Chương 4: Tối Cuối Tuần Định Mệnh
Sài Gòn vào mùa mưa nhưng chiều nay trời trong, nắng nhẹ vàng như rót mật xuống phố. Khánh Vy tan làm sớm hơn mọi ngày. Cô dọn bàn, gập máy tính, bước chậm rãi ra khỏi văn phòng, miệng ngân nga một bản nhạc xưa."Cuối tuần rồi, phải cho bản thân được thở cái đã."Cô mở điện thoại gọi ngay cho Ái Vy – nhỏ bạn thân từ cấp hai, vừa mới chuyển từ Hà Nội về Sài Gòn làm việc được một tuần.– "Tối nay đi ăn đồ nướng không?"– "Câu hỏi thừa ghê. Sáu giờ tao qua"– "Rồi. Nhớ không được trễ đó nha."Vy về nhà, tắm rửa nhanh, chọn một chiếc váy thun dài màu nâu kem – vừa đơn giản vừa nhẹ nhàng. Cô tô thêm chút son môi màu cam đất và để tóc buông xõa. Trong gương, gương mặt cô rạng rỡ, mộc mạc, thanh tú và dịu dàng – kiểu mà các bà mẹ chồng tương lai sẽ thích lắm.⸻6 giờ tối. Quán nướng bình dân dưới hàng cây me.Cả hai ngồi ở góc khuất quen thuộc của quán – nơi có ánh đèn vàng mờ mờ và tiếng xèo xèo của thịt đang nướng thơm phức. Quán này là chốn kỷ niệm của cả nhóm bốn người thời cấp ba, nhưng giờ thì chỉ còn hai đứa ở Sài Gòn."Dạo này ổn không?" Ái Vy hỏi."Cũng bình thường, có điều... sắp không bình thường nữa rồi.""Ý mày là gì?""– Hôm bữa... chủ tịch tập đoàn gọi tao lên phòng riêng để nói chuyện.Ái Vy lập tức ngồi thẳng lưng, mắt sáng rực:– Gì? Ông Trần Hạo Thiên á hả? Trùm cuối thiệt luôn đó hả?Khánh Vy gật nhẹ, giọng nhỏ hẳn:– Ừ... mà ông ấy không hề mắng hay gì hết. Ngược lại, rất nhẹ nhàng. Ông nói đã quan sát tao làm việc một thời gian rồi, và... ổng muốn tao giúp... "dạy dỗ" con trai ông.– Cái... gì? – Ái Vy suýt nghẹn. – Giúp dạy dỗ? Ý ông ấy là sao?Khánh Vy nhìn bạn mình, ánh mắt vẫn còn hoang mang:– Ổng muốn tao... kết hôn với con trai ổng.Cái đũa trong tay Ái Vy rơi cái "cạch" xuống bàn.– Cái gì??? Mày giỡn đúng không?– Tao đâu có điên mà giỡn chuyện này... Tao cũng không tin nổi khi nghe ổng nói...Ông ấy nói con trai ông ấy sống buông thả, không có chí tiến thủ, toàn ăn chơi. Ổng nghĩ chỉ khi có một người vợ đủ lý trí, biết quan tâm, thì mới "níu" được nó lại...– Trời đất ơi... mày là nhân viên văn phòng thôi mà, tự dưng bị kéo vô chuyện hôn nhân của giới tài phiệt? Bộ tính đóng phim truyền hình Hàn Quốc à?Khánh Vy cười khổ, ánh mắt vẫn chưa hết hoang mang.– Tao cũng thấy hoang đường lắm. Nhưng ánh mắt của ông ấy... rất chân thành. Không hề xem thường tao, dù tao chẳng là gì so với gia đình họ.Ái Vy nheo mắt, trầm ngâm một lúc.– Nhưng mà... cưới là chuyện của cả một đời người, đâu phải đi làm nhiệm vụ đâu mày. Mày có định đồng ý không?Khánh Vy siết nhẹ đũa trong tay, ngẩng đầu nhìn ra khung cửa kính lấm tấm mưa:– Tao cũng chưa biết nữa... Tao sợ. Nhưng tao cũng hiểu, ông ấy thật sự muốn cứu con trai mình.Ái Vy thở dài, rồi vươn tay nắm lấy tay bạn thân.– Dù mày quyết định thế nào, tao cũng luôn bên cạnh mày. Nhưng tao chỉ mong mày được hạnh phúc, không phải hy sinh bản thân vì bất kỳ ai.Khánh Vy mỉm cười, một nụ cười lặng lẽ.Ngoài trời, mưa bắt đầu rơi lất phất, như cuốn theo cả nỗi hỗn độn bên trong lòng cô gái trẻ.⸻Cùng lúc đó, ở một club sang trọng khu trung tâm.Trần Gia Huy ngồi trong góc khu VIP, tay cầm ly rượu đỏ, chân vắt chéo, Áo sơ mi đen hơi nhăn nhẹ vì cả ngày chơi bida, mắt đượm vẻ chán chường. Anh nhìn đồng hồ, đã quá 7 giờ. Chán chường."Chán bỏ mẹ. Mấy thằng kia đi đâu hết rồi."Không ai nói chuyện với anh như một người bạn thật sự nữa. Họ đến vì tiền của anh. Gia Huy gọi thêm một ly, đứng dậy đi ra ngoài. Hắn định lái xe về thì nhận tin nhắn từ bạn:"Tối nay tao có đặt chỗ ở nhà hàng Nhật. Mày đến đi. Tao muốn giới thiệu người tao chọn cho mày."Gia Huy cười khẩy. "Không đi. Tao đâu phải con rối."⸻Sau khi ăn uống no nê, Ái Vy kéo Khánh Vy vào một quán cà phê có khu đọc sách yên tĩnh. Quán cà phê nằm trên một con phố nhỏ, vắng vẻ nhưng ấm áp. Trần nhà cao, ánh đèn vàng hắt xuống các kệ sách gỗ cổ, tỏa ra mùi giấy cũ thơm dịu. Nhạc jazz nhẹ nhàng vang lên, hòa cùng tiếng lách tách của máy pha cà phê. Góc khuất mà Ái Vy chọn là nơi yên tĩnh nhất, sát cửa sổ nhìn ra đường, vừa đủ để cả hai trò chuyện mà không bị ai làm phiền. Trà nóng nghi ngút khói, tách sứ dày dặn ấm áp trong tay Khánh Vy.— "Hôm nay trời mát mà... ngồi đây mà đọc sách, đúng kiểu thư giãn cuối tuần rồi." – Vy thở dài, nhấp một ngụm trà.Chuông cửa vang lên leng keng, gió đẩy một cơn mưa nhẹ tạt vào. Chiếc Mercedes-Maybach đen bóng dừng trước quán. Cửa mở, một bóng người cao lớn bước ra, dáng đi chậm rãi nhưng đầy áp lực, vừa như ra lệnh, vừa như lướt qua tất cả.Trần Gia Huy.Anh bước vào, áo sơ mi đen vừa nhăn vì cử chỉ thoải mái, cổ bỏ hờ hai nút, tóc vuốt ngược nhưng vẫn rối nhẹ, quần tây bó. Tất cả ánh mắt đều vô hình trước anh, như một bức tường vô hình mà mọi người tự khép lại. Anh gọi một ly espresso, bước đến một bàn gần cửa sổ nhưng không ngồi, rồi quay lại ghế phía sau bàn của Vy và Ái Vy.Vy đang chăm chú đọc sách, điện thoại đột nhiên reo. Cô vội đứng lên, tay vô tình chạm vào bàn của Huy, khiến ly espresso anh mới gọi đổ tung tóe lên giấy và bàn.— "Xin lỗi!" – Vy hốt hoảng, cúi xuống lau nhanh với khăn giấy.Gia Huy nhíu mày, giọng gằn lạnh:— "Không thấy người ta ngồi ở đây à?"Vy sững người, cảm giác nhói trong lòng. Gương mặt anh rạng rỡ nhưng thái độ... tối tăm, dữ dội.— "Xin lỗi thật mà... tôi không cố ý." – Vy lắp bắp.— "Lần sau đừng để cái điện thoại kiểm soát não cô như vậy." – anh nhấn mạnh, ánh mắt sắc lẻm như muốn xuyên thấu cô.Vy nhíu mày, lòng tràn cảm giác khó chịu:"Người gì mà... kiêu căng thấy sợ!"Gia Huy ngồi lại ghế, cặp mắt đột nhiên dừng lại theo dõi cô. Anh không hiểu vì sao lại để ý tới cô gái vừa gây phiền, không mặc đồ hiệu, không trang điểm cầu kỳ, nhưng ánh mắt cô sáng, kiêu hãnh và lịch sự – thứ ánh mắt khiến anh vừa thấy phiền vừa tò mò.Vy trở lại bàn, ngồi xuống bên Ái Vy, cố lấy lại bình tĩnh.— "Ái Vy... vừa nãy, mày nhìn kỹ... đó là Gia Huy." – Vy thốt ra, giọng còn lấn cấn.Ái Vy trợn mắt:— "Gia Huy á? Con trai chủ tịch Trần Hạo Thiên à? Nghe danh anh ta lâu rồi, giờ mới được chứng kiến tận mắt."Vy gật nhẹ, thở dài:— "Tao đã gặp anh ta sáng nay trong thang máy... điệu bộ thờ ơ, thái độ hờ hững, mặt thì lạnh tanh. Lúc đó đã thấy... không ưa nổi. Và giờ... vẫn không khá hơn."Ái Vy cười khẽ, trêu:— "Nghe mà hồi hộp ghê. Không ngờ thiếu gia 'ngông' như vậy lại xuất hiện ngay trước mặt mày."Vy im lặng, mắt chăm chú nhìn ra ngoài kính, trong lòng thầm nghĩ:"Người này... hoàn toàn khác với những gì mình từng gặp. Khó đoán, khó nắm bắt... và có lẽ, sẽ khiến mọi chuyện chẳng bao giờ đơn giản."
Cả hai im lặng một lúc, chỉ còn tiếng trà nghi ngút khói và nhạc jazz nhẹ nhàng, như muốn xoa dịu bầu không khí đang căng thẳng trong lòng Vy.
Tối muộn, khoảng chín giờ, vừa về đến nhà. Chưa kịp thay quần áo, điện thoại rung bần bật – cuộc gọi video nhóm từ bộ ba thân thiết: Ái Vy, Minh Tâm và Mỹ Ngọc.Vy cười nhẹ, vừa bật nhận, vừa đoán ngay được những "cơn bão" lời hỏi thăm sắp trút xuống đầu mình.Gương mặt Minh Tâm hiện ngay trên màn hình, ánh mắt đầy tò mò:
— "Trời đất ơi! Khánh Vy, chuyện chủ tịch Trần hỏi mày cưới con trai ông ấy là thiệt hả?!"Ái Vy chen vào liền, giọng hí hửng:
— "Tao vừa đưa mày về là nhắn ngay cho hai đứa nó đó! Hỏi lẹ đi cho nóng!"Mỹ Ngọc cười nhẹ, giọng điệu điềm tĩnh nhưng sắc bén:
— "Sao mày không nói gì hết vậy, tao đoán là đang lưỡng lự đúng không?"Vy ngồi xuống mép giường, im lặng vài giây. Cuối cùng, cô thở dài:
— "Tao không biết nữa... lúc Bác ấy nói, tao sốc thật. Tao chỉ là nhân viên bình thường, làm sao dám nghĩ tới chuyện đó... mà con trai bác, tao cũng chưa từng quen hay thân thiết gì đâu."Minh Tâm khoanh tay, ánh mắt đầy vẻ "giáo huấn":
— "Người như mày mà làm dâu nhà giàu cũng bình thường thôi. Nhưng quan trọng là, mày có muốn sống kiểu bị sắp đặt suốt đời không?"Ái Vy nhíu mày, giọng trầm hẳn xuống:
— "Tao thấy Bác ấy không vô lý đâu. Nếu ông ấy đã chọn mày, chắc chắn có lý do. Nhưng mày có chắc chịu nổi sống cạnh một người như... Gia Huy không?"Vy cúi đầu, tay siết nhẹ điện thoại, lòng bỗng nặng trĩu:
— "Anh ta... là kiểu người ăn chơi, chẳng tuân theo nguyên tắc gì hết. Còn tao... tao không biết có chịu nổi không. Nhưng Bác ấy rất chân thành. Ông ấy không ép, chỉ hỏi tao nghĩ sao. Thật khó xử..."Mỹ Ngọc tiếp lời, nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc:
— "Không cần quyết định ngay đâu. Nhưng nếu mày bước vào, phải chắc chắn rằng mình không bị cuốn trôi, và bảo vệ được chính mình."Ái Vy chớp mắt, bất chợt bật cười:
— "Nhưng mà nói thiệt nha, Vy ơi... lúc nãy mày làm đổ cà phê lên áo của... Gia Huy đó? Nhìn lướt qua mà tao còn run! Chắc anh ta giận lắm!"Vy đỏ mặt:
— "Ừ... tao không cố ý mà. May mà chỉ đổ một ít thôi..."Mỹ Ngọc và Minh Tâm đồng loạt sững mặt:
— "Cái gì? Mày làm đổ cà phê lên anh ta á?!"Minh Tâm pha trò:
— "Đúng như phim luôn. Lần đầu gặp đã gây sóng gió rồi, Vy à."Ái Vy cười nói:
— "Lần sau đi cà phê phải cảnh giác nha, thiếu gia này không phải dạng dễ dãi đâu."Vy nhíu mày, vừa cười vừa thở dài:
— "Biết rồi, thôi thì... cầu trời mọi chuyện bình yên."Sau khi tắt cuộc gọi, Khánh Vy ngồi lặng trên mép giường, ánh đèn vàng dịu nhẹ hắt xuống, vẽ những bóng mờ dài trên sàn gỗ. Trong lòng cô vẫn còn cảm giác rối bời – vừa lo, vừa tò mò, vừa... hơi hoang mang.Vy nhắm mắt, hình ảnh sáng nay hiện ra rõ mồn một: trong thang máy, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt hờ hững của Gia Huy khiến cô không khỏi ấn tượng. Anh đứng đó như thể không thuộc về nơi này, bước đi với thái độ thản nhiên, không một chút quan tâm đến mọi người xung quanh. Ánh nhìn của anh, một nửa là thờ ơ, một nửa dường như đang đánh giá, khiến cô có cảm giác vừa bị thử thách, vừa bị thôi thúc phải cảnh giác.Rồi đến cảnh ở quán cà phê tối nay – khoảnh khắc cô vô tình đổ ly espresso lên anh. Gia Huy nhíu mày, giọng lạnh lùng, gằn từng chữ: "Không thấy người ta ngồi ở đây à?" Lòng Vy chợt nổi lên cảm giác... vừa bực bội, vừa sợ hãi, và không thể phủ nhận rằng anh để lại ấn tượng khó quên, một kiểu ấn tượng mà cô biết chắc sẽ còn ám ảnh mình lâu dài.Cô thở dài, đặt cằm lên tay. Cuộc hôn nhân mà chủ tịch Trần đề nghị – tưởng như xa vời lúc đầu – giờ hiện ra rõ mồn một. Chỉ là... kết hôn với một người như Gia Huy, với tất cả sự phóng khoáng, thậm chí hỗn loạn của anh, có lẽ sẽ là một chặng đường đầy rắc rối và thử thách.Vy nhắm mắt, tự nhủ: "Mình phải suy nghĩ thật kỹ... Đây không phải chuyện công việc nữa. Đây là cả một đời người."Cô mở mắt, nhìn ra cửa sổ phòng. Mưa ngoài trời vẫn rơi lất phất, ánh đèn đường vàng loang loáng trên mặt đường ướt. Trong lòng Vy, một dự cảm vừa sợ hãi vừa tò mò dâng lên – cô biết rằng, mọi thứ từ đây sẽ không còn yên bình như trước. Một chương mới của cuộc đời cô, đầy bất ngờ và... rắc rối, vừa mở ra.
Cả hai im lặng một lúc, chỉ còn tiếng trà nghi ngút khói và nhạc jazz nhẹ nhàng, như muốn xoa dịu bầu không khí đang căng thẳng trong lòng Vy.
Tối muộn, khoảng chín giờ, vừa về đến nhà. Chưa kịp thay quần áo, điện thoại rung bần bật – cuộc gọi video nhóm từ bộ ba thân thiết: Ái Vy, Minh Tâm và Mỹ Ngọc.Vy cười nhẹ, vừa bật nhận, vừa đoán ngay được những "cơn bão" lời hỏi thăm sắp trút xuống đầu mình.Gương mặt Minh Tâm hiện ngay trên màn hình, ánh mắt đầy tò mò:
— "Trời đất ơi! Khánh Vy, chuyện chủ tịch Trần hỏi mày cưới con trai ông ấy là thiệt hả?!"Ái Vy chen vào liền, giọng hí hửng:
— "Tao vừa đưa mày về là nhắn ngay cho hai đứa nó đó! Hỏi lẹ đi cho nóng!"Mỹ Ngọc cười nhẹ, giọng điệu điềm tĩnh nhưng sắc bén:
— "Sao mày không nói gì hết vậy, tao đoán là đang lưỡng lự đúng không?"Vy ngồi xuống mép giường, im lặng vài giây. Cuối cùng, cô thở dài:
— "Tao không biết nữa... lúc Bác ấy nói, tao sốc thật. Tao chỉ là nhân viên bình thường, làm sao dám nghĩ tới chuyện đó... mà con trai bác, tao cũng chưa từng quen hay thân thiết gì đâu."Minh Tâm khoanh tay, ánh mắt đầy vẻ "giáo huấn":
— "Người như mày mà làm dâu nhà giàu cũng bình thường thôi. Nhưng quan trọng là, mày có muốn sống kiểu bị sắp đặt suốt đời không?"Ái Vy nhíu mày, giọng trầm hẳn xuống:
— "Tao thấy Bác ấy không vô lý đâu. Nếu ông ấy đã chọn mày, chắc chắn có lý do. Nhưng mày có chắc chịu nổi sống cạnh một người như... Gia Huy không?"Vy cúi đầu, tay siết nhẹ điện thoại, lòng bỗng nặng trĩu:
— "Anh ta... là kiểu người ăn chơi, chẳng tuân theo nguyên tắc gì hết. Còn tao... tao không biết có chịu nổi không. Nhưng Bác ấy rất chân thành. Ông ấy không ép, chỉ hỏi tao nghĩ sao. Thật khó xử..."Mỹ Ngọc tiếp lời, nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc:
— "Không cần quyết định ngay đâu. Nhưng nếu mày bước vào, phải chắc chắn rằng mình không bị cuốn trôi, và bảo vệ được chính mình."Ái Vy chớp mắt, bất chợt bật cười:
— "Nhưng mà nói thiệt nha, Vy ơi... lúc nãy mày làm đổ cà phê lên áo của... Gia Huy đó? Nhìn lướt qua mà tao còn run! Chắc anh ta giận lắm!"Vy đỏ mặt:
— "Ừ... tao không cố ý mà. May mà chỉ đổ một ít thôi..."Mỹ Ngọc và Minh Tâm đồng loạt sững mặt:
— "Cái gì? Mày làm đổ cà phê lên anh ta á?!"Minh Tâm pha trò:
— "Đúng như phim luôn. Lần đầu gặp đã gây sóng gió rồi, Vy à."Ái Vy cười nói:
— "Lần sau đi cà phê phải cảnh giác nha, thiếu gia này không phải dạng dễ dãi đâu."Vy nhíu mày, vừa cười vừa thở dài:
— "Biết rồi, thôi thì... cầu trời mọi chuyện bình yên."Sau khi tắt cuộc gọi, Khánh Vy ngồi lặng trên mép giường, ánh đèn vàng dịu nhẹ hắt xuống, vẽ những bóng mờ dài trên sàn gỗ. Trong lòng cô vẫn còn cảm giác rối bời – vừa lo, vừa tò mò, vừa... hơi hoang mang.Vy nhắm mắt, hình ảnh sáng nay hiện ra rõ mồn một: trong thang máy, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt hờ hững của Gia Huy khiến cô không khỏi ấn tượng. Anh đứng đó như thể không thuộc về nơi này, bước đi với thái độ thản nhiên, không một chút quan tâm đến mọi người xung quanh. Ánh nhìn của anh, một nửa là thờ ơ, một nửa dường như đang đánh giá, khiến cô có cảm giác vừa bị thử thách, vừa bị thôi thúc phải cảnh giác.Rồi đến cảnh ở quán cà phê tối nay – khoảnh khắc cô vô tình đổ ly espresso lên anh. Gia Huy nhíu mày, giọng lạnh lùng, gằn từng chữ: "Không thấy người ta ngồi ở đây à?" Lòng Vy chợt nổi lên cảm giác... vừa bực bội, vừa sợ hãi, và không thể phủ nhận rằng anh để lại ấn tượng khó quên, một kiểu ấn tượng mà cô biết chắc sẽ còn ám ảnh mình lâu dài.Cô thở dài, đặt cằm lên tay. Cuộc hôn nhân mà chủ tịch Trần đề nghị – tưởng như xa vời lúc đầu – giờ hiện ra rõ mồn một. Chỉ là... kết hôn với một người như Gia Huy, với tất cả sự phóng khoáng, thậm chí hỗn loạn của anh, có lẽ sẽ là một chặng đường đầy rắc rối và thử thách.Vy nhắm mắt, tự nhủ: "Mình phải suy nghĩ thật kỹ... Đây không phải chuyện công việc nữa. Đây là cả một đời người."Cô mở mắt, nhìn ra cửa sổ phòng. Mưa ngoài trời vẫn rơi lất phất, ánh đèn đường vàng loang loáng trên mặt đường ướt. Trong lòng Vy, một dự cảm vừa sợ hãi vừa tò mò dâng lên – cô biết rằng, mọi thứ từ đây sẽ không còn yên bình như trước. Một chương mới của cuộc đời cô, đầy bất ngờ và... rắc rối, vừa mở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store