Bac Quan Nhat Tieu Series H Hien Dai
🌹 Mỹ nhân và Dã thú
ᴥ Tác giả: Thập Mễ Cửu Vạn Lý
ᴥ Edit: Bạch Đơn
ᴥ CP: dã thú Vương Nhất Bác và mỹ nhân Tiêu Chiến
ᴥ Cảnh báo: nửa hình báo play, phá hoại cổ tích
ᴥ Tuyệt đối không reup hay chuyển ver!🌹🐺🐰🌹Ở một trấn nhỏ vô cùng vô cùng xa xôi có một tòa lâu đài cổ xưa, người ở trấn nhỏ không dám đến gần, bởi vì không biết bắt đầu từ khi nào, bắt đầu có tin vịt nói: Trong lâu đài có một con quái thú xấu xí hung ác, mỗi đêm đều có nồi sắt lớn nấu thịt tươi truyền ra tiếng ùng ục ùng ục... Ngọn lửa dưới lò sưởi cháy suốt đêm, bóng của một động vật có tai và răng nanh sắc nhọn luôn bị chiếu ra trước cửa sổ...Tiêu Chiến không sợ sư tử cọp hổ lông xù xù, nhưng mà quái thú bộ mặt dữ tợn, răng nanh dài, miệng to như chậu máu thì...Vẫn là thôi đi, cách xa một chút."Chiến Chiến! Cha đi đây, buổi tối con tự ăn cơm biết không?" Cha Tiêu là một hoạ sĩ chủ nghĩa lãng mạn, người cũng rất lãng mạn, có lẽ còn hơi buông thả. Tóm lại là bây giờ lại muốn ra ngoài một mình vẽ vật thực, đang xoay người lên ngựa, vẫy tay dặn dò với Tiêu Chiến trong phòng."Đã biết, cha mau đi đi." Tiêu Chiến liếc mắt nhìn ông một cái, liền thấy người cha vẫn mạnh mẽ như xưa cưỡi một con ngựa tuyệt trần, đắc ý chạy vào trong rừng.Mãi đến buổi tối cơm nước xong, Tiêu Chiến vẫn đang bận chuyện của mình. Anh không lo lắng cho cha mình, ông ấy cũng không phải lần đầu tiên ra ngoài vẽ vật thực, tóm lại sẽ không có chuyện gì.Mãi đến khi nghe thấy đồng hồ quả lắc trên tường cổ cùm cụp một tiếng, kim đồng hồ chỉ về phía 10 giờ, cha của anh vẫn chưa trở về.Anh hơi lo lắng, phủ thêm áo choàng ra cửa, cầm đèn dầu đứng ở cửa thăm dò xem xét. Gió bắc buổi tối quét mặt người sinh đau, rừng rậm một mảnh đen như mực, nhìn không thấy cuối, còn con đường tối mà ban ngày cha anh đi từ trong trấn vào cũng không thấy một bóng người.Tiêu Chiến lại cau mày chần chừ mười phút, cuối cùng vẫn ra sau nhà dắt một con ngựa khác ra, một mình đi vào chỗ đen kịt kia."Cha ——!" Đôi mắt của anh bị gió thổi không mở ra được, một đường gọi tên cha anh, bất giác bị con ngựa đưa đến nơi mà mình chưa từng đến. Là nơi sâu trong rừng rậm, anh nhìn cây cối hầu như giống nhau như đúc xung quanh mới thầm cảm thấy không ổn."Làm sao bây giờ a..."Đột nhiên, dường như anh mơ hồ thấy cách đó không xa có một chút ánh sáng mỏng manh, có vẻ đặc biệt bất thường trong mảnh rừng đen nhánh."Đi, chúng ta đến đó nhìn xem..." Anh cúi xuống vỗ vỗ má ngựa, cẳng chân thúc nhẹ một cái, một người một ngựa liền bắt đầu chậm rãi đi đến chỗ ánh sáng kia."Đây... Đây là lâu đài sao?" Đến khi đi vào, Tiêu Chiến mới có thể thấy rõ tổng thể đường nét của kiến trúc. Chắc chắn là tòa lâu đài cổ, niên đại xa xưa, có thể nhìn ra đã từng huy hoàng từ cỏ cây đã sớm héo tàn và hàng rào đổ nát.Mà xa xa nhìn lại, bên trong cửa sổ có tia sáng lấm tấm, chắc là chủ nhân đang đốt bếp lò."Chúng ta phải đi vào sao? Nếu thật sự có quái thú thì làm sao bây giờ a..." Tiêu Chiến nổi da gà bởi một cơn gió lạnh, do dự dán tai ngựa lẩm bẩm. Ngựa trẻ đi lộc cộc hai bước tại chỗ, nhỏ giọng hí một tiếng đáp lại."Nhưng mà ngộ nhỡ cha ở bên trong thì sao bây giờ a..." Trời tối trăng mờ, Tiêu Chiến không sợ hãi là giả, nhưng quả thật là mình vừa lạnh vừa đói, trước mắt người trong lâu đài cổ này có lẽ là hy vọng duy nhất để mình tìm được cha.Nghĩ vậy, anh khẽ cắn môi kéo dây cương một cái: "Đi, chúng ta đi xem."-----"Có ai không?" Tiêu Chiến mới vừa do do dự dự mở miệng, cửa trước lâu đài cổ liền được chủ nhân kéo ra từ bên trong, dọa anh giật mình."Anh, chào anh..." Người mở cửa chính là một chàng trai trẻ tuổi hơi thấp hơn anh một chút, đôi mắt màu hổ phách lẳng lặng nhìn chằm chằm anh, đặc biệt chói mắt trong đêm, lạnh như băng, rất dọa người."Em tìm người sao?" Chàng trai này vừa mở miệng, Tiêu Chiến liền thầm thở phào nhẹ nhõm. Rõ ràng là một đại soái ca sống sờ sờ, nào có quái thú gì chứ."Đúng, đúng vậy... Tôi đang tìm cha tôi, vóc dáng thấp hơn tôi nửa cái đầu, đại khái là béo như vầy, ông ấy cưỡi một con ngựa nâu đỏ...""Chiến Chiến? Là Chiến Chiến sao?"Tiêu Chiến nghe thấy trong phòng truyền đến âm thanh quen thuộc liền ngẩn ra, sau đó nghiêng người vội vàng muốn từ bên cạnh Vương Nhất Bác đi vào: "Cha, là cha sao? Cha!"Vương Nhất Bác nghiêng người một chút để anh vào nhà, sau đó cánh cửa lớn nặng nề phía sau Tiêu Chiến liền kẽo kẹt một tiếng, đóng lại.Tiêu Chiến vào cửa còn chưa kịp tìm cha anh, thì đã bị kinh động bởi trang hoàng trong nhà. Hai thang lầu cực đối xứng đều tạo thành từ đá cẩm thạch màu trắng ấm áp, uốn lượn đi thông lầu hai. Trên vách tường có một vài bức danh họa sắp xếp chỉnh tề, ngay cả pho tượng và đèn treo tầm thường nhất cũng có vẻ tráng lệ huy hoàng."Cha của em ở bên này." Vương Nhất Bác không biết đã đi đến bên cạnh anh khi nào, dẫn anh quẹo vào một phòng đốt lò sửa, khiến người liền cảm nhận được sự ấm áp.Cha của Tiêu Chiến đang mặt mày hớn hở tô màu lên tranh sơn dầu, nhìn không ra là đang vẽ gì, nhưng Tiêu Chiến ngửi thấy mùi rượu, thấy rõ trên bàn lùn kia có một chai rượu Vodka đã bị uống chỉ còn một phần nhỏ."Cha?" Tiêu Chiến đi đến bên cạnh cha, bị người đàn ông lớn tuổi cười tủm tỉm liếc mắt một cái, sau đó phất tay đuổi đi như rất ghét bỏ.Anh hơi đau đầu, tửu lượng của cha anh không tốt, bây giờ hẳn là đã uống nhiều."Đêm nay hai người ở lại đây đi," Vương Nhất Bác vẫn luôn im lặng không lên tiếng, liền mở miệng vào thời cơ thích hợp, "Trời quá tối, bây giờ trở về quá nguy hiểm."Tiêu Chiến cân nhắc một chút, nói cảm ơn rồi đồng ý. Anh khách khí nói mình đến từ trấn nhỏ, tên Tiêu Chiến, sau đó hỏi vị chủ nhân trẻ tuổi của lâu đài này tên gì."Vương Nhất Bác."Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn thật sâu chàng chai da thịt non mịn trước mắt này, ung dung thản nhiên liếm liếm răng hàm.--------Tiếng mưa rơi tí tách, tiếng đánh vào lá cây đặc biệt khiếp người, quấy nhiễu Tiêu Chiến hơi ngủ không yên. Anh được sắp xếp vào một gian phòng trong rất nhiều phòng cho khách ở lầu hai, đệm giường mềm mại, trong không khí chỉ có một ít mùi gỗ của gia cụ tản ra."Két ——"Cửa đột nhiên bị đẩy ra, anh sợ tới mức run khẽ một cái, quay đầu thấy Vương Nhất Bác bị ánh trăng mờ chiếu sáng nửa bên mặt, tiếng thét chói tai trong cổ họng vòng vo vài lần mới nuốt xuống."Vương, Vương tiên sinh..." Tiêu Chiến hơi hơi chống người, mở miệng thật cẩn thận.Sau đó anh liền nhìn trừng trừng, nhìn Vương Nhất Bác không biết là người hay quỷ, im lặng không lên tiếng đi đến bên giường anh, bò lên.Anh sợ tới mức lông mày nhíu lại, cắn môi lui về sau, mãi đến khi hai tay của Vương Nhất Bác chống vào hai bên người anh, cả người đều như đè trên người anh.Anh không thể lui được nữa."Em thơm quá..." Vương Nhất Bác dúi đầu vào xương quai xanh của anh tựa như mê muội, có vật lông xù xù gì đó dán vào cần cổ yếu ớt của anh.Là lỗ tai."A... A đừng liếm! Đừng liếm a ——!" Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác ấn dưới người vừa hôn vừa liếm, từ cánh môi một đường hôn mút đến trước ngực, đầu lưỡi ấm áp ướt át, trêu chọc người ôm đầu của hắn run rẩy khe khẽ.Không biết từ khi nào Vương Nhất Bác đã cởi bỏ đồ ngủ mà anh vừa mượn mặc, ngửi mùi của anh như muốn xé xác anh ra,, hô hấp phả trên da, càng ngứa, còn muốn ngứa hơn lúc hôn."Tôi thật khó chịu... Em giúp tôi được không? Giúp giúp tôi..." Đôi mắt của Vương Nhất Bác hơi đỏ, thở hổn hển hiển nhiên là đã nhịn khó chịu, người nhìn thấy không thể không đau lòng.Vương Nhất Bác như vậy không giống với chàng trai người sống chớ đến gần mở cửa lúc nãy kia, Tiêu Chiến thật sự mềm lòng, cho dù bị ức hiếp dấu vết cả người, không ra dáng vẻ gì, nhưng vẫn nằm ngoan ngoãn không động."Xoa xoa cho tôi." Vương Nhất Bác kề sát anh hướng dẫn bên tai, dẫn bàn tay thủ dâm cũng ít kia của Tiêu Chiến một đường tìm đến cây dương vật sung huyết dưới thân."Nóng quá..." Trong bóng đêm, nét ửng đỏ trên mặt Tiêu Chiến không quá rõ, nhưng lúc nắm cây vật thô to vẫn không nhịn được mà rụt một cái."Sờ sờ, giống như tôi vừa mới sờ em vậy." Vương Nhất Bác đĩnh nhẹ, đưa dương vật vào trong tay mềm mại của mỹ nhân, năm đầu ngón tay dính chất lỏng mà mã mắt tiết ra, dần dần khiến nguyên cây dương vật cứng rắn đều ướt, Vương Nhất Bác chịch lòng bàn tay anh, bắt chước động tác giao hợp, càng kéo càng nhanh."Ha a... Xong chưa?" Tiêu Chiến cảm nhận được động tác ra ra vào vào của cây vật kia trong tay anh, phát hiện mình thế mà lại bị gợi lên dục vọng đáng xấu hổ, lỗ nhỏ phía sau hơi ngứa, anh muốn có gì đó đi vào hung hăng giã một trận mới tốt.Anh muốn cây vật kia của Vương Nhất Bác tiến vào chịch anh."Có phải em chảy nước dâm không?" Khuôn mặt cực có tính xâm lược kia của Vương Nhất Bác sáp đến rất gần, phía sau còn có một cái đuôi thật dài hưng phấn đung đưa trái phải như mèo con."Tôi ngửi thấy được."Tiêu Chiến ưm một tiếng, suýt chút nữa khóc lên, lắc đầu giấu đầu lòi đuôi phủ nhận, bị bàn tay to của Vương Nhất Bác nhấc lên trở mình nằm trên giường, trực tiếp lột quần, hai ngón tay thon dài dò vào cái động ướt dầm dề.Hung hăng quấy loạn hai cái, khuấy cả người anh đều tê dại, thân thể mềm nhũn bắt đầu kêu dâm."Chảy còn hơn vòi nước."Lúc Vương Nhất Bác hôn môi còn có kiên nhẫn, nhưng bây giờ dưới thân cứng khó chịu, không nhịn thêm được nữa, lại bỏ thêm một ngón tay liền bắt đầu quấy không nói đạo lý, phụt phụt ra vào, muốn thọc lỏng cửa động chưa từng nuốt bất cứ thứ gì của Tiêu Chiến trước, mới có thể ăn được côn thịt dù hình người cũng đã lớn đến đáng sợ của mình."A a ha... A ưm chậm một chút... Anh chậm một chút a!! Ha a!!!" Tiêu Chiến bị lời nói hạ lưu của hắn làm cho càng thêm mẫn cảm, cả người không ngừng run rẩy, kết quả giây tiếp theo, dưới tình huống không hề chuẩn bị đã bị Vương Nhất Bác tiến quân thần tốc, căng ra một cái hít thở không thông, bị đâm cho hô hấp nghẹn trong cổ họng.Vương Nhất Bác đi vào liền sướng không khống chế được mình, nắm chặt eo Tiêu Chiến bắt đầu chịch điên cuồng, vừa khen anh biết kẹp vừa mắng anh mông dâm.Tiêu Chiến nào bị đối xử qua như vậy? Rên rỉ kéo dài kèm theo khóc nức nở, nhưng cả người bị Vương Nhất Bác vòng dưới thân trốn không thoát, chỉ có thể chịu đựng. Ngón tay nắm khăn trải giường, kêu vừa mềm vừa đáng thương."Hu hu hu anh đi ra ngoài! Em không muốn ưm a —— a đau! Bụng... Bụng đầy hức ——!"Anh không thể không nhanh chóng tự bắn một lần, lúc bắn Vương Nhất Bác vẫn không buông tha anh, vẫn luôn chịch không ngừng, vì thế Tiêu Chiến lại bắt đầu kêu nửa giây không dừng, vốn không biết mình kêu mê hoặc cỡ nào.Sẽ câu động vật ăn thịt chưa hưởng qua mùi thịt càng thêm nảy sinh ác độc ức hiếp anh."Đầy mới tốt, bắn đầy bụng em..."Có lẽ là thiên tính của động vật giao phối, động tác Vương Nhất Bác đè nặng Tiêu Chiến từ sau lưng khiến anh không thể động đậy, dương vật vốn đã dài, như vậy đâm vào càng sâu, tựa như Tiêu Chiến nói, cứ như muốn đâm xuyên bụng vậy."Đừng khóc..." Răng nanh của Vương Nhất Bác ngậm thịt non trên vai Tiêu Chiến khẽ cắn, cái đuôi lắc kịch liệt hơn, nhìn người nước mắt không ngừng được, chủ động đưa đuôi đến bên tay anh chọc anh vui vẻ."Đừng khóc, mông đừng kẹp tôi."Tiêu Chiến bị dương vật lớn không nói đạo lý kia khai phá trong chốc lát cũng không còn khó chịu nữa, thậm chí hơi sa vào sự đối xử thô lỗ của Vương Nhất Bác. Đột nhiên anh bị người phía sau nghiền đến điểm dâm, nức nở một tiếng liền theo bản năng muốn nắm lấy gì đó, vì thế hung hăng bắt được cái đuôi của Vương Nhất Bác.Chàng trai phía sau bị anh nắm chặt cái đuôi đột nhiên bất động, giống như giật mình, tiếp theo Tiêu Chiến liền hét lên một tiếng, khóc trợn mắt khiến đôi mắt thụy phong lớn đỏ lên."A!!! Anh đi ra ngoài... Anh đi ra ngoài! Ăn không vô Vương Nhất Bác..."Vương Nhất Bác không khống chế được, hóa về hình dạng nửa thú, dĩ nhiên cây vật dưới thân kia cũng biến thô biến dài theo, rút nhẹ ra một chút liền mang ra một ít thịt non xoắn chặt, thật sự là không có chút khe hở nào."Anh mau ra a a ——!!!" Tiêu Chiến vừa định chống người bò ra khỏi con báo đen đang dâm dục, rãnh lưng lõm xuống một độ cong xinh đẹp. Kết quả dường như hành động của anh kích thích Vương Nhất Bác rồi, dựa vào bản năng không cho bạn đời bỏ chạy lúc giao phối, Vương Nhất Bác liền đè ép anh xuống, rút ra nguyên cây, lại đột nhiên đâm vào."Quá lớn... Quá lớn Vương Nhất Bác... Hu hu anh đi ra ngoài đi ưm a a!! Sắp hỏng rồi... Bị hư rồi hu hu hu..."Tiêu Chiến bị dương vật của hắn đánh bạch bạch khiến hoa rung liễu rũ, tiếng khóc kêu đợt sau cao hơn đợt trước, dường như hoàn toàn quên mất cha mình đang ở dưới lầu nghỉ ngơi.Dương vật vốn không thuộc về loài người trong mông kia còn có gai ngược nhô lên, nghiền qua đường đi mềm mại, có thể chịch anh nói không ra lời, chỉ biết lắc đầu khóc thút thít."Nhẹ chút... Nhẹ chút Vương Nhất Bác... Xin anh hu hu hu a ——!!!"Tiêu Chiến đột nhiên lại bị quy đầu cực đại đụng vào điểm dâm, khác với cảm giác nguyên cây dương vật thọc vào rút ra trong cơ thể, nét quyến rũ trên mặt anh nhìn một cái không sót gì, trong tiếng kêu cao vút còn có thêm rất nhiều sự vui sướng mà chính mình cũng chưa phát hiện, giọng mũi nghiêm trọng, như là làm nũng.Rơi vào trong lỗ tai Vương Nhất Bác, là đang cầu hoan, cầu hắn rót tinh dịch vào.Vì thế nửa thú hóa người đã hiểu, dương vật vốn vẫn luôn ngủ đông trong huyệt đột nhiên rút ra nguyên cây, cửa động lầy lội, chảy ra từng luồng nước, tiếp theo lại bị đột nhiên xỏ xuyên qua, sau đó hai tay của Vương Nhất Bác cứ ấn chặt thân thể như rắn nước của Tiêu Chiến xuống, bắt đầu chôn bên trong đâm vào từng cái từng cái."A a a!! Quá sâu!!! A a a không được... Không được a ——!!!"Tiêu Chiến bị động tác đâm liều mạng của hắn làm quên hết tất cả, quá nhiều khoái cảm không thể nào chịu nổi, anh lại không thể khiến Vương Nhất Bác dừng lại.Vì thế toàn bộ tình triều đều biến thành tiếng rên rỉ càn rở trong miệng, biến thành đằng trước phun nước dâm trong suốt, từng luồng từng luồng, phun loạn giống như mất khống chế, khiến Tiêu Chiến xấu hổ cả người run run, hơi hơi mở miệng quên khép lại, ánh mắt mê ly thở dốc."A a ————!!!"Vào lúc Tiêu Chiến gần như cảm thấy mình sắp bị chịch chết thì Vương Nhất Bác dừng động tác giao cấu, cây dương vật lớn dữ tợn của hắn đang thành kết bắn tinh bên trong Tiêu Chiến, lại khiến Tiêu Chiến sợ tới mức khóc suốt.Nhưng Vương Nhất Bác bắn vừa đặc vừa nhiều, bắn từng luồng từng luồng liên tục vài phút, mãi đến khi anh cảm giác rõ ràng bụng mình đã trướng lên, sướng đến mức ngón chân anh cuộn tròn, lại phun dưới tình huống không bị dương vật đâm vào, khiến khăn trải giường vốn đã ngập một mảng lớn lại càng thêm không nỡ nhìn thẳng."Anh đi ra ngoài... Đi ra ngoài... Bụng không chứa nổi hu hu hu!" Dã thú đang gieo giống đương nhiên ngoảnh mặt làm ngơ, mãi đến khi cuối cùng cũng bắn xong, Tiêu Chiến cũng đã thật sự bị hắn rót đầy.Mỹ nhân bị chà đạp hư chảy mồ hôi ròng ròng cảm giác được cuối cùng chàng trai cũng lui ra ngoài, mình hơi động một chút, trong mông liền có thứ trắng đục chảy ra, dính đầy bắp đùi."Làm sao bây giờ a... Trong bụng em đầy rồi, đầy rồi hu hu hu! Làm sao lấy ra a!!" Chậm rãi khôi phục lý trí, Vương Nhất Bác ý thức được mình phạm sai lầm liền ôm Tiêu Chiến vào trong ngực hôn má, lấy lòng, nhìn người khóc thở hổn hển, càng nhìn càng đẹp."Vậy em liền sinh tiểu báo tử cho tôi đi..." Vương Nhất Bác nói còn chưa dứt lời đã bị Tiêu Chiến tát nhẹ vào mặt, vội vàng dỗ nói được được được không sinh a đừng sợ đừng sợ, không dám nói lời nào nữa.Tiêu Chiến trừng mắt với hắn, bị hắn làm tức muốn chết, sau đó lại cúi đầu nhìn cái bụng thật giống như có thai của mình, đến bây giờ vẫn có thể cảm giác được tinh dịch đang thong thả chảy ra từ giữa hai chân, suýt chút nữa hai mắt tối sầm ngất xỉu.Quái thú trong thành chưa chắc ăn thịt người, nhưng sẽ chịch người.Đầu óc còn không tốt lắm, ảo tưởng con trai có thể sinh tiểu báo tử cho hắn.-------Mấy tháng sau."Anh đừng bắn vào nữa! Em không sinh được báo con đâu! Trứng ngốc!!"Vương Nhất Bác bị anh mắng hơi uất ức, vẫn không thuận theo mà ấn mông anh xuống bắn vào trong, nói: "Đó là do anh bắn không đủ nhiều, chịch chịch nhiều, cho anh chịch chịch nhiều sẽ có tiểu báo tử bảo bảo."🌹🐺🐰🌹
ᴥ Tác giả: Thập Mễ Cửu Vạn Lý
ᴥ Edit: Bạch Đơn
ᴥ CP: dã thú Vương Nhất Bác và mỹ nhân Tiêu Chiến
ᴥ Cảnh báo: nửa hình báo play, phá hoại cổ tích
ᴥ Tuyệt đối không reup hay chuyển ver!🌹🐺🐰🌹Ở một trấn nhỏ vô cùng vô cùng xa xôi có một tòa lâu đài cổ xưa, người ở trấn nhỏ không dám đến gần, bởi vì không biết bắt đầu từ khi nào, bắt đầu có tin vịt nói: Trong lâu đài có một con quái thú xấu xí hung ác, mỗi đêm đều có nồi sắt lớn nấu thịt tươi truyền ra tiếng ùng ục ùng ục... Ngọn lửa dưới lò sưởi cháy suốt đêm, bóng của một động vật có tai và răng nanh sắc nhọn luôn bị chiếu ra trước cửa sổ...Tiêu Chiến không sợ sư tử cọp hổ lông xù xù, nhưng mà quái thú bộ mặt dữ tợn, răng nanh dài, miệng to như chậu máu thì...Vẫn là thôi đi, cách xa một chút."Chiến Chiến! Cha đi đây, buổi tối con tự ăn cơm biết không?" Cha Tiêu là một hoạ sĩ chủ nghĩa lãng mạn, người cũng rất lãng mạn, có lẽ còn hơi buông thả. Tóm lại là bây giờ lại muốn ra ngoài một mình vẽ vật thực, đang xoay người lên ngựa, vẫy tay dặn dò với Tiêu Chiến trong phòng."Đã biết, cha mau đi đi." Tiêu Chiến liếc mắt nhìn ông một cái, liền thấy người cha vẫn mạnh mẽ như xưa cưỡi một con ngựa tuyệt trần, đắc ý chạy vào trong rừng.Mãi đến buổi tối cơm nước xong, Tiêu Chiến vẫn đang bận chuyện của mình. Anh không lo lắng cho cha mình, ông ấy cũng không phải lần đầu tiên ra ngoài vẽ vật thực, tóm lại sẽ không có chuyện gì.Mãi đến khi nghe thấy đồng hồ quả lắc trên tường cổ cùm cụp một tiếng, kim đồng hồ chỉ về phía 10 giờ, cha của anh vẫn chưa trở về.Anh hơi lo lắng, phủ thêm áo choàng ra cửa, cầm đèn dầu đứng ở cửa thăm dò xem xét. Gió bắc buổi tối quét mặt người sinh đau, rừng rậm một mảnh đen như mực, nhìn không thấy cuối, còn con đường tối mà ban ngày cha anh đi từ trong trấn vào cũng không thấy một bóng người.Tiêu Chiến lại cau mày chần chừ mười phút, cuối cùng vẫn ra sau nhà dắt một con ngựa khác ra, một mình đi vào chỗ đen kịt kia."Cha ——!" Đôi mắt của anh bị gió thổi không mở ra được, một đường gọi tên cha anh, bất giác bị con ngựa đưa đến nơi mà mình chưa từng đến. Là nơi sâu trong rừng rậm, anh nhìn cây cối hầu như giống nhau như đúc xung quanh mới thầm cảm thấy không ổn."Làm sao bây giờ a..."Đột nhiên, dường như anh mơ hồ thấy cách đó không xa có một chút ánh sáng mỏng manh, có vẻ đặc biệt bất thường trong mảnh rừng đen nhánh."Đi, chúng ta đến đó nhìn xem..." Anh cúi xuống vỗ vỗ má ngựa, cẳng chân thúc nhẹ một cái, một người một ngựa liền bắt đầu chậm rãi đi đến chỗ ánh sáng kia."Đây... Đây là lâu đài sao?" Đến khi đi vào, Tiêu Chiến mới có thể thấy rõ tổng thể đường nét của kiến trúc. Chắc chắn là tòa lâu đài cổ, niên đại xa xưa, có thể nhìn ra đã từng huy hoàng từ cỏ cây đã sớm héo tàn và hàng rào đổ nát.Mà xa xa nhìn lại, bên trong cửa sổ có tia sáng lấm tấm, chắc là chủ nhân đang đốt bếp lò."Chúng ta phải đi vào sao? Nếu thật sự có quái thú thì làm sao bây giờ a..." Tiêu Chiến nổi da gà bởi một cơn gió lạnh, do dự dán tai ngựa lẩm bẩm. Ngựa trẻ đi lộc cộc hai bước tại chỗ, nhỏ giọng hí một tiếng đáp lại."Nhưng mà ngộ nhỡ cha ở bên trong thì sao bây giờ a..." Trời tối trăng mờ, Tiêu Chiến không sợ hãi là giả, nhưng quả thật là mình vừa lạnh vừa đói, trước mắt người trong lâu đài cổ này có lẽ là hy vọng duy nhất để mình tìm được cha.Nghĩ vậy, anh khẽ cắn môi kéo dây cương một cái: "Đi, chúng ta đi xem."-----"Có ai không?" Tiêu Chiến mới vừa do do dự dự mở miệng, cửa trước lâu đài cổ liền được chủ nhân kéo ra từ bên trong, dọa anh giật mình."Anh, chào anh..." Người mở cửa chính là một chàng trai trẻ tuổi hơi thấp hơn anh một chút, đôi mắt màu hổ phách lẳng lặng nhìn chằm chằm anh, đặc biệt chói mắt trong đêm, lạnh như băng, rất dọa người."Em tìm người sao?" Chàng trai này vừa mở miệng, Tiêu Chiến liền thầm thở phào nhẹ nhõm. Rõ ràng là một đại soái ca sống sờ sờ, nào có quái thú gì chứ."Đúng, đúng vậy... Tôi đang tìm cha tôi, vóc dáng thấp hơn tôi nửa cái đầu, đại khái là béo như vầy, ông ấy cưỡi một con ngựa nâu đỏ...""Chiến Chiến? Là Chiến Chiến sao?"Tiêu Chiến nghe thấy trong phòng truyền đến âm thanh quen thuộc liền ngẩn ra, sau đó nghiêng người vội vàng muốn từ bên cạnh Vương Nhất Bác đi vào: "Cha, là cha sao? Cha!"Vương Nhất Bác nghiêng người một chút để anh vào nhà, sau đó cánh cửa lớn nặng nề phía sau Tiêu Chiến liền kẽo kẹt một tiếng, đóng lại.Tiêu Chiến vào cửa còn chưa kịp tìm cha anh, thì đã bị kinh động bởi trang hoàng trong nhà. Hai thang lầu cực đối xứng đều tạo thành từ đá cẩm thạch màu trắng ấm áp, uốn lượn đi thông lầu hai. Trên vách tường có một vài bức danh họa sắp xếp chỉnh tề, ngay cả pho tượng và đèn treo tầm thường nhất cũng có vẻ tráng lệ huy hoàng."Cha của em ở bên này." Vương Nhất Bác không biết đã đi đến bên cạnh anh khi nào, dẫn anh quẹo vào một phòng đốt lò sửa, khiến người liền cảm nhận được sự ấm áp.Cha của Tiêu Chiến đang mặt mày hớn hở tô màu lên tranh sơn dầu, nhìn không ra là đang vẽ gì, nhưng Tiêu Chiến ngửi thấy mùi rượu, thấy rõ trên bàn lùn kia có một chai rượu Vodka đã bị uống chỉ còn một phần nhỏ."Cha?" Tiêu Chiến đi đến bên cạnh cha, bị người đàn ông lớn tuổi cười tủm tỉm liếc mắt một cái, sau đó phất tay đuổi đi như rất ghét bỏ.Anh hơi đau đầu, tửu lượng của cha anh không tốt, bây giờ hẳn là đã uống nhiều."Đêm nay hai người ở lại đây đi," Vương Nhất Bác vẫn luôn im lặng không lên tiếng, liền mở miệng vào thời cơ thích hợp, "Trời quá tối, bây giờ trở về quá nguy hiểm."Tiêu Chiến cân nhắc một chút, nói cảm ơn rồi đồng ý. Anh khách khí nói mình đến từ trấn nhỏ, tên Tiêu Chiến, sau đó hỏi vị chủ nhân trẻ tuổi của lâu đài này tên gì."Vương Nhất Bác."Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn thật sâu chàng chai da thịt non mịn trước mắt này, ung dung thản nhiên liếm liếm răng hàm.--------Tiếng mưa rơi tí tách, tiếng đánh vào lá cây đặc biệt khiếp người, quấy nhiễu Tiêu Chiến hơi ngủ không yên. Anh được sắp xếp vào một gian phòng trong rất nhiều phòng cho khách ở lầu hai, đệm giường mềm mại, trong không khí chỉ có một ít mùi gỗ của gia cụ tản ra."Két ——"Cửa đột nhiên bị đẩy ra, anh sợ tới mức run khẽ một cái, quay đầu thấy Vương Nhất Bác bị ánh trăng mờ chiếu sáng nửa bên mặt, tiếng thét chói tai trong cổ họng vòng vo vài lần mới nuốt xuống."Vương, Vương tiên sinh..." Tiêu Chiến hơi hơi chống người, mở miệng thật cẩn thận.Sau đó anh liền nhìn trừng trừng, nhìn Vương Nhất Bác không biết là người hay quỷ, im lặng không lên tiếng đi đến bên giường anh, bò lên.Anh sợ tới mức lông mày nhíu lại, cắn môi lui về sau, mãi đến khi hai tay của Vương Nhất Bác chống vào hai bên người anh, cả người đều như đè trên người anh.Anh không thể lui được nữa."Em thơm quá..." Vương Nhất Bác dúi đầu vào xương quai xanh của anh tựa như mê muội, có vật lông xù xù gì đó dán vào cần cổ yếu ớt của anh.Là lỗ tai."A... A đừng liếm! Đừng liếm a ——!" Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác ấn dưới người vừa hôn vừa liếm, từ cánh môi một đường hôn mút đến trước ngực, đầu lưỡi ấm áp ướt át, trêu chọc người ôm đầu của hắn run rẩy khe khẽ.Không biết từ khi nào Vương Nhất Bác đã cởi bỏ đồ ngủ mà anh vừa mượn mặc, ngửi mùi của anh như muốn xé xác anh ra,, hô hấp phả trên da, càng ngứa, còn muốn ngứa hơn lúc hôn."Tôi thật khó chịu... Em giúp tôi được không? Giúp giúp tôi..." Đôi mắt của Vương Nhất Bác hơi đỏ, thở hổn hển hiển nhiên là đã nhịn khó chịu, người nhìn thấy không thể không đau lòng.Vương Nhất Bác như vậy không giống với chàng trai người sống chớ đến gần mở cửa lúc nãy kia, Tiêu Chiến thật sự mềm lòng, cho dù bị ức hiếp dấu vết cả người, không ra dáng vẻ gì, nhưng vẫn nằm ngoan ngoãn không động."Xoa xoa cho tôi." Vương Nhất Bác kề sát anh hướng dẫn bên tai, dẫn bàn tay thủ dâm cũng ít kia của Tiêu Chiến một đường tìm đến cây dương vật sung huyết dưới thân."Nóng quá..." Trong bóng đêm, nét ửng đỏ trên mặt Tiêu Chiến không quá rõ, nhưng lúc nắm cây vật thô to vẫn không nhịn được mà rụt một cái."Sờ sờ, giống như tôi vừa mới sờ em vậy." Vương Nhất Bác đĩnh nhẹ, đưa dương vật vào trong tay mềm mại của mỹ nhân, năm đầu ngón tay dính chất lỏng mà mã mắt tiết ra, dần dần khiến nguyên cây dương vật cứng rắn đều ướt, Vương Nhất Bác chịch lòng bàn tay anh, bắt chước động tác giao hợp, càng kéo càng nhanh."Ha a... Xong chưa?" Tiêu Chiến cảm nhận được động tác ra ra vào vào của cây vật kia trong tay anh, phát hiện mình thế mà lại bị gợi lên dục vọng đáng xấu hổ, lỗ nhỏ phía sau hơi ngứa, anh muốn có gì đó đi vào hung hăng giã một trận mới tốt.Anh muốn cây vật kia của Vương Nhất Bác tiến vào chịch anh."Có phải em chảy nước dâm không?" Khuôn mặt cực có tính xâm lược kia của Vương Nhất Bác sáp đến rất gần, phía sau còn có một cái đuôi thật dài hưng phấn đung đưa trái phải như mèo con."Tôi ngửi thấy được."Tiêu Chiến ưm một tiếng, suýt chút nữa khóc lên, lắc đầu giấu đầu lòi đuôi phủ nhận, bị bàn tay to của Vương Nhất Bác nhấc lên trở mình nằm trên giường, trực tiếp lột quần, hai ngón tay thon dài dò vào cái động ướt dầm dề.Hung hăng quấy loạn hai cái, khuấy cả người anh đều tê dại, thân thể mềm nhũn bắt đầu kêu dâm."Chảy còn hơn vòi nước."Lúc Vương Nhất Bác hôn môi còn có kiên nhẫn, nhưng bây giờ dưới thân cứng khó chịu, không nhịn thêm được nữa, lại bỏ thêm một ngón tay liền bắt đầu quấy không nói đạo lý, phụt phụt ra vào, muốn thọc lỏng cửa động chưa từng nuốt bất cứ thứ gì của Tiêu Chiến trước, mới có thể ăn được côn thịt dù hình người cũng đã lớn đến đáng sợ của mình."A a ha... A ưm chậm một chút... Anh chậm một chút a!! Ha a!!!" Tiêu Chiến bị lời nói hạ lưu của hắn làm cho càng thêm mẫn cảm, cả người không ngừng run rẩy, kết quả giây tiếp theo, dưới tình huống không hề chuẩn bị đã bị Vương Nhất Bác tiến quân thần tốc, căng ra một cái hít thở không thông, bị đâm cho hô hấp nghẹn trong cổ họng.Vương Nhất Bác đi vào liền sướng không khống chế được mình, nắm chặt eo Tiêu Chiến bắt đầu chịch điên cuồng, vừa khen anh biết kẹp vừa mắng anh mông dâm.Tiêu Chiến nào bị đối xử qua như vậy? Rên rỉ kéo dài kèm theo khóc nức nở, nhưng cả người bị Vương Nhất Bác vòng dưới thân trốn không thoát, chỉ có thể chịu đựng. Ngón tay nắm khăn trải giường, kêu vừa mềm vừa đáng thương."Hu hu hu anh đi ra ngoài! Em không muốn ưm a —— a đau! Bụng... Bụng đầy hức ——!"Anh không thể không nhanh chóng tự bắn một lần, lúc bắn Vương Nhất Bác vẫn không buông tha anh, vẫn luôn chịch không ngừng, vì thế Tiêu Chiến lại bắt đầu kêu nửa giây không dừng, vốn không biết mình kêu mê hoặc cỡ nào.Sẽ câu động vật ăn thịt chưa hưởng qua mùi thịt càng thêm nảy sinh ác độc ức hiếp anh."Đầy mới tốt, bắn đầy bụng em..."Có lẽ là thiên tính của động vật giao phối, động tác Vương Nhất Bác đè nặng Tiêu Chiến từ sau lưng khiến anh không thể động đậy, dương vật vốn đã dài, như vậy đâm vào càng sâu, tựa như Tiêu Chiến nói, cứ như muốn đâm xuyên bụng vậy."Đừng khóc..." Răng nanh của Vương Nhất Bác ngậm thịt non trên vai Tiêu Chiến khẽ cắn, cái đuôi lắc kịch liệt hơn, nhìn người nước mắt không ngừng được, chủ động đưa đuôi đến bên tay anh chọc anh vui vẻ."Đừng khóc, mông đừng kẹp tôi."Tiêu Chiến bị dương vật lớn không nói đạo lý kia khai phá trong chốc lát cũng không còn khó chịu nữa, thậm chí hơi sa vào sự đối xử thô lỗ của Vương Nhất Bác. Đột nhiên anh bị người phía sau nghiền đến điểm dâm, nức nở một tiếng liền theo bản năng muốn nắm lấy gì đó, vì thế hung hăng bắt được cái đuôi của Vương Nhất Bác.Chàng trai phía sau bị anh nắm chặt cái đuôi đột nhiên bất động, giống như giật mình, tiếp theo Tiêu Chiến liền hét lên một tiếng, khóc trợn mắt khiến đôi mắt thụy phong lớn đỏ lên."A!!! Anh đi ra ngoài... Anh đi ra ngoài! Ăn không vô Vương Nhất Bác..."Vương Nhất Bác không khống chế được, hóa về hình dạng nửa thú, dĩ nhiên cây vật dưới thân kia cũng biến thô biến dài theo, rút nhẹ ra một chút liền mang ra một ít thịt non xoắn chặt, thật sự là không có chút khe hở nào."Anh mau ra a a ——!!!" Tiêu Chiến vừa định chống người bò ra khỏi con báo đen đang dâm dục, rãnh lưng lõm xuống một độ cong xinh đẹp. Kết quả dường như hành động của anh kích thích Vương Nhất Bác rồi, dựa vào bản năng không cho bạn đời bỏ chạy lúc giao phối, Vương Nhất Bác liền đè ép anh xuống, rút ra nguyên cây, lại đột nhiên đâm vào."Quá lớn... Quá lớn Vương Nhất Bác... Hu hu anh đi ra ngoài đi ưm a a!! Sắp hỏng rồi... Bị hư rồi hu hu hu..."Tiêu Chiến bị dương vật của hắn đánh bạch bạch khiến hoa rung liễu rũ, tiếng khóc kêu đợt sau cao hơn đợt trước, dường như hoàn toàn quên mất cha mình đang ở dưới lầu nghỉ ngơi.Dương vật vốn không thuộc về loài người trong mông kia còn có gai ngược nhô lên, nghiền qua đường đi mềm mại, có thể chịch anh nói không ra lời, chỉ biết lắc đầu khóc thút thít."Nhẹ chút... Nhẹ chút Vương Nhất Bác... Xin anh hu hu hu a ——!!!"Tiêu Chiến đột nhiên lại bị quy đầu cực đại đụng vào điểm dâm, khác với cảm giác nguyên cây dương vật thọc vào rút ra trong cơ thể, nét quyến rũ trên mặt anh nhìn một cái không sót gì, trong tiếng kêu cao vút còn có thêm rất nhiều sự vui sướng mà chính mình cũng chưa phát hiện, giọng mũi nghiêm trọng, như là làm nũng.Rơi vào trong lỗ tai Vương Nhất Bác, là đang cầu hoan, cầu hắn rót tinh dịch vào.Vì thế nửa thú hóa người đã hiểu, dương vật vốn vẫn luôn ngủ đông trong huyệt đột nhiên rút ra nguyên cây, cửa động lầy lội, chảy ra từng luồng nước, tiếp theo lại bị đột nhiên xỏ xuyên qua, sau đó hai tay của Vương Nhất Bác cứ ấn chặt thân thể như rắn nước của Tiêu Chiến xuống, bắt đầu chôn bên trong đâm vào từng cái từng cái."A a a!! Quá sâu!!! A a a không được... Không được a ——!!!"Tiêu Chiến bị động tác đâm liều mạng của hắn làm quên hết tất cả, quá nhiều khoái cảm không thể nào chịu nổi, anh lại không thể khiến Vương Nhất Bác dừng lại.Vì thế toàn bộ tình triều đều biến thành tiếng rên rỉ càn rở trong miệng, biến thành đằng trước phun nước dâm trong suốt, từng luồng từng luồng, phun loạn giống như mất khống chế, khiến Tiêu Chiến xấu hổ cả người run run, hơi hơi mở miệng quên khép lại, ánh mắt mê ly thở dốc."A a ————!!!"Vào lúc Tiêu Chiến gần như cảm thấy mình sắp bị chịch chết thì Vương Nhất Bác dừng động tác giao cấu, cây dương vật lớn dữ tợn của hắn đang thành kết bắn tinh bên trong Tiêu Chiến, lại khiến Tiêu Chiến sợ tới mức khóc suốt.Nhưng Vương Nhất Bác bắn vừa đặc vừa nhiều, bắn từng luồng từng luồng liên tục vài phút, mãi đến khi anh cảm giác rõ ràng bụng mình đã trướng lên, sướng đến mức ngón chân anh cuộn tròn, lại phun dưới tình huống không bị dương vật đâm vào, khiến khăn trải giường vốn đã ngập một mảng lớn lại càng thêm không nỡ nhìn thẳng."Anh đi ra ngoài... Đi ra ngoài... Bụng không chứa nổi hu hu hu!" Dã thú đang gieo giống đương nhiên ngoảnh mặt làm ngơ, mãi đến khi cuối cùng cũng bắn xong, Tiêu Chiến cũng đã thật sự bị hắn rót đầy.Mỹ nhân bị chà đạp hư chảy mồ hôi ròng ròng cảm giác được cuối cùng chàng trai cũng lui ra ngoài, mình hơi động một chút, trong mông liền có thứ trắng đục chảy ra, dính đầy bắp đùi."Làm sao bây giờ a... Trong bụng em đầy rồi, đầy rồi hu hu hu! Làm sao lấy ra a!!" Chậm rãi khôi phục lý trí, Vương Nhất Bác ý thức được mình phạm sai lầm liền ôm Tiêu Chiến vào trong ngực hôn má, lấy lòng, nhìn người khóc thở hổn hển, càng nhìn càng đẹp."Vậy em liền sinh tiểu báo tử cho tôi đi..." Vương Nhất Bác nói còn chưa dứt lời đã bị Tiêu Chiến tát nhẹ vào mặt, vội vàng dỗ nói được được được không sinh a đừng sợ đừng sợ, không dám nói lời nào nữa.Tiêu Chiến trừng mắt với hắn, bị hắn làm tức muốn chết, sau đó lại cúi đầu nhìn cái bụng thật giống như có thai của mình, đến bây giờ vẫn có thể cảm giác được tinh dịch đang thong thả chảy ra từ giữa hai chân, suýt chút nữa hai mắt tối sầm ngất xỉu.Quái thú trong thành chưa chắc ăn thịt người, nhưng sẽ chịch người.Đầu óc còn không tốt lắm, ảo tưởng con trai có thể sinh tiểu báo tử cho hắn.-------Mấy tháng sau."Anh đừng bắn vào nữa! Em không sinh được báo con đâu! Trứng ngốc!!"Vương Nhất Bác bị anh mắng hơi uất ức, vẫn không thuận theo mà ấn mông anh xuống bắn vào trong, nói: "Đó là do anh bắn không đủ nhiều, chịch chịch nhiều, cho anh chịch chịch nhiều sẽ có tiểu báo tử bảo bảo."🌹🐺🐰🌹
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store