Chương 56 - 57 - 58
Chương 56Vương Nhất Bác vốn là một người chậm nhiệt, khi ở trong môi trường xa lạ sẽ đặc biệt kiệm lời, nhưng nghĩ tới đây là căn nhà Tiêu Chiến lớn lên từ nhỏ, trái tim Vương Nhất Bác lại thả lỏng ra vài phần. Cậu đứng trước cửa bếp trả lời vài câu với mẹ Tiêu Chiến, rồi bắt Kiên Quả lại vuốt ve một lúc, làm quần dính đầy lông mèo.Qua một lát, bố Tiêu Chiến mua rau về, thế là kéo Vương Nhất Bác ra nói chuyện."Cháu làm trong ban nhạc à? Hồi chú còn trẻ cũng từng lập nhóm nhạc đấy." Bố Tiêu Chiến và Tiêu Chiến giống nhau đến dăm ba phần, lúc cười lên làm Vương Nhất Bác thấy thân thiết lạ lùng, "Lúc còn đi học chơi vui khỏi bàn luôn. Có điều bọn chú không có tài năng này, chỉ là nhóm nghiệp dư thôi, muốn dựa vào nó kiếm cơm cũng chẳng có bản lĩnh."Vương Nhất Bác vẫn đang ngồi im chỗ cũ ngoan ngoãn gật đầu, mẹ Tiêu Chiến bưng đĩa đi ra từ phòng bếp cười ông: "Ông mà so được với Tiểu Vương hả? Tiểu Vương còn mở chuyến lưu diễn, ông cũng chỉ tới buổi chào tân sinh viên hát này hát nọ, còn có người chê ấy chứ."Bố Tiêu Chiến bẻ lại: "Tôi vẫn có năng khiếu nghệ thuật mà, bà xem Chiến Chiến chả giống tôi đấy thì gì."Vương Nhất Bác cứ cười ngốc mãi, lúc ăn cơm cũng không biết nói gì, chỉ sầu não ăn thịt giòn làm hai má căng đầy phồng lên. Mẹ Tiêu Chiến nhìn mà không nhịn được, hiền hậu bảo: "Ăn chậm thôi cháu, không đủ thì trong bếp vẫn còn một đĩa."Không biết câu này có chỗ nào chọc trúng điểm yếu ớt của Vương Nhất Bác, cậu bỗng dưng đỏ mắt, nhai xong thịt trong miệng thì dùng sức nuốt xuống, nói: "Thịt giòn cô làm ngon quá trời, ngon hơn cả bên ngoài bán nữa."Mẹ Tiêu Chiến thấy mắt Vương Nhất Bác óng ánh nước mắt thì ngẩn ra giây lát, rồi vội vàng xoa xoa đầu cậu, hỏi: "Sao thế cháu? Cay hả? Chiến Chiến nói cháu không ăn cay nên cô không cho bao nhiêu bột ớt cả, nhưng không cho chút nào thì không ngon, cô cho ít lắm mà.""Chắc là ngon quá nên khóc đó ạ." Tiêu Chiến duỗi tay vò vò tóc Vương Nhất Bác, cười nói với mẹ. "Mẹ, mẹ là đầu bếp số một Trung Quốc, mẹ dạy con làm thịt giòn đi, sau này con đi nơi khác rồi, lúc thèm thì cũng tiện tự làm ăn."Mẹ Tiêu Chiến nhẹ thở dài: "Aiz, mẹ không dạy con đâu, con muốn ăn thì từ Nam Kinh về, cũng đâu xa lắm, một tháng về một lần được chứ? Có thời gian thì mang Tiểu Vương về chung luôn, một lần ăn đủ cả tháng."Vương Nhất Bác nghe đến hai chữ "Nam Kinh" thì kinh ngạc ngóc đầu lên. Tiêu Chiến chạm phải ánh mắt ngờ vực của cậu, giải thích: "Dạo trước anh và Trương Tắc Kha bàn bạc, bây giờ thương hiệu phòng làm việc của bọn anh cũng có tiếng tăm trên weibo rồi, muốn lưu động theo thành phố. Cũng không khác gì bọn em đi lưu diễn, anh ta từ Trùng Khánh lên phía Bắc, anh từ Nam Kinh phụ trách vùng phía Nam, nhân tiện dẫn theo vài người mở một phòng làm việc ở Nam Kinh, làm thành chuỗi thương hiệu.""Từ nhỏ Chiến Chiến đã có chủ kiến của mình, nhìn thì ngoan, nhưng thật ra làm chuyện gì cô chú cũng không quản được." Bố Tiêu Chiến gắp thức ăn vào bát Vương Nhất Bác, "Tiểu Vương này, cháu cũng ở Nam Kinh, hai đứa chăm sóc nhau chút nhé, chú và mẹ nó cũng yên tâm."Vương Nhất Bác nghẹn hồi lâu, lén lút sờ tay Tiêu Chiến dưới bàn, rồi mới "vâng" một tiếng.Ăn cơm xong, hai người giúp mẹ Tiêu Chiến thu dọn bát đũa. Tiêu Chiến đi lấy giẻ rửa phơi trên ban công giúp mẹ, vừa liếc mắt đã trông thấy hạt tuyết nhỏ như muối bay bay ngoài cửa sổ, là đợt tuyết đầu tiên của Trùng Khánh năm nay.Vương Nhất Bác đang ở trong bếp, vừa mới lấy hai cái đĩa đã nghe tiếng Tiêu Chiến hét lớn từ ban công: "Vương Nhất Bác! Tuyết rơi rồi này! Mau ra xem!"Vương Nhất Bác vừa quay đầu đã trông thấy mẹ Tiêu Chiến đang nhìn anh, chợt thót tim một cái, đĩa trên tay không biết đặt đâu cho phải. May mà mẹ Tiêu Chiến chỉ nhìn giây lát rồi cười bảo: "Từ nhỏ thằng bé này cứ hễ thấy tuyết là tí ta tí tởn, cháu đi xem đi, để đó cho cô."Tiêu Chiến vẫy tay bảo cậu đi qua, mắt sáng lấp lánh như sao trời: "Đi! Vào phòng anh xem, phòng anh có cửa sổ lớn."Từ sau khi Tiêu Chiến dọn ra khỏi nhà thì phòng của anh không còn ai ở nữa, nhưng bố mẹ cũng đã cố ý dọn dẹp nó. Giường trong phòng vẫn là chiếc giường cũ, trên tủ quần áo vẫn dán người nhện và SpongeBob mà bạn nhỏ Tiêu Chiến thích. Không rõ có phải ảo giác của Vương Nhất Bác không, mà cậu cứ cảm thấy Tiêu Chiến bước vào căn phòng này xong hình như cũng trẻ ra vài tuổi.Không biết họ ngồi ngoài cửa sổ ngắm tuyết nhỏ bao lâu, Tiêu Chiến lầm bầm ước nguyện: "Cơn tuyết đầu tiên, thuận lợi suôn sẻ nhé." Vương Nhất Bác cảm thấy lúc anh hơi hơi mê tín rất đáng yêu, thế là cũng ước theo anh. Hai người lại nằm bò trên bệ cửa một lúc, Vương Nhất Bác mới quay đầu lại nhìn ngắm bài trí trong phòng.Tiêu Chiến cầm quyển từ điển Tân Hoa đã sờn gáy trên bàn lên, than thở: "Lần trước để mẹ anh dọn phòng, mẹ hỏi anh mấy cuốn sách này có vứt không, nhưng anh đều không nỡ. Em xem này, rách thế này rồi." Nói rồi anh kéo ngăn tủ đầu tiên ra, đoạn vẫy vẫy tay với Vương Nhất Bác như thể có phát hiện mới: "Wow, đây là tập vẽ hồi trước của anh, vẫn còn này."Vương Nhất Bác nghe vậy đi qua xem. Tập vẽ này có vẻ là tác phẩm của Tiêu Chiến khi đã học cấp ba rồi, có thể nhìn ra nét bút thành thục kèm theo chút xinh đẹp của thiếu niên. Cái gì anh cũng vẽ, có Kiên Quả đang ăn cá khô, cũng có trận chiến siêu nhân Ultraman.Lật về sau vài trang, Vương Nhất Bác bị thu hút bởi bóng dáng của một thiếu nữ. Cậu giơ lên nhìn tỉ mỉ, thiếu nữ có mái tóc ngắn màu vàng nhạt, mặc áo phông và váy bò, trong tay cầm một chiếc ô dài. Tiêu Chiến thấy cậu nhìn trang này thì vội vàng chộp lấy, hoảng hốt kêu: "Đừng xem cái này!""Ai thế?" Khí áp từ Vương Nhất Bác thấp xuống, mặt lộ ra vẻ không vui, "Là ai đó?"Tiêu Chiến thưởng thức giây lát, phát hiện cậu đang ghen, bèn cười bảo: "Ui ui, sao mà hẹp hòi thế nhỉ." Anh lại liếc nhìn bức tranh đó, nói, "Không phải ai, chỉ là nói đùa với mấy bạn học cùng học vẽ tranh lúc đó thôi, vẽ hình mẫu lý tưởng... Số bạn nữ để tóc ngắn trong trường đều rất ít, càng đừng nói đến màu tóc này, anh vẽ bừa đấy.""Hình mẫu lý tưởng?" Vương Nhất Bác ngập ngừng giây lát, rồi lại nhận bức tranh qua, một lúc sau mới khe khẽ bảo, "Em từng để kiểu tóc này.""Hả?" Tròng mắt Tiêu Chiến sắp rớt ra luôn rồi, lặp lại từng chữ một, "Em? Từng để? Kiểu tóc này?"Vương Nhất Bác "ừm" một tiếng, hơi không tình nguyện thừa nhận: "Lúc mới ra mắt, tầm năm hai thì phải. Bọn họ nói đổi phong cách cho ban nhạc, hồi đó mấy người chơi hard rock đều thích để tóc dài, em để lâu lắm mới gần tới vai. Có lần trước buổi biểu diễn bị kéo đi làm tóc, ngủ quên mất, lúc tỉnh dậy thì họ làm cho em kiểu này được một nửa luôn rồi, đúng là cạn lời thật."Tiêu Chiến nghe cậu kể một mạch lịch sử đẫm máu và nước mắt của mình, không nhịn được ôm bụng cười lớn, thật lâu sau mới rút điện thoại ra: "Anh muốn xem hình!" Vương Nhất Bác cũng không giãy giụa nữa, cậu biết cho dù bây giờ Tiêu Chiến không xem được thì cũng có ngày nhân lúc cậu không để ý đi tra video sân khấu lúc Beckon mới ra mắt, thế là thở dài ngồi bên giường nhìn anh nằm bò ra cười trên giường, ánh mắt tràn ngập nuông chiều: "Đúng là cạn lời, sau đó nổi lên vì buổi biểu diễn ấy, thế là bắt em để kiểu tóc đó già nửa năm."Tiêu Chiến tìm được một tấm ảnh tả thực của cả nhóm Beckon lúc mới ra mắt. Vương Nhất Bác trong ảnh thật sự để kiểu tóc ngắn màu vàng nhạt, mặc chiếc áo phông không tay màu đen, xách đàn guitar, cơ thịt và gân xanh trên cánh tay nổi lên, dáng vẻ như muốn đánh người vậy, rất có cảm giác như King Kong Barbie. Nhưng có lẽ do da Vương Nhất Bác trắng nõn mà mặt còn nhỏ, nên kiểu tóc này đặt trên người cậu không có cảm giác không phù hợp.(Đính kèm ảnh Điềm Điềm đáng iu, hê hê)
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store