ZingTruyen.Store

Ba Ba Quan Nhan Nguoi Cuong Buc Ba La Me Dam Yen Chi


Chữa ngựa chết thành ngựa sống.

Là nguyên nhân chính Hạng Diệc Dương đúng giờ trước khi Hạ gia dùng cơm chiều đứng trước biệt thự Hạ gia.

"Sao vậy? Ngộ nhi xảy ra chuyện gì? Trong điện thoại cứ thế kêu anh đến?"

Vô cùng lo lắng bước vào phòng khách Hạ gia, đi ra đón đúng là Hạ Dạ.

Hạng Diệc Dương lo lắng đã nắm lây tay Hạ Dạ không ngừng hỏi, trên mặt tràn đầy thận sắc vô cùng lo lắng.

Anh vừa làm xong một ca phẫu thuật lúc trở về văn phòng nghỉ ngơi chợt nghe thư ký nói có tin nhắn, trong tin nhắn chỉ nói, Hạ Ngộ có chuyện, nhanh chóng đến biệt thự Hạ gia.

Đứa bé Ngộ nhi này luôn không cần người lớn cần quan tâm, anh lo lắng Ngộ nhi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Hạ Dạ mới có thể liên hệ đến bác sĩ là anh, hại anh dọc theo đường đi lo lắng đề phòng, không biết xông bao nhiêu đèn đỏ.

Sau khi gọi điện thoại cho Hựu Đào, nói với mẹ con cô buổi tối mới về được, anh lập tức lái xe chạy đến.

Quan tâm của anh đối với Hạng Ngộ, sẽ không ít hơn Hạ Dạ mẹ nó.

Chống lại ánh mắt khẩn thiết của Hạng Diệc Dương, Hạ Dạ cúi đầu, có chút chột dạ, Diệc Dương thoạt nhìn bộ dáng mệt mỏi, cô có thể quá vô dụng hay không, ngay cả mong muốn của con mình đều làm không được, còn phải nhờ người ngoài như Diệc Dương đến giúp đỡ...... "Em...... Ngộ nhi nó......"

"Hừ! Anh còn nhớ đến anh có con trai cần anh quan tâm sao? Tôi còn nghĩ anh vui vẻ qua ngày với vợ con bảo bối của anh còn không kịp chứ!"

Từ khi Hạng Diệc Dương tiến vào Hạ Chính Tông vẫn luôn đọc báo chí, không lấy mắt nhìn đến anh đứng lên, lạnh lùng nói móc người ta một câu.

"Bác Hạ, bác khỏe!"

Cúi đầu tiêu chuẩn 900 , tuyệt không chịu ảnh hưởng bởi thái độ của Hạ Chính Tông, Hạng Diệc Dương tuôn ra tràng cười sang sảng, nhẹ nhàng chào hỏi ông.

"Hừ! Sửa miệng cũng sửa thật nhanh, giống như......"

Rõ ràng mấy tháng trước vẫn một câu một chữ ba, bây giờ lại xa lạ đến muốn gọi bác, thật sự khiến người khó chịu!

"Ba, chuyện gì cũng đừng nói, để cho Diệc Dương gặp Ngộ nhi được không?"

Hạ Dạ mạo hiểm mạo phạm uy quyền đánh gãy lời nói của cha, hai tay tạo thành hình chữ thập, cầu xin cha mình.

Cô cũng biết sở dĩ ba không có sắc mặt hòa nhã với Diệc Dương, tất cả đều là do ông nghĩ đến chuyện Ngộ nhi là con Diệc Dương, mà Diệc Dương có lỗi với mẹ con bọn họ tái hôn, ba vẫn bất bình thay cho mẹ con ủy khuất của bọn họ. Trời biết, trong cọc hôn nhân này, người ủy khuất là Diệc Dương a!

"Hừ!"

Hạ Tông Chính hung hăng trừng mắt liếc nhìn Hạng Diệc Dương cùng con gái mình, lạnh lùng xoay người rời đi.

"Thật xin lỗi, ba em ông......"

"Không sao, em còn không hiểu anh sao? Da mặt dày giống như tường thành. lại nói, anh có thể khỏe khỏe mạnh mạnh trưởng thành dưới lới nói ác độc của Liệt công lực có thể so với vũ khí sinh hóa, những lời nói này của ba em một chút lực sát thương cũng không có. Được rồi, bây giờ có cho anh biết hay không, thằng quỷ nhỏ kia gặp chuyện gì?"

Thông qua phản ứng vừa rồi của ông Hạ, chuyện ngoài ý muốn xảy ra với Ngộ nhi có thể không lớn lắm, nếu không ông ấy sẽ không nhàn nhã thoải mãi giáo huấn anh.

Hạng Diệc Dương lộ ra tươi cười trấn an lòng người, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Hạ Dạ, ý bảo cô thả lỏng người.

Tươi cười dịu dàng của đàn ông có lực trấn an lòng người kỳ lạ, vì vậy chuyện con Hạ Dạ từ sau yến hội ngày đó trở về rầu rĩ không vui, cả ngày nhốt mình trong phòng, cùng với phân tích của chị dâu nói lại với Hạng Diệc Dương.

Đôi mắt ngày thương luôn tràn ngập linh động lúc này nhuộm một chút u sắc, Hạ Dạ luốn cuống nhìn người bạn thân ở chung nhiều năm với mình, rất thân thiết với nhau, nói ra lo lắng trong lòng, "Anh cảm thấy Ngộ nhi thằng đó không có chuyện gì, dù sao mấy năm nay nó chưa từng lớn tiếng đòi cha. Nhưng nghe chị dâu nói vậy, em cũng không nhịn được trở nên lo lắng, ba em nói đúng, nó có hiểu chuyện nữa, đều chỉ là đứa trẻ. Em, đều là em chễnh mãng nó nhiều lắm.

Anh nói, em làm sao để tìm cha đây ------- em ngay cả số điện thoại của anh ấy, chỗ dừng chân cũng không biết, đối với anh ấy mà nói, em chỉ là một người xa lạ không quen biết, còn là một ngu ngốc anh ấy khinh bỉ, em......"

Nói xong, nói xong, nước mắt vốn không dự báo trước trào lên hốc mắt, cô trừng mắt nhìn, quay mặt đi, cô luôn cậy mạnh làm thế nào cũng không muốn ở trước mặt người khác rơi lệ.

Lần đó lại khóc trước mặt Hoàng Phủ Liệt càng không thể cứu vãn, thật sự là cực kỳ ngoài ý muốn, nhưng một lần ngoài ý muốn đó, cũng đủ để cho cô in lại một dấu ấn ngu ngốc trong lòng anh, cô vì lần trùng phùng này hỏng bét mà cảm thấy nhụt chí.

Vốn cô còn muốn dùng một cách nào đó xuất hiện trước mặt anh lần nữa, có thể để cho Ngộ nhi thật sự có ba, cô có chồng, bây giờ...... hết thảy đều bị mình làm hỏng!

Thân thể bị kéo vào một vòng tay ấm áp, bàn tay dịu dàng khẽ vuốt lưng cô, Hạng Diệc Dương thở dài, tiếng nói say lòng người vang lên bên tai cô, "Cô bé ngốc, em giống y Nhạc Hựu Đào, đều là cô gái ngốc làm người ta đau lòng. Tin anh, Liệt đối với em, tuyệt đối không thờ ơ, chỉ cần em đừng buông tay, anh cam đoan một ngày nào đó, anh ta sẽ quỳ gối dưới cảnh phục của em, mặc cho em sai bảo, được không?"

"Thật...... thật vậy sao? Thật sự sẽ có ngày đó?"

Mặc cho cô sai bảo? Cô nghĩ cũng không dám nghĩ......

Trong lúc mang thai Ngộ nhi, ngẫu nhiên một lần trong lúc vô tinh nghe được cha làm một việc quá đáng sau lưng anh, cô một chút nắm chắc anh có thể yêu con gái của kẻ thù là cô không cũng không có.

Hạ Dạ luôn tự tin đến bùng nổ không tự tin ngẩng đầu, đối với Hoàng Phủ Liệt, cô thật sự rất cần một câu khẳng định!

"Đương nhiên."

Anh đáp lại không chút do dự, khiến cô nín khóc mỉm cười.

"Tốt lắm, ma ma thích khóc, anh còn muốn đi an ủi cục cưng ác ma cáu kỉnh kia. Gọi điện thoại cho Đào đi, trước khi anh đến có nói với cô ấy muốn đến đây, cô ấy cũng rất lo lắng cho Ngộ nhi. Đúng rồi, nếu có thể, Ngô nhi có thể ở vài ngày với anh không? Thằng nhóc đó rất thích chơi chung với Niệm Niệm, làm không tốt vừa nhìn thấy Niêm Niêm, cáu kỉnh của nó hoàn toàn biến mất."

Ngón trỏ nhẹ lau đi chất lỏng ấm áp trên khuôn mặt phù dung, Hạng Diệc Dương đưa ra đề nghị của mình, dùng con gái làm ngụy trang, trong lòng hoàn toàn có tính toán khác.

"Ừ! Anh nói đúng! Em đi gọi điện thoại cho Đào đây. Ngộ nhi phải phiền cô ấy chăm sóc vài ngày. Bữa cơm tối này em sẽ không giữ anh lại ở đây ăn com, nếu Ngộ nhi đã đi theo anh, ở vài ngày cũng không có sao a!"

Chung quy so với nó luôn khóa mình trong phòng tốt hơn. Nghỉ hè cồn hơn một nửa, cô cũng không hy vọng con cả ngày giao tiếp với máy móc.

Cô trời sinh tính tình lạc quan một giây trước vẫn mây đen mù sương, một giây sau đã trời trong sao sáng.

Hạng Diệc Dương bật cười nhìn Hạ Dạ nhảy chân sáo lấy di động gọi điện thoại, lên lầu tìm cục cưng nào đó tránh ở trong phòng muốn tự kỷ.

Đi đến cửa thang lầu lầu hai, vừa gặp vợ chồng Hạ Húc Dương ôm con.

"Hi, Tiểu Thủ Thủ, đã lâu không gặp. Có nhớ chú hay không? Đến chú ôm một cái nhé -------"

Húc Dương ôm con nghiêng người né hai tay Hạng Diệc Dương đang mở ra chuẩn bị ôm chầm, giao con trong lòng cho vợ bên cạnh, để cho mẹ con của họ xuống lầu trước.

Lúc mẹ con bảo bối biến mất ở cửa thang lầu, khuôn mặt vốn hòa áo dễ gần lập tức thay bằng Satan địa ngục u ám.

Khuôn mặt anh tuấn không có chút độ ấm, ánh mắt lạnh như băng của Hạ Húc Dương bắn về phía người đàn ông chơi đùa với mình từ nhỏ đến lớn, lạnh lùng phun ra vài chữ, "Đối thoại của cậu và Dạ Tử tôi đều nghe được, đi theo tôi!"

Xoay người, phòng ngủ anh ta đi đến.

Hạng Diệc Dương sờ sờ mũi mình, nhận lệnh đi theo, vì sao những người anh quen biết là 'thiên tài lật mặt' không hơn không kém?

ở phòng khách, Hạ Dạ đang cùng Đào Tử nói chuyện vui đến quên trời quên đất, một chút cũng không biết trong lúc này, bí mật lớn nhất đời này của cô – một đêm tình với Hoàng Phủ Liệt, đã bị Hạng Diệc Dương sợ thiên hạ không loạn thú nhận thẳng thắng kể hết cho anh trai ác ma chỉ biết ăn tươi nuốt sống kia của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store