Aob Lau Roi Moi Khoc Bac Chien
"Hoá ra sau những đau lòng, người mình thương nhất vẫn không thương mình."
Không giống như Cố Nguỵ phân hoá muộn, từ năm mười ba Tiêu Chiến đã biết mình là một Omega. Bởi vì sống cùng một khu, từ khi học mẫu giáo ba người đã vô cùng thân thiết. Nhưng không biết từ lúc nào, Nguỵ Nhược Lai cảm thấy tình cảm của gã nghiêng về phía Cố Nguỵ nhiều hơn, gã cảm thấy những gì gã dành cho y không còn thuần khiết giữa bạn bè với nhau nữa. Khi ấy cứ nghĩ phải giấu thứ tình cảm này đi, bởi vì Nguỵ Nhược Lai biết kiểu người như Cố Nguỵ lúc đó chẳng biết thế nào là thích một người. Đợi đến một lúc nào đó, khi Cố Nguỵ đã đủ trưởng thành để hiểu rõ cái gì là yêu, gã chắc chắn sẽ nói rõ tâm ý của mình cho y biết.Kể từ lúc đó tam giác tình bạn của ba người đã bắt đầu lệch đi, chỉ có Nguỵ Nhược Lai nghĩ mình đã nguỵ trang thật giỏi.Lúc ba người lên mười lăm, vào khoảng đầu năm mới, ba của Cố Nguỵ ngoại tình, sau đó là ba mẹ y ly hôn. Chuyện này đối với Cố Nguỵ tựa như cú sốc đầu đời vậy, y gọi Nguỵ Nhược Lai và Tiêu Chiến ra một quán rượu ven đường, chính mình uống đến say mèm, ôm lấy Nguỵ Nhược Lai mà khóc nháo, cực kỳ uỷ khuất. Đến hơn 11 giờ, Cố Nguỵ được Nguỵ Nhược Lai và Tiêu Chiến dìu vào trong xe taxi, lúc đó thật sự gã chỉ lo lắng cho Cố Nguỵ, không nói hai lời liền ngồi vào bên cạnh, y nửa tỉnh nửa say tựa đầu lên vai gã, nước mắt còn chưa khô.Nhìn thấy người mình thầm thương trộm nhớ đau lòng, Nguỵ Nhược Lai chẳng còn quan tâm đến thứ gì nữa. Gã để lại một Omega chưa thành niên như Tiêu Chiến một mình trước quán rượu vào đêm muộn, một lòng muốn mang Cố Nguỵ trở về.Cuối cùng Cố Nguỵ thì bình an ngủ một giấc đến sáng ở nhà gã, nhưng Tiêu Chiến lại phải trải qua một đêm kinh hoàng.Thời điểm đó không dễ gọi xe, Tiêu Chiến đứng đợi tổng đài viên điều hướng, chiếc taxi gần nhất cũng phải mất gần hai mươi phút mới có thể đến đón. Quán rượu này là ông chủ bày ra trên vỉa hè, tự kinh doanh buôn bán, cũng không quản người là dạng gì, chỉ cần đến là khách. Có mấy tên côn đồ ngồi trong quán, thấy Tiêu Chiến đứng đó một mình liền nảy sinh suy nghĩ đồi bại, bắt đầu đi đến vây lấy cậu trêu chọc. Lúc bị bọn chúng tha đi vào hẻm tối, Tiêu Chiến đã gọi cho Nguỵ Nhược Lai rất nhiều lần. Nhưng lúc đó gã bận chăm sóc Cố Nguỵ đương say đến bất tỉnh nhân sự, nào còn tâm trí nhìn đến di động.Mấy tên côn đồ cũng đã say, Tiêu Chiến nhân lúc đó mà gọi điện thoại. Đầu dây bên kia không hề được kết nối, cậu cũng hiểu hiện tại Nguỵ Nhược Lai có lẽ không thể bỏ mặc Cố Nguỵ mà chạy đến cứu cậu. Trái tim Tiêu Chiến co rút, lúc đó có lẽ cậu cũng đã chết tâm.Rốt cuộc chỉ có tự mình cứu lấy mình, trước khi bị bọn đồ ném vỡ điện thoại, Tiêu Chiến đã quay số gọi cho cảnh sát. Đợi đến khi cảnh sát đến nơi cũng đã muộn, không ai biết lúc đó Tiêu Chiến đã trải qua chuyện gì, ai hỏi cậu cũng im thin thít không nói. Trên người tràn đầy vết thương do bị đánh đập, quần áo bị xé rách, tuyến thể bị tổn thương rất nghiêm trọng.Lúc cảnh sát đến chỉ thấy Tiêu Chiến nằm trong vũng máu, thoi thóp sắp chết.Mấy tên côn đồ đã sợ tái mặt, bỏ chạy mất tâm từ lúc nào.Mãi đến khi có kết quả kiểm tra của bệnh viện và cảnh sát lấy lời khai xong mọi người mới biết được một chút, vì để tránh bị cưỡng hiếp Tiêu Chiến đã dùng mảnh chai vỡ cắt nát tuyến thể của chính mình. Nguỵ Nhược Lai còn nhớ một khoảng thời rất lâu sau đó Tiêu Chiến rất sợ hãi khi phải đối mặt với Alpha, kể cả gã cũng bị cậu lãng tránh. Dẫu hiện tại trình độ y tế đã phát triển vượt bậc, nhưng một khi tuyến thể đã bị cắt nát, dù có vá víu thế nào cũng không thể trở lại bình thường.Phía sau gáy cổ của Tiêu Chiến có một vết sẹo ngoằn ngoè xấu xí, chứng minh cậu là một Omega có tuyến thể bị tổn thương.Không có kỳ phát tình, không có mùi hương.Dần dà Nguỵ Nhược Lai cũng thật sự coi Tiêu Chiến giống như một beta mà đối đãi.Mãi đến hôm nay khi trông thấy đối phương xoa mũi vì ngửi thấy mùi hương trộn lẫn của Alpha, gã mới nhớ ra Tiêu Chiến cũng là một Omega, hiện tại còn có người muốn theo đuổi.Chuyện Vương Nhất Bác muốn theo đuổi Tiêu Chiến không phải là lần đầu, cậu học ban mỹ thuật, hắn học ban âm nhạc, đi ra đi vào cùng một khu phòng học nên chạm mặt nhau rất nhiều lần. Lúc Vương Nhất Bác biết được Omega ít nói kia quen biết bạn cùng phòng ký túc xá của mình, hắn đã hét lên sung sướng, muốn Nguỵ Nhược Lai làm cầu cho hắn đi.Khi ấy Nguỵ Nhược Lai tuy không đem chuyện của Tiêu Chiến kể rõ với Vương Nhất Bác, chỉ nói cậu là một Omega không hoàn chỉnh, nếu thật sự muốn tiến tới hắn cần phải suy nghĩ cho thật kỹ.Nhớ lúc đó Vương Nhất Bác còn khí thế hừng hực kết bạn weibo với Tiêu Chiến, kết quả đối phương không trả lời, hắn chỉ hận không thể đến ép buộc cậu đồng ý.Bẵng đi một thời gian, cuối cùng đến hôm nay Vương Nhất Bác cũng nhịn không được nữa, gia đình hắn ba đời làm việc trong hắc đạo, tính tình thẳng thắng đã ăn sâu vào máu. Thích chính là thích, không có tại bị, không có nhưng mà gì sất.Bằng cách này hay cách khác, mọi chuyện đều sẽ có cách giải quyết.Nhưng nếu bỏ lỡ sẽ hối hận cả đời.Nằm lại trên giường, Nguỵ Nhược Lai mở điện thoại lên vô tình thấy được icon mặt cười của Vương Nhất Bác, cảm thấy như sắp mất đi thứ gì đó rất quan trọng, nhưng lại không biết được chính xác đó là thứ gì.Sở dĩ Nguỵ Nhược Lai và Tiêu Chiến nấn ná ở lại ký túc xá là bởi vì Cố Nguỵ. Từ lúc ba mẹ ly hôn y đã ở lại ký túc xá dài hạn, thông thường vào kỳ nghỉ ngắn sẽ đến nhà một trong hai người ở tạm mấy ngày, cả ba cùng nhau tìm cái gì đó để chơi, cũng coi như là trải qua vui vẻ. Còn kỳ nghỉ dài thì chỉ có thể ở lại ký túc xá, thỉnh thoảng hai người họ sẽ hẹn y ra ngoài đi chơi, sau đó đăng ký vài lớp học ngoại khoá hoặc kỹ năng sống.Kỳ nghỉ hè năm nay lại không giống, Cố Nguỵ hiện tại đã có thêm một người bạn trai.Buổi tối lúc Cố Nguỵ cùng Trần Vũ ra ngoài xem phim, Tiêu Chiến nằm một mình trong phòng ký túc xá chán đến phát ngốc. Cậu quyết định ngày mai sẽ trở về nhà, dù sao đã có Trần Vũ ở bên, chắc chắn kỳ nghỉ hè này Cố Nguỵ sẽ không buồn chán.Nghĩ nghĩ, Tiêu Chiến mở wechat nhắn cho Nguỵ Nhược Lai một tin, hỏi gã ngày mai có muốn cùng nhau trở về hay không. Rất nhanh đã nhận được phản hồi, nhưng nội dung lại không phải là trả lời cậu.Nguỵ N. Lai : Đang đánh game, chờ.Tiêu Tiêu : Ừm.Tầm mười phút sau, lúc Tiêu Chiến đã thu xếp xong dụng cụ cần thiết vào balo, Nguỵ Nhược Lai mới trả lời cậu.Nguỵ N. Lai : Tối mai có hẹn với mấy người bạn, cậu về trước đi.Tiêu Tiêu : Ừm.Nguỵ N. Lai : Đang làm gì đấy?Tiêu Tiêu : Chẳng làm gì cả, chỉ là đang nhắn tin với cậu.Nguỵ N. Lai : Có muốn chơi game không? Nguỵ N. Lai : Còn thiếu một người.Tiêu Tiêu : Vậy để tớ online.Vừa online, Tiêu Chiến đã nhận được lời mời tổ đội. Cậu chơi game không giỏi, trước đây là do Nguỵ Nhược Lai thường xuyên đi cà phê nét chơi game thâu đêm, nên cậu cũng muốn chơi thử một chút. Sau đó nếu gã có thời gian rảnh rỗi, sẽ dắt theo cậu cùng Cố Nguỵ đi ăn gà.Vương Nhất Bác đang ngồi ở cà phê net cùng Nguỵ Nhược Lai, lúc Tiêu Chiến vừa vào đội hắn đã cười như dại.Thời điểm Vương Nhất Bác đang chọn map thì mic tổ đội nhấp nháy, sau đó chính là giọng Tiêu Chiến dịu ngọt vang lên bên tai.Tiểu Thố rất chiến : Đang chơi trên laptop, mạng trường rất yếu.W 404 : Hay em ra đây chơi cùng bọn anh đi.Tiểu Thố rất chiến : Không được, em chỉ chơi vài ván mà thôi.Thật ra Tiêu Chiến cũng rất muốn thử một ngồi cà phê net cả đêm một lần, nhưng chỗ đó có rất nhiều Alpha, mùi vị rất khó ngửi. Từ sau khi xảy ra chuyện kia, tâm lý của Tiêu Chiến bài xích tin tức tố rất nặng, nhất là của Alpha. Phải trải qua nhiều lần điều trị tâm lý mới có thể trở lại cuộc sống bình thường, chỉ là không thể nào khỏi hẳn.Mấy năm gần đây ngoài tin tức tố của Nguỵ Nhược Lai ra Tiêu Chiến hầu như không tiếp xúc gần với tin tức tố của bất kỳ Alpha nào. Dĩ nhiên cậu cũng bài xích tin tức tố của gã, mùi rượu Tequila vừa nồng vừa chát, rất có tính xâm lược.Nhớ trước kia có lần Nguỵ Nhược Lai rơi vào kỳ mẫn cảm của Alpha, cả người như nhấn chìm trong bể rượu, Tiêu Chiến lúc đó chỉ đứng ở trước cổng nhà gã vô tình ngửi thấy, da đầu liền run lên, bỏ chạy.Hơn ai hết, Tiêu Chiến hiểu rõ thứ tình cảm này không có kết quả gì, nhưng vẫn nhịn không được mà nâng niu.Chơi được hai ván, Tiêu Chiến cảm thấy có chút đói. Bữa chiều cậu chỉ ăn một ly mỳ, có lẽ bởi vì nghe thấy tiếng mic của W 404 đang ăn gì đó, đột nhiên cậu cũng muốn ăn.Tiểu Thố rất chiến : Hai người đang ăn cái gì sao?Nguỵ Lai Nguỵ Lai : Đang ăn mỳ, cậu đói à?Tiểu Thố rất chiến : Ừm ...Tiểu Thố rất chiến : Có chút đói, nhưng không muốn ăn mỳ, bữa chiều đã ăn mỳ rồi.W 404 : Tại sao lại ăn mỳ?Tiểu Thố rất chiến : Buổi chiều A Nguỵ đi xem phim, định chờ cậu ấy trở về cùng nhau đi ăn nhưng không thấy, lười biếng nên úp ly mỳ ăn tạm.W 404 : Ừm.Giải quyết nhanh tô mỳ của mình, Vương Nhất Bác bảo hai người chơi trước một ván, hắn đi ra ngoài có việc một lúc sẽ quay lại.Phía sau trường là dãy cà phê net cùng một vài quán ăn vặt, hiện tại mới hơn 10 giờ, vẫn còn mở bán. Có lần Vương Nhất Bác đã hỏi qua Nguỵ Nhược Lai về sở thích của Tiêu Chiến, mặc dù lúc đó chỉ được trả lời qua loa nhưng hắn vẫn nhớ kỹ.Order một ly trà dâu, douple dâu. Lại mua thêm một cái bánh bao nóng cùng mấy xâu cá viên.Tiệm cà phê net cách trường không xa, Vương Nhất Bác là đi bộ đến, lúc này sợ Tiêu Chiến đợi lâu, hắn liền đẩy nhanh cước bộ, ba bước thành hai đi như chạy đến ký túc xá Omega.Cuối cùng lại nghĩ bản thân quá đường đột sẽ làm Tiêu Chiến sợ hãi, Vương Nhất Bác ở dưới không dám đưa lên, phải nhờ Nguỵ Nhược Lai nói Tiêu Chiến xuống lầu một chuyến.Không nghĩ tới khả năng tán tỉnh của Vương Nhất Bác lại đạt đến trình độ này, Nguỵ Nhược Lai thật sự mở mang tầm mắt. Gã vừa nói Tiêu Chiến đi xuống lầu, vừa bàng hoàng trả lời hắn."Ôi cái đệt!!!!""Gì?" "Mày thật lòng à?" "Một phần đồ ăn vặt mà thôi, cái gì thật lòng với không thật lòng chứ.""Lại còn chối, tán tỉnh Omega thôi mà ngại cái gì chứ?""Không phải là tán tỉnh, chỉ là không muốn em ấy phải đói bụng." Nghe được đáp án này của Vương Nhất Bác, thật ra Nguỵ Nhược Lai đã cảm thấy rất sửng sốt. Gã dường như đã nhận ra tên bạn cùng phòng của mình lần này là thật lòng, cảm giác mất mát một lần nữa xuất hiện, lần này còn vô cùng rõ rệt.Còn tiếp.
Không giống như Cố Nguỵ phân hoá muộn, từ năm mười ba Tiêu Chiến đã biết mình là một Omega. Bởi vì sống cùng một khu, từ khi học mẫu giáo ba người đã vô cùng thân thiết. Nhưng không biết từ lúc nào, Nguỵ Nhược Lai cảm thấy tình cảm của gã nghiêng về phía Cố Nguỵ nhiều hơn, gã cảm thấy những gì gã dành cho y không còn thuần khiết giữa bạn bè với nhau nữa. Khi ấy cứ nghĩ phải giấu thứ tình cảm này đi, bởi vì Nguỵ Nhược Lai biết kiểu người như Cố Nguỵ lúc đó chẳng biết thế nào là thích một người. Đợi đến một lúc nào đó, khi Cố Nguỵ đã đủ trưởng thành để hiểu rõ cái gì là yêu, gã chắc chắn sẽ nói rõ tâm ý của mình cho y biết.Kể từ lúc đó tam giác tình bạn của ba người đã bắt đầu lệch đi, chỉ có Nguỵ Nhược Lai nghĩ mình đã nguỵ trang thật giỏi.Lúc ba người lên mười lăm, vào khoảng đầu năm mới, ba của Cố Nguỵ ngoại tình, sau đó là ba mẹ y ly hôn. Chuyện này đối với Cố Nguỵ tựa như cú sốc đầu đời vậy, y gọi Nguỵ Nhược Lai và Tiêu Chiến ra một quán rượu ven đường, chính mình uống đến say mèm, ôm lấy Nguỵ Nhược Lai mà khóc nháo, cực kỳ uỷ khuất. Đến hơn 11 giờ, Cố Nguỵ được Nguỵ Nhược Lai và Tiêu Chiến dìu vào trong xe taxi, lúc đó thật sự gã chỉ lo lắng cho Cố Nguỵ, không nói hai lời liền ngồi vào bên cạnh, y nửa tỉnh nửa say tựa đầu lên vai gã, nước mắt còn chưa khô.Nhìn thấy người mình thầm thương trộm nhớ đau lòng, Nguỵ Nhược Lai chẳng còn quan tâm đến thứ gì nữa. Gã để lại một Omega chưa thành niên như Tiêu Chiến một mình trước quán rượu vào đêm muộn, một lòng muốn mang Cố Nguỵ trở về.Cuối cùng Cố Nguỵ thì bình an ngủ một giấc đến sáng ở nhà gã, nhưng Tiêu Chiến lại phải trải qua một đêm kinh hoàng.Thời điểm đó không dễ gọi xe, Tiêu Chiến đứng đợi tổng đài viên điều hướng, chiếc taxi gần nhất cũng phải mất gần hai mươi phút mới có thể đến đón. Quán rượu này là ông chủ bày ra trên vỉa hè, tự kinh doanh buôn bán, cũng không quản người là dạng gì, chỉ cần đến là khách. Có mấy tên côn đồ ngồi trong quán, thấy Tiêu Chiến đứng đó một mình liền nảy sinh suy nghĩ đồi bại, bắt đầu đi đến vây lấy cậu trêu chọc. Lúc bị bọn chúng tha đi vào hẻm tối, Tiêu Chiến đã gọi cho Nguỵ Nhược Lai rất nhiều lần. Nhưng lúc đó gã bận chăm sóc Cố Nguỵ đương say đến bất tỉnh nhân sự, nào còn tâm trí nhìn đến di động.Mấy tên côn đồ cũng đã say, Tiêu Chiến nhân lúc đó mà gọi điện thoại. Đầu dây bên kia không hề được kết nối, cậu cũng hiểu hiện tại Nguỵ Nhược Lai có lẽ không thể bỏ mặc Cố Nguỵ mà chạy đến cứu cậu. Trái tim Tiêu Chiến co rút, lúc đó có lẽ cậu cũng đã chết tâm.Rốt cuộc chỉ có tự mình cứu lấy mình, trước khi bị bọn đồ ném vỡ điện thoại, Tiêu Chiến đã quay số gọi cho cảnh sát. Đợi đến khi cảnh sát đến nơi cũng đã muộn, không ai biết lúc đó Tiêu Chiến đã trải qua chuyện gì, ai hỏi cậu cũng im thin thít không nói. Trên người tràn đầy vết thương do bị đánh đập, quần áo bị xé rách, tuyến thể bị tổn thương rất nghiêm trọng.Lúc cảnh sát đến chỉ thấy Tiêu Chiến nằm trong vũng máu, thoi thóp sắp chết.Mấy tên côn đồ đã sợ tái mặt, bỏ chạy mất tâm từ lúc nào.Mãi đến khi có kết quả kiểm tra của bệnh viện và cảnh sát lấy lời khai xong mọi người mới biết được một chút, vì để tránh bị cưỡng hiếp Tiêu Chiến đã dùng mảnh chai vỡ cắt nát tuyến thể của chính mình. Nguỵ Nhược Lai còn nhớ một khoảng thời rất lâu sau đó Tiêu Chiến rất sợ hãi khi phải đối mặt với Alpha, kể cả gã cũng bị cậu lãng tránh. Dẫu hiện tại trình độ y tế đã phát triển vượt bậc, nhưng một khi tuyến thể đã bị cắt nát, dù có vá víu thế nào cũng không thể trở lại bình thường.Phía sau gáy cổ của Tiêu Chiến có một vết sẹo ngoằn ngoè xấu xí, chứng minh cậu là một Omega có tuyến thể bị tổn thương.Không có kỳ phát tình, không có mùi hương.Dần dà Nguỵ Nhược Lai cũng thật sự coi Tiêu Chiến giống như một beta mà đối đãi.Mãi đến hôm nay khi trông thấy đối phương xoa mũi vì ngửi thấy mùi hương trộn lẫn của Alpha, gã mới nhớ ra Tiêu Chiến cũng là một Omega, hiện tại còn có người muốn theo đuổi.Chuyện Vương Nhất Bác muốn theo đuổi Tiêu Chiến không phải là lần đầu, cậu học ban mỹ thuật, hắn học ban âm nhạc, đi ra đi vào cùng một khu phòng học nên chạm mặt nhau rất nhiều lần. Lúc Vương Nhất Bác biết được Omega ít nói kia quen biết bạn cùng phòng ký túc xá của mình, hắn đã hét lên sung sướng, muốn Nguỵ Nhược Lai làm cầu cho hắn đi.Khi ấy Nguỵ Nhược Lai tuy không đem chuyện của Tiêu Chiến kể rõ với Vương Nhất Bác, chỉ nói cậu là một Omega không hoàn chỉnh, nếu thật sự muốn tiến tới hắn cần phải suy nghĩ cho thật kỹ.Nhớ lúc đó Vương Nhất Bác còn khí thế hừng hực kết bạn weibo với Tiêu Chiến, kết quả đối phương không trả lời, hắn chỉ hận không thể đến ép buộc cậu đồng ý.Bẵng đi một thời gian, cuối cùng đến hôm nay Vương Nhất Bác cũng nhịn không được nữa, gia đình hắn ba đời làm việc trong hắc đạo, tính tình thẳng thắng đã ăn sâu vào máu. Thích chính là thích, không có tại bị, không có nhưng mà gì sất.Bằng cách này hay cách khác, mọi chuyện đều sẽ có cách giải quyết.Nhưng nếu bỏ lỡ sẽ hối hận cả đời.Nằm lại trên giường, Nguỵ Nhược Lai mở điện thoại lên vô tình thấy được icon mặt cười của Vương Nhất Bác, cảm thấy như sắp mất đi thứ gì đó rất quan trọng, nhưng lại không biết được chính xác đó là thứ gì.Sở dĩ Nguỵ Nhược Lai và Tiêu Chiến nấn ná ở lại ký túc xá là bởi vì Cố Nguỵ. Từ lúc ba mẹ ly hôn y đã ở lại ký túc xá dài hạn, thông thường vào kỳ nghỉ ngắn sẽ đến nhà một trong hai người ở tạm mấy ngày, cả ba cùng nhau tìm cái gì đó để chơi, cũng coi như là trải qua vui vẻ. Còn kỳ nghỉ dài thì chỉ có thể ở lại ký túc xá, thỉnh thoảng hai người họ sẽ hẹn y ra ngoài đi chơi, sau đó đăng ký vài lớp học ngoại khoá hoặc kỹ năng sống.Kỳ nghỉ hè năm nay lại không giống, Cố Nguỵ hiện tại đã có thêm một người bạn trai.Buổi tối lúc Cố Nguỵ cùng Trần Vũ ra ngoài xem phim, Tiêu Chiến nằm một mình trong phòng ký túc xá chán đến phát ngốc. Cậu quyết định ngày mai sẽ trở về nhà, dù sao đã có Trần Vũ ở bên, chắc chắn kỳ nghỉ hè này Cố Nguỵ sẽ không buồn chán.Nghĩ nghĩ, Tiêu Chiến mở wechat nhắn cho Nguỵ Nhược Lai một tin, hỏi gã ngày mai có muốn cùng nhau trở về hay không. Rất nhanh đã nhận được phản hồi, nhưng nội dung lại không phải là trả lời cậu.Nguỵ N. Lai : Đang đánh game, chờ.Tiêu Tiêu : Ừm.Tầm mười phút sau, lúc Tiêu Chiến đã thu xếp xong dụng cụ cần thiết vào balo, Nguỵ Nhược Lai mới trả lời cậu.Nguỵ N. Lai : Tối mai có hẹn với mấy người bạn, cậu về trước đi.Tiêu Tiêu : Ừm.Nguỵ N. Lai : Đang làm gì đấy?Tiêu Tiêu : Chẳng làm gì cả, chỉ là đang nhắn tin với cậu.Nguỵ N. Lai : Có muốn chơi game không? Nguỵ N. Lai : Còn thiếu một người.Tiêu Tiêu : Vậy để tớ online.Vừa online, Tiêu Chiến đã nhận được lời mời tổ đội. Cậu chơi game không giỏi, trước đây là do Nguỵ Nhược Lai thường xuyên đi cà phê nét chơi game thâu đêm, nên cậu cũng muốn chơi thử một chút. Sau đó nếu gã có thời gian rảnh rỗi, sẽ dắt theo cậu cùng Cố Nguỵ đi ăn gà.Vương Nhất Bác đang ngồi ở cà phê net cùng Nguỵ Nhược Lai, lúc Tiêu Chiến vừa vào đội hắn đã cười như dại.Thời điểm Vương Nhất Bác đang chọn map thì mic tổ đội nhấp nháy, sau đó chính là giọng Tiêu Chiến dịu ngọt vang lên bên tai.Tiểu Thố rất chiến : Đang chơi trên laptop, mạng trường rất yếu.W 404 : Hay em ra đây chơi cùng bọn anh đi.Tiểu Thố rất chiến : Không được, em chỉ chơi vài ván mà thôi.Thật ra Tiêu Chiến cũng rất muốn thử một ngồi cà phê net cả đêm một lần, nhưng chỗ đó có rất nhiều Alpha, mùi vị rất khó ngửi. Từ sau khi xảy ra chuyện kia, tâm lý của Tiêu Chiến bài xích tin tức tố rất nặng, nhất là của Alpha. Phải trải qua nhiều lần điều trị tâm lý mới có thể trở lại cuộc sống bình thường, chỉ là không thể nào khỏi hẳn.Mấy năm gần đây ngoài tin tức tố của Nguỵ Nhược Lai ra Tiêu Chiến hầu như không tiếp xúc gần với tin tức tố của bất kỳ Alpha nào. Dĩ nhiên cậu cũng bài xích tin tức tố của gã, mùi rượu Tequila vừa nồng vừa chát, rất có tính xâm lược.Nhớ trước kia có lần Nguỵ Nhược Lai rơi vào kỳ mẫn cảm của Alpha, cả người như nhấn chìm trong bể rượu, Tiêu Chiến lúc đó chỉ đứng ở trước cổng nhà gã vô tình ngửi thấy, da đầu liền run lên, bỏ chạy.Hơn ai hết, Tiêu Chiến hiểu rõ thứ tình cảm này không có kết quả gì, nhưng vẫn nhịn không được mà nâng niu.Chơi được hai ván, Tiêu Chiến cảm thấy có chút đói. Bữa chiều cậu chỉ ăn một ly mỳ, có lẽ bởi vì nghe thấy tiếng mic của W 404 đang ăn gì đó, đột nhiên cậu cũng muốn ăn.Tiểu Thố rất chiến : Hai người đang ăn cái gì sao?Nguỵ Lai Nguỵ Lai : Đang ăn mỳ, cậu đói à?Tiểu Thố rất chiến : Ừm ...Tiểu Thố rất chiến : Có chút đói, nhưng không muốn ăn mỳ, bữa chiều đã ăn mỳ rồi.W 404 : Tại sao lại ăn mỳ?Tiểu Thố rất chiến : Buổi chiều A Nguỵ đi xem phim, định chờ cậu ấy trở về cùng nhau đi ăn nhưng không thấy, lười biếng nên úp ly mỳ ăn tạm.W 404 : Ừm.Giải quyết nhanh tô mỳ của mình, Vương Nhất Bác bảo hai người chơi trước một ván, hắn đi ra ngoài có việc một lúc sẽ quay lại.Phía sau trường là dãy cà phê net cùng một vài quán ăn vặt, hiện tại mới hơn 10 giờ, vẫn còn mở bán. Có lần Vương Nhất Bác đã hỏi qua Nguỵ Nhược Lai về sở thích của Tiêu Chiến, mặc dù lúc đó chỉ được trả lời qua loa nhưng hắn vẫn nhớ kỹ.Order một ly trà dâu, douple dâu. Lại mua thêm một cái bánh bao nóng cùng mấy xâu cá viên.Tiệm cà phê net cách trường không xa, Vương Nhất Bác là đi bộ đến, lúc này sợ Tiêu Chiến đợi lâu, hắn liền đẩy nhanh cước bộ, ba bước thành hai đi như chạy đến ký túc xá Omega.Cuối cùng lại nghĩ bản thân quá đường đột sẽ làm Tiêu Chiến sợ hãi, Vương Nhất Bác ở dưới không dám đưa lên, phải nhờ Nguỵ Nhược Lai nói Tiêu Chiến xuống lầu một chuyến.Không nghĩ tới khả năng tán tỉnh của Vương Nhất Bác lại đạt đến trình độ này, Nguỵ Nhược Lai thật sự mở mang tầm mắt. Gã vừa nói Tiêu Chiến đi xuống lầu, vừa bàng hoàng trả lời hắn."Ôi cái đệt!!!!""Gì?" "Mày thật lòng à?" "Một phần đồ ăn vặt mà thôi, cái gì thật lòng với không thật lòng chứ.""Lại còn chối, tán tỉnh Omega thôi mà ngại cái gì chứ?""Không phải là tán tỉnh, chỉ là không muốn em ấy phải đói bụng." Nghe được đáp án này của Vương Nhất Bác, thật ra Nguỵ Nhược Lai đã cảm thấy rất sửng sốt. Gã dường như đã nhận ra tên bạn cùng phòng của mình lần này là thật lòng, cảm giác mất mát một lần nữa xuất hiện, lần này còn vô cùng rõ rệt.Còn tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store