Annyeongz Neu Suong Khong Tan Nang Co Ngoanh Lai Khong
Con đường từ trường về nhà Wonyoung lặng lẽ trôi dưới ánh trăng xanh nhạt như một dòng suối bạc. Đôi bóng của hai người in xuống mặt đất loang lổ ánh sáng, quấn lấy nhau, không rời.Wonyoung nắm tay Yujin rất chặt. Ngón tay nàng đan vào kẽ tay cô, từng ngón từng ngón như ghi nhớ lấy nhiệt độ ấm áp, từng đầu ngón tay mềm mại áp lên da thịt lạnh buốt của cô gái nhỏ, truyền cho cô một chút can đảm, một chút dịu dàng, và cả một chút ngốc nghếch cố chấp chỉ thuộc về riêng nàng.Yujin bước đi trong im lặng. Mỗi bước chân như tan vào nhịp tim thổn thức, mỗi nhịp thở phả ra làn khói mỏng như sương, bện vào bầu không khí giữa hai người thành một lớp tơ mỏng, dai dẳng và ngọt ngào.Không ai nói gì.Không cần nói gì.Chỉ cần nắm tay nhau, đi hết quãng đường đầy ngân hạnh và trăng bạc này, đã là đủ.—Khi cánh cửa lớn biệt thự nhà Wonyoung mở ra, một mùi hương quen thuộc ùa ra, dịu ngọt như mùi bánh nướng và gió mùa thu thổi qua vạt áo len.Wonyoung kéo Yujin vào trong, đóng cửa lại, rồi không để cô kịp phản ứng, đã tự nhiên dắt tay cô đi thẳng lên phòng mình.Bàn tay nàng mảnh mai nhưng chắc chắn. Từng ngón tay như khắc sâu vào da thịt Yujin, kéo cô ra khỏi bóng tối, dẫn cô đi qua hành lang phủ ánh trăng, qua những bức tường trắng ngà vương đầy dây thường xuân, qua những chiếc đèn tường hắt ra thứ ánh sáng ấm áp như một giấc mơ.Phòng của Wonyoung vẫn vậy — rộng lớn, tinh khôi, ngập tràn ánh sáng mềm mại, như thể mỗi góc tường đều ủ một đóa hoa vừa chớm nở.Yujin đứng ngây người nơi ngưỡng cửa, chưa kịp thả ba lô xuống, đã bị Wonyoung kéo mạnh vào lòng.Nàng ôm lấy eo cô, vùi mặt vào hõm cổ cô, tham lam hít lấy hương mồ hôi, hương nắng, hương Yujin còn vương lại sau trận bóng."Hôm nay mệt rồi," Wonyoung thì thầm, giọng nói mềm như cánh hoa chạm vào mang tai cô, "ngủ lại đây với mình nhé?"Yujin ngẩn người. Một nhịp tim lỡ nhịp.Rồi cô gật đầu. Không cần suy nghĩ.—Wonyoung khẽ ngước mắt lên, đôi hàng mi dài khẽ run nhẹ dưới ánh trăng mỏng manh đang xuyên qua khung cửa sổ mở hờ, vẽ lên gương mặt nàng những đường nét dịu dàng nhưng cũng vô cùng kiêu hãnh. Nàng im lặng nhìn Yujin, đôi mắt tựa như một hồ nước sâu thẳm trong đêm, vừa bí ẩn lại vừa mời gọi, như thể chỉ cần nhìn vào cũng khiến người ta không cách nào thoát ra được.Yujin đứng yên, trái tim đập từng nhịp rõ ràng trong lồng ngực, mỗi nhịp lại khiến cô càng thêm hồi hộp, càng thêm bất an. Đã từ rất lâu rồi, Yujin chưa từng cảm thấy mình lại bối rối như lúc này, giống như một người đang bước trên dây, chỉ một chút sơ suất thôi cũng sẽ khiến cô ngã xuống vực sâu không đáy. Nhưng ánh mắt của Wonyoung cứ lặng lẽ nhìn cô như vậy, khiến cô không thể quay đầu lại, càng không thể dừng bước."Mình... vào nhé?" Yujin nhỏ giọng hỏi, thanh âm nhẹ đến mức chính cô cũng phải giật mình, chỉ sợ âm thanh quá lớn sẽ phá vỡ mất bầu không khí dịu dàng nhưng căng thẳng đang bao trùm lấy cả hai người.Wonyoung không trả lời, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, một động tác rất nhỏ nhưng đủ khiến trái tim Yujin nổ tung trong lồng ngực. Nàng xoay người bước vào trong, mỗi bước chân nhẹ nhàng, thanh tao, như thể nàng đang bước trên những tầng mây trắng mịn. Yujin bước theo sau, lặng lẽ đóng cửa lại, tiếng cửa khép rất khẽ, nhỏ đến mức cả hai đều nghe thấy rõ tiếng thở của nhau.Căn phòng của Wonyoung bao phủ trong ánh trăng mờ nhạt, những tia sáng mỏng manh phủ lên giường ngủ, lên rèm cửa trắng mềm mại bay nhẹ trong gió đêm, khẽ lay động, tựa như làn sóng nhỏ đang nhẹ nhàng vuốt ve không gian yên tĩnh này.Wonyoung đứng cạnh giường, quay lưng lại phía Yujin, mái tóc đen dài xõa nhẹ trên vai, những sợi tóc mỏng manh được ánh trăng tô điểm, lấp lánh như hàng ngàn vì sao nhỏ bé.Yujin từ từ tiến lại gần, rất chậm rãi, mỗi bước chân đều như mang theo toàn bộ can đảm và tình cảm của cô. Khoảng cách giữa hai người ngày càng thu hẹp, cho đến khi Yujin chỉ còn cách Wonyoung một hơi thở.Cô dừng lại, lòng bàn tay hơi ẩm ướt vì căng thẳng, ngón tay cô run rẩy khi chạm nhẹ lên vai nàng.Wonyoung khẽ run lên, từ từ quay người đối diện với Yujin. Ánh mắt nàng nhìn sâu vào mắt cô, không còn chút ngại ngần nào nữa, mà thay vào đó là sự tin tưởng tuyệt đối, một lời mời gọi chân thành nhưng cũng rất đỗi dịu dàng.Đôi môi mềm mại của nàng hé mở, như đang chờ đợi một điều gì đó quan trọng nhất, một lời hứa hẹn không thể cất thành lời nhưng ai cũng hiểu rõ.Yujin nhẹ nhàng cúi đầu xuống, môi chạm vào môi nàng, dịu dàng và chậm rãi, từng nụ hôn nhỏ nhẹ rơi xuống, khởi đầu cho những điều tuyệt vời sắp tới.Đôi môi Yujin di chuyển từ môi Wonyoung, chậm rãi lướt dọc theo xương quai xanh thanh mảnh, để lại những dấu hôn như những cánh hoa nhỏ li ti.Bàn tay cô chậm rãi di chuyển, nhẹ nhàng lướt dọc theo tấm lưng mềm mại của nàng, từng cái vuốt ve đều như muốn ghi nhớ lấy mọi đường nét tuyệt đẹp của Wonyoung vào lòng bàn tay.Yujin đưa tay tháo từng chiếc cúc áo ngủ của Wonyoung, động tác nhẹ như lông vũ, như thể chỉ cần mạnh thêm một chút, nàng sẽ tan biến trong tay cô.Khi lớp áo mỏng rơi xuống, để lộ làn da trắng ngần ửng hồng dưới ánh trăng, Yujin gần như nín thở.Cô ngẩng đầu lên, ngắm nhìn vẻ đẹp trước mắt, ánh mắt tràn ngập yêu thương và si mê. Cô thì thầm, như thề nguyện: "Cậu... đẹp quá."Đôi môi Yujin một lần nữa hạ xuống, lần này là trên bờ vai trần của Wonyoung, từng cái chạm như lửa nhỏ châm lên da thịt nàng, từ từ thiêu đốt lý trí cả hai.Khi Yujin dịu dàng tháo nốt lớp áo lót cuối cùng, cơ thể trần trụi của Wonyoung hiện ra trong ánh trăng mơ màng, mềm mại, uyển chuyển, đẹp đến mức khiến người ta quên cả hô hấp.Yujin nhẹ nhàng cúi đầu, đặt lên bầu ngực mềm mại của nàng những nụ hôn vừa ngọt ngào vừa thành kính, đầu lưỡi khẽ liếm nhẹ, vờn quanh từng đường cong, từng cánh hoa mỏng manh, khiến Wonyoung rùng mình trong khoái cảm tê dại.Cô tiếp tục dọc theo cơ thể nàng, hôn lên vùng bụng mềm mại, để lại những vệt nước trong suốt, mỗi dấu hôn đều như đóng dấu sự chiếm hữu dịu dàng của riêng mình.Bàn tay Yujin dịu dàng lướt xuống, ngón tay linh hoạt như vẽ ra từng đường cong trên lớp váy mỏng còn sót lại, kéo nhẹ từng chút, từng chút một, cởi bỏ hết mọi rào cản cuối cùng giữa hai người.Tiếng rên rỉ khẽ bật ra từ đôi môi đỏ mọng của Wonyoung, nàng khẽ cong người, đôi tay siết chặt lấy ga giường, cơ thể mềm mại run rẩy trong từng đợt khoái cảm dịu dàng mà Yujin trao cho.Yujin tiếp tục chăm sóc nàng bằng tất cả sự dịu dàng và kiên nhẫn, đôi môi, đầu lưỡi, rồi đến những ngón tay, như một bản nhạc không lời chậm rãi dìu nàng lên đỉnh cao khoái lạc.Wonyoung như một cánh hoa bị ướt sương đêm, mềm mại, run rẩy, dưới từng cái chạm, từng cái hôn của Yujin. Mỗi nơi cô đi qua, đều để lại một vệt ửng hồng lấm tấm trên làn da trắng nõn, như những dấu vết của mùa xuân len lỏi trong đêm lạnh. Hơi thở nàng dồn dập, khe khẽ thở gấp từng nhịp, mỗi lần cơ thể nàng khẽ cong lên, lại càng khiến cho Yujin không thể nào dừng lại, càng thêm muốn ôm siết lấy nàng chặt hơn nữa, thấm sâu hơn nữa.Yujin dịch người lên, dịu dàng đặt một nụ hôn ẩm ướt trên trán Wonyoung, rồi mới chậm rãi hôn xuống chóp mũi, đôi má mềm mại, cằm nhỏ nhắn, từng tấc da thịt như được cô dùng cả đời này để yêu chiều và ghi nhớ. Khi môi cô lần nữa dừng lại trên đôi môi đỏ mọng ấy, lần này không còn ngập ngừng dè dặt như lần đầu tiên, mà là sự chiếm hữu đầy dịu dàng và khát khao.Wonyoung rướn người lên, hai cánh tay thon dài vòng ra sau cổ Yujin, kéo cô sát vào mình hơn nữa. Nàng không lên tiếng, chỉ có nhịp thở gấp gáp như tiếng đàn réo rắt ngân vang giữa khoảng không, mỗi cái siết tay, mỗi cái rướn người của nàng đều như đang khẩn cầu, đang thì thầm gọi tên Yujin bằng cách riêng của mình.Bàn tay Yujin khẽ luồn qua thắt lưng nàng, nhẹ nhàng nâng người Wonyoung lên, để nàng ngồi lên đùi mình, để đôi chân thon dài trắng nõn như ngọc thả rơi hai bên eo cô. Cả thân thể nhỏ nhắn mềm mại của Wonyoung dính sát lấy Yujin, hương thơm thiếu nữ nồng nàn như rót thẳng vào từng hơi thở cô, khiến đầu óc cô ong ong một cách ngọt ngào.Bàn tay cô, run rẩy trong những xúc cảm khôn xiết, từ từ lần xuống, men theo đường cong mềm mại nơi lưng nàng, tới nơi bí mật đang hé mở dưới lớp vải mỏng manh đã bị đẩy xuống tận đùi. Ngón tay Yujin chạm tới nơi đó — nơi ẩm ướt mềm mại, nóng bỏng như nhung lụa, khiến cô như chìm sâu vào một vực thẳm không đáy, không lối thoát.Wonyoung ngửa đầu ra sau, mái tóc đen dài như thác nước đổ xuống tấm lưng trần trắng ngần, đôi môi đỏ hé mở phát ra tiếng rên rỉ nhỏ như tiếng mèo con khẽ gọi. Nàng run lên khi ngón tay đầu tiên của Yujin thận trọng đi vào, sự dịu dàng kiên nhẫn của cô như ôm lấy từng chút e ngại trong cơ thể nàng, xoa dịu, mơn man, dỗ dành.Mỗi một động tác của Yujin đều chậm rãi, nâng niu như đang chơi một bản đàn quý giá nhất đời. Cô không dám vội vàng, chỉ từng chút một, thăm dò, trân trọng, như thể chỉ sợ làm nàng đau, làm nàng tổn thương. Từng nhịp tiến vào, từng cái quấn quýt, đều như những nốt nhạc mềm mại ngân vang giữa hai tâm hồn giao hòa.Wonyoung vùi mặt vào hõm vai Yujin, cơ thể nàng mềm nhũn, từng tiếng thở gấp nghẹn ngào thấm vào da thịt hai người. Đầu lưỡi nàng khẽ liếm nhẹ bên cổ Yujin như mèo con làm nũng, đôi tay nhỏ bấu chặt vào lưng cô, như sợ nếu buông ra thì tất cả những xúc cảm này sẽ tan biến như mộng.Ánh trăng ngoài cửa sổ trôi chậm, soi lên hai thân thể đang quấn chặt lấy nhau, nhuộm bầu không khí bằng một lớp ánh sáng nhàn nhạt, dịu dàng mà mơ hồ, như đang chứng kiến một câu chuyện thần thoại chỉ dành riêng cho đêm nay.Yujin hôn nhẹ lên thái dương Wonyoung, ngón tay cô di chuyển sâu hơn, từng chút, từng chút một, dẫn nàng tới đỉnh cao đầu tiên, để nghe nàng bật ra tiếng rên rỉ nghẹn ngào, để cảm nhận cơ thể mềm mại ấy co rút lại trong vòng tay mình, để thấm vào lòng cái cảm giác ngọt ngào đến run rẩy này.Nhưng Yujin chưa dừng lại.Cô thì thầm bên tai nàng, lời thì thầm ấm nóng như lửa:
"Thêm một lần nữa... chỉ dành riêng cho mình thôi nhé."Rồi cô kiên nhẫn, dịu dàng, tiếp tục đưa nàng bay lên lần nữa, như một người nghệ sĩ đang say mê với bản giao hưởng đẹp nhất đời mình.Wonyoung như một đoá hoa đào đầu xuân, dưới cái vuốt ve dịu dàng nhưng nóng bỏng của Yujin, từng cánh từng cánh bung nở. Thân thể nàng mềm nhũn tựa như tơ lụa thượng hạng, từng hơi thở, từng tiếng thở gấp khe khẽ vang vọng trong căn phòng, quấn lấy nhau, mơn man bọc kín lấy hai tâm hồn đang run rẩy tìm đến nhau.Yujin ngẩng đầu lên, đôi mắt đen ánh lên tia sáng ướt át dịu dàng. Ánh trăng mờ ảo vẽ lên gò má cô những nét cứng cỏi mà say đắm đến đau lòng. Bàn tay cô rời khỏi nơi bí mật đã được tưới đẫm dòng nước mật ngọt, vòng trở lại ôm lấy eo Wonyoung, bế nàng nhẹ lên như nâng lấy một kho báu quý giá nhất trên đời.Wonyoung, trong vòng tay Yujin, không chống cự, cũng không giấu diếm nữa. Nàng dụi đầu vào hõm cổ cô, như chú mèo nhỏ khát khao sự cưng chiều, khát khao hơi ấm, khát khao người duy nhất mà nàng yêu.Tấm ga giường lạnh mát áp vào lưng nàng, những ngón tay thon dài của Yujin run nhẹ khi lần tìm khóa kéo bên sườn váy ngủ còn sót lại, từng chút một, chậm rãi kéo trượt xuống, để lộ ra thân thể trắng ngần, mềm mại như tấm ngọc thượng hạng. Da nàng dưới ánh trăng giống như được phủ một lớp sương bạc mỏng manh, mờ ảo đến nỗi chỉ cần thở mạnh thôi cũng như sẽ tan biến.Yujin chăm chú ngắm nhìn nàng — ngắm nhìn đôi mắt long lanh hơi sương, ngắm nhìn khuôn ngực đầy đặn phập phồng theo từng nhịp thở gấp, ngắm nhìn những đường cong mềm mại đầy sức sống, và ngắm nhìn cả đôi môi đỏ mọng đang khẽ mím lại vì xấu hổ.Cô cúi xuống, không vội vã, không tham lam, chỉ đặt một nụ hôn thật nhẹ lên giữa ngực Wonyoung, ngay tại chỗ trái tim nàng đang đập nhanh hỗn loạn. Cảm nhận được tiếng đập ấy, Yujin chậm rãi lần môi, lần tay theo từng nhịp thở của nàng, từ xương quai xanh trơn bóng, dọc theo bờ eo thon nhỏ, hôn lên từng tấc da thịt thơm ngát như mật ngọt.Wonyoung giật nhẹ, cơ thể như bị ngọn lửa liếm qua, hơi thở nàng bắt đầu trở nên đứt quãng, đôi bàn tay nhỏ bé vô thức bấu lấy vai Yujin, mỗi lần môi cô lướt qua đều khiến nàng run lên một cái nhẹ nhàng.Đến khi Yujin dịu dàng hôn xuống vùng bụng phẳng lì, đặt lên đó vô số dấu vết nhỏ bé gần như không nhìn thấy, nàng cảm giác được hơi thở ấm nóng kia đang từng chút từng chút trượt xuống, xuống nữa... xuống đến nơi bí mật nhất của nàng. Yujin chậm rãi gỡ bỏ lớp váy lót cuối cùng, bộc lộ cảnh xuân đẹp đẽ mà nàng chưa từng để ai khác thấy.Nơi thầm kín của Wonyoung lộ ra trong ánh trăng nhàn nhạt, ngập trong ánh sáng ấm áp và mềm mại, đẹp đẽ đến ngây người.Yujin ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt chứa đầy si mê, như muốn in sâu hình ảnh này vào tận linh hồn.Dưới ánh trăng, cơ thể Wonyoung như một bức tượng điêu khắc tuyệt mỹ bằng bạch ngọc, vừa thuần khiết, vừa dụ hoặc, vừa mềm mại như dòng nước mùa xuân.Yujin thì thầm, môi chạm nhẹ lên da nàng, vừa như hứa hẹn, vừa như thề nguyện:"Để mình yêu cậu... từng chút một... Wonyoung à."Rồi không để nàng kịp phản ứng, cô cúi đầu, dùng môi và lưỡi dịu dàng vùi sâu vào đó, như thể đang trân trọng thưởng thức một đoá hoa thần thánh. Cô không vội vàng, cúi xuống, đặt lên nơi bí mật đó những nụ hôn ngọt ngào và thành kính nhất, như một người lữ hành đang thành tâm nguyện cầu trước thánh đường linh thiêng.Wonyoung bật ra tiếng thở dốc ngắt quãng, toàn thân nàng căng cứng rồi lại mềm nhũn, hai tay nắm chặt lấy ga giường dưới lưng mình, như cố tìm một nơi bám víu giữa cơn sóng khoái cảm dâng trào.Nhịp điệu Yujin dịu dàng mà chậm rãi, như một dòng suối mát lành quấn lấy nàng, khiến nàng không thể chống cự, chỉ có thể trôi theo, thả mình vào vòng tay cô.Khi cơ thể run rẩy đạt đến đỉnh cao đầu tiên, Yujin không dừng lại.Cô kiên nhẫn vờn ve, an ủi, để cơ thể nhỏ bé ấy run rẩy thêm một lần nữa trong lòng mình, để nghe tiếng rên rỉ mềm mại như tơ lụa từ nơi sâu thẳm nhất trái tim Wonyoung bật ra.Đêm nay, dưới ánh trăng lấp lánh và gió đêm mát lành, có hai trái tim lần đầu tiên giao hòa trọn vẹn, khắc ghi dấu ấn không thể phai mờ trong cuộc đời nhau.Wonyoung rúc vào lòng Yujin, cả người như tan ra thành từng sợi tơ mềm, từng hơi thở mỏng manh như sắp hòa vào ánh trăng ngoài cửa sổ. Lồng ngực nàng phập phồng, má hồng hồng vì dư âm đắm chìm vừa rồi, ánh mắt long lanh vẫn còn vương vấn chút ngây dại, tựa như một đoá hoa sau cơn mưa, mềm mại đến mức chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng khiến lòng người nhói lên.Yujin ôm chặt lấy nàng, cánh tay khẽ siết lại như sợ chỉ cần nới lỏng một chút thôi, người trong lòng sẽ tan thành một làn khói mỏng mà biến mất. Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng trơn mịn của Wonyoung, mỗi một cái vuốt ve đều đầy dịu dàng và trìu mến, như đang vỗ về một bảo vật duy nhất của đời mình.Căn phòng chìm trong mùi hương mơ hồ, hương tóc Wonyoung thơm thoang thoảng trộn lẫn với mùi da thịt ấm áp, khiến cho từng sợi dây thần kinh của Yujin đều như giãn ra, mỗi hơi thở, mỗi nhịp tim đều êm dịu như dòng suối ngọt chảy qua đá cuội.Wonyoung dụi nhẹ đầu vào hõm cổ Yujin, đôi tay nhỏ vòng qua ôm chặt eo cô, như muốn đem cả người cô hoà nhập vào trong thân thể mình. Làn môi đỏ mọng khẽ mấp máy, giọng nàng khàn khàn mà mơ hồ vang bên tai Yujin, như một khúc ca nỉ non:"Yujin... mình yêu cậu..."Chỉ năm chữ đơn giản, nhưng lại như một mũi tên mềm mại, xuyên thẳng vào tim cô, khiến đầu óc Yujin trống rỗng trong khoảnh khắc, cả thế giới chỉ còn lại người trong lòng này, hơi thở này, và ánh trăng dịu dàng đang rót xuống đỉnh đầu.Cô siết lấy Wonyoung, hôn nhẹ lên tóc nàng, giọng run nhẹ như thì thầm từ đáy lòng:"Mình cũng yêu cậu... rất rất yêu."Không cần lời thề nguyền, không cần hoa lệ. Chỉ đơn giản như vậy, nhưng lại là sự vĩnh hằng, là cam kết chân thành nhất.Ánh trăng xuyên qua rèm cửa, rơi trên hai thân thể quấn lấy nhau, như vẽ lên họ những nét cọ mềm mại nhất, đẹp đẽ nhất.Wonyoung ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước ngây ngô nhìn Yujin, trong đáy mắt nàng là yêu thương đong đầy không thể giấu được, lại xen lẫn chút bướng bỉnh. Nàng cắn môi, ngập ngừng thỏ thẻ:"Nhưng mà... cậu thành thạo quá, Yujin à..."Giọng nàng nhỏ như tiếng muỗi, nhưng rơi vào tai Yujin lại như một tiếng sét giáng xuống.Yujin sững người, mở to mắt nhìn nàng, sau đó gấp gáp lắc đầu, giọng khàn đi:"Không phải... Mình chưa từng... Mình chỉ... vì cậu thôi..."Cô luống cuống, hai tai đỏ bừng, cả gương mặt cũng nóng lên như thiêu đốt, ánh mắt tràn ngập hoảng loạn và chân thành.Wonyoung mím môi nhịn cười, ngước mắt lên, bàn tay mềm mại chạm vào má cô, khẽ vuốt ve, ánh mắt cong cong như ánh trăng đêm nay:"Ngốc... mình chỉ đùa thôi."Nàng chủ động rướn người lên, đặt một nụ hôn nhẹ lên chóp mũi đỏ hồng của Yujin."Biết là cậu yêu mình nhiều lắm mà..."Nụ cười nàng, giọng nói nàng, sự nghịch ngợm và dịu dàng đan xen ấy, khiến tim Yujin như bị ai đó nhẹ nhàng bóp lấy, mềm nhũn không còn chút sức lực nào, chỉ muốn ôm nàng mãi, mãi không buông.Cô kéo nàng vào lòng lần nữa, ôm chặt, như muốn dung nhập nàng vào từng tấc da thịt, từng mạch máu.Đêm ấy, họ ngủ trong vòng tay nhau, giữa hương tóc quấn quýt và những nhịp thở hòa làm một, như thể từ giây phút này, cuộc đời họ đã không còn có thể tách rời.
"Thêm một lần nữa... chỉ dành riêng cho mình thôi nhé."Rồi cô kiên nhẫn, dịu dàng, tiếp tục đưa nàng bay lên lần nữa, như một người nghệ sĩ đang say mê với bản giao hưởng đẹp nhất đời mình.Wonyoung như một đoá hoa đào đầu xuân, dưới cái vuốt ve dịu dàng nhưng nóng bỏng của Yujin, từng cánh từng cánh bung nở. Thân thể nàng mềm nhũn tựa như tơ lụa thượng hạng, từng hơi thở, từng tiếng thở gấp khe khẽ vang vọng trong căn phòng, quấn lấy nhau, mơn man bọc kín lấy hai tâm hồn đang run rẩy tìm đến nhau.Yujin ngẩng đầu lên, đôi mắt đen ánh lên tia sáng ướt át dịu dàng. Ánh trăng mờ ảo vẽ lên gò má cô những nét cứng cỏi mà say đắm đến đau lòng. Bàn tay cô rời khỏi nơi bí mật đã được tưới đẫm dòng nước mật ngọt, vòng trở lại ôm lấy eo Wonyoung, bế nàng nhẹ lên như nâng lấy một kho báu quý giá nhất trên đời.Wonyoung, trong vòng tay Yujin, không chống cự, cũng không giấu diếm nữa. Nàng dụi đầu vào hõm cổ cô, như chú mèo nhỏ khát khao sự cưng chiều, khát khao hơi ấm, khát khao người duy nhất mà nàng yêu.Tấm ga giường lạnh mát áp vào lưng nàng, những ngón tay thon dài của Yujin run nhẹ khi lần tìm khóa kéo bên sườn váy ngủ còn sót lại, từng chút một, chậm rãi kéo trượt xuống, để lộ ra thân thể trắng ngần, mềm mại như tấm ngọc thượng hạng. Da nàng dưới ánh trăng giống như được phủ một lớp sương bạc mỏng manh, mờ ảo đến nỗi chỉ cần thở mạnh thôi cũng như sẽ tan biến.Yujin chăm chú ngắm nhìn nàng — ngắm nhìn đôi mắt long lanh hơi sương, ngắm nhìn khuôn ngực đầy đặn phập phồng theo từng nhịp thở gấp, ngắm nhìn những đường cong mềm mại đầy sức sống, và ngắm nhìn cả đôi môi đỏ mọng đang khẽ mím lại vì xấu hổ.Cô cúi xuống, không vội vã, không tham lam, chỉ đặt một nụ hôn thật nhẹ lên giữa ngực Wonyoung, ngay tại chỗ trái tim nàng đang đập nhanh hỗn loạn. Cảm nhận được tiếng đập ấy, Yujin chậm rãi lần môi, lần tay theo từng nhịp thở của nàng, từ xương quai xanh trơn bóng, dọc theo bờ eo thon nhỏ, hôn lên từng tấc da thịt thơm ngát như mật ngọt.Wonyoung giật nhẹ, cơ thể như bị ngọn lửa liếm qua, hơi thở nàng bắt đầu trở nên đứt quãng, đôi bàn tay nhỏ bé vô thức bấu lấy vai Yujin, mỗi lần môi cô lướt qua đều khiến nàng run lên một cái nhẹ nhàng.Đến khi Yujin dịu dàng hôn xuống vùng bụng phẳng lì, đặt lên đó vô số dấu vết nhỏ bé gần như không nhìn thấy, nàng cảm giác được hơi thở ấm nóng kia đang từng chút từng chút trượt xuống, xuống nữa... xuống đến nơi bí mật nhất của nàng. Yujin chậm rãi gỡ bỏ lớp váy lót cuối cùng, bộc lộ cảnh xuân đẹp đẽ mà nàng chưa từng để ai khác thấy.Nơi thầm kín của Wonyoung lộ ra trong ánh trăng nhàn nhạt, ngập trong ánh sáng ấm áp và mềm mại, đẹp đẽ đến ngây người.Yujin ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt chứa đầy si mê, như muốn in sâu hình ảnh này vào tận linh hồn.Dưới ánh trăng, cơ thể Wonyoung như một bức tượng điêu khắc tuyệt mỹ bằng bạch ngọc, vừa thuần khiết, vừa dụ hoặc, vừa mềm mại như dòng nước mùa xuân.Yujin thì thầm, môi chạm nhẹ lên da nàng, vừa như hứa hẹn, vừa như thề nguyện:"Để mình yêu cậu... từng chút một... Wonyoung à."Rồi không để nàng kịp phản ứng, cô cúi đầu, dùng môi và lưỡi dịu dàng vùi sâu vào đó, như thể đang trân trọng thưởng thức một đoá hoa thần thánh. Cô không vội vàng, cúi xuống, đặt lên nơi bí mật đó những nụ hôn ngọt ngào và thành kính nhất, như một người lữ hành đang thành tâm nguyện cầu trước thánh đường linh thiêng.Wonyoung bật ra tiếng thở dốc ngắt quãng, toàn thân nàng căng cứng rồi lại mềm nhũn, hai tay nắm chặt lấy ga giường dưới lưng mình, như cố tìm một nơi bám víu giữa cơn sóng khoái cảm dâng trào.Nhịp điệu Yujin dịu dàng mà chậm rãi, như một dòng suối mát lành quấn lấy nàng, khiến nàng không thể chống cự, chỉ có thể trôi theo, thả mình vào vòng tay cô.Khi cơ thể run rẩy đạt đến đỉnh cao đầu tiên, Yujin không dừng lại.Cô kiên nhẫn vờn ve, an ủi, để cơ thể nhỏ bé ấy run rẩy thêm một lần nữa trong lòng mình, để nghe tiếng rên rỉ mềm mại như tơ lụa từ nơi sâu thẳm nhất trái tim Wonyoung bật ra.Đêm nay, dưới ánh trăng lấp lánh và gió đêm mát lành, có hai trái tim lần đầu tiên giao hòa trọn vẹn, khắc ghi dấu ấn không thể phai mờ trong cuộc đời nhau.Wonyoung rúc vào lòng Yujin, cả người như tan ra thành từng sợi tơ mềm, từng hơi thở mỏng manh như sắp hòa vào ánh trăng ngoài cửa sổ. Lồng ngực nàng phập phồng, má hồng hồng vì dư âm đắm chìm vừa rồi, ánh mắt long lanh vẫn còn vương vấn chút ngây dại, tựa như một đoá hoa sau cơn mưa, mềm mại đến mức chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng khiến lòng người nhói lên.Yujin ôm chặt lấy nàng, cánh tay khẽ siết lại như sợ chỉ cần nới lỏng một chút thôi, người trong lòng sẽ tan thành một làn khói mỏng mà biến mất. Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng trơn mịn của Wonyoung, mỗi một cái vuốt ve đều đầy dịu dàng và trìu mến, như đang vỗ về một bảo vật duy nhất của đời mình.Căn phòng chìm trong mùi hương mơ hồ, hương tóc Wonyoung thơm thoang thoảng trộn lẫn với mùi da thịt ấm áp, khiến cho từng sợi dây thần kinh của Yujin đều như giãn ra, mỗi hơi thở, mỗi nhịp tim đều êm dịu như dòng suối ngọt chảy qua đá cuội.Wonyoung dụi nhẹ đầu vào hõm cổ Yujin, đôi tay nhỏ vòng qua ôm chặt eo cô, như muốn đem cả người cô hoà nhập vào trong thân thể mình. Làn môi đỏ mọng khẽ mấp máy, giọng nàng khàn khàn mà mơ hồ vang bên tai Yujin, như một khúc ca nỉ non:"Yujin... mình yêu cậu..."Chỉ năm chữ đơn giản, nhưng lại như một mũi tên mềm mại, xuyên thẳng vào tim cô, khiến đầu óc Yujin trống rỗng trong khoảnh khắc, cả thế giới chỉ còn lại người trong lòng này, hơi thở này, và ánh trăng dịu dàng đang rót xuống đỉnh đầu.Cô siết lấy Wonyoung, hôn nhẹ lên tóc nàng, giọng run nhẹ như thì thầm từ đáy lòng:"Mình cũng yêu cậu... rất rất yêu."Không cần lời thề nguyền, không cần hoa lệ. Chỉ đơn giản như vậy, nhưng lại là sự vĩnh hằng, là cam kết chân thành nhất.Ánh trăng xuyên qua rèm cửa, rơi trên hai thân thể quấn lấy nhau, như vẽ lên họ những nét cọ mềm mại nhất, đẹp đẽ nhất.Wonyoung ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước ngây ngô nhìn Yujin, trong đáy mắt nàng là yêu thương đong đầy không thể giấu được, lại xen lẫn chút bướng bỉnh. Nàng cắn môi, ngập ngừng thỏ thẻ:"Nhưng mà... cậu thành thạo quá, Yujin à..."Giọng nàng nhỏ như tiếng muỗi, nhưng rơi vào tai Yujin lại như một tiếng sét giáng xuống.Yujin sững người, mở to mắt nhìn nàng, sau đó gấp gáp lắc đầu, giọng khàn đi:"Không phải... Mình chưa từng... Mình chỉ... vì cậu thôi..."Cô luống cuống, hai tai đỏ bừng, cả gương mặt cũng nóng lên như thiêu đốt, ánh mắt tràn ngập hoảng loạn và chân thành.Wonyoung mím môi nhịn cười, ngước mắt lên, bàn tay mềm mại chạm vào má cô, khẽ vuốt ve, ánh mắt cong cong như ánh trăng đêm nay:"Ngốc... mình chỉ đùa thôi."Nàng chủ động rướn người lên, đặt một nụ hôn nhẹ lên chóp mũi đỏ hồng của Yujin."Biết là cậu yêu mình nhiều lắm mà..."Nụ cười nàng, giọng nói nàng, sự nghịch ngợm và dịu dàng đan xen ấy, khiến tim Yujin như bị ai đó nhẹ nhàng bóp lấy, mềm nhũn không còn chút sức lực nào, chỉ muốn ôm nàng mãi, mãi không buông.Cô kéo nàng vào lòng lần nữa, ôm chặt, như muốn dung nhập nàng vào từng tấc da thịt, từng mạch máu.Đêm ấy, họ ngủ trong vòng tay nhau, giữa hương tóc quấn quýt và những nhịp thở hòa làm một, như thể từ giây phút này, cuộc đời họ đã không còn có thể tách rời.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store