ZingTruyen.Store

Ba Xa Em Dung La Dai Ngoc

Buổi chiều, Lãnh Minh Dực tỉnh lại sớm hơn dự đoán. Bác sĩ kiểm tra xong nói:

-Tình hình không có gì đáng ngại. Nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa là xuất viện được rồi

-Cảm ơn bác sĩ

Cửa phòng khép lại, Minh Hi và Minh Thanh ngồi nhìn nhau rồi lại nhìn Nguyệt Nhi thở dài. Minh Dực nhìn thấy buồn cười nên hỏi:

-Sao thế có chuyện gì giấu anh phải không?

-Bọn làm nào có chuyện gì dám giấu anh!-Minh Hi cùng Minh Thanh cười trừ, mồ hôi lạnh cứ chảy sau lưng

-Trình độ nói dối của hai đứa còn kém lắm, mau lên, nói ra mau đừng có giấu đầu hở đuôi

-Anh cả! Anh đừng có shock đến nỗi ngất xỉu nha

-Umk

-Lãnh thị phá sản rồi. Còn Nguyệt Nhi...

-Nguyệt Nhi làm sao?

-Em ấy mất trí nhớ rồi! Em ấy chả nhớ gì cả. Sáng nay còn nhận Nam Cung phu nhân là mẹ nữa kìa...hazz...

Bỗng nhiên, cửa phòng bệnh mở ra, Thiên Dương cùng mẹ anh đi vào phòng bệnh. Anh khẽ hỏi:

-Anh có đỡ hơn chút nào chưa?

-Anh đỡ hơn rồi! Cảm ơn!

-Chúng ta là người một nhà mà không nên khách sáo như vậy! Mà bây giờ anh tính như thế nào?

-Là sao?- Cả ba người cùng cảm thấy khó hiểu nên hỏi lại

-Em mới biết được một tin là biệt thự Lãnh gia bị thu mua từ một người đàn ông bí ẩn

Cả phòng rơi vào tình thế trầm tư. Một lúc sau, Minh Dực lên tiếng:

- Có thể... Cho chúng cháu ở Nam Cung gia được không ạ?

-Tất nhiên là được rồi!- Nam Cung phu nhân hiền hậu nói

-Ah bác có ý kiến này không biết ba cháu có đồng ý hay không?

-Bác cứ nói

-Nguyệt Nhi và Thiên Dương học chung một trường thì để hai đứa nó ở với nhau để tiện chăm sóc. Các cháu có đồng ý không?

-Chúng cháu đồng ý!

--------------------
Buổi tối

Bác sĩ kiểm tra lại cho cô xong rồi nói:

-Bệnh nhân có thể xuất viện, mọi người có đồng ý hay không?

-Anh cũng muốn về!- Minh Dực nằm giường kế bên cũng ké vào một câu

- Chúng tôi đồng ý cho 2 đứa trẻ xuất viện

Bác sĩ gật đầu nói:

- Vậy đi theo tôi!

–––––––––––––––––––
Nam Cung gia

-Tụi anh vào trước đây. Chăm sóc em ấy giùm anh nhé! Đi đường cẩn thận!
Minh Hi, Minh Thanh nhanh lên nào.

Anh khẽ gật đầu chào rồi bắt đầu chạy xe tiếp.

----------------------
Ở vùng ngoại ô, có một chiếc xe đen đang tiến vào cổng biệt thự

-Em có thích nơi này không??

-Thích, thích lắm!

Anh dẫn cô xuống xe, rồi dắt tay cô cùng đi vào nhà

-Thiếu gia, cậu đã về

-Um

-Đây là?

-Đây là Lãnh tiểu thư, từ nay sẽ sống với tôi

-Xin chào!Lãnh tiểu thư

-Xin chào!

—————
Anh đưa cô đi tham quan khắp biệt thự, rồi dừng lại trước một căn phòng, nói:

-Đây là phòng của em. Em vào thay rồi xuống ăn cơm. Có việc gì cần tìm anh thì phòng của anh ở chói hành lang

-------------------------------
Một bàn đầy thức ăn đặt trước mặt cô nhưng cô không được ăn mà chỉ được ăn cháo trắng. Anh nói:

-Khi nào, em khỏi bệnh anh sẽ nấu cho em ăn

-uhm

Anh bắt đầu ngồi ăn cơm nhưng thấy cô không chịu ăn mà chỉ nghịch nên hỏi:

-Sao thế? Sao em không ăn đi?

-Anh...

-Anh làm sao hả??

-Anh xúc cho em ăn có được không?

-Qua đây

Cô ngoan ngoãn qua chỗ anh ngồi để anh xúc cháo cho ăn

-------------------------
Sao khi ăn cơm tối xong anh đưa cô ra vườn chơi đến gần 10h thì mới đưa cô về phòng

Anh nói:

-Em vào tắm rồi ngủ đi. Ngủ muộn có hại cho sức khỏe!

-Um

Trước khi về phòng anh còn đặt lên trán cô một nụ hôn

——————
Sau khi về phòng anh cũng đi tắm. Lúc đang lau tóc để chuẩn bị đi ngủ thì lại có tiếng gõ cửa. Theo thói quen thì anh nói 'vào đi' nhưng lại không thấy ai mở cửa. Anh ra mở cửa thì thấy cô đang ôm gối đứng trước cửa phòng của anh với một bộ dáng rất đáng thương

Anh để cô vào phòng mình rồi mới hỏi:

-Sao em không ngủ đi! Mà sang đây làm gì?

-Anh ôm em ngủ được không! Em sợ?

-Em sợ cái gì?

-Ma

Anh chỉ day trán rồi chỉ lên giường nói:

-Em ngủ ở trên này, còn anh ngủ ở dưới

Nói rồi anh bế cô lên giường. Đắp chăn ngay ngắn cho cô rồi mình mới bắt đầu đi ngủ

Tắt đèn, anh đang thiu thiu ngủ thì bị cái gì đó ôm chặt lấy. Anh mở đèn lên thì thấy cô đang ôm chặt lấy anh không buông. Anh nhẹ nhàng nói:

-Sao em không ngủ?

-Em sợ, anh ôm em ngủ đi?

Nói rồi, cô ôm chầm lấy anh và khóc. Anh hoảng hốt, dỗ dành cô như trẻ nhỏ

-Ngoan! Ngoan nha! Đừng khóc nữa! Anh ôm em ngủ, chịu không

-Anh nói thật không?

-Thật!

Anh bế cô lên giường rồi mới nằm xuống, điều chỉnh tư thế để cho cô ngủ thoải mái rồi mới đi ngủ. Ánh trăng soi sáng ngoài cửa sổ làm bóng 2 người ôm nhau ngủ hiện lên trên nền trời sâu thẳm.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store