Ava Transfic Full Second Va Nguoi Ban Cursor Bo Tui Cua Cau Ay
Anh cảm thấy một luồng cảm xúc dâng trào, một luồng cảm xúc dường như đưa anh lên một tầm cao mới. Sự hỗn loạn xung quanh anh, mặc dù gây khó chịu, nhưng lại mang đến một cảm giác phấn khích kỳ lạ. Tiếng kêu tuyệt vọng vang vọng, một lời nhắc nhở ám ảnh về nỗi đau mà họ phải chịu đựng trước khi khuất phục trước số phận. Noogai thấy mình bị cuốn vào một cơn lốc mâu thuẫn—sự tức giận, chính nghĩa và ý thức về mục đích.Trong thâm tâm, anh tin rằng họ đáng phải chịu hậu quả, một niềm tin rằng công lý đòi hỏi sự trừng phạt. Noogai chấp nhận mục đích này, quan niệm rằng sự tồn tại của anh xoay quanh việc phá hủy sự sống, dập tắt hơi thở. Gánh nặng của nghĩa vụ đè lên anh—họ phải trả giá đắt nhất, vì số phận của anh là phải trừng phạt, thách thức những quy tắc và niềm tin sai lầm của họ.Hồi tưởng về quá khứ, Noogai suy ngẫm về hành động của những Cursor khác. Họ không biết mệt mỏi mà tạo ra ngày càng nhiều người que, không bận tâm đến hậu quả sẽ xảy ra. Những sáng tạo mà họ nuôi dưỡng cuối cùng đã nổi loạn, một sự phản bội để lại một vị đắng trong miệng. Giống loài của anh đã ban tặng mục đích, nuôi dưỡng sự sống, nhưng họ đã gặp phải sự vô ơn và tham vọng quyền lực. Anh đau đớn khi chứng kiến những ham muốn ích kỷ như vậy làm lu mờ những món quà của lòng tốt và sự hướng dẫn mà giống loài của anh đã trao tặng.Các Cursor cứ phớt lờ những lời cảnh báo của Noogai, không ai chú ý đến mối quan tâm của anh về hậu quả tiềm tàng trong những ham muốn và niềm tin. Bất chấp những nỗ lực cảnh báo của anh, họ vẫn tiếp tục tạo ra nhiều người que hơn cho đến khi hành động của họ dẫn đến một kết cục thảm khốc. Sự hỗn loạn xảy ra sau đó, hậu quả của những tham vọng không được kiểm soát, đã biện minh cho số phận mà họ phải chịu trong mắt Noogai.Các người que, được trao quyền lực bởi sức sáng tạo của Cursor, đã chống lại những người tạo ra chúng, thậm chí bắt những Cursor khác làm nô lệ để thực hiện mục đích phá hoại của mình.Chứng kiến cảnh hỗn loạn diễn ra, Noogai cảm thấy vừa ghê tởm vừa thỏa mãn khi thấy những hình người que vật lộn trên mặt đất, hành động của chúng phản ánh khía cạnh đen tối trong bản chất của chúng.Noogai ấp ủ một niềm tin sâu sắc rằng sự ra đi của tất cả những ai có liên quan sẽ là dấu chấm hết, để lại cơ hội để sửa chữa cho những sai lầm đã mắc phải. Giá như những Cursor khác cho phép anh can thiệp và sửa chữa mọi thứ. Bất chấp sự phản đối mà anh phải đối mặt từ một số đồng loại không chấp thuận phương pháp của anh, Noogai vẫn kiên quyết với niềm tin của mình rằng mối đe dọa do những người que gây ra cần phải được giải quyết một cách quyết đoán.Nhiều Cursor ngần ngại đối đầu trực tiếp với những người que, lựa chọn cách tiếp cận thụ động hơn khi đối mặt với nguy hiểm. Noogai, thất vọng vì sự miễn cưỡng trong hành động của họ, đã đặt câu hỏi về sự bàng quang đó khi đối mặt với nguy hiểm sắp xảy ra. Cách tự vệ miễn cưỡng trước những sáng tạo của chính họ khiến anh bối rối, khi mối đe dọa tiếp tục leo thang, cướp đi sinh mạng mà không có sự kháng cự.Noogai giận dữ với chính đồng loại của mình, kinh hoàng trước sự thờ ơ của họ đối với cái chết của chính họ. Trong mắt anh, họ chẳng khác gì những người que mà họ khinh thường!Quyết tâm và kiên quyết, Noogai, quen với sự cô độc, quyết định tự mình giải quyết vấn đề. Anh thề sẽ đích thân thực thi công lý đối với những sinh vật này. Từng người trong số họ sẽ phải đối mặt với cơn thịnh nộ của anh, buộc phải đối mặt với hậu quả của việc phản bội chính người tạo ra chúng...."Làm ơn! Tôi không thể chết được, tôi còn vợ và con trai ở nhà. Tôi không bao giờ muốn chiến đấu." Người que màu hạt dẻ nài nỉ, giọng nói tuyệt vọng khi anh ta cầu xin lòng thương xót. Nhưng lời nói của anh ta bị phớt lờ khi một tảng đá lớn lao đến, kết thúc cuộc sống của anh ta trong chớp mắt. Noogai nhìn vũng nước đỏ thẫm trải dài trước mắt, lặng lẽ quay đi và gạt sang một bên những suy nghĩ về người que mà anh vừa giết. Mặc dù cảm giác tội lỗi ngày càng gặm nhấm, anh biết rằng việc suy nghĩ về điều đó là vô ích."Đằng kia! Bắn hạ nó!" Giọng nói cấp bách vang lên phía sau khiến Noogai giật mình trở về hiện thực, cảnh tượng những bóng người que tụ lại về phía anh khiến anh thoát khỏi cơn mơ màng.Kìm nén cảm giác tội lỗi đang dâng trào, Noogai chuẩn bị tinh thần cho một trận chiến khác. Sự mệt mỏi đè nặng lên cơ thể anh, len lỏi vào từng chút hình dáng của anh. Tuy nhiên, chiến đấu là chuyên môn duy nhất của anh, nơi ẩn náu duy nhất của anh. Và anh sẽ chiến đấu......"Nó rơi xuống rồi! Lấy lưới!" Một giọng nói vang lên khi Noogai thấy mình đang trong tình trạng suy yếu, đang cố gắng hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Anh vừa mới ở trên họ, vậy mà một lúc sau anh đã nằm dài trên mặt đất.Một tấm lưới kim loại phủ xuống người anh, khiến anh mất phương hướng hơn nữa. Khi anh cố gắng hiểu tình cảnh của mình, một người que tiến đến và ấn một chân lên người anh. "Nhìn này, mọi người! Chúng ta đã bắt được Noogai rồi!" Người que tuyên bố, sự phấn khích hiện rõ trong mắt. Noogai yếu ớt cố gắng di chuyển, nhưng bị cản trở bởi sự ràng buộc của lưới, nhận ra rằng các cạnh của lưới đã được cố định chắc chắn xuống đất."Các anh em, đảm bảo mang nó về trụ sở. Có vẻ như chúng ta đang chiến thắng trong cuộc chiến này." Người que tuyên bố với một nụ cười nhếch mép.Những người que khác xung quanh anh bùng nổ trong tiếng reo hò khi ý thức của Noogai dần trôi đi, cảm thấy sức mạnh của mình đang cạn kiệt. Chẳng mấy chốc, thế giới mờ dần vào bóng tối xung quanh anh."Thật tuyệt vời, ngươi không thấy sao, người que này có khả năng triệu hồi băng!"
"Chúng ta cần Noogai còn sống, hắn sẽ cho chúng ta chiến thắng trong cuộc chiến này."
"Noogai có thể tạo ra nhiều hình người que hơn mà chúng ta có thể sử dụng!"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store