Aruani Tuyen Tap Truyen Ngan
Hôm sau, Armin không ghé thăm. Việc anh vắng mặt trong một ngày không có gì lạ, nhưng ngày hôm đó trôi qua, rồi lại thêm một ngày nữa.Hai ngày liên tiếp là điều hiếm có. Một người khác tháo băng cho cô, và lớp da bên dưới đã lành.Cô tự hỏi liệu một con người bình thường mất bao lâu để hồi phục. Cùng khoảng thời gian đó chăng? Hay là lâu hơn?Thời gian trôi qua chậm chạp. Vào cuối ngày thứ hai, cô đang định đi ngủ thì Armin đến với cô trong bóng tối mịt mùng, giống như đêm hôm đó. Anh im lặng một lúc, nhưng cô biết mình đã nghe thấy tiếng cửa mở — đã nhìn thấy hành lang mờ mờ sau lưng anh.Đó là anh, nhưng cô vẫn muốn chắc chắn. Armin có thể đã chọn một người trông giống anh. Chuyện đó không có khả năng cao, nhưng không phải là không thể."Thiết bị của Marco," cô nói, cố gắng giữ giọng mình không run rẩy. "Dấu hiệu rõ ràng nhất là gì?"Anh thở ra. Có lẽ anh đã mong cô đang ngủ. Có lẽ anh không phải là Armin, và đang chuẩn bị một cái cớ vì không biết câu trả lời."Chữ V dài," anh nói. "Trên bao kiếm bên trái."Tim Annie đập thình thịch đau đớn. Đúng là anh. Anh đang ở đây, trong bóng tối, với cô."Anh chậm chạp quá," cô nói. Mơ hồ, cô tự hỏi liệu có phải anh đã tìm một người khác, để lần đầu của anh như thế này sẽ không phải là với cô. Có ai khác trong cuộc sống của anh không? Trước đây cô thậm chí chưa từng nghĩ đến khả năng đó.Anh tiến lại gần giường, không nói gì. Cô co chân lên, và giường lún xuống một chút ngay sau đó. Annie đưa tay ra, và Armin cũng đưa tay về phía cô. Cô nín thở.Một phần trong cô muốn lùi lại, muốn nói với anh rằng anh không cần phải làm chuyện này. Đây là ép buộc. Là sai trái. Là một tội lỗi nữa chồng chất lên tất cả những tội lỗi khác.Ngón tay anh trượt dọc theo cổ tay cô, lên đến khuỷu tay. Quyết tâm của cô yếu dần. Anh tiến lại gần hơn, khiến cô cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh trên xương quai xanh. Ngón tay anh chạm đến làn da trên cổ cô, nơi mạch đập đang thổn thức.Quyết tâm của cô tan biến. Em yêu anh, Armin.Câu đó nằm ngay trên đầu lưỡi cô, nhưng nếu cô yêu anh, cô sẽ không ép anh làm chuyện này. Cô yêu một cách ích kỷ, và nếu là ích kỷ, liệu đó có còn là tình yêu?"Annie," anh thì thầm. Anh khiến tên cô nghe như một lời chào, một tiếng thở dài. Diễn xuất của anh thật tuyệt vời; cô phải thừa nhận điều đó.Cô thở ra một hơi run rẩy.Đầu Armin chạm vào đầu cô. Anh dịch chuyển, và môi họ chạm nhau.Nụ hôn đầu tiên của cô.Ngực cô như bị bóp nghẹt khiến cô khó thở, nhưng di chuyển môi mình theo môi anh lại chẳng hề khó khăn. Đôi tay cô đưa lên ôm lấy khuôn mặt anh, ngón tay luồn vào mái tóc mềm mại của anh. Tóc anh buộc ra sau như mọi khi, mái che trán, và một phần trong cô tiếc nuối vì thiếu ánh sáng. Cô ước gì có thể nhìn thấy anh, tận hưởng khoảnh khắc này. Cô ước gì mình có thể mong chờ được ngắm khuôn mặt anh khi anh ôm cô thật chặt, khi anh đạt đến khoái cảm — nhưng có lẽ nếu cứ như này, anh có thể tưởng tượng về một người khác, và cô không thể trách anh vì điều đó. Bàn tay anh di chuyển ra sau gáy cô, miệng anh tiến công mạnh mẽ. Lưỡi anh lấn sâu vào miệng cô, khiến lồng ngực cô nóng bừng. Anh không dịu dàng như cô đã lo sợ. Nếu anh dịu dàng, sự giả vờ sẽ trở nên quá rõ ràng; cô cần anh thô bạo. Tay anh nắm lấy chăn, kéo nó ra để không còn ngăn cách giữa hai người. Cô trượt xuống giường, và khi đôi chân được tự do, cô có thể đặt chúng hai bên người anh, quấn quanh hông anh và kéo anh sát vào mình.Ở đó: hơi ấm của anh, sức nặng của anh. Cô quấn sợi xích quanh cổ tay mình và xoay người họ, dùng sợi xích làm điểm neo để họ không rơi khỏi mép giường. Cô kết thúc ở phía trên, áp sát xuống người anh. Ngón tay cô tìm đến các nút áo của anh, miệng cô vẫn gắn chặt với môi anh.Mỗi khoảnh khắc, cô đều mong anh sẽ nói không, sẽ dừng cô lại, nhưng anh không hề tỏ ra dù chỉ là một chút do dự. Đôi tay anh nóng rực trên đùi cô, và môi anh đáp lại môi cô đầy nhiệt tình — cô có thể cảm nhận được anh đang ép sát vào cô, giữ lấy sự tiếp xúc đó.Cô ngồi dậy trong chốc lát, để mở áo anh khi tất cả các nút đã được tháo ra. Armin để đầu mình ngả ra gối khi cô đưa tay vuốt ve ngực anh, cảm nhận những vết sẹo lồi lõm, những chỗ chai sạn nơi bộ dụng cụ cơ động đã cọ xát trong nhiều năm."Tôi không thể tin là mình đang làm chuyện này," Armin nói, giọng gần như mang tính chất phân tích. Hơi thở dồn dập của anh là dấu hiệu duy nhất cho thấy anh không phải một nhà khoa học đang quan sát hành vi bất thường. Cô khẽ cười."Em cũng vậy."Anh nắm lấy cổ tay cô, tay còn lại không bị trói, giữ chặt nó trên ngực mình. "Chúng ta không thể — em biết đấy. Mạo hiểm được."“Gì cơ?” Cô không hiểu anh muốn nói gì. “Anh nghĩ em sẽ nói ra à?”“Không phải em. Cơ thể em.”Trong giây lát, Annie bối rối — anh lo lắng về việc để lại dấu vết sao? — nhưng rồi cô hiểu ra. “À. Mang thai.”Tiếng sột soạt cho thấy anh gật đầu trên gối.“Anh không cần lo về chuyện đó, khi làm với em.”“Ồ?”Cô thở dài, ước gì anh có thể che giấu sự quan tâm của mình tốt hơn. Đây không phải lúc để giải thích về hệ miễn dịch hoạt động quá mức của cô, về việc các nữ shifter khó thụ thai như thế nào. Gần như không thể trừ khi họ thực sự muốn — và một lần biến hình sẽ phá hủy bất kỳ sự sống nào đã hình thành.“Tin em chứ?” cô dè dặt nói. Nhiêu đó có thể không đủ với anh — anh có thể nghĩ cô đang cố gài bẫy mình. “Em không — em sẽ không mang một đứa trẻ vào thế giới này, ngay cả khi điều đó có nghĩa là em sẽ được tự do. Em hứa.”Anh kéo cổ tay mà mình đang giữ, xoay người để cô lại ở dưới anh. Anh gạt mái tóc khỏi khuôn mặt cô.“Vậy thì hãy tin tôi,” anh nói. “Nếu em giúp chúng tôi, em sẽ có được tự do của mình. Tôi hứa.”Cổ họng cô nghẹn lại.“Em có tin tôi không?”Không, cô nghĩ, nhưng không nói ra. Cô chạm vào má anh. “Có.”Môi anh chạm vào môi cô, và tay cô siết chặt cổ áo cứng của anh, giữ anh gần mình. Nước mắt cay xè trong mắt cô, dù cô không chắc điều gì đã khiến chúng xuất hiện: có lẽ là sự an ủi từ sức nặng của anh, hoặc sự chân thành trong giọng nói của anh khi anh hứa sẽ mang lại tự do cho cô. Cô chớp mắt để ngăn nước mắt trào ra. Chỉ một đêm thôi, cô được phép giả vờ rằng anh là của cô. Cô sẽ không lãng phí cơ hội này.Ngón tay anh kéo vạt áo dưới của cô, khiến cô nín thở. Bằng cách nào đó, cô không ngờ anh lại… khao khát cô đến vậy. Không phải là cô đang phàn nàn.Cô nhổm dậy để anh có thể kéo áo lên, luồng không khí lạnh lướt qua làn da vừa lộ ra. Armin đẩy áo cô lên cao, vắt qua sợi xích để không cản trở họ, rồi cúi người xuống. Lồng ngực nửa kín nửa hở của anh chạm vào ngực cô, khiến cô cắn môi. Khi răng anh lướt qua đường viền hàm cô, cô cắn mạnh hơn, một âm thanh bất lực hình thành trong cổ họng. Anh hôn nhẹ lên cổ cô trước khi dừng lại, mút lấy làn da nhạy cảm ở đó.“Ah — ” cô thở ra, đôi chân khẽ run lên đáp lại. Cô muốn anh ở đó, giữa hai chân cô, nơi cô đang khao khát và rộn ràng. Cô cần anh.Đôi chân cô quấn quanh hông anh, kéo anh xuống sát vào mình, và lúc đó cô cảm nhận được anh: ngay nơi cô cần, sự cương cứng của anh ép chặt vào cô. Anh xoay hông, và cô thở gấp. Cô kéo chiếc áo sơ mi hở của anh, cố gắng cởi nó ra khỏi người anh. Cô muốn cảm nhận anh hoàn toàn, từng phân một, để bù đắp cho bóng tối xung quanh.Chiếc áo biến mất chỉ trong chốc lát, và cô đưa tay lên vai, lưng anh, uốn người lên để áp sát vào lồng ngực anh. Khi anh nhận ra điều cô đang làm, anh ghì cô xuống một cách thô bạo. Một tay anh luồn vào giữa hai người, đặt lên ngực cô, giữ chặt, trong khi hông anh vẫn di chuyển mạnh mẽ. Suy nghĩ của cô mờ nhạt vì khao khát. Cô muốn anh tiến vào cô ngay lúc này. Có vẻ anh cũng có cùng suy nghĩ, vì chỉ một lúc sau anh đã di chuyển, và đôi tay anh lóng ngóng với dây buộc quần của cô. Thật khó cho anh vì hông của hai người vẫn áp sát vào nhau, nhưng cô không hề có ý định thả lỏng chân đang quấn quanh anh. Cô ưỡn người lên áp sát anh một lần, chỉ để xem liệu điều đó có làm đôi tay anh run rẩy hơn không, và nhận ra là có.Có điều gì đó rất thỏa mãn trong việc này.Nhưng rồi quần cô đã lỏng ra, và anh di chuyển xuống phía dưới, miệng anh để lại dấu vết trên xương quai xanh của cô. Móng tay anh ngắn, được cắt sát, nhưng cô vẫn cảm nhận được chúng bấu vào hông mình, lực nắm đủ mạnh để để lại vết bầm. Cô cố nén một tiếng rên khi tay anh còn lại chạm vào ngực cô. Anh áp sát vào cô, và lần này cô thực sự rên lên. Cô nghe thấy hơi thở của anh run rẩy đáp lại.“Armin, em — ”Anh kéo xuống cạp quần của cô. Cô nhấc hông lên, hoàn toàn lạc lối trong suy nghĩ. Lần này, dường như Armin không quá quan tâm đến những gì cô muốn nói.Chẳng mấy chốc cô đã trần trụi dưới anh, nhưng anh vẫn chưa kết thúc cuộc khám phá của mình. Đôi môi anh lướt dọc theo đường cong ngực cô trong khi tay anh siết chặt mông cô, khiến cô muốn ưỡn người lên nhưng lại bị anh giữ chặt xuống nệm. Anh tiếp tục di chuyển xuống, và một tay anh luồn vào giữa hai chân cô, dọc theo khe thịt, khiến cô không thể làm gì ngoài việc thở hổn hển. Sự kích thích đã làm trơn lớp da mềm, và cô không thể thấy xấu hổ.“Armin — ”Răng anh lướt qua hông cô. “Gì cơ?” “Tại sao — làm sao anh biết — ?” Cô không thể nói hết câu. Làm sao anh biết phải làm gì? Làm sao anh biết điều gì khiến em cảm thấy tuyệt vời như vậy? Cô không nghĩ mình có thể đáp lại anh tương xứng. Kiến thức rộng rãi của cô về giải phẫu cơ thể chỉ giới hạn ở việc gây đau đớn, không phải khoái lạc. Những cuộc trò chuyện nghe lỏm và một buổi học ngắn ngủi nhưng đầy xấu hổ trong quá trình huấn luyện chẳng thể bù đắp được gì. Cô gần như chắc chắn rằng trước đây anh đã từng làm chuyện này nhiều lần.Anh đặt một nụ hôn ngay phía trên xương mu của cô, nơi mà lớp lông bắt đầu. “Có lẽ tôi sẽ kể cho em.” Thêm một nụ hôn nữa, và ngón tay cái của anh di chuyển, cọ xát vào điểm nhạy cảm của cô, khiến cơ thể cô rung lên vì những đợt sóng khoái cảm. “Vào một ngày nào đó.”Chân cô run rẩy. Cô nghĩ rằng anh không cố tỏ ra bí ẩn, nhưng những lời nói đó vẫn nghe như đang trêu chọc. Cô tưởng tượng anh nhìn lên cô, đôi mắt xanh ánh lên nét cười ở khóe mắt, nụ cười lấp lửng trên môi. Em yêu anh, cô nghĩ, và rồi bàn tay anh di chuyển để nhường chỗ cho đôi môi, khiến cô khó mà suy nghĩ được gì. Đôi chân cô run rẩy khi lưỡi anh áp sát, liếm dọc lên điểm nhạy cảm. Một tiếng rên khẽ thoát ra.“Armin — ”Anh mút chặt. Hơi thở hổn hển của cô vang lên như một tiếng nức nở. Mỗi cử động của miệng anh làm cô tan chảy thêm, và cô không biết phải làm sao để nói với anh những gì cô cần, rằng khoái cảm này — dù mãnh liệt đến mức nào — vẫn là một nỗi trống rỗng đối với cô. Nó khiến cô đau nhói vì khao khát; không có sự thỏa mãn trong đó.“Xin anh — ”Ngón tay anh trượt vào trong cô, khiến cô nghiến chặt răng. Anh đang cố tình làm vậy. Mỗi khi cô gần như nói được điều gì đó, anh lại khiến cô rơi vào trạng thái mê muội. Ngón tay thứ hai theo sau ngón đầu tiên, và cô căng cứng quanh chúng, khát khao cảm giác được lấp đầy. Chỉ ngón tay thôi sẽ không đủ — cô muốn anh gần gũi hơn thế.Tuy vậy, khi anh luồn ngón tay vào trong cô, miệng vẫn di chuyển trên điểm nhạy cảm, cô không thể kìm được tiếng rên rỉ đầy khoái lạc. Một áp lực quen thuộc bắt đầu hình thành, dường như tập trung vào một bên cửa mình của cô. Anh không phải lúc nào cũng chạm đến đó, nhưng mỗi khi làm được — ôi. Cô có thể cảm nhận khớp tay anh áp sát vào, khiến mọi suy nghĩ trong cô tan biến.Gần rồi. Cô sắp chạm đến đỉnh rồi. Cô muốn hét lên bảo anh dừng lại, thâm nhập vào cô theo cách mà cô khao khát, nhưng ý nghĩ về áp lực đang dâng lên đó khiến cô im lặng. Những cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cô."Em sắp — " cô thốt lên, rồi lại buông xuôi. Anh không tăng tốc — chỉ tiếp tục, và giữa đôi môi mềm mại cùng những ngón tay cong cong của anh, cô tan chảy, áp lực ấy giải tỏa thành những cơn sóng khoái lạc không thể tin nổi, lan tỏa khắp cơ thể cô cho đến khi mọi cơ bắp đều rung động quanh những ngón tay của anh.Nhưng như vậy vẫn chưa đủ."Em muốn — " cô thở dốc " — em muốn anh. Làm ơn.""Em chắc chứ — "Tay cô lập tức tìm đến eo anh, tháo cúc quần đồng phục. Cô mở chúng ra, luồn tay xuống để chạm đến độ cứng rắn mà cô đã cảm nhận từ trước. Một cơn run rẩy lướt qua Armin khi cô chạm vào, và cô nghe thấy tiếng anh nghẹn thở.Nỗi lo lắng bất chợt tràn ngập trong cô, ngón tay khựng lại trên làn da mịn màng của anh. "Như thế này... có ổn không?"Mày đang ép buộc anh ấy đấy, đồ ngốc. Tất nhiên là không ổn rồi."Đừng dừng lại," anh thì thầm, và có thể anh chỉ đang giả vờ, nhưng giọng anh không giống như vậy và cô muốn anh, cô muốn anh quá nhiều — Anh nhích tới một chút, và trán họ khẽ chạm vào nhau. Đôi môi anh tìm đến môi cô lần nữa.Cô cảm nhận được hương vị của chính mình trên môi anh. Bàn tay cô siết chặt quanh anh, và anh thở gấp vào miệng cô.Sức mạnh trào dâng trong cô khi nhận ra cơ thể anh phản ứng mạnh mẽ trước từng cử động của mình. Cô vuốt ve chiều dài của anh, di chuyển tay một cách thăm dò. Đầu anh cúi xuống tựa vào vai cô, và cô hất bỏ phần quần áo còn lại trên người anh.Cô nới lỏng tay, cho phép anh trườn ra khỏi chiếc quần. Đầu dương vật của anh có chút ẩm ướt, điều mà cô không ngờ tới. Chẳng phải chuyện này thường xảy ra sau đó hay sao? Dù vậy, cô vẫn dùng tay lan đều chất ẩm đó lên quy đầu, hy vọng rằng đó là một dấu hiệu tốt.Nghe tiếng rên rỉ của anh, cô nghĩ có lẽ đúng là vậy.“Anh có thể dừng lại,” cô nói, giọng nhỏ nhẹ. Cô nuốt khan một cách khó khăn. “Nếu anh muốn — ”“Tôi không muốn dừng lại.” Giọng anh khàn khàn. Có điều gì đó trong giọng nói ấy, một cảm xúc mà cô không thể hoàn toàn nhận ra, nhưng cô không có thời gian để suy nghĩ thêm. Anh cúi xuống cô, đặt một nụ hôn lên lông mày cô, rồi đến khóe miệng. “Quay lưng lại.”Cô để anh kéo mình lên, quỳ gối và quay lưng lại phía anh. Hơi thở của cô gấp gáp. Cô từng thấy một bộ bài lá với những hình ảnh thô tục, và ngay lập tức nhận ra ý định của anh.“Gần sát tường hơn,” anh thì thầm vào cổ cô, khiến sống lưng cô rùng mình. Cô di chuyển về phía trước, cho đến khi có thể đặt tay lên bề mặt phẳng, mát lạnh ở đầu giường. Nhưng cô không với tay ra để chạm vào tường; cô vươn tay ra sau tìm anh, nắm lấy tay anh.Lồng ngực ấm áp của anh áp vào lưng cô. Cô kéo tay anh lướt qua làn da mình, nhưng anh chẳng cần hướng dẫn: đôi tay anh tự tìm đường từ hông cô đến ngực, những ngón tay thô ráp lướt nhẹ qua cơ thể cô. Một tay anh siết chặt bầu ngực cô; tay còn lại đưa lên vuốt ve cổ, rồi đến quai hàm. Cô ấn lưng vào anh, cảm nhận lớp lông cứng ở vùng hông của anh áp vào mông mình, chiều dài cứng cáp của anh lướt qua giữa hai chân đang dang rộng của cô.Cô quay đầu, kẹp ngón cái của anh giữa hai hàm răng và cắn nhẹ."Như vậy có ổn không?" Armin hỏi.Cô gật đầu không nói, biết rằng anh sẽ cảm nhận được cử động đó. Anh đang ôm chặt cô, cánh tay vòng qua thân người cô, và cô tận hưởng cảm giác được gần gũi với một con người khác – được gần gũi với anh. Anh đặt một nụ hôn lên cổ cô. Không phải lần đầu, cô ước rằng mình có thể phân biệt đâu là giả, đâu là thật. Khát khao của anh có thật không? Sự dịu dàng của anh có thật không?Đột nhiên, cô nhận thấy cảm giác lạ lùng ở lưng mình – nhịp tim của Armin đang đập nhanh áp vào cô. Anh đang lo lắng, cô nghĩ. Kích thích, đúng vậy, nhưng cũng lo lắng nữa.Cô nới lỏng vòng tay anh, xoay người để đối mặt với anh. Cánh tay anh thả lỏng khi cô giành quyền kiểm soát, như thể từ trước đến giờ anh chỉ đang tuân theo một kịch bản có sẵn. Có khi là như vậy thật. "Có ai dạy anh... cách làm không? Cho phần này?" Cô đưa tay chạm vào má anh, tự hỏi liệu cô có cảm nhận được hơi ấm khi anh đỏ mặt không. Anh quay đi, dù họ đang ở trong bóng tối. "Một số nguồn khác nhau," anh nói. "Dễ hơn khi tôi... không tham gia. Tôi đã làm tất cả những phần khác rồi." "Anh có thể là người tệ nhất trên đời để làm chuyện này và em vẫn muốn anh, anh biết đấy." Em vẫn muốn anh. "Anh không cần phải lo lắng đâu."“Vì em không tin bất cứ lời hứa nào của tôi, nên tôi nghĩ điều quan trọng là tôi có thể — ” Cô đặt ngón tay lên môi anh. “Anh biết mà, đúng không?” “Biết gì?” “Cảm giác của em.” Cô để tay lên ngực anh, các ngón tay dịu dàng. “Về anh.” Anh cúi đầu. “Tôi không hiểu vì sao em lại có cảm giác đó. Tôi — chưa bao giờ hiểu cả.” Không phải là "Tôi không biết", mà là "Tôi không hiểu". Điều đó khiến cô tự hỏi ấn tượng của anh về cô là gì — có phải là xa cách như cô từng cố tỏ ra không? Mạnh mẽ? Lạnh lùng? “Anh có thể là người tệ nhất trên đời để làm chuyện này,” cô lặp lại. “Và em vẫn — vẫn muốn anh.” Sự yếu đuối xé toạc cô. Cô đã biết trước mình sẽ như vậy. Ý chí của cô đã cạn kiệt, và lòng kiêu hãnh của cô cũng đang dần tan biến.Cô lao tới để chạm vào môi anh, tay cô giữ lấy khuôn mặt anh. Đôi môi anh phản ứng chậm chạp với cô, và có điều gì đó thật mong manh trong cách anh ôm cô, trong cách đôi tay anh đặt lên eo cô. Cô tưởng tượng rằng đó là cảm giác tội lỗi đã nới lỏng sự siết chặt của anh, vì anh đang lên kế hoạch cho điều gì đó. Nhưng cô không quan tâm. Annie đẩy anh xuống nệm, bắt chước những động tác của anh trước đó — liếm nhẹ làn da dưới tai anh bằng lưỡi, đặt những nụ hôn lên đó, để ngón tay cô khẽ bấu vào anh. Cô quàng chân qua eo anh, ngồi lên người anh và cảm nhận được sự cương cứng của anh rung động bên dưới. Vậy là anh vẫn chưa hoàn toàn mất đi ngọn lửa của mình."Đừng lo lắng nữa," cô thì thầm. "Trừ khi anh muốn dừng lại?"Âm thanh anh phát ra có phần nghẹn ngào, và khi cô dò dẫm để tìm hiểu nguyên nhân, cô phát hiện ra anh đã đưa tay lên che mặt."Tôi không muốn dừng lại," anh lẩm bẩm. "Tôi nên muốn. Nhưng tôi không."Cô khẽ lắc hông thử nghiệm, để độ ẩm của mình phủ lên anh. Anh phát ra một âm thanh nghẹn ngào."Annie — hứa đi.""Hứa gì?""Tôi không biết. Hứa sẽ không giết thêm ai nữa. Hứa cho tôi có cơ hội chứng minh — ""Em hứa.""Thật sao?""Thật."Tay anh tìm đến đùi cô, chạm nhẹ nhàng. Cô siết chặt ngón tay quanh tay anh, tiếp tục nhịp nhàng chuyển động. Tiếng rên rỉ của anh vang lên trong căn phòng nhỏ."Em có thể chứ?" cô hỏi."Đây là... cách em muốn sao?"Phải không? Đây chắc chắn là một trong những cách cô muốn, nhưng nếu chỉ có đêm nay, cô muốn — cô muốn cảm nhận hơi ấm của anh ở khắp mọi nơi. Cô muốn anh làm cho mọi giác quan của cô bừng lên. Cô trượt xuống nệm như một câu trả lời, và anh tạo khoảng trống cho cô, dường như hiểu được ý định của cô. Cô kéo anh xuống, lại vòng chân quanh anh một lần nữa. Anh thở ra một hơi run rẩy, mặt vùi vào hõm cổ cô."Tôi ước gì mình có thể hiểu," anh nói. "Chúng tôi chỉ là... ruồi muỗi đối với em thôi, phải không? Đó không phải là điều em từng nói sao?""Không phải anh. Em chưa bao giờ nghĩ anh như vậy cả."Cô cảm thấy anh lắc đầu. “Và... cả những người khác cũng không. Nếu em đứng về phía anh.”Anh đặt một nụ hôn lên làn da trên cổ cô. “Tôi sẽ không để em hối hận.”Cô không chắc đó có phải là điều anh có thể kiểm soát được không, nhưng cô không nói gì, chỉ chọn cách mở rộng chân ra. Bên trong cô vẫn còn một cơn đau âm ỉ, và cô không muốn bỏ lỡ cơ hội. Nếu chờ quá lâu, cơ hội này có thể sẽ bị lấy mất. Vì sự lo lắng trước đó của anh, cô đưa tay xuống giữa họ, dẫn dắt anh tới nơi cửa mình của mình. Khi anh đã vào vị trí, cô buông tay và nâng hông lên để đón anh.Armin thở ra một hơi run rẩy. Cô muốn nói gì đó để trấn an anh, nhưng cô không chắc nên nói gì. Cô chưa bao giờ giỏi ăn nói.Anh đẩy người về phía trước, và cô hít vào thật sâu trước cảm giác bất ngờ. Nó khác với những ngón tay của anh, một cảm giác áp chế rõ rệt hơn. Cô nâng hông lên, cố gắng đón nhận anh nhiều hơn, nhưng anh dường như đang gặp khó khăn trong việc thở. Hoặc đúng hơn — anh hoàn toàn không di chuyển.“Armin — ” cô bắt đầu, nhưng anh lại tiếp tục đẩy vào, và lần này, anh hoàn toàn lấp đầy cô. Bất cứ lời nào cô định nói đều tan biến thành những âm thanh rời rạc, và đôi chân cô siết chặt quanh anh, giữ anh lại. Tay cô nắm chặt lấy tóc anh.Lần này anh không hỏi cô có ổn không. Khi anh bắt đầu di chuyển, cô gần như tan vỡ một lần nữa. Có sự xen lẫn giữa đau đớn và khoái cảm, và cả cơ thể cô như hòa quyện với anh. Cô muốn sống và chết với sức nặng của anh trên người mình, hơi ấm của anh bao quanh cô, và anh ở sâu bên trong cô. Hông anh di chuyển chậm rãi, không bao giờ rút lui hoàn toàn — cô không để anh làm vậy. Cô giữ anh ở gần mình. "Annie," anh thì thầm. Anh thúc về phía trước, khuôn mặt áp vào cổ cô. Cô đáp lại, ấn mạnh vào anh với tất cả sức lực của mình. Anh kìm tiếng rên rỉ bằng cách vùi mặt vào cổ cô.Những chuyển động lớn, dồn dập bắt đầu nhanh hơn. Lúc đầu, chúng rất chậm — chậm đến mức khó chịu — và sự thay đổi nhịp độ khiến cô rên lên bởi sự pha trộn thêm giữa đau đớn và khoái cảm. Cô muốn anh đâm mạnh hơn nữa, nhưng ngay cả thế này cũng quá sức. Cô đang tan vỡ quá nhanh. Nhưng cô vẫn chưa chạm đến tột đỉnh khoái cảm, chưa phải lúc này. Miệng của Armin di chuyển trên cổ cô, mút nhẹ, hông anh vẫn nhịp nhàng. Lưng Annie cong lên và một âm thanh nức nở thoát ra khỏi cô. Cô khao khát anh quá nhiều. Cô muốn anh không chỉ trong khoảnh khắc này. Cô muốn cậu thiếu niên dịu dàng mà cô nhớ thuộc về cô, muốn trao cho anh tất cả những gì cô có, tất cả những gì anh xứng đáng. Một cuộc sống tươi sáng mới bên ngoài những bức tường. Cô biết cậu trai dịu dàng ấy đã không còn nữa, nhưng cơ thể cô lại không nhận ra điều đó. Nó vẫn tràn đầy những cảm xúc mềm yếu đã từng khiến cô suy yếu ở Sina. Những cảm xúc mềm yếu sẽ luôn khiến cô yếu đuối.“Armin,” cô thì thầm. Cô thực sự đã sắp khóc. Xương mu anh cọ vào cô, vòng tay anh siết chặt quanh cô, bàn tay anh trong mái tóc cô, kéo nhẹ. “Làm ơn.”Làm sao anh biết cô muốn gì thì cô không rõ, nhưng những lời thốt lên trong tiếng thở gấp đã mở khóa điều gì đó trong anh. Những chuyển động nhịp nhàng trở thành những cú thúc mạnh, cứng rắn và không khoan nhượng. Cơ thể cô siết chặt quanh anh, và cô đẩy mình lên áp sát anh. Cô cần nhiều hơn nữa — nhiều đau đớn hơn, nhiều hơn những hơi thở dồn dập, khàn khàn của anh, nhiều hơn nữa khi anh cọ xát vào cô. Áp lực dâng trào, và cô cắn chặt để ngăn tiếng hét bật ra. Những cú thúc không dừng lại, dù có trở nên bất thường. Cô bấu lấy anh, đầy tuyệt vọng, rồi cô gào lên tên anh, lên đỉnh cùng anh, tan vỡ mà không quan tâm. Anh là tất cả. Anh là tất cả. Từ trước đến giờ vẫn luôn là như vậy. Cô nghĩ rằng mình cảm nhận được anh run rẩy bên trong cô, di chuyển về phía trước một cách đứt đoạn, nhưng khoảnh khắc lên đỉnh của bản thân khiến cô khó có thể nhận biết rõ ràng. Khi hông anh dừng lại, cô siết chặt vòng tay quanh anh.Cô sẽ giữ lấy anh, chừng nào còn có thể.“Tôi đã không rút ra,” anh nói, giọng đầy mơ hồ. Anh gục xuống trên người cô, một tay nhẹ nhàng chạm vào mặt cô. “Tôi đã định sẽ rút ra.”Cô khẽ cười. Anh nghe có vẻ thất vọng vì sự thiếu kiểm soát của mình. “Em đã nói rồi. Em sẽ không mang thai đâu.”“Ngay cả khi khả năng titan của em bị kìm nén à?”Bàn tay cô chợt khựng lại trên lưng anh, nơi cô đang vẽ những vòng tròn. “Em chưa nghĩ đến điều đó,” cô nói. Rồi, ngập ngừng: “Nhưng nó sẽ không thể sống sót qua một lần biến hình đâu.”Anh rên rỉ. “Em không biết tôi mong chờ em giải thích mọi thứ đến thế nào đâu.” Anh chuyển trọng lượng lên khuỷu tay. “Em sẽ… kể cho bọn tôi mọi thứ, đúng không?”“Trong khả năng có thể,” Annie nói. Nghĩ đến điều đó làm dạ dày cô quặn thắt, nhưng Armin đã cho cô thứ cô mong muốn. Nếu bây giờ cô rút lui, anh sẽ có thêm lý do để ghét cô.Cô nhớ lại những suy nghĩ trước đó của mình. Cô vẫn muốn trao cho anh mọi thứ. Có thể giờ đây anh đã lớn hơn, và cũng là một kẻ thao túng. Có thể cậu thiếu niên dịu dàng đó giờ đã xa vời như mặt trời — nhưng người đàn ông này là tất cả những gì còn sót lại của cậu ấy.Và có điều gì đó trong cách anh chạm vào cô. Trước đó anh từng thô bạo, nhưng giờ đây đôi tay lại dịu dàng. Đôi môi anh nhẹ nhàng đặt những nụ hôn lên da cô khi anh rời khỏi và lau sạch cho cả hai bằng thứ gì đó. Anh thậm chí còn ôm cô một lúc. Cô muốn tận hưởng sự hiện diện của anh lâu nhất có thể, nhưng cơ thể cô bắt đầu trở nên nặng nề vì cơn buồn ngủ. Mơ hồ, cô cảm thấy anh kéo quần lót lên lại cho cô, sau đó là quần dài. Anh hôn cô để cô tỉnh táo hơn một chút, rồi kéo áo xuống che lại cho cô. Khi mọi thứ xong xuôi, cô rúc vào sát cơ thể trần trụi của anh.Anh thở ra nhẹ nhàng, vén tóc cô ra khỏi khuôn mặt. Cô nghĩ mình đang mơ. Anh đã thực hiện phần của thỏa thuận. Anh đã rời đi rồi. Armin này, người ở lại bên cô cho đến khi cô ngủ thiếp đi, chỉ là một ảo ảnh do cô tưởng tượng ra, được tạo nên để xoa dịu nỗi cô đơn đau đớn trong lòng cô.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store