ZingTruyen.Store

Ba Ch Ha P Tia U Thuya T Tha Lang Phi Lang Gl

Chương 13

Ngụy Tiêu Nhưỡng mắt thấy Lãnh Vận Nhi ngã xuống đất, nhất thời ngơ ngác không có phản ứng. Lát sau mới chạy tới ôm lấy thân thể Lãnh Vận Nhi, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt hoảng loạn, miệng lẩm bẩm: “Không phải thiên thu thụy? Không đúng ư? Vì sao lại không đúng? Vì sao?”.

Nên biết mấy năm qua không có chuyện gì xảy ra ngoài dự đoán của nàng, ngay cả lúc trước bị Ninh vương áp chế nàng cũng không hoảng loạn. Nhìn Lãnh Vận Nhi máu mũi chảy ra càng ngày càng nhiều, không khỏi nổi điên lên.

“Vì sao muốn đầu độc chết xú nha đầu? Vì sao? M* kiếp Ninh vương, ngươi muốn làm gì….. Không có khả năng, không có khả năng, xú nha đầu không nói sai, ngươi muốn ta giúp ngươi làm việc thì sao dám giết nàng? Nói cho ta biết vì cớ gì ngươi làm vậy. Nói cho ta! Nói cho ta…..”. Ngụy Tiêu Nhưỡng ôm Lãnh Vận Nhi lên giường, hoảng loạn hỏi đi hỏi lại.

Máu đen theo gương mặt Lãnh Vận Nhi chảy xuống, làm bẩn vạt áo của nàng, thấm ướt khối lụa trắng trước ngực.

“Lụa trắng?”. Trong đầu Ngụy Tiêu Nhưỡng vang lên thanh âm mềm mại của Lãnh Vận Nhi: “Tiêu, xem ta phát hiện ra cái gì này?”.

“Trên lụa có cái gì?”. Ngụy Tiêu Nhưỡng vội vàng đứng lên, trên lụa trắng có dấu tích thủy mặc đậm nhạt, nhìn kỹ không khỏi nổi cơn điên: “Chết tiệt! Bức tranh là có ý gì? Triều khởi hựu triều lạc, triều lạc hựu triều trướng (thủy triều lên rồi xuống, xuống rồi lại lên). Ô ô, là có ý gì…..”.

Sắc mặt Lãnh Vận Nhi dần mất đi huyết sắc thay vào đó xanh sắc ngày càng đậm. Ngụy Tiêu Nhưỡng nhìn thấy phát hoảng, đột nhiên lấy lại bình tĩnh, lẩm bẩm nói: “Ra là vậy…. Hóa ra là thế. Ninh vương ngươi chơi trò tâm lý thành nghiện rồi phải không? Muốn đập nát cõi lòng ta, khiến ta cam tâm tình nguyện thần phục ngươi có phải không?.

Thủy triều lên rồi xuống, giải độc lại trúng độc. Xú nha đầu, ta muốn cứu ngươi nhất định phải cho ngươi uống thuốc giải. Thế nhưng trong thuốc giải lại có độc. Xú nha đầu, ta nên làm sao bây giờ? Lại là loại độc dược đó. Nhị nhi, Nhị nhi, ngươi giúp ta….”.

Đứng bên người Lãnh Vận Nhi, muốn buông xuống chút yếu ớt nhất thời, tình thế cũng đã không cho phép nàng chần chừ. Ngụy Tiêu Nhưỡng cầm viên thuốc đen kia chậm rãi bỏ vào trong miệng Lãnh Vận Nhi, nâng cằm nàng cho thuốc xuống. Ngụy Tiêu Nhưỡng thần sắc sa sút, trèo lên giường nằm xuống cạnh Lãnh Vận Nhi, lẳng lặng ôm lấy nàng.

Bình minh hôm sau.

Lãnh Vận Nhi tỉnh lại, mặt hơi khẽ động, gối đầu lành lạnh. Quay đầu mở mắt chỉ thấy trên gối có dấu vết ẩm ướt, trong mộng rõ ràng nhớ kỹ Ngụy Tiêu Nhưỡng của nàng liên tục gọi nàng tỉnh lại. Tỉnh lại?. Đúng rồi, giấc ngủ vừa rồi thật khó chịu, thân thể khẽ động liền phát hiện toàn thân đau nhức vô lực. Lãnh Vận Nhi kêu lên một tiếng khó chịu “Ah!”, chợt nghe thấy bên tai truyền đến một thanh âm.

“Tiểu thư! Ngươi tỉnh?”.

Tiểu thư? Lãnh Vận Nhi quay đầu lại chỉ thấy một nữ tử mặc y phục nha hoàn màu hồng đứng ở trước giường. Lãnh Vận Nhi hoang mang trong chốc lát rồi nói: “Hồng Tụ? Là ngươi? Ai gọi ngươi vào? Tiêu đâu?”.

Hồng Tụ nhu mì cười nói: “Là nô tỳ Hồng Tụ. Là đại nhân bảo nô tỳ đến hầu hạ tiểu thư. Đại nhân đã ra ngoài từ sáng sớm rồi”. Thật sự là hỏi đâu trả lời đấy, thế nhưng thanh âm sao lại khiến người ta ghét đến vậy?.

Lãnh Vận Nhi nghe xong càng không hiểu: “Hắn bảo ngươi hầu hạ ta? Sáng sớm đã ra ngoài?”. Muốn rời giường nhưng thân thể sao lại nặng nề như vậy, mệt quá.

“Tiểu thư sau khi giải độc, thân thể suy nhược, nên nghỉ ngơi nhiều một chút”. Thanh âm đáng ghét lại vang lên, Ngụy Tiêu Nhưỡng sao lại cho cô ta vào phòng của các nàng đây? Lại còn mới sáng sớm đã ra ngoài, chẳng lẽ là Ninh vương bức?. Trong đầu suy nghĩ, nàng vẫn cố ngồi dậy, tránh sự giúp đỡ của Hồng Tụ, ngồi yên cạnh giường.

▬▐ ▬

Chương 14

Cả ngày không nhìn thấy hình bóng của Ngụy Tiêu Nhưỡng, Lãnh Vận Nhi không hiểu vì sao lại nhớ nàng đến vậy. Hay là do lúc người cảm thấy không khỏe thường muốn có người thương ở bên cạnh.

Đêm đến, cuối cùng cũng nghe được tiếng bước chân quen thuộc. Ngụy Tiêu Nhưỡng đã về.

Lãnh Vận Nhi mừng rỡ ngóng ra cửa, chỉ thấy Ngụy Tiêu Nhưỡng bước vào, đứng lại xa xa nhìn chính mình, không nói lời nào. Bốn mắt nhìn nhau, nhìn đến độ Lãnh Vận Nhi bất giác thấy ngưng trọng, mơ hồ cảm thấy có cái gì đó không đúng.

Ngụy Tiêu Nhưỡng rốt cuộc cũng đi tới gần nàng. Lãnh Vận Nhi ngồi trên giường ngẩng đầu nhìn nàng, cảm thụ tay nàng lạnh buốt, nhẹ nhàng ôn nhu vuốt ve má mình, mỉm cười nơi khóe môi, nghe Ngụy Tiêu Nhưỡng nhẹ nhàng hỏi: “Ăn cơm chưa?”. Lãnh Vận Nhi mơ màng gật đầu ngay lập tức lại lắc đầu. Nàng không muốn ăn cơm do Hồng Tụ nấu.

Ngụy Tiêu Nhưỡng nhìn nàng, hỏi xác minh: “Chưa ăn?”. Khẳng định được đáp án, Ngụy Tiêu Nhưỡng trầm mặt kêu lên: “Hồng Tụ!”.

Hồng Tụ vốn đứng canh ngoài cửa, vừa nghe thấy gọi, ngay lập tức đi vào, trên mặt cười cười, cung kính thưa một tiếng: “Đại nhân!”.

Ngụy Tiêu Nhưỡng đi tới trước mặt nàng, bình tĩnh hỏi: “Tiểu thư cả ngày hôm nay chưa ăn cơm?”.

Hồng Tụ nghe trong giọng nàng có ý trách cứ rất nặng, vội vàng giải thích: “Nô tỳ làm cơm…..”. Lại nghe “bốp” một tiếng, trên mặt lập tức cảm thấy đau.

Ngụy Tiêu Nhưỡng cho nàng một bạt tai. Cái bạt tai này khiến Hồng Tụ không hiểu cũng khiến Lãnh Vận Nhi sửng sốt. Ngụy Tiêu Nhưỡng nhìn Hồng Tụ, khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Thế nào? Đánh ngươi không phục? Ninh vương dạy ngươi làm nô tài thế nào?”.

Hồng Tụ vội vàng cúi đầu trả lời: “Nô tỳ không dám!”.

Ngụy Tiêu Nhưỡng dặn dò: “Mau đem cơm nước lên đây, nếu có sai sót, ngươi biết hậu quả thế nào rồi chứ?”.

Hồng Tụ không biết là sẽ có hậu quả gì, nhưng chắc là rất đáng sợ, gương mặt u ám như vậy sợ là ở trong phủ Ninh vương cũng chưa từng thấy qua. Hồng Tụ chỉ cảm thấy sợ hãi, vội vàng đi chuẩn bị cơm nước.

Lãnh Vận Nhi đợi Hồng Tụ đi xa rồi mới lặng lẽ kéo ống tay áo của Ngụy Tiêu Nhưỡng, con mắt mang đầy si mê, bất an mà hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Ninh vương…. Không làm khó dễ ngươi chứ?”.

Ngụy Tiêu Nhưỡng thở ra một hơi, thần sắc thư giãn một chút, đem Lãnh Vận Nhi ôm vào trong lòng, vỗ về lưng nàng. Cảm giác ôn nhu quen thuộc khiến bất an của Lãnh Vận Nhi vơi bớt: “Thế nhưng….”.

Ngụy Tiêu Nhưỡng không đợi nàng nói, ngồi xuống hôn lên má nàng nói: “Ngươi ngoan ngoãn ăn cơm, dưỡng tốt thân thể, biết chưa?”.

Lãnh Vận Nhi gật đầu còn muốn nói cái gì nhưng lại bị Ngụy Tiêu Nhưỡng cắt ngang: “Lát ta còn có việc, ngươi ăn xong đi ngủ sớm một chút”. Vừa nói xong đã vội vàng đi mất. Lãnh Vận Nhi nhìn bóng lưng vội vã rời đi của nàng, lông mày nhíu chặt.

Liên tiếp ba ngày Ngụy Tiêu Nhưỡng đi về vội vã, luôn ở trong phòng nàng một chút rồi đi ngay, buổi tối cũng không ở trong phủ. Lãnh Vận Nhi nhìn sắc mặt của Ngụy Tiêu Nhưỡng càng ngày càng trầm trọng, càng ngày càng u ám không khỏi có chút sợ hãi, hỏi nàng có chuyện gì nhưng nàng đều lắc đầu.

Lại một đêm Lãnh Vận Nhi mang theo sầu tư nhập mộng, mơ màng cảm giác được có người nhẹ vuốt ve mặt nàng, mũi nàng, môi nàng, bên tai truyền đến một tiếng thở dài nặng nề, không khỏi tỉnh lại.

Mở mắt thấy Ngụy Tiêu Nhưỡng đang thâm tình nhìn mình, thấy nàng tỉnh, Ngụy Tiêu Nhưỡng nhếch miệng cười nói: “Xú nha đầu, tỉnh rồi à?”.

Lãnh Vận Nhi nhìn thấy lần đầu tiên Ngụy Tiêu Nhưỡng cười trong ba ngày qua, trong lòng không khỏi vui mừng, động thân ôm lấy cổ Ngụy Tiêu Nhưỡng, gắt gao không chịu buông tay.

Ngụy Tiêu Nhưỡng vùi đầu vào cổ nàng, hôn. Lãnh Vận Nhi sợ ngứa, vội buông tay ra lại bị Ngụy Tiêu Nhưỡng ôm chặt, thừa cơ hôn lên môi nàng. Đây là một cái hôn thế nào chứ? Lúc Lãnh Vận Nhi hụt hơi, thở gấp, ngượng ngùng mở hai mắt thì bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Ngụy Tiêu Nhưỡng.

“Có thể chứ?”. Nàng hỏi, Lãnh Vận Nhi xấu hổ chui đầu vào ngực nàng không dám nhìn, trong lòng không khỏi tò mò nghĩ xem nàng sẽ đối với mình như thế nào.

“Hắc hắc! Ngươi không nói, coi như đồng ý rồi nhé!”. Ngụy Tiêu Nhưỡng cười xấu xa, đem nàng lên giường, nhẹ nhàng đặt nàng dưới thân. Thân thể mềm mại của nàng làm động lòng người, đôi mắt e thẹn ngây ngô nhìn Ngụy Tiêu Nhưỡng khiến nàng không kìm được nhiệt huyết sôi trào, dính sát vào nàng, một hồi mãnh liệt.

Quấn quýt si mê cả nửa đêm, Lãnh Vận Nhi rốt cuộc chống đỡ không nổi cuộn tròn ngủ thiếp đi, khóe môi cười tràn đầy hạnh phúc cùng thỏa mãn, mơ hồ nhưng vẫn cảm giác được Ngụy Tiêu Nhưỡng đang nhẹ nhàng vuốt ve thân thể của nàng, thỉnh thoảng lại ôn nhu hôn lên má nàng.

Lãnh Vận Nhi cuối cùng cũng tỉnh lại, trong đầu hiện lên cảnh si tình triền miên hôm qua mặt lại nóng như có lửa đốt, ngượng ngùng quay sang nhìn Ngụy Tiêu Nhưỡng. Chỉ thấy nàng lẳng lặng nhìn mình, ánh mắt lẳng lặng không tìm được một tia ôn nhu cuồng loạn của đêm qua khiến Lãnh Vận Nhi trong lòng lạnh buốt, nàng sợ ánh mắt như vậy.

Lãnh Vận Nhi không khỏi ngơ ngác nhìn nàng, không dám động đậy. Chỉ thấy trong mắt Ngụy Tiêu Nhưỡng hiện lên một tia dị dạng làm cho Lãnh Vận Nhi không nhìn ra được trong lòng nàng đang nghĩ gì. Lúc này một tiếng cười nhạo xem thường phát ra từ miệng Ngụy Tiêu Nhưỡng: “Vẫn là Nhị nhi tốt!”.

Câu nói này như sét đánh bên tai Lãnh Vận Nhi khiến nàng chết lặng, nhất thời ngơ ngác nhìn Ngụy Tiêu Nhưỡng, nói không lên lời, một lúc sau hai hàng nước mắt chậm rãi chảy xuống. Ngụy Tiêu Nhưỡng không để ý đến nước mắt của nàng, rời giường, mặc áo, muốn đi.

Lãnh Vận Nhi tức giận, nước mắt như mưa, đứng dậy, ngón tay run run chỉ vào Ngụy Tiêu Nhưỡng: “Ngươi….”.

Ngụy Tiêu Nhưỡng quay đầu liếc nhìn nàng một cái. Ánh mắt hoàn toàn không có chút yêu thương. Không lâu sau liền xoay người đi mất. Lãnh Vận Nhi nhìn bóng lưng vô tình rời đi của nàng, trong lòng chua xót đau đớn khôn xiết như đứt từng khúc ruột, oán nộ khí tụ lại, cuối cùng phun ra một ngụm máu đen.

▬▐ ▬

Chương 15

Một tháng kế tiếp, Ngụy Tiêu Nhưỡng ngày ngày sáng đi làm công vụ, đêm về triền miên với nàng. Lần nào lúc đầu cũng nhu tình như nước, xong việc lại lạnh lùng, xúc phạm nàng. Lãnh Vận Nhi nằm trong lòng Ngụy Tiêu Nhưỡng đấm ngực kêu khóc, hỏi nàng vì sao lại dằn vặt mình như vậy nhưng đổi lại chỉ được một cái nhìn thờ ơ. Suốt một tháng như vậy, nàng luôn tức giận đến mức thổ huyết, lao tâm quá độ không khỏi tiều tụy.

Một hôm sáng sớm, Ngụy Tiêu Nhưỡng lại vô tình rời đi, Lãnh Vận Nhi thu lệ hai mắt, gắng bò xuống giường, vật lộn tấm thân ốm yếu đi tới bàn trang điểm, chỉnh trang xong, gọi Hồng Tụ.

Nha hoàn Ninh vương phái tới giám sát nay lại đổi thành nơi cung cấp tin tức bên ngoài cho nàng, thình thoảng nói cho nàng biết hôm qua Ngụy đại nhân đi đâu làm gì, hôm nay thế nào. Hành tung một tháng qua của Ngụy Tiêu Nhưỡng đều được báo cáo, giống như là làm việc cho Ninh vương.

Lãnh Vận Nhi nghe được một nửa thì không nghe tiếp được nữa, nén giận đuổi Hồng Tụ ra ngoài, đóng cửa lại. Nhất thời không biết làm thế nào để phát tán giận dữ trong lòng. Ngụy Tiêu Nhưỡng sao lại thành như vậy? Sao lại thành như vậy?. Lãnh Vận Nhi cầm lấy bút tức giận viết lung tung lên giấy cho bõ tức.

Một hồi lâu sau, phục hồi lại tinh thần đã thấy giấy la liệt trên bàn, trùng trùng điệp điệp bốn chữ: “Thị lang phi lang, thị lang phi lang…..”. [các bác Tung Của là thích chơi chữ, lang có rất nhiều nghĩa (-、-) ].

“Thị lang phi lang!”. Lãnh Vận Nhi ngây ngốc nhìn vào tờ giấy chỉ thấy bi ai thống khổ không gì sánh được, yêu nhầm người. Nói cái gì thị lang phi lang, là phi nhân mới đúng, lẽ nào mình đã nhìn lầm nàng. Cứ tưởng nàng cười giả điên, chu toàn quan trường, vì nước vì dân. Kỳ thật không phải, người này đã cùng một ruột với Ninh vương, muốn khơi mào chiến tranh, tới lúc đó sẽ có bao nhiêu bách tính mất nhà cửa, bao nhiêu đứa trẻ mất đi cha mẹ. Phải ngăn nàng lại, nhưng ngăn thế nào đây?.

Một ý nghĩ chợt xẹt qua đầu khiến nàng giật mình. Đúng rồi, chỉ cần một tờ hóa nghìn tờ, như vậy bốn chữ này có thể ngăn cản nàng, thậm chí lấy mạng của nàng. Nghĩ đến đây, trong lòng Lãnh Vận Nhi đột nhiên đau nhức, bên tai dường như phảng phất tiếng cười hì hì của Ngụy Tiêu Nhưỡng: “Xú nha đầu! Xú nha đầu…”. Lệ rơi đầy mặt. Tại sao lại như vậy? Tại sao là thành ra nông nỗi này?.

Lãnh Vận Nhi nhớ lại ngày xưa cùng với sáng nay, không khỏi vừa cười vừa khóc.

Đang tự bi tự cười khổ sở, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa. Lãnh Vận Nhi tưởng là Hồng Tụ nên không để ý, không ngờ bên ngoài truyền đến một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Mau mở cửa!”. Là ngữ khí một tháng nay Ngụy Tiêu Nhưỡng hay dùng.

Lãnh Vận Nhi cả kinh, vội vã thu dọn giấy tờ trên bàn tự oán giận mình sao viết nhiều thế. Bên ngoài Ngụy Tiêu Nhưỡng chờ lâu sốt ruột, thanh âm đột nhiên tràn ngập lo lắng cùng sợ hãi, cuối cùng phá cửa mà vào. Lãnh Vận Nhi thu dọn không kịp ôm một đống giấy trong lòng, nhất thời ngây ngốc.

Chỉ thấy Ngụy Tiêu Nhưỡng đi vào phòng, mặt đầy lo lắng quan tâm, mắt nhìn thấy chữ chi chít trên giấy, thần sắc cả kinh. Một lúc sau trên mặt hiện lên một cổ bi ai cùng thống khổ sâu sắc. Lãnh Vận Nhi thấy vậy ngây người, ánh mắt nhìn nàng đầy bi thương sâu nặng hòa với đau xót vô cùng. Đến lúc nàng tỉnh táo lại thân thể đã nằm gọn trong vòng tay của Ngụy Tiêu Nhưỡng, bị nàng gắt gao giam cầm trong lòng, bên tai nghe thấy tiếng Ngụy Tiêu Nhưỡng kêu gào mang theo nghẹn ngào thắm thiết.

“Đừng bỏ ta! Đừng…….”.

▬▐ ▬

Chương 16

Lãnh Vận Nhi nhất thời nghi hoặc không rõ vì sao Ngụy Tiêu Nhưỡng đột nhiên lại thâm tình như vậy, trong lúc mơ màng cảm giác thấy thân thể bị nàng ôm lấy đặt ở trên giường không khỏi hoảng sợ, kêu lên: “Đừng…..”. Mấy ngày gần đây cơ thể đã bị Ngụy Tiêu Nhưỡng dày vò đến chịu không nổi nữa rồi, bây giờ dù chỉ là một cái hôn nhẹ thôi cũng đau nhức không ngừng.

Lãnh Vận Nhi bất giác giãy dụa lại bị Ngụy Tiêu Nhưỡng nằm bên cạnh gắt gao ôm vào lòng không thể động đậy. Chỉ thấy nàng dùng thanh âm bi thương không gì sánh được nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi….. Ta sẽ không đối với ngươi như vậy nữa…. ngươi chịu không nổi….. ta cũng….chống đỡ không nổi nữa….”.

Lãnh Vận Nhi bị lời nói mang đầy bi thương khó hiểu của nàng đánh bại, không hề nhúc nhích. Ngụy Tiêu Nhưỡng chăm chú ôm nàng, như thể muốn đem nàng nhập vào cơ thể, thân thể mềm mại bị ôm đến độ sinh đau, cổ cảm thấy được một mảnh ướt át. Nàng khóc? Lãnh Vận Nhi kinh ngạc. Nàng mới chỉ nhìn thấy Ngụy Tiêu Nhưỡng khóc có một lần, lần đó là vì tưởng nàng đã chết, khóc đến thương tâm đau đớn khiến nàng nhìn mà cũng tan nát cõi lòng, mà lần này…. Chỉ nghe thấy Ngụy Tiêu Nhưỡng nức nở: “Ngươi biết ngươi trúng loại độc gì không? Ngươi biết không…..”.

Lãnh Vận Nhi biết, còn biết nàng chắc hẳn đã uống thuốc giải, giải “Thiên thu thụy” rồi nàng mới tỉnh lại được. Thế nhưng sau khi tỉnh lại mọi thứ đều thay đổi, cho nên có đôi lúc nàng nghĩ muốn thà rằng không tỉnh lại.

“Ta cũng không biết đó là loại độc gì, chỉ biết độc đó căn bản không phải là “Thiên thu thụy”! Chính là nó phát tác mạnh mẽ quá nên ta đành phải cho ngươi uống thuốc giải có chứa độc. Chính là….. chính là ngươi có biết ngươi lại trúng phải loại độc nào không?”.

Ngụy Tiêu Nhưỡng nén khóc, trong lòng chua xót, khổ sở không gì sánh được, nước mắt không kiểm chế được tuôn trào. Khó chịu trong lòng khó đè nén được nữa, khóc thành tiếng nói ra: “Ninh vương thật thâm độc!. Loại độc này tên là “Khuê trung oán”, xú nha đầu….. ngươi với Nhị nhi trúng cùng một loại độc!”.

“Nhị nhi…..”. Lãnh Vận Nhi rùng mình. Nhị nhi trúng loại độc này mà chết, như vậy mình cũng…

Nước mắt rốt cuộc chảy xuống, ào ào như thác nước, Lãnh Vận Nhi gắt gao ôm lấy Ngụy Tiêu Nhưỡng, thanh âm cực kỳ bình tĩnh mà bi ai: “Nói cho ta Nhị nhi trúng độc như thế nào được không? Chuyện lần trước ngươi nói nhất định là gạt ta. Kỳ thật ngươi đã sớm biết đó là “Khuê trung oán” phải không?”.

Ngụy Tiêu Nhưỡng đem nàng ôm càng chặt, rơi lệ hôn nàng, bắt đầu kể lại chuyện cũ bi thương.

Nhị nhi đột nhiên bị bệnh, ban đầu nàng cũng không chú ý lắm, khi đó nàng vừa mới học được cách làm quan, không khỏi hưng phấn muốn thi triển thân thủ. Nhị nhi lại vì không muốn nàng phân tâm, dấu diếm bệnh tình. Vì vậy mấy ngày liền nàng đều bận rộn, tối về đến nhà là lăn ra ngủ ngay, không để ý tới. Chờ tới lúc nàng phát hiện ra thì Nhị nhi đã bệnh đến không dậy nổi.

Nhị nhi suy yếu vô lực nằm trên giường bệnh mỉm cười nhìn nàng đang ngưng thần bắt mạch. Nàng từng bái thần y “Tiểu thần nông” tính tình bướng bỉnh, hành tung bất định làm thầy nên mấy bệnh nhẹ căn bản là không làm khó được nàng. Thế nhưng kết quả sau khi bắt mạch….. tay nàng không kìm được mà run lên khiến Nhị nhi lo lắng hỏi thăm: “Làm sao vậy…….đừng lo lắng…….”.

Bàn tay gầy yếu cầm lấy tay nàng, có ý an ủi. Ngụy Tiêu Nhưỡng trong lòng chua xót không ngớt, người con gái trước mặt đã cho nàng tất cả. Lúc nàng nghèo khó thì cho nàng miếng cơm manh áo. Nàng muốn văn tài võ lược thì không tiếc tiền bạc. Nàng muốn lên kinh dự thi thì nàng khuynh gia hỗ trợ. Nàng quan lộ không được như ý thì chăm sóc an ủi khiến nàng thoải mái. Mà nàng, Ngụy Tiêu Nhưỡng này đã làm được cái gì cho nàng?. Cái gì cũng không, chưa từng làm cái gì vì nàng chỉ biết liên lụy nàng. Bây giờ còn hại nàng trúng độc mà vẫn muốn nàng an ủi chính mình….

Ngụy Tiêu Nhưỡng sa vào tự trách thật lâu, cầm tay Nhị nhi buồn bã khóc lên. Nàng thật là người ích kỷ. Nhị nhi ốm yếu nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, dịu dàng an ủi nàng, cái này nữ quan nhất giáp thám hoa văn chương tươi sáng, một lòng muốn vì nước vì dân không thua đấng mày râu lại nằm gọn trong lòng nàng khóc như một đứa trẻ.

Một lúc sau, Ngụy Tiêu Nhưỡng ôm lấy thân thể ốm yếu của nàng, nhẹ nhàng bên tai kiên định nói: “Chờ ta, nhất định phải chờ ta! Ta đi tìm sư phụ!”.

Nhị nhi kinh ngạc, bệnh của nàng nghiêm trọng như vậy sao? Cần đích thân thần y “Tiểu thần nông” ra tay?. Nhị nhi nhẹ nhàng đẩy nàng ra, ôn nhu nhìn nàng nói: “Ta đương nhiên chờ ngươi!”.

Ngụy Tiêu Nhưỡng mời bằng hữu võ công cao cường trong giang hồ tới bảo vệ Nhị nhi của nàng. Có người đầu độc người thân cận bên nàng, khó có thể đảm bảo sẽ không có người đến ám sát, nàng nhất định phải bảo vệ nàng ấy an toàn. Song điều quan trọng nhất là phải tìm được ra hành tung của sư phụ. Nàng chẩn đoán Nhị nhi là trúng độc, hơn nữa loại độc này rất kỳ quái, không thể xác định được phương pháp giải bởi vì loại độc này cực kỳ hiếm gặp, cũng thật khó tưởng tượng ra.

Cứu người như cứu hỏa, một tháng trôi qua, nàng long đong vất vả, cả người ám bụi, đi suốt ngày đêm, thay hơn hai mươi con tuấn mã, lấy tốc độ không thể tưởng tượng được chạy khắp Trung Nguyên, cuối cùng cũng tìm được sư phụ thần y “Tiểu thần nông”.

Sau khi vọng, văn, vấn, thiết (4 bước khám bệnh của đông y: nhìn, ngửi, hỏi, bắt mạch), sắc mặt sư phụ trầm trọng, hắn trầm ngâm một hồi lâu rồi thở dài nói: “Con à, có người nghi ngờ con rồi”.

Ngụy Tiêu Nhưỡng cả người chấn động, điều sư phụ nói đã chứng thực suy đoán của nàng. Nàng đau khổ mà cúi đầu, một lúc lâu sau ngẩng đầu hỏi: “Thực sự không có cách giải độc nào khác sao?”.

Sư phụ lắc đầu, nặng nề nói: “Loại độc này không có thuốc giải, chỉ có thể như làm vậy, hơn nữa phải trong vòng ba tháng. Nàng chỉ còn thời gian một tháng”.

▬▐ ▬

Chương 17

Lúc nàng nặng nề từng bước đến bên giường nói cho Nhị nhi biết là mình trúng loại độc gì, phương pháp giải ra sao thì ngoài dự đoán của nàng, Nhị nhi rất an tĩnh khiến lòng nàng càng thêm đau buốt. Chậm rãi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời nhợt nhạt chiếu trên gương mặt tái nhợt của Nhị nhi, nhìn rõ cả mạch máu. Không khí yên tĩnh mà ưu thương, thanh âm trong suốt của Nhị nhi quanh quẩn trước giường.

“Thật sao? Phải cùng người khác giao hợp mới giải được độc ư?”.

“Đúng…..”. Nàng trả lời, cúi đầu nước mắt rơi xuống đất.

Trong phòng tĩnh lặng, Nhị nhi không nói thêm tiếng nào.

Nàng không chịu nổi bầu không khí yên tĩnh kia, xoay người chạy ra khỏi phòng. Nàng giống như điên cuồng lao tới góc tường, quỳ gối khóc. Nàng thật vô dụng, gặp chuyện cũng chỉ biết trốn ở góc tường khóc. Mà Nhị nhi của nàng đang bị đau đớn dằn vặt trên cơ thể ốm yếu, còn có tâm hồn bị làm nhục.

Quan trường đấu đá thâm độc nàng không phải chưa từng nghĩ tới, không phải chưa từng nhìn thấy. Nàng cho rằng nàng đã thấy rất nhiều nhưng thật không ngờ trên đời lại có chiêu ác độc như thế này. Nàng biết chính mình là nữ tử, giả nam cho dù cẩn thận cỡ nào cũng khó tránh có khe hở, huống chi chính mình đang ở chốn quan trường hiểm ác.

Nàng cho rằng dù mình đắc tội với ai, người ta muốn hại cũng nhằm vào chính mình. Cho dù có người nghi ngờ giới tính của nàng cũng sẽ nhắm vào nàng. Thế nhưng nàng quá tự cho mình là đúng, lơ là cảnh giác.

Điều là do chính mình, là tự mình vô ý công khai với bên ngoài tầm quan trọng của Nhị nhi đối với nàng. Làm như vậy là muốn ngăn cản người đến cầu hôn, không ngờ lại mang đến bất hạnh cho Nhị nhi.

Thật là người nham hiểm thâm độc!. Hắn căn bản không cần đứng ra chỉ cần ngồi chờ kết quả. Nếu Nhị nhi sống nàng không khi quân, nếu Nhị nhi chết nàng cũng phải chết, nữ phẫn nam trang, khi quân hẳn phải chết. Ngụy Tiêu Nhưỡng cảm thấy ác tâm của người này thật ghê tởm giống như một con rắn độc. Nó ẩn mình ở một nơi bí mật gần đó, ngẩng đầu trong ánh mắt lóe lên độc ác thâm hiểm, lẳng lặng nhìn nàng.

Liên tiếp vài ngày, Ngụy Tiêu Nhưỡng thỉnh thoảng mang theo vài người bạn tới thăm Nhị nhi, Nhị nhi mỉm cười vô lực, lẽ phép đáp lời. Bạn đi, nàng mệt mỏi đóng cửa, cúi đầu đi vào phòng, giương mắt thì thấy Nhị nhi đang nhìn mình. Ánh mắt bi ai mang một chút trách cứ, nói: “Đừng nên vũ nhục ta như vậy….”.

Ngụy Tiêu Nhưỡng chạy nhào vào lòng nàng khóc ròng: “Xin lỗi….. xin lỗi…. nhưng chỉ có như vậy…. ngươi mới sống được…..”.

Nàng khóc rống lên không ngừng. Nếu mất Nhị nhi nàng phải làm sao? Cho nên nàng dẫn vài người bạn xuất sắc nhất đến mong Nhị nhi nguyện ý. Nhị nhi đối với bọn họ cực kỳ lễ phép nhưng cũng lãnh đạm vô cùng.

“Kỳ thật……”. Trong lúc buồn đau nàng nghe thấy Nhị nhi chần chừ lấy cánh tay siết chặt nàng: “Kỳ thật….. kỳ thật, ngươi cũng có thể….”.

Nàng sửng sốt, không hiểu được hỏi: “Có thể cái gì?”. Ngẩng đầu thấy Nhị nhi nhắm chặt hai mắt không nhìn mình, lưỡng lự một lúc lâu cuối cùng nói: “Kỳ thực ngươi cũng có thể giải độc cho ta”.

Nàng sửng sốt: “Ta có thể…..”.

Chỉ thấy trên gương mặt tái nhợt của Nhị nhi có chút hồng, trong nháy mắt lại trở nên trắng bệch, hai hàng lệ chảy xuống từ đôi mắt nhắm chặt, môi run run liên tục lên tiếng hỏi: “Lẽ nào ngươi không cảm thấy gì sao? Một chút cũng không cảm thấy sao? Nhiều năm như vậy, ta và ngươi ở cùng nhau lâu như vậy, ngươi không biết sao? Ta…. Ta yêu ngươi, ngươi hiểu chưa?”.

Nàng ngây người, khó tin hỏi: “Ngươi yêu ta?”. [ Nhưỡng ngô tới mức này, chả trách sau đó nàng hận mình cũng là một phần vì thế ]

Vòng tay siết chặt của Nhị nhi lỏng dần, trầm trầm nói: “Bây giờ nhất định là ngươi chán ghét ta, sợ ta, phải không?”. Giọng nói mang chán nản như sắp chết, trên mặt tái nhợt không sức sống.

Nàng nhưng lại ngơ ngác nhìn Nhị nhi. Bao năm qua đôi mắt đang đóng chặt kia luôn ôn nhu nhìn nàng, đôi môi kia luôn nói lời quan tâm, gương mặt kia luôn khiến nàng vui vẻ, con người xinh đẹp đáng yêu này luôn âm thầm hỗ trợ chính mình. Ở chung nhiều năm, hoạn nạn tương cứu, ý tứ ôn nhu hàm xúc trong đó không phải nàng chưa từng thống khổ qua, nhưng không dám vượt Lôi Trì một bước. Bởi vì nàng sợ, nàng sợ dọa Nhị nhi của nàng chạy mất cho nên đem dấu phần tâm ý này ở tận sâu nơi đáy lòng, không dám hỏi cũng không dám thăm dò.

Nhưng không nhịn được mà tuyên bố độc chiếm Nhị nhi với bên ngoài, bề ngoài là để từ chối lời cầu hôn của đồng liêu, ngầm bên trong là ngăn chặn khả năng Nhị nhi trở thành vợ người khác, không ngờ bởi vì vậy mà liên lụy Nhị nhi trúng độc. Nàng là tự trách bản thân, thế nhưng, thế nhưng trời còn thương, Nhị nhi của nàng cũng, cũng…

Nàng bỗng nhiên cảm ơn ông trời đến rơi lệ, đột nhiên mừng rỡ như điên, kìm nén tình ý đang dâng trào trong nội tâm, nhẹ nhàng mà như thành kính hôn lên môi Nhị nhi.

Cảm thấy Nhị nhi run lên, biết nàng là không thể tin được trợn tròn hai mắt mỹ lệ nhìn mình. Nàng cười không tiếng động, khóe mắt, chân mày đều là tiếu ý, con ngươi lại gần nhìn kỹ Nhị nhi một cái. Quả nhiên nhắm mắt hôn được sâu hơn.

Nhị nhi kinh ngạc mở mắt ngay lập tức lại nhắm lại, nước mắt một lần nữa trào ra. Lúc này đây là vì vui mừng mà khóc.

▬▐ ▬

Chương 18

Đôi môi cực nóng hôn xuống, ngón tay ôn nhu mà hữu lực, thăm dò thân thể nóng hổi của Nhị nhi. Dưới sự dẫn dắt của môi nàng, thân thể Nhị nhi biến thành một đóa thần hoa. Tạm nghỉ lấy hơi, dây dưa cùng cuồng loạn thế nhưng lòng của nàng nghĩ thế vẫn chưa đủ, cũng cảm được Nhị nhi thấy chưa đủ. Trong lòng nghĩ chưa đủ, miệng thì lẩm bẩm: “Làm thế nào? Làm thế nào?”. Lúc nàng nói được một trăm lần câu “Làm thế nào?” đột nhiên nàng biết phải làm thế nào. Nói được ba nghìn lần thì nàng đã làm xong mọi chuyện.

Nhị nhi không còn sức lực nằm ở trên giường, hai má ửng hổng, mắt sáng nhìn nàng đang cười ha ha. Nàng nằm nửa người trên người Nhị nhi, bắt mạch, thấy mạch đập hữu lực, phấn khởi vô cùng. Chỉ thấy Nhị nhi không ngủ, chỉ cười, cười nhẹ mắng: “Tiểu bại hoại lắm mồm!. Làm thế nào? Làm thế nào? Ta muốn làm thế này”. Nhẹ nhàng xoay người áp trụ nàng, nên làm thế nào cứ thế mà làm. Kết quả là, cả ngày cả đêm, ngày qua ngày, làm đi làm lại, làm không biết mệt, làm mãi không dừng.

Lãnh Vận Nhi nghe được thấy không thoải mái, dùng sức phản đè lên người Ngụy Tiêu Nhưỡng, hầm hừ tức giận chợt cười hắc hắc nói: “Ta cũng muốn làm như thế!”. Ngụy Tiêu Nhưỡng sửng sốt, mới nhớ tới lúc cùng xú nha đầu, nàng tốn rất nhiều công sức, muốn cho nàng vui sướng, muốn nhân lúc nàng hưng phấn mà đẩy hết chất độc tụ tại các đại huyệt, sau đó để nàng oán hận mình, giận đến mức không nén lại được mà thổ huyết ra.

Trong lòng nhất thời chua xót, sinh tử còn chưa biết, lập tức gật đầu. Lúc gật đầu mới phát hiện nàng còn chưa đồng ý xú nha đầu đã làm rồi. Lần đầu tiên cởi ra vải bó ngực của nàng, Lãnh Vận Nhi cười khẽ một tiếng, mặc dù rất nhỏ nhưng cũng khiến Ngụy Tiêu Nhưỡng thẹn thùng, là một người “Tự ti” cao?. Của nàng tuy nhỏ nhưng Nhị nhi của nàng từng nói…. Trong lòng nghĩ ngợi chỉ nghe Lãnh Vận Nhi vừa hôn vừa cười: “Nhỏ hơn của ta rất nhiều, nhưng mà nhỏ chơi thật thích”. Trời ạ! Không chỉ có cười giống mà ngay nói cũng giống nhau. Đúng là giả dạng hiền lành mà. Ngụy Tiêu Nhưỡng không nhịn được hừ một tiếng, oán hận mắng nhẹ: “Xú nha đầu! Ô…. Không được kén ăn…..”. [ hai nàng…… ∑(O_O;) ⊙▂⊙ (≧∇≦)/ ]

Cảm xúc mãnh liệt cuối cùng cũng biến mất, sầu tư lan tràn toàn thân. Ngụy Tiêu Nhưỡng ôm Lãnh Vận Nhi lẳng lặng nằm, tựa như cái gì cũng muốn lại giống như không muốn nghĩ tới bất kỳ cái gì, chỉ nghĩ có thể ôm người trong lòng đã hạnh phúc lắm rồi. Lãnh Vận Nhi cuộn trong lòng nàng, thấp giọng nói: “Nhị nhi vẫn chết….”.

Nhị nhi vẫn chết, chết vào đêm cuối cùng của kỳ hạn. Đó là loại cảm giác như thế nào? Tựa như cánh đồng hoa hưng phấn trong gió xuân, hương hoa nồng đậm, bướm lượn đầy trời, là lòng tràn đầy hạnh phúc dạt dào không bờ bến. Thế nhưng trời đột nhiên chuyển sắc, cánh đồng hoa biến thành đồng hoang, bầu trời u ám, chỉ còn sương tuyết lạnh băng.

Đối mặt với sự biến đổi đột ngột như vậy, tâm cũng đột nhiên trống rỗng đến độ nghe được tiếng gió lạnh thổi qua lục phủ ngũ tạng. Bên tai chỉ nghe thấy tiếng gió lạnh tê buốt, trong mắt chỉ có nụ cười dần cứng lại của Nhị nhi, thế nhưng nàng mặc kệ.

Nàng hết sức chăm chú, tập trung tất cả tinh thần vào đầu ngón tay đặt trên cổ tay của Nhị nhi. Tròn một ngày một đêm, mạch của Nhị nhi tại sáng sớm đột nhiên biến, lúc tốt lúc xấu. Lúc xấu mạch đập cực nhỏ, vô lực, thỉnh thoảng biến mất cứ như là phải nghìn hô vạn hoán mới chịu ra, đi thì rất nhanh không chút nào lưu luyến, biến mất như đá chìm đáy biển. Lúc mạch biến mất khiến nàng vô cùng hoảng hốt.

Ngoài phòng đã hoàng hôn, bóng tối dần xâm chiếm cũng đè lên lòng nàng. Nàng gắt gao ôm chặt Nhị nhi, một tay ba ngón bắt mạch. Mạch chết. Không đâu, không đâu, mạch của nàng vẫn còn, vẫn còn mà. Chỉ là mạch đập biến mất lâu mà thôi, chỉ là nàng không cảm nhận được thôi. Tăng lực ngón tay, ấn thật sâu xuống cổ tay Nhị nhi, hai mắt nhắm chặt, tập trung tinh thần.

Không có cảm giác, vì sao vẫn không có cảm giác?. Trong lòng điên cuồng gào thét, đầu ngón tay rốt cuộc cảm thấy một tia chấn động, bên tai nghe “Rắc” một tiếng, nàng mừng rỡ trợn mắt, nhưng thấy chính ngón tay mình chọc thủng cổ tay của Nhị nhi, đầu ngón tay đau nhức. Lực tay nàng quá mạnh bẻ gãy cổ tay của Nhị nhi, xương đâm vào đầu ngón tay nàng, máu tươi trào ra. Máu kia đúng là của nàng, máu của Nhị nhi đã đông đặc từ lâu.

Bên tai truyền đến một tiếng kêu đau đớn, Ngụy Tiêu Nhưỡng tỉnh táo lại, phát giác chính mình đang nắm chặt cổ tay của Lãnh Vận Nhi, hoảng hốt buông tay ra, đã để lại một vòng đen. Nhìn Lãnh Vận Nhi mắt gợn nước, Ngụy Tiêu Nhưỡng đau lòng, hung hăng ôm lấy nàng, liên tiếp nói: “Xin lỗi! Xin lỗi….”.

Lãnh Vận Nhi thấy nàng xin lỗi trong lòng cảm thấy chua xót đến khó thở, lập tức gắt gao ôm lấy nàng. Trong phòng một mảnh thanh tĩnh. Hai nàng đều biết, hai nàng là đang làm gì.Các nàng đang đợi. Chờ một cái kết quả.

Lãnh Vận Nhi không giống Nhị nhi, trong quá trình giải độc nàng tiết độc nhiều hơn, đó là bị chọc tức đến độ ói ra máu, rất nhiều máu độc theo đó đi ra. Nhưng mà phương pháp giải độc này Ngụy Tiêu Nhưỡng không có nắm chắc. Cho nên bọn họ chỉ có thể chờ, chờ chết hoặc không chết.

Trong lúc chờ đợi, Lãnh Vận Nhi cảm thấy cơn buồn ngủ tìm tới nàng, đẩy nàng vào một mảnh hắc ám, hắc ám như nuốt lấy nàng, nàng giãy dụa muốn tỉnh nhưng lại giống như đặt mình ở một nơi có hàng vạn kim châm. Nàng khẽ động, toàn thân bị kim đâm, vạn châm xuyên thân thật khó chịu, bên tai nghe được thanh âm vô cùng lo lắng cùng sợ hãi, hết sức cẩn thận cùng cực kỳ ôn nhu gọi nàng: “Xú nha đầu, xú nha đầu…”.

Thanh âm của Ngụy Tiêu Nhưỡng lúc gần lúc xa cuối cùng biến mất trong bóng tối. Nàng sợ hãi đứng lên, đuổi theo hướng thanh âm biến mất, thế nhưng tối quá, xa quá nàng đuổi không kịp. Trong bóng tối có người tới gần, nhìn không rõ mặt, thế nhưng hơi thở ấm áp phun bên má, đó là Ngụy Tiêu Nhưỡng nhất định là Ngụy Tiêu Nhưỡng.

Lãnh Vận Nhi vui mừng ôm lấy nàng, lại bị đẩy ra một cách hung hăng, toàn thân đau nhức, nàng kinh ngạc mở to hai mắt. Ánh sáng len qua mí mắt, rất chói. Trước mặt có một cái bóng nhìn không rõ.

Lãnh Vận Nhi cuối cùng cũng thích ứng với ánh sáng cũng thấy rõ người ở trước mặt. Long bào tứ trảo, khuôn mặt u ám, ánh mắt phức tạp nhìn nàng. Nàng rùng mình một cái, như rơi vào hầm băng.

“Ninh….. Ninh vương!”.

▬▐ ▬

Chương 19

Lãnh Vận Nhi bị dọa đến không nhẹ, ngơ ngác nhìn Ninh vương, không nói lên lời.

Đôi mắt u ám của Ninh vương mang theo ý dò xét, tỉ mỉ đánh giá nàng. Bị ánh mắt của hắn đảo qua Lãnh Vận Nhi không khỏi dựng hết tóc gáy, run rẩy đứng lên hành lễ.

Nàng suýt muốn ngất, cố gắng gượng hỏi: “Vì…. Vì sao?”.

Ninh vương mỉm cười, nụ cười hiện lên trên mặt hắn trong thật khủng bố, thanh âm lạnh lùng mang theo tàn nhẫn: “Cái gì vì sao? Vì sao sau nửa tháng hôn mê tỉnh lại lại ở vương phủ? Vì sao người đầu tiên ngươi nhìn thấy không phải Ngụy thị lang mà là bản vương? Có lẽ ngươi còn muốn hỏi độc trong người ngươi đã giải hay chưa?”.

Mấy vấn đề này đích thực là điều mà Lãnh Vận Nhi muốn hỏi nhưng mà khi nghe từ miệng Ninh vương nói ra chỉ nàng cảm thấy tay chân lạnh lẽo, không dám suy nghĩ nhiều, có cảm giác đáp án sẽ thật đáng sợ.

Ninh vương thấy sắc mặt nàng dần trắng bệch, dường như có chút thoải mái, khóe miệng nổi lên một tia ác nghiệt, nhìn chằm chằm vào mặt nàng âm u nói: “Là Ngụy Tiêu Nhưỡng đích thân đưa ngươi tới”.

Lãnh Vận Nhi chấn động tựa như không thể kiềm chế, chỉ có thể kinh ngạc nhìn hắn. Chỉ thấy miệng hắn cay nghiệt phun ra một chuỗi từ: “Cuối cùng hắn cũng cầu xin bản vương, cầu bản vương cứu ngươi, mặc dù một câu hắn cũng không nói thế nhưng ánh mắt đó, ta có thể nhìn rõ hắn đã thuần phục. Hắn để lại ngươi, mang theo người của vương phủ đi rồi. Bản vương biết lần này hắn thật tâm làm việc cho bản vương. Hắn thật sự cúi đầu xưng thần với bản vương rồi….”.

Lãnh Vận Nhi khiếp sợ cùng kinh ngạc khi nghe ra câu cuối của Ninh vương có bao nhiêu ý tứ, có bao nhiêu hung ác không cam chịu, không khỏi run rẩy hỏi: “Đấy chẳng phải là điều ngươi mong muốn sao?”.

Ninh vương kích động đứng lên nhìn chằm chằm vào nàng gào lên: “Thế nhưng hắn là bởi vì ngươi mới làm vậy, vì người thương mà không tiếc tất cả. Ta không hài lòng! Đương nhiên không hài lòng!”. Tiến lên tóm chặt cằm nàng, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang đau khổ, sắc mặc dữ tợn: “Ngươi dựa vào cái gì mà đoạt được chân tâm của hắn? Ngươi? Căn bản không xứng!”. Hung hẳng đẩy nàng rồi lùi về sau một bước, cố đứng thẳng, ngực không khỏi phập phồng.

Lãnh Vận Nhi kinh ngạc không hiểu, sợ hãi nhìn Ninh vương vì kích động mà thất thố. Chuyện, chuyện này là thế nào?.

Ninh vương thật vất vả mới bình tĩnh trở lại, cũng không thèm nhìn nàng, ánh mắt trở nên xa xôi, lẩm bẩm: “Năng khốc năng tiếu chân danh sĩ, năng khuất năng thân đại trượng phu, triêu trung đãn tri Ngụy thị lang, bất tri lại bộ hữu thượng thư. (Danh sĩ tự do cười khóc, đại trượng phu co duỗi tùy ý, trong triều chỉ biết Ngụy thị lang không biết tới thượng thư). Ai, ngươi biết hắn được bao lâu? Nhớ lại lần đầu gặp mặt trên điện kim loan…”.

Lãnh Vận Nhi thấy gương mặt luôn cương nghị của Ninh vương trong lúc hồi tưởng lại hiện ra một loại ôn hòa khó hiểu, trong lòng hơi sợ, một cái dự đoán đáng sợ hiện lên trong đầu nàng, lắp bắp hỏi: “Ngươi…. Ngươi thích hắn?”. Lẽ nào Ngụy Tiêu Nhưỡng đã bị Ninh vương phát hiện? Hơn nữa đúng là Ninh vương có vẻ dụng tình với Ngụy Tiêu Nhưỡng từ lâu. Nhìn hắn chìm đắm trong mớ hồi ức lần đầu gặp gỡ tươi đẹp, Lãnh Vận Nhi kinh hồn khó có thể bình tĩnh.

Ninh vương phục hồi lại tinh thần, nhìn nàng một cái, trầm ngâm nói: “Thích ư? Ta không biết. Nhớ lại lần đầu gặp mặt, trên Kim Loan điện, mỹ thiếu niên. Sau đó, ha ha, nhìn hắn trên quan trường như ngắm cá trong hồ. Vì chưa thích ứng mà gặp nhiều bất trắc, động chạm xung quanh suýt nữa đầu rơi máu chảy. Thế nhưng con cá này rất có bản lĩnh, không lâu sau liền thích ứng, thăm dò xung quanh, biết cách bơi thế nào mà không gặp trở ngại, biết đi đường vòng để đạt được mục đích, hơn nữa tiến hành rất thành thạo. Hắn chơi đùa rất thuận lợi nên các con cá khác đương nhiên là có ý kiến, còn có những con cá mà hắn từng đắc tội qua nữa. Sau này ngay cả những con cá xung quanh cũng không phục, bởi vì nhìn không thấu được con cá này, còn bởi vì nó quá đẹp, đến nỗi các con cá xung quanh đều cho nó là nữ. Cho nên….”.

Lãnh Vận Nhi tức giận xen vào: “Cho nên ngươi dùng “Khuê trung oán” ác độc như vậy là để thử hắn?”.

Ninh vương có chút cả kinh, lập tức cười nói: “Khuê trung oán”? Ngươi biết đó là “Khuê trung oán” hắn nói cho ngươi? Ha ha, không sai, ta đã sớm biết rằng hắn biết. Sư phụ của hắn là “Tiểu thần nông” mà. Lúc đầu bản vương còn không biết nên dùng biện pháp gì thế nhưng có một ngày bản vương thấy cái mỹ nhân Nhị nhi bên cạnh hắn, không hiểu vì sao rất khó chịu, vì vậy nhất cử lưỡng tiện.

Hắn thích Nhị nhi như vậy, giải độc đương nhiên sẽ không để người khác làm hộ, nếu để người khác làm hộ chứng tỏ hắn không phải là nam. Hắn đương nhiên biết, có người nói một tháng cuối cùng hắn luôn nhốt mình trong phòng, hừ, quỷ đều biết hắn làm gì trong đó!”.

Ninh vương oán hận tựa như Ngụy Tiêu Nhưỡng làm vậy là không phải với hắn nhưng tất thẩy đều là do hắn ban tặng. Không lâu sau lại cười nói: “Thế nhưng hắn lại không biết “khuê trung oán” không phải dễ giải như vậy, tiểu mỹ nhân vẫn cứ chết. Biết lúc cuối cùng xác Nhị nhi có màu gì không? Tím đen lẫn lộn, máu toàn thân đọng lại thành một màu xám trắng, huyết mạch toàn thân hiện lên, trông rất quỷ dị. Hắc hắc, chỉ cần có người nhìn thấy dù chỉ một ngón tay thôi cũng sẽ không nhịn được mà truyền ra ngoài, đương nhiên sẽ truyền đến tai bản vương, bản vương vừa nghe liền biết được hắn là nam. Ai, tâm tình lúc đó thật….”.

Lãnh Vận Nhi nghe được những lời này sửng sốt lại thầm nghĩ: “Hóa ra hắn cho rằng Tiêu là nam. Thế sao lại còn….”.

Lại nghe Ninh vương chìm đắm trong tâm tình phức tạp lẩm bẩm: “Hắn dĩ nhiên vì một nữ nhân mà bỏ triều ba ngày, khiến bá quan kinh hãi. Hắn dường như có ma lực gì đó, hoàng thượng tuy tức giận nhưng sau lại chuẩn cho hắn nghỉ một tháng. Ba ngày không rời, Ngụy Tiêu Nhưỡng lấy được lòng nữ tử trong thiên hạ, ngay cả bản vương, bản vương….”.

Ninh vương không nói được nữa, đáy mắt có chút không biết làm thế nào: “Hắc, nghĩ đến lý do lúc đầu tưởng hắn là nữ, lại có ý niệm muốn tóm hắn trong tay”.

Ninh vương quay đầu lại biết chắc Lãnh Vận Nhi sẽ khiếp sợ, cười nhạt: “Sợ rồi? Ha ha, đừng tưởng bản vương không làm được. Bản vương từ trước tới nay làm việc đều không ngại lề thói, hủ tục, bản vương muốn làm gì sẽ làm triệt để. Muốn giang sơn là muốn toàn bộ giang sơn. Muốn một người thần phục là muốn hắn thần phục từ đáy lòng. Ha ha, bản vương thực sự là yêu thích chơi trò đấu trí với Ngụy thị lang. Hắn mưu trí vô song, văn võ song toàn, anh đĩnh tuấn mỹ, chỉ có nhân tài như vậy mới xứng với bản vương. Cầm tay mỹ thiếu niên cùng hưởng giang sơn, ngươi nói xem có phải là rất đẹp đúng không? Cùng một nam nhân nhất tâm vì nước trị vì xã tắc sẽ tạo ra một thiên hạ thế nào nhỉ? Ha ha….”.

Lãnh Vận Nhi ngơ ngác nhìn Ninh vương cười đến điên cuồng không ai bì nổi, không có cách nào mở miệng. Một vương gia như thế này quả thật là chưa từng thấy. Ninh vương rốt cuộc dừng cười, u ám nhìn nàng nói: “Nếu không phải vì ngươi đã trúng độc thì chỉ bằng ánh mắt khinh thường ngươi vừa nhìn bản vương kia thôi cũng đủ để ngươi chết một vạn lần”.

Lãnh Vận Nhi phục hồi lại tinh thần, chậm rãi lắc đầu, cực kỳ chăm chú nhìn Ninh vương: “Không! Ta không có khinh thường vương gia. Bất luận là ai, có thể đạp bỏ thế tục như vậy để yêu một người đều đáng được tôn kính. Loại tình yêu này cũng thực đáng quý!”.

Ninh vương không ngờ nàng sẽ nói như vậy, yên lặng nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu mới thở dài: “Hắn thích ngươi quả nhiên có vài phần đạo lý. Lam Điện không hổ là Lam Điện!”.

Lãnh Vận Nhi cười khổ: “Nhưng mà sợ là vương gia sẽ không bỏ qua Lam Điện”. Cả người nàng trở nên an tĩnh, thông suốt toàn bộ sự tình, hiểu được rồi nên có vẻ bình tĩnh.

Ninh vương nhìn nàng, trong mắt có chút tán thưởng cũng lẳng lặng đáp: “Không sai. Bản vương không thể để ngươi lại. Có điều bản vương cũng không làm gì ngươi thêm nữa. Dùng độc tố còn lại của “Khuê trung oán” cũng đủ để đối phó ngươi rồi. Ngươi cứ ngoan ngoan ở lại mật thất của vương phủ đi. Không ai tới quấy rối đâu”.

Ý của hắn là muốn nhốt nàng trong mật thất, không ai đến giải độc, đưa cơm cho, nàng hẳn phải chết. Lãnh Vận Nhi tuy là đã hiểu rõ nhưng vẫn không cam lòng hỏi: “Ngươi không sợ Tiêu hận ngươi?”.

Ninh vương khẽ cười nói: “Hắn sẽ không. Hắn làm việc cho ta nên biết ta sẽ không giết ngươi. Chỉ biết giao ngươi cho ta chăm sóc, chờ đại nghiệp thành sẽ đoàn tụ cùng ngươi. Làm sao ngờ tới là ngươi đã chết?”.

Lãnh Vận Nhi nhìn Ninh vương vẻ mặt tươi cười, trong lòng khổ sáp nói: “Ninh vương quả nhiên giỏi tâm lý chiến”.

“Quá khen”. Ninh vương nhìn nàng thêm một cái, xoay người rời khỏi mật thất. Bên tai truyền đến thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lãnh Vận Nhi: “Ninh vương đa kế sao không dùng mà lại hai lần dùng cùng một loại độc?”.

Ninh vương quay đầu lại, nhìn gương mặt tái nhợt của nàng nói: “Ngươi cũng biết, người đã từng bị chết đuối, khi hắn bị chết đuối lần thứ hai hắn sẽ cảm thấy sợ hãi gấp đôi, người kiên cường cũng khó loại bỏ yếu đuối cùng mất tự tin, vì vậy sẽ dễ khuất phục!”. Ninh vương nhìn con ngươi trong suốt của Lãnh Vận Nhi, hảo tâm hỏi nốt một câu: “Ngươi còn muốn hỏi gì nữa?”.

Lãnh Vận Nhi mơ màng lắc đầu. Ninh vương xoay người đi, ra tới cửa thì thanh âm trong suốt của Lãnh Vận Nhi vang lên phía sau.

“Nếu có thể xin hãy nói với hắn: “Xú nha đầu vĩnh viễn là xú nha đầu của nàng!”.

Ninh vương hơi dừng bước cuối cùng cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.

“Khanh khách lạc”. Cánh cửa sắt dày kiên cố của mật thất vĩnh viễn đóng lại.

Nước mắt lặng yên chảy xuống, cửa sắt vừa đóng trong nháy mắt Lãnh Vận Nhi đại não trở nên trống rỗng, không nhớ gì cũng không nghĩ gì, chỉ là ngây ra nhìn một góc mật thất.

Đèn hết dầu, ánh sáng duy nhất biến mất, mật thất trở nên âm u băng lãnh vô cùng, giống như tâm của Lãnh Vận Nhi. Không muốn nghĩ lúc Ninh vương biết được Ngụy Tiêu Nhưỡng là nữ thì thế nào. Cho dù có bị lộ, cũng không có cái gì nguy hiểm, chỉ sợ Ninh vương sẽ mừng đến phát điên. Chỉ là nàng không ra được rồi, sẽ không còn được gặp lại Tiêu của nàng rồi.

Trong mật thất chẳng rõ ngày đêm, Lãnh Vận Nhi không biết đã qua bao lâu, chỉ biết cơ thể ngày càng suy yếu, giống như không khí, trên cánh tay truyền đến cảm giác khác thường, nhìn không rõ chỉ có thể vuốt một chút nhưng lại sờ thấy huyết mạch nổi lên, khóe miệng cười yếu ớt, không biết là cười cái gì. Đến lúc chết rồi sao? Ha ha.

Ý thức của Lãnh Vận Nhi ngày càng trở nên mơ hồ, trong lúc mơ màng nổi lên một ý niệm. Nhị nhi, ta rất ngưỡng mộ ngươi. Chí ít lúc ngươi chết còn được ở trong lòng nàng. Mà với ta bây giờ nó đã trở nên quá xa vời.

Bên bờ hấp hối, Lãnh Vận Nhi nghe được tiếng mở cửa “Khanh khách lạc”, trong lòng chờ chết bỗng dâng lên một cổ ý chí cầu sinh, miệng từ lâu đã phát không ra âm, nhưng cố kêu một tiếng: “Tiêu….”.

Ra sức mở mắt chỉ thấy một bóng người tới gần, hình dáng thon dài, y phục nữ trang thế nhưng gương mặt đích thị là Ngụy Tiêu Nhưỡng, bên tai nghe được thanh âm quen thuộc sốt ruột hô hoán: “Xú nha đầu, xú nha đầu…..”.

Phần cuối.

Ba tháng sau.

Giang Nam.

Quán rượu nhỏ ven đường.

Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ ngồi uống rượu bên canh quán, kể cho mọi người xung quanh chuyện “Bình định Ninh vương mưu phản”. Chỉ thấy hắn nước bọt bắn tung tóe, tay vung vẩy làm động tác tiếp tục nói: “Nói đến dẹp loạn lần này phải nói là làm rất sạch sẽ. Một hơi bắt gọn toàn bộ đồng đảng của Ninh vương”.

Người bên cạnh muốn nghe đầy đủ khúc chiết gian nan trong đó, không khỏi cảm thấy chưa đủ, hỏi: “Nghe ngươi nói, vậy Ninh vương kia là đồ óc heo à, bị người đánh đổ đơn giản như vậy thì làm phản cái gì…. ối, đau”.

Tiểu tử này lời còn chưa dứt, lỗ tai đã bị bà chủ quán xách ngược lên. Bà chủ quán oán hận mắng: “Tiểu tử lắm chuyện! Ngươi còn muốn thiên hạ đại loạn hả?”.

Tiểu tử xin tha không ngớt, liên tục nói: “Không dám! Không dám! Ta nào dám! Buông tay, buông tay đi….”.

Mọi người đền xin giúp hắn, bà chủ quán lúc này mới buông tay, cười nói: “Thật xin lỗi chư vị, con ta không hiểu chuyện. Hôm nay thiên hạ thái bình, còn bình định phản loạn, nếu không sao mọi người còn có thể ngồi đây uống rượu ta nấu cơ chứ”.

Mọi người đều phụ họa: “Đúng vậy! Đúng vậy! Họa chiến tranh là đáng sợ nhất. Chúng ta chỉ là dân thường, chỉ cần có thể an ổn sống qua ngày là được rồi”.

Bà chủ quán rót thêm rượu cho gã kể chuyện, cười hỏi: “Ai, ta nói đại ca từ phương bắc tới, kinh thành không phải là có một thị lang si tình sao, ngài nói một chút chuyện của hắn đi. Ta tặng ngài thêm rượu, miễn phí….”.

Mọi người vừa nghe thấy có chuyện lại lập tức quây lại. Đại hán kia được uống rượu miễn phí, đương nhiên nói càng hăng.

“Nói đến cái Ngụy thị lang, Ngụy đại nhân thì cũng thật kỳ quái. Sau khi bình định Ninh vương, Ngụy phủ liền không còn một bóng người, không ai biết hắn đi đâu. Càng kỳ lạ hơn là triều đình dường như cũng quên mất sự tồn tại của người này….”.

Quán rượu ven đường thật náo nhiệt.

Trên đường có hai người ngồi chung một con ngựa chậm rãi đi qua. Chỉ thấy song nữ cùng cưỡi. Ngồi phía trước là một vị kiều diễm như hoa, thanh lệ động lòng người, vị kia phía sau mặt mày tuấn tú, chỉ là sắc mặt có hơi đen, đang cười hì hì đùa với người trong lòng.

Đúng là Lãnh Vận Nhi cùng Ngụy Tiêu Nhưỡng.

Lãnh Vận Nhi vểnh tai nghe được chuyện người ta đang bàn luận không khỏi cười nói: “Thị lang si tình nay ở nơi nào? Hì hì, xem ra dân chúng khắp nơi đều quan tâm đến ngươi đó”.

Ngụy Tiêu Nhưỡng đáp lại bằng vẻ mặt tươi cười đắc ý dào dạt. Lãnh Vận Nhi gần đây thường nhìn thấy vẻ đắc ý này của nàng, hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, không lâu sau lại than thở: “Đáng tiếc, mọi người không biết công lao bình định phản loạn vốn là của ngươi”.

Ngụy Tiêu Nhưỡng ôm nàng nói: “Nói cái gì công với không công, chỉ cần đạt được mục đích không gây chiến loạn, các cái khác không quan trọng. Nhưng mà xú nha đầu, nếu luận công lao, ta đối với ngươi có thể nói là công lao vất vả, ngươi thưởng ta thế nào đây? Hì hì”.

Lãnh Vận Nhi nghe thấy thế nghiêm mặt, thở phì phì quay đầu nói: “Còn nói! Ngươi còn nói! Ba tháng này ngươi khi dễ ta như thế nào, ta còn chưa tính sổ! Hừ!”.

Ngụy Tiêu Nhưỡng ủ rũ: “Số ta thật khổ a! Cật lực mà không thu được kết quả tốt, khi dễ ngươi ta là tốn bao tâm tư. Không được, ta phải đòi lại….”. Bất ngờ hôn trụ Lãnh Vận Nhi đang ngoảnh đầu lại trừng nàng.

Lãnh Vận Nhi đỏ mặt tới tận mang tai, ra sức giãy dụa, sợ hãi nhìn xung quanh, tức giận thấp giọng mắng: “Ngươi, ngươi không sợ bị người ta nhìn thấy?”.

Ngụy Tiêu Nhưỡng cười hì hì nhìn gương mặt đỏ hồng của nàng, cười nói: “Ta nhìn kỹ rồi, không có người”.

Lãnh Vận Nhi gắng sức ngăn bàn tay không thành thật của Ngụy Tiêu Nhưỡng, cuối cùng chịu thua, hầm hừ bất đắc dĩ nói: “Hừ, nói cái gì thị lang phi lang, rõ ràng là một cái đại sắc lang”.

Ngựa hướng về phía đông thẳng tiến.

“Tiêu, chúng ta đi đâu?”.

“Xem biển! Hơn nữa phải xem trọng biển”.

“Xem biển? Thật không? Tốt quá, ta cho tới giờ chưa từng nhìn thấy biển. Mà sao phải xem trọng biển?”.

“Xem trọng biển cũng giống như xem trọng nước nhà, không cho nước nhà bị giặc Oa quấy nhiễu”.

“Hì hì, Tiêu của ta thật sự là không chịu được nhàn!”.

▬▐ ▬

Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store