ZingTruyen.Store

Bach Chu Cover Buoc Nham Vao Con Duong Hon Nhan

Chu Di Hân đương nhiên không để Bách Hân Dư cởi áo cho nàng nhìn, thế nhưng xảy ra chuyện xấu hổ như vậy nàng cũng không vui.

Bách Hân Dư vừa đi nàng lập tức lấy áo ngực trong tủ ra mặc vào, hai tay run run, mặt đỏ bừng. 

Cảm giác bực mình và xấu hổ hận đến không thể tìm cái lỗ chui xuống vẫn không vơi bớt. 

Nghĩ đến vừa rồi nàng gần như bán khoả thân, khó chịu trong lòng không thể nào rút xuống. 

Cả ngày nay mệt mỏi nhưng nàng lăn qua lộn lại trên giường không sao ngủ nổi. May là ngày mai không cần đóng phim, bằng không nàng nhất định xong đời. 

Nửa đêm, Chu Di Hân không ngủ được, thở dài cầm cốc xuống nhà lấy nước, đi ngang qua phòng Bách Hân Dư hơi do dự, cuối cùng nhẹ nhàng chạy nhanh xuống nhà. 

Uống nước xong nàng phiền nhiễu nên không trở về phòng, ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, cuộn người, hai tay ôm chân, đầu tựa lên gối, liếc mắt nhìn ra ngoài. 

Nàng cũng không bật đèn phòng khách lên, toàn bộ căn nhà chìm trong bóng tối, có ánh trăng sáng mờ ngoài cửa số chiếu vào, Chu Di Hân có thể mơ hồ nhìn thấy cành cây rung rinh, bóng cây loang lổ, còn có gió lạnh rít gào thổi bên ngoài. 

Nàng buồn bực một đêm, tâm tình hiện tại không hiểu sao bình tĩnh mấy phần. 

Bóng đêm yên tĩnh như vậy khiến nàng nghĩ đến thôn làng, nghĩ đến những đứa trẻ kia, chúng từng dùng tình cảm chân thật nhất sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của nàng. 

Khi đó nàng mất tất cả niềm tin, mỗi ngày ngơ ngơ ngác ngác, không cả biết hôm nay là ngày mấy. Chỉ có thể trơ mắt nhìn trên tin tức giải trí linh tinh mỗi ngày đều có tên của mình, bọn họ dùng những từ ngữ xấu xí nhất, suy đoán ác độc nhất để nói về nàng. 

Sau đám tang của ba, nàng không biết bản thân nên đi đâu. 

Thế giới này tưởng như thật lớn như vậy, cũng dường như quá nhỏ như vậy.

Không có chỗ cho nàng dung thân. 

Nàng không phải không nghĩ tới tự mình giải thích, thế nhưng đã muộn, dư luận đầy trời, người thân cùng công ty song song phản bội, từng cái từng cái bằng chứng sắt thép không thể phản bác ép nàng không có cách nào trở mình. 

Lúc nàng tuyệt vọng nhất, nàng gặp được Diệp Thư Kỳ, lại gặp được những thiên sứ nhỏ kia.

Sau đó, nàng từ từ được sưởi ấm. 

Nhìn thấy những đứa trẻ này trong hoàn cảnh khốn khó như vậy vẫn mạnh mẽ trưởng thành, nhìn Diệp Thư Kỳ dạy dỗ đám trẻ mà không mong chờ được báo đáp, trái tim tưởng chừng đã chết của nàng bắt đầu từng chút từng chút nhảy lên. 

Chẳng phải chỉ là một lần vấp ngã sao? 

Không sao cả, cùng lắm nàng lại đứng dậy từ đầu. 

Cho dù năm năm, mười năm hay bao lâu nàng cũng phải đứng lên. 

Nhưng nàng không nghĩ lại nhanh như vậy, chỉ ba năm, Bách Hân dư tìm đến nàng.

Chu Di Hân ôm chân nằm xuống ghế sofa, cơ thể dần thả lỏng, nhắm mắt, hô hấp đều đặn.

Phòng khách to lớn không còn một tạp âm nào. 

Bách Hân Dư từ phòng vẽ tranh đi ra liền nhìn thấy Tiểu Phì vẫn đang đi ở phía trước, cô không lên tiếng, thấy nó ngồi xuống cửa phòng Chu Di Hân mới nhẹ giọng: "Không được." 

Tiểu Phì kêu "meo" một miếng, Bách Hân Dư đi đến, nhìn thấy cửa phòng Chu Di Hân đang mở. 

Sắc mặt cô thoáng thay đổi, vội vã đi vào trong.

Lúc không nhìn thấy người đáng lẽ phải nằm trên giường ngủ thì mặt trầm xuống, mơ hồ có mấy phần giông gió nổi lên. Tiểu Phì ngoan ngoãn ở phía sau cô, không kêu một tiếng. 

Bách Hân Dư vươn tay chạm vào chăn, một mảng lạnh lẽo. 

Hiển nhiên là Chu Di Hân đã rời đi rất lâu. Mắt cô lộ ra ý lạnh, ánh mắt quét một lượt quanh phòng, không thấy có gì khác biệt. 

Cô mở tủ quần áo ra, thấy quần áo nàng vẫn ở đó, đôi mắt sáng dịu đi mấy phần ác liệt. 

Chỉ là nửa đêm rồi, nàng sẽ đi đâu? 

Đóng phim? 

Hay vì chuyện lúc tối nên tạm thời đi ra ngoài? 

Thái dương Bách Hân Dư giật giật, cô bước nhanh trở về phòng, cầm lấy điện thoại chuẩn bị gọi cho Tả Tịnh Viện, sau đó suy nghĩ một chút vẫn gọi cho Chu Di Hân trước. 

Chuông điện thoại từ dưới nhà vang lên, Bách Hân Dư tắt máy, ra ngoài nghiêng người nhìn xuống, chỉ thấy trên sofa có một người nằm, cả người co lại một đoàn, bóng lưng ngọc ngà. Bách Hân Dư thở phào, đôi mắt rút đi lạnh lẽo, thêm phần mềm dịu. 

Cô bước xuống nhà, cũng không bật đèn, ánh đèn từ hành lang chiếu xuống, chiếu vào người Chu Di Hân, tăng thêm vầng sáng nhàn nhạt. 

Bách Hân Dư tới gần nàng, vươn tay ôm nàng vào lòng, hai tay khẽ run. 

Vừa rồi cô tưởng rằng, nàng bỏ đi rồi. 

Hiển nhiên Chu Di Hân mệt mỏi cực độ, bị cô ôm như vậy cũng không tỉnh lại. Bách Hân Dư nương theo ánh đèn yếu ớt tỉ mỉ nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp của nàng, cuối cùng đặt cằm lên đỉnh đầu nàng, cúi đầu, hôn lên mái tóc mềm. 

Bất an trong lòng nhanh chóng được lấp đầy, có dòng nước ấm tràn ra, chạy theo mạch máu truyền khắp cơ thể cô. 

Bách Hân Dư bế Chu Di Hân đi lên tầng. Tiểu Phì lắc mông đi theo phía sau hai người, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn hai người, đôi mắt xanh thẳm lộ ra mấy phần ngoan ngoãn. 

Đưa Chu Di Hân về phòng xong Bách Hân Dư cũng không về phòng bên mà nằm xuống bên cạnh Chu Di Hân. Liên tục hai đêm không ngủ được, giờ ôm được nàng trong lòng, Bách Hân Dư nhanh chóng ngủ say. 

Tiểu Phì biết điều không hề nhảy lên giường mà ngủ trên sofa, ngẩng đầu nhìn hai người đang nhắm mắt ôm nhau ngủ, không khác ngày thường, nó lại vùi đầu vào chân, đôi tai dựng lên thỉnh thoảng rung rung. 

Ánh trăng mờ ảo xuyên qua khe hở cửa sổ chiếu vào, thêm vài phần yên tĩnh. 

Hôm sau trời tờ mờ sáng, Chu Di Hân chậm rãi tỉnh lại, nàng mở mắt ra nhìn thấy trần nhà quen thuộc liền giật mình ngồi phắt dậy, thấy mình đang ở trong phòng ngủ, cửa phòng đóng lại, không có bất cứ điều dị thường nào. 

Nhưng nàng tối qua, không phải ngủ quên trong phòng khách sao? 

Sao lại trở về phòng ngủ rồi? 

Chu Di Hân không rõ vò đầu, lẽ nào nàng thật sự bị mộng du? 

Không thể nào!!!!! 

Lần đầu tiên Chu Di Hân nghi ngờ chính mình, nàng thở dài đứng dậy, mở cửa phòng liền thấy Tiểu Phì ngồi trước cửa, cái đuôi phe phẩy, con ngươi xanh thẳm chăm chú nhìn nàng. 

"Meo!"

"Meo meo!" 

Chu Di Hân bế nó lên, nghĩ đến chuyện tối qua có chút oán giận nói: "Đều tại nhóc con nhà em, hôm nay phạt không cho em ăn cơm nữa." 

Đôi mắt xanh thẳm của Tiểu Phì nhất thời không có tinh thần, hờn dỗi kêu: "Meo..." 

Bách Hân Dư đứng sau hai người nhàn nhạt mở miệng: "Cô Chu là muốn dùng quyền thế vào việc tư sao?" 

Chu Di Hân ôm Tiểu Phì có chút đề phòng quay đầu lại, nhìn thấy Bách Hân Dư mặc áo ngủ, cô hẳn là mới thức dậy, tóc dài lung tung xõa ra, quầng thâm dưới mắt hôm qua đều nhạt đi, gương mặt xinh đẹp trắng nõn, má hồng hào, đôi mắt sáng đen bóng. 

Rõ ràng là cô ngủ vô cùng ngon. 

Chu Di Hân thầm oán trong lòng, có thể không ngon sao. 

Tối qua nhìn thấy phúc lợi như thế, không ngủ ngon mới lạ. 

Bách Hân Dư nhìn vẻ mặt xám xịt của nàng, cô nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, đi qua nàng xuống nhà. 

Nắng sớm chiếu vào người tăng thêm ấm áp.

Bách Hân Dư vào phòng bếp, thành thạo nấu xong hai bát mì Dương Xuân, ra cửa phòng bếp nhìn thấy Chu Di Hân vẫn đứng ở hành lang tầng hai mới hỏi: "Hôm nay không đi quay phim à?" 

Chu Di Hân ngửi thấy mùi hương thoang thoảng mới hoàn hồn, cúi đầu: "Không quay." 

Bách Hân Dư "ừm" một tiếng, ngồi xuống bàn ăn: "Đến ăn sáng đi." 

Lúc này Chu Di Hân mới nhớ ra chưa đánh răng rửa mặt, nàng thả Tiểu Phì xuống đi vào phòng, mới bước vào phòng tắm, nhìn thấy hình ảnh trong gương liền sửng sốt. 

Tóc dài rối mù, hai mắt sưng lên, sắc mặt trắng bệch, người kia là nàng sao? 

So với Bách Hân Dư vừa rồi vô hạn phong tình, sao nàng lúc này giống diễn viên không cần hóa trang cũng có thể quay phim kinh dị, vai ma nữ thế này hả trời? 

Chu Di Hân bực mình búi tóc lên, đánh răng rửa mặt, trước khi xuống nhà còn cố ý dùng khăn lạnh chườm mắt thật lâu, đến khi nhìn trong gương không thấy mắt sưng vù nữa mới đi xuống. 

Bách Hân Dư đã ăn xong, đang ngồi trên sofa xem tin tức, thấy nàng đi xuống cũng chỉ nhìn một cái liền rời mắt đi, Chu Di Hân ngồi ở bàn ăn, ăn mì. 

Trong phòng khách chỉ nghe thấy tiếng TV, Tiểu Phì đang ngồi trên bàn ăn, mở đôi mắt to tròn nhìn Chu Di Hân, mặt đầy chờ mong.

Chu Di Hân liếc mắt nhìn lưng Bách Hân Dư, lại cúi đầu ăn mì. Di động trên bàn kêu lên tít tít, nàng nhìn màn hình, là Phó Thu nhắn tin. 

[Chị Chu, hôm qua chị nói sẽ gọi cho em.] 

Đôi lông mày thanh tú của Chu Di Hân nhíu lại, nàng suýt thì quên chuyện Tiểu Phì. 

Tiểu Phì ngoẹo cổ nhìn điện thoại, duỗi móng gõ gõ vào màn hình, đôi mắt đầy hiếu kỳ.

Chu Di Hân nhấc chân nó ra, gọi người kia: "Bách tổng." 

Bách Hân Dư quay đầu: "Hả?" 

Chu Di Hân đối diện ánh mắt trong trẻo của cô, hô hấp cứng lại, dừng một chút mới nói: "Thư ký Tả nói ngày mai chị đi về làng với tôi." 

"Ừm." 

Chu Di Hân: "Vậy Tiểu Phì làm sao bây giờ?" 

Bách Hân Dư đôi mắt sâu thẳm: "Tiểu Phì có Tả..." 

Cô nhịn xuống nửa câu sau hỏi ngược lại: "Cô muốn nói gì?" 

Chu Di Hân cười nói: "Tôi có người trợ lý có thể chăm mèo, không bằng tạm thời đưa Tiểu Phì cho em ấy được không?" 

Bách Hân Dư cụp mắt: "Trợ lý?" 

Chu Di Hân: "Ừm, Tiểu Thu." 

Tiểu Thu? 

Bách Hân Dư nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, giọng nói lạnh hơn ba phần: "Không cần."

Chu Di Hân: "Hả? Vậy Tiểu Phì?" 

Bách Hân Dư tắt TV, nhìn đồng hồ nói: "Tiểu Phì đương nhiên là đi cùng chúng ta. Cô Chu trách nhiệm của cô là chăm sóc Tiểu Phì, đương nhiên cô đi đâu thì nó đi theo đó." 

Chu Di Hân: ... 

Bách Hân Dư: "Hơn nữa buổi tối tôi cũng không thể rời xa Tiểu Phì." 

Chu Di Hân: ... 

Biến thái! Bệnh cuồng yêu mèo! 

Nhìn Bách Hân Dư ung dung đi ra khỏi nhà, Chu Di Hân trừng mắt nhìn tấm lưng cô, hận không thể đâm thủng hai lỗ.

Cửa nhà mở ra rồi lại đóng vào. 

Chu Di Hân thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhắn cho Phó Thu: [Không sao rồi.] 

Phó Thu: [??] 

Nhìn Phó Thu gửi đến hai dấu hỏi chấm, Chu Di Hân thở dài. Tiểu Phì ngoan ngoãn cuộn tròn người lại, đầu đặt xuống bàn, chiếc đuôi phe phẩy, quét đến Chu Di Hân cũng bó tay.

Ngoài miệng nói phạt không cho nó ăn cơm, nhưng đối diện hai con mắt vô cùng đáng thương kia, Chu Di Hân vẫn nhẹ dạ đi nấu thức ăn cho Tiểu Phì. 

Nghĩ đến lúc về làng nó có thể không ăn được gì mấy, Chu Di Hân liền làm nhiều hơn một chút. 

Thế là Tiểu Phì đáng lẽ phải giảm cân lại được ăn no căng bụng, nằm thườn ra chẳng muốn động một bước, cả người nằm trên sofa, còn không có sức liếm chân nữa. 

Sau khi ăn xong, Chu Di Hân lên phòng bắt đầu xếp đồ. Đồ của nàng không nhiều, lúc đến đây cũng chỉ mang hai cái va-li, lần này trở về mang một cái va-li là đủ rồi. Nhưng mà đồ ở dưới nhà cũng nhiều nữa. 

Chu Di Hân kéo một va-li xuống nhà, ngồi trong một góc, bắt đầu xếp đồ hôm qua mang về. Đặt mấy thứ nhỏ nhỏ về túi cũ, sau đó gập lại mấy bộ quần áo khác.

Đều là áo lông vũ, cũng không nặng, gập vào xong cũng không chiếm chỗ mấy. Chu Di Hân sắp xếp mọi thứ xong mới đi đến bàn trà, cầm điện thoại lên gọi cho Diệp Thư Kỳ. 

Nàng đến đây hai tháng rồi, đây vẫn là lần đầu tiên gọi cho cô. 

Chuông reo rất lâu vẫn không có ai nhấc máy, Chu Di Hân lại gọi lại, rốt cuộc có người nhận. 

"Thư Kỳ?" 

Đầu bên kia là thanh âm non nớt mềm mại: "Cô Diệp không ở đây ạ." 

Chu Di Hân nhận ra giọng của ai mới nhẹ nhàng hỏi: "Là tiểu Kiều sao?"

  "Cô Chu!!" 

Tiểu Kiều giọng nói non nớt nhưng có quá nhiều hưng phấn và vui sướng, bé không chờ nàng nói chuyện đã tiếp tục: "Cô Chu, phải cô không ạ, cô khi nào mới về ạ? Cô Diệp nói cô rất bận rộn nên không cho chúng em quấy rầy cô, nhưng mà mọi người rất nhớ cô..." 

Chu Di Hân nghe được những lời ấm lòng này, viền mắt nóng lên, khàn khàn nói: "Ngày mai cô sẽ về, cô cũng nhớ mấy đứa nữa." 

Trước mắt như hiện lên từng cái khuôn mặt non nớt nụ cười, chúng nó vẫy tay nhiệt tình hô: "Cô Chu!" 

Chu Di Hân giơ tay lau đi nước mắt trên mặt, tai còn nghe được tiểu Kiều lải nhải nói chuyện, nàng nghẹn giọng hỏi: "Tiểu Kiều, em muốn cô mua gì về không?" 

Lương Kiều dừng lại: "Cô Chu, tiểu Kiều không muốn cái gì, chỉ muốn cô về." 

Chu Di Hân nín khóc mỉm cười: "Được, cô hứa, ngày mai em có thể nhìn thấy cô." 

Tiểu Kiều thanh âm hưng phấn có chút thay đổi, non nớt tiếng nói có chút lanh lảnh, bé còn nói với những trẻ bên cạnh: "Cô Chu nói ngày mai trở về." 

"Mới không gạt mình!"

"Cô Chu đang nói chuyện với mình nè." 

"Hứ!" 

Nghe được bên kia nói chuyện đứt quãng, Chu Di Hân cũng yên lặng không nói gì, cứ như vậy ngồi nghe. 

Mãi đến lúc Lương Kiều hô: "Cô Diệp!" 

Tiếng huyên áo bên kia điện thoại đi xa, giọng Diệp Thư Kỳ vang lên: "Ngày mai về sao?" 

Chu Di Hân mặt mày cong cong: "Ừm, chị cần phải dọn lại phòng em đó." 

Diệp Thư Kỳ đứng trong gió lạnh, nghĩ đến gian phòng trống không trong nhà cười nhẹ: "Được." 

Chu Di Hân suy nghĩ một chút: "Chăn chắc đều mốc hết rồi." 

Diệp Thư Kỳ: "Không đâu." 

"Cửa chính còn bồn hoa không?"

"Còn." 

Chu Di Hân cười hai tiếng, ngắn gọn tán gẫu khiến cho tâm tình nàng vui vẻ, xoa đầu Tiểu Phì lại nghĩ đến một chuyện, cắn cắn môi nói: "Thư Kỳ..." 

"Lần này em về, đi cùng một người." 

Diệp Thư Kỳ bên kia nghi hoặc ừ một tiếng, sau đó thanh âm vẫn ấm áp: "Ừm."

"Chị sẽ chuẩn bị phòng." 

Chu Di Hân đuôi mắt vui vẻ: "Cảm ơn chị." 

Diệp Thư Kỳ cười khẽ xuyên qua điện thoại: "Cảm ơn gì chứ, giữa chúng ta đừng khách khí." 

"Đi đường cẩn thận."

"Vâng."

Chu Di Hân cúp máy, vẻ mặt sung sướng. 

Hơn hai giờ chiều, Bách Hân Dư thật hiếm khi lại về sớm. 

Thư ký Tả đến phòng làm việc không thấy ai, gọi cho Bách Hân Dư mới biết cô đã về nhà. 

Anh nhận mệnh cúp điện thoại, luôn cảm thấy từ khi có phu nhân, thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Bách tổng hoàn toàn thay đổi. Trước đây phòng nghỉ trong văn phòng tổng giám đốc chỉ là để cho có, hiện tại mỗi ngày đến giờ nghỉ trưa Bách tổng đều ở đó ngủ bù đây. 

Cho dù ngủ như thế, thỉnh thoảng anh vẫn thấy quầng đen dưới mắt Bách tổng. 

Đến muộn lại như cơm bữa, hiện tại còn đi về sớm.  Tả Tịnh Viện theo Bách tổng từ khi còn ở nước A, tính tính cũng phải hơn bốn năm rồi, chưa từng thấy Bách Hân Dư vì việc riêng có thể biến thành như vậy. 

Phu nhân, quả nhiên thật lợi hại! 

Bách Hân Dư cũng không biết thư ký Tả sau khi cúp máy còn nghĩ nhiều như vậy, cô nhìn quanh nhà một vòng, thấy trong góc tường có hai va-li cùng một túi ni lông màu đen, cái túi to cỡ nửa cái va-li, rất to, bên trong đựng đồ phình ra. 

Chu Di Hân không ở nhà, cũng không thấy Tiểu Phì, hẳn là nàng mang Tiểu Phì ra ngoài đi bộ. 

Bách Hân Dư để túi xuống, cởi áo khoác ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm cái TV không cả bật lên, nhìn cả nửa ngày mới đứng dậy.

Chu Di Hân và Tiểu Phì di dạo trở về, lúc mở cửa vào nhà có chút sửng sốt. Trong phòng bếp đã có bóng người quen thuộc, mùi thơm thức ăn theo không khí bay đến mũi nàng, nàng lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, mới hơn năm giờ. 

Bách Hân Dư đã tan làm rồi? 

Sao sớm vậy?  Chu Di Hân thả Tiểu Phì xuống, đóng cửa đi vào nhà mới biết cô đã về từ lâu, va-li của Bách Hân Dư đã đặt cạnh túi đen, va-li nhỏ nhỏ, nhìn cũng biết không có quá nhiều đồ bên trong. 

Nàng mím mím môi lại nghe được tiếng Bách Hân vang lên: "Về rồi." 

Chu Di Hân đáp lại: "Ừm." 

Bách Hân bưng thức ăn đặt lên bàn, động tác tao nhã, nghiêng đầu nhìn nàng: "Mấy ngày nay vẫn là không nên mang Tiểu Phì ra ngoài, trời lạnh, Tiểu Phì không chịu được gió lạnh." 

"Ừm."

Tiểu Phì nghe được tên mình, hưng phấn vây quanh Bách Hân Dư, dùng cơ thể mềm mại cọ cọ chân cô, liên tục kêu "meo meo". 

Chu Di Hân sợ Tiểu Phì quấy rầy Bách Hân Dư nấu cơm, tiến lên vài bước ôm nó ra ngồi ở sofa vuốt ve, không bao lâu liền vang lên tiếng ngáy nhè nhẹ. 

Bách Hân Dư nấu cơm xong nhìn một người một mèo trên sofa, ánh mắt dịu dàng. 

Hơn sáu giờ tối, trời tối đen, đèn đường sáng lên, Bách Hân Dư tắm xong đi xuống nhà, khoác áo choàng tắm, tóc dài buộc lên, cô vào bếp bê bát canh lên bàn gọi Chu Di Hân: "Đến, ăn cơm thôi." 

Chu Di Hân ngồi trên sofa hơi buồn ngủ, nghe thấy Bách Hân Dư gọi mới giật mình ngẩng đầu, khẽ sờ sờ mũi đứng dậy ngồi xuống bàn ăn. 

Tối nay có rất nhiều món, rõ ràng chỉ có hai người nhưng lại có đến sáu món mặn với một bát canh, Chu Di Hân nói thầm trong lòng, thịnh soạn như vậy, lẽ nào hôm nay là sinh nhật Bách Hân Dư? 

Cũng không đúng. 

Lúc hai người đi đăng ký kết hôn nàng cũng nhìn qua thẻ căn cước của Bách Hân Dư rồi.

Sinh nhật vào tháng một. 

Vậy hôm nay là ngày tốt đẹp gì đây? 

Khuôn mặt Chu Di Hân nghi hoặc, vẻ mặt Bách Hân Dư lại hờ hững, liên tục gắp thức ăn cho nàng. Chu Di Hân được yêu thương vừa mừng lại vừa lo, muốn hỏi lại không biết mở miệng như nào. 

Mãi đến lúc cơm canh no đủ rồi, Bách Hân Dư mới nhàn nhạt mở miệng: "Ăn ngon không?" 

Chu Di Hân nghiêm túc trả lời: "Ngon nha." 

Đôi mắt Bách Hân Dư vừa đen vừa sáng, chăm chú nhìn biểu hiện của Chu Di Hân: "Vậy tốt nhất là cô Chu nên nhớ kỹ những hương vị đó, đặc biệt là lúc trở về làng." 

Chu Di Hân kéo kéo khóe miệng, vẻ mặt sững sờ. 
----------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store