trông cửa tiệm của Ollivander lại cũ nát khó coi hơn cả trước đây vậy? Tấm biển đầy vết rạn rung lắc trong gió, bức tường nghiêng qua một bên, cánh cửa xiêu vẹo như sắp bung khỏi bản lề...Nếu không phải nơi này đầy người lẫn nắng ấm, Draco nghi ngờ mình đang ở Hẻm Knockturn âm u yên lặng.

Đứng ở ngoài cửa, Draco định tự ếm cho mình một cái bùa vệ sinh, nhưng nghĩ đến Ollivander , giống như Dumbledore, có thể nhìn xuyên thấu người khác, tay Draco lơ lửng giũa không trung, cuối cùng lại buông xuống. Nhẫn nại, Draco, lấy được đũa phép là có thể đi rồi. Hít sâu một hơi, Draco đẩy ra cánh cửa đầy bụi, mím môi, không cần soi gương cũng biết mái tóc bóng mượt của cậu bám bụi xám xịt rồi!

"A, nhìn xem, ai vậy?", một giọng nói trong trẻo vang lên, Draco không tự chủ dựng tóc gáy, sờ đám da gà nổi lên trên cánh tay, cậu chậm rãi xoay người lại, liền bắt gặp một người tóc bạc trắng, ánh mắt trống rỗng.

"Lại là một Malfoy, a, ta biết." Đối phương dí sát mặt mình vào mặt cậu, lầm bầm nói, "Ta hẳn phải biết, tóc ánh kim mà...". Draco lùi ra sau mấy bước, không hiểu tại sao Ollivander khi nhìn thấy mình lại trở nên kỳ quái như vậy.

Ollivander chợt đi mất, một lúc sau giọng ông lại vang lên sau quầy, "A, ta nhớ rõ, đũa phép của cha cháu, gỗ cây đu, gân rồng, một cây đũa phép hoàn hảo...Cháu rất giống ông ấy, năm đó cũng đến đây một mình; ừ, còn đũa của mẹ cháu, thật đáng thương, nó không còn chủ nhân nữa." Ông thì thào nói, xong im lặng nhìn chằm chằm Draco.

Draco nhìn Ollivander có vẻ thần kinh không bình thường lắm, ho một tiếng, cắt ngang lời lẩm bẩm của ông, "Dạ, cháu xin lỗi...nhưng hẳn là, cháu nghĩ...ông để cháu chọn đũa chứ?", nâng cằm, Draco nhìn về phía đống hộp đũa phép xếp chồng cao ngất đằng sau lưng ông.

" A, đúng, đúng, vậy, cậu chủ nhỏ Malfoy, bằng không cháu thử cây này đi..." Ollivander như bừng tỉnh, hưng phấn nói.

Draco nhìn đống đũa phép chất đầy, cảm thấy lần này có chút kỳ quái, lần trước đũa của cậu là mẹ Cissy chọn mua, cho nên cậu không biết trường hợp của cậu bây giờ có bình thường hay không. Trước kia từng nghe Blaise nói, lúc cậu ta thử đũa phép, cái nào không hợp thì sẽ tạo ra một đống phản ứng gây tai nạn, nào là phun lửa, nào xịt nước...Nhưng mà, Draco nhìn một đám đũa mình đã thử qua, không một cây nào trên tay cậu có bất cứ phản ứng gì.

Draco có chút không biết làm sao, cậu biết đũa phép của mình chỉ có một cây thôi, nhưng hiện tượng kỳ quái như vậy vẫn làm cậu lo lắng, lỡ như...Lỡ như không có đũa phép hợp với cậu thì sao bây giờ? Draco bối rối nghĩ.

"A, đúng là vị khách khó tính..." Ollivander lại không hề lo lắng, ngược lại cười cực kỳ vui vẻ, "Lại đây, lại đây." Ông vung tay một cái, đám đũa phép tự dạt qua một bên, sau đó hơn mười cây đũa lại bay ra từ những ngăn tủ, rớt ngay ngắn trên bàn.

Draco cảm thấy run rẩy, máy móc tiếp tục nhấc cánh tay lên.

Ollivander nghĩ ngợi, rồi đưa cậu một cây," Thử cây này xem, mười một tấc Anh, gỗ nhựa ruồi, lõi lông phượng hoàng, xinh đẹp, mềm dẻo linh hoạt." Draco thấy khóe miệng mình giật giật, cây đũa này, nghe nói là của đầu sẹo chết tiệt kia...

Tốt lắm, không có phản ứng.

Được rồi, Draco liếc cái xem thường, "Cháu nghĩ, cháu thích gỗ táo gai, với lại cháu còn chưa thử qua loại đó phải không ạ?" Draco nhìn Ollivander hưng phấn lục tìm đũa phép cho cậu, bất đắc dĩ lên tiếng, cậu thật sự không thể trì hoãn ở đây nữa, cậu còn rất nhiều thứ phải mua.

"Gỗ táo gai...Đúng rồi, đây! Mười tấc Anh, gỗ táo gai, lõi lông kỳ lân, đàn hồi hợp lý. Đến, thử đi cháu." Ollivander đem đũa nhét và tay cậu.

Draco có chút khẩn trương, cậu không biết đời này, cây đũa có còn thừa nhận cậu là chủ nhân không. Sự ấm áp lan truyền từ sâu tận trong tim, Draco chậm rãi mở mắt ra, quả nhiên, đũa phép không phản bội chủ nhân của nó, cậu khẽ cười.

"Một đứa nhỏ đặc biệt nhỉ...", Ollivander nhìn Draco bộ dạng như chạy trối chết rời khỏi tiệm, ánh mắt trong suốt thâm thúy nhìn đống đũa phép chất đầy cả bàn, đũa phép chọn phù thủy, Draco Malfoy...

———————————————————————————————————

ĐŨA PHÉP CỦA DRACO MALFOY

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store