Ava The Animator
Chosen muốn quay về Outernet để xem liệu Dark có ổn không, nhưng anh không thể bỏ mặc lũ trẻ. Chúng nhuốm màu ảm đạm và anh thậm chí còn không biết Second đã đi đâu hay làm gì. Dark đủ lớn để tự lo nhưng đám nhóc thì không. Anh thở dài, nhìn ra bên ngoài. Lần trước Alan đã ngồi ở đó, giả vờ đang nhìn theo Cursor để không khiến anh căng thẳng. Lần này thì chẳng có gì.Ngoại trừ ai đó đã mở cửa.Kaori, vợ của Alan, đang trò chuyện với hai người bạn của anh. DJ và James đến để giúp làm một số công việc dang dở trên máy tính, thu xếp một số chuyện trong thời gian Alan chưa có phản hồi gì tích cực. Nói thật thì từ sau tai nạn cô thậm chí còn không muốn ghé qua phòng làm việc của anh. Điều đó chỉ gợi nên nỗi buồn, hơn nữa cô cũng rất bận rộn. Vừa chăm sóc con gái và cả việc phải giải quyết với cảnh sát trong vụ tai nạn ấy đủ để chiếm hết thời gian của cô.- Cảm ơn cô, Kaori. - DJ nói với dáng vẻ chân thành.- Điều này là vì Alan. - Kaori mỉm cười. - Hãy trông coi ở đây, tôi sẽ quay lại bệnh viện.DJ gật đầu, nhìn Kaori rời khỏi rồi mới đóng cửa lại. Anh thở dài, nhìn lướt qua căn phòng. Phòng làm việc của Alan là một phòng làm việc điển hình, được bài trí rất đơn giản với giá sách và bàn ghế. Có một chiếc giường đơn để nghỉ ngơi, máy tính là điểm nhấn lớn nhất trong phòng. Trong góc phòng là một chiếc ghế dài màu xám tro, hình nộm nhồi bông đủ kích cỡ của các người que được đặt ở đó. Alan thích để nó phía sau bối cảnh khi anh quay video, nhưng không thường xuyên khi tắt máy quay vì anh không chắc các người que của mình sẽ phản ứng thế nào với chúng.Nếu những thứ này có thể giúp Alan tỉnh lại... DJ thở dài đến gần máy tính. Người bạn đi cùng anh, James, đi theo bên cạnh.- Máy tính luôn mở? - James ngạc nhiên.- Ừ, có những anh bạn nhỏ sống ở đây nên nó luôn mở. - DJ trả lời và ngồi xuống.Quay lại bên trong máy tính, sống lưng Chosen cứng đờ từ khi anh thấy có ba người ở cửa phòng. Anh không thể nghe con người đang nói gì, nhưng họ trò chuyện với nhau bằng dáng vẻ buồn bã. Người phụ nữ rời đi khi hai người đàn ông tới gần, một trong số họ ngồi xuống trước máy tính và Chosen đứng bật dậy. Cursor bắt đầu hoạt động khi con người lạ mặt tóm lấy con chuột.James kéo một chiếc ghế và ngồi bên cạnh DJ. Cả hai nhìn vào màn hình, ngay lập tức DJ đã cau mày.- Sao tên này lại ở đây?- Ai? - James hỏi.- The Chosen One.Một cách nhanh chóng, DJ mở Note Pad. Những người que bé nhỏ ngay lập tức chú ý tới Cursor đang hoạt động, nhưng thất vọng khi nhận ra đó không phải Alan. Chosen bay thẳng lên trên cửa sổ của Note Pad.[Sao cậu lại ở đây?] DJ gõ.Chosen nhướng mày. Người này biết anh, không chỉ vậy mà còn có vẻ là biết khá rõ. Anh hơi tỏ vẻ suy nghĩ trước khi thở dài, bay vào mở một tệp word nào đó và ăn chữ trong đó. Thật tiện biết bao nhiêu khi có thể nói chuyện trực tiếp như Second. Anh phớt lờ cái cau mày của người trước màn hình, nhấn "không lưu" cho tệp word và bay về lại Note Pad. Có vẻ người này kiên nhẫn hơn Alan rất nhiều, anh ta không hề cử động Cursor kể cả khi anh đang ăn thông tin trong máy. Anh nhún vai, nhả chữ ra:[Đến báo tin. Anh là ai?]Câu trả lời khiến DJ nhướng mày. Vậy là đám người que đã biết, chẳng trách tại sao chúng lại ủ rũ. Anh thở dài. Anh không biết The Chosen One có mặt trên máy tính, Alan chưa bao giờ nói với anh điều đó cả. Trận Showdown đã được đưa lên Animator vs. Animation V chứng minh quan hệ giữa họ không tệ, nhưng chưa bao giờ tốt để anh cho rằng The Chosen One sẽ quan tâm.- Chúng ta thực sự đang nói chuyện với một người que à? - James nghi hoặc, nhìn lướt qua ngôi nhà Minecraft ở sau nền.- Ừ. - DJ thở dài. - Ít nhất đây là việc tôi nghĩ Alan sẽ quan tâm.Chính anh cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc này sẽ xảy ra. Đây chính là những thứ Alan làm hằng ngày, thật kỳ lạ. Anh liếc nhìn nhóm màu đang leo lên phía trên Note Pad, Red còn đang lau mắt. Rõ ràng họ đã khóc, anh nghĩ thế. Việc những dòng mã nhỏ này quan tâm lo lắng cho Alan thực sự là điều rất đáng kinh ngạc.[DJ. Tôi là bạn của Alan]Blue chớp mắt. Họ biết người này, Alan thường xuyên gửi mail cho anh ta. Hai người là bạn thân, họ thường chơi trò chơi với nhau. Red lập tức nhào tới chỗ Chosen. Cậu níu tay anh, chỉ lên trên:- Hỏi anh ấy về Alan! - Cậu yêu cầu.Chosen gật đầu đồng ý mà không tranh cãi: [Alan thế nào?][Bị thương nặng. Anh ấy đang ở trong bệnh viện, chúng tôi không biết mọi chuyện sẽ tiến triển ra sao]Giờ khi gõ ra điều đó, DJ cảm thấy sự buồn bã phủ lấy mình. Họ đã gọi điện và quay đoạn video react chỉ trong một ngày trước khi tai nạn xảy ra. Đã vài ngày và giờ anh tới đây để thu xếp một số công việc dang dở của Alan. Thật kỳ lạ sau tất cả những lời chúc may mắn hay an ủi anh nhận được đã qua thì giờ anh ở đây với những người que nhỏ chỉ vừa biết được tin tức. Có vẻ họ không nhạy lắm với những thứ thay đổi thường xuyên trên Internet. Alan nói The Chosen One và The Dark Lord có vẻ như là thường sống ở Outernet nhiều hơn.DJ lưu ý khi Yellow nhảy lên phía trên, nhặt những chữ anh đã viết. Những người que khác cũng nhảy lên, cùng nhặt các chữ. Rất ấn tượng khi họ làm việc vì một mục tiêu chung như một câu nói giống nhau. Họ bỏ các chữ vào dòng phía dưới:[Anh ấy sẽ qay lại, đúng không?]Việc thiếu một vài ký tự vì không đủ chữ không ngăn hai con người đọc hiểu những gì các người que viết. James thở dài, quay mặt đi. DJ chần chừ những ngón tay trên bàn phím trước khi anh buộc phải gõ gì đó vì những người que đang đẩy Cursor hối thúc.[Tôi không biết, anh bạn. Tôi mong là vậy.]Có lẽ khi Alan tỉnh lại, anh sẽ rất thích thú khi biết những người que trong máy tính của anh đã quan tâm anh, bao gồm cả The Chosen One. DJ nở nụ cười buồn bã. Phải, anh mong là vậy. Sẽ rất buồn nếu chỉ còn lại The Second Coming bên cạnh dự án hoạt hình của Alan, họ không muốn hoàn thiện nó như thể đó là di vật của anh ấy. DJ hơi nhướng mày khi anh nhận ra gì đó.[TSC đâu rồi?]Những người que nhìn nhau, cúi đầu buồn bã. The Chosen One bắt đầu nhả chữ: [Buồn. Đã đi đâu đó một mình.]Ồ. Phải rồi, cậu ta rất thân với Alan. DJ có thể hiểu, anh cũng là bạn thân của Alan.[Hãy an ủi cậu ấy.] Anh gõ. [Alan sẽ quay lại thôi, hãy tin điều đó][Họ sẽ cầu nguyện cho anh ấy] Chosen phun ra vài chữ đó trước khi bay lên và tắt Note Pad.DJ thở dài khi cuộc hội thoại kết thúc. Những người que nhảy xuống phía dưới màn hình và chui vào trong Windows. Anh không quá bận tâm khi tìm một vài mục để hoàn thành công việc. Anh chỉ định ghé qua làm việc trong hôm nay, nhưng giờ thì có lẽ anh sẽ thường xuyên đến để thông báo về tình hình của Alan. Kaori không biết nhiều về các người que, ngoại trừ việc Alan làm việc với họ. Anh nghĩ sẽ tốt hơn nếu để một người đã quen thuộc như anh làm việc này.Bên phía nhóm màu và Chosen, họ tìm vào một vài thư mục ẩn. Second đang ôm gối ngồi buồn bã dưới thư mục nhìn tệp Animate Flash sắp hoàn thành. Yellow nhìn Red, Blue nhìn Green. Chosen đứng phía sau họ, im lặng không nói gì. Họ định vui mừng, dù sao Alan cũng không chết. Nhưng họ không có tin tức nào thực sự lạc quan, ngoài một vài dòng chữ rõ ràng chỉ để an ủi của DJ. Cuối cùng Green đành phải bước tới.- Second. Này.Cái đầu rỗng màu cam chỉ hơi cử động chứ không trả lời. Green thở dài, ngồi xuống bên cạnh cậu. Những người khác cùng đi tới.- Bọn tôi vừa nói chuyện với DJ.Cơ thể Second hơi co giật. Cậu quay lại phía Green.- Bạn của Alan?- Ừ. - Green gật đầu.- Anh ấy nói Alan bị thương nặng và đang chữa trị ở bệnh viện. - Yellow giải thích.- Có thể anh ấy sẽ tỉnh lại! - Red thêm vào.Ngay lập tức Second bật dậy. Cậu mở to mắt nhìn mọi người và ai cũng gật đầu, thậm chí cả The Chosen One. Anh không muốn gieo cho cậu niềm tin hão huyền, nhưng không cho cậu hy vọng lúc này là một việc tàn ác. Anh phải gật đầu.Sự nhẹ nhõm thoát ra khỏi Second khi cậu bật khóc. Green mím môi, ôm lấy cậu. Những người khác cũng dang tay tham gia. Chosen thở dài khi anh đặt một tay vào đó, vỗ nhẹ như một cách an ủi. Họ ôm nhau rất lâu. Ai mà ngờ The Animator có thể gây ra rung chuyển thế này giữa họ chứ. Anh thậm chí đã sống nhiều năm không hề nhìn thấy anh ta.Alan gần như là hình tượng không thể sụp đổ. Cursor của anh có thể trở thành mấu chốt quyết định thắng bại trong mọi trận chiến, anh luôn có thể quay lại bất kể họ có chết hay không. Anh ở bên ngoài màn hình, anh điều khiển mọi thứ trên máy tính. Chưa bao giờ có ai trong họ phải quan tâm nếu anh có gặp phải việc gì nguy hiểm. Vậy mà giờ đây mọi chuyện thành ra thế này.- Second, anh phải quay lại Outernet. - Chosen nói khi cái ôm tập thể kết thúc. - Dark đang ở một mình, anh không yên tâm lắm.Second gật đầu. Dark có thể hơi tàn nhẫn bên ngoài, nhưng anh ta vẫn có thể buồn. Mặc dù đó chắc chắn không phải kiểu buồn mà cậu và các bạn đang cảm thấy. Hẳn là tương tự như cách Chosen nghĩ về Alan, dù sao cậu cũng không thể mô tả cảm giác đó giữa ba người họ. Đó là thứ gì đó mà họ chia sẻ lẫn nhau và cậu không có cách nào xen vào được.- Anh sẽ thường xuyên ghé qua. Nếu có bất cứ tin tức gì từ Internet, anh sẽ nhắn cho em.- Cảm ơn anh. Về tin tức... và cả...Cậu mím môi. Chosen gật đầu khi tới gần và ôm cậu. Lần này cậu chấp nhận nó, chỉ thở ra một hơi nhẹ nhõm và đáp lại anh bằng một cái ôm khác. Không nhiều khi anh chủ động ôm một ai đó, cậu thực sự tận hưởng nó. Anh có thể đọc được điều đó qua cách vòng tay cậu siết chặt. Anh vỗ nhẹ trên lưng cậu.- Anh sẽ quay lại sau.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store