đau
(lưu ý nhân vật có tâm lý yếu, dễ bị tổn thương, tự làm hại bản thân) sử dụng nhiều từ tiếng anh.
đêm đó, căn hộ rộng và đẹp đến mức ánh đèn vàng cũng trở nên xa lạ. sự im lặng như có trọng lượng, đè lên vai đỗ nam sơn đến nghẹt thở. buổi biểu diễn kết thúc chưa đầy hai tiếng, nhưng những lời nhận xét ngoài kia vẫn như kim nhọn cắm sâu vào từng góc suy nghĩ của cậu"đỗ nam sơn? chỉ là gương mặt hype thôi.""overrated nhất chương trình r nhể?, flop điên""con nít con nôi đú đởn ca sĩ nghệ sĩ đồ"chỉ một vài câu nói thoáng qua mạng xã hội mà như đánh sập toàn bộ niềm tin vừa kịp manh nha trong trái tim mười tám tuổi ấy. cậu đứng trước gương, nhìn mình phản chiếu trong lớp kính sáng, nhìn đôi mắt còn vệt mascara lem, nhìn cái môi cắn đến sưng, nhìn những nhịp thở đứt quãng đang cố giữ bình tĩnh.có gì đâu? chỉ là bình luận của thiên hạ, chỉ là vài lời ác ý thế mà tại sao nỗi đau trong lòng lại lớn đến mức bàn tay cũng phải run rẩy? ở đâu đó trong đầu, giọng nói cũ cậu từng ghét nhất lại trỗi dậy
"hạng ăn may""mày không xứng đáng để góp mặt trong atsh"
nam sơn ghét bản thân vì tin những điều đó. hơi thở cậu vỡ nát, nước lạnh vô cảm trên da, rồi đột nhiên, cậu không suy nghĩ nữa. bàn tay siết chặt thành nắm. và—RẦM! cú đấm giáng thẳng vào mặt gương. tiếng vỡ sắc lạnh loang ra khắp phòng tắm. thủy tinh vỡ tạo nên hàng ngàn mảnh hình bóng cậu, rách nát và thê thảm như nội tâm cậu lúc này. máu theo kẽ tay chảy xuống bồn rửa, nóng bỏng và thực đến mức đáng sợ. nhưng cái đau ấy lại khiến cậu thấy dễ thở hơn.nam sơn bật cười, cái cười khàn và rỗng tuếch. rồi cậu đấm thêm, mạnh hơn, như thể gương là cái miệng hỗn láo nào đó ngoài kia. hai cú, ba cú, máu bắn lên kính. mắt thì cay xè. cậu trượt xuống nền gạch lạnh, ngồi đó một lúc lâu. đầu cúi gằm. bờ vai run lên từng nhịp. nỗi mệt mỏi khiến mắt cậu trống rỗng như một hoang mạc không tìm được đường về.một lúc sau, cậu lảo đảo đứng dậy. nước chảy xối xả lên tay, máu đỏ hòa vào dòng nước trong thành màu hồng nhợt. những mảnh thủy tinh nhỏ vẫn cắm vào da nhưng cậu chẳng quan tâm. từ trong tủ, cậu lôi ra hộp cứu thương. cồn, gạc, băng keo y tế, mọi thứ quen thuộc đến mức đáng buồn. không cần nhìn cũng biết đặt món gì ở đâu.đó không phải lần đầu.đau rát đến mức cậu phải nghiến răng. hơi cồn hăng hắc sộc vào mũi, nhưng cậu vẫn cẩn thận sát trùng từng vết cắt. mỗi vòng băng quấn quanh da như vòng dây thít chặt nỗi bí bách trong ngực.lúc xong, cậu mở ngăn kéo dưới bồn rửa. lọ thuốc ngủ nằm ngay đó, như thể luôn chờ cậu quay lại với nó. nắp lọ xoay nhẹ, tiếng tách nhỏ như một cú chốt hạ.chỉ cần vài viên, ngủ, chìm xuống, im lặng. không còn phải nghe ai nói nữa và không còn phải đau nữa. ngón tay run lên khi chạm vào nắp lọ. cậu ngẩng đầu nhìn mảnh gương vỡ. một kẻ mười tám tuổi bị những lời nói kinh khủng đó in hằn lên da thịt mà trong mắt lại chỉ có bóng tối.đó có phải là cậu không?câu trả lời chưa kịp thành hình, thì-"nam sơn?"giọng nói ấy như kéo cậu khỏi bờ vực. cậu giật mình quay lại, nhật hoàng đang đứng ở cửa, ánh mắt tối lại khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, gương thì nát, trên gương còn có máu, tay người kia đầy máu và lọ thuốc trong taykhông ai nói gì trong vài giây. im lặng đặc quánh như thể chỉ cần một hơi thở mạnh là cũng có thể khiến mọi thứ sụp đổ. hoàng tiến lại, ánh mắt chưa từng rời khỏi bàn tay cậu."what. are. you. doing?" mỗi từ đều chậm rãi, kìm nén, như thể nếu anh cất giọng lớn hơn một chút thôi, cả hai sẽ tan vỡ."nothing." cậu nói, mà lòng bàn tay lại siết lọ thuốc chặt hơn."sơn, đừng nói dối anh" anh giật lấy bàn tay cậu, ánh mắt anh khựng lại khi nhìn lớp băng đỏ thẫm.gương mặt hoàng thoáng méo đi, một thoáng thôi, nhưng đủ cho thấy nỗi đau ngập đầy trong mắt anh. anh nói, giọng thấp hơn cả tiếng thở"who did this to you?"nam sơn chớp mắt, rồi cười, một nụ cười tự giễu đầy cay đắng."chính em."điện trong mắt nhật hoàng tắt phụt trong một giây. thứ còn sót lại là cảm giác nghẹn quay về, như ai đó vừa bóp mạnh lấy tim anh. anh nhìn đôi tay ấy, bàn tay từng viết lên sân khấu ánh sáng, bàn tay khiến hàng nghìn khán giả reo hò giờ đang run lên vì chính chủ nhân của nó.anh hít vào thật sâu, nhưng hơi thở lại như mắc kẹt trong lòng ngực. những ngón tay anh đưa lên, chậm rãi chạm vào từng lớp băng thấm máu. mỗi cái chạm là một câu hỏi tự anh trả lời trong đầu: cậu đã chịu đựng bao lâu rồi? tại sao anh lại không thấy? anh đã ở đây, ngay dưới cùng một mái nhà, vậy mà chẳng hề biết."nam sơn.." anh gọi khẽ, như sợ cái tên đó chạm vào không khí sẽ tan mất.cậu tránh ánh mắt anh, như thể nhìn vào nhật hoàng sẽ khiến bức tường cậu dựng trong lòng đổ sập ngay. cậu cười lại, nụ cười hình thành rồi lập tức rơi vụn."đừng làm vẻ mặt đó chứ. em vẫn ổn mà""you are not." giọng anh khàn đi, nặng như đá kéo xuống đáy biển. "em đang chảy máu kìa... how is that okay?"cậu im lặng. vài giọt nước rơi xuống sàn, nước hay máu, anh cũng không chắc nữa. chỉ biết là cậu đang tan ra từng chút một."em chỉ muốn.. ngừng suy nghĩ một lúc." nam sơn khẽ nói, từng chữ như trầy xước nơi cuống họng. "những lời đó.. không đáng sợ bằng việc em thấy..em thực sự chẳng là gì cả, dillan.. "bàn tay nhật hoàng siết chặt lấy cổ tay cậu, nhưng lực lại nhẹ như thể anh sợ làm cậu đau hơn."em đáng để cả thế giới dừng lại để nhìn mà.." anh nói thật chậm, giọng như cắt vào không khí. "nhưng em lại là người duy nhất không nhìn thấy điều đó."nam sơn bật cười lần nữa, đôi mắt ươn ướt, giọng nghẹn đặc"anh chỉ nói vậy vì anh thương em thôi, đúng không."hoàng ngừng lại đúng một nhịp thở. ánh mắt anh tối sâu hơn, sắc đến mức người ta chỉ cần nhìn thôi cũng biết có một điều gì đó bị giấu đi quá lâu."yes." anh đáp. "dillan thương em. rất nhiều."tim nam sơn lỡ một nhịp. nhưng ngay sau đó, trái tim cậu lại cuộn lại như sợ hãi chính thứ ấm áp đang đến gần."anh không hiểu đâu." cậu lắc đầu. "nếu em thất bại ngày mai, người ta sẽ cười, sẽ miệt thị. còn em sẽ lại như thế này. em mệt lắm hoàng à, mệt đến mức muốn biến mất cho rồi."" I don't allow it, don't say stupid things like that again! " mắt anh đỏ lên. "don’t disappear. please."cậu nhìn thấy trong đó không phải sự phán xét. mà là nỗi sợ. sợ mất, sợ chậm một giây thôi là người trước mắt sẽ rơi xuống vực sâu, nơi anh không thể chạm vào nữa.hoàng nhẹ nhàng lấy lọ thuốc ra khỏi tay cậu. không vội vàng, không giằng co. chỉ đơn giản là lấy đi, rồi rời tay, đặt nó ra ngoài tầm với. động tác rất nhỏ, nhưng như cắm một cọc neo giữa bờ vực."hurt me instead." anh thì thầm, tiếng anh loãng ra trong không khí. "but don’t hurt yourself. not like this."nam sơn khịt mũi, cười mà như bật khóc "anh điên hả.""maybe." nhật hoàng thở ra, ánh mắt mềm đến mức làm người ta đau. "điên vừa đủ để muốn giữ em lại trên đời này."hoàng cúi xuống, nhặt từng mảnh gương vỡ. tay anh cũng bị cứa rách, nhưng anh chẳng buồn để ý. từng mảnh được đặt vào bồn rửa, tiếng leng keng nhỏ như tiếng tim anh đập gấp. khi anh quay lại, cậu vẫn đứng đó, nhỏ bé và run rẩy hơn bao giờ hết.hoàng mở tay ra, đón lấy bàn tay cuộn chặt của nam sơn, rồi khẽ áp lên má mình. máu thấm vào da anh, lạnh buốt."từ giờ" anh nói, giọng hạ xuống chỉ còn là hơi thở.
"mỗi khi em thấy đau, hãy đến tìm anh trước. anh sẽ ngồi cạnh em, dù em không nói gì. anh sẽ nghe em thở, nghe em im lặng. whatever you need."bờ vai nam sơn run lên thật mạnh. lần đầu tiên trong đêm, cậu không cố nuốt nước mắt xuống nữa. tiếng nấc bật ra, vỡ vụn như mảnh gương dưới chân. nhật hoàng kéo cậu vào lòng, không hỏi gì thêm cũng không ép cậu nói, chỉ ôm chặt như thể nếu buông tay ra, cậu sẽ biến mất.ngoài kia, thế giới vẫn ồn ào và tàn nhẫn. nhưng trong căn phòng tắm lạnh buốt này, có hai người đang níu lấy nhau bằng chút ấm áp cuối cùng trong đêm."nam sơn," anh khẽ gọi vào mái tóc rối"em ở đây với anh rồi. don’t go anywhere."và lần đầu tiên trong nhiều tuần trời, cậu để mình khóc trong vòng tay ai đó.
đêm đó, căn hộ rộng và đẹp đến mức ánh đèn vàng cũng trở nên xa lạ. sự im lặng như có trọng lượng, đè lên vai đỗ nam sơn đến nghẹt thở. buổi biểu diễn kết thúc chưa đầy hai tiếng, nhưng những lời nhận xét ngoài kia vẫn như kim nhọn cắm sâu vào từng góc suy nghĩ của cậu"đỗ nam sơn? chỉ là gương mặt hype thôi.""overrated nhất chương trình r nhể?, flop điên""con nít con nôi đú đởn ca sĩ nghệ sĩ đồ"chỉ một vài câu nói thoáng qua mạng xã hội mà như đánh sập toàn bộ niềm tin vừa kịp manh nha trong trái tim mười tám tuổi ấy. cậu đứng trước gương, nhìn mình phản chiếu trong lớp kính sáng, nhìn đôi mắt còn vệt mascara lem, nhìn cái môi cắn đến sưng, nhìn những nhịp thở đứt quãng đang cố giữ bình tĩnh.có gì đâu? chỉ là bình luận của thiên hạ, chỉ là vài lời ác ý thế mà tại sao nỗi đau trong lòng lại lớn đến mức bàn tay cũng phải run rẩy? ở đâu đó trong đầu, giọng nói cũ cậu từng ghét nhất lại trỗi dậy
"hạng ăn may""mày không xứng đáng để góp mặt trong atsh"
nam sơn ghét bản thân vì tin những điều đó. hơi thở cậu vỡ nát, nước lạnh vô cảm trên da, rồi đột nhiên, cậu không suy nghĩ nữa. bàn tay siết chặt thành nắm. và—RẦM! cú đấm giáng thẳng vào mặt gương. tiếng vỡ sắc lạnh loang ra khắp phòng tắm. thủy tinh vỡ tạo nên hàng ngàn mảnh hình bóng cậu, rách nát và thê thảm như nội tâm cậu lúc này. máu theo kẽ tay chảy xuống bồn rửa, nóng bỏng và thực đến mức đáng sợ. nhưng cái đau ấy lại khiến cậu thấy dễ thở hơn.nam sơn bật cười, cái cười khàn và rỗng tuếch. rồi cậu đấm thêm, mạnh hơn, như thể gương là cái miệng hỗn láo nào đó ngoài kia. hai cú, ba cú, máu bắn lên kính. mắt thì cay xè. cậu trượt xuống nền gạch lạnh, ngồi đó một lúc lâu. đầu cúi gằm. bờ vai run lên từng nhịp. nỗi mệt mỏi khiến mắt cậu trống rỗng như một hoang mạc không tìm được đường về.một lúc sau, cậu lảo đảo đứng dậy. nước chảy xối xả lên tay, máu đỏ hòa vào dòng nước trong thành màu hồng nhợt. những mảnh thủy tinh nhỏ vẫn cắm vào da nhưng cậu chẳng quan tâm. từ trong tủ, cậu lôi ra hộp cứu thương. cồn, gạc, băng keo y tế, mọi thứ quen thuộc đến mức đáng buồn. không cần nhìn cũng biết đặt món gì ở đâu.đó không phải lần đầu.đau rát đến mức cậu phải nghiến răng. hơi cồn hăng hắc sộc vào mũi, nhưng cậu vẫn cẩn thận sát trùng từng vết cắt. mỗi vòng băng quấn quanh da như vòng dây thít chặt nỗi bí bách trong ngực.lúc xong, cậu mở ngăn kéo dưới bồn rửa. lọ thuốc ngủ nằm ngay đó, như thể luôn chờ cậu quay lại với nó. nắp lọ xoay nhẹ, tiếng tách nhỏ như một cú chốt hạ.chỉ cần vài viên, ngủ, chìm xuống, im lặng. không còn phải nghe ai nói nữa và không còn phải đau nữa. ngón tay run lên khi chạm vào nắp lọ. cậu ngẩng đầu nhìn mảnh gương vỡ. một kẻ mười tám tuổi bị những lời nói kinh khủng đó in hằn lên da thịt mà trong mắt lại chỉ có bóng tối.đó có phải là cậu không?câu trả lời chưa kịp thành hình, thì-"nam sơn?"giọng nói ấy như kéo cậu khỏi bờ vực. cậu giật mình quay lại, nhật hoàng đang đứng ở cửa, ánh mắt tối lại khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, gương thì nát, trên gương còn có máu, tay người kia đầy máu và lọ thuốc trong taykhông ai nói gì trong vài giây. im lặng đặc quánh như thể chỉ cần một hơi thở mạnh là cũng có thể khiến mọi thứ sụp đổ. hoàng tiến lại, ánh mắt chưa từng rời khỏi bàn tay cậu."what. are. you. doing?" mỗi từ đều chậm rãi, kìm nén, như thể nếu anh cất giọng lớn hơn một chút thôi, cả hai sẽ tan vỡ."nothing." cậu nói, mà lòng bàn tay lại siết lọ thuốc chặt hơn."sơn, đừng nói dối anh" anh giật lấy bàn tay cậu, ánh mắt anh khựng lại khi nhìn lớp băng đỏ thẫm.gương mặt hoàng thoáng méo đi, một thoáng thôi, nhưng đủ cho thấy nỗi đau ngập đầy trong mắt anh. anh nói, giọng thấp hơn cả tiếng thở"who did this to you?"nam sơn chớp mắt, rồi cười, một nụ cười tự giễu đầy cay đắng."chính em."điện trong mắt nhật hoàng tắt phụt trong một giây. thứ còn sót lại là cảm giác nghẹn quay về, như ai đó vừa bóp mạnh lấy tim anh. anh nhìn đôi tay ấy, bàn tay từng viết lên sân khấu ánh sáng, bàn tay khiến hàng nghìn khán giả reo hò giờ đang run lên vì chính chủ nhân của nó.anh hít vào thật sâu, nhưng hơi thở lại như mắc kẹt trong lòng ngực. những ngón tay anh đưa lên, chậm rãi chạm vào từng lớp băng thấm máu. mỗi cái chạm là một câu hỏi tự anh trả lời trong đầu: cậu đã chịu đựng bao lâu rồi? tại sao anh lại không thấy? anh đã ở đây, ngay dưới cùng một mái nhà, vậy mà chẳng hề biết."nam sơn.." anh gọi khẽ, như sợ cái tên đó chạm vào không khí sẽ tan mất.cậu tránh ánh mắt anh, như thể nhìn vào nhật hoàng sẽ khiến bức tường cậu dựng trong lòng đổ sập ngay. cậu cười lại, nụ cười hình thành rồi lập tức rơi vụn."đừng làm vẻ mặt đó chứ. em vẫn ổn mà""you are not." giọng anh khàn đi, nặng như đá kéo xuống đáy biển. "em đang chảy máu kìa... how is that okay?"cậu im lặng. vài giọt nước rơi xuống sàn, nước hay máu, anh cũng không chắc nữa. chỉ biết là cậu đang tan ra từng chút một."em chỉ muốn.. ngừng suy nghĩ một lúc." nam sơn khẽ nói, từng chữ như trầy xước nơi cuống họng. "những lời đó.. không đáng sợ bằng việc em thấy..em thực sự chẳng là gì cả, dillan.. "bàn tay nhật hoàng siết chặt lấy cổ tay cậu, nhưng lực lại nhẹ như thể anh sợ làm cậu đau hơn."em đáng để cả thế giới dừng lại để nhìn mà.." anh nói thật chậm, giọng như cắt vào không khí. "nhưng em lại là người duy nhất không nhìn thấy điều đó."nam sơn bật cười lần nữa, đôi mắt ươn ướt, giọng nghẹn đặc"anh chỉ nói vậy vì anh thương em thôi, đúng không."hoàng ngừng lại đúng một nhịp thở. ánh mắt anh tối sâu hơn, sắc đến mức người ta chỉ cần nhìn thôi cũng biết có một điều gì đó bị giấu đi quá lâu."yes." anh đáp. "dillan thương em. rất nhiều."tim nam sơn lỡ một nhịp. nhưng ngay sau đó, trái tim cậu lại cuộn lại như sợ hãi chính thứ ấm áp đang đến gần."anh không hiểu đâu." cậu lắc đầu. "nếu em thất bại ngày mai, người ta sẽ cười, sẽ miệt thị. còn em sẽ lại như thế này. em mệt lắm hoàng à, mệt đến mức muốn biến mất cho rồi."" I don't allow it, don't say stupid things like that again! " mắt anh đỏ lên. "don’t disappear. please."cậu nhìn thấy trong đó không phải sự phán xét. mà là nỗi sợ. sợ mất, sợ chậm một giây thôi là người trước mắt sẽ rơi xuống vực sâu, nơi anh không thể chạm vào nữa.hoàng nhẹ nhàng lấy lọ thuốc ra khỏi tay cậu. không vội vàng, không giằng co. chỉ đơn giản là lấy đi, rồi rời tay, đặt nó ra ngoài tầm với. động tác rất nhỏ, nhưng như cắm một cọc neo giữa bờ vực."hurt me instead." anh thì thầm, tiếng anh loãng ra trong không khí. "but don’t hurt yourself. not like this."nam sơn khịt mũi, cười mà như bật khóc "anh điên hả.""maybe." nhật hoàng thở ra, ánh mắt mềm đến mức làm người ta đau. "điên vừa đủ để muốn giữ em lại trên đời này."hoàng cúi xuống, nhặt từng mảnh gương vỡ. tay anh cũng bị cứa rách, nhưng anh chẳng buồn để ý. từng mảnh được đặt vào bồn rửa, tiếng leng keng nhỏ như tiếng tim anh đập gấp. khi anh quay lại, cậu vẫn đứng đó, nhỏ bé và run rẩy hơn bao giờ hết.hoàng mở tay ra, đón lấy bàn tay cuộn chặt của nam sơn, rồi khẽ áp lên má mình. máu thấm vào da anh, lạnh buốt."từ giờ" anh nói, giọng hạ xuống chỉ còn là hơi thở.
"mỗi khi em thấy đau, hãy đến tìm anh trước. anh sẽ ngồi cạnh em, dù em không nói gì. anh sẽ nghe em thở, nghe em im lặng. whatever you need."bờ vai nam sơn run lên thật mạnh. lần đầu tiên trong đêm, cậu không cố nuốt nước mắt xuống nữa. tiếng nấc bật ra, vỡ vụn như mảnh gương dưới chân. nhật hoàng kéo cậu vào lòng, không hỏi gì thêm cũng không ép cậu nói, chỉ ôm chặt như thể nếu buông tay ra, cậu sẽ biến mất.ngoài kia, thế giới vẫn ồn ào và tàn nhẫn. nhưng trong căn phòng tắm lạnh buốt này, có hai người đang níu lấy nhau bằng chút ấm áp cuối cùng trong đêm."nam sơn," anh khẽ gọi vào mái tóc rối"em ở đây với anh rồi. don’t go anywhere."và lần đầu tiên trong nhiều tuần trời, cậu để mình khóc trong vòng tay ai đó.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store