ZingTruyen.Store

Bac Thay The Bai Tinh Te Diep Chi Linh

Chương 2: Thẻ bài ảo sống động như thật

Tạ Minh Triết ở trong phòng bệnh bình tĩnh cả một buổi tối, cũng chỉnh lý rõ ràng toàn bộ ký ức quá khứ của nguyên chủ.

Từ nhỏ nguyên chủ đã lớn lên trong trại trẻ mồ côi, bởi vì có tài vẽ tranh nên đã trúng tuyển trong kỳ thi đại học, vào được khoa mỹ thuật của đại học Đế Đô. Đại học Đế Đô sẽ chính thức khai giảng vào ngày 1 tháng 9, hôm nay là ngày 1 tháng 8, còn lại thời gian một tháng, cậu phải nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng.

Đầu tiên là phải nghĩ biện pháp xuất viện, 'người thực vật' như cậu nằm một ngày trong phòng săn sóc đặc biệt cần phải tốn không ít tiền, cậu không có người thân nào ở thế giới này, cũng không biết là ai trả tiền thuốc men giúp mình. Nghĩ tới đây Tạ Minh Triết đứng ngồi không yên, vội vàng mang dép đi tìm bác sĩ chủ trị.

Tám giờ sáng, thiếu niên phòng bệnh số bảy đột nhiên mở cửa đi ra ngoài.

Bác sĩ Tần đang kiểm tra phòng bệnh nhíu mày, nghi ngờ nhìn sang: "Tạ Minh Triết? Cậu không nằm nghỉ đi, chạy ra ngoài làm gì?" Bình thường người thực vật mới tỉnh lại đều rất mê man, cần trải qua một khoảng thời gian rất lâu mới có thể tiếp nhận được thay đổi ở thế giới hiện thực, nhưng thiếu niên này rất kỳ quái, trên mặt không hề có chút mờ mịt hay uể oải nào, sáng sớm đã để chân trần mang dép lê chạy ra, gương mặt rất xán lạn.

"Bác sĩ, cho hỏi khi nào thì tôi có thể xuất viện vậy?" Tạ Minh Triết nghiêm túc nhìn bác sĩ: "Còn nữa, tiền thuốc men của tôi thanh toán thế nào?"

"Số liệu cơ thể của cậu rất bình thường, hôm nay ở lại quan sát thêm một ngày, không có vấn đề gì thì ngày mai tôi sẽ để cậu làm thủ tục xuất viện." Bác sĩ Tần đi tới trước mặt Tạ Minh Triết, chồng lại ánh mắt trong suốt sáng ngời của thiếu niên, giọng nói không khỏi ôn hòa hơn: "Về phần chi phí nằm viện thì cậu không cần lo lắng. Bởi vì trước kia cậu có mua bảo hiểm y tế nghiêm trọng, khi xuất viện có thể tìm công ty bảo hiểm thanh toán."

"Cám ơn bác sĩ." Tạ Minh Triết thở phào nhẹ nhõm. Cậu nhớ ra lúc tốt nghiệp trung học trại trẻ mồ côi có mua bảo hiểm y tế nghiêm trọng cho cậu, nếu công ty bảo hiểm gánh đi phần tiền viện phí thì ít nhất cậu cũng không cần gánh một thân nợ nần, đây rốt cuộc cũng là một tin tức tốt.

Sau khi trở lại phòng, Tạ Minh Triết bắt đầu sắp xếp thu dọn đồ dùng cá nhân. Khi đó cậu tới nhà hàng phỏng vấn thì gặp sự cố ngã từ lầu ba xuống, được quần chúng đưa tới bệnh viện, vì thế trên người cũng không mang theo quá nhiều đồ--- trong túi chỉ có thẻ phòng, căn cước công dân và điện thoại thông minh.

Trên thẻ căn cước có hình của cậu, đồng thời được liên kết với thẻ ngân hàng, không cần lo lắng bị người ta lấy trộm. Tấm thẻ phòng này, theo trí nhớ thì nó là thẻ của căn phòng nhỏ mười mét vuông được thuê tạm với giá rẻ. Về phần điện thoại thì cũng là khó khăn lắm mới gom tiền mua được loại rẻ nhất, bên trong không có số điện thoại của bao nhiêu người, bởi vì Tạ Minh Triết ở thế giới này cũng không có bao nhiêu bạn bè.

Vì thế khi tính cách của cậu xảy ra thay đổi, trong cơ thể đổi một linh hồn thì có lẽ cũng không có ai quan tâm.

Tạ Minh Triết thu dọn đồ đạc xong thì mặc quần áo bệnh nhân đi tới cửa sổ.

Ngoài cửa sổ là các tòa nhà cao tầng san sát, tòa nhà cao chọc trời hơn trăm tầng nhiều hằng hà vô số, trên không trung còn có bảy tám tầng đường lơ lửng cho xe bay di chuyển, đủ loại xe bay tạo hình kỳ lạ bay tới bay lui trên trời, Tạ Minh Triết mở to mắt, tò mò quan sát thế giới này.

Phòng chăm sóc đặc biệt của cậu nằm ở lầu ba, vì thế có thể nhìn thấy rõ cảnh dưới lầu.

Vừa lúc có một cô gái dẫn theo một con thú cưng đặc biệt đáng yêu đi ngang qua, đó là một loại động vật mà Tạ Minh Triết chưa từng thấy qua, cao hơn mệt mét, nhảy nhót đi trên đường, lỗ tai dài trông rất giống... thỏ?

Có thỏ lớn đến vậy sao? Quần áo màu hồng trông thật đáng yêu. Có điều bệnh viện không phải cấm thú cưng à? Thú cưng sẽ mang theo rất nhiều mầm bệnh, lỡ như truyền cho bệnh nhân thì phải làm sao?

Tạ Minh Triết có chút hoang mang, vấn đề này trong ký ức của nguyên chủ không có lời giải thích.

Đang nghĩ ngợi thì bác sĩ Tần đẩy cửa tiến vào. Vị bác sĩ trung niên này có tính tình rất tốt, giọng nói cũng ôn hòa, mang theo thiết bị cẩn thận kiểm tra giúp Tạ Minh Triết một phen, sau đó nói: "Cậu nằm trên giường bệnh hai tháng, vẫn luôn dùng dịch dinh dưỡng duy trì sinh mệnh, cơ thể sẽ bị héo rút, thể trọng cũng suy giảm nghiêm trọng, sau khi xuất viện phải tăng cường rèn luyện mới có thể chậm rãi khôi phục."

Tạ Minh Triết cũng biết hiện giờ mình rất gầy, sờ tới sờ lui trên người cũng bị xương cấn tay. Nửa chết nửa sống nằm ở bệnh viện suốt một tháng, gầy như một bộ xương cũng thực bình thường. Trước đây Tạ Minh Triết là vóc người đẹp tiêu chuẩn, biết nên rèn luyện thế nào, vì thế cũng không quá lo lắng vấn đề này.

Dưới lầu lại có cô gái dắt thú cưng thỏ không chênh lệch bao nhiêu với cô gái khi nãy đi tới, con thỏ cao hơn cô gái mấy cm. Tạ Minh Triết rốt cuộc nhịn không được lòng tò mò mãnh liệt, mở miệng hỏi: "Bác sĩ Tần, thú cưng mà cô bé kia dẫn theo là gì vậy? Hiện giờ bệnh viện cho phép tùy tiện dẫn thú cưng vào vậy sao?" Ký ức của nguyên chủ đã từng sinh sống trong thế giới này cũng không thể nào giải thích, vì thế có hỏi cũng không kỳ quái, Tạ Minh Triết nghĩ.

"Đó là ảo ảnh của thẻ sao." Bác sĩ Tần giải thích: "Bệnh viện không cho phép thú cưng tiến vào, bọn tôi cũng không phải bác sĩ thú y."

"Ảo ảnh thẻ sao?" Vẻ mặt Tạ Minh Triết đầy chấm hỏi.

"Xem ra cậu không chơi trò chơi này nhỉ?" bác sĩ Tần trêu ghẹo: "Người trẻ tuổi không chơi trò này quả thực không nhiều."

"Khụ, tôi không quan tâm tới trò chơi lắm." Tạ Minh Triết đưa tay gãi ót, mỉm cười xấu hổ. Ai bảo cậu tới từ hành tinh nghèo khó chứ, hoàn toàn không hay biết gì về xu thế đang thịnh hành ở thủ đô phồn hoa này. Trong mắt bác sĩ thì cậu chính là một cậu nhóc nhà quê đi?

Ảo ảnh thẻ sao? Đó rốt cuộc là thứ đồ chơi gì?

Tạ Minh Triết thầm ghi nhớ từ này, dự tính chốc nữa sẽ tìm hiểu một chút.

Sau khi làm kiểm tra xong, bác sĩ Tần căn dặn: "Dạ dày của cậu vẫn còn khá suy yếu, ba ngày kế tiếp nên ăn thức ăn lỏng, sau đó hãy ăn cơm bình thường, nhưng đừng ăn những món quá kích thích. Nhớ kỹ chưa?"

Tạ Minh Triết ngoan ngoãn gật đầu: "Nhớ kỹ rồi, cám ơn bác sĩ."

Chờ bác sĩ xoay người đi rồi, Tạ Minh Triết lập tức ngồi xếp bằng trên giường, lấy điện thoại ra tìm hiểu từ khóa 'thẻ sao'.

Rất nhanh đã có một lượng lớn tin tức xuất hiện, Tạ Minh Triết càng xem lại càng khiếp sợ...

Thì ra những ảo ảnh thẻ sao kia đều xuất phát từ một trò chơi có tên là 'Cơn Bão Thẻ Sao'.

Là một trò chơi đấu thẻ bài thực tế ảo thịnh hành toàn cầu, đến giờ đã vận hành được tròn mười năm, số lượng người chơi đã vượt qua ba tỷ.

Bắt đầu từ mười năm trước chính phủ bắt đầu triển khai giải đấu có tiền thưởng rất phong phú thì sự phát triển của nó là không thể nào ngăn cản được, thậm chí còn xuất hiện rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp đấu thẻ bài và đủ câu lạc bộ thẻ bài chính quy.

Với tư cách là trò chơi đối chiến nổi tiếng nhất mạng internet tinh tế, có thể vững vàng duy trì địa vị ông lớn giang hồ liên tục mười năm như vậy tự nhiên có chỗ tuyệt vời của mình.

Cốt lõi trò chơi chính là các loại thẻ bài được chính phủ gọi là 'thẻ sao'.

Thẻ sao không chỉ có thể đối chiến trên mạng thực tế ảo, còn có một lượng lớn thẻ bài thú cưng đáng yêu có thể biến ảo ngoài đời thực. Ví dụ như 'thẻ Thỏ Tai Dài', có thể biến ảo ra một bé thỏ đáng yêu thật to, ảo ảnh sống động như thật, giống như trước mắt có một con thỏ thật vậy.

Trò chơi này vừa ra mắt thì các cô gái kích động muốn điên luôn rồi. Đủ loại thẻ thú cưng như mèo Ba Tư, chó Teddy, thỏ tai dài... thoáng chốc đã thịnh hành toàn cầu, gần như trong tay mỗi cô gái đều có vài tấm thẻ bài thú cưng, lúc rảnh rỗi không có gì làm thì gọi ra chơi đùa một chút--- mặc dù chỉ là hình chiếu thực tế ảo, không thật sự tồn tại nhưng vẫn không thể nào chống đỡ được sự đáng yêu của chúng!

Ngoại trừ thẻ bài thú cưng đặc biệt rất được các cô gái yêu thích gần như luôn bán cháy hàng thì còn xuất hiện rất nhiều thẻ bài chiến đấu.

Tạ Minh Triết thuận tiện nhìn lướt qua số thẻ bài chiến đấu được đánh giá tương đối cao ở trên mạng, vì dụ như thẻ bài chiến đấu 'Rồng Lửa' của tuyển thủ siêu nổi tiếng Nhiếp Viễn Đạo có thể triệu hồi một con rồng khổng lồ toàn thân đỏ rực, nó có thể phóng ra 'cơn bão lửa' càn quét xung quanh, hết thảy ảo ảnh xung quanh đều sẽ bị thiêu rụi thành tro bụi; 'Thần Thụ Ngàn Năm' của Đường Mục Châu thì càng khoa trương hơn, có thể trực tiếp triệu hồi một gốc thần thụ che khuất bầu trời, vô số dây leo màu xanh lá cây giống như xúc tua cấp tốc mở rộng lan tràn, uy lực to lớn có thể nháy mắt xoắn chết mọi sinh vật ảo ảnh ở xung quanh.

Theo những thẻ bài chiến đấu này xuất hiện, giải đấu chuyên nghiệp do liên minh tổ chức cũng ngày càng đặc sắc hơn.

Trải qua mười năm phát triển, liên minh thẻ bài đã rất chính quy, hình thức kinh doanh các câu lạc bộ lớn cũng rất hoàn thiện, số lượng người dân tham gia thi đấu đột phá trăm triệu, lượng người xem giải thi đấu thẻ bài cấp cao của chính phủ vượt hơn ba mươi phần trăm, mà thu nhập của tuyển thủ thẻ bài ưu tú của liên minh chuyên nghiệp làm dân chúng bình thường đuổi theo không kịp.

Nghe nói tuyển thủ thẻ bài hàng đầu như Nhiếp Viễn Đạo, Đường Mục Châu thì thu thập hàng năm hơn trăm triệu, số fans có thể so với minh tinh hàng đầu.

Điều này làm Tạ Minh Triết nhịn không được nghĩ tới trò chơi E-Sports như Liên Minh Huyền Thoại, StarCraft nổi tiếng khắp toàn cầu ở thời của mình, lúc học đại học cậu cũng từng chơi, không ngờ thời đại hiện giờ lại khuếch trương như thế, Cơn Bão Thẻ Sao gần như đã trở thành trò chơi quốc dân, 80% người dân đều đang chơi.

Độ tự do của trò chơi này rất cao, tất cả người chơi đều có thể làm thẻ bài gốc, ví dụ như hai thẻ bài chiến đấu Rồng Lửa và Thần Thụ Ngàn Năm vừa xem khi nãy đều là thẻ bài gốc của tuyển thủ chuyên nghiệp tạo ra. Nhóm dân cư mạng cũng có thể chế tạo thẻ bài có một không hai của riêng mình để bồi dưỡng, đây cũng là một trong những nguyên nhân làm Cơn Bão Thẻ Sao đã đưa vào hoạt động tròn mười năm nhưng vẫn không hề suy giảm.

Tạ Minh Triết xem hết những tài liệu này, trong lòng cũng bội phục thương nghiệp đã khai phá trò chơi này.

Ở thế kỷ hai mươi mốt Tạ Minh Triết là sinh viên khối khoa học tự nhiên, từng học lập trình máy tính, khi đó kỹ thuật vẫn chưa thể làm ra trò chơi như vậy. Nhóm kỹ sư hiện giờ thật sự quá trâu bò, nhất là 'kỹ thuật hình chiếu ảo ảnh thẻ sao', có thể làm sinh vật thẻ sao đáng yêu phóng ra ngoài thế giới hiện thực để mọi người giải trí, lúc mới nhìn thấy thú cưng mà cô bé kia dẫn theo, suýt chút nữa Tạ Minh Triết đã tưởng rằng đó là thật!

Trên mạng nói điểm khác biệt lớn nhất của thú cưng thật sự và thú cưng thẻ sao chính là cái bóng và tính xuyên thấu.

Khi ánh sáng chiếu vào ảo ảnh thẻ sao sẽ không có bóng, hơn nữa mọi người cũng có thể trực tiếp đi xuyên qua ảo ảnh, dù sao nó cũng chỉ là hiệu quả thị giác do công nghệ cao chế tạo ra mà thôi, không tồn tại thực tế. Vì thế khi nãy bác sĩ Tần chỉ cần liếc mắt đã nhận ra đó là Hắc Thập Tự --- người của thế giới này đã sớm quen với loại ảo ảnh này, nhưng Tạ Minh Triết thì khá ngạc nhiên.

Tạ Minh Triết còn muốn tìm hiểu nhiều tài liệu về trò chơi hơn, đúng lúc này trên điện thoại đột nhiên sáng lên một dòng tin: "Tạ Minh Triết, tôi là dì Trương cho thuê nhà, vừa kiểm tra sổ sách thì thấy cậu vẫn chưa nộp tiền thuê nhà tháng bảy, tám trăm tinh tệ, mau nộp sớm đi nhé."

Tạ Minh Triết ngẩn người. Tiền thuê nhà? À đúng rồi, trước đó khi tới Đế Đô vì muốn có chỗ ở tạm thời nên cậu đã thuê một căn phòng, kết quả cả tháng nay làm người thực vật nằm trong bệnh viện, tiền thuê nhà quả thực chưa giao.

Tạ Minh Triết lập tức dùng điện thoại kiểm tra số dư thẻ ngân hàng một chút.

Ngân hàng trung ương: "Khách hàng thân mến, số dư tài khoản của bạn là: 1000 tiền tinh tế."

Tạ Minh Triết: "..."

Nộp tiền thuê nhà hết 800 tiền tinh tế, như vậy cậu chỉ còn lại có 200 mà thôi.

Từ ký ức của nguyên chủ để phán đoán, giá cả ở thế giới này thì có lẽ gần giống với nhân dân tệ ở năm 2018, vậy 200 đồng có thể dùng được bao lâu chứ?

Nghèo mạt rệp như thế thì làm sao sống đây? Cũng không thể vừa mới sống lại đã chết đói chứ?

Tạ Minh Triết đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, bắt đầu lo lắng, ở thế giới xa lạ này cậu nên làm thế nào sinh tồn chứ?

[hết 2]

[cáo] tác giả dùng từ 星卡tinh tạp: dịch ra là thẻ sao, nhưng nó ghép từ tinh (sao) và tạp (thẻ) nên cáo để tên truyện là thẻ bài tinh tế cho dễ hiểu bối cảnh, trong truyện sẽ để là thẻ sao; từ 卡牌 tạp bài, dịch ra là thẻ bài; từ 牌手 bài thủ, dịch ra là tuyển thủ thẻ bài; từ 牌盟 bài minh, dịch ra là liên minh thẻ bài, sẽ căn cứ theo từ raw tác giả dùng mà có lúc là thẻ sao, có lúc là thẻ bài nha mn ^_^

Chương 3: Tiến vào trò chơi thực tế ảo

Ngày hôm sau, bác sĩ Tần đã làm xong thủ tục xuất viện cho Tạ Minh Triết, Tạ Minh Triết lại thương lượng với công ty bảo hiểm, thanh toán tiền thuốc men.

Chế độ bảo hiểm chữa bệnh ở thế giới này rất hoàn thiện, bảo hiểm y tế nghiêm trọng mà Tạ Minh Triết mua trước đây có bao gồm cả thanh toàn bộ bộ chi phí chữa bệnh khi gặp chuyện ngoài ý muốn, tảng đá trong lòng Tạ Minh Triết cuối cùng cũng được buông xuống. Có câu 'không nợ một thân nhẹ nhàng', mặc dù hiện giờ hơi nghèo một chút, không có tiền gửi ngân hàng, nhưng không có nợ, chỉ cần nuôi sống bản thân thì áp lực dĩ nhiên sẽ nhỏ hơn rất nhiều.

Bận rộn cả buổi trưa, cuối cùng cũng thuận lợi xuất viện, Tạ Minh Triết cám ơn bác sĩ Tần một tiếng rồi xoay người rời khỏi cổng lớn bệnh viện.

Ánh mặt trời bên ngoài có chút chói mắt, ngủ một tháng rồi đột nhiên đứng dưới ánh mặt trời, Tạ Minh Triết có chút choáng váng. Cậu ôm đầu hít sâu vài hơi, thế giới trước mắt mới dần rõ ràng hơn.

Đủ loại xe bay nhanh chóng lướt trên không trung, nhà cao tầng mọc như rừng, giống như được phủ lên một lớp cơ giới hóa lạnh băng.

Tạ Minh Triết đứng trên đường một lúc, hoàn cảnh công nghệ cao xa lạ làm cậu sâu sắc được chuyện mình đã sống lại.

Tạm biệt công nguyên năm 2018, sống lại ở tinh tế năm 3001, biến thành thiếu niên Tạ Minh Triết nghèo túng. Tuy khởi đầu thực tệ hại nhưng không sao cả, có được hai phần trí nhớ, cậu tin tưởng mình có thể dựa vào năng lực để sống sót thật tốt trên thế giới này.

Tạ Minh Triết thở sâu, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm thoải mái, xoay người đi tới trạm xe bay công cộng ở gần đó--- có tay có chân có đầu óc, cậu không tin một người sống sờ sờ như thế có thể chết vì nghèo đói.

Ngồi xe bay tới trạm cuối ở ngoại ô thành phố, Tạ Minh Triết dựa vào ký ức đi tới trước một tòa nhà cũ nát. Đi tới tầng mười thì quả nhiên nhìn thấy một người phụ nữ trung niên đang chờ mình ngoài cửa. Vóc người đối phương rõ ràng rất mập mạp nhưng lại đi một đôi giày cao gót rất nhỏ, vừa thấy Tạ Minh Triết liền hung ác trợn mắt, lạnh lùng nói: "Rốt cuộc cậu cũng trở lại, tôi còn tưởng cậu muốn trốn trả tiền mà chơi trò mất tích chứ?"

Tạ Minh Triết đưa tài liệu ca bệnh của mình cho đối phương, thực áy náy nói: "Dì Trương, không phải tôi cố ý mà là cả tháng nay tôi vẫn luôn ở trong bệnh viện."

Dì trương không nhận lấy tài liệu, chỉ liếc mắt: "Nằm viện? Lại viện mấy cái cớ vớ vẫn, không phải muốn quịt tiền thuê nhà của tôi chứ?"

Ý giễu cợt trong giọng nói của bà ta rất rõ ràng, hiển nhiên rất khinh thường cậu nhóc nghèo cậu đây. Tạ Minh Triết dứt khoát dùng điện thoại chuyển 800 tiền tinh tế tiền thuê nhà cho đối phương, sau đó nói: "Xin lỗi vì đã kéo dài suốt một tháng, đã làm phiền dì." Không quản đối phương có thái độ gì, nợ tiền thuê phòng quả thực là lỗi của cậu.

Người phụ nữ trung niên nhận được tiền chuyển khoản thì lập tức nói: "Tiền thuê tháng tám thì cậu tính thế nào đây?"

Nghĩ tới số dư 200 trong thẻ ngân hàng, Tạ Minh Triết vội vàng nói: "Gần đây tình hình kinh tế của tôi có chút khó khăn, dì xem xem tiền thuê tháng tám có thể chờ tới khai giảng mới nộp được không?" Thư thả một tháng thì cậu nhất định sẽ nghĩ ra cách, nhưng với thái độ của dì Trương thì có lẽ sẽ không dễ nói chuyện như vậy.

"Chờ cậu khai giảng?" Quả nhiên, giọng nói của dì Trương lập tức cất cao giọng, khinh miệt liếc mắt: "Hoặc là giao tiền ngay bây giờ, hoặc là lập tức dọn đi! Không đóng nổi tiền thuê thì cậu có thể tới cơ quan từ thiện, đừng có tìm tôi!"

"..." Tạ Minh Triết khẽ nhíu mày, loại công dân nhỏ khắc nghiệt này cậu đã thấy nhiều rồi, nhất là Tạ Minh Triết ở thế giới này, từ nhỏ đã phải chịu đựng không ít ánh mắt. Cậu cũng không thích ăn nói khép nép cầu xin người khác, vì thế thẳng thắn gật đầu nói: "Được, tôi sẽ nhanh chóng dọn đi."

Còn tưởng thiếu niên sẽ cầu xin, không ngờ lại dứt khoát tới vậy, dì Trương nghi ngờ ngẩng đầu, đột nhiên chống lại ánh mắt sáng ngời của thiếu niên.

Ánh mắt này hoàn toàn khác với thiếu niên uể oải mà bà đã gặp lúc ban đầu, ngược lại mang theo sự tự tin và thản nhiên không thẹn với lương tâm.

Thấy bà ngẩng đầu, thiếu niên híp mắt cong cong mỉm cười: "Sẽ không nói hẹn gặp lại, giữa chúng ta có lẽ chỉ có tạm biệt thôi, cám ơn khoảng thời gian trước dì đã chăm sóc."

Lễ phép lại bình tĩnh nói, có hàm dưỡng, ngược lại làm cho dì Trương nói ra lời không tốt khá khó xử.

Nhìn bóng lưng gầy gò cao ngất lúc xoay người vào cửa của thiếu niên, trong lòng dì Trương đột nhiên có cảm giác rất quái dị--- cứ cảm thấy thiếu niên này có tinh thần hơn trước kia rất nhiều, cười rộ lên cũng càng đẹp trai hơn, không ủ rũ cúi đầu làm người ta chán ghét như trước. Đáng tiếc lớn lên có đẹp cỡ nào thì cũng chỉ là một cậu nhóc nghèo không thân không thích, chẳng lẽ có thể làm cá mặn xoay người sao?

Dì trương cố nén chút khó chịu trong lòng, cau mày xoay người rời đi.

Tạ Minh Triết quẹt thẻ vào phòng.

Diện tích căn phòng rất nhỏ, ngoại trừ phòng vệ sinh, phần còn lại đặt giường và tủ quần áo xong thì cơ hồ không còn chỗ để đặt chân, vali hành lý của cậu chỉ có thể đặt dưới gầm giường. Tạ Minh Triết cúi người mở vali, đều là chút quần áo, đồ dùng hằng ngày, còn có một chiếc máy tính cũ.

Tạ Minh Triết có toàn bộ ký ức của nguyên chủ, vì thế khi thấy mấy thứ này cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Nhanh chóng thu dọn hành lý, sau đó Tạ Minh Triết ngồi bên giường mở máy tính, tìm kiếm từ khóa 'làm thêm kiếm tiền'.

Nhanh như gió lướt qua các tin tức làm thêm, ánh mắt Tạ Minh Triết nhanh chóng chú ý tới một dòng chữ nhỏ lẫn bên trong: "Phòng làm việc Niết Bàn gần đại học Đế Quang thông báo tuyển dụng nhân viên, tuổi từ mười tám đến hai mươi lăm, ưu tiên nam giới, bao ăn bao ở, tiền lương 3000 đồng."

Tuổi tác, giới tính cậu đều phù hợp, địa điểm cũng gần trường học tiện cho sau này làm thêm, mấu chốt là 'bao ăn bao ở', có thể giải quyết được tình huống khó khăn trước mắt hiện giờ. Có điều phòng làm việc này rốt cuộc làm gì? Tạ Minh Triết tò mò gửi tin nhắn sang cho đối phương, lễ phép hỏi: "Xin hỏi công việc bên văn phòng mình là làm gì vậy ạ? Tôi muốn nhận việc."

Đối phương trả lời rất nhanh: "Bọn tôi là phòng làm việc cày game thuê, nghề nghiệp chủ yếu là tổng hợp thẻ bài chữa trị và thẻ bài bồi dưỡng, yêu cầu là có kinh nghiệm chơi Cơn Bão Thẻ Sao hơn một năm, quen thuộc toàn bộ quy tắc trò chơi."

Tạ Minh Triết: "..."

Cái em gái nó, sao người đăng quảng cáo tuyển dụng lại không ghi rõ yêu cầu này chứ?

Tạ Minh Triết không chơi Cơn Bão Thẻ Sao, nhưng cày thuê thì cậu rất quen thuộc, trước đây khi học đại học cậu từng dành thời gian rảnh để cày thuê cho game Liên Minh Huyền Thoại và Vương Giả Vinh Diệu, có vài khách hàng đánh lên bậc rank cao nhất. Thậm chí có câu lạc bộ E-Sports tìm tới mời cậu về làm tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng khi đó cậu nghĩ rằng sau khi tốt nghiệp sẽ tìm một công việc an ổn nên đã uyển chuyển từ chối đối phương.

Thế giới tương lai thế mà cũng có nghề 'cày game thuê' này nữa sao?

Đây là nghề cũ, có lẽ làm sẽ rất thuận lợi. Nghĩ vậy Tạ Minh Triết có chút kích động, nhanh chóng trả lời: "Tôi không chơi Cơn Bão Thẻ Sao, nhưng tôi từng cày thuê cho game khác, đã làm nhiều năm rồi, nghiệp vụ rất quen thuộc, có thể tới nhận việc trong phòng làm việc được không?"

Đối phương nghi hoặc: "Game gì vậy?"

Tạ Minh Triết nghĩ rằng Liên Minh Huyền Thoại và Vương Giả Vinh Diệu có lẽ không tồn tại ở thế giới này, cậu không dám nói lung tung, chỉ thuận miệng nói: "Game đó khá nhỏ, không phổ biến lắm, nhưng kinh nghiệm cày thuê của tôi rất phong phú. Cũng có chút hiểu biết về game Cơn Bão Thẻ Sao, đảm bảo chỉ cần hai ngày sẽ học được."

Đối phương có chút do dự: "Cậu không chơi Cơn Bão Thẻ Sao, có lẽ sẽ ảnh hưởng tới hiệu suất của bọn tôi!"

Tạ Minh Triết tiếp tục lùi một bước: "Tháng đầu tiên tôi sẽ thử việc, tiền lương chỉ cần phân nửa, ngài thấy vậy được không?"

Đối phương rất kinh ngạc: "Ý là chỉ trả 1500 tiền lương nhưng cậu vẫn có thể tiếp nhận?"

Tạ Minh Triết không chút do dự: "Đúng vậy!"

Thịt muỗi cũng là thịt, tiền tinh tế ở thế giới này có tỉ giá vật giá sấp xỉ với nhân dân tệ ở địa cầu, sinh viên có phí sinh hoạt 1500 một tháng là đủ, ăn mặc tiết kiệm một chút thì vẫn có dư ra chút tiền tiêu vặt. Nếu sau này được thuê chính thức, một tháng có 3000 thì chẳng phải sẽ dư dả rồi sao? Then chốt là phòng làm việc này ở gần trường, bao ăn bao ở, nếu sắp xếp tốt thời gian thì có thể suy nghĩ tới việc làm thêm lâu dài.

Đầu óc Tạ Minh Triết đảo một vòng, hạ quyết tâm: "Cứ trả 1500 đi, tôi làm thử việc trước, nếu biểu hiện tốt thì hãy thuê chính thức."

Đối phương nhanh chóng gửi tin tới: "Cậu tới thử xem, hai giờ rưỡi chiều nay gặp mặt."

Ánh mắt Tạ Minh Triết sáng ngời: "Cám ơn, tôi sẽ tới đúng giờ!"

.

Hai giờ rưỡi chiều, Ôn Văn dẫn theo vali hành lý tới nơi phỏng vấn.

Cậu vốn tưởng phòng làm việc cày thuê sẽ giống như 'Dark Web' vậy, trong không gian kín bày một loạt máy tính, vài gương mặt nghiện game mọc đầy đậu thanh xuân nhìn chằm chằm màn hình máy tính, mặt không biểu cảm gõ phím.

Nhưng khi tới hiện trường thì Tạ Minh Triết khá kinh ngạc--- chỉ thấy trong đại sảnh đặt song song một loạt mũ giáp chỉnh tề mà một loạt chỗ ngồi xoay tròn, chính giữa phòng có một màn hình LCD ảo siêu lớn, bên trên không ngừng xuất hiện một ít số liệu.

Nhìn những món đồ công nghệ cao này, Tạ Minh Triết còn cho rằng mình vừa tới trạm không gian trong phim khoa học viễn tưởng.

Một thanh niên hai mươi bảy hai mươi tám tuổi ngậm thuốc đi tới, đầu tóc có chút hỗn loạn, quần áo nhăn nhúm giống như mới nhặt được từ đâu đó, quầng mắt dày đậm chứng tỏ tối hôm qua không ngủ ngon giấc. Thanh niên giống như nhìn quái vật nhìn thoáng qua thiếu niên đang tò mò nhìn xung quanh, hỏi: "Cậu chính là cậu nhóc không chơi Cơn Bão Thẻ Sao nhưng tới nhận việc cày thuê ấy hả?"

Tạ Minh Triết mặt dày gật đầu: "Tôi không có chơi Cơn Bão Thẻ Sao, nhưng tôi từng cày thuê cho game khác, có cơ sở vững chắc về game, sẽ học rất nhanh." Cậu cố gắng đẩy mạnh tiêu thụ bản thân.

Người thanh niên nọ cười ha hả, giống như đang nghe chuyện cười.

Tạ Minh Triết cũng không ngại ngùng, thản nhiên đón nhận ánh mắt của đối phương: "Cứ để tôi thử đi, nếu thực sự không được thì tôi sẽ đi, cho tôi một cơ hội được không?"

Ánh mắt của thiếu niên rất thành khẩn, không hề có chút luống cuống nào. Thanh niên cũng có chút hảo cảm với cậu nhóc 'gan dạ' này, vì thế vẫy tay nói: "Được rồi, cậu qua đây. Kỳ thật cày thay nguyên liệu cũng không khó, làm vài lần là biết ngay."

Đối phương vừa nói vừa dẫn Tạ Minh Triết tới căn phòng kế bên, đưa cho cậu một cái nón bảo hiểm mới tinh: "Nếu cậu từng cày thuê thì chắc cũng rành quy củ của nghề này, chỉ cần hoàn thành yêu cầu của khách hành là được, vì thế đầu tiên là cậu cần quen thuộc với trò chơi này."

Tạ Minh Triết nghiêm túc gật đầu: "Vâng."

Chiếc nón này rất tinh xảo, Tạ Minh Triết tỉ mỉ nghiên cứu một chốc, thấy rõ cách đội nón, sau đó hỏi: "Anh trai à, xưng hô thế nào vậy?"

Thanh niên nghe đối phương hiểu chuyện như vậy thì cảm thấy rất thoải mái, thái độ cũng tốt hơn rất nhiều: "Tôi họ Trần, mọi người đều gọi tôi là anh Trần, sau này cậu cũng gọi vậy đi. Còn cậu, tên là gì?"

"Tạ Minh Triết, anh cứ gọi tôi... Tiểu Tạ là được." Thật ra nhũ danh của Tạ Minh Triết là 'A Triết', cũng là cách gọi của nhóm anh em thân thiết, người mới quen đã gọi A Triết thì có chút kỳ quái, vì thế cứ để đối phương gọi là Tiểu Tạ đi.

"Tiểu Tạ, trước tiên cậu tạo tài khoản rồi tiến vào trò chơi xem qua một chút đi, trò chơi này cũng không phức tạp, chơi vài lần là biết." Anh Trần dặn dò: "Trước chín giờ tối, cậu cứ làm quen với quy tắc rồi tới tìm tôi."

Tạ Minh Triết 'vâng' một tiếng rồi nghiêm túc đội nón bảo hiểm lên.

Sau khi đội xong, thế giới trước mắt nhanh chóng xảy ra thay đổi, vài dòng chữ trôi nổi giữa không trung, là giao diện đăng nhập các trò chơi khác nhau--- xem ra chiếc nón này có thể kết nối với phần lớn các trò chơi thực tế ảo, Cơn Bão Thẻ Sao xếp ở vị trí thứ nhất, có thể nhìn ra được địa vị và độ hot của Cơn Bão Thẻ Sao trong giới trò chơi.

Tạ Minh Triết đưa tay chọn Cơn Bão Thẻ Sao.

Bên tai vang lên âm thanh trong trẻo của hệ thống, nghe giống giọng một cậu bé tám tuổi: "Hoan nghênh tiến vào thế giới thẻ sao thần kỳ! Hệ thống kiểm tra được đây là lần đầu tiên bạn đăng nhập trò chơi, xin hãy tạo tài khoản của bạn, đồng thời kết nối với số căn cước."

Tạ Minh Triết nhanh chóng dựa vào lời nhắc nhở tạo tài khoản.

Âm thanh hệ thống: "Xin hãy điền họ tên và sáng tạo hình thượng của bạn trong thế giới thẻ sao."

Hình ảnh trong trò chơi nhanh chóng thay đổi theo dáng vẻ của bản thân cậu, giống như đang soi gương vậy. Tạ Minh Triết nhìn chính mình 'ảo', chỉ có thể sợ hãi than thở với kỹ thuật tiên tiến của thời đại này.

Tạ Minh Triết chắc chắn sẽ không dùng hình ảnh thật của mình để chơi game, sau này nếu gặp người quen chẳng phải sẽ rất xấu hổ à?

Tạ Minh Triết suy nghĩ một chút rồi làm ra chút điều chỉnh--- chiều cao giảm bớt mười cm, thể trọng tăng mười lăm ký, mặt lớn hơn tròn hơn một vòng, còn có vài cọng râu lún phún--- rất tốt, chú Béo nụ cười hiền hòa, thoạt nhìn rất thân thiết.

Về phần ID trò chơi, vì để người khác cảm thấy thân thiết nên tiện tay đặt là --- Chú Béo.

Khi đó Tạ Minh Triết căn bản không nghĩ tới khả năng cái tên này sẽ nhấc lên sóng gió khủng bố cỡ nào trong thế giới thẻ sao.

Sau này khi tiếp nhận phỏng vấn, Tạ Minh Triết đối diện ống kính, mỉm cười thực vô tội nói: "Cái tên Chú Béo này thật sự là tôi chỉ tùy tiện đặt thôi, cũng không có ý nghĩa đặc biệt gì cả, sớm biết vậy thì trước đây tôi đã đặt một cái tên dễ nghe hơn rồi, cũng không bị người ta đuổi theo gọi 'Béo thần, Béo thần' như vậy."

Nhóm fans hâm mộ nhìn anh đẹp trai 'Chú Béo' tuấn tú sáng rạng ngời: "Đồ lừa gạt! Trả lại Chú Béo đáng yêu hiền hòa cho bọn tui!"

Nhóm đối thủ thì 'ha ha' hai tiếng, lén đặt cho cậu một biệt hiệu: Tạ Minh Triết thực xấu xa.

Tên gọi tắt là: Triết xấu xa.

[hết 3]

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store