CHƯƠNG 11: MẤT KIỂM SOÁT
Yuya vẫn ngồi bất động trên nền đất lạnh, đôi mắt không rời khỏi nửa lá bài trong tay mình. Có điều gì đó sai, rất sai. Theo như cậu biết, Smile World là lá bài rất hiếm, trên thế giới này chỉ có hai lá mà thôi. Hiện giờ mẹ cậu đang giữ một lá, lá còn lại... bố cậu ngày đó đã đem đi rồi. Vậy tại sao nó lại ở đây và tại sao nó lại bị xé? Cậu bắt đầu hoảng loạn. Ý nghĩ về thứ gì đó khủng khiếp đã xảy ra cho bố cậu hay Yuzu khiến cậu không thể thở được.
Yuya...
Odd-Eyes lo lắng nhìn chủ nhân của mình. Cậu ước mình có thể làm được điều gì đó để giúp Yuya, nhưng điều đó quá khó.
Khi Yusho biến mất, Yuya đã bị tổn thương rất nhiều. Nhưng ít ra, sau đó cậu còn có Yuzu và Reiji để giúp cậu bình tâm lại. Lần này, Yuzu đã bị bắt cóc, chắc hẳn cậu còn cảm thấy đau đớn hơn nữa. Để cứu được Yuzu, người bạn quan trọng của Yuya, Odd-Eyes sợ rằng cậu có thể làm ra những chuyện điên khùng nhất.
Giống như anh ta...
Đột ngột, Yuya bỏ nửa lá bài kia vào túi áo của mình. Rồi cậu đứng bật dậy và chạy đi ngay tức khắc.
Yuya...!?
Odd-Eyes giật mình, lo lắng bay theo chủ nhân. Tuy nhiên, bất kể cậu có cố gắng hỏi như thế nào, Yuya vẫn không đáp lại một lời. Odd-Eyes chỉ có thể quan sát cậu. Khi cậu dừng lại, con rồng Pendulum nhận ra họ đã ở phía trước tòa tháp LDS. Yuya, đừng nói với tôi là cậu định...
Yuya không hề lắng nghe con rồng nói. Cậu chỉ nhắm thẳng hướng văn phòng của Reiji mà chạy, bất chấp những tiếng gọi và la hét của mấy người bảo vệ. Cậu thậm chí còn đấm họ khi họ cố ngăn cản cậu. Cậu con trai tóc xanh - đỏ chỉ bình tĩnh lại khi giọng nói của Reiji phát ra từ một chiếc loa, nói rằng cậu có thể đi thẳng đến để gặp anh.
"Reiji! Đưa cho tôi thiết bị đó!"
Yuya nói ngắn gọn ngay khi cậu vừa nhìn thấy Reiji. Nhìn biểu hiện và những giọt nước mắt cay đắng của cậu, người con trai tóc xám khẽ thở dài. Không khó để anh biết được chuyện gì đã xảy ra với Yuzu. Yuya bây giờ ngoài cô gái tóc hồng này ra chắc không nghĩ được gì nữa. Cậu ta thậm chí còn quên luôn chuyện dùng kính ngữ với anh cơ mà.
"Thiết bị nào?"
Reiji thản nhiên hỏi lại, mặc cho sự thật rằng anh biết rất rõ Yuya đang muốn nói về cái gì. Họ đã cùng nhau nghiên cứu nó trong một thời gian dài. Nhưng bây giờ không phải là lúc để sử dụng nó.
Nhìn nét mặt của Reiji, Yuya thực sự nổi điên lên:
"Yuzu bị bắt mất rồi! Tôi cần phải cứu cô ấy. Đưa cho tôi thiết bị dịch chuyển. Tôi sẽ đi đến Academia. Ngay bây giờ."
"Đừng có điên như thế!"
Reiji hét lên, giận dữ nhìn thẳng vào Yuya. Cậu con trai mắt đỏ vô thức lùi lại một chút. Sát cánh bên nhau đã lâu, nhưng cậu chưa từng thấy Reiji nổi giận như thế. Mặt cậu hơi tái đi.
"Academia không phải là công viên giải trí mà cậu thích vào thì vào, thích ra thì ra đâu. Đó là đại bản doanh của kẻ thù, cậu không nhớ sao? Họ có những chiến binh được huấn luyện để chiến đấu bất kỳ lúc nào. Cậu có thể làm gì nếu đi đến đó một mình? Cậu muốn tự sát sao?"
"Tôi không quan tâm," Yuya nghiến răng trả lời. Cậu không còn nhìn thấy thứ gì khác ngoài Yuzu. Đôi mắt cậu giống như hai hòn lửa, được lấp đầy với sự tức giận và lo lắng. "Tôi vẫn sẽ đi đến đó. Dù có thế nào đi nữa, tôi cũng-"
[Bốp!]
"Reiji, anh...!?"
Yuya tròn mắt, bối rối đưa tay xoa má sau khi Reiji tặng cho cậu một cái tát như trời giáng. Reiji vốn không phải kiểu người bạo lực như thế này. Đây là lần đầu tiên cậu chứng kiến một cái tát từ Reiji, và nó là dành cho cậu.
"Giờ cậu có thể bình tĩnh ngồi xuống và nói chuyện với tôi được chưa?" Reiji hỏi, đôi mắt trở lại vẻ lạnh lùng như thường lệ.
Yuya rùng mình, cảm tưởng như ánh mắt của Reiji có thể đóng băng cậu lại ngay lập tức. Cậu gật đầu, ngồi xuống ghế trong khi nỗi sợ vẫn chưa tan biến.
Reiji quay lưng, đưa mắt nhìn qua cửa sổ, hay cũng có thể là anh chẳng nhìn vào đâu cả. Yuya chớp mắt mấy lần khi nhận ra bờ vai Reiji đang run lên đôi chút. Anh nhấn nút khép lại tấm rèm cửa sổ, rồi lên tiếng hỏi với giọng cố gắng tỏ ra bình thường:
"Cậu nghĩ tôi không muốn đi đến đó sao? Cậu cũng biết mà, khi Akaba Reo bỏ đi, tôi còn chưa đầy năm tuổi. Khi ông ta biến mất, tôi đã không hiểu chuyện gì cả. Tôi không biết tại sao mẹ tôi lại khóc, la hét và giam mình trong phòng từ ngày này sang ngày khác. Tôi đã rất sợ hãi, và cô độc... Cậu có biết tôi gần như đã quên mất giọng nói của ông ta rồi không? Tôi còn muốn đi đến đó nhiều hơn cả cậu. Tôi muốn biết tại sao ông ta lại bắt đầu cái kế hoạch điên loạn ấy, và bắt ông ta phải trả giá."
Reiji vẫn không quay lại nhìn Yuya. Nhưng thông qua giọng nói của anh, cậu có thể khẳng định rằng anh đang khóc, chỉ là anh không muốn để cậu nhìn thấy nước mắt của mình. Reiji là như vậy, lúc nào cũng cố gắng tỏ ra mạnh mẽ trước mặt mọi người, thậm chí là cả trước mặt mẹ. Đôi khi cậu không thể hiểu, rốt cuộc Reiji đã làm gì sai để rồi phải mang một gánh nặng lớn đến thế ở độ tuổi này.
Reiji thở hắt ra một tiếng và quay người lại. Khóe mắt anh hơi đỏ. Với chất giọng lạnh lùng nhưng pha chút nghèn nghẹn, anh nói thêm:
"Yuzu cũng là bạn của tôi mà, Yuya. Tôi cảm thấy rất buồn khi cô ấy bị bắt cóc. Giống như cậu, tôi muốn giải cứu cô ấy ngay bây giờ. Nhưng chúng ta không thể liều lĩnh được, Yuya, đặc biệt là khi chúng ta đều biết rõ cậu có liên quan đến kế hoạch của Akaba Reo."
Mọi thứ rơi vào im lặng. Một lúc sau, Yuya mới lặng lẽ nói:
"Tôi xin lỗi, Reiji... Tôi đã không nghĩ đến cảm xúc của anh. Tôi nóng vội quá."
Nét mặt Reiji giãn ra đôi chút. Anh nhẹ giọng:
"Được rồi, đừng lo lắng. Tôi hiểu mà. Đừng lo lắng, bằng mọi giá, tôi sẽ chặn đứng cái dã vọng của Akaba Reo."
Yuya gật đầu. Cậu tin tưởng Reiji. Dù xét về kĩ năng Duel hay cách ứng phó với các tình huống khác nhau, anh đều vượt trội hơn so với cậu. Có anh làm thủ lãnh, cậu hoàn toàn có thể yên tâm. Mọi thứ cậu cần làm chỉ là ở phía sau để hỗ trợ anh thôi.
Nhưng mà... cái cảm giác vừa rồi là gì vậy? Yuya ngạc nhiên thầm nghĩ. Nó không phải là của mình. Cứ như có ai khác đang cố truyền tải cảm xúc của họ đến mình vậy. Chuyện này là sao đây?
Reiji hắng giọng, rồi lên tiếng phá vỡ những suy nghĩ hỗn độn của Yuya:
"Bây giờ tôi sẽ gửi Eiko đến thứ nguyên Synchro và truy tìm tung tích của Rin. Chúng ta chưa thể tấn công Academia, vậy nên lựa chọn duy nhất bây giờ là bảo vệ những cô gái và làm chậm kế hoạch của ông ta. Nếu tìm thấy Rin, Eiko sẽ cố thuyết phục để đưa cô ấy về đây. Nếu chúng ta có thể quan sát cô ấy, việc bảo vệ sẽ dễ dàng hơn. Ít ra... đó là cái tôi đang hi vọng."
~•~•~•~•~•~•~
Sau cuộc nói chuyện với Reiji, Yuya lại bước trở về nhà trên con đường quen thuộc. Nhưng bây giờ cậu cảm thấy hoàn toàn trống rỗng. Yuzu đã bị bắt đi, và cậu lại không thể làm gì cả. Đôi bàn tay cậu siết chặt lại đến bật máu. Nhưng cậu không thấy đau, nỗi đau từ việc đánh mất Yuzu còn lớn hơn thế nhiều. Giọng nói trong trẻo của Yuzu vang lên bên tai cậu. Cậu giật mình quay khắp bốn phía, chỉ để nhận ra rằng đó là ảo giác.
Yuya dừng bước khi nhìn thấy gương mặt ngây thơ của một cậu bé với mái tóc màu xanh lơ nhạt. Nếu ở trong một hoàn cảnh khác, hẳn cậu đã chạy đến chỗ cậu bé mà không do dự. Nhưng giờ cậu không thể làm thế được nữa. Nhìn thấy nó, cậu ngay lập tức nhớ lại những gì đã xảy ra. Sora chắc chắn đã báo cho Academia về Yuzu. Nếu không phải vì nó, Yuzu đã không bị bắt đi.
"Yuya...!?"
Sora bước lại gần Yuya, rồi chớp mắt khi nhận ra bạn của cậu đang nhìn cậu chằm chằm. Cậu nhanh chóng hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng cùng lúc đó, cậu lại không muốn tin. Những cảm xúc hỗn loạn và không thể giải thích khiến cậu thấy nghẹt thở.
"Đừng chạm vào ta với bàn tay dơ bẩn đó, tên Academia khốn kiếp kia!"
Yuya hét lên và thô bạo gạt tay Sora ra ngay khi cậu bé cố nắm tay cậu như thói quen. Cậu giận dữ nhìn chằm chằm Sora, cứ như đang muốn thiêu đốt cậu bé với đôi mắt của mình vậy.
Sora toát mồ hôi hột, lắp bắp:
"Đ-Đợi chút đã. Ng-Nghe em nói đã, Yuya. Không phải như anh nghĩ đâu."
"Ta không có gì để nói với ngươi cả. Biến khỏi mắt ta ngay!"
Yuya đáp trả, không muốn cho Sora cơ hội nào để giải thích. Cậu ghét nó, nhưng cậu thậm chí còn ghét bản thân mình hơn khi phớt lờ lời khuyên của Dennis và để Sora ở quá gần họ. Yuzu bị bắt đi cũng có lỗi của cậu. Giá như cậu kiên quyết hơn...
~Flashback~
Dennis nheo mắt lại nhìn cậu bé đang chơi đùa cùng Yuya và Yuzu trong You Show Duel School. Nhìn thoáng qua, đó chỉ là một đứa trẻ bình thường. Tuy nhiên...
"Này, Dennis," Yuzu vẫy tay, "nhanh lên và đến đây chơi với tụi em đi."
Dennis lắc đầu. Anh nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt và bắt đầu chơi cùng họ. Anh không biết Sora đang làm gì trong thứ nguyên này, nhưng có lẽ tạm thời cậu ta sẽ không tổn thương họ. Cứ điều tra thêm chút đã.
Yuzu mỉm cười và thực hiện vài màn nhào lộn, thứ cô vẫn hay làm để chuẩn bị cho những trận Action Duel, nhưng rồi cô đột ngột mất thăng bằng. May mắn là trước khi cô chạm đất, Dennis đã bắt được cô và giúp cô đứng vững trở lại.
"Cảm ơn anh, Dennis."
Yuzu ngại ngùng nói. Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Shuzo suýt nữa đã nổi điên. Ông không muốn ai chạm vào đứa con gái yêu quý của mình. Nếu Ayu và những đứa trẻ khác không cản ông lại kịp lúc, chắc ông đã chạy đến đấm Dennis rồi.
"Không có gì."
Dennis mỉm cười, rồi ghé tai Yuzu thầm thì trước khi Yuya và Sora chạy đến chỗ họ:
"Tôi cần phải nói chuyện với cậu và Yuya về Sora. Quan trọng lắm đấy. Đừng để thằng bé biết."
Yuzu bối rối nhìn Dennis, nhưng anh đã kịp lấy lại nét mặt vui vẻ. Cô nhìn chằm chằm từ đằng sau khi anh chơi với Sora như thể chẳng có chuyện gì. Đôi khi cô không thể hiểu được anh. Từ khi gặp nhau, anh đã kể cho họ rất nhiều, về cái anh đã làm trong thứ nguyên Synchro, về Rin - cô gái có khuôn mặt giống như cô, về lý do anh đến thứ nguyên này, và cách anh đang cố gắng để chuộc lỗi. Cô từng nghĩ rằng đó chỉ là một câu chuyện tưởng tượng của Dennis, vì cô không thể liên kết anh với người đã bật đèn xanh cho cuộc chiến tranh khủng khiếp trong thứ nguyên Synchro. Nhưng anh càng ở lâu với họ, họ càng tin vào câu chuyện của anh hơn và càng ghét Academia hơn. Cái địa ngục tàn nhẫn ấy đã ép anh phải làm điều mà anh không hề muốn làm.
Sau một lúc.
"Thế anh muốn nói gì vậy?" Yuzu nhíu mày hỏi khi cuối cùng cô, Yuya và Dennis cũng có thể nói chuyện riêng tư.
Dennis đưa mắt nhìn xung quanh một lượt để đảm bảo rằng không có ai khác nghe thấy họ, rồi trả lời:
"Cậu bé Sora đó... đến từ Academia."
"Hả!?"
Yuya và Yuzu hét lên. Nhưng ngay lập tức, họ cùng bịt miệng mình lại, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng.
Dennis thở dài, đưa mắt nhìn Sora và những đứa trẻ đang bao vây cậu bé. Chúng muốn Sora dạy chúng triệu hồi Dung hợp.
"Tôi biết chuyện này với hai đứa là rất khó tin, nhưng Sora thật sự là người của Academia. Trong khóa huấn luyện mà thằng bé tham gia, nó là người duy nhất sống sót, và khi đó nó mới chỉ mười một tuổi. Lúc ấy, tôi đang theo một khóa bí mật để chuẩn bị cho cuộc chiến tranh trong thứ nguyên Synchro, thế nên Sora đã không nhận ra tôi - hay ít ra đó là cái tôi đang hi vọng. Tôi chỉ biết về thằng bé qua dữ liệu mà Pro- à ý tôi là Akaba Reo đã đưa cho."
Dennis giải thích, cố giấu một tiếng thở dài. Thói quen luôn rất khó để chết, chẳng hạn như việc gọi người đàn ông đó là 'Professor'. Anh đã thề sẽ không bao giờ gọi anh ta như thế nữa, nhưng mà...
"Nhưng nếu vậy thì tại sao Sora lại ở đây?" Yuya thắc mắc. "Đừng bảo với tôi Academia sắp tấn công thứ nguyên này đấy?"
Dennis lắc đầu:
"Tôi không dám chắc. Khi rời khỏi Academia, tôi không hề nghe thấy tin tức gì về việc tấn công một thứ nguyên nào khác. Nhưng ai biết ông ta đang nghĩ gì. Có thể Sora chỉ đang do thám. Dù gì đi nữa, đừng để thằng bé biết chuyện chúng ta đang hợp tác với Reiji trong kế hoạch Lancers Selection. Nếu Reo biết về nó, mọi thứ sẽ rất tệ. Và nếu có thể, đừng giữ cậu ta ở gần bên mình."
Yuya liếc nhìn Sora, rồi gật đầu:
"Đừng lo, Dennis. Nếu là chuyện liên quan đến Academia, tôi tuyệt đối sẽ không bất cẩn đâu. Nhưng về việc tách thằng bé ra thì... tôi nghĩ là hơi khó đấy. Nó đã là học viên của You Show, nên chẳng có lý do gì ngăn cản nó đến gần chúng ta cả. Chỉ có thể cẩn trọng quan sát thôi."
Dennis chỉ có thể gật đầu. Cũng chẳng có cách nào khác, nếu đột ngột đuổi Sora đi, tất yếu sẽ khiến cậu ta cảm thấy nghi ngờ.
Yuya liếc nhìn sang Yuzu, rồi cười nhạt. Cậu từng là một đứa trẻ ngây thơ, nhưng từ khi biết cái mà Reiji và bố đang làm, cậu đã thay đổi. Trong khi cậu vẫn cố gắng cư xử bình thường trước mặt mẹ, ba của Yuzu và đám trẻ, cậu biết có những thứ không thể quay lại như trước kia được nữa.
~End Flashback~
"Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi!"
Yuya hét lên rồi quay lưng bỏ đi, không hề quay lại nhìn Sora dù chỉ một lần. Cậu bé tóc xanh lơ dõi nhìn theo bóng cậu, rồi liếc xuống Duel Disk mà mình vẫn đang đeo trên cánh tay trái. Thật đau đớn. Cậu không thể chịu nổi cách cư xử đó. Cậu không thể chịu nổi cái ánh mắt lạnh lùng đó.
Sora chạm vào Duel Disk để dịch chuyển bản thân mình về lại Academia. Nói cho cùng, cậu chẳng còn gì để làm ở đây nữa.
Hoặc có lẽ vì cậu muốn gặp Yuzu.
Hoặc cũng có thể vì cậu muốn cứu Yuzu.
Cậu không biết.
Thật hài hước. Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy không thoải mái sau khi đã kết thúc nhiệm vụ một cách hoàn hảo.
(TBC)
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store