Bach Diep Dong Dinh Phong Khoi To Ai Y
Phong Khởi Tố Ái Ý 24.___Không biết qua bao lâu, chỉ cảm thấy nước trong bồn tựa hồ cũng đã lạnh xuống, dán vào trên người hết sức không thoải mái, Bách Lý Đông Quân mới có chút cẩn thận ôm Diệp Vân đi lên. Cảm nhận được bên cạnh truyền tới tiếng hít thở lâu dài, tựa hồ từng chút một hâm nóng lỗ tai mình không biết bao nhiêu lần, Diệp Vân đỏ bừng lỗ tai, dùng giằng muốn nhảy xuống.Bách Lý Đông Quân không nỡ giữ chặt đau hắn liền nhẹ nhàng đem người thả xuống, mũi chân Diệp Vân vừa đụng tới mặt đất, còn chưa kịp đi mấy bước, đã thấy chân mềm nhũn, tựa hồ không dùng được bao nhiêu khí lực. Nhưng Diệp Vân vẫn cắn môi dưới một cái, kiên trì đi, có chút lơ lửng loạng choạng như người say, sau lưng Bách Lý Đông Quân nhìn mà không khỏi nhíu mày, một lần nữa lại thấy hắn tựa hồ sắp té xuống, Bách Lý Đông Quân lập tức tiến lên đỡ.Bởi vì đúng là đi không nổi, Diệp Vân hiện tại cũng mặc kệ, để Bách Lý Đông Quân thích làm gì thì làm, cứ như vậy để cho y giúp mình thay y phục.Chờ hai người đem y phục trên người xử lý xong xuôi, vừa xoay người lại, nhìn dục phòng một đống bừa bãi. Trầm mặc một hồi, vẫn là Bách Lý Đông Quân phá vỡ cục diện im lặng này, có chút áy náy gãi đầu một cái, nói:" Một lát nữa để cho hạ nhân dọn dẹp đi." Diệp Vân đỏ mặt không lên tiếng, yên lặng gật đầu một cái, coi như không nói là đồng ý.Nhưng mà vừa mới bước ra cửa dục phòng liền thấy hai người Tiểu Nguyệt cùng Thương Di đứng ở cửa phòng tân hôn cách đó không xa, không biết hai người ở nơi đó đứng bao lâu. Vừa nghĩ tới động tĩnh cùng thanh âm không hề trong sáng ban nãy của bọn họ bị người ngoài nghe được, Diệp Vân nửa là kinh ngạc, nửa là xấu hổ, tức thì quay đầu quở trách trợn mắt nhìn Bách Lý Đông Quân, thẳng đến khi làm Bách Lý Đông Quân không dám nhìn trở về, mới có chút ảo não đi về phòng....Thấy Hầu gia cùng phu nhân vào phòng, Thương Di liền nghĩ đi theo phục vụ, Tiểu Nguyệt thấy vậy, vội vàng đem nàng ta ngăn lại. Nhìn Thương Di đầy mặt không hiểu, Tiểu Nguyệt khó chịu trong lòng, nhưng vẫn phải giả bộ như không, nghĩ đến trước đó thiếu gia dặn dò, cắn răng dùng ngôn từ đúng mực ngăn nàng ta ở ngoài cửa. Cho đến khi nhìn bóng dáng Thương Di đi xa, lúc này mới không nhịn được thả lỏng, sau đó mới tiếp tục đi theo phục vụ Diệp Vân.Thương Di trở lại phòng bếp, bị những hạ nhân khác thấy được, nữ đầu bếp Tiểu Miên bên cạnh mở miệng quan tâm hỏi:" Thương Di, ngươi lại bị an bài đến phòng bếp hỗ trợ sao? Đừng nhẫn nhịn chịu đựng như vậy chứ, hay là bẩm lên phu nhân đòi công bằng thử xem?" Thương Di nghe vậy dừng một hồi, gật đầu một cái, sau lại hỗn loạn lắc đầu một cái, lúc này mới có chút khó nhịn nhỏ giọng giải thích:" Không, không phải. Ta biết các ngươi là vì tốt cho ta. Nhưng mà phu nhân ưu ái Tiểu Nguyệt là chuyện bình thường, ta thấy rất thích hợp, với lại, làm mấy việc nặng này cũng không có gì, các ngươi không cần quan tâm ta nữa."Nghe được Thương Di nói như vậy, mọi người cũng gật gù tán đồng. Bọn họ làm việc tại Diệp phủ từ lâu, đương nhiên biết Tiểu Nguyệt là con gái nha hoàn trưởng phục vụ bên cạnh Diệp phu nhân, được Diệp phu nhân tin tưởng giao cho trọng trách hầu hạ Diệp Thiếu gia, thân thiết như huynh muội. Nay vì thiếu gia xuất giá, Diệp phu nhân vì lo lắng mới đem Tiểu Nguyệt cùng bọn họ đưa đi chăm sóc, nào ngờ lại va phải một Thương Di, nhưng rốt cuộc không tiện tiếp tục nữa, đều tản ra bốn phía, mỗi người tự bận việc mình.Chờ người chung quanh đi hết, Thương Di mới bưng một chậu đậu lên, ngồi bên giếng nước, vừa thờ ơ ở nơi đó bóc vỏ đậu, trong đầu hồi tưởng lại chuyện vừa rồi, từ từ, tay bóc đậu dần dần chậm lại.Vốn dĩ thức ăn sau bếp đã làm xong, nhưng vẫn chưa có người tới báo mang thức ăn lên, lại không phân phó gì trước đó, đầu bếp trưởng cũng chỉ đành để cho nha hoàn Thương Di - người hầu như không giỏi phụ bếp đi hỏi một chút, có thể dọn thức ăn lên hay chưa. Nhưng mà đến khi Thương Di đi ra phía trước, trong phòng tân hôn cũng không tìm được hai vị chủ tử, xung quanh cũng không có bất kỳ hạ nhân nào, đang hoài nghi hai người có phải là đi ra ngoài, Thương Di liền nghe được, cách đó không xa trong dục phòng truyền tới tiếng nước.Biết rõ ràng làm như vậy là không hợp quy củ, thậm chí nếu bị phát hiện, đoán chừng còn bị tố cáo chịu phạt, nhưng mà Thương Di vẫn không khống chế được bước chân, từng chút dịch chuyển tiến lên. Còn chưa tới cửa sổ, khoảng cách còn một đoạn ngắn, Thương Di cũng đã có thể rõ ràng nghe bên trong truyền tới tiếng thở dốc nồng đậm, không khí nóng như lửa khiến ngay cả người tâm tư luôn quỷ mị như nàng ta nghe cũng cảm thấy mặt đỏ tim đập.Xa xa cách cửa sổ, mơ hồ, còn có thể nhìn thấy hai bóng người ở bên trong gần sát chồng chéo, tuy rằng không thấy rõ rốt cuộc ai là ai, nhưng mà một màn như vậy cũng đủ khiến Thương Di nhìn đến cả người khô nóng không thôi.Chỉ là đứng một hồi, Thương Di nghe, cũng cảm giác hai chân tựa như đều phải mềm nhũn, trong đáy lòng kêu gào phải rời đi nơi này, nhưng mà dưới chân lại giống như mọc rễ, đứng ngẩn cả người, một bước cũng không xê dịch. Nghĩ đến bản thân lần đầu tiên nhìn thấy Hầu gia, một bộ vân đạm kinh phong, so sánh với thanh âm hiện nghe được ở chỗ này, lại tương phản mãnh liệt như vậy. Còn có phu nhân, trông bề ngoài thì lạnh nhạt nghiêm nghị, thế mà giờ đây khi ở cạnh Hầu gia lại có thể phát ra thứ âm thanh mềm mại này. Thoắt cái đã bắt chặt tâm trí Thương Di, khiến nàng ta hứng thú bừng bừng, cảm giác như có một thế giới mới vừa mở ra ngay trước mắt. Khiến cho nàng ta rất tò mò, muốn biết nhiều hơn thế nữa, nghiên cứu sâu vào nó.Về sau, Thương Di vẫn cưỡng ép để cho lý trí trở về, lắc đầu mấy cái, nhỏ giọng bước chậm lui về phía phòng tân hôn, chỉ là trên mặt đỏ ửng làm sao cũng tiêu không hết. Lại một lát sau, nghe tiếng nước xa xa tựa hồ dần dần nhỏ xuống, Thương Di mới thở dài một cái, cố nén ngượng ngùng trong đáy lòng, mới miễn cưỡng khôi phục trấn định, lúc này Tiểu Nguyệt cũng trở lại.Chẳng qua là nghe một hồi ngắn ngủi, nhưng bây giờ chỉ cần một người yên tĩnh, liền sẽ nhớ tới. Hầu gia bình thường không chút biểu cảm như vậy, phu nhân đối với nàng ta sắc mặt không tốt như vậy, người nhìn một bộ không vướng bụi trần như vậy, người nhìn nghiêm cẩn đoan chính như vậy, nguyên lai lúc riêng tư, ở chuyện phu thê của hai người, lại kích thích như vậy.Bản thân lúc bị Thanh Vương phái tới, liền cố ý được dặn dò qua, chỉ cần nàng ta cố gắng hết sức được Hầu gia coi trọng, chia rẽ tình cảm của hai người bọn họ, nàng ta sẽ không thiệt cái gì cả. Tuy rằng mới ban đầu Thương Di nghĩ sẽ làm theo mệnh lệnh của Thanh Vương, nhưng sau khi chứng kiến một màn vừa rồi, tình cảm của Hầu gia và phu nhân dành cho nhau, nàng ta thực sự cảm động cùng ngưỡng mộ, cho nên khi nghĩ đến viễn cảnh hạnh phúc đó bị tan vỡ, trong lòng lại có điểm khó chịu không muốn. Lại nói, nếu có thể được như Tiểu Nguyệt có thể thân cận hơn với hai vị chủ tử, nàng ta có thể hay không càng được thấy nhiều điều tuyệt vời hơn. Nhưng mà, Thanh Vương thì biết phải làm sao đây....Chỉ là suy nghĩ như vậy một chút, trên mặt Thương Di từ vui vẻ hứng thú chuyển sang chán nản không có sắc khí, đậu trên tay đều bị hỏng có chút không còn hình dáng ban đầu. Chính là đang nghĩ đến mất hồn, sau lưng đột nhiên vang lên thanh âm, lập tức làm Thương Di sợ hết hồn, bất cẩn làm chậu bưng trên tay vương vãi một ít đậu ra ngoài.Là Tiểu Miên đến hỏi đậu đã chuẩn bị xong chưa, Thương Di nghe vậy đang chuẩn bị đáp lời, ngẩng đầu một cái, đã nhìn thấy Hầu gia đi ra sau bếp bước đến chỗ này?!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store