Ba Me Doc Than Tuoi 18 Full
Chương 301
“Tôi nhìn cô mỗi lần đều uống cả ngụm lớn như vậy, tưởng rằng nó sẽ không cay….” Hiện tại mới biết bắt chước người là hại đến chính mình, Bạch Phương Úc dùng hết sức mà nôn ra, con mắt nhìn xung quanh tìm kiếm ít khăn giấy: “ Tôi muốn ít khăn….”“Không cần khăn, uống nước vào!” Cô gái vặn mở một chai nước khoáng rồi đưa cho Bạch Phương Úc.Bạch Phương Úc nhanh chóng bưng lấy chai nước, mở to miệng mà uống. “Này, cô cũng đừng uống nữa! Rượu cay như vậy, uống mà không ăn cái gì thì dạ dày làm sao chịu được!”Cô gái kia trầm mặc hồi lâu, sau đó mỉm cười: “Cho dù là như vậy, tôi vẫn rất tỉnh táo! Tôi thật sự muốn say, uống cho quên hết đau khổ trên đời!”Bạch Phương Úc không biết an ủi thế nào, đành ngồi một bên nhìn cô ta rơi nước mắt.“Chị Bạch, chị nói xem,….. vì sao số tôi lại khổ như vậy?” Cô gái nhìn chất lỏng trong chiếc ly thủy tinh, một lần nữa lại uống cạn sạch. Chất lỏng màu trắng theo khóe miệng cô chảy ra, dọc xuống chiếc cổ trắng….Bạch Phương Úc cảm nhận được đau đớn trong lòng cô ta, cũng theo đó mà khơi dậy lên nỗi đau trong lòng cô: “ Kỳ thật, mỗi người đều có cơn đau nhức ở trong lòng!” Cô chính là cam tâm tình nguyện làm thế thân thì mới có được người cô yêu, chẳng phải cũng là đau khổ hay sao?Cô khát vọng cỡ nào người hắn thích chính là con người này của cô- Bạch Phương Úc chân chân thật thật.Cô đem ly rượu còn lại lên, nhắm mắt uống cạn. Lúc này đây, do đã có kinh nghiệm uống lần trước cho nên cô không bị sặc, nhưng hương vị cay nồng này lại khiến cô cả ngày không thở nổi.Bạch Phương Úc lại một lần nữa thở dốc, một mùi vị cay nồng thơm thơm tràn ngập khoang miệng của cô: “Chà! Rượu này vô cùng thơm! Chẳng trách cô lại thích uống như thế!”“Ha ha, vậy uống thêm một ly nữa nhé! Không thể quá nhiều, để tránh khi chị say tôi không có cách nào đưa chị về…” Cô gái kia lại rót cho cô thêm một ly.“ Thật là….keo kiệt…! Tôi bất quá mới chỉ uống được một chút. Sao cô lại keo kiệt vậy, rót thêm cho tôi nữa đi…”Bạch Phương Úc cầm lấy tay cô gái, nhấn xuống một cái, rượu chảy vào trong ly nhiều thêm.“Chị Bạch à! Chị cũng không thể uống quá nhiều!”“Không đâu! Chỉ một chút thôi mà!” Bạch Phương Úc so sánh rượu vang với rượu đế, hơn thua một chút, cô cảm thấy uống thêm một chút cũng không có vấn đề gì.Nói xong, cô nâng ly rượu lên, uống một hơi.“Hóa ra chị Bạch cũng mê uống rượu như vậy, không uống thì thôi, uống một chút thì dừng không được!”“ Không có đâu…” Bạch Phương Úc si ngốc cười, không thừa nhận chính bản thân mình mê rượu. Bất quá, qua ánh mắt có thể nhận ra cô đang say.Một hồi chuông điện thoại bỗng vang lên.Bạch Phương Úc nhìn thấy tên người hiển thị trên màn hình điện thoại thì mỉm cười, hơn nữa cười như ngớ ngẩn, trông rất nghiêm trọng.“A lô, anh …..cuối cùng cũng …..gọi điện cho ….em sao? Hà hà, anh không… gọi, em còn ….tưởng anh…. quên mất em rồi!” Miệng cô thốt ra lời nói rời rạc.“Ừ! Anh đang ở dưới lầu công ty của em! Em xuống đây được không?” Người trong điện thoại quả nhiên nghi hoặc hỏi.“Đương nhiên! Bất quá, anh phải chờ em một chút!” Bạch Phương Úc vội vàng nói ngay, giống như sợ hắn đổi ý vậy: “Anh chờ em dưới lầu, em xuống ngay đây…!”“Em có phải bị làm sao hay không? Đầu lưỡi cứng nhắc vậy!”“Không có! Em.,…rất khỏe mà…” Bạch Phương Úc vừa nói chuyện vừa giơ tay quơ quơ lên không trung. Rõ ràng là đang say rượu.Cuộc trò chuyện trên điện thoại chấm dứt, đặt điện thoại vào túi xách, Bạch Phương Úc loạng choạng bước đi vài bước thì cảm thấy chân mình như đạp lên bông, không chịu nghe lời: “ Chuyện gì xảy ra vậy? Mặt đất mềm quá!”Cô gái ngồi trên chiếc ghế cao khẽ cười vài tiếng, sau đó từ từ đứng lên, đỡ lấy Bạch Phương Úc: “Chị Bạch, để tôi đưa chị xuống dưới! Đừng có ngã sấp trong thang máy đấy nhé!”“Không cần! Tự tôi đi xuống dưới! Tôi….không có say….sao phải đưa tôi đi…” Gương mặt tuyết trắng của Bạch Phương Úc đỏ bừng, động tác lười biếng, rõ ràng là bị rượu làm cho điên khùng.Cô gái nhìn thấy Bạch Phương Úc như vậy, chớp chớp đôi mắt to, sau đó nụ cười trên gương mặt càng lúc càng tươi hơn: “ Chị Bạch, bây giờ chị cũng đã uống quá nhiều rồi! Tửu lượng cũng kém quá đi, vậy mà lúc nào cũng nói là mình có tửu lượng!”Nghe thấy nói mình không có tửu lượng, Bạch Phương Úc tức giận, giơ tay lên kháng nghị: “Ai nói tôi không thể uống nào? Không tin thì bây giờ chúng ta thi uống với nhau….Trước kia, trước kia…tôi cũng từng thi uống bia đấy….thắng được một chiếc máy chơi game cho con trai tôi…..”“Chị Bạch à! Còn nói không uống nhiều. Quen chị lâu như vậy, sao tôi lại không biết chị có con thế nhỉ?”“Ai nói tôi không có con, tôi còn có một…..” Đang nói, Bạch Phương Úc đột nhiên dừng lại, sau đó khóc rống lên: “ Hu hu hu, tôi là một bà mẹ không tốt, không tốt! Từ nay về sau, các con tôi nhất định sẽ hận tôi….hu hu hu….”“Được rồi! Đừng khóc!”Hiện tại, Bạch Phương Úc căn bản không nhúc nhích được gì rồi, thân thể nặng nề, nếu không phải Tô một mực giữ chặt lấy thân thể của cô, e là cô đã nằm trên sàn nhà rồi.“Tôi không khóc! Nhưng con của tôi không muốn nhìn thấy tôi, tôi lại muốn nhìn thấy nó! Không quan tâm tôi, không muốn gặp tôi thì còn ở lại nơi đó làm gì? Bọn họ đều coi thường tôi….giống như con tôi đi bên cạnh tôi sẽ trở thành kẻ xấu vậy…..”Tô lắc đầu nhìn người phụ nữ lớn hơn mình vài tuổi, nhịn không được mà cười: “ Chị Bạch, chị uống quá nhiều rồi! Còn nói chuyện lung ta lung tung đùa người sao? Ha ha ha …”“Đều là hắn! Đều là do hắn, cho nên con mới bỏ tôi mà đi! Những đứa con lần lượt rời khỏi tôi…. Tôi là mẹ…làm sao có thể bỏ con mình lại…Nếu không thể cùng ở một chỗ…chi bằng để tôi đi….Tôi muốn đi…” Bạch Phương Úc giơ chân lên, muốn đi ra ngoài.Đột nhiên, sắc mặt của cô trở nên bối rối, hai mắt mở to, một tay nắm chặt quần áo, một tay chăm chú lôi kéo ngón tay của Tô.”Không, đừng rời bỏ tôi…Nắm chặt lấy tay tôi đi mà….”“Được, được! Tôi và chị cùng đi. . . . . .” Tô theo lời của Bạch Phương Úc, lôi kéo cô đi ra ngoài. Nhưng toàn thân Bạch Phương Úc tựa hồ như không có chút sức lực nào, chỉ biết dựa vào người của cô, cô căn bản không thể kéo Phương Úc đi được.”Để bạn trai của chị đưa chị đi vậy!”Tô móc điện thoại của Bạch Phương Úc ra, dựa vào cuộc điện thoại gần nhất mà nhấn gọi.Lúc Đường Hạo đi vào phòng hóa trang nhìn thấy người nặng nề ngã trên ghế sô pha, lông mày nhíu chặt lại: “Chuyện gì xảy ra vậy?” Hắn nhìn về phía cô gái còn lại trong phòng.Tuy nhiên cô ta rất đẹp, thậm chí so với Bạch Phương Úc còn xinh đẹp hơn, nhưng hắn đối với người này không có một chút cảm giác, cũng không có nhìn cô ta lấy một cái.Tô lắc lắc chai rượu trống trơn, nhún nhún vai nói: “Chị ấy uống nhiều quá!”Đường Hạo nhìn thấy chai rượu trống trơn, có chút giật mình, có chút tức giận hỏi: “Hai người các cô uống hết một chai rượu đế này sao?”“Không, chị ấy chỉ uống một chút thôi!”“Mang rượu đến đây….rượu đế thơm thơm . . . . . .” Người phụ nữ ngã trên ghế sô pha, còn không biết nặng nhẹ , giơ cánh tay lên đòi hỏi uống rượu.Chương 302
Edit: Meimoko____“Ê…. ế. . . . . . Tôi muốn trở lại khách sạn! Ai cần đi đến nhàcác người, con của anh sẽ lại đánh tôi! Tôi không muốn lại bị con anhđánh!” Người phụ nữ ở trong ngực Đường Hạo, híp mắt mơ hồ không rõnói, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại đó có thể thấy được chất đầy thống khổ.“Được, chúng ta đã đến khách sạn rồi!” Rõ ràng Đường Hạo đangrất tức giận, nhưng bây giờ chỉ có thể dụ dỗ người phụ nữ say đến bấttỉnh nhân sự này đi về thôi. Trên đường về, cô la hét muốn đi khách sạn, không đến nhà của hắn, hơn nữa cô còn đưa chìa khóa phòng cho hắn.Đường Hạo mở cửa phòng ra, rồi đem cô đặt ở trên mặt giường lớn, thuận tiện cởi giày cho cô:”Phụ nữ này, không có việc gì sao lại uống nhiều rượu như thế chứ?”“Ha ha, dễ uống! Tô nói đó là Mao Thai đấy! Tôi không uống không phải là rất đáng tiếc sao?” Cô nói xong lại là cười hì hì, thoạt nhìn bộ dạng trông vui vẻ cực kỳ.“Anh hiện tại mới biết em là một phụ nữ rất tham uống rượu đấy!” Đường Hạo từ trong phòng tắm lấy ra một chiếc khăn ướt, lau mặt cho cô.Bạch Phương Úc nhăn cái mũi chặt hơn, mất hứng đẩy cái khăn mặt lạnh như băng ra:”Lạnh quá, không cần mà…. Đừng……. a….” Đường Hạo dùng sức chà lau trên khuôn mặt của cô, ném khăn mặt sang một bên, sau đó dùng chăn đắp kín thân thể của cô: “Được rồi! Được rồi! Tốt lắm, không lau nữa, nhanh ngủ đi!”“Ừm. . . . . .” Cô lập tức nhu thuận nhắm mắt lại, trên miệng còn mang theo mỉm cười.”Em thích nghe giọng của anh! Anh muốn em ngủ, em liền ngủ!” ” Từ nay về sau không cho phép em uống rượu, em cũng không uống được đúng không?”“Không uống rượu ? Được. . . . . .” Cô bắt đầu theo với thân thể, hai tay quấn lên cổ của hắn.”Ha ha, anh nói cái gì cũng tốt. . . . . .” Cánh môi của cô tràn chủ mùi rượu chủ động hôn lên trên gương mặt củahắn, Hơn nữa đầu lưỡi đỏ bừng duỗi ra khẽ liếm lấy da thịt trên khóemiệng của hắn.“Miệng đầy mùi rượu, đừng hôn anh. . . . . .” Đường Hạo kéo hai tay của cô, muốn cô an tĩnh trở lại.Tiếng cười Bạch Phương Úc biến mất, mở to hai mắt nhìn hắn, khổ sở lên án nói: “Anh ghét bỏ em! Anh lại ghét bỏ em!”“Nói cái gì đó hả?” Shit! Phụ nữ uống quá nhiều rượu vào thìlại khó dỗ như vậy sao? Bất quá, nhìn bộ dạng đáng yêu của cô, hắn thậtsự vừa tức, lại vừa muốn cười.“Em muốn anh hôn em!” Cô chỉ chỉ môi của mình, bá đạo nói.Đường Hạo bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó lại mạnh mẽ cắn lên đôi môi đỏ mọng của cô.”Được chưa? Ngủ, chúng ta còn nhiều thời gian…..” “Anh lừa gạt em! Em muốn anh hôn thật kia!” Cô mấthứng, dây dưa cùng cánh tay của hắn, tiếp tục làm rối nói muốn hôn. Thấy hắn chậm chạp bất động, cô lại ủy khuất rời nước mắt thu hút: “Anhchính là không thích em, con của anh không muốn anh và em ở cùng mộtchỗ! Anh cũng không dám hôn em! Hu hu hu…Tôi rốt cuộc chỉ là thế thâncho người khác……. cho nên anh không nghĩ muốn tôi thật lòng…..”“Không có! Không có! Đừng làm rộn!” Chết tiệt, cô có biết côbây giờ mê người đến như thế nào không? Một tầng phấn hồng ngưng trên da thịt tuyết trắng, làm cho hắn không nỡ rời mắt đi.Cổ áo sơ mi của cô bởi vì vặn vẹo mà bung cúc áo, lộ ra một đoạt kherãnh thần bí thu hút, thêm vào đó phong mãn không ngừng nhấp nhô, nhũtiêm nhúc nhích giống như thỏ con, dưới lớp quần áo sáng màu mà khôngngừng run rẩy. Những đường cong mỹ lệ như ẩn như hiện, làm cho bụng dưới của hắn siết chặt, nóng bừng lên.” Không có không thích em, vậy anh ôm em đi . . . . .” Cô quỳgối trên giường di chuyển gần hơn về phía hắn, bưng lấy gương mặt củahắn run rẩy hôn hít, dùng vùng phong mãn trước ngực của mình không ngừng cọ sát lên người hắn.“Phụ nữ này, nếu em không chịu ngoan ngoãn, muốn tác quái đấy phải không?” Đường Hạo hét lớn một tiếng, ngón tay thon dài rất nhanh mở mạnh áo của cô, khiến vạt áo trước của cô mở tung, lộ ra nội y màu trắng sáng chekín đôi phong nhũ đang tại nhảy lên, đứng thẳng. Hắn chủ động tiếp thuhôn môi của hai người, không cho cô cắn môi của mình. Đàu lưỡi mạnh mẽtấn công trong miệng cô, kịch liệt hút hết tất cả dịch thể của rượu cònsót lại.“Ha ha. . . . . .” Hắn hôn như chiếm đoạt, ban cho cho cô những nụ hôn thật sự, làm cô thoả mãn cười ngây ngô.Bởi vì rượu cồn quấy phá khiến cho toàn thân cô khô nóng vô cùng, côtrút bỏ quần áo phiền phức trên người mình, cũng hướng thân trên củangười đối diện mà lao tới.”Ưm, anh không cần phải mặc. . .Em giúp anh cởi ra!”Nhìn cô chủ động cởi quần áo, Đường Hạo rốt cuộc cười cũng còn khôngchưa xong, trong ánh mắt ngoại trừ có khát vọng cực độ đối với cô, cònlại đúng là tức giận. Hắn thật sự không dám nghĩ nếu lúc nãy bên cạnh cô có người đàn ông nào khác, không phải là hắn, chuyện này không biết sẽthế nào?“Phụ nữ chết tiệt, dù em có tình hay không thì từ nay về sau cũng phải tiếp nhận hết!”Hai tay của hắn ôm chặt lấy cô, thô lỗ đem nội y của cô cời bỏ toàn bộ. Lập tức hai luồng phong mãn được phòng thích giống như hai con thỏ conkhông ngừng lay động, đơn giản là một phong cảnh câu dẫn người. Cô vôthức mà nhu hòa nhũ tiêm của mình, sau đó lại bất an che đậy lại.“Cởi quần áo rồi bây giờ mới nhớ là phải che lại sao? Em, tiểu yêu tinh này, rõ ràng là muốn tra tấn tôi đây mà!” Đường Hạo kéo mạnh hai tay của cô xuống, hai luồng phong mãn lại bạo lộ trong không khí. Hắn nắm lấy một bên, còn một bên thì ngậm lấy cắn mút.Bạch Phương Úc thở gấp, ngâm khẽ, mắt mịt mù cúi xuống nhìn người đàn ông đang chôn đầu trên ngực mình. Trong đầu, ngay cả suy nghĩ cũng muốn phát dục, cô cơ hồ muốn giải phóng toàn bộ bản thân. Mà người đàn ôngtrước mắt này lại chính là người cô yêu sâu đậm, cô muốn đem hết thảygiao cho hắn.Cô hơi khát vọng mà nâng eo lên, uốn éo giống như muốn cời bỏ chiếcváy trên người. Nhưng trong cơn say mê, cô không biết phải làm sao, liền phát ra những tiếng rên nho nhỏ.Hắn hiểu được ý của cô, lập tức giật xuống chiếc váy và cả quần lót bên trong.Lúc này mới thật sự thoải mái, cô chậm rãi trượt xuống giường:“Thật dễ chịu….”“ Lúc này mới mệt mỏi muốn ngủ sao?” Nhìn cô mông lung buồnngủ, hắn cũng không có ý định buông tha cho cô. Ngón tay xuyên đến vùngxuân tâm bí mật của cô, đâm thẳng đến tận đáy. Cô vặn vẹo, thốt ra kiềuthanh, thân thể đung đưa theo tiết tấu của hắn. Cảm giác thoải mái,nhiệt tình ngọt ngào, dịch thủy không ngừng chảy ra, ẩm ướt thấm đẫm cảbàn tay của hắn.“Em thật mẫn cảm…” Khỏa lấy một khối dịch thủy đưa lên trước mắt cô, hắn muốn cô trông thấy rõ ràng.Cô ngượng ngùng nhắm mắt lại, không muốn nhìn, nhưng chỗ bụng dướinổi nhiệt hỏa bao trùm lên mọi cảm quan của cô. Mềm mại như nước, mắtlong lanh dậy sóng ngầm, màng theo phong tình vạn chủng nhìn hắn: “ Em muốn….”“Cái này…cho em…”Hắn vuốt ve mảng lớn da thịt bên trong hai chân cô, nhắm ngay mục tiêu mà tiến vào.Chương 303
Edit: Meimoko____Bạch Phương Úc quấn quít lấy chăn đơn, nhặt điện thoại từ trên sàn nhà lên, sau đó ngồi ở bên giường nhỏ giọng : “Mẹ . . . . . . “ Cô nói không được tự nhiên, mặc dù từ khi mất trí nhớ đã gọi tiếng‘mẹ’ này được cả một năm, nhưng cô vẫn cảm thấy không thoải mái cho lắm.“Con bé này, vài ngày cũng không chịu gọi cho mẹ một cú điện thoại qua! Thế nào? Ở bên đó mọi chuyện đều tốt đẹp sao? Công việc có thuậnlợi không? Nếu công ty không có chuyện gì, con trở về sớm đi, mẹ và ba lo lắng cho con ở bên ngoài một mình…..” Bạch Phương Úc bụm lấy điện thoại sợ người trên giường đang ngủ say bừng tỉnh, nhẹ giọng nói: “Còn có một hạng mục lớn chưa có đàm phán xong! Mẹ, con ở Đài Loan bên này rất tốt, mẹ không cần lo lắng đâu!” So với việc trở về Anh quốc, cô tình nguyện ở tại nơi này, bất quá cô cũng không hiểu là vì lý do gì.Tuy cô đã tận lực giảm âm thanh xuống, nhưng vẫn khiến cho người đang ngủ ở gần mở mắt. Đường Hạo nhìn bóng lưng nửa kín nửa hở của cô, ngápmột cái, cánh tay dài từ phía sau ôm thân người cô, vuốt ve bộ ngực trần của cô.“Ừm. . . . . .” Bạch Phương Úc không cẩn thận kêu một tiếng,sau đó quay đầu nhìn người đàn ông đang động tay động chân với mình,nhíu cái mũi lại, dùng môi ngữ cảnh cáo nói: “Đừng có xằng bậy, mẹ đang gọi điện thoại cho em!” Đường Hạo ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục sờ soạng lên phong nhũ của cô, nhũ hoa đang ngủ say lại lập tức tách ra, nổi lên phản ứng.Bạch Phương Úc chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn tiếng kêu đang gào thétnhư muốn phá cổ họng cô ra, sắc mặt đỏ bừng tiếp tục nói chuyện với mẹ:”Mẹ…mẹ cùng ba hãy yên tâm ….con… con….. thật sự rất tốt!” “Thuốc phải nhớ uống, đừng có quên nhé! Nếu không đầu của con lại đau, bệnh cũ lại tát phát!” Lúc sắp kết thúc cuộc điện thoại, Bạch phu nhân không quên dặn dò con gái.“Dạ, mẹ… mẹ yên tâm, con nhất định sẽ uống thuốc đúng giờ!” Bạch Phương Úc ứng phó nói cho xong, nhanh chóng cúp điện thoại. Lập tức,chuyển thân qua, nhìn người đàn ông bên cạnh, hờn dỗi nói:”Đường Hạo, chán ghét, em vừa rồi suýt nữa là hét lên đấy!”Nói xong, cô bổ nhào vào lên trên người của hắn, tức giận muốn dùngtay gãi ngứa hắn. Bàn tay nhỏ bé trải qua ngàn khó khăn hiểm trở rốtcục cũng đi tới dưới nách của hắn, đang muốn áp dụng đại kế gãi ngứa thì Đường Hạo đột nhiên xoay người một cái đem cô chế phục dưới thân củahắn:”Con ma men này tỉnh rượu rồi sao?” Cô bị hắn ép tới toàn thân đều nổi ngứa, vừa cười vừa phản bác: “Ai là con ma men? Em say lúc nào? Sao em lại không biết nhỉ?” Cô có say sao? Cô. . . . . . Cô không nhớ rõ. Bất quá, có thể là có, bởi vì cô không biết mình trở lại khách sạn như thế nào, khôngbiết tại sao hắn lại ở trong khách sạn này? Lại càng không nhớ rõ haingười lăn lên giường cùng nhau vào lúc nào? Còn có…. không nhớ rõ hếtthảy mọi cảm thụ trong lúc đó nữa…..“Anh có cần bắt em uống lại một lần cho thành cái bản mặt hôm qua không? Em còn không chịu thừa nhận ư?” Đường Hạo tức giận hỏi, hắn nhất định phải cảnh cáo triệt để một lầncho người phụ nữ này biết, phòng ngừa từ nay về sau cô sẽ lại uống rượu.Cô nâng bả vai lên xuống, xem như đáp lại:”Không cần phải đè nặng em, thở không nổi!”Đường Hạo đem hai cánh tay của cô đặt ở dưới chính thân thể của cô,rồi dùng thân thể của mình đè nặng lên, gò má đối với gương mặt của côcảnh cáo: “Từ nay về sau em không được uống rượu, nhớ rõ chưa?”“Anh đừng có chuyện bé xé ra to! Em bất quá cũng chỉ uống một chút rượu mà thôi, không có uống nhiều!” Cô nhớ rõ mình uống cùng Tô rượi Mao Thai, nhưng chỉ là có một chút.“Không có uống nhiều? Như vậy, anh hỏi em, em trở về như thế nào? Chẳng lẽ mọc cánh bay về đây sao?”“Em không biết!” Cô thành thực lắc đầu.“Không biết? Em còn nói mình không say, Bạch Phương Úc, anh thật muốn đánh em, để em nhớ kỹ bài học lần này!” Đi về như thế nào cũng không nhớ, xem ra cô say hơn hắn tường, “Tửulượng của em cùng rượu, thật sự để khiến anh không yên tâm chút nào vềem.”“Tửu lượng em cũng không kém đâu nhé! Rượu hôm qua uống cũng rất ngon!” Người uống rượu say tất nhiên không bao giờ thừa nhận mình không có tửu lượng rồi.“Tửu lượng cao hay thấp, anh không cần biết, nhưng em uống rượuvào thì thật sự khiến anh lo lắng, uống nhiều quá là sẽ cởi quần áo, emcòn nói rượu ngon nữa cơ à?” “Cởi. . . . . . Cởi . . . . . Quần áo !” Cô giật mình, lắp bắp nói.“Anh nói vẫn còn dễ nghe, em uống nhiều hơn nữa căn bản chính là cởi quần. . . . . .”Gương mặt má lúm đồng tiền của Bạch Phương Úc, tính cả thân thể củacô nữa đều đỏ bừng lên, cô đẩy thân thể của hắn ra, không tin nói:”Anh nói bậy, em không có !”Đường Hạo nắm bắt cằm của cô, nhíu mày nói: “Em nói anh có thể lừa em sao?Anh cho ngươi biết, từ nay về sau đừng có ở bên ngoài uống rượu, nếu muốn uống, thì về nhà uống, biết không?”Bạch Phương Úc nhắm mắt lại, cô. . . . . . cô thật sự ngượng muốnchết rồi! Đúng như lời hắn nói, từ nay về sau cô thật sự không thể lạiuống rượu bên ngoài. Khá may, thật may mắn khi người bên cạnh cô lúc đólà hắn, nếu như là người khác cô chẳng phải là. . . . . .“Tốt lắm! Biết sai có thể thay đổi là tốt rồi, từ nay về sau không được như thế nữa!” Nhìn bộ dạng sợ hãi của cô, Đường Hạo coi như là thả lỏng được chút tâm tình. Bất quá, có một việc hắn phải hỏi một chút: “Vừa rồi gọi điện thoại đến chính là mẹ của em?” Bạch Phương Úc mở mắt, nhẹ nhàng vuốt cằm.”Đúng thế, làm sao vậy?”“Nhưng nghe em nói chuyện với mẹ mình, cảm giác như em rất lạnh nhạt với mẹ của em, không thân thiết lắm, phải không?” Đường Hạo giả bộ như lơ đãng hỏi thăm, theo trên người của cô đứng dậy, rút lấy một điều thuốc.Bạch Phương Úc cũng vì này cảm giác này mà phiền não, thở dài một hơi nói: “Dạ, có lẽ là do em mất trí nhớ, mới cảm thấy cha mẹ không phải thân cận….em như vậy …có phải là không tốt?”Đường Hạo thổi ra một mảng sương mù, nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô, như có điều suy nghĩ, rồi nói: “Bản thân không có mất trí nhớ qua, cho nên đối với tình trạng bệnh của em,anh cũng không có kinh nghiệm, vì vậy không phán đoán được!”” Đáng ghét, nói mát cũng đừng có nói!” Bạch Phương Úc đạp hắn một cước.Dù sao cô đạp cũng không đau, Đường Hạo cũng không có trốn tránh.”Vậy là em như thế nào lại mất trí nhớ ? Tai nạn xe cộ sao?” “Nói ra hù chết anh mất!” Bạch Phương Úc không có trực tiếp nói cho hắn biết.“Hừ! Vậy em nói đi ra, nhìn anh giống người sợ chết lắm hay sao?” Hắn gõ gõ tàn thuốc lá, nửa như trêu đùa hỏi.“Đúng. . . . .” Leng keng…..Đúng lúc Bạch Phương Úc muốn thốt ra lời, tiếng chuông cửa đột nhiên kêu lên.“Phương Úc, mở cửa! Anh có chuyện muốn tìm em!”“Không xong rồi!” Bạch Phương Úc nhìn cả người xích lõa Đường Hạo và của chính mình, thất kinh nhỏ giọng kêu lên:”Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ ?” Nghe được tiếng đàn ông ở bên ngoài, lại nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của cô, sắc mặt Đường Hạo lập tức tối đen như mực:”Cái gì làm sao bây giờ? Bạch Phương Úc, em đang sợ cái gì hả?”Chẳng qua. Bạch Phương Úc cảm thấy tình cảnh này thật đáng xấu hổ,không chú ý tới Đường Hạo thay đổi sắc mặt, nhặt quần áo trên mặt đấtlên, buông lỏng thân thể rồi gấp rút nói với hắn: “Anh đi vào phòng tắm trước đi, nhanh lên!”Dù sao, cô cũng mới chỉ đến Đài Loan vài tuần, nhưng đã lại có thểquen ngay với một người đàn ông khác trong khi bạn trao vẫn là ChuThích. Tuy bây giờ, cô đã cùng Chu Thích ngả bài nhưng nhìn quần áo xộcxệch của cô và Đường Hạo thì quả thực quá ái muội.Chương 304
Edit: Meimoko______Đường Hạo đĩnh đạc nằm ở trên giường, vô luận Bạch Phương Úc có lôikéo như thế nào cũng không chịu nhúc nhích. Chết tiệt, hắn thật sự rấtmuốn biết cô đang cố gắng che dấu điều gì.“ Phương Úc, em làm sao vậy? Hãy mở cửa cho anh vào trước đã!” Tiếng Chu Thích lo lắng từ ngoài cửa truyền vào, tiếp đó là những tiếng đập cửa liên tiếp.“Haizza….” Cuối cùng Bạch Phương Úc cũng chỉ còn các bất lực, thỏahiệp nhìn Đường Hạo, nhặt nhanh quần áo trên mặt sàn mặc vào, nói lớnvới người ngoài cửa: “Chu Thích, anh trở về phòng mình trước đi! Lát nữa em sẽ sang phòng anh nói….”Đoán được câu tiếp theo cô muốn nói gì, Đường Hạo lên tiếng chặt đứt câu của cô: “ Bạch Phương Úc, em dám vào phòng người đàn ông khác à?”Bạch Phương Úc ngừng ngay việc mặc quần áo, lấy tay bịt chặt miệng của hắn lại: “ Đừng có lên tiếng! Bên ngoài sẽ nghe được!”“Nghe ….được…. thì sao?” Bị cô bịt chặt miệng nhưng Đường Hạo vẫn cố nói được một câu rõ ràng.“Please, anh đừng nói gì nữa!” Bạch Phương Úc gấp đến độ muốn khóc lên rồi.“Phương Úc, trong phòng của em có người sao? Anh nghe như thế em đang nói chuyện với ai đó!” Tiếng Chu Thích lại từ ngoài cửa vọng vào.“Không…” Cô vừa định nói to ‘Không có’ thì phải nuốt lại ngay khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị sắc lạnh của Đường Hạo, “ Anh chờ một chút đi!” Cô lại dùng ánh mắt tràn ngập cầu khẩn đối với hắn, sau đó nhanh chóng mặc quần áo đi ra phía cửa.Đường Hạo thờ ơ mặc lại chiếc quần, nửa thân trên vẫn trần trụi, nằmyên trên giường. Kỳ thật, đồng nghiệp đến tìm cô là một chuyện quá ư làbình thường, nhưng thái độ khẩn trường vội vội vàng vàng của cô khiếncho hắn nảy sinh nhiều nghi vấn.Người kia là ai vậy? Tại sao cô ấy lại cuống cuồng lên như thế?“Có chuyện gì sao?” Bạch Phương Úc giữ lấy một cánh cửa, cảngười đứng chắn ngang lối vào. Hành động của cô thể hiện rõ không muốncho người ngoài cửa bước vào phòng.“Ừ! Có một kế hoạch anh đã điều chỉnh lại, cần phải trao đổi với em! Chúng ta vào trong nói chuyện đi!” Hành động khẩn trương của Bạch Phương Úc khiến Chu Thích khó hiểu, nghi ngờ cô đang giấu giếm điều gì đó trong phòng.Hắn ta nghiêm mặt lại, lạnh lùng đẩy thân người của Bạch Phương Úc ra, trực tiếp xông thẳng vào phòng.“Đừng! Đừng có đi vào!” Bạch Phương Úc giữ lấy cổ tay áo của hắn, nhảy người lên, muốn ngăn Chu Thích bước vào phòng.Chu Thích lại càng đẩy mạnh cô hơn, hùng hổ xông vào thẳng trong phòng.Đường Hạo nằm trên giường, mặt không chút biểu cảm nhìn người đàn ông vừa xông vào phòng, sau đó lại nhìn thấy vẻ mặt kích động của người phụ nữ đứng sau lưng hắn. Đáng chết! Nhìn vẻ kích động kia của cô cũngbiết, cô và người đàn ông này có quan hệ không bình thường.Nhận thức được điều này xong khiến Đường Hạo hắn không cảm thấy trong lòng cực kỳ không thoải mái.Vừa mới bước vào, Chu Thích đã nhìn thấy Đường Hạo nằm trên giường rõ ràng vừa mới trải qua một cuộc mây mưa khoái hoạt của tình ái, lập tứcđiên cuồng, xông lên giường: “ Cút đi! Bạch Phương Úc là phụ nữ của tao! Là của tao!”Vừa thét lên giận dữ, một tay Chu Thích giữ lấy vai Đường Hạo, một tay nằm thành quyền vung thẳng đến mặt hắn ta.Đường Hạo quay đầu, linh hoạt tránh né, mà hắn đương nhiên không chođối phương có cơ hội tập kích lần nữa. Chân dài duỗi ra, đạp thẳng choChu Thích một cước. Nhanh như chớp, Chu Thích bị đá văng vào tường.Bịch. Chu Thích rơi xuống trên mặt sàn.Khó trách Chu Thích bại trận nhanh như vậy, Đường Hạo từ nhỏ đã tậpnhu đạo*, đài quyền đạo*. Hắn đã tham gia biết bao nhiêu giải đấu trongcác cấp câu lạc bộ, và thành tích đạt được luôn là quán quân.Nhu đạo: Judo.Đài quyền đạo: Teakwondo.Đối đầu với một đối thủ mạnh như vậy, Chu Thích đương nhiên chẳng khác nào một bao cát.Bạch Phương Úc đứng ở một bên, sợ hãi kinh hồn nói lớn: “ Đường Hạo! Đừng có đánh anh ấy!”Bạch Phương Úc tràn ngập áy náy nhìn Chu Thích, nâng hắn ta dậy, quay lại nhìn Đường Hạo nói: “Đừng có đánh anh ấy…”Đường Hạo híp mắt lại nhìn cô, trong lòng càng nổi lên ghen tuông sâu đậm đối với người đàn ông đang được cô bảo vệ: “ Em buông hắn ta ra! Anh sẽ không đánh hắn!”Bạch Phương Úc nhanh chóng buông Chu Thích ra, nhìn chằm chằm vào Đường Hạo hỏi: “Thật sao?”Chu Thích chật vật từ trên sàn nhà đứng lên, giống như chồng bắt được vợ đi ngoại tình, hắn quay đầu lại nhìn Bạch Phương Úc. Vừa chỉ tay vào Đường Hạo, vừa nắm chặt cổ tay Bạch Phương Úc, nói: “ Bạch PhươngÚc, em có thể đối với tôi như vậy sao? Hả? Em có biết em là bạn gái củatôi không?…..Em…em như thế nào mà lại có thể lên giường với người đànông khác?… Em ….tại sao lại khiến tôi thất vọng thế này?” Hắn nói từng lời chỉ trích cô có tội.Đường Hạo chau lông mày thật chặt, ngước nhìn Bạch Phương Úc bằng ánh mắt nghi ngờ, trên mặt viết rõ mấy chữ ‘bắt cá hai tay’ chỉ trích cô.Bạch Phương Úc lắc đầu thật mạnh nhìn Đường Hạo, tránh khỏi tay của Chu Thích : “ Không phải! Tôi không phải là bạn gái của anh! Tôi trước đó đã nói rõràng mọi chuyện với anh rồi! Tôi đã có người trong lòng, anh quên rồisao?”“Không! Tôi không chấp nhận! Phương Úc, em quên em đã từng nói những gì với tôi rồi sao? Em đã quên những đêm em rên rỉ dưới thân tôi như thế nào rồi à?” Con ngươi của Chu Thích hồng lên, đem chuyện trước kia của bọn họ nói ra.“ Không! Đừng nói nữa!” Sắc mặt Bạch Phương Úc trắng bệch, thấp thỏm lo âu nhìn Đường Hạo.Ghen tuông bốc lên trong ngực, Đường Hạo nắm chặt hai tay lại, hét lớn: “ Mày buông cô ấy ra!”Đường Hạo nhanh chóng tiến lên một bước, nắm chặt lấy cổ tay Chu Thích, dùng hết lực vặn thật chặt tay hắn.Hắn ngay cả một cái nhăn mày nháy mắt cũng không có nhưng lại thấybàn tay của Chu Thích nhanh chóng run run, ngũ quan cũng dần nhăn nhúmlại. Cuối cùng Chu Thích cũng phát ra một tiếng đau: “Á…”Đường Hạo kéo Bạch Phương Úc từ trong tay hắn ra, thuận tiện bỏ luôntay. Sau đó đem cô bảo hộ trong lồng ngực của mình, chiếm hoàn toàn ưuthế, huênh hoang đắc thắng nhìn người đàn ông đối diện. Đường Hạo mạnhmẽ ôm lấy người phụ nữ trong lòng, cúi xuống hôn lên môi của cô, phát ra cả âm thanh, “ Nói cho mày biết! Người đàn bà này là của tao. Làngười của Đường Hạo tao đây. Nếu sau này mày còn dám động đến cô ấy, cứchạm một sợi tóc thì tao sẽ chặt một ngón tay của mày!”Bạch Phương Úc nhìn người từ trước đến giờ vẫn chăm sóc cho mình, thất kinh nhìn Đường Hạo, sau đó từ tốn nói với Chu Thích: “ Thật xin lỗi, tôi không thể làm bạn gái của anh được! Thích, anh làngười tốt! Nhất định sẽ gặp được một cô gái còn tốt hơn cả tôi. Màtôi…lại chỉ thích một mình anh ấy!”Nghe được những lời này của Bạch Phương Úc, tâm tình Đường Hạo mới dễ chịu đi đôi chút. Bất quá, hắn có rất nhiều câu hỏi, muốn cô phải giảithích rõ ràng.“ Tôi nghĩ hai người nếu có chuyện công việc thì đợi đến công tymà cùng nhau thảo luận! Giờ là lúc nghỉ ngơi, phải tận hưởng thời gianquý báu!”Đường Hạo cố ý hôn xuống gương mặt Bạch Phương Úc một cái, âm thanh không lớn không nhỏ, thúc giục: “ Phương Úc, đi sửa sang lại chính mình một chút đi! Chúng ta cùng nhau dùng cơm, anh đang đói bụng lắm!”Sợ hai người lại cãi lộn đánh nhau, Bạch Phương Úc nhanh chóng đáp ứng, khuyên nhủ Chu Thích: “ Thích, anh về trước đi! Công việc để ngày mai hãy bàn!”Chu Thích nhìn chằm chằm vào gương mặt của Đường Hạo, trên trán nổilên gân xanh. Vài năm trước chính người đàn ông này đã đánh cho hắnkhông còn chút tôn nghiêm đàn ông~ Tại sao qua ngần ấy năm, mĩnh vẫnkhông thể nào thắng nổi hắn ta?Chương 305
Edit : Meimoko______Không, hắn không thể cứ như vậy mà để cô rời xa khỏi mình!Chu Thích tiến đến, giữ chặt lấy Bạch Phương Úc, vẻ mặt phẫn nộ nói: “Bạch Phương Úc, em là bạn gái của anh, nếu có đánh nhau thì em cũng nên ủnghộ anh mới đúng! Bạch Phương Úc, anh biết em bây giờ chỉ là mê hoặc nhất thời, cho nên anh tha thứ cho em. Nhưng hiện tại, em mau đuổi ngayngười đàn ông này đi cho anh! Từ nay về sau không được phép qua lại vớihắn nữa! Tuyệt đối không thể được!”Nhìn người đàn ông đối với mình hô to gọi nhỏ, không những thế lờinói lại vô cùng phách đạo, Bạch Phương Úc có cảm giác không giải thíchđược: “Chu Thích, anh là gì của tôi?”“Tôi là gì của em ư? Em đang hỏi tôi là gì của em sao? Tôi là ChuThích, là bạn trai của em, là người ở chung với em trong suốt mấy năm….!” Chu Thích bởi vì lời nói của Bạch Phương Úc mà tức giận đến mức hai mắt đỏ ngầu, điên cuồng muốn chứng minh thân phận của mình.“Im miệng, cho dù trước kia chúng ta có là người yêu của nhaunhưng tôi cũng đã sớm nói với anh rồi, chúng ta không thích hợp, chiatay! Hiện tại, anh chỉ là một đồng nghiệp bình thường của tôi không hơnkhông kém!” Bạch Phương Úc không thích nghe hắn cường điệu mối quanhệ của bọn họ lên như thế. Cô không muốn nghe thấy chuyện bản thân ngoài Đường Hạo ra còn phát sinh quan hệ với người đàn ông khác, Hết thảy, cô không tiếp nhận nổi.“Chu Thích, anh đi về đi! Chuyện công việc, ngày mai chúng ta đến công ty nói bàn tiếp!”“Không! Không! Phương Úc, anh thật sự rất yêu em! Anh thật sựkhông thể không có em được! Em hãy tin anh, người yêu em nhất chính làanh, anh yêu em hơn hắn ta rất nhiều. Trên đời này người đối với emchân tình chân ái nhất chính là anh! Hãy tin anh!”“Không…!” Bạch Phương Úc lui về phía sau vài bước, gần sátngực Đường Hạo. Đối diện với Chu Thích đau khổ dây dưa, cô hoàn toànkhông có một chút rung động, chỉ thấy phản cảm, còn thêm phần buồn chán.Chu Thích vươn tay kéo Bạch Phương Úc trở lại, nhìn chằm chằm vào cô: “Phương Úc, em bất quá mời chỉ quen hắn được có vài ngày, chẳng lẽ em thật sựvì người này mà ruồng bỏ anh sao? Em có biết hắn là hạng người nàokhông? Phương Úc, em đi theo hắn chắc chắn sau này sẽ phải hổi hận,Đường Hạo nổi tiếng là một kẻ phong lưu vô tình….”Đối với lời nói của người đàn ông trước mặt, Đường Hạo một chút cũngkhông thèm để ý, giống như đang nói về người khác chứ không phải làmình. Bất quá, hắn càng lúc càng muốn xem phản ứng của Bạch Phương Úcnhư thế nào, hắn ta yêu mến cô như vậy mà cô lại thừa nhận chỉ yêu cómình hắn, nhất là đối với một tên gắt gao muốn dây dưa trước mặt, côthừa nhận thích hắn đã là một sự thỏa mãn vô cùng cho lòng tự trong namnhân trong hắn.Đối với việc Chu Thích một mực nói Đường Hạo không tốt, lửa giậntrong mắt Bạch Phương Úc càng lúc càng tăng lên, cuối cùng thì hất mạnhtay của Chu Thích ra. Xoay người, hai tay vòng lên ôm lấy Đường Hạo, côcòn cúi đầu tựa vào lồng ngực của hắn, vẻ mặt làm việc nghĩa thì khôngđược chùn bước, nói: “Chu Thích, anh đừng có nói nữa, tôi tuyệt đối không nghe đâu!”Cô quay đầu lại, cười nhạt nhìn Đường Hạo, cũng chính là để nói cho người đàn ông hiên ngang khí phách này biết: “ Bất kể là như thế nào thì Đường Hạo, anh ấy vẫn là người đàn ông tôi yêumến nhất. Dù cho sau này anh ấy có đối xử không tốt với tôi, hay cứ coinhư anh ấy vứt bỏ tôi, tôi cũng chỉ yêu duy nhất một mình anh ấy, khôngoán không hối!”Nói xong, Bạch Phương Úc nhón mũi chân lên, cặp môi đỏ run nhà nhẹdán lên môi Đường Hạo. Tay hắn đặt ở thắt lưng của cô lại càng thêm siết chặt, giống như muốn tán thưởng cô, khiến cô có một nụ hôn sâu sắc.Trong mắt hai người bọn họ phảng phất chỉ có hình bóng của đốiphương, căn bản không tồn tại thêm bất cứ người nào khác, mãnh liệt màhôn nhau. Dùng một phương thức đã lưu truyền cả trăm ngàn năm năm truyền thống để biểu đạt tình cảm rõ ràng nhất.“Không—-“Chu Thích nhìn hai thân thể dây dưa trước mắt, cửđộng của hai người bọn họ quá mức thân mật khiến hắn bị đả kích, lớntiếng quát. Sau đó, hai mắt của hắn ngập tràn hận ý nhìn Bạch Phương Úc, thật lâu sau nắm chặt hai tay rồi mới chịu rời đi.Rầm….Nghe tiếng đập của quá lớn, Bạch Phương Úc giật mình mà rơi gót chânxuống, đôi môi cũng rời khỏi môi Đường Hạo, sau đó cứ thế nhìn hắn: “Này, vừa rồi em chỉ là khích cho Chu Thích giận thôi! Anh đừng có cho rằng những lời nói lúc nãy là thật!”“Giả ư?” Lần này đến lượt Đường Hạo nhíu mày lại, vẻ mặt mất hứng, tay bưng lấy mặt cô.Bạch Phương Úc nhún nhún vai cười, sau đó nhảy ra khỏi ngực hắn: “Ha ha, giả đấy! Là giả dối đấy! Chờ em tắm xong, chúng ta ra ngoài ăn cơm!”Hắn còn chưa có yêu thương cô, chưa từng nói lời yêu với cô, thì côlàm sao mà sớm như vậy đã nói yêu hắn được. Dù cho…dù cho trong lòng côthực sự không thể dung nạp người khác nữa rồi.Đường Hạo nhìn cô nhảy ra xa mình, tựa người vào một góc bàn, nở một nụ cười thật sâu sa.*************************“Em đã lên giường với người đàn ông kia rồi, đúng không?”Câu hỏi của hắn khiến Bạch Phương Úc suýt nữa phun hết thức ăn trong miệng ra, may mắn cô đã kịp nuốt trở lại: “Anh lại không tin em ư? Anh nghĩ em là người bắt cá hai tay phải không?”Đường Hạo nheo mắt nhìn cô. Hắn muốn từ những biểu lộ trên khuôn mặtcô mà tìm được đáp án chính xác nhất. Hắn muốn biết rốt cuộc sau khi mất trí nhớ cô có cùng với người đàn ông kia…..“ Có hay không?”“Đương nhiên là không có! Anh nghĩ em là ai? Đường Hạo, nếu như anh hoài nghi em, em sẽ giận lắm đấy!” Cô hời hợt nói, chuyện trước kia thế nào chính cô cũng không rõ ràng lắm, cho nên cũng không muốn nói thêm nhiều lời.Không thể phủ nhận trong lòng hắn bây giờ đang buồn bực. Bởi vì, có lẽ cô đã thực sự cùng với người đàn ông kia…Đáng chết! Đường Hạo nắm chặt tay thành quyền. Vì cái gì mà có kẻmuốn trộm đi người phụ nữ của hắn? Vì sao lại để cho hai người bọn họsau một năm mới được gặp lại? Một năm có biết bao nhiêu sự việc phátsinh, và có những chuyện hắn không thể nào khống chế được.“Làm sao vậy? Tại sao sắc mặt của anh trông khó coi thế?” Bạch Phương Úc buông đồ ăn xuống, sắc mặt của cô cũng tái dần đi, trái tim cũng như bị bóp chặt, “Nếu như…nếu như…anh để ý đến chuyện em đã từng có người đàn ông khácthì….chúng ta…chúng ta bây giờ nên chia tay luôn đi thì hơn!”Trong lòng cô thì đã có sự chuẩn bị trước. Có người đàn ông nào lạinhẫn nhịn được việc người phụ nữ của mình đã từng có một người đàn ôngkhác bên cạnh. Cảm giác của hắn, cô có thể hiểu được. Cô không tráchhắn.Đường Hạo chồm lấy tay cô, hai con ngươi hơi tức giận khóa chặt lấy gương mặt của cô: “Anh đã nói gì chưa? Anh nói là để ý chuyện đó sao? Anh có nói là muốn chia tay chưa hả?”“Nhưng nhìn sắc mặt của anh, em biết anh không hề chấp nhận…” Hắn liên tiếp chất vấn khiến Bạch Phương Úc lo lắng trong lòng, gương mặt vừa mới khó coi lại hiện lên tia hưng phấn.Đường Hạo hào phóng mà thừa nhận: “ Không vui, anh đương nhiên làkhông vui. Có một người đàn ông tràn đầy ý đồ với em, hàng ngày đi theoem, ở ngay gian phòng cách vách, em nói anh có thể yên tâm vui vẻ đượcsao?”“Ha ha, thế thì phải làm sao bây giờ? Em ở đây cũng đâu có nhà mà ở!” Bạch Phương Úc rầu rĩ nói.“Em thử nói xem! Đương nhiên là phải đến ở chỗ của anh rồi!”Chương 306
Nhị Nhị thích thú khuấy động những phím đàn đen trắng đan xen, ngón tay thon dài duyên dáng truyền ra những giai điệu uyển chuyển giống như ngọc trai tuôn ra từ trong hộp châu báu.Hàn Tú vừa nghe cô bé diễn tấu, vừa ở một bên vỗ tay, liên tiếp gật đầu khẳng định cho đến khi nhạc khúc kết thúc.”Còn không phải sao? Đã hơn một năm không thấy, trình độ đánh đàn của Nhị Nhị đã tăng lên rất nhiều!”Lúc trước Nhị Nhị có ở đây vài ngày, cho nên bà biết rõ đứa bé này rất có thiên phú chơi đàn. Cũng bởi vì điều này mà bà mới yêu thích cô bé gái xinh đẹp trước mắt.“Cảm ơn bà, Đường nãi nãi!” Nhị Nhị lễ phép gật đầu, sau đó từ mặt ghế bên piano đứng lên. Bởi vì từ nhỏ tựu tiếp xúc piano, cho nên cô bé biết chiếc đàn piano này có giá trị không phải nhỏ, cho dù chỉ là cái ghế ngồi bên cũng có vẻ rất đắt tiền rồi. Cho nên, cô bé rất cẩn thận, Đường nãi nãi đã cho thử đàn, không thể làm gì khiến nó bị hỏng được!Nói như vậy chính là, cô bé không muốn gây họa.Hàn Tú nhìn cô bé muốn đi, liền lập tức ngăn cản, nói: “Hôm nay thời gian gọi điện cho ba của cháu vẫn chưa đến mà, muốn đi đâu chơi sao?” Nhị Nhị cùng Dương Dương hai ngày nay sáng tối đều gần nhau đến mức thân mật thái quá, Hàn Tú là bà của Dương Dương, đương nhiên muốn đem hai đứa trẻ chơi tách riêng ra.Trưởng thành sớm, yêu sớm, những tin tức này trên TV đăng suốt ngày, tùy lúc mà tăng nhiều, khiến người làm bà như Hàn Tú đương nhiên là lo lắng.Bọn trẻ bây giờ đều trưởng thành sớm, bà nhận ra lo lắng của mình cũng không có dư thừa.Nhị Nhị nhìn chiếc đàn piano màu trắng tinh khiết, nhíu cái mũi nói: “Đường nãi nãi, cây đàn piano này rất quý, cháu sợ sẽ làm hư nó!”Nghe được lời nói của cô bé, HànTú muốn cười lăn ra, nguyên lai đứa bé này còn có tính rất cẩn thận, chứ không phải là một con bé hoang dại không người dạy. Bà từ trên ghế sa lon đơn đứng dậy, đi về phía thân thể nhỏ nhắn kia, sau đó kéo lấy bàn tay nhỏ bé. Nói:”Ngón tay xinh đẹp mảnh khảnh thế này, làm sao có thể làm hư được những phím đàn? Yên tâm chơi đi, Đường nãi nãi thích nghe cháu đánh đàn lắm!”Nhị Nhị nhíu cái mũi lại, sau đó dựa sát vào người Hàn Tú:”Đường nãi nãi, người ta muốn nghỉ ngơi một lúc thôi mà, mỗi ngày đều cứ phải đánh đàn lại đánh đàn, thật sự rất chán!” Vốn tưởng rằng đến nơi này có thể được nghỉ hè, Nhị Nhị thật không ngờ vẫn còn phải làm bạn với đàn piano.“Nhị Nhị, muốn thành công thì phải kiên trì, nếu không tài năng thiên phú của cháu sẽ bị mai một dần!”“Đường nãi nãi. . . . . .” Nhị Nhị lại nhăn cái mũi, chu môi, trong hai mắt có rất nhiều ý không chịu hiện lên, sau đó cầu cứu đến Đường gia gia.“Làm sao vậy, Nhị Nhị? Miệng cháu sao lại cong lên như thế này?” Đường Lập Huân vuốt xuôi xuống cái mũi nhỏ của Nhị Nhị, càng cùng cô bé này ở chung, càng khiến cho ông cảm thấy nó có gì đó rất giống vợ mình.Có lẽ là bởi vì cô bé cũng thích đánh đàn, có chút khí chất giồng nhau.Nhị Nhị nhìn Đường nãi nãi, sau đó nói nhỏ với Đường gia gia: “Đường gia gia, cháu đi chơi một chút cũng không được sao? Cứ liên tục đánh đàn thật sự có chút mệt mỏi mà!”“Đương nhiên không được! Chuyện cần thiết đương nhiên là phải làm liên tục, đâu có thể xao lãng để chơi đùa!Một hồi chơi một hồi đánh đan, với người luyện đàn thì đó là điều tối kỵ, nếu như vậy thì làm sao có thể chơi đàn tốt được!” Hàn Tú không để cho chồng có cơ hội nói chuyện, trực tiếp nói với cô bé.“Bà nội, để cho Nhị Nhị cùng cháu chơi một lúc không được sao? Người ta lặn lội từ Mỹ về đây chính là muốn được chơi với cháu. Kết quả lại bị bà cả ngày nhốt trong phòng luyện đàn! Vậy thà rằng để bạn ấy về lại Mỹ còn hơn!” Dương Dương cũng bắt đầu vì Nhị Nhị mà cầu xin hộ, làm nũng với bà nội.“Nhưng mà. . . . . .”“Đừng nhưng mà, được không?” Dương Dương tựa ở trên người bà nội làm nũng, nó biết mình dùng một chiêu này đối phó bà nội nhất định sẽ có tác dụng. Sau đó nhìn về phía Nhị Nhị nháy mắt, bảo cô bé mau đi đi. Nhị Nhị nhận được tín hiệu của Dương Dương, chậm rãi di động thân thể. Lúc ở khoảng cách xa với mọi người rồi, cô bé trong phút chốc chạy vụt ra bên ngoài.Dương Dương ở phía sau cũng rời khỏi ngực của bà nội nó, chạy ra ngoài cửa.”Hì hì, bà nội, chúng cháu chỉ chơi trong chốc lát thôi mà!”Nhìn hai đứa trẻ cùng nhau chạy ra xa, Hàn Tú chỉ có thể thở dài: “Ông xã, anh xem, Nhị Nhị này cũng là một tiểu quỷ nha đầu!”“Đúng vậy!” Đường Lập Huân vẫn còn si ngốc nhìn hai đứa trẻ chạy ra xa. Từ sau khi Nhị Nhị đến đây, ông càng cảm thấy trong nhà có một đứa trẻ vẫn còn rất tịch mịch, cho nên cần có thêm trẻ con mới được!“Ông xã, em thật sự hy vọng trong nhà chúng ta sẽ có một đứa cháu gái để yêu chiều! Aizaa, nếu như Nhị Nhị về Mĩ, em nghĩ em nhất định sẽ rất nhớ đứa bé này!” Trên mặt Hàn Tú lộ ra chút bi thương.“Đúng vậy! Ban đầu, chúng ta còn không thích cô bé, nhưng đứa trẻ giống như thiên thần này lại khiến người ta không thể không yêu mến!” Đường Lập Huân cũng là có cảm giác hơi mất mát….********************Đường Hạo lễ phép tiến lên nghênh đón người mấy hôm trước vừa mới đi, hôm nay lại đột nhiên đến-Lương Bân: “Mời ngồi!” Hắn chỉ vào ghế sô pha đối diện.Lương Bân sau khi ngồi xuống, hỏi thăm Đường Hạo ngồi đối diện:”Thế nào? Nhị Nhị ở chỗ của anh có ngoan ngoãn không?”Nhắc đến Nhị Nhị, Đường Hạo nhịn không được mà nét cười trên mặt càng lúc càng nhiều, nhưng vẫn nhịn nói móc: “Nhị Nhị làm sao có thể ngoan ngoãn được? Chẳng lẽ anh là ba của nó mà lại không biết sao?”“Ha ha, con gái của tôi đúng là hơi nghịch một chút, bất quá nó là một đứa bé rất hiểu chuyện!”Lương Bân cho con gái của mình đánh giá tương đối cao, một điểm cũng không có chút khiêm tốn.“Đúng vậy, có hơi nghịch, bất quá chỉ là cùng với Dương Dương chơi đùa làm vỡ mất cái bình hoa cổ mấy trăm năm trước của cha tôi, mấy ngày trước thì hình như làm vỡ mất mặt kính chiếc đồng hồ Thụy Sĩ tôi mới mua thì phải…. “Đường Hạo nói xong, bưng tách cà phê lên, chậm rãi uống.Lương Bân bật cười lắc đầu, tự giễu nói: “Xem ra, con gái của tôi ở đây gây cho tôi không ít họa. Aizaa— tôi đây là cha của nó tuy còn có chút tiền, bất quá vẫn chỉ là làm công cho người ta! Những thứ đáng giá như thế làm sao tôi có thể bồi thường nổi……….” Ánh mắt của hắn đột nhiên thay đổi chuyển đến trên mặt Đường Hạo, thu hồi vẻ vui đùa, rất chân thành thấp giọng nói: “Nếu quả thật muốn bồi, cũng phải tìm người cha ruột có tiền là anh bồi thường mới đúng….”Một câu nói kia phảng phất nặng hơn bom nguyên tử phát nổ, trong nháy mắt làm cho Đường Hạo ngẩn người, ngây ra như phỗng, bất động giống như pho tượng.Thật lâu sau, Đường Hạo mới run rẩy hỏi:”Anh nói cái gì? Có thể nói lại lần được không?”Trời ơi! Hắn nghe lầm ư? Hay là Lương Bân nói sai? Chẳng lẽ chuyện này lại đem ra đùa sao? Lúc này, trong lòng Đường Hạo là một mớ bòng bong hỗn loạn, đại não trắng một mảng.Lương Bân thở dài một hơi xong, thân hình liền nghiêng ra phía trước, tuyên bố trịnh trọng với Đường Hạo một chuyện: “Nhị Nhị là con gái của anh! Là con gái của anh cùng với Lục Giai Ngưng! Cô bé không phải là con gái ruột của tôi, Nhị Nhị là đứa trẻ được vợ chồng tôi nhận nuôi !”Chương 307
“Nhận…. nuôi? Nhị Nhị..là….con …gái của tôi cùng…Lục Giai Ngưng sao?” Đầu óc vẫn còn trống rỗng cho nên Đường Hạo ăn nói lắp ba lắp bắp như máy lặp lại những lời nói của Lương Bân. Kích động mãnh liệt không ngừng nổi lên trên mặt hắn.Ánh mắt vốn đang cười nhạo lại đột nhiên chấn động vô cùng, trên gương mặt và cả cơ thể đều không ngừng rung động. Hắn chăm chú nhìn chằm chằm vào Lương Bân, muốn một lần nữa tìm được đáp án chân thực trên người anh ta.Lương Bân có thể hiểu được sự khiếp sợ này của hắn, hít một hơi thật sâu, hai tay đan vào nhau, nói: “Tôi cùng vợ tôi kết hôn nhiều năm nhưng không có con. Vợ tôi lại là một bác sĩ nhi khoa, cực kỳ yêu mến trẻ con!”“Bác sĩ nhi khoa? Tiểu Ngưng sinh ở trong bệnh viện của vợ anh sao? Vì vậy, các người mới nhận nuôi Nhị Nhị?” Đường Hạo run rẩy hỏi, trái tim hắn vẫn không ngừng kinh hoàng. Hắn muốn mau chóng biết tất cả chân tướng sự việc, thật sự mong muốn thời gian quay trở về mấy năm trước.Lương Bân gật nhẹ đầu: “Đúng vậy! Lục Giai Ngưng sinh con ở bệnh viện nơi mà vợ tôi làm việc. Lúc đó, cô ấy đã rất nguy hiểm, cố gắng để sinh con ra nhưng nhiều giờ sau cũng vẫn không sinh ra được. Cuối cùng chỉ có thể lựa chọn mổ sinh. Đương nhiên những điều này đều do vợ tôi nói lại….”Trái tim kinh hoàng lại nổi lên đau đớn kịch liệt, hắn tự trách mà gắt gao nắm chặt tay lại, hận không thể đánh mình vài quyền. Hắn đã từng chỉ trích cô, nói cô không phải là một người mẹ tốt, không sinh Dương Dương ra một cách tự nhiên.Chết tiệt! Hắn cái gì cũng không biết, vậy mà vẫn chỉ trích cô. Hắn có tư cách gì mà chỉ trích cô?“Lúc đó kinh tế của cô ấy khó khăn lắm đúng không? Cho nên mới đem một đứa con cho hai người nuôi, phải không?” Đường Hạo nghẹn ngào hỏi thăn, hẳn là nguyên nhân này. Dù sao, lúc ấy điều kiện gia đình cô cũng đã rất khó khăn rồi, muốn cùng một lúc nuôi hai đứa con thì quả là quá cực khổ . Đem một đứa bé đi cho người khác cũng là điều có thể hiểu được.Chỉ là, tại sao cô không đến tìm mình? Phụ nữ ngu ngốc, vì sao lại không đến tìm đến mình?Lương Bân nhìn Đường Hạo cả ngày, cũng đang hổi tưởng lại tình cảnh năm đó: “ Đây cũng không phải là nguyên nhân trọng yếu. Nguyên nhân chủ yếu chính là Nhị Nhị vừa mới sinh ra, cơ thể quá yếu, tựa như một con mèo con. Giai Ngưng…… cô ấy……, một mực cầu xin bác sĩ cứu lấy con của mình….một mực cầu xin….”“Bác sĩ, xin các người cứu con của tôi đi mà, xin các người!” Cô gái trẻ vừa mới sinh con xong chưa đầy hai người, mặt mũi trắng bệch không có chút huyết sắc nào, chỉ có thể dựa vào tường mới miễn cưỡng chống đỡ được thân thể khỏi bị ngã.Nhìn con gái nằm trên giường, thân thể bé nhỏ còn chưa đầy ba cân, Lục Giai Ngưng đau lòng đến mức nước mắt không ngừng rơi ra bên ngoài. Bảo bối từ lúc sinh ra đến giờ mới chỉ khóc có ba, bốn lần, số lần động đậy lại càng ít, bộ dạng hô hấp.Những đứa trẻ như vậy đều phải được đặt trong lồng ấm, nhưng phí tổn giữ ấm trong lồng kính quá cao, cô căn bản là trả không nổi. Hơn nữa, cô sinh con ngoài giá thú, không có giấy đăng ký kết hôn, cho nên đứa trẻ sinh ra cũng không có giấy chứng nhận để chữa bệnh. Hết thảy mọi chi phí đều phải tự mình gánh chịu.Dù thân thể mệt mỏi đến mức không chịu đựng được, Lục Giai Ngưng cũng không dám chìm vào giấc ngủ, chỉ chăm chăm nhìn vào con gái của mình. Cô rất sợ, chỉ cần mình vừa nhắm mắt lại thôi thì sinh mệnh bé nhỏ vừa mới đến nhân gian kia sẽ phải vô tức vô thanh mà rời khỏi thế giời này.“Lục tiểu thư, chúng tôi đều đang cố gắng hết sức! Cô đừng nên gấp gáp, được không?” Bác sĩ khuyên bảo cô trở lại giường nằm, sau đó đau lòng nhìn đứa trẻ đang nằm trên giường.“Thật là hai thiên thần nhỏ xinh đẹp! Các cháu mai sau nhất định phải lớn lên thật khỏe mạnh đấy, biết không?” Bác sĩ nhìn hai đứa trẻ không nhịn được mà thốt lên lời khen ngợi.Lục Giai Ngưng nhìn hai đứa con không giống nhau, nước mắt tuôn rơi không ngừng. Cô áp mặt lên thân thể của con gái nhỏ, dùng mũi ngửi ngửi mùi sữa thơm nồng đậm trên người của con, không ngừng nói xin lỗi: “ Bảo bối, đều do mẹ không tốt! Mẹ không sinh con ra một cách khỏe mạnh, không có tiền cho con nằm trong giường ấm! Bảo bối, con phải cố gắng….phải cố gắng khỏe lên….nghe con……”“Bác sĩ, chẳng lẽ không thể cho cháu tôi nằm giường ấm trước được hay sao? Chúng tôi nhất định sẽ đem tiền đến sau, chỉ một lần này thôi, được không? Xin các bác sĩ, các người không thể cứ trơ mắt nhìn một sinh mệnh nhỏ bé chết đi như thế?” Bà Lục đột nhiên quỳ rạp xuống đất, khóc khẩn cầu các bác sĩ.“Không! Bác gái, bác mau đứng lên đi! Xin đừng làm chúng tôi khó xử! Đây là quy định của bệnh viện, chúng tôi cũng không có cách nào!” Bác sĩ đỡ bà Lục đứng dậy, cũng đầy khó xử nói.“Chẳng lẽ chúng ta cứ trơ mắt nhìn một đứa bé chết đi hay sao?” Bà Lục tuyệt vọng kêu lên. Vì sao không có ai giúp đỡ bọn họ?“Tôi sẽ trả tiền cho đứa bé này! Trước mắt hãy đem đứa trẻ đi giữ ấm trong lồng kính!” Ở ngoài cửa, Chung Diệp đã nghe thấy hết, liền đẩy của vào nói.Lục Giai Ngưng cùng bà Lục, thậm chí cả bác sĩ cũng đều quay đầu nhìn về người phụ nữ mặc áo blouse trắng đứng ở cửa.“Tiểu Diệp, là cô ư?” Bác sĩ khoa phụ sản nghi hoặc nhìn đồng nghiệp.Chung Diệp nhìn Lục Giai Ngưng và bà Lục, nhẹ nhàng vuốt cằm, mỉm cười nói: “Bác sĩ Lưu, không sao đâu. Chị làm giúp tôi, tôi cần phải đi trả tiền bây giờ!”Nhìn ra Chung Diệp đang nói thật, bác sĩ Lưu gật đầu, nhanh chóng viết biên lai.Chung Diệp cầm lấy biên lai, nhanh chóng đi đóng tiền.“Bác sĩ, càm ơn chị! Cảm ơn chị nhiều lắm!” Tiểu Ngưng nhảy xuống giương, chân trần bước đến cầm lấy tay bác sĩ, muốn quỳ xuống.Chung Diệp nâng người cô lên, hời hợt nói: “Ngàn vạn lần đừng có như vậy! Tôi chỉ là yêu mến trẻ con, không thể trơ mắt nhìn một đứa bé cứ như vậy mà chết trước mặt, cô không cần phải làm như vậy đâu!”“Cô ngàn vạn lần cũng không cần nói cám ơn tôi! Chúng ta trước mắt cứ đi đóng tiền trước đã, để cho đứa bé mau chóng được chuyển đến trong giường giữ ấm, được không?” Chung Diệp nhìn đứa bé trên giường, khoát khoát biên lai trong tay.Tiểu Ngưng vừa khóc vừa cười, gật đầu, không ngừng nói cám ơn rồi buông tay Chung Diệp ra.Dưới sự giúp đỡ của Chung Diệp, cô bé con rốt cuộc cũng được đưa vào nơi lồng kính giữ ấm. Nhiều ngày trông qua, cô bé mạnh khỏe lên trông thấy khiến cho Lục Giai Ngưng cùng với bà Lục càng lúc càng cảm kích nữ bác sĩ tốt bụng.Giữ ấm được nửa tháng, thân thể của cục cưng đã đạt đến tiêu chuẩn bình thường, cùng với em trai sinh sau vài phút đã được mẹ và bà ngoại ẵm về nhà chăm sóc.Chỉ là, sau khi sinh ra, thể chất của cô bé quá yếu, rất dễ sinh bệnh cho nên luôn luôn phải vào bệnh viện kiểm tra.Sinh hai đứa con vốn dĩ đã là quá sức với Lục Giai Ngưng, cô đã phải cố gắng dùng hết sức lực của mình rồi. Mỗi ngày cô đều phải ra ngoài làm việc, buổi tối lại về chăm sóc cho con, cộng thêm mẹ của cô cũng thường hay sinh bệnh khiến cho cô lo lắng không thôi. Ăn uống nghỉ ngơi không đủ, căn bản không còn sức để nuôi hai đứa bé.Mà hết thảy những việc này, khi Chung Diệp khám bệnh cho Nhị Nhị đều thấy được. Sau khi thương lượng cùng chồng là Lương Bân một chuyện, chị đã quyết định lúc Lục Giai Ngưng đến bệnh viện khám cho Nhị Nhị thì nói ra: “Tiểu Ngưng, chị rất yêu mến Nhị Nhị! Em có thể để cho chị nuôi cô bé được không? Vợ chồng chị nhất định sẽ coi cô bé như con ruột của mình!”Chương 308
Tiểu Ngưng ôm chặt lấy con, không thể bỏ được, đem mặt vùi vào trong thân thể nhỏ nhắn của cô bé, nước mắt không ngừng rơi xuống.“Tiểu Ngưng, xin em an tâm! Chị nhất định sẽ yêu thương Nhị Nhị như con ruột của mình, không để cô bé thiệt thòi đâu!” Mang theo một đống thứ đi vào nhà trọ của Lục Giai Ngưng, Chung Diệp cùng Lương Bân nhìn Lục Giai Ngưng đang ôm chặt Nhị Nhị trong ngực.Tiểu Ngưng chỉ chăm chăm nhìn vào khuôn mặt của con gái, yên lặng rơi nước mắt.Chung Diệp liếc nhìn chồng, rồi nhìn sang bà Lục: “Có lẽ mọi người không biết, lúc trước tôi đã đi kiểm tra, cả đời này tôi cũng không thể nào có con được! Nhưng…nhưng..tôi thật sự thích trẻ con, rất thích….” Nói ra nỗi đau trong lòng, Chung Diệp khóc nức nở, nước mắt như vỡ đê trào ra bên ngoài: “ Vì vậy, tôi đã trở thành một bác sĩ nhi khoa. Hàng ngày thường thường nhìn thấy những thiên sứ nhỏ bé đáng yêu được sinh ra, nhưng lại không có một người nào….không có một ai… là con của tôi…. là đứa trẻ của tôi….” Lúc nói đến đoạn sau, Chung Diệp nghẹn ngào nức nở nói không nên lời.Bà Lục đứng ở một bên vuốt nước mắt. Hiện tại, bà đã không còn sức khỏe, hàng ngày chỉ có thể giúp con gái trông hai đứa trẻ. Hoàn cảnh của mẹ con bàn bây giờ đã túng quẫn, thật sự không thể nào nuôi nôi rmootj lúc hai đứa bé.“Bác sĩ Chung, tôi biết rõ cô là người tốt! Đứa trẻ đi theo cô, chúng tôi thật sự yên tâm…..thật sự yên tâm….”Lương Bân đứng ở bên cạnh, ôm chặt lấy vợ mình giống như ôm đứa trẻ, nói: “Lục tiểu thư, xin cô hãy tin tưởng vào nhân cách của vợ chồng chúng tôi! Chúng tôi nhất định sẽ yêu thương chăm sóc cho Nhị Nhị. Đương nhiên, chúng tôi cũng không phải không cho cô gặp cô bé, chỉ cần cô muốn thì lúc nào cũng có thể gặp con được. Hơn nữa, thân thể Nhị Nhị không được tốt, đi theo chúng tôi sẽ rất thuận tiện cho việc chăm sóc cô bé!”Lục Giai Ngưng giống như đang nói lời tạm biệt với con mình, ngước gò má đã ướt nhẹp nước mắt lên, nhìn vợ chồng hảo tâm trước mặt nói: “Anh Lương, chị Chung, những điều anh chị vừa nói em đều hiểu hết! Em đồng ý giao con của em cho anh chị nuôi….”Lục Giai Ngưng sửa sang lại chăn nhỏ đắp trên người Nhị Nhị rồi đưa đến trong ngực của Chung Diệp, sau đó giữ lấy áo của Chung Diệp muốn quỳ xuống: “ Cảm ơn anh chị đã đồng ý nhận nuôi Nhị Nhị! Em thật đúng là một người mẹ vô dụng…..không biết báo đáp anh chị như thế nào…”“Đừng, Tiểu Ngưng! Đừng làm như thế, tuyệt đối không thể được!” Lương Bân cùng vợ nhanh chóng đỡ Tiểu Ngưng đứng lên, dìu cô về phía giường, “Tiểu Ngưng, bọn chị thật sự rất yêu mến Nhị Nhị! Cô bé giống như một thiên thần nhỏ. Em có thể đem bảo bối xinh đẹp này cho chị, chị thật lòng muốn cảm ơn em!” Chung Diệp ôm đứa trẻ, mặt tràn đầy vui sướng.Lương Bân đứng ở bên cạnh cũng gật đầu nói: “ Thật sự vợ chồng chúng tôi rất cảm ơn em!”Nói xong, Lương Bân lấy từ trong ví ra một xấp tiền mặt, đặt ở trên mặt giường lớn: “Đây là một chút tiền, là vợ chồng tôi cho Dương Dương tiền sữa bột!”“Không! Anh Lương, chị Chung! Số tiền này em không thể nhận được! Anh chị đã giúp em quá nhiều việc rồi, việc này không thể….” Lục Giai Ngưng lập tức cầm lấy tiền lên, đưa lại trên tay Lương Bân.“Đừng từ chối! Đây là tâm ý của chúng tôi! Dương Dương bây giờ cũng là lúc cần nhiều tiền để nuôi dưỡng nhất. Những ngày sau này, nhất định sẽ cần dùng đến!”“Nếu như em không an lòng, sau này điều kiện tốt lên thì đem số tiền này trả lại cho anh chị! Anh chị lúc đó sẽ nhận lại!”Lục Giai Ngưng xác thực bây giờ đang rất cần tiền, gật đầu mạnh mẽ, không ngừng nói “Cám ơn! Cám ơn hai người, từ nay về sau em nhất định sẽ nghĩ cách trả lại số tiền này cho anh chị! Xin cảm ơn!”Nằm trên giường, Dương Dương giống như mừng thay cho chị gái khi có được ba mẹ mới, ra sức đạp chăn tã, trong miệng không ngừng phát ra tiếng ‘y y nha nha’.Mà Nhị Nhị ở trong ngực Chung Diệp, cũng thích ứng rất nhanh, không khóc không làm khó, cũng dùng ‘yy nha nha’ đáp lại tiếng của em trai.“Xem ra, đứa trẻ này rất có duyên với bác sĩ Chung! Nó hình như rất thích bác sĩ Chung!” Bà Lục đứng ở một bên nhìn cháu gái đang mỉm cười, hữu cảm mà nói: “ Tiểu Ngưng, chúng ta nên yên tâm! Nhị Nhị đi theo vợ chồng bác sĩ Chung chắc chắn sẽ rất tốt! Con cũng đừng buồn!”Lục Giai Ngưng rơi lệ gật đầu. Cô đồng ý nghe theo lời của mẹ.Nghe Lương Bân kể xong chuyện cũ, đôi mắt thâm thúy của Đường Hạo đỏ hồng, nước mắt mông lung. Hắn không được tự nhiên mà quay mặt, lau đi nước mắt, thật lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “Cám ơn anh, Lương Bân! Cám ơn vợ chồng anh đã cưu sống Nhị Nhị! Cám ơn hai người đã giúp đỡ Tiểu Ngưng trong lúc cô ấy khổ cực nhất!”Hắn là cha ruột của đứa trẻ đó, cho nên phải cảm tạ người đàn ông trước mặt.“Đừng nói như vậy! Nhị Nhị vào nhà chúng tôi đã mang đến cho vợ chồng tôi bao nhiêu là tiếng cười vui vẻ! Chúng tôi không cần người khác phải cảm tạ đâu! Thật đấy!” Lương Bân khoát khoát tay, ý bảo Đường Hạo đừng nói những lời như thế.Tự giác đuối lý, Đường Hạo xấu hổ nhìn Lương Bân: “Vợ chồng anh giúp đỡ cho Tiểu Ngưng của tôi nhiều như vậy, tôi lại còn đi hãm hại anh, làm anh không tài nào sống nổi ở Đài Loan! Tôi thật sự xin lỗi!”Lương Bân chỉ nhàn nhạt cười, nửa như trêu đùa nói: “Nếu như không phải anh hãm hại tôi, có lẽ hiện tại tôi cũng không tạo dựng được sự nghiệp ở Bắc Mỹ phát triển mạnh như bây giờ, tôi còn phải cám ơn anh mới đúng! Được rồi! Những lời này tôi không muốn nói nữa, lần này tôi tới chính là muốn giao lại Nhị Nhị cho anh!”“Cám ơn!” Lúc Lương Bân nói ra những lời kia, Đường Hạo cũng đã hiểu tại sao anh ta lại đưa Nhị Nhị đến đây, nếu không chắc chắn cũng chẳng nói ra những chuyện này.Lương Bân thở dài một hơi, lại nói ra một chuyện khác: “ Kỳ thật, lúc tôi đi Mỹ lần đầu, Nhị Nhị cũng đã được trả lại cho anh cùng với Giai Ngưng rồi mà, để cho một nhà các người được đoàn viên. Nhưng thật không ngờ, lúc đó Tiểu Ngưng lại gọi điện đến cho tôi, nói tôi hãy dẫn Nhị Nhị đi! Cô ấy nói nếu anh biết Nhị Nhị cũng là con gái của anh thì cô ấy cũng sẽ mất luôn cả Nhị Nhị….”“Một nhà đoàn viên….cho chúng tôi…..” Trên mặt Đường Hạo tích đầy hối tiếc cùng khổ sở. Đúng vậy! Lúc trước cả một nhà bọn họ đã được sống cùng nhau. Là hắn, chính hắn đã không khiến cho Lục Giai Ngưng tin tưởng. Cũng chính là hắn từng bước một bức cô ra xa, làm cho cuối cùng muốn chạy thoát khỏi hắn.“Không nghĩ đến cuối cùng Tiểu Ngưng lại không có liên lạc gì đến nữa, tôi đã nghĩ cô ấy muốn bỏ mặc con bé…….” Nói đến đây, vành mắt của Lương Bân đỏ lên, “ Nhưng tôi biết cô ấy không phải là người như vậy, chắc hẳn là có lý do gì đó! Ai ngờ lại nghe được tin cô ấy qua đời! Tôi mang định mang Nhị Nhị trở về tham gia tang lễ thì đem Nhị Nhị trao trả lại cho anh. Nhưng mà……”Nói đến đây, trong mắt Lương Bân tràn đầy sự giãy dụa đấu tranh, “Nhưng mà, việc học của con bé sẽ dang dở…Tôi thật sự không nỡ đem một đứa trẻ khả ái như vậy giao cho anh. Nhưng, nhìn Nhị Nhị lớn lên từng ngày, có những việc mà ba nuôi như tôi không thể giúp đỡ cho nó được. Cho nên, tôi đem con bé trở về. Tôi nghĩ để nó ở bên cha đẻ có lẽ tốt hơn so với ở cùng với tôi….”Chương 309
Edit: Meimoko______-Lương Bân đau lòng, không muốn nói tiếp: “Nếu như Nhị Nhị là con trai, không phải con gái, thì cho dù có nói gì đi chăng nữa tôi cũng không trả nó lại cho anh đâu!”Nuôi dưỡng Nhị Nhị suốt tám năm, nghe Nhị Nhị gọi tiếng ‘ba’ suốt tám năm, theo từng bước chân chập chững đầu tiên đến những bước nhảy trênsân khấu của cô bé, mỗi ngày đều không quản nắng mưa đưa Nhị Nhị đếnnhững lớp học đàn để mong cô bé được tham gia những giải đấu lớn, đạtđược thành công, theo tử những tiếng gọi ba đầu tiên của cô bé đến khicô bé biết nhận thức, biết đưa những món ăn ngon đến miệng của người làm ba như anh….. Tám năm này, từng chuyện cũ cứ hiện lên trong đầu LươngBân khiến cho anh đường đường là một người đàn ông trưởng thành khôngnhịn được mà rơi nước mắt.Từ nay, một đứa trẻ đáng yêu như vậy không còn là con gái của anh nữa, phải nói lời tạm biệt với người cha này!Nhìn Lương Bân như vậy, Đường Hạo ngoài cảm kích thì thật sự khôngbiết nên nói gì. Giờ phút này, hắn mới biết Lương Bân là một người tốtnhư thế nào, chẳng trách Tiểu Ngưng vẫn luôn tôn trọng và bảo vệ cho anh ta.“ Anh Lương, từ nay về sau xinh cho phép tôi được gọi anh như vậy! Cảm ơn anh, cám ơn!” Hắn đã nhận định người trước mắt giống như anh cả của hắn, “ Mặc kệ sau này có như thế nào, Nhị Nhị cũng đều là con gái của anh, gọi anh bằng ‘ba’!”“Cám ơn! Cám ơn!” Lương Bân lau nước mắt trên mặt: “ Dẫntôi đi gặp Nhị Nhị được không? Thuận tiện nói cho con bé nghe tất cả mọi chuyện, để cho nó có thể tiếp nhận, tôi cũng an tâm trở về Mỹ!”Đang lúc Lương Bân đứng người lên, Đường Hạo đột nhiên hỏi: “ AnhLương, tôi muốn hỏi một câu, anh có biết lúc Tiểu Ngưng khó khăn như vậy vì sao cô ấy lại không đến tìm tôi không? Cô ấy vì sao không đến gặptôi?”Nếu hắn biết rõ cô đã sinh con cho hắn, nếu hắn biết cô vì nuôi conmà gặp không ít chuyện, hắn nhất định sẽ không mặc kệ mẹ con cô. Cho dùcha mẹ có phản đối giống như lúc trước, hắn cũng nhất định sẽ lấy cô!Lương Bân nhíu mày, cố gắng hồi tưởng lại chuyện cũ, sau nửa phút thì lên tiếng trả lời: “Tôi nhớ có lần Chung Diệp tửng nói, Tiểu Ngưng thật muốn đi tìm cậu, cònnhững chuyện khác thì tôi hoàn toàn không biết! Có lẽ đã quên rồi!” Nói xong, Lương Bân lắc nhẹ đầu.Đường Hạo đột nhiên cảm thấy nội tâm của mình bị níu chặt lại, màykiếm chăm chú nhăn lại với nhau, gương mặt anh tuấn tràn đầy thống khổsâu sắc: “ Tiểu Ngưng có đi tìm tôi sao?”Lương Bân gật đầu: “Tôi nhớ vợ tôi từng nói qua, Tiểu Ngưng có đi tìm cậu!”“Đáng chết! Vì sao cái gì tôi cũng không biết? Tôi cái gì cũngkhông biết! Nếu như tôi biết mọi chuyện sớm hơn một chút thì đã khôngthành tình cảnh như bây giờ….”Đường Hạo nặng nề đánh mạnh vào lồng ngực của mình, vô cùng đau đớn gào thét.“Có lẽ đây chính là vận mệnh! Cậu không thể làm trái được với ý ông trời…” Lục Giai Ngưng đã qua đời, có một số việc có biết cũng không là gì được nữa…..*****************Rầm…..Nhị Nhị nhìn những viên ngọc trai màu trắng tán loạn rơi trên mặtđất, lập tức đôi mắt to xinh đẹp đấy nước mắt, cặp môi đỏ mọng cũng đồng thời phát ra những âm thanh nức nở nghẹn ngào: “ Ô ô……A….”Tiếng khóc thật to thu hút sự chú ý của vợ chồng Đường thị và DươngDương. Bọn họ trước sau cùng đi vào phòng của Nhị Nhị. Hàn Tú đầu tiênlà bưng lấy khuôn mặt xinh đẹp đến đỏ bừng của cô bé, hỏi: “Nhị Nhị, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Đừng khóc, đừng khóc….”“A….” Nhị Nhị thở dốc một tiếng, sau đó lại tiếp tục khóc,tiếng khóc còn to hơn cả lúc trước, mắt chỉ nhìn vào chiếc hộp nhungđang mở. Trong hộp hoàn toàn trống trơn.Đường Lập Huân nhìn thấy ánh mắt của cô bé như thế liền ngồi xổm xuống hỏi: “ Nhị Nhị, có phải đánh mất vật gì đó không? Trước tiên đừng có khóc, nói cho gia gia và nãi nãi nghe xem nào!”Nhị Nhị vẫn bất động, chỉ biết khóc, tiếng khóc lớn bây giờ biến thành những tiếng nức nở: “ Ngọc…..ngọc…. trai mất rồi……Mất ngọc rồi….”“Ngọc trai nào?” Hàn Tú hỏi. Lời nói của cô bé đứt quãng khiến bọn họ không hiểu ra sao.Nhị Nhị hít hít nước mũi, rồi sờ lên nước mắt, nháy mắt đã làm cho cả gương mặt ướt nhẹt, nói: “ Là …ngọc mà ….dì cho cháu! Vừa rồi….. cháu không …..cẩn thận làm…..rơi hết cả rồi, rơi xuống ……đất tìm không được! Ngọc rơi xuống …..đất cứ nhảy…. tứ tung, thoáng cái đã không ……thấy đâu!”“Ngọc rơi trên mặt đất sao? Đừng khóc, gia gia và nãi nãi giúp cháu tìm lại!” Đường Lập Huân hiểu hết những lời cô bé trước tiên, sau đó gọi người hầu cùng nhau tìm giúp ngọc trai rơi trên mặt đất.Trong nháy mắt ba bốn người hầu mặc đồ màu trắng cộng thêm cả vợchồng Đường Lập Huân, Dương Dương cùng với Nhị Nhị, một đám người cùngquỳ dưới sàn nhà, vểnh mông lên cao, mặt úp xuống sàn tìm ngọc. Một cảnh tượng tương đối buồn cười.Ai có thể nghĩ được, đôi vợ chồng thanh xuân giai lão, khí chất taonhã, khiến cho tất cả mọi người trong giới xã giao đều ngưỡng mộ- vợchồng Đường thị, lại đang vểnh mông lên đi tìm đồ cho một đứa bé.Nếu như cảnh này được đám săn ảnh chộp được, hẳn là sẽ khiến tất cả mọi người kinh ngạc đến đeo kính mà soi cho rõ.“ Ở đây có một viên….” Một người hầu trong đó tìm thấy đượcmột viên, một tay chống eo từ mặt đất ngồi lên vội vàng đưa đến tay vịkhách nhỏ của gia chủ: “ Nhị Nhị, nhìn xem có phải không?”Nhị Nhị ngẩng đầu nhìn viên ngọc trai, gật đầu thật mạnh: “Đúng rồi, bà Từ! Cái này…”“Tớ cũng tìm được một viên này!” Dương Dương lộ khuôn mặt nhỏ nhắn từ dưới sàn lên, sau đó dùng cây gậy gộc quét ra, bỏ vào trong tay Nhị Nhị.Mất một hồi, mọi người đã tìm ở khắp dưới mặt đất, ngăn tủ, ngõ ngách hẻo lánh….được sáu viên ngọc trai. Nhưng họ vẫn tiếp tục tìm, nói chắcvẫn còn tìm chưa hết. Mọi người đầu đầy mồ hôi, vẫn tiếp tục tìm tới tìm lui.Nhị Nhị cảm thấy mỹ mãn khi nhìn sáu viên ngọc trai lại được để ngănnắp trong hộp, sau đó đưa ánh mắt nhìn mọi người đang tìm kiếm trongphòng, chờ đợi bọn họ có thể tìm được càng nhiều ngọc hơn, tựa như tròlàm ảo thuật.Hơn mười phút trôi qua, cuối cùng mọi người cũng nhìn cô bé mà cầu xin tha thứ.“Nhị Nhị, nãi nãi cùng cháu thương lượng một chút được không? Mọingười thực sự không tìm thấy được thêm một viên nào nữa. Một lúc nữa,nãi nãi dẫn cháu đi mua một dây chuyền ngọc trai mới nhé, được không?” Hàn Tú không để ý đến hình tượng, ngồi luôn trên sàn nhà, không kịp thở nói với Nhị Nhị.“Không tìm được thêm nữa sao ạ?” Trên mặt Nhị Nhị lộ ra vẻ thất vọng.Tất cả mọi người đều lắc đầu, thật sự là không tìm thấy được. Bọn họđã lật tung cả căn phòng này lên mấy lần rồi, chỉ thiếu nước di chuyểnnó đi chỗ khác thôi.Nhị Nhị lúc này mới mấp máy khóe môi, nói ra một đáp án suýt làm mọi người thổ huyết: “ Kỳ thật, trong hộp cũng chỉ có sáu viên ngọc trai thôi ạ….”“Ai…u…”Vài người hầu lớn tuổi, trước sau cùng phát ra tiếng ‘ai..u’, ngồi phịch xuống sàn giống như bà chủ của họ.Đường Lập Huân choáng váng đầu óc, tựa người vào vách tường màutrắng. Trời ạ! Vừa mới từ sàn nhà lên có khác, tất cả mọi thứ trước mắtđều đen ngòm.“Nhị Nhị! Cậu đang đùa mọi người đấy phải không? Chỉ có sáu viên, cậu vì sao không nói sớm cho mọi người biết!” Dương Dương tức giận nói lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy bụi bặm lem lem nhuốc nhuốc.Chương 310
Edit: Meimoko_____Bị Dương Dương mắng như vậy, lại nhìn thấy mọi người đang nhìn mìnhbằng ánh mắt không đồng tình, Nhị Nhị ủy khuất mở miệng xin lỗi: “Thật xin lỗi! Cháu không có ý lừa gạt mọi người đâu. Cháu chỉ nghĩ mọisẽ tìm được nhiều ngọc hơn cho cháu thôi! Đã hai năm cháu không nhậnđược viên ngọc trai nào nữa rồi! Hai năm qua, dì không cho cháu thêmviên nào cả….”Vừa nhắc tới ‘dì’, Dương Dương lại khổ sở không thốt lên lời, nước mắt theo trong vành mắt lại chảy ra: “Mẹ đâu còn nữa, mẹ đã qua đời rồi! Ngay cả tớ là con trai của mẹ mà cònkhông nhận được món quà nào của mẹ, cậu làm sao mà nhận được?”Hàn Tú cùng Đường Lập Huân hai người haimặt nhìn nhau, trong lòng cũng thấy khó chịu. Tuy lúc đầu họ có ác cảmvới Lục Giai Ngưng, nhưng cô gái ấy lại tác động sâu sắc đến những người thân bên cạnh họ. Cô gái này đã sớm dung nhập vào Đường gia. Nghĩ đếncô rời đi nhân thế một cách thê thảm, ánh mắt của họ nhịn không được màhồng lên.Giống như bị lây bệnh, Nhị Nhị vừa mới ngừng khóc lại bắt đầu khóctrở lại, nước mắt tuôn tra như suốt. Đôi mắt ướt nhoẹt của cô bé NhìnDương Dương đang khóc, lại nhìn sang một chút Đường gia gia và Đường nãi nài, nói: “Cháu nhớ dì quá! Những lần sinh nhật trước dì đều tặng cháu một viên ngọc trai….”Cô bé mở nắp chiếc hộp nhỏ bằng nhung đỏ ra, đưa đến trước mặt giagia với nãi nãi, muốn họ nhìn thấy những viên ngọc trai nhấp nhô ở bêntrong: “ Dì nói, mỗi lần sinh nhật sẽ tặng cháu một viên ngọc trai.Đợi đến khi nào xâu được thành một chuỗi hạt, dì sẽ tặng cho cháu mộtmón quà thật lớn. Đó là một bí mật rất lớn….”Lời nói vô tâm của đứa trẻ khiến Hàn Tú và Đường Lập Huân cảm thấythật kỳ quái. Bí mật? Lục Giai Ngưng có bí mật gì muốn nói cho Nhị Nhịbiết? Vì sao lại làm một việc kỳ quái thế này?Nhị Nhị nhìn trong chiếc hộp màu đỏ chỉ có vẻn vẹn sáu viên ngọc trai màu trắng, càng thêm bị thương: “ Mẹ của cháu còn dặn cháu phải giữ gìn từng viên ngọc mà dì đã tặng, mỗiviên phải quý trọng hơn gấp bội, ngàn vạn lần không được để mất. Nếu như làm mất thì sẽ không trở thành vòng cổ được, nói như vậy cũng có nghĩalà sau này không thể nhận được món quà lớn từ dì, vĩnh viễn cũng khôngbiết được bí mật lớn!”Nói đến đây, Nhị Nhị khóc thật lớn, vừa khóc vửa nói: “Dì mất rồi, cháu không muốn trân châu chỉ có sáu viên…. Hu hu hu….Cháu nghĩ mọingười sẽ tìm được thêm…sáu viên sẽ biến thành mười viên…hai mươi viên…”Lời nói của cô bé càng khiến cho vợ chồng Đường thị xúc động. Hàn Tú nhìn chồng mình, thấp giọng nói: “Ông xã à, liệu Nhị Nhị có phải là…..”Chồng bà luôn nói Nhị Nhị càng ngày càng giống bà, hơn nữa tính tìnhcon bé lại rất giống với Đường Hạo. Bà lúc ấy còn nghĩ chồng mình quánhiều chuyện, hiện tại xem ra rất có thể là…. Nhị Nhị chính là cháu gáicủa bọn họ?Đường Lập Huân chớp động hai mắt, mơ hồ kích động ôm lấy Nhị Nhị vào lòng: “Nhị Nhị! Nhị Nhị và Dương Dương sinh cùng một ngày! Có cùng ngày sinh nhật….”Trời ạ! Tại sao bọn họ lại ngu ngốc như vậy? Vì sao lại không nghĩđến chuyện Nhị Nhị và Dương Dương là một đôi song sinh? Tuy cơ hội songthai là không phải rất lớn nhưng tuyệt đối cũng không phải là rất nhỏ.Trên thế giới này có nhiều cặp song sinh đến thế thì tại sao Đường giabọn họ lại không thể có một đôi song sinh? Rất có khả năng này.“Tiên sinh, phu nhân! Thiếu gia đã trở về!” Đúng lúc này, một cô hầu gái chạy lên lầu thông báo.“Nhanh, bảo thiếu gia đến thư phòng chờ tôi cùng với tiên sinh. Tôi có chuyện quan trọng cần nói với nó!” Hàn Tú rất nhanh hạ lệnh xuống. Bà muốn nói cho con trai bà phát hiện này ngay lập tức.Đường Lập Huân liếc nhìn vợ một cái, sau đó đặt Nhị Nhị xuống đất: “ Nhị Nhị và Dương Dương đi chơi nhé! Gia gia và nãi nãi có chuyện cần làm!”“Ba mẹ, không cần! Con biết rõ hai người muốn nói chuyện gì!” Đường Hạo dẫn Lương Bân cùng đi vào phòng của Nhị Nhị, nói với cha mẹ đang muốn đi ra ngoài.“Các người đi xuống trước đi!” Đường Lập Huân sai người hầu đi xuống. Trong phòng Nhị Nhị bây giờ chỉ còn lại vợ chồng bọn họ, NhịNhị, Dương Dương, Đường Hạo và Lương Bân.Nhị Nhị nhìn thấy ba của mình, liền chạy đến bên cạnh ngay, giống như lúc còn bé, thân thể mềm nhũn không xương áp vào người của ba: “Ba, sao ba lại đến đây? Ba mang quần áo đến cho con sao? Hì hì, Đường nãi nãi mua cho con rất nhiều quần áo, đủ mặc rồi ạ!”Lương Bân vuốt đầu con gái, trong đôi mắt hồng hồng tích đầy nước,cũng không quản xem con gái đang nói cái gì, anh ta chỉ liên tiếp gậtđầu.Biểu lộ của ba làm cho Nhị Nhị thật sâu nghi hoặc, nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại, nói: “Ba, thật là mất mặt! Ba lớn thế rồi lại còn muốn khóc!”“Bởi vì ba… ba phải rời khỏi… Nhị Nhị rồi, sẽ rất ….nhớ… Nhị Nhị!” Lương Bân nghẹn ngào đáp lại.“Ha ha, ba, con nghỉ hè xong thì lại về Mỹ mà! Bất quá mới vài ngày mà thôi, ba đã lại rơi nước mắt, thật sự là rất mất mặt! “ Lương Bân ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào con gái hỏi: “Nhị Nhị, nói cho ba nghe, con có thích ở đây hay không? Có thích hay chú Đường, ông Đường, bà Đường hay không?”“Thích ạ! Đương nhiên là thích ạ!” Nhị Nhị gật đầu lia lịa nói: “Đường gia gia cùng Đường nãi nãi dẫn con cùng Dương Dương đến sân chơi, Đường nãi nãi còn có thể dạy con đánh đàn. . . . . . Về phần chú Đường, chúấy đối với Nhị Nhị rất tốt, Nhị Nhị cũng rất yêu mến chú ấy!”Lương Bân nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nhị Nhị, đặt ở bên miệng hôn một cái, một tay khẽ vuốt mái tóc dài của cô bé:”Nhị Nhị, nếu ba nói cho con biết, chú Đường mới là cha ruột của con, con có đồng ý mà tiếp nhận chú ấy hay không?”Tuy đã nghĩ đến đáp án này, nhưng khi Lương Bân thật sự nói ra, vợchồng Đường thị vẫn nặng nề hít phải một ngụm khí lạnh, tim đập thìnhthịch, cả người run rẩy.Dương Dương giật mình được mở to hai mắt, nhưng dưới ám hiệu của ba,nó chỉ im lặng, đứng ở nơi đó. Nó biết rõ hiện tại nó không nên phát rabất kỳ tiếng động gì. Đây là lễ phép căn bản.Sự việc quan trọng nhất vẫn là người trong cuộc, Nhị Nhị tựa hồ như không có nghe hiểu được lời của ba mình, không rõ liền nhẹ giọng hỏi: “Ba, ba nói gì thế ạ?” “Nhị Nhị, con đã lớn, ba không thể không nói cho con biết, kỳ thật chú Đường cùng với dì Ngưng mới là ba mẹ ruột của con. Bởi vìcó một chút ít nguyên nhân nên con mới thành con gái của ba mẹ. Nhưngchú dì một mực yêu mến con, cũng một mực mơ ước có ngày con trở lại làmcon gái của bọn họ! Nhị Nhị, con đồng ý không?”“Không. . . . . . Không phải, ba mới là ba của con, ba của con tên Lương Bân, mẹ của con ta tên là Chung Diệp!” Nhị Nhị bén nhọn nói. Một đứa trẻ làm sao mà có thể tiếp nhận nổi một đáp án như thế.Lương Bân dùng sức ôm lấy con gái, vỗ về thân thể đang run lên của cô bé nói:”Nhị Nhị, con đương nhiên là con gái của ba mẹ, vĩnh viễn đều là như vậy!Nhưng con cũng cần biết rõ, ai mới là cha mẹ ruột của con, biết không?” “Không! không phải!” Nhị Nhị khóc lớn lên.Lương Bân không để ý tới tiếng khóc của con, có một số việc nói ra sẽ làm cô bé nhất thời không cách nào tiếp nhận được, nhưng vẫn nên nóisớm hơn một chút thì mới tốt. Đau dài không bằng đau ngắn.Chương 311
Edit: Meimoko_____Nhị Nhị quấn quít lấy ba mình vài ngày, mà Lương Bân cũng lợi dụngmấy ngày nay mà khuyên bảo Nhị Nhị, dần dần Nhị Nhị cũng tiếp nhận sựthật.“Có phải là từ nay về sau con sẽ có hai người ba? Cả hai sẽ đều thương con, đúng không ạ?” Lúc Lương Bân phải về Mĩ, đứng ở sân bay, Nhị Nhị mặt mũi tràn đầy nước mắt hỏi ba nuôi của mình.“Đúng vậy! Chỉ cần Nhị Nhị nhớ ba thì lúc nghỉ lễ cùng Dương Dương đến Mỹ với ba là được mà. Đương nhiên, nếu con muốn từ nay về sau ở Mỹluôn với ba thì chúng ta đi ngay bây giờ!”Nhị Nhị gật đầu thật mạnh, sau đó ấn xuống gương mặt của Lương Bân một nụ hôn: “Ba ở Mỹ nhất định phải tự chăm sóc mình! Nếu ba cùng với dì kia kết hôn,nhất định phải để con làm tiểu hoa đồng, được không ạ?”“Đương nhiên, lúc ba cùng a di kết hôn, nhất định sẽ để con và Dương Dương làm tiểu hoa đồng!” Lương Bân hôn con gái một cái thật sâu, sau đó khoát tay với người nhàhọ Đường đi phía sau, xách hành đi đến quầy làm thủ tục xuất cảnh.Vợ chồng Đường thị đối với Lương Bân vô cùng cảm kích. Nếu như LươngBân không đem sự tình nói hết ra, giao Nhị Nhị lại cho bọn họ, thì có lẽ đến tận khi nhắm mắt xuôi tay bọn họ cũng không biết Nhị Nhị là cháugái của họ.*********************“Thấy không? Chính là ngưới phụ nữ đó! Không ngờ ba còn đem cô ta về biệt thự! Thật là đáng ghét!” Đứng ở trên ban công, Dương Dương hậm hực chỉ vào người phụ nữ tóc ngắn vừa mới bước xuống xe dưới sân.Nhị Nhị nhìn theo hướng em trai chỉ, hai mắt mở to nhìn người phụ nữ kia: “Cô ta giống dì như đúc vậy! Không đúng, phải là giống mẹ như đúc!”“Đúng, nhưng cho dù là sờ có giống cũng không phải mẹ của chúng ta! Em ghét cô ta, cô ta dám có vẻ ngoài giống mẹ…” Nhưng chính bởi cô ta có cùng vẻ bề ngoài giống mẹ cho nên nó cũngkhông hẳn không thích. Nhưng, như vậy là sai, nó làm như vậy là phản bội lại mẹ!Nhị Nhị thì ngược lại, cô bé đối với người phụ nữ giống hệt mẹ kiatràn đầy tò mò. A, chẳng lẽ chính là người mà mình và ba gặp ở tiệmHumburger sao?“Kỳ thật, nếu ba lấy cô ta làm mẹ mới cho chúng ta thì cũng được chứ sao? Ít ra cô ta rất giống mẹ!” Liên tiếp mất đi hai người mẹ, Nhị Nhị thật sự hy vọng sẽ có một người mẹ mới ở bên.“Có phải chị muốn phản bội mẹ của chúng ta? Nếu như chị phản bội lại mẹ, mẹ sẽ rất đau lòng!” Dương Dương bắt lấy cánh tay của chị gái, giọng điệu giống như mệnh lệnh nói: “Chúng ta phải cùng nhau lập thành một chiến tuyến, nhất định phải nghĩ cách đuổi người phụ nữ kia đi!”“Đừng như vậy có được không?” Theo như lời em trai nói, nếu cô bé thích người phụ nữ kia làm mẹ mới của mình thì có nghĩa là phải bộilại mẹ. Cái tội danh này lớn quá, cô bé thật sự không dám yêu mến cáingười phụ nữ kia.“ Nhất định là phải như vậy! Nhị Nhị, chị suy nghĩ một chút, người phụ nữ này rất giống mẹ, chắc chắn là do cô ta phải có yêu thuật gì đó. Một khi cô ta trở thành mẹ mới, cô ta nhất định sẽ khi dễ chúng ta, màba cũng sẽ không yêu mến chúng ta nữa, sẽ bị cô ta mê hoặc!” Dương Dương đem toàn bộ tình tiết cẩu huyết của mấy bộ phim trên TV ra hù dọa chị gái.“Em gạt người! Làm gì có yêu thuật chứ….”“Có bề ngoại giống với mẹ, chị không cảm thấy kỳ quái hay sao?Chúng ta là song sinh mà cũng đâu có giống nhau. Em cũng đâu có nghe mẹnói có chị em gái song sinh, cho nên trên thân người này tràn đầy yêukhí!”Nghe em trai diễn tả sinh động, lại còn nói ra bao nhiêu lời khuyênbảo có đạo lý, Nhị Nhị vốn không tin có ‘yêu thuật’ trên đời bây giờcũng đang nửa tin nửa ngờ: “Thật vậy ư?”“Đương nhiên là thật, tin em đi! Chúng ta bây giờ phải hợp sức cùng nhau, nhất định phải đuổi cô ta đi!” Trong dịp hè, lại có thể đối phó với kẻ địch, cũng giống như một trò chơi mới.Nhị Nhị gật đầu: “Được! Chị nghe em!” Cô bé cũng muốn cho mẹ thấy rằng, cô bé cũng không phải là một đứa con gái dễ phản bội lại mẹ mình.Một thân quần áo màu trắng tươi sáng, Bạch Phương Úc vừa mới xuống xe đã bị biệt thự trong hoa viên này hấp dẫn. Cô nện từng bước chân nhỏ,cảm nhận sự mát lạnh của con đường trải đá cuối phía dưới chân giống như là massage, hơi nhắm mắt lại một chút, hưởng thụ hương thơm nhàn nhạtcủa cỏ cây hoa lá trong không khí.Nhắm mắt lại cảm thấy ánh sáng vàng ươm của mặt trời, lúc này côgiống như hòa vào ánh mặt trời bao la bát ngát. Cô thích cảm giác ánhnắng mặt trời ấm áp tán sắc không phân biệt đêm ngày lướt trên thân thể .Nhìn thấy bộ dạng của cô giống như một cô bé con, Đường Hạo từ phíasau ôm lấy cô, làm cho sống lưng của cô dán chặt lên lồng ngực của hắn: “ Hoan hỉ đến thế ư?”Bạch Phương Úc mở mắt, xoay người nói với hắn: “ Thích! Thích vô cùng!”“Ha ha ha, vậy ở chỗ này!”Đường Hạo mập mờ nói. Hắn còn chưa có nói qua với cô sẽ có bọn trẻ đến sống cùng, sợ sẽ khiến cô sợ hãi mà quay phắt đầu bỏ đi.“Ừ…” Bạch Phương Úc gật đầu, so với ở phòng trong khách sạn, cô thích ở nơi này hơn.“Được rồi! Chúng ta vào trong thôi!”Đường Hạo vừa mới buông tay, đã chỉ thấy thân người mảnh khảnh vủa cô lao ngay ra khỏi người hắn, chạy thẳng về phía căn phòng lớn.Vừa mới đi vào đại sảnh, Bạch Phương Úc đột nhiên dừng lại, thiếuchút nữa là không kìm lại được tốc độ mà ngã ngay xuống đất. Cô giậtmình nhìn thấy cậu bé đang đứng trong đại sảnh, vẻ mặt so với khóc cònkhó coi hơn: “ Dương Dương? Sao Dương Dương lại ở đây?”Trời ạ! Cô thật không ngờ đứa trẻ này cũng tới đây. Đường Hạo nói với cô, Dương Dương đang ở chỗ cha mẹ của hắn, cho nên cô mới dám yên tâmđến chỗ này ở.Dương Dương nhăn cái mũi lại, nói một cách rất tự nhiên: “Cháu đương nhiên là ở đây! Đây là nhà của cháu, cháu không ở đây thì ở chỗ nào?”“……”“Ngược là là cô, cô tại sao lại đến nhà của cháu?” Dương Dương mở to hai mắt chất vấn.Bạch Phương Úc bị hỏi đến không biết phải trả lời như thế nào. Chẳnglẽ lại nói với nó: ‘cô sẽ sống cùng ba cháu ở đây’ hay sao? Không! Không nên nói như vậy! Cô tuyệt đối không được nói như vậy!“ Cô đây sẽ sống cùng chúng ta một thời gian! Mọi người phải chung sống hòa thuận đấy, biết không?” Cầm theo va li của Bạch Phương Úc, Đường Hạo tiến vào trong tuyên bố hùng hồn với bọn nhỏ.Bạch Phương Úc bởi vì lời nói thẳng thắn của Đường Hạo mà gò má ửngđỏ. Còn bọn trẻ thì bởi vì ba không một chút băn khoăn dẫn người phụ nữkhác trở về nhà mà càng lúc càng tức giận.“Hay là, em trở về khách sạn ở?” Bạch Phương Úc nhìn thấy ánh mắt soi mói hung dữ của Dương Dương mà bất an nói với Đường Hạo.“Không cho phép!” Đường Hạo trực tiếp trả lời. Hắn làm sao có thể để cho cô và người đàn ông kia suốt ngày được ở chung một chỗ!“Nhưng mà…..” Cô còn muốn nói điều gì đó…“Không nhưng nhị gì cả!” Đường Hạo trực tiếp cắt đứt lời cô.“Ba, cô ấy là bạn gái của ba sao?” Đứng ở một bên suốt từ nãy không có động tĩnh gì, Nhị Nhị lúc này mới mở miệng hỏi.“Cái gì?” Bạch Phương Úc lúc này mới để ý bên cạnh còn có một cô bé khác nữa, “Cháu…..cháu….cô bé, cháu gọi người này là gì?” Bạch Phương Úc chỉ vào Đường Hạo, lắp bắp hỏi.Chương 312
“Cháu gọi là ba! Cô à, cô làm sao vậy?” Nhị Nhị trả lời câu hỏi một cách đương nhiên, sau đó chớp chớp đôi mắt to nhìn người phụ nữ giống hệt mẹ mình. Ừm! Người trước mắt thật sự rất giống mẹ, không chỉ là bề ngoài, cả cảm giác cũng giống hệt nhau. Chẳng lẽ cô ta thật sự sử dụng yêu thuật, sau đó biến thành hình dáng của mẹ?Bạch Phương Úc giống như bị người ta hung hăng dùng gậy đánh một cái, đầu óc choáng váng, nhất thời không hiểu, “ Ba? Cháu gọi người này bằng ba ư? Vậy cháu cũng là……của hắn….” Cô nhìn một chút cô bé này, rồi nhìn sang Dương Dương một chút, cuối cùng đưa mắt nhìn về phía Đường Hạo.“Anh là ba của nó! Nó là con gái của anh!” Đường Hạo đan chéo hai tay lại, trả lời câu hỏi của cô.Bạch Phương Úc nghe thấy lời xác nhận của hắn thì lại càng thêm mông lung. Ánh mắt của cô cứ di động qua lại trên hai gương mặt nhỏ nhắn của Dương Dương và Nhị Nhị, biểu lộ càng lúc càng khổ sở, sau cùng là nhếch cao khóe miệng lên: “ Không phải chứ? Anh thậm chí có hai đứa con sao? Tận hai đứa….”Một đứa đã đủ khiến cho cô ăn không tiêu rồi, bây giờ lại ở đâu có thêm một đứa tinh quái nữa? Có thể hình dung được, tương lai của cô ở đây có bao nhiêu thê thảm.Dương Dương nhìn’ phụ nữ xấu xa’ trưng bộ dạng xấu xí sợ hãi, thì nhảy đến bên cạnh cô, dương dương đắc ý giới thiệu: “Cô à, tên của chị ấy là Đường Tư Nhị, là chị gái sinh trước cháu vài phút! Hì hì, cô xem, cháu và chị gái cháu có giống nhau hay không?”Dương Dương kéo Nhị Nhị đến bên cạnh, để cho ‘cô’ có thể nhìn rõ hai người bọn nó.Bạch Phương Úc nhìn hai đứa bé mang khuôn mặt thiên sứ nhưng mỉm cười ác ma, nhịn không được mà sởn cả tóc gáy. Cô giật mình một cái thật mạnh, sau đó vuốt vuốt lấy bàn tay, khuôn mặt không chút huyết sắc nào, nói: “Đúng vậy! …..Rất ……….giống! Rất…….. giống!”Dương Dương quay đầu, giả bộ làm đứa trẻ ngoan ngoãn: “Ba, ba cho cô ấy đến đây sống cùng chúng ta, có phải là muốn cô ấy chăm sóc con và Nhị Nhị không ạ?”“Đúng vậy!” Con trai có chủ ý phá đám quỷ quái gì, hắn làm sao lại không biết. Bất quá, cả nhà bọn họ được sống cùng nhau ở chung một chỗ, có lẽ các con sẽ giúp cô mau hồi phục trí nhớ.“ Cô à, từ nay về sau cô chơi cùng cháu và Nhị Nhị có được không ạ?” Dương Dương chủ động cầm lấy tay cô, đong đưa tay cô làm nũng, cậu bé nhu thuận đến không tả nổi.“Được……được!” Dương Dương có thể dùng phương thức như vậy để nói chuyện với cô, thật sự khiến cô thụ sủng nhược kinh! Bất quá, chỉ cần hai đứa trẻ đồng ý ở chung với cô, cô cùng cam tâm tình nguyện chơi với bọn chúng, làm cho bọn chúng nhanh chóng yêu mến cô.Chỉ là, Đường Hạo thật quá xảo trá rồi! Hắn giấu cô chuyện hắn có hai đứa con. Cô ….cô có cảm giác như mình bị lừa.“Đường Hạo, em có cảm giác mình bị hại…..”Đi vào trong phòng, Bạch Phương Úc rất nhanh đóng kín cửa phòng lại, níu lấy vạt áo của Đường Hạo lầm bầm nói.Đường Hạo nhéo má cô, cười nhạt nói: “Bị hại ư? Chỗ nào bị hại?”Bạch Phương Úc ngước gò má lên, duỗi hai đầu ngón tay, nhăn mặt nói: “ Anh có tận hai đứa con liền….”Đường Hạo gật đầu, thừa nhận nói: “ Đúng vậy! Anh có hai đứa con! Một trai một gái, một cặp song sinh chị em!”“Nhưng trước kia anh không nói cho em biết, anh có phải muốn gạt em hay không? Cố ý giấu diếm em, đúng không?” Bạch Phương Úc chớp động con ngươi hỏi, chỉ thấy trong đó nồng đậm phàn nàn.Nhìn cô hiện tại không còn nhớ gì cả, Đường Hạo thật sự là vừa tức vừa muốn cười, muốn bắt cô lại hung hăng đánh cho cô một trận. Còn dám nói hắn có ý giấu ư? Dù có muốn hỏi tội thì cũng là hắn, không phải là cô.Khuôn mặt Đường Hạo cứng lại, hắn dùng giọng điệu vừa tức vừa ai oán nói: “Anh không giấu diếm em! Anh cũng chỉ mới biết mình còn có một cô con gái. Đều là do mẹ của bọn trẻ, cô ấy đem con gái của bọn anh giao cho người khác nuôi mà không nói cho anh biết. Nếu như không phải gặp được người cha nuôi kia hảo tâm, đem con gái anh trở về trao trả lại cho anh, thì có lẽ cả đời này anh cũng không biết mình còn có một đứa con gái trên đời!”“Sự việc là như vậy sao? Ngưng của anh không nói cho anh biết chuyện hai người còn có một đứa con gái ư? Này, vậy anh cũng sơ ý quá đi mất thôi, vợ mình sinh mấy đứa con mà cũng không biết!”Bạch Phương Úc giật mình hỏi.Đường Hạo kéo cô lên mặt giường lớn, để cô ngồi trên đùi mình, sau đó nói một đoạn chuyện cũ năm xưa: “Anh cùng Ngưng của anh cũng chưa có kết hôn…….”“Chưa kết hôn? Vậy hai người đều là chưa lập gia đình?”“Đúng vậy!” Nhìn bộ dạng cả kinh của cô, Đường Hạo thậm chí còn muốn cười xúc động. Rõ ràng đều là những chuyện đã trải qua, nhưng cô lại giống như tiểu bạch ngốc, quên hết không còn một chút gì.“Vậy trong chứng minh của anh không phải ghi là vợ đã mất, mà là độc thân sao?”“Chỗ đó để trống! Hình như anh bỏ quên vị trí đó!” Hắn dùng phương thức ẩn dấu trả lời cô.“Vậy thì vì sao anh cứ một mực nói Lục Giai Ngưng là vợ của anh? Căn bản không phải sao?” Biết được trên danh nghĩa pháp luật hắn vẫn còn độc thân, Bạch Phương Úc mừng thầm trong lòng.Đường Hạo bắt lấy bàn tay cô đưa lên miệng, nhẹ nhàng cắn lấy, nhìn chằm chằm vào đôi mắt to của cô, chân thành nói: “Nhưng bất kể là như thế nào, anh cũng coi cô ấy là vợ của anh. Cho dù dưới pháp luật cô ấy không phải, nhưng cô ấy vẫn là vợ của anh trong cuộc đời này.”Bạch Phương Úc rụt tay lại, sau đó muốn nhảy xuống khỏi đùi của hắn: “ Tốt, anh để cô ấy làm bà xã của mình! Anh đi tìm cô ấy đi! Sau này đừng tới gặp em nữa!”Hắn làm sao mà có thể cứ ở trước mặt cô là nói một lời yêu Lục Giai Ngưng, hai lời yêu Lục Giai Ngưng, cô không muốn nghe những lời này.Đường Hạo nhịn không cười, đem cô khóa chặt trong lồng ngực, thấp giọng ở bên tai cô nói: “Anh thích Ngưng của anh, nhưng anh cũng thích em. Vô luận là Lục Giai Ngưng hay Bạch Phương Úc, suốt đời này đều chiếm lấy tình cảm chân thành của anh rồi!”Hắn thích là thích con người của cô, vô luận tên của cô có là gì đi chăng nữa.“Vậy anh thích em?” Một câu ‘tình cảm chân thành’ của hắn làm cô ngừng giãy dụa. Nhưng thích một người so với yêu một người, chắc hẳn là…..“Ừ….!” Đường Hạo cố ý phát ra tiếng ‘ừ’.“Nói, anh thích nhất là người nào?!” Cô nhất định phải biết rõ người mà hắn thích nhất là ai.“Yêu mến như nhau!” Dưới sự gặng hỏi của cô, hắn nói ra một đáp án.Nhưng đáp án này khiến Bạch Phương Úc không thỏa mãn: “Cô ấy không còn trên đời này nữa rồi, mà em thì vẫn còn sống. Anh không thể nói thích em nhiều hơn một chút được sao, Đường Hạo? Thật không công bằng, không công bằng!”“Nhưng mà, là yêu mến như nhau! Yêu hai người như nhau!” Hắn chớp mắt, cố ý nói đùa trêu cô, muốn cô sốt ruột. Thật không có cách nào! Đều là cùng một người, bảo hắn so như thế nào!?Chương 213
Edit: Meimoko_______Không phục, Bạch Phương Úc đột nhiên xoay người lại, đôi tay như rắnquấn lấy cổ hắn, kiễng mũi chân đưa lên cặp môi đỏ mọng của mình, chậmrãi mút lấy môi của hắn.Chiếc lưỡi của cô khéo léo tiến nhập sâu vào bên trong miệng của hắn, nhẹ nhàng liếm láp hương vị thuốc lá vẫn còn dư trong khoang miệng.Đang cô gắng đảo qua vách tường trong miệng, Bạch Phương Úc mới tới trêu đùa cái lưỡi của hắn.Khi hắn chế trụ lấy đầu cô, sắp sửa đảokhách thành chủ làm nụ hôn thêm sâu hơn, Bạch Phương Úc giảo hoạt vộivàng rời khởi miệng hắn, hai mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt của hắn,kề sát môi hỏi: “Cô ấy có thể hôn anh như vậy không? Có không?”‘Có thể, trước đây có, và hiện tại em cũng đang làm đấy thôi!’- Đường Hạo thầm trả lời trong lòng.Bạch Phương Úc cho là hắn không nói lên lời, liền trực tiếp thay mặt hắn mà đáp lại: “Cô ấy không thể! Đúng, hiện tại chỉ có em mới có thể hôn anh nhiệt tình đến như vậy!”Môi của cô hôn xuống cằm của hắn, rồi đến hầu kết nhấp nhô, môi mởrộng ngậm lấy, chậm rãi liếm láp, chậm rãi hút khiến hô hấp của hắn càng lúc càng dồn dập.“Ừ….”Đường Hạo nhịn không được mà phát ra một tiếng ngâm.Lúc này cô mới thỏa mãn buông hắn ra, mơ hồ không rõ hỏi: “Cô ấy có thể đối với anh như vậy không? Không thể, đúng không?”Vừa nói chuyện, cô đưa tay giật cà vạt của hắn xuống, bàn tay trắngtuyết nhỏ bé linh hoạt cởi bỏ từng chiếc cúc áo của hắn xuống.Thời gian chỉ trong một cái nháy mắt, cô đã mở rộng hoàn toàn áo sơmi của hắn. Da thịt màu tiểu mạch cùng những vân da của hắn càng làm côsôi sục cảm giác. Bạch Phương Úc nhìn hắn thật sâu, ánh mắt mê muội.Tuy không phải là lần đầu tiên nhìn thấy thân thể của hắn, thậm chícó thể nói rằng cô thuộc lòng từng điểm mẫn cảm trên người hắn giống như lòng bàn tay mình. Nhưng, mỗi khi nhìn hắn xích lõa, cô đều không khống chế được mà tim đập rộn lên, ngượng ngùng giống như thiếu nữ lần đầutiên được nhìn thấy thân thể của một người đàn ông.Ngón tay xanh nhạt chậm rãi xoa lên thân thể của hắn, dọc theo xươngquai xanh chậm rãi di động xuống. Bàn tay cô vốn nhỏ bé trắng tuyết nhẵn nhụi, khi đặt trên thân thể hắn càng làm nổi bật màu trắng như gốm sứ.Đường Hạo ngồi bên giường, nhắm mắt hưởng thụ sự vuốt ve của tình yêu đích thực mà trời ban cho hắn trong kiếp này. Khiêu khích, không thểkhông nói, hắn thích cảm giác này, thích nàng đối đãi với mình như vậy.Hắn tình nguyện ở dưới ngón tay run rẩy của cô mà thở gấp, thích côchỉ làm vài động tác đơn giản cũng đã khơi lên dục vọng trong hắn. Hơnnữa, hắn càng thích cô khiêu khích tới gần ranh giới bộc phát, sau đóhắn sẽ một tay đè ép cô lên giường….Cho dù trong đầu có loại suy nghĩ này nhưng thực tế hắn lại khắc chếkhông nổi, chỉ nổi lên một cái cao cao trướng bồng. Trong mắt hắn bâygiờ cô giống như một khoảng nước mùa xuân mà hắn muốn hòa tan trong đó.Cô muốn hắn hòa cùng với mình, muốn hắn nói yêu nhất chính là cô: “Anh nói cho em biết, anh có yêu em không?”Cúi đầu xuống, giống như chuồn chuồn đậu nước hôn lên vùng ngực trần vạm vỡ của hắn.Đường Hạo nâng cánh tay đặt sau lưng của hắn ra, tiếp đó dùng sứcmạnh mẽ ôm chặt lấy cô, một mực muốn cô tập trung đón lấy hoài bão củachính mình, dưới đôi tay của hắn, hắn để mông cô vểnh lên, muốn để côtiếp nhận kích động: “Anh đã nói qua, nếu như nói miệng em không tin, vậy thì hãy để phía dưới chứng minh là tốt nhất!”Nói xong, hắn không để cô có cơ hội trốn tránh, nặng nề hướng vào giữa hai chân cô, va chạm mãnh liệt.“Đừng mà…Anh thật đáng ghét…Tà ác!” Khiêu khích là một chuyện, nhưng bị khiêu khích thì lại là chuyện khác, sắc mặt Bạch Phương Úcchớp mắt đã đỏ bừng, tay chân như rắn nước mà giãy giụa: “Này….”Cô lại vô ý gọi hắn, cho rằng bụng dưới của mình nâng lên, không ngờlại không cẩn thận đụng chạm vào nơi cứng nhắc giữa hai chân hắn.“Anh tà ác ư?” Đường Hạo bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô đang đặt trên ngực mình, môi mỏng rời đến bên tai cô: “Cái này là tay của ai? Là ai vừa rồi câu dẫn anh? Hả?” Hắn lên giọng nghi vấn nói.Người bị hắn ép hỏi đến không còn chỗ trốn, dứt khoát hoặc là khônglàm, đã làm thì làm làm cho xong, không quan tâm đến vẻ giễu cợt củahắn, dùng sức đẩy mạnh hắn lên mặt giường lớn.Lập tức, hai tay cô chuyển qua thắt lưng của hắn, hai tay rất nhanhtháo bở thắt lưng da, kế tiếp là cúc áo và khóa kéo…. Bàn tay nhỏ bé dắt lấy quần lót của hắn, dùng sức khẽ động một cái, đem nam căn đã sớmcương cứng nóng hổi của hắn phóng xích ra bên ngoài.Hai tay cô đặt ở hai bên người hắn, sau đó cô bò lên giường, giangchân ở phần bụng eo của hắn. Cô chậm rãi phơi bày vòng eo, cách một lớpvải vóc ngăn cản, dụ hoặc khuấy động càng nhiều nhiệt tình của hắn: “Anh nói đi! Anh thích em nhiều hơn hay là thích cô ấy nhiều hơn?….Nếu nhưkhông nói sự thật, …..em sẽ tiếp tục hấp dẫn anh thêm nữa đấy……”Người đàn ông bị cô khiêu khích sắc mặt đã đỏ bừng lên, mỉm cười giảo hoạt, thông mình đưa ra một đáp án: “Anh …thích em là như vậy!”Bạch Phương Úc rốt cuộc cũng có thể cười vui vẻ, sau đó nằm úp sấp lên lồng ngực trần trụi của hắn, cúi xuống hôn lên.Đường Hạo xoay người một cái, nặng nề đem cô đặt dưới thân.“A!” Cô kinh hô lên một tiếng, lập tức đem hai chân quấn chặt lấy thắt lưng của hắn.Hai người giống như bị dục vọng làm cho choáng váng đầu óc, kịch liệt xé rách quần áo của nhau. Lúc chuẩn bị thỏa mãn cơn dục hỏa thì cửaphòng đột nhiên bị đập lên liên tiếp, nhưng không phải là một người hainắm tay mà là hai người bốn nắm tay nhỏ.Rầm…Rầm…Rầm…Rầm…Rầm….Rầm..“Ba, nhanh mở cửa ra! Nhanh lên, con muốn vào trong đó tìm đồ!” Tiếng nói đầu tiên phát ra là của Nhị Nhị.Đường Hạo không kịp thở, lắc đầu, cố gắng giữ bình tĩnh lại: “Con muốn vào phòng của ba để tìm cái gì?”“A….Ban ngày con cùng Dương Dương chơi trong phòng lỡ đánh rơi kẹp tóc ở trong đó rồi!”Đường Hạo kích động giảm xuống nhưng thân thể vẫn dán ở trên ngườiBạch Phương Úc, căn bản là không có cách nào rời khỏi thân thể mềm mạicủa cô: “Con cặp bằng chiếc khác đi! Đi chỗ khác chơi mau!”Bạch Phương Úc dùng sức ôm lấy hắn, không để cho hắn phân tâm, khôngthể lãnh đạm trở lại, bởi vì hiện tại cô cũng không chịu được!“Dạ…”Tiếng Nhị Nhị rầu rĩ đáp lại khiến hai người trong phòngthỏa mãn mà cho rằng bọn trẻ đã bỏ đi, tiếp tục hôn môi dây dưa cùngnhau.“Ba, trong phòng của ba có gián! Hôm qua con thấy có vài con! Đâu rồi? Nhanh mở cửa ra, con muốn đánh con gián….”Dương Dương gào lên như xé cổ họng, không biết nó nói con gián hay là con gì.Chương 214
Edit: Meimoko_____Cho dù là hào hứng cao ngang tới đâu, gặp loại gào thét to như thếthì tất cả nhiệt tình cũng sẽ bị dập tắt. Mà cho dù dục vọng có bị nguội đi, người trong cuộc cũng không thể nói lên tiếng khổ sở, hay tronglòng cảm thấy buồn bực.Bạch Phương Úc từ trên giường đứng người lên, sửa sang lại quần áochính mình, chu cánh môi nhìn người đàn ông đang mặc lại quần, dùng ánhmắt tràn ngập ai oán chỉ trích hắn.Đường Hạo ngoại trừ phản ứng không thể nề hà vẫn là không thể nề hà,không để ý đến thái độ phàn nàn của cô. Bọn trẻ đáng ghét như vậy cũngkhông phải do một mình hắn tạo ra, ít nhất cô có một nửa trách nhiệm.“Đường Hạo, em càng ngày càng cảm giác mình ăn không ngon ngủ không yên! Con do anh sinh ra đều đi khi dễ em.Một đứa đã đủ làm em thấy sợ rồi, bây giờ lại còn thêm một đứa nữa!”” Có thể làm gì được sao? Chẳng lẽ em muốn anh đuổi cả hai đứa ra đường ư?” Hay là nhét trở lại bụng em? Đường Hạo trong lòng bổ sung thêm một câu.“Em cũng đâu có nhẫn tâm như vậy! Chỉ phàn nàn một chút thôi mà!”“Nhanh lên!Chúng con muốn đi vào! Ba nhanh lên !” Khoảng chừng qua năm phút đồng hồ, hai đứa trẻ cứ như không biết mệt mỏi vậy dùngsức mạnh mẽ đập lên cánh cửa. Quả thật, nếu không mở cửa, e rằng cánhcửa kia chống chịu không nổi.Đường Hạo không một tiếng động báo trước, thoáng cái đã mở cửa ra.Chỉ thấy hai đứa con của mình giống như quả bóng, lăn trên sàn nhà.“Ai u, đau quá. . . . . .” Nhị Nhị giơ lên bàn tay nhỏ bé, nhìn xem vết hồng hồng trong lòng bàn tay.“Nhị Nhị, chị đứng nhanh lên một chút! Em sắp bị chị ép thành thảm trải sàn rồi đấy!” Dương Dương bị Nhị Nhị đè lên, nhăn mặt lại hô lên.“A! Thảo nào lại cảm giác thân dưới mềm, hóa ra là em ngươi bị chị đè ở phía dưới, ha ha. . . . . .”Nhị Nhị hì hì cười, sau đó bò qua một bên mới đứng lên.“Như thế nào chị lại trì độn như vậy? Mẹ có phải là nhớ lầm rồi không? Em hẳn là anh trai mới đúng!” Dương Dương đứng dậy, sau đó lại nói đi nói lại chuyện hậm nhắc đi nhắc lại suốt mấy hôm nay, nó vẫn không phục chuyện nó là em trai.“Chị cũng không biết đâu! Nhưng ba nói chị là chị, cho nên không có sai đâu!” Nhị Nhị bởi vì sinh sớm hơn Dương Dương vài phút mà vui vẻ thập phầnkhông thôi, từ nay sẽ có một đứa em trai gọi cô bé bằng chị.Nhìn hai đứa trẻ cãi nhau, hai người lớn đứng trước cửa phòng vừa muốn tức giận lại vừa muốn mỉm cười.“Dương Dương, Nhị Nhị! Rốt cuộc hai đứa chạy vào đây có việc gì?Hừ, ba đã nói là không được phép vào phòng của ba! Các con không nghelời, có phải không?” Đường Hạo làm dùng uy quyền của người cha, giương gò má lên nói.Tuy hai người chị em vào phút trước còn tranh cãi đến đỏ mang tai,nhưng vừa nghe thấy lời của ba nói thì lại cùng đưa ánh mắt nhìn về mộtngười khác đứng trong phòng, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mặc đồ màutrắng.“Cô ấy tại sao lại được phép vào?” Giọng nói của cậu bé trai.“Cô ấy tại sao lại được phép vào?” Giọng nói của cô bé gái.Nếu như không phải là chị em song sinh, hai đứa trẻ cũng không thểnào đồng thanh phối hợp như trong lúc này, hoàn toàn là trăm miệng mộtlời hỏi. Hơn nữa, hai đứa trẻ còn hành động giống như đã luyện tập cảtrăm lần, chỉ thẳng tay vào Bạch Phương Úc.Bị hai đứa bé cùng lúc chỉ thẳng tay vào, Bạch Phương Úc đỏ mặt, nhìn Đường Hạo, muốn hắn vì mình mà giải quyết.Đường Hạo ôm sát Bạch Phương Úc vào ngực, lại còn hôn cô một cái thật sâu, trước mặt bọn trẻ cư nhiên làm ra một hành động vô cùng thân mật: “Vì người này sẽ là mẹ của các con, cho nên cô ấy đương nhiên là phải ở cùng phòng với ba, biết không?”Bạch Phương Úc nghe thấy hắn tuyên bố hùng hồn như vậy, trong lòngcảm thấy vui vẻ vô cùng nhưng cũng có cảm giác đặc biệt tê tê. Hắn cònchưa có cầu hôn với mình mà? Thế mà dám ở trước mặt bọn trẻ nói mình sẽlà mẹ của chúng được sao?Hừ! Có phải hắn đã quá xem nhẹ cảm nhận của mình rồi không? Cũng có nghĩa là xem nhẹ mình rồi!Hai đứa trẻ đưa mắt nhìn nhau, sau đó gật đầu cực kỳ ăn ý.Tiếp đó, chỉ thấy hai đứa bé không biết lấy đâu ra bột mì, vung lên khắp phòng.“Đánh con gián! Đánh con gián!” Lúc đồng thanh hô khẩu hiệu, cả hai đứa trẻ cùng nhau vung bột mỳ về phía Bạch Phương Úc.Lập tức, trên người, trên đầu của Bạch Phương Úc đều bị phủ kín bột màu trắng: “Hắt xì…..” Cô hắt xì một cái thật to, đồng thời chạy ngay ra phía sau lưng Đường Hạo trốn: “ Đường Hạo, nhanh lên….cứu em…”Hai đứa trẻ nhìn thấy cô chui vào trong người của ba bọn chúng, thìcàng vung bột mỳ một cách hăng say hơn. Ngay cả cha đẻ cũng không buôngtha, vung đầy bột mỳ lên chỗ hai người lớn.Vừa tung bột mỳ, vừa chạy loạn, làm cho người lớn không thể nào bắt được hai đứa tiểu quỷ.Đường Hạo sờ soạng lên mặt, tức giận thét lên với hai đứa tiểu quỷ: “Đừng lại ngay! Nếu còn không dừng, ba sẽ đánh cả hai đứa!”Nghe được ba không có ý nói giỡn, mà là tức giận thật, Dương Dương cùng Nhị Nhị ngừng ngay hành động lại.Nhị Nhị vừa mới nhận tổ quy tông, chủ động nói trước: “Ba, ba tứcgiận rồi ạ? Nhưng chúng con có ý tốt mà, chỉ muốn đánh con gián thôi mà! Lần trước con thật sự thấy có mấy con gián ở trong này mà, cho nên conmới cùng Dương Dương tìm thuốc đi tiêu diệt chúng!”Dương Dương nói, bởi vì ba khiến mình có nhiều điểm thua thiệt, chonên sau này có làm sai chuyện gì thì cũng để cho chị gái xuất đầu trước, ba nhất định sẽ không tức giận. Nói như vậy, có nghĩa là hai đứa bọn nó có thể tiếp tục làm chuyện xấu mà không cần phải kiêng sợ.Mà sự thật, tựa hồ đúng là như thế, ba vừa mới nổi giận, bây giờ đã dịu đi rất nhiều.Đường Hạo vừa lau mặt cho Bạch Phương Úc, vừa cau mày nói: “ Các con vung vẩy cái này để làm gì? Nếu như là thuốc, cũng không được vung lên người khác chứ?” Hừ, hơn nữa hắn cũng cảm thấy bột này không phải là thuốc.“Là bột lấy từ trong nhà bếp ra, con có nhìn thấy con gián bị bột trắng phủ đầy, nghĩ chắc là bột mỳ sẽ có tác dụng giết gián!” Lúc này, Dương Dương mới dám lên tiếng.“Hai đứa tiểu tử thối này, đi ra ngoài cho ba! Hai đứa rõ ràng là đang quấy rầy ba với mẹ…..” Đường Hạo tức giận, một tay túm gọn cả hai đứa, ném ra khỏi phòng.“Oa, Bọn con là muốn làm việc tốt mà! Bọn con muốn là việc tốt….”“Đúng vậy, ba tại sao lại nổi giận với chúng con! Bọn con đã làm sai chuyện gì chứ ạ?” Nhị Nhị cũng hô lớn.Tuy bọn nó vừa nói bị oan uổng nhưng lại nhìn nhau cười gian tà, thuận tiện vỗ tay chúc mừng thắng lợi.“Bước tiếp theo, chúng ta làm gì?” Loại chuyện mở ám này, Nhị Nhị thật sự không am hiểu, cô bé phải hỏi em trai.“Ừ! Đương nhiên là chúng ta cần làm lành với cô ta, sau đó….”**************Trong phòng, Bạch Phương Úc khóc không ra nước mắt, bởi vì nước mắtđều bị bột mỳ hút hết cả, tạo thành hỗn hợp dính dính trên mặt cô.“Đường Hạo, em bây giờ bội phục Ngưng của anh rồi! Cô ấy nhất định là rất lợi hại, nếu không tại sao lại sinh ra được hai đứa con lợi hạithế này?”Chương 315
Edit Meimoko_____“Thật là một bãi cỏ đẹp! Từng chỗ đều rất đẹp!” Lúc đi vào bãi cỏ, Bạch Phương Úc cảm giác trái tim mình như bị ai đó hung hăng đánhtới, lông mày chau lại thật sâu. Trong nháy mắt, cảnh tượng trong mộngcùng hiện thực giống như hòa làm một, làm cho đầu cô lại bắt đầu đaunhức.Tuy càng nhìn mặt cỏ, đầu cô lại càng đau nhức, càng khó chịu, nhưngcô vẫn nhịn không được mà nhìn đi nhìn lại bãi cỏ. Trời ạ! Vì sao lạigiống cảnh trong mơ đến thế? Tại sao có thể như vậy ? Cô nghi hoặc nheomắt lại.Nghe thấy tiếng thở càng lúc càng hổn hển của cô, Đường Hạo nhanh chóng đỡ lấy người cô: “Làm sao vậy? Khó chịu ở đâu?”“Không, em rất khỏe! Em rất thích ở đây!” Sáng sớm, đứng ở một mảng lớn bãi cỏ trước, ngửi hương vị nhàn nhạt của cỏ xanh, làm cho cô nhịn không được muốn tiến đến bãi cỏ. Cô bỏ giầy ra, sợ giẫm lên sẽ làm xấu mặt cỏ đang đẹp, bàn chân trắng tuyết đi lên bãi cỏ xanh: “Thật thoải mái! Cảm giác này rất quen thuộc!”“Quen thuộc? Có phải em cảm thấy trước kia đã tới đây đúng không?” Đường Hạo như là tùy tiện hỏi, chỉ sợ sẽ khiến cô phản bác lại.“Giống như đã từng, trong nhà của em cũng có mặt cỏ như vậy, có thể là cảm thấy rất quen thuộc!” Lòng bàn chân mẫn cảm tại tiếp xúc với những giọt sương long lanh thì cô lập tức phát ra một tràng cười.”Ha ha, rất ngứa này. . . . . .”Lập tức, cô ngồi xuống trên mặt cỏ.Trong nháy mắt, hình ảnh một cô gái mặc đồ thể thao, tết tóc đuôingựa gã ngồi trên mặt cỏ, thoáng cái hiện lên trong đầu của cô, cực kỳrõ ràng. Chỉ là, cô không có nhìn được gương mặt của cô gái đó, chỉ thấy được bóng lưng mảnh khảnh của cô ta.Bạch Phương Úc lắc mạnh đầu, muốn tiếp tục nhớ lại thêm một chút. Đáng tiếc, vô luận cô nghĩ như thế nào cũng nhớ không nổi.“Phương Úc, làm sao vậy?”“Không có gì!” Bạch Phương Úc mỉm cười, sau đó hai tay ôm đầu gối, chậm rãi ngâm nga ca khúc cô thích nhất.Đường Hạo nhìn chằm chằm vào bóng hình trên cỏ, trong lòng không ngừng nói: em vẫn không thay đổi, vẫn là em!Giống như là kìm lòng không được, Đường Hạo cũng ngồi xuống bên cạnhcô, lắng nghe tiếng ca quen thuộc. Tuy hiện tại giọng của cô không cònthanh tịnh như những năm đó, nhưng hắn vẫn cứ say mê như vậy.Nhìn Bạch Phương Úc ngồi ở mặt cỏ, Dương Dương hổn hển nắm chặt nắm tay nhỏ:”Nhị Nhị, chị xem! Chị có thấy người này muốn ngồi vào vị trí của mẹ chúngta rồi không? Ba cũng để cho cô ta ngồi ở trên mặt cỏ!”“Ngồi ở bãi cỏ thì sao?” Nhị Nhị cũng ngồi trên sân thượng, không hiểu hỏi.“Chị không biết à? Trước chỉ có mẹ mới có thể tùy tiện ở đàng kiachơi, em cũng không thể được! Có mấy lần em chạy đi vào, ba đều nổi trận lôi đình, nói cho em biết, chỗ đó chỉ thuộc về mẹ!”“Bây giờ người phụ nữ kia ngồi lên trên đó, không phải là đem thứ thuộc về mẹ phá hư hay sao?” Nhị Nhị cũng tức giận nói. Cô bé hiện cũng thật sự rất tức giận. Bởivì, ba căn bản là không quan tâm đến đứa con gái vừa nhận tổ quy tông là cô bé, trong lòng hay trong ánh mắt đều là người phụ nữ kia, khiến chocô bé cảm thấy như bị bỏ rơi. Đồng thời, cô bé cũng tự nói với mìnhkhông được yêu quý người đàn bà kia.“Đúng vậy! Cho nên em rất tức, Nhị Nhị, chị nói chúng ta nên làm như thế nào?” Dương Dương gật đầu nói. Sau đó, trên khuôn mặt xinh xắn của Nhị Nhịnổi lên vẻ toan tính, ánh mắt sáng ngời rất nhanh chuyển động. Rấtnhanh, một mưu kế đã hình thành trong đầu của cô bé.“Đây không phải là do em nói muốn trị cô ta hay sao? Chị cũng là vắt óc mới nghĩ ra kế này đấy!” Nhị Nhị cũng đi theo trong chỗ đất trống để tìm thứ cần tìm. Nhưng chỗnày vốn là khu biệt thự cao cấp, không giống như những nơi công viên đôthị tập trung nhiều nhà dân, thứ mà bọn nó muốn tìm đâu thể có ở đây.Thật là tự làm khổ nhau mà!Đột nhiên, một con chó lớn chạy đến bên cạnh hai đứa nó. Cả hai đứalúc nhìn thấy con chó, trong nháy mắt sôi trào hoan hô vui vẻ.“Có tìm được hay không?” Nhị Nhị rất nhanh chạy đến, vỗ phía sau lưng Dương Dương hỏi.“Còn chưa có! Chủ ý của chị sao mà khó làm quá vậy? Muốn đi đâu tìm vật đó bây giờ?” Dương Dương mở mắt to giống như đánh rơi trên mặt đất, nháy cũng không nháy tìm kiếm lấy thứ mà chị gái nó nói.“A ! A! Đi theo nó! Đi theo nó, nhất định sẽ tìm được đồ chúng ta muốn!” Nhị Nhị trước đi theo sau mông con chó vừa rồi, sau đó quay đầu kêu Dương Dương:”Nhanh lên , đừng để nó đi mất!”Dương Dương vừa chạy lại vừa đập tay với chị gái, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo con chó bốn chân đang chạy.Bọn họ chít chít trách trách khiến cho con chó kia hiếu kỳ dừng lại, xoay người lại nhìn xem bọn họ.”Gâu. . . . . . Gâu . . . . .” Con chó chăm chú nhìn chằm chằm vào hai đứa, kêu hai tiếng, tựa hồ muốn nói bọn nó đừng có đi theo mình.Nhị Nhị từ cái túi nhỏ bên cạnh, móc ra một gói thức ăn nhỏ, đem lạp xưởng đặt ở trước mặt chú chó: “Cẩu cẩu, ta cùng Dương Dương đều là người tốt! Muốn kết bạn với ngươi!” Chú chó không có nghe Nhị Nhị nói, mà chỉ cúi đầu, cái mũivừa động vừa động ngửi lạp xưởng, xác định là vật có thể ăn, liền ngoạmluôn cả xâu, rồi định chạy thẳng.Nhìn con chó muốn chạy đi, Nhị Nhị tranh thủ thời gian mà vỗ vỗ đầu của nó.”Này, ngươi đừng cứ như vậy mà đi nha! Ngươi ăn lạp xưởng của ta rồi…….”Dương Dương chạy tới bên kia con chó, phòng ngừa nó muốn chạy trốn: “Ăn thịt của nhà người ta thì phải biết ơn, ngươi phải cho chúng ta một cái gì đó của ngươi…..”Con chó bất đắc dĩ nhìn của bọn đứa bọn nó, sau đó dừng bước lại, ở trước mặt bọn nó ăn hết từng cái lạp xưởngt!Nhị Nhị cùng Dương Dương vui mừng mà nhảy dựng lên, sau đó cùng ngồi xổm xuống, ở trước mặt con chó mà không ngừng nói gì đó….Ở cùng chú chó lăn lộn thật lâu sau, hai đứa rốt cục chiếm được thứ mà mình muốn, sau đó cảm thấy mỹ mãn quay trở về nhà.“Đã được chưa? Được chưa?” Nhị Nhị vừa quan sát chung quanh, vừa quay đầu hỏi em.“Còn chưa được, một chút nữa. . . . . .” Dương Dương nhỏ giọng đáp lại, trong tay còn lấy tới lấy lui, sau đó quan sát xem mình có che giấu kỹ hay chưa.“Làm sao em đần như vậy? Lâu như vậy rồi mà còn chưa xong?” Nhị Nhị phàn nàn“Chị còn nói em đần, vừa khổ vừa bẩn vừa thối, công việc đều giao cho em, chị cchỉ đứng ở đó thôi mà còn trách à?!” Dương Dương không phục đáp lại nói, từ đầu tới đuôi cái người chị gáinày một chút cũng không có trợ giúp nó. Thứ này, đều là do nó- đứa emtrai phải tự mình mang về.“Em là đàn ông con trai, công việc này đương nhiên do em đi làm, đừng có phàn nàn!” Kể từ khi biết mình là chị của Dương Dương, Nhị Nhị nói chuyện với Dương Dương càng lúc càng bá đạo.Dương Dương làm một lần cuối cùng xác định xong, sau đó theo mặt cỏ chạy ra: “Xong hết rồi! Nhị Nhị, bước tiếp theo phải xem chị ! Mau đi tìm người kia nhanh lên!”Dương Dương muốn kéo tay Nhị Nhị, Nhị Nhị lại thoáng cái chán ghét mà né tránh:”Này, trong vòng hai ngày em không được đụng đến chị, nếu không chị cho em chết chắc!”Chương 316
Edit: Meimoko______“Cô à, cô xoay hết hai mươi thì mới được đi bắt bọn cháu đấy nhé!” Nhị Nhị dùng tiếng nói ngây thơ non nớt để nói ra, bàn tay nhỏ bé khoác lấy tay người phụ nữ bên cạnh, giúp cô ta xoay người.“Được! Chậm một chút! Nếu không cô chóng mặt lắm!” Hai mắt bị che khuất, Bạch Phương Úc đứng xoay lòng vòng trên bãi cỏ.Hai đứa trẻ này tự nhiên đến tìm cô chơitrò ‘bịt mắt bắt dê’ này, mà cô thì đương nhiên không từ chối, lập tứcđồng ý. Thứ nhất, là bởi vì muốn quan hệ tốt với bọn trẻ. Thứ hai, chodù hai đứa bé này thường xuyên chơi xấu cô thì cô vẫn yêu thích bọnchúng, một chút cũng không hề ghét.Ngẫm lại cũng cảm thấy thật kỳ quái, vì sao cô lại cảm thấy hai đứa tiểu ác ma này không đáng ghét?Chẳng lẽ đúng là yêu ai yêu cả đường đi hay sao?Xoay khi giúp cô xoay ba vòng, Nhị Nhị nhanh chóng nhảy ngay ra khỏi mặt cỏ, cùng với Dương Dương hô to: “ Cô ơi! Tiếp tục xoay! Còn mười bảy vòng, mười sáu vòng…..”Người bị bịt mắt đã không còn phân biệt nổi đông tây nam bắc, chỉ có thể nghe tiếng bọn trẻ gào lên mà xác định: “Này, các cháu đừng có chạy quá xa! Bằng không, cô làm sao bắt được các cháu…..”“Yên tâm đi, cô à! Bọn cháu không chạy xa đâu. Còn có, sáu vòng…..” Dương Dương nói to đáp lại, sau đó cùng hai chị em tính ngược thời gian.Đếm đến ‘0’, cả hai đứa cùng nhau hô lên: “Bắt đầu!”Bạch Phương Úc chẳng cảm nhận được gì, đưa tay sờ soạng trên mặt cỏ: “ Các cháu không được chạy ra khỏi mặt cỏ đâu nhé! Nếu không làm sao cô bắt được….”“Không đâu! Yên tâm đi, bọn cháu sẽ không thế đâu!” Nhị Nhịchạy vào bãi cỏ hô lên một tiếng, sau đó lại chạy ra ngay. Hả? mình cũng quên mất cái kia Dương Dương chôn ở chỗ nào rồi? Không muốn bị giẫmphải đâu! Buồn nôn chết mất!Dương Dương nhảy lên mặt cỏ, vỗ tay thật mạnh, tạo ra tiếng vang, thu hút sự chú ý của Bạch Phương Úc: “Cô ơi! Cháu ở đây cơ mà! Nhanh lại mà bắt đi!”Hô xong, Dương Dương cũng linh hoạt nhảy ra ngay.Hai mắt bị che, Bạch Phương Úc nhếch miệng cười một cái thật tươi, gia tăng tốc độ bước chân: “ Ha ha ha….cô biết cháu ở đâu rồi! Cô tới bắt ngay đây này!”Bạch Phương Úc di chuyển theo hướng âm thanh lớn, sợ chậm một chút là hai đứa bé lại chạy đi sang chỗ khác.Đang lúc cô yên tâm lớn mật bước hai bước thật lớn, chân bước đếnbước thứ ba thì ngã liền xuống đất, lòng bàn chân cảm thấy có thứ gì đódinh dính như là bùn đất, mặc kệ là ai thì phản ứng tiếp theo cũng làtiếp tục dẫm lên.Cô nhíu mày một cái thật sâu, chân thu về, nhưng vừa lui về phía sauvài bước, chân còn lại cũng giống như dẫm lên một thứ tương tự.“Ha ha…..Ha ha…..Thật buồn nôn….” Nhị Nhị cười to hai tiếng, làm ra điệu bộ cực kỳ ‘chán ghét’.“Ha ha….Ha ha….Cô ta quá đần đúng không?” Dương Dương vui sướng nhảy dựng lên. Đều là do nó vùi, đương nhiên nó cảm thấy chính xác rồi!Bạch Phương Úc giật mảnh vải che mắt xuống, mất vài giây đồng hồ mớithích ứng được với ánh sáng, lập tức nhìn thấy hai chân dẫm lên thiệtnhiều những cục đen đen dinh dính. “Ọe….” Lập tức, cô muốn nôn, một tay vuốt ngực, một tay chỉ vào hai đứa trẻ đang vui mừng chiến thắng kia: “ Các cháu……Hai đứa….tiểu ác ma! Thật là quá đáng!”Nhị Nhị cùng Dương Dương đứng chung một chỗ le lưỡi, sau đó cùng nhau làm mặt quỷ.Dương Dương hô lên với người trên bãi cỏ: “Ai bảo cô chạy vào bãi cỏ? Nơi này là chỗ của riêng mẹ cháu. Cả cháu cũng không có tư cách bước vào, cô dựa vào cái gì chứ?”“ Nhưng những chuyện này cô không biết, ba của cháu cũng không có nói cho cô biết!” Bạch Phương Úc vừa đi ra ngoài bãi cỏ, vừa nói với bọn trẻ.“Phụ nữ xấu xa, chỉ giỏi đổ lỗi cho ba, đáng ghét!” Dương Dương tức giận nhỏ giọng nói, xem ra ba của nó hiện tại bị cô ta mê hoặc hoàn toàn rồi.Nhị Nhị tiếp lời của em trai, khiêu khích nói với Bạch Phương Úc: “Từ nay về sau cấm cô đến gần bãi cỏ, nếu không lần sau sẽ không phải là phân chó đâu!”Bạch Phương Úc vốn đã rất tức giận, nhìn hai chị em đồng tâm hiệp lực mà đối phó với mình nhưng lại không có cách nào trị bọn chúng được, lại càng thêm bực mình, nói: “ Các cháu nói mặt cỏ này chỉ có mẹ cáccháu mới tiến vào được, vậy các cháu đem phân chó vứt lên mặt cỏ, làmhỏng mặt cỏ, mẹ các cháu mà biết sẽ thấy vui sao?”Cởi bở giày, đi lên chỗ dải đá cuội, cô nhịn xuống cảm giác chán ghét mà cầm lấy giấy vệ sinh lau đi vết bẩn ở hai chân: “ Nếu như các cháu không muốn cô tiến vào bãi cỏ, chỉ cần nói với cô mộttiếng, cô sẽ tôn trọng ý kiến của các cháu. Các cháu làm như thế này, mẹ của các cháu nhất định sẽ rất đau lòng!”Đừng ở đàng xa, hai đứa trẻ nghe thấy lời cô nói mà ngẩn ra. Bọn nó không ngờ, cô sẽ nói như vậy!“Chúng ta có phải đã làm sai rồi hay không?” Nhị Nhị hơi không đành lòng hỏi. Kỳ thật, cô bé cảm thấy người này cũng đâu có làm gì sai.“Nhưng em không muốn cho cô ta bước vào bãi cỏ là sai sao? Nhị Nhị, chỗ đó thuộc về riêng mẹ của chúng ta!” Dương Dương ủy khuất mở miệng, nó cũng đâu có muốn là đứa trẻ hư.Bạch Phương Úc lau xong chân bẩn, lập tức đi theo con đường nhỏ đếnchỗ một rãnh nước bí mật. Nơi đó bình thường là để chỗ đặt vòi bơm nướctưới cho mặt cỏ, hoặc là để làm ướt đất, cho nên ít người chú ý đến.Dương Dương đi theo phía sau cô đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn Nhị Nhị.“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?” Nhị Nhị lo lắng hỏi.Dương Dương gãi gãi đầu, trán nhăn lại: “Thật kỳ quái! Tại sao cô ấy biết chỗ này có một vòi nước?”“Có ý gì?” Vừa mới đến chỗ này ở không lâu, Nhị Nhị đương nhiên không hiểu em trai mình muốn nói điều gì.Dương Dương chớp mắt hỏi Nhị Nhị: “Chị biết chỗ đó có vòi nước không?” Đồng thời, nó chỉ tay về phía người đang đi chân trần kia.Nhị Nhị lắc đầu: “Không biết! Lần đầu tiên nhìn thấy nó!”“Chính là vậy, cô ấy cũng chỉ lần đầu đến chỗ này thôi, tại sao lại biết có vòi nước ở đây?” Trong hai mắt Dương Dương nổi lên tia kích động, “Chẳng lẽ đúng là mẹ thật?”Nhị Nhị cũng kích động mà nắm lấy tay Dương Dương: “Dương Dươnglúc trước ở cùng với mẹ, em nhìn kỹ cô ấy đi, xem có phải là mẹ chúng ta hay không? Dương Dương, bữa sáng cô ấy làm có hương vị rất giống mẹlàm, mà cô ấy cũng chải tóc cho chị nữa nhé! Em nhìn xem, cô ấy sơ tóccho chị có đẹp không này?” Nhị Nhị chỉ vào kiểu tóc mới của mình.Dương Dương không có trả lời câu hỏi của chị gái. Nó cầm lấy tay chị mình chạy đến bên Bạch Phương Úc.Sau đó, bàn tay nhỏ bé của Dương Dương liền cầm lấy tay của Bạch Phương Úc, khuôn mặt nhỏ bé giương lên: “Cô à, vì sao cô biết ở đây có vòi nước? Làm sao cô biết được ở chỗ này có vòi nước?”Thiếu chút nữa là bị thằng bé túm lấy, Bạch Phương Úc lại bị câu hỏi của cậu bé làm cho ngơ ngác, lặp lại: “Cô vì sao lại biết chỗ này có vòi nước ư?” Lập tức, cô cũng tự ý thức được điều gì đó, ngơ ngác nhìn xem dòng nước đang chảy xuôi bên cạnh.Chương 317
Mình tại sao lại biết nơi này có vòi nước nhỉ?- Bạch Phương Úc đưa mắt nhìn bốn phía. Rõ ràng đây là một chỗ rất bí mật, Đường Hạo cũng chưa từng nói với cô điều này, tại sao mọi thứ ở đây đều quen thuộc đến vậy?“ Mẹ….Có phải là mẹ đó không? Có phải không?” Nhị Nhị dùng sức cầm lấy cánh tay của Bạch Phương Úc, đôi tay này rất giống tay của mẹ.“Đến cùng thì có phải hay không? Cô là mẹ của bọn cháu có đúng không? Mẹ….mẹ ngay cả Dương Dương cũng không nhận ra ư? Mẹ….!”Dương Dương dùng sức níu lấy quần áo của Bạch Phương Úc, dùng lực đong đưa.Tiếng hai đứa trẻ vang lên phảng phất như có ma lực, không ngừng kích thích đầu cô, đau nhức giống như bị chia năm xẻ bảy.Đau…..Đau…….Đau quá!“Aaaaaa!” Cô đau đến không chịu được, hai tay ôm lấy đầu, cả người ngồi xổm xuống.Loại đau đớn thần kinh này trong nháy mắt đã khiến toàn thân cô đổ mồ hôi lạnh. Thân thể run rẩy kịch liệt, từng chỗ trên người cô không ngừng nhúc nhích.Dương Dương và Nhị Nhị đều sợ hãi cùng nhau lui về phía sau vài bước: “ Cô…cô làm sao vậy? Cô đau nhức ở đâu?”“ Cô à, bọn cháu sẽ không hỏi nữa! Chúng cháu đỡ cô về phòng nhé!”Dương Dương tiến lên một bước, muốn nâng cô dậy.Sợ dọa bọn trẻ hoảng sợ, Bạch Phương Úc liền nhịn cơn đau đớn kịch liệt, cố gắng đứng người lên. Tay cô lạnh như băng, sắc mặt trắng bệch, xoa mặt bọn trẻ nói : “Cô …..không có chuyện gì! Các cháu…ở đây chơi, cô…vào phòng nghỉ ngơi một lát!”Nói xong, cô suy yếu đi vào phòng, nơi đó có thuốc. Cô cần thuốc ngay bây giờ.Hai đứa trẻ lo lắng đi theo phía sau lưng cô. Dương Dương và Nhị Nhị lo lắng tràn đây trên mặt, nghi hoặc nhìn lẫn nhau.“Dương Dương, có phải chúng ta làm hơi quá đáng rồi không? Cô ấy dẫm phải phân chó nên mới thành đau đầu như thế này!” Nếu như chính mình dẫm lên, cô bé thật sự muốn đem chân mình đi bằm vằm, nghĩ cũng đã thấy buồn nôn rồi.Dương Dương suy nghĩ vài giây đồng hồ, lắc đầu: “Không đâu! Nhiều nhất là cô ấy chán ghét thôi chứ không thể bị đau đầu! Em cũng ngửi thấy tanh tưởi nhưng có đau đầu đâu!” Nó nói ra trải nghiệm của chính bản thân mình.Nghe Dương Dương giải thích, Nhị Nhị cũng an tâm được một ít: “ Đuổi kịp mau lên, nhìn cô ấy đứng dậy thật thảm!Dương Dương, liệu cô ấy có phải là mẹ của chúng ta không? Chị còn chưa có được gọi ‘mẹ’, em nói cô ấy không phải…..!?”“Nhưng tại sao lại không nhận ra chúng ta? Mẹ làm sao mà không nhận ra con mình cho được? Nhưng cô ấy quen thuộc với nơi này khiến em không thể không hoài nghi…..” Trên mặt Dương Dương tràn đầy đau khổ và khẩn trương, nó cũng hy vọng người kia đúng là mẹ của nó!……..Bạch Phương Úc cố gắng cắn chặt răng đẩy cửa chính của biệt thự, đầu đau đớn khiến cho thần trí cô trở nên mê muội, trong phòng dường như có một thứ gì đó hướng về phía cô đập tới, khiến cô không thể nắm chặt lấy thành ghế sô pha.Ánh mắt của cô cố gắng nhìn về phía cầu thang. Cô muốn lên lầu lấy thuốc, cô cần uống thuốc ngay bây giờ.“Bạch tiểu thư, cô làm sao vậy?” Vú Từ đi đến, đỡ lấy người Bạch Phương Úc.“Tôi muốn lên lầu….”“Được, cẩn thận một chút, cô vịn lấy tay tôi!” Vũ Từ đỡ lấy thân thể Bạch Phương Úc, đi về phía cầu thang.“Cảm ơn!” Được vú Từ nâng, Bạch Phương Úc ngửa mặt lên nhìn cầu thang.Cầu thang màu trắng……cầu thang thật cao…..Đi được hơn mười bậc, đột nhiên tròng mắt Bạch Phương Úc mở to, ánh mắt của cô cũng trở nên hoảng sợ khiến người ta sợ hãi, hô hấp càng trở nên dồn dập. Trong đầu của cô hiện lên hình ảnh ba người cũng trên bậc thang này: Đường Hạo một thân âu phục thẳng tắp đang đi lên cùng với một cô gái mặc váy cười rất đẹp, phía sau cô gái đó còn có một cô gái nữa.Đoạn ngắn hình ảnh hiện lên rất nhanh, nhưng cô vẫn nhìn được rõ ràng hình ảnh ba người đó.Người đàn ông là Đường Hạo, còn cô gái đứng phía sau lưng hắn thì rất giống cô.Cô gái đang cầm lấy đuôi váy áo cưới kia trông cực kỳ giống cô. Đột nhiên thân thể cô ta nghiêng về phía trước, nháy mắt ngã lăn xuống những bậc cầu thang.“Tiểu Ngưng….” Giọng người đàn ông hoảng sợ xen lẫn lo lắng văng vẳng bên tai cô.“Khoooooông !” Bạch Phương Úc đột nhiên quát to một tiếng, dùng sức quát một tiếng thật to xong, hai tay bịt thật chặt lỗ tai: “Không….Không phải…”Càng nhiều những đoạn ngắn hình ảnh hiện lên chập chờn trong đầu cô, mãnh liệt đâm vào đầu óc của cô.Từng chút….từng chút….Trên máy bay đột nhiên xóc nảy, hành lý đặt trên ngăn trên bắt đầu rơi mạnh xuống, rất nhiều người trong máy bay thi nhau chạy loạn,….chỉ thấy có hai cô gái giống nhau như đúc, cùng nắm tay nhau chạy ra. Hai người giống nhau như đúc, không phân biệt nổi ai mới là ai.……………………………..“Nhanh lên! Chúng ta phải chạy ra ngoài!” Tiếng kêu bối rối vang vọng kịch liệt trong đầu cô, hơn nữa còn vương theo cả tiếng một người đàn ông đau lòng gào thét: “ Ngưng ….ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì!…Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì…..”Rầm…. cô gái nặng nề ngã trên sàn……giữa hai chân chảy ra máu tươi…..“Không! Con của tôi…..” Bạch Phương Úc hô to một tiếng, nước mắt cuồn cuộn chảy ra từ đôi mắt của cô.Cơn đau đầu đột nhiên ngừng lại, những mảnh ký ức rời rạc cũng biến mất trong tức khắc. Cô thử nhớ lại, nhưng không tài nào nhớ ra thêm được gì.“Bạch tiểu thư, cô làm sao vậy?” Vú Từ nhìn thấy cô đang kinh hãi, lo lắng hỏi.“Cô làm sao vậy?” Dương Dương và Nhị Nhị lúc này cũng cùng nhau chạy đến, bốn con mắt to nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang ngồi trên ghế sô pha.Bạch Phương Úc nhìn hai đứa trẻ, miệng khé động đậy. Đây là các con của cô, là những bảo bối của cô. Cô không phải là ‘cô’ của bọn nó, cô là mẹ….“Bạch Phương Úc, con là con gái của chúng ta! Là Bạch Phương Úc con gái của chúng ta!” Tiếng cha mẹ lại một lần nữa vang lên bên tai cô, đánh tan suy nghĩ vừa toát ra của cô.Không! Cô là Bạch Phương Úc, không phải Lục Giai Ngưng. Những đứa trẻ này không phải là con của cô, không phải là của cô….“Em chính là Ngưng của tôi!Em là Ngưng của anh!” Tiếng Đường Hạo lúc trước lại vang lên bên tai cô.Trời ơi! Cô rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là ai?“Cô à, có phải cô không khỏe ở đâu không? Cô có thật là mẹ của chúng cháu không? Có phải không?” Nhị Nhị cầm lấy cánh tay của ‘cô’, liên tiếp một tiếng lại một tiếng hỏi.“Cô à, cô thử suy nghĩ một chút đi! Sao cô biết chỗ kia có vòi nước vậy?”Nhìn hai đứa trẻ liên tiếp hỏi, Bạch Phương Úc một đầu phủ sương mù, cô cũng muốn biết. Cô cũng muốn biết mình là ai.“Đường Hạo! Đường Hạo! Anh ở đâu?” Bạch Phương Úc đột nhiên tránh khỏi tay của vú Từ, đẩy hai đứa trẻ ra, chạy ra phía bên ngoài.“Bạch tiểu thư! Cô muốn đi đâu?”Vú Tử lo lắng mà chạy theo ra bên ngoài. Bất quá, người năm mươi tuổi như bà làm sao đuổi kịp, thoáng cái đã bị Bạch Phương Úc bỏ xa: “Bạch tiểu thư, cô muốn đi đâu?”“Các người yên tâm đi! Tôi đi tìm Đường Hạo! Tôi đến công ty của anh ấy!” Bạch Phương Úc chẳng quay đầu lại nói lớn. Bây giờ, cô phải đi tìm Đường Hạo. Có lẽ chỉ có hắn mới giúp được cô.Chương 318
“ Cám ơn anh, Hạo! Em biết anh đối với em là tốt nhất mà!” Bạch Phương Úc mạnh mẽ ngồi chen vào ngồi trên đùi Đường Hạo, đưa lên đôi môi mọng đỏ của mình.Đường Hạo ngoảnh mặt đi, né tránh sự thận mật của cô. Đột nhiên, hắn cảm thấy bản thân không có hứng thú. Tuy rất kỳ quái, nhưng quả thực hiện tại hắn không có chút hứng thú nào cả.Rốt cuộc là có điểm nào không đúng? Lúc trước, đối với hành động yêu thương nhung nhớ của Bạch Phương Úc, hắn đều không có nửa suy nghĩ cự tuyệt, đường nhiên cũng chẳng có năng lực kháng cự, luôn theo sự toan tính của cô, bao giờ cũng thỏa mãn cô hết.“Anh làm sao vậy? Vì sao cứ liên tiếp từ chối người ta?” Bạch Phương Úc hơi không vui, cong đôi môi đỏ lên, hai tay ôm lấy cổ hắn.“Phương Úc, anh cảm thấy hôm nay em có cái gì đó không giống em cholắm! Nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì? Có phải Nhị Nhị và Dương Dương lại đi trêu chọc em không? Nên em mới đến đây tìm anh!” Đường Hạo nới rộng khoảng cách giữa hai người, có như vậy hắn mới quan sát cô kỹ hơn.Hôm nay cô mặc váy. Đó là một bộ máy liền thân cô vẫn thường hay mặc.Điểm này hắn hiểu được. Tuy cô bây giờ đã có cuộc sống mới giàu có hơn, nhưng bản chất mộc mạc vốn có trong cô thì vẫn không hề thay đổi. Cho dù cô có nhiều quần áo, nhưng cũng chỉ mặc tới mặc lui một vài bộ mà cô ưa thích. Giày cũng không có đổi, vẫn là đôi giày màu trắng kia.Dung nhan cũng không có thay đổi. Vẫn là nước da rám nắng, đôi mắt to có thêm phần bí ẩn. Màu son môi cũng giống như lúc trước, màu đỏ nhạt, khiến cho môi cô thêm phần ướt át. Bất quá, xác thực bây giờ hắn không có xúc động muốn hôn cô.Đáng chết! Chẳng lẽ là do đêm qua ham muốn quá độ nên hôm nay đến cảm xúc cũng đã ‘đi du lịch’ ở phương trời nào rồi sao?“Các con của anh không có bướng bỉnh đâu! Cho dù bọn chúng có trêu chọc em, em cũng không đến chỗ anh mà cáo trạng!” Bạch Phương Úc vẫn một mực ngồi trên đùi hắn, đưa thân thể dán sát vào người hắn.“Hạo, người ta nhớ anh như thế, anh lại đối xử với người ta như thế nào? Anh như thế này thì mặt mũi em để đâu, sao cứ liên tục cự tuyệt…..” Cô bất mãn phàn nàn nói.Đường Hạo mạnh mẽ ôm chặt lấy cô, nhưng vẫn như lúc trước, hoàn toàn không có chút cảm giác hưng phấn nào. Trời ạ! Hắn không phải là triệt để ‘không thành’ rồi đấy chứ?“Hôm nay công việc hơi nhiều, em chắc sẽ hiểu cho anh, đúng không?”“Không được! Không được…..” Cô lại cong cặp môi đỏ mọng lên, dùng sức lắc mạnh đầu: “ Anh không thể vì công việc mà bỏ em qua một bên! Em muốn là vị trí số 1 trong lòng anh, công việc xếp sau!”Phụ nữ ai mà chẳng như vậy, không đúng sao? Luôn luôn muốn chiếm vị trí ‘hàng đầu’ trong lòng người đàn ông. Cô nói như thế đâu có sai!Đường Hạo nheo mắt lại, một lần nữa nhìn quan sát đáng giá cô gái trong ngực: “Phương Úc, em hôm nay làm sao vậy? Mọi khi em luôn một mực đợi không dám quấy rầy công chuyện của anh! Lần trước còn chờ đến mức đói bụng bị đau dạ dày…..!”“Ah…..Phải không? Hì hì, em quên mất tiêu rồi!” Trên mặt Bạch Phương Úc thoáng hiện lên sự hoảng hốt, sau đó cô lập tức cười hì hì một cái, rất nhanh che giấu đi sự không tự nhiên của mình.“Quên? Vậy thì trí nhớ của em quá kém! Chuyện còn chưa đầy một tháng mà đã quên nhanh như thế rồi”“Aizza, quên là một chuyện hết sức bình thường! Anh thử nghĩ xem, mấy hôm nay ngày nào cũng phải đối mặt với mấy đứa con của anh, em đâu còn sức mà nhớ đến chuyện lặt vặt…” Cô mở trừng hai mắt, ra vẻ vô tội.Cô phát hiện ra ánh mắt nghi hoặc của hắn, liền lập tức nói ra yêu cầu: “Hạo, người ta….người ta muốn con của anh…Anh…anh có thể thỏa mãn tâm nguyện của em không?”Nếu như trước đây cô đưa ra yêu cầu này, hắn nhất định sẽ toàn tâm toàn sức phối hợp. Có trời mới biết, hắn muốn cô có mang con của hắn như thế nào, một lần nữa cho hắn thêm một bảo bối…..Nhưng…Hiện tại có cảm giác không đúng…Người trước mắt không phải là Tiểu Ngưng, càng không phải là Bạch Phương Úc.Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, trái tim Đường Hạo phảng phất như bị ai đó hung hăng cầm búa đập mạnh vào. Khuôn mặt hắn không thay đổi biểu tình, nhìn người phụ nữ trong ngực, nội tâm thì không ngừng lặp đi lặp lại câu hỏi: có chuyện ly kỳ như thế này sao?Đột nhiên, hắn câu dẫn khóe môi, ôm chặt cô vào lồng ngực mình: “Ha ha, muốn có con của anh sao?”“Chẳng lẽ lại không? Em thích anh như vậy, yêu anh như thế, muốn có con với anh chẳng lẽ cũng không được sao?” Bạch Phương Úc lại một lần nữa biểu đạt tình yêu của mình.“Ừ….” Đường Hạo ghé vào bên tai của cô, thì thầm nói nhỏ: “Muốn con của anh như vậy ư? Thế tại sao tối qua lại còn tử chối, chỉ trong vòng một đêm đã thay đổi hoàn toàn rồi sao?”Sau khi nói xong, Đường Hạo ngẩng mặt lên, thay đổi thái độ, nhìn biểu hiện trên mặt của cô.“Hả…. A….Đó là bởi vì hôm qua….không có suy nghĩ kĩ chứ sao! Chuyện làm mẹ, người ta cũng cần phải lo lắng nhiều thứ lắm mà….”Bạch Phương Úc lắp bắp cuối cùng cũng bịa ra được một lý do.Nhưng cô thật không ngờ, sau khi nghe câu trả lời, Đường Hạo lại đột nhiên hung hăng đẩy mạnh cô xuống đất.Đường Hạo từ trên ghế đứng dậy, đi đến trước mặt Bạch Phương Úc. Sắc mặt của hắn đột nhiên âm lãnh vô cùng, toàn thân tản mát ra khí thế khiến người ta sợ hãi.Người phụ nữ ngã trên mặt đất, vô ý thức mà xoay chuyển thân thể, dẩu môi biện hỏi: “Đường…..Đường….Hạo, làm sao vậy? Anh tại sao lại nhìn em bằng ánh mắt đó?”Đường Hạo ngồi xổm xuống, một tay túm lấy tóc cô ta hung hăng kéo mạnh. Mắt tuy đã nheo lại nhưng không che giấu được sự sắc lạnh.“Cô thử nói xem, nói tại sao tôi lại đối xử với cô như thế? Nói!”“Hạo, anh làm sao vậy?” ‘Bạch Phương Úc’ trên mặt đất cố gắng duy trì tia bình tĩnh cuối cùng.“Chết tiệt! Cô rốt cuộc là người nào? Vì sao lại giống cô ấy như đúc?” Đường Hạo tức giận long trời lở đất, trong lòng thì không ngừng sợ hãi. Có người giả mạo Ngưng của hắn, thậm chí người đó còn giống cô như đúc.Cô gái trên mặt đất đột nhiên thu hồi lại diễn xuất của mình, từ trên sàn nhà đứng dậy: “Đường tổng, ngài quả nhiên lợi hại! Thật không ngờ, nhanh như vậy đã bị ngài phát hiện ra rồi! Ha ha, tôi còn muốn lợi dụng cái khuôn mặt này để trở thành người phụ nữ của ngài!”Đường Hạo lấy ra điện thoại của Bạch Phương Úc trong bao da của cô, thất kinh hãn đảm nhìn lại:“ Bạch Phương Úc đâu? Cô do ai phái tới? Cô gái tên Bach Phương Úc bị các người đưa đi rồi phải không?”Cô gái kia nhìn Đường Hạo một hồi lâu, sau đó chân thành trả lời: “Thật xin lỗi! Tôi không biết người tên Bạch Phương Úc đang ở đâu!”“Cô nếu không nói, vậy muốn thoát khỏi bàn tay tôi có lẽ là phải chờ đến khi hóa kiếp!”***************Trong phòng đen kịt, một cô gái nằm bất an giãy dụa trên giường, gương mặt của cô đổ rất nhiều mồ hôi. Cô giống như bị thứ gì đó quấy nhiễu làm đau nhức thật sâu, giãy dụa một hồi rồi thiếp đi lúc nào không hay.Chương 319
“ Cám ơn anh, Hạo! Em biết anh đối với em là tốt nhất mà!” Bạch Phương Úc mạnh mẽ ngồi chen vào ngồi trên đùi Đường Hạo, đưa lên đôi môi mọng đỏ của mình.Đường Hạo ngoảnh mặt đi, né tránh sự thận mật của cô. Đột nhiên, hắn cảm thấy bản thân không có hứng thú. Tuy rất kỳ quái, nhưng quả thực hiện tại hắn không có chút hứng thú nào cả.Rốt cuộc là có điểm nào không đúng? Lúc trước, đối với hành động yêu thương nhung nhớ của Bạch Phương Úc, hắn đều không có nửa suy nghĩ cự tuyệt, đường nhiên cũng chẳng có năng lực kháng cự, luôn theo sự toan tính của cô, bao giờ cũng thỏa mãn cô hết.“Anh làm sao vậy? Vì sao cứ liên tiếp từ chối người ta?” Bạch Phương Úc hơi không vui, cong đôi môi đỏ lên, hai tay ôm lấy cổ hắn.“Phương Úc, anh cảm thấy hôm nay em có cái gì đó không giống em cholắm! Nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì? Có phải Nhị Nhị và Dương Dương lại đi trêu chọc em không? Nên em mới đến đây tìm anh!” Đường Hạo nới rộng khoảng cách giữa hai người, có như vậy hắn mới quan sát cô kỹ hơn.Hôm nay cô mặc váy. Đó là một bộ máy liền thân cô vẫn thường hay mặc.Điểm này hắn hiểu được. Tuy cô bây giờ đã có cuộc sống mới giàu có hơn, nhưng bản chất mộc mạc vốn có trong cô thì vẫn không hề thay đổi. Cho dù cô có nhiều quần áo, nhưng cũng chỉ mặc tới mặc lui một vài bộ mà cô ưa thích. Giày cũng không có đổi, vẫn là đôi giày màu trắng kia.Dung nhan cũng không có thay đổi. Vẫn là nước da rám nắng, đôi mắt to có thêm phần bí ẩn. Màu son môi cũng giống như lúc trước, màu đỏ nhạt, khiến cho môi cô thêm phần ướt át. Bất quá, xác thực bây giờ hắn không có xúc động muốn hôn cô.Đáng chết! Chẳng lẽ là do đêm qua ham muốn quá độ nên hôm nay đến cảm xúc cũng đã ‘đi du lịch’ ở phương trời nào rồi sao?“Các con của anh không có bướng bỉnh đâu! Cho dù bọn chúng có trêu chọc em, em cũng không đến chỗ anh mà cáo trạng!” Bạch Phương Úc vẫn một mực ngồi trên đùi hắn, đưa thân thể dán sát vào người hắn.“Hạo, người ta nhớ anh như thế, anh lại đối xử với người ta như thế nào? Anh như thế này thì mặt mũi em để đâu, sao cứ liên tục cự tuyệt…..” Cô bất mãn phàn nàn nói.Đường Hạo mạnh mẽ ôm chặt lấy cô, nhưng vẫn như lúc trước, hoàn toàn không có chút cảm giác hưng phấn nào. Trời ạ! Hắn không phải là triệt để ‘không thành’ rồi đấy chứ?“Hôm nay công việc hơi nhiều, em chắc sẽ hiểu cho anh, đúng không?”“Không được! Không được…..” Cô lại cong cặp môi đỏ mọng lên, dùng sức lắc mạnh đầu: “ Anh không thể vì công việc mà bỏ em qua một bên! Em muốn là vị trí số 1 trong lòng anh, công việc xếp sau!”Phụ nữ ai mà chẳng như vậy, không đúng sao? Luôn luôn muốn chiếm vị trí ‘hàng đầu’ trong lòng người đàn ông. Cô nói như thế đâu có sai!Đường Hạo nheo mắt lại, một lần nữa nhìn quan sát đáng giá cô gái trong ngực: “Phương Úc, em hôm nay làm sao vậy? Mọi khi em luôn một mực đợi không dám quấy rầy công chuyện của anh! Lần trước còn chờ đến mức đói bụng bị đau dạ dày…..!”“Ah…..Phải không? Hì hì, em quên mất tiêu rồi!” Trên mặt Bạch Phương Úc thoáng hiện lên sự hoảng hốt, sau đó cô lập tức cười hì hì một cái, rất nhanh che giấu đi sự không tự nhiên của mình.“Quên? Vậy thì trí nhớ của em quá kém! Chuyện còn chưa đầy một tháng mà đã quên nhanh như thế rồi”“Aizza, quên là một chuyện hết sức bình thường! Anh thử nghĩ xem, mấy hôm nay ngày nào cũng phải đối mặt với mấy đứa con của anh, em đâu còn sức mà nhớ đến chuyện lặt vặt…” Cô mở trừng hai mắt, ra vẻ vô tội.Cô phát hiện ra ánh mắt nghi hoặc của hắn, liền lập tức nói ra yêu cầu: “Hạo, người ta….người ta muốn con của anh…Anh…anh có thể thỏa mãn tâm nguyện của em không?”Nếu như trước đây cô đưa ra yêu cầu này, hắn nhất định sẽ toàn tâm toàn sức phối hợp. Có trời mới biết, hắn muốn cô có mang con của hắn như thế nào, một lần nữa cho hắn thêm một bảo bối…..Nhưng…Hiện tại có cảm giác không đúng…Người trước mắt không phải là Tiểu Ngưng, càng không phải là Bạch Phương Úc.Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, trái tim Đường Hạo phảng phất như bị ai đó hung hăng cầm búa đập mạnh vào. Khuôn mặt hắn không thay đổi biểu tình, nhìn người phụ nữ trong ngực, nội tâm thì không ngừng lặp đi lặp lại câu hỏi: có chuyện ly kỳ như thế này sao?Đột nhiên, hắn câu dẫn khóe môi, ôm chặt cô vào lồng ngực mình: “Ha ha, muốn có con của anh sao?”“Chẳng lẽ lại không? Em thích anh như vậy, yêu anh như thế, muốn có con với anh chẳng lẽ cũng không được sao?” Bạch Phương Úc lại một lần nữa biểu đạt tình yêu của mình.“Ừ….” Đường Hạo ghé vào bên tai của cô, thì thầm nói nhỏ: “Muốn con của anh như vậy ư? Thế tại sao tối qua lại còn tử chối, chỉ trong vòng một đêm đã thay đổi hoàn toàn rồi sao?”Sau khi nói xong, Đường Hạo ngẩng mặt lên, thay đổi thái độ, nhìn biểu hiện trên mặt của cô.“Hả…. A….Đó là bởi vì hôm qua….không có suy nghĩ kĩ chứ sao! Chuyện làm mẹ, người ta cũng cần phải lo lắng nhiều thứ lắm mà….”Bạch Phương Úc lắp bắp cuối cùng cũng bịa ra được một lý do.Nhưng cô thật không ngờ, sau khi nghe câu trả lời, Đường Hạo lại đột nhiên hung hăng đẩy mạnh cô xuống đất.Đường Hạo từ trên ghế đứng dậy, đi đến trước mặt Bạch Phương Úc. Sắc mặt của hắn đột nhiên âm lãnh vô cùng, toàn thân tản mát ra khí thế khiến người ta sợ hãi.Người phụ nữ ngã trên mặt đất, vô ý thức mà xoay chuyển thân thể, dẩu môi biện hỏi: “ Đường…..Đường….Hạo, làm sao vậy? Anh tại sao lại nhìn em bằng ánh mắt đó?”Đường Hạo ngồi xổm xuống, một tay túm lấy tóc cô ta hung hăng kéo mạnh. Mắt tuy đã nheo lại nhưng không che giấu được sự sắc lạnh.“Cô thử nói xem, nói tại sao tôi lại đối xử với cô như thế? Nói!”“Hạo, anh làm sao vậy?” ‘Bạch Phương Úc’ trên mặt đất cố gắng duy trì tia bình tĩnh cuối cùng.“Chết tiệt! Cô rốt cuộc là người nào? Vì sao lại giống cô ấy như đúc?” Đường Hạo tức giận long trời lở đất, trong lòng thì không ngừng sợ hãi. Có người giả mạo Ngưng của hắn, thậm chí người đó còn giống cô như đúc.Cô gái trên mặt đất đột nhiên thu hồi lại diễn xuất của mình, từ trên sàn nhà đứng dậy: “Đường tổng, ngài quả nhiên lợi hại! Thật không ngờ, nhanh như vậy đã bị ngài phát hiện ra rồi! Ha ha, tôi còn muốn lợi dụng cái khuôn mặt này để trở thành người phụ nữ của ngài!”Đường Hạo lấy ra điện thoại của Bạch Phương Úc trong bao da của cô, thất kinh hãn đảm nhìn lại: “ Bạch Phương Úc đâu? Cô do ai phái tới? Cô gái tên Bach Phương Úc bị các người đưa đi rồi phải không?”Cô gái kia nhìn Đường Hạo một hồi lâu, sau đó chân thành trả lời: “Thật xin lỗi! Tôi không biết người tên Bạch Phương Úc đang ở đâu!”“Cô nếu không nói, vậy muốn thoát khỏi bàn tay tôi có lẽ là phải chờ đến khi hóa kiếp!”***************Trong phòng đen kịt, một cô gái nằm bất an giãy dụa trên giường, gương mặt của cô đổ rất nhiều mồ hôi. Cô giống như bị thứ gì đó quấy nhiễu làm đau nhức thật sâu, giãy dụa một hồi rồi thiếp đi lúc nào không hay.Chương 319
“ Cám ơn anh, Hạo! Em biết anh đối với em là tốt nhất mà!” Bạch Phương Úc mạnh mẽ ngồi chen vào ngồi trên đùi Đường Hạo, đưa lên đôi môi mọng đỏ của mình.Đường Hạo ngoảnh mặt đi, né tránh sự thận mật của cô. Đột nhiên, hắn cảm thấy bản thân không có hứng thú. Tuy rất kỳ quái, nhưng quả thực hiện tại hắn không có chút hứng thú nào cả.Rốt cuộc là có điểm nào không đúng? Lúc trước, đối với hành động yêu thương nhung nhớ của Bạch Phương Úc, hắn đều không có nửa suy nghĩ cự tuyệt, đường nhiên cũng chẳng có năng lực kháng cự, luôn theo sự toan tính của cô, bao giờ cũng thỏa mãn cô hết.“Anh làm sao vậy? Vì sao cứ liên tiếp từ chối người ta?” Bạch Phương Úc hơi không vui, cong đôi môi đỏ lên, hai tay ôm lấy cổ hắn.“Phương Úc, anh cảm thấy hôm nay em có cái gì đó không giống em cholắm! Nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì? Có phải Nhị Nhị và Dương Dương lại đi trêu chọc em không? Nên em mới đến đây tìm anh!” Đường Hạo nới rộng khoảng cách giữa hai người, có như vậy hắn mới quan sát cô kỹ hơn.Hôm nay cô mặc váy. Đó là một bộ máy liền thân cô vẫn thường hay mặc.Điểm này hắn hiểu được. Tuy cô bây giờ đã có cuộc sống mới giàu có hơn, nhưng bản chất mộc mạc vốn có trong cô thì vẫn không hề thay đổi. Cho dù cô có nhiều quần áo, nhưng cũng chỉ mặc tới mặc lui một vài bộ mà cô ưa thích. Giày cũng không có đổi, vẫn là đôi giày màu trắng kia.Dung nhan cũng không có thay đổi. Vẫn là nước da rám nắng, đôi mắt to có thêm phần bí ẩn. Màu son môi cũng giống như lúc trước, màu đỏ nhạt, khiến cho môi cô thêm phần ướt át. Bất quá, xác thực bây giờ hắn không có xúc động muốn hôn cô.Đáng chết! Chẳng lẽ là do đêm qua ham muốn quá độ nên hôm nay đến cảm xúc cũng đã ‘đi du lịch’ ở phương trời nào rồi sao?“Các con của anh không có bướng bỉnh đâu! Cho dù bọn chúng có trêu chọc em, em cũng không đến chỗ anh mà cáo trạng!” Bạch Phương Úc vẫn một mực ngồi trên đùi hắn, đưa thân thể dán sát vào người hắn.“Hạo, người ta nhớ anh như thế, anh lại đối xử với người ta như thế nào? Anh như thế này thì mặt mũi em để đâu, sao cứ liên tục cự tuyệt…..” Cô bất mãn phàn nàn nói.Đường Hạo mạnh mẽ ôm chặt lấy cô, nhưng vẫn như lúc trước, hoàn toàn không có chút cảm giác hưng phấn nào. Trời ạ! Hắn không phải là triệt để ‘không thành’ rồi đấy chứ?“Hôm nay công việc hơi nhiều, em chắc sẽ hiểu cho anh, đúng không?”“Không được! Không được…..” Cô lại cong cặp môi đỏ mọng lên, dùng sức lắc mạnh đầu: “ Anh không thể vì công việc mà bỏ em qua một bên! Em muốn là vị trí số 1 trong lòng anh, công việc xếp sau!”Phụ nữ ai mà chẳng như vậy, không đúng sao? Luôn luôn muốn chiếm vị trí ‘hàng đầu’ trong lòng người đàn ông. Cô nói như thế đâu có sai!Đường Hạo nheo mắt lại, một lần nữa nhìn quan sát đáng giá cô gái trong ngực: “Phương Úc, em hôm nay làm sao vậy? Mọi khi em luôn một mực đợi không dám quấy rầy công chuyện của anh! Lần trước còn chờ đến mức đói bụng bị đau dạ dày…..!”“Ah…..Phải không? Hì hì, em quên mất tiêu rồi!” Trên mặt Bạch Phương Úc thoáng hiện lên sự hoảng hốt, sau đó cô lập tức cười hì hì một cái, rất nhanh che giấu đi sự không tự nhiên của mình.“Quên? Vậy thì trí nhớ của em quá kém! Chuyện còn chưa đầy một tháng mà đã quên nhanh như thế rồi”“Aizza, quên là một chuyện hết sức bình thường! Anh thử nghĩ xem, mấy hôm nay ngày nào cũng phải đối mặt với mấy đứa con của anh, em đâu còn sức mà nhớ đến chuyện lặt vặt…” Cô mở trừng hai mắt, ra vẻ vô tội.Cô phát hiện ra ánh mắt nghi hoặc của hắn, liền lập tức nói ra yêu cầu: “Hạo, người ta….người ta muốn con của anh…Anh…anh có thể thỏa mãn tâm nguyện của em không?”Nếu như trước đây cô đưa ra yêu cầu này, hắn nhất định sẽ toàn tâm toàn sức phối hợp. Có trời mới biết, hắn muốn cô có mang con của hắn như thế nào, một lần nữa cho hắn thêm một bảo bối…..Nhưng…Hiện tại có cảm giác không đúng…Người trước mắt không phải là Tiểu Ngưng, càng không phải là Bạch Phương Úc.Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, trái tim Đường Hạo phảng phất như bị ai đó hung hăng cầm búa đập mạnh vào. Khuôn mặt hắn không thay đổi biểu tình, nhìn người phụ nữ trong ngực, nội tâm thì không ngừng lặp đi lặp lại câu hỏi: có chuyện ly kỳ như thế này sao?Đột nhiên, hắn câu dẫn khóe môi, ôm chặt cô vào lồng ngực mình: “Ha ha, muốn có con của anh sao?”“Chẳng lẽ lại không? Em thích anh như vậy, yêu anh như thế, muốn có con với anh chẳng lẽ cũng không được sao?” Bạch Phương Úc lại một lần nữa biểu đạt tình yêu của mình.“Ừ….” Đường Hạo ghé vào bên tai của cô, thì thầm nói nhỏ: “Muốn con của anh như vậy ư? Thế tại sao tối qua lại còn tử chối, chỉ trong vòng một đêm đã thay đổi hoàn toàn rồi sao?”Sau khi nói xong, Đường Hạo ngẩng mặt lên, thay đổi thái độ, nhìn biểu hiện trên mặt của cô.“Hả…. A….Đó là bởi vì hôm qua….không có suy nghĩ kĩ chứ sao! Chuyện làm mẹ, người ta cũng cần phải lo lắng nhiều thứ lắm mà….”Bạch Phương Úc lắp bắp cuối cùng cũng bịa ra được một lý do.Nhưng cô thật không ngờ, sau khi nghe câu trả lời, Đường Hạo lại đột nhiên hung hăng đẩy mạnh cô xuống đất.Đường Hạo từ trên ghế đứng dậy, đi đến trước mặt Bạch Phương Úc. Sắc mặt của hắn đột nhiên âm lãnh vô cùng, toàn thân tản mát ra khí thế khiến người ta sợ hãi.Người phụ nữ ngã trên mặt đất, vô ý thức mà xoay chuyển thân thể, dẩu môi biện hỏi: “ Đường…..Đường….Hạo, làm sao vậy? Anh tại sao lại nhìn em bằng ánh mắt đó?”Đường Hạo ngồi xổm xuống, một tay túm lấy tóc cô ta hung hăng kéo mạnh. Mắt tuy đã nheo lại nhưng không che giấu được sự sắc lạnh.“Cô thử nói xem, nói tại sao tôi lại đối xử với cô như thế? Nói!”“Hạo, anh làm sao vậy?” ‘Bạch Phương Úc’ trên mặt đất cố gắng duy trì tia bình tĩnh cuối cùng.“Chết tiệt! Cô rốt cuộc là người nào? Vì sao lại giống cô ấy như đúc?” Đường Hạo tức giận long trời lở đất, trong lòng thì không ngừng sợ hãi. Có người giả mạo Ngưng của hắn, thậm chí người đó còn giống cô như đúc.Cô gái trên mặt đất đột nhiên thu hồi lại diễn xuất của mình, từ trên sàn nhà đứng dậy: “Đường tổng, ngài quả nhiên lợi hại! Thật không ngờ, nhanh như vậy đã bị ngài phát hiện ra rồi! Ha ha, tôi còn muốn lợi dụng cái khuôn mặt này để trở thành người phụ nữ của ngài!”Đường Hạo lấy ra điện thoại của Bạch Phương Úc trong bao da của cô, thất kinh hãn đảm nhìn lại: “ Bạch Phương Úc đâu? Cô do ai phái tới? Cô gái tên Bach Phương Úc bị các người đưa đi rồi phải không?”Cô gái kia nhìn Đường Hạo một hồi lâu, sau đó chân thành trả lời: “Thật xin lỗi! Tôi không biết người tên Bạch Phương Úc đang ở đâu!”“Cô nếu không nói, vậy muốn thoát khỏi bàn tay tôi có lẽ là phải chờ đến khi hóa kiếp!”***************Trong phòng đen kịt, một cô gái nằm bất an giãy dụa trên giường, gương mặt của cô đổ rất nhiều mồ hôi. Cô giống như bị thứ gì đó quấy nhiễu làm đau nhức thật sâu, giãy dụa một hồi rồi thiếp đi lúc nào không hay.Chương 321
Edit: Meimoko______“Bạn. . . . . . Chúng ta giống nhau như đúc!” Lục Giai Ngưng kinhhãi hô lên trước tiên, hai mắt ngơ ngác nhìn cô gái cùng ngồi bên cạnh! Cô gái mặc một bồ đồ công sở trông rất trang nhã, lẳnglặng nhìn Lục Giai Ngưng hồi lâu sau đó nhẹ nhàng duỗi tay phải ra chủđộng chào hỏi: “Xin chào, tôi tên là Bạch Phương Úc!” Phản ứng thoáng chậm chạp, Lục Giai Ngưng chần chờ vài giây sau mới đưa tay được ra: “Xin chào, tôi là Lục Giai Ngưng!” Lúc hai người nắm lấy tay nhau, một cảm giác tê tê truyềnlên toàn thân hai người. Cả hai cô đều cảm động, chăm chú nhìn lẫn nhau. “Tôi nghĩ chúng ta không phải là trùng hợp ngẫu nhiên màcó ngoại hình giống nhau, bạn nghĩ thế nào?” Buông cánh tay xuống, BạchPhương Úc nói trước tiên. Lục Giai Ngưng gật gật đầu theo, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn người co gái giống hệt bản thân y như khuôn mẫu. Nếu thật sự là dotrùng hợp ngẫu nhiên, có lẽ cô cũng sẽ có được tính cách cao ngạo, tựtin giống như thế này. Kỳ thật, cô vẫn muốn luyện được khí chất như vậy từ lâu,nhưng có rất nhiều chuyện và cảnh ngộ khiến cô không thề cầu được. Hơnnữa, khí chất tuyệt đối là theo bình thường trong sinh hoạt, là trong cả một quá trình hình thành, được tạo nên bằng sự giàu sang phú quý. Tuyệt đối không phải có thể dùng kiểu tóc, hay phục sức là có thể tạo rađược. Lúc Lục Giai Ngưng đối mặt Bạch Phương Úc, hoàn toàn rơivào thế bị động. Trong đại não hoàn toàn trống rỗng, không thể nghĩ racâu hỏi gì để vào đề. Đều là Bạch Phương Úc nắm giữ lấy tiết tấu nóichuyện, còn cô chỉ là hỏi gì đáp nấy. “Bạn là người Đài Loan?” Bạch Phương Úc đầu tiên hỏi. Lục Giai Ngưng gật gật đầu.”Đúng vậy!” “Đi Anh quốc làm gì? Thăm người thân hay là nghỉ phép?” “Đều không phải, tôi sang bên đó du học!” Lục Giai Ngưng thành thật trả lời nói. Cô gái này có vẻ ngoài quá giống mình, khiến cho BạchPhương Úc nhịn không được mà quan sát người ta thật kỹ lưỡng, cạp môi đỏ lải nhải: “ Học cao học sao?” Lục Giai Ngưng lập tức lắc đầu, sắc mặt vô thức mà ửnghồng: “Tôi không có đi học, chỉ là đến bên kia làm quen với ngôn ngữtrước thôi!” “Cái gì ? Tuổi tác của chúng ta hình như cũng không saibiệt là mấy, như thế nào mà bây giờ bạn mới đi học ngôn ngữ?” Đối vớiyêu cầu của bản thân rất cao, mười tám tuổi cũng đã giành được tấm bằngtiến sĩ, Bạch Phương Úc căn bản không cách nào tưởng tượng một cô gáihơn hai mươi tuổi bây giờ mới đi học ngoại ngữ! “Ừ, tôi có quá nhiều chuyện phát sinh trong cuộc sống, không thể không sớm từ bỏ.” Lục Giai Ngưng đơn giản giải thích nói. “Ha ha, bạn vì sao lại đối với tôi tín nhiệm như vậy? Tôihỏi bạn cái gì, bạn cũng trả lời cái đó!” Bạch Phương Úc đột nhiên cườinói. Cô cười thực sự rất xinh đẹp và lôi cuốn. Lục Giai Ngưng cũng không hiểu nhưng càng lúc càng yêu mến Bạch Phương Úc: “Ừ, tôi cảm thấy bạn là người tốt, ít nhất có ngoạihình giống tôi, hẳn không phải là một người xấu!” “Chúng ta cũng có có thể là người thân. . . . . .” BạchPhương Úc nói trúng tim đen, mỉm cười trong hai tròng mắt lộ ra nhànnhạt ánh lệ :” Vẫn là câu nói kia, chúng ta không thể vô duyên vô cớ lại lớn lên giống nhau như vậy! “ Lục Giai Ngưng nửa ngày không biết đáp lại lời của BạchPhương Úc như thế nào, đôi môi run rẩy, nhẹ nhàng hỏi: ” . . . Vậy làbạn. . . . . Chẳng lẽ là chị gái hoặc em gái của tôi hay sao?” Bạch Phương Úc lấy chứng minh thư tử trong ví ra, đưa cho Lục Giai Ngưng: ” Nhìn một chút xem. . . . . .” Lục Giai Ngưng nhận lấy giấy chứng minh của Bạch PhươngÚc, khi thấy trên ngày tháng năm sinh trên tấm giấy, mới giật mình kinhngạc. “Như thế nào?” Bạch Phương Úc đã nhìn thấy biểu lộ của Lục Giai Ngưng, cũng không khác suy nghĩ của mình là mấy:”Sinh nhật củachúng ta có phải là giống nhau ?” Lục Giai Ngưng không có trả lời ngay lời của Bạch Phương Úc, mà là đem giấy chứng minh của mình đưa cho cô. Bạch Phương Úc nhìn thấy ngày sinh nhật quen thuộc trêntấm giấy, khóe miệng lộ ra mỉm cười thản nhiên:”Quả nhiên, chúng ta phải là chị em song sinh. . . . . .” Lục Giai Ngưng cầm chứng minh thư quốc tịch Anh, khônghiểu hỏi: “Vì sao? Tại sao chị ở Anh quốc, mà em lại ở Đài Loan. Đây làvì sao? Em cho tới bây giờ cũng không bao giờ nghĩ rằng mình lại có mộtngười chị em song sinh! Đây rốt cuộc là chuyện gì?” Mẹ….. mẹ chưa từng có nhắc qua, mình có chị em gì? Vì saođây bất quá chỉ là lần đi máy bay đầu tiên, ông trời lại cho cô gặpngười chị em song sinh. “Chị cũng không hiểu rõ, xem ra chuyện này muốn hỏi thìphải hỏi cha mẹ chúng ta rồi, em ngươi nói đúng không?” Trên mặt BạchPhương Úc cũng không phải là kiếp sợ không nói lên lời, nhưng là từtrước đến nay cô đã trưởng thành không ít, nếu so với Lục Giai Ngưng thì cô có vẻ dày dặn kinh nghiệm sống hơn, cũng không có chảy nước mắt. Hơn nữa cô lại rất hiếu kỳ, muốn lập tức biết rõ bí mật trong chuyện này. “Nhưng, cha mẹ của em đã mất! Đều đã qua đời cả rồi!” Nghĩ đến chuyện có lẽ mẹ bây giờ còn không biết mình còn có một đứa con gáinữa, Lục Giai Ngưng không khỏi đau lòng.“Nhưng cha mẹ của chị thì vẫn còn! Chị nghĩ bọn họ nhấtđịnh sẽ biết rõ chuyện của chúng ta! Ha ha, có lẽ bọn họ sẽ rất vui mừng khi có thêm một đứa con nữa cũng nên!” Không khó nghe ra, Bạch PhươngÚc cũng cho rằng ba mẹ sống cùng mình chính là ba mẹ ruột của cô, mà Lục Giai Ngưng chính là đứa con gái bị thất lạc bên ngoài. “Không, có lẽ cha mẹ của em mới là cha mẹ ruột của chị!”Lục Giai Ngưng cũng kiên trì nói, cô không cách nào tưởng tượng được mẹkhông phải là mẹ đẻ của mình. “Ha ha, đợi khi máy bay hạ cánh, em đi đến nhà của chị,sau đó chúng ta sẽ biết rõ ràng thân thế lẫn nhau!” Bạch Phương Úc nóian bài rất nhanh. Thân là một nhà quản lý, từ trước đến nay cô đều cóthói quen an bài mọi việc. Lục Giai Ngưng nhẹ nhàng lắc đầu, thật khó khăn nói: “Máybay hạ cánh, có người tới đón em . . . . . Em đối với nơi này chưa quenthuộc, em. . . ..” “Thật có lỗi, chị quên mất, lại đặt em vào hoàn cảnh khiến người khác lo lắng. Chị có thể để lại số điện thoại cho em, hãy giữliên lạc nhé!” Bạch Phương Úc lấy ra cuốn sổ, viết xuống rất nhanh mộtdãy số lên trên mảnh giấy! ‘ Rẹt ’một tiếng, giấy được giật xuống, sau đó Bạch Phương Úc đem địa chỉ bỏ vào trong tay Lục Giai Ngưng. “Ừ, chờ em ổn định mọi thứ ở Anh quốc xong rồi nhất địnhsẽ điện thoại cho chị! Em bây giờ còn không có số điện thoại cố định,xin hãy chờ em, em sẽ sớm điện thoại cho chị!” Lục Giai Ngưng nhận lấytrang giấy, rồi nhìn xem Bạch Phương Úc nói. “Tốt. . . . . . Đúng rồi, chị đột nhiên nghĩ đến một việc. Lúc trước, chị đến một tiệm Hamburg tại Đài Loan, đột nhiên bị một đôicha con gọi lại giữ chặt lấy. Hắn gọi cái gì mà ‘ Ngưng, làm sao em chạy ra ngoài, ai cho phép em chạy đến đây?’ Ha ha, sau đó chị liền nói, có phải hay không các người bị bệnh tâm thần?” Lục Giai Ngưng nghe đến chuyện này, đầu tiên là khẽ giậtmình, lập tức hiểu được cặp ‘cha con’ rất có thể chính là Đường Hạo cùng Nhị Nhị, bởi vì chỉ có Đường Hạo mới có thể đối với cô bá đạo như vậy. “Vậy hai người đó có phải là chồng và con gái của em không? Có phải không?” Bạch Phương Úc tò mò hỏi. Lục Giai Ngưng không biết nên gật đầu hay nên lắc đầu, bởi vì Đường Hạo dù sao cũng không phải là chồng của cô, nhưng hắn xác thực là cha của các con cô. Bạch Phương Úc nhìn phản ứng của Lục Giai Ngưng, khônghiểu vì sao không có ý tứ, sau đó trêu đùa nói: “Chồng của em nhất địnhrất yêu em, cho nên mới mới có thể đối với em bá đạo như vậy…..”Chương 322
Edit: Meimoko______Ha ha, ngay cả chị em song sinh vừa mới gặp cũng nói Đường Hạoyêu mình sao? -Kỳ thật lúc máy bay vừa mới cất cánh, cô đã đem rất nhiều sự tình nghĩ lại rõ ràng, thoáng cái mà cũng đã hiểu rõ nhiều vấn đề.Mình quả thật là thích hắn!- Nếu không hiện tại cô cũng sẽ khôngkhổ sở như thế, sẽ không trong giây phút lên máy bay, mà bắt đầu nghĩđến hắn, trong đầu tràn ngập hình ảnh của hắn!Mà hắn hẳn là cũng yêu cô. Nếu khôngcũng sẽ không bất chấp cả tính mạng mình để đỡ đạn thay cô. Hắn vẫn cóthể chăm sóc cho cô, bảo vệ cô. Một người đàn ông có thể không để ý cậptánh mạng của mình mà bảo vệ một phụ nữ, hắn làm sao có thể không thương cô?Đột nhiên, Lục Giai Ngưng càng tin tưởng hơn chuyện Đường Hạo có tình cảm với mình.Con, tuy rằng đã làm mất một đứa con bảo bối, nhưng, cô cũng nênmột lần nữa cho hắn thêm một cơ hội. Nói như vậy, cả nhà bọn họ mới cóthể sớm ngày đoàn viên. Cô mới có thể sớm một chút đón Nhị Nhị từ bênngười Lương Bân trở lại, nói với Nhị Nhị: mẹ mới là mẹ ruột của con.Cô không muốn hàng năm phải dựa vào một viên ngọc trai đến ám chỉ với Nhị Nhị ‘con là viên minh châu của mẹ’. Cô không muốn, thật sựkhông muốn chờ đợi đến khi xâu ngọc thành chuỗi, mới có thể nói cho NhịNhị biết bí mật này.Nghĩ tới đây, trong lòng Lục Giai Ngưng một lên hồi kinh hồn táng đản, một hồi tê tâm liệt phế. Cho đến lúc đó Nhị Nhị còn nhận một người mẹ như cô sao?Lúc đó, con đã trưởng thành, đã là không cần đến mẹ của mình,nhất định cô bé sẽ không tha thứ cho chuyện người mẹ này đã vứt bỏ nó,nhất định sẽ không tha thứ cho một người mẹ vô trách nhiệm, sinh con ramà không nuôi dưỡng con.Từ lúc đó về sau, liệu cô còn mặt mũi nào để xin con tha thứ? Có lý do nào để nhận lại con hay sao?Không! Không, xin đừng để con gái tôi hận tôi!– Cô muốn đem congái trở lại bên cạnh của mình, muốn nói cho Đường Hạo, hắn không chỉ cócòn có một đứa con trai mà còn có một có thêm một cô con gái. Một đứacon gái mà hai người đã có quá nhiều lỗi với nó.Nhị Nhị biết điều đáng yêu như vậy, trong sáng ngây thơ như vậy,cô thật sự rất hi vọng mỗi ngày cũng có thể ở cùng với con gái của cô,con trai của cô, cùng nhau sinh hoạt chung một chỗ. Làm cho bọn trẻ vâyquanh ở bên cạnh của mình, không ngừng gọi ‘mẹ, mẹ’.Trong lúc lơ đãng, nước mắt của cô từ trong đôi mắt chảy xuống, dọc theo gò má tràn ngập thống khổ không tiếng động cứ rơi rơi.“Em khóc, vì sao khóc? Là vì có chuyện khổ sở lắm sao?” BạchPhương Úc chằm chằm vào gò má mang theo vệt nước mắt của Lục Giai Ngưng, quan tâm hỏi:”Em có vấn đề gì ư? Chị có thể giúp được không? Dù saochúng ta có khả năng rất lớn là chị em song sinh! Từ nhỏ chị là con một đấy, một mực hy vọng sẽ có một đứa em trai hoặc một cô em gái, nếu được thế thật thì nhất định rất tốt. Ha ha, hiện tại tâm nguyện của chị cuối cùng đã được thực hiện!”“Em . . . . . em ở trước mặt của anh ấy luôn rất không có tự tin! Em cảm thấy được bản thân mình không xứng với anh ấy. Cảm giác này……cảm thấy anh ấy đối với chính mình là yêu không lâu dài! Không . . . . . .Em trước đó cho là anh ấy cũng không thương em! Anh ấy đối với em khôngcó tôn trọng!…..Anh ấy….giống như đối với em muốn như thế nào, thì nhưthế đó….. em với anh ấy mà nói, giống như là một đứa trẻ con tùy ý chongười ta xếp đặt bài bố!” Có lẽ đây chính là cái gọi là ‘tình máu mủ’,Lục Giai Ngưng lần đầu tiên đối với một người xa lạ có thể thoái mái đơn giản mà bộc lộ nỗi lòng.“Vậy em vì sao không đi hỏi anh ta? Em vì sao không đi yêu cầu anh ta hả ?” Bạch Phương Úc nheo mắt lại hỏi.“Em cảm thấy được mình không có tư cách, em. . . . . . em…..không … dám!” Gò má Lục Giai Ngưng thõng xuống, động tác này làm cho côthoạt nhìn càng thêm nhu nhược.Nghe một câu trả lời như thế, hiển nhiên khiến cho người luôn độc lập tự chủ lại quen cao ngạo như Bạch Phương Úc không có cách nào tiếpnhận: “Không dám? Tại sao phải không dám? Hắn là hổ báo hay là sư tửsao? Có cái gì phải sợ?” ”Em sợ kết quả là em tự mình đa tình! Em sợ anh ấy sẽ chán ghétem! Em sợ anh ấy sẽ nhìn em rồi nhàn nhạt cười, nói làm sao có thể yêumột cô gái chẳng có gì như em…….” Càng nói càng bộ lộ chủ yếu là do côsợ nhìn đến hắn, sợ hắn đối với cô quăng cho một ánh mắt khinh miệt. Nếu như vậy, cô thật là chịu không được!“Cho nên, em liền buông tay, không dám đi hỏi hắn, đi yêu cầuhắn, đi khống chế cuộc sống của hắn? Đúng không?” Bạch Phương Úc tiếptục hỏi.Lục Giai Ngưng chăm chú suy nghĩ câu hỏi của cô, sau đó nhẹ gật đầu:”Bởi vì, hắn không có cho em đủ tự tin. . . . . .” “Tại sao phải là hắn cho em tự tin? Đây là suy nghĩ sai lầm từđầu đến cuối của em!” Bạch Phương Úc cố gắng hạ giọng nói. Trong lúc này dù sao cũng là ở trong buồng phi cơ. Nếu như là trong phòng, cô nhấtđịnh sẽ gấp đến độ mà hét lớn, đánh thức một nửa khác của mình:”Khôngđược! Chị muốn tẩy não cho em, bằng không, chị thật sự không muốn có một người chị em yếu đuối như em! Nếu người có tính cách này là chị em củaBạch Phương Úc tôi thì quả là châm chọc!”Lục Giai Ngưng khó hiểu nhìn Bạch Phương Úc. Tẩy não, suy nghĩ của cô có chỗ nào sai lầm hay sao?Bạch Phương Úc rời lưng khỏi ghế sô pha tựa người, tới gần LụcGiai Ngưng nói: “Tự tin, chỉ có mình mới có thể tự cấp cho mình, cũngkhông cần người khác đi cho. Mặc kệ giữa hai người có bao nhiêu chênhlệch, không cần phải băn khoăn những râu ria chuyện tình này. Chỉ cần em yêu mến hắn, có chuyện gì cứ trực tiếp đến hỏi hắn.Thực tế, chị cảmgiác được hắn đối với em rất phách đạo. Đã là hắn đối với em phách đạo,em càng có quyền lợi giống như vậy đi yêu cầu hắn, bắt hắn hứa hẹn! Hiểu được không?” ”Là như thế phải không?” Lời nói Bạch Phương Úc tựa hồ rất cóđạo lý, nhưng Lục Giai Ngưng một mực lại chưa có nghĩ đến qua bao giờ.“Đương nhiên là như vậy! Một người luôn bị động sao có thể đạtđược tự tin! Cho dù hắn đã đối với em vô cùng bá đạo, yêu cầu cơ hội.Cho dù hắn cho em đủ nhiều tự tin nhưng cũng sẽ bởi vì sự tự ti của emmà bị nhấn chìm hoàn toàn, không bao giờ thấy nổi nữa!” Bạch Phương Úccàng nói càng kịch liệt, rất muốn Lục Giai Ngưng nhanh nhanh hiểu được.“Hình như đúng là như vậy! Trở về, em nhất định phải tìm hắn nóichuyện” Nói thật, một mình cô ở Anh quốc quả thực là rất sợ hãi.Nghe được Lục Giai Ngưng lầm bầm, Bạch Phương Úc cười cười:”Vậythì hãy cố lên! Bất quá, nếu như chị là em, nhất định sẽ không lập tứctiếp nhận hắn, ít nhất cũng phải hưởng thụ qua quá trình theo đuổi….” Lục Giai Ngưng rốt cục cũng lộ ra một nụ vui vẻ: “Đúng, đúng,emn cũng muốn hưởng thụ thử xem! Anh ta đúng là chưa có chính thức theođuổi em! ” Hắn nói, cô không được phép yêu đương ở trường học. Nhưng, cô hiện tại thật muốn khiêu chiến tính tình của hắn, làm cho hắn hưởng thụ thoáng cơn ghen điên cuồng!Ha ha, nói như vậy, hắn mới hội càng thêm quý trọng chính mình!Đúng lúc này, trong buồng phi cơ truyền đến tiếng nhắc nhở ngồiyên vị trí của tiếp viên hàng không: “Máy bay sắp hạ cánh, xin quý khách vui lòng ổn định lại chỗ ngồi!” Các cô chạy nhanh dựa theo yêu cầu xong, cùng đợi máy bay chạm đất.Bạch Phương Úc quay đầu nói với Lục Giai Ngưng: “Ha ha, chúng tavẫn là nên làm rõ chuyện thân thế trước! Về đến nhà, chị sẽ hỏi cha mẹcủa chị, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, làm sao có thể lấy bị mất một đứa con? Thật là sơ suất quá đáng mà”Lục Giai Ngưng chỉ là cười nhạt, cô luôn cảm giác mình mới không phải là cá lồng sang ao*!*cá lồng sang ao: ám chỉ người ở vị trí không thuộc về mình.Chương 323
Edit: Meimoko______Máy bay rõ ràng là đã chạm đất, nhưng lại đột nhiên xóc nảy kịch liệt. Lần đầu đi nên hoàn toàn mù mịt, sắc mặt của Lục Giai Ngưng càng lúc càng trắng bệch. Lúc trước tuy chưa từng đi máy bay bao giờ nhưng không phải cô không tìm hiểu qua.Nhìn xem bản thân giống như không ngừng đổ về phía trước, cô chỉ biết máy bay nhất định là đang có vấn đề. Cô cởi nhanh dây an toàn, sau đó lôi kéo người bên cạnh: “ Nhanh lên! Nhanh lên! Chúng ta phải tìm lối thoát ra ngoài mới được!”Đúng lúc này, từng luồng khói đen tràn vào cabin. Trong khoang máy bay tràn đầy tiếng kêu hoảng loạn của mọi người.“Xảy ra chuyện rồi!”“Máy bay nhất định là gặp chuyện rồi!”“……”…..Những tiếng kêu cứu hốt hoảng vang lên trong đầu của Lục Giai Ngưng. Đã trải qua một lần hỏa hoạn nên lúc này Tiểu Ngưng trấn tĩnh hơn rất nhiều. Vén rèm cửa lên, cô xác định máy bay đã chạm đất, hơn nữa ở phía dưới có rất nhiều nhân viên sân bay lao ra.Tìm cửa thoát hiểm của máy bay. Đó là suy nghĩ duy nhất của cô lúc này.Cửa cabin do máy bay hỏa hoạn mà biến hình, không thể mở ra nổi.“Nhanh lên một chút! Nhanh lên! Bằng không chúng ta chết mất!” Lục Giai Ngưng buông lỏng cánh tay Bạch Phương Úc, chạy đến phía cửa cabin. Cô vừa nhìn thấy có người đã nhảy ra ngoài.Bạch Phương Úc chạy phía sau lưng Lục Giai Ngưng. Mà lúc này đây cũng có rất nhiều người chạy đến chỗ khe hở đó.Khoảng khắc cận kề cái chết, Tiểu Ngưng không biết mình lấy sức lực từ đâu, cô cố gắng gạt mạnh những người xung quanh ra, đi vào chỗ khe hở trước tiên. Hai tay của cô vịn chặt lấy hai bên khe hở, quay đầu nhìn về phía Bạch Phương Úc vẫn còn đang kẹt trong đám đông, thét gọi: “ Phương Úc, chị nhanh lên! Chị nhanh lên!”Bạch Phương Úc dùng hết sức chen chúc trong đám người. Bất quá, cô không thể bởi vì trước mặt là hai người đàn ông cao lớn, căn bản không thể nào vượt nổi qua bọn họ.“Tiểu Ngưng, em đi trước đi! Em mau đi trước đi! Không cần phải đợi chị!” Bạch Phương Úc hét thật to. Trong cabin, khói tỏa ra mỗi lúc một nhiều, hơn thế nữa lại có cả lửa.Hơn nữa, sau khi ngọn lửa lan vào cabin thì lại càng cháy mạnh hơn, lan tỏa làm bị thương rất nhiều người.Tiếng kêu sợ hãi, tiếng người la khóc, tiếng gào trước lúc chết cùng đồng loạt vang lên trong không gian nhỏ hẹp khiến người ta càng thêm phần hoảng loạn sợ hãi. Tiểu Ngưng mặc dù dừng lại hai ba giây nhưng cô hiểu trong lúc lâm nguy một giây đồng hồ cũng không thể lãng phí. Người đứng phía sau cô đã nhanh hơn một bước, đẩy mạnh cô ra phía trước.Lúc cô ý thức được bị người đẩy thì cả thân thể cô đều đã ngã xuống mặt đất. Sau đó, đầu gối truyền đến cảm giác cực kỳ đau nhức, lưng của cô lại giống như bị vật nặng gì đó rơi xuống đè lên.Tiếp theo sau đó, cô cảm giác có người bỏ vật nặng đó ra khỏi người cô, rồi cô được bọn họ kéo đi. Lúc người kia buông lỏng thân thể của cô ra rồi quay trở về phía sau thì đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên. Cô theo phản xạ mà quay đầu lại, một luồng nhiệt cực mạnh đẩy cô ra xa. Máy bay lúc này ………………..………………..…………..Đột nhiên, cửa phỏng tối được mở ra, ánh sáng từ bên ngoài xâm nhập vào, ngay lập tức rơi xuống giường lớn.Một bóng người cao lớn bước vào trong phòng, đưa tay lên vách tường. Trong phòng, đèn điện sáng lên, tỏa ra thứ màu sắc nhàn nhạt.Hắn theo ánh sáng, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường không một tiếng động. Sau đó tham lam nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người đang ngủ trên giường. Hắn thủy chung yêu thích khuôn mặt này. Khuôn mặt của người con gái suốt bao nhiêu năm qua luôn ở trong lòng của hắn.“Không……Bạch Phương Úc, chị không thể chết được…..Chúng ta mới được gặp lại nhau……Chị không thể chết được……” Cô gái nằm trên giường mồ hôi nhễ nhại đổ ra trên trán, hai tay thì nắm chặt lấy chăn mềm đắp trên người, tiếng nói phát ra rất thống khổ. Từng tiếng khô khốc cứ bật ra từ cánh môi của cô. Nước mắt to như hạt đậu chậm rãi chảy ra tử khóe mắt cô.Nhưng chìm sâu trong thống khổ như vậy, cô cũng chưa có dấu hiệu muốn tỉnh lại, có lẽ bởi vì cô không có ý định tỉnh lại. Hai lông mi cong vút vểnh lên có chút căng lại, không ngờ vầng trán nhăn chặt ban nãy bỗng dãn ra, thân thể cũng chậm rãi buông lỏng,Người đàn ông ngồi bên cạnh chậm rãi lấy khăn mặt trắng sạch sẽ lau những giọt mồ hôi trên trán của cô, ở bên tai cô một lần nữa nhẹ giọng nói: “Tiểu Ngưng, em có biết anh yêu em đến thế nào không? Anh thủy chung vẫn luôn rất yêu em, cô gái ngây thơ lương thiện. Đều là do Đường Hạo, hắn lợi dụng quyền thế, đem em từ bên anh cướp đi. Không! Lần này anh nhất định không để cho hắn có bất kỳ cơ hội nào! Anh sẽ đem em giấu đi vĩnh viễn, làm cho hắn mãi mãi cũng không bao giở có thể cướp em khỏi anh nữa!”Người trên giường hình như có chút phản ứng với lời hắn nói, nhưng lại rơi vào một giấc mộng khác…..****************“Thiếu gia, cô gái kia không chịu khai ra Bạch tiểu thư đang ở đâu!” Lục Phong tức giận đi tởi thư phòng, trên gương mặt hắn cũng tràn đầy lo lắng đối với Bạch tiểu thư. Lúc trước nghe thiếu gia nói Bạch tiểu thư là Lục Giai Ngưng lại càng làm cho hắn hoảng sợ. Bất quá, hắn luôn tin tưởng lởi của thiếu gia.“Phụ nữ chết tiệt! Nếu như không nói, cậu tìm người nào đến luân đạo cho cô ta biết tay!” Canh Duy Á dí sát mẩu thuốc đang hút trong gạt tàn thuốc lá.Đường Hạo nheo mắt lại, ban đầu xác thực hắn cũng xúc động mà định sai người đi cưỡng bức cô ta. Nhưng chuyện này thì có gì quan trọng, cái hắn quan tâm chỉ là Ngưng của hắn bình an vô sự : “ Cô gái này đối với chúng ta không có tác dụng nhiều, vốn đã có những suy nghĩ biến thái rồi, cho nên cách này đối với cô ta chỉ là vô dụng thôi!”Lục Phong đồng ý với lời nói của thiểu gia, gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu không một người bình thường tại sao lại chấp nhận biến thành hình hài một người khác. Cô ta hẳn là bệnh thần kinh, hết thuốc chữa! Vừa rồi tôi có nói, nếu cô ta chịu khai ra Bạch tiểu thư đang ở đâu, thiếu gia sẽ cảm tạ bằng rất nhiều tiền. Cô ta nói cô ta không cần tiển, muốn làm cho có người khổ hơn cô ta. Cô ta nói không muốn Bạch tiểu thư sống tốt, cũng muốn Bạch tiểu thư chịu đựng thống khổ giống như cô ta…..”“ Mẹ nó, ả ta đúng là một kẻ biến thái chết tiệt!” Canh Duy Á tức giận chửi ầm lên.Hai mắt Đường Hạo lạnh lẽo dị thường, hắn hút thuốc lá, thình thoảng lại đưa mắt nhìn điện thoại trên bàn. Hắn hiện tại đang nhờ Đông Trì điều tra Chu Thích. Nếu như hắn đoán không sai, có lẽ Bạch Phương Úc đã bị Chu Thích bắt cóc. Mà ở bên Anh, hắn cũng đã bảo Hải Uy đi điểu tra.Đúng lúc này, điện thoại trên bàn đột nhiên đổ chuông.Đường Hạo lập tức bỏ thuốc lá trong miệng ra, không trì hoãn một giây nào cả, bắt lấy ống nghe điện thoại: “ Đông Trì, có tin tức rồi sao?”“ Tớ đã điều tra ra được địa chỉ nhà của Chu Thích ở Đài Loan, đang cho người thám thính. Bạch Phương Úc có lẽ đang ở bên trong!” Tiếng của Đông Trì vọng ra từ trong điện thoại.“Địa chỉ ở chỗ nào? Tớ lập tức đi qua ngay…..” Đường Hạo nhanh chóng hỏi.“Địa chỉ là…..” Đông Trì lập tức nói ra một dãy địa chỉ, sau đó còn nói thêm mấy câu rồi cắt điện thoại.Mấy người bọn họ nhanh chóng đến chỗ địa chỉ mà Đông Trì đã đọc.Chương 324
Edit: Meimoko_________“Không!” Cô gái trên giường đột nhiên hét to một tiếng, thân thể bật dậy ngay sau đó. Lúc này, toàn thân của cô đều ướt đẫm run rẩy từng hồi.Khi hô hấp của cô dần dần ổn định trở lại mới nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên giường. Một chuỗi hình ảnh trước lúc hôn mê, có kẻ chuốc thuốc mê, kích thích ý thức trong đầu. Gương mặt của cô khẩn trương, hai mắt phẫn nộ nhìn hắn: “ Chính anh chụp thuốc mê bắt tôi đến đây, đúng không?”Cô rất nhanh nhìn bốn phía xung quanh để xác định chỗ này là chỗ nào. “Đây là nơi nào? Anh bắt tôi đến đây làm gì?”“Phương Úc, đây là nhà của anh…… Em quên rồi sao? Chúng ta đã từng ở trong này có những đêm trắng…triền miên giao hoan….” Một chân của hắn khuỵu xuống thành giường, vươn tay muốn vuốt ve gương mặt của cô. Hắn đang muốn thử….. thử xem khi cô ở đây liệu có khôi phục lại trí nhớ trước kia hay không?Bất quá, nếu như cô khôi phục trí nhớ, hắn cũng không sợ ai quấy rối bọn họ, sẽ đem cô thoáng một cái đã cướp đi. Hắn không tin Đường Hạo có thể nhận ra được người phụ nữ kia, chính hắn cũng đã thử qua nhiều lần rồi. Hơn nữa, người phụ nữ kia là một diễn viên, thật sự đã diễn ra một Bạch Phương Úc giống hệt Bạch Phương Úc thật. Hơn nữa, người phụ nữ đó có công phu trên giường rất cao, Đường Hạo hẳn là đã rơi vào trong ôn hương của cô ta, hăng say chiến đấu.“Chu Thích! Tôi đã nói với anh, tôi không thích anh. Tại sao anh lại không thể hiểu?” Cô vén chăn lên, chuẩn bị đi xuống giường.Chu Thích đột nhiên bổ nhào qua, đè chặt lấy hai vai cô, khống chế động tác của cô: “Đừng, Phương Úc! Em chỉ là nhất thởi bị hắn mê hoặc thôi. Người đàn ông kia căn bản phải là người tốt! Em tin anh đi!”“Tôi vì sao phải tin anh? Tin anh chuyện gì? Anh có tư cách gì sao? Chu Thích, anh buông tôi ra! Tôi muốn trở về.” Cô vô cùng phiền chán khi nhìn thấy người trước mắt, thật không thể tưởng hắn lại nhàm chán như vậy!“Chỉ bằng việc anh là người đàn ông của em, anh sẽ giải thích cho em! Anh muốn bảo vệ em!” Chu Thích điên cuồng hô lên, bàn tay đi vào lồng ngực của cô, dùng hết sức. Những tiếng ‘xẹt, xẹt’ vang lên, áo sơ mi mỏng của cô bị mở tung vạt áo, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng tuyết, cùng nội y Lace che phủ nhũ phong. Khi thấy cảnh đẹp trắng tuyết hiện ra trước mắt, hai mắt Chu Thích đột nhiên đỏ bừng, hô hấp cũng dồn dập theo.Quả nhiên, vẫn là Tiểu Ngưng thì tốt hơn cả, cảm giác này căn bản không phải Bạch Phương Úc hay người phụ nữ kia thay thế mà có được.Hôm nay, giờ phút này hắn nhất định phải làm cho Tiểu Ngưng trở thành người phụ nữ của hắn. Hắn muốn đem toàn bộ mùi vị của Đường Hạo ở trên người cô tẩy sạch hết đi, làm cho toàn thân cô tràn ngập hương vị của chính mình.Cô lập tức nâng hai tay lên, che khuất vùng da thịt lộ ra dưới lớp áo rách, sau đó lớn tiếng nói: “Chu Thích, tôi nói cho anh biết! Tôi không phải Bạch Phương Úc! Tôi không phải là chị ấy! Tôi là Lục Giai Ngưng!”Đúng vậy! Rốt cuộc cô cũng biết mình là ai. Đường Hạo xác thực nói không sai, cô không phải là Bạch Phương Úc, mà là Lục Giai Ngưng ngoài hai đứa con thì không có gì cả!Chu Thích nghe thấy lời cô thét lớn này quả thực có chút kinh ngạc, bàn tay to lớn ở trên người cô cũng ngưng lại động tác.Cô rất nhanh kéo cao chăn đơn, sau đó đưa mắt nhìn Chu Thích, nói tiếp: “ Chu Thích, cậu còn nhớ không tớ là Giai Ngưng học cùng cậu hồi cao trung đấy! Tớ là Lục Giai Ngưng! Hoàn toàn không phải là Bạch Phương Úc, cậu nhận lầm người rồi! Phương Úc có lẽ đã qua đời trong tai nạn máy bay kia……”“ Em không phải là Bạch Phương Úc?”Chu Thích nhíu mày, đè nặng thân thể xuống nhìn xem gương mặt của cô.“Đúng vậy! Tớ không phải cô ấy! Tớ là Lục Giai Ngưng…..” Lục Giai Ngưng dần dần mỉm cười, tiến lên nói: “ Chu Thích, có một số việc chúng ta cần phải nói chuyện rõ ràng. Trước mắt cậu hãy để tớ về đã, mấy ngày nữa tớ sẽ nói rõ ngọn ngành với cậu, được không?”Cô nói đã rất rõ ràng rồi. Cô không phải là bạn gái của hắn. Hắn không thể nào không để cho cô đi được.“Em không phải là Bạch Phương Úc?” Chu Thích lại một lần nữa thì thào hỏi lại.Tiểu Ngưng lại một lần nữa gật đầu: “Đúng vậy, cậu hãy tin tớ!”Mà phản ứng của Chu Thích ngay sau đó thì làm Tiểu Ngưng ngây ra như phỗng: “ Anh đương nhiên biết em không phải là Bạch Phương Úc! Em là Lục Giai Ngưng. Từ trước đến nay, đây là điều duy nhất mà anh biết!”Lục Giai Ngưng cố gắng để hiểu được lời nói của hắn, hồi lâu mới tìm lại được tiếng nói của mình: “ Cậu biết tôi không phải là Bạch Phương Úc, ngay từ đầu đã biết hết mọi chuyện sao?”“Ha ha……” Chu Thích cười, lông mày nhướn lên, xem như là đáp lại lời nói của Lục Giai Ngưng.“Vậy vì sao cậu không chịu nói? Ngay từ đầu tại sao không nói ra sự thật?” Hắn ta ngay từ đầu đã biết cô là ai, nhưng lại không chịu nói với mình. Kinh khủng! Thật sự hết sức kinh khủng.Nếu Chu Thích có thể đoán được ra mình không phải là Bạch Phương Úc, thì cha mẹ Bạch gia cũng có thể nhận ra mình không phải Bạch Phương Úc mới đúng. Nhưng vì sao…..vì sao bọn họ lại cố tình không nói cho mình biết? Hết thảy mọi chuyện là vì cái gì?“Ha ha, em có muốn biết tại sao không?” Hắn cười nham hiểm.Lục Giai Ngưng nhìn hắn, không trả lời.Chu Thích đột nhiên lại đem hai bàn tay chế trụ lấy vai cô, sau đó đè thấp gò má muốn hôn lên cánh môi của cô: “ Bởi vì, người anh thích chỉ có Lục Giai Ngưng! Anh yêu cũng chỉ có mình Lục Giai Ngưng!”“Không!” Lục Giai Ngưng dùng sức giãy dụa thoát khỏi bàn tay của hắn. lắc mạnh đầu tránh khỏi nụ hôn của hắn, không kịp thở hô lên: “ Chu Thích, cậu có phải bị điên rồi không? Cậu nói yêu Bạch Phương Úc, miệng cậu nói nhiều tiếng yêu Bạch Phương Úc như vậy, tại sao còn có thể đối xử với tôi như thế này?”“ Tôi không có điên! Tôi cực kỳ tỉnh táo, vào cũng biết rõ bản thân mình thích ai. Lục Giai Ngưng, tôi thủy chung từ trước đến giở đều yêu mến em, thật sự rất thích em, em có biết không?” Chu Thích vừa nói hai chữ ‘yêu mến’ thì lại càng mạnh mẽ muốn hôn Tiểu Ngưng: “ Bạch Phương Úc mới là thế thân của em. Chúng tôi biết nhau lúc học đại học, cũng chỉ vì cô ta giống em nên tôi mới có thể thích cô ta! Cô ta tính cách lúc nào cũng như một đại tiểu thư, luôn đối với tôi kêu đến hét đi. Nếu như không phải cô ta giống em, thì chắc tôi cũng không dễ dàng tha thứ cho cô ta như vậy đâu!”Lục Giai Ngưng dùng ánh mắt xa lạ nhìn con người cực kỳ lạ lẫm trước mắt. Hắn đã triệt để thay đổi. Hắn đã không còn là chàng thanh niên dễ thương nhiệt tình của năm nào, lúc này hắn tựa như ma quỷ vậy.“Cậu buông tôi ra! Cậu mau buông tôi ra đi!”“Không! Tôi nhất định phải biến em trở thành của tôi! Nhất định! Em thử qua hương vị của tôi thì sẽ biết tôi tuyệt đối không thua gì Đường Hạo, nhất định còn mạnh hơn so với hắn! Đừng quên, tuổi hắn so với chúng ta bây giờ, là đã già rồi!” Chu Thích càn rỡ nói, hắn hoàn toàn coi Đường Hạo như kẻ không có giá trị gì.“Không! Chu Thích, tôi không thích cậu! Không thích cậu….. Đừng đối xử với tôi như vậy!” Lục Giai Ngưng nhìn hắn dán chặt môi trên mặt mình, lập tức cảm thấy chán ghét vô cùng. So với dẫm lên phân chó, cô cảm thấy còn đáng ghét hơn!“Yêu, đàn ông có tiền em sẽ yêu! Đàn ông cho em tinh phúc, em cũng sẽ yêu…..Ha ha, yên tâm! Hiện tại cả hai thứ này tôi đều có cả! Tôi cũng không còn là cậu thiếu niên không có mị lực như năm nào! Giai Ngưng, em thử nhìn tôi mà xem! Tôi là một người đàn ông rất có mị lực và năng lực, đúng không?”Chương 325
Edit: Meimoko________“ Chu Thích, tôi thừa nhận cậu bây giờ là một người đàn ông rất có mị lực, rất vĩ đại, tin chắc sẽ có rất nhiều phụ nữ thích cậu. Cậu cần gì phải dây dưa với tôi?” Lục Giai Ngưng trong lúc giãy dụa, thử khuyên bảo hắn.“Nhưng tôi chỉ thích em, từ trước đến giờ vẫn một mực thích em, muốn em trở thành bạn gái của tôi, sau đó trở thành vợ của tôi!” Chu Thích gầm nhẹ nói: “ Đều là tại Đường Hạo! Là do hắn sử dụng thủ đoạn hèn hạ cướp đi sự trong trắng của em! Tiểu Ngưng, em đúng ra phải là bạn gái của tôi mới đúng!”“ Nhưng, bất kể như thế nào thì tôi cũng đã thuộc về anh ấy! Tôi thậm chí còn sinh cho anh ấy hai đứa con rồi. Chu Thích, cậu ưu tú như vậy, tôi không xứng với cậu đâu…..”“Mặc kệ! Tôi không ngại! Tôi chỉ thích em…..” Bàn tay to lớn của Chu Thích tiến về phía cổ áo của cô, dùng sức giật mạnh xuống.“ Cút ngay! Cậu….. Tên biến thái này….. Cút ngay…..” Thấy khuyên bảo không có hiệu quả, Tiểu Ngưng một tay giữ chặt lấy cổ áo, một tay tùy tiện cầm lấy thứ gì đó, đập tới tấp lên đầu Chu Thích.Chu Thích đem gối ném xuống đất, khóe miệng cười tà, nhìn cô trên giường, chậm rãi cởi bỏ quần áo của mình: “ Lục Giai Ngưng, em tốt nhất nên tiết kiệm sức lực của mình đi thì hơn. Bởi vì, em sẽ chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi đâu!”Lục Giai Ngưng chậm rãi lùi về phía đầu giường, quơ lấy chiếc đèn để bàn dùng sức đập lên trán Chu Thích: “ Chu Thích, cái tên biến thái này…..Đi chết đi….”Cùng một lúc hô to thì Lục Giai Ngưng cũng đem cây đèn đập tới tấp vào Chu Thích. Lập tức một dòng máu tươi chảy xuống tử trán hắn. Hắn đưa tay lên, nhìn thấy màu đỏ của máu trong lòng bàn tay mình, ánh mắt trở nên mơ hồ, thở hổn hển: “ Em dám đánh tôi? Lục Giai Ngưng, như vậy là không ngoan. Phụ nữ thì cần phải ôn nhu, ngoan ngoãn trở thành người phụ nữ của tôi đi!”Nói xong, hắn giơ cao tay, nhằm thẳng hướng gương mặt của Lục Giai Ngưng.Bốp.Một cái bạt tai nặng nề rơi xuống gương mặt của Lục Giai Ngưng. Trong nháy mắt, một giọt máu tươi chảy ra tử khóe miệng của cô.Lúc hắn muốn tiến lên chế trụ cô một lần nữa thì cửa phòng bị mở tung ra. Vài người đàn ông cao to xuất hiện. Chu Thích vẫn còn đang dữ dội với Lục Giai Ngưng thì sững sờ nhìn mấy người đàn ông trước mặt.“ Chết tiệt! Mày thả cô gái của tao ra!”Đường Hạo hô to một tiếng, lạnh lẹn như con báo con nhảy thẳng lên giường, một đấm đánh bay Chu Thích xuống giường, sau đó đá thêm cho hắn vài cước: “Mày dám dùng thủ đoạn đê tiện chạm vào cô gái của tao sao?”Mỗi cước Đường Hạo đều dùng hết sức đến liều mạng.Trên người Chu Thích đã đầy vết máu. Hắn đứng dậy, lung la lung lay lau đi vết máu trên khóe miệng, tức giận hô lớn: “Đường Hạo, đừng có nói tao thủ đoạn hạ lưu, tao còn phải cam bái hạ phong so với mày! Là mày, chính mày đã đoạt đi người con gái của tao!”“Hỗn đản….” Đường Hạo vung nắm đấm lên, giáng thẳng vào mặt của Chu Thích.Chu Thích nhìn sang bên cạnh, sau đó cười khẽ: “Đường Hạo, nói cho mày biết! Cô ấy đã là người phụ nữ của tao rồi……Ha ha ha…..”Tiếng cười càn rỡ của hắn chưa được mấy giây thì đã đông kết lại. “A…” Chỉ nghe thấy hắn kêu lên thảm thiết một tiếng, sau đó người ngã nằm vật xuống đất.Đông Trì, Canh Duy Á, và Lục Phong, mỗi người đều chân đấm tay đá toàn lực đối với người đàn ông nằm trên mặt đất. Ba đánh một, tuy không quang minh cho lắm, nhưng đối với một tên vô lại, quang minh chính đại là chuyện dư thừa.Cô gái nằm trên giường nhìn thấy Đường Hạo. Trong khoảnh khắc mọi khủng hoảng lúc trước đều tản biến, thì thào gọi tên hắn: “Đường Hạo….Đường Hạo…..”Đường Hạo đem áo khoác ngoài của mình cởi ra, choàng lên người cô, sau đó ôm lấy cô vào lòng:“ Đừng khóc! Đừng khóc! Chúng ta bây giờ trở về nhà!”Tiểu Ngưng hoàn toàn phó thác mình cho Đường Hạo, hai tay ôm lấy người hắn, vùi mặt sâu vào trong ngực hắn.Lúc Đường Hạo đưa Bạch Phương Úc về đến nhà thì trời cũng đã rạng sáng. Nhưng hai đứa bé vẫn còn ngồi trong đại sảnh, hai mắt mở to.“ Ba, cô có sao không? Cô, cô, cô có sao không ạ?” Dương Dương nắm lấy tay Bạch Phương Úc, thẫn thờ hỏi.“ Cô, cô, chúng cháu rất nhớ cô! Thật sự rất nhớ cô!” Nhị Nhị vừa lau nước mắt vừa nói.Lục Giai Ngưng nhìn hai đứa con của mình, nước mắt rơi ra ngoài càng lúc càng nhiều. Cô giống như chỉ muốn ngay bây giờ được nghe chúng gọi ‘mẹ’. Nhưng bây giờ là rạng sáng, quần áo chính mình lại đang mất trật tự, vì không muốn dọa bọn trẻ, cô đành cố gắng đè nén xúc động trong lòng xuống: “Dương Dương, Nhị Nhị! Các con mau đi ngủ đi! Cô chỉ là hơi mệt mỏi thôi, không có chuyện gì! Ngoan…..”Nhị Nhị nhìn chằm chằm vào ‘cô’ đang được ba ôm ở trong ngực, không tin hỏi: “Thật không ạ? Thật sự là không có chuyện gì sao?”“Thật! Cô thật sự không có chuyện gì mà! Không tin con thử hỏi ba xem!” Tiểu Ngưng nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của Nhị Nhị, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống- Cảm ơn anh Lương! Thật sự rất cảm ơn anh! Thật không ngờ anh ấy lại đem cô bé trở về đây. Cô biết rõ anh Lương coi Nhị Nhị là đứa con gái bảo bối của mình, đưa con bé trở về chắc chắn ngàn vạn lần không nỡ. Cô hiện tại cũng không dám nghĩ đến chuyện giống như…..nếu cô vẫn cứ mất trí nhớ, anh Lương không đưa Nhị Nhị trở về thì chẳng phải cô sẽ mất đi đứa con gái của mình rồi hay sao? Cả đời này không thể nhớ nổi ra các con của mình.Đường Hạo lập tức hiểu ý của Lục Giai Ngưng, sau đó nói với bọn nhỏ: “ Nhanh lên đi ngủ! Cô ấy không có chuyện gì! Các con còn bao nhiêu chuyện muốn hỏi cô thì ngày mai có thể hỏi! Đi, trở về phòng ngủ đi!”Nghe được ba nói như vậy, hai đứa trẻ cũng đã yên tâm hơn. Bọn nó lên lầu trước, lạch ca lạch cạch trở lại phòng ngủ của chính mình.Mà Đường Hạo ôm người phụ nữ của mình trong lòng, cũng bước lên theo.Đường Hạo đem Lục Giai Ngưng đặt trên giường lớn, sau đó ở trên mặt của cô ấn xuống một nụ hôn: “Anh đi chuẩn bị nước tắm cho em! Không phải sợ, mọi chuyện đã có anh ở đây rồi!”Lục Giai Ngưng nhìn người đàn ông gần mình trong gang tấc, không muốn hắn rời đi: “ Đường Hạo, đừng rời xa em! Xin đừng bỏ em lại….”Đường Hạo dừng động tác lại, đứng ở bên giường tùy ý để cho cô ôm lấy mình mà khóc. Hắn khẽ vuốt cái đầu nhỏ của cô, xoa lấy mái tóc mềm mại: “ Anh không đi! Không đi! Tin tưởng anh! Không có chuyện gì cả! Tên Chu Thích trứng thối kia sẽ không bao giờ làm tổn thương em được nữa!”Lục Giai Ngưng đem khuôn mặt vùi vào eo bụng của hắn. Nước mắt rất nhanh đã thấm ướt cả quần áo. Một năm rồi! Một năm rồi cô mới lại được nhìn thấy hắn, thật sự rất nhớ hắn.Đường Hạo nhìn cô khóc lóc thương tâm thảm thiết, cho rằng Chu Thích kia đã thật sự làm gì cô rồi sao?Hắn đau lòng vỗ nhẹ lưng cô, an ủi nói: “ Phương Úc, vô luận phát sinh chuyện gì, anh đối với em cũng không hề thay đổi! Ngoan, đừng khóc nữa!”Chương 326
Edit: Meimoko_______Lục Giai Ngưng đột nhiên ngừng khóc, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, đầu rũ xuống: “ Anh mở nước tắm đi! Em không có chuyện gì rồi!”Đường Hạo lo lắng nhìn cô: “Ừ!” Sau đó hắn chậm rãi lùi về phía sau, xác định cô không có chuyện gì thì mới đi vào phòng tắm. Không lâu sau, phòng tắm truyền đến những tiếng nước chảy ào ào.“Được rồi! Anh ôm em đi tắm rửa nhé!” Đường Hạo lộn trở lại bên người ‘Bạch Phương Úc’, bàn tay đưa đến bên người cô chuẩn bị ôm lấy.“Không cần! Tự em có thể làm được!” Lục Giai Ngưng đẩy bàn tay của hắn ra, tâm tình hạ xuống, càng không giống như đang nói giỡn.Đường Hạo cho rằng cô vừa mới có chuyện nên bây giở muốn ở một mình cũng tốt: “ Được rồi!”Lục Giai Ngưng khoác áo khoác của hắn, bước chân không ổn định đi đến phòng tắm.Đường Hạo có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi cô nhưng chỉ sợ lại làm cô kích động. Đáng chết! Chu Thích chết tiệt, hắn ta rốt cuộc đã làm gì cô rồi? Kỳ thật, vô luận xảy ra chuyện gì hắn cũng không để ý, hắn chỉ sợ cô bị tổn thương thôi!Đi vào xối nước một lúc, Tiểu Ngưng mới ngâm mình trong bồn nước ấm,. Ở dưới mặt nước, cô cố gắng kìm nén sự bực bội.Từng mảnh ký ức trong suốt một năm qua, từng ly từng tí đều chậm rãi hiện lên trong đầu cô, xâu lại thành một chuỗi rất nhanh.Lúc cô tỉnh dậy sau cơn hôn mê, những đôi mắt lo lắng sợ hãi đập ngay vào mắt cô. Cô sao có thể quên ba mẹ Bạch gia nắm thật chặt tay cô, khóc lóc khổ sở. Sao có thể quên được, bọn họ đã ở bên giường bệnh tận tình chăm sóc cô như thế nào.Loại chân tình cảm nhận được kia tuyệt đối không phải là giả dối. Nhưng hết thảy mọi chuyện lại thực không phải như vậy. Sự thật luôn tàn khốc. Bọn họ rõ ràng biết cô không phải là Bạch Phương Úc, vì sao lại không nói cho cô biết? Tại sao lại đem mình trở thành Bạch Phương Úc? Vì sao không nghe thấy bọn họ có bất cứ hành động gì đi tìm Bạch Phương Úc? Chẳng lẽ bọn họ đối với Bạch Phương Úc không có chút thương tâm tình cảm nào hay sao?Rõ ràng thoạt nhìn thì là cha mẹ thiện lương, kết quả lại là đằng sau sự thiện lượng đó lại ẩn giấu một âm mưu. Hết thảy những chuyện này khiến cô không sao tiếp nhận nổi.Ông trời thật nhẫn tâm, vừa mới để cho cô nhận lại người chị gái song sinh sau bao nhiêu năm, chưa được vài giờ thì cả hai đã phải chia xa, âm dương cách biệt.Lục Giai Ngưng đột nhiên ngẩng đầu lên từ trong mặt nước, hai tay che lại cặp môi đỏ lộ ra bi thương, cô tránh ở trong phòng tắm khóc lớn. Những tiếng nức nở nghẹn ngào cùng những giọt nước mắt trào ra từ kẽ tay của cô.Bạch Phương Úc hiểu cuộc sống như vậy, một cô gái tràn đầy nhiệt huyết và tình yêu đối với thế giới này, vì sao ông trời lại tàn nhẫn cướp đi cuộc sống của cô ấy? Vì sao lúc đó cô ấy không hề chạy đến?- Lục Giai Ngưng nhắm nghiền hai mắt, trong tích tắc nước mắt lại tuôn trào như đê vỡ chảy xuống gò má của cô, dọc theo mu bàn tay nàng mà rơi xuống.“ Bạch Phương Úc, là em không tốt! Là em không nắm chặt lấy tay chị! Là em không túm chặt lấy tay chị……..” Cảm giác đau lòng mãnh liệt tự nhiên sinh ra, tuy là đau lòng muộn sau một năm.“Phương Úc! Phương Úc! Tắm xong chưa?” Tiếng đập cửa của Đường Hạo vang lên. Từ trong tiếng nói của hắn có thể nghe ra hắn đang lo lắng cực kỳ.Lục Giai Ngưng rất nhanh nhúng mặt vào trong nước ấm, xóa đi nước mắt trên mặt, đồng thởi cũng che giấu cả vè bi thường, nói: “ Tắm xong rồi! Lát đi ra ngoài!”Hiện tại, nghe miệng hắn gọi ‘Phương Úc’, hai chữ này làm cho cô thật sự thấy không được tự nhiên, trong lòng không thoải mái.“Anh vào đưa em quần áo để thay này!” Đường Hạo vặn mở tay cầm trên cánh cửa, thản nhiên đi vào phòng tắm.Lục Giai Ngưng nhìn thấy hắn đi vào tự nhiên như vậy, vốn muốn đứng lên, nhưng thân thể cứ bất di bất dịch ở trong bồn.Cô mặt lạnh nhìn hắn, trong đôi mắt to đem theo cả sự giận dữ: “ Để quần áo đấy rồi anh đi ra ngoài đi! Em…..tự mình có thể làm được….”Lông mày Đường Hạo nhăn lại thật sâu, là vì quan hệ với Chu Thích khiến cảm xúc của cô đột biến hay sao? Nếu như là lúc trước, cô nhất định sẽ bắt hắn dùng khăn lau nước trên người giúp, sau đó giúp cô mặc cả quần áo nữa. Không giống như bây giờ, cô coi hắn chẳng khác gì kẻ xa lạ, thậm chí giống như kẻ địch: “Phương Úc! Đừng nghĩ đến chuyện lúc trước có được không? Mọi việc hết thảy sẽ qua nhanh thôi! Hơn nữa, anh cũng không muốn em để ý đến chuyện tên Chu Thích chết bằm kia vừa làm!”Lục Giai Ngưng né tránh bàn tay hắn đang muốn tiến lại gần mình, sắc mặt trùng xuống: “ Không có chuyện gì?! Chỉ tự anh nghĩ như vậy!”Lởi nói của hắn khiến người cảm động, nhìn mặt hắn chắc cũng không khó đoán ra, Đường Hạo nhất định đang nghĩ cô và Chu Thích đã có chuyện gì đó. Nguyên lai hắn yêu mến chính là ‘Bạch Phương Úc’, cho dù cô có bị Chu Thích làm gì rồi thì hắn cũng có thể bao dung mà bỏ qua.Trái tìm Lục Giai Ngưng nhịn xuống cảm giác chua xót đang nổi lên, hơn nữa loại mùi vị chua xót này còn không ngừng lan tỏa ra trong lồng ngực. Cả lồng ngực đều là mùi vị này làm cho cô thật sự hít thở không thông.Cô càng lãm đạm lại càng khiến Đường Hạo thêm lo lắng. Hắn không thể để cho cô vừa bị thương tổn lại tiếp tục phải đè nén sự ủy khuất đó trong lòng. Cho nên, Đường Hạo nhấc cô từ trong bồn tắm ra, dùng khăn tắm khô lau sạch nước, cuốn lấy cả người cô.“Anh đừng có động vào tôi! Tôi không muốn…..” Lục Giai Ngưng kịch liệt giãy dụa, hai tay dùng sức đánh vào lồng ngực của hắn. Hiện tại hắn cứ mở miệng là ‘Bạch Phương Úc, Bạch Phương Úc’, căn bản không có xem cô là Lục Giai Ngưng, Cô không cần hắn động vào cô, không muốn…..“Phương Úc, không phải sợ! Anh không thương hại em1 Anh không phải là Chu Thích! Anh là Đường Hạo! Là Đường Hạo….” Hắn không để ý đến việc bị cô đánh, đóng gói ôm ngang người cô đi về phía phòng ngủ.Tửng nụ hôn thâm tình rơi xuống gương mặt cô, muốn mượn những chiếc hôn này để xoa dịu sự sợ hãi trong lòng cô: “ Phương Úc, đem những chuyện không vui trước kia quên hết đi! Từ nay anh nhất định sẽ dùng hết sức mình bảo vệ em thật tốt, không cho bất kỳ kẻ nào khi dễ em!”Hắn đau lòng nói. Nếu như không phải do hắn quá chủ quan thì tên Chu Thích biến thái kia làm sao có cơ hội bắt cóc được cô?“Em không sao cả! Chỉ là hiện tại không muốn anh động vào em! Đừng đụng vào em….” Lục Giai Ngưng không hợp tác, cố gắng tránh mặt đi, hơn nữa những móng tay dài còn cào lên cả mặt của hắn. Bất quá, cô cũng không đau lòng, ai bảo người đàn ông này gặp một người thì yêu một người. Hắn làm sao có thể đơn giản đi thích một cô gái khác nhanh như vậy? Dù cho, người tiếp xúc với hắn chính là cô, cô cũng không chấp nhận được.Đường Hạo nhịn xuống đau đớn trên mặt, đem cô đặt trên giường lớn.. Vì phòng ngừa cô lại giống như con mèo, cào cấu làm loạn, hắn chế trụ hai tay cô, đặt lên trên đỉnh đầu.Hắn kéo chiếc chăn mỏng lên che kín người của cô, sau đó ôm chặt lấy cô: “ Phương Úc, mọi chuyện đã là quá khứ cả rồi! Không phải sợ….Anh yêu em! Suốt đời vẫn mãi yêu em!”Một lời thề này càng khiến Lục Giai Ngưng thêm nổi giận. Cô dùng chân đá mạnh vào Đường Hạo, mặt mũi đầy phần nộ nói lớn: “ Anh….. Tên đàn ông phụ lòng đáng ghét! Cút nay cho tôi!”Đàn ông phụ lòng đáng ghét? Những lời này ngay lập tức khiến cho Đường Hạo ngẩn ra, nghi hoặc nhìn cô.Chương 327
Edit: MeimokoTrong hai mắt Đường Hạo tràn đầy sự kích động trước nay chưa từng có, gương mặt căng cứng, nhìn chằm chằm vào cô, ngừng thở hỏi: “ Ngưng….Có phải…em đã khôi phục trí nhớ rồi, đúng không?”Lục Giai Ngưng sau khi mắng chửi hắn thì không còn sức mà trả lời nữa. Cô bây giờ chỉ muốn nghỉ ngơi, không muốn nghe thấy giọng nói của hắn.Hắn không chịu thỏa hiệp, ép buộc cô nhìn hắn, gặn hỏi: “Nói cho anh biết! Nói! Em có phải đã hồi phục trí nhớ rồi không?”“ Có chuyện gì ngày mai hẵng nói! Bây giờ em muốn đi ngủ!” Vốn không muốn nói cho hắn biết, cứ để hắn một mực chờ đợi, ai bảo hắn thay lòng đổi dạ dễ dàng như vậy? Nhưng hắn lại hỏi trong lúc này, cô không muốn nói dối, dù sao cô cũng không thể nói dối được.Thái độ thờ ơ của cô khiến Đường Hạo gầm nhẹ: “ Chết tiệt! Mặc kệ em là Lục Giai Ngưng hay Bạch Phương Úc, bây giờ em phải trả lời tôi ngay lập tức! Rốt cuộc em là ai?”Ghen trong lòng khiến Tiểu Ngưng muốn trả thù lại hắn, chính hắn muốn đoán, cô lại càng không cho hắn biết.“Anh rốt cuộc có muốn để cho em nghỉ ngơi hay không? Đường Hạo, lúc trước anh ôn nhu lắm cơ mà? Tại sao anh lại thay đổi nhanh đến chóng mặt như vậy? Anh biết rõ em vừa trải qua kinh hãi, vậy mà còn mắng em. Anh có phải là muốn em bị tâm thần phân liệt thì mới hài lòng sao?” Lục Giai Ngưng duỗi ngón tay ra, đâm vào ngực của hắn, hai mắt ướt át mông lung nhìn hắn.Chỉ cần khuôn mặt nhỏ này của cô trưng ra một chút nước mắt, Đường Hạo cũng chỉ có thể giơ tay đầu hàng: “ Được …Được,….Đừng khóc! Em nghỉ ngơi đi! Có chuyện gì để mai hẵng nói!” Hắn cố gắng đè nén sự hoài nghi trong lòng lại, thở dài một hơi.Sắc mặt Lục Giai Ngưng cũng dần hòa hoãn lại, bất quá yêu cầu của cô vẫn chưa hết: “ Đêm hôm nay chúng ta đừng ngủ chung một phòng! Em muốn được ở một mình, anh đi thư phòng ngủ đi!”Lúc trước, cô bị bọn họ đuổi đến chỗ ở của người làm, bị hắn khi dễ. Hiện tại, hắn lại đơn giản được ngủ cạnh cô. Cô thật sự không cam tâm.Sọ não ‘Bạch Phương Úc’ chắc chắn bị hư mất rồi nên mới không chờ đợi được mà ở cùng phòng với hắn. Bọn họ bất quá mới chỉ là quan hệ bạn trai bạn gái thôi, hơn nữa trong này còn có bọn trẻ, cô làm sao có thể có hành vi ngủ chung một giường, ở cùng một phòng với hắn được? Khó trách hai đứa con lại cùng ghét ‘cô’. Trong mắt bọn trẻ, ‘cô’ quả thực là quá kém. Cho nên bây giờ, cô- Lục Giai Ngưng nhất định phải chỉnh đốn lại hình tượng trong lòng bọn trẻ, ngàn vạn lần không thể để bọn nó lấy đó làm hình mẫu, nếu không tử nay về sau cô làm sao có thể giáo dục nổi các con đây?Vừa mới kéo chăn mềm chuẩn bị nằm xuống ngủ, Đường Hạo lại mờ mịt nhìn cô: “Em vừa nói cái gì?”“Em nói, chúng ta không thể ở chung một phòng! Em muốn ở một mình, mời anh đi ngủ ở phòng khác…..” Cô nhẫn nại nói, khẩu khí rất vững vàng nói thêm một lần nữa.“Anh cam đoan đêm hôm nay sẽ không đụng vào em, em có phải vẫn còn sợ hay không? Anh là Đường Hạo, em nhìn kỹ anh đi!” Hắn giữ lấy gò má cô, xoay gương mặt cô đối diện với mặt hắn.“ Em biết rõ anh là ai! Chuyện em muốn anh ra ngoài ngủ và chuyện biết anh là ai không có quan hệ gì với nhau! Mời anh ra ngoài, ngay lập tức!” Cô ngồi dậy, chỉ vào cửa phòng nói ra.“ Anh không đi…..Em bây giờ đang ở trong tâm trạng như vậy, bảo anh làm sao yên tâm để em ở lại một mình!?” Đường Hạo ngồi trên mặt giường bất động, kiên định nói.Lục Giai Ngưng nhìn những đầu mẩu thuốc lá trong gạt tàn rồi nhìn lại khuôn mặt của hắn nói: “ Em không có bị Chu Thích làm gì cả, cũng may là anh đến kịp lúc!” Cô dùng phép ẩn dụ nói cho hắn biết chính mình không có sao, không hề bị Chu Thích xâm phạm: “ Cho nên anh không cần lo lắng xem em bây giờ như thế nào! Em bây giờ chỉ muốn được ở một mình nghỉ ngơi thôi!”Lời của cô quả thật khiến hắn lấy lại được trái tim đang treo cao về lại vị trí cũ, bất quá hắn vẫn chưa có ý định rời đi. Hắn đã sớm có thói quen ôm cô lúc ngủ rồi, một người chạy đến thư phòng lạnh như băng kia, bảo hắn làm sao mà chịu được?Thấy hắn chậm chạp không có động tác gì, Lục Giai Ngưng lôi kéo chăn đơn che thân thể của mình lại, chuyển qua bên giường chuẩn bị bước xuống đất: “Nếu như anh không đi thư phòng ngủ, vậy em đành đến gian phòng khác ngủ!”Đường Hạo giữ lại thân thể cô, một lần nữa lại thỏa hiệp nói: “Em đừng đi! Nếu như em thật sự không muốn anh ở trong gian phòng này thì anh đi ra ngoài trước! Em đi ngủ đi!” Hôm nay là tình huống đặc thù, hắn sẽ theo ý của cô nhưng không phải là ngày mai cũng sẽ thế.Đường Hạo đem cô đặt lại trên giường, đắp chăn cẩn thận lại cho cô: “Em ngủ đi! Ngày mai gặp!”Khi hắn cúi xuống chuẩn bị hôn môi cô, cô lại một lần nữa tránh né: “Em muốn đi ngủ! Anh đi ra ngoài nhớ đóng cửa cẩn thận!”Đường Hạo chỉ có thể nhẹ nhàng rút tay về, lặng yên rời khỏi căn phòng.Nghe thấy tiếng cửa ‘két, cạch’ đóng lại một tiếng, Lục Giai Ngưng đang nhắm mắt liền mở ran gay lập tức, tựa đầu vào thành giường nhìn xem căn phòng rộng rãi này. Rõ ràng là cảnh quen thuộc, nhưng mắt của cô không sao nổi lên được tia kích động.Cảm giác hoàn toàn không thể nói rõ, tâm tình cũng không thể nói rõ được. Từ Bạch Phương Úc thoáng cái biến thành Lục Giai Ngưng, hơn nữa lại còn là hai đoạn ký ức bất đồng kinh nghiệm, bất đồng tính cách đồng thời xuất hiện trong đầu của cô, khiến cô cũng không phân biệt được đâu mới là chính mình.Cô xác thực là một người ít nói, đem tất cả những gì muốn nói, những tức giận kìm nén muốn phát tiết nhưng lại không thể giấu kín vào trong. Tất cả những ai oán rít gào đều chôn trong lòng ở một chỗ kín đào nhất.Mà loại tư vị giấu diếm cảm xúc ở bên trong này cực kỳ thống khổ, càng lúc càng khiến khó chịu, buồn bực.Mà cô quả thực quá lớn mật. Chủ động cầu ái, chủ động bò lên giường của hắn, chủ động cùng hắn làm nũng phát giận…..Những chuyện này cô đều nhớ chứ không quên. Những điều này vốn là những việc cô muốn làm, nhưng trước kia không có can đảm đi làm.Mất trí nhớ? Mất trí nhớ quả nhiên giúp mình phát tiết rất nhiều tâm tình- Trên mặt Lục Giai Ngưng nở nụ cười thản nhiên nhưng lại nghĩ chuyện đó có gì vui sao? Khuôn mặt tươi cười lại lập tức biến mất.Cảm giác đau lòng mãnh liệt lơ đãng hung hăng đánh tâm trạng của cô. Không! Cô sao có thể cao hứng? Cô làm sao lại có thể vui vẻ như thế được? Bạch Phương Úc đã không còn, cô làm gì có tư cách đó nữa!Cô cuồng loạn kéo chăn đơn che khuất gương mặt mình, đem chính mình ẩn nấp trong không gian nhỏ hẹp.*****************Đường Hạo nằm trên chiếc giường đơn trong thư phòng, lật người đi lật người lại cũng không sao ngủ được. Trong lòng hắn thì đang không ngừng suy đoán: liệu có phải cô ấy đã hồi phục trí nhớ rồi hay không?“Lục Giai Ngưng, em nhất định là đã hồi phục trí nhớ! Là em, chính em đang toan tính tra tấn tôi!”Đem chuyện lúc trước cẩn thận suy nghĩ lại một lần, hắn chắc chắn nói. Kế tiếp lại không khỏi lo lắng, nghĩ tính cách của cô liệu có đại biến một lần nữa hay không? Nghĩ cô lại đem tất cả những chuyện đau lòng trước kia giấu vào trong lòng, hắn một lần nữa lại đau khổ không thôi.Nhưng, bất luận con người của cô có như thế nào, cũng đều là người đàn bà của hắn, là người phụ nữ hắn yêu.Chương 328
Edit: Meimoko_____Lục Giai Ngưng từ sáng sớm đã bắt đầu bận bịu trong bếp. Tuy lúc vẫn còn là Bạch Phương Úc, cô cũng không quên thói quen này nhưng hôm nay khi chuẩn bị làm bữa sáng cô lại có cảm giác không giống bình thường.Rốt cuộc, cô cũng đợi được đến ngày này, chờ đợi được cùng hai đứa con thân yêu và hắn sống chung một chỗ. Chỉ tiếc là thân thế của Nhị Nhị lại không phải do cô nói cho nó biết. Bất quá, như thế này cũng tốt, cô cũng không cần phải giải thích quá nhiều việc.Mùi thơm truyền ra từ phòng bếp khiến hai đứa trẻ nối bước nhau tiến vào.Dương Dương nhìn trộm bóng người đang bận rộn kia, miệng chậm rãi vểnh lên. Không phải là cảm giác chán ghét mà là người ở trước mặt đây khiến nó như được nhìn thấy bóng hình của mẹ.Hai ngày trước nó không có nhìn kỹ. Thật ra, vẻ bận rộn lúc làm việc của ‘cô’ trông giống mẹ cực kỳ.Nhị Nhị tránh ở bên vách tường, nói với đứa em trai: “ Kỳ thật, em xem không phải cô ấy cũng rất tốt hay sao? Từ tờ mờ sáng đã thức dậy làm bữa sáng cho chúng ta. Mà bữa sáng cô ấy làm có hương vị rất giống mẹ….” Nhị Nhị có chút thật xin lỗi em trai của mình, sau đó ấp úng nửa ngày mới nói: “ Chị nghĩ, chị sẽ chấp nhận cô ấy làm mẹ của chúng ta…. Chị là con gái….cần có mẹ…..”Có mẹ ở bên, ít nhất lúc tắm rửa sẽ rất thuận tiện, mẹ sẽ giúp đấm bóp lưng. Hiện tại cô bé kêu ba giúp nhưng ba tuyệt đối không đồng ý. Mà mẹ còn có thể giúp cô bé chải tóc thật là đẹp, có thể đi phố mua nhiều quần áo đẹp cho cô bé. Những chuyện này, ba đều không thể làm tốt được.Dương Dương nhìn Nhị Nhị, không có nói đồng ý, cũng không có nói không đồng ý. Bởi vì, chính nó cũng đang do dự, chưa xác định bản thân đang mong muốn gì.Dương Dương chạy đi đến một chỗ khác trước, sau đó khoát khoát tay với Nhị Nhị, ý bảo cô bé đi ra bên ngoài. Nhị Nhị cũng chạy theo, đến chỗ không có ai.Dương Dương vừa đạp vào bức tường, vừa buồn buồn hỏi: “Chị thật sự chấp nhận cô ấy sao?”Nhị Nhị thành thực gật đầu: “Cô ấy rất giống mẹ, không phải sao? Có lẽ cô ấy chính là người được mẹ phái tới chăm sóc cho chị em chúng ta!”“ Nhưng….em cảm thấy như thế là phản bội lại mẹ….Nhị Nhị…nhưng mà…em cũng thấy thích cô ấy…..”Dương Dương khó xử rơi nước mắt. Trước mặt chị gái mình mà rơi nước mắt có lẽ cũng chẳng phải là chuyện dọa người gì. Nó thật sự bây giờ không biết bản thân như thế nào, vừa muốn tiếp nhận cô ấy là mẹ, nhưng cũng vừa cảm thấy thật có lỗi với mẹ mình.“ Nhưng….em thử nghĩ em, ba còn trẻ như vậy, cả đời này chắc sẽ muốn kết hôn, nhất định muốn lấy vợ. Nếu quả thật phải chọn, chị tình nguyện chọn cô Bạch, em nói đi, có phải không?”Dương Dương mở to hai mắt, không rõ hỏi: “ Vì sao lại phải kết hôn? Vì sao lại không thể cưới vợ? Ba của chúng ta có hai đứa con là chúng ta chẳng lẽ còn chưa thấy đủ? Nhất định phải muốn kết hôn sao?”“Em….cái vấn đề này không phải là quá rõ rồi ư? Chẳng lẽ em không thấy trên TV hay sao? Một người bình thường với một người bình thường, sống với nhau thì đương nhiên là muốn kết hôn. Một người mất đi, đương nhiên người còn lại phải cố gắng mà sống tốt! Giống như ba của chị, sau khi mẹ chị qua đời, ba ở Mĩ cũng tìm bạn gái đấy thôi!” Nhị Nhị đặc biệt nhấn mạnh từ ‘ba của chị’, ám chỉ Lương Bân, “ Em không thể nói ba của chị không yêu mẹ chị được, nghĩ rằng ba quên mẹ rồi sao? Nghĩ về một người mất đi, chỉ cần tưởng nhớ trong lòng chúng ta là được rồi!”Cô bé khuyên ba mau chóng đi tìm bạn gái, bởi lẽ cô bé không muốn để ba mình cô đơn lẻ loi. “Còn nữa, sao em không suy nghĩ cho ông bà nội? Bọn họ vì sao mỗi ngày lại cao hứng như vậy? Cũng bởi vì họ quan tâm cho nhau, chăm sóc cho nhau! Chẳng lẽ em muốn ba ở một mình cả đời ư? Suốt này chỉ bưng lấy cái TV mà sống….”“ Chị nói cũng đúng…..Được, em đồng ý chập nhận cô Bạch! Em đồng ý!” Nghe xong lời Nhị Nhị giảng đạo một hồi, Dương Dương gật mạnh đầu.“Ừ…!”Nhị Nhị vui vẻ nở nụ cười: “ Chúng ta bây giờ đi nói luôn với cô ấy đi! Nói muốn cô ấy làm mẹ của chúng ta, được không? Cô ấy là người rất tốt, vạn nhất trở thành mẹ người khác thì sao?”“Không đâu! Cô ấy bây giờ còn ở nhà chúng ta kia mà! Đâu có ý chạy ra ngoài!” Nhị Nhị vừa nói như vậy, Dương Dương đã có chút sốt ruột. Không được, khó khăn lắm nó mới ‘chọn’ được một người để làm mẹ của nó, không thể để cho người khác nhanh chân hơn được.“ Cái này đâu nói trước được! Em không thấy trên TV bây giờ rất thịnh hành sao? Người ta quen nhau vài giờ đã có thể đi kết hôn với nhau được rồi! Nếu chúng ta không nhanh giúp ba một tay, vạn nhất cô ấy bị người khác cướp đi thì sao?” Nhị Nhị cầm lấy tay Dương Dương, vội vàng chạy ra từ chỗ phòng nghỉ.“Nhanh lên! Nhanh lên!” Lần này, Dương Dương cũng không do dự nữa, thậm chí bước chân thoăn thoắt còn nhanh hơn cả Nhị Nhị. Giống như bây giờ trong mắt bọn chúng, chọn một người mẹ cũng giống như chọn một loại rau sạch trong chợ, không nhanh chân là có kẻ khác đến cướp mất.Vừa mới đặt các món điểm tâm lên bàn ăn, Lục Giai Ngưng kinh ngạc nhìn hai bảo bối trước mắt: “Các con….nói cái gì?”Dương Dương và Nhị Nhị cùng nhìn thoáng qua lẫn nhau, sau đó trăm miệng một lời, ăn ý nói: “ Cô làm mẹ của chúng cháu có được không ạ?”‘Đương nhiên, mẹ vốn là mẹ của các con mà!’- Lục Giai Ngưng điện cuồng gào thét trong lòng. Chỉ là, bây giờ cô chưa nghĩ ra được phải nói thế nào cho bọn trẻ hiểu hết mọi chuyện.Thấy cô không trả lời ngày, Nhị Nhị và Dương Dương có chút gấp gáp hỏi: “ Cô, có phải cô cảm thấy bọn cháu không ngoan hay không? Cô yên tâm, từ giờ bọn cháu sẽ ngoan cực kỳ, tuyệt đối không bắt nạt cô nữa đâu!” Nhị Nhị kéo lấy tay của ‘cô’ trước, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đây khát vọng ngẩng lên nhìn ‘cô’.Nhìn Nhị Nhị trưng khuôn mặt nhỏ nhắn ra, khiến Lục Giai Ngưng khát vọng cỡ nào muốn được nghe một tiếng gọi ‘mẹ’ từ cô bé. Lúc nghe Dương Dương gọi mẹ, cô cũng mong được nghe Nhị Nhị gọi một tiếng như thế dù chỉ là một lần.Ký ức trong quá khứ mãnh liệt tràn về giống như hình thành một chất lỏng, mạnh mẽ xông ra khỏi mắt cô, rất nhanh làm ướt mi. Giơ tay lên, nhẹ vuốt mái tóc của Nhị Nhị, Lục Giai Ngưng nghẹn ngào hỏi: “ Con thật sự nguyện ý gọi cô là ‘mẹ’ ư?” Con không trách mẹ đã đem con đi làm con người ta sao?- Câu sau cô không dám hỏi, cô sợ cô bé nghe xong sẽ hận cô.Nhị Nhị dường như rất sợ ‘cô’ không tin, vội vàng gật đầu lia lịa: “ Đương nhiên là cháu nguyện ý! Cô, cô có đồng ý cho cháu gọi cô là mẹ không ạ?”Lục Giai Ngưng cũng lập tức gật đầu, giống như sợ đứa trẻ sẽ đổi ý: “ Nguyện ý, cô đương nhiên là nguyện ý rồi!”“Mẹ….Mẹ….” Đã lâu không gọi một tiếng ‘mẹ’, Nhị Nhị gọi tiếng đầu tiên cực kỳ thấy mất tự nhiên, nhưng tiếng thứ hai cô bé gọi lớn tiếng, tựa như vỡ òa cảm xúc trong lòng.Chương 329
Edit: Meimoko_______Lục Giai Ngưng ngồi xổm xuống, ghì chặt thân thể nhỏ bé của Nhị Nhị vào lòng, nước mắt nóng hổi rơi trên gò má của cô: “ Ừ! Nhị Nhị! Mẹ là mẹ của con! Mẹ là mẹ của con…..”“Mẹ, mẹ nhất định không được lừa con! Nhất định không được thay đổi đấy nhé!” Không có cảm giác được sự kích động của ‘cô’, Nhị Nhị thoáng đẩy ‘cô’ ra, nhìn chằm chằm vào gương mặt của ‘cô’: “ Vậy từ nay cô chính là mẹ con! Không được thay đổi!”“Không thay đổi! Không thay đổi! Nhất định là không thay đổi!” Cô thật vất vả mới có thể khiến cho Nhị Nhị gọi mình bằng mẹ, làm sao có thể thay đổi được.Nhìn xem ‘cô’ đang ôm Nhị Nhị, hôn Nhị Nhị, Dương Dương đứng ở một bên cảm thấy bản thân nó như bị bỏ rơi. Bởi vì ghen tị nên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó đỏ hồng lên, bổ nhào đến chỗ hai người: “ Cô, có phải cô chỉ thích mỗi mình Nhị Nhị không?”Lục Giai Ngưng đang ôm Nhị Nhị ngẩng đầu lên, nhìn xem con trai mình đang giận dỗi. Bảo bối lớn lên trong vòng tay của cô, chỉ nhìn vào ánh mắt của nó là cô biết nó đang nghĩ gì. Lục Giai Ngưng ngừng khóc ngay, cố gắng nở ra nụ cười thật tươi, sau đó kéo con vào sát người mình. Cô hôn liên tiếp lên khuôn mặt nhỏ bé đang giận, nói: “ Cô đương nhiên là cũng yêu mến Dương Dương. Nhưng mà, Dương Dương này, Nhị Nhị đã gọi cô là mẹ rồi, chẳng lẽ con cũng vẫn định gọi cô là ‘cô’ mãi sao?”Dương Dương có vẻ khó xử, nhìn Nhị Nhị, sau đó lại nhìn ‘cô’, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Mẹ………..”Thật tốt quá! Mẹ không có mất đi các bảo bối của mẹ. Mẹ cũng không hề quên các bảo bối của mẹ đâu!- Lục Giai Ngưng trong lòng không ngừng lần lượt lặp đi lặp lại- Cảm ơn ông trời đã giúp con hồi phục lại trí nhớ!Bất quá, nghĩ đến con trai sống bên mình hơn bảy năm trời lại không nhận ra mẹ của nó, trong lòng Lục Giai Ngưng có chút khổ sở. Nhận không ra mẹ thì thôi, lại còn không ít lần trêu chọc mẹ của nó, cô thật sự muốn phát mông cho nó vài cái.Lục Giai Ngưng thay đổi ánh mắt, sau đó cố ý hỏi: “ Con đã gọi cô là mẹ, vậy….con không định nói lởi xin lỗi mẹ hay sao?”“Cháu……” Dương Dương khó xử không biết phải trả lởi như thế nào: “Cháu…..”“Con không sợ mẹ con sẽ tức giận hay sao?” Nhìn con trai đang nhíu mày khó xử, Lục Giai Ngưng đột nhiên cảm thấy tâm tình tốt lên đôi chút.“………….” Dương Dương khó xử nghĩ xem muốn hay không muốn ‘cô’ trở thành mẹ mình.“Vậy làm sao đây? Hử? Dương Dương?” Thật là một đứa con ngốc nghếch, khiến cô cảm thấy mình làm mẹ quá thất bại. Con của cô lại không hề nhận ra cô.“Cô có phải không muốn làm mẹ của cháu không? Nếu là như vậy….., cháu sẽ vẫn gọi cô là ‘cô’!”Dương Dương cong cánh môi khổ sở nói.Mặc quần áo tây trang chỉnh tề bước xuống lầu, Đường Hạo nói với đứa con trai đang khổ sở của mình: “ Dương Dương, mẹ con lại trêu chọc con sao? Mẹ con chính là mẹ con!”Hai đứa trẻ không để ý đến lời của ba bọn nó nói. Chúng đơn giản chỉ hiểu, ba đang muốn nói….cô sẽ trở thành mẹ của bọn nó!“Ba, con đồng ý tiếp nhận mẹ mới, hì hì……” Nhị Nhị chạy nhanh như cơn gió đến bên người ba của mình. Cô bé theo thói quen ấn xuống gương mặt của ba một nụ hôn, sau đó ngước má lên chờ ba hôn lại mình.Đường Hạo cũng hôn xuống gương mặt của cô con gái, sau đó dẫn cô bé đi về phía Lục Giai Ngưng.Lục Giai Ngưng nhìn bọn họ từ từ đi về phía mình, chậm rãi đứng thẳng người, ra vẻ tự nhiên nói: “Ăn điểm tâm đi, sau đó còn đi làm!”“Hôm nay có chuyện quan trọng hơn, anh sẽ không đi làm!” Bây giờ, cô chính là nhiệm vụ thiết yêu nhất của hắn, chứ không phải là công việc.“Ah? Em hôm nay còn chuyện phải làm…. em ăn cơm trước đã!” Lục Giai Ngưng nhanh chóng ngồi vào chỗ của mình, đồng thời cũng rất nhanh gọi bọn họ đến ăn cơm: “ Dương Dương, Nhị Nhị! Mau lại ăn cơm nhanh lên! Nếu không nguội hết mất thôi!”Đường Hạo không ngồi vào vị trí trung ương giống như mọi khi mà ngồi xuống ghế bên cạnh cô, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào cô. Phụ nữ này! Lòng dạ ngày càng sâu, tại sao vẫn có thể bình thản như vậy?Được! Vậy hắn cũng muốn chờ xem cô chịu được đến khi nào!Lục Giai Ngưng ăn được hai miếng điểm tâm, bất an nhìn hắn: “ Anh đừng có nhìn em như vậy có được không? Nếu cứ nhìn như vậy em chẳng nuốt nổi thứ gì mất!”“Anh thấy khẩu vị của em vô cùng tốt đấy chứ! Trong lòng thì đang lo nghĩ chuyện quan trọng thế mà vẫn thản nhiên dùng vẻ mặt không chút lo âu mà ngủ ngon lành, ăn ngon lành…..” Đường Hạo nói móc, đôi mắt chưa có dời khỏi người cô một chút.Lục Giai Ngưng không có phản bác lại lời của hắn, trong lòng có chút tức giận, hắn tại sao lại nhìn thấu được lòng mình như thế? “ Anh ăn điểm tâm trước đi có được không?”“Đừng nóng vội….” Đường Hạo nhìn thoáng qua mọi thứ trên bàn, sau đó ánh mắt lại chuyển về người của cô.“ Ba, cô đã đồng ý làm mẹ của chúng con rồi! Ba và cô bao giờ thì kết hôn ạ? Nhanh lên có được không? Tổ chức vào ngày nghỉ đi ba, như vậy chúng con sẽ được làm tiểu hoa đồng!” Nhị Nhị bắt đầu mặc sức tưởng tượng – Ha ha, cô bé thích nhất là được làm tiểu hoa đồng, bởi vì được mặc váy áo thật xinh, bởi vì cô bé sẽ giống như Bạch Tuyết trong truyện cổ tích….Lời nói của Nhị Nhị làm Tiểu Ngưng suýt chút nữa phun hết chỗ sữa trong miệng ra. Đường Hạo săn sóc cầm khăn lau cho cô: “Xem em kìa, lời của con mà cũng khiến em kinh ngạc đến thế sao?”“Ư…. Em chưa có nói sẽ gả cho anh!” Lục Giai Ngưng vội vàng nói ra. Bây giờ bọn họ bàn chuyện kết hôn là quá sớm. Hơn nữa, hắn lại là một tên đàn ông có mời nới cũ, chỉ có bề ngoài, cô làm sao có thể giao phó bản thân mình cho hắn?“Không gả cho anh?” Hắn khó hiểu nghi ngờ hỏi.“Đúng!” Cô quăng cho hắn một câu trả lời vô cùng kiên định.Nhưng cô không biết, lúc cô nói một tiếng ‘đúng’ này, không khí trong phòng đột nhiên như có bom nổ.“Cô…không, mẹ, mẹ đã đáp ứng làm mẹ của con rồi, tại sao còn không muốn lấy ba con làm chồng? Không được, mẹ nhất định phải là vợ của ba con! Nhất định phải làm vợ của ba con!” Nhị Nhị lớn tiếng nói trước.“Cô, cô không làm vợ của ba cháu thì làm sao mà làm mẹ của bọn cháu được? Hơn nữa, cô không phải là rất muốn được ở cùng một chỗ với ba cháu hay sao? Vì sao lại đột nhiên nói không muốn gả cho ba cháu?” Dương Dương bổ sung thêm.Đường Hạo nhíu mày- hai đứa con của mình mới giỏi làm sao! Ba của tụi nó đây còn chưa chủ động nói, hai đứa đã hiểu rõ vấn đề, lên trước hỏi mẹ của chúng.Lục Giai Ngưng bị hai đứa con hỏi đến á khẩu không trả lời được, ấp a ấp úng: “ Mẹ….mẹ….”“Ừm, như thế nào? Trẻ con con biết rõ đạo lý, nếu em không làm vợ anh thì làm sao có thể trở thành mẹ của bọn trẻ? Hử, em thử nói cho tôi nghe xem nào?” Đường Hạo khẽ nhếch mày kiếm lên. A ha, hắn bây giờ còn chưa nhắc đến chuyện cô là Lục Giai Ngưng đâu nhé!satruyen“Em….không biết!” Bị hỏi dồn, Lục Giai Ngưng chỉ có thể trả lời cho xong chuyện, sau đó vùi đầu vào ăn tiếp chỗ thức ăn nhiều như núi trên bàn.Muốn nói, trước mắt cô cần phải lấp đầy cái bụng, sau đó mới có sức mà nói.Chương 330
Edit: Meimoko______Lẩn thẩn quá!!!!! Sorry mọi người!!!Khi mọi người đặc biệt chiếu cố ăn cho xong bữa sáng, Lục Giai Ngưng lại bắt đầu bận rộn thu dọn bát đĩa, mượn cớ này để thoát khỏi sự truy vấn của Đường Hạo. Bất quá, cô vừa mới bưng được mấy cái bát đũa lên đã bị một bàn tay khác kéo lại. ‘Ầm!’, bát đũa lại quay trở lại bàn ăn.“ Những chuyện này em không cần phải làm! Em còn muốn giấu giếm đến lúc nào nữa, hả?!”“Em không có giấu diếm chuyện gì cả!”Bàn tay nam tính dịu dàng xoa tấm lưng mềm mại của cô, gây áp lực, nói: “ Vậy bây giờ chúng ta phải từ từ nói chuyện thật cẩn thật Rồi!” Âm cuối đột nhiên cao hẳn lên, thêm mười phần uy nghiêm.Còn không có chờ được Tiểu Ngưng trả lời, Nhị Nhị ở bên kia đã tò mò hỏi trước: “Ba và mẹ định nói chuyện gì ạ? Cũng không thể không cho bọn con nghe được, có phải là bàn chuyện hôn lễ?”Cô bé thích nhất là lễ cưới, bởi vì ở đó có rất nhiều người, ăn mặc vô cùng đẹp. Ba cùng với mẹ, cô bé và Dương Dương nhất định là vô cùng đẹp mắt.“Nói về hôn lễ sao? Trước tiên cũng phải nói với ông nội và bà nội!” Dương Dương ở một bên nhắc nhở.Nhìn xem cả con trai lẫn con gái đều trưng bộ dạng quan tâm, Lục Giai Ngưng ngại đến mức kích động……. Cô đã nói muốn gả cho ba của bọn trẻ rồi hay sao?“Những chuyện này để sau rồi bàn! Hiện tại ba và mẹ các con còn có chuyện quan trọng hơn cần phải giải quyết!” Đường Hạo cố ý nói ra ‘mẹ của các con’, hy vọng của hắn là hai đứa nhóc ngốc nghếch này mau sớm nhận ra mẹ của chúng đi!Bất quá, thật đáng tiếc, hai đứa chúng nó lại nghe lới răm rắp, gật gù với hắn, thuận tiện tỏ vẻ ngoan ngoãn đi ra sân chơi, không quấy rầy hai người. Đường Hạo chỉ có thể nưa uy hiếp kéo cô vào phòng.Cạch.Lục Giai Ngưng lúc này mới nhận ra hắn đã khóa trái cửa lại, không thể nào ra ngoài được nữa.Lục Giai Ngưng nghe thấy tiếng xoay người lại, đề phòng nhìn người đang từng bước tiến về phía mình, lắp bắp nói: “ Đường…..Hạo ….anh …muốn …làm gì?”“Em muốn tôi làm gì?” Hắn không trả lời cô mà hỏi ngược lại. Phụ nữ này thật đúng là khéo giả vờ, hắn cũng thực hoài nghi không biết đầu óc cô có vấn đề hay không? Nếu như là người bình thường thì nhất định sẽ nói ngay chuyện mình đã hồi phục trí nhớ. Đằng này cô lại chờ đợi hắn đi hỏi.“Đường Hạo, trước kia anh đã từng nói sẽ không bắt buộc em, cái gì cũng nghe em cơ mà?” Lục Giai Ngưng đem tất cả những lời hứa hẹn trước kia của hắn nói ra. Vừa nói, hai tay cô gắt gao ôm lấy ngực của mình, đôi mắt to đỏ hoe nhìn hắn, nước mắt trong suốt theo vành mắt không ngừng chảy ra.Lúc cô thốt ra những lời hứa hẹn cách đây một năm với hắn, một loạt hình ảnh lại hiện lên trong đầu. Cô từ trên bậc thang lăn xuống, sẩy thai phải nhập viện, trên ban công bệnh viện cô không muốn sống mà định treo mình tự tử, bị hắn kéo lại. Hắn đã hỏi cô không biết bao nhiêu lần cô muốn gì, nói với cô đừng rời bỏ hắn, cái gì hắn cũng nghe cô. Rồi một lần nữa, ở trong căn phòng này hắn đã thay cô hứng chịu một viên đạn.Đến lúc cô đi máy bay, một loạt hình ảnh sau đó lại hiện lên làm tim cô đập mạnh, hơi thở dồn dập. Nhớ lại những hình ảnh đã khiến cô đau xót không muốn sống, bây giờ cô không còn cảm giác đau lòng, chỉ thấy kích động, sợ hãi không thôi.Đường Hạo ôm cô vào lòng, những nụ hôn như mưa rơi xuống vầng trán nóng bỏng của cô. Cánh tay như sắt của hắn quấn lấy thân thể mềm mại của cô, càng lúc càng thêm chặt, giống như khảm vào da thịt, phảng phất sợ cô sẽ đột nhiên biến mất: “ Ngưng! Em rốt cuộc cũng đã khôi phục trí nhớ rồi! Em đã khôi phục trí nhớ rồi! Tốt quá! Anh cứ nghĩ rằng sẽ phải chờ đợi rất lâu, sợ đến lúc chúng ta tóc đã bạc trắng thì em mới nhớ ra mình là ai!”Lục Giai Ngưng giãy dụa, trong ngực Đường Hạo mà nức nở nghẹn ngào. Vốn cho rằng mình rất khổ sở, có thể đơn giản nói mọi chuyện cho hắn biết…Nhưng mà, chính lúc cô muốn thừa nhận mình là Lục Giai Ngưng, tâm tình cô đột nhiên thay đổi, cô khống chế không được mà khóc ồ lên: “ Em làm Bạch Phương Úc một năm….em quên mất chính mình là ai….Đường Hạo, thiếu chút nữa em đã quên mất các bảo bối của chúng ta…thiếu chút nữa mất đi……” Chữ ‘anh’ đến bên miệng tự dưng lại bị nuốt trở lại.Cô còn chưa tìm được hắn, sao có thể nói là mất đi?Đường Hạo nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô từng chút một, làm sao có thể không hiểu lời cô muốn nói là gì: “ Cảm ơn vận mệnh đã để cho hai chúng ta gặp lại nhau! Chúng ta sẽ không mất đi nhau nữa, đúng hay không?”Nước mắt của Lục Giai Ngưng rơi càng lúc càng nhiều, tuôn như suối từ trong hốc mắt ra. “Vì sao bọn họ lại che giấu thân phận của em? Vì sao biết rõ em không phải Bạch Phương Úc mà vẫn nuôi em, đem em trở thành Bạch Phương Úc? Bọn họ….Bọn họ rốt cuộc có mục đích gì?” ‘Bọn họ’ mà cô nhắc đến chính là vợ chồng Bạch gia.Cô nhẹ nhàng đẩy Đường Hạo ra, giơ cánh tay lên phần gáy, nhẹ nhàng vuốt ve: “ Chỗ này của em có dấu hiệu, chúng chứng minh em là ai, đúng không? Nhưng tối hôm qua lúc em soi gương thì không thấy dấu hiệu đâu nữa, nhất định là bọn họ đã dùng tia hồng ngoại tẩy đi rồi!”Đường Hạo bắt lấy bàn tay của cô, dịu dàng giúp cô vuốt đi những giọt lệ trên má: “ Chỉ cần em còn sống là tốt rồi! Mọi chuyện khác không đáng để em rơi lệ, biết không?”“Nhưng em muốn biết rõ mọi chuyện là như thế nào! Tại sao bọn họ lại phải đối với em như vậy? Cũng như tại sao lại đối với Bạch Phương Úc như thế? Bạch Phương Úc là con gái của bọn họ, bọn họ lại không có đi tìm…… Ưm,……Hm….” Mọi lời nói của Lục Giai Ngưng bị Đường Hạo nuốt gọn lấy. Hắn phách đạo nhưng cũng cẩn thận nâng niu hôn môi cô, không cho phép trong cái đầu nhỏ nhắn của cô có bất kỳ ý nghĩ dư thừa vụn vặn liên quan đến kẻ khác ngoài hắn.Hắn chế trụ eo nhỏ của cô, nặng nề hôn xuống, chà đạp lên đôi môi đỏ hồng. Bừa bãi hôn cánh môi của cô, chiếc lưỡi thì không ngừng càn quét di chuyển.Cô đang khóc cũng dần dần trầm luân trong dòng xoáy mãnh liệt nóng bỏng của hắn. Hai tay cô gắt gao quấn quanh cổ hắn, nghênh đón hắn hôn môi.Cô thích được hắn hôn, vô cùng yêu thích loại cảm giác thân mật chân thực này.“Ngưng……Ngưng của anh….” Môi của hắn chậm rãi di chuyển đến cành tai cô, nhẹ nhàng lẩm lẩm. Từng ngón tay của hắn đang du ngoạn trên cặp mông của cô, một bàn tay trực tiếp bao phủ, xoa nắn một cách đói khát.“Hạo…..” Tiểu Ngưng cũng giống như đói khát, thủ thỉ gọi tên hắn, giống như đã lâu không được nhìn thấy hắn, đã lâu không được gọi qua tên của hắn….Đường Hạo một tay ôm ngang lấy Lục Giai Ngưng. Lục Giai Ngưng say đắm nhìn hắn, để mặc cho hắn đặt cô lên mặt giường lớn.Chương 331
Edit: Meimoko______Bọn họ muốn dùng phương thức nguyên thủy nhất để xác định lẫn nhau, nhanh chóng xé rách quần áo. Rất nhanh, hai thân thể lõa đồ quấn quýt giao hoan.Môi mỏng của Đường Hạo dọc theo cằm của cô bắt đầu dữ dội hôn xuống. Đầu của hắn vùi vào bộ ngực no đủ trắng tuyết của cô. Một tay của hắn chụp lấy một bên phong mãn căng đầy, miệng thì ngậm lấy bên còn lại.Lập tức, Tiểu Ngưng phát ra một tiếng ngâm thật to, đồng thời thân thể cũng kích động run rẩy từng đợt. Phảng phất giống như mất hết ý thức, cô phơi bày toàn bộ thân thể nghênh đón nhiệt hỏa của hắn.Cô thích được hắn động chạm. Nhất là khi xảy ra chuyện tối hôm qua, cô càng thêm xác định người mình yêu thương chỉ có một mình hắn, chỉ muốn được duy nhất hắn yêu thương.Hành động của cô càng khích lệ hắn khiến hắn rốt cuộc nhịn không được nữa. Hắn muốn lập tức có được cô.Hắn điều chỉnh tư thế, gấp rút tách hai chân trắng ngọc của cô ra. Dùng sức một cái, hắn đem nam căn cứng rắn của mình xâm nhập vào đóa hoa ẩm ướt một mảnh của cô.“Á…..” Cô thét lên một tiếng. Hắn tiến vào mãnh liệt không báo trước như thế khiến cô thấy hơi đau, chưa thích ứng. Nhưng hắn đã tiến vào rồi, bây giờ cô có nói gì cũng không ngăn cản được hắn gia tăng luật động.Đôi mắt cô lúc này thanh tịnh xinh đẹp, da thịt kiều mị nhiễm một mảng hồng. Cánh môi của cô được hắn hôn phát ra những tiếng ngâm yêu kiều. Cô phảng phất tựa như một quả đào chín, hắn thèm thuồng muốn nuốt chửng. Hắn luật động càng lúc càng dũng mãnh. Hắn vừa co bụng lại, hai tay lại vừa xoa xoa hai luồng phong mãn của cô, tạo ra những đợt sóng tình kích thích.Hắn chiếm hữu cô một cách hoàn toàn……Hắn vừa ôn nhu vừa mãnh liệt khiến cô tê dại. Đóa hoa kiều nộn vì hắn mà chống đỡ đến tận cùng, không ngừng dãn ra. Ngón tay của hắn còn tranh thủ thời gian rời từ đỉnh núi cao trên ngực nàng trườn xuống đóa hoa ở lãnh địa thần bí của cô, không ngừng xoa nắn.Cô khẽ hé mở cánh môi. Một tiếng kiều ngâm mê người phát ra, hít phải một ngụm lãnh khí, biến thành tiếng kêu thật to.Thật thoải mái…… Thoải mái đến không nói nên lời.Rất thích……..Không có cảm giác vui sướng nào sánh kịp.Cô lại một lần nữa ngâm nga, muốn hắn lại một lần nữa thiêu đốt lên ngọn lửa tình dục.“Ưm….Một lần nữa đi…..” Chân cô vòng qua eo của hắn, quấn chặt lấy.Cặp mông nâng cao, tiếp nhận sự ưu ái và vỗ về chơi đùa của hắn, mật ngọt trong miệng còn chưa hấp thụ được hết.“Em lớn tiếng như vậy chính là hoan nghênh anh sao?” Hắn đã đem chính mình, tất cả vùi sâu vào trong người của cô. Trong cơ thể của cô, hắn chậm rãi di chuyển, vừa không ngừng co rút, vừa châm chọc cười cười hỏi.Thật là tốt quá! Cô ấy vẫn giữ nguyên nhiệt tình như thế đối với mình! Cô không hề vì trở lại là Lục Giai Ngưng mà mất đi một chút ưu điểm!- Đường Hạo thầm nghĩ.Lục Giai Ngưng vỗ nhè nhè lồng ngực xích lõa của hắn, nhắc nhở hắn đừng có chê cười cô, thuận tiện đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu hắn: “ Đều là tại anh! Đều là tại anh…..” Nếu không phải vì hắn, cô cũng sẽ không phóng túng như thế.Nhìn cô vẫn kiều mỵ, một tay Đường Hạo nâng cằm cô lên, làm như tương thưởng cho cô một cái hôn thật sâu.Miệng của hắn vừa mới tiến đến gần đôi môi sưng đỏ của cô, cô khẽ cười đong đưa gò má tránh né hắn hôn môi. Hôn lại hôn, hắn hành động thần tốc nhanh hơn cô, Theo đụng chạm của hắn, nơi hai người kết hợp không ngừng phát ra tiếng làm người ta đỏ mặt tía tai.Thật sự là rất xấu hổ….Hắn lần lượt tiến công, lần lượt co lại, ra vào trong cơ thể của cô. Dịch mật ngọt ngào trơn tru chảy ra từ hoa hạch. Chiếc ga trải giường đã ẩm ướt một mảng.Hai người cứ thế mà dẫn nhau cùng thăng hoa đạt đến cực đỉnh. Môi mỏng khẽ mấp máy, quá mệt mỏi, không còn nói được điều gì, cả hai cùng chìm vào giấc mộng xuân.************Đường Hạo ngã vào lòng của cô, trong lòng hắn không ngừng tán thưởng thật tuyệt hảo. Muốn cô sau khi cô đã hồi phục trí nhớ khiến hắn cảm thấy trước nay chưa có điều gì tuyệt đến vậy.Cảm giác trống rỗng mát, thân thể như bị người ta rút đi linh hồn, Lục Giai Ngưng đột nhiên dùng tay đẩy mạnh người đang nằm trên mình ra. Sau đó ngồi dậy, giống như thay đổi thành một người khác, vẻ mặt lãnh đạm ngồi đó.Đường Hạo cũng ngồi dậy, từ phía sau ôm lấy cô: “ Làm sao vậy? Đừng suy nghĩ đến chuyện khác!”Lục Giai Ngưng càng thêm lãnh đạm đẩy hắn ra, sau đó nhảy xuống giường, nhặt lấy quần áo và nội y rơi trên sàn nhà, đi nhanh vào trong phòng tắm.Cô đột nhiên xuất hiện phản ứng khiến Đường Hạo không hiểu ra sao. Hắn đi xuống giường, lấy một chiếc khăn quấn lấy thắt lưng, chậm rãi đi về phía phòng tắm.Khi hắn đẩy cửa muốn đi vào thì phát hiện ra cửa đã bị cô khóa trái.Cốc, cốc, cốc.“Ngưng, xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc em làm sao vậy? Mau nói gì đi!” Đường Hạo vừa gõ cửa, vừa thấp giọng hỏi.“ Không sao!” Tiếng trả lời nhàn nhạt từ bên trong vọng ra.“ Nhưng giọng em nghe không giống ‘không sao’, nhanh lên! Mau mở cửa ra!”Vừa rồi hai người còn nhiệt tình dây dưa kết hợp, hắn không cho phép cô đột nhiên trở nên lãnh đạm như vậy.Khi hắn đập mạnh vào cửa cũng là lúc cửa được mở ra. Lục Giai Ngưng đã mặc quần áo chỉnh tề từ bên trong bước ra ngoài.Đường Hạo nắm chặt lấy cổ tay cô, nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, ám muội nói: “ Làm sao vậy? Chẳng lẽ vừa rồi anh làm em không khoái hoạt sao?”“Không!” Lục Giai Ngưng rụt tay mình về, nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh đừng nghĩ nhiều, không có chuyện gì đâu! Chỉ là….em muốn đi xem bọn trẻ!”“Có gì mà phải đi xem? Mấy ngày hôm nay bọn nó tra tấn em cũng đủ khổ rồi, em còn muốn nhìn bọn nó làm cái gì?” Đường Hạo giống như ăn dấm chua, hôm nay mọi thời giờ hắn chỉ muốn được ở bên cạnh cô, bọn họ được ở bên nhau.“Sao lại giống nhau được? Trước kia là em không nhớ được bọn nó là bảo bối của em…..” Nói đến chỗ này, Tiểu Ngưng lại nổi lên đau lòng. Vì sao lúc cô mất trí nhớ lại vẫn yêu say đắm hắn, trong khi đó những đứa con yêu thương của mình thì quên mất.Cô còn nhớ rõ, cô nói với hắn yêu ai yêu cả đường đi, cô sẽ đối với Dương Dương thật tốt. Cô đúng là một người mẹ đáng đánh, rất đáng bị đánh….Không đau lòng như cô, Đường Hạo ngược lại còn thập phần vui vẻ: “ Nhớ rõ bọn nó làm cái gì? Trong lòng em vốn dĩ chỉ có một mình anh! Lúc em mất trí nhớ, anh yêu thích em nhất chính là điểm này! Cực kỳ vừa lòng luôn….!”Đường Hạo theo thói quen mà hôn cô, nhưng Lục Giai Ngưng đã nhanh chóng tránh ra: “Đừng có náo loạn! Em đi xem bọn trẻ thế nào!”Nói xong, cô đẩy Đường Hạo ra, đi mau vài bước, mở cửa phòng rời khỏi.Lúc cô rời khỏi tầm mắt của Đường Hạo, trên khuôn mặt hiện lên nét khổ sở quẩn quanh. Cô tại sao lại dễ dàng sa vào tay giặc như vậy? tại sao hắn lại lấy được trái tim cô đơn giản như thế? Cô thậm chí còn chưa có xác định xem người hắn yêu có phải là mình hay không.Không cần! Cô không thể một lần nữa ý loạn tình mê. Ít nhất cũng phải xác định xem người hắn yêu có phải là mình hay không đã! Sau đó mới có thể…..Tiểu Ngưng vừa bước xuống lầu thì nghe thấy tiếng hai tiểu quỷ bàn luận với nhau: “ Dương Dương, em nói thử xem, liệu chúng ta có phải sẽ rất nhanh có em trai hoặc em gái không?”“Chắc chắn! Bọn họ thường xuyên ở cùng một phòng như thế, có một tiểu bảo bảo là chuyện đương nhiên!” Dương Dương rất thành thực mà trả lời.Chương 332
Edit: Meimoko______Bọn họ muốn dùng phương thức nguyên thủy nhất để xác định lẫn nhau, nhanh chóng xé rách quần áo. Rất nhanh, hai thân thể lõa đồ quấn quýt giao hoan.Môi mỏng của Đường Hạo dọc theo cằm của cô bắt đầu dữ dội hôn xuống. Đầu của hắn vùi vào bộ ngực no đủ trắng tuyết của cô. Một tay của hắn chụp lấy một bên phong mãn căng đầy, miệng thì ngậm lấy bên còn lại.Lập tức, Tiểu Ngưng phát ra một tiếng ngâm thật to, đồng thời thân thể cũng kích động run rẩy từng đợt. Phảng phất giống như mất hết ý thức, cô phơi bày toàn bộ thân thể nghênh đón nhiệt hỏa của hắn.Cô thích được hắn động chạm. Nhất là khi xảy ra chuyện tối hôm qua, cô càng thêm xác định người mình yêu thương chỉ có một mình hắn, chỉ muốn được duy nhất hắn yêu thương.Hành động của cô càng khích lệ hắn khiến hắn rốt cuộc nhịn không được nữa. Hắn muốn lập tức có được cô.Hắn điều chỉnh tư thế, gấp rút tách hai chân trắng ngọc của cô ra. Dùng sức một cái, hắn đem nam căn cứng rắn của mình xâm nhập vào đóa hoa ẩm ướt một mảnh của cô.“Á…..” Cô thét lên một tiếng. Hắn tiến vào mãnh liệt không báo trước như thế khiến cô thấy hơi đau, chưa thích ứng. Nhưng hắn đã tiến vào rồi, bây giờ cô có nói gì cũng không ngăn cản được hắn gia tăng luật động.Đôi mắt cô lúc này thanh tịnh xinh đẹp, da thịt kiều mị nhiễm một mảng hồng. Cánh môi của cô được hắn hôn phát ra những tiếng ngâm yêu kiều. Cô phảng phất tựa như một quả đào chín, hắn thèm thuồng muốn nuốt chửng. Hắn luật động càng lúc càng dũng mãnh. Hắn vừa co bụng lại, hai tay lại vừa xoa xoa hai luồng phong mãn của cô, tạo ra những đợt sóng tình kích thích.Hắn chiếm hữu cô một cách hoàn toàn……Hắn vừa ôn nhu vừa mãnh liệt khiến cô tê dại. Đóa hoa kiều nộn vì hắn mà chống đỡ đến tận cùng, không ngừng dãn ra. Ngón tay của hắn còn tranh thủ thời gian rời từ đỉnh núi cao trên ngực nàng trườn xuống đóa hoa ở lãnh địa thần bí của cô, không ngừng xoa nắn.Cô khẽ hé mở cánh môi. Một tiếng kiều ngâm mê người phát ra, hít phải một ngụm lãnh khí, biến thành tiếng kêu thật to.Thật thoải mái…… Thoải mái đến không nói nên lời.Rất thích……..Không có cảm giác vui sướng nào sánh kịp.Cô lại một lần nữa ngâm nga, muốn hắn lại một lần nữa thiêu đốt lên ngọn lửa tình dục.“Ưm….Một lần nữa đi…..” Chân cô vòng qua eo của hắn, quấn chặt lấy.Cặp mông nâng cao, tiếp nhận sự ưu ái và vỗ về chơi đùa của hắn, mật ngọt trong miệng còn chưa hấp thụ được hết.“Em lớn tiếng như vậy chính là hoan nghênh anh sao?” Hắn đã đem chính mình, tất cả vùi sâu vào trong người của cô. Trong cơ thể của cô, hắn chậm rãi di chuyển, vừa không ngừng co rút, vừa châm chọc cười cười hỏi.Thật là tốt quá! Cô ấy vẫn giữ nguyên nhiệt tình như thế đối với mình! Cô không hề vì trở lại là Lục Giai Ngưng mà mất đi một chút ưu điểm!- Đường Hạo thầm nghĩ.Lục Giai Ngưng vỗ nhè nhè lồng ngực xích lõa của hắn, nhắc nhở hắn đừng có chê cười cô, thuận tiện đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu hắn: “ Đều là tại anh! Đều là tại anh…..” Nếu không phải vì hắn, cô cũng sẽ không phóng túng như thế.Nhìn cô vẫn kiều mỵ, một tay Đường Hạo nâng cằm cô lên, làm như tương thưởng cho cô một cái hôn thật sâu.Miệng của hắn vừa mới tiến đến gần đôi môi sưng đỏ của cô, cô khẽ cười đong đưa gò má tránh né hắn hôn môi. Hôn lại hôn, hắn hành động thần tốc nhanh hơn cô, Theo đụng chạm của hắn, nơi hai người kết hợp không ngừng phát ra tiếng làm người ta đỏ mặt tía tai.Thật sự là rất xấu hổ….Hắn lần lượt tiến công, lần lượt co lại, ra vào trong cơ thể của cô. Dịch mật ngọt ngào trơn tru chảy ra từ hoa hạch. Chiếc ga trải giường đã ẩm ướt một mảng.Hai người cứ thế mà dẫn nhau cùng thăng hoa đạt đến cực đỉnh. Môi mỏng khẽ mấp máy, quá mệt mỏi, không còn nói được điều gì, cả hai cùng chìm vào giấc mộng xuân.************Đường Hạo ngã vào lòng của cô, trong lòng hắn không ngừng tán thưởng thật tuyệt hảo. Muốn cô sau khi cô đã hồi phục trí nhớ khiến hắn cảm thấy trước nay chưa có điều gì tuyệt đến vậy.Cảm giác trống rỗng mát, thân thể như bị người ta rút đi linh hồn, Lục Giai Ngưng đột nhiên dùng tay đẩy mạnh người đang nằm trên mình ra. Sau đó ngồi dậy, giống như thay đổi thành một người khác, vẻ mặt lãnh đạm ngồi đó.Đường Hạo cũng ngồi dậy, từ phía sau ôm lấy cô: “ Làm sao vậy? Đừng suy nghĩ đến chuyện khác!”Lục Giai Ngưng càng thêm lãnh đạm đẩy hắn ra, sau đó nhảy xuống giường, nhặt lấy quần áo và nội y rơi trên sàn nhà, đi nhanh vào trong phòng tắm.Cô đột nhiên xuất hiện phản ứng khiến Đường Hạo không hiểu ra sao. Hắn đi xuống giường, lấy một chiếc khăn quấn lấy thắt lưng, chậm rãi đi về phía phòng tắm.Khi hắn đẩy cửa muốn đi vào thì phát hiện ra cửa đã bị cô khóa trái.Cốc, cốc, cốc.“Ngưng, xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc em làm sao vậy? Mau nói gì đi!” Đường Hạo vừa gõ cửa, vừa thấp giọng hỏi.“ Không sao!” Tiếng trả lời nhàn nhạt từ bên trong vọng ra.“ Nhưng giọng em nghe không giống ‘không sao’, nhanh lên! Mau mở cửa ra!”Vừa rồi hai người còn nhiệt tình dây dưa kết hợp, hắn không cho phép cô đột nhiên trở nên lãnh đạm như vậy.Khi hắn đập mạnh vào cửa cũng là lúc cửa được mở ra. Lục Giai Ngưng đã mặc quần áo chỉnh tề từ bên trong bước ra ngoài.Đường Hạo nắm chặt lấy cổ tay cô, nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, ám muội nói: “ Làm sao vậy? Chẳng lẽ vừa rồi anh làm em không khoái hoạt sao?”“Không!” Lục Giai Ngưng rụt tay mình về, nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh đừng nghĩ nhiều, không có chuyện gì đâu! Chỉ là….em muốn đi xem bọn trẻ!”“Có gì mà phải đi xem? Mấy ngày hôm nay bọn nó tra tấn em cũng đủ khổ rồi, em còn muốn nhìn bọn nó làm cái gì?” Đường Hạo giống như ăn dấm chua, hôm nay mọi thời giờ hắn chỉ muốn được ở bên cạnh cô, bọn họ được ở bên nhau.“Sao lại giống nhau được? Trước kia là em không nhớ được bọn nó là bảo bối của em…..” Nói đến chỗ này, Tiểu Ngưng lại nổi lên đau lòng. Vì sao lúc cô mất trí nhớ lại vẫn yêu say đắm hắn, trong khi đó những đứa con yêu thương của mình thì quên mất.Cô còn nhớ rõ, cô nói với hắn yêu ai yêu cả đường đi, cô sẽ đối với Dương Dương thật tốt. Cô đúng là một người mẹ đáng đánh, rất đáng bị đánh….Không đau lòng như cô, Đường Hạo ngược lại còn thập phần vui vẻ: “ Nhớ rõ bọn nó làm cái gì? Trong lòng em vốn dĩ chỉ có một mình anh! Lúc em mất trí nhớ, anh yêu thích em nhất chính là điểm này! Cực kỳ vừa lòng luôn….!”Đường Hạo theo thói quen mà hôn cô, nhưng Lục Giai Ngưng đã nhanh chóng tránh ra: “Đừng có náo loạn! Em đi xem bọn trẻ thế nào!”Nói xong, cô đẩy Đường Hạo ra, đi mau vài bước, mở cửa phòng rời khỏi.Lúc cô rời khỏi tầm mắt của Đường Hạo, trên khuôn mặt hiện lên nét khổ sở quẩn quanh. Cô tại sao lại dễ dàng sa vào tay giặc như vậy? tại sao hắn lại lấy được trái tim cô đơn giản như thế? Cô thậm chí còn chưa có xác định xem người hắn yêu có phải là mình hay không.Không cần! Cô không thể một lần nữa ý loạn tình mê. Ít nhất cũng phải xác định xem người hắn yêu có phải là mình hay không đã! Sau đó mới có thể…..Tiểu Ngưng vừa bước xuống lầu thì nghe thấy tiếng hai tiểu quỷ bàn luận với nhau: “ Dương Dương, em nói thử xem, liệu chúng ta có phải sẽ rất nhanh có em trai hoặc em gái không?”“Chắc chắn! Bọn họ thường xuyên ở cùng một phòng như thế, có một tiểu bảo bảo là chuyện đương nhiên!” Dương Dương rất thành thực mà trả lời.Chương 333
Edit: Meimoko_______Nghe thấy câu nói chuẩn không cần chỉnh của hai đứa con, Lục Giai Ngưng mắc cỡ thiếu chút nữa là thổ huyết. Trời ạ! Chỉ một năm không thấy Dương Dương và Nhị Nhị, tại sao cô lại cảm thấy bọn trẻ như trưởng thành thêm vài tuổi, biết quá nhiều thứ như vậy? Lại còn có thể đoán được ra cô và Đường Hạo ở trong phòng làm gì? Cái này…. Bảo cô làm sao có thể nhìn mặt với bọn trẻ được nữa đây?Vừa bước xuống đại sảnh, Lục Giai Ngưng lại quay người muốn đi lên lầu. Không được! Bây giờ cô chẳng còn mặt mũi nào mà đi gặp bọn trẻ.“Mẹ!” Nhị Nhị phát hiện ra cô trước, lớn tiếng gọi.“Cô!” Dương Dương không dám gọi mẹ, vẫn duy trì cách gọi như lúc trước.Bị hai đứa cùng một lúc gọi, Lục Giai Ngưng chỉ còn cách quay người đón nhận hai đứa con: “ Hai đứa….”“Mẹ! Mẹ…..” Nhị Nhị giống như cừu non nhìn thấy cừu mẹ, ríu rít gọi mẹ liên tục.Dương Dương nghe thấy tiếng chị gọi to, trong lòng nổi lên nỗi chua xót, bởi vì nó vẫn còn gọi bằng ‘cô’ : “ Nhị Nhị, chị gọi một tiếng là đủ rồi! Đừng có gọi tới gọi lui, nghe thực phiền!”Nhị Nhị xoay đầu nhìn Dương Dương thè lưỡi cười, còn làm mặt quỷ trêu chọc: “ Mẹ, chúng ta đi siêu thị được không? Hì hì, con muốn chọn mua một chiếc váy công chúa thật đẹp, đến lúc ba mẹ kết hôn con sẽ mặc, lúc đó vô cùng là xinh đẹp….”“Muốn mua váy thì lúc nào mẹ cũng có thể đi cùng con! Nhưng hiện tại mẹ không có ý định gả cho ba của con!” Lục Giai Ngưng nói thẳng ra, phá vỡ mộng ảo của bọn trẻ.“Vì sao ạ?”“Vì sao ạ?”Dương Dương cùng Nhị Nhị trăm miệng một lời hỏi, trên gương mặt non nớt tràn đầy lo lắng.“Không vì cái gì cả! Lúc trước không phải mẹ đã nói rồi sao, mẹ không muốn gả cho ba các con! Được rồi, các con không phải muốn đi siêu thị hay sao? Mau mau chuẩn bị, chúng ta lát nữa sẽ đi!”Cô nhanh chóng nói, không cho bọn trẻ bất luận giải thích gì.Dương Dương và Nhị Nhị tuy rất nghi hoặc nhưng nghe thấy được đi dạo phố thì vui vẻ quên ngay, chuẩn bị quay về phòng thay quần áo.“Không được! Hôm nay, ai cũng không được phép ra khỏi cửa! Tất cả ở hết nhà!” Đúng lúc này, Đường Hạo từ trên cầu thang đi xuống, khuôn mặt nhăn nhó như khỉ ăn gừng.“Vì sao ạ?”“Vì sao ạ?”Hai đứa trẻ cùng lúc nhìn về phía ba của tụi nó, đồng thanh hỏi.“Không có vì cái gì cả!” Đường Hạo nhìn Lục Giai Ngưng đang không đồng tình ở dưới. Ngày hôm qua phát sinh chuyện ngoài ý muốn, sáng sớm mới cứu được cô ra, thế mà bây giờ vẫn còn muốn đi ra ngoài. Hắn thật sự không hiểu nổi, trong đầu người phụ nữ này đang nghĩ cái gì?Lục Giai Ngưng nhìn ánh mắt hắn đang không đồng thuận với mình thì mới nhớ đến chuyện nguy hiểm. Quả thực, cô đã quá khinh xuất!“ Không chịu đâu! Con muốn đi ra ngoài! Chúng ta đi ra ngoài đi mà!” Nhị Nhị dính đến bên người ba của mình, cái mông lắc lư qua lại biểu lộ cô bé không chịu, không chấp nhận.“ Vì sao chúng ta lại phải ở trong nhà? Sẽ rất là buồn bực đấy ạ! Ba cũng phải đến công ty mà, hay là chúng ta đến công viên vui chơi đi!” Dương Dương đã lâu cũng không được đi chơi, chỉ quanh quẩn chỗ ông bà nội.Đường Hạo nhìn hai đứa con chỉ biết đến chơi, thật khó có thể nói không buồn bực.Mà nhìn mẹ bọn trẻ đang trưng bộ mặt hiểu con, biết rõ mọi chuyện kia hắn lại càng thêm buồn bực. Hiển nhiên, hai đứa con ngây thơ ngốc nghếch như vậy tuyệt đối không phải là di truyền từ hắn: “ Lục Giai Ngưng, em có phải không hiểu chuyện hay không mà còn sốt sắng hùa theo bọn trẻ?”Lục Giai Ngưng bị chỉ đích tên cảm thấy ngượng ngùng khó xử, nhìn hắn nói: “ Em không biết nên giải thích như thế nào? Bọn nhỏ….Bọn nhỏ sẽ hiểu hay sao?”“Em đừng có coi thường bọn nó! Năng lực lý giải của bọn nó so với người mẹ như em còn cao thâm hơn nhiều!” Vì không muốn chuyện này cứ tiếp tục kéo dài thêm nữa, Đường Hạo muốn nói cho các con của mình biết rõ sự thật: “ Dương Dương, Nhị Nhị, chẳng lẽ các con không cảm thấy ‘cô’ rất giống với mẹ các con hay sao?”“ Đương nhiên là cảm thấy thế rồi ạ! Cho nên bọn con mới muốn cô trở thành mẹ của bọn con!”Dương Dương trả lời trước: “ Ba à, những lời này hỏi thật lãng phí thời gian quý báu!”Nhị Nhị đồng ý với lời nói của em trai, gật mạnh đầu.Đường Hạo túm lấy con trai, tét mông nó hai cái: “ Dương Dương, con đáng bị đánh nhất đấy, biết không? Thật xấu hổ vì con, con đã sống bên cạnh mẹ mình bảy năm, là đứa con mong mỏi mẹ về bên mình nhất….Thế mà mẹ ở ngay trước mặt con lại không nhận ra….”Dương Dương nhất thời không để ý đến lời ba nói, chỉ nhìn chằm chặp vào ba: “Ba…Ba vừa nói gì? Ba nói mẹ ở ngay trước mặt chúng ta sao?”Nhị Nhị hồ đồ nhìn ‘cô’ sau đó lại nhìn ba. Ý của ba vừa mới nói chính là….nói ‘cô’ là mẹ của bọn nó hay sao?Đường Hạo xoay người Dương Dương lại, để nó đối diện với Lục Giai Ngưng: “ Dương Dương, Nhị Nhị, người này chính là mẹ của các con! Không phải cô, càng không phải là mẹ kế!”Dương Dương cùng Nhị Nhị nhất thời không thể nào tiếp nhận được sự thật này, đứng yên ở đó ngơ ngác nhìn mẹ. Thật lâu sau, trong bốn con mắt bé nhỏ mới nổi lên nước mắt.“Ba… Ba không gạt con phải không? Cô ấy chính là mẹ của con sao?” Dương Dương quay đầu lại, một lần nữa hỏi. Những giọt nước mắt lăn xuống từ vành mắt của nó.Lần này, Lục Giai Ngưng không để cho Đường Hạo nói, mà cùng một lúc ôm lấy hai đứa con, nói: “Dương Dương, Nhị Nhị, mẹ là mẹ của các con! Mẹ thật sự là mẹ của các con! Không phải là ‘cô’ đâu!”“Mẹ! Mẹ còn sống! Mẹ không có chết!” Nhị Nhị nhào vào ngực mẹ đầu tiên, hai cánh tay bé xíu vòng qua cổ Lục Giai Ngưng.Lục Giai Ngưng ôm lấy con gái ở trong ngực, dùng sức gật đầu nói: “ Đúng vậy! Đúng vậy, mẹ không có chết! Mẹ vẫn còn sống!”Dương Dương tựa đầu vào vai mẹ, rơi nước mắt nói : “ Mẹ, sao mẹ không nói với chúng con? Tại sao lại phải đợi đến bây giờ mới nói?”“Bởi vì mẹ sinh bệnh! Mẹ quên mất mình là ai, quên mất cả Dương Dương lẫn Nhị Nhị! Hiện tại mẹ đã khỏi bệnh rồi, mẹ đã nhớ được tất cả chuyện trước kia!” Lục Giai Ngưng dùng lời nói đơn giản nhất để giải thích cho các con của cô hiểu.Chuyện này đến người lớn ở trong cuộc còn không chịu nổi nói chi đến trẻ con. Hơn nữa, trong chuyện này còn quá nhiều bí ẩn, chính cô còn không rõ.“ Mẹ, liệu mẹ có lại đem con cùng với Nhị Nhị quên đi một lần nữa hay không?” Dương Dương lo lắng hỏi, thân thể bé nhỏ của nó dán chặt lên người mẹ. Đã lâu lắm rồi, nó chưa được dựa vào người mẹ như thế.Mẹ không có chết….mẹ còn sống – Dương Dương trải qua sinh tử ly biệt với mẹ, trong lòng không ngừng tự trách chính mình. Mà mỗi lần nói, nó càng thêm kích động hơn.“Chỉ cần các con ngoan ngoãn nghe lời, mẹ của các con sẽ không bị mất trí nhớ, sẽ không quên các con đâu!” Đường Hạo đi đến bên vợ con của hắn, sải tay ôm trọn bọn họ vào lòng. Lúc này đây, hắn thề sẽ bảo vệ vợ con của hắn, quyết không để bọn họ chịu thêm bất kỳ thương tổn nào nữa.Chương 334
Edit: Meimoko______“Mẹ, thế một năm qua mẹ ở đâu? Còn người trong mộ kia là ai?” Dương Dương ôm lấy thân người của mẹ, dán chặt vào, hưởng thụ mùi hương của mẹ đã một năm không thấy, hai mắt mở to ngước lên tò mò hỏi.Trái tim Lục Giai Ngưng vì câu hỏi này của Dương Dương mà co rút lại. Người nằm trong mộ kia chắc chắn là Bạch Phương Úc, chị gái song sinh mới gặp chưa được vài giờ của cô.Cô vừa vuốt ve cái đầu nhỏ của con trai, vừa nghẹn ngào nói: “ Đó chính dì của các con! Dì ruột của các con….”“ Là dì mà trông rất giống mẹ phải không ạ? Dì ấy là chị gái song sinh của mẹ….” Nhị Nhị lau nước mắt trên mặt, hai mắt vẫn ẩm ướt. Cô bé bây giờ rát vui mừng, vốn tưởng rằng không bao giờ được gọi mẹ nữa, kết quả mẹ vẫn còn sống.Lục Giai Ngưng gật đầu lia lịa, không có cách nào nói ra được nửa chữ, cổ họng như có hòn đã kẹt lại, chua xót đau đớn.“ ….Dì ….qua đời rồi sao ạ?” Nhị Nhị cũng giống như mẹ mình, vành mắt đỏ lên, vì người dì ruột chưa từng nhìn thấy mặt kia mà đau lòng.Là con trai nên Dương Dương vô tâm hơn rất nhiều, chỉ cần mẹ còn sống, người khác như thế nào nó cũng mặc kệ. Dương Dương đột nhiên nở nụ cười nói với ba nó: “ Ba, vậy là ba khóc sai rồi! Ba ở trong nghĩa trang khóc suốt một năm, một năm đều qua đêm ở đó thật sự là nhẫm lẫn rồi! Người ở trong mộ đó không phải là mẹ!”Lục Giai Ngưng và Nhị Nhị cùng ngưng khóc, cùng nhau nhìn về phía người đàn ông trụ cột của gia đình. Ánh mắt Lục Giai Ngưng ướt át mông lung nhìn hắn, nước mắt kinh ngạc không che giấu nỏi rơi trên gương mặt cô. Hắn ….hắn đã thường xuyên ở trong nghĩa địa khóc thật sao? Thường xuyên ở qua đêm trong đó ư? Đây quả thực là việc khiến người ta không tin nổi. Một người bình thường làm sao có thể ở nơi u ám như vậy?“Ba ngủ qua đêm ở trong nghĩa địa sao?” Nhị Nhị không tin, hỏi Dương Dương.“ Đúng vậy! Ngày đầu tiên sau khi an táng mẹ…..à không dì kia, ba cơ hồ là toàn ở trước mộ mà di ngốc. Hàng ngày từ 5 giờ sáng lại đến công ty, cũng không ăn cơm, không uống nước, đều ở bên cạnh mộ!” Dương Dương hơi giễu cợt khi nói về chuyện ba mình lúc trước.“Vì sao không ăn không uống? Ba là người lớn, chẳng lẽ không biết như vậy là không tốt sao?” Nhị Nhị hiếu kỳ hỏi, dù sao vẫn còn là trẻ con cho nên cô bé chú ý đến vấn đề này hơn.Nhìn ánh mắt Lục Giai Ngưng vẫn một mực rơi trên người mình, công thêm lời nói của bọn trẻ khiến Đường Hạo lại có chút không vui. Cô chắc lại nghĩ sai về hắn rồi? Hắn nên làm như thế nào mới phải?“Được rồi! Dương Dương, con cùng Nhị Nhị đi ra ngoài sân chơi đi!” Đường Hạo cắt đứt lời của con, sau đó túm cả hai đứa đem ra bên ngoài.Nhưng Dương Dương đang hưng phấn làm sao có thể ngoan ngoãn nghe lời của ba, càng giải thích kỹ càng hơn cho Nhị Nhị: “ Bởi vì nhà vệ sinh ở nghĩa trang kia ở rất xa, cho nên ba không uống một hớp nước, chỉ ngồi ở chỗ kia……. Lúc trước ông nội cũng cho người đến bắt ba trở về nhưng chẳng có ai kéo nổi ba về cả….. Chú Đông, chú Canh lúc đầu cũng có đi tìm ba về, nhưng về sau chẳng có chú nào dám đến nữa. Ông nội nói, thôi thì cứ để mặc ba ở đấy!”“Ba khóc nhầm người! Ôi, ba thật đáng thương!” Nhị Nhị nghe xong những lời này thì phản ứng đầu tiên là cảm thấy ba của cô bé thật đáng thương.Đường Hạo cũng hiểu không thể cản nổi khi con trai đang có hứng thú, thật làm cho hắn đỏ bừng cả khuôn mặt. Hắn cầm lấy hộp thuốc lá, xấu hổ châm thuốc để hút: “ Thật nhiều chuyện! Hai đứa đi ra ngoài sân chơi, bằng không ngày mai ba cho các con đến trường luyện thi!”Vừa nghe đến trường luyện thi, hai đứa nhóc lập tức chạy xa khỏi ba của tụi nó.Lúc này trong phòng chỉ còn hai người Lục Giai Ngưng và Đường Hạo. Khi hắn vô thức lơ đãng nhìn thoáng lại cô, ánh mắt chợt ngẩn ngơ. Cô đang trợn mắt, nước mắt rơi đầy nhìn chằm chằm, đang từng bước đi tới chỗ hắn.“Ngưng……”Hắn nhẹ giọng gọi khiến cho nước mắt cô tuôn rơi thành chuỗi dài lăn xuống: “ Em không biết anh lại ở trong nghĩa trang một thời gian lâu như vậy! Ở đó rất lạnh, rất dọa người…..” Sau khi nói xong, cô ngã nhào vào lòng Đường Hạo. Cô thật sự rất cảm động, không ngờ hắn lại có thể vì cô mà điên cuồng làm nên chuyện như vậy.Đường Hạo siết chặt cô trong vòng tay mình, giả vờ như vô tâm nói: “ Không sao! Chỗ đó rất mát, buổi tối ngủ rất thoải mái!”Lục Giai Ngưng nghe hắn nói vừa muốn khóc lại vừa muốn cười. Mát mẻ sao? Hắn lại đi nói chỗ đó mát mẻ, những lời này sợ rằng đến quỷ còn không thốt ra được: “ Mùa đông thì sao? Mùa đông mà anh không thấy lạnh à?”“ Em yêu, lời của em thật là nhiều! Chẳng lẽ vừa rồi tôi chưa có làm cho em mệt chết ư?” Đường Hạo đột nhiên thét quá hóa giận, nâng khuôn mặt Lục Giai Ngưng lên, áp đôi môi xuống bưng kín môi của cô.“Ưm…” Lục Giai Ngưng khẽ ngâm lên một tiếng, thân thể theo đó mà mễm nhún trong ngực hắn, hai tay đưa lên quấn lấy cổ của hắn…. Bất kể hắn nói như thế nào, hắn đối với cô cũng là thật tâm thật ý, khiến cô cảm động muốn dâng tặng hắn tất cả ngọt ngào của bản thân.************“ Có còn dấu ấn đó hay không?” Lục Giai Ngưng cuốn lấy tóc của mình, hỏi thăm người đang ôm cô phía sau.Đường Hạo một lần nữa nhìn lại phía dưới cổ của cô, nói: “ Không có! Không thấy nữa rồi!”. Chết tiệt, đó là dấu ấn yêu thương hắn lưu lại trên cơ thể của cô lại bị người khác tẩy mất, thật khiến hắn tức giận.Lục Giai Ngưng xoay người lại, ngồi trên giường hỏi hắn: “ Kỳ thật, trước kia em cũng đến các chỗ xăm hình nhưng họ nói không có cách nào tẩy được vết xăm hoàn toàn. Tại sao bây giờ lại dấu xăm này một chút cũng không còn?”“Ai mà biết bọn họ dùng công nghệ gì? Thật sự là đáng giận!” Đường Hạo đương nhiên là không vui, bảo bối của hắn mà người khác cũng dám động vào.Lục Giai Ngưng nhún nhún vai, mỉm cười: “ Ha ha, như vậy cũng tốt! Bằng không em cứ lại vì nó là lo lắng xấu hổ. Hiện tại, quần áo đa phần đều là áo cổ thấp, lúc em đi mua quần áo rất khổ sở, từ giờ không còn áp lực nữa rồi! Thật tốt quá!”“Cái gì mà tốt hả? Hình xăm đó thì có gì mà khiến em xấu hổ? Phải đánh em mới được!” Đường Hạo không cho là đúng, giống như hình xăm kia đâu có gì đáng xấu hổ mà khiến cô phải lo lắng.“ Tại sao lại không có gì? Anh khắc lên người em mấy ký hiệu thật khó nghe! Gì mà htlt, em không cần!” Lục Giai Ngưng nắm chặt tay thành quyền nói, tiện tay nện cho hắn một búa vào ngực: “ Đường Hạo, anh thật đáng sợ!!”“Shit! Anh khắc chính là H.T, ai nói là hrlt, người khác lại đoán không được!” Đường Hạo không cho rằng hắn là kẻ đáng sợ, nhiều nhất cũng chỉ là bá đạo thôi.“ Nhưng mà, người ta đâu có đoán được! Lúc anh nói những lời kia, em liền cho rằng đó là những từ cực kỳ đáng xấu hổ!” Trên mặt Lục Giai Ngưng nổi lên thống khổ. Mấy năm trước, lời của hắn nói với cô đến bây giờ vẫn còn vang vọng bên tai: “Hrlt, tôi muốn cô cả đời nhớ kỹ bản thân cô là dạng phụ nữ gì!”Đường Hạo không để ý đến Tiểu Ngưng đang đau lòng, trong đầu hắn nổi lên một kế hoạch. Chờ sau khi tất cả mọi chuyện được xử lý xong xuôi, hắn sẽ tìm người khắc lại dấu ấn trên cổ cho cô.Chương 335
Edit: Meimoko____Một người đàn ông to cao quần áo âu phục màu đen đem một phụ nữ đẩy lên phía trước, sau đó cúi người, nói: “ Thiếu gia, tôi đã mang cô ta đến rồi đây!”“Ừ!” Đường Hạo nhẹ nhàng vuốt cằm sau đó chậm rãi đứng dậy từghế sa lon. Kỳ thật, người phụ nữ này chưa hề có hành động gì động tayđộng chân làm hại Tiểu Ngưng, nhưng nhìn bộ dạng cô ta phẫu thuật thẩmmĩ biến thành Tiểu Ngưng là hắn không tài nào chịu nổi.Người đứng đằng sau cô ta, kẻ chủ mưu cho tất cả- cái tên Chu Thích ngu ngốc kia đã ném cô ta đến cho Đường Hạo,để hắn ta và Tiểu Ngưng thật sự có thể được ở chung một chỗ, theo đóthuận tiện mà chiếm luôn sản nghiệp của Bạch gia.Chỉ có điều thật không ngờ mưu kế của hắn lại bị bại lộ, công sức một năm sắp đặt mọi chuyện đã tan thành mây khói.“ Anh rốt cuộc muốn xử trí tôi như thế nào?” Người phụ nữ nàymặc dù có vẻ ngoài giống với Tiểu Ngưng nhưng bên trong thì hoàn toànkhác. Tròng mắt cô ta phát ra vẻ điên cuồng như người có bệnh.Điều này làm cho Đường Hạo không thể không lo lắng. Hắn đâu có thểbắt nhốt một người, cướp đoạt quyền tự do của người khác. Cho nên, hắnchỉ có thể làm cho cô ta bớt đi oán hận, tha cho một con đường sống, từnay về sau không dây dưa gì đến cuộc sống của hắn là tốt rồi. Có câu,thà đắc tội với người quân tử chứ tuyệt đối không thể đắc tội với kẻtiểu nhân.Hắn cười nhạt một tiếng, nở nụ cười hòa nhã: “ Vị tiểu thư này, cô đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đầy hận ý như thế! Đường mỗ tôi tuyệt đối sẽ không muốn tổn thương cô đâu!”Cô gái châm chọc cười to, sau đó nghiến răng ken két nói: “ Không tổn thương tôi? Hừ, vậy nhốt tôi ở chỗ này làm gì?”“ Vì có một số chuyện chưa giải quyết được, muốn mời tiểu thư ởđây làm khách vài hôm thôi mà! Tiểu thư, nếu có gì hiểu lầm, tôi thật sự xin lỗi cô!” Đường Hạo ôn hòa nói, đối mặt với người hơi biến tháivẫn nên lịch sự một chút, nếu không sợ rằng chẳng thể nói được câu nào,không những thế lại còn khiến cô ta tăng thêm địch ý. Hắn không thể đểcho người nhà của mình có một chút uy hiếp nào đó từ bên ngoài.“Làm khách? Nói mới dễ nghe làm sao!” Cô ta tuy nói vậy nhưng thái độ cũng đã hòa hoãn đi không ít, không giống như lúc trước cả mặt đều ngập tràn hận ý.Ánh mắt Đường Hạo sắc bén đảo qua mặt cô gái này, càng nhìn càng thấy chán ghét. Chỉ là, hắn che dấu rất tốt: “ Có thể nhận ra, tiểu thư là người rất xinh đẹp!”“ Anh đã nhận ra rồi sao?” Cô gái nghe thấy người ta khen mình xinh đẹp thì tựa hồ tươi tỉnh hơn nhiều. Ngón tay cô ta nhẹ nhàng vuốtve gương mặt của mình, sau đó mỉm cười thật lâu, nhưng rất nhanh khuônmặt tươi cười đã biến mất. Chẳng qua chỉ là một biểu lộ, nhưng cũng đủthấy tâm trạng cô ta không ổn định, nhiều mâu thuẫn.“Đương nhiên!” Đường Hạo chân thành nói, sau đó lại tiếp lời: “ Phụ nữ mặc quần áo còn sợ có người giống mình, có đúng không?”“Đương nhiên!” Cô gái nhún vai nói ra.“Cho nên, tôi liền biết một người có cá tính như tiểu thư đây làmsao cam tâm tình nguyện thay đổi biến mình thành một người khác!” Đường Hạo nheo mắt lại, cẩn thận quan sát nét mặt của cô ta.“Đương nhiên, nếu không phải vì muốn bước lên đỉnh vinh quangtrong làng giải trí, tôi làm sao có thể đáp ứng điều kiện của Chu Thích, biến mình thành Lục Giai Ngưng!”Mắt Đường Hạo tối sầm lại, đã tìm được nguyên nhân gây bệnh, như vậy bây giờ hắn cũng đã biết dùng thuốc nào thì tốt, “ Nhưng bây giờ cô không hoàn thành nhiệm vụ của Chu Thích giao cho, tôinghĩ hắn cũng sẽ không giúp cô hoàn thành tâm nguyện nữa đâu, cô nói xem có đúng không?”“Thế phải làm sao bây giờ? Tôi biến thành bộ dạng như thế này là hoàn toàn uổng công rồi hay sao?” Cô ta như nổi điên hét lên, tựa hồ như bây giờ mới nghĩ đến khả năng này.“Cô trước mắt đừng có hoảng loạn lên như thế! Cô hãy đi sửa sanglại dung mạo thành một người mới, chọn bộ mặt mà cô cho là đẹp nhất! Sau đó, cô chỉnh hình lại một lần nữa cho tôi xem! Nếu tôi cảm thấy hàilòng thì sẽ giới thiệu cho cô một đạo diễn, nhất định sẽ giúp cô trởthành diễn viên nổi tiếng nhất!”“Thật sự?” Cô ta nghi hoặc hỏi lại Đường Hạo.Đường Hạo nhẹ nhàng cười, sau đó lấy từ trong túi áo ngực một tờ chi phiếu: “ Đường mỗ tôi không bao giờ đi lừa một phụ nữ! Yên tâm, chỉ cần cô không cònbộ dạng như thế này nữa, tôi nhất định sẽ giới thiệu đạo diễn cho cô, cô nhất định sẽ trở thành minh tinh sáng chói! Số tiền này cô hãy cầm lấytrước, chi phí cho việc điều chỉnh lại dung mạo! Chờ đến khi cô thànhcông, tôi sẽ đưa thêm cho cô một tờ chi phiếu nữa!”Cô gái nhìn con số trên tấm chi phiếu, hai mắt mở to, miệng há hốc: “ Trời! Số tiền này thật lớn……”“Đây chỉ là một phần.” Đường Hạo một lần nữa nhắc nhở.“Nói đúng! Anh sẽ không đổi ý?” Cô ta hôn một cái lên tờ chi phiếu, thả lỏng tâm tình.“Cô yên tâm, tôi nói nhất định sẽ làm. Cả cô cũng vậy!”Cô ta đem tờ chi phiếu bỏ vào trong túi áo, nhìn cửa phòng nói: “ Bây giờ tôi đi được rồi phải không? Tôi sẽ đi chỉnh hình ngay lập tức!”“Được rồi!” Hắn hận không thể bóc ngay lập tức mặt cô ta ra.“Bye…!” Cô ta bước nhanh ra khỏi phòng,Lập tức Đường Hạo nhìn sang người đàn ông đứng bên cạnh, liếc mắt một cái như trao đổi ý nghĩ. Người đàn ông hiểu ngay ý của hắn, nhấc điệnthoại lên, thông qua điện thoại phân phó công việc cho một người khác.Đường Hạo ngồi yên trên ghế, châm lấy một điếu thuốc, vừa hút vừa thả lỏng người. Hắn đương nhiên không thể yên tâm để cho cô gái kia cứ thếmà đi, phải cho người theo dõi một thời gian.Lục Phong từ bên ngoài đi vào, nhìn người ngồi trên ghế, hỏi: “ Chuyện này có nên cho Tiểu Ngưng biết không?”Đường Hạo thổi ra một làn khói, khóe miệng nhếch lên nói: “ Đừngcho cô ấy biết. biết chỉ thêm phiền. Cô ấy mà biết có người giống mìnhchắc lại bị hù đến phát khiếp! Để sau hãy nói, tạm thời mọi chuyện cứ xử lý như vậy đã!”Lục Phong đồng ý gật đầu: “ Suy nghĩ của thiếu gia càng ngày càng nhẵn nhụi rồi!”“Phải không? Ha ha…..” Đường Hạo không muốn tiếp tục đề tài này, bị người ta nói suy nghĩ nhẵn nhụi, hắn cũng không mấy quan tâm: “ Phái người theo dõi nhất cử nhất động của Chu Thích! Con người này không thể không đề phòng!”“Đúng vậy! Theo như báo cáo, hắn bây giờ vẫn bình thường, ở cạnh cha mẹ của mình!”Chu Thích chỉ làm ra một phiên bản của Tiêu Ngưng, nhưng chưa làm rachuyện gì gây tổn thương đến người nào. Cho nên, cho dù người này cóbiến thái đi chăng nữa thì báo cảnh sát cũng không có biện pháp bắt hắn. Trước mắt chỉ có thể cho người theo dõi hắn thôi.*************Lục Giai Ngưng đem một bó hoa cúc đặt trước bia mộ kia, sau đó ngồi xuống: “ Bạch Phương Úc, thật xin lỗi! Thật sự rất xin lỗi! Đó là tên của chị, vậymà….. Chị sẽ không tức giận em chứ? Hy vọng chị không giận…”Một cơn gió nhẹ thồi qua đùa nghịch mái tóc, Lục Giai Ngưng thuận tiện đem tóc cột lại phía sau, tiếp tục nói: “ Thật không ngờ, lúc chúng ta gặp nhau đến bây giờ đã cách hẳn một năm! Thờigian mà chúng ta được ngồi cạnh nhau quá ngắn ngủi, mọi chuyện còn chưasáng tỏ, chị sao nỡ lại đi sang thế giới bên kia?”Kính râm cỡ đại không thể che giấu đi sự khổ sở của cô, nước mắt dọc theo mắt kính chảy xuống dưới.Đường Hạo kéo Tiểu Ngưng vào lòng, nhẹ nhàng ôm lấy: “Đừng buồn,anh sẽ giúp em tìm đáp án, cũng sẽ giúp Bạch Phương Úc tìm lại côngbằng! Anh nghĩ cô ấy nhìn thấy em còn sống nhất định cũng sẽ rất vuimừng! Cho nên, em đừng buổn nữa……”Chương 336
Edit: Meimoko_______Tiểu Ngưng cầm khăn lau màu trắng, cẩn thận lau lại bia mộ một lần nữa rồi mới yên tâm cùng Đường Hạo rời khỏi nghĩa trang: “ Anh nói xem, chị ấy liệu có tốt không? Ở bên thế giới bên kia được gặplại cha mẹ của em? Hay là đã đầu thai chuyển kiếp, tái sinh làm mộtngười mới?”Đường Hạo không đành lòng phá vỡ suy nghĩ tốt đẹp của cô, sán lại gần tiếp lời: “ Anh nghĩ cô ấy và bác gái nhất định sẽ được gặp nhau, sau đó chuẩn bịđầu thai chuẩn bị quay trở lại thế giới này! Nhìn vẻ mặt cô ấy phú quýnhư thế, anh nghĩ cô ấy chắc sẽ lại trở thành một đại tiểu thư, cho nênem cũng đừng lo lắng gì nữa! Ngược lại người lo lắng nên là em thì đúnghơn! Trên bia mộ bây giờ vẫn là đề tên của em đấy! Nhìn kỳ kỳ, chẳng may mắn chút nào! Anh sẽ sớm giải quyết vấn đề này, em khẳng định cô ấy làcon gái của cha mẹ em sao?”Lục Giai Ngưng gật đầu, hoàn toàn tin tưởng vào cảm giác của mình: “Em nghĩ em cần phải quay lại Anh một chuyến, sự việc này nhất định phải được làm sáng tỏ! Anh nói xem có đúng không?” Cô xoay người lại, nhìn Đường Hạo hỏi.“Anh sẽ cùng em trở về! Nói đúng ra là em có muốn đi cùng với anhkhông? Bởi vì anh đã đặt máy bay an bài thỏa đáng cả rồi, ngày kia sẽbay!” Hiện tại cô đã khôi phục trí nhớ, việc đầu tiên chính là xácđịnh lại thân phận, vô luận là cô hay là Bạch Phương Úc. Hắn hoàn toànkhông thích việc trên giấy chứng minh cô vẫn là Bạch Phương Úc, thật sựchỉ muốn cô mau mau trở lại thân phận của Lục Giai Ngưng.Lục Giai Ngưng hoàn toàn bất ngờ, ánh mắt nhìn Đường Hạo: hắn đã trởnên cẩn thận như thế này từ bao giờ? Trước kia hắn luôn bá đạo giữ lấycô, căn bản không vì cô mà suy nghĩ nhiều: “Anh đã thay đổi!”“Chỗ nào thay đổi? Anh vẫn là anh!”Đường Hạo nắm lấy tay cô đi về phía trước. Ai cũng nói hắn thay đổi, rõ ràng đến vậy sao?“Có, anh so với lúc trước cẩn thận hơn nhiều!”“Phải không? Lúc trước anh cũng cẩn thận như vậy mà, có lẽ là do em không chú ý tới thôi!” Hắn không tin hắn thay đổi, chẳng lẽ trước đây hắn không đủ tốt haysao? Nhưng mà, xác thực thì cũng đúng, nếu trước kia bản thân hắn khôngquá tự cao tự đại thì có lẽ đã không bị mất đi một đứa con.Bọn họ đã trải qua nhiều chông gai, hắn không muốn phải chịu thêm đau khổ nữa. Hắn sẽ cho cô hạnh phúc, để mỗi ngày trên gương mặt cô cũng có nụ cười vui vẻ.Trước kia cũng cẩn thận? Cô không cho là thế đâu nhé!“Là cái gì khiến anh cải biến vậy ?” Cô càng lúc càng để ý đến vấn đề này.“Không biết!” Nếu thay đổi, chẳng phải cũng vì em đó sao?Lục Giai Ngưng chạy đến bên cạnh người hắn, ngăn cản hắn đi về phía trước, sắc mặt cô có chút buồn khổ nói: “ Có phải bởi vì ‘Bạch Phương Úc’?” Lúc cô là Bạch Phương Úc, rõ ràng cảm thấy hắn săn sóc nhiệt tình vô cùng.Những điều này trước kia cô chưa từng được hưởng thụ qua, hơn nữa nhữnglúc đó hắn chỉ toàn khi dễ và tra tấn cô.“Cái gì mà Bạch Phương Úc? Anh không biết cô ta!” Đường Hạo hơi chau mày lại, rất không thích việc cô đem hắn đặt cạnh những người phụ nữ khác.“Nhưng là….ngày đầu tiên anh nhìn thấy ‘Bạch Phương Úc’ thì …..đến ngày thứ hai lại……” Cô cứ nói ‘thì, thì; rồi lại ấp úng không nói tiếp, sắc mặt đỏ bừng, nhìn hắn trách cứ.“Đó là bởi vì anh muốn xác định em, cho nên bắt buộc phải nhìn thấy em!” Đường Hạo trả lời cô một cách vô thức.“Thật là như vậy sao?” Cô nhẹ giọng hỏi, giống như đang tự hỏi chính mình.“Được rồi, đừng nghĩ lung tung nữa!” Đường Hạo hời hợt trấnan, có một số việc mà sau này từ từ rồi cô sẽ hiểu cho hắn. Đối với côbây giờ, có nói ra cô cũng không tin hắn.Mà chính Đường Hạo không chú ý đến lời giải thích của mình, cho nênTiểu Ngưng mới hiểu là hắn thích ‘ Bạch Phương Úc’. Tuy cô biết rõ ràng‘Bạch Phương Úc’ đó không phải là ai khác mà chính là mình, nhưng sựthực cô cũng không muốn thừa nhận.Tiểu Ngưng trầm mặc ngồi vào trong xe hắn, sau đó Đường Hạo đưa cô về thẳng biệt thự.Xe của bọn họ vừa vào đến hoa viên, đã nghe thấy tiếng hai đứa trẻ chạy tới: “ Ba, mẹ, có khách đến!”Đường Hạo cùng Tiểu Ngưng hơi kinh ngạc. Bọn họ không có ở nhà, sẽ là ai đến đây? Hơn nữa tại sao nhân viên bảo vệ lại còn cho phép người kia vào biệt thự ?“Ba, là chú Hải Uy đấy ạ! Chú ấy còn dẫn theo hai ông bà nữa!” Bời vì lúc trước Dương Dương đã gặp qua Hải Uy cho nên cậu bé biết được khách nhân đến là ai.“Hải Uy?” Trong đầu Tiểu Ngưng hiện lên hình ảnh một câu thanh niên mặc quần áo cao bồi đứng dưới nắng mặt trời.“Hải Uy đến tại sao không bảo trước cho anh biết nhỉ?” Đường Hạo nghi hoặc, kéo tay Tiểu Ngưng đi vào nhà.Khi hai người vừa vào đại sảnh thì những người ngồi trên ghế cũng đồng loạt đứng dậy.Ngoại trừ Hải Uy, còn có một cặp vợ chồng trung niên. Đường Hạo cũngkhông nhận ra là ai, nhưng hắn cũng rất nhanh đoán được bọn họ là airồi.Lục Giai Ngưng mở to mắt nhìn đôi vợ chồng ở trong đại sảnh. Chỉ mộtthời gian ngắn thôi nhưng bây giờ cô không biết nên xưng hô với bọn họnhư thế nào cho phải và cũng không biết lấy thân phận gì để nói chuyệnvới bọn họ.Hai vợ chồng nhìn Lục Giai Ngưng đối với họ xa cách thì cũng cảm thấy xấu hổ. Bạch Thu Thực mở miệng xin lỗi trước: “ Thực xin lỗi, Lục tiểu thư! Là chúng tôi cố ý giấu giếm thân phận thật của cháu…..”Bạch Thu Thực vừa mở miệng đã vào đi thẳng vào vấn đề, Đường Hạo lễ phép mời khách nhân ngồi xuống: “Bạch tiên sinh, Bạch phu nhân, mời ngồi!” Sau đó hắn nhìn Hải Uy một cái, Hải Uy gật đầu gọi: “Anh Hạo!”Tất cả mọi người ngồi xuống xong, Bạch Thu Thực mới đẩy gọng kínhlên, sau khi chuẩn bị sẵn tâm lý ổn định mời nói về vụ tan nạn máy baykinh hoàng kia: “ Ngày đó, tôi cùng với vợ của tôi ở sân bay bên kiađón chờ Phương Úc. Đã mấy tháng rồi chúng tôi không có được nhìn thấyPhương Úc! Phương Úc đích thực là bảo bối của vợ chồng chúng tôi….”Nói tới đoạn này, Bạch Thu Thực cùng vợ đều lộ ra vẻ mặt đau buồn,nước mắt nóng bỏng cứ rơi xuống không ngừng. Bạch nghẹn ngào lên tiếngtiếp.“ Không lâu sau, sân bay truyền đến tin máy bay đã chạm đất. Vợchồng chúng tôi đều rất háo hức chờ gặp còn gái. Đột nhiên, nhân viêntrong sân bay thi nhau chạy ra ngoài đường băng, hơn nữa còn có tiếngcảnh báo……” Giống như cảnh tượng hãi hùng đó lại hiện ra trước mắt, Bạch Thu Thực ngừng nói, hít một hơi thật sâu rồi mới nói tiếp: “ Lúc ấy ở phi trường vô cùng ồn ào, rất nhiều người muốn xông ra ngoài xem. Tôi và vợ tôi cùng nhau cố gắng đi hỏi thăm xem có tin tức gì vềPhương Úc hay không. Nhân viên nói với chúng tôi máy bay gặp sự cố, thếlà chúng tôi cũng muốn xông ra bên ngoài tìm con…..Nhưng sau đó lại bịnhân viên ngăn lại…..”“Đúng lúc chúng tôi đang sốt ruột đến cực điểm thì nhân viên cứuhộ khiêng ra một người bị thương. Tôi và vợ chạy đến xem rồi thất vọngcô cùng. Đột nhiên lại nhìn thấy Phương Úc, chúng tôi như trút hết đượcgánh nặng trong lòng, theo nhân viên chạy đến bệnh viện….”“Tuy nhiên, trên người Phương Úc lúc đó có quá nhiều máu, nhưngbiết con bé vẫn còn sống cho nên chúng tôi vui mừng đến mức cái gì cũngquên….Quên không quan sát ‘Phương Úc’ mà chúng ta đưa về cùng với Phương Úc của chúng tôi không giống nhau….”Chương 337
Edit: Meimoko____“ Hơn nữa, trên người của cô ấy lại có chứng minh thư của BạchPhương Úc, dung mạo giống Phương Úc…Chúng tôi hoàn toàn cho rằng Lụctiểu thư chính là con gái của chúng tôi!” Bạch phu nhân bổ sung thêm.Về điểm này, Đường Hạo cũng giống như bọn họ. Đúng vậy! Lúc trước hắn đích thực là quá chủ quan. Đương nhiên sẽchẳng có ai nghĩ đến việc có hai người giống hệt nhau đi trên cùng một.Tỷ lệ xảy ra sự việc này trong thực tế quả thực là quá nhỏ.Lục Giai Ngưng nắm thật chặt tay Đường Hạo. Bây giờ khi nhớ lại tainạn thảm khốc đó, cô vẫn còn kinh hồn tán đảm. Hình ảnh chiếc máy bay nổ tung lại hiện lên trước mắt, cô vẫn còn nhớ rõ cảm giác luồng nhiệtphóng về phía cô lúc đó.Đường Hạo ôm chặt lấy cô, khẽ vuốt bàn tay đang run rẩy của cô, quan tâm săn sóc.Bạch Thu Thực lấy mắt kính xuống, xoa xoa những giọt nước mắt, sau đó lại đeo lên rồi tiếp tục nói: “ Cho đến khi Lục tiểu thư tỉnh lại, vợ tôi giúp cô ấy tắm rửa, mới phát hiện ra không hề giống với con gái của chúng tôi!”“Trên cổ của con có dấu ấn!” Lục Giai Ngưng nghẹn ngào nói ra ấn ký trên người mình.Bạch phu nhân vừa dùng khăn lau nước mắt, vừa nói: “ Cái này chúng tôi cũng không để ý, Phương Úc cũng có thể có những dấu ấn chính chúngtôi cũng không biết. Chỉ là, sau khi nhìn thấy vết sẹo trên bụng củacon, chúng tôi hoàn toàn xác nhận con không phải là con gái của chúngtôi! Qua bác sĩ kiểm tra, cũng biết thêm là con đã từng sinh con!”Tuy hai người bọn họ khóc lóc đau khổ như đứt từng khúc ruột, nhưngLục Giai Ngưng cũng không thể nào hiểu được tại sao bọn họ phải giấuthân phận của cô? Tại sao lại không đi tìm kiếm Bạch Phương Úc thật?“ Hai người các bác đã yêu quý con gái mình như vậy thì vì sao lại không đi tìm Bạch Phương Úc? Lại còn muốn cháu trở thành Bạch PhươngÚc! Đây chính là tình yêu ba mẹ dành cho con gái của hai vị hay sao?Khiến cho Bạch Phương Úc đến tận bây giờ cũng chưa có chỗ an táng chínhthức!”Yêu, không phải cứ chảy vài giọt nước mắt hay luôn miệng nói từ ‘yêu’ thì là thể hiện được tình yêu của bọn họ rồi. Lục Giai Ngưng thật sựbất bình thay cho Bạch Phương Úc.“Chúng tôi….” Bạch Thu Thực khó xử nhìn vợ, giống như đang có chuyện khó nói.Bạch phu nhân cũng liếc nhìn chồng một cái, sau đó tiếp tục nói ra: “ Chúng tôi…..Chúng tôi….xác thực là một cặp cha mẹ ích kỳ….Lúc chúng tôi qua đau thương, tự nói với mình rằng: con gái vẫn còn sống đây….. Lúcđó…..quả thật đã bỏ quên mất Phương Úc… Nhưng thật ra cũng một phần dohoàn cảnh…….”Đường Hạo cùng Hải Uy nhìn thoáng qua nhau, nhưng cũng không có ýđịnh cắt đứt lời người ta đang nói, chỉ lặng lẽ ngồi yên lắng nghe.“Bởi vì Phương Úc căn bản không phải là con của hai bác, có phảikhông ạ? Cũng chính bởi vì cô ấy không phải là con gái do hai bác sinhra nên mới có thể nhẫn tâm đối xử như vậy?” Lục Giai Ngưng kích động nói. Cô không muốn nghe những lời sám hối của bọn họ. Cô chỉ là thươngtiếc thay cho người chị em ruột thịt của mình, rất thương tiếc.Đường Hạo đứng lên ôm lấy Lục Giai Ngưng vào trong ngực : “ Ngưng, đừng kích động như vậy….”“Đường Hạo, em không muốn nghe họ nói nữa! Thật sự là quá khóchịu! Sao họ lại có thể nhẫn tâm như vậy? Bọn họ không nghĩ đến việcxương cốt của Bạch Phương Úc còn chưa được yên giấc, lưu lạc ở bên ngoài hay sao? Bọn họ chấp nhân chuyện thi cốt của chị ấy không còn……”“Không! Không phải! Chúng tôi thật sự có đi tìm! Đã đi tìm rồi mà!” Bạch Thu Thực nhanh chóng nói ra, “ Chúng tôi đã sớm điều tra ra được Đường tiên sinh đem thi thể Phương Úc về Đài Loan an táng! Chúng tôi biết rõ Phương Úc đã được an nghỉ, chonên…..”“Các vị trước mắt đừng kích động, xin hãy nghe chuyện của chúng tôi đã!” Bạch Thu Thực thở dài một hơi: “ Hết thảy tất cả đều là vì tài sản của Bạch gia, hết thảy cũng chỉ là vìkhối tài sản đó. Kỳ thật, tôi cũng không phải họ Bạch! Tôi là đứa conđược Bạch lão phu nhân nhận về nuôi. Lục tiểu thư, cháu cũng đã gặp Bạch lão phu nhân rồi mà, đúng không?”“Đúng vậy! Bà nội!” Tâm tình Lục Giai Ngưng ổn định lại đôi chút, lên tiếng trả lời câu hỏi của Bạch Thu Thực.“Mẹ nuôi của tôi nhận nuôi ba người con, mà tôi chính là người lớn nhất, phía dưới còn có hai đứa em trai. Mẹ nuôi kỳ thật là một bà lãorất kỳ quái! Tuy bà thu dưỡng ba người con, nhưng lại chẳng yêu mếnngười nào, không thích bất cứ ai. Nhưng mà lạ thay, bà lại rất thíchPhương Úc! Phương Úc lớn lên bên cạnh mẹ nuôi của tôi! Mấy năm trước, mẹ nuôi luôn luôn nói rằng: tài sản của Bạch gia sau này sẽ để lại hết cho cho tôi, nhưng không có lập di chúc! Đúng lúc bà muốn lập di chúc thìtai nạn máy bay xảy ra. Lúc đó là thời điểm then chốt, tôi làm sao cóthể đem chuyện Phương Úc gặp phải tai nạn máy bay qua đời nói cho bàbiết được! Nếu bà biết, chắc chắn tôi sẽ không còn là người thừa kế nữa! Cho nên, vì sợ Lục tiểu thư phục hồi trí nhờ, chúng tôi đã tẩy vết xămtrên cổ và làm mờ đi vết sẹo trên bụng của cô ấy….Những dấu ấn có thể sẽ khiến cô ấy nhớ lại mọi chuyện….”Hết thảy đều là vì tiền.Chung quy mọi thứ cũng chỉ vì tiền.“Cho nên, các người vì muốn có được gia sản đó đã không ngần ngạiđem tôi trở thành con gái của các người? Tôi đã trở thành quân cờ chotrong bài cờ tính toán giành gia sản nhà các vị? Hai người đều là ngườicó học, có đạo đức, lại di giấu giếm thân thế của người khác, khiến tôi phải rời xa những người tôi yêu thương! Hai người biết rõ tôi đã sinhcon, tôi là một người mẹ, các người có nghĩ đến việc con của tôi bởi vìmất mẹ mà bị tổn thương đến mức nào không?” Lại nghĩ đến việc Đường Hạo suýt nữa không gượng dậy nổi, Dương Dương khóc như mưa, trong lòng cô lại càng cảm thấy khổ sở.“Lục tiểu thư, những việc trước kia chúng tôi đã làm thật sự cólỗi với cháu! Mong cháu tha lỗi cho chúng tôi! Cho nên, ngay sau kho mẹnuôi của tôi qua đời, chúng tôi đã an bài cho cháu trở về Đài Loan đànphán với tập đoàn Đường thị. Chúng tôi đã nghĩ đó là cách tốt nhất đểcháu gặp được Đường tiên sinh!” Bạch phu nhân đứng dậy, nhanh chóng giải thích: “ Tôi cùng chồng tôi cũng muốn nhanh chóng nói cho cháu biết tất cả mọichuyện….Chỉ là, sợ cháu không tiếp nhận nổi…..Mà sự việc cũng rất khó mở miệng nói thành lời…”“Vậy ý của bác là… cháu nên cảm ơn các người sao?” Lục Giai Ngưng không thể nào chấp nhận được câu trả lời như vậy, một chút cũng không thể tiếp nhận: “ Phương Úc….Phương Úc …không phải là con gái ruột của các người, đúng không?” Cô lặp lại câu hỏi này một lần nữa.Vợ chồng họ Bạch nhìn qua lẫn nhau, yên lặng gật đầu. Bạch phu nhân thừa nhận nói: “ Phương Úc là đứa con được chúng tôi nhận nuôi từ nhiều năm về trước….”“Nhận nuôi? Nhận nuôi ở chỗ nào?” Cô cho tới bây giờ cũng chưa baogiờ nghe mẹ nói qua chuyện mẹ sinh đôi, và cô là một trong hai đứa béđó. Mẹ cho đến trước lúc chết cũng không có nói cô còn chị em nào khác.Mẹ thường xuyên ôm cô và nói: “Mẹ chỉ có một mình con, vậy mà mẹ không có con được cuộc sống sung sướng! Là mẹ làm liên lụy đến con!”Cho nên cô có cảm giác chính mẹ cũng không biết bản thân còn có mọt đứa con gái, chị em song sinh với cô.“Chúng tôi bế đứa bé trực tiếp từ trong bệnh viện! Là ba của cháubán Phương Úc cho chúng tôi…Chúng tôi đã đưa cho ông ta ba trăm vạn…” Bạch Thu Thực hổi tưởng lại.Lục Giai Ngưng nặng nề ngã xuống ghế sô pha, sắc mặt trắng bệch nhìn bọn họ. Cô không thể nào tiếp nhận được đáp án này: “ Làm sao có thể? Ba của tôi làm sao có thể đi bán con của mình? Loại chuyện như vậy sao ba có thể làm ra được!”Chương 338
Edit: Meimoko_______Vợ chồng nhà họ Bạch thỉnh cầu chân thành nhiều lần, cuối cùng LụcGiai Ngưng cũng đồng ý để họ đưa tro cốt Bạch Phương Úc về Anh an táng.Dù sao Bạch Phương Úc cũng lớn lên ở Anh, có lẽ cô ấy sẽ thích được ở đó hơn!Bất kể như thế nào thì nhà họ Bạch cũngđã dưỡng dục Bạch Phương Úc vô cùng tốt. Có thể thấy được vợ chồng họBạch thực sự rất yêu mến co con gái này.Lục Giai Ngưng tựa người bên cửa sổ, khẽ thở dài một hơi.“Làm sao mà than thở vậy?” Từ công ty trở về, Đường Hạo vừa vào phòng đã nghe thấy tiếng thở dài của Lục Giai Ngưng.Lục Giai Ngưng quay đầu, không đếm xỉa gì đến hắn, nói một câu: “ Tại vì cảm thấy có người quá bạc nhược không đủ sức cưỡng lại một ít hấp dẫn!”Đường Hạo xoay người cô lại, cúi thấp đầu xuống, dừng lại trên đôi mắt của cô, nói: “ Anh không hiểu, người em đang muốn nói đến là ai? Hả?”Ánh mắt Lục Giai Ngưng tẩn ngẩn nhìn hắn, đưa tay lên khẽ vuốt gò má của hắn: “Anh còn không biết em đang nói đến ai hay sao?”Đường Hạo túm lấy bàn tay của cô, cắn một cái xuống trả thủ: “ Ánh mắt của em đang nói chính là anh! Nhưng anh tuyệt đối sẽ không cấm mình bị hấp dẫn chinh phục!”Lục Giai Ngưng nhăn mũi lại, tiếp tục ngẩng đầu lên chất vấn hắn: “Anh còn dám nói không phải? Nếu như anh chịu nổi hấp dẫn thì làm sao có thể dễ dàng bị ‘ Bạch Phương Úc’ cưa đổ như vậy? Anh không biết là anhthích người ta quá nhanh hay sao?”Đường Hạo liếc cô, không muốn tiếp tục tranh luận vấn đề này nữa: “Em ở nhà nghĩ lung tung cái gì vậy hả? Ngày mai đến công ty làm việc rồi, ở đó anh sẽ tự mình dạy em một số việc!”“Đến công ty anh làm gì? Dạy nhân viên của anh tạo hình với trang điểm hay sao?”Cô mới không cần đến công ty của hắn. Ai mà biết được liệu hắn có cùng với những phụ nữ khác ở chung một chỗ hay không? Nếu mà nhìn thấy hắn cùngngười khác, cô không phải là đã tự mình rước thêm buồn bực lên người rồi hay sao? “ Anh đừng có lảng tránh vấn đề! Anh nói đi, anh có phải thoáng cái đã thích ‘Bạch Phương Úc’ không?”Đường Hạo bất đắc dĩ mà thở dài, một tay giữ lấy cằm của cô, hỏi: “Anh hỏi em: Bạch Phương Úc đó là ai? Chẳng phải chính là em hay sao?”“Nhưng lúc đó em là ‘Bạch Phương Úc’ chứ đâu phải là Lục Giai Ngưng!” Dù biết ‘Bạch Phương Úc’ đó chính là mình, nhưng cô vẫn ghen, tự ăn dấm chua của chính mình.“Mặc kệ em là Bạch Phương Úc, hay là Lý Phương Úc, Trần Phương Úc…hay là Lục Giai Ngưng! Chỉ cần là em, anh sẽ thích! Anh nói như vậy, em đã hiểu chưa?”Nếu bây giờ cô còn nói lại chuyện này, hắn cũng không ngại nói cho côbiết, ngay từ đầu hắn đã nhận định cô là Lục Giai Ngưng rồi.“Em làm sao mà tin được! Nếu đổi lại là một phụ nữ giống hệt em,không thể nói trước được! Có lẽ anh sẽ yêu mến, thoáng cái mà khôngkhông chế được mình!” Cô không tin nói.Đường Hạo nhàn nhạt nhếch môi. Không cần ‘nếu’, thực tế đã có mộtngười giống hệt cô đến câu dẫn hắn rồi, và sự thật đã chứng minh hắnkhông phải loại người hoa tâm. Hắn vượt qua khảo nghiệm một cách xuấtsắc. Bất quá, chỉ là hắn không nói cho cô biết mà thôi.“Không có chuyện ‘nếu’ ở đây! Anh không để ý!” Đường Hạo không hề hứng thú nói, sai đó thì vỗ bờ vai của cô, “ Nhanh chuẩn bị, lát nữa chúng at đi gặp ba mẹ!”“Không được! Anh trước hết phải trả lời em, rốt cuộc anh yêu mến Bạch Phương Úc nhiều hơn hay Lục Giai Ngưng nhiều hơn?”Cô giang hai tay, giống như một đứa trẻ, hai tay giơ ngang ngăn cản trước người hắn.“Rõ ràng chỉ có một mình em, em muốn anh trả lời cái gì? BạchPhương Úc là ai anh còn chưa có gặp qua, em muốn anh trả lời thế nào?” ĐƯờng Hạo bị buộc phải nói nóng lên đáp lại lời cô.Vành mắt Lục Giai Ngưng thoáng cái đã hồng lên, dường như bị ủy khuất rất lớn, cánh môi run rẩy nói: “ Em biết là anh yêu ‘Bạch Phương Úc’ hơn mà! Dù cho ‘Bạch Phương Úc’ cólàm loạn như thế nào, anh cũng vẫn yêu cô ấy, không bao giở nổi nóng! Em bất quá mới chỉ là tùy hứng nói với anh thôi, anh đã nổi giận lênrồi….”“Anh đã nổi giận với em rồi sao?” Hắn nhìn bộ dạng điêu ngoa của cô, đột nhiên bật cười, ngay cả khóe mắt cũng nổi lên sự ôn nhu sủng nịnh: “ Là em hay nghĩ lung tung!”“Cho dù chưa có tức giận hẳn nhưng anh đối với em không bình tĩnh! Nếu là ‘Bạch Phương Úc’, anh nhất định sẽ không thế…” Lục Giai Ngưng xoay người, chạy đến một góc khác phòng.Nhìn bộ dạng buồn bực của cô, Đường Hạo nhịn không được mà cười rộ lên: “Vậy như em nói, em là muốn anh yêu thương ‘Bạch Phương Úc’ nhiều hơn, còn Lục Giai Ngưng thì ít hơn, phải không?”Bị hắn hỏi ngược lại như vậy làm cho Lục Giai Ngưng không biết phải trả lời như thế nào. Đúng vậy! Rõ ràng chỉ là một người : “ Em… không biết !”“Vậy anh hỏi em, nếu lúc đó anh không có một chút cảm giác nào với ‘Bạch Phương Úc’, lạnh lùng từ chối thẳng thừng, em nói đi, liệu em cóvui không? Rõ ràng là em xuất hiện trước mặt anh, anh chẳng lẽ chỉ vì em thay đổi tên họ mà lại không thích em, liệu em có chấp nhận đượckhông?” Đường Hạo tiếp tục hỏi cô, cũng chờ cô trả lời. Hắn đã nóiđến như thế này, càng chứng minh người hắn yêu chính là Lục Giai Ngưng.Lục Giai Ngưng ngẩng mặt lên, không có phản bác lại lời nói của hắn.“Tại sao em không nói gì?” Hắn mỉm cười nhìn cô.“Nói không lại anh…”Đường Hạo nâng người cô dậy, sủng ái có thừa nói: “ Vậy đi thay quần áo mau lên! Lát là đi gặp cha mẹ của anh rồi!” Bản thân cô đã hồi phục trí nhớ lại mấy ngày rồi, cũng nên đến thăm hỏi cha mẹ chồng tương lai chứ?“Bây…giờ sao?”“Đúng! Anh đã bảo bọn trẻ thay quần áo sạch đẹp rồi, chúng ta sẽ cùng trở về!”Lục Giai Ngưng lập tức lắc đầu, giống như môtơ, cả thân người nảy lên: “ Không được! Em không muốn đi! Em không muốn đem con cùng về!” Cha mẹ của hắn tuyệt đối không ưa thích gì cô. Cô mà đi chỉ tổ rước lấy nhục vào người.“Sao lại không được? Yên tâm, hiện tại cha mẹ của anh cũng đang nóng lòng muốn gặp em! Ngoan, đừng áp lực tâm lý quá…!” Đường Hạo cũng biết cha mẹ của hắn trước kia đối với cô không tốt, nhưng bâygiờ tuyệt đối không có giống như vậy. Bọn họ còn đang hận không thể lập tức đem luôn cô con dâu này về nhà.Lục Giai Ngưng nắm chặt lấy thành giường, cúi thấp đầu xuống: “ Em hiện tại không thấy thoải mái….Muốn được ở nhà nghỉ ngơi…” Nói không đi, chính là không đi.“Đến đó rồi nghỉ ngơi luôn một thể! Ở đó cũng có nhiều phòng mà!” Đường Hạo nhẫn nại khuyên nhủ. Hắn rất muốn nhanh chóng dẫn cô về nhà,chính thức ra mắt cha mẹ và mọi người. Con đã lớn như vậy rồi, chẳng lẽcứ sống với nhau mãi mà không có danh phận hợp pháp gì hay sao?“Không đi! Anh mang theo bọn trẻ về trước đi! Em muốn được nghỉ ngơi!” Cô bốc đồng nằm trên giường lớn, nhắm chặt mắt, không muốn nói chuyện với hắn nữa.Đường Hạo ngồi xuống bên giường, thấp giọng dò hỏi: “ Vậy em định vĩnh viễn không đến nhà của anh sao? Muốn cả đời này cũng không gặp cha mẹ của anh ư?”“Em không biết…. Em bây giờ chưa có sự chuẩn bị tâm lý tốt….Xin anh đừng có ép em được không?”“Vậy khi nào thì em mới chuẩn bị tốt? Nếu em không tự giải phóngđược mình thì khi nào chúng ta mới kết hôn được? Lục Giai Ngưng, hyvọng em nhanh chóng chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, bởi vì anh đã chongười chuẩn bị hôn lễ của chúng ta rồi!” Đường Hạo sửa sang lại quần áo, ở một bên nói ra.Chương 339
Edit: Meimoko______“Kết hôn?” Lục Giai Ngưng thốt lên hai chữ này, “ Trước kia chúng ta cũng đã nói qua rồi không phải sao? Em không muốn kết hôn với anh!”Đường Hạo không giải thích được nhìn cô, nói ra một cách rất tự nhiên: “Con của chúng ta đã lớn như vậy rồi, hiện tại em cũng đã khôi phục lại trínhớ, chuyện của Bạch Phương Úc đã giải quyết xong. Chúng ta không kếthôn, em còn muốn thế nào?”Nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô hiện tại cũng đã là lão bà của hắn rồi, nói không chừng còn có thêm cả một đứa con rồi cũngnên!Lục Giai Ngưng nghe thấy lời của hắn, lại càng không muốn gả cho hắn. Hắn bây giờ còn không hiểu cái gì gọi là hôn nhân, nói ra những lý dokia, hắn nghĩ những việc đó liên quan đến kết hôn hay sao?Cô vuốt vuốt tóc mình, kiên định nhìn hắn: “Thật xin lỗi, trước mắt em cần tìm một công việc đã sau đó mới nghĩ đến chuyện kết hôn!”“Em muốn một công việc thì có gì khó! Anh chẳng phải đã nói trước là muốn em đến công ty anh làm việc rồi hay sao?” Cho cô một công việc, đối với hắn mà nói không có gì là khó cả. Hơnnữa, hắn còn rất thích việc mỗi ngày được cùng cô đi làm, trong công tytùy thời gian mà có thể gặp cô.“Công việc trong công ty anh không phù hợp với em! Em muốn tìm một công việc mà mình yêu thích để làm!” Lục Giai Ngưng kiên định nói. Cô đã nghĩ trước rồi, sẽ đến một công ty giải trí nghệ thuật nào đó để xin việc.“Em muốn tự mình tìm việc ư? Ừ, trước tiên nói cho anh nghe thử xem nào!”“Chuyện này là bí mật! Về sau tự nhiên anh sẽ biết!” Lục GiaiNgưng không phải là muốn giấu diếm mà là nếu cô nói ra sợ rằng hắn sẽ bù lu bù loa lên rồi không đồng ý. Hiện tại, cô muốn có cuộc sống riêngcủa mình, không muốn bị hắn can thiệp vào.“Ba, mẹ….” Tiếng bốn bàn tay nhỏ bé đập vào cửa. Không đúng, hẳn là đá cửa. Bọn nhóc này đã chuyển từ tay sang chân rồi!“Ba, mau mở cửa cho bọn con! Nhị Nhị muốn vào! Chị ấy muốn mẹ chải tóc cho!” Tiếng nói bất đắc dĩ của Dương Dương truyền từ ngoài cửa vào. Nó thật sựkhông thích mái tóc dài của người chị gái, mỗi ngày đều phải chải chuốt, thật phiền toái: “ Nhị Nhị, bằng không chị cắn tóc ngắn đi! Giống như em đây này! Tiết kiệm được bao nhiêu thời gian!”“Ai cần! Nhìn tóc của em thật khó coi!” Tiếng Nhị Nhị ghét bỏ, cách một cánh cửa truyền vào trong phòng.Nghe hai đứa con nói chuyện, Lục Giai Ngưng nhịn không được mà bật cười.Bởi vì cửa không mở cho nên tiếng đập cửa càng lúc càng dồn dập.Lục Giai Ngưng không có báo trước, đột ngột mở cửa phòng. Hai đứa trẻ giống như quả banh, ngã phịch xuống, lăn vào trong phòng.Chị đè lên em, nằm trên nệm người một lúc mới ngồi dậy, đứng sang một bên. Dương Dương chu cánh môi lại, chậm rãi đứng dậy theo: “ NhịNhị, vì sao mỗi lần đều là chị ngã đè lên người em vậy? Chị không sợ embị đè bẹp sao? Chị là chị gái mà có biết đau lòng cho em trai khôngvậy…..”Nhị Nhị cười hì hì, “Em là đàn ông con trai đấy nhé! Đỡ cho chị gái là điều đương nhiên! Đừng có cằn nhằn hẹp hòi như thế!”“Mỗi lần đều hung hăng đè ép lên người em lại còn….Chị có hiểu bịđè ép đau đến thế nào không? Hiện tại, chị cũng thật nặng lắm đấy….” Dương Dương nhăn mũi lại nói.“Em nói ai nặng? Chị mà béo à?” Nghe thấy có người nói mình béo, Nhị Nhị lập tức hét ầm lên, hai mắt vốn mở to lại càng thêm to, trông rất hung dữ.Dương Dương bị Nhị Nhị thét cho, lập tức lui về phía sau vài bước, nhưng vẫn kiên trì nói: “ Thật sự là rất nặng đấy! Chị ngã lên người em, em đương nhiên là biết chị nặng hay nhẹ….”“Aaaaaaaaaaaaaaaa” Nhị Nhị hổn hển không chịu thừa nhận, hét lớn lên một tiếng, muốn lấn áp hoàn toàn tiếng nói của đứa em.Tiếng kêu của Nhị Nhị làm cho ba người trong phòng lui về phía sau vài bước, Dương Dương bịt chặt lỗ tai, nói to: “ Đừng có kêu lên nữa! Thật khó nghe! Rất khó nghe!”“Nói béo, rồi còn nói giọng khó nghe….Hừ, Dương Dương, em chết chắc rồi!” Nhị Nhị hô to lên một tiếng, bắt đầu vung tay vung chân đánh vào người đứa em.Con trai luôn thích đánh nhau, cùng những đứa bé trai cùng tuổi đánhnhau vài quyền vài cước. Nhưng đối mặt với các cô bé gái, đặc biệt lạilà chị gái của mình, Dương Dương hiển nhiên không có năng lực chống đỡ: “ Nhị Nhị, chị đừng có làm loạn! Đừng có mà không biết điều!”Dương Dương ôm đầu, chạy loạn khắp nơi trong phòng, Nhị Nhị như phát điên hung hăng truy đuổi phía sau: “Ai bảo em nói lung tung! Ai cho em nói lung tung….” Nhị Nhị đầu tóc rối bù, trông càng giống một đứa trẻ điên dại hơn.Dưới tình cảnh không còn chỗ nào để trốn, Dương Dương không thể không nhào vào lòng của mẹ, nói nhanh: “ Mẹ, mẹ cứu con! Nhị Nhị điên mất rồi!”Nhị Nhị nâng chân dài lên, hung hăng đá vào mông Dương Dương một cái: “ Đừng có nói bậy! Mẹ, mẹ mau buông nó ra đi! Con muốn đánh nó!”Dương Dương tránh trong ngực mẹ, không phục thét lên: “ Nhị Nhị, em không phải là không đánh lại chỉ, chỉ là sợ chị bị thương thôi! Chị đừng có náo loạn nữa đi!”Nhị Nhị đâu thèm để ý đến lời nói của Dương Dương, trái một đá, phải một cước, hung hăng đánh Dương Dương: “ Ai bảo em nói chị? Là tại em nói lung tung! Ai béo hả? Chị tập vũ đạo cả năm, gầy hết đi rồi còn gì!”Nhìn bộ dạng con trai bị đá khóc không ra nước mắt, Đường Hạo tranh thủ thời gian mà ôm lấy cô con gái nóng tính vào lòng: “ Được rồi! Được rồi! Đừng có đánh em con nữa!”“Ba…Ba xem Dương Dương khi dễ con kìa! Bam au giúp con phạt nó đi ba!” Nhị Nhị rầu rĩ rơi nước mắt, bộ dạng đáng thương cực điểm, giống như thể người bị đá vừa rồi chính là cô bé.“Được! Được! Được! Một lát nữa ba sẽ thay con dạy bảo nó một trận!” Đường Hạo nhìn con gái rồi nói ra. Con gái bé bỏng xinh đẹp đáng yêu, thoạt nhìn cũng đã thấy yêu mến.“Mẹ, con chỉ nói sự thật thôi! Con không có sai! Mẹ nhất định phải bảo vệ con!” Dương Dương ủy khuất ôm chặt lấy mẹ, sau đó quay đầu lại nhìn ba đang ôm Nhị Nhị.“Ha ha ha…..” Lục Giai Ngưng không trả lời con, chỉ bật lên tiếng cười không thể nhịn được.Thật may vì sàn nhà khá sạch sẽ, bằng không quần áo sạch đẹp của hai đứa sẽ bị bẩn nhanh không thể tả! Muốn hai đứa bé này ngoan ngoãn, đúng là không dễ!Trước kia, lúc bọn nó còn ở trong bụng của cô, mỗi ngày đề động đậyliên tục, chưa có lúc nào ngừng. Ha ha, cá là bọn nó đã đánh nhau từ lúc còn ở trong bụng của mình!~~ Tiểu Ngưng thầm nghĩ trong đầu.“Mẹ, mẹ đừng có cười mà! Mẹ nhất định phải bảo vệ còn đấy nhé! Ba cũng muốn đánh con rồi!” Dương Dương nhanh chóng nói, hiện tại Nhị Nhị đã có ba hỗ trợ mà nó thì vẫn một mình chiến đấu.“Được rồi! Hai đứa đừng làm loạn nữa! Mau chóng sửa sang lại, lát nữa không phải còn đến chỗ ông bà nội hay sao?” Lục Giai Ngưng lớn tiếng nói, bộ dáng bà mẹ thập phần uy nghiêm. Tuy cô không muốn đến chỗ ba mẹ của hắn, nhưng vẫn muốn những đứa con của côđược quản lý thật tốt: “ Nhị Nhị, nhanh qua đây! Mẹ chải tóc cho con….”Nhị Nhị từ trong lòng ba nhảy xuống, chạy đến bên giường, ngồi vững: “ Mẹ, chải cho con một kiểu tóc thật là đẹp, mẹ nhé!”Chương 340
Edit: Meimoko______Vì nghênh đón con dâu tương lai, vợ chồng Đường thị đã cho người quét dọn sạch sẽ, trang hoàng lại nhà cửa một phen. Cũng cho bày tất cảnhững bộ đồ dùng cao cấp đắt tiền nhất, bàn ăn bóng loáng nhẵn nhụi, ánh đèn chùm chiếu xuống làm nổi lên vẻ đẹp sang trọng và tôn quý.Hai vợ chồng Đường thị ăn mặc sang trọnglộng lẫy cùng ngồi trên ghế sa lon chờ người tới. Hàn Tú lại một lần nữa lo lắng cho chồng, sửa sang lại quần áo đồng thời cũng nói: “ Đừng lộn xộn! Bằng không lát nữa quần áo lại nhăn nhúm!”Đường Lập Huân nhìn bộ dạng khẩn trương của vợ, nhịn không được mà muốn bật cười: “Bà xã, em đừng khẩn trương như thế có được hay không? Con trai dẫn con dâu tương lai trở về, cũng không phải muốn chúng ta thân cận!”Bụp.Hàn Tú nặng nề đánh vào ngực của chồng: “ Không cho phép nói lungtung! Chúng ta nhất định phải chỉnh tề gặp con dâu tương lai, đây chínhlà thể hiện tâm ý chúng ta tôn trọng con bé! Ai bảo trước kia chúng talàm quá nhiều chuyện khiến con bé bị tổn thương sâu sắc như thế chứ?”Đối với Lục Giai Ngưng, Hàn Tú cảm thấy bà đã mắc nợ cô gái này rấtnhiều, khiến cho cô bé chịu tổn thương sâu sắc. Bà vốn đối với ngườikhác không cay nghiệt nhưng đối với cô bé đó thì lại quá cay nghiệt. Nếu không phải bà đã hai, ba lần phá chuyện của con trai với cô bé, cho dùcô bé không muốn gả vào Đường gia, bà vẫn bưng bộ mặt cao cao tại thượng đi chỉ trích cô bé là kẻ hám giàu còn giả bộ….. Cô bé cũng không bị dồn đến mức phải đi Anh quốc…“Bà xã, em đừng có khẩn trương như vậy! Bọn trẻ sẽ không so đo với chúng ta đâu! Con bé dù sao cũng là gả cho Đường Hạo, không phải làchúng ta, em nói xem có đúng không?” Đường Lập Huân trấn an.“Dù nói là như vậy nhưng em vẫn cảm thấy thấp thỏm không yên!”Hàn Tú cau lông mày lại. Nếu biết hết thảy mọi sự việc thì có lẽ bà đã tạođược ấn tượng tốt đẹp trong mắt con dâu, chứ không phải băn khoăn hồihộp như bây giờ.Một tiếng phanh xe từ bên ngoài truyền vào. Vợ chồng Đường thị nhanh chóng đứng dậy, đi ra phía cửa, ngừng thở đợi chờ.Dương Dương đi vào nhà trước tiên, đứng trước mặt ông bà nội: “Chào ông nội, bà nội! Buổi tối tốt lành!” Cậu bé mặc một bộ lễ phục kiểu tây, lễ phép chào hỏi, sau đó hôn ông bà nội của mình mỗi người một cái. Xong xuôi, cậu bé lại giương cao gò má,muốn ông bà nội hôn lại mình.Dương Dương tiếp nhận những chiếc hôn từ ông bà nội xong mới đi vào trong đại sảnh.Nhị Nhị giữ lấy làn váy đi phía sau, cúi thấp đầu xuống. Hành độngtheo đúng tiêu chuẩn của công chúa, quý tộc châu Âu, lộ ra nụ cười thiên sứ: “ Chào ông bà nội! Chúc buổi tối tốt lành!”Tương tư, vợ chồng Đường thị cũng hôn lên má cháu gái. Sau đó, haingười đưa mắt nhìn ra bên ngoài, tìm kiếm bóng dáng mẹ của bọn trẻ.Nhưng mà…..chỉ nhìn thấy con trai họ bước vào.Trái với hai đứa con đi trước lễ phép cẩn thận, Đường Hạo lại có vẻkhông lễ phép hơn rất nhiều. Tay hắn mang theo áo, đi đến trước cha mẹcủa mình: “ Cha, mẹ….!” Câu chào buổi tốt được lược bỏ.“Người đâu?” Hàn Tú chạy ra ngoài nhìn nhìn, sau đó lại quay trở về phòng.Đường Hạo nhún vai nói: “Người không phải đã ở đây rồi sao!?”“Mẹ đang nói Tiểu Ngưng cơ mà! Tiểu Ngưng đâu?” Hàn Tú sốt ruột lôi kéo tay con trai nói, còn mắt thì cứ nhìn ra ngoài ngóng trông.“À, Tiểu Ngưng hôm nay không thoải mái, con để cô ấy ở nhà nghỉ ngơi!”Đường Hạo hời hợt nói, sau đó ôm lấy bụng làm bộ dạng đói cực kỳ : “Có thể ăn cơm luôn được không? Con đang đói lắm!”“Hả?” Hàn Tú thất vọng cúi đầu xuống, sau đó sai người hầu đem bữa tối lên.Trong cả bữa tối, người ăn cũng chỉ có hai đứa trẻ. Những người lớnthì hầu như là có tậm sự, không chút hào hứng, chẳng buồn để ý đến thứcăn trong đĩa.Lúc bọn nhỏ bỏ dao dĩa xuống, tỏ ý đã ăn xong, bữa tối cứ như vậy mà được tuyên bố kết thúc.Sau khi nhìn bọn trẻ ra ngoài sân chơi, Hàn Tú đưa ánh mắt nhìn thẳng vào con trai: “Có phải con bé vẫn chưa tha thứ cho ba mẹ, cho nên mới không tới?”“Mẹ, mẹ đừng có nghĩ nhiều! Không có chuyện như vậy đâu!” Đường Hạo vỗ vỗ sống lưng, an ủi mẹ hắn: “ Cô ấy chẳng qua là chưa chuẩn bị tâm lý tốt thôi! Cho cô ấy một chútthời gian suy nghĩ cũng tốt! Đều là tại con, không nói chuyện này với cô ấy trước!”“Thật không?” Hàn Tú không tin hỏi.“Thật mà! Mẹ yên tâm đi, cô ấy nhất định trốn không thoát! Ha haha , có hai đứa con ở đây, cô ấy không gả cho con thì còn gả cho ai?” Hắn nắm chắc điểm này, tràn đầy tự tin nói.Hàn Tú không nghĩ được lạc quan giống như con trai bà. Lúc trước,Đường gia bọn họ đối xử với Lục Giai Ngưng quá tệ, khiến cô bị tổnthương sâu sắc. Phụ nữ thường hay nghĩ rất nhiều chuyện và tự trọng vôcùng, cho nên đâu dễ gì bỏ qua những chuyện trước kia: “ Con trai à! Con cần phải quan tâm đến con bé hơn đấy!Đừng có cho rằng có con ở đây rồi thì con bé nhất định là của con!”“Mẹ nghĩ quá nhiều rồi! Sự việc thật ra không phức tạp như mẹtưởng đâu! Tiểu Ngưng đâu phải cô gái phức tạp! Tiểu Ngưng ấy à, cô ấyvẫn chỉ là không tiếp thu nhanh mọi chuyện thôi! Cô ấy so với người khác luôn chậm hiểu hơn nửa nhịp, thời gian thích ứng cần dài hơn!” Đối với Lục Giai Ngưng, hắn đã hiểu rõ như lòng bàn tay rồi.Nhưng Đường Hạo không biết, lúc này đây hắn đã tự tin một cách tháiquá, hay nói chính xác hơn hắn không thể hiểu nổi phụ nữ nghĩ gì.***************“Lục tiểu thư! Cô đã trải qua vòng tuyển chọn của chúng tôi! Ngày mai có thể đi làm luôn được chứ?” Nữ quản lý mỉm cười chuẩn mực nhìn Lục Giai Ngưng.Lục Giai Ngưng lập tức gật đầu. Công ty này cô rất muốn được vào làmviệc. Ở đây không chỉ có đãi ngộ tốt, mà còn có rất nhiều ngôi sao,người mẫu nổi tiếng. Làm thợ trang điểm ở đây, cô sẽ rất nhanh thànhdanh, “ Đương nhiên là không có vấn đề gì! Ngày mai tôi nhất định sẽ đến đúng giờ! Cảm ơn công ty đã cho tôi cơ hội làm việc!”Hì hì, kỳ thật cô cũng không phải muốn nổi danh gì, nhưng hy vọng sẽtạo được chút ít danh tiếng trong giới. Không có cách nào khác, bởi danh tiếng chính là tiêu chuẩn quan trọng để xác định một cá nhân có thànhcông hay không.“Cũng là do cô có năng lực cho nên chúng tôi mới tuyển cô! Cáchhóa trang của cô rất có cá tính, sáng tạo và thêm phần phóng khoáng,chúng tôi rất thích!” Nữ quản lý bổ sung thêm.Được người khác khen ngợi, Lục Giai Ngưng nhịn không được mà mỉm cười, đồng thời cũng tự tin thêm mười phần: “Cảm ơn!”Nữ quản lý tiếp tục nói: “Bởi vì công việc của chúng ta có tínhchất đặc thù, cho nên thời gian công tác mỗi ngày là không ổn định, hyvọng cô có thể sắp xếp tốt!”“Điểm này tôi sẽ xử lý tốt, xin quản lý yên tâm! Tôi nhất định sẽ không làm cho công việc bị trễ nải!” Sau khi Tiểu Ngưng luôn miệng hứa hẹn mới chào tạm biệt với quản lý, đi ra khỏi công ty.Đi xuống dưới lầu, Tiểu Ngưng mới quay lại nhìn tòa nhà cao lớn đồsộ. Dưới ánh mặt trời chói chang ban trưa, cô mỉm cười một cái thậttươi. Cô, Lục Giai Ngưng đã có một công việc chính thức, muốn từ nơi này bắt đầu lại tất cả. Lúc trước cô ở Aisha, vị trí có được đều là nhờviệc cô là ‘Bạch Phương Úc’. Lúc này đây, cô đã được dùng lại thân phậnLục Giai Ngưng.Trong lòng Lục Giai Ngưng cảm thấy vững tin và bình ổn, bởi vì cô đãcố gắng hết sức của mình. Bây giờ cô cần phải đi thuê một phòng trọ. Một căn phòng ở gần công ty có lẽ là tiện nhất.Chỗ của Đường Hạo, cô không muốn tiếp tục sống như thế nữa. Cô phảicó cuộc sống của chính mình. Cô muốn làm một người phụ nữ độc lập.Chương 341
Beta: Meimoko_____Từng kiện quần áo được lấy từ trong tủ ra bỏ vào trong vali. Nhưngvali đã đầy, trong khi quần áo vẫn còn có rất nhiều trong tủ. Lục GiaiNgưng dùng cánh tay quệt mồ hôi trên trán, thở hồng hộc nhìn quần áotreo trong tủ.”Tại sao có nhiều như vậy? Vứt bỏ thật đáng tiếc! Trời ạ, quần áo nhiều như vậy mình còn muốn mặc thêm vài năm!”Cô nhìn trái nhìn phải xem xét cuối cùngvẫn là không cam lòng vứt bỏ, cố gắng nhét tất cả vào va li. Nhìn cả bachiếc vali căng đầy, cô cau lông mày lại:”Nhiều đồ như vậy, mình làm thế nào để di chuyển được đây? !”“Mẹ,mẹ đang ở đây làm gì vậy ạ?” Dương Dương chỉ vào ba cái vali to đùng đặt trên giường, nhíu mày hỏi.Nhị Nhị vỗ vali, mở to hai mắt nói: “Mẹ giống như phải rời khỏi đây! Mẹ, mẹ muốn đi đâu vậy ạ? Mẹ muốn rời ra ngoài ở sao? Không ở cùng một chỗ với ba nữa ạ?”“Đừng đi mà…, mẹ! Chẳng lẽ mẹ không muốn một nhà chúng ta được sống chung một chỗ hay sao? Mẹ, đừng đi!”Dương Dương nắm chặt quần áo của Tiểu Ngưng, gấp gáp nói.Dương Dương thật vất vả mới chấp nhận để Nhị Nhị sống chung với nó và cha mẹ nhưng nay bảo nó làm sao có thể chấp nhận chuyện mẹ rời đi?Dương Dương rất kích động, ngược lại Nhị Nhị bình tĩnh hơn nhiều. “Mẹ, chẳng lẽ mẹ không thích ba sao? Cho nên mới không muốn cùng ba ở chung một chỗ?” Cô bé còn nhớ rõ trước kia ba đối với mẹ không tốt cho nên vì lẽ đó mẹ rất có thể không muốn ở cùng ba nữa.”Nếu như mẹ không thích ba, con đồng ý để mẹ đi tìm bạn trai.Nhưng là. . . . . .” Nói đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn Nhị Nhị cũng nhăn lại.”Nhưng con rất mong ba mẹ có thể ở cùng một chỗ. Như vậy gia đình chúng ta mới có thể ở được ở cùng nhau! Chúng con rất muốn sống với ba mẹ!”Lục Giai Ngưng ngồi xổm người xuống, mỉm cười ôm hai đứa nhỏ vàotrong ngực. Không biết cô nói cái gì vào tai bọn nhóc mà một lát sau cảhai đứa đột nhiên nín khóc mỉm cười.“Chúng con đồng ý để mẹ đi làm việc!” Dương Dương giơ hai tay lên, hưng phấn hoan hô nói.“Đúng ạ! Đúng ạ! Mẹ tranh thủ thời gian chuyển ra đi, nhỡ ba trở về sẽ không cho mẹ đi đâu!” Nhị Nhị lo lắng nói, hận không để mẹ lập tức đi ngay.Lục Giai Ngưng nhìn một đống đồ đạc trên giường, nhăn nhăn cái mũi nói: “Mẹ cũng muốn sớm một chút chuyển đi, nhưng nhiều đồ như vậy, mẹ chuyển đi không được! Nếu như để người hầu đến giúp, không phải là sẽ làm ba các con biết hay sao?”“Tìm chú Hải Uy đi, chú ấy đang ở trong phòng !” Nhị Nhị vỗ mạnh hai tay, vừa nói xong đã chạy ra khỏi phòng và nói vọng lại.”Mẹ, đợi con nhờ chú Hải Uy đến giúp chúng ta!”Sau đó, một trận gió thổi qua người Tiểu Ngưng.Dương Dương vẫn dựa vào trong ngực mẹ lưu luyến hỏi.”Mẹ, con cùng Nhị Nhị không thể cùng mẹ ở chung một chỗ sao?”Lục Giai Ngưng ôm chặt con trai, vỗ vào mông đít nó một cái:”Mẹphải đi công tác, thời gian lại không cố định nên sẽ không có thời gianchăm sóc con cùng Nhị Nhị. Cho nên các con vẫn nên đi theo ba của cáccon!”“Chúng con không ở bên cạnh mẹ, liệu có phải có chú nào thấy mẹ độc thân sẽ theo đuổi mẹ?” Đột nhiên nghĩ đến điểm này, Dương Dương mở to hai mắt lo lắng hỏi.“Ha ha ha.” Lục Giai Ngưng cười lớn, nhéo nhéo cái mũi con trai. “Trước kia con không phải nói rất hi vọng mẹ có thể có bạn trai sao? Không cần phải thích ba con. . . . . . Như thế nào giờ lại thay đổi?”Dương Dương lập tức lắc đầu, lôi kéo tay của mẹ mà giải thích: “Hiện tại không phải như vậy! Trước kia con cho rằng ba không yêu mẹ, chorằng ba chỉ biết làm thương tổn mẹ…… Nhưng hiện tại con xác định ba rấtyêu mẹ, đương nhiên hi vọng ba mẹ có thể cùng ở một chỗ!” Hai người yêu nhau sẽ ở cùng một chỗ, trên TV không phải đều là như vậy sao!“Ha ha, một đứa trẻ mà đã hiểu được chuyện yêu với không yêu,không biết bây giờ thành tích học tập của con như thế nào? Nói cho conbiết, con bây giờ còn nhỏ phải lo học tập, không thể cả ngày miên mansuy nghĩ, biết không?” Lục Giai Ngưng lo lắng nhắc nhở, chỉ mới hơnmột năm không ở cùng một chỗ với con trai sao nó lại hiểu được nhiềuchuyện như vậy! Không biết trong một năm, rốt cuộc nó có hay không họctập tốt.“ Với con, việc học luôn dẫn đầu nên mẹ cũng đừng có lo lắng!” Về chương trình học, cậu bé chỉ cần xem qua là có thể hiểu được hết.“Không thể kiêu ngạo! Kiêu ngạo sẽ làm con trở thành đại ngốc nghếch!” Tiểu Ngưng nhìn lại con trai một cái. Tuy hiện tại nói quá mức khiêm tốnkhông phải là chuyện tốt nhưng quá mức kiêu ngạo càng không tốt hơn.*************‘ Rầm’, cửa phòng được mở ra. Nhìn ra nhưng Hải Uy chỉ nghe thấy một tiếng nói trẻ con rất phách đạo: “Chú Hải Uy, chú Hải Uy. . . . . .”Đang ngồi trong phòng họp nghe âm thanh ồn ào đằng sau, không thể tiếp tục công việc, Hải Uy đành dùng tiếng Anh nói: “Thật xin lỗi! Mọi người nghỉ ngơi một lát!”Rất nhanh, Hải Uy đang muốn xoay người hết sức thì thân thể Nhị Nhịnhỏ nhắn xinh xắn thoáng cái nhảy tới trên đùi hắn. Quả nhiên là ngườihọc vũ đạo động tác rất nhanh, linh hoạt, nghiễm nhiên tựa như một conkhỉ con.Hải Uy vô ý thức ôm lấy đứa bé nhào vào ngực mình để tránh nó bị ngãtrên sàn nhà. Bất quá, thái độ của hắn không vừa lòng, lông mày nhắn lại thật sâu, hơi trách cứ nói: “Trước không phải nói qua cho cháu không được náo loạn phòng của chú sao? Sao con lại không nhớ được?”Hai tay Nhị Nhị rất tự nhiên khoát lên vai Hải Uy, nhún nhún vai nói: “Nhưng chú bảo nếu có việc quan trọng thì sẽ khóa trái cửa lại, phải không ạ ? Chú vừa rồi không có khóa trái cửa, ai biết chú đang ở đây có công việc gì?”“Tiểu quỷ nhanh mồm nhanh miệng, vậy con bây giờ đi ra ngoài chơi được không? Thuận tiện giúp chú đóng cửa lại.” Bây giờ, bên Luân Đôn kia đúng là tám giờ sáng, nhân viên đều đã sớmđi đến phòng làm việc. Không thể bởi vì một đứa trẻ mà làm ảnh hưởng đến thời gian họp quá dài được, làm cho một đống người đang chờ đợi. Hải uy véo véo má Nhị Nhị, dụ dỗ cô bé đi ra ngoài.“Không được!Chú, chú nhanh đi giúp mẹ dọn nhà đi!” Nhị Nhị ngồi ở trên đùi Hải Uy, dùng sức giãy dụa thân thể bé nhỏ, làm nũng.Dọn nhà? Chị Ngưng muốn dọn nhà? Hải Uy có cảm giác kỳ quái, chỉ là hắn hiện tại không có thời gian.”Được rồi! Được rồi, chờ một lát nữa xong công việc, chú sẽ giúp mẹ cháu dọn nhà, được không? Giờ thì nhanh ra bên ngoài chơi!”“Không được, chờ chú xong việc ba cháu cũng đã về rồi! Nhưvậy, mẹ đi không được nha!” Nhị Nhị níu chặt cổ áo Hải Uy, không chịuthỏa hiệp.Chương 342
Beta: Meimoko_______“Chú đang rất bận mà cô bé . . . . . .” Hải Uy bị Nhị Nhị tóm đến sắc mặt đỏ bừng, cầm lấy bàn tay nhỏ bé kia cầu xin tha thứ: “Nhị Nhị, mau buông chú ra đi, chú không thở nổi rồi này!”“Chú, vậy chú nhanh đến giúp mẹ cháu chuyển đồ, chuyện của mẹ cháu quan trọng hơn mà !” Giọng nói Nhị Nhị đầy phách đạo.Cô bé nghĩ chuyện của mẹ mình mới quantrọng nhất. Coi chuyện của mình dù là việc nhỏ cũng thành việc lớn, cònchuyện của người khác dù là việc lớn cũng đều là nhỏ.“Chú đang bận họp, rất nhiều người đang đợi chú cùng làm việc kìa!” Hải Uy chỉ chỉ bút vào màn hình.“Cháu mặc kệ, chú phải đi giúp mẹ cháu! Chú đã từng nói dù cóchuyện gì cũng sẽ nghe lời của Nhị Nhị. Chú là người lớn, không thể nuốt lời được!” Nhị Nhị dùng bàn tay nhỏ bé kéo áo Hải Uy.Nhị Nhị một mực lôi kéo Hải Uy làm cho thân hình hắn đung đưa theocái bàn. Mà bàn đung đưa biên độ càng lớn, tốc độ càng nhanh khiến choNhị Nhị lại càng thích thú.Nhị Nhị đương nhiên không thể kéo Hải Uy đi, nhưng vẫn một mực muốn hắn đi cùng mình.Đang có dự án quan trọng cần xử lý nên Hải Uy chỉ có thể dụ dỗ NhịNhị để cô bé buông tha cho mình. Nhị Nhị đương nhiên không phải đứa trẻdễ bị dụ dỗ cho nên Hải Uy cam đoan với cô bé:” Chỉ cần con để chúlàm việc thì từ nay về sau chuyện gì chú cũng sẽ nghe lời con. Cô bé láu lỉnh à, chú bận thật mà, chuyện rất quan trọng, chờ chú một lát có được không?” Trên trán Hải Uy đã toát ra một tầng mồ hôi, hắn thấy Đường Hạo thật lợi hại, chỉ cần Đường Hạo ra lệnh thì hắn sẽ phải làm theo,như thế nào con gái của hắn cũng là khó chơi như vậy!“Không được. . . . . . chú lại gạt cháu, rõ ràng chú đã nói từ nay về sau bất kể chuyện gì cũng sẽ nghe lời của Nhị Nhị mà . . . . . .” Nhìn lên đồng hồ đã là 3 giờ, sắp đến giờ tan ca, Nhị Nhị gấp đến độ nướcmắt chảy thành hai hàng dài trên đôi gò má trắng hồng, đôi mắt to xinhđẹp vểnh lên như búp bê.Sau đó cô bé cố ý đem gò má vùi vào ngực Hải Uy, cầm lấy vạt áo hàng hiệu của hắn và biến nó trở thành ‘khăn mặt’ lau nước mắt cộng thêmnước mũi của mình.Rất nhanh, áo của Hải Uy dính đầy nước mắt nước mũi của Nhị Nhị, màcô bé cũng đem gò má chuyển sang chỗ khác, không muốn những thứ đó dínhlên gương mặt của chính mình.Hải Uy bất đắc dĩ thở dài,g iờ hắn đã hiểu, nếu như hắn không nghelời của Nhị Nhị, cô bé sẽ khóc và chính mình cũng đừng nghĩ đến chuyệntiếp tục làm việc!Hắn thất bại nói:”Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, chú giúp mẹ con chuyển đồ, được không nào!”Trước đây chính mình ngu ngốc cam đoan với cô bé như vậy nên hiện tại hắn chỉ có thể nhận thua và nghe theo mệnh lệnh của cô bé.Hải Uy đặt Nhị Nhị sang một bên, nhìn vào màn hình máy tính,nói với cấp dưới:”Thật xin lỗi,hiện tại mọi ngươi đi làm việc trước, chúng ta sẽ tiếp tục họp sau!”Hải Uy tắt máy tính, Nhị Nhị vui mừng nhào vào trong ngực hắn sau đó hôn một cái vào má.”Chú Hải Uy đối với con thật tốt, mẹ là người tốt nhất, ba tốt thứ hai, chú chính là thứ ba!”Hải Uy cảm giác sống lưng một mảnh lạnh buốt, sởn tóc gáy.”Nhị Nhị, cứ cho là ba mẹ con tốt nhất, không nên cho chú vào!” Cô bé tinh quái, láu lỉnh như vậy hắn không có rảnh làm cho nó cùng chính mình tốt.“Ha ha. . .” Nhị Nhị đáp lại lời nói của Hải Uy bằng tiếng cười trong trẻo của mình.“Chị Ngưng, chị thật sự muốn chuyển đi sao?” Hải Uy đem valibỏ ra sau xe ,cảm thấy gia đình này thật kì quái, hai đứa con khôngnhững không ngăn cản mẹ chuyển đi mà còn nhiệt tình giúp đỡ.Thậm chí hai đứa còn không ra tiễn mẹ mà chạy đi chơi với nhau.“Đúng vậy, chị không phải người thân của hắn tại sao phải ở nhà của hắn chứ?” Tiểu Ngưng thắt dây an toàn lại, ngồi cạnh ghế lái cùng Hải Uy mỉm cười giải thích.Lúc này trên mặt hắn không có một chút thương cảm, ngược lại tràn đầy kích động hưng phấn nói.“Ha ha. . . . . .” Hải Uy nở nụ cười tươi như ánh mặt trời, nụ cười vô tư đầu tiên từ khi hắn trở về từ Anh quốc. Không biết vì cáigì, mỗi lần gặp Tiểu Ngưng hắn lại như đứa trẻ vậy.”Chị Ngưng, vậy không phải chị cũng nên tìm bạn trai sao ?”“Ý kiến này cũng hay nha, chị sẽ xem xét!” Lục Giai Ngưng uyển chuyển nói, cô nghĩ thử quen một chàng trai khác để xem thái độ của Đường Hạo sẽ như thế nào?“Liệu anh Hạo có ghen không chị ?” Hải Uy hỏi Tiểu Ngưng, bây giờ thật muốn xem Đường Hạo lúc ghen sẽ như thế nào, vậy nhất định sẽ rất buồn cười.Lục Giai Ngưng gật đầu, trêu đùa nói: “Hắn cũng có ghen đó chứ !” Chỉ là hắn quá tự đại, căn bản không biết rằng mình đang ghen. Cô làm như vậy chính là muốn hắn ghen.“Oa, nếu chị Ngưng muốn yêu người đàn ông khác vậy có thể để ý đến em trước tiên không nhỉ? Dù sao em cũng trẻ tuổi, lại có khí chất, cũng được nhiều người theo đuổi nha!” Hải Uy tranh thủ thời gian giớithiệu và đề cao bản thân, hắn thật sự muốn được cùng Tiểu Ngưng ở chungmột chỗ, cảm giác đó thật thoải mái.Nhưng vì Tiểu Ngưng là người phụ nữ của Đường Hạo nên hắn chỉ có thể chôn giấu tình cảm này ở tận đáy lòng mà thôi.Lục Giai Ngưng gật đầu nói: “Có người yêu trẻ tuổi lại đẹp trai như em, chị thật rất vinh dự quá!”“Ha ha, thật vậy saơ?”“Đương nhiên là thật, nếu em làm bạn trai của chị, chị nghĩ nhấtđịnh sẽ có rất nhiều người ghen ghét chị nha. Ha ha, liệu có cô gái nàođến tìm chị đánh ghen ko nhỉ?”“Sẽ không có chuyện đó đâu, sao em có thể để cho người khác bắtnạt chị Ngưng của em chứ! Quyết định vậy nhé, chị Ngưng phải chấp nhậnsự theo đuổi của em đó!” Hải Uy thu lại nụ cười, thành tâm nói ra nỗi lòng.“Được!” Lục Giai Ngưng giơ tay ra hiệu đồng ý, cô hoàn toàn không để lời Hải Uy nói ở trong lòng.Mà Hải Uy cũng đang thầm cầu nguyện. Đường Hạo đừng đến tìm giết hắn, hắn bất quá chỉ là muốn hoàn thành tâm nguyện nhỏ nhoi mà thôi. AnhHạo, thực xin lỗi, nhưng hắn cam đoan sẽ không có hành động lỗ mãng vớichị Ngưng.Xe chậm rãi rời khỏi nhà Đường Hạo, Lục Giai Ngưng quay đầu lại hướng biệt thự giơ tay lên làm động tác ‘bye bye’. Sau đó trong lòng cô yênlặng thề, nếu muốn cô ở lại nơi này thì cũng không phải là cô tự ý đến.Nếu không, cô cũng nhất định không bước vào trong này nữa!Chương 343
Edit: Bitter coffeeBeta: Meimoko_______“Hắt xì. . . . . . Hắt xì. . . . . .” Đang ngồi trong phònglàm việc, Đường Hạo liên tiếp hắt xì hơi, hơn nữa mắt phải còn nháykhông ngừng. Mà hình như càng lúc càng giật nhiều, không thể khống chếđược cảm xúc.Theo thói quen, hắn cầm áo vest trên tayđi vào trong đại sảnh. Đại sảnh không có người, người hầu lúc này hẳn là đang trong nhà bếp chuẩn bị bữa tối. Hai đứa con mỗi ngày đều giống như khỉ con chơi ở quanh sân, không trèo cây thì chơi trốn tìm. Về ngườiphụ nữ kia, hẳn là đang trong phòng.Hắn chạy thật nhanh lên lầu, sau một ngày làm việc mệt mỏi hắn cần có cô ở bên. Mỗi khi hôn môi cô, tất cả mệt mỏi trong hắn đều tan biến.‘Cạch’, cửa phòng ngủ được mở ra. Đường Hạo đảo mắt khắp phòng tìmkiếm hình ảnh người phụ nữ kia,nhưng trong phòng không có người khiếnhắn hụt hẫng vài phần: “Ngưng, em đang ở đâu? Đang ở nơi nào vậy?”Mấy ngày qua cô không cho hắn ngủ chung, khiến hắn phải ngủ ở thư phòng. Chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao? Hiện tại cô lại chạy đếnphòng nào rồi?Hắn còn không kịp cất áo liền bước thật nhanh qua các phòng trên lầu, nhưng đều không nhìn thấy bóng dáng của cô, lông mày của hắn nhăn lạithật sâu.Lúc này, hai đứa con đang cười đùa ầm ĩ đi lên lầu.“Mẹ của các con đi đâu rồi?” Đường Hạo muốn ôm lấy Dương Dương, nhưng đứa bé xoay người 180°.Dương Dương trên đầu mang theo mũ bảo hiểm, đẩy ba mình sang một bên vừa chạy vừa nói: “Mẹ con chuyển ra ngoài rồi ạ! Ba, mẹkhông nói cho ba biết sao ạ?”Đường Hạo cho là mình không nghe rõ, nhìn sang đứa con gái là Nhị Nhị:”Mẹ con đi đâu rồi?”Nhị Nhị nhún nhún vai, ngẩng cằm nhỏ lên.”Dương Dương nói rồi mà, ba,ba không nghe rõ sao? Mẹ chuyển ra ngoài rồi ạ!” Sau đó rất nhanh đi đến chỗ Dương Dương chơi, coi chuyện mình vừa nói rất bình thường: “Dương Dương, đợi chị với!”‘Rắc’, cơn tức giận dâng lên trong lồng ngực của hắn, được thể hiệnqua tiếng kêu của những ngón tay. Chính hắn cũng cảm giác được tóc gáycủa mình đang dựng thẳng đứng lên. Hai tay càng không tự chủ nắm chặtlại, run nhè nhẹ.Đường Hạo dùng sức hít vài ngụm khí lạnh, nặng nề thở ra, nén cơn giận rồi mới xoay người đi bắt 2 đứa con ham chơi của mình.Hai đứa bé vừa về đến trong phòng, còn chưa kịp cởi giày, đã bị bachúng mỗi tay một đứa nhấc bổng lên, nặng nề ném lên giường lớn.Bịch.Bịch.Hai đứa con tựa như búp bê thổi khí, trước sau bị quăng lên giường nảy lên cao sau đó lại rơi xuống.Ánh mắt Đường Hạo ẩn chứa tức giận, lợi hại nhìn vào mặt hai đứa con, biểu lộ cực kỳ nghiêm túc không có một chút mỉm cười. Hai đứa con lầnđầu tiên chứng kiến ba tức giận như vậy, nhịn không được thu hồi bộ măttươi cười, hơi kinh hoảng nhìn nhau.Đường Hạo không nói gì, chỉ là nhìn biểu hiện trên mặt của bọn trẻ.Nhìn xem bọn chúng khiếp đảm, không dám nhúc nhích, trong hai mắt đều là sợ hãi.Hắn biết mình lúc này rất dọa người,sự nghiêm túc này theo hắn đã lâu khiến cấp dưới đều sợ hãi,ngay cả cha mẹ hắn đối với hắn cũng phảinhượng bộ vài phần.Huống chi hai đứa trẻ chưa đến mười tuổi nhất định là bị dọa đến sợ chết rồi!Nhị Nhị cùng Dương Dương ngồi ngay ngắn trên giường không dám thở mạnh, ánh mắt trở nên nhát gan, nơm nớp lo sợ.Rốt cục bọn chúng cũng không chịu nổi không khí căng thẳng lúc này,Nhị Nhị nhịn không được phát ra thanh âm. Nuốt nuốt nước miếng,vẫn làmnũng ba nó như trước: “Ba, vì sao ba lại giận giữ như vậy ạ? Con và Dương Dương cũng không có quậy phá mà !” Nhị Nhị vừa nói vừa nhìn Dương Dương .“Đúng vậy, đúng vậy, con cùng Nhị Nhị đều chơi ngoan ở đây cũng không có đánh nhau!” Nhìn ánh mắt ba càng ngày càng lạnh lùng, giọng nói Dương Dương cũngnhỏ dần đi. Dù sao hổ dữ cũng không ăn thịt con, cho dù sợ hãi, nó cũngkiên trì nói: “Ba, chúng con không làm sai chuyện gì mà!”“Tốt, các con không làm sai chuyện gì sao?” Lúc này, Đường Hạo mở miệng nói. “Các con. . . . . . Mấy ngày nữa ba sẽ cho các con đến ký túc. Vậy đi, đợi cho qua ngày nghỉ ba sẽ cho các con đến đó!”“Không muốn. . . . . .”“Đừng mà, ba! Ba không thể nhẫn tâm với con như vậy, con vừa mới trở về bên ba và mẹ, sao ba lại đưa con đến ký túc vậy? Muốn đưa đi thì ba hãy đưa Dương Dương ấy!”Chân vẫn đang đi giày, Nhị Nhị không quan tâm sẽ làm bẩn ga giường mà đứng lên trên chăn.Dương Dương kêu lên: “Nhị Nhị, làm sao chị lại như vậy? Nói ba đưa em đến kí túc thế mà nghe được sao? Chị đừng giẫm lên giường của em,bẩn hết rồi này!” Dương Dương đối Nhị Nhị bất mãn đã đạt đến đỉnh,người chị này bình thường vẫn hay lấy lòng nó nhưng khi có chuyện thìlại đổ hết lên đầu nó.“Không còn cách nào khác, dù sao thời gian em sống cùng ba mẹ đã lâu, còn chị thì sao?” Nhị Nhị không có cảm giác mình sai ở điểm nào, có chuyện đổ lên người em của mình hoàn toàn là đương nhiên.Nếu trước đây chứng kiến hai đứa con như vậy, Đường Hạo nhất định sẽcảm thấy rất có lỗi, nhưng bây giờ hắn hoàn toàn không có tâm tình. Hắntránh né Nhị Nhị, mắt trắng không còn chút máu nhìn hai đứa con nói: “Nói, mẹ của các con đi khi nào? Các con đang nghĩ cái gì vậy? Có phải cáccon muốn nhìn thấy ba lo lắng hay sao? Muốn cho ba mẹ vĩnh viễn không ởcùng một chỗ sao?”Đường Hạo lớn tiếng chất vấn, hai đứa con run rẩy nhìn nhau .“Dạ. . . . . . Không. . . . . .” Nhị Nhị lắc đầu, lo lắng, không thừa nhận nói.Dương Dương cười, chỉ là cười cũng tràn đầy khó xử, sợ hãi, không tự tin.”Ba, sao ba lại nghĩ chúng con hư hỏng như vậy. . . Chúng con không bao giờ muốn ba và mẹ chia cách . . . . . .””Lúc mẹ của các con đi, vì sao các con không gọi điện thoại nói cho ba? Vì sao các con biết mẹ rời đi mà cũng không ngăn cản?” Nhìn xem hai cái tiểu quỷ phản bội, Đường Hạo thật muốn đem bọn chúng ném vào thùng rác.“Chúng con. . . . . . Chúng con. . . . . .”Nhị Nhị ‘chúng con ’ nửa ngày, nhưng không nói tiếp được. Dương Dương nhíu cái mũi, nói thay lời Nhị Nhị.”Ba, chúng con cũng nghĩ đến nói với ba nhưng mẹ muốn ra đi một mình trongim lặng, mẹ nói. . . Mẹ không có lý do để ở lại đây! Chúng con ở đây vìlà con của ba! Còn mẹ, mẹ không phải con của ba, cũng không phải vợ củaba…” Dương Dương vừa nói vừa chạy thật nhanh ra xa chỗ đứng của ba nó rồi mời nói tiếp: “Ba , ba hãy là nghĩ cách làm cho mẹ cam tâm tình nguyện trở về đây đi ạ. . . . . .” Cuối cùng, Dương Dương bổ sung một câu.Chương 344
Beta: Meimoko_____Tiểu Ngưng vừa hát vừa lau tủ quần áo. Thật ra tủ quần áo rất sạchsẽ, nhưng đó không phải tủ của mình cho nên cô không yên tâm, phải lauqua một lần.Chuông điện thoại vang lên, Tiểu Ngưng dừng động tác. Cầm lấy điệnthoại khóe miệng khẽ cong lên lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp. Cũng khôngtệ lắm, điện thoại coi như kịp thời. Cô nhịn cười đem điện thoại áp vào bên tai:”Alô. . . . . .””Em đang ở đâu?” Đường Hạo ở đầu dây bên kia nói.Tiểu Ngưng nằm trên ghế sô pha, đem hai chân để lên mặt bàn. Một tay đấm lưng lười biếng nói: “Tôi đang ở trong thành phố. Ngày mai tôi sẽ tiếp tục đi làm mà thời gian không được cố định cho nên ở đây sẽ thuận tiện hơn!”Đường Hạo không tức giận, nhẹ giọng nói: “Em rất nông nổi, có biết không hả?” Xung quanh hai người hiện tại có rất nhiều nguy hiểm và tai họa không lường trước được.Nhưng, suy nghĩ của cô hắn có thể lý giải và hiểu được, cô vẫn muốn có một chút tôn nghiêm. Được, vậy hắn sẽ cùng cô phối hợp.“Em cảm thấy mình không hề nông nổi, đó là việc mà em nên làm!” Cô mang theo vui vẻ trả lời.“Nói, em đang ở đâu? Có phải bây giờ vẫn chưa ăn cơm, đúng không? Cô gái ngốc này…….” Đường Hạo trong lời nói mang theo vui vẻ.“Ai là cô gái ngốc? Anh đáng ghét” Cô bất mãn kêu lên.“Đừng làm loạn, anh đang lái xe vào thành phố. Em muốn ăn gì anh sẽ mua và mang cho em!” Giọng nói Đường Hạo càng ngày càng nhẹ nhàng cùng cưng chiều.Tiểu Ngưng không nghĩ sẽ giấu diếm hắn chuyện cô đang ở đâu vì côđang đợi hắn đến tìm cho nên rất nhanh nói ra chỗ mình đang ở sau đó cúp điện thoại, tiếp tục sửa sang lại đồ đạc của mình. Trong miệng ngâm nga bài hát, có thể nhận ra tâm trạng cô rất tốt.Không lâu sau tiếng chuông cửa vang lên. Lục Giai Ngưng vừa xắn tay áo, vừa chạy ra mở cửa.Quả nhiên vừa mở cửa ra đã thấy hắn: “Ha ha ! Anh đến nhanh đấy nhỉ?”Đường Hạo cau mày đi vào trong phòng, tiện tay đóng cửa lại.“Này, tôi không muốn nhìn thấy sắc mặt khó coi của anh đâu!”Cô chắn ngang trước người hắn, không cho hắn tiếp tục đi lên phía trước :”Sắc mặt thật khó coi, anh không được vào!”“Em có nghĩ đến an toàn của chính mình không vậy”, hỏi cũngkhông hỏi liền trực tiếp cửa mở ra, em không biết như vậy sẽ rất nguyhiểm cho em sao?” Nhà trọ này đã cũ, dưới lầu cũng không có gì để đảmbảo an toàn.Đường Hạo nhăn mũi lại, cô gái này có thể nghĩ đến chuyện chuyển rangoài chẳng lẽ lại không biết tìm một nơi an toàn mà ở hay sao?Tiểu Ngưng lúc này cũng biết mình quả thật rất lớn mật, rụt cổ nói :”Được, coi như anh nói đúng, từ nay về sau tôi sẽ chú ý, vậy được chưa?”Đường Hạo đẩy cô ra, đi vào bên trong. Mặc dù đây là nhàtrọ nhưng bên trong vẫn có thể tu sửa lại, cơ bản trong phòng đềucó đầy đủ tiện nghi, hơn nữa cũng rất sạch sẽ, sáng sủa.Nhưng mà, để cô ở chỗ này hắn rất không yên tâm.”Anh sẽ tìm cho em một chỗ ở khác, không cần phải trả tiền!”“Không được, em đã trả hết tiền thuê nhà rồi, làm sao có thể chuyển đi? Hơn nữa chỗ này rất gần với chỗ làm”Tiểu Ngưng đối với kiểu ra lệnh của hắn rất không vừa lòng. Hắn dựavào cái gì luôn dùng giọng nói ra lệnh đó với mình, cô chính là nhấtđịnh ở lại.“Vấn đề an toàn thì sao? Phía dưới không hề có nhân viên bảo vệ,ngay cả camera cũng không có mà em lại muốn ở chỗ này? Lục Giai Ngưng có phải em cảm thấy mình gặp đại nạn không chết, nhất định có hạnh phúccuối đời không?” Đường Hạo lạnh lùng châm chọc nói.Nhớ lại sự việc máy bay gặp rủi ro trước kia, quả thật làm cho TiểuNgưng run sợ. Cô không còn kiên trì như trước, cả người căng thẳng, nặng nề hít một ngụm khí lạnh.Nhưng mà hôm nay cô mới vừa dọn ra ngoài chẳng lẽ lại theo hắn quayvề, cô thực sự muốn ở lại đây, không phải nên thử một lần hay sao ? “Em sẽ chú ý vấn đề này, từ nay về sau sẽ để người ta xưng danh rồi mới mở cửa, như vậy được rồi chứ?”Đường Hạo xoay người chỉ vào cánh cửa ra vào, cười nhạt nói. “Em cho rằng cánh cửa kia có thể ngăn cản được ai?”Tiểu Ngưng nhanh chóng chạy ra trước cửa, chỉ vào cửa nói :”Anh xem một chút đi, vì em biết anh đến nên để cửa như vậy, nếu không, anh cho rằng anh có thể vào trong dễ dàng như vậy sao?”Đường Hạo đi vào phòng khách, đặt thức ăn trên mặt bàn, mang theo mỉm cười tiến đến Tiểu Ngưng. Tuy hắn đang cười, nhưng trên mặt không cócảm giác vui vẻ, chỉ khiến cho người ta thấy sởn tóc gáy!Lục Giai Ngưng đề phòng nhìn theo hắn, sau đó chuyển đề tài nói :”Tôi đói bụng rồi, ăn cơm trước đi, tôi đói sắp ngất rồi này !”Đường Hạo đi nhanh về phía Tiểu Ngưng, cánh tay dài duỗi ra ôm cô thật chặt ,để đầu cô dựa vào lồng ngực hắn .Lục Giai Ngưng dùng sức giãy dụa thân thể, cố gắng để hai người cókhoảng cách.”Không được làm như vậy, Đường Hạo,chúng ta hiện tại khôngcó bất cứ quan hệ gì,anh không được đụng vào tôi!” Bởi vì cô hiểu rõhắn, biết rõ ánh mắt hắn lúc này là đang muốn làm gì. Biết rõ hắn hô hấp dồn dập chính là hắn đang kiềm chế dục vọng.Chính là hiện tại cô không thể cho hắn thỏa mãn, không cần phải nghelời hắn!Cô chuyển ra khỏi nhà hắn là muốn hai người trở lại bình thường, cô muốn cảm nhận được hắn yêu cô, muốn hắn theo đuổi cô!Phải biết rằng, cô sống đến hai mươi sáu tuổi còn chưa được mộtngười đàn ông chính thức theo đuổi, chưa được nếm trải những tư vị củatình yêu!Ngày đó vừa mới yêu nhau mà hắn cũng đã ăn cô rồi !Cánh tay Đường Hạo không an phận di chuyển đến vùng kiều nộn đangvểnh lên của cô. Hắn dùng sức đụng chạm vào cô nhằm xoa dịu sự khó chịu ở phía dưới bụng mình.”Ư. . . . . .” Lục Giai Ngưng toàn thân run rẩy, phát ra âmthanh kiều mỵ, đôi môi đỏ mọng như mời gọi, hai gò má vì sự đụng chạmcủa hắn mà đỏ bừng. Cô quay mặt sang chỗ khác để tránh nhìn vào gươngmặt đẹp trai của hắn nhưng không thể tránh khi hắn thổi khí nóng vào cổmình.Đường Hạo tà ác đem mặt mình áp vào cổ Tiểu Ngưng, tận hưởng mùithơm ngát từ chiếc cổ nhỏ xinh, môi mỏng bởi vì liếm cằm của cô mà mơ hồ nói: “Cô gái này, nếu có người muốn em như vậy, em làm như thế nào để phản kháng lại?”“Không có ai như anh đâu. . Háo sắc. . . . . .” Lục giaiNgưng thở hổn hển, đầu óc choáng váng nói, nhất định là hắn uống rượu,khí nóng hắn thở ra cũng khiến cô say, nếu không tại sao cô có thể có mê muội như thế, toàn thân cũng không có khí lực?Chương 345
Edit: Meimoko________Hai người vẫn duy trì tư thế thân mật dính chặt lấy nhau, Đường Hạoôm ngang Lục Giai Ngưng muốn tiến về phía phòng ngủ. Khi nhìn thấy bànăn phía sau cô không xa, Đường Hạo đột nhiên buông cô đang đỏ bừng cảmặt ra, sau đó nặng nề đẩy cô lên bàn ăn.Lục Giai Ngưng lui về phía sau vài bước,lưng thoáng cái đã dính chặt lên mặt bàn ăn bóng loáng. Hắn đột nhiênthô lỗ khiến cô từ trong say mê bừng tỉnh.“Đường Hạo, anh là đồ trứng thối ! Anh đi ra ngoài ngay cho tôi…. ! ”Lục Giai Ngưng vừa bò trên bàn ăn, vừa thét lên với Đường Hạo. Trênmặt cô mang theo vẻ tức giận, thật sự rất tức giận. Cô chưa bao giờ gặpqua hắn đáng giận như lúc này, rõ ràng là dụ dỗ cô, làm cho cô ý loạntình mê, sa vào trong sự quyến rũ của hắn, nhưng sau đó lại hung hăngđẩy cô ra.Động tác thô lỗ vừa rồi…..Hắn có hiểu được phải biết quý trọng cô hay không ?Đường Hạo tiến lên một bước gần cô, duỗi ra một cánh tay, một lần nữa lại đè ép cô. Hắn đối với cô không có một chút thương tiếc, lực bàn tay tương đối lớn, cũng nghe thấy rõ ràng lưng của Lục Giai Ngưng đập vàobàn phát ra âm thanh cực to.” Ối!” Lục Giai Ngưng đau đến chảy nước mắt kêu lên. Lúc này trong hai mắt cô không còn tức giận mà chỉ đầy sợ hãi.Cô khiếp đảm nhìn người đàn ông trên đỉnh đầu mình, thân thể có chút run rẩy : “Đường Hạo, anh rốt cuộc định làm cái gì ? Anh đừng có làm xằng làm bậy… “Sự sợ hãi của cô, hắn đương nhiên là nhìn thấy hết. Nhưng, hắn vẫnduy trì vẻ lạnh lùng thờ ơ, thô lỗ vén cao áo của cô lên tận đỉnh đầu,sau đó cởi ra ném sang một bên.Tuy Lục Giai Ngưng có la to một lần nữa, có cố gắng hết sức đánh hắn, kháng cự mọi hành động của hắn. Nhưng chính là, sức lực của cô hoàntoàn không ảnh hưởng gì đến hắn. Mọi hàng động phản kháng của cô, hắntiếp nhận một cách hời hợt.“Đường Hạo, anh làm sao vậy? Đừng có mà nổi điên lên như thế ! ” Lục Giai Ngưng sợ đến mức nước mắt không ngừng rơi ra. Một phút trướccòn ôn như như người tình hoàn hảo, sau một khắn thì đột nhiên giống như là tên biến thái, động tác dọa người, ngay cả ánh mắt cũng rất khủngbố.Nhìn cô sợ hãi như thể sắp bị lăng trì, toàn thân run rẩy co rúc lại, Đường Hạo chậm rãi đè lên cô, môi mỏng bắt đầu hôn lên hai luồn phongnhũ cao cao đứng thẳng dưới lớp áo lót rẻ tiền.” Đừng mà……” Bởi vì hắn vùi mặt vào trong ngực cô cho nên cô căn bản không thể nhìn đến sắc mặt của hắn, “ Anh….”Cô cũng không quản đến việc có cào rách mặt hắn hay không, ngón tay keo kiệt dùng sức bấu véo má của hắn : ” Anh……. ““Em cho rằng như vậy thì em có thể thoát được hay sao? Hả?” Đường Hạo tiện tay giật xuống cà vạt của mình, dễ dàng nắm lấy hai cổ tay mảnh khảnh, sau đó trói chặt tay cô lên đỉnh đầu.Hai chân cô đung đưa trên không, dùng hết toàn lực mà đánh đá về phía hắn nhưng Đường Hạo cũng chẳng vì thế mà thay đổi chút nào. Nước mắtkhông ngừng chảy ra như suối thấm ướt khuôn mặt xanh xao của cô. Má hồng như mận, nước mắt trượt xuống chiếc cằm trắng ngà của cô.Chẳng quan tâm đến nửa trên bị trần trụi, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Đường Hạo trói hait ay của mình lại : “Đường Hạo, rốt cuộc thì anh còn muốn tôi như thế nào ? ““ Em nói thử xem tôi muốn em như thế nào?” Hắn không trả lời cô mà hỏi ngược lại.Hắn muốn cho cô hiểu rõ, một phụ nữ căn bản không có sức lực địch nổi một người đàn ông. Nếu thật sự có người muốn làm loạn với cô, cô đươngnhiên không có năng lực chống trả.“Anh là đồ biến thái…. Anh muốn cưỡng bức tôi sao?” Cô khàn cả giọng lên án hắn, dứt bỏ hoàn toàn sợ hãi, trong mắt chỉ ngập tràn hận ý.“Đúng vậy! Anh chính là muốn cưỡng bức em đấy!” Đường Hạo thoải mái thừa nhận, thoải mái cởi bỏ thắt lưng của mình.Hắn càng đưa tay ôm lấy phía dưới cô, không thể không ngưỡng mộ chính bản thân mình.“Ừ…..” Lục Giai Ngưng muốn hét lên chửi ầm hắn, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của hắn thì tất cả lời nói đều phải nuốt trở lại cuốnghọng.Hắn khinh miệt mà nhếch môi, dùng ngón tay cái xoa xoa cái cằm củacô, ngón tay thô ráp vân vê lên da thịt của cô khiến chúng đỏ bừng. Hắnđè thấp gò má xuống bên tai cô, cố gắng nhẫn nhịn cảm giác ghen tuông,thì thào chất vấn: “ Nếu như có người muốn em như vậy, em định làmnhư thế nào? Hả? Sau khi mọi việc kết thúc có phải em muốn nhảy lầu tựtử có đúng không?”Lục Giai Ngưng bị hắn dọa cho sợ hãi, rùng mình một cái, sau đó lắc đầu thật mạnh: “Không!”.Cô không muốn bị người ta cưỡng bức, một màn Chu Thích định làm trước kia với cô lại hiện lên trước mắt, rõ mồn một như vừa mới xảy ra hômqua. Hắn không hiểu cô chán ghét, cảm thấy ghê tởm như thế nào đâu. Toàn thân cô khó chịu đến mức không thể nào chịu đựng nổi. Nếu thậtsự…..thật sự có chuyện xảy ra, cô chắc chắn cũng sẽ như lời hắn nói màđi nhảy lầu tự tử.“Không cái gì? Hả?” Khuôn mặt anh tuấn của hắn lại đè thấp bên tai cô, đứng thân thẳng. Tuy cách cô một khoảng cách, nhưng khí thế của hắn vẫn bao vây lấy cô.Đôi mắt to mọng nước nhìn hắn lạnh lùng như băng, Lục Giai Ngưng nhịn không được mà nuốt lấy một ngụm khí lạnh.Lúc này, áo sơ mi của hắn đã cởi bỏ toàn bộ cúc, lộ ra da thịt màutiểu mạch sáng bóng, bộ ngực rắn chắc vạm vỡ, bởi hắn luôn luyện tập thể thao. Cơ ngực săn chắc, đủ đẹp và quyến rũ bất cứ người đàn bà nào.Hắn cũng không có trực tiếp cởi quần, mà là mở rộng đến ngang hông,lộ ra quần lót lần trước cô mua cho hắn. Chiếc quần tam giác mỏng cănbản không đủ để che khuất trụ thiên nhô cao giữa hai chân của hắn. Đường Hạo không để cho người ta cảm thấy bay bổng hay chán ghét, ở toàn thânhắn tản mát ra một loạt nam tính trí mạng đầy mị lực, khiến người ta nín thở quên hết mọi cảm giác. Đó là một loại khí chất làm cho không khídục vọng gợn sóng, tràn ngập khí chất nguyên thủy chứ không phải dựa vào bề ngoài điển trai hay thân thể cường tráng, càng không cần phải trầntrụi bại lộ trong không khí mới hấp dẫn người, mà ngôn ngữ cử chỉ đầumày cuối mắt trong lúc đó đã làm nổi bật lên tất cả.Tiểu Ngưng miệng đắng lưỡi khô nuốt nước miếng nhìn hắn. Trời ạ! Ánhmắt của hắn vẫn rơi trên người của cô, khiến cô đỏ mặt tía tai, trốngngực đập liên tục, nhiệt độ trên da thịt càng lúc càng nóng bỏng.Cô cảm giác bản thân mình đang mê muội, trong đầu hoàn toàn trốngrỗng, nhưng lại chỉ có thể ở dưới ánh mắt nóng bỏng của hắn, hình nhưsắp tan chảy mất rồi!“Nói chuyện! Em không cái gì? Hả?” Đường Hạo tiến thêm một bước gần cô, ép hỏi. Hắn nhất định phải cho cô hiểu rõ: cô ở một mình nguy hiểm đến thế nào.“Ừ!” Vẻ mặt cô mở mịt nhìn hắn, không hiểu hắn đang muốn hỏi mình điều gì, “Anh muốn em trả lời cái gì?”Đường Hạo nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của cô, tuyệt đối không cho cô cócơ hội suy nghĩ thêm. Biết cô có lẽ sẽ gặp nguy hiểm, cho nên hắn nhấtđịnh phải diễn tập một lần trước cho cô xem.Như vậy, ấn tượng của cô đối với ‘nguy hiểm’, nhất định sẽ khắc sâu thêm.Chương 346
Edit: Meimoko_______Bất quá, Đường Hạo dùng thực lực cùng kinh nghiệm của bản thân để nói cho cô hiểu rõ: chưa hề chấm dứt, mới chỉ là bắt đầu thôi!Hắn kéo hai tay cô xuống, cởi bỏ dây trói trên tay cô. Bây giờ hắn không cho phép cô bị trói, mà muốn cô dùng hai tay đón hùa ý hắn.Rốt cuộc cũng tìm lại được tự do, Lục Giai Ngưng còn chưa kịp xoa xoa cổ tay bị trói đau của mình thì đã tự phát ra một tiếng kiều ngâm…. Nhũ tiêm của cô bị hắn mút lấy kịch liệt. Một cảm giác tê liệt như điệngiật chạy qua toàn thân cô.Hắn vừa hôn xuống, càng lúc càng cuồng vọng, càng lúc càng thêm dùng sức va chạm vào thân thể của cô.Mỗi động tác của hắn mãnh liệt như vậy, giống như muốn khảm vào lòngcô, muốn khắc sâu vào trong linh hồn cô, khiến cô vừa thấy sợ cũng lạivừa thấy yêu, thích thú với sự giao hợp nam nữ. Tâm hồn xuân động lòngngười không che dấu được, nước bắt đầu chảy kêu những tiếng róc rách….“…..” Từng ngụm âm thanh đè nén nhưng vẫn không có cách nào ngăn cản chúng phát ra ngoài môi cô.Đường Hạo thỏa mãn với những phản ứng của cô, yêu thích cô không chedấu cảm xúc thực trong lòng. Hai con ngươi kiều mị…..Tư thái của cô bâygiờ tràn ngập phóng đãng.Nhưng, hắn thích nhìn cô phóng đãng với chính mình. Hắn thích được nhìn một mặt khác được che giấu trong cô.Khi cô run rẩy đến lần thứ ba, dịch mật chảy ra càng nhiều. Hắn nhưmãnh thú mà vồ lấy cô, gầm lên một tiếng, cả thân thể trầm xuống, kịchliệt run rẩy. Sau đó, hắn đem tất cả tinh lực, không bỏ sót chút nào rót vào trong cơ thể của cô….*********Tùy tiện mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của Đường Hạo, TiểuNgưng ngồi ở trên ghế, ăn đồ ăn nhanh mà hắn mua về. Bởi vì lúc trướcsửa sang lại quần áo, thu dọn căn phòng, cuối cùng còn bị hắn ‘muốn’ đến mấy lần, cô đương nhiên là hao tốn quá nhiều khí lực, cho nên khẩu vịcũng thoải mái hơn nhiều.Rất nhanh, cô đã giải quyết xong phần của mình, một tay định cướp lấy nửa phần của Đường Hạo.“ Em yêu, đây là đồ của anh!” Đường Hạo cầm chiếc đũa, cau mày nhắc nhở.“Biết là của anh, nhưng mà em…đói! Anh phải cho em ăn chứ? Em không có chê anh bẩn đâu, sẽ thoải mái mà chấp nhận hết!” Cô vừa mở lớn miệng để ăn, vừa hiên ngang hào phóng nói.Đường Hạo chỉ có thể buông đũa xuống, mặc dù bụng của hắn cũng còn đang ‘đánh trống kêu oan’.“Hiện tại, anh cũng đã thỏa mãn thú tính của anh rồi, có phải cũng nên trở về không?” Tiểu Ngưng vuốt bụng, ngẩng đầu thúc giục hắn.Đường Hạo lại hơi chau mày, nói: “ Cái gì mà thỏa mãn thú tính của anh? Hả?”“Anh cứ nói đi! Vừa đến là đối với em như vậy, không cho em mộtphút nghỉ ngơi! Một lần lại thêm một lần….Không phải thú tính thì là cái gì?” Hắn cho đến bây giờ cũng chưa hề nói yêu cô, cho nên cô coimọi hành động lúc trước của hắn chỉ là phát tiết chứ không phải ân ái.Đường Hạo giơ chân dài ở dưới mặt bàn lên. Bàn chân đi bít tất trắngtiến thẳng vào giữa hai chân của cô, dùng ngón chân chạm đến nơi mềm mại bí ẩn không gì che lấp của cô.Tiểu Ngưng muốn khép hai chân lại, nhưng chính hắn căn bản không cho cô có cơ hội: “ Đường Hạo, anh thật đáng ghét! Đừng có làm như vậy với em….”Đường Hạo không để ý đến sự giận dỗi của cô, híp mắt hỏi: “ Vậy còn em….tôi đã thỏa mãn tất cả thú tính trong em chưa?”Tiểu Ngưng bị hắn khiêu khích không còn kiên nhẫn mà ngồi yên trên ghế, dựng thẳng hai chân, khom lưng tại bàn ăn: “ Đường Hạo! Anh thật đáng ghét!”“Nói! Em thỏa mãn chưa?” Hắn nhất định phải bắt cô trả lời, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào gò má ửng hồng của cô.“Em không biết!” Cô nghĩ một đằng đáp một nẻo, giọng nghe cóvẻ cực kỳ không thích. Bị hắn khinh bạc thế này, cô làm sao mà có tâmtình tốt được.“Hừ! Vậy ý của em là tôi chưa thỏa mãn cho đủ em!?” Đường Hạo làm vẻ mặt áy náy nói, giống như rất xin lỗi cô.“Ừ!” Tiểu Ngưng tùy tiện đáp lại, sau đó thoát khỏi chân hắn, thuận tiện cầm luôn bát mỳ ăn liền, chạy đến chỗ khác ăn.“Vậy thì hiện tại anh phải cố gắng thỏa mãn hết cho em!” Đường Hạo lớn tiếng nói, sau đó bắt lấy người cô. nói: “ Không……Không……Anh đã thỏa mãn em rồi! Anh đã thỏa mãn em rồi……Được chưa?”“Ha ha, nghe em nói miễn cưỡng chưa kìa!” Đường Hạo đi đến bên cạnh cô, bắt lấy bờ vai cô, ở bên tai cô thì thầm: “ Lời nói miễn cưỡng của em như vậy, đối với anh là một loại sỉ nhục!”Hắn đem thân cô xoay chuyển, để sống lưng cô dựa vào vách tường, “ Chúng ta làm thêm một lần nữa nhé!”“Không!” Tiểu Ngưng sợ đến mức hét to lên một tiếng, sau đó bưng mỳ chạy qua một bên: “ Đường Hạo, anh bây giờ về nhà quản lý con cái đi! A, nhanh lên, con mà không nhìn thấy anh là chúng nó lại khóc đấy!”Hiện tại cô chỉ có thể lôi các bảo bối ra làm tấm lá chắn.“Bọn nó không nhìn thấy anh là sẽ khóc sao? Ha ha ha, anh nghĩ dưới sự dạy bảo của em, bọn nó nhìn thấy anh mới khóc!” Đường Hạo tự giễu nói, hiện tại hai đứa con của hắn không thấy hắn về nhà không biết đã vui thành dạng gì rồi.“Ai dạy bọn chúng được chứ? Bọn chúng không phải vẫn đi theo anhhay sao? Em mới chỉ là ở cạnh chúng được vài ngày thôi đấy nhé!”Tiểu Ngưng trong lòng cười thầm. Hai đứa con đơn giản đơn giản đầu hàngtrước cô, trong lòng cô cũng không phải là vui mừng bình thường.“Ừ, hừ. đây không phải là nói em rất lợi hai hay sao? Trong vòngvài ngày có thể khiến hai đứa tiểu quỷ đó hoàn toàn nghe em chỉ huy!” Đường Hạo châm chọc nói, bàn tay đặt trên người cô chậm rãi trượt xuống, tạm thời buông tha cho cô.“Ha ha, nói có thì có!” Tiểu Ngưng biết rõ hắn không náo loạn nữa, mới nhanh chóng tìm chỗ ngồi xuống, tiếp tục ăn nốt bát mỳ ăn liền của mình: “ Hạo……Anh nên về sơm đi thì hơn!”“Nhưng em mặc đồ của anh, chẳng lẽ em muốn anh trần như nhộng đi ra ngoài nhà trọ này sao?”Tiểu Ngưng lè lưỡi: “ Em cởi ngay bây giờ! Mấy đồ này của anh…..”“Không cần phiền phức! Tối nay anh ngủ lại ỏ đây!” Đường Hạo đi theo cô vào phòng ngủ, ở sau lưng cô nói ra.“ Vì sao? Nhưng mà…..giường ở đây không lớn, không đủ cho hai người nằm!” Cô chỉ chỉ vào chiếc giường đơn trong phòng. Quả thực, mọi việc nằm ngoài dự liệu của cô.“ Không có vấn đề gì! Anh có cách để chúng ta cùng ngủ được!” Giường đơn, hai người chỉ cần ôm nhau ngủ là được.“Không được! Chúng ta đang tiến triển quá nhanh! Bây giờ vẫn chưa ngủ trên một chiếc giường được!” Làm cái gì? Cô rõ ràng là muốn hắn theo đúng trình tự theo đuổi mình, kết quả thì lại hoàn toàn đảo lộn.“Phụ nữ thật là quá dông dài!” Cô cho là hắn tự nguyện chuirúc trong căn phòng bé xíu bằng cái lỗ mũi này sao? Còn không phải là lo lắng cho cô buổi tối có an toàn hay không à?“ Nếu như anh hôm nay cứ nhất quyết như thế, vậy thì anh ngủ ở ghế sô pha đi!” Tiểu Ngưng chỉ vào sô pha trong phòng khách nói: “ Đây là châm chước lần đầu của em thôi đấy!”“Sô pha thật nhỏ…..”“Vậy thì xuống đất ngủ đi! Em tin chỗ đó đủ cho anh ngủ thoải mái!” Cô vẫn tiếp tục kiên trì. Cô nhất định phải kiên trì đến cùng, nếu không thiệt thòi nhất định thuộc về cô.Chương 347
6Edit: Meimoko(Chương này có sự giúp đỡ của bạn Peguin)______Tiếng chuông báo thức rộn rã vang lên khiến người đang ngủ say trên giường theo bản năng mà từ từ mở mắt.“Á!” Một tiếng thét chói tai vang lên, Tiểu Ngưng theo đó màrớt bịch xuống giường. Cô phát hiện ra mình đang bị một cánh tay gắt gao ôm chặt, hơn nữa áo ngủ của cô cũng bị cởi hết cúc. Có rất nhiều dấutay in lại trên da thịt mềm mại của cô. Núi non trước ngực hoàn toànrun rẩy phơi mình trong nắng sớm.Tiểu Ngưng tức giận hung hăng đạp cho cái tên gây chuyện đang ngủ say bên cạnh một cước xuống giường, trừng mắt nói: “ Anh dậy ngay cho em! Ai cho anh vào đây? Lại còn đạp cả em xuống giường!”Đường Hạo cau chặt mày, mắt vẫn còn lim dim, miễn cưỡng lắm mới mở hé một chút, giơ tay vuốt vuốt mắt, nói: “Sáng sớm dậy chưa gì đã phá anh rồi! Để yên cho anh ngủ thêm chút nữa!”Ngày hôm qua, Đường Hạo ngủ trên sa lôn, cứ ngã lên ngã xuống, cho nên nửa đêm khuya khoắt hắn mới mò vào phòng cô để ngủ.“Ngủ cái gì mà ngủ! Tỉnh dậy, sắc quỷ! Ai cho anh cởi áo của em, hả?” Tiểu Ngưng càng nói càng tức giận. Đêm qua, cô ngủ say quá nên hắn bòlên giường cô lúc nào cô cũng không biết, và tất nhiên chuyện áo bị cởikhi nào cô cũng chẳng biết.Đường Hạo căn bản không để ý đến lời phàn nàn của cô. Hắn đã có thóiquen, trước khi ngủ, ở gần cô là phải cởi áo cô, sờ cô, rồi vân vê đếnno nê sau đó mới đi ngủ.Nhìn Đường Hạo không có bất cứ phản ứng gì, nằm lỳ trên giường ngrutiếp, Tiểu Ngưng cũng chỉ đành mặc kệ hắn. Xuống giường, cô bước vàophòng tắm chuẩn bị làm sạch chính mình.Tắm xong, cô bắt đầu trang điểm, sau đó thoa kem dưỡng da lên mặt.Sau đó, cô bắt đầu đánh mắt. Mắt cô vốn to, tròn , lại có hàng mi congvút như liễu, cho nên chỉ cần đánh chút phấn mắt vào là đã nổi bật lắmrồi, không cần thiết phải sử dụng đến phấn nhũ.Đánh thêm chút phấn hồng lên má, thêm chút son lên môi, Tiểu Ngưng vốn xinh đẹp lại càng thêm xinh đẹp hơn.Tiểu Ngưng nhìn vào gương soi một lần nữa, kiểm tra xem mọi thứ đã ổn chưa. Hài lòng với chính mình hiện lên trong gương, cô mới bước ra khỏi phòng tắm. Lúc này, ở trong phòng, Đường Hạo đã thức dậy, đang thay đồ.“Anh cầm quần áo của anh ra ngoài thay đi! Em cần phải thay quần áo!” Tiểu Ngưng chỉ vào tủ đồ, nói với Đường Hạo.“Em cứ thay đồ đi! Anh không ngại gì đâu!” Đường Hạo bình thản nói. Tiểu Ngưng siết chặt, vò lấy chiếc áo sơ mi trong tay. Chiếc áo nhăn nhúm khó coi.“Đường Hạo, có anh ở đây, em không thay quần áo được! Anh mau đi ra ngoài đi!” Tiểu Ngưng nhăn mặt, vừa nói vừa đánh vào người Đường Hạo.Đường Hạo chẳng có chút xi nhê gì, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mọng đỏ của Tiểu Ngưng và nói: “ Ngưng à, có nhìn hay không thì anh vẫn biết hết mọi ngõ ngách trên cơ thể em rồi mà! Bất cứ chỗ nào anh cũng…..”“Thôi ngay! Anh là khách không mời mà đến, từ nay về sau anh đừng có đến đây nữa!” Tiểu Ngưng đánh vào lưng hắn mấy cái, cười cảnh cáo nói.“Anh không phải khách của em! Anh là chồng em!” Đường Hạo chậm rãi tiến lên một bước. Sáng sớm mà đã náo nhiệt thế này rồi! Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm, hắn muốn đi cùng với cô.“Không được ăn nói lung tung, em bây giờ là người độc thân, chưa chồng!”“Chưa chồng ư? Vậy các con của em từ đâu mà ra hả?” Đường Hạo quay đầu lại, nhìn thẳng vào Tiểu Ngưng chất vấn.Tiểu Ngưng lắc đầu thật mạnh, thập phần lo lắng nói: “ Con là con của anh! Hiện tại chúng đều mang họ Đường, không liên quan gì đến em nữa!”“Tốt! Bây giờ đến ngay cả con mà em cũng không thừa nhận ư?”Đường Hạo nhịn xuống lo lắng trong lòng, thầm nghĩ: Tiểu Ngưng à! Bâygiờ em còn muốn giở trò gì nữa đây? Anh sẽ không để em ngay cả con cũngchối bỏ như thế đâu!“Em bây giờ độc thân! Độc thân! Không con, không chồng gì hết!” Tiểu Ngưng chống chế nói, tiếng mỗi lúc mỗi nhỏ. Không cho Đường Hạo có cơ hội nói tiếp, cô đẩy hắn ra.Tiểu Ngưng cười ra tiếng. Đúng! Hiện tại cô là một phụ nữ độc thân, không có con, không chồng, chẳng có gì phải lo lắng cả.Hôm nay là ngày đầu tiên Lục Giai Ngưng đi làm. Cô ngồi trên mộtchiếc xe hơi cao cấp sản xuất với số lượng đếm trên đầu ngón tay trênthế giới. Trời ạ! Cô chỉ là một nhân viên bình thường thôi, ngồi chiếcxe hơi đắt tiền như thế này không biết mọi người sẽ nghĩ như thế nàođây?Đường Hạo đưa Tiểu Ngưng đến chỗ làm việc của cô. Mặc dù từ trước đến nay hắn chẳng quan tâm đến mấy tin tức bát quái lá cải nhưng vì TiểuNgưng, hắn không muốn cô phải nghe những lời bàn tán nên cũng không phản đối trước lời đề nghị của cô. Nhìn Tiểu Ngưng ngồi bất động, Đường Hạothúc giục: “Nhanh xuống xe đi, lúc trước không phải em cứ giục anh là phải mau mau đi hay sao?”Tiểu Ngưng nhìn thấy trước công ty có rất nhiều xe đỗ, cô nhịn không được mà thở dài một hơi: “ Đường Hạo, anh chạy xe ra chỗ xa xa một chút, sau đó để em xuống xe!”“Vì sao?” Đường Hạo khó hiểu hỏi.“Em không muốn ngày đầu tiên đi làm đã bị chú ý!! Đường Hạo,xe của anh quá nổi bật!” Cô không hề nhíu mày, không làm nũng cũng chẳng giận dỗi chút nào, giọng điệu rất chân thành.Đường Hạo gật đầu, sau đó lái xe đi vào một con hẻm.Tiểu Ngưng mặc dù ăn mặc giản dị nhưng bởi vì cô có nét mặt đáng yêu dịu dàng lại vô cùng phúc hậu nên thu hút không ít ánh mắt.“Oa, Tiểu Ngưng xinh đẹp chẳng kém gì so với mấy ngôi sao của chúng ta đâu nhỉ?” Đều là thợ trang điểm với nhau, chị Lý đương nhiên nhìn một cái là nhận ngay ra vẻ đẹp yêu kiều của Tiểu Ngưng ~ Ngũ quan của cô gái này thậtcân đổi!~ Chị Lý thầm nghĩ.“Không có đâu ạ!” Nghe lời khen của chị Lý, Tiểu Ngưng xấu hổkhông dám nhận. Trước kia, Tiểu Ngưng có hoàn cảnh “đặc biệt”, bị bánlàm người hầu, đâu có ai khen một người hầu là cô gái xinh đẹp. Sau đócô lại bị Đường Hạo nhốt lại trong biệt thự, ngày lại ngày bị hắn và mọi người khi dễ. Cho nên, cơ hồ chẳng có ai khen cô một câu xinh đẹp cả.Cảm giác được người khác khen thật lạ lẫm, hoàn toàn mới lạ. Cho tới bây giờ cô chưa từng được hưởng thụ qua.“Thật mà! Tiểu Ngưng ngày càng xinh đẹp đấy! Có nghĩ đến tương lai thành ngôi sao không? Ở đây có rất nhiều đạo diễn, nhà sản xuất đến,cho nên em có rất nhiều cơ hội!”Tiểu Ngưng ngay lập tức lắc đầu: “ Không! Em chỉ thích hóa trang với tạo hình thôi, những chuyện kia không hợp với em đâu!” Cô không muốn trở thành người nổi tiếng. Nếu cô muốn trở nên nổi tiếngthì bằng vào việc được tổng tài Đường thị yêu thương như thế này đã làcó quá nhiều cơ hội rồi.“Đáng tiếc! Em nhìn những cô gái nổi tiếng kia mà xem! Thực chấtcũng không xinh đẹp đến vậy đâu! Họ sẽ cho chúng ta rất nhiều tiền lìxì, để chúng ta giúp họ đẹp hơn người khác!” Chị Lý đột nhiên cười hì hì nói. Kỳ thật, chuyện bí mật này không phải gặp ai là chị cũng nói ra được.“Sẽ có người cho chúng ta lì xì sao?” Tiểu Ngưng vừa nghe đến tiền thưởng là lập tức mắt sáng lên, trong đầu hiện lên ý nghĩ mở sổ tiết kiệm.“Đương nhiên, rất nhiều …, họ không tự nhiên mà đẹp được tất cả đều phải nhờ vào thợ trang điểm chúng ta ư??? Ha ha. . . . . .” Chị Lý bắt đầu giảng cho Tiểu Ngưng hiểu. Có rất nhiều chuyện phátsinh, đương nhiên đơn giản chỉ là sự tranh giành giữa các minh tinh đểcó được lên hình đẹp trên báo.Chương 348
Beta: Meimoko________Ngày hôm sau Đường Hạo thuê cho Lục Giai Ngưng một căn hộ sa hoa bậcnhất trong tiểu khu. Không chỉ phía dưới căn hộ có nhân viên bảo vệ, màngay cả trên ban công của căn hộ cũng đều có nhân viên tuần tra đứng gác hai bốn trên hai bốn.Bất quá, cách này vẫn khiến Đường Hạokhông yên tâm lắm. Hắn điều tới một đội bảo vệ được huấn luyện thuê ngay bên cạnh căn hộ của Tiểu Ngưng. Đương nhiên, Tiểu Ngưng không biết chút gì về việc này, có một số việc hắn không muốn nói rõ cho cô biết.Tuy nhiên Tiểu Ngưng không phải là tình nguyện chịu sự sắp xếp củahắn, nhưng mà từ góc độ an toàn mà nói, cô cam tâm tình nguyện. Cô cũngkhông giận dỗi Đường Hạo chỉ là không muốn hắn ở cùng cô lúc này màthôi. Mỗi ngày cùng lắm là để hắn đưa về nhà, sau đó hắn phải về nhà của hắn.Ngày đầu tiên, buổi tối hắn tức giận nói nơi này là do hắn dùng tiềnthuê cho cô, nên cô không có quyền đuổi hắn. Tiểu Ngưng lập tức đáp trả, nếu đây là chỗ hắn dùng tiền thuê thì hắn ở đây luôn còn cô sẽ tự mìnhđi thuê chỗ khác.Đường Hạo thấy không lay chuyển được cô, chỉ sờ sơ cái mũi tạm thời rời đi, từ nay về sau sẽ lại nghĩ ra cách khác.Bất quá mỗi ngày hắn phải đưa đón cô đi làm rồi về nhà. Đối với côđây là sự nhượng bộ lớn nhất rồi. Tiểu Ngưng nghĩ lan man, trước mắt côlà công ty nơi cô làm việc, cô cứ đứng trước cửa công ty thật lâu. Côngviệc của cô thấm thoắt đã được ba ngày, cô được trả 40 đồng. Cô đem cấtnhững đồng tiền màu đỏ vào ví, trước cửa buồng vệ sinh một lần nữa lạikhoa chân múa tay vì vui sướng.Mỗi ngày số tiền hoa hồng cô nhận được không nhiều lắm, so với nhữngthợ trang điểm khác bọn họ có khi còn ra tay dã man hơn. Đúng vậy! Mặcdù có chút không ý tứ, nhưng cô nhận tiền cũng chỉ vì để cho bọn họ yêntâm. Nếu cô không nhận những đồng tiền hoa hồng này, thì bọn họ lại chorằng cô không có tâm tạo hình trang điểm cho bọn họ thêm xinh đẹp.Cầm số tiền mặt không được nhiều cho lắm, trong lòng Tiểu Ngưng lạimột lần an ủi mình. Đúng! Cô nhận tiền như vậy cũng là chính đáng, tuyệt đối là chính đáng.Rất nhanh đem số tiền cất đi, Lục Giai Ngưng chuẩn bị từ phòng vệsinh đi ra. Đúng lúc này, ngoài cửa vô tình có lời nói làm cho cô thuchân không bước nữa.“Đại minh tinh thì có gì đặc biệt hơn người, lấy cái gì mà lênmặt, còn cho mình là tiểu thư, chỉ xứng đáng lau giày cho tôi, chếttiệt….” Một cái nguýt dài kéo theo cả tiếng hờn dỗi oán trách của cô gái trẻ.Một cô gái khác đang trang điểm, trên người mặc bộ cánh bó sát có gương mặt nữ sinh đáp lại : “ Haha.. Đừng có tức giận như vậy, lúc trước ở phòng chụp cô cũng sùng bái cô ta, cái gì cũng có thể làm cho cô ta còn gì!”“ Cái gì??? Sùng bái cô ta, tôi sùng bái cô ta cái gì? Xét cho cùng cũng chỉ là hang kỹ nữ cao cấp mà thôi!”“ Không nên tức giận. Cô ta có tư chất, mỗi bộ phim đều được nhận vai nữ chính lại thường xuyên ra đĩa nhạc.”“Vậy ư..? Có người nâng đỡ chắc cô ta mới được như vậy. Nói cho cùng đã qua tay nhiều đạo diễn, nhiều đàn ông rồi nên……” Cô gái trẻ mỉa mai nói.Nói ghen gét mười phần, trong khinh miệt có lẫn hâm mộ và ghen tị. Cô gái mặc váy ngắn phát ra tiếng cười an ủi nói: “ Ha ha! Không phải nghĩ một đằng làm một nẻo nhé. Muốn đi trên kẻ khácchính là phải như vậy, để xem chúng ta ai có thể câu được con cá lớn, có thể dựa vào ngọn núi lớn.”“Khốn nạn! Ở đâu tốt như vậy? Cái đám đàn ông kia chỉ biết nghĩđến bản than, chứ gặp phải chuyện tình cảm thật thì bọn họ sẽ từ chốingay” Cô gái trẻ mắng to một tiếng, soi vào gương tỉa tót đôi long mày.“ Không biết cái cô Kỳ Kỳ kia có điểm gì, mà lại được Đường tổngnâng đỡ như vậy, tiền nhiều, phong độ tốt, thực sự thì cô ta được Đườngtổng cho lên tận thiên đường rồi.”Đường Hạo??? Tiểu Ngưng thấy ngực mình không thoải mái, cô biết rõĐường Hạo cùng với Kỳ Kỳ có quan hệ nhưng mà từ miệng người khác nói ranhư vậy chính cô cũng cảm thấy tức giận thay, hai tay không tự giác nắmlại, móng tay khẽ cắm sâu tạo thành rãnh, trong tâm trí bất chợt khôngcó cảm giác.“ Ha ha ha! Có lẽ sẽ có một ngày cô cũng có cơ hội nịnh bợ đén một người như vậy, làm cho anh ta cân nhắc cô lên” Cô gái mặc váy ngắn nói.“ Cô suy nghĩ một chút đi, bạn gái của hắn chết, trong lòng hắnnhất định đâng rất cô đơn. Gặp một người trẻ xinh đẹp lại là đại mỹnhân, Đường tổng tài từ nay về sau yêu cô hay không khó có thể nóitrước”.“Ha ha ha, nếu quả thật có lúc như thế, tôi nhất định phải bắt cô Kỳ Kỳ kia lau giày cho tôi…..” Cô gái trẻ buông một câu thề đùa.Trong phòng vệ sinh Tiểu Ngưng cảm thấy tóc mình dựng lên vì tứcgiận, đàn bà bây giờ dù thế nào cũng đều muốn dựa vào đàn ông thành công đẻ đi lên, dựa vào đàn ông để phát tài. Cứ coi như các cô có sức tưởngtượng tốt, nhưng làm sao có thể lại chú ý tới người đàn ông đó?Tại cô chán ghét kiểu đàn ông như vậy, mà Đường Hạo lại không biếtkiểm điểm mình, bị người khác buông những lời như vậy, cũng cảm thấymình sao có thể đơn giản mà gả cho hắn.Trước kia bị Kỳ Kỳ cùng Tiền Lỵ Nhi làm khó, càng nghĩ càng cảm thấykhó chịu, càng ngày càng tức giận, ý như muốn trả thù ngày một lớn.Đúng, hắn nhất định phải bị trả thù, nếu không sao có thể nuốt trôi cục tức này.Két cạch một tiếng, Lục Giai Ngưng vặn mở cửa phòng vệ sinh, rất tựnhiên đi đến vòi nước. Hai cô gái trẻ thấy Lục Giai Ngưng tiến lại từphía sau, lập tức thu dọn đồ đứng dậy, cô gái có giọng chanh chua chửiđổng giờ đã thay một bộ khác trông đáng yêu, ra vẻ yểu điệu thục nữ.“ Lục tiểu thư, da của chị thật đẹp ! Không biết chị có bí quyết gì vậy?” Cô gái nói sẽ cho Kỳ Kỳ lau giày mình láu lỉnh hỏi với âm thanh nhuthuận. Lục Giai Ngưng ngoài thì cười nhưng trong lòng không thể cườiđược nhìn cô ta, sau đó nhìn nhìn mặt mình : “Thật không? Tôi thấy da tôi rất bình thường đấy chứ!”“Ha ha! Xem ra Lục tiểu thư là người xinh đẹp nhất… ha ha ha,người đàn ông đó nhất định sẽ rất thích tiểu thư, tiểu thư là quan trọng nhất trong lòng anh ta.”Cô gái mặc váy ngắn nói, sắc mặt cố chút xấu hổ, vì biết rằng lúctrước mình nói gì có khi Tiểu Ngưng cũng đã nghe thấy. Hơn nữa cô cũngbiết hình tượng của mình là rất quan trọng nếu như quản lý biết nhấtđịnh sẽ nổi giận và tiền lương cũng coi như xong đời.Lục Giai Ngưng chỉ cười, tức giận chỉ là dùng gót giày nện xuống nền nhà mà đi ra khỏi toilet.Hắn thích cô sao? Cô quan trọng với hắn lắm sao?Hừ? Trước đây hắn không đối xử tử tế với mình, mình cũng không phảilà quan trọng với hắn cho nên hai người kia mới trêu tức cô như vậy.Còn bây giờ? Hắn đối với cô là rất tốt, giống như không có ai gây rachuyện với hắn. Nhưng số người theo đuổi hắn thì rất nhiều, nguy hiểmlúc nào cũng có thể đến.Trong lòng Lục Giai Ngưng lại thấy bất an, không thể yên lòngCánh môi của Tiểu Ngưng cong lên hướng vào phòng hoá trang mà đi, không cẩn thận va vào một người: “Ối……! Cô không có mắt hay sao mà lại …..?” Một giọng nói cay nghiệt tức giận vang lên.Chương 349
Beta: Meimoko_______Nghe thấy tiếng kêu kiêu ngạo quen thuộc, Lục Giai Ngưng nhìn vào chủ nhân của tiếng kêu kia, vừa vặn người đó cũng đang nhìn cô.Kỳ Kỳ như không tin vào mắt mình, đồng thời cũng phát ra âm thanh càng thêm kinh ngạc:”Cô… . . Cô. . . . . .Cô không phải là đã chết rồi sao?. . . . . .” Trên khuôn mặt bởi vì sợ hãi mà nhăn lại.Tiểu Ngưng thật muốn nói ‘ngậm cái miệng thối của cô lại, cô mới chết ý’, nhưng mắt to đột nhiên lộ ra một tia quỷ dị.”Cô đoán thử xem tôi là người hay ma?”Kỳ Kỳ khẽ vuốt hai cánh tay trắng tuyết vốn đã nổi da gà nói: “Giữa ban ngày cô không cần phải dọa tôi, cô rốt cuộc là người hay ma?”“Chẳng lẽ cô đã làm chuyện gì có lỗi với tôi cho nên cô sợ gặp tôi?” Người ta có câu: không làm việc trái với lương tâm nửa đêm cũng không sợ bị kêu đến quỷ môn quan.“Tôi làm chuyện có lỗi với cô ư? Cô thật. . . . . . hay nói đùa. . . . . .” Chân đi giày cao gót mười phân, Kỳ Kỳ sợ tới mức hai chân run rẩy lui vềphía sau, bởi vì cô quá mức sợ hãi làm chính mình trượt chân ngã ngồitrên mặt đất. Mà chiếc váy ngắn lúc này cũng bị hất lên đến thắt lưng,lộ ra chiếc quần lót bên trong cùng tư thế ngã hết sức khó coi.Đang giờ nghỉ trưa nên xung quanh chỗ 2 người đang đứng có rất nhiềunhân viên qua lại, nhìn thấy cảnh người đẹp lộ hàng thì xuất hiện nhữngánh mắt tham lam ngắm nhìn hai đùi tuyết trắng của Kỳ Kỳ, còn phía phụnữ thì nhìn cô ta bằng cặp mắt ghen tị.Tiểu Ngưng cũng phát ra tiếng cười, nụ cười trên mặt càng ngày càng tươi.Nửa phút sau mới có quản lý đến nâng Kỳ Kỳ dậy, sau đó quan tâm hỏi: “Kỳ Kỳ tiểu thư ,cô sao rồi, có đau ở đâu không ?”“Cô gái này là ai?” Kỳ Kỳ vừa chỉ vào Lục Giai Ngưng vừa hỏi quản lý.Quản lý nhìn Lục Giai Ngưng, sau đó trả lời câu hỏi của Kỳ Kỳ.”Cô ấy là thợ trang điểm mới của chúng tôi, tên Lục Giai Ngưng!”“Lục Giai Ngưng? Cô ta. . . . . . Cô ta không chết?” Kỳ Kỳ lẩm bẩm nói.“Cái gì?” Quản lý không hiểu Kỳ Kỳ nói gì, không giải thích được nói: “Ai chết vậy ? Tại sao phải chết!”Nhìn thấy Kỳ Kỳ bị hù dọa tới mức nơm nớp lo sợ, mặt xám như tro, Lục Giai Ngưng thấy rất vui vẻ, nhún nhún vai, chuẩn bị rời đi.Chứng kiến tất cả mọi người không sợ Lục Giai Ngưng, lại nhìn thấy vẻ mặt tươi cười đắc ý của cô, Kỳ Kỳ biết cô là người, không phải ma, côlà đang cố ý hù dọa mình.Bị mất mặt, Kỳ Kỳ trong lòng đã nổi lên ngọn lửa, tất cả tức giận đều thể hiện trong lời nói.”Vừa rồi chính cô ta đẩy tôi bị ngã, cô ta phải xin lỗi tôi, nếu không buổichụp hình quảng cáo hôm nay tôi sẽ không tham gia !”« Kỳ Kỳ tiểu thư, cô đã tốn công sức đến đây rồi, hơn nữa chúngtôi cũng đã chuẩn bị xong chỉ chờ cô tới là có thể bấm máy. Mọi người ởđây đã mất rất nhiều thời gian cùng công sức để thực hiện buổi chụp hình quảng cáo này, Kỳ Kỳ tiểu thư không thể nói không tham gia là khôngtham gia được, như vậy công ty sẽ tổn thất rất lớn! Kỳ Kỳ tiểu thư, côngàn vạn lần không nên tức giận, chúng tôi sẽ đem người thợ trang điểmkia đến nhận lỗi với cô!” Quản lí ra lệnh cho nhân viên dẫn Kỳ Kỳ trở về phòng nghỉ, sau đó nổi giận đùng đùng đi đến phòng hóa trang.“Cái gì?” Tiểu Ngưng cau chặt đôi mi thanh tú, thanh âm nghi vấn nói.“Tôi nói cô phải đến xin lỗi Kỳ Kỳ, vừa rồi không phải là cô đẩy ngã cô ấy sao?” Quản lí hai mắt mở to chất vấn.Tiểu Ngưng nghe thấy vậy liền cười to, sau đó chỉ vào mình.”Tôi đẩy cô ta ? Tôi vì cái gì mà phải đẩy cô ta? Nói cho ông biết, tôi không đẩy cô ta nên cũng sẽ không xin lỗi !” Tiểu Ngưng đứng thẳng người, kiên quyết nói.“Cô. . . . . . Cô. . . . . .” Quản lí chỉ vào Tiểu Ngưng, vì tức giận mà thở hổn hển.”Nếu cô không xin lỗi, tôi sẽ đuổi việc cô !“Nếu là trước đây, Tiểu Ngưng nhất định sẽ vì công việc mà chịu thiệt thòi, nhưng cô bây giờ không giống lúc trước :”Dựa vào cái gì?Tôi không làm tròn trách nhiệm của người thợ trang điểm ư, ông dựa vào cái gì mà vô duyên vô cớ đuổi tôi?”“Chỉ bằng việc cô cùng tôi tranh luận, không nghe sự chỉ đạo củatôi! Tôi là cấp trên của cô, đuổi việc cô cũng không cần có lý do!” Quản lí tức giận hô lớn, thanh âm đinh tai nhức óc, cả phòng hóa trang trong nháy mắt bỗng im bặt, những nhân viên trong phòng ngừng mọi động tác,không dám thở mạnh.Tiểu Ngưng thấy quản lí như vậy liền cười nhạt :”Đường đường là quản lý của một công ty có tên tuổi mà lại nói ra những lời thiếu lí lẽ như vậy sao? Nói cho ông biết, tôi không đẩy ngã cô ta, con người củatôi nếu đã làm chuyện gì nhất định sẽ thừa nhận, ông bắt tôi xin lỗi tôi nhất định sẽ xin lỗi. Nhưng rõ ràng là cô ta tự mình ngã sấp xuống, dựa vào cái gì đổ tội lên người tôi?Ông muốn đuổi tôi ư ? Không dễ dàng như vậy đâu, tôi sẽ kiện ông lên cấp trên vì ông đã khinh rẻ và áp bức nhân viên cấp dưới chúng tôi!”“Cô. . . . . .” Quản lí bị chọc tức đến độ những ngón tay trở nên run rẩy, nửa ngày không nói nên lời.Thoạt nhìn qua thấy biểu hiện Lục Giai Ngưng không tức giận, cũngkhông sợ hãi, nhưng chỉ có mình cô mới biết toàn thân máu đang đôngcứng lại, trên đầu cũng tê dại, hoàn toàn là bị chọc tức.Cũng sợ hãi quản lí sẽ trả thù, vì cô đã được nghe những chuyện trước đây của công ty. Công ty này có nhiều tay chân là xã hội đen. Rất nhiều ngôi sao bởi vì không nghe theo sự chỉ đạo nên đều bị hãm hại !Cô cũng không biết mình lấy dũng khí ở đâu ra,dám cùng quản lý cãi nhau,cùng ngôi sao lớn đối nghịch.”Tôi vừa rồi không sai và nhất định không xin lỗi, tôi cũng không chấp nhậnbị đuổi việc mà không có lý do như thế, trừ khi tôi không còn muốn làm ở đây nữa!”Nói xong, Lục Giai Ngưng trở lại ghế ngồi của mình, nhìn vào gương và bôi son môi.Quản lí nhìn Lục Giai Ngưng, sau đó nổi giận đùng đùng đi khỏi phòng hóa trang.Lúc này, những đồng nghiệp vây quanh Lục Giai Ngưng.”Em không nên xử sự như vậy, tốt nhất nên đi xin lỗi người ta một câu, chẳng lẽ em thật sự muốn làm to chuyện lên sao?”Chị Lý khuyên nhủ.“Không được, dù thế nào em cũng không xin lỗi!” Tiểu Ngưng bướng bỉnh nói, nếu là người khác có lẽ cô sẽ thỏa hiệp, nhưng người này là kỳ Kỳ, cô nhất định không thỏa hiệp !“Nghe nói Kỳ Kỳ muốn em xin lỗi, nếu em không xin lỗi, cô ta sẽkhông đến phòng chụp ảnh. Tiểu Ngưng, em ngang bướng như vậy sẽ khiếncông ty chịu tổn thất rất lớn, nếu như sự việc trở nên nghiêm trọng, đến lúc đó người chịu thiệt thòi chính là em. Kết cục không đơn thuần là em bị mất việc như vậy đâu….. Họ sẽ. . . . . .”Chị Lý muốn nói lại thôi, không biết có nên nói ra những chuyện xấu trong lúc này hay không, dù sao Tiểu Ngưng cũng mới tới.“Đánh em sao?” Tiểu Ngưng hời hợt nói ra.“Em biết sao, biết rõ còn không nhanh xin lỗi!”Tất cả mọi người cấp cấp nói.“Xem bọn họ ai dám đụng đến một cọng tóc của em!”Nếu như Đường Hạo không bảo vệ được cô, như vậy hi vọng của cô đối với hắn không còn, hai đứa con cô cũng sẽ để hắn nuôi dưỡng!Chương 350
Beta: Meimoko_______“Đường tổng tài, hôm nay có thời gian rảnh rỗi đến đây cơ à?!” Tổng giám đốc kinh ngạc đứng lên nghênh đón ông chủ chính thức của công ty đại giá quang lâm.”Ừ, vừa vặn đang lúc rảnh rỗi tới đây xem công ty giải trí dạo này làm ăn như thế nào?” Đường Hạo ngồi vào trong ghế, thân thể nặng nề tựa lưng vào ghế ngồi. Tiệntay lật qua lật lại sổ sách, sau đó nhanh chóng khép lại. Trong lúc này đương nhiên hắn không trông cậy kiếm tiền từ đây mà cái công ty này tồn tại là có mục đích khác.Công ty này không đăng kí bằng tên của hắn nên không có bất kỳ quan hệ nào với Đường thị.“Cũng không tệ lắm, tháng này hai cô người mẫu của chúng ta đượcxếp hạng trong tốp mười người mẫu có triển vọng nhất năm. Đúng rồi Kỳ Kỳ đang ở đây quay quảng cáo cho chúng ta!” Nữ tổng giám đốc vừa nói vừa đưa ly cà phê đến trước mặt Đường Hạo.”Tôi vừa pha xong, cậu rất có có lộc ăn đấy!”“Dace pha cà phê đương nhiên là uống ngon nhất, nếu không ba của tôi làm sao có thể yêu thích chị như vậy. . . . . .” Đường Hạo nói ra.“Này,, cậu không được nói lung tung !” Dace mở to hai mắt quát lớn.Đường Hạo cười nói: “Ha ha, tôi nói sai rồi, là ba tôi yêu thích cà phê do Dace pha!” Đường Hạo mang mỉm cười, uống một ngụm cà phê nóng hổi. Nháy mắt, trong miệng tràn ngập hương vị cà phê .Dace nhiều năm qua là trợ thủ đắc lực nhất của cha hắn, đương nhiênhai người đơn thuần chỉ có công việc,không hề có quan hệ mờ ám!Cô cẩnthận , thông minh, quan trọng là cô rất thích làm việc trong môi trườngcạnh tranh quyết liệt cho nên Đường Hạo mới đem công ty phức tạp nàygiao cho cô quản lý.“Chủ tịch cùng phu nhân gần đây rất vui vẻ, ha ha thoáng cái đã có hai đứa cháu, để họ bận rộn rồi!” Dace khẽ nhấp một ngụm cà phê sau đó cười nói.“Ha ha, những đứa trẻ nghịch ngợm chỉ gây phiền phức thôi! Ai chưa biết thì yêu mến chúng lắm, riêng tôi thấy phiền muốn chết!” Nói đến hai đứa con của mình, Đường Hạo lập tức chau lông mày. Hai ngày nay Lục Giai Ngưng không có ở nhà, hai đứa càng nghịch ngợm hơn trước làmcho đầu hắn đau nhức không thôi.“Trẻ con đều như vậy,lúc nhỏ là thiên sứ, lớn một chút chính là ác ma!” Dace đồng tình nói!Cốc ..cốc.. cốcMột hồi tiếng gõ cửa vang lên.“Vào đi. . . . . .” Dace đứng lên, nói vọng ra cửa.Quản lí đầu đầy mồ hôi đi tới văn phòng tổng giám đốc, sau đó vừa lau mồ hôi trên mặt vừa nói:“Tổng giám đốc, Kỳ Kỳ đột nhiên không vào chụp ảnh , làm sao bây giờ?”Dace tức giận nhìn quản lí, lạnh lùng nói: “Vấn đề nhỏ như vậy , cậu lại muốn tôi tới giải quyết sao? Trước kia làm như thế nào,hiện tại liền làm như thế đó?”“Tổng giám đốc, Kỳ Kỳ muốn người trang điểm của chúng ta phải xin lỗi vì đã đẩy ngã cô ấy!”Quản lí nghiến răng nghiến lợi nói.“Vậy hãy để cho người trang điểm đến xin lỗi ,chẳng phải chuyện rất đơn giản sao?!”“Nhưng người trang điểm kia nhất định không chịu xin lỗi, tôi nói cái gì cô ta cũng không xin lỗi!” Ban đầu hắn định dọa đuổi việc Tiểu Ngưng để cô sợ nhưng cô không hề lo sợmà Kỳ Kỳ cũng không nhượng bộ, hắn cũng dụ dỗ cô chỉ cần cô nói xin lỗi, hắn lập tức cho cô một số tiền lớn. Kết quả, cô lại cười châm chọc, móc một số tiền lớn ra nói, nếu như Kỳ Kỳ xin lỗi cô, cô sẽ đem tiền chohắn!“ Cô ta còn cực kỳ ngạo mạn nói“Hiện tại Lục Giai Ngưng tôi khôngthiếu tiền ,nhưng vì tôi yêu thích công việc này nên muốn làm thôi, đừng nghĩ dùng tiền là có thể hạ nhục tôi !” Mẹ nó, không thiếu tiền ư? Có phải đại gia đâu mà không thiếu tiền? Không thiếu tiền làm thợ trang điểm làm gì chứ!“A?Thợ trang điểm nào mà lớn mật như vậy?” Dace tràn ngập tò mò mà hỏi thăm.Đang ngồi trên ghế, Đường Hạo cũng tò mò nhìn quản lí, thợ trangđiểm? Chẳng phải Tiểu Ngưng đang làm thợ trang điểm ở đây sao? Chẳng lẽlà cô?Nên dàn xếp ổn thỏa vụ của cô gái đó , để cô ta tình nguyện chínhmình chịu ủy khuất, như vậy chúng ta cũng sẽ không truy cứu chuyện này.“Chính là cô gái đó”Người mới tới tên gì nhỉ ! Cô ta nói,cô tađược tổng giám đốc mời tới, cho nên muốn đuổi việc cô ta cũng phải làtổng giám đốc đuổi, nếu không cô ta nhất định không đi!” Quản lí kể lại những lời Lục Giai Ngưng đã nói cho tổng giám đốc nghe.“Khẩu khí lớn vậy sao?” Dace hừ nhẹ một tiếng, sau đó hời hợt nói: “Dù sao cậu cũng đã làm việc lâu năm ở đây,chuyện đơn giản như vậy cònkhông biết xử lý như thế nào sao? Kỳ Kỳ không phải là muốn thể diện haysao? Vậy cậu hãy nghĩ biện pháp làm cho người thợ trang điểm kia chịuxin lỗi, cho Kỳ Kỳ chút mặt mũi là được rồi!”Đã được tổng giám đốc ngầm đồng ý, quản lí lập tức gật đầu.”Vâng, tôi liền đi ngay!” Nói xong quản lí liền đi ra khỏi phòng.“Hiện tại các cô gái trẻ ai cũng muốn thể hiện, nhưngchúng ta sao có thể ai cũng nể nang được? Đương nhiên là muốn họ nghetheo thì phải dùng biện pháp mạnh! Tổng tài, cậu nói xem có đúng haykhông?” Dace cười khẽ lắc đầu, vẻ mặt không chút cảm xúc.Đường Hạo giữ im lặng nhìn Dace, lông mày nhăn lại thật sâu.”Làm sao vậy? Tổng tài!” Dace nghi ngờ hỏi.Đường Hạo đột nhiên từ trên ghế đứng lên, sau đó vội vàng nói:”Dace, mẹ của các con tôi đang làm thợ trang điểm ở đây!”Dace vừa mới uống cà phê vào trong miệng liền phun hết ra,sắc mặt trắng bệch:”Cái gì? Mẹ của các con cậu đang làm thợ trang điểm ở chỗ tôi sao?”“Đúng vậy, tôi chính là đến gặp cô ấy!” Đường Hạo bước nhanh ra cửa trước, đáng chết, hắn không muốn cô bị đánh, như vậy hắn sẽ chịu không nổi!“Cậu đừng nóng vội, đợi tôi một lát tôi với cậu cùng đi!” Dace chạy theo sau Đường Hạo vừa đi vừa nói.Trời ạ, như thế nào phu nhân tương lai của ông chủ lại ở chỗ của côlúc này? Chuyện này thật sự là. . . . . . Thật sự là. . . . . . Nếu nhưphu nhân tương lai của ông chủ bị đánh thì thật sự là. . . . . . là quánực cười!Đường Hạo nhìn thấy biển ghi ‘phòng hóa trang’ liền trực tiếp đẩy cửa ra.“A. . . . . .” Mấy cô người mẫu phát ra tiếng thét chói tai, tranh thủ thời gian tìm quần áo che thân thể của mình.Bất quá khi các cô nhìn thấy người đang đi tới là Đường Hạo thìnguyên một đám đang dùng tay cầm vải che lấp thân thể đều chậm rãi trượt xuống.Đường Hạo căn bản không để ý tới những cô gái này, ánh mắt sắc bénrất nhanh đảo qua mỗi một người thợ trang điểm. Khi không nhìn thấyngười phụ nữ của mình thì giọng nói của hắn cực kỳ lạnh lùng, chất vấn: “Lục Giai Ngưng, cô ấy đang ở đâu ?”Đang hoá trang cho người mẫu, chị Lý sợ ngây người chỉ ra bên ngoài:”Tiểu Ngưng…. Tiểu Ngưng bị quản lí mang đi rồi. . .”“Đáng chết!” Đường Hạo tức giận hô to một tiếng, đóng cửa phòng và chạy ra ngoài
“Tôi nhìn cô mỗi lần đều uống cả ngụm lớn như vậy, tưởng rằng nó sẽ không cay….” Hiện tại mới biết bắt chước người là hại đến chính mình, Bạch Phương Úc dùng hết sức mà nôn ra, con mắt nhìn xung quanh tìm kiếm ít khăn giấy: “ Tôi muốn ít khăn….”“Không cần khăn, uống nước vào!” Cô gái vặn mở một chai nước khoáng rồi đưa cho Bạch Phương Úc.Bạch Phương Úc nhanh chóng bưng lấy chai nước, mở to miệng mà uống. “Này, cô cũng đừng uống nữa! Rượu cay như vậy, uống mà không ăn cái gì thì dạ dày làm sao chịu được!”Cô gái kia trầm mặc hồi lâu, sau đó mỉm cười: “Cho dù là như vậy, tôi vẫn rất tỉnh táo! Tôi thật sự muốn say, uống cho quên hết đau khổ trên đời!”Bạch Phương Úc không biết an ủi thế nào, đành ngồi một bên nhìn cô ta rơi nước mắt.“Chị Bạch, chị nói xem,….. vì sao số tôi lại khổ như vậy?” Cô gái nhìn chất lỏng trong chiếc ly thủy tinh, một lần nữa lại uống cạn sạch. Chất lỏng màu trắng theo khóe miệng cô chảy ra, dọc xuống chiếc cổ trắng….Bạch Phương Úc cảm nhận được đau đớn trong lòng cô ta, cũng theo đó mà khơi dậy lên nỗi đau trong lòng cô: “ Kỳ thật, mỗi người đều có cơn đau nhức ở trong lòng!” Cô chính là cam tâm tình nguyện làm thế thân thì mới có được người cô yêu, chẳng phải cũng là đau khổ hay sao?Cô khát vọng cỡ nào người hắn thích chính là con người này của cô- Bạch Phương Úc chân chân thật thật.Cô đem ly rượu còn lại lên, nhắm mắt uống cạn. Lúc này đây, do đã có kinh nghiệm uống lần trước cho nên cô không bị sặc, nhưng hương vị cay nồng này lại khiến cô cả ngày không thở nổi.Bạch Phương Úc lại một lần nữa thở dốc, một mùi vị cay nồng thơm thơm tràn ngập khoang miệng của cô: “Chà! Rượu này vô cùng thơm! Chẳng trách cô lại thích uống như thế!”“Ha ha, vậy uống thêm một ly nữa nhé! Không thể quá nhiều, để tránh khi chị say tôi không có cách nào đưa chị về…” Cô gái kia lại rót cho cô thêm một ly.“ Thật là….keo kiệt…! Tôi bất quá mới chỉ uống được một chút. Sao cô lại keo kiệt vậy, rót thêm cho tôi nữa đi…”Bạch Phương Úc cầm lấy tay cô gái, nhấn xuống một cái, rượu chảy vào trong ly nhiều thêm.“Chị Bạch à! Chị cũng không thể uống quá nhiều!”“Không đâu! Chỉ một chút thôi mà!” Bạch Phương Úc so sánh rượu vang với rượu đế, hơn thua một chút, cô cảm thấy uống thêm một chút cũng không có vấn đề gì.Nói xong, cô nâng ly rượu lên, uống một hơi.“Hóa ra chị Bạch cũng mê uống rượu như vậy, không uống thì thôi, uống một chút thì dừng không được!”“ Không có đâu…” Bạch Phương Úc si ngốc cười, không thừa nhận chính bản thân mình mê rượu. Bất quá, qua ánh mắt có thể nhận ra cô đang say.Một hồi chuông điện thoại bỗng vang lên.Bạch Phương Úc nhìn thấy tên người hiển thị trên màn hình điện thoại thì mỉm cười, hơn nữa cười như ngớ ngẩn, trông rất nghiêm trọng.“A lô, anh …..cuối cùng cũng …..gọi điện cho ….em sao? Hà hà, anh không… gọi, em còn ….tưởng anh…. quên mất em rồi!” Miệng cô thốt ra lời nói rời rạc.“Ừ! Anh đang ở dưới lầu công ty của em! Em xuống đây được không?” Người trong điện thoại quả nhiên nghi hoặc hỏi.“Đương nhiên! Bất quá, anh phải chờ em một chút!” Bạch Phương Úc vội vàng nói ngay, giống như sợ hắn đổi ý vậy: “Anh chờ em dưới lầu, em xuống ngay đây…!”“Em có phải bị làm sao hay không? Đầu lưỡi cứng nhắc vậy!”“Không có! Em.,…rất khỏe mà…” Bạch Phương Úc vừa nói chuyện vừa giơ tay quơ quơ lên không trung. Rõ ràng là đang say rượu.Cuộc trò chuyện trên điện thoại chấm dứt, đặt điện thoại vào túi xách, Bạch Phương Úc loạng choạng bước đi vài bước thì cảm thấy chân mình như đạp lên bông, không chịu nghe lời: “ Chuyện gì xảy ra vậy? Mặt đất mềm quá!”Cô gái ngồi trên chiếc ghế cao khẽ cười vài tiếng, sau đó từ từ đứng lên, đỡ lấy Bạch Phương Úc: “Chị Bạch, để tôi đưa chị xuống dưới! Đừng có ngã sấp trong thang máy đấy nhé!”“Không cần! Tự tôi đi xuống dưới! Tôi….không có say….sao phải đưa tôi đi…” Gương mặt tuyết trắng của Bạch Phương Úc đỏ bừng, động tác lười biếng, rõ ràng là bị rượu làm cho điên khùng.Cô gái nhìn thấy Bạch Phương Úc như vậy, chớp chớp đôi mắt to, sau đó nụ cười trên gương mặt càng lúc càng tươi hơn: “ Chị Bạch, bây giờ chị cũng đã uống quá nhiều rồi! Tửu lượng cũng kém quá đi, vậy mà lúc nào cũng nói là mình có tửu lượng!”Nghe thấy nói mình không có tửu lượng, Bạch Phương Úc tức giận, giơ tay lên kháng nghị: “Ai nói tôi không thể uống nào? Không tin thì bây giờ chúng ta thi uống với nhau….Trước kia, trước kia…tôi cũng từng thi uống bia đấy….thắng được một chiếc máy chơi game cho con trai tôi…..”“Chị Bạch à! Còn nói không uống nhiều. Quen chị lâu như vậy, sao tôi lại không biết chị có con thế nhỉ?”“Ai nói tôi không có con, tôi còn có một…..” Đang nói, Bạch Phương Úc đột nhiên dừng lại, sau đó khóc rống lên: “ Hu hu hu, tôi là một bà mẹ không tốt, không tốt! Từ nay về sau, các con tôi nhất định sẽ hận tôi….hu hu hu….”“Được rồi! Đừng khóc!”Hiện tại, Bạch Phương Úc căn bản không nhúc nhích được gì rồi, thân thể nặng nề, nếu không phải Tô một mực giữ chặt lấy thân thể của cô, e là cô đã nằm trên sàn nhà rồi.“Tôi không khóc! Nhưng con của tôi không muốn nhìn thấy tôi, tôi lại muốn nhìn thấy nó! Không quan tâm tôi, không muốn gặp tôi thì còn ở lại nơi đó làm gì? Bọn họ đều coi thường tôi….giống như con tôi đi bên cạnh tôi sẽ trở thành kẻ xấu vậy…..”Tô lắc đầu nhìn người phụ nữ lớn hơn mình vài tuổi, nhịn không được mà cười: “ Chị Bạch, chị uống quá nhiều rồi! Còn nói chuyện lung ta lung tung đùa người sao? Ha ha ha …”“Đều là hắn! Đều là do hắn, cho nên con mới bỏ tôi mà đi! Những đứa con lần lượt rời khỏi tôi…. Tôi là mẹ…làm sao có thể bỏ con mình lại…Nếu không thể cùng ở một chỗ…chi bằng để tôi đi….Tôi muốn đi…” Bạch Phương Úc giơ chân lên, muốn đi ra ngoài.Đột nhiên, sắc mặt của cô trở nên bối rối, hai mắt mở to, một tay nắm chặt quần áo, một tay chăm chú lôi kéo ngón tay của Tô.”Không, đừng rời bỏ tôi…Nắm chặt lấy tay tôi đi mà….”“Được, được! Tôi và chị cùng đi. . . . . .” Tô theo lời của Bạch Phương Úc, lôi kéo cô đi ra ngoài. Nhưng toàn thân Bạch Phương Úc tựa hồ như không có chút sức lực nào, chỉ biết dựa vào người của cô, cô căn bản không thể kéo Phương Úc đi được.”Để bạn trai của chị đưa chị đi vậy!”Tô móc điện thoại của Bạch Phương Úc ra, dựa vào cuộc điện thoại gần nhất mà nhấn gọi.Lúc Đường Hạo đi vào phòng hóa trang nhìn thấy người nặng nề ngã trên ghế sô pha, lông mày nhíu chặt lại: “Chuyện gì xảy ra vậy?” Hắn nhìn về phía cô gái còn lại trong phòng.Tuy nhiên cô ta rất đẹp, thậm chí so với Bạch Phương Úc còn xinh đẹp hơn, nhưng hắn đối với người này không có một chút cảm giác, cũng không có nhìn cô ta lấy một cái.Tô lắc lắc chai rượu trống trơn, nhún nhún vai nói: “Chị ấy uống nhiều quá!”Đường Hạo nhìn thấy chai rượu trống trơn, có chút giật mình, có chút tức giận hỏi: “Hai người các cô uống hết một chai rượu đế này sao?”“Không, chị ấy chỉ uống một chút thôi!”“Mang rượu đến đây….rượu đế thơm thơm . . . . . .” Người phụ nữ ngã trên ghế sô pha, còn không biết nặng nhẹ , giơ cánh tay lên đòi hỏi uống rượu.Chương 302
Edit: Meimoko____“Ê…. ế. . . . . . Tôi muốn trở lại khách sạn! Ai cần đi đến nhàcác người, con của anh sẽ lại đánh tôi! Tôi không muốn lại bị con anhđánh!” Người phụ nữ ở trong ngực Đường Hạo, híp mắt mơ hồ không rõnói, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại đó có thể thấy được chất đầy thống khổ.“Được, chúng ta đã đến khách sạn rồi!” Rõ ràng Đường Hạo đangrất tức giận, nhưng bây giờ chỉ có thể dụ dỗ người phụ nữ say đến bấttỉnh nhân sự này đi về thôi. Trên đường về, cô la hét muốn đi khách sạn, không đến nhà của hắn, hơn nữa cô còn đưa chìa khóa phòng cho hắn.Đường Hạo mở cửa phòng ra, rồi đem cô đặt ở trên mặt giường lớn, thuận tiện cởi giày cho cô:”Phụ nữ này, không có việc gì sao lại uống nhiều rượu như thế chứ?”“Ha ha, dễ uống! Tô nói đó là Mao Thai đấy! Tôi không uống không phải là rất đáng tiếc sao?” Cô nói xong lại là cười hì hì, thoạt nhìn bộ dạng trông vui vẻ cực kỳ.“Anh hiện tại mới biết em là một phụ nữ rất tham uống rượu đấy!” Đường Hạo từ trong phòng tắm lấy ra một chiếc khăn ướt, lau mặt cho cô.Bạch Phương Úc nhăn cái mũi chặt hơn, mất hứng đẩy cái khăn mặt lạnh như băng ra:”Lạnh quá, không cần mà…. Đừng……. a….” Đường Hạo dùng sức chà lau trên khuôn mặt của cô, ném khăn mặt sang một bên, sau đó dùng chăn đắp kín thân thể của cô: “Được rồi! Được rồi! Tốt lắm, không lau nữa, nhanh ngủ đi!”“Ừm. . . . . .” Cô lập tức nhu thuận nhắm mắt lại, trên miệng còn mang theo mỉm cười.”Em thích nghe giọng của anh! Anh muốn em ngủ, em liền ngủ!” ” Từ nay về sau không cho phép em uống rượu, em cũng không uống được đúng không?”“Không uống rượu ? Được. . . . . .” Cô bắt đầu theo với thân thể, hai tay quấn lên cổ của hắn.”Ha ha, anh nói cái gì cũng tốt. . . . . .” Cánh môi của cô tràn chủ mùi rượu chủ động hôn lên trên gương mặt củahắn, Hơn nữa đầu lưỡi đỏ bừng duỗi ra khẽ liếm lấy da thịt trên khóemiệng của hắn.“Miệng đầy mùi rượu, đừng hôn anh. . . . . .” Đường Hạo kéo hai tay của cô, muốn cô an tĩnh trở lại.Tiếng cười Bạch Phương Úc biến mất, mở to hai mắt nhìn hắn, khổ sở lên án nói: “Anh ghét bỏ em! Anh lại ghét bỏ em!”“Nói cái gì đó hả?” Shit! Phụ nữ uống quá nhiều rượu vào thìlại khó dỗ như vậy sao? Bất quá, nhìn bộ dạng đáng yêu của cô, hắn thậtsự vừa tức, lại vừa muốn cười.“Em muốn anh hôn em!” Cô chỉ chỉ môi của mình, bá đạo nói.Đường Hạo bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó lại mạnh mẽ cắn lên đôi môi đỏ mọng của cô.”Được chưa? Ngủ, chúng ta còn nhiều thời gian…..” “Anh lừa gạt em! Em muốn anh hôn thật kia!” Cô mấthứng, dây dưa cùng cánh tay của hắn, tiếp tục làm rối nói muốn hôn. Thấy hắn chậm chạp bất động, cô lại ủy khuất rời nước mắt thu hút: “Anhchính là không thích em, con của anh không muốn anh và em ở cùng mộtchỗ! Anh cũng không dám hôn em! Hu hu hu…Tôi rốt cuộc chỉ là thế thâncho người khác……. cho nên anh không nghĩ muốn tôi thật lòng…..”“Không có! Không có! Đừng làm rộn!” Chết tiệt, cô có biết côbây giờ mê người đến như thế nào không? Một tầng phấn hồng ngưng trên da thịt tuyết trắng, làm cho hắn không nỡ rời mắt đi.Cổ áo sơ mi của cô bởi vì vặn vẹo mà bung cúc áo, lộ ra một đoạt kherãnh thần bí thu hút, thêm vào đó phong mãn không ngừng nhấp nhô, nhũtiêm nhúc nhích giống như thỏ con, dưới lớp quần áo sáng màu mà khôngngừng run rẩy. Những đường cong mỹ lệ như ẩn như hiện, làm cho bụng dưới của hắn siết chặt, nóng bừng lên.” Không có không thích em, vậy anh ôm em đi . . . . .” Cô quỳgối trên giường di chuyển gần hơn về phía hắn, bưng lấy gương mặt củahắn run rẩy hôn hít, dùng vùng phong mãn trước ngực của mình không ngừng cọ sát lên người hắn.“Phụ nữ này, nếu em không chịu ngoan ngoãn, muốn tác quái đấy phải không?” Đường Hạo hét lớn một tiếng, ngón tay thon dài rất nhanh mở mạnh áo của cô, khiến vạt áo trước của cô mở tung, lộ ra nội y màu trắng sáng chekín đôi phong nhũ đang tại nhảy lên, đứng thẳng. Hắn chủ động tiếp thuhôn môi của hai người, không cho cô cắn môi của mình. Đàu lưỡi mạnh mẽtấn công trong miệng cô, kịch liệt hút hết tất cả dịch thể của rượu cònsót lại.“Ha ha. . . . . .” Hắn hôn như chiếm đoạt, ban cho cho cô những nụ hôn thật sự, làm cô thoả mãn cười ngây ngô.Bởi vì rượu cồn quấy phá khiến cho toàn thân cô khô nóng vô cùng, côtrút bỏ quần áo phiền phức trên người mình, cũng hướng thân trên củangười đối diện mà lao tới.”Ưm, anh không cần phải mặc. . .Em giúp anh cởi ra!”Nhìn cô chủ động cởi quần áo, Đường Hạo rốt cuộc cười cũng còn khôngchưa xong, trong ánh mắt ngoại trừ có khát vọng cực độ đối với cô, cònlại đúng là tức giận. Hắn thật sự không dám nghĩ nếu lúc nãy bên cạnh cô có người đàn ông nào khác, không phải là hắn, chuyện này không biết sẽthế nào?“Phụ nữ chết tiệt, dù em có tình hay không thì từ nay về sau cũng phải tiếp nhận hết!”Hai tay của hắn ôm chặt lấy cô, thô lỗ đem nội y của cô cời bỏ toàn bộ. Lập tức hai luồng phong mãn được phòng thích giống như hai con thỏ conkhông ngừng lay động, đơn giản là một phong cảnh câu dẫn người. Cô vôthức mà nhu hòa nhũ tiêm của mình, sau đó lại bất an che đậy lại.“Cởi quần áo rồi bây giờ mới nhớ là phải che lại sao? Em, tiểu yêu tinh này, rõ ràng là muốn tra tấn tôi đây mà!” Đường Hạo kéo mạnh hai tay của cô xuống, hai luồng phong mãn lại bạo lộ trong không khí. Hắn nắm lấy một bên, còn một bên thì ngậm lấy cắn mút.Bạch Phương Úc thở gấp, ngâm khẽ, mắt mịt mù cúi xuống nhìn người đàn ông đang chôn đầu trên ngực mình. Trong đầu, ngay cả suy nghĩ cũng muốn phát dục, cô cơ hồ muốn giải phóng toàn bộ bản thân. Mà người đàn ôngtrước mắt này lại chính là người cô yêu sâu đậm, cô muốn đem hết thảygiao cho hắn.Cô hơi khát vọng mà nâng eo lên, uốn éo giống như muốn cời bỏ chiếcváy trên người. Nhưng trong cơn say mê, cô không biết phải làm sao, liền phát ra những tiếng rên nho nhỏ.Hắn hiểu được ý của cô, lập tức giật xuống chiếc váy và cả quần lót bên trong.Lúc này mới thật sự thoải mái, cô chậm rãi trượt xuống giường:“Thật dễ chịu….”“ Lúc này mới mệt mỏi muốn ngủ sao?” Nhìn cô mông lung buồnngủ, hắn cũng không có ý định buông tha cho cô. Ngón tay xuyên đến vùngxuân tâm bí mật của cô, đâm thẳng đến tận đáy. Cô vặn vẹo, thốt ra kiềuthanh, thân thể đung đưa theo tiết tấu của hắn. Cảm giác thoải mái,nhiệt tình ngọt ngào, dịch thủy không ngừng chảy ra, ẩm ướt thấm đẫm cảbàn tay của hắn.“Em thật mẫn cảm…” Khỏa lấy một khối dịch thủy đưa lên trước mắt cô, hắn muốn cô trông thấy rõ ràng.Cô ngượng ngùng nhắm mắt lại, không muốn nhìn, nhưng chỗ bụng dướinổi nhiệt hỏa bao trùm lên mọi cảm quan của cô. Mềm mại như nước, mắtlong lanh dậy sóng ngầm, màng theo phong tình vạn chủng nhìn hắn: “ Em muốn….”“Cái này…cho em…”Hắn vuốt ve mảng lớn da thịt bên trong hai chân cô, nhắm ngay mục tiêu mà tiến vào.Chương 303
Edit: Meimoko____Bạch Phương Úc quấn quít lấy chăn đơn, nhặt điện thoại từ trên sàn nhà lên, sau đó ngồi ở bên giường nhỏ giọng : “Mẹ . . . . . . “ Cô nói không được tự nhiên, mặc dù từ khi mất trí nhớ đã gọi tiếng‘mẹ’ này được cả một năm, nhưng cô vẫn cảm thấy không thoải mái cho lắm.“Con bé này, vài ngày cũng không chịu gọi cho mẹ một cú điện thoại qua! Thế nào? Ở bên đó mọi chuyện đều tốt đẹp sao? Công việc có thuậnlợi không? Nếu công ty không có chuyện gì, con trở về sớm đi, mẹ và ba lo lắng cho con ở bên ngoài một mình…..” Bạch Phương Úc bụm lấy điện thoại sợ người trên giường đang ngủ say bừng tỉnh, nhẹ giọng nói: “Còn có một hạng mục lớn chưa có đàm phán xong! Mẹ, con ở Đài Loan bên này rất tốt, mẹ không cần lo lắng đâu!” So với việc trở về Anh quốc, cô tình nguyện ở tại nơi này, bất quá cô cũng không hiểu là vì lý do gì.Tuy cô đã tận lực giảm âm thanh xuống, nhưng vẫn khiến cho người đang ngủ ở gần mở mắt. Đường Hạo nhìn bóng lưng nửa kín nửa hở của cô, ngápmột cái, cánh tay dài từ phía sau ôm thân người cô, vuốt ve bộ ngực trần của cô.“Ừm. . . . . .” Bạch Phương Úc không cẩn thận kêu một tiếng,sau đó quay đầu nhìn người đàn ông đang động tay động chân với mình,nhíu cái mũi lại, dùng môi ngữ cảnh cáo nói: “Đừng có xằng bậy, mẹ đang gọi điện thoại cho em!” Đường Hạo ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục sờ soạng lên phong nhũ của cô, nhũ hoa đang ngủ say lại lập tức tách ra, nổi lên phản ứng.Bạch Phương Úc chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn tiếng kêu đang gào thétnhư muốn phá cổ họng cô ra, sắc mặt đỏ bừng tiếp tục nói chuyện với mẹ:”Mẹ…mẹ cùng ba hãy yên tâm ….con… con….. thật sự rất tốt!” “Thuốc phải nhớ uống, đừng có quên nhé! Nếu không đầu của con lại đau, bệnh cũ lại tát phát!” Lúc sắp kết thúc cuộc điện thoại, Bạch phu nhân không quên dặn dò con gái.“Dạ, mẹ… mẹ yên tâm, con nhất định sẽ uống thuốc đúng giờ!” Bạch Phương Úc ứng phó nói cho xong, nhanh chóng cúp điện thoại. Lập tức,chuyển thân qua, nhìn người đàn ông bên cạnh, hờn dỗi nói:”Đường Hạo, chán ghét, em vừa rồi suýt nữa là hét lên đấy!”Nói xong, cô bổ nhào vào lên trên người của hắn, tức giận muốn dùngtay gãi ngứa hắn. Bàn tay nhỏ bé trải qua ngàn khó khăn hiểm trở rốtcục cũng đi tới dưới nách của hắn, đang muốn áp dụng đại kế gãi ngứa thì Đường Hạo đột nhiên xoay người một cái đem cô chế phục dưới thân củahắn:”Con ma men này tỉnh rượu rồi sao?” Cô bị hắn ép tới toàn thân đều nổi ngứa, vừa cười vừa phản bác: “Ai là con ma men? Em say lúc nào? Sao em lại không biết nhỉ?” Cô có say sao? Cô. . . . . . Cô không nhớ rõ. Bất quá, có thể là có, bởi vì cô không biết mình trở lại khách sạn như thế nào, khôngbiết tại sao hắn lại ở trong khách sạn này? Lại càng không nhớ rõ haingười lăn lên giường cùng nhau vào lúc nào? Còn có…. không nhớ rõ hếtthảy mọi cảm thụ trong lúc đó nữa…..“Anh có cần bắt em uống lại một lần cho thành cái bản mặt hôm qua không? Em còn không chịu thừa nhận ư?” Đường Hạo tức giận hỏi, hắn nhất định phải cảnh cáo triệt để một lầncho người phụ nữ này biết, phòng ngừa từ nay về sau cô sẽ lại uống rượu.Cô nâng bả vai lên xuống, xem như đáp lại:”Không cần phải đè nặng em, thở không nổi!”Đường Hạo đem hai cánh tay của cô đặt ở dưới chính thân thể của cô,rồi dùng thân thể của mình đè nặng lên, gò má đối với gương mặt của côcảnh cáo: “Từ nay về sau em không được uống rượu, nhớ rõ chưa?”“Anh đừng có chuyện bé xé ra to! Em bất quá cũng chỉ uống một chút rượu mà thôi, không có uống nhiều!” Cô nhớ rõ mình uống cùng Tô rượi Mao Thai, nhưng chỉ là có một chút.“Không có uống nhiều? Như vậy, anh hỏi em, em trở về như thế nào? Chẳng lẽ mọc cánh bay về đây sao?”“Em không biết!” Cô thành thực lắc đầu.“Không biết? Em còn nói mình không say, Bạch Phương Úc, anh thật muốn đánh em, để em nhớ kỹ bài học lần này!” Đi về như thế nào cũng không nhớ, xem ra cô say hơn hắn tường, “Tửulượng của em cùng rượu, thật sự để khiến anh không yên tâm chút nào vềem.”“Tửu lượng em cũng không kém đâu nhé! Rượu hôm qua uống cũng rất ngon!” Người uống rượu say tất nhiên không bao giờ thừa nhận mình không có tửu lượng rồi.“Tửu lượng cao hay thấp, anh không cần biết, nhưng em uống rượuvào thì thật sự khiến anh lo lắng, uống nhiều quá là sẽ cởi quần áo, emcòn nói rượu ngon nữa cơ à?” “Cởi. . . . . . Cởi . . . . . Quần áo !” Cô giật mình, lắp bắp nói.“Anh nói vẫn còn dễ nghe, em uống nhiều hơn nữa căn bản chính là cởi quần. . . . . .”Gương mặt má lúm đồng tiền của Bạch Phương Úc, tính cả thân thể củacô nữa đều đỏ bừng lên, cô đẩy thân thể của hắn ra, không tin nói:”Anh nói bậy, em không có !”Đường Hạo nắm bắt cằm của cô, nhíu mày nói: “Em nói anh có thể lừa em sao?Anh cho ngươi biết, từ nay về sau đừng có ở bên ngoài uống rượu, nếu muốn uống, thì về nhà uống, biết không?”Bạch Phương Úc nhắm mắt lại, cô. . . . . . cô thật sự ngượng muốnchết rồi! Đúng như lời hắn nói, từ nay về sau cô thật sự không thể lạiuống rượu bên ngoài. Khá may, thật may mắn khi người bên cạnh cô lúc đólà hắn, nếu như là người khác cô chẳng phải là. . . . . .“Tốt lắm! Biết sai có thể thay đổi là tốt rồi, từ nay về sau không được như thế nữa!” Nhìn bộ dạng sợ hãi của cô, Đường Hạo coi như là thả lỏng được chút tâm tình. Bất quá, có một việc hắn phải hỏi một chút: “Vừa rồi gọi điện thoại đến chính là mẹ của em?” Bạch Phương Úc mở mắt, nhẹ nhàng vuốt cằm.”Đúng thế, làm sao vậy?”“Nhưng nghe em nói chuyện với mẹ mình, cảm giác như em rất lạnh nhạt với mẹ của em, không thân thiết lắm, phải không?” Đường Hạo giả bộ như lơ đãng hỏi thăm, theo trên người của cô đứng dậy, rút lấy một điều thuốc.Bạch Phương Úc cũng vì này cảm giác này mà phiền não, thở dài một hơi nói: “Dạ, có lẽ là do em mất trí nhớ, mới cảm thấy cha mẹ không phải thân cận….em như vậy …có phải là không tốt?”Đường Hạo thổi ra một mảng sương mù, nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô, như có điều suy nghĩ, rồi nói: “Bản thân không có mất trí nhớ qua, cho nên đối với tình trạng bệnh của em,anh cũng không có kinh nghiệm, vì vậy không phán đoán được!”” Đáng ghét, nói mát cũng đừng có nói!” Bạch Phương Úc đạp hắn một cước.Dù sao cô đạp cũng không đau, Đường Hạo cũng không có trốn tránh.”Vậy là em như thế nào lại mất trí nhớ ? Tai nạn xe cộ sao?” “Nói ra hù chết anh mất!” Bạch Phương Úc không có trực tiếp nói cho hắn biết.“Hừ! Vậy em nói đi ra, nhìn anh giống người sợ chết lắm hay sao?” Hắn gõ gõ tàn thuốc lá, nửa như trêu đùa hỏi.“Đúng. . . . .” Leng keng…..Đúng lúc Bạch Phương Úc muốn thốt ra lời, tiếng chuông cửa đột nhiên kêu lên.“Phương Úc, mở cửa! Anh có chuyện muốn tìm em!”“Không xong rồi!” Bạch Phương Úc nhìn cả người xích lõa Đường Hạo và của chính mình, thất kinh nhỏ giọng kêu lên:”Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ ?” Nghe được tiếng đàn ông ở bên ngoài, lại nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của cô, sắc mặt Đường Hạo lập tức tối đen như mực:”Cái gì làm sao bây giờ? Bạch Phương Úc, em đang sợ cái gì hả?”Chẳng qua. Bạch Phương Úc cảm thấy tình cảnh này thật đáng xấu hổ,không chú ý tới Đường Hạo thay đổi sắc mặt, nhặt quần áo trên mặt đấtlên, buông lỏng thân thể rồi gấp rút nói với hắn: “Anh đi vào phòng tắm trước đi, nhanh lên!”Dù sao, cô cũng mới chỉ đến Đài Loan vài tuần, nhưng đã lại có thểquen ngay với một người đàn ông khác trong khi bạn trao vẫn là ChuThích. Tuy bây giờ, cô đã cùng Chu Thích ngả bài nhưng nhìn quần áo xộcxệch của cô và Đường Hạo thì quả thực quá ái muội.Chương 304
Edit: Meimoko______Đường Hạo đĩnh đạc nằm ở trên giường, vô luận Bạch Phương Úc có lôikéo như thế nào cũng không chịu nhúc nhích. Chết tiệt, hắn thật sự rấtmuốn biết cô đang cố gắng che dấu điều gì.“ Phương Úc, em làm sao vậy? Hãy mở cửa cho anh vào trước đã!” Tiếng Chu Thích lo lắng từ ngoài cửa truyền vào, tiếp đó là những tiếng đập cửa liên tiếp.“Haizza….” Cuối cùng Bạch Phương Úc cũng chỉ còn các bất lực, thỏahiệp nhìn Đường Hạo, nhặt nhanh quần áo trên mặt sàn mặc vào, nói lớnvới người ngoài cửa: “Chu Thích, anh trở về phòng mình trước đi! Lát nữa em sẽ sang phòng anh nói….”Đoán được câu tiếp theo cô muốn nói gì, Đường Hạo lên tiếng chặt đứt câu của cô: “ Bạch Phương Úc, em dám vào phòng người đàn ông khác à?”Bạch Phương Úc ngừng ngay việc mặc quần áo, lấy tay bịt chặt miệng của hắn lại: “ Đừng có lên tiếng! Bên ngoài sẽ nghe được!”“Nghe ….được…. thì sao?” Bị cô bịt chặt miệng nhưng Đường Hạo vẫn cố nói được một câu rõ ràng.“Please, anh đừng nói gì nữa!” Bạch Phương Úc gấp đến độ muốn khóc lên rồi.“Phương Úc, trong phòng của em có người sao? Anh nghe như thế em đang nói chuyện với ai đó!” Tiếng Chu Thích lại từ ngoài cửa vọng vào.“Không…” Cô vừa định nói to ‘Không có’ thì phải nuốt lại ngay khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị sắc lạnh của Đường Hạo, “ Anh chờ một chút đi!” Cô lại dùng ánh mắt tràn ngập cầu khẩn đối với hắn, sau đó nhanh chóng mặc quần áo đi ra phía cửa.Đường Hạo thờ ơ mặc lại chiếc quần, nửa thân trên vẫn trần trụi, nằmyên trên giường. Kỳ thật, đồng nghiệp đến tìm cô là một chuyện quá ư làbình thường, nhưng thái độ khẩn trường vội vội vàng vàng của cô khiếncho hắn nảy sinh nhiều nghi vấn.Người kia là ai vậy? Tại sao cô ấy lại cuống cuồng lên như thế?“Có chuyện gì sao?” Bạch Phương Úc giữ lấy một cánh cửa, cảngười đứng chắn ngang lối vào. Hành động của cô thể hiện rõ không muốncho người ngoài cửa bước vào phòng.“Ừ! Có một kế hoạch anh đã điều chỉnh lại, cần phải trao đổi với em! Chúng ta vào trong nói chuyện đi!” Hành động khẩn trương của Bạch Phương Úc khiến Chu Thích khó hiểu, nghi ngờ cô đang giấu giếm điều gì đó trong phòng.Hắn ta nghiêm mặt lại, lạnh lùng đẩy thân người của Bạch Phương Úc ra, trực tiếp xông thẳng vào phòng.“Đừng! Đừng có đi vào!” Bạch Phương Úc giữ lấy cổ tay áo của hắn, nhảy người lên, muốn ngăn Chu Thích bước vào phòng.Chu Thích lại càng đẩy mạnh cô hơn, hùng hổ xông vào thẳng trong phòng.Đường Hạo nằm trên giường, mặt không chút biểu cảm nhìn người đàn ông vừa xông vào phòng, sau đó lại nhìn thấy vẻ mặt kích động của người phụ nữ đứng sau lưng hắn. Đáng chết! Nhìn vẻ kích động kia của cô cũngbiết, cô và người đàn ông này có quan hệ không bình thường.Nhận thức được điều này xong khiến Đường Hạo hắn không cảm thấy trong lòng cực kỳ không thoải mái.Vừa mới bước vào, Chu Thích đã nhìn thấy Đường Hạo nằm trên giường rõ ràng vừa mới trải qua một cuộc mây mưa khoái hoạt của tình ái, lập tứcđiên cuồng, xông lên giường: “ Cút đi! Bạch Phương Úc là phụ nữ của tao! Là của tao!”Vừa thét lên giận dữ, một tay Chu Thích giữ lấy vai Đường Hạo, một tay nằm thành quyền vung thẳng đến mặt hắn ta.Đường Hạo quay đầu, linh hoạt tránh né, mà hắn đương nhiên không chođối phương có cơ hội tập kích lần nữa. Chân dài duỗi ra, đạp thẳng choChu Thích một cước. Nhanh như chớp, Chu Thích bị đá văng vào tường.Bịch. Chu Thích rơi xuống trên mặt sàn.Khó trách Chu Thích bại trận nhanh như vậy, Đường Hạo từ nhỏ đã tậpnhu đạo*, đài quyền đạo*. Hắn đã tham gia biết bao nhiêu giải đấu trongcác cấp câu lạc bộ, và thành tích đạt được luôn là quán quân.Nhu đạo: Judo.Đài quyền đạo: Teakwondo.Đối đầu với một đối thủ mạnh như vậy, Chu Thích đương nhiên chẳng khác nào một bao cát.Bạch Phương Úc đứng ở một bên, sợ hãi kinh hồn nói lớn: “ Đường Hạo! Đừng có đánh anh ấy!”Bạch Phương Úc tràn ngập áy náy nhìn Chu Thích, nâng hắn ta dậy, quay lại nhìn Đường Hạo nói: “Đừng có đánh anh ấy…”Đường Hạo híp mắt lại nhìn cô, trong lòng càng nổi lên ghen tuông sâu đậm đối với người đàn ông đang được cô bảo vệ: “ Em buông hắn ta ra! Anh sẽ không đánh hắn!”Bạch Phương Úc nhanh chóng buông Chu Thích ra, nhìn chằm chằm vào Đường Hạo hỏi: “Thật sao?”Chu Thích chật vật từ trên sàn nhà đứng lên, giống như chồng bắt được vợ đi ngoại tình, hắn quay đầu lại nhìn Bạch Phương Úc. Vừa chỉ tay vào Đường Hạo, vừa nắm chặt cổ tay Bạch Phương Úc, nói: “ Bạch PhươngÚc, em có thể đối với tôi như vậy sao? Hả? Em có biết em là bạn gái củatôi không?…..Em…em như thế nào mà lại có thể lên giường với người đànông khác?… Em ….tại sao lại khiến tôi thất vọng thế này?” Hắn nói từng lời chỉ trích cô có tội.Đường Hạo chau lông mày thật chặt, ngước nhìn Bạch Phương Úc bằng ánh mắt nghi ngờ, trên mặt viết rõ mấy chữ ‘bắt cá hai tay’ chỉ trích cô.Bạch Phương Úc lắc đầu thật mạnh nhìn Đường Hạo, tránh khỏi tay của Chu Thích : “ Không phải! Tôi không phải là bạn gái của anh! Tôi trước đó đã nói rõràng mọi chuyện với anh rồi! Tôi đã có người trong lòng, anh quên rồisao?”“Không! Tôi không chấp nhận! Phương Úc, em quên em đã từng nói những gì với tôi rồi sao? Em đã quên những đêm em rên rỉ dưới thân tôi như thế nào rồi à?” Con ngươi của Chu Thích hồng lên, đem chuyện trước kia của bọn họ nói ra.“ Không! Đừng nói nữa!” Sắc mặt Bạch Phương Úc trắng bệch, thấp thỏm lo âu nhìn Đường Hạo.Ghen tuông bốc lên trong ngực, Đường Hạo nắm chặt hai tay lại, hét lớn: “ Mày buông cô ấy ra!”Đường Hạo nhanh chóng tiến lên một bước, nắm chặt lấy cổ tay Chu Thích, dùng hết lực vặn thật chặt tay hắn.Hắn ngay cả một cái nhăn mày nháy mắt cũng không có nhưng lại thấybàn tay của Chu Thích nhanh chóng run run, ngũ quan cũng dần nhăn nhúmlại. Cuối cùng Chu Thích cũng phát ra một tiếng đau: “Á…”Đường Hạo kéo Bạch Phương Úc từ trong tay hắn ra, thuận tiện bỏ luôntay. Sau đó đem cô bảo hộ trong lồng ngực của mình, chiếm hoàn toàn ưuthế, huênh hoang đắc thắng nhìn người đàn ông đối diện. Đường Hạo mạnhmẽ ôm lấy người phụ nữ trong lòng, cúi xuống hôn lên môi của cô, phát ra cả âm thanh, “ Nói cho mày biết! Người đàn bà này là của tao. Làngười của Đường Hạo tao đây. Nếu sau này mày còn dám động đến cô ấy, cứchạm một sợi tóc thì tao sẽ chặt một ngón tay của mày!”Bạch Phương Úc nhìn người từ trước đến giờ vẫn chăm sóc cho mình, thất kinh nhìn Đường Hạo, sau đó từ tốn nói với Chu Thích: “ Thật xin lỗi, tôi không thể làm bạn gái của anh được! Thích, anh làngười tốt! Nhất định sẽ gặp được một cô gái còn tốt hơn cả tôi. Màtôi…lại chỉ thích một mình anh ấy!”Nghe được những lời này của Bạch Phương Úc, tâm tình Đường Hạo mới dễ chịu đi đôi chút. Bất quá, hắn có rất nhiều câu hỏi, muốn cô phải giảithích rõ ràng.“ Tôi nghĩ hai người nếu có chuyện công việc thì đợi đến công tymà cùng nhau thảo luận! Giờ là lúc nghỉ ngơi, phải tận hưởng thời gianquý báu!”Đường Hạo cố ý hôn xuống gương mặt Bạch Phương Úc một cái, âm thanh không lớn không nhỏ, thúc giục: “ Phương Úc, đi sửa sang lại chính mình một chút đi! Chúng ta cùng nhau dùng cơm, anh đang đói bụng lắm!”Sợ hai người lại cãi lộn đánh nhau, Bạch Phương Úc nhanh chóng đáp ứng, khuyên nhủ Chu Thích: “ Thích, anh về trước đi! Công việc để ngày mai hãy bàn!”Chu Thích nhìn chằm chằm vào gương mặt của Đường Hạo, trên trán nổilên gân xanh. Vài năm trước chính người đàn ông này đã đánh cho hắnkhông còn chút tôn nghiêm đàn ông~ Tại sao qua ngần ấy năm, mĩnh vẫnkhông thể nào thắng nổi hắn ta?Chương 305
Edit : Meimoko______Không, hắn không thể cứ như vậy mà để cô rời xa khỏi mình!Chu Thích tiến đến, giữ chặt lấy Bạch Phương Úc, vẻ mặt phẫn nộ nói: “Bạch Phương Úc, em là bạn gái của anh, nếu có đánh nhau thì em cũng nên ủnghộ anh mới đúng! Bạch Phương Úc, anh biết em bây giờ chỉ là mê hoặc nhất thời, cho nên anh tha thứ cho em. Nhưng hiện tại, em mau đuổi ngayngười đàn ông này đi cho anh! Từ nay về sau không được phép qua lại vớihắn nữa! Tuyệt đối không thể được!”Nhìn người đàn ông đối với mình hô to gọi nhỏ, không những thế lờinói lại vô cùng phách đạo, Bạch Phương Úc có cảm giác không giải thíchđược: “Chu Thích, anh là gì của tôi?”“Tôi là gì của em ư? Em đang hỏi tôi là gì của em sao? Tôi là ChuThích, là bạn trai của em, là người ở chung với em trong suốt mấy năm….!” Chu Thích bởi vì lời nói của Bạch Phương Úc mà tức giận đến mức hai mắt đỏ ngầu, điên cuồng muốn chứng minh thân phận của mình.“Im miệng, cho dù trước kia chúng ta có là người yêu của nhaunhưng tôi cũng đã sớm nói với anh rồi, chúng ta không thích hợp, chiatay! Hiện tại, anh chỉ là một đồng nghiệp bình thường của tôi không hơnkhông kém!” Bạch Phương Úc không thích nghe hắn cường điệu mối quanhệ của bọn họ lên như thế. Cô không muốn nghe thấy chuyện bản thân ngoài Đường Hạo ra còn phát sinh quan hệ với người đàn ông khác, Hết thảy, cô không tiếp nhận nổi.“Chu Thích, anh đi về đi! Chuyện công việc, ngày mai chúng ta đến công ty nói bàn tiếp!”“Không! Không! Phương Úc, anh thật sự rất yêu em! Anh thật sựkhông thể không có em được! Em hãy tin anh, người yêu em nhất chính làanh, anh yêu em hơn hắn ta rất nhiều. Trên đời này người đối với emchân tình chân ái nhất chính là anh! Hãy tin anh!”“Không…!” Bạch Phương Úc lui về phía sau vài bước, gần sátngực Đường Hạo. Đối diện với Chu Thích đau khổ dây dưa, cô hoàn toànkhông có một chút rung động, chỉ thấy phản cảm, còn thêm phần buồn chán.Chu Thích vươn tay kéo Bạch Phương Úc trở lại, nhìn chằm chằm vào cô: “Phương Úc, em bất quá mời chỉ quen hắn được có vài ngày, chẳng lẽ em thật sựvì người này mà ruồng bỏ anh sao? Em có biết hắn là hạng người nàokhông? Phương Úc, em đi theo hắn chắc chắn sau này sẽ phải hổi hận,Đường Hạo nổi tiếng là một kẻ phong lưu vô tình….”Đối với lời nói của người đàn ông trước mặt, Đường Hạo một chút cũngkhông thèm để ý, giống như đang nói về người khác chứ không phải làmình. Bất quá, hắn càng lúc càng muốn xem phản ứng của Bạch Phương Úcnhư thế nào, hắn ta yêu mến cô như vậy mà cô lại thừa nhận chỉ yêu cómình hắn, nhất là đối với một tên gắt gao muốn dây dưa trước mặt, côthừa nhận thích hắn đã là một sự thỏa mãn vô cùng cho lòng tự trong namnhân trong hắn.Đối với việc Chu Thích một mực nói Đường Hạo không tốt, lửa giậntrong mắt Bạch Phương Úc càng lúc càng tăng lên, cuối cùng thì hất mạnhtay của Chu Thích ra. Xoay người, hai tay vòng lên ôm lấy Đường Hạo, côcòn cúi đầu tựa vào lồng ngực của hắn, vẻ mặt làm việc nghĩa thì khôngđược chùn bước, nói: “Chu Thích, anh đừng có nói nữa, tôi tuyệt đối không nghe đâu!”Cô quay đầu lại, cười nhạt nhìn Đường Hạo, cũng chính là để nói cho người đàn ông hiên ngang khí phách này biết: “ Bất kể là như thế nào thì Đường Hạo, anh ấy vẫn là người đàn ông tôi yêumến nhất. Dù cho sau này anh ấy có đối xử không tốt với tôi, hay cứ coinhư anh ấy vứt bỏ tôi, tôi cũng chỉ yêu duy nhất một mình anh ấy, khôngoán không hối!”Nói xong, Bạch Phương Úc nhón mũi chân lên, cặp môi đỏ run nhà nhẹdán lên môi Đường Hạo. Tay hắn đặt ở thắt lưng của cô lại càng thêm siết chặt, giống như muốn tán thưởng cô, khiến cô có một nụ hôn sâu sắc.Trong mắt hai người bọn họ phảng phất chỉ có hình bóng của đốiphương, căn bản không tồn tại thêm bất cứ người nào khác, mãnh liệt màhôn nhau. Dùng một phương thức đã lưu truyền cả trăm ngàn năm năm truyền thống để biểu đạt tình cảm rõ ràng nhất.“Không—-“Chu Thích nhìn hai thân thể dây dưa trước mắt, cửđộng của hai người bọn họ quá mức thân mật khiến hắn bị đả kích, lớntiếng quát. Sau đó, hai mắt của hắn ngập tràn hận ý nhìn Bạch Phương Úc, thật lâu sau nắm chặt hai tay rồi mới chịu rời đi.Rầm….Nghe tiếng đập của quá lớn, Bạch Phương Úc giật mình mà rơi gót chânxuống, đôi môi cũng rời khỏi môi Đường Hạo, sau đó cứ thế nhìn hắn: “Này, vừa rồi em chỉ là khích cho Chu Thích giận thôi! Anh đừng có cho rằng những lời nói lúc nãy là thật!”“Giả ư?” Lần này đến lượt Đường Hạo nhíu mày lại, vẻ mặt mất hứng, tay bưng lấy mặt cô.Bạch Phương Úc nhún nhún vai cười, sau đó nhảy ra khỏi ngực hắn: “Ha ha, giả đấy! Là giả dối đấy! Chờ em tắm xong, chúng ta ra ngoài ăn cơm!”Hắn còn chưa có yêu thương cô, chưa từng nói lời yêu với cô, thì côlàm sao mà sớm như vậy đã nói yêu hắn được. Dù cho…dù cho trong lòng côthực sự không thể dung nạp người khác nữa rồi.Đường Hạo nhìn cô nhảy ra xa mình, tựa người vào một góc bàn, nở một nụ cười thật sâu sa.*************************“Em đã lên giường với người đàn ông kia rồi, đúng không?”Câu hỏi của hắn khiến Bạch Phương Úc suýt nữa phun hết thức ăn trong miệng ra, may mắn cô đã kịp nuốt trở lại: “Anh lại không tin em ư? Anh nghĩ em là người bắt cá hai tay phải không?”Đường Hạo nheo mắt nhìn cô. Hắn muốn từ những biểu lộ trên khuôn mặtcô mà tìm được đáp án chính xác nhất. Hắn muốn biết rốt cuộc sau khi mất trí nhớ cô có cùng với người đàn ông kia…..“ Có hay không?”“Đương nhiên là không có! Anh nghĩ em là ai? Đường Hạo, nếu như anh hoài nghi em, em sẽ giận lắm đấy!” Cô hời hợt nói, chuyện trước kia thế nào chính cô cũng không rõ ràng lắm, cho nên cũng không muốn nói thêm nhiều lời.Không thể phủ nhận trong lòng hắn bây giờ đang buồn bực. Bởi vì, có lẽ cô đã thực sự cùng với người đàn ông kia…Đáng chết! Đường Hạo nắm chặt tay thành quyền. Vì cái gì mà có kẻmuốn trộm đi người phụ nữ của hắn? Vì sao lại để cho hai người bọn họsau một năm mới được gặp lại? Một năm có biết bao nhiêu sự việc phátsinh, và có những chuyện hắn không thể nào khống chế được.“Làm sao vậy? Tại sao sắc mặt của anh trông khó coi thế?” Bạch Phương Úc buông đồ ăn xuống, sắc mặt của cô cũng tái dần đi, trái tim cũng như bị bóp chặt, “Nếu như…nếu như…anh để ý đến chuyện em đã từng có người đàn ông khácthì….chúng ta…chúng ta bây giờ nên chia tay luôn đi thì hơn!”Trong lòng cô thì đã có sự chuẩn bị trước. Có người đàn ông nào lạinhẫn nhịn được việc người phụ nữ của mình đã từng có một người đàn ôngkhác bên cạnh. Cảm giác của hắn, cô có thể hiểu được. Cô không tráchhắn.Đường Hạo chồm lấy tay cô, hai con ngươi hơi tức giận khóa chặt lấy gương mặt của cô: “Anh đã nói gì chưa? Anh nói là để ý chuyện đó sao? Anh có nói là muốn chia tay chưa hả?”“Nhưng nhìn sắc mặt của anh, em biết anh không hề chấp nhận…” Hắn liên tiếp chất vấn khiến Bạch Phương Úc lo lắng trong lòng, gương mặt vừa mới khó coi lại hiện lên tia hưng phấn.Đường Hạo hào phóng mà thừa nhận: “ Không vui, anh đương nhiên làkhông vui. Có một người đàn ông tràn đầy ý đồ với em, hàng ngày đi theoem, ở ngay gian phòng cách vách, em nói anh có thể yên tâm vui vẻ đượcsao?”“Ha ha, thế thì phải làm sao bây giờ? Em ở đây cũng đâu có nhà mà ở!” Bạch Phương Úc rầu rĩ nói.“Em thử nói xem! Đương nhiên là phải đến ở chỗ của anh rồi!”Chương 306
Nhị Nhị thích thú khuấy động những phím đàn đen trắng đan xen, ngón tay thon dài duyên dáng truyền ra những giai điệu uyển chuyển giống như ngọc trai tuôn ra từ trong hộp châu báu.Hàn Tú vừa nghe cô bé diễn tấu, vừa ở một bên vỗ tay, liên tiếp gật đầu khẳng định cho đến khi nhạc khúc kết thúc.”Còn không phải sao? Đã hơn một năm không thấy, trình độ đánh đàn của Nhị Nhị đã tăng lên rất nhiều!”Lúc trước Nhị Nhị có ở đây vài ngày, cho nên bà biết rõ đứa bé này rất có thiên phú chơi đàn. Cũng bởi vì điều này mà bà mới yêu thích cô bé gái xinh đẹp trước mắt.“Cảm ơn bà, Đường nãi nãi!” Nhị Nhị lễ phép gật đầu, sau đó từ mặt ghế bên piano đứng lên. Bởi vì từ nhỏ tựu tiếp xúc piano, cho nên cô bé biết chiếc đàn piano này có giá trị không phải nhỏ, cho dù chỉ là cái ghế ngồi bên cũng có vẻ rất đắt tiền rồi. Cho nên, cô bé rất cẩn thận, Đường nãi nãi đã cho thử đàn, không thể làm gì khiến nó bị hỏng được!Nói như vậy chính là, cô bé không muốn gây họa.Hàn Tú nhìn cô bé muốn đi, liền lập tức ngăn cản, nói: “Hôm nay thời gian gọi điện cho ba của cháu vẫn chưa đến mà, muốn đi đâu chơi sao?” Nhị Nhị cùng Dương Dương hai ngày nay sáng tối đều gần nhau đến mức thân mật thái quá, Hàn Tú là bà của Dương Dương, đương nhiên muốn đem hai đứa trẻ chơi tách riêng ra.Trưởng thành sớm, yêu sớm, những tin tức này trên TV đăng suốt ngày, tùy lúc mà tăng nhiều, khiến người làm bà như Hàn Tú đương nhiên là lo lắng.Bọn trẻ bây giờ đều trưởng thành sớm, bà nhận ra lo lắng của mình cũng không có dư thừa.Nhị Nhị nhìn chiếc đàn piano màu trắng tinh khiết, nhíu cái mũi nói: “Đường nãi nãi, cây đàn piano này rất quý, cháu sợ sẽ làm hư nó!”Nghe được lời nói của cô bé, HànTú muốn cười lăn ra, nguyên lai đứa bé này còn có tính rất cẩn thận, chứ không phải là một con bé hoang dại không người dạy. Bà từ trên ghế sa lon đơn đứng dậy, đi về phía thân thể nhỏ nhắn kia, sau đó kéo lấy bàn tay nhỏ bé. Nói:”Ngón tay xinh đẹp mảnh khảnh thế này, làm sao có thể làm hư được những phím đàn? Yên tâm chơi đi, Đường nãi nãi thích nghe cháu đánh đàn lắm!”Nhị Nhị nhíu cái mũi lại, sau đó dựa sát vào người Hàn Tú:”Đường nãi nãi, người ta muốn nghỉ ngơi một lúc thôi mà, mỗi ngày đều cứ phải đánh đàn lại đánh đàn, thật sự rất chán!” Vốn tưởng rằng đến nơi này có thể được nghỉ hè, Nhị Nhị thật không ngờ vẫn còn phải làm bạn với đàn piano.“Nhị Nhị, muốn thành công thì phải kiên trì, nếu không tài năng thiên phú của cháu sẽ bị mai một dần!”“Đường nãi nãi. . . . . .” Nhị Nhị lại nhăn cái mũi, chu môi, trong hai mắt có rất nhiều ý không chịu hiện lên, sau đó cầu cứu đến Đường gia gia.“Làm sao vậy, Nhị Nhị? Miệng cháu sao lại cong lên như thế này?” Đường Lập Huân vuốt xuôi xuống cái mũi nhỏ của Nhị Nhị, càng cùng cô bé này ở chung, càng khiến cho ông cảm thấy nó có gì đó rất giống vợ mình.Có lẽ là bởi vì cô bé cũng thích đánh đàn, có chút khí chất giồng nhau.Nhị Nhị nhìn Đường nãi nãi, sau đó nói nhỏ với Đường gia gia: “Đường gia gia, cháu đi chơi một chút cũng không được sao? Cứ liên tục đánh đàn thật sự có chút mệt mỏi mà!”“Đương nhiên không được! Chuyện cần thiết đương nhiên là phải làm liên tục, đâu có thể xao lãng để chơi đùa!Một hồi chơi một hồi đánh đan, với người luyện đàn thì đó là điều tối kỵ, nếu như vậy thì làm sao có thể chơi đàn tốt được!” Hàn Tú không để cho chồng có cơ hội nói chuyện, trực tiếp nói với cô bé.“Bà nội, để cho Nhị Nhị cùng cháu chơi một lúc không được sao? Người ta lặn lội từ Mỹ về đây chính là muốn được chơi với cháu. Kết quả lại bị bà cả ngày nhốt trong phòng luyện đàn! Vậy thà rằng để bạn ấy về lại Mỹ còn hơn!” Dương Dương cũng bắt đầu vì Nhị Nhị mà cầu xin hộ, làm nũng với bà nội.“Nhưng mà. . . . . .”“Đừng nhưng mà, được không?” Dương Dương tựa ở trên người bà nội làm nũng, nó biết mình dùng một chiêu này đối phó bà nội nhất định sẽ có tác dụng. Sau đó nhìn về phía Nhị Nhị nháy mắt, bảo cô bé mau đi đi. Nhị Nhị nhận được tín hiệu của Dương Dương, chậm rãi di động thân thể. Lúc ở khoảng cách xa với mọi người rồi, cô bé trong phút chốc chạy vụt ra bên ngoài.Dương Dương ở phía sau cũng rời khỏi ngực của bà nội nó, chạy ra ngoài cửa.”Hì hì, bà nội, chúng cháu chỉ chơi trong chốc lát thôi mà!”Nhìn hai đứa trẻ cùng nhau chạy ra xa, Hàn Tú chỉ có thể thở dài: “Ông xã, anh xem, Nhị Nhị này cũng là một tiểu quỷ nha đầu!”“Đúng vậy!” Đường Lập Huân vẫn còn si ngốc nhìn hai đứa trẻ chạy ra xa. Từ sau khi Nhị Nhị đến đây, ông càng cảm thấy trong nhà có một đứa trẻ vẫn còn rất tịch mịch, cho nên cần có thêm trẻ con mới được!“Ông xã, em thật sự hy vọng trong nhà chúng ta sẽ có một đứa cháu gái để yêu chiều! Aizaa, nếu như Nhị Nhị về Mĩ, em nghĩ em nhất định sẽ rất nhớ đứa bé này!” Trên mặt Hàn Tú lộ ra chút bi thương.“Đúng vậy! Ban đầu, chúng ta còn không thích cô bé, nhưng đứa trẻ giống như thiên thần này lại khiến người ta không thể không yêu mến!” Đường Lập Huân cũng là có cảm giác hơi mất mát….********************Đường Hạo lễ phép tiến lên nghênh đón người mấy hôm trước vừa mới đi, hôm nay lại đột nhiên đến-Lương Bân: “Mời ngồi!” Hắn chỉ vào ghế sô pha đối diện.Lương Bân sau khi ngồi xuống, hỏi thăm Đường Hạo ngồi đối diện:”Thế nào? Nhị Nhị ở chỗ của anh có ngoan ngoãn không?”Nhắc đến Nhị Nhị, Đường Hạo nhịn không được mà nét cười trên mặt càng lúc càng nhiều, nhưng vẫn nhịn nói móc: “Nhị Nhị làm sao có thể ngoan ngoãn được? Chẳng lẽ anh là ba của nó mà lại không biết sao?”“Ha ha, con gái của tôi đúng là hơi nghịch một chút, bất quá nó là một đứa bé rất hiểu chuyện!”Lương Bân cho con gái của mình đánh giá tương đối cao, một điểm cũng không có chút khiêm tốn.“Đúng vậy, có hơi nghịch, bất quá chỉ là cùng với Dương Dương chơi đùa làm vỡ mất cái bình hoa cổ mấy trăm năm trước của cha tôi, mấy ngày trước thì hình như làm vỡ mất mặt kính chiếc đồng hồ Thụy Sĩ tôi mới mua thì phải…. “Đường Hạo nói xong, bưng tách cà phê lên, chậm rãi uống.Lương Bân bật cười lắc đầu, tự giễu nói: “Xem ra, con gái của tôi ở đây gây cho tôi không ít họa. Aizaa— tôi đây là cha của nó tuy còn có chút tiền, bất quá vẫn chỉ là làm công cho người ta! Những thứ đáng giá như thế làm sao tôi có thể bồi thường nổi……….” Ánh mắt của hắn đột nhiên thay đổi chuyển đến trên mặt Đường Hạo, thu hồi vẻ vui đùa, rất chân thành thấp giọng nói: “Nếu quả thật muốn bồi, cũng phải tìm người cha ruột có tiền là anh bồi thường mới đúng….”Một câu nói kia phảng phất nặng hơn bom nguyên tử phát nổ, trong nháy mắt làm cho Đường Hạo ngẩn người, ngây ra như phỗng, bất động giống như pho tượng.Thật lâu sau, Đường Hạo mới run rẩy hỏi:”Anh nói cái gì? Có thể nói lại lần được không?”Trời ơi! Hắn nghe lầm ư? Hay là Lương Bân nói sai? Chẳng lẽ chuyện này lại đem ra đùa sao? Lúc này, trong lòng Đường Hạo là một mớ bòng bong hỗn loạn, đại não trắng một mảng.Lương Bân thở dài một hơi xong, thân hình liền nghiêng ra phía trước, tuyên bố trịnh trọng với Đường Hạo một chuyện: “Nhị Nhị là con gái của anh! Là con gái của anh cùng với Lục Giai Ngưng! Cô bé không phải là con gái ruột của tôi, Nhị Nhị là đứa trẻ được vợ chồng tôi nhận nuôi !”Chương 307
“Nhận…. nuôi? Nhị Nhị..là….con …gái của tôi cùng…Lục Giai Ngưng sao?” Đầu óc vẫn còn trống rỗng cho nên Đường Hạo ăn nói lắp ba lắp bắp như máy lặp lại những lời nói của Lương Bân. Kích động mãnh liệt không ngừng nổi lên trên mặt hắn.Ánh mắt vốn đang cười nhạo lại đột nhiên chấn động vô cùng, trên gương mặt và cả cơ thể đều không ngừng rung động. Hắn chăm chú nhìn chằm chằm vào Lương Bân, muốn một lần nữa tìm được đáp án chân thực trên người anh ta.Lương Bân có thể hiểu được sự khiếp sợ này của hắn, hít một hơi thật sâu, hai tay đan vào nhau, nói: “Tôi cùng vợ tôi kết hôn nhiều năm nhưng không có con. Vợ tôi lại là một bác sĩ nhi khoa, cực kỳ yêu mến trẻ con!”“Bác sĩ nhi khoa? Tiểu Ngưng sinh ở trong bệnh viện của vợ anh sao? Vì vậy, các người mới nhận nuôi Nhị Nhị?” Đường Hạo run rẩy hỏi, trái tim hắn vẫn không ngừng kinh hoàng. Hắn muốn mau chóng biết tất cả chân tướng sự việc, thật sự mong muốn thời gian quay trở về mấy năm trước.Lương Bân gật nhẹ đầu: “Đúng vậy! Lục Giai Ngưng sinh con ở bệnh viện nơi mà vợ tôi làm việc. Lúc đó, cô ấy đã rất nguy hiểm, cố gắng để sinh con ra nhưng nhiều giờ sau cũng vẫn không sinh ra được. Cuối cùng chỉ có thể lựa chọn mổ sinh. Đương nhiên những điều này đều do vợ tôi nói lại….”Trái tim kinh hoàng lại nổi lên đau đớn kịch liệt, hắn tự trách mà gắt gao nắm chặt tay lại, hận không thể đánh mình vài quyền. Hắn đã từng chỉ trích cô, nói cô không phải là một người mẹ tốt, không sinh Dương Dương ra một cách tự nhiên.Chết tiệt! Hắn cái gì cũng không biết, vậy mà vẫn chỉ trích cô. Hắn có tư cách gì mà chỉ trích cô?“Lúc đó kinh tế của cô ấy khó khăn lắm đúng không? Cho nên mới đem một đứa con cho hai người nuôi, phải không?” Đường Hạo nghẹn ngào hỏi thăn, hẳn là nguyên nhân này. Dù sao, lúc ấy điều kiện gia đình cô cũng đã rất khó khăn rồi, muốn cùng một lúc nuôi hai đứa con thì quả là quá cực khổ . Đem một đứa bé đi cho người khác cũng là điều có thể hiểu được.Chỉ là, tại sao cô không đến tìm mình? Phụ nữ ngu ngốc, vì sao lại không đến tìm đến mình?Lương Bân nhìn Đường Hạo cả ngày, cũng đang hổi tưởng lại tình cảnh năm đó: “ Đây cũng không phải là nguyên nhân trọng yếu. Nguyên nhân chủ yếu chính là Nhị Nhị vừa mới sinh ra, cơ thể quá yếu, tựa như một con mèo con. Giai Ngưng…… cô ấy……, một mực cầu xin bác sĩ cứu lấy con của mình….một mực cầu xin….”“Bác sĩ, xin các người cứu con của tôi đi mà, xin các người!” Cô gái trẻ vừa mới sinh con xong chưa đầy hai người, mặt mũi trắng bệch không có chút huyết sắc nào, chỉ có thể dựa vào tường mới miễn cưỡng chống đỡ được thân thể khỏi bị ngã.Nhìn con gái nằm trên giường, thân thể bé nhỏ còn chưa đầy ba cân, Lục Giai Ngưng đau lòng đến mức nước mắt không ngừng rơi ra bên ngoài. Bảo bối từ lúc sinh ra đến giờ mới chỉ khóc có ba, bốn lần, số lần động đậy lại càng ít, bộ dạng hô hấp.Những đứa trẻ như vậy đều phải được đặt trong lồng ấm, nhưng phí tổn giữ ấm trong lồng kính quá cao, cô căn bản là trả không nổi. Hơn nữa, cô sinh con ngoài giá thú, không có giấy đăng ký kết hôn, cho nên đứa trẻ sinh ra cũng không có giấy chứng nhận để chữa bệnh. Hết thảy mọi chi phí đều phải tự mình gánh chịu.Dù thân thể mệt mỏi đến mức không chịu đựng được, Lục Giai Ngưng cũng không dám chìm vào giấc ngủ, chỉ chăm chăm nhìn vào con gái của mình. Cô rất sợ, chỉ cần mình vừa nhắm mắt lại thôi thì sinh mệnh bé nhỏ vừa mới đến nhân gian kia sẽ phải vô tức vô thanh mà rời khỏi thế giời này.“Lục tiểu thư, chúng tôi đều đang cố gắng hết sức! Cô đừng nên gấp gáp, được không?” Bác sĩ khuyên bảo cô trở lại giường nằm, sau đó đau lòng nhìn đứa trẻ đang nằm trên giường.“Thật là hai thiên thần nhỏ xinh đẹp! Các cháu mai sau nhất định phải lớn lên thật khỏe mạnh đấy, biết không?” Bác sĩ nhìn hai đứa trẻ không nhịn được mà thốt lên lời khen ngợi.Lục Giai Ngưng nhìn hai đứa con không giống nhau, nước mắt tuôn rơi không ngừng. Cô áp mặt lên thân thể của con gái nhỏ, dùng mũi ngửi ngửi mùi sữa thơm nồng đậm trên người của con, không ngừng nói xin lỗi: “ Bảo bối, đều do mẹ không tốt! Mẹ không sinh con ra một cách khỏe mạnh, không có tiền cho con nằm trong giường ấm! Bảo bối, con phải cố gắng….phải cố gắng khỏe lên….nghe con……”“Bác sĩ, chẳng lẽ không thể cho cháu tôi nằm giường ấm trước được hay sao? Chúng tôi nhất định sẽ đem tiền đến sau, chỉ một lần này thôi, được không? Xin các bác sĩ, các người không thể cứ trơ mắt nhìn một sinh mệnh nhỏ bé chết đi như thế?” Bà Lục đột nhiên quỳ rạp xuống đất, khóc khẩn cầu các bác sĩ.“Không! Bác gái, bác mau đứng lên đi! Xin đừng làm chúng tôi khó xử! Đây là quy định của bệnh viện, chúng tôi cũng không có cách nào!” Bác sĩ đỡ bà Lục đứng dậy, cũng đầy khó xử nói.“Chẳng lẽ chúng ta cứ trơ mắt nhìn một đứa bé chết đi hay sao?” Bà Lục tuyệt vọng kêu lên. Vì sao không có ai giúp đỡ bọn họ?“Tôi sẽ trả tiền cho đứa bé này! Trước mắt hãy đem đứa trẻ đi giữ ấm trong lồng kính!” Ở ngoài cửa, Chung Diệp đã nghe thấy hết, liền đẩy của vào nói.Lục Giai Ngưng cùng bà Lục, thậm chí cả bác sĩ cũng đều quay đầu nhìn về người phụ nữ mặc áo blouse trắng đứng ở cửa.“Tiểu Diệp, là cô ư?” Bác sĩ khoa phụ sản nghi hoặc nhìn đồng nghiệp.Chung Diệp nhìn Lục Giai Ngưng và bà Lục, nhẹ nhàng vuốt cằm, mỉm cười nói: “Bác sĩ Lưu, không sao đâu. Chị làm giúp tôi, tôi cần phải đi trả tiền bây giờ!”Nhìn ra Chung Diệp đang nói thật, bác sĩ Lưu gật đầu, nhanh chóng viết biên lai.Chung Diệp cầm lấy biên lai, nhanh chóng đi đóng tiền.“Bác sĩ, càm ơn chị! Cảm ơn chị nhiều lắm!” Tiểu Ngưng nhảy xuống giương, chân trần bước đến cầm lấy tay bác sĩ, muốn quỳ xuống.Chung Diệp nâng người cô lên, hời hợt nói: “Ngàn vạn lần đừng có như vậy! Tôi chỉ là yêu mến trẻ con, không thể trơ mắt nhìn một đứa bé cứ như vậy mà chết trước mặt, cô không cần phải làm như vậy đâu!”“Cô ngàn vạn lần cũng không cần nói cám ơn tôi! Chúng ta trước mắt cứ đi đóng tiền trước đã, để cho đứa bé mau chóng được chuyển đến trong giường giữ ấm, được không?” Chung Diệp nhìn đứa bé trên giường, khoát khoát biên lai trong tay.Tiểu Ngưng vừa khóc vừa cười, gật đầu, không ngừng nói cám ơn rồi buông tay Chung Diệp ra.Dưới sự giúp đỡ của Chung Diệp, cô bé con rốt cuộc cũng được đưa vào nơi lồng kính giữ ấm. Nhiều ngày trông qua, cô bé mạnh khỏe lên trông thấy khiến cho Lục Giai Ngưng cùng với bà Lục càng lúc càng cảm kích nữ bác sĩ tốt bụng.Giữ ấm được nửa tháng, thân thể của cục cưng đã đạt đến tiêu chuẩn bình thường, cùng với em trai sinh sau vài phút đã được mẹ và bà ngoại ẵm về nhà chăm sóc.Chỉ là, sau khi sinh ra, thể chất của cô bé quá yếu, rất dễ sinh bệnh cho nên luôn luôn phải vào bệnh viện kiểm tra.Sinh hai đứa con vốn dĩ đã là quá sức với Lục Giai Ngưng, cô đã phải cố gắng dùng hết sức lực của mình rồi. Mỗi ngày cô đều phải ra ngoài làm việc, buổi tối lại về chăm sóc cho con, cộng thêm mẹ của cô cũng thường hay sinh bệnh khiến cho cô lo lắng không thôi. Ăn uống nghỉ ngơi không đủ, căn bản không còn sức để nuôi hai đứa bé.Mà hết thảy những việc này, khi Chung Diệp khám bệnh cho Nhị Nhị đều thấy được. Sau khi thương lượng cùng chồng là Lương Bân một chuyện, chị đã quyết định lúc Lục Giai Ngưng đến bệnh viện khám cho Nhị Nhị thì nói ra: “Tiểu Ngưng, chị rất yêu mến Nhị Nhị! Em có thể để cho chị nuôi cô bé được không? Vợ chồng chị nhất định sẽ coi cô bé như con ruột của mình!”Chương 308
Tiểu Ngưng ôm chặt lấy con, không thể bỏ được, đem mặt vùi vào trong thân thể nhỏ nhắn của cô bé, nước mắt không ngừng rơi xuống.“Tiểu Ngưng, xin em an tâm! Chị nhất định sẽ yêu thương Nhị Nhị như con ruột của mình, không để cô bé thiệt thòi đâu!” Mang theo một đống thứ đi vào nhà trọ của Lục Giai Ngưng, Chung Diệp cùng Lương Bân nhìn Lục Giai Ngưng đang ôm chặt Nhị Nhị trong ngực.Tiểu Ngưng chỉ chăm chăm nhìn vào khuôn mặt của con gái, yên lặng rơi nước mắt.Chung Diệp liếc nhìn chồng, rồi nhìn sang bà Lục: “Có lẽ mọi người không biết, lúc trước tôi đã đi kiểm tra, cả đời này tôi cũng không thể nào có con được! Nhưng…nhưng..tôi thật sự thích trẻ con, rất thích….” Nói ra nỗi đau trong lòng, Chung Diệp khóc nức nở, nước mắt như vỡ đê trào ra bên ngoài: “ Vì vậy, tôi đã trở thành một bác sĩ nhi khoa. Hàng ngày thường thường nhìn thấy những thiên sứ nhỏ bé đáng yêu được sinh ra, nhưng lại không có một người nào….không có một ai… là con của tôi…. là đứa trẻ của tôi….” Lúc nói đến đoạn sau, Chung Diệp nghẹn ngào nức nở nói không nên lời.Bà Lục đứng ở một bên vuốt nước mắt. Hiện tại, bà đã không còn sức khỏe, hàng ngày chỉ có thể giúp con gái trông hai đứa trẻ. Hoàn cảnh của mẹ con bàn bây giờ đã túng quẫn, thật sự không thể nào nuôi nôi rmootj lúc hai đứa bé.“Bác sĩ Chung, tôi biết rõ cô là người tốt! Đứa trẻ đi theo cô, chúng tôi thật sự yên tâm…..thật sự yên tâm….”Lương Bân đứng ở bên cạnh, ôm chặt lấy vợ mình giống như ôm đứa trẻ, nói: “Lục tiểu thư, xin cô hãy tin tưởng vào nhân cách của vợ chồng chúng tôi! Chúng tôi nhất định sẽ yêu thương chăm sóc cho Nhị Nhị. Đương nhiên, chúng tôi cũng không phải không cho cô gặp cô bé, chỉ cần cô muốn thì lúc nào cũng có thể gặp con được. Hơn nữa, thân thể Nhị Nhị không được tốt, đi theo chúng tôi sẽ rất thuận tiện cho việc chăm sóc cô bé!”Lục Giai Ngưng giống như đang nói lời tạm biệt với con mình, ngước gò má đã ướt nhẹp nước mắt lên, nhìn vợ chồng hảo tâm trước mặt nói: “Anh Lương, chị Chung, những điều anh chị vừa nói em đều hiểu hết! Em đồng ý giao con của em cho anh chị nuôi….”Lục Giai Ngưng sửa sang lại chăn nhỏ đắp trên người Nhị Nhị rồi đưa đến trong ngực của Chung Diệp, sau đó giữ lấy áo của Chung Diệp muốn quỳ xuống: “ Cảm ơn anh chị đã đồng ý nhận nuôi Nhị Nhị! Em thật đúng là một người mẹ vô dụng…..không biết báo đáp anh chị như thế nào…”“Đừng, Tiểu Ngưng! Đừng làm như thế, tuyệt đối không thể được!” Lương Bân cùng vợ nhanh chóng đỡ Tiểu Ngưng đứng lên, dìu cô về phía giường, “Tiểu Ngưng, bọn chị thật sự rất yêu mến Nhị Nhị! Cô bé giống như một thiên thần nhỏ. Em có thể đem bảo bối xinh đẹp này cho chị, chị thật lòng muốn cảm ơn em!” Chung Diệp ôm đứa trẻ, mặt tràn đầy vui sướng.Lương Bân đứng ở bên cạnh cũng gật đầu nói: “ Thật sự vợ chồng chúng tôi rất cảm ơn em!”Nói xong, Lương Bân lấy từ trong ví ra một xấp tiền mặt, đặt ở trên mặt giường lớn: “Đây là một chút tiền, là vợ chồng tôi cho Dương Dương tiền sữa bột!”“Không! Anh Lương, chị Chung! Số tiền này em không thể nhận được! Anh chị đã giúp em quá nhiều việc rồi, việc này không thể….” Lục Giai Ngưng lập tức cầm lấy tiền lên, đưa lại trên tay Lương Bân.“Đừng từ chối! Đây là tâm ý của chúng tôi! Dương Dương bây giờ cũng là lúc cần nhiều tiền để nuôi dưỡng nhất. Những ngày sau này, nhất định sẽ cần dùng đến!”“Nếu như em không an lòng, sau này điều kiện tốt lên thì đem số tiền này trả lại cho anh chị! Anh chị lúc đó sẽ nhận lại!”Lục Giai Ngưng xác thực bây giờ đang rất cần tiền, gật đầu mạnh mẽ, không ngừng nói “Cám ơn! Cám ơn hai người, từ nay về sau em nhất định sẽ nghĩ cách trả lại số tiền này cho anh chị! Xin cảm ơn!”Nằm trên giường, Dương Dương giống như mừng thay cho chị gái khi có được ba mẹ mới, ra sức đạp chăn tã, trong miệng không ngừng phát ra tiếng ‘y y nha nha’.Mà Nhị Nhị ở trong ngực Chung Diệp, cũng thích ứng rất nhanh, không khóc không làm khó, cũng dùng ‘yy nha nha’ đáp lại tiếng của em trai.“Xem ra, đứa trẻ này rất có duyên với bác sĩ Chung! Nó hình như rất thích bác sĩ Chung!” Bà Lục đứng ở một bên nhìn cháu gái đang mỉm cười, hữu cảm mà nói: “ Tiểu Ngưng, chúng ta nên yên tâm! Nhị Nhị đi theo vợ chồng bác sĩ Chung chắc chắn sẽ rất tốt! Con cũng đừng buồn!”Lục Giai Ngưng rơi lệ gật đầu. Cô đồng ý nghe theo lời của mẹ.Nghe Lương Bân kể xong chuyện cũ, đôi mắt thâm thúy của Đường Hạo đỏ hồng, nước mắt mông lung. Hắn không được tự nhiên mà quay mặt, lau đi nước mắt, thật lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “Cám ơn anh, Lương Bân! Cám ơn vợ chồng anh đã cưu sống Nhị Nhị! Cám ơn hai người đã giúp đỡ Tiểu Ngưng trong lúc cô ấy khổ cực nhất!”Hắn là cha ruột của đứa trẻ đó, cho nên phải cảm tạ người đàn ông trước mặt.“Đừng nói như vậy! Nhị Nhị vào nhà chúng tôi đã mang đến cho vợ chồng tôi bao nhiêu là tiếng cười vui vẻ! Chúng tôi không cần người khác phải cảm tạ đâu! Thật đấy!” Lương Bân khoát khoát tay, ý bảo Đường Hạo đừng nói những lời như thế.Tự giác đuối lý, Đường Hạo xấu hổ nhìn Lương Bân: “Vợ chồng anh giúp đỡ cho Tiểu Ngưng của tôi nhiều như vậy, tôi lại còn đi hãm hại anh, làm anh không tài nào sống nổi ở Đài Loan! Tôi thật sự xin lỗi!”Lương Bân chỉ nhàn nhạt cười, nửa như trêu đùa nói: “Nếu như không phải anh hãm hại tôi, có lẽ hiện tại tôi cũng không tạo dựng được sự nghiệp ở Bắc Mỹ phát triển mạnh như bây giờ, tôi còn phải cám ơn anh mới đúng! Được rồi! Những lời này tôi không muốn nói nữa, lần này tôi tới chính là muốn giao lại Nhị Nhị cho anh!”“Cám ơn!” Lúc Lương Bân nói ra những lời kia, Đường Hạo cũng đã hiểu tại sao anh ta lại đưa Nhị Nhị đến đây, nếu không chắc chắn cũng chẳng nói ra những chuyện này.Lương Bân thở dài một hơi, lại nói ra một chuyện khác: “ Kỳ thật, lúc tôi đi Mỹ lần đầu, Nhị Nhị cũng đã được trả lại cho anh cùng với Giai Ngưng rồi mà, để cho một nhà các người được đoàn viên. Nhưng thật không ngờ, lúc đó Tiểu Ngưng lại gọi điện đến cho tôi, nói tôi hãy dẫn Nhị Nhị đi! Cô ấy nói nếu anh biết Nhị Nhị cũng là con gái của anh thì cô ấy cũng sẽ mất luôn cả Nhị Nhị….”“Một nhà đoàn viên….cho chúng tôi…..” Trên mặt Đường Hạo tích đầy hối tiếc cùng khổ sở. Đúng vậy! Lúc trước cả một nhà bọn họ đã được sống cùng nhau. Là hắn, chính hắn đã không khiến cho Lục Giai Ngưng tin tưởng. Cũng chính là hắn từng bước một bức cô ra xa, làm cho cuối cùng muốn chạy thoát khỏi hắn.“Không nghĩ đến cuối cùng Tiểu Ngưng lại không có liên lạc gì đến nữa, tôi đã nghĩ cô ấy muốn bỏ mặc con bé…….” Nói đến đây, vành mắt của Lương Bân đỏ lên, “ Nhưng tôi biết cô ấy không phải là người như vậy, chắc hẳn là có lý do gì đó! Ai ngờ lại nghe được tin cô ấy qua đời! Tôi mang định mang Nhị Nhị trở về tham gia tang lễ thì đem Nhị Nhị trao trả lại cho anh. Nhưng mà……”Nói đến đây, trong mắt Lương Bân tràn đầy sự giãy dụa đấu tranh, “Nhưng mà, việc học của con bé sẽ dang dở…Tôi thật sự không nỡ đem một đứa trẻ khả ái như vậy giao cho anh. Nhưng, nhìn Nhị Nhị lớn lên từng ngày, có những việc mà ba nuôi như tôi không thể giúp đỡ cho nó được. Cho nên, tôi đem con bé trở về. Tôi nghĩ để nó ở bên cha đẻ có lẽ tốt hơn so với ở cùng với tôi….”Chương 309
Edit: Meimoko______-Lương Bân đau lòng, không muốn nói tiếp: “Nếu như Nhị Nhị là con trai, không phải con gái, thì cho dù có nói gì đi chăng nữa tôi cũng không trả nó lại cho anh đâu!”Nuôi dưỡng Nhị Nhị suốt tám năm, nghe Nhị Nhị gọi tiếng ‘ba’ suốt tám năm, theo từng bước chân chập chững đầu tiên đến những bước nhảy trênsân khấu của cô bé, mỗi ngày đều không quản nắng mưa đưa Nhị Nhị đếnnhững lớp học đàn để mong cô bé được tham gia những giải đấu lớn, đạtđược thành công, theo tử những tiếng gọi ba đầu tiên của cô bé đến khicô bé biết nhận thức, biết đưa những món ăn ngon đến miệng của người làm ba như anh….. Tám năm này, từng chuyện cũ cứ hiện lên trong đầu LươngBân khiến cho anh đường đường là một người đàn ông trưởng thành khôngnhịn được mà rơi nước mắt.Từ nay, một đứa trẻ đáng yêu như vậy không còn là con gái của anh nữa, phải nói lời tạm biệt với người cha này!Nhìn Lương Bân như vậy, Đường Hạo ngoài cảm kích thì thật sự khôngbiết nên nói gì. Giờ phút này, hắn mới biết Lương Bân là một người tốtnhư thế nào, chẳng trách Tiểu Ngưng vẫn luôn tôn trọng và bảo vệ cho anh ta.“ Anh Lương, từ nay về sau xinh cho phép tôi được gọi anh như vậy! Cảm ơn anh, cám ơn!” Hắn đã nhận định người trước mắt giống như anh cả của hắn, “ Mặc kệ sau này có như thế nào, Nhị Nhị cũng đều là con gái của anh, gọi anh bằng ‘ba’!”“Cám ơn! Cám ơn!” Lương Bân lau nước mắt trên mặt: “ Dẫntôi đi gặp Nhị Nhị được không? Thuận tiện nói cho con bé nghe tất cả mọi chuyện, để cho nó có thể tiếp nhận, tôi cũng an tâm trở về Mỹ!”Đang lúc Lương Bân đứng người lên, Đường Hạo đột nhiên hỏi: “ AnhLương, tôi muốn hỏi một câu, anh có biết lúc Tiểu Ngưng khó khăn như vậy vì sao cô ấy lại không đến tìm tôi không? Cô ấy vì sao không đến gặptôi?”Nếu hắn biết rõ cô đã sinh con cho hắn, nếu hắn biết cô vì nuôi conmà gặp không ít chuyện, hắn nhất định sẽ không mặc kệ mẹ con cô. Cho dùcha mẹ có phản đối giống như lúc trước, hắn cũng nhất định sẽ lấy cô!Lương Bân nhíu mày, cố gắng hồi tưởng lại chuyện cũ, sau nửa phút thì lên tiếng trả lời: “Tôi nhớ có lần Chung Diệp tửng nói, Tiểu Ngưng thật muốn đi tìm cậu, cònnhững chuyện khác thì tôi hoàn toàn không biết! Có lẽ đã quên rồi!” Nói xong, Lương Bân lắc nhẹ đầu.Đường Hạo đột nhiên cảm thấy nội tâm của mình bị níu chặt lại, màykiếm chăm chú nhăn lại với nhau, gương mặt anh tuấn tràn đầy thống khổsâu sắc: “ Tiểu Ngưng có đi tìm tôi sao?”Lương Bân gật đầu: “Tôi nhớ vợ tôi từng nói qua, Tiểu Ngưng có đi tìm cậu!”“Đáng chết! Vì sao cái gì tôi cũng không biết? Tôi cái gì cũngkhông biết! Nếu như tôi biết mọi chuyện sớm hơn một chút thì đã khôngthành tình cảnh như bây giờ….”Đường Hạo nặng nề đánh mạnh vào lồng ngực của mình, vô cùng đau đớn gào thét.“Có lẽ đây chính là vận mệnh! Cậu không thể làm trái được với ý ông trời…” Lục Giai Ngưng đã qua đời, có một số việc có biết cũng không là gì được nữa…..*****************Rầm…..Nhị Nhị nhìn những viên ngọc trai màu trắng tán loạn rơi trên mặtđất, lập tức đôi mắt to xinh đẹp đấy nước mắt, cặp môi đỏ mọng cũng đồng thời phát ra những âm thanh nức nở nghẹn ngào: “ Ô ô……A….”Tiếng khóc thật to thu hút sự chú ý của vợ chồng Đường thị và DươngDương. Bọn họ trước sau cùng đi vào phòng của Nhị Nhị. Hàn Tú đầu tiênlà bưng lấy khuôn mặt xinh đẹp đến đỏ bừng của cô bé, hỏi: “Nhị Nhị, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Đừng khóc, đừng khóc….”“A….” Nhị Nhị thở dốc một tiếng, sau đó lại tiếp tục khóc,tiếng khóc còn to hơn cả lúc trước, mắt chỉ nhìn vào chiếc hộp nhungđang mở. Trong hộp hoàn toàn trống trơn.Đường Lập Huân nhìn thấy ánh mắt của cô bé như thế liền ngồi xổm xuống hỏi: “ Nhị Nhị, có phải đánh mất vật gì đó không? Trước tiên đừng có khóc, nói cho gia gia và nãi nãi nghe xem nào!”Nhị Nhị vẫn bất động, chỉ biết khóc, tiếng khóc lớn bây giờ biến thành những tiếng nức nở: “ Ngọc…..ngọc…. trai mất rồi……Mất ngọc rồi….”“Ngọc trai nào?” Hàn Tú hỏi. Lời nói của cô bé đứt quãng khiến bọn họ không hiểu ra sao.Nhị Nhị hít hít nước mũi, rồi sờ lên nước mắt, nháy mắt đã làm cho cả gương mặt ướt nhẹt, nói: “ Là …ngọc mà ….dì cho cháu! Vừa rồi….. cháu không …..cẩn thận làm…..rơi hết cả rồi, rơi xuống ……đất tìm không được! Ngọc rơi xuống …..đất cứ nhảy…. tứ tung, thoáng cái đã không ……thấy đâu!”“Ngọc rơi trên mặt đất sao? Đừng khóc, gia gia và nãi nãi giúp cháu tìm lại!” Đường Lập Huân hiểu hết những lời cô bé trước tiên, sau đó gọi người hầu cùng nhau tìm giúp ngọc trai rơi trên mặt đất.Trong nháy mắt ba bốn người hầu mặc đồ màu trắng cộng thêm cả vợchồng Đường Lập Huân, Dương Dương cùng với Nhị Nhị, một đám người cùngquỳ dưới sàn nhà, vểnh mông lên cao, mặt úp xuống sàn tìm ngọc. Một cảnh tượng tương đối buồn cười.Ai có thể nghĩ được, đôi vợ chồng thanh xuân giai lão, khí chất taonhã, khiến cho tất cả mọi người trong giới xã giao đều ngưỡng mộ- vợchồng Đường thị, lại đang vểnh mông lên đi tìm đồ cho một đứa bé.Nếu như cảnh này được đám săn ảnh chộp được, hẳn là sẽ khiến tất cả mọi người kinh ngạc đến đeo kính mà soi cho rõ.“ Ở đây có một viên….” Một người hầu trong đó tìm thấy đượcmột viên, một tay chống eo từ mặt đất ngồi lên vội vàng đưa đến tay vịkhách nhỏ của gia chủ: “ Nhị Nhị, nhìn xem có phải không?”Nhị Nhị ngẩng đầu nhìn viên ngọc trai, gật đầu thật mạnh: “Đúng rồi, bà Từ! Cái này…”“Tớ cũng tìm được một viên này!” Dương Dương lộ khuôn mặt nhỏ nhắn từ dưới sàn lên, sau đó dùng cây gậy gộc quét ra, bỏ vào trong tay Nhị Nhị.Mất một hồi, mọi người đã tìm ở khắp dưới mặt đất, ngăn tủ, ngõ ngách hẻo lánh….được sáu viên ngọc trai. Nhưng họ vẫn tiếp tục tìm, nói chắcvẫn còn tìm chưa hết. Mọi người đầu đầy mồ hôi, vẫn tiếp tục tìm tới tìm lui.Nhị Nhị cảm thấy mỹ mãn khi nhìn sáu viên ngọc trai lại được để ngănnắp trong hộp, sau đó đưa ánh mắt nhìn mọi người đang tìm kiếm trongphòng, chờ đợi bọn họ có thể tìm được càng nhiều ngọc hơn, tựa như tròlàm ảo thuật.Hơn mười phút trôi qua, cuối cùng mọi người cũng nhìn cô bé mà cầu xin tha thứ.“Nhị Nhị, nãi nãi cùng cháu thương lượng một chút được không? Mọingười thực sự không tìm thấy được thêm một viên nào nữa. Một lúc nữa,nãi nãi dẫn cháu đi mua một dây chuyền ngọc trai mới nhé, được không?” Hàn Tú không để ý đến hình tượng, ngồi luôn trên sàn nhà, không kịp thở nói với Nhị Nhị.“Không tìm được thêm nữa sao ạ?” Trên mặt Nhị Nhị lộ ra vẻ thất vọng.Tất cả mọi người đều lắc đầu, thật sự là không tìm thấy được. Bọn họđã lật tung cả căn phòng này lên mấy lần rồi, chỉ thiếu nước di chuyểnnó đi chỗ khác thôi.Nhị Nhị lúc này mới mấp máy khóe môi, nói ra một đáp án suýt làm mọi người thổ huyết: “ Kỳ thật, trong hộp cũng chỉ có sáu viên ngọc trai thôi ạ….”“Ai…u…”Vài người hầu lớn tuổi, trước sau cùng phát ra tiếng ‘ai..u’, ngồi phịch xuống sàn giống như bà chủ của họ.Đường Lập Huân choáng váng đầu óc, tựa người vào vách tường màutrắng. Trời ạ! Vừa mới từ sàn nhà lên có khác, tất cả mọi thứ trước mắtđều đen ngòm.“Nhị Nhị! Cậu đang đùa mọi người đấy phải không? Chỉ có sáu viên, cậu vì sao không nói sớm cho mọi người biết!” Dương Dương tức giận nói lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy bụi bặm lem lem nhuốc nhuốc.Chương 310
Edit: Meimoko_____Bị Dương Dương mắng như vậy, lại nhìn thấy mọi người đang nhìn mìnhbằng ánh mắt không đồng tình, Nhị Nhị ủy khuất mở miệng xin lỗi: “Thật xin lỗi! Cháu không có ý lừa gạt mọi người đâu. Cháu chỉ nghĩ mọisẽ tìm được nhiều ngọc hơn cho cháu thôi! Đã hai năm cháu không nhậnđược viên ngọc trai nào nữa rồi! Hai năm qua, dì không cho cháu thêmviên nào cả….”Vừa nhắc tới ‘dì’, Dương Dương lại khổ sở không thốt lên lời, nước mắt theo trong vành mắt lại chảy ra: “Mẹ đâu còn nữa, mẹ đã qua đời rồi! Ngay cả tớ là con trai của mẹ mà cònkhông nhận được món quà nào của mẹ, cậu làm sao mà nhận được?”Hàn Tú cùng Đường Lập Huân hai người haimặt nhìn nhau, trong lòng cũng thấy khó chịu. Tuy lúc đầu họ có ác cảmvới Lục Giai Ngưng, nhưng cô gái ấy lại tác động sâu sắc đến những người thân bên cạnh họ. Cô gái này đã sớm dung nhập vào Đường gia. Nghĩ đếncô rời đi nhân thế một cách thê thảm, ánh mắt của họ nhịn không được màhồng lên.Giống như bị lây bệnh, Nhị Nhị vừa mới ngừng khóc lại bắt đầu khóctrở lại, nước mắt tuôn tra như suốt. Đôi mắt ướt nhoẹt của cô bé NhìnDương Dương đang khóc, lại nhìn sang một chút Đường gia gia và Đường nãi nài, nói: “Cháu nhớ dì quá! Những lần sinh nhật trước dì đều tặng cháu một viên ngọc trai….”Cô bé mở nắp chiếc hộp nhỏ bằng nhung đỏ ra, đưa đến trước mặt giagia với nãi nãi, muốn họ nhìn thấy những viên ngọc trai nhấp nhô ở bêntrong: “ Dì nói, mỗi lần sinh nhật sẽ tặng cháu một viên ngọc trai.Đợi đến khi nào xâu được thành một chuỗi hạt, dì sẽ tặng cho cháu mộtmón quà thật lớn. Đó là một bí mật rất lớn….”Lời nói vô tâm của đứa trẻ khiến Hàn Tú và Đường Lập Huân cảm thấythật kỳ quái. Bí mật? Lục Giai Ngưng có bí mật gì muốn nói cho Nhị Nhịbiết? Vì sao lại làm một việc kỳ quái thế này?Nhị Nhị nhìn trong chiếc hộp màu đỏ chỉ có vẻn vẹn sáu viên ngọc trai màu trắng, càng thêm bị thương: “ Mẹ của cháu còn dặn cháu phải giữ gìn từng viên ngọc mà dì đã tặng, mỗiviên phải quý trọng hơn gấp bội, ngàn vạn lần không được để mất. Nếu như làm mất thì sẽ không trở thành vòng cổ được, nói như vậy cũng có nghĩalà sau này không thể nhận được món quà lớn từ dì, vĩnh viễn cũng khôngbiết được bí mật lớn!”Nói đến đây, Nhị Nhị khóc thật lớn, vừa khóc vửa nói: “Dì mất rồi, cháu không muốn trân châu chỉ có sáu viên…. Hu hu hu….Cháu nghĩ mọingười sẽ tìm được thêm…sáu viên sẽ biến thành mười viên…hai mươi viên…”Lời nói của cô bé càng khiến cho vợ chồng Đường thị xúc động. Hàn Tú nhìn chồng mình, thấp giọng nói: “Ông xã à, liệu Nhị Nhị có phải là…..”Chồng bà luôn nói Nhị Nhị càng ngày càng giống bà, hơn nữa tính tìnhcon bé lại rất giống với Đường Hạo. Bà lúc ấy còn nghĩ chồng mình quánhiều chuyện, hiện tại xem ra rất có thể là…. Nhị Nhị chính là cháu gáicủa bọn họ?Đường Lập Huân chớp động hai mắt, mơ hồ kích động ôm lấy Nhị Nhị vào lòng: “Nhị Nhị! Nhị Nhị và Dương Dương sinh cùng một ngày! Có cùng ngày sinh nhật….”Trời ạ! Tại sao bọn họ lại ngu ngốc như vậy? Vì sao lại không nghĩđến chuyện Nhị Nhị và Dương Dương là một đôi song sinh? Tuy cơ hội songthai là không phải rất lớn nhưng tuyệt đối cũng không phải là rất nhỏ.Trên thế giới này có nhiều cặp song sinh đến thế thì tại sao Đường giabọn họ lại không thể có một đôi song sinh? Rất có khả năng này.“Tiên sinh, phu nhân! Thiếu gia đã trở về!” Đúng lúc này, một cô hầu gái chạy lên lầu thông báo.“Nhanh, bảo thiếu gia đến thư phòng chờ tôi cùng với tiên sinh. Tôi có chuyện quan trọng cần nói với nó!” Hàn Tú rất nhanh hạ lệnh xuống. Bà muốn nói cho con trai bà phát hiện này ngay lập tức.Đường Lập Huân liếc nhìn vợ một cái, sau đó đặt Nhị Nhị xuống đất: “ Nhị Nhị và Dương Dương đi chơi nhé! Gia gia và nãi nãi có chuyện cần làm!”“Ba mẹ, không cần! Con biết rõ hai người muốn nói chuyện gì!” Đường Hạo dẫn Lương Bân cùng đi vào phòng của Nhị Nhị, nói với cha mẹ đang muốn đi ra ngoài.“Các người đi xuống trước đi!” Đường Lập Huân sai người hầu đi xuống. Trong phòng Nhị Nhị bây giờ chỉ còn lại vợ chồng bọn họ, NhịNhị, Dương Dương, Đường Hạo và Lương Bân.Nhị Nhị nhìn thấy ba của mình, liền chạy đến bên cạnh ngay, giống như lúc còn bé, thân thể mềm nhũn không xương áp vào người của ba: “Ba, sao ba lại đến đây? Ba mang quần áo đến cho con sao? Hì hì, Đường nãi nãi mua cho con rất nhiều quần áo, đủ mặc rồi ạ!”Lương Bân vuốt đầu con gái, trong đôi mắt hồng hồng tích đầy nước,cũng không quản xem con gái đang nói cái gì, anh ta chỉ liên tiếp gậtđầu.Biểu lộ của ba làm cho Nhị Nhị thật sâu nghi hoặc, nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn lại, nói: “Ba, thật là mất mặt! Ba lớn thế rồi lại còn muốn khóc!”“Bởi vì ba… ba phải rời khỏi… Nhị Nhị rồi, sẽ rất ….nhớ… Nhị Nhị!” Lương Bân nghẹn ngào đáp lại.“Ha ha, ba, con nghỉ hè xong thì lại về Mỹ mà! Bất quá mới vài ngày mà thôi, ba đã lại rơi nước mắt, thật sự là rất mất mặt! “ Lương Bân ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào con gái hỏi: “Nhị Nhị, nói cho ba nghe, con có thích ở đây hay không? Có thích hay chú Đường, ông Đường, bà Đường hay không?”“Thích ạ! Đương nhiên là thích ạ!” Nhị Nhị gật đầu lia lịa nói: “Đường gia gia cùng Đường nãi nãi dẫn con cùng Dương Dương đến sân chơi, Đường nãi nãi còn có thể dạy con đánh đàn. . . . . . Về phần chú Đường, chúấy đối với Nhị Nhị rất tốt, Nhị Nhị cũng rất yêu mến chú ấy!”Lương Bân nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Nhị Nhị, đặt ở bên miệng hôn một cái, một tay khẽ vuốt mái tóc dài của cô bé:”Nhị Nhị, nếu ba nói cho con biết, chú Đường mới là cha ruột của con, con có đồng ý mà tiếp nhận chú ấy hay không?”Tuy đã nghĩ đến đáp án này, nhưng khi Lương Bân thật sự nói ra, vợchồng Đường thị vẫn nặng nề hít phải một ngụm khí lạnh, tim đập thìnhthịch, cả người run rẩy.Dương Dương giật mình được mở to hai mắt, nhưng dưới ám hiệu của ba,nó chỉ im lặng, đứng ở nơi đó. Nó biết rõ hiện tại nó không nên phát rabất kỳ tiếng động gì. Đây là lễ phép căn bản.Sự việc quan trọng nhất vẫn là người trong cuộc, Nhị Nhị tựa hồ như không có nghe hiểu được lời của ba mình, không rõ liền nhẹ giọng hỏi: “Ba, ba nói gì thế ạ?” “Nhị Nhị, con đã lớn, ba không thể không nói cho con biết, kỳ thật chú Đường cùng với dì Ngưng mới là ba mẹ ruột của con. Bởi vìcó một chút ít nguyên nhân nên con mới thành con gái của ba mẹ. Nhưngchú dì một mực yêu mến con, cũng một mực mơ ước có ngày con trở lại làmcon gái của bọn họ! Nhị Nhị, con đồng ý không?”“Không. . . . . . Không phải, ba mới là ba của con, ba của con tên Lương Bân, mẹ của con ta tên là Chung Diệp!” Nhị Nhị bén nhọn nói. Một đứa trẻ làm sao mà có thể tiếp nhận nổi một đáp án như thế.Lương Bân dùng sức ôm lấy con gái, vỗ về thân thể đang run lên của cô bé nói:”Nhị Nhị, con đương nhiên là con gái của ba mẹ, vĩnh viễn đều là như vậy!Nhưng con cũng cần biết rõ, ai mới là cha mẹ ruột của con, biết không?” “Không! không phải!” Nhị Nhị khóc lớn lên.Lương Bân không để ý tới tiếng khóc của con, có một số việc nói ra sẽ làm cô bé nhất thời không cách nào tiếp nhận được, nhưng vẫn nên nóisớm hơn một chút thì mới tốt. Đau dài không bằng đau ngắn.Chương 311
Edit: Meimoko_____Nhị Nhị quấn quít lấy ba mình vài ngày, mà Lương Bân cũng lợi dụngmấy ngày nay mà khuyên bảo Nhị Nhị, dần dần Nhị Nhị cũng tiếp nhận sựthật.“Có phải là từ nay về sau con sẽ có hai người ba? Cả hai sẽ đều thương con, đúng không ạ?” Lúc Lương Bân phải về Mĩ, đứng ở sân bay, Nhị Nhị mặt mũi tràn đầy nước mắt hỏi ba nuôi của mình.“Đúng vậy! Chỉ cần Nhị Nhị nhớ ba thì lúc nghỉ lễ cùng Dương Dương đến Mỹ với ba là được mà. Đương nhiên, nếu con muốn từ nay về sau ở Mỹluôn với ba thì chúng ta đi ngay bây giờ!”Nhị Nhị gật đầu thật mạnh, sau đó ấn xuống gương mặt của Lương Bân một nụ hôn: “Ba ở Mỹ nhất định phải tự chăm sóc mình! Nếu ba cùng với dì kia kết hôn,nhất định phải để con làm tiểu hoa đồng, được không ạ?”“Đương nhiên, lúc ba cùng a di kết hôn, nhất định sẽ để con và Dương Dương làm tiểu hoa đồng!” Lương Bân hôn con gái một cái thật sâu, sau đó khoát tay với người nhàhọ Đường đi phía sau, xách hành đi đến quầy làm thủ tục xuất cảnh.Vợ chồng Đường thị đối với Lương Bân vô cùng cảm kích. Nếu như LươngBân không đem sự tình nói hết ra, giao Nhị Nhị lại cho bọn họ, thì có lẽ đến tận khi nhắm mắt xuôi tay bọn họ cũng không biết Nhị Nhị là cháugái của họ.*********************“Thấy không? Chính là ngưới phụ nữ đó! Không ngờ ba còn đem cô ta về biệt thự! Thật là đáng ghét!” Đứng ở trên ban công, Dương Dương hậm hực chỉ vào người phụ nữ tóc ngắn vừa mới bước xuống xe dưới sân.Nhị Nhị nhìn theo hướng em trai chỉ, hai mắt mở to nhìn người phụ nữ kia: “Cô ta giống dì như đúc vậy! Không đúng, phải là giống mẹ như đúc!”“Đúng, nhưng cho dù là sờ có giống cũng không phải mẹ của chúng ta! Em ghét cô ta, cô ta dám có vẻ ngoài giống mẹ…” Nhưng chính bởi cô ta có cùng vẻ bề ngoài giống mẹ cho nên nó cũngkhông hẳn không thích. Nhưng, như vậy là sai, nó làm như vậy là phản bội lại mẹ!Nhị Nhị thì ngược lại, cô bé đối với người phụ nữ giống hệt mẹ kiatràn đầy tò mò. A, chẳng lẽ chính là người mà mình và ba gặp ở tiệmHumburger sao?“Kỳ thật, nếu ba lấy cô ta làm mẹ mới cho chúng ta thì cũng được chứ sao? Ít ra cô ta rất giống mẹ!” Liên tiếp mất đi hai người mẹ, Nhị Nhị thật sự hy vọng sẽ có một người mẹ mới ở bên.“Có phải chị muốn phản bội mẹ của chúng ta? Nếu như chị phản bội lại mẹ, mẹ sẽ rất đau lòng!” Dương Dương bắt lấy cánh tay của chị gái, giọng điệu giống như mệnh lệnh nói: “Chúng ta phải cùng nhau lập thành một chiến tuyến, nhất định phải nghĩ cách đuổi người phụ nữ kia đi!”“Đừng như vậy có được không?” Theo như lời em trai nói, nếu cô bé thích người phụ nữ kia làm mẹ mới của mình thì có nghĩa là phải bộilại mẹ. Cái tội danh này lớn quá, cô bé thật sự không dám yêu mến cáingười phụ nữ kia.“ Nhất định là phải như vậy! Nhị Nhị, chị suy nghĩ một chút, người phụ nữ này rất giống mẹ, chắc chắn là do cô ta phải có yêu thuật gì đó. Một khi cô ta trở thành mẹ mới, cô ta nhất định sẽ khi dễ chúng ta, màba cũng sẽ không yêu mến chúng ta nữa, sẽ bị cô ta mê hoặc!” Dương Dương đem toàn bộ tình tiết cẩu huyết của mấy bộ phim trên TV ra hù dọa chị gái.“Em gạt người! Làm gì có yêu thuật chứ….”“Có bề ngoại giống với mẹ, chị không cảm thấy kỳ quái hay sao?Chúng ta là song sinh mà cũng đâu có giống nhau. Em cũng đâu có nghe mẹnói có chị em gái song sinh, cho nên trên thân người này tràn đầy yêukhí!”Nghe em trai diễn tả sinh động, lại còn nói ra bao nhiêu lời khuyênbảo có đạo lý, Nhị Nhị vốn không tin có ‘yêu thuật’ trên đời bây giờcũng đang nửa tin nửa ngờ: “Thật vậy ư?”“Đương nhiên là thật, tin em đi! Chúng ta bây giờ phải hợp sức cùng nhau, nhất định phải đuổi cô ta đi!” Trong dịp hè, lại có thể đối phó với kẻ địch, cũng giống như một trò chơi mới.Nhị Nhị gật đầu: “Được! Chị nghe em!” Cô bé cũng muốn cho mẹ thấy rằng, cô bé cũng không phải là một đứa con gái dễ phản bội lại mẹ mình.Một thân quần áo màu trắng tươi sáng, Bạch Phương Úc vừa mới xuống xe đã bị biệt thự trong hoa viên này hấp dẫn. Cô nện từng bước chân nhỏ,cảm nhận sự mát lạnh của con đường trải đá cuối phía dưới chân giống như là massage, hơi nhắm mắt lại một chút, hưởng thụ hương thơm nhàn nhạtcủa cỏ cây hoa lá trong không khí.Nhắm mắt lại cảm thấy ánh sáng vàng ươm của mặt trời, lúc này côgiống như hòa vào ánh mặt trời bao la bát ngát. Cô thích cảm giác ánhnắng mặt trời ấm áp tán sắc không phân biệt đêm ngày lướt trên thân thể .Nhìn thấy bộ dạng của cô giống như một cô bé con, Đường Hạo từ phíasau ôm lấy cô, làm cho sống lưng của cô dán chặt lên lồng ngực của hắn: “ Hoan hỉ đến thế ư?”Bạch Phương Úc mở mắt, xoay người nói với hắn: “ Thích! Thích vô cùng!”“Ha ha ha, vậy ở chỗ này!”Đường Hạo mập mờ nói. Hắn còn chưa có nói qua với cô sẽ có bọn trẻ đến sống cùng, sợ sẽ khiến cô sợ hãi mà quay phắt đầu bỏ đi.“Ừ…” Bạch Phương Úc gật đầu, so với ở phòng trong khách sạn, cô thích ở nơi này hơn.“Được rồi! Chúng ta vào trong thôi!”Đường Hạo vừa mới buông tay, đã chỉ thấy thân người mảnh khảnh vủa cô lao ngay ra khỏi người hắn, chạy thẳng về phía căn phòng lớn.Vừa mới đi vào đại sảnh, Bạch Phương Úc đột nhiên dừng lại, thiếuchút nữa là không kìm lại được tốc độ mà ngã ngay xuống đất. Cô giậtmình nhìn thấy cậu bé đang đứng trong đại sảnh, vẻ mặt so với khóc cònkhó coi hơn: “ Dương Dương? Sao Dương Dương lại ở đây?”Trời ạ! Cô thật không ngờ đứa trẻ này cũng tới đây. Đường Hạo nói với cô, Dương Dương đang ở chỗ cha mẹ của hắn, cho nên cô mới dám yên tâmđến chỗ này ở.Dương Dương nhăn cái mũi lại, nói một cách rất tự nhiên: “Cháu đương nhiên là ở đây! Đây là nhà của cháu, cháu không ở đây thì ở chỗ nào?”“……”“Ngược là là cô, cô tại sao lại đến nhà của cháu?” Dương Dương mở to hai mắt chất vấn.Bạch Phương Úc bị hỏi đến không biết phải trả lời như thế nào. Chẳnglẽ lại nói với nó: ‘cô sẽ sống cùng ba cháu ở đây’ hay sao? Không! Không nên nói như vậy! Cô tuyệt đối không được nói như vậy!“ Cô đây sẽ sống cùng chúng ta một thời gian! Mọi người phải chung sống hòa thuận đấy, biết không?” Cầm theo va li của Bạch Phương Úc, Đường Hạo tiến vào trong tuyên bố hùng hồn với bọn nhỏ.Bạch Phương Úc bởi vì lời nói thẳng thắn của Đường Hạo mà gò má ửngđỏ. Còn bọn trẻ thì bởi vì ba không một chút băn khoăn dẫn người phụ nữkhác trở về nhà mà càng lúc càng tức giận.“Hay là, em trở về khách sạn ở?” Bạch Phương Úc nhìn thấy ánh mắt soi mói hung dữ của Dương Dương mà bất an nói với Đường Hạo.“Không cho phép!” Đường Hạo trực tiếp trả lời. Hắn làm sao có thể để cho cô và người đàn ông kia suốt ngày được ở chung một chỗ!“Nhưng mà…..” Cô còn muốn nói điều gì đó…“Không nhưng nhị gì cả!” Đường Hạo trực tiếp cắt đứt lời cô.“Ba, cô ấy là bạn gái của ba sao?” Đứng ở một bên suốt từ nãy không có động tĩnh gì, Nhị Nhị lúc này mới mở miệng hỏi.“Cái gì?” Bạch Phương Úc lúc này mới để ý bên cạnh còn có một cô bé khác nữa, “Cháu…..cháu….cô bé, cháu gọi người này là gì?” Bạch Phương Úc chỉ vào Đường Hạo, lắp bắp hỏi.Chương 312
“Cháu gọi là ba! Cô à, cô làm sao vậy?” Nhị Nhị trả lời câu hỏi một cách đương nhiên, sau đó chớp chớp đôi mắt to nhìn người phụ nữ giống hệt mẹ mình. Ừm! Người trước mắt thật sự rất giống mẹ, không chỉ là bề ngoài, cả cảm giác cũng giống hệt nhau. Chẳng lẽ cô ta thật sự sử dụng yêu thuật, sau đó biến thành hình dáng của mẹ?Bạch Phương Úc giống như bị người ta hung hăng dùng gậy đánh một cái, đầu óc choáng váng, nhất thời không hiểu, “ Ba? Cháu gọi người này bằng ba ư? Vậy cháu cũng là……của hắn….” Cô nhìn một chút cô bé này, rồi nhìn sang Dương Dương một chút, cuối cùng đưa mắt nhìn về phía Đường Hạo.“Anh là ba của nó! Nó là con gái của anh!” Đường Hạo đan chéo hai tay lại, trả lời câu hỏi của cô.Bạch Phương Úc nghe thấy lời xác nhận của hắn thì lại càng thêm mông lung. Ánh mắt của cô cứ di động qua lại trên hai gương mặt nhỏ nhắn của Dương Dương và Nhị Nhị, biểu lộ càng lúc càng khổ sở, sau cùng là nhếch cao khóe miệng lên: “ Không phải chứ? Anh thậm chí có hai đứa con sao? Tận hai đứa….”Một đứa đã đủ khiến cho cô ăn không tiêu rồi, bây giờ lại ở đâu có thêm một đứa tinh quái nữa? Có thể hình dung được, tương lai của cô ở đây có bao nhiêu thê thảm.Dương Dương nhìn’ phụ nữ xấu xa’ trưng bộ dạng xấu xí sợ hãi, thì nhảy đến bên cạnh cô, dương dương đắc ý giới thiệu: “Cô à, tên của chị ấy là Đường Tư Nhị, là chị gái sinh trước cháu vài phút! Hì hì, cô xem, cháu và chị gái cháu có giống nhau hay không?”Dương Dương kéo Nhị Nhị đến bên cạnh, để cho ‘cô’ có thể nhìn rõ hai người bọn nó.Bạch Phương Úc nhìn hai đứa bé mang khuôn mặt thiên sứ nhưng mỉm cười ác ma, nhịn không được mà sởn cả tóc gáy. Cô giật mình một cái thật mạnh, sau đó vuốt vuốt lấy bàn tay, khuôn mặt không chút huyết sắc nào, nói: “Đúng vậy! …..Rất ……….giống! Rất…….. giống!”Dương Dương quay đầu, giả bộ làm đứa trẻ ngoan ngoãn: “Ba, ba cho cô ấy đến đây sống cùng chúng ta, có phải là muốn cô ấy chăm sóc con và Nhị Nhị không ạ?”“Đúng vậy!” Con trai có chủ ý phá đám quỷ quái gì, hắn làm sao lại không biết. Bất quá, cả nhà bọn họ được sống cùng nhau ở chung một chỗ, có lẽ các con sẽ giúp cô mau hồi phục trí nhớ.“ Cô à, từ nay về sau cô chơi cùng cháu và Nhị Nhị có được không ạ?” Dương Dương chủ động cầm lấy tay cô, đong đưa tay cô làm nũng, cậu bé nhu thuận đến không tả nổi.“Được……được!” Dương Dương có thể dùng phương thức như vậy để nói chuyện với cô, thật sự khiến cô thụ sủng nhược kinh! Bất quá, chỉ cần hai đứa trẻ đồng ý ở chung với cô, cô cùng cam tâm tình nguyện chơi với bọn chúng, làm cho bọn chúng nhanh chóng yêu mến cô.Chỉ là, Đường Hạo thật quá xảo trá rồi! Hắn giấu cô chuyện hắn có hai đứa con. Cô ….cô có cảm giác như mình bị lừa.“Đường Hạo, em có cảm giác mình bị hại…..”Đi vào trong phòng, Bạch Phương Úc rất nhanh đóng kín cửa phòng lại, níu lấy vạt áo của Đường Hạo lầm bầm nói.Đường Hạo nhéo má cô, cười nhạt nói: “Bị hại ư? Chỗ nào bị hại?”Bạch Phương Úc ngước gò má lên, duỗi hai đầu ngón tay, nhăn mặt nói: “ Anh có tận hai đứa con liền….”Đường Hạo gật đầu, thừa nhận nói: “ Đúng vậy! Anh có hai đứa con! Một trai một gái, một cặp song sinh chị em!”“Nhưng trước kia anh không nói cho em biết, anh có phải muốn gạt em hay không? Cố ý giấu diếm em, đúng không?” Bạch Phương Úc chớp động con ngươi hỏi, chỉ thấy trong đó nồng đậm phàn nàn.Nhìn cô hiện tại không còn nhớ gì cả, Đường Hạo thật sự là vừa tức vừa muốn cười, muốn bắt cô lại hung hăng đánh cho cô một trận. Còn dám nói hắn có ý giấu ư? Dù có muốn hỏi tội thì cũng là hắn, không phải là cô.Khuôn mặt Đường Hạo cứng lại, hắn dùng giọng điệu vừa tức vừa ai oán nói: “Anh không giấu diếm em! Anh cũng chỉ mới biết mình còn có một cô con gái. Đều là do mẹ của bọn trẻ, cô ấy đem con gái của bọn anh giao cho người khác nuôi mà không nói cho anh biết. Nếu như không phải gặp được người cha nuôi kia hảo tâm, đem con gái anh trở về trao trả lại cho anh, thì có lẽ cả đời này anh cũng không biết mình còn có một đứa con gái trên đời!”“Sự việc là như vậy sao? Ngưng của anh không nói cho anh biết chuyện hai người còn có một đứa con gái ư? Này, vậy anh cũng sơ ý quá đi mất thôi, vợ mình sinh mấy đứa con mà cũng không biết!”Bạch Phương Úc giật mình hỏi.Đường Hạo kéo cô lên mặt giường lớn, để cô ngồi trên đùi mình, sau đó nói một đoạn chuyện cũ năm xưa: “Anh cùng Ngưng của anh cũng chưa có kết hôn…….”“Chưa kết hôn? Vậy hai người đều là chưa lập gia đình?”“Đúng vậy!” Nhìn bộ dạng cả kinh của cô, Đường Hạo thậm chí còn muốn cười xúc động. Rõ ràng đều là những chuyện đã trải qua, nhưng cô lại giống như tiểu bạch ngốc, quên hết không còn một chút gì.“Vậy trong chứng minh của anh không phải ghi là vợ đã mất, mà là độc thân sao?”“Chỗ đó để trống! Hình như anh bỏ quên vị trí đó!” Hắn dùng phương thức ẩn dấu trả lời cô.“Vậy thì vì sao anh cứ một mực nói Lục Giai Ngưng là vợ của anh? Căn bản không phải sao?” Biết được trên danh nghĩa pháp luật hắn vẫn còn độc thân, Bạch Phương Úc mừng thầm trong lòng.Đường Hạo bắt lấy bàn tay cô đưa lên miệng, nhẹ nhàng cắn lấy, nhìn chằm chằm vào đôi mắt to của cô, chân thành nói: “Nhưng bất kể là như thế nào, anh cũng coi cô ấy là vợ của anh. Cho dù dưới pháp luật cô ấy không phải, nhưng cô ấy vẫn là vợ của anh trong cuộc đời này.”Bạch Phương Úc rụt tay lại, sau đó muốn nhảy xuống khỏi đùi của hắn: “ Tốt, anh để cô ấy làm bà xã của mình! Anh đi tìm cô ấy đi! Sau này đừng tới gặp em nữa!”Hắn làm sao mà có thể cứ ở trước mặt cô là nói một lời yêu Lục Giai Ngưng, hai lời yêu Lục Giai Ngưng, cô không muốn nghe những lời này.Đường Hạo nhịn không cười, đem cô khóa chặt trong lồng ngực, thấp giọng ở bên tai cô nói: “Anh thích Ngưng của anh, nhưng anh cũng thích em. Vô luận là Lục Giai Ngưng hay Bạch Phương Úc, suốt đời này đều chiếm lấy tình cảm chân thành của anh rồi!”Hắn thích là thích con người của cô, vô luận tên của cô có là gì đi chăng nữa.“Vậy anh thích em?” Một câu ‘tình cảm chân thành’ của hắn làm cô ngừng giãy dụa. Nhưng thích một người so với yêu một người, chắc hẳn là…..“Ừ….!” Đường Hạo cố ý phát ra tiếng ‘ừ’.“Nói, anh thích nhất là người nào?!” Cô nhất định phải biết rõ người mà hắn thích nhất là ai.“Yêu mến như nhau!” Dưới sự gặng hỏi của cô, hắn nói ra một đáp án.Nhưng đáp án này khiến Bạch Phương Úc không thỏa mãn: “Cô ấy không còn trên đời này nữa rồi, mà em thì vẫn còn sống. Anh không thể nói thích em nhiều hơn một chút được sao, Đường Hạo? Thật không công bằng, không công bằng!”“Nhưng mà, là yêu mến như nhau! Yêu hai người như nhau!” Hắn chớp mắt, cố ý nói đùa trêu cô, muốn cô sốt ruột. Thật không có cách nào! Đều là cùng một người, bảo hắn so như thế nào!?Chương 213
Edit: Meimoko_______Không phục, Bạch Phương Úc đột nhiên xoay người lại, đôi tay như rắnquấn lấy cổ hắn, kiễng mũi chân đưa lên cặp môi đỏ mọng của mình, chậmrãi mút lấy môi của hắn.Chiếc lưỡi của cô khéo léo tiến nhập sâu vào bên trong miệng của hắn, nhẹ nhàng liếm láp hương vị thuốc lá vẫn còn dư trong khoang miệng.Đang cô gắng đảo qua vách tường trong miệng, Bạch Phương Úc mới tới trêu đùa cái lưỡi của hắn.Khi hắn chế trụ lấy đầu cô, sắp sửa đảokhách thành chủ làm nụ hôn thêm sâu hơn, Bạch Phương Úc giảo hoạt vộivàng rời khởi miệng hắn, hai mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt của hắn,kề sát môi hỏi: “Cô ấy có thể hôn anh như vậy không? Có không?”‘Có thể, trước đây có, và hiện tại em cũng đang làm đấy thôi!’- Đường Hạo thầm trả lời trong lòng.Bạch Phương Úc cho là hắn không nói lên lời, liền trực tiếp thay mặt hắn mà đáp lại: “Cô ấy không thể! Đúng, hiện tại chỉ có em mới có thể hôn anh nhiệt tình đến như vậy!”Môi của cô hôn xuống cằm của hắn, rồi đến hầu kết nhấp nhô, môi mởrộng ngậm lấy, chậm rãi liếm láp, chậm rãi hút khiến hô hấp của hắn càng lúc càng dồn dập.“Ừ….”Đường Hạo nhịn không được mà phát ra một tiếng ngâm.Lúc này cô mới thỏa mãn buông hắn ra, mơ hồ không rõ hỏi: “Cô ấy có thể đối với anh như vậy không? Không thể, đúng không?”Vừa nói chuyện, cô đưa tay giật cà vạt của hắn xuống, bàn tay trắngtuyết nhỏ bé linh hoạt cởi bỏ từng chiếc cúc áo của hắn xuống.Thời gian chỉ trong một cái nháy mắt, cô đã mở rộng hoàn toàn áo sơmi của hắn. Da thịt màu tiểu mạch cùng những vân da của hắn càng làm côsôi sục cảm giác. Bạch Phương Úc nhìn hắn thật sâu, ánh mắt mê muội.Tuy không phải là lần đầu tiên nhìn thấy thân thể của hắn, thậm chícó thể nói rằng cô thuộc lòng từng điểm mẫn cảm trên người hắn giống như lòng bàn tay mình. Nhưng, mỗi khi nhìn hắn xích lõa, cô đều không khống chế được mà tim đập rộn lên, ngượng ngùng giống như thiếu nữ lần đầutiên được nhìn thấy thân thể của một người đàn ông.Ngón tay xanh nhạt chậm rãi xoa lên thân thể của hắn, dọc theo xươngquai xanh chậm rãi di động xuống. Bàn tay cô vốn nhỏ bé trắng tuyết nhẵn nhụi, khi đặt trên thân thể hắn càng làm nổi bật màu trắng như gốm sứ.Đường Hạo ngồi bên giường, nhắm mắt hưởng thụ sự vuốt ve của tình yêu đích thực mà trời ban cho hắn trong kiếp này. Khiêu khích, không thểkhông nói, hắn thích cảm giác này, thích nàng đối đãi với mình như vậy.Hắn tình nguyện ở dưới ngón tay run rẩy của cô mà thở gấp, thích côchỉ làm vài động tác đơn giản cũng đã khơi lên dục vọng trong hắn. Hơnnữa, hắn càng thích cô khiêu khích tới gần ranh giới bộc phát, sau đóhắn sẽ một tay đè ép cô lên giường….Cho dù trong đầu có loại suy nghĩ này nhưng thực tế hắn lại khắc chếkhông nổi, chỉ nổi lên một cái cao cao trướng bồng. Trong mắt hắn bâygiờ cô giống như một khoảng nước mùa xuân mà hắn muốn hòa tan trong đó.Cô muốn hắn hòa cùng với mình, muốn hắn nói yêu nhất chính là cô: “Anh nói cho em biết, anh có yêu em không?”Cúi đầu xuống, giống như chuồn chuồn đậu nước hôn lên vùng ngực trần vạm vỡ của hắn.Đường Hạo nâng cánh tay đặt sau lưng của hắn ra, tiếp đó dùng sứcmạnh mẽ ôm chặt lấy cô, một mực muốn cô tập trung đón lấy hoài bão củachính mình, dưới đôi tay của hắn, hắn để mông cô vểnh lên, muốn để côtiếp nhận kích động: “Anh đã nói qua, nếu như nói miệng em không tin, vậy thì hãy để phía dưới chứng minh là tốt nhất!”Nói xong, hắn không để cô có cơ hội trốn tránh, nặng nề hướng vào giữa hai chân cô, va chạm mãnh liệt.“Đừng mà…Anh thật đáng ghét…Tà ác!” Khiêu khích là một chuyện, nhưng bị khiêu khích thì lại là chuyện khác, sắc mặt Bạch Phương Úcchớp mắt đã đỏ bừng, tay chân như rắn nước mà giãy giụa: “Này….”Cô lại vô ý gọi hắn, cho rằng bụng dưới của mình nâng lên, không ngờlại không cẩn thận đụng chạm vào nơi cứng nhắc giữa hai chân hắn.“Anh tà ác ư?” Đường Hạo bắt lấy bàn tay nhỏ bé của cô đang đặt trên ngực mình, môi mỏng rời đến bên tai cô: “Cái này là tay của ai? Là ai vừa rồi câu dẫn anh? Hả?” Hắn lên giọng nghi vấn nói.Người bị hắn ép hỏi đến không còn chỗ trốn, dứt khoát hoặc là khônglàm, đã làm thì làm làm cho xong, không quan tâm đến vẻ giễu cợt củahắn, dùng sức đẩy mạnh hắn lên mặt giường lớn.Lập tức, hai tay cô chuyển qua thắt lưng của hắn, hai tay rất nhanhtháo bở thắt lưng da, kế tiếp là cúc áo và khóa kéo…. Bàn tay nhỏ bé dắt lấy quần lót của hắn, dùng sức khẽ động một cái, đem nam căn đã sớmcương cứng nóng hổi của hắn phóng xích ra bên ngoài.Hai tay cô đặt ở hai bên người hắn, sau đó cô bò lên giường, giangchân ở phần bụng eo của hắn. Cô chậm rãi phơi bày vòng eo, cách một lớpvải vóc ngăn cản, dụ hoặc khuấy động càng nhiều nhiệt tình của hắn: “Anh nói đi! Anh thích em nhiều hơn hay là thích cô ấy nhiều hơn?….Nếu nhưkhông nói sự thật, …..em sẽ tiếp tục hấp dẫn anh thêm nữa đấy……”Người đàn ông bị cô khiêu khích sắc mặt đã đỏ bừng lên, mỉm cười giảo hoạt, thông mình đưa ra một đáp án: “Anh …thích em là như vậy!”Bạch Phương Úc rốt cuộc cũng có thể cười vui vẻ, sau đó nằm úp sấp lên lồng ngực trần trụi của hắn, cúi xuống hôn lên.Đường Hạo xoay người một cái, nặng nề đem cô đặt dưới thân.“A!” Cô kinh hô lên một tiếng, lập tức đem hai chân quấn chặt lấy thắt lưng của hắn.Hai người giống như bị dục vọng làm cho choáng váng đầu óc, kịch liệt xé rách quần áo của nhau. Lúc chuẩn bị thỏa mãn cơn dục hỏa thì cửaphòng đột nhiên bị đập lên liên tiếp, nhưng không phải là một người hainắm tay mà là hai người bốn nắm tay nhỏ.Rầm…Rầm…Rầm…Rầm…Rầm….Rầm..“Ba, nhanh mở cửa ra! Nhanh lên, con muốn vào trong đó tìm đồ!” Tiếng nói đầu tiên phát ra là của Nhị Nhị.Đường Hạo không kịp thở, lắc đầu, cố gắng giữ bình tĩnh lại: “Con muốn vào phòng của ba để tìm cái gì?”“A….Ban ngày con cùng Dương Dương chơi trong phòng lỡ đánh rơi kẹp tóc ở trong đó rồi!”Đường Hạo kích động giảm xuống nhưng thân thể vẫn dán ở trên ngườiBạch Phương Úc, căn bản là không có cách nào rời khỏi thân thể mềm mạicủa cô: “Con cặp bằng chiếc khác đi! Đi chỗ khác chơi mau!”Bạch Phương Úc dùng sức ôm lấy hắn, không để cho hắn phân tâm, khôngthể lãnh đạm trở lại, bởi vì hiện tại cô cũng không chịu được!“Dạ…”Tiếng Nhị Nhị rầu rĩ đáp lại khiến hai người trong phòngthỏa mãn mà cho rằng bọn trẻ đã bỏ đi, tiếp tục hôn môi dây dưa cùngnhau.“Ba, trong phòng của ba có gián! Hôm qua con thấy có vài con! Đâu rồi? Nhanh mở cửa ra, con muốn đánh con gián….”Dương Dương gào lên như xé cổ họng, không biết nó nói con gián hay là con gì.Chương 214
Edit: Meimoko_____Cho dù là hào hứng cao ngang tới đâu, gặp loại gào thét to như thếthì tất cả nhiệt tình cũng sẽ bị dập tắt. Mà cho dù dục vọng có bị nguội đi, người trong cuộc cũng không thể nói lên tiếng khổ sở, hay tronglòng cảm thấy buồn bực.Bạch Phương Úc từ trên giường đứng người lên, sửa sang lại quần áochính mình, chu cánh môi nhìn người đàn ông đang mặc lại quần, dùng ánhmắt tràn ngập ai oán chỉ trích hắn.Đường Hạo ngoại trừ phản ứng không thể nề hà vẫn là không thể nề hà,không để ý đến thái độ phàn nàn của cô. Bọn trẻ đáng ghét như vậy cũngkhông phải do một mình hắn tạo ra, ít nhất cô có một nửa trách nhiệm.“Đường Hạo, em càng ngày càng cảm giác mình ăn không ngon ngủ không yên! Con do anh sinh ra đều đi khi dễ em.Một đứa đã đủ làm em thấy sợ rồi, bây giờ lại còn thêm một đứa nữa!”” Có thể làm gì được sao? Chẳng lẽ em muốn anh đuổi cả hai đứa ra đường ư?” Hay là nhét trở lại bụng em? Đường Hạo trong lòng bổ sung thêm một câu.“Em cũng đâu có nhẫn tâm như vậy! Chỉ phàn nàn một chút thôi mà!”“Nhanh lên!Chúng con muốn đi vào! Ba nhanh lên !” Khoảng chừng qua năm phút đồng hồ, hai đứa trẻ cứ như không biết mệt mỏi vậy dùngsức mạnh mẽ đập lên cánh cửa. Quả thật, nếu không mở cửa, e rằng cánhcửa kia chống chịu không nổi.Đường Hạo không một tiếng động báo trước, thoáng cái đã mở cửa ra.Chỉ thấy hai đứa con của mình giống như quả bóng, lăn trên sàn nhà.“Ai u, đau quá. . . . . .” Nhị Nhị giơ lên bàn tay nhỏ bé, nhìn xem vết hồng hồng trong lòng bàn tay.“Nhị Nhị, chị đứng nhanh lên một chút! Em sắp bị chị ép thành thảm trải sàn rồi đấy!” Dương Dương bị Nhị Nhị đè lên, nhăn mặt lại hô lên.“A! Thảo nào lại cảm giác thân dưới mềm, hóa ra là em ngươi bị chị đè ở phía dưới, ha ha. . . . . .”Nhị Nhị hì hì cười, sau đó bò qua một bên mới đứng lên.“Như thế nào chị lại trì độn như vậy? Mẹ có phải là nhớ lầm rồi không? Em hẳn là anh trai mới đúng!” Dương Dương đứng dậy, sau đó lại nói đi nói lại chuyện hậm nhắc đi nhắc lại suốt mấy hôm nay, nó vẫn không phục chuyện nó là em trai.“Chị cũng không biết đâu! Nhưng ba nói chị là chị, cho nên không có sai đâu!” Nhị Nhị bởi vì sinh sớm hơn Dương Dương vài phút mà vui vẻ thập phầnkhông thôi, từ nay sẽ có một đứa em trai gọi cô bé bằng chị.Nhìn hai đứa trẻ cãi nhau, hai người lớn đứng trước cửa phòng vừa muốn tức giận lại vừa muốn mỉm cười.“Dương Dương, Nhị Nhị! Rốt cuộc hai đứa chạy vào đây có việc gì?Hừ, ba đã nói là không được phép vào phòng của ba! Các con không nghelời, có phải không?” Đường Hạo làm dùng uy quyền của người cha, giương gò má lên nói.Tuy hai người chị em vào phút trước còn tranh cãi đến đỏ mang tai,nhưng vừa nghe thấy lời của ba nói thì lại cùng đưa ánh mắt nhìn về mộtngười khác đứng trong phòng, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mặc đồ màutrắng.“Cô ấy tại sao lại được phép vào?” Giọng nói của cậu bé trai.“Cô ấy tại sao lại được phép vào?” Giọng nói của cô bé gái.Nếu như không phải là chị em song sinh, hai đứa trẻ cũng không thểnào đồng thanh phối hợp như trong lúc này, hoàn toàn là trăm miệng mộtlời hỏi. Hơn nữa, hai đứa trẻ còn hành động giống như đã luyện tập cảtrăm lần, chỉ thẳng tay vào Bạch Phương Úc.Bị hai đứa bé cùng lúc chỉ thẳng tay vào, Bạch Phương Úc đỏ mặt, nhìn Đường Hạo, muốn hắn vì mình mà giải quyết.Đường Hạo ôm sát Bạch Phương Úc vào ngực, lại còn hôn cô một cái thật sâu, trước mặt bọn trẻ cư nhiên làm ra một hành động vô cùng thân mật: “Vì người này sẽ là mẹ của các con, cho nên cô ấy đương nhiên là phải ở cùng phòng với ba, biết không?”Bạch Phương Úc nghe thấy hắn tuyên bố hùng hồn như vậy, trong lòngcảm thấy vui vẻ vô cùng nhưng cũng có cảm giác đặc biệt tê tê. Hắn cònchưa có cầu hôn với mình mà? Thế mà dám ở trước mặt bọn trẻ nói mình sẽlà mẹ của chúng được sao?Hừ! Có phải hắn đã quá xem nhẹ cảm nhận của mình rồi không? Cũng có nghĩa là xem nhẹ mình rồi!Hai đứa trẻ đưa mắt nhìn nhau, sau đó gật đầu cực kỳ ăn ý.Tiếp đó, chỉ thấy hai đứa bé không biết lấy đâu ra bột mì, vung lên khắp phòng.“Đánh con gián! Đánh con gián!” Lúc đồng thanh hô khẩu hiệu, cả hai đứa trẻ cùng nhau vung bột mỳ về phía Bạch Phương Úc.Lập tức, trên người, trên đầu của Bạch Phương Úc đều bị phủ kín bột màu trắng: “Hắt xì…..” Cô hắt xì một cái thật to, đồng thời chạy ngay ra phía sau lưng Đường Hạo trốn: “ Đường Hạo, nhanh lên….cứu em…”Hai đứa trẻ nhìn thấy cô chui vào trong người của ba bọn chúng, thìcàng vung bột mỳ một cách hăng say hơn. Ngay cả cha đẻ cũng không buôngtha, vung đầy bột mỳ lên chỗ hai người lớn.Vừa tung bột mỳ, vừa chạy loạn, làm cho người lớn không thể nào bắt được hai đứa tiểu quỷ.Đường Hạo sờ soạng lên mặt, tức giận thét lên với hai đứa tiểu quỷ: “Đừng lại ngay! Nếu còn không dừng, ba sẽ đánh cả hai đứa!”Nghe được ba không có ý nói giỡn, mà là tức giận thật, Dương Dương cùng Nhị Nhị ngừng ngay hành động lại.Nhị Nhị vừa mới nhận tổ quy tông, chủ động nói trước: “Ba, ba tứcgiận rồi ạ? Nhưng chúng con có ý tốt mà, chỉ muốn đánh con gián thôi mà! Lần trước con thật sự thấy có mấy con gián ở trong này mà, cho nên conmới cùng Dương Dương tìm thuốc đi tiêu diệt chúng!”Dương Dương nói, bởi vì ba khiến mình có nhiều điểm thua thiệt, chonên sau này có làm sai chuyện gì thì cũng để cho chị gái xuất đầu trước, ba nhất định sẽ không tức giận. Nói như vậy, có nghĩa là hai đứa bọn nó có thể tiếp tục làm chuyện xấu mà không cần phải kiêng sợ.Mà sự thật, tựa hồ đúng là như thế, ba vừa mới nổi giận, bây giờ đã dịu đi rất nhiều.Đường Hạo vừa lau mặt cho Bạch Phương Úc, vừa cau mày nói: “ Các con vung vẩy cái này để làm gì? Nếu như là thuốc, cũng không được vung lên người khác chứ?” Hừ, hơn nữa hắn cũng cảm thấy bột này không phải là thuốc.“Là bột lấy từ trong nhà bếp ra, con có nhìn thấy con gián bị bột trắng phủ đầy, nghĩ chắc là bột mỳ sẽ có tác dụng giết gián!” Lúc này, Dương Dương mới dám lên tiếng.“Hai đứa tiểu tử thối này, đi ra ngoài cho ba! Hai đứa rõ ràng là đang quấy rầy ba với mẹ…..” Đường Hạo tức giận, một tay túm gọn cả hai đứa, ném ra khỏi phòng.“Oa, Bọn con là muốn làm việc tốt mà! Bọn con muốn là việc tốt….”“Đúng vậy, ba tại sao lại nổi giận với chúng con! Bọn con đã làm sai chuyện gì chứ ạ?” Nhị Nhị cũng hô lớn.Tuy bọn nó vừa nói bị oan uổng nhưng lại nhìn nhau cười gian tà, thuận tiện vỗ tay chúc mừng thắng lợi.“Bước tiếp theo, chúng ta làm gì?” Loại chuyện mở ám này, Nhị Nhị thật sự không am hiểu, cô bé phải hỏi em trai.“Ừ! Đương nhiên là chúng ta cần làm lành với cô ta, sau đó….”**************Trong phòng, Bạch Phương Úc khóc không ra nước mắt, bởi vì nước mắtđều bị bột mỳ hút hết cả, tạo thành hỗn hợp dính dính trên mặt cô.“Đường Hạo, em bây giờ bội phục Ngưng của anh rồi! Cô ấy nhất định là rất lợi hại, nếu không tại sao lại sinh ra được hai đứa con lợi hạithế này?”Chương 315
Edit Meimoko_____“Thật là một bãi cỏ đẹp! Từng chỗ đều rất đẹp!” Lúc đi vào bãi cỏ, Bạch Phương Úc cảm giác trái tim mình như bị ai đó hung hăng đánhtới, lông mày chau lại thật sâu. Trong nháy mắt, cảnh tượng trong mộngcùng hiện thực giống như hòa làm một, làm cho đầu cô lại bắt đầu đaunhức.Tuy càng nhìn mặt cỏ, đầu cô lại càng đau nhức, càng khó chịu, nhưngcô vẫn nhịn không được mà nhìn đi nhìn lại bãi cỏ. Trời ạ! Vì sao lạigiống cảnh trong mơ đến thế? Tại sao có thể như vậy ? Cô nghi hoặc nheomắt lại.Nghe thấy tiếng thở càng lúc càng hổn hển của cô, Đường Hạo nhanh chóng đỡ lấy người cô: “Làm sao vậy? Khó chịu ở đâu?”“Không, em rất khỏe! Em rất thích ở đây!” Sáng sớm, đứng ở một mảng lớn bãi cỏ trước, ngửi hương vị nhàn nhạt của cỏ xanh, làm cho cô nhịn không được muốn tiến đến bãi cỏ. Cô bỏ giầy ra, sợ giẫm lên sẽ làm xấu mặt cỏ đang đẹp, bàn chân trắng tuyết đi lên bãi cỏ xanh: “Thật thoải mái! Cảm giác này rất quen thuộc!”“Quen thuộc? Có phải em cảm thấy trước kia đã tới đây đúng không?” Đường Hạo như là tùy tiện hỏi, chỉ sợ sẽ khiến cô phản bác lại.“Giống như đã từng, trong nhà của em cũng có mặt cỏ như vậy, có thể là cảm thấy rất quen thuộc!” Lòng bàn chân mẫn cảm tại tiếp xúc với những giọt sương long lanh thì cô lập tức phát ra một tràng cười.”Ha ha, rất ngứa này. . . . . .”Lập tức, cô ngồi xuống trên mặt cỏ.Trong nháy mắt, hình ảnh một cô gái mặc đồ thể thao, tết tóc đuôingựa gã ngồi trên mặt cỏ, thoáng cái hiện lên trong đầu của cô, cực kỳrõ ràng. Chỉ là, cô không có nhìn được gương mặt của cô gái đó, chỉ thấy được bóng lưng mảnh khảnh của cô ta.Bạch Phương Úc lắc mạnh đầu, muốn tiếp tục nhớ lại thêm một chút. Đáng tiếc, vô luận cô nghĩ như thế nào cũng nhớ không nổi.“Phương Úc, làm sao vậy?”“Không có gì!” Bạch Phương Úc mỉm cười, sau đó hai tay ôm đầu gối, chậm rãi ngâm nga ca khúc cô thích nhất.Đường Hạo nhìn chằm chằm vào bóng hình trên cỏ, trong lòng không ngừng nói: em vẫn không thay đổi, vẫn là em!Giống như là kìm lòng không được, Đường Hạo cũng ngồi xuống bên cạnhcô, lắng nghe tiếng ca quen thuộc. Tuy hiện tại giọng của cô không cònthanh tịnh như những năm đó, nhưng hắn vẫn cứ say mê như vậy.Nhìn Bạch Phương Úc ngồi ở mặt cỏ, Dương Dương hổn hển nắm chặt nắm tay nhỏ:”Nhị Nhị, chị xem! Chị có thấy người này muốn ngồi vào vị trí của mẹ chúngta rồi không? Ba cũng để cho cô ta ngồi ở trên mặt cỏ!”“Ngồi ở bãi cỏ thì sao?” Nhị Nhị cũng ngồi trên sân thượng, không hiểu hỏi.“Chị không biết à? Trước chỉ có mẹ mới có thể tùy tiện ở đàng kiachơi, em cũng không thể được! Có mấy lần em chạy đi vào, ba đều nổi trận lôi đình, nói cho em biết, chỗ đó chỉ thuộc về mẹ!”“Bây giờ người phụ nữ kia ngồi lên trên đó, không phải là đem thứ thuộc về mẹ phá hư hay sao?” Nhị Nhị cũng tức giận nói. Cô bé hiện cũng thật sự rất tức giận. Bởivì, ba căn bản là không quan tâm đến đứa con gái vừa nhận tổ quy tông là cô bé, trong lòng hay trong ánh mắt đều là người phụ nữ kia, khiến chocô bé cảm thấy như bị bỏ rơi. Đồng thời, cô bé cũng tự nói với mìnhkhông được yêu quý người đàn bà kia.“Đúng vậy! Cho nên em rất tức, Nhị Nhị, chị nói chúng ta nên làm như thế nào?” Dương Dương gật đầu nói. Sau đó, trên khuôn mặt xinh xắn của Nhị Nhịnổi lên vẻ toan tính, ánh mắt sáng ngời rất nhanh chuyển động. Rấtnhanh, một mưu kế đã hình thành trong đầu của cô bé.“Đây không phải là do em nói muốn trị cô ta hay sao? Chị cũng là vắt óc mới nghĩ ra kế này đấy!” Nhị Nhị cũng đi theo trong chỗ đất trống để tìm thứ cần tìm. Nhưng chỗnày vốn là khu biệt thự cao cấp, không giống như những nơi công viên đôthị tập trung nhiều nhà dân, thứ mà bọn nó muốn tìm đâu thể có ở đây.Thật là tự làm khổ nhau mà!Đột nhiên, một con chó lớn chạy đến bên cạnh hai đứa nó. Cả hai đứalúc nhìn thấy con chó, trong nháy mắt sôi trào hoan hô vui vẻ.“Có tìm được hay không?” Nhị Nhị rất nhanh chạy đến, vỗ phía sau lưng Dương Dương hỏi.“Còn chưa có! Chủ ý của chị sao mà khó làm quá vậy? Muốn đi đâu tìm vật đó bây giờ?” Dương Dương mở mắt to giống như đánh rơi trên mặt đất, nháy cũng không nháy tìm kiếm lấy thứ mà chị gái nó nói.“A ! A! Đi theo nó! Đi theo nó, nhất định sẽ tìm được đồ chúng ta muốn!” Nhị Nhị trước đi theo sau mông con chó vừa rồi, sau đó quay đầu kêu Dương Dương:”Nhanh lên , đừng để nó đi mất!”Dương Dương vừa chạy lại vừa đập tay với chị gái, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo con chó bốn chân đang chạy.Bọn họ chít chít trách trách khiến cho con chó kia hiếu kỳ dừng lại, xoay người lại nhìn xem bọn họ.”Gâu. . . . . . Gâu . . . . .” Con chó chăm chú nhìn chằm chằm vào hai đứa, kêu hai tiếng, tựa hồ muốn nói bọn nó đừng có đi theo mình.Nhị Nhị từ cái túi nhỏ bên cạnh, móc ra một gói thức ăn nhỏ, đem lạp xưởng đặt ở trước mặt chú chó: “Cẩu cẩu, ta cùng Dương Dương đều là người tốt! Muốn kết bạn với ngươi!” Chú chó không có nghe Nhị Nhị nói, mà chỉ cúi đầu, cái mũivừa động vừa động ngửi lạp xưởng, xác định là vật có thể ăn, liền ngoạmluôn cả xâu, rồi định chạy thẳng.Nhìn con chó muốn chạy đi, Nhị Nhị tranh thủ thời gian mà vỗ vỗ đầu của nó.”Này, ngươi đừng cứ như vậy mà đi nha! Ngươi ăn lạp xưởng của ta rồi…….”Dương Dương chạy tới bên kia con chó, phòng ngừa nó muốn chạy trốn: “Ăn thịt của nhà người ta thì phải biết ơn, ngươi phải cho chúng ta một cái gì đó của ngươi…..”Con chó bất đắc dĩ nhìn của bọn đứa bọn nó, sau đó dừng bước lại, ở trước mặt bọn nó ăn hết từng cái lạp xưởngt!Nhị Nhị cùng Dương Dương vui mừng mà nhảy dựng lên, sau đó cùng ngồi xổm xuống, ở trước mặt con chó mà không ngừng nói gì đó….Ở cùng chú chó lăn lộn thật lâu sau, hai đứa rốt cục chiếm được thứ mà mình muốn, sau đó cảm thấy mỹ mãn quay trở về nhà.“Đã được chưa? Được chưa?” Nhị Nhị vừa quan sát chung quanh, vừa quay đầu hỏi em.“Còn chưa được, một chút nữa. . . . . .” Dương Dương nhỏ giọng đáp lại, trong tay còn lấy tới lấy lui, sau đó quan sát xem mình có che giấu kỹ hay chưa.“Làm sao em đần như vậy? Lâu như vậy rồi mà còn chưa xong?” Nhị Nhị phàn nàn“Chị còn nói em đần, vừa khổ vừa bẩn vừa thối, công việc đều giao cho em, chị cchỉ đứng ở đó thôi mà còn trách à?!” Dương Dương không phục đáp lại nói, từ đầu tới đuôi cái người chị gáinày một chút cũng không có trợ giúp nó. Thứ này, đều là do nó- đứa emtrai phải tự mình mang về.“Em là đàn ông con trai, công việc này đương nhiên do em đi làm, đừng có phàn nàn!” Kể từ khi biết mình là chị của Dương Dương, Nhị Nhị nói chuyện với Dương Dương càng lúc càng bá đạo.Dương Dương làm một lần cuối cùng xác định xong, sau đó theo mặt cỏ chạy ra: “Xong hết rồi! Nhị Nhị, bước tiếp theo phải xem chị ! Mau đi tìm người kia nhanh lên!”Dương Dương muốn kéo tay Nhị Nhị, Nhị Nhị lại thoáng cái chán ghét mà né tránh:”Này, trong vòng hai ngày em không được đụng đến chị, nếu không chị cho em chết chắc!”Chương 316
Edit: Meimoko______“Cô à, cô xoay hết hai mươi thì mới được đi bắt bọn cháu đấy nhé!” Nhị Nhị dùng tiếng nói ngây thơ non nớt để nói ra, bàn tay nhỏ bé khoác lấy tay người phụ nữ bên cạnh, giúp cô ta xoay người.“Được! Chậm một chút! Nếu không cô chóng mặt lắm!” Hai mắt bị che khuất, Bạch Phương Úc đứng xoay lòng vòng trên bãi cỏ.Hai đứa trẻ này tự nhiên đến tìm cô chơitrò ‘bịt mắt bắt dê’ này, mà cô thì đương nhiên không từ chối, lập tứcđồng ý. Thứ nhất, là bởi vì muốn quan hệ tốt với bọn trẻ. Thứ hai, chodù hai đứa bé này thường xuyên chơi xấu cô thì cô vẫn yêu thích bọnchúng, một chút cũng không hề ghét.Ngẫm lại cũng cảm thấy thật kỳ quái, vì sao cô lại cảm thấy hai đứa tiểu ác ma này không đáng ghét?Chẳng lẽ đúng là yêu ai yêu cả đường đi hay sao?Xoay khi giúp cô xoay ba vòng, Nhị Nhị nhanh chóng nhảy ngay ra khỏi mặt cỏ, cùng với Dương Dương hô to: “ Cô ơi! Tiếp tục xoay! Còn mười bảy vòng, mười sáu vòng…..”Người bị bịt mắt đã không còn phân biệt nổi đông tây nam bắc, chỉ có thể nghe tiếng bọn trẻ gào lên mà xác định: “Này, các cháu đừng có chạy quá xa! Bằng không, cô làm sao bắt được các cháu…..”“Yên tâm đi, cô à! Bọn cháu không chạy xa đâu. Còn có, sáu vòng…..” Dương Dương nói to đáp lại, sau đó cùng hai chị em tính ngược thời gian.Đếm đến ‘0’, cả hai đứa cùng nhau hô lên: “Bắt đầu!”Bạch Phương Úc chẳng cảm nhận được gì, đưa tay sờ soạng trên mặt cỏ: “ Các cháu không được chạy ra khỏi mặt cỏ đâu nhé! Nếu không làm sao cô bắt được….”“Không đâu! Yên tâm đi, bọn cháu sẽ không thế đâu!” Nhị Nhịchạy vào bãi cỏ hô lên một tiếng, sau đó lại chạy ra ngay. Hả? mình cũng quên mất cái kia Dương Dương chôn ở chỗ nào rồi? Không muốn bị giẫmphải đâu! Buồn nôn chết mất!Dương Dương nhảy lên mặt cỏ, vỗ tay thật mạnh, tạo ra tiếng vang, thu hút sự chú ý của Bạch Phương Úc: “Cô ơi! Cháu ở đây cơ mà! Nhanh lại mà bắt đi!”Hô xong, Dương Dương cũng linh hoạt nhảy ra ngay.Hai mắt bị che, Bạch Phương Úc nhếch miệng cười một cái thật tươi, gia tăng tốc độ bước chân: “ Ha ha ha….cô biết cháu ở đâu rồi! Cô tới bắt ngay đây này!”Bạch Phương Úc di chuyển theo hướng âm thanh lớn, sợ chậm một chút là hai đứa bé lại chạy đi sang chỗ khác.Đang lúc cô yên tâm lớn mật bước hai bước thật lớn, chân bước đếnbước thứ ba thì ngã liền xuống đất, lòng bàn chân cảm thấy có thứ gì đódinh dính như là bùn đất, mặc kệ là ai thì phản ứng tiếp theo cũng làtiếp tục dẫm lên.Cô nhíu mày một cái thật sâu, chân thu về, nhưng vừa lui về phía sauvài bước, chân còn lại cũng giống như dẫm lên một thứ tương tự.“Ha ha…..Ha ha…..Thật buồn nôn….” Nhị Nhị cười to hai tiếng, làm ra điệu bộ cực kỳ ‘chán ghét’.“Ha ha….Ha ha….Cô ta quá đần đúng không?” Dương Dương vui sướng nhảy dựng lên. Đều là do nó vùi, đương nhiên nó cảm thấy chính xác rồi!Bạch Phương Úc giật mảnh vải che mắt xuống, mất vài giây đồng hồ mớithích ứng được với ánh sáng, lập tức nhìn thấy hai chân dẫm lên thiệtnhiều những cục đen đen dinh dính. “Ọe….” Lập tức, cô muốn nôn, một tay vuốt ngực, một tay chỉ vào hai đứa trẻ đang vui mừng chiến thắng kia: “ Các cháu……Hai đứa….tiểu ác ma! Thật là quá đáng!”Nhị Nhị cùng Dương Dương đứng chung một chỗ le lưỡi, sau đó cùng nhau làm mặt quỷ.Dương Dương hô lên với người trên bãi cỏ: “Ai bảo cô chạy vào bãi cỏ? Nơi này là chỗ của riêng mẹ cháu. Cả cháu cũng không có tư cách bước vào, cô dựa vào cái gì chứ?”“ Nhưng những chuyện này cô không biết, ba của cháu cũng không có nói cho cô biết!” Bạch Phương Úc vừa đi ra ngoài bãi cỏ, vừa nói với bọn trẻ.“Phụ nữ xấu xa, chỉ giỏi đổ lỗi cho ba, đáng ghét!” Dương Dương tức giận nhỏ giọng nói, xem ra ba của nó hiện tại bị cô ta mê hoặc hoàn toàn rồi.Nhị Nhị tiếp lời của em trai, khiêu khích nói với Bạch Phương Úc: “Từ nay về sau cấm cô đến gần bãi cỏ, nếu không lần sau sẽ không phải là phân chó đâu!”Bạch Phương Úc vốn đã rất tức giận, nhìn hai chị em đồng tâm hiệp lực mà đối phó với mình nhưng lại không có cách nào trị bọn chúng được, lại càng thêm bực mình, nói: “ Các cháu nói mặt cỏ này chỉ có mẹ cáccháu mới tiến vào được, vậy các cháu đem phân chó vứt lên mặt cỏ, làmhỏng mặt cỏ, mẹ các cháu mà biết sẽ thấy vui sao?”Cởi bở giày, đi lên chỗ dải đá cuội, cô nhịn xuống cảm giác chán ghét mà cầm lấy giấy vệ sinh lau đi vết bẩn ở hai chân: “ Nếu như các cháu không muốn cô tiến vào bãi cỏ, chỉ cần nói với cô mộttiếng, cô sẽ tôn trọng ý kiến của các cháu. Các cháu làm như thế này, mẹ của các cháu nhất định sẽ rất đau lòng!”Đừng ở đàng xa, hai đứa trẻ nghe thấy lời cô nói mà ngẩn ra. Bọn nó không ngờ, cô sẽ nói như vậy!“Chúng ta có phải đã làm sai rồi hay không?” Nhị Nhị hơi không đành lòng hỏi. Kỳ thật, cô bé cảm thấy người này cũng đâu có làm gì sai.“Nhưng em không muốn cho cô ta bước vào bãi cỏ là sai sao? Nhị Nhị, chỗ đó thuộc về riêng mẹ của chúng ta!” Dương Dương ủy khuất mở miệng, nó cũng đâu có muốn là đứa trẻ hư.Bạch Phương Úc lau xong chân bẩn, lập tức đi theo con đường nhỏ đếnchỗ một rãnh nước bí mật. Nơi đó bình thường là để chỗ đặt vòi bơm nướctưới cho mặt cỏ, hoặc là để làm ướt đất, cho nên ít người chú ý đến.Dương Dương đi theo phía sau cô đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn Nhị Nhị.“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?” Nhị Nhị lo lắng hỏi.Dương Dương gãi gãi đầu, trán nhăn lại: “Thật kỳ quái! Tại sao cô ấy biết chỗ này có một vòi nước?”“Có ý gì?” Vừa mới đến chỗ này ở không lâu, Nhị Nhị đương nhiên không hiểu em trai mình muốn nói điều gì.Dương Dương chớp mắt hỏi Nhị Nhị: “Chị biết chỗ đó có vòi nước không?” Đồng thời, nó chỉ tay về phía người đang đi chân trần kia.Nhị Nhị lắc đầu: “Không biết! Lần đầu tiên nhìn thấy nó!”“Chính là vậy, cô ấy cũng chỉ lần đầu đến chỗ này thôi, tại sao lại biết có vòi nước ở đây?” Trong hai mắt Dương Dương nổi lên tia kích động, “Chẳng lẽ đúng là mẹ thật?”Nhị Nhị cũng kích động mà nắm lấy tay Dương Dương: “Dương Dươnglúc trước ở cùng với mẹ, em nhìn kỹ cô ấy đi, xem có phải là mẹ chúng ta hay không? Dương Dương, bữa sáng cô ấy làm có hương vị rất giống mẹlàm, mà cô ấy cũng chải tóc cho chị nữa nhé! Em nhìn xem, cô ấy sơ tóccho chị có đẹp không này?” Nhị Nhị chỉ vào kiểu tóc mới của mình.Dương Dương không có trả lời câu hỏi của chị gái. Nó cầm lấy tay chị mình chạy đến bên Bạch Phương Úc.Sau đó, bàn tay nhỏ bé của Dương Dương liền cầm lấy tay của Bạch Phương Úc, khuôn mặt nhỏ bé giương lên: “Cô à, vì sao cô biết ở đây có vòi nước? Làm sao cô biết được ở chỗ này có vòi nước?”Thiếu chút nữa là bị thằng bé túm lấy, Bạch Phương Úc lại bị câu hỏi của cậu bé làm cho ngơ ngác, lặp lại: “Cô vì sao lại biết chỗ này có vòi nước ư?” Lập tức, cô cũng tự ý thức được điều gì đó, ngơ ngác nhìn xem dòng nước đang chảy xuôi bên cạnh.Chương 317
Mình tại sao lại biết nơi này có vòi nước nhỉ?- Bạch Phương Úc đưa mắt nhìn bốn phía. Rõ ràng đây là một chỗ rất bí mật, Đường Hạo cũng chưa từng nói với cô điều này, tại sao mọi thứ ở đây đều quen thuộc đến vậy?“ Mẹ….Có phải là mẹ đó không? Có phải không?” Nhị Nhị dùng sức cầm lấy cánh tay của Bạch Phương Úc, đôi tay này rất giống tay của mẹ.“Đến cùng thì có phải hay không? Cô là mẹ của bọn cháu có đúng không? Mẹ….mẹ ngay cả Dương Dương cũng không nhận ra ư? Mẹ….!”Dương Dương dùng sức níu lấy quần áo của Bạch Phương Úc, dùng lực đong đưa.Tiếng hai đứa trẻ vang lên phảng phất như có ma lực, không ngừng kích thích đầu cô, đau nhức giống như bị chia năm xẻ bảy.Đau…..Đau…….Đau quá!“Aaaaaa!” Cô đau đến không chịu được, hai tay ôm lấy đầu, cả người ngồi xổm xuống.Loại đau đớn thần kinh này trong nháy mắt đã khiến toàn thân cô đổ mồ hôi lạnh. Thân thể run rẩy kịch liệt, từng chỗ trên người cô không ngừng nhúc nhích.Dương Dương và Nhị Nhị đều sợ hãi cùng nhau lui về phía sau vài bước: “ Cô…cô làm sao vậy? Cô đau nhức ở đâu?”“ Cô à, bọn cháu sẽ không hỏi nữa! Chúng cháu đỡ cô về phòng nhé!”Dương Dương tiến lên một bước, muốn nâng cô dậy.Sợ dọa bọn trẻ hoảng sợ, Bạch Phương Úc liền nhịn cơn đau đớn kịch liệt, cố gắng đứng người lên. Tay cô lạnh như băng, sắc mặt trắng bệch, xoa mặt bọn trẻ nói : “Cô …..không có chuyện gì! Các cháu…ở đây chơi, cô…vào phòng nghỉ ngơi một lát!”Nói xong, cô suy yếu đi vào phòng, nơi đó có thuốc. Cô cần thuốc ngay bây giờ.Hai đứa trẻ lo lắng đi theo phía sau lưng cô. Dương Dương và Nhị Nhị lo lắng tràn đây trên mặt, nghi hoặc nhìn lẫn nhau.“Dương Dương, có phải chúng ta làm hơi quá đáng rồi không? Cô ấy dẫm phải phân chó nên mới thành đau đầu như thế này!” Nếu như chính mình dẫm lên, cô bé thật sự muốn đem chân mình đi bằm vằm, nghĩ cũng đã thấy buồn nôn rồi.Dương Dương suy nghĩ vài giây đồng hồ, lắc đầu: “Không đâu! Nhiều nhất là cô ấy chán ghét thôi chứ không thể bị đau đầu! Em cũng ngửi thấy tanh tưởi nhưng có đau đầu đâu!” Nó nói ra trải nghiệm của chính bản thân mình.Nghe Dương Dương giải thích, Nhị Nhị cũng an tâm được một ít: “ Đuổi kịp mau lên, nhìn cô ấy đứng dậy thật thảm!Dương Dương, liệu cô ấy có phải là mẹ của chúng ta không? Chị còn chưa có được gọi ‘mẹ’, em nói cô ấy không phải…..!?”“Nhưng tại sao lại không nhận ra chúng ta? Mẹ làm sao mà không nhận ra con mình cho được? Nhưng cô ấy quen thuộc với nơi này khiến em không thể không hoài nghi…..” Trên mặt Dương Dương tràn đầy đau khổ và khẩn trương, nó cũng hy vọng người kia đúng là mẹ của nó!……..Bạch Phương Úc cố gắng cắn chặt răng đẩy cửa chính của biệt thự, đầu đau đớn khiến cho thần trí cô trở nên mê muội, trong phòng dường như có một thứ gì đó hướng về phía cô đập tới, khiến cô không thể nắm chặt lấy thành ghế sô pha.Ánh mắt của cô cố gắng nhìn về phía cầu thang. Cô muốn lên lầu lấy thuốc, cô cần uống thuốc ngay bây giờ.“Bạch tiểu thư, cô làm sao vậy?” Vú Từ đi đến, đỡ lấy người Bạch Phương Úc.“Tôi muốn lên lầu….”“Được, cẩn thận một chút, cô vịn lấy tay tôi!” Vũ Từ đỡ lấy thân thể Bạch Phương Úc, đi về phía cầu thang.“Cảm ơn!” Được vú Từ nâng, Bạch Phương Úc ngửa mặt lên nhìn cầu thang.Cầu thang màu trắng……cầu thang thật cao…..Đi được hơn mười bậc, đột nhiên tròng mắt Bạch Phương Úc mở to, ánh mắt của cô cũng trở nên hoảng sợ khiến người ta sợ hãi, hô hấp càng trở nên dồn dập. Trong đầu của cô hiện lên hình ảnh ba người cũng trên bậc thang này: Đường Hạo một thân âu phục thẳng tắp đang đi lên cùng với một cô gái mặc váy cười rất đẹp, phía sau cô gái đó còn có một cô gái nữa.Đoạn ngắn hình ảnh hiện lên rất nhanh, nhưng cô vẫn nhìn được rõ ràng hình ảnh ba người đó.Người đàn ông là Đường Hạo, còn cô gái đứng phía sau lưng hắn thì rất giống cô.Cô gái đang cầm lấy đuôi váy áo cưới kia trông cực kỳ giống cô. Đột nhiên thân thể cô ta nghiêng về phía trước, nháy mắt ngã lăn xuống những bậc cầu thang.“Tiểu Ngưng….” Giọng người đàn ông hoảng sợ xen lẫn lo lắng văng vẳng bên tai cô.“Khoooooông !” Bạch Phương Úc đột nhiên quát to một tiếng, dùng sức quát một tiếng thật to xong, hai tay bịt thật chặt lỗ tai: “Không….Không phải…”Càng nhiều những đoạn ngắn hình ảnh hiện lên chập chờn trong đầu cô, mãnh liệt đâm vào đầu óc của cô.Từng chút….từng chút….Trên máy bay đột nhiên xóc nảy, hành lý đặt trên ngăn trên bắt đầu rơi mạnh xuống, rất nhiều người trong máy bay thi nhau chạy loạn,….chỉ thấy có hai cô gái giống nhau như đúc, cùng nắm tay nhau chạy ra. Hai người giống nhau như đúc, không phân biệt nổi ai mới là ai.……………………………..“Nhanh lên! Chúng ta phải chạy ra ngoài!” Tiếng kêu bối rối vang vọng kịch liệt trong đầu cô, hơn nữa còn vương theo cả tiếng một người đàn ông đau lòng gào thét: “ Ngưng ….ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì!…Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì…..”Rầm…. cô gái nặng nề ngã trên sàn……giữa hai chân chảy ra máu tươi…..“Không! Con của tôi…..” Bạch Phương Úc hô to một tiếng, nước mắt cuồn cuộn chảy ra từ đôi mắt của cô.Cơn đau đầu đột nhiên ngừng lại, những mảnh ký ức rời rạc cũng biến mất trong tức khắc. Cô thử nhớ lại, nhưng không tài nào nhớ ra thêm được gì.“Bạch tiểu thư, cô làm sao vậy?” Vú Từ nhìn thấy cô đang kinh hãi, lo lắng hỏi.“Cô làm sao vậy?” Dương Dương và Nhị Nhị lúc này cũng cùng nhau chạy đến, bốn con mắt to nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang ngồi trên ghế sô pha.Bạch Phương Úc nhìn hai đứa trẻ, miệng khé động đậy. Đây là các con của cô, là những bảo bối của cô. Cô không phải là ‘cô’ của bọn nó, cô là mẹ….“Bạch Phương Úc, con là con gái của chúng ta! Là Bạch Phương Úc con gái của chúng ta!” Tiếng cha mẹ lại một lần nữa vang lên bên tai cô, đánh tan suy nghĩ vừa toát ra của cô.Không! Cô là Bạch Phương Úc, không phải Lục Giai Ngưng. Những đứa trẻ này không phải là con của cô, không phải là của cô….“Em chính là Ngưng của tôi!Em là Ngưng của anh!” Tiếng Đường Hạo lúc trước lại vang lên bên tai cô.Trời ơi! Cô rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là ai?“Cô à, có phải cô không khỏe ở đâu không? Cô có thật là mẹ của chúng cháu không? Có phải không?” Nhị Nhị cầm lấy cánh tay của ‘cô’, liên tiếp một tiếng lại một tiếng hỏi.“Cô à, cô thử suy nghĩ một chút đi! Sao cô biết chỗ kia có vòi nước vậy?”Nhìn hai đứa trẻ liên tiếp hỏi, Bạch Phương Úc một đầu phủ sương mù, cô cũng muốn biết. Cô cũng muốn biết mình là ai.“Đường Hạo! Đường Hạo! Anh ở đâu?” Bạch Phương Úc đột nhiên tránh khỏi tay của vú Từ, đẩy hai đứa trẻ ra, chạy ra phía bên ngoài.“Bạch tiểu thư! Cô muốn đi đâu?”Vú Tử lo lắng mà chạy theo ra bên ngoài. Bất quá, người năm mươi tuổi như bà làm sao đuổi kịp, thoáng cái đã bị Bạch Phương Úc bỏ xa: “Bạch tiểu thư, cô muốn đi đâu?”“Các người yên tâm đi! Tôi đi tìm Đường Hạo! Tôi đến công ty của anh ấy!” Bạch Phương Úc chẳng quay đầu lại nói lớn. Bây giờ, cô phải đi tìm Đường Hạo. Có lẽ chỉ có hắn mới giúp được cô.Chương 318
“ Cám ơn anh, Hạo! Em biết anh đối với em là tốt nhất mà!” Bạch Phương Úc mạnh mẽ ngồi chen vào ngồi trên đùi Đường Hạo, đưa lên đôi môi mọng đỏ của mình.Đường Hạo ngoảnh mặt đi, né tránh sự thận mật của cô. Đột nhiên, hắn cảm thấy bản thân không có hứng thú. Tuy rất kỳ quái, nhưng quả thực hiện tại hắn không có chút hứng thú nào cả.Rốt cuộc là có điểm nào không đúng? Lúc trước, đối với hành động yêu thương nhung nhớ của Bạch Phương Úc, hắn đều không có nửa suy nghĩ cự tuyệt, đường nhiên cũng chẳng có năng lực kháng cự, luôn theo sự toan tính của cô, bao giờ cũng thỏa mãn cô hết.“Anh làm sao vậy? Vì sao cứ liên tiếp từ chối người ta?” Bạch Phương Úc hơi không vui, cong đôi môi đỏ lên, hai tay ôm lấy cổ hắn.“Phương Úc, anh cảm thấy hôm nay em có cái gì đó không giống em cholắm! Nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì? Có phải Nhị Nhị và Dương Dương lại đi trêu chọc em không? Nên em mới đến đây tìm anh!” Đường Hạo nới rộng khoảng cách giữa hai người, có như vậy hắn mới quan sát cô kỹ hơn.Hôm nay cô mặc váy. Đó là một bộ máy liền thân cô vẫn thường hay mặc.Điểm này hắn hiểu được. Tuy cô bây giờ đã có cuộc sống mới giàu có hơn, nhưng bản chất mộc mạc vốn có trong cô thì vẫn không hề thay đổi. Cho dù cô có nhiều quần áo, nhưng cũng chỉ mặc tới mặc lui một vài bộ mà cô ưa thích. Giày cũng không có đổi, vẫn là đôi giày màu trắng kia.Dung nhan cũng không có thay đổi. Vẫn là nước da rám nắng, đôi mắt to có thêm phần bí ẩn. Màu son môi cũng giống như lúc trước, màu đỏ nhạt, khiến cho môi cô thêm phần ướt át. Bất quá, xác thực bây giờ hắn không có xúc động muốn hôn cô.Đáng chết! Chẳng lẽ là do đêm qua ham muốn quá độ nên hôm nay đến cảm xúc cũng đã ‘đi du lịch’ ở phương trời nào rồi sao?“Các con của anh không có bướng bỉnh đâu! Cho dù bọn chúng có trêu chọc em, em cũng không đến chỗ anh mà cáo trạng!” Bạch Phương Úc vẫn một mực ngồi trên đùi hắn, đưa thân thể dán sát vào người hắn.“Hạo, người ta nhớ anh như thế, anh lại đối xử với người ta như thế nào? Anh như thế này thì mặt mũi em để đâu, sao cứ liên tục cự tuyệt…..” Cô bất mãn phàn nàn nói.Đường Hạo mạnh mẽ ôm chặt lấy cô, nhưng vẫn như lúc trước, hoàn toàn không có chút cảm giác hưng phấn nào. Trời ạ! Hắn không phải là triệt để ‘không thành’ rồi đấy chứ?“Hôm nay công việc hơi nhiều, em chắc sẽ hiểu cho anh, đúng không?”“Không được! Không được…..” Cô lại cong cặp môi đỏ mọng lên, dùng sức lắc mạnh đầu: “ Anh không thể vì công việc mà bỏ em qua một bên! Em muốn là vị trí số 1 trong lòng anh, công việc xếp sau!”Phụ nữ ai mà chẳng như vậy, không đúng sao? Luôn luôn muốn chiếm vị trí ‘hàng đầu’ trong lòng người đàn ông. Cô nói như thế đâu có sai!Đường Hạo nheo mắt lại, một lần nữa nhìn quan sát đáng giá cô gái trong ngực: “Phương Úc, em hôm nay làm sao vậy? Mọi khi em luôn một mực đợi không dám quấy rầy công chuyện của anh! Lần trước còn chờ đến mức đói bụng bị đau dạ dày…..!”“Ah…..Phải không? Hì hì, em quên mất tiêu rồi!” Trên mặt Bạch Phương Úc thoáng hiện lên sự hoảng hốt, sau đó cô lập tức cười hì hì một cái, rất nhanh che giấu đi sự không tự nhiên của mình.“Quên? Vậy thì trí nhớ của em quá kém! Chuyện còn chưa đầy một tháng mà đã quên nhanh như thế rồi”“Aizza, quên là một chuyện hết sức bình thường! Anh thử nghĩ xem, mấy hôm nay ngày nào cũng phải đối mặt với mấy đứa con của anh, em đâu còn sức mà nhớ đến chuyện lặt vặt…” Cô mở trừng hai mắt, ra vẻ vô tội.Cô phát hiện ra ánh mắt nghi hoặc của hắn, liền lập tức nói ra yêu cầu: “Hạo, người ta….người ta muốn con của anh…Anh…anh có thể thỏa mãn tâm nguyện của em không?”Nếu như trước đây cô đưa ra yêu cầu này, hắn nhất định sẽ toàn tâm toàn sức phối hợp. Có trời mới biết, hắn muốn cô có mang con của hắn như thế nào, một lần nữa cho hắn thêm một bảo bối…..Nhưng…Hiện tại có cảm giác không đúng…Người trước mắt không phải là Tiểu Ngưng, càng không phải là Bạch Phương Úc.Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, trái tim Đường Hạo phảng phất như bị ai đó hung hăng cầm búa đập mạnh vào. Khuôn mặt hắn không thay đổi biểu tình, nhìn người phụ nữ trong ngực, nội tâm thì không ngừng lặp đi lặp lại câu hỏi: có chuyện ly kỳ như thế này sao?Đột nhiên, hắn câu dẫn khóe môi, ôm chặt cô vào lồng ngực mình: “Ha ha, muốn có con của anh sao?”“Chẳng lẽ lại không? Em thích anh như vậy, yêu anh như thế, muốn có con với anh chẳng lẽ cũng không được sao?” Bạch Phương Úc lại một lần nữa biểu đạt tình yêu của mình.“Ừ….” Đường Hạo ghé vào bên tai của cô, thì thầm nói nhỏ: “Muốn con của anh như vậy ư? Thế tại sao tối qua lại còn tử chối, chỉ trong vòng một đêm đã thay đổi hoàn toàn rồi sao?”Sau khi nói xong, Đường Hạo ngẩng mặt lên, thay đổi thái độ, nhìn biểu hiện trên mặt của cô.“Hả…. A….Đó là bởi vì hôm qua….không có suy nghĩ kĩ chứ sao! Chuyện làm mẹ, người ta cũng cần phải lo lắng nhiều thứ lắm mà….”Bạch Phương Úc lắp bắp cuối cùng cũng bịa ra được một lý do.Nhưng cô thật không ngờ, sau khi nghe câu trả lời, Đường Hạo lại đột nhiên hung hăng đẩy mạnh cô xuống đất.Đường Hạo từ trên ghế đứng dậy, đi đến trước mặt Bạch Phương Úc. Sắc mặt của hắn đột nhiên âm lãnh vô cùng, toàn thân tản mát ra khí thế khiến người ta sợ hãi.Người phụ nữ ngã trên mặt đất, vô ý thức mà xoay chuyển thân thể, dẩu môi biện hỏi: “Đường…..Đường….Hạo, làm sao vậy? Anh tại sao lại nhìn em bằng ánh mắt đó?”Đường Hạo ngồi xổm xuống, một tay túm lấy tóc cô ta hung hăng kéo mạnh. Mắt tuy đã nheo lại nhưng không che giấu được sự sắc lạnh.“Cô thử nói xem, nói tại sao tôi lại đối xử với cô như thế? Nói!”“Hạo, anh làm sao vậy?” ‘Bạch Phương Úc’ trên mặt đất cố gắng duy trì tia bình tĩnh cuối cùng.“Chết tiệt! Cô rốt cuộc là người nào? Vì sao lại giống cô ấy như đúc?” Đường Hạo tức giận long trời lở đất, trong lòng thì không ngừng sợ hãi. Có người giả mạo Ngưng của hắn, thậm chí người đó còn giống cô như đúc.Cô gái trên mặt đất đột nhiên thu hồi lại diễn xuất của mình, từ trên sàn nhà đứng dậy: “Đường tổng, ngài quả nhiên lợi hại! Thật không ngờ, nhanh như vậy đã bị ngài phát hiện ra rồi! Ha ha, tôi còn muốn lợi dụng cái khuôn mặt này để trở thành người phụ nữ của ngài!”Đường Hạo lấy ra điện thoại của Bạch Phương Úc trong bao da của cô, thất kinh hãn đảm nhìn lại:“ Bạch Phương Úc đâu? Cô do ai phái tới? Cô gái tên Bach Phương Úc bị các người đưa đi rồi phải không?”Cô gái kia nhìn Đường Hạo một hồi lâu, sau đó chân thành trả lời: “Thật xin lỗi! Tôi không biết người tên Bạch Phương Úc đang ở đâu!”“Cô nếu không nói, vậy muốn thoát khỏi bàn tay tôi có lẽ là phải chờ đến khi hóa kiếp!”***************Trong phòng đen kịt, một cô gái nằm bất an giãy dụa trên giường, gương mặt của cô đổ rất nhiều mồ hôi. Cô giống như bị thứ gì đó quấy nhiễu làm đau nhức thật sâu, giãy dụa một hồi rồi thiếp đi lúc nào không hay.Chương 319
“ Cám ơn anh, Hạo! Em biết anh đối với em là tốt nhất mà!” Bạch Phương Úc mạnh mẽ ngồi chen vào ngồi trên đùi Đường Hạo, đưa lên đôi môi mọng đỏ của mình.Đường Hạo ngoảnh mặt đi, né tránh sự thận mật của cô. Đột nhiên, hắn cảm thấy bản thân không có hứng thú. Tuy rất kỳ quái, nhưng quả thực hiện tại hắn không có chút hứng thú nào cả.Rốt cuộc là có điểm nào không đúng? Lúc trước, đối với hành động yêu thương nhung nhớ của Bạch Phương Úc, hắn đều không có nửa suy nghĩ cự tuyệt, đường nhiên cũng chẳng có năng lực kháng cự, luôn theo sự toan tính của cô, bao giờ cũng thỏa mãn cô hết.“Anh làm sao vậy? Vì sao cứ liên tiếp từ chối người ta?” Bạch Phương Úc hơi không vui, cong đôi môi đỏ lên, hai tay ôm lấy cổ hắn.“Phương Úc, anh cảm thấy hôm nay em có cái gì đó không giống em cholắm! Nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì? Có phải Nhị Nhị và Dương Dương lại đi trêu chọc em không? Nên em mới đến đây tìm anh!” Đường Hạo nới rộng khoảng cách giữa hai người, có như vậy hắn mới quan sát cô kỹ hơn.Hôm nay cô mặc váy. Đó là một bộ máy liền thân cô vẫn thường hay mặc.Điểm này hắn hiểu được. Tuy cô bây giờ đã có cuộc sống mới giàu có hơn, nhưng bản chất mộc mạc vốn có trong cô thì vẫn không hề thay đổi. Cho dù cô có nhiều quần áo, nhưng cũng chỉ mặc tới mặc lui một vài bộ mà cô ưa thích. Giày cũng không có đổi, vẫn là đôi giày màu trắng kia.Dung nhan cũng không có thay đổi. Vẫn là nước da rám nắng, đôi mắt to có thêm phần bí ẩn. Màu son môi cũng giống như lúc trước, màu đỏ nhạt, khiến cho môi cô thêm phần ướt át. Bất quá, xác thực bây giờ hắn không có xúc động muốn hôn cô.Đáng chết! Chẳng lẽ là do đêm qua ham muốn quá độ nên hôm nay đến cảm xúc cũng đã ‘đi du lịch’ ở phương trời nào rồi sao?“Các con của anh không có bướng bỉnh đâu! Cho dù bọn chúng có trêu chọc em, em cũng không đến chỗ anh mà cáo trạng!” Bạch Phương Úc vẫn một mực ngồi trên đùi hắn, đưa thân thể dán sát vào người hắn.“Hạo, người ta nhớ anh như thế, anh lại đối xử với người ta như thế nào? Anh như thế này thì mặt mũi em để đâu, sao cứ liên tục cự tuyệt…..” Cô bất mãn phàn nàn nói.Đường Hạo mạnh mẽ ôm chặt lấy cô, nhưng vẫn như lúc trước, hoàn toàn không có chút cảm giác hưng phấn nào. Trời ạ! Hắn không phải là triệt để ‘không thành’ rồi đấy chứ?“Hôm nay công việc hơi nhiều, em chắc sẽ hiểu cho anh, đúng không?”“Không được! Không được…..” Cô lại cong cặp môi đỏ mọng lên, dùng sức lắc mạnh đầu: “ Anh không thể vì công việc mà bỏ em qua một bên! Em muốn là vị trí số 1 trong lòng anh, công việc xếp sau!”Phụ nữ ai mà chẳng như vậy, không đúng sao? Luôn luôn muốn chiếm vị trí ‘hàng đầu’ trong lòng người đàn ông. Cô nói như thế đâu có sai!Đường Hạo nheo mắt lại, một lần nữa nhìn quan sát đáng giá cô gái trong ngực: “Phương Úc, em hôm nay làm sao vậy? Mọi khi em luôn một mực đợi không dám quấy rầy công chuyện của anh! Lần trước còn chờ đến mức đói bụng bị đau dạ dày…..!”“Ah…..Phải không? Hì hì, em quên mất tiêu rồi!” Trên mặt Bạch Phương Úc thoáng hiện lên sự hoảng hốt, sau đó cô lập tức cười hì hì một cái, rất nhanh che giấu đi sự không tự nhiên của mình.“Quên? Vậy thì trí nhớ của em quá kém! Chuyện còn chưa đầy một tháng mà đã quên nhanh như thế rồi”“Aizza, quên là một chuyện hết sức bình thường! Anh thử nghĩ xem, mấy hôm nay ngày nào cũng phải đối mặt với mấy đứa con của anh, em đâu còn sức mà nhớ đến chuyện lặt vặt…” Cô mở trừng hai mắt, ra vẻ vô tội.Cô phát hiện ra ánh mắt nghi hoặc của hắn, liền lập tức nói ra yêu cầu: “Hạo, người ta….người ta muốn con của anh…Anh…anh có thể thỏa mãn tâm nguyện của em không?”Nếu như trước đây cô đưa ra yêu cầu này, hắn nhất định sẽ toàn tâm toàn sức phối hợp. Có trời mới biết, hắn muốn cô có mang con của hắn như thế nào, một lần nữa cho hắn thêm một bảo bối…..Nhưng…Hiện tại có cảm giác không đúng…Người trước mắt không phải là Tiểu Ngưng, càng không phải là Bạch Phương Úc.Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, trái tim Đường Hạo phảng phất như bị ai đó hung hăng cầm búa đập mạnh vào. Khuôn mặt hắn không thay đổi biểu tình, nhìn người phụ nữ trong ngực, nội tâm thì không ngừng lặp đi lặp lại câu hỏi: có chuyện ly kỳ như thế này sao?Đột nhiên, hắn câu dẫn khóe môi, ôm chặt cô vào lồng ngực mình: “Ha ha, muốn có con của anh sao?”“Chẳng lẽ lại không? Em thích anh như vậy, yêu anh như thế, muốn có con với anh chẳng lẽ cũng không được sao?” Bạch Phương Úc lại một lần nữa biểu đạt tình yêu của mình.“Ừ….” Đường Hạo ghé vào bên tai của cô, thì thầm nói nhỏ: “Muốn con của anh như vậy ư? Thế tại sao tối qua lại còn tử chối, chỉ trong vòng một đêm đã thay đổi hoàn toàn rồi sao?”Sau khi nói xong, Đường Hạo ngẩng mặt lên, thay đổi thái độ, nhìn biểu hiện trên mặt của cô.“Hả…. A….Đó là bởi vì hôm qua….không có suy nghĩ kĩ chứ sao! Chuyện làm mẹ, người ta cũng cần phải lo lắng nhiều thứ lắm mà….”Bạch Phương Úc lắp bắp cuối cùng cũng bịa ra được một lý do.Nhưng cô thật không ngờ, sau khi nghe câu trả lời, Đường Hạo lại đột nhiên hung hăng đẩy mạnh cô xuống đất.Đường Hạo từ trên ghế đứng dậy, đi đến trước mặt Bạch Phương Úc. Sắc mặt của hắn đột nhiên âm lãnh vô cùng, toàn thân tản mát ra khí thế khiến người ta sợ hãi.Người phụ nữ ngã trên mặt đất, vô ý thức mà xoay chuyển thân thể, dẩu môi biện hỏi: “ Đường…..Đường….Hạo, làm sao vậy? Anh tại sao lại nhìn em bằng ánh mắt đó?”Đường Hạo ngồi xổm xuống, một tay túm lấy tóc cô ta hung hăng kéo mạnh. Mắt tuy đã nheo lại nhưng không che giấu được sự sắc lạnh.“Cô thử nói xem, nói tại sao tôi lại đối xử với cô như thế? Nói!”“Hạo, anh làm sao vậy?” ‘Bạch Phương Úc’ trên mặt đất cố gắng duy trì tia bình tĩnh cuối cùng.“Chết tiệt! Cô rốt cuộc là người nào? Vì sao lại giống cô ấy như đúc?” Đường Hạo tức giận long trời lở đất, trong lòng thì không ngừng sợ hãi. Có người giả mạo Ngưng của hắn, thậm chí người đó còn giống cô như đúc.Cô gái trên mặt đất đột nhiên thu hồi lại diễn xuất của mình, từ trên sàn nhà đứng dậy: “Đường tổng, ngài quả nhiên lợi hại! Thật không ngờ, nhanh như vậy đã bị ngài phát hiện ra rồi! Ha ha, tôi còn muốn lợi dụng cái khuôn mặt này để trở thành người phụ nữ của ngài!”Đường Hạo lấy ra điện thoại của Bạch Phương Úc trong bao da của cô, thất kinh hãn đảm nhìn lại: “ Bạch Phương Úc đâu? Cô do ai phái tới? Cô gái tên Bach Phương Úc bị các người đưa đi rồi phải không?”Cô gái kia nhìn Đường Hạo một hồi lâu, sau đó chân thành trả lời: “Thật xin lỗi! Tôi không biết người tên Bạch Phương Úc đang ở đâu!”“Cô nếu không nói, vậy muốn thoát khỏi bàn tay tôi có lẽ là phải chờ đến khi hóa kiếp!”***************Trong phòng đen kịt, một cô gái nằm bất an giãy dụa trên giường, gương mặt của cô đổ rất nhiều mồ hôi. Cô giống như bị thứ gì đó quấy nhiễu làm đau nhức thật sâu, giãy dụa một hồi rồi thiếp đi lúc nào không hay.Chương 319
“ Cám ơn anh, Hạo! Em biết anh đối với em là tốt nhất mà!” Bạch Phương Úc mạnh mẽ ngồi chen vào ngồi trên đùi Đường Hạo, đưa lên đôi môi mọng đỏ của mình.Đường Hạo ngoảnh mặt đi, né tránh sự thận mật của cô. Đột nhiên, hắn cảm thấy bản thân không có hứng thú. Tuy rất kỳ quái, nhưng quả thực hiện tại hắn không có chút hứng thú nào cả.Rốt cuộc là có điểm nào không đúng? Lúc trước, đối với hành động yêu thương nhung nhớ của Bạch Phương Úc, hắn đều không có nửa suy nghĩ cự tuyệt, đường nhiên cũng chẳng có năng lực kháng cự, luôn theo sự toan tính của cô, bao giờ cũng thỏa mãn cô hết.“Anh làm sao vậy? Vì sao cứ liên tiếp từ chối người ta?” Bạch Phương Úc hơi không vui, cong đôi môi đỏ lên, hai tay ôm lấy cổ hắn.“Phương Úc, anh cảm thấy hôm nay em có cái gì đó không giống em cholắm! Nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì? Có phải Nhị Nhị và Dương Dương lại đi trêu chọc em không? Nên em mới đến đây tìm anh!” Đường Hạo nới rộng khoảng cách giữa hai người, có như vậy hắn mới quan sát cô kỹ hơn.Hôm nay cô mặc váy. Đó là một bộ máy liền thân cô vẫn thường hay mặc.Điểm này hắn hiểu được. Tuy cô bây giờ đã có cuộc sống mới giàu có hơn, nhưng bản chất mộc mạc vốn có trong cô thì vẫn không hề thay đổi. Cho dù cô có nhiều quần áo, nhưng cũng chỉ mặc tới mặc lui một vài bộ mà cô ưa thích. Giày cũng không có đổi, vẫn là đôi giày màu trắng kia.Dung nhan cũng không có thay đổi. Vẫn là nước da rám nắng, đôi mắt to có thêm phần bí ẩn. Màu son môi cũng giống như lúc trước, màu đỏ nhạt, khiến cho môi cô thêm phần ướt át. Bất quá, xác thực bây giờ hắn không có xúc động muốn hôn cô.Đáng chết! Chẳng lẽ là do đêm qua ham muốn quá độ nên hôm nay đến cảm xúc cũng đã ‘đi du lịch’ ở phương trời nào rồi sao?“Các con của anh không có bướng bỉnh đâu! Cho dù bọn chúng có trêu chọc em, em cũng không đến chỗ anh mà cáo trạng!” Bạch Phương Úc vẫn một mực ngồi trên đùi hắn, đưa thân thể dán sát vào người hắn.“Hạo, người ta nhớ anh như thế, anh lại đối xử với người ta như thế nào? Anh như thế này thì mặt mũi em để đâu, sao cứ liên tục cự tuyệt…..” Cô bất mãn phàn nàn nói.Đường Hạo mạnh mẽ ôm chặt lấy cô, nhưng vẫn như lúc trước, hoàn toàn không có chút cảm giác hưng phấn nào. Trời ạ! Hắn không phải là triệt để ‘không thành’ rồi đấy chứ?“Hôm nay công việc hơi nhiều, em chắc sẽ hiểu cho anh, đúng không?”“Không được! Không được…..” Cô lại cong cặp môi đỏ mọng lên, dùng sức lắc mạnh đầu: “ Anh không thể vì công việc mà bỏ em qua một bên! Em muốn là vị trí số 1 trong lòng anh, công việc xếp sau!”Phụ nữ ai mà chẳng như vậy, không đúng sao? Luôn luôn muốn chiếm vị trí ‘hàng đầu’ trong lòng người đàn ông. Cô nói như thế đâu có sai!Đường Hạo nheo mắt lại, một lần nữa nhìn quan sát đáng giá cô gái trong ngực: “Phương Úc, em hôm nay làm sao vậy? Mọi khi em luôn một mực đợi không dám quấy rầy công chuyện của anh! Lần trước còn chờ đến mức đói bụng bị đau dạ dày…..!”“Ah…..Phải không? Hì hì, em quên mất tiêu rồi!” Trên mặt Bạch Phương Úc thoáng hiện lên sự hoảng hốt, sau đó cô lập tức cười hì hì một cái, rất nhanh che giấu đi sự không tự nhiên của mình.“Quên? Vậy thì trí nhớ của em quá kém! Chuyện còn chưa đầy một tháng mà đã quên nhanh như thế rồi”“Aizza, quên là một chuyện hết sức bình thường! Anh thử nghĩ xem, mấy hôm nay ngày nào cũng phải đối mặt với mấy đứa con của anh, em đâu còn sức mà nhớ đến chuyện lặt vặt…” Cô mở trừng hai mắt, ra vẻ vô tội.Cô phát hiện ra ánh mắt nghi hoặc của hắn, liền lập tức nói ra yêu cầu: “Hạo, người ta….người ta muốn con của anh…Anh…anh có thể thỏa mãn tâm nguyện của em không?”Nếu như trước đây cô đưa ra yêu cầu này, hắn nhất định sẽ toàn tâm toàn sức phối hợp. Có trời mới biết, hắn muốn cô có mang con của hắn như thế nào, một lần nữa cho hắn thêm một bảo bối…..Nhưng…Hiện tại có cảm giác không đúng…Người trước mắt không phải là Tiểu Ngưng, càng không phải là Bạch Phương Úc.Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, trái tim Đường Hạo phảng phất như bị ai đó hung hăng cầm búa đập mạnh vào. Khuôn mặt hắn không thay đổi biểu tình, nhìn người phụ nữ trong ngực, nội tâm thì không ngừng lặp đi lặp lại câu hỏi: có chuyện ly kỳ như thế này sao?Đột nhiên, hắn câu dẫn khóe môi, ôm chặt cô vào lồng ngực mình: “Ha ha, muốn có con của anh sao?”“Chẳng lẽ lại không? Em thích anh như vậy, yêu anh như thế, muốn có con với anh chẳng lẽ cũng không được sao?” Bạch Phương Úc lại một lần nữa biểu đạt tình yêu của mình.“Ừ….” Đường Hạo ghé vào bên tai của cô, thì thầm nói nhỏ: “Muốn con của anh như vậy ư? Thế tại sao tối qua lại còn tử chối, chỉ trong vòng một đêm đã thay đổi hoàn toàn rồi sao?”Sau khi nói xong, Đường Hạo ngẩng mặt lên, thay đổi thái độ, nhìn biểu hiện trên mặt của cô.“Hả…. A….Đó là bởi vì hôm qua….không có suy nghĩ kĩ chứ sao! Chuyện làm mẹ, người ta cũng cần phải lo lắng nhiều thứ lắm mà….”Bạch Phương Úc lắp bắp cuối cùng cũng bịa ra được một lý do.Nhưng cô thật không ngờ, sau khi nghe câu trả lời, Đường Hạo lại đột nhiên hung hăng đẩy mạnh cô xuống đất.Đường Hạo từ trên ghế đứng dậy, đi đến trước mặt Bạch Phương Úc. Sắc mặt của hắn đột nhiên âm lãnh vô cùng, toàn thân tản mát ra khí thế khiến người ta sợ hãi.Người phụ nữ ngã trên mặt đất, vô ý thức mà xoay chuyển thân thể, dẩu môi biện hỏi: “ Đường…..Đường….Hạo, làm sao vậy? Anh tại sao lại nhìn em bằng ánh mắt đó?”Đường Hạo ngồi xổm xuống, một tay túm lấy tóc cô ta hung hăng kéo mạnh. Mắt tuy đã nheo lại nhưng không che giấu được sự sắc lạnh.“Cô thử nói xem, nói tại sao tôi lại đối xử với cô như thế? Nói!”“Hạo, anh làm sao vậy?” ‘Bạch Phương Úc’ trên mặt đất cố gắng duy trì tia bình tĩnh cuối cùng.“Chết tiệt! Cô rốt cuộc là người nào? Vì sao lại giống cô ấy như đúc?” Đường Hạo tức giận long trời lở đất, trong lòng thì không ngừng sợ hãi. Có người giả mạo Ngưng của hắn, thậm chí người đó còn giống cô như đúc.Cô gái trên mặt đất đột nhiên thu hồi lại diễn xuất của mình, từ trên sàn nhà đứng dậy: “Đường tổng, ngài quả nhiên lợi hại! Thật không ngờ, nhanh như vậy đã bị ngài phát hiện ra rồi! Ha ha, tôi còn muốn lợi dụng cái khuôn mặt này để trở thành người phụ nữ của ngài!”Đường Hạo lấy ra điện thoại của Bạch Phương Úc trong bao da của cô, thất kinh hãn đảm nhìn lại: “ Bạch Phương Úc đâu? Cô do ai phái tới? Cô gái tên Bach Phương Úc bị các người đưa đi rồi phải không?”Cô gái kia nhìn Đường Hạo một hồi lâu, sau đó chân thành trả lời: “Thật xin lỗi! Tôi không biết người tên Bạch Phương Úc đang ở đâu!”“Cô nếu không nói, vậy muốn thoát khỏi bàn tay tôi có lẽ là phải chờ đến khi hóa kiếp!”***************Trong phòng đen kịt, một cô gái nằm bất an giãy dụa trên giường, gương mặt của cô đổ rất nhiều mồ hôi. Cô giống như bị thứ gì đó quấy nhiễu làm đau nhức thật sâu, giãy dụa một hồi rồi thiếp đi lúc nào không hay.Chương 321
Edit: Meimoko______“Bạn. . . . . . Chúng ta giống nhau như đúc!” Lục Giai Ngưng kinhhãi hô lên trước tiên, hai mắt ngơ ngác nhìn cô gái cùng ngồi bên cạnh! Cô gái mặc một bồ đồ công sở trông rất trang nhã, lẳnglặng nhìn Lục Giai Ngưng hồi lâu sau đó nhẹ nhàng duỗi tay phải ra chủđộng chào hỏi: “Xin chào, tôi tên là Bạch Phương Úc!” Phản ứng thoáng chậm chạp, Lục Giai Ngưng chần chờ vài giây sau mới đưa tay được ra: “Xin chào, tôi là Lục Giai Ngưng!” Lúc hai người nắm lấy tay nhau, một cảm giác tê tê truyềnlên toàn thân hai người. Cả hai cô đều cảm động, chăm chú nhìn lẫn nhau. “Tôi nghĩ chúng ta không phải là trùng hợp ngẫu nhiên màcó ngoại hình giống nhau, bạn nghĩ thế nào?” Buông cánh tay xuống, BạchPhương Úc nói trước tiên. Lục Giai Ngưng gật gật đầu theo, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn người co gái giống hệt bản thân y như khuôn mẫu. Nếu thật sự là dotrùng hợp ngẫu nhiên, có lẽ cô cũng sẽ có được tính cách cao ngạo, tựtin giống như thế này. Kỳ thật, cô vẫn muốn luyện được khí chất như vậy từ lâu,nhưng có rất nhiều chuyện và cảnh ngộ khiến cô không thề cầu được. Hơnnữa, khí chất tuyệt đối là theo bình thường trong sinh hoạt, là trong cả một quá trình hình thành, được tạo nên bằng sự giàu sang phú quý. Tuyệt đối không phải có thể dùng kiểu tóc, hay phục sức là có thể tạo rađược. Lúc Lục Giai Ngưng đối mặt Bạch Phương Úc, hoàn toàn rơivào thế bị động. Trong đại não hoàn toàn trống rỗng, không thể nghĩ racâu hỏi gì để vào đề. Đều là Bạch Phương Úc nắm giữ lấy tiết tấu nóichuyện, còn cô chỉ là hỏi gì đáp nấy. “Bạn là người Đài Loan?” Bạch Phương Úc đầu tiên hỏi. Lục Giai Ngưng gật gật đầu.”Đúng vậy!” “Đi Anh quốc làm gì? Thăm người thân hay là nghỉ phép?” “Đều không phải, tôi sang bên đó du học!” Lục Giai Ngưng thành thật trả lời nói. Cô gái này có vẻ ngoài quá giống mình, khiến cho BạchPhương Úc nhịn không được mà quan sát người ta thật kỹ lưỡng, cạp môi đỏ lải nhải: “ Học cao học sao?” Lục Giai Ngưng lập tức lắc đầu, sắc mặt vô thức mà ửnghồng: “Tôi không có đi học, chỉ là đến bên kia làm quen với ngôn ngữtrước thôi!” “Cái gì ? Tuổi tác của chúng ta hình như cũng không saibiệt là mấy, như thế nào mà bây giờ bạn mới đi học ngôn ngữ?” Đối vớiyêu cầu của bản thân rất cao, mười tám tuổi cũng đã giành được tấm bằngtiến sĩ, Bạch Phương Úc căn bản không cách nào tưởng tượng một cô gáihơn hai mươi tuổi bây giờ mới đi học ngoại ngữ! “Ừ, tôi có quá nhiều chuyện phát sinh trong cuộc sống, không thể không sớm từ bỏ.” Lục Giai Ngưng đơn giản giải thích nói. “Ha ha, bạn vì sao lại đối với tôi tín nhiệm như vậy? Tôihỏi bạn cái gì, bạn cũng trả lời cái đó!” Bạch Phương Úc đột nhiên cườinói. Cô cười thực sự rất xinh đẹp và lôi cuốn. Lục Giai Ngưng cũng không hiểu nhưng càng lúc càng yêu mến Bạch Phương Úc: “Ừ, tôi cảm thấy bạn là người tốt, ít nhất có ngoạihình giống tôi, hẳn không phải là một người xấu!” “Chúng ta cũng có có thể là người thân. . . . . .” BạchPhương Úc nói trúng tim đen, mỉm cười trong hai tròng mắt lộ ra nhànnhạt ánh lệ :” Vẫn là câu nói kia, chúng ta không thể vô duyên vô cớ lại lớn lên giống nhau như vậy! “ Lục Giai Ngưng nửa ngày không biết đáp lại lời của BạchPhương Úc như thế nào, đôi môi run rẩy, nhẹ nhàng hỏi: ” . . . Vậy làbạn. . . . . Chẳng lẽ là chị gái hoặc em gái của tôi hay sao?” Bạch Phương Úc lấy chứng minh thư tử trong ví ra, đưa cho Lục Giai Ngưng: ” Nhìn một chút xem. . . . . .” Lục Giai Ngưng nhận lấy giấy chứng minh của Bạch PhươngÚc, khi thấy trên ngày tháng năm sinh trên tấm giấy, mới giật mình kinhngạc. “Như thế nào?” Bạch Phương Úc đã nhìn thấy biểu lộ của Lục Giai Ngưng, cũng không khác suy nghĩ của mình là mấy:”Sinh nhật củachúng ta có phải là giống nhau ?” Lục Giai Ngưng không có trả lời ngay lời của Bạch Phương Úc, mà là đem giấy chứng minh của mình đưa cho cô. Bạch Phương Úc nhìn thấy ngày sinh nhật quen thuộc trêntấm giấy, khóe miệng lộ ra mỉm cười thản nhiên:”Quả nhiên, chúng ta phải là chị em song sinh. . . . . .” Lục Giai Ngưng cầm chứng minh thư quốc tịch Anh, khônghiểu hỏi: “Vì sao? Tại sao chị ở Anh quốc, mà em lại ở Đài Loan. Đây làvì sao? Em cho tới bây giờ cũng không bao giờ nghĩ rằng mình lại có mộtngười chị em song sinh! Đây rốt cuộc là chuyện gì?” Mẹ….. mẹ chưa từng có nhắc qua, mình có chị em gì? Vì saođây bất quá chỉ là lần đi máy bay đầu tiên, ông trời lại cho cô gặpngười chị em song sinh. “Chị cũng không hiểu rõ, xem ra chuyện này muốn hỏi thìphải hỏi cha mẹ chúng ta rồi, em ngươi nói đúng không?” Trên mặt BạchPhương Úc cũng không phải là kiếp sợ không nói lên lời, nhưng là từtrước đến nay cô đã trưởng thành không ít, nếu so với Lục Giai Ngưng thì cô có vẻ dày dặn kinh nghiệm sống hơn, cũng không có chảy nước mắt. Hơn nữa cô lại rất hiếu kỳ, muốn lập tức biết rõ bí mật trong chuyện này. “Nhưng, cha mẹ của em đã mất! Đều đã qua đời cả rồi!” Nghĩ đến chuyện có lẽ mẹ bây giờ còn không biết mình còn có một đứa con gáinữa, Lục Giai Ngưng không khỏi đau lòng.“Nhưng cha mẹ của chị thì vẫn còn! Chị nghĩ bọn họ nhấtđịnh sẽ biết rõ chuyện của chúng ta! Ha ha, có lẽ bọn họ sẽ rất vui mừng khi có thêm một đứa con nữa cũng nên!” Không khó nghe ra, Bạch PhươngÚc cũng cho rằng ba mẹ sống cùng mình chính là ba mẹ ruột của cô, mà Lục Giai Ngưng chính là đứa con gái bị thất lạc bên ngoài. “Không, có lẽ cha mẹ của em mới là cha mẹ ruột của chị!”Lục Giai Ngưng cũng kiên trì nói, cô không cách nào tưởng tượng được mẹkhông phải là mẹ đẻ của mình. “Ha ha, đợi khi máy bay hạ cánh, em đi đến nhà của chị,sau đó chúng ta sẽ biết rõ ràng thân thế lẫn nhau!” Bạch Phương Úc nóian bài rất nhanh. Thân là một nhà quản lý, từ trước đến nay cô đều cóthói quen an bài mọi việc. Lục Giai Ngưng nhẹ nhàng lắc đầu, thật khó khăn nói: “Máybay hạ cánh, có người tới đón em . . . . . Em đối với nơi này chưa quenthuộc, em. . . ..” “Thật có lỗi, chị quên mất, lại đặt em vào hoàn cảnh khiến người khác lo lắng. Chị có thể để lại số điện thoại cho em, hãy giữliên lạc nhé!” Bạch Phương Úc lấy ra cuốn sổ, viết xuống rất nhanh mộtdãy số lên trên mảnh giấy! ‘ Rẹt ’một tiếng, giấy được giật xuống, sau đó Bạch Phương Úc đem địa chỉ bỏ vào trong tay Lục Giai Ngưng. “Ừ, chờ em ổn định mọi thứ ở Anh quốc xong rồi nhất địnhsẽ điện thoại cho chị! Em bây giờ còn không có số điện thoại cố định,xin hãy chờ em, em sẽ sớm điện thoại cho chị!” Lục Giai Ngưng nhận lấytrang giấy, rồi nhìn xem Bạch Phương Úc nói. “Tốt. . . . . . Đúng rồi, chị đột nhiên nghĩ đến một việc. Lúc trước, chị đến một tiệm Hamburg tại Đài Loan, đột nhiên bị một đôicha con gọi lại giữ chặt lấy. Hắn gọi cái gì mà ‘ Ngưng, làm sao em chạy ra ngoài, ai cho phép em chạy đến đây?’ Ha ha, sau đó chị liền nói, có phải hay không các người bị bệnh tâm thần?” Lục Giai Ngưng nghe đến chuyện này, đầu tiên là khẽ giậtmình, lập tức hiểu được cặp ‘cha con’ rất có thể chính là Đường Hạo cùng Nhị Nhị, bởi vì chỉ có Đường Hạo mới có thể đối với cô bá đạo như vậy. “Vậy hai người đó có phải là chồng và con gái của em không? Có phải không?” Bạch Phương Úc tò mò hỏi. Lục Giai Ngưng không biết nên gật đầu hay nên lắc đầu, bởi vì Đường Hạo dù sao cũng không phải là chồng của cô, nhưng hắn xác thực là cha của các con cô. Bạch Phương Úc nhìn phản ứng của Lục Giai Ngưng, khônghiểu vì sao không có ý tứ, sau đó trêu đùa nói: “Chồng của em nhất địnhrất yêu em, cho nên mới mới có thể đối với em bá đạo như vậy…..”Chương 322
Edit: Meimoko______Ha ha, ngay cả chị em song sinh vừa mới gặp cũng nói Đường Hạoyêu mình sao? -Kỳ thật lúc máy bay vừa mới cất cánh, cô đã đem rất nhiều sự tình nghĩ lại rõ ràng, thoáng cái mà cũng đã hiểu rõ nhiều vấn đề.Mình quả thật là thích hắn!- Nếu không hiện tại cô cũng sẽ khôngkhổ sở như thế, sẽ không trong giây phút lên máy bay, mà bắt đầu nghĩđến hắn, trong đầu tràn ngập hình ảnh của hắn!Mà hắn hẳn là cũng yêu cô. Nếu khôngcũng sẽ không bất chấp cả tính mạng mình để đỡ đạn thay cô. Hắn vẫn cóthể chăm sóc cho cô, bảo vệ cô. Một người đàn ông có thể không để ý cậptánh mạng của mình mà bảo vệ một phụ nữ, hắn làm sao có thể không thương cô?Đột nhiên, Lục Giai Ngưng càng tin tưởng hơn chuyện Đường Hạo có tình cảm với mình.Con, tuy rằng đã làm mất một đứa con bảo bối, nhưng, cô cũng nênmột lần nữa cho hắn thêm một cơ hội. Nói như vậy, cả nhà bọn họ mới cóthể sớm ngày đoàn viên. Cô mới có thể sớm một chút đón Nhị Nhị từ bênngười Lương Bân trở lại, nói với Nhị Nhị: mẹ mới là mẹ ruột của con.Cô không muốn hàng năm phải dựa vào một viên ngọc trai đến ám chỉ với Nhị Nhị ‘con là viên minh châu của mẹ’. Cô không muốn, thật sựkhông muốn chờ đợi đến khi xâu ngọc thành chuỗi, mới có thể nói cho NhịNhị biết bí mật này.Nghĩ tới đây, trong lòng Lục Giai Ngưng một lên hồi kinh hồn táng đản, một hồi tê tâm liệt phế. Cho đến lúc đó Nhị Nhị còn nhận một người mẹ như cô sao?Lúc đó, con đã trưởng thành, đã là không cần đến mẹ của mình,nhất định cô bé sẽ không tha thứ cho chuyện người mẹ này đã vứt bỏ nó,nhất định sẽ không tha thứ cho một người mẹ vô trách nhiệm, sinh con ramà không nuôi dưỡng con.Từ lúc đó về sau, liệu cô còn mặt mũi nào để xin con tha thứ? Có lý do nào để nhận lại con hay sao?Không! Không, xin đừng để con gái tôi hận tôi!– Cô muốn đem congái trở lại bên cạnh của mình, muốn nói cho Đường Hạo, hắn không chỉ cócòn có một đứa con trai mà còn có một có thêm một cô con gái. Một đứacon gái mà hai người đã có quá nhiều lỗi với nó.Nhị Nhị biết điều đáng yêu như vậy, trong sáng ngây thơ như vậy,cô thật sự rất hi vọng mỗi ngày cũng có thể ở cùng với con gái của cô,con trai của cô, cùng nhau sinh hoạt chung một chỗ. Làm cho bọn trẻ vâyquanh ở bên cạnh của mình, không ngừng gọi ‘mẹ, mẹ’.Trong lúc lơ đãng, nước mắt của cô từ trong đôi mắt chảy xuống, dọc theo gò má tràn ngập thống khổ không tiếng động cứ rơi rơi.“Em khóc, vì sao khóc? Là vì có chuyện khổ sở lắm sao?” BạchPhương Úc chằm chằm vào gò má mang theo vệt nước mắt của Lục Giai Ngưng, quan tâm hỏi:”Em có vấn đề gì ư? Chị có thể giúp được không? Dù saochúng ta có khả năng rất lớn là chị em song sinh! Từ nhỏ chị là con một đấy, một mực hy vọng sẽ có một đứa em trai hoặc một cô em gái, nếu được thế thật thì nhất định rất tốt. Ha ha, hiện tại tâm nguyện của chị cuối cùng đã được thực hiện!”“Em . . . . . em ở trước mặt của anh ấy luôn rất không có tự tin! Em cảm thấy được bản thân mình không xứng với anh ấy. Cảm giác này……cảm thấy anh ấy đối với chính mình là yêu không lâu dài! Không . . . . . .Em trước đó cho là anh ấy cũng không thương em! Anh ấy đối với em khôngcó tôn trọng!…..Anh ấy….giống như đối với em muốn như thế nào, thì nhưthế đó….. em với anh ấy mà nói, giống như là một đứa trẻ con tùy ý chongười ta xếp đặt bài bố!” Có lẽ đây chính là cái gọi là ‘tình máu mủ’,Lục Giai Ngưng lần đầu tiên đối với một người xa lạ có thể thoái mái đơn giản mà bộc lộ nỗi lòng.“Vậy em vì sao không đi hỏi anh ta? Em vì sao không đi yêu cầu anh ta hả ?” Bạch Phương Úc nheo mắt lại hỏi.“Em cảm thấy được mình không có tư cách, em. . . . . . em…..không … dám!” Gò má Lục Giai Ngưng thõng xuống, động tác này làm cho côthoạt nhìn càng thêm nhu nhược.Nghe một câu trả lời như thế, hiển nhiên khiến cho người luôn độc lập tự chủ lại quen cao ngạo như Bạch Phương Úc không có cách nào tiếpnhận: “Không dám? Tại sao phải không dám? Hắn là hổ báo hay là sư tửsao? Có cái gì phải sợ?” ”Em sợ kết quả là em tự mình đa tình! Em sợ anh ấy sẽ chán ghétem! Em sợ anh ấy sẽ nhìn em rồi nhàn nhạt cười, nói làm sao có thể yêumột cô gái chẳng có gì như em…….” Càng nói càng bộ lộ chủ yếu là do côsợ nhìn đến hắn, sợ hắn đối với cô quăng cho một ánh mắt khinh miệt. Nếu như vậy, cô thật là chịu không được!“Cho nên, em liền buông tay, không dám đi hỏi hắn, đi yêu cầuhắn, đi khống chế cuộc sống của hắn? Đúng không?” Bạch Phương Úc tiếptục hỏi.Lục Giai Ngưng chăm chú suy nghĩ câu hỏi của cô, sau đó nhẹ gật đầu:”Bởi vì, hắn không có cho em đủ tự tin. . . . . .” “Tại sao phải là hắn cho em tự tin? Đây là suy nghĩ sai lầm từđầu đến cuối của em!” Bạch Phương Úc cố gắng hạ giọng nói. Trong lúc này dù sao cũng là ở trong buồng phi cơ. Nếu như là trong phòng, cô nhấtđịnh sẽ gấp đến độ mà hét lớn, đánh thức một nửa khác của mình:”Khôngđược! Chị muốn tẩy não cho em, bằng không, chị thật sự không muốn có một người chị em yếu đuối như em! Nếu người có tính cách này là chị em củaBạch Phương Úc tôi thì quả là châm chọc!”Lục Giai Ngưng khó hiểu nhìn Bạch Phương Úc. Tẩy não, suy nghĩ của cô có chỗ nào sai lầm hay sao?Bạch Phương Úc rời lưng khỏi ghế sô pha tựa người, tới gần LụcGiai Ngưng nói: “Tự tin, chỉ có mình mới có thể tự cấp cho mình, cũngkhông cần người khác đi cho. Mặc kệ giữa hai người có bao nhiêu chênhlệch, không cần phải băn khoăn những râu ria chuyện tình này. Chỉ cần em yêu mến hắn, có chuyện gì cứ trực tiếp đến hỏi hắn.Thực tế, chị cảmgiác được hắn đối với em rất phách đạo. Đã là hắn đối với em phách đạo,em càng có quyền lợi giống như vậy đi yêu cầu hắn, bắt hắn hứa hẹn! Hiểu được không?” ”Là như thế phải không?” Lời nói Bạch Phương Úc tựa hồ rất cóđạo lý, nhưng Lục Giai Ngưng một mực lại chưa có nghĩ đến qua bao giờ.“Đương nhiên là như vậy! Một người luôn bị động sao có thể đạtđược tự tin! Cho dù hắn đã đối với em vô cùng bá đạo, yêu cầu cơ hội.Cho dù hắn cho em đủ nhiều tự tin nhưng cũng sẽ bởi vì sự tự ti của emmà bị nhấn chìm hoàn toàn, không bao giờ thấy nổi nữa!” Bạch Phương Úccàng nói càng kịch liệt, rất muốn Lục Giai Ngưng nhanh nhanh hiểu được.“Hình như đúng là như vậy! Trở về, em nhất định phải tìm hắn nóichuyện” Nói thật, một mình cô ở Anh quốc quả thực là rất sợ hãi.Nghe được Lục Giai Ngưng lầm bầm, Bạch Phương Úc cười cười:”Vậythì hãy cố lên! Bất quá, nếu như chị là em, nhất định sẽ không lập tứctiếp nhận hắn, ít nhất cũng phải hưởng thụ qua quá trình theo đuổi….” Lục Giai Ngưng rốt cục cũng lộ ra một nụ vui vẻ: “Đúng, đúng,emn cũng muốn hưởng thụ thử xem! Anh ta đúng là chưa có chính thức theođuổi em! ” Hắn nói, cô không được phép yêu đương ở trường học. Nhưng, cô hiện tại thật muốn khiêu chiến tính tình của hắn, làm cho hắn hưởng thụ thoáng cơn ghen điên cuồng!Ha ha, nói như vậy, hắn mới hội càng thêm quý trọng chính mình!Đúng lúc này, trong buồng phi cơ truyền đến tiếng nhắc nhở ngồiyên vị trí của tiếp viên hàng không: “Máy bay sắp hạ cánh, xin quý khách vui lòng ổn định lại chỗ ngồi!” Các cô chạy nhanh dựa theo yêu cầu xong, cùng đợi máy bay chạm đất.Bạch Phương Úc quay đầu nói với Lục Giai Ngưng: “Ha ha, chúng tavẫn là nên làm rõ chuyện thân thế trước! Về đến nhà, chị sẽ hỏi cha mẹcủa chị, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, làm sao có thể lấy bị mất một đứa con? Thật là sơ suất quá đáng mà”Lục Giai Ngưng chỉ là cười nhạt, cô luôn cảm giác mình mới không phải là cá lồng sang ao*!*cá lồng sang ao: ám chỉ người ở vị trí không thuộc về mình.Chương 323
Edit: Meimoko______Máy bay rõ ràng là đã chạm đất, nhưng lại đột nhiên xóc nảy kịch liệt. Lần đầu đi nên hoàn toàn mù mịt, sắc mặt của Lục Giai Ngưng càng lúc càng trắng bệch. Lúc trước tuy chưa từng đi máy bay bao giờ nhưng không phải cô không tìm hiểu qua.Nhìn xem bản thân giống như không ngừng đổ về phía trước, cô chỉ biết máy bay nhất định là đang có vấn đề. Cô cởi nhanh dây an toàn, sau đó lôi kéo người bên cạnh: “ Nhanh lên! Nhanh lên! Chúng ta phải tìm lối thoát ra ngoài mới được!”Đúng lúc này, từng luồng khói đen tràn vào cabin. Trong khoang máy bay tràn đầy tiếng kêu hoảng loạn của mọi người.“Xảy ra chuyện rồi!”“Máy bay nhất định là gặp chuyện rồi!”“……”…..Những tiếng kêu cứu hốt hoảng vang lên trong đầu của Lục Giai Ngưng. Đã trải qua một lần hỏa hoạn nên lúc này Tiểu Ngưng trấn tĩnh hơn rất nhiều. Vén rèm cửa lên, cô xác định máy bay đã chạm đất, hơn nữa ở phía dưới có rất nhiều nhân viên sân bay lao ra.Tìm cửa thoát hiểm của máy bay. Đó là suy nghĩ duy nhất của cô lúc này.Cửa cabin do máy bay hỏa hoạn mà biến hình, không thể mở ra nổi.“Nhanh lên một chút! Nhanh lên! Bằng không chúng ta chết mất!” Lục Giai Ngưng buông lỏng cánh tay Bạch Phương Úc, chạy đến phía cửa cabin. Cô vừa nhìn thấy có người đã nhảy ra ngoài.Bạch Phương Úc chạy phía sau lưng Lục Giai Ngưng. Mà lúc này đây cũng có rất nhiều người chạy đến chỗ khe hở đó.Khoảng khắc cận kề cái chết, Tiểu Ngưng không biết mình lấy sức lực từ đâu, cô cố gắng gạt mạnh những người xung quanh ra, đi vào chỗ khe hở trước tiên. Hai tay của cô vịn chặt lấy hai bên khe hở, quay đầu nhìn về phía Bạch Phương Úc vẫn còn đang kẹt trong đám đông, thét gọi: “ Phương Úc, chị nhanh lên! Chị nhanh lên!”Bạch Phương Úc dùng hết sức chen chúc trong đám người. Bất quá, cô không thể bởi vì trước mặt là hai người đàn ông cao lớn, căn bản không thể nào vượt nổi qua bọn họ.“Tiểu Ngưng, em đi trước đi! Em mau đi trước đi! Không cần phải đợi chị!” Bạch Phương Úc hét thật to. Trong cabin, khói tỏa ra mỗi lúc một nhiều, hơn thế nữa lại có cả lửa.Hơn nữa, sau khi ngọn lửa lan vào cabin thì lại càng cháy mạnh hơn, lan tỏa làm bị thương rất nhiều người.Tiếng kêu sợ hãi, tiếng người la khóc, tiếng gào trước lúc chết cùng đồng loạt vang lên trong không gian nhỏ hẹp khiến người ta càng thêm phần hoảng loạn sợ hãi. Tiểu Ngưng mặc dù dừng lại hai ba giây nhưng cô hiểu trong lúc lâm nguy một giây đồng hồ cũng không thể lãng phí. Người đứng phía sau cô đã nhanh hơn một bước, đẩy mạnh cô ra phía trước.Lúc cô ý thức được bị người đẩy thì cả thân thể cô đều đã ngã xuống mặt đất. Sau đó, đầu gối truyền đến cảm giác cực kỳ đau nhức, lưng của cô lại giống như bị vật nặng gì đó rơi xuống đè lên.Tiếp theo sau đó, cô cảm giác có người bỏ vật nặng đó ra khỏi người cô, rồi cô được bọn họ kéo đi. Lúc người kia buông lỏng thân thể của cô ra rồi quay trở về phía sau thì đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên. Cô theo phản xạ mà quay đầu lại, một luồng nhiệt cực mạnh đẩy cô ra xa. Máy bay lúc này ………………..………………..…………..Đột nhiên, cửa phỏng tối được mở ra, ánh sáng từ bên ngoài xâm nhập vào, ngay lập tức rơi xuống giường lớn.Một bóng người cao lớn bước vào trong phòng, đưa tay lên vách tường. Trong phòng, đèn điện sáng lên, tỏa ra thứ màu sắc nhàn nhạt.Hắn theo ánh sáng, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường không một tiếng động. Sau đó tham lam nhìn chằm chằm vào khuôn mặt người đang ngủ trên giường. Hắn thủy chung yêu thích khuôn mặt này. Khuôn mặt của người con gái suốt bao nhiêu năm qua luôn ở trong lòng của hắn.“Không……Bạch Phương Úc, chị không thể chết được…..Chúng ta mới được gặp lại nhau……Chị không thể chết được……” Cô gái nằm trên giường mồ hôi nhễ nhại đổ ra trên trán, hai tay thì nắm chặt lấy chăn mềm đắp trên người, tiếng nói phát ra rất thống khổ. Từng tiếng khô khốc cứ bật ra từ cánh môi của cô. Nước mắt to như hạt đậu chậm rãi chảy ra tử khóe mắt cô.Nhưng chìm sâu trong thống khổ như vậy, cô cũng chưa có dấu hiệu muốn tỉnh lại, có lẽ bởi vì cô không có ý định tỉnh lại. Hai lông mi cong vút vểnh lên có chút căng lại, không ngờ vầng trán nhăn chặt ban nãy bỗng dãn ra, thân thể cũng chậm rãi buông lỏng,Người đàn ông ngồi bên cạnh chậm rãi lấy khăn mặt trắng sạch sẽ lau những giọt mồ hôi trên trán của cô, ở bên tai cô một lần nữa nhẹ giọng nói: “Tiểu Ngưng, em có biết anh yêu em đến thế nào không? Anh thủy chung vẫn luôn rất yêu em, cô gái ngây thơ lương thiện. Đều là do Đường Hạo, hắn lợi dụng quyền thế, đem em từ bên anh cướp đi. Không! Lần này anh nhất định không để cho hắn có bất kỳ cơ hội nào! Anh sẽ đem em giấu đi vĩnh viễn, làm cho hắn mãi mãi cũng không bao giở có thể cướp em khỏi anh nữa!”Người trên giường hình như có chút phản ứng với lời hắn nói, nhưng lại rơi vào một giấc mộng khác…..****************“Thiếu gia, cô gái kia không chịu khai ra Bạch tiểu thư đang ở đâu!” Lục Phong tức giận đi tởi thư phòng, trên gương mặt hắn cũng tràn đầy lo lắng đối với Bạch tiểu thư. Lúc trước nghe thiếu gia nói Bạch tiểu thư là Lục Giai Ngưng lại càng làm cho hắn hoảng sợ. Bất quá, hắn luôn tin tưởng lởi của thiếu gia.“Phụ nữ chết tiệt! Nếu như không nói, cậu tìm người nào đến luân đạo cho cô ta biết tay!” Canh Duy Á dí sát mẩu thuốc đang hút trong gạt tàn thuốc lá.Đường Hạo nheo mắt lại, ban đầu xác thực hắn cũng xúc động mà định sai người đi cưỡng bức cô ta. Nhưng chuyện này thì có gì quan trọng, cái hắn quan tâm chỉ là Ngưng của hắn bình an vô sự : “ Cô gái này đối với chúng ta không có tác dụng nhiều, vốn đã có những suy nghĩ biến thái rồi, cho nên cách này đối với cô ta chỉ là vô dụng thôi!”Lục Phong đồng ý với lời nói của thiểu gia, gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu không một người bình thường tại sao lại chấp nhận biến thành hình hài một người khác. Cô ta hẳn là bệnh thần kinh, hết thuốc chữa! Vừa rồi tôi có nói, nếu cô ta chịu khai ra Bạch tiểu thư đang ở đâu, thiếu gia sẽ cảm tạ bằng rất nhiều tiền. Cô ta nói cô ta không cần tiển, muốn làm cho có người khổ hơn cô ta. Cô ta nói không muốn Bạch tiểu thư sống tốt, cũng muốn Bạch tiểu thư chịu đựng thống khổ giống như cô ta…..”“ Mẹ nó, ả ta đúng là một kẻ biến thái chết tiệt!” Canh Duy Á tức giận chửi ầm lên.Hai mắt Đường Hạo lạnh lẽo dị thường, hắn hút thuốc lá, thình thoảng lại đưa mắt nhìn điện thoại trên bàn. Hắn hiện tại đang nhờ Đông Trì điều tra Chu Thích. Nếu như hắn đoán không sai, có lẽ Bạch Phương Úc đã bị Chu Thích bắt cóc. Mà ở bên Anh, hắn cũng đã bảo Hải Uy đi điểu tra.Đúng lúc này, điện thoại trên bàn đột nhiên đổ chuông.Đường Hạo lập tức bỏ thuốc lá trong miệng ra, không trì hoãn một giây nào cả, bắt lấy ống nghe điện thoại: “ Đông Trì, có tin tức rồi sao?”“ Tớ đã điều tra ra được địa chỉ nhà của Chu Thích ở Đài Loan, đang cho người thám thính. Bạch Phương Úc có lẽ đang ở bên trong!” Tiếng của Đông Trì vọng ra từ trong điện thoại.“Địa chỉ ở chỗ nào? Tớ lập tức đi qua ngay…..” Đường Hạo nhanh chóng hỏi.“Địa chỉ là…..” Đông Trì lập tức nói ra một dãy địa chỉ, sau đó còn nói thêm mấy câu rồi cắt điện thoại.Mấy người bọn họ nhanh chóng đến chỗ địa chỉ mà Đông Trì đã đọc.Chương 324
Edit: Meimoko_________“Không!” Cô gái trên giường đột nhiên hét to một tiếng, thân thể bật dậy ngay sau đó. Lúc này, toàn thân của cô đều ướt đẫm run rẩy từng hồi.Khi hô hấp của cô dần dần ổn định trở lại mới nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên giường. Một chuỗi hình ảnh trước lúc hôn mê, có kẻ chuốc thuốc mê, kích thích ý thức trong đầu. Gương mặt của cô khẩn trương, hai mắt phẫn nộ nhìn hắn: “ Chính anh chụp thuốc mê bắt tôi đến đây, đúng không?”Cô rất nhanh nhìn bốn phía xung quanh để xác định chỗ này là chỗ nào. “Đây là nơi nào? Anh bắt tôi đến đây làm gì?”“Phương Úc, đây là nhà của anh…… Em quên rồi sao? Chúng ta đã từng ở trong này có những đêm trắng…triền miên giao hoan….” Một chân của hắn khuỵu xuống thành giường, vươn tay muốn vuốt ve gương mặt của cô. Hắn đang muốn thử….. thử xem khi cô ở đây liệu có khôi phục lại trí nhớ trước kia hay không?Bất quá, nếu như cô khôi phục trí nhớ, hắn cũng không sợ ai quấy rối bọn họ, sẽ đem cô thoáng một cái đã cướp đi. Hắn không tin Đường Hạo có thể nhận ra được người phụ nữ kia, chính hắn cũng đã thử qua nhiều lần rồi. Hơn nữa, người phụ nữ kia là một diễn viên, thật sự đã diễn ra một Bạch Phương Úc giống hệt Bạch Phương Úc thật. Hơn nữa, người phụ nữ đó có công phu trên giường rất cao, Đường Hạo hẳn là đã rơi vào trong ôn hương của cô ta, hăng say chiến đấu.“Chu Thích! Tôi đã nói với anh, tôi không thích anh. Tại sao anh lại không thể hiểu?” Cô vén chăn lên, chuẩn bị đi xuống giường.Chu Thích đột nhiên bổ nhào qua, đè chặt lấy hai vai cô, khống chế động tác của cô: “Đừng, Phương Úc! Em chỉ là nhất thởi bị hắn mê hoặc thôi. Người đàn ông kia căn bản phải là người tốt! Em tin anh đi!”“Tôi vì sao phải tin anh? Tin anh chuyện gì? Anh có tư cách gì sao? Chu Thích, anh buông tôi ra! Tôi muốn trở về.” Cô vô cùng phiền chán khi nhìn thấy người trước mắt, thật không thể tưởng hắn lại nhàm chán như vậy!“Chỉ bằng việc anh là người đàn ông của em, anh sẽ giải thích cho em! Anh muốn bảo vệ em!” Chu Thích điên cuồng hô lên, bàn tay đi vào lồng ngực của cô, dùng hết sức. Những tiếng ‘xẹt, xẹt’ vang lên, áo sơ mi mỏng của cô bị mở tung vạt áo, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng tuyết, cùng nội y Lace che phủ nhũ phong. Khi thấy cảnh đẹp trắng tuyết hiện ra trước mắt, hai mắt Chu Thích đột nhiên đỏ bừng, hô hấp cũng dồn dập theo.Quả nhiên, vẫn là Tiểu Ngưng thì tốt hơn cả, cảm giác này căn bản không phải Bạch Phương Úc hay người phụ nữ kia thay thế mà có được.Hôm nay, giờ phút này hắn nhất định phải làm cho Tiểu Ngưng trở thành người phụ nữ của hắn. Hắn muốn đem toàn bộ mùi vị của Đường Hạo ở trên người cô tẩy sạch hết đi, làm cho toàn thân cô tràn ngập hương vị của chính mình.Cô lập tức nâng hai tay lên, che khuất vùng da thịt lộ ra dưới lớp áo rách, sau đó lớn tiếng nói: “Chu Thích, tôi nói cho anh biết! Tôi không phải Bạch Phương Úc! Tôi không phải là chị ấy! Tôi là Lục Giai Ngưng!”Đúng vậy! Rốt cuộc cô cũng biết mình là ai. Đường Hạo xác thực nói không sai, cô không phải là Bạch Phương Úc, mà là Lục Giai Ngưng ngoài hai đứa con thì không có gì cả!Chu Thích nghe thấy lời cô thét lớn này quả thực có chút kinh ngạc, bàn tay to lớn ở trên người cô cũng ngưng lại động tác.Cô rất nhanh kéo cao chăn đơn, sau đó đưa mắt nhìn Chu Thích, nói tiếp: “ Chu Thích, cậu còn nhớ không tớ là Giai Ngưng học cùng cậu hồi cao trung đấy! Tớ là Lục Giai Ngưng! Hoàn toàn không phải là Bạch Phương Úc, cậu nhận lầm người rồi! Phương Úc có lẽ đã qua đời trong tai nạn máy bay kia……”“ Em không phải là Bạch Phương Úc?”Chu Thích nhíu mày, đè nặng thân thể xuống nhìn xem gương mặt của cô.“Đúng vậy! Tớ không phải cô ấy! Tớ là Lục Giai Ngưng…..” Lục Giai Ngưng dần dần mỉm cười, tiến lên nói: “ Chu Thích, có một số việc chúng ta cần phải nói chuyện rõ ràng. Trước mắt cậu hãy để tớ về đã, mấy ngày nữa tớ sẽ nói rõ ngọn ngành với cậu, được không?”Cô nói đã rất rõ ràng rồi. Cô không phải là bạn gái của hắn. Hắn không thể nào không để cho cô đi được.“Em không phải là Bạch Phương Úc?” Chu Thích lại một lần nữa thì thào hỏi lại.Tiểu Ngưng lại một lần nữa gật đầu: “Đúng vậy, cậu hãy tin tớ!”Mà phản ứng của Chu Thích ngay sau đó thì làm Tiểu Ngưng ngây ra như phỗng: “ Anh đương nhiên biết em không phải là Bạch Phương Úc! Em là Lục Giai Ngưng. Từ trước đến nay, đây là điều duy nhất mà anh biết!”Lục Giai Ngưng cố gắng để hiểu được lời nói của hắn, hồi lâu mới tìm lại được tiếng nói của mình: “ Cậu biết tôi không phải là Bạch Phương Úc, ngay từ đầu đã biết hết mọi chuyện sao?”“Ha ha……” Chu Thích cười, lông mày nhướn lên, xem như là đáp lại lời nói của Lục Giai Ngưng.“Vậy vì sao cậu không chịu nói? Ngay từ đầu tại sao không nói ra sự thật?” Hắn ta ngay từ đầu đã biết cô là ai, nhưng lại không chịu nói với mình. Kinh khủng! Thật sự hết sức kinh khủng.Nếu Chu Thích có thể đoán được ra mình không phải là Bạch Phương Úc, thì cha mẹ Bạch gia cũng có thể nhận ra mình không phải Bạch Phương Úc mới đúng. Nhưng vì sao…..vì sao bọn họ lại cố tình không nói cho mình biết? Hết thảy mọi chuyện là vì cái gì?“Ha ha, em có muốn biết tại sao không?” Hắn cười nham hiểm.Lục Giai Ngưng nhìn hắn, không trả lời.Chu Thích đột nhiên lại đem hai bàn tay chế trụ lấy vai cô, sau đó đè thấp gò má muốn hôn lên cánh môi của cô: “ Bởi vì, người anh thích chỉ có Lục Giai Ngưng! Anh yêu cũng chỉ có mình Lục Giai Ngưng!”“Không!” Lục Giai Ngưng dùng sức giãy dụa thoát khỏi bàn tay của hắn. lắc mạnh đầu tránh khỏi nụ hôn của hắn, không kịp thở hô lên: “ Chu Thích, cậu có phải bị điên rồi không? Cậu nói yêu Bạch Phương Úc, miệng cậu nói nhiều tiếng yêu Bạch Phương Úc như vậy, tại sao còn có thể đối xử với tôi như thế này?”“ Tôi không có điên! Tôi cực kỳ tỉnh táo, vào cũng biết rõ bản thân mình thích ai. Lục Giai Ngưng, tôi thủy chung từ trước đến giở đều yêu mến em, thật sự rất thích em, em có biết không?” Chu Thích vừa nói hai chữ ‘yêu mến’ thì lại càng mạnh mẽ muốn hôn Tiểu Ngưng: “ Bạch Phương Úc mới là thế thân của em. Chúng tôi biết nhau lúc học đại học, cũng chỉ vì cô ta giống em nên tôi mới có thể thích cô ta! Cô ta tính cách lúc nào cũng như một đại tiểu thư, luôn đối với tôi kêu đến hét đi. Nếu như không phải cô ta giống em, thì chắc tôi cũng không dễ dàng tha thứ cho cô ta như vậy đâu!”Lục Giai Ngưng dùng ánh mắt xa lạ nhìn con người cực kỳ lạ lẫm trước mắt. Hắn đã triệt để thay đổi. Hắn đã không còn là chàng thanh niên dễ thương nhiệt tình của năm nào, lúc này hắn tựa như ma quỷ vậy.“Cậu buông tôi ra! Cậu mau buông tôi ra đi!”“Không! Tôi nhất định phải biến em trở thành của tôi! Nhất định! Em thử qua hương vị của tôi thì sẽ biết tôi tuyệt đối không thua gì Đường Hạo, nhất định còn mạnh hơn so với hắn! Đừng quên, tuổi hắn so với chúng ta bây giờ, là đã già rồi!” Chu Thích càn rỡ nói, hắn hoàn toàn coi Đường Hạo như kẻ không có giá trị gì.“Không! Chu Thích, tôi không thích cậu! Không thích cậu….. Đừng đối xử với tôi như vậy!” Lục Giai Ngưng nhìn hắn dán chặt môi trên mặt mình, lập tức cảm thấy chán ghét vô cùng. So với dẫm lên phân chó, cô cảm thấy còn đáng ghét hơn!“Yêu, đàn ông có tiền em sẽ yêu! Đàn ông cho em tinh phúc, em cũng sẽ yêu…..Ha ha, yên tâm! Hiện tại cả hai thứ này tôi đều có cả! Tôi cũng không còn là cậu thiếu niên không có mị lực như năm nào! Giai Ngưng, em thử nhìn tôi mà xem! Tôi là một người đàn ông rất có mị lực và năng lực, đúng không?”Chương 325
Edit: Meimoko________“ Chu Thích, tôi thừa nhận cậu bây giờ là một người đàn ông rất có mị lực, rất vĩ đại, tin chắc sẽ có rất nhiều phụ nữ thích cậu. Cậu cần gì phải dây dưa với tôi?” Lục Giai Ngưng trong lúc giãy dụa, thử khuyên bảo hắn.“Nhưng tôi chỉ thích em, từ trước đến giờ vẫn một mực thích em, muốn em trở thành bạn gái của tôi, sau đó trở thành vợ của tôi!” Chu Thích gầm nhẹ nói: “ Đều là tại Đường Hạo! Là do hắn sử dụng thủ đoạn hèn hạ cướp đi sự trong trắng của em! Tiểu Ngưng, em đúng ra phải là bạn gái của tôi mới đúng!”“ Nhưng, bất kể như thế nào thì tôi cũng đã thuộc về anh ấy! Tôi thậm chí còn sinh cho anh ấy hai đứa con rồi. Chu Thích, cậu ưu tú như vậy, tôi không xứng với cậu đâu…..”“Mặc kệ! Tôi không ngại! Tôi chỉ thích em…..” Bàn tay to lớn của Chu Thích tiến về phía cổ áo của cô, dùng sức giật mạnh xuống.“ Cút ngay! Cậu….. Tên biến thái này….. Cút ngay…..” Thấy khuyên bảo không có hiệu quả, Tiểu Ngưng một tay giữ chặt lấy cổ áo, một tay tùy tiện cầm lấy thứ gì đó, đập tới tấp lên đầu Chu Thích.Chu Thích đem gối ném xuống đất, khóe miệng cười tà, nhìn cô trên giường, chậm rãi cởi bỏ quần áo của mình: “ Lục Giai Ngưng, em tốt nhất nên tiết kiệm sức lực của mình đi thì hơn. Bởi vì, em sẽ chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi đâu!”Lục Giai Ngưng chậm rãi lùi về phía đầu giường, quơ lấy chiếc đèn để bàn dùng sức đập lên trán Chu Thích: “ Chu Thích, cái tên biến thái này…..Đi chết đi….”Cùng một lúc hô to thì Lục Giai Ngưng cũng đem cây đèn đập tới tấp vào Chu Thích. Lập tức một dòng máu tươi chảy xuống tử trán hắn. Hắn đưa tay lên, nhìn thấy màu đỏ của máu trong lòng bàn tay mình, ánh mắt trở nên mơ hồ, thở hổn hển: “ Em dám đánh tôi? Lục Giai Ngưng, như vậy là không ngoan. Phụ nữ thì cần phải ôn nhu, ngoan ngoãn trở thành người phụ nữ của tôi đi!”Nói xong, hắn giơ cao tay, nhằm thẳng hướng gương mặt của Lục Giai Ngưng.Bốp.Một cái bạt tai nặng nề rơi xuống gương mặt của Lục Giai Ngưng. Trong nháy mắt, một giọt máu tươi chảy ra tử khóe miệng của cô.Lúc hắn muốn tiến lên chế trụ cô một lần nữa thì cửa phòng bị mở tung ra. Vài người đàn ông cao to xuất hiện. Chu Thích vẫn còn đang dữ dội với Lục Giai Ngưng thì sững sờ nhìn mấy người đàn ông trước mặt.“ Chết tiệt! Mày thả cô gái của tao ra!”Đường Hạo hô to một tiếng, lạnh lẹn như con báo con nhảy thẳng lên giường, một đấm đánh bay Chu Thích xuống giường, sau đó đá thêm cho hắn vài cước: “Mày dám dùng thủ đoạn đê tiện chạm vào cô gái của tao sao?”Mỗi cước Đường Hạo đều dùng hết sức đến liều mạng.Trên người Chu Thích đã đầy vết máu. Hắn đứng dậy, lung la lung lay lau đi vết máu trên khóe miệng, tức giận hô lớn: “Đường Hạo, đừng có nói tao thủ đoạn hạ lưu, tao còn phải cam bái hạ phong so với mày! Là mày, chính mày đã đoạt đi người con gái của tao!”“Hỗn đản….” Đường Hạo vung nắm đấm lên, giáng thẳng vào mặt của Chu Thích.Chu Thích nhìn sang bên cạnh, sau đó cười khẽ: “Đường Hạo, nói cho mày biết! Cô ấy đã là người phụ nữ của tao rồi……Ha ha ha…..”Tiếng cười càn rỡ của hắn chưa được mấy giây thì đã đông kết lại. “A…” Chỉ nghe thấy hắn kêu lên thảm thiết một tiếng, sau đó người ngã nằm vật xuống đất.Đông Trì, Canh Duy Á, và Lục Phong, mỗi người đều chân đấm tay đá toàn lực đối với người đàn ông nằm trên mặt đất. Ba đánh một, tuy không quang minh cho lắm, nhưng đối với một tên vô lại, quang minh chính đại là chuyện dư thừa.Cô gái nằm trên giường nhìn thấy Đường Hạo. Trong khoảnh khắc mọi khủng hoảng lúc trước đều tản biến, thì thào gọi tên hắn: “Đường Hạo….Đường Hạo…..”Đường Hạo đem áo khoác ngoài của mình cởi ra, choàng lên người cô, sau đó ôm lấy cô vào lòng:“ Đừng khóc! Đừng khóc! Chúng ta bây giờ trở về nhà!”Tiểu Ngưng hoàn toàn phó thác mình cho Đường Hạo, hai tay ôm lấy người hắn, vùi mặt sâu vào trong ngực hắn.Lúc Đường Hạo đưa Bạch Phương Úc về đến nhà thì trời cũng đã rạng sáng. Nhưng hai đứa bé vẫn còn ngồi trong đại sảnh, hai mắt mở to.“ Ba, cô có sao không? Cô, cô, cô có sao không ạ?” Dương Dương nắm lấy tay Bạch Phương Úc, thẫn thờ hỏi.“ Cô, cô, chúng cháu rất nhớ cô! Thật sự rất nhớ cô!” Nhị Nhị vừa lau nước mắt vừa nói.Lục Giai Ngưng nhìn hai đứa con của mình, nước mắt rơi ra ngoài càng lúc càng nhiều. Cô giống như chỉ muốn ngay bây giờ được nghe chúng gọi ‘mẹ’. Nhưng bây giờ là rạng sáng, quần áo chính mình lại đang mất trật tự, vì không muốn dọa bọn trẻ, cô đành cố gắng đè nén xúc động trong lòng xuống: “Dương Dương, Nhị Nhị! Các con mau đi ngủ đi! Cô chỉ là hơi mệt mỏi thôi, không có chuyện gì! Ngoan…..”Nhị Nhị nhìn chằm chằm vào ‘cô’ đang được ba ôm ở trong ngực, không tin hỏi: “Thật không ạ? Thật sự là không có chuyện gì sao?”“Thật! Cô thật sự không có chuyện gì mà! Không tin con thử hỏi ba xem!” Tiểu Ngưng nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của Nhị Nhị, một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống- Cảm ơn anh Lương! Thật sự rất cảm ơn anh! Thật không ngờ anh ấy lại đem cô bé trở về đây. Cô biết rõ anh Lương coi Nhị Nhị là đứa con gái bảo bối của mình, đưa con bé trở về chắc chắn ngàn vạn lần không nỡ. Cô hiện tại cũng không dám nghĩ đến chuyện giống như…..nếu cô vẫn cứ mất trí nhớ, anh Lương không đưa Nhị Nhị trở về thì chẳng phải cô sẽ mất đi đứa con gái của mình rồi hay sao? Cả đời này không thể nhớ nổi ra các con của mình.Đường Hạo lập tức hiểu ý của Lục Giai Ngưng, sau đó nói với bọn nhỏ: “ Nhanh lên đi ngủ! Cô ấy không có chuyện gì! Các con còn bao nhiêu chuyện muốn hỏi cô thì ngày mai có thể hỏi! Đi, trở về phòng ngủ đi!”Nghe được ba nói như vậy, hai đứa trẻ cũng đã yên tâm hơn. Bọn nó lên lầu trước, lạch ca lạch cạch trở lại phòng ngủ của chính mình.Mà Đường Hạo ôm người phụ nữ của mình trong lòng, cũng bước lên theo.Đường Hạo đem Lục Giai Ngưng đặt trên giường lớn, sau đó ở trên mặt của cô ấn xuống một nụ hôn: “Anh đi chuẩn bị nước tắm cho em! Không phải sợ, mọi chuyện đã có anh ở đây rồi!”Lục Giai Ngưng nhìn người đàn ông gần mình trong gang tấc, không muốn hắn rời đi: “ Đường Hạo, đừng rời xa em! Xin đừng bỏ em lại….”Đường Hạo dừng động tác lại, đứng ở bên giường tùy ý để cho cô ôm lấy mình mà khóc. Hắn khẽ vuốt cái đầu nhỏ của cô, xoa lấy mái tóc mềm mại: “ Anh không đi! Không đi! Tin tưởng anh! Không có chuyện gì cả! Tên Chu Thích trứng thối kia sẽ không bao giờ làm tổn thương em được nữa!”Lục Giai Ngưng đem khuôn mặt vùi vào eo bụng của hắn. Nước mắt rất nhanh đã thấm ướt cả quần áo. Một năm rồi! Một năm rồi cô mới lại được nhìn thấy hắn, thật sự rất nhớ hắn.Đường Hạo nhìn cô khóc lóc thương tâm thảm thiết, cho rằng Chu Thích kia đã thật sự làm gì cô rồi sao?Hắn đau lòng vỗ nhẹ lưng cô, an ủi nói: “ Phương Úc, vô luận phát sinh chuyện gì, anh đối với em cũng không hề thay đổi! Ngoan, đừng khóc nữa!”Chương 326
Edit: Meimoko_______Lục Giai Ngưng đột nhiên ngừng khóc, nhẹ nhàng đẩy hắn ra, đầu rũ xuống: “ Anh mở nước tắm đi! Em không có chuyện gì rồi!”Đường Hạo lo lắng nhìn cô: “Ừ!” Sau đó hắn chậm rãi lùi về phía sau, xác định cô không có chuyện gì thì mới đi vào phòng tắm. Không lâu sau, phòng tắm truyền đến những tiếng nước chảy ào ào.“Được rồi! Anh ôm em đi tắm rửa nhé!” Đường Hạo lộn trở lại bên người ‘Bạch Phương Úc’, bàn tay đưa đến bên người cô chuẩn bị ôm lấy.“Không cần! Tự em có thể làm được!” Lục Giai Ngưng đẩy bàn tay của hắn ra, tâm tình hạ xuống, càng không giống như đang nói giỡn.Đường Hạo cho rằng cô vừa mới có chuyện nên bây giở muốn ở một mình cũng tốt: “ Được rồi!”Lục Giai Ngưng khoác áo khoác của hắn, bước chân không ổn định đi đến phòng tắm.Đường Hạo có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi cô nhưng chỉ sợ lại làm cô kích động. Đáng chết! Chu Thích chết tiệt, hắn ta rốt cuộc đã làm gì cô rồi? Kỳ thật, vô luận xảy ra chuyện gì hắn cũng không để ý, hắn chỉ sợ cô bị tổn thương thôi!Đi vào xối nước một lúc, Tiểu Ngưng mới ngâm mình trong bồn nước ấm,. Ở dưới mặt nước, cô cố gắng kìm nén sự bực bội.Từng mảnh ký ức trong suốt một năm qua, từng ly từng tí đều chậm rãi hiện lên trong đầu cô, xâu lại thành một chuỗi rất nhanh.Lúc cô tỉnh dậy sau cơn hôn mê, những đôi mắt lo lắng sợ hãi đập ngay vào mắt cô. Cô sao có thể quên ba mẹ Bạch gia nắm thật chặt tay cô, khóc lóc khổ sở. Sao có thể quên được, bọn họ đã ở bên giường bệnh tận tình chăm sóc cô như thế nào.Loại chân tình cảm nhận được kia tuyệt đối không phải là giả dối. Nhưng hết thảy mọi chuyện lại thực không phải như vậy. Sự thật luôn tàn khốc. Bọn họ rõ ràng biết cô không phải là Bạch Phương Úc, vì sao lại không nói cho cô biết? Tại sao lại đem mình trở thành Bạch Phương Úc? Vì sao không nghe thấy bọn họ có bất cứ hành động gì đi tìm Bạch Phương Úc? Chẳng lẽ bọn họ đối với Bạch Phương Úc không có chút thương tâm tình cảm nào hay sao?Rõ ràng thoạt nhìn thì là cha mẹ thiện lương, kết quả lại là đằng sau sự thiện lượng đó lại ẩn giấu một âm mưu. Hết thảy những chuyện này khiến cô không sao tiếp nhận nổi.Ông trời thật nhẫn tâm, vừa mới để cho cô nhận lại người chị gái song sinh sau bao nhiêu năm, chưa được vài giờ thì cả hai đã phải chia xa, âm dương cách biệt.Lục Giai Ngưng đột nhiên ngẩng đầu lên từ trong mặt nước, hai tay che lại cặp môi đỏ lộ ra bi thương, cô tránh ở trong phòng tắm khóc lớn. Những tiếng nức nở nghẹn ngào cùng những giọt nước mắt trào ra từ kẽ tay của cô.Bạch Phương Úc hiểu cuộc sống như vậy, một cô gái tràn đầy nhiệt huyết và tình yêu đối với thế giới này, vì sao ông trời lại tàn nhẫn cướp đi cuộc sống của cô ấy? Vì sao lúc đó cô ấy không hề chạy đến?- Lục Giai Ngưng nhắm nghiền hai mắt, trong tích tắc nước mắt lại tuôn trào như đê vỡ chảy xuống gò má của cô, dọc theo mu bàn tay nàng mà rơi xuống.“ Bạch Phương Úc, là em không tốt! Là em không nắm chặt lấy tay chị! Là em không túm chặt lấy tay chị……..” Cảm giác đau lòng mãnh liệt tự nhiên sinh ra, tuy là đau lòng muộn sau một năm.“Phương Úc! Phương Úc! Tắm xong chưa?” Tiếng đập cửa của Đường Hạo vang lên. Từ trong tiếng nói của hắn có thể nghe ra hắn đang lo lắng cực kỳ.Lục Giai Ngưng rất nhanh nhúng mặt vào trong nước ấm, xóa đi nước mắt trên mặt, đồng thởi cũng che giấu cả vè bi thường, nói: “ Tắm xong rồi! Lát đi ra ngoài!”Hiện tại, nghe miệng hắn gọi ‘Phương Úc’, hai chữ này làm cho cô thật sự thấy không được tự nhiên, trong lòng không thoải mái.“Anh vào đưa em quần áo để thay này!” Đường Hạo vặn mở tay cầm trên cánh cửa, thản nhiên đi vào phòng tắm.Lục Giai Ngưng nhìn thấy hắn đi vào tự nhiên như vậy, vốn muốn đứng lên, nhưng thân thể cứ bất di bất dịch ở trong bồn.Cô mặt lạnh nhìn hắn, trong đôi mắt to đem theo cả sự giận dữ: “ Để quần áo đấy rồi anh đi ra ngoài đi! Em…..tự mình có thể làm được….”Lông mày Đường Hạo nhăn lại thật sâu, là vì quan hệ với Chu Thích khiến cảm xúc của cô đột biến hay sao? Nếu như là lúc trước, cô nhất định sẽ bắt hắn dùng khăn lau nước trên người giúp, sau đó giúp cô mặc cả quần áo nữa. Không giống như bây giờ, cô coi hắn chẳng khác gì kẻ xa lạ, thậm chí giống như kẻ địch: “Phương Úc! Đừng nghĩ đến chuyện lúc trước có được không? Mọi việc hết thảy sẽ qua nhanh thôi! Hơn nữa, anh cũng không muốn em để ý đến chuyện tên Chu Thích chết bằm kia vừa làm!”Lục Giai Ngưng né tránh bàn tay hắn đang muốn tiến lại gần mình, sắc mặt trùng xuống: “ Không có chuyện gì?! Chỉ tự anh nghĩ như vậy!”Lởi nói của hắn khiến người cảm động, nhìn mặt hắn chắc cũng không khó đoán ra, Đường Hạo nhất định đang nghĩ cô và Chu Thích đã có chuyện gì đó. Nguyên lai hắn yêu mến chính là ‘Bạch Phương Úc’, cho dù cô có bị Chu Thích làm gì rồi thì hắn cũng có thể bao dung mà bỏ qua.Trái tìm Lục Giai Ngưng nhịn xuống cảm giác chua xót đang nổi lên, hơn nữa loại mùi vị chua xót này còn không ngừng lan tỏa ra trong lồng ngực. Cả lồng ngực đều là mùi vị này làm cho cô thật sự hít thở không thông.Cô càng lãm đạm lại càng khiến Đường Hạo thêm lo lắng. Hắn không thể để cho cô vừa bị thương tổn lại tiếp tục phải đè nén sự ủy khuất đó trong lòng. Cho nên, Đường Hạo nhấc cô từ trong bồn tắm ra, dùng khăn tắm khô lau sạch nước, cuốn lấy cả người cô.“Anh đừng có động vào tôi! Tôi không muốn…..” Lục Giai Ngưng kịch liệt giãy dụa, hai tay dùng sức đánh vào lồng ngực của hắn. Hiện tại hắn cứ mở miệng là ‘Bạch Phương Úc, Bạch Phương Úc’, căn bản không có xem cô là Lục Giai Ngưng, Cô không cần hắn động vào cô, không muốn…..“Phương Úc, không phải sợ! Anh không thương hại em1 Anh không phải là Chu Thích! Anh là Đường Hạo! Là Đường Hạo….” Hắn không để ý đến việc bị cô đánh, đóng gói ôm ngang người cô đi về phía phòng ngủ.Tửng nụ hôn thâm tình rơi xuống gương mặt cô, muốn mượn những chiếc hôn này để xoa dịu sự sợ hãi trong lòng cô: “ Phương Úc, đem những chuyện không vui trước kia quên hết đi! Từ nay anh nhất định sẽ dùng hết sức mình bảo vệ em thật tốt, không cho bất kỳ kẻ nào khi dễ em!”Hắn đau lòng nói. Nếu như không phải do hắn quá chủ quan thì tên Chu Thích biến thái kia làm sao có cơ hội bắt cóc được cô?“Em không sao cả! Chỉ là hiện tại không muốn anh động vào em! Đừng đụng vào em….” Lục Giai Ngưng không hợp tác, cố gắng tránh mặt đi, hơn nữa những móng tay dài còn cào lên cả mặt của hắn. Bất quá, cô cũng không đau lòng, ai bảo người đàn ông này gặp một người thì yêu một người. Hắn làm sao có thể đơn giản đi thích một cô gái khác nhanh như vậy? Dù cho, người tiếp xúc với hắn chính là cô, cô cũng không chấp nhận được.Đường Hạo nhịn xuống đau đớn trên mặt, đem cô đặt trên giường lớn.. Vì phòng ngừa cô lại giống như con mèo, cào cấu làm loạn, hắn chế trụ hai tay cô, đặt lên trên đỉnh đầu.Hắn kéo chiếc chăn mỏng lên che kín người của cô, sau đó ôm chặt lấy cô: “ Phương Úc, mọi chuyện đã là quá khứ cả rồi! Không phải sợ….Anh yêu em! Suốt đời vẫn mãi yêu em!”Một lời thề này càng khiến Lục Giai Ngưng thêm nổi giận. Cô dùng chân đá mạnh vào Đường Hạo, mặt mũi đầy phần nộ nói lớn: “ Anh….. Tên đàn ông phụ lòng đáng ghét! Cút nay cho tôi!”Đàn ông phụ lòng đáng ghét? Những lời này ngay lập tức khiến cho Đường Hạo ngẩn ra, nghi hoặc nhìn cô.Chương 327
Edit: MeimokoTrong hai mắt Đường Hạo tràn đầy sự kích động trước nay chưa từng có, gương mặt căng cứng, nhìn chằm chằm vào cô, ngừng thở hỏi: “ Ngưng….Có phải…em đã khôi phục trí nhớ rồi, đúng không?”Lục Giai Ngưng sau khi mắng chửi hắn thì không còn sức mà trả lời nữa. Cô bây giờ chỉ muốn nghỉ ngơi, không muốn nghe thấy giọng nói của hắn.Hắn không chịu thỏa hiệp, ép buộc cô nhìn hắn, gặn hỏi: “Nói cho anh biết! Nói! Em có phải đã hồi phục trí nhớ rồi không?”“ Có chuyện gì ngày mai hẵng nói! Bây giờ em muốn đi ngủ!” Vốn không muốn nói cho hắn biết, cứ để hắn một mực chờ đợi, ai bảo hắn thay lòng đổi dạ dễ dàng như vậy? Nhưng hắn lại hỏi trong lúc này, cô không muốn nói dối, dù sao cô cũng không thể nói dối được.Thái độ thờ ơ của cô khiến Đường Hạo gầm nhẹ: “ Chết tiệt! Mặc kệ em là Lục Giai Ngưng hay Bạch Phương Úc, bây giờ em phải trả lời tôi ngay lập tức! Rốt cuộc em là ai?”Ghen trong lòng khiến Tiểu Ngưng muốn trả thù lại hắn, chính hắn muốn đoán, cô lại càng không cho hắn biết.“Anh rốt cuộc có muốn để cho em nghỉ ngơi hay không? Đường Hạo, lúc trước anh ôn nhu lắm cơ mà? Tại sao anh lại thay đổi nhanh đến chóng mặt như vậy? Anh biết rõ em vừa trải qua kinh hãi, vậy mà còn mắng em. Anh có phải là muốn em bị tâm thần phân liệt thì mới hài lòng sao?” Lục Giai Ngưng duỗi ngón tay ra, đâm vào ngực của hắn, hai mắt ướt át mông lung nhìn hắn.Chỉ cần khuôn mặt nhỏ này của cô trưng ra một chút nước mắt, Đường Hạo cũng chỉ có thể giơ tay đầu hàng: “ Được …Được,….Đừng khóc! Em nghỉ ngơi đi! Có chuyện gì để mai hẵng nói!” Hắn cố gắng đè nén sự hoài nghi trong lòng lại, thở dài một hơi.Sắc mặt Lục Giai Ngưng cũng dần hòa hoãn lại, bất quá yêu cầu của cô vẫn chưa hết: “ Đêm hôm nay chúng ta đừng ngủ chung một phòng! Em muốn được ở một mình, anh đi thư phòng ngủ đi!”Lúc trước, cô bị bọn họ đuổi đến chỗ ở của người làm, bị hắn khi dễ. Hiện tại, hắn lại đơn giản được ngủ cạnh cô. Cô thật sự không cam tâm.Sọ não ‘Bạch Phương Úc’ chắc chắn bị hư mất rồi nên mới không chờ đợi được mà ở cùng phòng với hắn. Bọn họ bất quá mới chỉ là quan hệ bạn trai bạn gái thôi, hơn nữa trong này còn có bọn trẻ, cô làm sao có thể có hành vi ngủ chung một giường, ở cùng một phòng với hắn được? Khó trách hai đứa con lại cùng ghét ‘cô’. Trong mắt bọn trẻ, ‘cô’ quả thực là quá kém. Cho nên bây giờ, cô- Lục Giai Ngưng nhất định phải chỉnh đốn lại hình tượng trong lòng bọn trẻ, ngàn vạn lần không thể để bọn nó lấy đó làm hình mẫu, nếu không tử nay về sau cô làm sao có thể giáo dục nổi các con đây?Vừa mới kéo chăn mềm chuẩn bị nằm xuống ngủ, Đường Hạo lại mờ mịt nhìn cô: “Em vừa nói cái gì?”“Em nói, chúng ta không thể ở chung một phòng! Em muốn ở một mình, mời anh đi ngủ ở phòng khác…..” Cô nhẫn nại nói, khẩu khí rất vững vàng nói thêm một lần nữa.“Anh cam đoan đêm hôm nay sẽ không đụng vào em, em có phải vẫn còn sợ hay không? Anh là Đường Hạo, em nhìn kỹ anh đi!” Hắn giữ lấy gò má cô, xoay gương mặt cô đối diện với mặt hắn.“ Em biết rõ anh là ai! Chuyện em muốn anh ra ngoài ngủ và chuyện biết anh là ai không có quan hệ gì với nhau! Mời anh ra ngoài, ngay lập tức!” Cô ngồi dậy, chỉ vào cửa phòng nói ra.“ Anh không đi…..Em bây giờ đang ở trong tâm trạng như vậy, bảo anh làm sao yên tâm để em ở lại một mình!?” Đường Hạo ngồi trên mặt giường bất động, kiên định nói.Lục Giai Ngưng nhìn những đầu mẩu thuốc lá trong gạt tàn rồi nhìn lại khuôn mặt của hắn nói: “ Em không có bị Chu Thích làm gì cả, cũng may là anh đến kịp lúc!” Cô dùng phép ẩn dụ nói cho hắn biết chính mình không có sao, không hề bị Chu Thích xâm phạm: “ Cho nên anh không cần lo lắng xem em bây giờ như thế nào! Em bây giờ chỉ muốn được ở một mình nghỉ ngơi thôi!”Lời của cô quả thật khiến hắn lấy lại được trái tim đang treo cao về lại vị trí cũ, bất quá hắn vẫn chưa có ý định rời đi. Hắn đã sớm có thói quen ôm cô lúc ngủ rồi, một người chạy đến thư phòng lạnh như băng kia, bảo hắn làm sao mà chịu được?Thấy hắn chậm chạp không có động tác gì, Lục Giai Ngưng lôi kéo chăn đơn che thân thể của mình lại, chuyển qua bên giường chuẩn bị bước xuống đất: “Nếu như anh không đi thư phòng ngủ, vậy em đành đến gian phòng khác ngủ!”Đường Hạo giữ lại thân thể cô, một lần nữa lại thỏa hiệp nói: “Em đừng đi! Nếu như em thật sự không muốn anh ở trong gian phòng này thì anh đi ra ngoài trước! Em đi ngủ đi!” Hôm nay là tình huống đặc thù, hắn sẽ theo ý của cô nhưng không phải là ngày mai cũng sẽ thế.Đường Hạo đem cô đặt lại trên giường, đắp chăn cẩn thận lại cho cô: “Em ngủ đi! Ngày mai gặp!”Khi hắn cúi xuống chuẩn bị hôn môi cô, cô lại một lần nữa tránh né: “Em muốn đi ngủ! Anh đi ra ngoài nhớ đóng cửa cẩn thận!”Đường Hạo chỉ có thể nhẹ nhàng rút tay về, lặng yên rời khỏi căn phòng.Nghe thấy tiếng cửa ‘két, cạch’ đóng lại một tiếng, Lục Giai Ngưng đang nhắm mắt liền mở ran gay lập tức, tựa đầu vào thành giường nhìn xem căn phòng rộng rãi này. Rõ ràng là cảnh quen thuộc, nhưng mắt của cô không sao nổi lên được tia kích động.Cảm giác hoàn toàn không thể nói rõ, tâm tình cũng không thể nói rõ được. Từ Bạch Phương Úc thoáng cái biến thành Lục Giai Ngưng, hơn nữa lại còn là hai đoạn ký ức bất đồng kinh nghiệm, bất đồng tính cách đồng thời xuất hiện trong đầu của cô, khiến cô cũng không phân biệt được đâu mới là chính mình.Cô xác thực là một người ít nói, đem tất cả những gì muốn nói, những tức giận kìm nén muốn phát tiết nhưng lại không thể giấu kín vào trong. Tất cả những ai oán rít gào đều chôn trong lòng ở một chỗ kín đào nhất.Mà loại tư vị giấu diếm cảm xúc ở bên trong này cực kỳ thống khổ, càng lúc càng khiến khó chịu, buồn bực.Mà cô quả thực quá lớn mật. Chủ động cầu ái, chủ động bò lên giường của hắn, chủ động cùng hắn làm nũng phát giận…..Những chuyện này cô đều nhớ chứ không quên. Những điều này vốn là những việc cô muốn làm, nhưng trước kia không có can đảm đi làm.Mất trí nhớ? Mất trí nhớ quả nhiên giúp mình phát tiết rất nhiều tâm tình- Trên mặt Lục Giai Ngưng nở nụ cười thản nhiên nhưng lại nghĩ chuyện đó có gì vui sao? Khuôn mặt tươi cười lại lập tức biến mất.Cảm giác đau lòng mãnh liệt lơ đãng hung hăng đánh tâm trạng của cô. Không! Cô sao có thể cao hứng? Cô làm sao lại có thể vui vẻ như thế được? Bạch Phương Úc đã không còn, cô làm gì có tư cách đó nữa!Cô cuồng loạn kéo chăn đơn che khuất gương mặt mình, đem chính mình ẩn nấp trong không gian nhỏ hẹp.*****************Đường Hạo nằm trên chiếc giường đơn trong thư phòng, lật người đi lật người lại cũng không sao ngủ được. Trong lòng hắn thì đang không ngừng suy đoán: liệu có phải cô ấy đã hồi phục trí nhớ rồi hay không?“Lục Giai Ngưng, em nhất định là đã hồi phục trí nhớ! Là em, chính em đang toan tính tra tấn tôi!”Đem chuyện lúc trước cẩn thận suy nghĩ lại một lần, hắn chắc chắn nói. Kế tiếp lại không khỏi lo lắng, nghĩ tính cách của cô liệu có đại biến một lần nữa hay không? Nghĩ cô lại đem tất cả những chuyện đau lòng trước kia giấu vào trong lòng, hắn một lần nữa lại đau khổ không thôi.Nhưng, bất luận con người của cô có như thế nào, cũng đều là người đàn bà của hắn, là người phụ nữ hắn yêu.Chương 328
Edit: Meimoko_____Lục Giai Ngưng từ sáng sớm đã bắt đầu bận bịu trong bếp. Tuy lúc vẫn còn là Bạch Phương Úc, cô cũng không quên thói quen này nhưng hôm nay khi chuẩn bị làm bữa sáng cô lại có cảm giác không giống bình thường.Rốt cuộc, cô cũng đợi được đến ngày này, chờ đợi được cùng hai đứa con thân yêu và hắn sống chung một chỗ. Chỉ tiếc là thân thế của Nhị Nhị lại không phải do cô nói cho nó biết. Bất quá, như thế này cũng tốt, cô cũng không cần phải giải thích quá nhiều việc.Mùi thơm truyền ra từ phòng bếp khiến hai đứa trẻ nối bước nhau tiến vào.Dương Dương nhìn trộm bóng người đang bận rộn kia, miệng chậm rãi vểnh lên. Không phải là cảm giác chán ghét mà là người ở trước mặt đây khiến nó như được nhìn thấy bóng hình của mẹ.Hai ngày trước nó không có nhìn kỹ. Thật ra, vẻ bận rộn lúc làm việc của ‘cô’ trông giống mẹ cực kỳ.Nhị Nhị tránh ở bên vách tường, nói với đứa em trai: “ Kỳ thật, em xem không phải cô ấy cũng rất tốt hay sao? Từ tờ mờ sáng đã thức dậy làm bữa sáng cho chúng ta. Mà bữa sáng cô ấy làm có hương vị rất giống mẹ….” Nhị Nhị có chút thật xin lỗi em trai của mình, sau đó ấp úng nửa ngày mới nói: “ Chị nghĩ, chị sẽ chấp nhận cô ấy làm mẹ của chúng ta…. Chị là con gái….cần có mẹ…..”Có mẹ ở bên, ít nhất lúc tắm rửa sẽ rất thuận tiện, mẹ sẽ giúp đấm bóp lưng. Hiện tại cô bé kêu ba giúp nhưng ba tuyệt đối không đồng ý. Mà mẹ còn có thể giúp cô bé chải tóc thật là đẹp, có thể đi phố mua nhiều quần áo đẹp cho cô bé. Những chuyện này, ba đều không thể làm tốt được.Dương Dương nhìn Nhị Nhị, không có nói đồng ý, cũng không có nói không đồng ý. Bởi vì, chính nó cũng đang do dự, chưa xác định bản thân đang mong muốn gì.Dương Dương chạy đi đến một chỗ khác trước, sau đó khoát khoát tay với Nhị Nhị, ý bảo cô bé đi ra bên ngoài. Nhị Nhị cũng chạy theo, đến chỗ không có ai.Dương Dương vừa đạp vào bức tường, vừa buồn buồn hỏi: “Chị thật sự chấp nhận cô ấy sao?”Nhị Nhị thành thực gật đầu: “Cô ấy rất giống mẹ, không phải sao? Có lẽ cô ấy chính là người được mẹ phái tới chăm sóc cho chị em chúng ta!”“ Nhưng….em cảm thấy như thế là phản bội lại mẹ….Nhị Nhị…nhưng mà…em cũng thấy thích cô ấy…..”Dương Dương khó xử rơi nước mắt. Trước mặt chị gái mình mà rơi nước mắt có lẽ cũng chẳng phải là chuyện dọa người gì. Nó thật sự bây giờ không biết bản thân như thế nào, vừa muốn tiếp nhận cô ấy là mẹ, nhưng cũng vừa cảm thấy thật có lỗi với mẹ mình.“ Nhưng….em thử nghĩ em, ba còn trẻ như vậy, cả đời này chắc sẽ muốn kết hôn, nhất định muốn lấy vợ. Nếu quả thật phải chọn, chị tình nguyện chọn cô Bạch, em nói đi, có phải không?”Dương Dương mở to hai mắt, không rõ hỏi: “ Vì sao lại phải kết hôn? Vì sao lại không thể cưới vợ? Ba của chúng ta có hai đứa con là chúng ta chẳng lẽ còn chưa thấy đủ? Nhất định phải muốn kết hôn sao?”“Em….cái vấn đề này không phải là quá rõ rồi ư? Chẳng lẽ em không thấy trên TV hay sao? Một người bình thường với một người bình thường, sống với nhau thì đương nhiên là muốn kết hôn. Một người mất đi, đương nhiên người còn lại phải cố gắng mà sống tốt! Giống như ba của chị, sau khi mẹ chị qua đời, ba ở Mĩ cũng tìm bạn gái đấy thôi!” Nhị Nhị đặc biệt nhấn mạnh từ ‘ba của chị’, ám chỉ Lương Bân, “ Em không thể nói ba của chị không yêu mẹ chị được, nghĩ rằng ba quên mẹ rồi sao? Nghĩ về một người mất đi, chỉ cần tưởng nhớ trong lòng chúng ta là được rồi!”Cô bé khuyên ba mau chóng đi tìm bạn gái, bởi lẽ cô bé không muốn để ba mình cô đơn lẻ loi. “Còn nữa, sao em không suy nghĩ cho ông bà nội? Bọn họ vì sao mỗi ngày lại cao hứng như vậy? Cũng bởi vì họ quan tâm cho nhau, chăm sóc cho nhau! Chẳng lẽ em muốn ba ở một mình cả đời ư? Suốt này chỉ bưng lấy cái TV mà sống….”“ Chị nói cũng đúng…..Được, em đồng ý chập nhận cô Bạch! Em đồng ý!” Nghe xong lời Nhị Nhị giảng đạo một hồi, Dương Dương gật mạnh đầu.“Ừ…!”Nhị Nhị vui vẻ nở nụ cười: “ Chúng ta bây giờ đi nói luôn với cô ấy đi! Nói muốn cô ấy làm mẹ của chúng ta, được không? Cô ấy là người rất tốt, vạn nhất trở thành mẹ người khác thì sao?”“Không đâu! Cô ấy bây giờ còn ở nhà chúng ta kia mà! Đâu có ý chạy ra ngoài!” Nhị Nhị vừa nói như vậy, Dương Dương đã có chút sốt ruột. Không được, khó khăn lắm nó mới ‘chọn’ được một người để làm mẹ của nó, không thể để cho người khác nhanh chân hơn được.“ Cái này đâu nói trước được! Em không thấy trên TV bây giờ rất thịnh hành sao? Người ta quen nhau vài giờ đã có thể đi kết hôn với nhau được rồi! Nếu chúng ta không nhanh giúp ba một tay, vạn nhất cô ấy bị người khác cướp đi thì sao?” Nhị Nhị cầm lấy tay Dương Dương, vội vàng chạy ra từ chỗ phòng nghỉ.“Nhanh lên! Nhanh lên!” Lần này, Dương Dương cũng không do dự nữa, thậm chí bước chân thoăn thoắt còn nhanh hơn cả Nhị Nhị. Giống như bây giờ trong mắt bọn chúng, chọn một người mẹ cũng giống như chọn một loại rau sạch trong chợ, không nhanh chân là có kẻ khác đến cướp mất.Vừa mới đặt các món điểm tâm lên bàn ăn, Lục Giai Ngưng kinh ngạc nhìn hai bảo bối trước mắt: “Các con….nói cái gì?”Dương Dương và Nhị Nhị cùng nhìn thoáng qua lẫn nhau, sau đó trăm miệng một lời, ăn ý nói: “ Cô làm mẹ của chúng cháu có được không ạ?”‘Đương nhiên, mẹ vốn là mẹ của các con mà!’- Lục Giai Ngưng điện cuồng gào thét trong lòng. Chỉ là, bây giờ cô chưa nghĩ ra được phải nói thế nào cho bọn trẻ hiểu hết mọi chuyện.Thấy cô không trả lời ngày, Nhị Nhị và Dương Dương có chút gấp gáp hỏi: “ Cô, có phải cô cảm thấy bọn cháu không ngoan hay không? Cô yên tâm, từ giờ bọn cháu sẽ ngoan cực kỳ, tuyệt đối không bắt nạt cô nữa đâu!” Nhị Nhị kéo lấy tay của ‘cô’ trước, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đây khát vọng ngẩng lên nhìn ‘cô’.Nhìn Nhị Nhị trưng khuôn mặt nhỏ nhắn ra, khiến Lục Giai Ngưng khát vọng cỡ nào muốn được nghe một tiếng gọi ‘mẹ’ từ cô bé. Lúc nghe Dương Dương gọi mẹ, cô cũng mong được nghe Nhị Nhị gọi một tiếng như thế dù chỉ là một lần.Ký ức trong quá khứ mãnh liệt tràn về giống như hình thành một chất lỏng, mạnh mẽ xông ra khỏi mắt cô, rất nhanh làm ướt mi. Giơ tay lên, nhẹ vuốt mái tóc của Nhị Nhị, Lục Giai Ngưng nghẹn ngào hỏi: “ Con thật sự nguyện ý gọi cô là ‘mẹ’ ư?” Con không trách mẹ đã đem con đi làm con người ta sao?- Câu sau cô không dám hỏi, cô sợ cô bé nghe xong sẽ hận cô.Nhị Nhị dường như rất sợ ‘cô’ không tin, vội vàng gật đầu lia lịa: “ Đương nhiên là cháu nguyện ý! Cô, cô có đồng ý cho cháu gọi cô là mẹ không ạ?”Lục Giai Ngưng cũng lập tức gật đầu, giống như sợ đứa trẻ sẽ đổi ý: “ Nguyện ý, cô đương nhiên là nguyện ý rồi!”“Mẹ….Mẹ….” Đã lâu không gọi một tiếng ‘mẹ’, Nhị Nhị gọi tiếng đầu tiên cực kỳ thấy mất tự nhiên, nhưng tiếng thứ hai cô bé gọi lớn tiếng, tựa như vỡ òa cảm xúc trong lòng.Chương 329
Edit: Meimoko_______Lục Giai Ngưng ngồi xổm xuống, ghì chặt thân thể nhỏ bé của Nhị Nhị vào lòng, nước mắt nóng hổi rơi trên gò má của cô: “ Ừ! Nhị Nhị! Mẹ là mẹ của con! Mẹ là mẹ của con…..”“Mẹ, mẹ nhất định không được lừa con! Nhất định không được thay đổi đấy nhé!” Không có cảm giác được sự kích động của ‘cô’, Nhị Nhị thoáng đẩy ‘cô’ ra, nhìn chằm chằm vào gương mặt của ‘cô’: “ Vậy từ nay cô chính là mẹ con! Không được thay đổi!”“Không thay đổi! Không thay đổi! Nhất định là không thay đổi!” Cô thật vất vả mới có thể khiến cho Nhị Nhị gọi mình bằng mẹ, làm sao có thể thay đổi được.Nhìn xem ‘cô’ đang ôm Nhị Nhị, hôn Nhị Nhị, Dương Dương đứng ở một bên cảm thấy bản thân nó như bị bỏ rơi. Bởi vì ghen tị nên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó đỏ hồng lên, bổ nhào đến chỗ hai người: “ Cô, có phải cô chỉ thích mỗi mình Nhị Nhị không?”Lục Giai Ngưng đang ôm Nhị Nhị ngẩng đầu lên, nhìn xem con trai mình đang giận dỗi. Bảo bối lớn lên trong vòng tay của cô, chỉ nhìn vào ánh mắt của nó là cô biết nó đang nghĩ gì. Lục Giai Ngưng ngừng khóc ngay, cố gắng nở ra nụ cười thật tươi, sau đó kéo con vào sát người mình. Cô hôn liên tiếp lên khuôn mặt nhỏ bé đang giận, nói: “ Cô đương nhiên là cũng yêu mến Dương Dương. Nhưng mà, Dương Dương này, Nhị Nhị đã gọi cô là mẹ rồi, chẳng lẽ con cũng vẫn định gọi cô là ‘cô’ mãi sao?”Dương Dương có vẻ khó xử, nhìn Nhị Nhị, sau đó lại nhìn ‘cô’, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Mẹ………..”Thật tốt quá! Mẹ không có mất đi các bảo bối của mẹ. Mẹ cũng không hề quên các bảo bối của mẹ đâu!- Lục Giai Ngưng trong lòng không ngừng lần lượt lặp đi lặp lại- Cảm ơn ông trời đã giúp con hồi phục lại trí nhớ!Bất quá, nghĩ đến con trai sống bên mình hơn bảy năm trời lại không nhận ra mẹ của nó, trong lòng Lục Giai Ngưng có chút khổ sở. Nhận không ra mẹ thì thôi, lại còn không ít lần trêu chọc mẹ của nó, cô thật sự muốn phát mông cho nó vài cái.Lục Giai Ngưng thay đổi ánh mắt, sau đó cố ý hỏi: “ Con đã gọi cô là mẹ, vậy….con không định nói lởi xin lỗi mẹ hay sao?”“Cháu……” Dương Dương khó xử không biết phải trả lởi như thế nào: “Cháu…..”“Con không sợ mẹ con sẽ tức giận hay sao?” Nhìn con trai đang nhíu mày khó xử, Lục Giai Ngưng đột nhiên cảm thấy tâm tình tốt lên đôi chút.“………….” Dương Dương khó xử nghĩ xem muốn hay không muốn ‘cô’ trở thành mẹ mình.“Vậy làm sao đây? Hử? Dương Dương?” Thật là một đứa con ngốc nghếch, khiến cô cảm thấy mình làm mẹ quá thất bại. Con của cô lại không hề nhận ra cô.“Cô có phải không muốn làm mẹ của cháu không? Nếu là như vậy….., cháu sẽ vẫn gọi cô là ‘cô’!”Dương Dương cong cánh môi khổ sở nói.Mặc quần áo tây trang chỉnh tề bước xuống lầu, Đường Hạo nói với đứa con trai đang khổ sở của mình: “ Dương Dương, mẹ con lại trêu chọc con sao? Mẹ con chính là mẹ con!”Hai đứa trẻ không để ý đến lời của ba bọn nó nói. Chúng đơn giản chỉ hiểu, ba đang muốn nói….cô sẽ trở thành mẹ của bọn nó!“Ba, con đồng ý tiếp nhận mẹ mới, hì hì……” Nhị Nhị chạy nhanh như cơn gió đến bên người ba của mình. Cô bé theo thói quen ấn xuống gương mặt của ba một nụ hôn, sau đó ngước má lên chờ ba hôn lại mình.Đường Hạo cũng hôn xuống gương mặt của cô con gái, sau đó dẫn cô bé đi về phía Lục Giai Ngưng.Lục Giai Ngưng nhìn bọn họ từ từ đi về phía mình, chậm rãi đứng thẳng người, ra vẻ tự nhiên nói: “Ăn điểm tâm đi, sau đó còn đi làm!”“Hôm nay có chuyện quan trọng hơn, anh sẽ không đi làm!” Bây giờ, cô chính là nhiệm vụ thiết yêu nhất của hắn, chứ không phải là công việc.“Ah? Em hôm nay còn chuyện phải làm…. em ăn cơm trước đã!” Lục Giai Ngưng nhanh chóng ngồi vào chỗ của mình, đồng thời cũng rất nhanh gọi bọn họ đến ăn cơm: “ Dương Dương, Nhị Nhị! Mau lại ăn cơm nhanh lên! Nếu không nguội hết mất thôi!”Đường Hạo không ngồi vào vị trí trung ương giống như mọi khi mà ngồi xuống ghế bên cạnh cô, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào cô. Phụ nữ này! Lòng dạ ngày càng sâu, tại sao vẫn có thể bình thản như vậy?Được! Vậy hắn cũng muốn chờ xem cô chịu được đến khi nào!Lục Giai Ngưng ăn được hai miếng điểm tâm, bất an nhìn hắn: “ Anh đừng có nhìn em như vậy có được không? Nếu cứ nhìn như vậy em chẳng nuốt nổi thứ gì mất!”“Anh thấy khẩu vị của em vô cùng tốt đấy chứ! Trong lòng thì đang lo nghĩ chuyện quan trọng thế mà vẫn thản nhiên dùng vẻ mặt không chút lo âu mà ngủ ngon lành, ăn ngon lành…..” Đường Hạo nói móc, đôi mắt chưa có dời khỏi người cô một chút.Lục Giai Ngưng không có phản bác lại lời của hắn, trong lòng có chút tức giận, hắn tại sao lại nhìn thấu được lòng mình như thế? “ Anh ăn điểm tâm trước đi có được không?”“Đừng nóng vội….” Đường Hạo nhìn thoáng qua mọi thứ trên bàn, sau đó ánh mắt lại chuyển về người của cô.“ Ba, cô đã đồng ý làm mẹ của chúng con rồi! Ba và cô bao giờ thì kết hôn ạ? Nhanh lên có được không? Tổ chức vào ngày nghỉ đi ba, như vậy chúng con sẽ được làm tiểu hoa đồng!” Nhị Nhị bắt đầu mặc sức tưởng tượng – Ha ha, cô bé thích nhất là được làm tiểu hoa đồng, bởi vì được mặc váy áo thật xinh, bởi vì cô bé sẽ giống như Bạch Tuyết trong truyện cổ tích….Lời nói của Nhị Nhị làm Tiểu Ngưng suýt chút nữa phun hết chỗ sữa trong miệng ra. Đường Hạo săn sóc cầm khăn lau cho cô: “Xem em kìa, lời của con mà cũng khiến em kinh ngạc đến thế sao?”“Ư…. Em chưa có nói sẽ gả cho anh!” Lục Giai Ngưng vội vàng nói ra. Bây giờ bọn họ bàn chuyện kết hôn là quá sớm. Hơn nữa, hắn lại là một tên đàn ông có mời nới cũ, chỉ có bề ngoài, cô làm sao có thể giao phó bản thân mình cho hắn?“Không gả cho anh?” Hắn khó hiểu nghi ngờ hỏi.“Đúng!” Cô quăng cho hắn một câu trả lời vô cùng kiên định.Nhưng cô không biết, lúc cô nói một tiếng ‘đúng’ này, không khí trong phòng đột nhiên như có bom nổ.“Cô…không, mẹ, mẹ đã đáp ứng làm mẹ của con rồi, tại sao còn không muốn lấy ba con làm chồng? Không được, mẹ nhất định phải là vợ của ba con! Nhất định phải làm vợ của ba con!” Nhị Nhị lớn tiếng nói trước.“Cô, cô không làm vợ của ba cháu thì làm sao mà làm mẹ của bọn cháu được? Hơn nữa, cô không phải là rất muốn được ở cùng một chỗ với ba cháu hay sao? Vì sao lại đột nhiên nói không muốn gả cho ba cháu?” Dương Dương bổ sung thêm.Đường Hạo nhíu mày- hai đứa con của mình mới giỏi làm sao! Ba của tụi nó đây còn chưa chủ động nói, hai đứa đã hiểu rõ vấn đề, lên trước hỏi mẹ của chúng.Lục Giai Ngưng bị hai đứa con hỏi đến á khẩu không trả lời được, ấp a ấp úng: “ Mẹ….mẹ….”“Ừm, như thế nào? Trẻ con con biết rõ đạo lý, nếu em không làm vợ anh thì làm sao có thể trở thành mẹ của bọn trẻ? Hử, em thử nói cho tôi nghe xem nào?” Đường Hạo khẽ nhếch mày kiếm lên. A ha, hắn bây giờ còn chưa nhắc đến chuyện cô là Lục Giai Ngưng đâu nhé!satruyen“Em….không biết!” Bị hỏi dồn, Lục Giai Ngưng chỉ có thể trả lời cho xong chuyện, sau đó vùi đầu vào ăn tiếp chỗ thức ăn nhiều như núi trên bàn.Muốn nói, trước mắt cô cần phải lấp đầy cái bụng, sau đó mới có sức mà nói.Chương 330
Edit: Meimoko______Lẩn thẩn quá!!!!! Sorry mọi người!!!Khi mọi người đặc biệt chiếu cố ăn cho xong bữa sáng, Lục Giai Ngưng lại bắt đầu bận rộn thu dọn bát đĩa, mượn cớ này để thoát khỏi sự truy vấn của Đường Hạo. Bất quá, cô vừa mới bưng được mấy cái bát đũa lên đã bị một bàn tay khác kéo lại. ‘Ầm!’, bát đũa lại quay trở lại bàn ăn.“ Những chuyện này em không cần phải làm! Em còn muốn giấu giếm đến lúc nào nữa, hả?!”“Em không có giấu diếm chuyện gì cả!”Bàn tay nam tính dịu dàng xoa tấm lưng mềm mại của cô, gây áp lực, nói: “ Vậy bây giờ chúng ta phải từ từ nói chuyện thật cẩn thật Rồi!” Âm cuối đột nhiên cao hẳn lên, thêm mười phần uy nghiêm.Còn không có chờ được Tiểu Ngưng trả lời, Nhị Nhị ở bên kia đã tò mò hỏi trước: “Ba và mẹ định nói chuyện gì ạ? Cũng không thể không cho bọn con nghe được, có phải là bàn chuyện hôn lễ?”Cô bé thích nhất là lễ cưới, bởi vì ở đó có rất nhiều người, ăn mặc vô cùng đẹp. Ba cùng với mẹ, cô bé và Dương Dương nhất định là vô cùng đẹp mắt.“Nói về hôn lễ sao? Trước tiên cũng phải nói với ông nội và bà nội!” Dương Dương ở một bên nhắc nhở.Nhìn xem cả con trai lẫn con gái đều trưng bộ dạng quan tâm, Lục Giai Ngưng ngại đến mức kích động……. Cô đã nói muốn gả cho ba của bọn trẻ rồi hay sao?“Những chuyện này để sau rồi bàn! Hiện tại ba và mẹ các con còn có chuyện quan trọng hơn cần phải giải quyết!” Đường Hạo cố ý nói ra ‘mẹ của các con’, hy vọng của hắn là hai đứa nhóc ngốc nghếch này mau sớm nhận ra mẹ của chúng đi!Bất quá, thật đáng tiếc, hai đứa chúng nó lại nghe lới răm rắp, gật gù với hắn, thuận tiện tỏ vẻ ngoan ngoãn đi ra sân chơi, không quấy rầy hai người. Đường Hạo chỉ có thể nưa uy hiếp kéo cô vào phòng.Cạch.Lục Giai Ngưng lúc này mới nhận ra hắn đã khóa trái cửa lại, không thể nào ra ngoài được nữa.Lục Giai Ngưng nghe thấy tiếng xoay người lại, đề phòng nhìn người đang từng bước tiến về phía mình, lắp bắp nói: “ Đường…..Hạo ….anh …muốn …làm gì?”“Em muốn tôi làm gì?” Hắn không trả lời cô mà hỏi ngược lại. Phụ nữ này thật đúng là khéo giả vờ, hắn cũng thực hoài nghi không biết đầu óc cô có vấn đề hay không? Nếu như là người bình thường thì nhất định sẽ nói ngay chuyện mình đã hồi phục trí nhớ. Đằng này cô lại chờ đợi hắn đi hỏi.“Đường Hạo, trước kia anh đã từng nói sẽ không bắt buộc em, cái gì cũng nghe em cơ mà?” Lục Giai Ngưng đem tất cả những lời hứa hẹn trước kia của hắn nói ra. Vừa nói, hai tay cô gắt gao ôm lấy ngực của mình, đôi mắt to đỏ hoe nhìn hắn, nước mắt trong suốt theo vành mắt không ngừng chảy ra.Lúc cô thốt ra những lời hứa hẹn cách đây một năm với hắn, một loạt hình ảnh lại hiện lên trong đầu. Cô từ trên bậc thang lăn xuống, sẩy thai phải nhập viện, trên ban công bệnh viện cô không muốn sống mà định treo mình tự tử, bị hắn kéo lại. Hắn đã hỏi cô không biết bao nhiêu lần cô muốn gì, nói với cô đừng rời bỏ hắn, cái gì hắn cũng nghe cô. Rồi một lần nữa, ở trong căn phòng này hắn đã thay cô hứng chịu một viên đạn.Đến lúc cô đi máy bay, một loạt hình ảnh sau đó lại hiện lên làm tim cô đập mạnh, hơi thở dồn dập. Nhớ lại những hình ảnh đã khiến cô đau xót không muốn sống, bây giờ cô không còn cảm giác đau lòng, chỉ thấy kích động, sợ hãi không thôi.Đường Hạo ôm cô vào lòng, những nụ hôn như mưa rơi xuống vầng trán nóng bỏng của cô. Cánh tay như sắt của hắn quấn lấy thân thể mềm mại của cô, càng lúc càng thêm chặt, giống như khảm vào da thịt, phảng phất sợ cô sẽ đột nhiên biến mất: “ Ngưng! Em rốt cuộc cũng đã khôi phục trí nhớ rồi! Em đã khôi phục trí nhớ rồi! Tốt quá! Anh cứ nghĩ rằng sẽ phải chờ đợi rất lâu, sợ đến lúc chúng ta tóc đã bạc trắng thì em mới nhớ ra mình là ai!”Lục Giai Ngưng giãy dụa, trong ngực Đường Hạo mà nức nở nghẹn ngào. Vốn cho rằng mình rất khổ sở, có thể đơn giản nói mọi chuyện cho hắn biết…Nhưng mà, chính lúc cô muốn thừa nhận mình là Lục Giai Ngưng, tâm tình cô đột nhiên thay đổi, cô khống chế không được mà khóc ồ lên: “ Em làm Bạch Phương Úc một năm….em quên mất chính mình là ai….Đường Hạo, thiếu chút nữa em đã quên mất các bảo bối của chúng ta…thiếu chút nữa mất đi……” Chữ ‘anh’ đến bên miệng tự dưng lại bị nuốt trở lại.Cô còn chưa tìm được hắn, sao có thể nói là mất đi?Đường Hạo nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô từng chút một, làm sao có thể không hiểu lời cô muốn nói là gì: “ Cảm ơn vận mệnh đã để cho hai chúng ta gặp lại nhau! Chúng ta sẽ không mất đi nhau nữa, đúng hay không?”Nước mắt của Lục Giai Ngưng rơi càng lúc càng nhiều, tuôn như suối từ trong hốc mắt ra. “Vì sao bọn họ lại che giấu thân phận của em? Vì sao biết rõ em không phải Bạch Phương Úc mà vẫn nuôi em, đem em trở thành Bạch Phương Úc? Bọn họ….Bọn họ rốt cuộc có mục đích gì?” ‘Bọn họ’ mà cô nhắc đến chính là vợ chồng Bạch gia.Cô nhẹ nhàng đẩy Đường Hạo ra, giơ cánh tay lên phần gáy, nhẹ nhàng vuốt ve: “ Chỗ này của em có dấu hiệu, chúng chứng minh em là ai, đúng không? Nhưng tối hôm qua lúc em soi gương thì không thấy dấu hiệu đâu nữa, nhất định là bọn họ đã dùng tia hồng ngoại tẩy đi rồi!”Đường Hạo bắt lấy bàn tay của cô, dịu dàng giúp cô vuốt đi những giọt lệ trên má: “ Chỉ cần em còn sống là tốt rồi! Mọi chuyện khác không đáng để em rơi lệ, biết không?”“Nhưng em muốn biết rõ mọi chuyện là như thế nào! Tại sao bọn họ lại phải đối với em như vậy? Cũng như tại sao lại đối với Bạch Phương Úc như thế? Bạch Phương Úc là con gái của bọn họ, bọn họ lại không có đi tìm…… Ưm,……Hm….” Mọi lời nói của Lục Giai Ngưng bị Đường Hạo nuốt gọn lấy. Hắn phách đạo nhưng cũng cẩn thận nâng niu hôn môi cô, không cho phép trong cái đầu nhỏ nhắn của cô có bất kỳ ý nghĩ dư thừa vụn vặn liên quan đến kẻ khác ngoài hắn.Hắn chế trụ eo nhỏ của cô, nặng nề hôn xuống, chà đạp lên đôi môi đỏ hồng. Bừa bãi hôn cánh môi của cô, chiếc lưỡi thì không ngừng càn quét di chuyển.Cô đang khóc cũng dần dần trầm luân trong dòng xoáy mãnh liệt nóng bỏng của hắn. Hai tay cô gắt gao quấn quanh cổ hắn, nghênh đón hắn hôn môi.Cô thích được hắn hôn, vô cùng yêu thích loại cảm giác thân mật chân thực này.“Ngưng……Ngưng của anh….” Môi của hắn chậm rãi di chuyển đến cành tai cô, nhẹ nhàng lẩm lẩm. Từng ngón tay của hắn đang du ngoạn trên cặp mông của cô, một bàn tay trực tiếp bao phủ, xoa nắn một cách đói khát.“Hạo…..” Tiểu Ngưng cũng giống như đói khát, thủ thỉ gọi tên hắn, giống như đã lâu không được nhìn thấy hắn, đã lâu không được gọi qua tên của hắn….Đường Hạo một tay ôm ngang lấy Lục Giai Ngưng. Lục Giai Ngưng say đắm nhìn hắn, để mặc cho hắn đặt cô lên mặt giường lớn.Chương 331
Edit: Meimoko______Bọn họ muốn dùng phương thức nguyên thủy nhất để xác định lẫn nhau, nhanh chóng xé rách quần áo. Rất nhanh, hai thân thể lõa đồ quấn quýt giao hoan.Môi mỏng của Đường Hạo dọc theo cằm của cô bắt đầu dữ dội hôn xuống. Đầu của hắn vùi vào bộ ngực no đủ trắng tuyết của cô. Một tay của hắn chụp lấy một bên phong mãn căng đầy, miệng thì ngậm lấy bên còn lại.Lập tức, Tiểu Ngưng phát ra một tiếng ngâm thật to, đồng thời thân thể cũng kích động run rẩy từng đợt. Phảng phất giống như mất hết ý thức, cô phơi bày toàn bộ thân thể nghênh đón nhiệt hỏa của hắn.Cô thích được hắn động chạm. Nhất là khi xảy ra chuyện tối hôm qua, cô càng thêm xác định người mình yêu thương chỉ có một mình hắn, chỉ muốn được duy nhất hắn yêu thương.Hành động của cô càng khích lệ hắn khiến hắn rốt cuộc nhịn không được nữa. Hắn muốn lập tức có được cô.Hắn điều chỉnh tư thế, gấp rút tách hai chân trắng ngọc của cô ra. Dùng sức một cái, hắn đem nam căn cứng rắn của mình xâm nhập vào đóa hoa ẩm ướt một mảnh của cô.“Á…..” Cô thét lên một tiếng. Hắn tiến vào mãnh liệt không báo trước như thế khiến cô thấy hơi đau, chưa thích ứng. Nhưng hắn đã tiến vào rồi, bây giờ cô có nói gì cũng không ngăn cản được hắn gia tăng luật động.Đôi mắt cô lúc này thanh tịnh xinh đẹp, da thịt kiều mị nhiễm một mảng hồng. Cánh môi của cô được hắn hôn phát ra những tiếng ngâm yêu kiều. Cô phảng phất tựa như một quả đào chín, hắn thèm thuồng muốn nuốt chửng. Hắn luật động càng lúc càng dũng mãnh. Hắn vừa co bụng lại, hai tay lại vừa xoa xoa hai luồng phong mãn của cô, tạo ra những đợt sóng tình kích thích.Hắn chiếm hữu cô một cách hoàn toàn……Hắn vừa ôn nhu vừa mãnh liệt khiến cô tê dại. Đóa hoa kiều nộn vì hắn mà chống đỡ đến tận cùng, không ngừng dãn ra. Ngón tay của hắn còn tranh thủ thời gian rời từ đỉnh núi cao trên ngực nàng trườn xuống đóa hoa ở lãnh địa thần bí của cô, không ngừng xoa nắn.Cô khẽ hé mở cánh môi. Một tiếng kiều ngâm mê người phát ra, hít phải một ngụm lãnh khí, biến thành tiếng kêu thật to.Thật thoải mái…… Thoải mái đến không nói nên lời.Rất thích……..Không có cảm giác vui sướng nào sánh kịp.Cô lại một lần nữa ngâm nga, muốn hắn lại một lần nữa thiêu đốt lên ngọn lửa tình dục.“Ưm….Một lần nữa đi…..” Chân cô vòng qua eo của hắn, quấn chặt lấy.Cặp mông nâng cao, tiếp nhận sự ưu ái và vỗ về chơi đùa của hắn, mật ngọt trong miệng còn chưa hấp thụ được hết.“Em lớn tiếng như vậy chính là hoan nghênh anh sao?” Hắn đã đem chính mình, tất cả vùi sâu vào trong người của cô. Trong cơ thể của cô, hắn chậm rãi di chuyển, vừa không ngừng co rút, vừa châm chọc cười cười hỏi.Thật là tốt quá! Cô ấy vẫn giữ nguyên nhiệt tình như thế đối với mình! Cô không hề vì trở lại là Lục Giai Ngưng mà mất đi một chút ưu điểm!- Đường Hạo thầm nghĩ.Lục Giai Ngưng vỗ nhè nhè lồng ngực xích lõa của hắn, nhắc nhở hắn đừng có chê cười cô, thuận tiện đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu hắn: “ Đều là tại anh! Đều là tại anh…..” Nếu không phải vì hắn, cô cũng sẽ không phóng túng như thế.Nhìn cô vẫn kiều mỵ, một tay Đường Hạo nâng cằm cô lên, làm như tương thưởng cho cô một cái hôn thật sâu.Miệng của hắn vừa mới tiến đến gần đôi môi sưng đỏ của cô, cô khẽ cười đong đưa gò má tránh né hắn hôn môi. Hôn lại hôn, hắn hành động thần tốc nhanh hơn cô, Theo đụng chạm của hắn, nơi hai người kết hợp không ngừng phát ra tiếng làm người ta đỏ mặt tía tai.Thật sự là rất xấu hổ….Hắn lần lượt tiến công, lần lượt co lại, ra vào trong cơ thể của cô. Dịch mật ngọt ngào trơn tru chảy ra từ hoa hạch. Chiếc ga trải giường đã ẩm ướt một mảng.Hai người cứ thế mà dẫn nhau cùng thăng hoa đạt đến cực đỉnh. Môi mỏng khẽ mấp máy, quá mệt mỏi, không còn nói được điều gì, cả hai cùng chìm vào giấc mộng xuân.************Đường Hạo ngã vào lòng của cô, trong lòng hắn không ngừng tán thưởng thật tuyệt hảo. Muốn cô sau khi cô đã hồi phục trí nhớ khiến hắn cảm thấy trước nay chưa có điều gì tuyệt đến vậy.Cảm giác trống rỗng mát, thân thể như bị người ta rút đi linh hồn, Lục Giai Ngưng đột nhiên dùng tay đẩy mạnh người đang nằm trên mình ra. Sau đó ngồi dậy, giống như thay đổi thành một người khác, vẻ mặt lãnh đạm ngồi đó.Đường Hạo cũng ngồi dậy, từ phía sau ôm lấy cô: “ Làm sao vậy? Đừng suy nghĩ đến chuyện khác!”Lục Giai Ngưng càng thêm lãnh đạm đẩy hắn ra, sau đó nhảy xuống giường, nhặt lấy quần áo và nội y rơi trên sàn nhà, đi nhanh vào trong phòng tắm.Cô đột nhiên xuất hiện phản ứng khiến Đường Hạo không hiểu ra sao. Hắn đi xuống giường, lấy một chiếc khăn quấn lấy thắt lưng, chậm rãi đi về phía phòng tắm.Khi hắn đẩy cửa muốn đi vào thì phát hiện ra cửa đã bị cô khóa trái.Cốc, cốc, cốc.“Ngưng, xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc em làm sao vậy? Mau nói gì đi!” Đường Hạo vừa gõ cửa, vừa thấp giọng hỏi.“ Không sao!” Tiếng trả lời nhàn nhạt từ bên trong vọng ra.“ Nhưng giọng em nghe không giống ‘không sao’, nhanh lên! Mau mở cửa ra!”Vừa rồi hai người còn nhiệt tình dây dưa kết hợp, hắn không cho phép cô đột nhiên trở nên lãnh đạm như vậy.Khi hắn đập mạnh vào cửa cũng là lúc cửa được mở ra. Lục Giai Ngưng đã mặc quần áo chỉnh tề từ bên trong bước ra ngoài.Đường Hạo nắm chặt lấy cổ tay cô, nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, ám muội nói: “ Làm sao vậy? Chẳng lẽ vừa rồi anh làm em không khoái hoạt sao?”“Không!” Lục Giai Ngưng rụt tay mình về, nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh đừng nghĩ nhiều, không có chuyện gì đâu! Chỉ là….em muốn đi xem bọn trẻ!”“Có gì mà phải đi xem? Mấy ngày hôm nay bọn nó tra tấn em cũng đủ khổ rồi, em còn muốn nhìn bọn nó làm cái gì?” Đường Hạo giống như ăn dấm chua, hôm nay mọi thời giờ hắn chỉ muốn được ở bên cạnh cô, bọn họ được ở bên nhau.“Sao lại giống nhau được? Trước kia là em không nhớ được bọn nó là bảo bối của em…..” Nói đến chỗ này, Tiểu Ngưng lại nổi lên đau lòng. Vì sao lúc cô mất trí nhớ lại vẫn yêu say đắm hắn, trong khi đó những đứa con yêu thương của mình thì quên mất.Cô còn nhớ rõ, cô nói với hắn yêu ai yêu cả đường đi, cô sẽ đối với Dương Dương thật tốt. Cô đúng là một người mẹ đáng đánh, rất đáng bị đánh….Không đau lòng như cô, Đường Hạo ngược lại còn thập phần vui vẻ: “ Nhớ rõ bọn nó làm cái gì? Trong lòng em vốn dĩ chỉ có một mình anh! Lúc em mất trí nhớ, anh yêu thích em nhất chính là điểm này! Cực kỳ vừa lòng luôn….!”Đường Hạo theo thói quen mà hôn cô, nhưng Lục Giai Ngưng đã nhanh chóng tránh ra: “Đừng có náo loạn! Em đi xem bọn trẻ thế nào!”Nói xong, cô đẩy Đường Hạo ra, đi mau vài bước, mở cửa phòng rời khỏi.Lúc cô rời khỏi tầm mắt của Đường Hạo, trên khuôn mặt hiện lên nét khổ sở quẩn quanh. Cô tại sao lại dễ dàng sa vào tay giặc như vậy? tại sao hắn lại lấy được trái tim cô đơn giản như thế? Cô thậm chí còn chưa có xác định xem người hắn yêu có phải là mình hay không.Không cần! Cô không thể một lần nữa ý loạn tình mê. Ít nhất cũng phải xác định xem người hắn yêu có phải là mình hay không đã! Sau đó mới có thể…..Tiểu Ngưng vừa bước xuống lầu thì nghe thấy tiếng hai tiểu quỷ bàn luận với nhau: “ Dương Dương, em nói thử xem, liệu chúng ta có phải sẽ rất nhanh có em trai hoặc em gái không?”“Chắc chắn! Bọn họ thường xuyên ở cùng một phòng như thế, có một tiểu bảo bảo là chuyện đương nhiên!” Dương Dương rất thành thực mà trả lời.Chương 332
Edit: Meimoko______Bọn họ muốn dùng phương thức nguyên thủy nhất để xác định lẫn nhau, nhanh chóng xé rách quần áo. Rất nhanh, hai thân thể lõa đồ quấn quýt giao hoan.Môi mỏng của Đường Hạo dọc theo cằm của cô bắt đầu dữ dội hôn xuống. Đầu của hắn vùi vào bộ ngực no đủ trắng tuyết của cô. Một tay của hắn chụp lấy một bên phong mãn căng đầy, miệng thì ngậm lấy bên còn lại.Lập tức, Tiểu Ngưng phát ra một tiếng ngâm thật to, đồng thời thân thể cũng kích động run rẩy từng đợt. Phảng phất giống như mất hết ý thức, cô phơi bày toàn bộ thân thể nghênh đón nhiệt hỏa của hắn.Cô thích được hắn động chạm. Nhất là khi xảy ra chuyện tối hôm qua, cô càng thêm xác định người mình yêu thương chỉ có một mình hắn, chỉ muốn được duy nhất hắn yêu thương.Hành động của cô càng khích lệ hắn khiến hắn rốt cuộc nhịn không được nữa. Hắn muốn lập tức có được cô.Hắn điều chỉnh tư thế, gấp rút tách hai chân trắng ngọc của cô ra. Dùng sức một cái, hắn đem nam căn cứng rắn của mình xâm nhập vào đóa hoa ẩm ướt một mảnh của cô.“Á…..” Cô thét lên một tiếng. Hắn tiến vào mãnh liệt không báo trước như thế khiến cô thấy hơi đau, chưa thích ứng. Nhưng hắn đã tiến vào rồi, bây giờ cô có nói gì cũng không ngăn cản được hắn gia tăng luật động.Đôi mắt cô lúc này thanh tịnh xinh đẹp, da thịt kiều mị nhiễm một mảng hồng. Cánh môi của cô được hắn hôn phát ra những tiếng ngâm yêu kiều. Cô phảng phất tựa như một quả đào chín, hắn thèm thuồng muốn nuốt chửng. Hắn luật động càng lúc càng dũng mãnh. Hắn vừa co bụng lại, hai tay lại vừa xoa xoa hai luồng phong mãn của cô, tạo ra những đợt sóng tình kích thích.Hắn chiếm hữu cô một cách hoàn toàn……Hắn vừa ôn nhu vừa mãnh liệt khiến cô tê dại. Đóa hoa kiều nộn vì hắn mà chống đỡ đến tận cùng, không ngừng dãn ra. Ngón tay của hắn còn tranh thủ thời gian rời từ đỉnh núi cao trên ngực nàng trườn xuống đóa hoa ở lãnh địa thần bí của cô, không ngừng xoa nắn.Cô khẽ hé mở cánh môi. Một tiếng kiều ngâm mê người phát ra, hít phải một ngụm lãnh khí, biến thành tiếng kêu thật to.Thật thoải mái…… Thoải mái đến không nói nên lời.Rất thích……..Không có cảm giác vui sướng nào sánh kịp.Cô lại một lần nữa ngâm nga, muốn hắn lại một lần nữa thiêu đốt lên ngọn lửa tình dục.“Ưm….Một lần nữa đi…..” Chân cô vòng qua eo của hắn, quấn chặt lấy.Cặp mông nâng cao, tiếp nhận sự ưu ái và vỗ về chơi đùa của hắn, mật ngọt trong miệng còn chưa hấp thụ được hết.“Em lớn tiếng như vậy chính là hoan nghênh anh sao?” Hắn đã đem chính mình, tất cả vùi sâu vào trong người của cô. Trong cơ thể của cô, hắn chậm rãi di chuyển, vừa không ngừng co rút, vừa châm chọc cười cười hỏi.Thật là tốt quá! Cô ấy vẫn giữ nguyên nhiệt tình như thế đối với mình! Cô không hề vì trở lại là Lục Giai Ngưng mà mất đi một chút ưu điểm!- Đường Hạo thầm nghĩ.Lục Giai Ngưng vỗ nhè nhè lồng ngực xích lõa của hắn, nhắc nhở hắn đừng có chê cười cô, thuận tiện đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu hắn: “ Đều là tại anh! Đều là tại anh…..” Nếu không phải vì hắn, cô cũng sẽ không phóng túng như thế.Nhìn cô vẫn kiều mỵ, một tay Đường Hạo nâng cằm cô lên, làm như tương thưởng cho cô một cái hôn thật sâu.Miệng của hắn vừa mới tiến đến gần đôi môi sưng đỏ của cô, cô khẽ cười đong đưa gò má tránh né hắn hôn môi. Hôn lại hôn, hắn hành động thần tốc nhanh hơn cô, Theo đụng chạm của hắn, nơi hai người kết hợp không ngừng phát ra tiếng làm người ta đỏ mặt tía tai.Thật sự là rất xấu hổ….Hắn lần lượt tiến công, lần lượt co lại, ra vào trong cơ thể của cô. Dịch mật ngọt ngào trơn tru chảy ra từ hoa hạch. Chiếc ga trải giường đã ẩm ướt một mảng.Hai người cứ thế mà dẫn nhau cùng thăng hoa đạt đến cực đỉnh. Môi mỏng khẽ mấp máy, quá mệt mỏi, không còn nói được điều gì, cả hai cùng chìm vào giấc mộng xuân.************Đường Hạo ngã vào lòng của cô, trong lòng hắn không ngừng tán thưởng thật tuyệt hảo. Muốn cô sau khi cô đã hồi phục trí nhớ khiến hắn cảm thấy trước nay chưa có điều gì tuyệt đến vậy.Cảm giác trống rỗng mát, thân thể như bị người ta rút đi linh hồn, Lục Giai Ngưng đột nhiên dùng tay đẩy mạnh người đang nằm trên mình ra. Sau đó ngồi dậy, giống như thay đổi thành một người khác, vẻ mặt lãnh đạm ngồi đó.Đường Hạo cũng ngồi dậy, từ phía sau ôm lấy cô: “ Làm sao vậy? Đừng suy nghĩ đến chuyện khác!”Lục Giai Ngưng càng thêm lãnh đạm đẩy hắn ra, sau đó nhảy xuống giường, nhặt lấy quần áo và nội y rơi trên sàn nhà, đi nhanh vào trong phòng tắm.Cô đột nhiên xuất hiện phản ứng khiến Đường Hạo không hiểu ra sao. Hắn đi xuống giường, lấy một chiếc khăn quấn lấy thắt lưng, chậm rãi đi về phía phòng tắm.Khi hắn đẩy cửa muốn đi vào thì phát hiện ra cửa đã bị cô khóa trái.Cốc, cốc, cốc.“Ngưng, xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc em làm sao vậy? Mau nói gì đi!” Đường Hạo vừa gõ cửa, vừa thấp giọng hỏi.“ Không sao!” Tiếng trả lời nhàn nhạt từ bên trong vọng ra.“ Nhưng giọng em nghe không giống ‘không sao’, nhanh lên! Mau mở cửa ra!”Vừa rồi hai người còn nhiệt tình dây dưa kết hợp, hắn không cho phép cô đột nhiên trở nên lãnh đạm như vậy.Khi hắn đập mạnh vào cửa cũng là lúc cửa được mở ra. Lục Giai Ngưng đã mặc quần áo chỉnh tề từ bên trong bước ra ngoài.Đường Hạo nắm chặt lấy cổ tay cô, nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, ám muội nói: “ Làm sao vậy? Chẳng lẽ vừa rồi anh làm em không khoái hoạt sao?”“Không!” Lục Giai Ngưng rụt tay mình về, nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh đừng nghĩ nhiều, không có chuyện gì đâu! Chỉ là….em muốn đi xem bọn trẻ!”“Có gì mà phải đi xem? Mấy ngày hôm nay bọn nó tra tấn em cũng đủ khổ rồi, em còn muốn nhìn bọn nó làm cái gì?” Đường Hạo giống như ăn dấm chua, hôm nay mọi thời giờ hắn chỉ muốn được ở bên cạnh cô, bọn họ được ở bên nhau.“Sao lại giống nhau được? Trước kia là em không nhớ được bọn nó là bảo bối của em…..” Nói đến chỗ này, Tiểu Ngưng lại nổi lên đau lòng. Vì sao lúc cô mất trí nhớ lại vẫn yêu say đắm hắn, trong khi đó những đứa con yêu thương của mình thì quên mất.Cô còn nhớ rõ, cô nói với hắn yêu ai yêu cả đường đi, cô sẽ đối với Dương Dương thật tốt. Cô đúng là một người mẹ đáng đánh, rất đáng bị đánh….Không đau lòng như cô, Đường Hạo ngược lại còn thập phần vui vẻ: “ Nhớ rõ bọn nó làm cái gì? Trong lòng em vốn dĩ chỉ có một mình anh! Lúc em mất trí nhớ, anh yêu thích em nhất chính là điểm này! Cực kỳ vừa lòng luôn….!”Đường Hạo theo thói quen mà hôn cô, nhưng Lục Giai Ngưng đã nhanh chóng tránh ra: “Đừng có náo loạn! Em đi xem bọn trẻ thế nào!”Nói xong, cô đẩy Đường Hạo ra, đi mau vài bước, mở cửa phòng rời khỏi.Lúc cô rời khỏi tầm mắt của Đường Hạo, trên khuôn mặt hiện lên nét khổ sở quẩn quanh. Cô tại sao lại dễ dàng sa vào tay giặc như vậy? tại sao hắn lại lấy được trái tim cô đơn giản như thế? Cô thậm chí còn chưa có xác định xem người hắn yêu có phải là mình hay không.Không cần! Cô không thể một lần nữa ý loạn tình mê. Ít nhất cũng phải xác định xem người hắn yêu có phải là mình hay không đã! Sau đó mới có thể…..Tiểu Ngưng vừa bước xuống lầu thì nghe thấy tiếng hai tiểu quỷ bàn luận với nhau: “ Dương Dương, em nói thử xem, liệu chúng ta có phải sẽ rất nhanh có em trai hoặc em gái không?”“Chắc chắn! Bọn họ thường xuyên ở cùng một phòng như thế, có một tiểu bảo bảo là chuyện đương nhiên!” Dương Dương rất thành thực mà trả lời.Chương 333
Edit: Meimoko_______Nghe thấy câu nói chuẩn không cần chỉnh của hai đứa con, Lục Giai Ngưng mắc cỡ thiếu chút nữa là thổ huyết. Trời ạ! Chỉ một năm không thấy Dương Dương và Nhị Nhị, tại sao cô lại cảm thấy bọn trẻ như trưởng thành thêm vài tuổi, biết quá nhiều thứ như vậy? Lại còn có thể đoán được ra cô và Đường Hạo ở trong phòng làm gì? Cái này…. Bảo cô làm sao có thể nhìn mặt với bọn trẻ được nữa đây?Vừa bước xuống đại sảnh, Lục Giai Ngưng lại quay người muốn đi lên lầu. Không được! Bây giờ cô chẳng còn mặt mũi nào mà đi gặp bọn trẻ.“Mẹ!” Nhị Nhị phát hiện ra cô trước, lớn tiếng gọi.“Cô!” Dương Dương không dám gọi mẹ, vẫn duy trì cách gọi như lúc trước.Bị hai đứa cùng một lúc gọi, Lục Giai Ngưng chỉ còn cách quay người đón nhận hai đứa con: “ Hai đứa….”“Mẹ! Mẹ…..” Nhị Nhị giống như cừu non nhìn thấy cừu mẹ, ríu rít gọi mẹ liên tục.Dương Dương nghe thấy tiếng chị gọi to, trong lòng nổi lên nỗi chua xót, bởi vì nó vẫn còn gọi bằng ‘cô’ : “ Nhị Nhị, chị gọi một tiếng là đủ rồi! Đừng có gọi tới gọi lui, nghe thực phiền!”Nhị Nhị xoay đầu nhìn Dương Dương thè lưỡi cười, còn làm mặt quỷ trêu chọc: “ Mẹ, chúng ta đi siêu thị được không? Hì hì, con muốn chọn mua một chiếc váy công chúa thật đẹp, đến lúc ba mẹ kết hôn con sẽ mặc, lúc đó vô cùng là xinh đẹp….”“Muốn mua váy thì lúc nào mẹ cũng có thể đi cùng con! Nhưng hiện tại mẹ không có ý định gả cho ba của con!” Lục Giai Ngưng nói thẳng ra, phá vỡ mộng ảo của bọn trẻ.“Vì sao ạ?”“Vì sao ạ?”Dương Dương cùng Nhị Nhị trăm miệng một lời hỏi, trên gương mặt non nớt tràn đầy lo lắng.“Không vì cái gì cả! Lúc trước không phải mẹ đã nói rồi sao, mẹ không muốn gả cho ba các con! Được rồi, các con không phải muốn đi siêu thị hay sao? Mau mau chuẩn bị, chúng ta lát nữa sẽ đi!”Cô nhanh chóng nói, không cho bọn trẻ bất luận giải thích gì.Dương Dương và Nhị Nhị tuy rất nghi hoặc nhưng nghe thấy được đi dạo phố thì vui vẻ quên ngay, chuẩn bị quay về phòng thay quần áo.“Không được! Hôm nay, ai cũng không được phép ra khỏi cửa! Tất cả ở hết nhà!” Đúng lúc này, Đường Hạo từ trên cầu thang đi xuống, khuôn mặt nhăn nhó như khỉ ăn gừng.“Vì sao ạ?”“Vì sao ạ?”Hai đứa trẻ cùng lúc nhìn về phía ba của tụi nó, đồng thanh hỏi.“Không có vì cái gì cả!” Đường Hạo nhìn Lục Giai Ngưng đang không đồng tình ở dưới. Ngày hôm qua phát sinh chuyện ngoài ý muốn, sáng sớm mới cứu được cô ra, thế mà bây giờ vẫn còn muốn đi ra ngoài. Hắn thật sự không hiểu nổi, trong đầu người phụ nữ này đang nghĩ cái gì?Lục Giai Ngưng nhìn ánh mắt hắn đang không đồng thuận với mình thì mới nhớ đến chuyện nguy hiểm. Quả thực, cô đã quá khinh xuất!“ Không chịu đâu! Con muốn đi ra ngoài! Chúng ta đi ra ngoài đi mà!” Nhị Nhị dính đến bên người ba của mình, cái mông lắc lư qua lại biểu lộ cô bé không chịu, không chấp nhận.“ Vì sao chúng ta lại phải ở trong nhà? Sẽ rất là buồn bực đấy ạ! Ba cũng phải đến công ty mà, hay là chúng ta đến công viên vui chơi đi!” Dương Dương đã lâu cũng không được đi chơi, chỉ quanh quẩn chỗ ông bà nội.Đường Hạo nhìn hai đứa con chỉ biết đến chơi, thật khó có thể nói không buồn bực.Mà nhìn mẹ bọn trẻ đang trưng bộ mặt hiểu con, biết rõ mọi chuyện kia hắn lại càng thêm buồn bực. Hiển nhiên, hai đứa con ngây thơ ngốc nghếch như vậy tuyệt đối không phải là di truyền từ hắn: “ Lục Giai Ngưng, em có phải không hiểu chuyện hay không mà còn sốt sắng hùa theo bọn trẻ?”Lục Giai Ngưng bị chỉ đích tên cảm thấy ngượng ngùng khó xử, nhìn hắn nói: “ Em không biết nên giải thích như thế nào? Bọn nhỏ….Bọn nhỏ sẽ hiểu hay sao?”“Em đừng có coi thường bọn nó! Năng lực lý giải của bọn nó so với người mẹ như em còn cao thâm hơn nhiều!” Vì không muốn chuyện này cứ tiếp tục kéo dài thêm nữa, Đường Hạo muốn nói cho các con của mình biết rõ sự thật: “ Dương Dương, Nhị Nhị, chẳng lẽ các con không cảm thấy ‘cô’ rất giống với mẹ các con hay sao?”“ Đương nhiên là cảm thấy thế rồi ạ! Cho nên bọn con mới muốn cô trở thành mẹ của bọn con!”Dương Dương trả lời trước: “ Ba à, những lời này hỏi thật lãng phí thời gian quý báu!”Nhị Nhị đồng ý với lời nói của em trai, gật mạnh đầu.Đường Hạo túm lấy con trai, tét mông nó hai cái: “ Dương Dương, con đáng bị đánh nhất đấy, biết không? Thật xấu hổ vì con, con đã sống bên cạnh mẹ mình bảy năm, là đứa con mong mỏi mẹ về bên mình nhất….Thế mà mẹ ở ngay trước mặt con lại không nhận ra….”Dương Dương nhất thời không để ý đến lời ba nói, chỉ nhìn chằm chặp vào ba: “Ba…Ba vừa nói gì? Ba nói mẹ ở ngay trước mặt chúng ta sao?”Nhị Nhị hồ đồ nhìn ‘cô’ sau đó lại nhìn ba. Ý của ba vừa mới nói chính là….nói ‘cô’ là mẹ của bọn nó hay sao?Đường Hạo xoay người Dương Dương lại, để nó đối diện với Lục Giai Ngưng: “ Dương Dương, Nhị Nhị, người này chính là mẹ của các con! Không phải cô, càng không phải là mẹ kế!”Dương Dương cùng Nhị Nhị nhất thời không thể nào tiếp nhận được sự thật này, đứng yên ở đó ngơ ngác nhìn mẹ. Thật lâu sau, trong bốn con mắt bé nhỏ mới nổi lên nước mắt.“Ba… Ba không gạt con phải không? Cô ấy chính là mẹ của con sao?” Dương Dương quay đầu lại, một lần nữa hỏi. Những giọt nước mắt lăn xuống từ vành mắt của nó.Lần này, Lục Giai Ngưng không để cho Đường Hạo nói, mà cùng một lúc ôm lấy hai đứa con, nói: “Dương Dương, Nhị Nhị, mẹ là mẹ của các con! Mẹ thật sự là mẹ của các con! Không phải là ‘cô’ đâu!”“Mẹ! Mẹ còn sống! Mẹ không có chết!” Nhị Nhị nhào vào ngực mẹ đầu tiên, hai cánh tay bé xíu vòng qua cổ Lục Giai Ngưng.Lục Giai Ngưng ôm lấy con gái ở trong ngực, dùng sức gật đầu nói: “ Đúng vậy! Đúng vậy, mẹ không có chết! Mẹ vẫn còn sống!”Dương Dương tựa đầu vào vai mẹ, rơi nước mắt nói : “ Mẹ, sao mẹ không nói với chúng con? Tại sao lại phải đợi đến bây giờ mới nói?”“Bởi vì mẹ sinh bệnh! Mẹ quên mất mình là ai, quên mất cả Dương Dương lẫn Nhị Nhị! Hiện tại mẹ đã khỏi bệnh rồi, mẹ đã nhớ được tất cả chuyện trước kia!” Lục Giai Ngưng dùng lời nói đơn giản nhất để giải thích cho các con của cô hiểu.Chuyện này đến người lớn ở trong cuộc còn không chịu nổi nói chi đến trẻ con. Hơn nữa, trong chuyện này còn quá nhiều bí ẩn, chính cô còn không rõ.“ Mẹ, liệu mẹ có lại đem con cùng với Nhị Nhị quên đi một lần nữa hay không?” Dương Dương lo lắng hỏi, thân thể bé nhỏ của nó dán chặt lên người mẹ. Đã lâu lắm rồi, nó chưa được dựa vào người mẹ như thế.Mẹ không có chết….mẹ còn sống – Dương Dương trải qua sinh tử ly biệt với mẹ, trong lòng không ngừng tự trách chính mình. Mà mỗi lần nói, nó càng thêm kích động hơn.“Chỉ cần các con ngoan ngoãn nghe lời, mẹ của các con sẽ không bị mất trí nhớ, sẽ không quên các con đâu!” Đường Hạo đi đến bên vợ con của hắn, sải tay ôm trọn bọn họ vào lòng. Lúc này đây, hắn thề sẽ bảo vệ vợ con của hắn, quyết không để bọn họ chịu thêm bất kỳ thương tổn nào nữa.Chương 334
Edit: Meimoko______“Mẹ, thế một năm qua mẹ ở đâu? Còn người trong mộ kia là ai?” Dương Dương ôm lấy thân người của mẹ, dán chặt vào, hưởng thụ mùi hương của mẹ đã một năm không thấy, hai mắt mở to ngước lên tò mò hỏi.Trái tim Lục Giai Ngưng vì câu hỏi này của Dương Dương mà co rút lại. Người nằm trong mộ kia chắc chắn là Bạch Phương Úc, chị gái song sinh mới gặp chưa được vài giờ của cô.Cô vừa vuốt ve cái đầu nhỏ của con trai, vừa nghẹn ngào nói: “ Đó chính dì của các con! Dì ruột của các con….”“ Là dì mà trông rất giống mẹ phải không ạ? Dì ấy là chị gái song sinh của mẹ….” Nhị Nhị lau nước mắt trên mặt, hai mắt vẫn ẩm ướt. Cô bé bây giờ rát vui mừng, vốn tưởng rằng không bao giờ được gọi mẹ nữa, kết quả mẹ vẫn còn sống.Lục Giai Ngưng gật đầu lia lịa, không có cách nào nói ra được nửa chữ, cổ họng như có hòn đã kẹt lại, chua xót đau đớn.“ ….Dì ….qua đời rồi sao ạ?” Nhị Nhị cũng giống như mẹ mình, vành mắt đỏ lên, vì người dì ruột chưa từng nhìn thấy mặt kia mà đau lòng.Là con trai nên Dương Dương vô tâm hơn rất nhiều, chỉ cần mẹ còn sống, người khác như thế nào nó cũng mặc kệ. Dương Dương đột nhiên nở nụ cười nói với ba nó: “ Ba, vậy là ba khóc sai rồi! Ba ở trong nghĩa trang khóc suốt một năm, một năm đều qua đêm ở đó thật sự là nhẫm lẫn rồi! Người ở trong mộ đó không phải là mẹ!”Lục Giai Ngưng và Nhị Nhị cùng ngưng khóc, cùng nhau nhìn về phía người đàn ông trụ cột của gia đình. Ánh mắt Lục Giai Ngưng ướt át mông lung nhìn hắn, nước mắt kinh ngạc không che giấu nỏi rơi trên gương mặt cô. Hắn ….hắn đã thường xuyên ở trong nghĩa địa khóc thật sao? Thường xuyên ở qua đêm trong đó ư? Đây quả thực là việc khiến người ta không tin nổi. Một người bình thường làm sao có thể ở nơi u ám như vậy?“Ba ngủ qua đêm ở trong nghĩa địa sao?” Nhị Nhị không tin, hỏi Dương Dương.“ Đúng vậy! Ngày đầu tiên sau khi an táng mẹ…..à không dì kia, ba cơ hồ là toàn ở trước mộ mà di ngốc. Hàng ngày từ 5 giờ sáng lại đến công ty, cũng không ăn cơm, không uống nước, đều ở bên cạnh mộ!” Dương Dương hơi giễu cợt khi nói về chuyện ba mình lúc trước.“Vì sao không ăn không uống? Ba là người lớn, chẳng lẽ không biết như vậy là không tốt sao?” Nhị Nhị hiếu kỳ hỏi, dù sao vẫn còn là trẻ con cho nên cô bé chú ý đến vấn đề này hơn.Nhìn ánh mắt Lục Giai Ngưng vẫn một mực rơi trên người mình, công thêm lời nói của bọn trẻ khiến Đường Hạo lại có chút không vui. Cô chắc lại nghĩ sai về hắn rồi? Hắn nên làm như thế nào mới phải?“Được rồi! Dương Dương, con cùng Nhị Nhị đi ra ngoài sân chơi đi!” Đường Hạo cắt đứt lời của con, sau đó túm cả hai đứa đem ra bên ngoài.Nhưng Dương Dương đang hưng phấn làm sao có thể ngoan ngoãn nghe lời của ba, càng giải thích kỹ càng hơn cho Nhị Nhị: “ Bởi vì nhà vệ sinh ở nghĩa trang kia ở rất xa, cho nên ba không uống một hớp nước, chỉ ngồi ở chỗ kia……. Lúc trước ông nội cũng cho người đến bắt ba trở về nhưng chẳng có ai kéo nổi ba về cả….. Chú Đông, chú Canh lúc đầu cũng có đi tìm ba về, nhưng về sau chẳng có chú nào dám đến nữa. Ông nội nói, thôi thì cứ để mặc ba ở đấy!”“Ba khóc nhầm người! Ôi, ba thật đáng thương!” Nhị Nhị nghe xong những lời này thì phản ứng đầu tiên là cảm thấy ba của cô bé thật đáng thương.Đường Hạo cũng hiểu không thể cản nổi khi con trai đang có hứng thú, thật làm cho hắn đỏ bừng cả khuôn mặt. Hắn cầm lấy hộp thuốc lá, xấu hổ châm thuốc để hút: “ Thật nhiều chuyện! Hai đứa đi ra ngoài sân chơi, bằng không ngày mai ba cho các con đến trường luyện thi!”Vừa nghe đến trường luyện thi, hai đứa nhóc lập tức chạy xa khỏi ba của tụi nó.Lúc này trong phòng chỉ còn hai người Lục Giai Ngưng và Đường Hạo. Khi hắn vô thức lơ đãng nhìn thoáng lại cô, ánh mắt chợt ngẩn ngơ. Cô đang trợn mắt, nước mắt rơi đầy nhìn chằm chằm, đang từng bước đi tới chỗ hắn.“Ngưng……”Hắn nhẹ giọng gọi khiến cho nước mắt cô tuôn rơi thành chuỗi dài lăn xuống: “ Em không biết anh lại ở trong nghĩa trang một thời gian lâu như vậy! Ở đó rất lạnh, rất dọa người…..” Sau khi nói xong, cô ngã nhào vào lòng Đường Hạo. Cô thật sự rất cảm động, không ngờ hắn lại có thể vì cô mà điên cuồng làm nên chuyện như vậy.Đường Hạo siết chặt cô trong vòng tay mình, giả vờ như vô tâm nói: “ Không sao! Chỗ đó rất mát, buổi tối ngủ rất thoải mái!”Lục Giai Ngưng nghe hắn nói vừa muốn khóc lại vừa muốn cười. Mát mẻ sao? Hắn lại đi nói chỗ đó mát mẻ, những lời này sợ rằng đến quỷ còn không thốt ra được: “ Mùa đông thì sao? Mùa đông mà anh không thấy lạnh à?”“ Em yêu, lời của em thật là nhiều! Chẳng lẽ vừa rồi tôi chưa có làm cho em mệt chết ư?” Đường Hạo đột nhiên thét quá hóa giận, nâng khuôn mặt Lục Giai Ngưng lên, áp đôi môi xuống bưng kín môi của cô.“Ưm…” Lục Giai Ngưng khẽ ngâm lên một tiếng, thân thể theo đó mà mễm nhún trong ngực hắn, hai tay đưa lên quấn lấy cổ của hắn…. Bất kể hắn nói như thế nào, hắn đối với cô cũng là thật tâm thật ý, khiến cô cảm động muốn dâng tặng hắn tất cả ngọt ngào của bản thân.************“ Có còn dấu ấn đó hay không?” Lục Giai Ngưng cuốn lấy tóc của mình, hỏi thăm người đang ôm cô phía sau.Đường Hạo một lần nữa nhìn lại phía dưới cổ của cô, nói: “ Không có! Không thấy nữa rồi!”. Chết tiệt, đó là dấu ấn yêu thương hắn lưu lại trên cơ thể của cô lại bị người khác tẩy mất, thật khiến hắn tức giận.Lục Giai Ngưng xoay người lại, ngồi trên giường hỏi hắn: “ Kỳ thật, trước kia em cũng đến các chỗ xăm hình nhưng họ nói không có cách nào tẩy được vết xăm hoàn toàn. Tại sao bây giờ lại dấu xăm này một chút cũng không còn?”“Ai mà biết bọn họ dùng công nghệ gì? Thật sự là đáng giận!” Đường Hạo đương nhiên là không vui, bảo bối của hắn mà người khác cũng dám động vào.Lục Giai Ngưng nhún nhún vai, mỉm cười: “ Ha ha, như vậy cũng tốt! Bằng không em cứ lại vì nó là lo lắng xấu hổ. Hiện tại, quần áo đa phần đều là áo cổ thấp, lúc em đi mua quần áo rất khổ sở, từ giờ không còn áp lực nữa rồi! Thật tốt quá!”“Cái gì mà tốt hả? Hình xăm đó thì có gì mà khiến em xấu hổ? Phải đánh em mới được!” Đường Hạo không cho là đúng, giống như hình xăm kia đâu có gì đáng xấu hổ mà khiến cô phải lo lắng.“ Tại sao lại không có gì? Anh khắc lên người em mấy ký hiệu thật khó nghe! Gì mà htlt, em không cần!” Lục Giai Ngưng nắm chặt tay thành quyền nói, tiện tay nện cho hắn một búa vào ngực: “ Đường Hạo, anh thật đáng sợ!!”“Shit! Anh khắc chính là H.T, ai nói là hrlt, người khác lại đoán không được!” Đường Hạo không cho rằng hắn là kẻ đáng sợ, nhiều nhất cũng chỉ là bá đạo thôi.“ Nhưng mà, người ta đâu có đoán được! Lúc anh nói những lời kia, em liền cho rằng đó là những từ cực kỳ đáng xấu hổ!” Trên mặt Lục Giai Ngưng nổi lên thống khổ. Mấy năm trước, lời của hắn nói với cô đến bây giờ vẫn còn vang vọng bên tai: “Hrlt, tôi muốn cô cả đời nhớ kỹ bản thân cô là dạng phụ nữ gì!”Đường Hạo không để ý đến Tiểu Ngưng đang đau lòng, trong đầu hắn nổi lên một kế hoạch. Chờ sau khi tất cả mọi chuyện được xử lý xong xuôi, hắn sẽ tìm người khắc lại dấu ấn trên cổ cho cô.Chương 335
Edit: Meimoko____Một người đàn ông to cao quần áo âu phục màu đen đem một phụ nữ đẩy lên phía trước, sau đó cúi người, nói: “ Thiếu gia, tôi đã mang cô ta đến rồi đây!”“Ừ!” Đường Hạo nhẹ nhàng vuốt cằm sau đó chậm rãi đứng dậy từghế sa lon. Kỳ thật, người phụ nữ này chưa hề có hành động gì động tayđộng chân làm hại Tiểu Ngưng, nhưng nhìn bộ dạng cô ta phẫu thuật thẩmmĩ biến thành Tiểu Ngưng là hắn không tài nào chịu nổi.Người đứng đằng sau cô ta, kẻ chủ mưu cho tất cả- cái tên Chu Thích ngu ngốc kia đã ném cô ta đến cho Đường Hạo,để hắn ta và Tiểu Ngưng thật sự có thể được ở chung một chỗ, theo đóthuận tiện mà chiếm luôn sản nghiệp của Bạch gia.Chỉ có điều thật không ngờ mưu kế của hắn lại bị bại lộ, công sức một năm sắp đặt mọi chuyện đã tan thành mây khói.“ Anh rốt cuộc muốn xử trí tôi như thế nào?” Người phụ nữ nàymặc dù có vẻ ngoài giống với Tiểu Ngưng nhưng bên trong thì hoàn toànkhác. Tròng mắt cô ta phát ra vẻ điên cuồng như người có bệnh.Điều này làm cho Đường Hạo không thể không lo lắng. Hắn đâu có thểbắt nhốt một người, cướp đoạt quyền tự do của người khác. Cho nên, hắnchỉ có thể làm cho cô ta bớt đi oán hận, tha cho một con đường sống, từnay về sau không dây dưa gì đến cuộc sống của hắn là tốt rồi. Có câu,thà đắc tội với người quân tử chứ tuyệt đối không thể đắc tội với kẻtiểu nhân.Hắn cười nhạt một tiếng, nở nụ cười hòa nhã: “ Vị tiểu thư này, cô đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đầy hận ý như thế! Đường mỗ tôi tuyệt đối sẽ không muốn tổn thương cô đâu!”Cô gái châm chọc cười to, sau đó nghiến răng ken két nói: “ Không tổn thương tôi? Hừ, vậy nhốt tôi ở chỗ này làm gì?”“ Vì có một số chuyện chưa giải quyết được, muốn mời tiểu thư ởđây làm khách vài hôm thôi mà! Tiểu thư, nếu có gì hiểu lầm, tôi thật sự xin lỗi cô!” Đường Hạo ôn hòa nói, đối mặt với người hơi biến tháivẫn nên lịch sự một chút, nếu không sợ rằng chẳng thể nói được câu nào,không những thế lại còn khiến cô ta tăng thêm địch ý. Hắn không thể đểcho người nhà của mình có một chút uy hiếp nào đó từ bên ngoài.“Làm khách? Nói mới dễ nghe làm sao!” Cô ta tuy nói vậy nhưng thái độ cũng đã hòa hoãn đi không ít, không giống như lúc trước cả mặt đều ngập tràn hận ý.Ánh mắt Đường Hạo sắc bén đảo qua mặt cô gái này, càng nhìn càng thấy chán ghét. Chỉ là, hắn che dấu rất tốt: “ Có thể nhận ra, tiểu thư là người rất xinh đẹp!”“ Anh đã nhận ra rồi sao?” Cô gái nghe thấy người ta khen mình xinh đẹp thì tựa hồ tươi tỉnh hơn nhiều. Ngón tay cô ta nhẹ nhàng vuốtve gương mặt của mình, sau đó mỉm cười thật lâu, nhưng rất nhanh khuônmặt tươi cười đã biến mất. Chẳng qua chỉ là một biểu lộ, nhưng cũng đủthấy tâm trạng cô ta không ổn định, nhiều mâu thuẫn.“Đương nhiên!” Đường Hạo chân thành nói, sau đó lại tiếp lời: “ Phụ nữ mặc quần áo còn sợ có người giống mình, có đúng không?”“Đương nhiên!” Cô gái nhún vai nói ra.“Cho nên, tôi liền biết một người có cá tính như tiểu thư đây làmsao cam tâm tình nguyện thay đổi biến mình thành một người khác!” Đường Hạo nheo mắt lại, cẩn thận quan sát nét mặt của cô ta.“Đương nhiên, nếu không phải vì muốn bước lên đỉnh vinh quangtrong làng giải trí, tôi làm sao có thể đáp ứng điều kiện của Chu Thích, biến mình thành Lục Giai Ngưng!”Mắt Đường Hạo tối sầm lại, đã tìm được nguyên nhân gây bệnh, như vậy bây giờ hắn cũng đã biết dùng thuốc nào thì tốt, “ Nhưng bây giờ cô không hoàn thành nhiệm vụ của Chu Thích giao cho, tôinghĩ hắn cũng sẽ không giúp cô hoàn thành tâm nguyện nữa đâu, cô nói xem có đúng không?”“Thế phải làm sao bây giờ? Tôi biến thành bộ dạng như thế này là hoàn toàn uổng công rồi hay sao?” Cô ta như nổi điên hét lên, tựa hồ như bây giờ mới nghĩ đến khả năng này.“Cô trước mắt đừng có hoảng loạn lên như thế! Cô hãy đi sửa sanglại dung mạo thành một người mới, chọn bộ mặt mà cô cho là đẹp nhất! Sau đó, cô chỉnh hình lại một lần nữa cho tôi xem! Nếu tôi cảm thấy hàilòng thì sẽ giới thiệu cho cô một đạo diễn, nhất định sẽ giúp cô trởthành diễn viên nổi tiếng nhất!”“Thật sự?” Cô ta nghi hoặc hỏi lại Đường Hạo.Đường Hạo nhẹ nhàng cười, sau đó lấy từ trong túi áo ngực một tờ chi phiếu: “ Đường mỗ tôi không bao giờ đi lừa một phụ nữ! Yên tâm, chỉ cần cô không cònbộ dạng như thế này nữa, tôi nhất định sẽ giới thiệu đạo diễn cho cô, cô nhất định sẽ trở thành minh tinh sáng chói! Số tiền này cô hãy cầm lấytrước, chi phí cho việc điều chỉnh lại dung mạo! Chờ đến khi cô thànhcông, tôi sẽ đưa thêm cho cô một tờ chi phiếu nữa!”Cô gái nhìn con số trên tấm chi phiếu, hai mắt mở to, miệng há hốc: “ Trời! Số tiền này thật lớn……”“Đây chỉ là một phần.” Đường Hạo một lần nữa nhắc nhở.“Nói đúng! Anh sẽ không đổi ý?” Cô ta hôn một cái lên tờ chi phiếu, thả lỏng tâm tình.“Cô yên tâm, tôi nói nhất định sẽ làm. Cả cô cũng vậy!”Cô ta đem tờ chi phiếu bỏ vào trong túi áo, nhìn cửa phòng nói: “ Bây giờ tôi đi được rồi phải không? Tôi sẽ đi chỉnh hình ngay lập tức!”“Được rồi!” Hắn hận không thể bóc ngay lập tức mặt cô ta ra.“Bye…!” Cô ta bước nhanh ra khỏi phòng,Lập tức Đường Hạo nhìn sang người đàn ông đứng bên cạnh, liếc mắt một cái như trao đổi ý nghĩ. Người đàn ông hiểu ngay ý của hắn, nhấc điệnthoại lên, thông qua điện thoại phân phó công việc cho một người khác.Đường Hạo ngồi yên trên ghế, châm lấy một điếu thuốc, vừa hút vừa thả lỏng người. Hắn đương nhiên không thể yên tâm để cho cô gái kia cứ thếmà đi, phải cho người theo dõi một thời gian.Lục Phong từ bên ngoài đi vào, nhìn người ngồi trên ghế, hỏi: “ Chuyện này có nên cho Tiểu Ngưng biết không?”Đường Hạo thổi ra một làn khói, khóe miệng nhếch lên nói: “ Đừngcho cô ấy biết. biết chỉ thêm phiền. Cô ấy mà biết có người giống mìnhchắc lại bị hù đến phát khiếp! Để sau hãy nói, tạm thời mọi chuyện cứ xử lý như vậy đã!”Lục Phong đồng ý gật đầu: “ Suy nghĩ của thiếu gia càng ngày càng nhẵn nhụi rồi!”“Phải không? Ha ha…..” Đường Hạo không muốn tiếp tục đề tài này, bị người ta nói suy nghĩ nhẵn nhụi, hắn cũng không mấy quan tâm: “ Phái người theo dõi nhất cử nhất động của Chu Thích! Con người này không thể không đề phòng!”“Đúng vậy! Theo như báo cáo, hắn bây giờ vẫn bình thường, ở cạnh cha mẹ của mình!”Chu Thích chỉ làm ra một phiên bản của Tiêu Ngưng, nhưng chưa làm rachuyện gì gây tổn thương đến người nào. Cho nên, cho dù người này cóbiến thái đi chăng nữa thì báo cảnh sát cũng không có biện pháp bắt hắn. Trước mắt chỉ có thể cho người theo dõi hắn thôi.*************Lục Giai Ngưng đem một bó hoa cúc đặt trước bia mộ kia, sau đó ngồi xuống: “ Bạch Phương Úc, thật xin lỗi! Thật sự rất xin lỗi! Đó là tên của chị, vậymà….. Chị sẽ không tức giận em chứ? Hy vọng chị không giận…”Một cơn gió nhẹ thồi qua đùa nghịch mái tóc, Lục Giai Ngưng thuận tiện đem tóc cột lại phía sau, tiếp tục nói: “ Thật không ngờ, lúc chúng ta gặp nhau đến bây giờ đã cách hẳn một năm! Thờigian mà chúng ta được ngồi cạnh nhau quá ngắn ngủi, mọi chuyện còn chưasáng tỏ, chị sao nỡ lại đi sang thế giới bên kia?”Kính râm cỡ đại không thể che giấu đi sự khổ sở của cô, nước mắt dọc theo mắt kính chảy xuống dưới.Đường Hạo kéo Tiểu Ngưng vào lòng, nhẹ nhàng ôm lấy: “Đừng buồn,anh sẽ giúp em tìm đáp án, cũng sẽ giúp Bạch Phương Úc tìm lại côngbằng! Anh nghĩ cô ấy nhìn thấy em còn sống nhất định cũng sẽ rất vuimừng! Cho nên, em đừng buổn nữa……”Chương 336
Edit: Meimoko_______Tiểu Ngưng cầm khăn lau màu trắng, cẩn thận lau lại bia mộ một lần nữa rồi mới yên tâm cùng Đường Hạo rời khỏi nghĩa trang: “ Anh nói xem, chị ấy liệu có tốt không? Ở bên thế giới bên kia được gặplại cha mẹ của em? Hay là đã đầu thai chuyển kiếp, tái sinh làm mộtngười mới?”Đường Hạo không đành lòng phá vỡ suy nghĩ tốt đẹp của cô, sán lại gần tiếp lời: “ Anh nghĩ cô ấy và bác gái nhất định sẽ được gặp nhau, sau đó chuẩn bịđầu thai chuẩn bị quay trở lại thế giới này! Nhìn vẻ mặt cô ấy phú quýnhư thế, anh nghĩ cô ấy chắc sẽ lại trở thành một đại tiểu thư, cho nênem cũng đừng lo lắng gì nữa! Ngược lại người lo lắng nên là em thì đúnghơn! Trên bia mộ bây giờ vẫn là đề tên của em đấy! Nhìn kỳ kỳ, chẳng may mắn chút nào! Anh sẽ sớm giải quyết vấn đề này, em khẳng định cô ấy làcon gái của cha mẹ em sao?”Lục Giai Ngưng gật đầu, hoàn toàn tin tưởng vào cảm giác của mình: “Em nghĩ em cần phải quay lại Anh một chuyến, sự việc này nhất định phải được làm sáng tỏ! Anh nói xem có đúng không?” Cô xoay người lại, nhìn Đường Hạo hỏi.“Anh sẽ cùng em trở về! Nói đúng ra là em có muốn đi cùng với anhkhông? Bởi vì anh đã đặt máy bay an bài thỏa đáng cả rồi, ngày kia sẽbay!” Hiện tại cô đã khôi phục trí nhớ, việc đầu tiên chính là xácđịnh lại thân phận, vô luận là cô hay là Bạch Phương Úc. Hắn hoàn toànkhông thích việc trên giấy chứng minh cô vẫn là Bạch Phương Úc, thật sựchỉ muốn cô mau mau trở lại thân phận của Lục Giai Ngưng.Lục Giai Ngưng hoàn toàn bất ngờ, ánh mắt nhìn Đường Hạo: hắn đã trởnên cẩn thận như thế này từ bao giờ? Trước kia hắn luôn bá đạo giữ lấycô, căn bản không vì cô mà suy nghĩ nhiều: “Anh đã thay đổi!”“Chỗ nào thay đổi? Anh vẫn là anh!”Đường Hạo nắm lấy tay cô đi về phía trước. Ai cũng nói hắn thay đổi, rõ ràng đến vậy sao?“Có, anh so với lúc trước cẩn thận hơn nhiều!”“Phải không? Lúc trước anh cũng cẩn thận như vậy mà, có lẽ là do em không chú ý tới thôi!” Hắn không tin hắn thay đổi, chẳng lẽ trước đây hắn không đủ tốt haysao? Nhưng mà, xác thực thì cũng đúng, nếu trước kia bản thân hắn khôngquá tự cao tự đại thì có lẽ đã không bị mất đi một đứa con.Bọn họ đã trải qua nhiều chông gai, hắn không muốn phải chịu thêm đau khổ nữa. Hắn sẽ cho cô hạnh phúc, để mỗi ngày trên gương mặt cô cũng có nụ cười vui vẻ.Trước kia cũng cẩn thận? Cô không cho là thế đâu nhé!“Là cái gì khiến anh cải biến vậy ?” Cô càng lúc càng để ý đến vấn đề này.“Không biết!” Nếu thay đổi, chẳng phải cũng vì em đó sao?Lục Giai Ngưng chạy đến bên cạnh người hắn, ngăn cản hắn đi về phía trước, sắc mặt cô có chút buồn khổ nói: “ Có phải bởi vì ‘Bạch Phương Úc’?” Lúc cô là Bạch Phương Úc, rõ ràng cảm thấy hắn săn sóc nhiệt tình vô cùng.Những điều này trước kia cô chưa từng được hưởng thụ qua, hơn nữa nhữnglúc đó hắn chỉ toàn khi dễ và tra tấn cô.“Cái gì mà Bạch Phương Úc? Anh không biết cô ta!” Đường Hạo hơi chau mày lại, rất không thích việc cô đem hắn đặt cạnh những người phụ nữ khác.“Nhưng là….ngày đầu tiên anh nhìn thấy ‘Bạch Phương Úc’ thì …..đến ngày thứ hai lại……” Cô cứ nói ‘thì, thì; rồi lại ấp úng không nói tiếp, sắc mặt đỏ bừng, nhìn hắn trách cứ.“Đó là bởi vì anh muốn xác định em, cho nên bắt buộc phải nhìn thấy em!” Đường Hạo trả lời cô một cách vô thức.“Thật là như vậy sao?” Cô nhẹ giọng hỏi, giống như đang tự hỏi chính mình.“Được rồi, đừng nghĩ lung tung nữa!” Đường Hạo hời hợt trấnan, có một số việc mà sau này từ từ rồi cô sẽ hiểu cho hắn. Đối với côbây giờ, có nói ra cô cũng không tin hắn.Mà chính Đường Hạo không chú ý đến lời giải thích của mình, cho nênTiểu Ngưng mới hiểu là hắn thích ‘ Bạch Phương Úc’. Tuy cô biết rõ ràng‘Bạch Phương Úc’ đó không phải là ai khác mà chính là mình, nhưng sựthực cô cũng không muốn thừa nhận.Tiểu Ngưng trầm mặc ngồi vào trong xe hắn, sau đó Đường Hạo đưa cô về thẳng biệt thự.Xe của bọn họ vừa vào đến hoa viên, đã nghe thấy tiếng hai đứa trẻ chạy tới: “ Ba, mẹ, có khách đến!”Đường Hạo cùng Tiểu Ngưng hơi kinh ngạc. Bọn họ không có ở nhà, sẽ là ai đến đây? Hơn nữa tại sao nhân viên bảo vệ lại còn cho phép người kia vào biệt thự ?“Ba, là chú Hải Uy đấy ạ! Chú ấy còn dẫn theo hai ông bà nữa!” Bời vì lúc trước Dương Dương đã gặp qua Hải Uy cho nên cậu bé biết được khách nhân đến là ai.“Hải Uy?” Trong đầu Tiểu Ngưng hiện lên hình ảnh một câu thanh niên mặc quần áo cao bồi đứng dưới nắng mặt trời.“Hải Uy đến tại sao không bảo trước cho anh biết nhỉ?” Đường Hạo nghi hoặc, kéo tay Tiểu Ngưng đi vào nhà.Khi hai người vừa vào đại sảnh thì những người ngồi trên ghế cũng đồng loạt đứng dậy.Ngoại trừ Hải Uy, còn có một cặp vợ chồng trung niên. Đường Hạo cũngkhông nhận ra là ai, nhưng hắn cũng rất nhanh đoán được bọn họ là airồi.Lục Giai Ngưng mở to mắt nhìn đôi vợ chồng ở trong đại sảnh. Chỉ mộtthời gian ngắn thôi nhưng bây giờ cô không biết nên xưng hô với bọn họnhư thế nào cho phải và cũng không biết lấy thân phận gì để nói chuyệnvới bọn họ.Hai vợ chồng nhìn Lục Giai Ngưng đối với họ xa cách thì cũng cảm thấy xấu hổ. Bạch Thu Thực mở miệng xin lỗi trước: “ Thực xin lỗi, Lục tiểu thư! Là chúng tôi cố ý giấu giếm thân phận thật của cháu…..”Bạch Thu Thực vừa mở miệng đã vào đi thẳng vào vấn đề, Đường Hạo lễ phép mời khách nhân ngồi xuống: “Bạch tiên sinh, Bạch phu nhân, mời ngồi!” Sau đó hắn nhìn Hải Uy một cái, Hải Uy gật đầu gọi: “Anh Hạo!”Tất cả mọi người ngồi xuống xong, Bạch Thu Thực mới đẩy gọng kínhlên, sau khi chuẩn bị sẵn tâm lý ổn định mời nói về vụ tan nạn máy baykinh hoàng kia: “ Ngày đó, tôi cùng với vợ của tôi ở sân bay bên kiađón chờ Phương Úc. Đã mấy tháng rồi chúng tôi không có được nhìn thấyPhương Úc! Phương Úc đích thực là bảo bối của vợ chồng chúng tôi….”Nói tới đoạn này, Bạch Thu Thực cùng vợ đều lộ ra vẻ mặt đau buồn,nước mắt nóng bỏng cứ rơi xuống không ngừng. Bạch nghẹn ngào lên tiếngtiếp.“ Không lâu sau, sân bay truyền đến tin máy bay đã chạm đất. Vợchồng chúng tôi đều rất háo hức chờ gặp còn gái. Đột nhiên, nhân viêntrong sân bay thi nhau chạy ra ngoài đường băng, hơn nữa còn có tiếngcảnh báo……” Giống như cảnh tượng hãi hùng đó lại hiện ra trước mắt, Bạch Thu Thực ngừng nói, hít một hơi thật sâu rồi mới nói tiếp: “ Lúc ấy ở phi trường vô cùng ồn ào, rất nhiều người muốn xông ra ngoài xem. Tôi và vợ tôi cùng nhau cố gắng đi hỏi thăm xem có tin tức gì vềPhương Úc hay không. Nhân viên nói với chúng tôi máy bay gặp sự cố, thếlà chúng tôi cũng muốn xông ra bên ngoài tìm con…..Nhưng sau đó lại bịnhân viên ngăn lại…..”“Đúng lúc chúng tôi đang sốt ruột đến cực điểm thì nhân viên cứuhộ khiêng ra một người bị thương. Tôi và vợ chạy đến xem rồi thất vọngcô cùng. Đột nhiên lại nhìn thấy Phương Úc, chúng tôi như trút hết đượcgánh nặng trong lòng, theo nhân viên chạy đến bệnh viện….”“Tuy nhiên, trên người Phương Úc lúc đó có quá nhiều máu, nhưngbiết con bé vẫn còn sống cho nên chúng tôi vui mừng đến mức cái gì cũngquên….Quên không quan sát ‘Phương Úc’ mà chúng ta đưa về cùng với Phương Úc của chúng tôi không giống nhau….”Chương 337
Edit: Meimoko____“ Hơn nữa, trên người của cô ấy lại có chứng minh thư của BạchPhương Úc, dung mạo giống Phương Úc…Chúng tôi hoàn toàn cho rằng Lụctiểu thư chính là con gái của chúng tôi!” Bạch phu nhân bổ sung thêm.Về điểm này, Đường Hạo cũng giống như bọn họ. Đúng vậy! Lúc trước hắn đích thực là quá chủ quan. Đương nhiên sẽchẳng có ai nghĩ đến việc có hai người giống hệt nhau đi trên cùng một.Tỷ lệ xảy ra sự việc này trong thực tế quả thực là quá nhỏ.Lục Giai Ngưng nắm thật chặt tay Đường Hạo. Bây giờ khi nhớ lại tainạn thảm khốc đó, cô vẫn còn kinh hồn tán đảm. Hình ảnh chiếc máy bay nổ tung lại hiện lên trước mắt, cô vẫn còn nhớ rõ cảm giác luồng nhiệtphóng về phía cô lúc đó.Đường Hạo ôm chặt lấy cô, khẽ vuốt bàn tay đang run rẩy của cô, quan tâm săn sóc.Bạch Thu Thực lấy mắt kính xuống, xoa xoa những giọt nước mắt, sau đó lại đeo lên rồi tiếp tục nói: “ Cho đến khi Lục tiểu thư tỉnh lại, vợ tôi giúp cô ấy tắm rửa, mới phát hiện ra không hề giống với con gái của chúng tôi!”“Trên cổ của con có dấu ấn!” Lục Giai Ngưng nghẹn ngào nói ra ấn ký trên người mình.Bạch phu nhân vừa dùng khăn lau nước mắt, vừa nói: “ Cái này chúng tôi cũng không để ý, Phương Úc cũng có thể có những dấu ấn chính chúngtôi cũng không biết. Chỉ là, sau khi nhìn thấy vết sẹo trên bụng củacon, chúng tôi hoàn toàn xác nhận con không phải là con gái của chúngtôi! Qua bác sĩ kiểm tra, cũng biết thêm là con đã từng sinh con!”Tuy hai người bọn họ khóc lóc đau khổ như đứt từng khúc ruột, nhưngLục Giai Ngưng cũng không thể nào hiểu được tại sao bọn họ phải giấuthân phận của cô? Tại sao lại không đi tìm kiếm Bạch Phương Úc thật?“ Hai người các bác đã yêu quý con gái mình như vậy thì vì sao lại không đi tìm Bạch Phương Úc? Lại còn muốn cháu trở thành Bạch PhươngÚc! Đây chính là tình yêu ba mẹ dành cho con gái của hai vị hay sao?Khiến cho Bạch Phương Úc đến tận bây giờ cũng chưa có chỗ an táng chínhthức!”Yêu, không phải cứ chảy vài giọt nước mắt hay luôn miệng nói từ ‘yêu’ thì là thể hiện được tình yêu của bọn họ rồi. Lục Giai Ngưng thật sựbất bình thay cho Bạch Phương Úc.“Chúng tôi….” Bạch Thu Thực khó xử nhìn vợ, giống như đang có chuyện khó nói.Bạch phu nhân cũng liếc nhìn chồng một cái, sau đó tiếp tục nói ra: “ Chúng tôi…..Chúng tôi….xác thực là một cặp cha mẹ ích kỳ….Lúc chúng tôi qua đau thương, tự nói với mình rằng: con gái vẫn còn sống đây….. Lúcđó…..quả thật đã bỏ quên mất Phương Úc… Nhưng thật ra cũng một phần dohoàn cảnh…….”Đường Hạo cùng Hải Uy nhìn thoáng qua nhau, nhưng cũng không có ýđịnh cắt đứt lời người ta đang nói, chỉ lặng lẽ ngồi yên lắng nghe.“Bởi vì Phương Úc căn bản không phải là con của hai bác, có phảikhông ạ? Cũng chính bởi vì cô ấy không phải là con gái do hai bác sinhra nên mới có thể nhẫn tâm đối xử như vậy?” Lục Giai Ngưng kích động nói. Cô không muốn nghe những lời sám hối của bọn họ. Cô chỉ là thươngtiếc thay cho người chị em ruột thịt của mình, rất thương tiếc.Đường Hạo đứng lên ôm lấy Lục Giai Ngưng vào trong ngực : “ Ngưng, đừng kích động như vậy….”“Đường Hạo, em không muốn nghe họ nói nữa! Thật sự là quá khóchịu! Sao họ lại có thể nhẫn tâm như vậy? Bọn họ không nghĩ đến việcxương cốt của Bạch Phương Úc còn chưa được yên giấc, lưu lạc ở bên ngoài hay sao? Bọn họ chấp nhân chuyện thi cốt của chị ấy không còn……”“Không! Không phải! Chúng tôi thật sự có đi tìm! Đã đi tìm rồi mà!” Bạch Thu Thực nhanh chóng nói ra, “ Chúng tôi đã sớm điều tra ra được Đường tiên sinh đem thi thể Phương Úc về Đài Loan an táng! Chúng tôi biết rõ Phương Úc đã được an nghỉ, chonên…..”“Các vị trước mắt đừng kích động, xin hãy nghe chuyện của chúng tôi đã!” Bạch Thu Thực thở dài một hơi: “ Hết thảy tất cả đều là vì tài sản của Bạch gia, hết thảy cũng chỉ là vìkhối tài sản đó. Kỳ thật, tôi cũng không phải họ Bạch! Tôi là đứa conđược Bạch lão phu nhân nhận về nuôi. Lục tiểu thư, cháu cũng đã gặp Bạch lão phu nhân rồi mà, đúng không?”“Đúng vậy! Bà nội!” Tâm tình Lục Giai Ngưng ổn định lại đôi chút, lên tiếng trả lời câu hỏi của Bạch Thu Thực.“Mẹ nuôi của tôi nhận nuôi ba người con, mà tôi chính là người lớn nhất, phía dưới còn có hai đứa em trai. Mẹ nuôi kỳ thật là một bà lãorất kỳ quái! Tuy bà thu dưỡng ba người con, nhưng lại chẳng yêu mếnngười nào, không thích bất cứ ai. Nhưng mà lạ thay, bà lại rất thíchPhương Úc! Phương Úc lớn lên bên cạnh mẹ nuôi của tôi! Mấy năm trước, mẹ nuôi luôn luôn nói rằng: tài sản của Bạch gia sau này sẽ để lại hết cho cho tôi, nhưng không có lập di chúc! Đúng lúc bà muốn lập di chúc thìtai nạn máy bay xảy ra. Lúc đó là thời điểm then chốt, tôi làm sao cóthể đem chuyện Phương Úc gặp phải tai nạn máy bay qua đời nói cho bàbiết được! Nếu bà biết, chắc chắn tôi sẽ không còn là người thừa kế nữa! Cho nên, vì sợ Lục tiểu thư phục hồi trí nhờ, chúng tôi đã tẩy vết xămtrên cổ và làm mờ đi vết sẹo trên bụng của cô ấy….Những dấu ấn có thể sẽ khiến cô ấy nhớ lại mọi chuyện….”Hết thảy đều là vì tiền.Chung quy mọi thứ cũng chỉ vì tiền.“Cho nên, các người vì muốn có được gia sản đó đã không ngần ngạiđem tôi trở thành con gái của các người? Tôi đã trở thành quân cờ chotrong bài cờ tính toán giành gia sản nhà các vị? Hai người đều là ngườicó học, có đạo đức, lại di giấu giếm thân thế của người khác, khiến tôi phải rời xa những người tôi yêu thương! Hai người biết rõ tôi đã sinhcon, tôi là một người mẹ, các người có nghĩ đến việc con của tôi bởi vìmất mẹ mà bị tổn thương đến mức nào không?” Lại nghĩ đến việc Đường Hạo suýt nữa không gượng dậy nổi, Dương Dương khóc như mưa, trong lòng cô lại càng cảm thấy khổ sở.“Lục tiểu thư, những việc trước kia chúng tôi đã làm thật sự cólỗi với cháu! Mong cháu tha lỗi cho chúng tôi! Cho nên, ngay sau kho mẹnuôi của tôi qua đời, chúng tôi đã an bài cho cháu trở về Đài Loan đànphán với tập đoàn Đường thị. Chúng tôi đã nghĩ đó là cách tốt nhất đểcháu gặp được Đường tiên sinh!” Bạch phu nhân đứng dậy, nhanh chóng giải thích: “ Tôi cùng chồng tôi cũng muốn nhanh chóng nói cho cháu biết tất cả mọichuyện….Chỉ là, sợ cháu không tiếp nhận nổi…..Mà sự việc cũng rất khó mở miệng nói thành lời…”“Vậy ý của bác là… cháu nên cảm ơn các người sao?” Lục Giai Ngưng không thể nào chấp nhận được câu trả lời như vậy, một chút cũng không thể tiếp nhận: “ Phương Úc….Phương Úc …không phải là con gái ruột của các người, đúng không?” Cô lặp lại câu hỏi này một lần nữa.Vợ chồng họ Bạch nhìn qua lẫn nhau, yên lặng gật đầu. Bạch phu nhân thừa nhận nói: “ Phương Úc là đứa con được chúng tôi nhận nuôi từ nhiều năm về trước….”“Nhận nuôi? Nhận nuôi ở chỗ nào?” Cô cho tới bây giờ cũng chưa baogiờ nghe mẹ nói qua chuyện mẹ sinh đôi, và cô là một trong hai đứa béđó. Mẹ cho đến trước lúc chết cũng không có nói cô còn chị em nào khác.Mẹ thường xuyên ôm cô và nói: “Mẹ chỉ có một mình con, vậy mà mẹ không có con được cuộc sống sung sướng! Là mẹ làm liên lụy đến con!”Cho nên cô có cảm giác chính mẹ cũng không biết bản thân còn có mọt đứa con gái, chị em song sinh với cô.“Chúng tôi bế đứa bé trực tiếp từ trong bệnh viện! Là ba của cháubán Phương Úc cho chúng tôi…Chúng tôi đã đưa cho ông ta ba trăm vạn…” Bạch Thu Thực hổi tưởng lại.Lục Giai Ngưng nặng nề ngã xuống ghế sô pha, sắc mặt trắng bệch nhìn bọn họ. Cô không thể nào tiếp nhận được đáp án này: “ Làm sao có thể? Ba của tôi làm sao có thể đi bán con của mình? Loại chuyện như vậy sao ba có thể làm ra được!”Chương 338
Edit: Meimoko_______Vợ chồng nhà họ Bạch thỉnh cầu chân thành nhiều lần, cuối cùng LụcGiai Ngưng cũng đồng ý để họ đưa tro cốt Bạch Phương Úc về Anh an táng.Dù sao Bạch Phương Úc cũng lớn lên ở Anh, có lẽ cô ấy sẽ thích được ở đó hơn!Bất kể như thế nào thì nhà họ Bạch cũngđã dưỡng dục Bạch Phương Úc vô cùng tốt. Có thể thấy được vợ chồng họBạch thực sự rất yêu mến co con gái này.Lục Giai Ngưng tựa người bên cửa sổ, khẽ thở dài một hơi.“Làm sao mà than thở vậy?” Từ công ty trở về, Đường Hạo vừa vào phòng đã nghe thấy tiếng thở dài của Lục Giai Ngưng.Lục Giai Ngưng quay đầu, không đếm xỉa gì đến hắn, nói một câu: “ Tại vì cảm thấy có người quá bạc nhược không đủ sức cưỡng lại một ít hấp dẫn!”Đường Hạo xoay người cô lại, cúi thấp đầu xuống, dừng lại trên đôi mắt của cô, nói: “ Anh không hiểu, người em đang muốn nói đến là ai? Hả?”Ánh mắt Lục Giai Ngưng tẩn ngẩn nhìn hắn, đưa tay lên khẽ vuốt gò má của hắn: “Anh còn không biết em đang nói đến ai hay sao?”Đường Hạo túm lấy bàn tay của cô, cắn một cái xuống trả thủ: “ Ánh mắt của em đang nói chính là anh! Nhưng anh tuyệt đối sẽ không cấm mình bị hấp dẫn chinh phục!”Lục Giai Ngưng nhăn mũi lại, tiếp tục ngẩng đầu lên chất vấn hắn: “Anh còn dám nói không phải? Nếu như anh chịu nổi hấp dẫn thì làm sao có thể dễ dàng bị ‘ Bạch Phương Úc’ cưa đổ như vậy? Anh không biết là anhthích người ta quá nhanh hay sao?”Đường Hạo liếc cô, không muốn tiếp tục tranh luận vấn đề này nữa: “Em ở nhà nghĩ lung tung cái gì vậy hả? Ngày mai đến công ty làm việc rồi, ở đó anh sẽ tự mình dạy em một số việc!”“Đến công ty anh làm gì? Dạy nhân viên của anh tạo hình với trang điểm hay sao?”Cô mới không cần đến công ty của hắn. Ai mà biết được liệu hắn có cùng với những phụ nữ khác ở chung một chỗ hay không? Nếu mà nhìn thấy hắn cùngngười khác, cô không phải là đã tự mình rước thêm buồn bực lên người rồi hay sao? “ Anh đừng có lảng tránh vấn đề! Anh nói đi, anh có phải thoáng cái đã thích ‘Bạch Phương Úc’ không?”Đường Hạo bất đắc dĩ mà thở dài, một tay giữ lấy cằm của cô, hỏi: “Anh hỏi em: Bạch Phương Úc đó là ai? Chẳng phải chính là em hay sao?”“Nhưng lúc đó em là ‘Bạch Phương Úc’ chứ đâu phải là Lục Giai Ngưng!” Dù biết ‘Bạch Phương Úc’ đó chính là mình, nhưng cô vẫn ghen, tự ăn dấm chua của chính mình.“Mặc kệ em là Bạch Phương Úc, hay là Lý Phương Úc, Trần Phương Úc…hay là Lục Giai Ngưng! Chỉ cần là em, anh sẽ thích! Anh nói như vậy, em đã hiểu chưa?”Nếu bây giờ cô còn nói lại chuyện này, hắn cũng không ngại nói cho côbiết, ngay từ đầu hắn đã nhận định cô là Lục Giai Ngưng rồi.“Em làm sao mà tin được! Nếu đổi lại là một phụ nữ giống hệt em,không thể nói trước được! Có lẽ anh sẽ yêu mến, thoáng cái mà khôngkhông chế được mình!” Cô không tin nói.Đường Hạo nhàn nhạt nhếch môi. Không cần ‘nếu’, thực tế đã có mộtngười giống hệt cô đến câu dẫn hắn rồi, và sự thật đã chứng minh hắnkhông phải loại người hoa tâm. Hắn vượt qua khảo nghiệm một cách xuấtsắc. Bất quá, chỉ là hắn không nói cho cô biết mà thôi.“Không có chuyện ‘nếu’ ở đây! Anh không để ý!” Đường Hạo không hề hứng thú nói, sai đó thì vỗ bờ vai của cô, “ Nhanh chuẩn bị, lát nữa chúng at đi gặp ba mẹ!”“Không được! Anh trước hết phải trả lời em, rốt cuộc anh yêu mến Bạch Phương Úc nhiều hơn hay Lục Giai Ngưng nhiều hơn?”Cô giang hai tay, giống như một đứa trẻ, hai tay giơ ngang ngăn cản trước người hắn.“Rõ ràng chỉ có một mình em, em muốn anh trả lời cái gì? BạchPhương Úc là ai anh còn chưa có gặp qua, em muốn anh trả lời thế nào?” ĐƯờng Hạo bị buộc phải nói nóng lên đáp lại lời cô.Vành mắt Lục Giai Ngưng thoáng cái đã hồng lên, dường như bị ủy khuất rất lớn, cánh môi run rẩy nói: “ Em biết là anh yêu ‘Bạch Phương Úc’ hơn mà! Dù cho ‘Bạch Phương Úc’ cólàm loạn như thế nào, anh cũng vẫn yêu cô ấy, không bao giở nổi nóng! Em bất quá mới chỉ là tùy hứng nói với anh thôi, anh đã nổi giận lênrồi….”“Anh đã nổi giận với em rồi sao?” Hắn nhìn bộ dạng điêu ngoa của cô, đột nhiên bật cười, ngay cả khóe mắt cũng nổi lên sự ôn nhu sủng nịnh: “ Là em hay nghĩ lung tung!”“Cho dù chưa có tức giận hẳn nhưng anh đối với em không bình tĩnh! Nếu là ‘Bạch Phương Úc’, anh nhất định sẽ không thế…” Lục Giai Ngưng xoay người, chạy đến một góc khác phòng.Nhìn bộ dạng buồn bực của cô, Đường Hạo nhịn không được mà cười rộ lên: “Vậy như em nói, em là muốn anh yêu thương ‘Bạch Phương Úc’ nhiều hơn, còn Lục Giai Ngưng thì ít hơn, phải không?”Bị hắn hỏi ngược lại như vậy làm cho Lục Giai Ngưng không biết phải trả lời như thế nào. Đúng vậy! Rõ ràng chỉ là một người : “ Em… không biết !”“Vậy anh hỏi em, nếu lúc đó anh không có một chút cảm giác nào với ‘Bạch Phương Úc’, lạnh lùng từ chối thẳng thừng, em nói đi, liệu em cóvui không? Rõ ràng là em xuất hiện trước mặt anh, anh chẳng lẽ chỉ vì em thay đổi tên họ mà lại không thích em, liệu em có chấp nhận đượckhông?” Đường Hạo tiếp tục hỏi cô, cũng chờ cô trả lời. Hắn đã nóiđến như thế này, càng chứng minh người hắn yêu chính là Lục Giai Ngưng.Lục Giai Ngưng ngẩng mặt lên, không có phản bác lại lời nói của hắn.“Tại sao em không nói gì?” Hắn mỉm cười nhìn cô.“Nói không lại anh…”Đường Hạo nâng người cô dậy, sủng ái có thừa nói: “ Vậy đi thay quần áo mau lên! Lát là đi gặp cha mẹ của anh rồi!” Bản thân cô đã hồi phục trí nhớ lại mấy ngày rồi, cũng nên đến thăm hỏi cha mẹ chồng tương lai chứ?“Bây…giờ sao?”“Đúng! Anh đã bảo bọn trẻ thay quần áo sạch đẹp rồi, chúng ta sẽ cùng trở về!”Lục Giai Ngưng lập tức lắc đầu, giống như môtơ, cả thân người nảy lên: “ Không được! Em không muốn đi! Em không muốn đem con cùng về!” Cha mẹ của hắn tuyệt đối không ưa thích gì cô. Cô mà đi chỉ tổ rước lấy nhục vào người.“Sao lại không được? Yên tâm, hiện tại cha mẹ của anh cũng đang nóng lòng muốn gặp em! Ngoan, đừng áp lực tâm lý quá…!” Đường Hạo cũng biết cha mẹ của hắn trước kia đối với cô không tốt, nhưng bâygiờ tuyệt đối không có giống như vậy. Bọn họ còn đang hận không thể lập tức đem luôn cô con dâu này về nhà.Lục Giai Ngưng nắm chặt lấy thành giường, cúi thấp đầu xuống: “ Em hiện tại không thấy thoải mái….Muốn được ở nhà nghỉ ngơi…” Nói không đi, chính là không đi.“Đến đó rồi nghỉ ngơi luôn một thể! Ở đó cũng có nhiều phòng mà!” Đường Hạo nhẫn nại khuyên nhủ. Hắn rất muốn nhanh chóng dẫn cô về nhà,chính thức ra mắt cha mẹ và mọi người. Con đã lớn như vậy rồi, chẳng lẽcứ sống với nhau mãi mà không có danh phận hợp pháp gì hay sao?“Không đi! Anh mang theo bọn trẻ về trước đi! Em muốn được nghỉ ngơi!” Cô bốc đồng nằm trên giường lớn, nhắm chặt mắt, không muốn nói chuyện với hắn nữa.Đường Hạo ngồi xuống bên giường, thấp giọng dò hỏi: “ Vậy em định vĩnh viễn không đến nhà của anh sao? Muốn cả đời này cũng không gặp cha mẹ của anh ư?”“Em không biết…. Em bây giờ chưa có sự chuẩn bị tâm lý tốt….Xin anh đừng có ép em được không?”“Vậy khi nào thì em mới chuẩn bị tốt? Nếu em không tự giải phóngđược mình thì khi nào chúng ta mới kết hôn được? Lục Giai Ngưng, hyvọng em nhanh chóng chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, bởi vì anh đã chongười chuẩn bị hôn lễ của chúng ta rồi!” Đường Hạo sửa sang lại quần áo, ở một bên nói ra.Chương 339
Edit: Meimoko______“Kết hôn?” Lục Giai Ngưng thốt lên hai chữ này, “ Trước kia chúng ta cũng đã nói qua rồi không phải sao? Em không muốn kết hôn với anh!”Đường Hạo không giải thích được nhìn cô, nói ra một cách rất tự nhiên: “Con của chúng ta đã lớn như vậy rồi, hiện tại em cũng đã khôi phục lại trínhớ, chuyện của Bạch Phương Úc đã giải quyết xong. Chúng ta không kếthôn, em còn muốn thế nào?”Nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô hiện tại cũng đã là lão bà của hắn rồi, nói không chừng còn có thêm cả một đứa con rồi cũngnên!Lục Giai Ngưng nghe thấy lời của hắn, lại càng không muốn gả cho hắn. Hắn bây giờ còn không hiểu cái gì gọi là hôn nhân, nói ra những lý dokia, hắn nghĩ những việc đó liên quan đến kết hôn hay sao?Cô vuốt vuốt tóc mình, kiên định nhìn hắn: “Thật xin lỗi, trước mắt em cần tìm một công việc đã sau đó mới nghĩ đến chuyện kết hôn!”“Em muốn một công việc thì có gì khó! Anh chẳng phải đã nói trước là muốn em đến công ty anh làm việc rồi hay sao?” Cho cô một công việc, đối với hắn mà nói không có gì là khó cả. Hơnnữa, hắn còn rất thích việc mỗi ngày được cùng cô đi làm, trong công tytùy thời gian mà có thể gặp cô.“Công việc trong công ty anh không phù hợp với em! Em muốn tìm một công việc mà mình yêu thích để làm!” Lục Giai Ngưng kiên định nói. Cô đã nghĩ trước rồi, sẽ đến một công ty giải trí nghệ thuật nào đó để xin việc.“Em muốn tự mình tìm việc ư? Ừ, trước tiên nói cho anh nghe thử xem nào!”“Chuyện này là bí mật! Về sau tự nhiên anh sẽ biết!” Lục GiaiNgưng không phải là muốn giấu diếm mà là nếu cô nói ra sợ rằng hắn sẽ bù lu bù loa lên rồi không đồng ý. Hiện tại, cô muốn có cuộc sống riêngcủa mình, không muốn bị hắn can thiệp vào.“Ba, mẹ….” Tiếng bốn bàn tay nhỏ bé đập vào cửa. Không đúng, hẳn là đá cửa. Bọn nhóc này đã chuyển từ tay sang chân rồi!“Ba, mau mở cửa cho bọn con! Nhị Nhị muốn vào! Chị ấy muốn mẹ chải tóc cho!” Tiếng nói bất đắc dĩ của Dương Dương truyền từ ngoài cửa vào. Nó thật sựkhông thích mái tóc dài của người chị gái, mỗi ngày đều phải chải chuốt, thật phiền toái: “ Nhị Nhị, bằng không chị cắn tóc ngắn đi! Giống như em đây này! Tiết kiệm được bao nhiêu thời gian!”“Ai cần! Nhìn tóc của em thật khó coi!” Tiếng Nhị Nhị ghét bỏ, cách một cánh cửa truyền vào trong phòng.Nghe hai đứa con nói chuyện, Lục Giai Ngưng nhịn không được mà bật cười.Bởi vì cửa không mở cho nên tiếng đập cửa càng lúc càng dồn dập.Lục Giai Ngưng không có báo trước, đột ngột mở cửa phòng. Hai đứa trẻ giống như quả banh, ngã phịch xuống, lăn vào trong phòng.Chị đè lên em, nằm trên nệm người một lúc mới ngồi dậy, đứng sang một bên. Dương Dương chu cánh môi lại, chậm rãi đứng dậy theo: “ NhịNhị, vì sao mỗi lần đều là chị ngã đè lên người em vậy? Chị không sợ embị đè bẹp sao? Chị là chị gái mà có biết đau lòng cho em trai khôngvậy…..”Nhị Nhị cười hì hì, “Em là đàn ông con trai đấy nhé! Đỡ cho chị gái là điều đương nhiên! Đừng có cằn nhằn hẹp hòi như thế!”“Mỗi lần đều hung hăng đè ép lên người em lại còn….Chị có hiểu bịđè ép đau đến thế nào không? Hiện tại, chị cũng thật nặng lắm đấy….” Dương Dương nhăn mũi lại nói.“Em nói ai nặng? Chị mà béo à?” Nghe thấy có người nói mình béo, Nhị Nhị lập tức hét ầm lên, hai mắt vốn mở to lại càng thêm to, trông rất hung dữ.Dương Dương bị Nhị Nhị thét cho, lập tức lui về phía sau vài bước, nhưng vẫn kiên trì nói: “ Thật sự là rất nặng đấy! Chị ngã lên người em, em đương nhiên là biết chị nặng hay nhẹ….”“Aaaaaaaaaaaaaaaa” Nhị Nhị hổn hển không chịu thừa nhận, hét lớn lên một tiếng, muốn lấn áp hoàn toàn tiếng nói của đứa em.Tiếng kêu của Nhị Nhị làm cho ba người trong phòng lui về phía sau vài bước, Dương Dương bịt chặt lỗ tai, nói to: “ Đừng có kêu lên nữa! Thật khó nghe! Rất khó nghe!”“Nói béo, rồi còn nói giọng khó nghe….Hừ, Dương Dương, em chết chắc rồi!” Nhị Nhị hô to lên một tiếng, bắt đầu vung tay vung chân đánh vào người đứa em.Con trai luôn thích đánh nhau, cùng những đứa bé trai cùng tuổi đánhnhau vài quyền vài cước. Nhưng đối mặt với các cô bé gái, đặc biệt lạilà chị gái của mình, Dương Dương hiển nhiên không có năng lực chống đỡ: “ Nhị Nhị, chị đừng có làm loạn! Đừng có mà không biết điều!”Dương Dương ôm đầu, chạy loạn khắp nơi trong phòng, Nhị Nhị như phát điên hung hăng truy đuổi phía sau: “Ai bảo em nói lung tung! Ai cho em nói lung tung….” Nhị Nhị đầu tóc rối bù, trông càng giống một đứa trẻ điên dại hơn.Dưới tình cảnh không còn chỗ nào để trốn, Dương Dương không thể không nhào vào lòng của mẹ, nói nhanh: “ Mẹ, mẹ cứu con! Nhị Nhị điên mất rồi!”Nhị Nhị nâng chân dài lên, hung hăng đá vào mông Dương Dương một cái: “ Đừng có nói bậy! Mẹ, mẹ mau buông nó ra đi! Con muốn đánh nó!”Dương Dương tránh trong ngực mẹ, không phục thét lên: “ Nhị Nhị, em không phải là không đánh lại chỉ, chỉ là sợ chị bị thương thôi! Chị đừng có náo loạn nữa đi!”Nhị Nhị đâu thèm để ý đến lời nói của Dương Dương, trái một đá, phải một cước, hung hăng đánh Dương Dương: “ Ai bảo em nói chị? Là tại em nói lung tung! Ai béo hả? Chị tập vũ đạo cả năm, gầy hết đi rồi còn gì!”Nhìn bộ dạng con trai bị đá khóc không ra nước mắt, Đường Hạo tranh thủ thời gian mà ôm lấy cô con gái nóng tính vào lòng: “ Được rồi! Được rồi! Đừng có đánh em con nữa!”“Ba…Ba xem Dương Dương khi dễ con kìa! Bam au giúp con phạt nó đi ba!” Nhị Nhị rầu rĩ rơi nước mắt, bộ dạng đáng thương cực điểm, giống như thể người bị đá vừa rồi chính là cô bé.“Được! Được! Được! Một lát nữa ba sẽ thay con dạy bảo nó một trận!” Đường Hạo nhìn con gái rồi nói ra. Con gái bé bỏng xinh đẹp đáng yêu, thoạt nhìn cũng đã thấy yêu mến.“Mẹ, con chỉ nói sự thật thôi! Con không có sai! Mẹ nhất định phải bảo vệ con!” Dương Dương ủy khuất ôm chặt lấy mẹ, sau đó quay đầu lại nhìn ba đang ôm Nhị Nhị.“Ha ha ha…..” Lục Giai Ngưng không trả lời con, chỉ bật lên tiếng cười không thể nhịn được.Thật may vì sàn nhà khá sạch sẽ, bằng không quần áo sạch đẹp của hai đứa sẽ bị bẩn nhanh không thể tả! Muốn hai đứa bé này ngoan ngoãn, đúng là không dễ!Trước kia, lúc bọn nó còn ở trong bụng của cô, mỗi ngày đề động đậyliên tục, chưa có lúc nào ngừng. Ha ha, cá là bọn nó đã đánh nhau từ lúc còn ở trong bụng của mình!~~ Tiểu Ngưng thầm nghĩ trong đầu.“Mẹ, mẹ đừng có cười mà! Mẹ nhất định phải bảo vệ còn đấy nhé! Ba cũng muốn đánh con rồi!” Dương Dương nhanh chóng nói, hiện tại Nhị Nhị đã có ba hỗ trợ mà nó thì vẫn một mình chiến đấu.“Được rồi! Hai đứa đừng làm loạn nữa! Mau chóng sửa sang lại, lát nữa không phải còn đến chỗ ông bà nội hay sao?” Lục Giai Ngưng lớn tiếng nói, bộ dáng bà mẹ thập phần uy nghiêm. Tuy cô không muốn đến chỗ ba mẹ của hắn, nhưng vẫn muốn những đứa con của côđược quản lý thật tốt: “ Nhị Nhị, nhanh qua đây! Mẹ chải tóc cho con….”Nhị Nhị từ trong lòng ba nhảy xuống, chạy đến bên giường, ngồi vững: “ Mẹ, chải cho con một kiểu tóc thật là đẹp, mẹ nhé!”Chương 340
Edit: Meimoko______Vì nghênh đón con dâu tương lai, vợ chồng Đường thị đã cho người quét dọn sạch sẽ, trang hoàng lại nhà cửa một phen. Cũng cho bày tất cảnhững bộ đồ dùng cao cấp đắt tiền nhất, bàn ăn bóng loáng nhẵn nhụi, ánh đèn chùm chiếu xuống làm nổi lên vẻ đẹp sang trọng và tôn quý.Hai vợ chồng Đường thị ăn mặc sang trọnglộng lẫy cùng ngồi trên ghế sa lon chờ người tới. Hàn Tú lại một lần nữa lo lắng cho chồng, sửa sang lại quần áo đồng thời cũng nói: “ Đừng lộn xộn! Bằng không lát nữa quần áo lại nhăn nhúm!”Đường Lập Huân nhìn bộ dạng khẩn trương của vợ, nhịn không được mà muốn bật cười: “Bà xã, em đừng khẩn trương như thế có được hay không? Con trai dẫn con dâu tương lai trở về, cũng không phải muốn chúng ta thân cận!”Bụp.Hàn Tú nặng nề đánh vào ngực của chồng: “ Không cho phép nói lungtung! Chúng ta nhất định phải chỉnh tề gặp con dâu tương lai, đây chínhlà thể hiện tâm ý chúng ta tôn trọng con bé! Ai bảo trước kia chúng talàm quá nhiều chuyện khiến con bé bị tổn thương sâu sắc như thế chứ?”Đối với Lục Giai Ngưng, Hàn Tú cảm thấy bà đã mắc nợ cô gái này rấtnhiều, khiến cho cô bé chịu tổn thương sâu sắc. Bà vốn đối với ngườikhác không cay nghiệt nhưng đối với cô bé đó thì lại quá cay nghiệt. Nếu không phải bà đã hai, ba lần phá chuyện của con trai với cô bé, cho dùcô bé không muốn gả vào Đường gia, bà vẫn bưng bộ mặt cao cao tại thượng đi chỉ trích cô bé là kẻ hám giàu còn giả bộ….. Cô bé cũng không bị dồn đến mức phải đi Anh quốc…“Bà xã, em đừng có khẩn trương như vậy! Bọn trẻ sẽ không so đo với chúng ta đâu! Con bé dù sao cũng là gả cho Đường Hạo, không phải làchúng ta, em nói xem có đúng không?” Đường Lập Huân trấn an.“Dù nói là như vậy nhưng em vẫn cảm thấy thấp thỏm không yên!”Hàn Tú cau lông mày lại. Nếu biết hết thảy mọi sự việc thì có lẽ bà đã tạođược ấn tượng tốt đẹp trong mắt con dâu, chứ không phải băn khoăn hồihộp như bây giờ.Một tiếng phanh xe từ bên ngoài truyền vào. Vợ chồng Đường thị nhanh chóng đứng dậy, đi ra phía cửa, ngừng thở đợi chờ.Dương Dương đi vào nhà trước tiên, đứng trước mặt ông bà nội: “Chào ông nội, bà nội! Buổi tối tốt lành!” Cậu bé mặc một bộ lễ phục kiểu tây, lễ phép chào hỏi, sau đó hôn ông bà nội của mình mỗi người một cái. Xong xuôi, cậu bé lại giương cao gò má,muốn ông bà nội hôn lại mình.Dương Dương tiếp nhận những chiếc hôn từ ông bà nội xong mới đi vào trong đại sảnh.Nhị Nhị giữ lấy làn váy đi phía sau, cúi thấp đầu xuống. Hành độngtheo đúng tiêu chuẩn của công chúa, quý tộc châu Âu, lộ ra nụ cười thiên sứ: “ Chào ông bà nội! Chúc buổi tối tốt lành!”Tương tư, vợ chồng Đường thị cũng hôn lên má cháu gái. Sau đó, haingười đưa mắt nhìn ra bên ngoài, tìm kiếm bóng dáng mẹ của bọn trẻ.Nhưng mà…..chỉ nhìn thấy con trai họ bước vào.Trái với hai đứa con đi trước lễ phép cẩn thận, Đường Hạo lại có vẻkhông lễ phép hơn rất nhiều. Tay hắn mang theo áo, đi đến trước cha mẹcủa mình: “ Cha, mẹ….!” Câu chào buổi tốt được lược bỏ.“Người đâu?” Hàn Tú chạy ra ngoài nhìn nhìn, sau đó lại quay trở về phòng.Đường Hạo nhún vai nói: “Người không phải đã ở đây rồi sao!?”“Mẹ đang nói Tiểu Ngưng cơ mà! Tiểu Ngưng đâu?” Hàn Tú sốt ruột lôi kéo tay con trai nói, còn mắt thì cứ nhìn ra ngoài ngóng trông.“À, Tiểu Ngưng hôm nay không thoải mái, con để cô ấy ở nhà nghỉ ngơi!”Đường Hạo hời hợt nói, sau đó ôm lấy bụng làm bộ dạng đói cực kỳ : “Có thể ăn cơm luôn được không? Con đang đói lắm!”“Hả?” Hàn Tú thất vọng cúi đầu xuống, sau đó sai người hầu đem bữa tối lên.Trong cả bữa tối, người ăn cũng chỉ có hai đứa trẻ. Những người lớnthì hầu như là có tậm sự, không chút hào hứng, chẳng buồn để ý đến thứcăn trong đĩa.Lúc bọn nhỏ bỏ dao dĩa xuống, tỏ ý đã ăn xong, bữa tối cứ như vậy mà được tuyên bố kết thúc.Sau khi nhìn bọn trẻ ra ngoài sân chơi, Hàn Tú đưa ánh mắt nhìn thẳng vào con trai: “Có phải con bé vẫn chưa tha thứ cho ba mẹ, cho nên mới không tới?”“Mẹ, mẹ đừng có nghĩ nhiều! Không có chuyện như vậy đâu!” Đường Hạo vỗ vỗ sống lưng, an ủi mẹ hắn: “ Cô ấy chẳng qua là chưa chuẩn bị tâm lý tốt thôi! Cho cô ấy một chútthời gian suy nghĩ cũng tốt! Đều là tại con, không nói chuyện này với cô ấy trước!”“Thật không?” Hàn Tú không tin hỏi.“Thật mà! Mẹ yên tâm đi, cô ấy nhất định trốn không thoát! Ha haha , có hai đứa con ở đây, cô ấy không gả cho con thì còn gả cho ai?” Hắn nắm chắc điểm này, tràn đầy tự tin nói.Hàn Tú không nghĩ được lạc quan giống như con trai bà. Lúc trước,Đường gia bọn họ đối xử với Lục Giai Ngưng quá tệ, khiến cô bị tổnthương sâu sắc. Phụ nữ thường hay nghĩ rất nhiều chuyện và tự trọng vôcùng, cho nên đâu dễ gì bỏ qua những chuyện trước kia: “ Con trai à! Con cần phải quan tâm đến con bé hơn đấy!Đừng có cho rằng có con ở đây rồi thì con bé nhất định là của con!”“Mẹ nghĩ quá nhiều rồi! Sự việc thật ra không phức tạp như mẹtưởng đâu! Tiểu Ngưng đâu phải cô gái phức tạp! Tiểu Ngưng ấy à, cô ấyvẫn chỉ là không tiếp thu nhanh mọi chuyện thôi! Cô ấy so với người khác luôn chậm hiểu hơn nửa nhịp, thời gian thích ứng cần dài hơn!” Đối với Lục Giai Ngưng, hắn đã hiểu rõ như lòng bàn tay rồi.Nhưng Đường Hạo không biết, lúc này đây hắn đã tự tin một cách tháiquá, hay nói chính xác hơn hắn không thể hiểu nổi phụ nữ nghĩ gì.***************“Lục tiểu thư! Cô đã trải qua vòng tuyển chọn của chúng tôi! Ngày mai có thể đi làm luôn được chứ?” Nữ quản lý mỉm cười chuẩn mực nhìn Lục Giai Ngưng.Lục Giai Ngưng lập tức gật đầu. Công ty này cô rất muốn được vào làmviệc. Ở đây không chỉ có đãi ngộ tốt, mà còn có rất nhiều ngôi sao,người mẫu nổi tiếng. Làm thợ trang điểm ở đây, cô sẽ rất nhanh thànhdanh, “ Đương nhiên là không có vấn đề gì! Ngày mai tôi nhất định sẽ đến đúng giờ! Cảm ơn công ty đã cho tôi cơ hội làm việc!”Hì hì, kỳ thật cô cũng không phải muốn nổi danh gì, nhưng hy vọng sẽtạo được chút ít danh tiếng trong giới. Không có cách nào khác, bởi danh tiếng chính là tiêu chuẩn quan trọng để xác định một cá nhân có thànhcông hay không.“Cũng là do cô có năng lực cho nên chúng tôi mới tuyển cô! Cáchhóa trang của cô rất có cá tính, sáng tạo và thêm phần phóng khoáng,chúng tôi rất thích!” Nữ quản lý bổ sung thêm.Được người khác khen ngợi, Lục Giai Ngưng nhịn không được mà mỉm cười, đồng thời cũng tự tin thêm mười phần: “Cảm ơn!”Nữ quản lý tiếp tục nói: “Bởi vì công việc của chúng ta có tínhchất đặc thù, cho nên thời gian công tác mỗi ngày là không ổn định, hyvọng cô có thể sắp xếp tốt!”“Điểm này tôi sẽ xử lý tốt, xin quản lý yên tâm! Tôi nhất định sẽ không làm cho công việc bị trễ nải!” Sau khi Tiểu Ngưng luôn miệng hứa hẹn mới chào tạm biệt với quản lý, đi ra khỏi công ty.Đi xuống dưới lầu, Tiểu Ngưng mới quay lại nhìn tòa nhà cao lớn đồsộ. Dưới ánh mặt trời chói chang ban trưa, cô mỉm cười một cái thậttươi. Cô, Lục Giai Ngưng đã có một công việc chính thức, muốn từ nơi này bắt đầu lại tất cả. Lúc trước cô ở Aisha, vị trí có được đều là nhờviệc cô là ‘Bạch Phương Úc’. Lúc này đây, cô đã được dùng lại thân phậnLục Giai Ngưng.Trong lòng Lục Giai Ngưng cảm thấy vững tin và bình ổn, bởi vì cô đãcố gắng hết sức của mình. Bây giờ cô cần phải đi thuê một phòng trọ. Một căn phòng ở gần công ty có lẽ là tiện nhất.Chỗ của Đường Hạo, cô không muốn tiếp tục sống như thế nữa. Cô phảicó cuộc sống của chính mình. Cô muốn làm một người phụ nữ độc lập.Chương 341
Beta: Meimoko_____Từng kiện quần áo được lấy từ trong tủ ra bỏ vào trong vali. Nhưngvali đã đầy, trong khi quần áo vẫn còn có rất nhiều trong tủ. Lục GiaiNgưng dùng cánh tay quệt mồ hôi trên trán, thở hồng hộc nhìn quần áotreo trong tủ.”Tại sao có nhiều như vậy? Vứt bỏ thật đáng tiếc! Trời ạ, quần áo nhiều như vậy mình còn muốn mặc thêm vài năm!”Cô nhìn trái nhìn phải xem xét cuối cùngvẫn là không cam lòng vứt bỏ, cố gắng nhét tất cả vào va li. Nhìn cả bachiếc vali căng đầy, cô cau lông mày lại:”Nhiều đồ như vậy, mình làm thế nào để di chuyển được đây? !”“Mẹ,mẹ đang ở đây làm gì vậy ạ?” Dương Dương chỉ vào ba cái vali to đùng đặt trên giường, nhíu mày hỏi.Nhị Nhị vỗ vali, mở to hai mắt nói: “Mẹ giống như phải rời khỏi đây! Mẹ, mẹ muốn đi đâu vậy ạ? Mẹ muốn rời ra ngoài ở sao? Không ở cùng một chỗ với ba nữa ạ?”“Đừng đi mà…, mẹ! Chẳng lẽ mẹ không muốn một nhà chúng ta được sống chung một chỗ hay sao? Mẹ, đừng đi!”Dương Dương nắm chặt quần áo của Tiểu Ngưng, gấp gáp nói.Dương Dương thật vất vả mới chấp nhận để Nhị Nhị sống chung với nó và cha mẹ nhưng nay bảo nó làm sao có thể chấp nhận chuyện mẹ rời đi?Dương Dương rất kích động, ngược lại Nhị Nhị bình tĩnh hơn nhiều. “Mẹ, chẳng lẽ mẹ không thích ba sao? Cho nên mới không muốn cùng ba ở chung một chỗ?” Cô bé còn nhớ rõ trước kia ba đối với mẹ không tốt cho nên vì lẽ đó mẹ rất có thể không muốn ở cùng ba nữa.”Nếu như mẹ không thích ba, con đồng ý để mẹ đi tìm bạn trai.Nhưng là. . . . . .” Nói đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn Nhị Nhị cũng nhăn lại.”Nhưng con rất mong ba mẹ có thể ở cùng một chỗ. Như vậy gia đình chúng ta mới có thể ở được ở cùng nhau! Chúng con rất muốn sống với ba mẹ!”Lục Giai Ngưng ngồi xổm người xuống, mỉm cười ôm hai đứa nhỏ vàotrong ngực. Không biết cô nói cái gì vào tai bọn nhóc mà một lát sau cảhai đứa đột nhiên nín khóc mỉm cười.“Chúng con đồng ý để mẹ đi làm việc!” Dương Dương giơ hai tay lên, hưng phấn hoan hô nói.“Đúng ạ! Đúng ạ! Mẹ tranh thủ thời gian chuyển ra đi, nhỡ ba trở về sẽ không cho mẹ đi đâu!” Nhị Nhị lo lắng nói, hận không để mẹ lập tức đi ngay.Lục Giai Ngưng nhìn một đống đồ đạc trên giường, nhăn nhăn cái mũi nói: “Mẹ cũng muốn sớm một chút chuyển đi, nhưng nhiều đồ như vậy, mẹ chuyển đi không được! Nếu như để người hầu đến giúp, không phải là sẽ làm ba các con biết hay sao?”“Tìm chú Hải Uy đi, chú ấy đang ở trong phòng !” Nhị Nhị vỗ mạnh hai tay, vừa nói xong đã chạy ra khỏi phòng và nói vọng lại.”Mẹ, đợi con nhờ chú Hải Uy đến giúp chúng ta!”Sau đó, một trận gió thổi qua người Tiểu Ngưng.Dương Dương vẫn dựa vào trong ngực mẹ lưu luyến hỏi.”Mẹ, con cùng Nhị Nhị không thể cùng mẹ ở chung một chỗ sao?”Lục Giai Ngưng ôm chặt con trai, vỗ vào mông đít nó một cái:”Mẹphải đi công tác, thời gian lại không cố định nên sẽ không có thời gianchăm sóc con cùng Nhị Nhị. Cho nên các con vẫn nên đi theo ba của cáccon!”“Chúng con không ở bên cạnh mẹ, liệu có phải có chú nào thấy mẹ độc thân sẽ theo đuổi mẹ?” Đột nhiên nghĩ đến điểm này, Dương Dương mở to hai mắt lo lắng hỏi.“Ha ha ha.” Lục Giai Ngưng cười lớn, nhéo nhéo cái mũi con trai. “Trước kia con không phải nói rất hi vọng mẹ có thể có bạn trai sao? Không cần phải thích ba con. . . . . . Như thế nào giờ lại thay đổi?”Dương Dương lập tức lắc đầu, lôi kéo tay của mẹ mà giải thích: “Hiện tại không phải như vậy! Trước kia con cho rằng ba không yêu mẹ, chorằng ba chỉ biết làm thương tổn mẹ…… Nhưng hiện tại con xác định ba rấtyêu mẹ, đương nhiên hi vọng ba mẹ có thể cùng ở một chỗ!” Hai người yêu nhau sẽ ở cùng một chỗ, trên TV không phải đều là như vậy sao!“Ha ha, một đứa trẻ mà đã hiểu được chuyện yêu với không yêu,không biết bây giờ thành tích học tập của con như thế nào? Nói cho conbiết, con bây giờ còn nhỏ phải lo học tập, không thể cả ngày miên mansuy nghĩ, biết không?” Lục Giai Ngưng lo lắng nhắc nhở, chỉ mới hơnmột năm không ở cùng một chỗ với con trai sao nó lại hiểu được nhiềuchuyện như vậy! Không biết trong một năm, rốt cuộc nó có hay không họctập tốt.“ Với con, việc học luôn dẫn đầu nên mẹ cũng đừng có lo lắng!” Về chương trình học, cậu bé chỉ cần xem qua là có thể hiểu được hết.“Không thể kiêu ngạo! Kiêu ngạo sẽ làm con trở thành đại ngốc nghếch!” Tiểu Ngưng nhìn lại con trai một cái. Tuy hiện tại nói quá mức khiêm tốnkhông phải là chuyện tốt nhưng quá mức kiêu ngạo càng không tốt hơn.*************‘ Rầm’, cửa phòng được mở ra. Nhìn ra nhưng Hải Uy chỉ nghe thấy một tiếng nói trẻ con rất phách đạo: “Chú Hải Uy, chú Hải Uy. . . . . .”Đang ngồi trong phòng họp nghe âm thanh ồn ào đằng sau, không thể tiếp tục công việc, Hải Uy đành dùng tiếng Anh nói: “Thật xin lỗi! Mọi người nghỉ ngơi một lát!”Rất nhanh, Hải Uy đang muốn xoay người hết sức thì thân thể Nhị Nhịnhỏ nhắn xinh xắn thoáng cái nhảy tới trên đùi hắn. Quả nhiên là ngườihọc vũ đạo động tác rất nhanh, linh hoạt, nghiễm nhiên tựa như một conkhỉ con.Hải Uy vô ý thức ôm lấy đứa bé nhào vào ngực mình để tránh nó bị ngãtrên sàn nhà. Bất quá, thái độ của hắn không vừa lòng, lông mày nhắn lại thật sâu, hơi trách cứ nói: “Trước không phải nói qua cho cháu không được náo loạn phòng của chú sao? Sao con lại không nhớ được?”Hai tay Nhị Nhị rất tự nhiên khoát lên vai Hải Uy, nhún nhún vai nói: “Nhưng chú bảo nếu có việc quan trọng thì sẽ khóa trái cửa lại, phải không ạ ? Chú vừa rồi không có khóa trái cửa, ai biết chú đang ở đây có công việc gì?”“Tiểu quỷ nhanh mồm nhanh miệng, vậy con bây giờ đi ra ngoài chơi được không? Thuận tiện giúp chú đóng cửa lại.” Bây giờ, bên Luân Đôn kia đúng là tám giờ sáng, nhân viên đều đã sớmđi đến phòng làm việc. Không thể bởi vì một đứa trẻ mà làm ảnh hưởng đến thời gian họp quá dài được, làm cho một đống người đang chờ đợi. Hải uy véo véo má Nhị Nhị, dụ dỗ cô bé đi ra ngoài.“Không được!Chú, chú nhanh đi giúp mẹ dọn nhà đi!” Nhị Nhị ngồi ở trên đùi Hải Uy, dùng sức giãy dụa thân thể bé nhỏ, làm nũng.Dọn nhà? Chị Ngưng muốn dọn nhà? Hải Uy có cảm giác kỳ quái, chỉ là hắn hiện tại không có thời gian.”Được rồi! Được rồi, chờ một lát nữa xong công việc, chú sẽ giúp mẹ cháu dọn nhà, được không? Giờ thì nhanh ra bên ngoài chơi!”“Không được, chờ chú xong việc ba cháu cũng đã về rồi! Nhưvậy, mẹ đi không được nha!” Nhị Nhị níu chặt cổ áo Hải Uy, không chịuthỏa hiệp.Chương 342
Beta: Meimoko_______“Chú đang rất bận mà cô bé . . . . . .” Hải Uy bị Nhị Nhị tóm đến sắc mặt đỏ bừng, cầm lấy bàn tay nhỏ bé kia cầu xin tha thứ: “Nhị Nhị, mau buông chú ra đi, chú không thở nổi rồi này!”“Chú, vậy chú nhanh đến giúp mẹ cháu chuyển đồ, chuyện của mẹ cháu quan trọng hơn mà !” Giọng nói Nhị Nhị đầy phách đạo.Cô bé nghĩ chuyện của mẹ mình mới quantrọng nhất. Coi chuyện của mình dù là việc nhỏ cũng thành việc lớn, cònchuyện của người khác dù là việc lớn cũng đều là nhỏ.“Chú đang bận họp, rất nhiều người đang đợi chú cùng làm việc kìa!” Hải Uy chỉ chỉ bút vào màn hình.“Cháu mặc kệ, chú phải đi giúp mẹ cháu! Chú đã từng nói dù cóchuyện gì cũng sẽ nghe lời của Nhị Nhị. Chú là người lớn, không thể nuốt lời được!” Nhị Nhị dùng bàn tay nhỏ bé kéo áo Hải Uy.Nhị Nhị một mực lôi kéo Hải Uy làm cho thân hình hắn đung đưa theocái bàn. Mà bàn đung đưa biên độ càng lớn, tốc độ càng nhanh khiến choNhị Nhị lại càng thích thú.Nhị Nhị đương nhiên không thể kéo Hải Uy đi, nhưng vẫn một mực muốn hắn đi cùng mình.Đang có dự án quan trọng cần xử lý nên Hải Uy chỉ có thể dụ dỗ NhịNhị để cô bé buông tha cho mình. Nhị Nhị đương nhiên không phải đứa trẻdễ bị dụ dỗ cho nên Hải Uy cam đoan với cô bé:” Chỉ cần con để chúlàm việc thì từ nay về sau chuyện gì chú cũng sẽ nghe lời con. Cô bé láu lỉnh à, chú bận thật mà, chuyện rất quan trọng, chờ chú một lát có được không?” Trên trán Hải Uy đã toát ra một tầng mồ hôi, hắn thấy Đường Hạo thật lợi hại, chỉ cần Đường Hạo ra lệnh thì hắn sẽ phải làm theo,như thế nào con gái của hắn cũng là khó chơi như vậy!“Không được. . . . . . chú lại gạt cháu, rõ ràng chú đã nói từ nay về sau bất kể chuyện gì cũng sẽ nghe lời của Nhị Nhị mà . . . . . .” Nhìn lên đồng hồ đã là 3 giờ, sắp đến giờ tan ca, Nhị Nhị gấp đến độ nướcmắt chảy thành hai hàng dài trên đôi gò má trắng hồng, đôi mắt to xinhđẹp vểnh lên như búp bê.Sau đó cô bé cố ý đem gò má vùi vào ngực Hải Uy, cầm lấy vạt áo hàng hiệu của hắn và biến nó trở thành ‘khăn mặt’ lau nước mắt cộng thêmnước mũi của mình.Rất nhanh, áo của Hải Uy dính đầy nước mắt nước mũi của Nhị Nhị, màcô bé cũng đem gò má chuyển sang chỗ khác, không muốn những thứ đó dínhlên gương mặt của chính mình.Hải Uy bất đắc dĩ thở dài,g iờ hắn đã hiểu, nếu như hắn không nghelời của Nhị Nhị, cô bé sẽ khóc và chính mình cũng đừng nghĩ đến chuyệntiếp tục làm việc!Hắn thất bại nói:”Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, chú giúp mẹ con chuyển đồ, được không nào!”Trước đây chính mình ngu ngốc cam đoan với cô bé như vậy nên hiện tại hắn chỉ có thể nhận thua và nghe theo mệnh lệnh của cô bé.Hải Uy đặt Nhị Nhị sang một bên, nhìn vào màn hình máy tính,nói với cấp dưới:”Thật xin lỗi,hiện tại mọi ngươi đi làm việc trước, chúng ta sẽ tiếp tục họp sau!”Hải Uy tắt máy tính, Nhị Nhị vui mừng nhào vào trong ngực hắn sau đó hôn một cái vào má.”Chú Hải Uy đối với con thật tốt, mẹ là người tốt nhất, ba tốt thứ hai, chú chính là thứ ba!”Hải Uy cảm giác sống lưng một mảnh lạnh buốt, sởn tóc gáy.”Nhị Nhị, cứ cho là ba mẹ con tốt nhất, không nên cho chú vào!” Cô bé tinh quái, láu lỉnh như vậy hắn không có rảnh làm cho nó cùng chính mình tốt.“Ha ha. . .” Nhị Nhị đáp lại lời nói của Hải Uy bằng tiếng cười trong trẻo của mình.“Chị Ngưng, chị thật sự muốn chuyển đi sao?” Hải Uy đem valibỏ ra sau xe ,cảm thấy gia đình này thật kì quái, hai đứa con khôngnhững không ngăn cản mẹ chuyển đi mà còn nhiệt tình giúp đỡ.Thậm chí hai đứa còn không ra tiễn mẹ mà chạy đi chơi với nhau.“Đúng vậy, chị không phải người thân của hắn tại sao phải ở nhà của hắn chứ?” Tiểu Ngưng thắt dây an toàn lại, ngồi cạnh ghế lái cùng Hải Uy mỉm cười giải thích.Lúc này trên mặt hắn không có một chút thương cảm, ngược lại tràn đầy kích động hưng phấn nói.“Ha ha. . . . . .” Hải Uy nở nụ cười tươi như ánh mặt trời, nụ cười vô tư đầu tiên từ khi hắn trở về từ Anh quốc. Không biết vì cáigì, mỗi lần gặp Tiểu Ngưng hắn lại như đứa trẻ vậy.”Chị Ngưng, vậy không phải chị cũng nên tìm bạn trai sao ?”“Ý kiến này cũng hay nha, chị sẽ xem xét!” Lục Giai Ngưng uyển chuyển nói, cô nghĩ thử quen một chàng trai khác để xem thái độ của Đường Hạo sẽ như thế nào?“Liệu anh Hạo có ghen không chị ?” Hải Uy hỏi Tiểu Ngưng, bây giờ thật muốn xem Đường Hạo lúc ghen sẽ như thế nào, vậy nhất định sẽ rất buồn cười.Lục Giai Ngưng gật đầu, trêu đùa nói: “Hắn cũng có ghen đó chứ !” Chỉ là hắn quá tự đại, căn bản không biết rằng mình đang ghen. Cô làm như vậy chính là muốn hắn ghen.“Oa, nếu chị Ngưng muốn yêu người đàn ông khác vậy có thể để ý đến em trước tiên không nhỉ? Dù sao em cũng trẻ tuổi, lại có khí chất, cũng được nhiều người theo đuổi nha!” Hải Uy tranh thủ thời gian giớithiệu và đề cao bản thân, hắn thật sự muốn được cùng Tiểu Ngưng ở chungmột chỗ, cảm giác đó thật thoải mái.Nhưng vì Tiểu Ngưng là người phụ nữ của Đường Hạo nên hắn chỉ có thể chôn giấu tình cảm này ở tận đáy lòng mà thôi.Lục Giai Ngưng gật đầu nói: “Có người yêu trẻ tuổi lại đẹp trai như em, chị thật rất vinh dự quá!”“Ha ha, thật vậy saơ?”“Đương nhiên là thật, nếu em làm bạn trai của chị, chị nghĩ nhấtđịnh sẽ có rất nhiều người ghen ghét chị nha. Ha ha, liệu có cô gái nàođến tìm chị đánh ghen ko nhỉ?”“Sẽ không có chuyện đó đâu, sao em có thể để cho người khác bắtnạt chị Ngưng của em chứ! Quyết định vậy nhé, chị Ngưng phải chấp nhậnsự theo đuổi của em đó!” Hải Uy thu lại nụ cười, thành tâm nói ra nỗi lòng.“Được!” Lục Giai Ngưng giơ tay ra hiệu đồng ý, cô hoàn toàn không để lời Hải Uy nói ở trong lòng.Mà Hải Uy cũng đang thầm cầu nguyện. Đường Hạo đừng đến tìm giết hắn, hắn bất quá chỉ là muốn hoàn thành tâm nguyện nhỏ nhoi mà thôi. AnhHạo, thực xin lỗi, nhưng hắn cam đoan sẽ không có hành động lỗ mãng vớichị Ngưng.Xe chậm rãi rời khỏi nhà Đường Hạo, Lục Giai Ngưng quay đầu lại hướng biệt thự giơ tay lên làm động tác ‘bye bye’. Sau đó trong lòng cô yênlặng thề, nếu muốn cô ở lại nơi này thì cũng không phải là cô tự ý đến.Nếu không, cô cũng nhất định không bước vào trong này nữa!Chương 343
Edit: Bitter coffeeBeta: Meimoko_______“Hắt xì. . . . . . Hắt xì. . . . . .” Đang ngồi trong phònglàm việc, Đường Hạo liên tiếp hắt xì hơi, hơn nữa mắt phải còn nháykhông ngừng. Mà hình như càng lúc càng giật nhiều, không thể khống chếđược cảm xúc.Theo thói quen, hắn cầm áo vest trên tayđi vào trong đại sảnh. Đại sảnh không có người, người hầu lúc này hẳn là đang trong nhà bếp chuẩn bị bữa tối. Hai đứa con mỗi ngày đều giống như khỉ con chơi ở quanh sân, không trèo cây thì chơi trốn tìm. Về ngườiphụ nữ kia, hẳn là đang trong phòng.Hắn chạy thật nhanh lên lầu, sau một ngày làm việc mệt mỏi hắn cần có cô ở bên. Mỗi khi hôn môi cô, tất cả mệt mỏi trong hắn đều tan biến.‘Cạch’, cửa phòng ngủ được mở ra. Đường Hạo đảo mắt khắp phòng tìmkiếm hình ảnh người phụ nữ kia,nhưng trong phòng không có người khiếnhắn hụt hẫng vài phần: “Ngưng, em đang ở đâu? Đang ở nơi nào vậy?”Mấy ngày qua cô không cho hắn ngủ chung, khiến hắn phải ngủ ở thư phòng. Chẳng lẽ như vậy còn chưa đủ sao? Hiện tại cô lại chạy đếnphòng nào rồi?Hắn còn không kịp cất áo liền bước thật nhanh qua các phòng trên lầu, nhưng đều không nhìn thấy bóng dáng của cô, lông mày của hắn nhăn lạithật sâu.Lúc này, hai đứa con đang cười đùa ầm ĩ đi lên lầu.“Mẹ của các con đi đâu rồi?” Đường Hạo muốn ôm lấy Dương Dương, nhưng đứa bé xoay người 180°.Dương Dương trên đầu mang theo mũ bảo hiểm, đẩy ba mình sang một bên vừa chạy vừa nói: “Mẹ con chuyển ra ngoài rồi ạ! Ba, mẹkhông nói cho ba biết sao ạ?”Đường Hạo cho là mình không nghe rõ, nhìn sang đứa con gái là Nhị Nhị:”Mẹ con đi đâu rồi?”Nhị Nhị nhún nhún vai, ngẩng cằm nhỏ lên.”Dương Dương nói rồi mà, ba,ba không nghe rõ sao? Mẹ chuyển ra ngoài rồi ạ!” Sau đó rất nhanh đi đến chỗ Dương Dương chơi, coi chuyện mình vừa nói rất bình thường: “Dương Dương, đợi chị với!”‘Rắc’, cơn tức giận dâng lên trong lồng ngực của hắn, được thể hiệnqua tiếng kêu của những ngón tay. Chính hắn cũng cảm giác được tóc gáycủa mình đang dựng thẳng đứng lên. Hai tay càng không tự chủ nắm chặtlại, run nhè nhẹ.Đường Hạo dùng sức hít vài ngụm khí lạnh, nặng nề thở ra, nén cơn giận rồi mới xoay người đi bắt 2 đứa con ham chơi của mình.Hai đứa bé vừa về đến trong phòng, còn chưa kịp cởi giày, đã bị bachúng mỗi tay một đứa nhấc bổng lên, nặng nề ném lên giường lớn.Bịch.Bịch.Hai đứa con tựa như búp bê thổi khí, trước sau bị quăng lên giường nảy lên cao sau đó lại rơi xuống.Ánh mắt Đường Hạo ẩn chứa tức giận, lợi hại nhìn vào mặt hai đứa con, biểu lộ cực kỳ nghiêm túc không có một chút mỉm cười. Hai đứa con lầnđầu tiên chứng kiến ba tức giận như vậy, nhịn không được thu hồi bộ măttươi cười, hơi kinh hoảng nhìn nhau.Đường Hạo không nói gì, chỉ là nhìn biểu hiện trên mặt của bọn trẻ.Nhìn xem bọn chúng khiếp đảm, không dám nhúc nhích, trong hai mắt đều là sợ hãi.Hắn biết mình lúc này rất dọa người,sự nghiêm túc này theo hắn đã lâu khiến cấp dưới đều sợ hãi,ngay cả cha mẹ hắn đối với hắn cũng phảinhượng bộ vài phần.Huống chi hai đứa trẻ chưa đến mười tuổi nhất định là bị dọa đến sợ chết rồi!Nhị Nhị cùng Dương Dương ngồi ngay ngắn trên giường không dám thở mạnh, ánh mắt trở nên nhát gan, nơm nớp lo sợ.Rốt cục bọn chúng cũng không chịu nổi không khí căng thẳng lúc này,Nhị Nhị nhịn không được phát ra thanh âm. Nuốt nuốt nước miếng,vẫn làmnũng ba nó như trước: “Ba, vì sao ba lại giận giữ như vậy ạ? Con và Dương Dương cũng không có quậy phá mà !” Nhị Nhị vừa nói vừa nhìn Dương Dương .“Đúng vậy, đúng vậy, con cùng Nhị Nhị đều chơi ngoan ở đây cũng không có đánh nhau!” Nhìn ánh mắt ba càng ngày càng lạnh lùng, giọng nói Dương Dương cũngnhỏ dần đi. Dù sao hổ dữ cũng không ăn thịt con, cho dù sợ hãi, nó cũngkiên trì nói: “Ba, chúng con không làm sai chuyện gì mà!”“Tốt, các con không làm sai chuyện gì sao?” Lúc này, Đường Hạo mở miệng nói. “Các con. . . . . . Mấy ngày nữa ba sẽ cho các con đến ký túc. Vậy đi, đợi cho qua ngày nghỉ ba sẽ cho các con đến đó!”“Không muốn. . . . . .”“Đừng mà, ba! Ba không thể nhẫn tâm với con như vậy, con vừa mới trở về bên ba và mẹ, sao ba lại đưa con đến ký túc vậy? Muốn đưa đi thì ba hãy đưa Dương Dương ấy!”Chân vẫn đang đi giày, Nhị Nhị không quan tâm sẽ làm bẩn ga giường mà đứng lên trên chăn.Dương Dương kêu lên: “Nhị Nhị, làm sao chị lại như vậy? Nói ba đưa em đến kí túc thế mà nghe được sao? Chị đừng giẫm lên giường của em,bẩn hết rồi này!” Dương Dương đối Nhị Nhị bất mãn đã đạt đến đỉnh,người chị này bình thường vẫn hay lấy lòng nó nhưng khi có chuyện thìlại đổ hết lên đầu nó.“Không còn cách nào khác, dù sao thời gian em sống cùng ba mẹ đã lâu, còn chị thì sao?” Nhị Nhị không có cảm giác mình sai ở điểm nào, có chuyện đổ lên người em của mình hoàn toàn là đương nhiên.Nếu trước đây chứng kiến hai đứa con như vậy, Đường Hạo nhất định sẽcảm thấy rất có lỗi, nhưng bây giờ hắn hoàn toàn không có tâm tình. Hắntránh né Nhị Nhị, mắt trắng không còn chút máu nhìn hai đứa con nói: “Nói, mẹ của các con đi khi nào? Các con đang nghĩ cái gì vậy? Có phải cáccon muốn nhìn thấy ba lo lắng hay sao? Muốn cho ba mẹ vĩnh viễn không ởcùng một chỗ sao?”Đường Hạo lớn tiếng chất vấn, hai đứa con run rẩy nhìn nhau .“Dạ. . . . . . Không. . . . . .” Nhị Nhị lắc đầu, lo lắng, không thừa nhận nói.Dương Dương cười, chỉ là cười cũng tràn đầy khó xử, sợ hãi, không tự tin.”Ba, sao ba lại nghĩ chúng con hư hỏng như vậy. . . Chúng con không bao giờ muốn ba và mẹ chia cách . . . . . .””Lúc mẹ của các con đi, vì sao các con không gọi điện thoại nói cho ba? Vì sao các con biết mẹ rời đi mà cũng không ngăn cản?” Nhìn xem hai cái tiểu quỷ phản bội, Đường Hạo thật muốn đem bọn chúng ném vào thùng rác.“Chúng con. . . . . . Chúng con. . . . . .”Nhị Nhị ‘chúng con ’ nửa ngày, nhưng không nói tiếp được. Dương Dương nhíu cái mũi, nói thay lời Nhị Nhị.”Ba, chúng con cũng nghĩ đến nói với ba nhưng mẹ muốn ra đi một mình trongim lặng, mẹ nói. . . Mẹ không có lý do để ở lại đây! Chúng con ở đây vìlà con của ba! Còn mẹ, mẹ không phải con của ba, cũng không phải vợ củaba…” Dương Dương vừa nói vừa chạy thật nhanh ra xa chỗ đứng của ba nó rồi mời nói tiếp: “Ba , ba hãy là nghĩ cách làm cho mẹ cam tâm tình nguyện trở về đây đi ạ. . . . . .” Cuối cùng, Dương Dương bổ sung một câu.Chương 344
Beta: Meimoko_____Tiểu Ngưng vừa hát vừa lau tủ quần áo. Thật ra tủ quần áo rất sạchsẽ, nhưng đó không phải tủ của mình cho nên cô không yên tâm, phải lauqua một lần.Chuông điện thoại vang lên, Tiểu Ngưng dừng động tác. Cầm lấy điệnthoại khóe miệng khẽ cong lên lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp. Cũng khôngtệ lắm, điện thoại coi như kịp thời. Cô nhịn cười đem điện thoại áp vào bên tai:”Alô. . . . . .””Em đang ở đâu?” Đường Hạo ở đầu dây bên kia nói.Tiểu Ngưng nằm trên ghế sô pha, đem hai chân để lên mặt bàn. Một tay đấm lưng lười biếng nói: “Tôi đang ở trong thành phố. Ngày mai tôi sẽ tiếp tục đi làm mà thời gian không được cố định cho nên ở đây sẽ thuận tiện hơn!”Đường Hạo không tức giận, nhẹ giọng nói: “Em rất nông nổi, có biết không hả?” Xung quanh hai người hiện tại có rất nhiều nguy hiểm và tai họa không lường trước được.Nhưng, suy nghĩ của cô hắn có thể lý giải và hiểu được, cô vẫn muốn có một chút tôn nghiêm. Được, vậy hắn sẽ cùng cô phối hợp.“Em cảm thấy mình không hề nông nổi, đó là việc mà em nên làm!” Cô mang theo vui vẻ trả lời.“Nói, em đang ở đâu? Có phải bây giờ vẫn chưa ăn cơm, đúng không? Cô gái ngốc này…….” Đường Hạo trong lời nói mang theo vui vẻ.“Ai là cô gái ngốc? Anh đáng ghét” Cô bất mãn kêu lên.“Đừng làm loạn, anh đang lái xe vào thành phố. Em muốn ăn gì anh sẽ mua và mang cho em!” Giọng nói Đường Hạo càng ngày càng nhẹ nhàng cùng cưng chiều.Tiểu Ngưng không nghĩ sẽ giấu diếm hắn chuyện cô đang ở đâu vì côđang đợi hắn đến tìm cho nên rất nhanh nói ra chỗ mình đang ở sau đó cúp điện thoại, tiếp tục sửa sang lại đồ đạc của mình. Trong miệng ngâm nga bài hát, có thể nhận ra tâm trạng cô rất tốt.Không lâu sau tiếng chuông cửa vang lên. Lục Giai Ngưng vừa xắn tay áo, vừa chạy ra mở cửa.Quả nhiên vừa mở cửa ra đã thấy hắn: “Ha ha ! Anh đến nhanh đấy nhỉ?”Đường Hạo cau mày đi vào trong phòng, tiện tay đóng cửa lại.“Này, tôi không muốn nhìn thấy sắc mặt khó coi của anh đâu!”Cô chắn ngang trước người hắn, không cho hắn tiếp tục đi lên phía trước :”Sắc mặt thật khó coi, anh không được vào!”“Em có nghĩ đến an toàn của chính mình không vậy”, hỏi cũngkhông hỏi liền trực tiếp cửa mở ra, em không biết như vậy sẽ rất nguyhiểm cho em sao?” Nhà trọ này đã cũ, dưới lầu cũng không có gì để đảmbảo an toàn.Đường Hạo nhăn mũi lại, cô gái này có thể nghĩ đến chuyện chuyển rangoài chẳng lẽ lại không biết tìm một nơi an toàn mà ở hay sao?Tiểu Ngưng lúc này cũng biết mình quả thật rất lớn mật, rụt cổ nói :”Được, coi như anh nói đúng, từ nay về sau tôi sẽ chú ý, vậy được chưa?”Đường Hạo đẩy cô ra, đi vào bên trong. Mặc dù đây là nhàtrọ nhưng bên trong vẫn có thể tu sửa lại, cơ bản trong phòng đềucó đầy đủ tiện nghi, hơn nữa cũng rất sạch sẽ, sáng sủa.Nhưng mà, để cô ở chỗ này hắn rất không yên tâm.”Anh sẽ tìm cho em một chỗ ở khác, không cần phải trả tiền!”“Không được, em đã trả hết tiền thuê nhà rồi, làm sao có thể chuyển đi? Hơn nữa chỗ này rất gần với chỗ làm”Tiểu Ngưng đối với kiểu ra lệnh của hắn rất không vừa lòng. Hắn dựavào cái gì luôn dùng giọng nói ra lệnh đó với mình, cô chính là nhấtđịnh ở lại.“Vấn đề an toàn thì sao? Phía dưới không hề có nhân viên bảo vệ,ngay cả camera cũng không có mà em lại muốn ở chỗ này? Lục Giai Ngưng có phải em cảm thấy mình gặp đại nạn không chết, nhất định có hạnh phúccuối đời không?” Đường Hạo lạnh lùng châm chọc nói.Nhớ lại sự việc máy bay gặp rủi ro trước kia, quả thật làm cho TiểuNgưng run sợ. Cô không còn kiên trì như trước, cả người căng thẳng, nặng nề hít một ngụm khí lạnh.Nhưng mà hôm nay cô mới vừa dọn ra ngoài chẳng lẽ lại theo hắn quayvề, cô thực sự muốn ở lại đây, không phải nên thử một lần hay sao ? “Em sẽ chú ý vấn đề này, từ nay về sau sẽ để người ta xưng danh rồi mới mở cửa, như vậy được rồi chứ?”Đường Hạo xoay người chỉ vào cánh cửa ra vào, cười nhạt nói. “Em cho rằng cánh cửa kia có thể ngăn cản được ai?”Tiểu Ngưng nhanh chóng chạy ra trước cửa, chỉ vào cửa nói :”Anh xem một chút đi, vì em biết anh đến nên để cửa như vậy, nếu không, anh cho rằng anh có thể vào trong dễ dàng như vậy sao?”Đường Hạo đi vào phòng khách, đặt thức ăn trên mặt bàn, mang theo mỉm cười tiến đến Tiểu Ngưng. Tuy hắn đang cười, nhưng trên mặt không cócảm giác vui vẻ, chỉ khiến cho người ta thấy sởn tóc gáy!Lục Giai Ngưng đề phòng nhìn theo hắn, sau đó chuyển đề tài nói :”Tôi đói bụng rồi, ăn cơm trước đi, tôi đói sắp ngất rồi này !”Đường Hạo đi nhanh về phía Tiểu Ngưng, cánh tay dài duỗi ra ôm cô thật chặt ,để đầu cô dựa vào lồng ngực hắn .Lục Giai Ngưng dùng sức giãy dụa thân thể, cố gắng để hai người cókhoảng cách.”Không được làm như vậy, Đường Hạo,chúng ta hiện tại khôngcó bất cứ quan hệ gì,anh không được đụng vào tôi!” Bởi vì cô hiểu rõhắn, biết rõ ánh mắt hắn lúc này là đang muốn làm gì. Biết rõ hắn hô hấp dồn dập chính là hắn đang kiềm chế dục vọng.Chính là hiện tại cô không thể cho hắn thỏa mãn, không cần phải nghelời hắn!Cô chuyển ra khỏi nhà hắn là muốn hai người trở lại bình thường, cô muốn cảm nhận được hắn yêu cô, muốn hắn theo đuổi cô!Phải biết rằng, cô sống đến hai mươi sáu tuổi còn chưa được mộtngười đàn ông chính thức theo đuổi, chưa được nếm trải những tư vị củatình yêu!Ngày đó vừa mới yêu nhau mà hắn cũng đã ăn cô rồi !Cánh tay Đường Hạo không an phận di chuyển đến vùng kiều nộn đangvểnh lên của cô. Hắn dùng sức đụng chạm vào cô nhằm xoa dịu sự khó chịu ở phía dưới bụng mình.”Ư. . . . . .” Lục Giai Ngưng toàn thân run rẩy, phát ra âmthanh kiều mỵ, đôi môi đỏ mọng như mời gọi, hai gò má vì sự đụng chạmcủa hắn mà đỏ bừng. Cô quay mặt sang chỗ khác để tránh nhìn vào gươngmặt đẹp trai của hắn nhưng không thể tránh khi hắn thổi khí nóng vào cổmình.Đường Hạo tà ác đem mặt mình áp vào cổ Tiểu Ngưng, tận hưởng mùithơm ngát từ chiếc cổ nhỏ xinh, môi mỏng bởi vì liếm cằm của cô mà mơ hồ nói: “Cô gái này, nếu có người muốn em như vậy, em làm như thế nào để phản kháng lại?”“Không có ai như anh đâu. . Háo sắc. . . . . .” Lục giaiNgưng thở hổn hển, đầu óc choáng váng nói, nhất định là hắn uống rượu,khí nóng hắn thở ra cũng khiến cô say, nếu không tại sao cô có thể có mê muội như thế, toàn thân cũng không có khí lực?Chương 345
Edit: Meimoko________Hai người vẫn duy trì tư thế thân mật dính chặt lấy nhau, Đường Hạoôm ngang Lục Giai Ngưng muốn tiến về phía phòng ngủ. Khi nhìn thấy bànăn phía sau cô không xa, Đường Hạo đột nhiên buông cô đang đỏ bừng cảmặt ra, sau đó nặng nề đẩy cô lên bàn ăn.Lục Giai Ngưng lui về phía sau vài bước,lưng thoáng cái đã dính chặt lên mặt bàn ăn bóng loáng. Hắn đột nhiênthô lỗ khiến cô từ trong say mê bừng tỉnh.“Đường Hạo, anh là đồ trứng thối ! Anh đi ra ngoài ngay cho tôi…. ! ”Lục Giai Ngưng vừa bò trên bàn ăn, vừa thét lên với Đường Hạo. Trênmặt cô mang theo vẻ tức giận, thật sự rất tức giận. Cô chưa bao giờ gặpqua hắn đáng giận như lúc này, rõ ràng là dụ dỗ cô, làm cho cô ý loạntình mê, sa vào trong sự quyến rũ của hắn, nhưng sau đó lại hung hăngđẩy cô ra.Động tác thô lỗ vừa rồi…..Hắn có hiểu được phải biết quý trọng cô hay không ?Đường Hạo tiến lên một bước gần cô, duỗi ra một cánh tay, một lần nữa lại đè ép cô. Hắn đối với cô không có một chút thương tiếc, lực bàn tay tương đối lớn, cũng nghe thấy rõ ràng lưng của Lục Giai Ngưng đập vàobàn phát ra âm thanh cực to.” Ối!” Lục Giai Ngưng đau đến chảy nước mắt kêu lên. Lúc này trong hai mắt cô không còn tức giận mà chỉ đầy sợ hãi.Cô khiếp đảm nhìn người đàn ông trên đỉnh đầu mình, thân thể có chút run rẩy : “Đường Hạo, anh rốt cuộc định làm cái gì ? Anh đừng có làm xằng làm bậy… “Sự sợ hãi của cô, hắn đương nhiên là nhìn thấy hết. Nhưng, hắn vẫnduy trì vẻ lạnh lùng thờ ơ, thô lỗ vén cao áo của cô lên tận đỉnh đầu,sau đó cởi ra ném sang một bên.Tuy Lục Giai Ngưng có la to một lần nữa, có cố gắng hết sức đánh hắn, kháng cự mọi hành động của hắn. Nhưng chính là, sức lực của cô hoàntoàn không ảnh hưởng gì đến hắn. Mọi hàng động phản kháng của cô, hắntiếp nhận một cách hời hợt.“Đường Hạo, anh làm sao vậy? Đừng có mà nổi điên lên như thế ! ” Lục Giai Ngưng sợ đến mức nước mắt không ngừng rơi ra. Một phút trướccòn ôn như như người tình hoàn hảo, sau một khắn thì đột nhiên giống như là tên biến thái, động tác dọa người, ngay cả ánh mắt cũng rất khủngbố.Nhìn cô sợ hãi như thể sắp bị lăng trì, toàn thân run rẩy co rúc lại, Đường Hạo chậm rãi đè lên cô, môi mỏng bắt đầu hôn lên hai luồn phongnhũ cao cao đứng thẳng dưới lớp áo lót rẻ tiền.” Đừng mà……” Bởi vì hắn vùi mặt vào trong ngực cô cho nên cô căn bản không thể nhìn đến sắc mặt của hắn, “ Anh….”Cô cũng không quản đến việc có cào rách mặt hắn hay không, ngón tay keo kiệt dùng sức bấu véo má của hắn : ” Anh……. ““Em cho rằng như vậy thì em có thể thoát được hay sao? Hả?” Đường Hạo tiện tay giật xuống cà vạt của mình, dễ dàng nắm lấy hai cổ tay mảnh khảnh, sau đó trói chặt tay cô lên đỉnh đầu.Hai chân cô đung đưa trên không, dùng hết toàn lực mà đánh đá về phía hắn nhưng Đường Hạo cũng chẳng vì thế mà thay đổi chút nào. Nước mắtkhông ngừng chảy ra như suối thấm ướt khuôn mặt xanh xao của cô. Má hồng như mận, nước mắt trượt xuống chiếc cằm trắng ngà của cô.Chẳng quan tâm đến nửa trên bị trần trụi, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Đường Hạo trói hait ay của mình lại : “Đường Hạo, rốt cuộc thì anh còn muốn tôi như thế nào ? ““ Em nói thử xem tôi muốn em như thế nào?” Hắn không trả lời cô mà hỏi ngược lại.Hắn muốn cho cô hiểu rõ, một phụ nữ căn bản không có sức lực địch nổi một người đàn ông. Nếu thật sự có người muốn làm loạn với cô, cô đươngnhiên không có năng lực chống trả.“Anh là đồ biến thái…. Anh muốn cưỡng bức tôi sao?” Cô khàn cả giọng lên án hắn, dứt bỏ hoàn toàn sợ hãi, trong mắt chỉ ngập tràn hận ý.“Đúng vậy! Anh chính là muốn cưỡng bức em đấy!” Đường Hạo thoải mái thừa nhận, thoải mái cởi bỏ thắt lưng của mình.Hắn càng đưa tay ôm lấy phía dưới cô, không thể không ngưỡng mộ chính bản thân mình.“Ừ…..” Lục Giai Ngưng muốn hét lên chửi ầm hắn, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của hắn thì tất cả lời nói đều phải nuốt trở lại cuốnghọng.Hắn khinh miệt mà nhếch môi, dùng ngón tay cái xoa xoa cái cằm củacô, ngón tay thô ráp vân vê lên da thịt của cô khiến chúng đỏ bừng. Hắnđè thấp gò má xuống bên tai cô, cố gắng nhẫn nhịn cảm giác ghen tuông,thì thào chất vấn: “ Nếu như có người muốn em như vậy, em định làmnhư thế nào? Hả? Sau khi mọi việc kết thúc có phải em muốn nhảy lầu tựtử có đúng không?”Lục Giai Ngưng bị hắn dọa cho sợ hãi, rùng mình một cái, sau đó lắc đầu thật mạnh: “Không!”.Cô không muốn bị người ta cưỡng bức, một màn Chu Thích định làm trước kia với cô lại hiện lên trước mắt, rõ mồn một như vừa mới xảy ra hômqua. Hắn không hiểu cô chán ghét, cảm thấy ghê tởm như thế nào đâu. Toàn thân cô khó chịu đến mức không thể nào chịu đựng nổi. Nếu thậtsự…..thật sự có chuyện xảy ra, cô chắc chắn cũng sẽ như lời hắn nói màđi nhảy lầu tự tử.“Không cái gì? Hả?” Khuôn mặt anh tuấn của hắn lại đè thấp bên tai cô, đứng thân thẳng. Tuy cách cô một khoảng cách, nhưng khí thế của hắn vẫn bao vây lấy cô.Đôi mắt to mọng nước nhìn hắn lạnh lùng như băng, Lục Giai Ngưng nhịn không được mà nuốt lấy một ngụm khí lạnh.Lúc này, áo sơ mi của hắn đã cởi bỏ toàn bộ cúc, lộ ra da thịt màutiểu mạch sáng bóng, bộ ngực rắn chắc vạm vỡ, bởi hắn luôn luyện tập thể thao. Cơ ngực săn chắc, đủ đẹp và quyến rũ bất cứ người đàn bà nào.Hắn cũng không có trực tiếp cởi quần, mà là mở rộng đến ngang hông,lộ ra quần lót lần trước cô mua cho hắn. Chiếc quần tam giác mỏng cănbản không đủ để che khuất trụ thiên nhô cao giữa hai chân của hắn. Đường Hạo không để cho người ta cảm thấy bay bổng hay chán ghét, ở toàn thânhắn tản mát ra một loạt nam tính trí mạng đầy mị lực, khiến người ta nín thở quên hết mọi cảm giác. Đó là một loại khí chất làm cho không khídục vọng gợn sóng, tràn ngập khí chất nguyên thủy chứ không phải dựa vào bề ngoài điển trai hay thân thể cường tráng, càng không cần phải trầntrụi bại lộ trong không khí mới hấp dẫn người, mà ngôn ngữ cử chỉ đầumày cuối mắt trong lúc đó đã làm nổi bật lên tất cả.Tiểu Ngưng miệng đắng lưỡi khô nuốt nước miếng nhìn hắn. Trời ạ! Ánhmắt của hắn vẫn rơi trên người của cô, khiến cô đỏ mặt tía tai, trốngngực đập liên tục, nhiệt độ trên da thịt càng lúc càng nóng bỏng.Cô cảm giác bản thân mình đang mê muội, trong đầu hoàn toàn trốngrỗng, nhưng lại chỉ có thể ở dưới ánh mắt nóng bỏng của hắn, hình nhưsắp tan chảy mất rồi!“Nói chuyện! Em không cái gì? Hả?” Đường Hạo tiến thêm một bước gần cô, ép hỏi. Hắn nhất định phải cho cô hiểu rõ: cô ở một mình nguy hiểm đến thế nào.“Ừ!” Vẻ mặt cô mở mịt nhìn hắn, không hiểu hắn đang muốn hỏi mình điều gì, “Anh muốn em trả lời cái gì?”Đường Hạo nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của cô, tuyệt đối không cho cô cócơ hội suy nghĩ thêm. Biết cô có lẽ sẽ gặp nguy hiểm, cho nên hắn nhấtđịnh phải diễn tập một lần trước cho cô xem.Như vậy, ấn tượng của cô đối với ‘nguy hiểm’, nhất định sẽ khắc sâu thêm.Chương 346
Edit: Meimoko_______Bất quá, Đường Hạo dùng thực lực cùng kinh nghiệm của bản thân để nói cho cô hiểu rõ: chưa hề chấm dứt, mới chỉ là bắt đầu thôi!Hắn kéo hai tay cô xuống, cởi bỏ dây trói trên tay cô. Bây giờ hắn không cho phép cô bị trói, mà muốn cô dùng hai tay đón hùa ý hắn.Rốt cuộc cũng tìm lại được tự do, Lục Giai Ngưng còn chưa kịp xoa xoa cổ tay bị trói đau của mình thì đã tự phát ra một tiếng kiều ngâm…. Nhũ tiêm của cô bị hắn mút lấy kịch liệt. Một cảm giác tê liệt như điệngiật chạy qua toàn thân cô.Hắn vừa hôn xuống, càng lúc càng cuồng vọng, càng lúc càng thêm dùng sức va chạm vào thân thể của cô.Mỗi động tác của hắn mãnh liệt như vậy, giống như muốn khảm vào lòngcô, muốn khắc sâu vào trong linh hồn cô, khiến cô vừa thấy sợ cũng lạivừa thấy yêu, thích thú với sự giao hợp nam nữ. Tâm hồn xuân động lòngngười không che dấu được, nước bắt đầu chảy kêu những tiếng róc rách….“…..” Từng ngụm âm thanh đè nén nhưng vẫn không có cách nào ngăn cản chúng phát ra ngoài môi cô.Đường Hạo thỏa mãn với những phản ứng của cô, yêu thích cô không chedấu cảm xúc thực trong lòng. Hai con ngươi kiều mị…..Tư thái của cô bâygiờ tràn ngập phóng đãng.Nhưng, hắn thích nhìn cô phóng đãng với chính mình. Hắn thích được nhìn một mặt khác được che giấu trong cô.Khi cô run rẩy đến lần thứ ba, dịch mật chảy ra càng nhiều. Hắn nhưmãnh thú mà vồ lấy cô, gầm lên một tiếng, cả thân thể trầm xuống, kịchliệt run rẩy. Sau đó, hắn đem tất cả tinh lực, không bỏ sót chút nào rót vào trong cơ thể của cô….*********Tùy tiện mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của Đường Hạo, TiểuNgưng ngồi ở trên ghế, ăn đồ ăn nhanh mà hắn mua về. Bởi vì lúc trướcsửa sang lại quần áo, thu dọn căn phòng, cuối cùng còn bị hắn ‘muốn’ đến mấy lần, cô đương nhiên là hao tốn quá nhiều khí lực, cho nên khẩu vịcũng thoải mái hơn nhiều.Rất nhanh, cô đã giải quyết xong phần của mình, một tay định cướp lấy nửa phần của Đường Hạo.“ Em yêu, đây là đồ của anh!” Đường Hạo cầm chiếc đũa, cau mày nhắc nhở.“Biết là của anh, nhưng mà em…đói! Anh phải cho em ăn chứ? Em không có chê anh bẩn đâu, sẽ thoải mái mà chấp nhận hết!” Cô vừa mở lớn miệng để ăn, vừa hiên ngang hào phóng nói.Đường Hạo chỉ có thể buông đũa xuống, mặc dù bụng của hắn cũng còn đang ‘đánh trống kêu oan’.“Hiện tại, anh cũng đã thỏa mãn thú tính của anh rồi, có phải cũng nên trở về không?” Tiểu Ngưng vuốt bụng, ngẩng đầu thúc giục hắn.Đường Hạo lại hơi chau mày, nói: “ Cái gì mà thỏa mãn thú tính của anh? Hả?”“Anh cứ nói đi! Vừa đến là đối với em như vậy, không cho em mộtphút nghỉ ngơi! Một lần lại thêm một lần….Không phải thú tính thì là cái gì?” Hắn cho đến bây giờ cũng chưa hề nói yêu cô, cho nên cô coimọi hành động lúc trước của hắn chỉ là phát tiết chứ không phải ân ái.Đường Hạo giơ chân dài ở dưới mặt bàn lên. Bàn chân đi bít tất trắngtiến thẳng vào giữa hai chân của cô, dùng ngón chân chạm đến nơi mềm mại bí ẩn không gì che lấp của cô.Tiểu Ngưng muốn khép hai chân lại, nhưng chính hắn căn bản không cho cô có cơ hội: “ Đường Hạo, anh thật đáng ghét! Đừng có làm như vậy với em….”Đường Hạo không để ý đến sự giận dỗi của cô, híp mắt hỏi: “ Vậy còn em….tôi đã thỏa mãn tất cả thú tính trong em chưa?”Tiểu Ngưng bị hắn khiêu khích không còn kiên nhẫn mà ngồi yên trên ghế, dựng thẳng hai chân, khom lưng tại bàn ăn: “ Đường Hạo! Anh thật đáng ghét!”“Nói! Em thỏa mãn chưa?” Hắn nhất định phải bắt cô trả lời, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm vào gò má ửng hồng của cô.“Em không biết!” Cô nghĩ một đằng đáp một nẻo, giọng nghe cóvẻ cực kỳ không thích. Bị hắn khinh bạc thế này, cô làm sao mà có tâmtình tốt được.“Hừ! Vậy ý của em là tôi chưa thỏa mãn cho đủ em!?” Đường Hạo làm vẻ mặt áy náy nói, giống như rất xin lỗi cô.“Ừ!” Tiểu Ngưng tùy tiện đáp lại, sau đó thoát khỏi chân hắn, thuận tiện cầm luôn bát mỳ ăn liền, chạy đến chỗ khác ăn.“Vậy thì hiện tại anh phải cố gắng thỏa mãn hết cho em!” Đường Hạo lớn tiếng nói, sau đó bắt lấy người cô. nói: “ Không……Không……Anh đã thỏa mãn em rồi! Anh đã thỏa mãn em rồi……Được chưa?”“Ha ha, nghe em nói miễn cưỡng chưa kìa!” Đường Hạo đi đến bên cạnh cô, bắt lấy bờ vai cô, ở bên tai cô thì thầm: “ Lời nói miễn cưỡng của em như vậy, đối với anh là một loại sỉ nhục!”Hắn đem thân cô xoay chuyển, để sống lưng cô dựa vào vách tường, “ Chúng ta làm thêm một lần nữa nhé!”“Không!” Tiểu Ngưng sợ đến mức hét to lên một tiếng, sau đó bưng mỳ chạy qua một bên: “ Đường Hạo, anh bây giờ về nhà quản lý con cái đi! A, nhanh lên, con mà không nhìn thấy anh là chúng nó lại khóc đấy!”Hiện tại cô chỉ có thể lôi các bảo bối ra làm tấm lá chắn.“Bọn nó không nhìn thấy anh là sẽ khóc sao? Ha ha ha, anh nghĩ dưới sự dạy bảo của em, bọn nó nhìn thấy anh mới khóc!” Đường Hạo tự giễu nói, hiện tại hai đứa con của hắn không thấy hắn về nhà không biết đã vui thành dạng gì rồi.“Ai dạy bọn chúng được chứ? Bọn chúng không phải vẫn đi theo anhhay sao? Em mới chỉ là ở cạnh chúng được vài ngày thôi đấy nhé!”Tiểu Ngưng trong lòng cười thầm. Hai đứa con đơn giản đơn giản đầu hàngtrước cô, trong lòng cô cũng không phải là vui mừng bình thường.“Ừ, hừ. đây không phải là nói em rất lợi hai hay sao? Trong vòngvài ngày có thể khiến hai đứa tiểu quỷ đó hoàn toàn nghe em chỉ huy!” Đường Hạo châm chọc nói, bàn tay đặt trên người cô chậm rãi trượt xuống, tạm thời buông tha cho cô.“Ha ha, nói có thì có!” Tiểu Ngưng biết rõ hắn không náo loạn nữa, mới nhanh chóng tìm chỗ ngồi xuống, tiếp tục ăn nốt bát mỳ ăn liền của mình: “ Hạo……Anh nên về sơm đi thì hơn!”“Nhưng em mặc đồ của anh, chẳng lẽ em muốn anh trần như nhộng đi ra ngoài nhà trọ này sao?”Tiểu Ngưng lè lưỡi: “ Em cởi ngay bây giờ! Mấy đồ này của anh…..”“Không cần phiền phức! Tối nay anh ngủ lại ỏ đây!” Đường Hạo đi theo cô vào phòng ngủ, ở sau lưng cô nói ra.“ Vì sao? Nhưng mà…..giường ở đây không lớn, không đủ cho hai người nằm!” Cô chỉ chỉ vào chiếc giường đơn trong phòng. Quả thực, mọi việc nằm ngoài dự liệu của cô.“ Không có vấn đề gì! Anh có cách để chúng ta cùng ngủ được!” Giường đơn, hai người chỉ cần ôm nhau ngủ là được.“Không được! Chúng ta đang tiến triển quá nhanh! Bây giờ vẫn chưa ngủ trên một chiếc giường được!” Làm cái gì? Cô rõ ràng là muốn hắn theo đúng trình tự theo đuổi mình, kết quả thì lại hoàn toàn đảo lộn.“Phụ nữ thật là quá dông dài!” Cô cho là hắn tự nguyện chuirúc trong căn phòng bé xíu bằng cái lỗ mũi này sao? Còn không phải là lo lắng cho cô buổi tối có an toàn hay không à?“ Nếu như anh hôm nay cứ nhất quyết như thế, vậy thì anh ngủ ở ghế sô pha đi!” Tiểu Ngưng chỉ vào sô pha trong phòng khách nói: “ Đây là châm chước lần đầu của em thôi đấy!”“Sô pha thật nhỏ…..”“Vậy thì xuống đất ngủ đi! Em tin chỗ đó đủ cho anh ngủ thoải mái!” Cô vẫn tiếp tục kiên trì. Cô nhất định phải kiên trì đến cùng, nếu không thiệt thòi nhất định thuộc về cô.Chương 347
6Edit: Meimoko(Chương này có sự giúp đỡ của bạn Peguin)______Tiếng chuông báo thức rộn rã vang lên khiến người đang ngủ say trên giường theo bản năng mà từ từ mở mắt.“Á!” Một tiếng thét chói tai vang lên, Tiểu Ngưng theo đó màrớt bịch xuống giường. Cô phát hiện ra mình đang bị một cánh tay gắt gao ôm chặt, hơn nữa áo ngủ của cô cũng bị cởi hết cúc. Có rất nhiều dấutay in lại trên da thịt mềm mại của cô. Núi non trước ngực hoàn toànrun rẩy phơi mình trong nắng sớm.Tiểu Ngưng tức giận hung hăng đạp cho cái tên gây chuyện đang ngủ say bên cạnh một cước xuống giường, trừng mắt nói: “ Anh dậy ngay cho em! Ai cho anh vào đây? Lại còn đạp cả em xuống giường!”Đường Hạo cau chặt mày, mắt vẫn còn lim dim, miễn cưỡng lắm mới mở hé một chút, giơ tay vuốt vuốt mắt, nói: “Sáng sớm dậy chưa gì đã phá anh rồi! Để yên cho anh ngủ thêm chút nữa!”Ngày hôm qua, Đường Hạo ngủ trên sa lôn, cứ ngã lên ngã xuống, cho nên nửa đêm khuya khoắt hắn mới mò vào phòng cô để ngủ.“Ngủ cái gì mà ngủ! Tỉnh dậy, sắc quỷ! Ai cho anh cởi áo của em, hả?” Tiểu Ngưng càng nói càng tức giận. Đêm qua, cô ngủ say quá nên hắn bòlên giường cô lúc nào cô cũng không biết, và tất nhiên chuyện áo bị cởikhi nào cô cũng chẳng biết.Đường Hạo căn bản không để ý đến lời phàn nàn của cô. Hắn đã có thóiquen, trước khi ngủ, ở gần cô là phải cởi áo cô, sờ cô, rồi vân vê đếnno nê sau đó mới đi ngủ.Nhìn Đường Hạo không có bất cứ phản ứng gì, nằm lỳ trên giường ngrutiếp, Tiểu Ngưng cũng chỉ đành mặc kệ hắn. Xuống giường, cô bước vàophòng tắm chuẩn bị làm sạch chính mình.Tắm xong, cô bắt đầu trang điểm, sau đó thoa kem dưỡng da lên mặt.Sau đó, cô bắt đầu đánh mắt. Mắt cô vốn to, tròn , lại có hàng mi congvút như liễu, cho nên chỉ cần đánh chút phấn mắt vào là đã nổi bật lắmrồi, không cần thiết phải sử dụng đến phấn nhũ.Đánh thêm chút phấn hồng lên má, thêm chút son lên môi, Tiểu Ngưng vốn xinh đẹp lại càng thêm xinh đẹp hơn.Tiểu Ngưng nhìn vào gương soi một lần nữa, kiểm tra xem mọi thứ đã ổn chưa. Hài lòng với chính mình hiện lên trong gương, cô mới bước ra khỏi phòng tắm. Lúc này, ở trong phòng, Đường Hạo đã thức dậy, đang thay đồ.“Anh cầm quần áo của anh ra ngoài thay đi! Em cần phải thay quần áo!” Tiểu Ngưng chỉ vào tủ đồ, nói với Đường Hạo.“Em cứ thay đồ đi! Anh không ngại gì đâu!” Đường Hạo bình thản nói. Tiểu Ngưng siết chặt, vò lấy chiếc áo sơ mi trong tay. Chiếc áo nhăn nhúm khó coi.“Đường Hạo, có anh ở đây, em không thay quần áo được! Anh mau đi ra ngoài đi!” Tiểu Ngưng nhăn mặt, vừa nói vừa đánh vào người Đường Hạo.Đường Hạo chẳng có chút xi nhê gì, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mọng đỏ của Tiểu Ngưng và nói: “ Ngưng à, có nhìn hay không thì anh vẫn biết hết mọi ngõ ngách trên cơ thể em rồi mà! Bất cứ chỗ nào anh cũng…..”“Thôi ngay! Anh là khách không mời mà đến, từ nay về sau anh đừng có đến đây nữa!” Tiểu Ngưng đánh vào lưng hắn mấy cái, cười cảnh cáo nói.“Anh không phải khách của em! Anh là chồng em!” Đường Hạo chậm rãi tiến lên một bước. Sáng sớm mà đã náo nhiệt thế này rồi! Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm, hắn muốn đi cùng với cô.“Không được ăn nói lung tung, em bây giờ là người độc thân, chưa chồng!”“Chưa chồng ư? Vậy các con của em từ đâu mà ra hả?” Đường Hạo quay đầu lại, nhìn thẳng vào Tiểu Ngưng chất vấn.Tiểu Ngưng lắc đầu thật mạnh, thập phần lo lắng nói: “ Con là con của anh! Hiện tại chúng đều mang họ Đường, không liên quan gì đến em nữa!”“Tốt! Bây giờ đến ngay cả con mà em cũng không thừa nhận ư?”Đường Hạo nhịn xuống lo lắng trong lòng, thầm nghĩ: Tiểu Ngưng à! Bâygiờ em còn muốn giở trò gì nữa đây? Anh sẽ không để em ngay cả con cũngchối bỏ như thế đâu!“Em bây giờ độc thân! Độc thân! Không con, không chồng gì hết!” Tiểu Ngưng chống chế nói, tiếng mỗi lúc mỗi nhỏ. Không cho Đường Hạo có cơ hội nói tiếp, cô đẩy hắn ra.Tiểu Ngưng cười ra tiếng. Đúng! Hiện tại cô là một phụ nữ độc thân, không có con, không chồng, chẳng có gì phải lo lắng cả.Hôm nay là ngày đầu tiên Lục Giai Ngưng đi làm. Cô ngồi trên mộtchiếc xe hơi cao cấp sản xuất với số lượng đếm trên đầu ngón tay trênthế giới. Trời ạ! Cô chỉ là một nhân viên bình thường thôi, ngồi chiếcxe hơi đắt tiền như thế này không biết mọi người sẽ nghĩ như thế nàođây?Đường Hạo đưa Tiểu Ngưng đến chỗ làm việc của cô. Mặc dù từ trước đến nay hắn chẳng quan tâm đến mấy tin tức bát quái lá cải nhưng vì TiểuNgưng, hắn không muốn cô phải nghe những lời bàn tán nên cũng không phản đối trước lời đề nghị của cô. Nhìn Tiểu Ngưng ngồi bất động, Đường Hạothúc giục: “Nhanh xuống xe đi, lúc trước không phải em cứ giục anh là phải mau mau đi hay sao?”Tiểu Ngưng nhìn thấy trước công ty có rất nhiều xe đỗ, cô nhịn không được mà thở dài một hơi: “ Đường Hạo, anh chạy xe ra chỗ xa xa một chút, sau đó để em xuống xe!”“Vì sao?” Đường Hạo khó hiểu hỏi.“Em không muốn ngày đầu tiên đi làm đã bị chú ý!! Đường Hạo,xe của anh quá nổi bật!” Cô không hề nhíu mày, không làm nũng cũng chẳng giận dỗi chút nào, giọng điệu rất chân thành.Đường Hạo gật đầu, sau đó lái xe đi vào một con hẻm.Tiểu Ngưng mặc dù ăn mặc giản dị nhưng bởi vì cô có nét mặt đáng yêu dịu dàng lại vô cùng phúc hậu nên thu hút không ít ánh mắt.“Oa, Tiểu Ngưng xinh đẹp chẳng kém gì so với mấy ngôi sao của chúng ta đâu nhỉ?” Đều là thợ trang điểm với nhau, chị Lý đương nhiên nhìn một cái là nhận ngay ra vẻ đẹp yêu kiều của Tiểu Ngưng ~ Ngũ quan của cô gái này thậtcân đổi!~ Chị Lý thầm nghĩ.“Không có đâu ạ!” Nghe lời khen của chị Lý, Tiểu Ngưng xấu hổkhông dám nhận. Trước kia, Tiểu Ngưng có hoàn cảnh “đặc biệt”, bị bánlàm người hầu, đâu có ai khen một người hầu là cô gái xinh đẹp. Sau đócô lại bị Đường Hạo nhốt lại trong biệt thự, ngày lại ngày bị hắn và mọi người khi dễ. Cho nên, cơ hồ chẳng có ai khen cô một câu xinh đẹp cả.Cảm giác được người khác khen thật lạ lẫm, hoàn toàn mới lạ. Cho tới bây giờ cô chưa từng được hưởng thụ qua.“Thật mà! Tiểu Ngưng ngày càng xinh đẹp đấy! Có nghĩ đến tương lai thành ngôi sao không? Ở đây có rất nhiều đạo diễn, nhà sản xuất đến,cho nên em có rất nhiều cơ hội!”Tiểu Ngưng ngay lập tức lắc đầu: “ Không! Em chỉ thích hóa trang với tạo hình thôi, những chuyện kia không hợp với em đâu!” Cô không muốn trở thành người nổi tiếng. Nếu cô muốn trở nên nổi tiếngthì bằng vào việc được tổng tài Đường thị yêu thương như thế này đã làcó quá nhiều cơ hội rồi.“Đáng tiếc! Em nhìn những cô gái nổi tiếng kia mà xem! Thực chấtcũng không xinh đẹp đến vậy đâu! Họ sẽ cho chúng ta rất nhiều tiền lìxì, để chúng ta giúp họ đẹp hơn người khác!” Chị Lý đột nhiên cười hì hì nói. Kỳ thật, chuyện bí mật này không phải gặp ai là chị cũng nói ra được.“Sẽ có người cho chúng ta lì xì sao?” Tiểu Ngưng vừa nghe đến tiền thưởng là lập tức mắt sáng lên, trong đầu hiện lên ý nghĩ mở sổ tiết kiệm.“Đương nhiên, rất nhiều …, họ không tự nhiên mà đẹp được tất cả đều phải nhờ vào thợ trang điểm chúng ta ư??? Ha ha. . . . . .” Chị Lý bắt đầu giảng cho Tiểu Ngưng hiểu. Có rất nhiều chuyện phátsinh, đương nhiên đơn giản chỉ là sự tranh giành giữa các minh tinh đểcó được lên hình đẹp trên báo.Chương 348
Beta: Meimoko________Ngày hôm sau Đường Hạo thuê cho Lục Giai Ngưng một căn hộ sa hoa bậcnhất trong tiểu khu. Không chỉ phía dưới căn hộ có nhân viên bảo vệ, màngay cả trên ban công của căn hộ cũng đều có nhân viên tuần tra đứng gác hai bốn trên hai bốn.Bất quá, cách này vẫn khiến Đường Hạokhông yên tâm lắm. Hắn điều tới một đội bảo vệ được huấn luyện thuê ngay bên cạnh căn hộ của Tiểu Ngưng. Đương nhiên, Tiểu Ngưng không biết chút gì về việc này, có một số việc hắn không muốn nói rõ cho cô biết.Tuy nhiên Tiểu Ngưng không phải là tình nguyện chịu sự sắp xếp củahắn, nhưng mà từ góc độ an toàn mà nói, cô cam tâm tình nguyện. Cô cũngkhông giận dỗi Đường Hạo chỉ là không muốn hắn ở cùng cô lúc này màthôi. Mỗi ngày cùng lắm là để hắn đưa về nhà, sau đó hắn phải về nhà của hắn.Ngày đầu tiên, buổi tối hắn tức giận nói nơi này là do hắn dùng tiềnthuê cho cô, nên cô không có quyền đuổi hắn. Tiểu Ngưng lập tức đáp trả, nếu đây là chỗ hắn dùng tiền thuê thì hắn ở đây luôn còn cô sẽ tự mìnhđi thuê chỗ khác.Đường Hạo thấy không lay chuyển được cô, chỉ sờ sơ cái mũi tạm thời rời đi, từ nay về sau sẽ lại nghĩ ra cách khác.Bất quá mỗi ngày hắn phải đưa đón cô đi làm rồi về nhà. Đối với côđây là sự nhượng bộ lớn nhất rồi. Tiểu Ngưng nghĩ lan man, trước mắt côlà công ty nơi cô làm việc, cô cứ đứng trước cửa công ty thật lâu. Côngviệc của cô thấm thoắt đã được ba ngày, cô được trả 40 đồng. Cô đem cấtnhững đồng tiền màu đỏ vào ví, trước cửa buồng vệ sinh một lần nữa lạikhoa chân múa tay vì vui sướng.Mỗi ngày số tiền hoa hồng cô nhận được không nhiều lắm, so với nhữngthợ trang điểm khác bọn họ có khi còn ra tay dã man hơn. Đúng vậy! Mặcdù có chút không ý tứ, nhưng cô nhận tiền cũng chỉ vì để cho bọn họ yêntâm. Nếu cô không nhận những đồng tiền hoa hồng này, thì bọn họ lại chorằng cô không có tâm tạo hình trang điểm cho bọn họ thêm xinh đẹp.Cầm số tiền mặt không được nhiều cho lắm, trong lòng Tiểu Ngưng lạimột lần an ủi mình. Đúng! Cô nhận tiền như vậy cũng là chính đáng, tuyệt đối là chính đáng.Rất nhanh đem số tiền cất đi, Lục Giai Ngưng chuẩn bị từ phòng vệsinh đi ra. Đúng lúc này, ngoài cửa vô tình có lời nói làm cho cô thuchân không bước nữa.“Đại minh tinh thì có gì đặc biệt hơn người, lấy cái gì mà lênmặt, còn cho mình là tiểu thư, chỉ xứng đáng lau giày cho tôi, chếttiệt….” Một cái nguýt dài kéo theo cả tiếng hờn dỗi oán trách của cô gái trẻ.Một cô gái khác đang trang điểm, trên người mặc bộ cánh bó sát có gương mặt nữ sinh đáp lại : “ Haha.. Đừng có tức giận như vậy, lúc trước ở phòng chụp cô cũng sùng bái cô ta, cái gì cũng có thể làm cho cô ta còn gì!”“ Cái gì??? Sùng bái cô ta, tôi sùng bái cô ta cái gì? Xét cho cùng cũng chỉ là hang kỹ nữ cao cấp mà thôi!”“ Không nên tức giận. Cô ta có tư chất, mỗi bộ phim đều được nhận vai nữ chính lại thường xuyên ra đĩa nhạc.”“Vậy ư..? Có người nâng đỡ chắc cô ta mới được như vậy. Nói cho cùng đã qua tay nhiều đạo diễn, nhiều đàn ông rồi nên……” Cô gái trẻ mỉa mai nói.Nói ghen gét mười phần, trong khinh miệt có lẫn hâm mộ và ghen tị. Cô gái mặc váy ngắn phát ra tiếng cười an ủi nói: “ Ha ha! Không phải nghĩ một đằng làm một nẻo nhé. Muốn đi trên kẻ khácchính là phải như vậy, để xem chúng ta ai có thể câu được con cá lớn, có thể dựa vào ngọn núi lớn.”“Khốn nạn! Ở đâu tốt như vậy? Cái đám đàn ông kia chỉ biết nghĩđến bản than, chứ gặp phải chuyện tình cảm thật thì bọn họ sẽ từ chốingay” Cô gái trẻ mắng to một tiếng, soi vào gương tỉa tót đôi long mày.“ Không biết cái cô Kỳ Kỳ kia có điểm gì, mà lại được Đường tổngnâng đỡ như vậy, tiền nhiều, phong độ tốt, thực sự thì cô ta được Đườngtổng cho lên tận thiên đường rồi.”Đường Hạo??? Tiểu Ngưng thấy ngực mình không thoải mái, cô biết rõĐường Hạo cùng với Kỳ Kỳ có quan hệ nhưng mà từ miệng người khác nói ranhư vậy chính cô cũng cảm thấy tức giận thay, hai tay không tự giác nắmlại, móng tay khẽ cắm sâu tạo thành rãnh, trong tâm trí bất chợt khôngcó cảm giác.“ Ha ha ha! Có lẽ sẽ có một ngày cô cũng có cơ hội nịnh bợ đén một người như vậy, làm cho anh ta cân nhắc cô lên” Cô gái mặc váy ngắn nói.“ Cô suy nghĩ một chút đi, bạn gái của hắn chết, trong lòng hắnnhất định đâng rất cô đơn. Gặp một người trẻ xinh đẹp lại là đại mỹnhân, Đường tổng tài từ nay về sau yêu cô hay không khó có thể nóitrước”.“Ha ha ha, nếu quả thật có lúc như thế, tôi nhất định phải bắt cô Kỳ Kỳ kia lau giày cho tôi…..” Cô gái trẻ buông một câu thề đùa.Trong phòng vệ sinh Tiểu Ngưng cảm thấy tóc mình dựng lên vì tứcgiận, đàn bà bây giờ dù thế nào cũng đều muốn dựa vào đàn ông thành công đẻ đi lên, dựa vào đàn ông để phát tài. Cứ coi như các cô có sức tưởngtượng tốt, nhưng làm sao có thể lại chú ý tới người đàn ông đó?Tại cô chán ghét kiểu đàn ông như vậy, mà Đường Hạo lại không biếtkiểm điểm mình, bị người khác buông những lời như vậy, cũng cảm thấymình sao có thể đơn giản mà gả cho hắn.Trước kia bị Kỳ Kỳ cùng Tiền Lỵ Nhi làm khó, càng nghĩ càng cảm thấykhó chịu, càng ngày càng tức giận, ý như muốn trả thù ngày một lớn.Đúng, hắn nhất định phải bị trả thù, nếu không sao có thể nuốt trôi cục tức này.Két cạch một tiếng, Lục Giai Ngưng vặn mở cửa phòng vệ sinh, rất tựnhiên đi đến vòi nước. Hai cô gái trẻ thấy Lục Giai Ngưng tiến lại từphía sau, lập tức thu dọn đồ đứng dậy, cô gái có giọng chanh chua chửiđổng giờ đã thay một bộ khác trông đáng yêu, ra vẻ yểu điệu thục nữ.“ Lục tiểu thư, da của chị thật đẹp ! Không biết chị có bí quyết gì vậy?” Cô gái nói sẽ cho Kỳ Kỳ lau giày mình láu lỉnh hỏi với âm thanh nhuthuận. Lục Giai Ngưng ngoài thì cười nhưng trong lòng không thể cườiđược nhìn cô ta, sau đó nhìn nhìn mặt mình : “Thật không? Tôi thấy da tôi rất bình thường đấy chứ!”“Ha ha! Xem ra Lục tiểu thư là người xinh đẹp nhất… ha ha ha,người đàn ông đó nhất định sẽ rất thích tiểu thư, tiểu thư là quan trọng nhất trong lòng anh ta.”Cô gái mặc váy ngắn nói, sắc mặt cố chút xấu hổ, vì biết rằng lúctrước mình nói gì có khi Tiểu Ngưng cũng đã nghe thấy. Hơn nữa cô cũngbiết hình tượng của mình là rất quan trọng nếu như quản lý biết nhấtđịnh sẽ nổi giận và tiền lương cũng coi như xong đời.Lục Giai Ngưng chỉ cười, tức giận chỉ là dùng gót giày nện xuống nền nhà mà đi ra khỏi toilet.Hắn thích cô sao? Cô quan trọng với hắn lắm sao?Hừ? Trước đây hắn không đối xử tử tế với mình, mình cũng không phảilà quan trọng với hắn cho nên hai người kia mới trêu tức cô như vậy.Còn bây giờ? Hắn đối với cô là rất tốt, giống như không có ai gây rachuyện với hắn. Nhưng số người theo đuổi hắn thì rất nhiều, nguy hiểmlúc nào cũng có thể đến.Trong lòng Lục Giai Ngưng lại thấy bất an, không thể yên lòngCánh môi của Tiểu Ngưng cong lên hướng vào phòng hoá trang mà đi, không cẩn thận va vào một người: “Ối……! Cô không có mắt hay sao mà lại …..?” Một giọng nói cay nghiệt tức giận vang lên.Chương 349
Beta: Meimoko_______Nghe thấy tiếng kêu kiêu ngạo quen thuộc, Lục Giai Ngưng nhìn vào chủ nhân của tiếng kêu kia, vừa vặn người đó cũng đang nhìn cô.Kỳ Kỳ như không tin vào mắt mình, đồng thời cũng phát ra âm thanh càng thêm kinh ngạc:”Cô… . . Cô. . . . . .Cô không phải là đã chết rồi sao?. . . . . .” Trên khuôn mặt bởi vì sợ hãi mà nhăn lại.Tiểu Ngưng thật muốn nói ‘ngậm cái miệng thối của cô lại, cô mới chết ý’, nhưng mắt to đột nhiên lộ ra một tia quỷ dị.”Cô đoán thử xem tôi là người hay ma?”Kỳ Kỳ khẽ vuốt hai cánh tay trắng tuyết vốn đã nổi da gà nói: “Giữa ban ngày cô không cần phải dọa tôi, cô rốt cuộc là người hay ma?”“Chẳng lẽ cô đã làm chuyện gì có lỗi với tôi cho nên cô sợ gặp tôi?” Người ta có câu: không làm việc trái với lương tâm nửa đêm cũng không sợ bị kêu đến quỷ môn quan.“Tôi làm chuyện có lỗi với cô ư? Cô thật. . . . . . hay nói đùa. . . . . .” Chân đi giày cao gót mười phân, Kỳ Kỳ sợ tới mức hai chân run rẩy lui vềphía sau, bởi vì cô quá mức sợ hãi làm chính mình trượt chân ngã ngồitrên mặt đất. Mà chiếc váy ngắn lúc này cũng bị hất lên đến thắt lưng,lộ ra chiếc quần lót bên trong cùng tư thế ngã hết sức khó coi.Đang giờ nghỉ trưa nên xung quanh chỗ 2 người đang đứng có rất nhiềunhân viên qua lại, nhìn thấy cảnh người đẹp lộ hàng thì xuất hiện nhữngánh mắt tham lam ngắm nhìn hai đùi tuyết trắng của Kỳ Kỳ, còn phía phụnữ thì nhìn cô ta bằng cặp mắt ghen tị.Tiểu Ngưng cũng phát ra tiếng cười, nụ cười trên mặt càng ngày càng tươi.Nửa phút sau mới có quản lý đến nâng Kỳ Kỳ dậy, sau đó quan tâm hỏi: “Kỳ Kỳ tiểu thư ,cô sao rồi, có đau ở đâu không ?”“Cô gái này là ai?” Kỳ Kỳ vừa chỉ vào Lục Giai Ngưng vừa hỏi quản lý.Quản lý nhìn Lục Giai Ngưng, sau đó trả lời câu hỏi của Kỳ Kỳ.”Cô ấy là thợ trang điểm mới của chúng tôi, tên Lục Giai Ngưng!”“Lục Giai Ngưng? Cô ta. . . . . . Cô ta không chết?” Kỳ Kỳ lẩm bẩm nói.“Cái gì?” Quản lý không hiểu Kỳ Kỳ nói gì, không giải thích được nói: “Ai chết vậy ? Tại sao phải chết!”Nhìn thấy Kỳ Kỳ bị hù dọa tới mức nơm nớp lo sợ, mặt xám như tro, Lục Giai Ngưng thấy rất vui vẻ, nhún nhún vai, chuẩn bị rời đi.Chứng kiến tất cả mọi người không sợ Lục Giai Ngưng, lại nhìn thấy vẻ mặt tươi cười đắc ý của cô, Kỳ Kỳ biết cô là người, không phải ma, côlà đang cố ý hù dọa mình.Bị mất mặt, Kỳ Kỳ trong lòng đã nổi lên ngọn lửa, tất cả tức giận đều thể hiện trong lời nói.”Vừa rồi chính cô ta đẩy tôi bị ngã, cô ta phải xin lỗi tôi, nếu không buổichụp hình quảng cáo hôm nay tôi sẽ không tham gia !”« Kỳ Kỳ tiểu thư, cô đã tốn công sức đến đây rồi, hơn nữa chúngtôi cũng đã chuẩn bị xong chỉ chờ cô tới là có thể bấm máy. Mọi người ởđây đã mất rất nhiều thời gian cùng công sức để thực hiện buổi chụp hình quảng cáo này, Kỳ Kỳ tiểu thư không thể nói không tham gia là khôngtham gia được, như vậy công ty sẽ tổn thất rất lớn! Kỳ Kỳ tiểu thư, côngàn vạn lần không nên tức giận, chúng tôi sẽ đem người thợ trang điểmkia đến nhận lỗi với cô!” Quản lí ra lệnh cho nhân viên dẫn Kỳ Kỳ trở về phòng nghỉ, sau đó nổi giận đùng đùng đi đến phòng hóa trang.“Cái gì?” Tiểu Ngưng cau chặt đôi mi thanh tú, thanh âm nghi vấn nói.“Tôi nói cô phải đến xin lỗi Kỳ Kỳ, vừa rồi không phải là cô đẩy ngã cô ấy sao?” Quản lí hai mắt mở to chất vấn.Tiểu Ngưng nghe thấy vậy liền cười to, sau đó chỉ vào mình.”Tôi đẩy cô ta ? Tôi vì cái gì mà phải đẩy cô ta? Nói cho ông biết, tôi không đẩy cô ta nên cũng sẽ không xin lỗi !” Tiểu Ngưng đứng thẳng người, kiên quyết nói.“Cô. . . . . . Cô. . . . . .” Quản lí chỉ vào Tiểu Ngưng, vì tức giận mà thở hổn hển.”Nếu cô không xin lỗi, tôi sẽ đuổi việc cô !“Nếu là trước đây, Tiểu Ngưng nhất định sẽ vì công việc mà chịu thiệt thòi, nhưng cô bây giờ không giống lúc trước :”Dựa vào cái gì?Tôi không làm tròn trách nhiệm của người thợ trang điểm ư, ông dựa vào cái gì mà vô duyên vô cớ đuổi tôi?”“Chỉ bằng việc cô cùng tôi tranh luận, không nghe sự chỉ đạo củatôi! Tôi là cấp trên của cô, đuổi việc cô cũng không cần có lý do!” Quản lí tức giận hô lớn, thanh âm đinh tai nhức óc, cả phòng hóa trang trong nháy mắt bỗng im bặt, những nhân viên trong phòng ngừng mọi động tác,không dám thở mạnh.Tiểu Ngưng thấy quản lí như vậy liền cười nhạt :”Đường đường là quản lý của một công ty có tên tuổi mà lại nói ra những lời thiếu lí lẽ như vậy sao? Nói cho ông biết, tôi không đẩy ngã cô ta, con người củatôi nếu đã làm chuyện gì nhất định sẽ thừa nhận, ông bắt tôi xin lỗi tôi nhất định sẽ xin lỗi. Nhưng rõ ràng là cô ta tự mình ngã sấp xuống, dựa vào cái gì đổ tội lên người tôi?Ông muốn đuổi tôi ư ? Không dễ dàng như vậy đâu, tôi sẽ kiện ông lên cấp trên vì ông đã khinh rẻ và áp bức nhân viên cấp dưới chúng tôi!”“Cô. . . . . .” Quản lí bị chọc tức đến độ những ngón tay trở nên run rẩy, nửa ngày không nói nên lời.Thoạt nhìn qua thấy biểu hiện Lục Giai Ngưng không tức giận, cũngkhông sợ hãi, nhưng chỉ có mình cô mới biết toàn thân máu đang đôngcứng lại, trên đầu cũng tê dại, hoàn toàn là bị chọc tức.Cũng sợ hãi quản lí sẽ trả thù, vì cô đã được nghe những chuyện trước đây của công ty. Công ty này có nhiều tay chân là xã hội đen. Rất nhiều ngôi sao bởi vì không nghe theo sự chỉ đạo nên đều bị hãm hại !Cô cũng không biết mình lấy dũng khí ở đâu ra,dám cùng quản lý cãi nhau,cùng ngôi sao lớn đối nghịch.”Tôi vừa rồi không sai và nhất định không xin lỗi, tôi cũng không chấp nhậnbị đuổi việc mà không có lý do như thế, trừ khi tôi không còn muốn làm ở đây nữa!”Nói xong, Lục Giai Ngưng trở lại ghế ngồi của mình, nhìn vào gương và bôi son môi.Quản lí nhìn Lục Giai Ngưng, sau đó nổi giận đùng đùng đi khỏi phòng hóa trang.Lúc này, những đồng nghiệp vây quanh Lục Giai Ngưng.”Em không nên xử sự như vậy, tốt nhất nên đi xin lỗi người ta một câu, chẳng lẽ em thật sự muốn làm to chuyện lên sao?”Chị Lý khuyên nhủ.“Không được, dù thế nào em cũng không xin lỗi!” Tiểu Ngưng bướng bỉnh nói, nếu là người khác có lẽ cô sẽ thỏa hiệp, nhưng người này là kỳ Kỳ, cô nhất định không thỏa hiệp !“Nghe nói Kỳ Kỳ muốn em xin lỗi, nếu em không xin lỗi, cô ta sẽkhông đến phòng chụp ảnh. Tiểu Ngưng, em ngang bướng như vậy sẽ khiếncông ty chịu tổn thất rất lớn, nếu như sự việc trở nên nghiêm trọng, đến lúc đó người chịu thiệt thòi chính là em. Kết cục không đơn thuần là em bị mất việc như vậy đâu….. Họ sẽ. . . . . .”Chị Lý muốn nói lại thôi, không biết có nên nói ra những chuyện xấu trong lúc này hay không, dù sao Tiểu Ngưng cũng mới tới.“Đánh em sao?” Tiểu Ngưng hời hợt nói ra.“Em biết sao, biết rõ còn không nhanh xin lỗi!”Tất cả mọi người cấp cấp nói.“Xem bọn họ ai dám đụng đến một cọng tóc của em!”Nếu như Đường Hạo không bảo vệ được cô, như vậy hi vọng của cô đối với hắn không còn, hai đứa con cô cũng sẽ để hắn nuôi dưỡng!Chương 350
Beta: Meimoko_______“Đường tổng tài, hôm nay có thời gian rảnh rỗi đến đây cơ à?!” Tổng giám đốc kinh ngạc đứng lên nghênh đón ông chủ chính thức của công ty đại giá quang lâm.”Ừ, vừa vặn đang lúc rảnh rỗi tới đây xem công ty giải trí dạo này làm ăn như thế nào?” Đường Hạo ngồi vào trong ghế, thân thể nặng nề tựa lưng vào ghế ngồi. Tiệntay lật qua lật lại sổ sách, sau đó nhanh chóng khép lại. Trong lúc này đương nhiên hắn không trông cậy kiếm tiền từ đây mà cái công ty này tồn tại là có mục đích khác.Công ty này không đăng kí bằng tên của hắn nên không có bất kỳ quan hệ nào với Đường thị.“Cũng không tệ lắm, tháng này hai cô người mẫu của chúng ta đượcxếp hạng trong tốp mười người mẫu có triển vọng nhất năm. Đúng rồi Kỳ Kỳ đang ở đây quay quảng cáo cho chúng ta!” Nữ tổng giám đốc vừa nói vừa đưa ly cà phê đến trước mặt Đường Hạo.”Tôi vừa pha xong, cậu rất có có lộc ăn đấy!”“Dace pha cà phê đương nhiên là uống ngon nhất, nếu không ba của tôi làm sao có thể yêu thích chị như vậy. . . . . .” Đường Hạo nói ra.“Này,, cậu không được nói lung tung !” Dace mở to hai mắt quát lớn.Đường Hạo cười nói: “Ha ha, tôi nói sai rồi, là ba tôi yêu thích cà phê do Dace pha!” Đường Hạo mang mỉm cười, uống một ngụm cà phê nóng hổi. Nháy mắt, trong miệng tràn ngập hương vị cà phê .Dace nhiều năm qua là trợ thủ đắc lực nhất của cha hắn, đương nhiênhai người đơn thuần chỉ có công việc,không hề có quan hệ mờ ám!Cô cẩnthận , thông minh, quan trọng là cô rất thích làm việc trong môi trườngcạnh tranh quyết liệt cho nên Đường Hạo mới đem công ty phức tạp nàygiao cho cô quản lý.“Chủ tịch cùng phu nhân gần đây rất vui vẻ, ha ha thoáng cái đã có hai đứa cháu, để họ bận rộn rồi!” Dace khẽ nhấp một ngụm cà phê sau đó cười nói.“Ha ha, những đứa trẻ nghịch ngợm chỉ gây phiền phức thôi! Ai chưa biết thì yêu mến chúng lắm, riêng tôi thấy phiền muốn chết!” Nói đến hai đứa con của mình, Đường Hạo lập tức chau lông mày. Hai ngày nay Lục Giai Ngưng không có ở nhà, hai đứa càng nghịch ngợm hơn trước làmcho đầu hắn đau nhức không thôi.“Trẻ con đều như vậy,lúc nhỏ là thiên sứ, lớn một chút chính là ác ma!” Dace đồng tình nói!Cốc ..cốc.. cốcMột hồi tiếng gõ cửa vang lên.“Vào đi. . . . . .” Dace đứng lên, nói vọng ra cửa.Quản lí đầu đầy mồ hôi đi tới văn phòng tổng giám đốc, sau đó vừa lau mồ hôi trên mặt vừa nói:“Tổng giám đốc, Kỳ Kỳ đột nhiên không vào chụp ảnh , làm sao bây giờ?”Dace tức giận nhìn quản lí, lạnh lùng nói: “Vấn đề nhỏ như vậy , cậu lại muốn tôi tới giải quyết sao? Trước kia làm như thế nào,hiện tại liền làm như thế đó?”“Tổng giám đốc, Kỳ Kỳ muốn người trang điểm của chúng ta phải xin lỗi vì đã đẩy ngã cô ấy!”Quản lí nghiến răng nghiến lợi nói.“Vậy hãy để cho người trang điểm đến xin lỗi ,chẳng phải chuyện rất đơn giản sao?!”“Nhưng người trang điểm kia nhất định không chịu xin lỗi, tôi nói cái gì cô ta cũng không xin lỗi!” Ban đầu hắn định dọa đuổi việc Tiểu Ngưng để cô sợ nhưng cô không hề lo sợmà Kỳ Kỳ cũng không nhượng bộ, hắn cũng dụ dỗ cô chỉ cần cô nói xin lỗi, hắn lập tức cho cô một số tiền lớn. Kết quả, cô lại cười châm chọc, móc một số tiền lớn ra nói, nếu như Kỳ Kỳ xin lỗi cô, cô sẽ đem tiền chohắn!“ Cô ta còn cực kỳ ngạo mạn nói“Hiện tại Lục Giai Ngưng tôi khôngthiếu tiền ,nhưng vì tôi yêu thích công việc này nên muốn làm thôi, đừng nghĩ dùng tiền là có thể hạ nhục tôi !” Mẹ nó, không thiếu tiền ư? Có phải đại gia đâu mà không thiếu tiền? Không thiếu tiền làm thợ trang điểm làm gì chứ!“A?Thợ trang điểm nào mà lớn mật như vậy?” Dace tràn ngập tò mò mà hỏi thăm.Đang ngồi trên ghế, Đường Hạo cũng tò mò nhìn quản lí, thợ trangđiểm? Chẳng phải Tiểu Ngưng đang làm thợ trang điểm ở đây sao? Chẳng lẽlà cô?Nên dàn xếp ổn thỏa vụ của cô gái đó , để cô ta tình nguyện chínhmình chịu ủy khuất, như vậy chúng ta cũng sẽ không truy cứu chuyện này.“Chính là cô gái đó”Người mới tới tên gì nhỉ ! Cô ta nói,cô tađược tổng giám đốc mời tới, cho nên muốn đuổi việc cô ta cũng phải làtổng giám đốc đuổi, nếu không cô ta nhất định không đi!” Quản lí kể lại những lời Lục Giai Ngưng đã nói cho tổng giám đốc nghe.“Khẩu khí lớn vậy sao?” Dace hừ nhẹ một tiếng, sau đó hời hợt nói: “Dù sao cậu cũng đã làm việc lâu năm ở đây,chuyện đơn giản như vậy cònkhông biết xử lý như thế nào sao? Kỳ Kỳ không phải là muốn thể diện haysao? Vậy cậu hãy nghĩ biện pháp làm cho người thợ trang điểm kia chịuxin lỗi, cho Kỳ Kỳ chút mặt mũi là được rồi!”Đã được tổng giám đốc ngầm đồng ý, quản lí lập tức gật đầu.”Vâng, tôi liền đi ngay!” Nói xong quản lí liền đi ra khỏi phòng.“Hiện tại các cô gái trẻ ai cũng muốn thể hiện, nhưngchúng ta sao có thể ai cũng nể nang được? Đương nhiên là muốn họ nghetheo thì phải dùng biện pháp mạnh! Tổng tài, cậu nói xem có đúng haykhông?” Dace cười khẽ lắc đầu, vẻ mặt không chút cảm xúc.Đường Hạo giữ im lặng nhìn Dace, lông mày nhăn lại thật sâu.”Làm sao vậy? Tổng tài!” Dace nghi ngờ hỏi.Đường Hạo đột nhiên từ trên ghế đứng lên, sau đó vội vàng nói:”Dace, mẹ của các con tôi đang làm thợ trang điểm ở đây!”Dace vừa mới uống cà phê vào trong miệng liền phun hết ra,sắc mặt trắng bệch:”Cái gì? Mẹ của các con cậu đang làm thợ trang điểm ở chỗ tôi sao?”“Đúng vậy, tôi chính là đến gặp cô ấy!” Đường Hạo bước nhanh ra cửa trước, đáng chết, hắn không muốn cô bị đánh, như vậy hắn sẽ chịu không nổi!“Cậu đừng nóng vội, đợi tôi một lát tôi với cậu cùng đi!” Dace chạy theo sau Đường Hạo vừa đi vừa nói.Trời ạ, như thế nào phu nhân tương lai của ông chủ lại ở chỗ của côlúc này? Chuyện này thật sự là. . . . . . Thật sự là. . . . . . Nếu nhưphu nhân tương lai của ông chủ bị đánh thì thật sự là. . . . . . là quánực cười!Đường Hạo nhìn thấy biển ghi ‘phòng hóa trang’ liền trực tiếp đẩy cửa ra.“A. . . . . .” Mấy cô người mẫu phát ra tiếng thét chói tai, tranh thủ thời gian tìm quần áo che thân thể của mình.Bất quá khi các cô nhìn thấy người đang đi tới là Đường Hạo thìnguyên một đám đang dùng tay cầm vải che lấp thân thể đều chậm rãi trượt xuống.Đường Hạo căn bản không để ý tới những cô gái này, ánh mắt sắc bénrất nhanh đảo qua mỗi một người thợ trang điểm. Khi không nhìn thấyngười phụ nữ của mình thì giọng nói của hắn cực kỳ lạnh lùng, chất vấn: “Lục Giai Ngưng, cô ấy đang ở đâu ?”Đang hoá trang cho người mẫu, chị Lý sợ ngây người chỉ ra bên ngoài:”Tiểu Ngưng…. Tiểu Ngưng bị quản lí mang đi rồi. . .”“Đáng chết!” Đường Hạo tức giận hô to một tiếng, đóng cửa phòng và chạy ra ngoài
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store