ánh trăng sáng của kẻ đứng đầu
CHƯƠNG 8: GẦN MÀ XA, XA MÀ GẦN
---
Quán mochi nằm khuất sau một hiệu sách cũ, nơi mà chỉ cần bước vào thôi cũng có thể cảm nhận được hương thơm của giấy, mực in hòa cùng vị ngọt dịu của bánh. Ánh đèn vàng ấm áp hắt xuống bàn gỗ cũ kỹ, phản chiếu lên những vết xước nhỏ trên mặt bàn – dấu tích của thời gian, của bao câu chuyện chưa kể.Không gian yên tĩnh đến mức người ta có thể nghe thấy tiếng muỗng va nhẹ vào chén, vang lên những âm thanh tinh tế như một bản hòa âm trầm lắng, dễ chịu.Dĩnh Sha không hỏi anh thích ăn gì, chỉ nhanh chóng gọi luôn những món cô từng gọi khi còn là sinh viên năm hai. Cô cười, đôi mắt lấp lánh:— Anh ăn tạm mấy món học sinh nhé. Nhưng mà ngon cực.Anh nhìn cô cười, sự giản dị ấy khiến tim anh thêm ấm áp.Cô kể chuyện, tay xé bánh hạt dẻ từng miếng nhỏ, miệng liên tục luyên thuyên đủ chuyện vụn vặt: những lần trốn kiểm tra, những điểm kém vì phải đi làm thêm, những buổi chiều trời mưa ướt áo… Câu chuyện cứ thế trôi nhẹ, không có điểm dừng, như một dòng suối nhỏ róc rách giữa mùa hè oi ả.Anh ngồi nghe, không chen lời, chỉ im lặng quan sát. Trong ánh đèn vàng dịu nhẹ, khuôn mặt cô như bừng sáng lên với từng câu chuyện, từng tiếng cười.Cô không hề biết rằng, phía đối diện, có một người đàn ông đang dùng cả ký ức và trái tim để lưu giữ từng khung hình hôm nay. Để ghi nhớ lại những khoảnh khắc giản dị nhưng sâu sắc nhất.Một nhân viên phục vụ quán chợt nhận ra anh. Người đó khựng lại trong giây lát, ánh mắt đầy ngạc nhiên.Anh chỉ gật đầu nhẹ, thái độ bình thản như thể chuyện này quá đỗi bình thường với anh. Không kiêu căng, không chảnh chọe, chỉ là sự lịch thiệp và điềm tĩnh vốn có.Dĩnh Sha nhìn anh, ánh mắt dừng lại ở đó vài giây. Trong khoảnh khắc ấy, cô thấy được một Vương Sở Khâm rất khác – vẫn cao lãnh, vẫn mạnh mẽ, nhưng đồng thời cũng thật cô đơn, thật yếu đuối mà chỉ có cô mới có thể nhìn thấy.
---Bữa ăn nhẹ kết thúc, họ cùng nhau bước ra khỏi quán mochi. Bên ngoài, phố phường đã lên đèn, những bóng người vội vã dần khuất trong đêm.Anh mở cửa xe, nhẹ nhàng mời cô lên. Trong khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa họ tưởng chừng rất gần, nhưng lại như một bức tường vô hình ngăn cách. Sự im lặng xen lẫn ánh mắt thoáng buồn khiến trái tim anh như bị kéo căng.Vương Sở Khâm chưa từng cho phép mình thổ lộ quá nhiều. Anh sợ sự mềm yếu sẽ khiến anh đánh mất hình ảnh mạnh mẽ mà mọi người vẫn nhìn thấy. Nhưng Dĩnh Sha, với sự chân thành và ngây thơ của mình, đã khiến anh bắt đầu nghi ngờ mọi thứ.Anh không rõ liệu mình có thể giữ được khoảng cách ấy hay không, hay sẽ để cô bước vào sâu hơn trong thế giới vốn dĩ lạnh lùng và bí ẩn của mìnhDĩnh Sha cười, nụ cười mang nét hồn nhiên nhưng ẩn chứa một chút bướng bỉnh:— Anh lần sau phải dẫn em đi nhiều chỗ hơn nhé. Chứ chỗ này nhỏ xíu, em muốn khám phá thêm.Anh nhìn cô, ánh mắt như ẩn chứa lời hứa chưa nói ra. Không phải bằng lời, mà là bằng sự im lặng đầy ý nghĩa.— Ừ, được thôi. Anh sẽ dẫn em đi.Ở một góc nhỏ khác của thành phố, đèn đường đã bật sáng nhưng không gian trong phòng ký túc xá của Lâm Thi Đống vẫn còn mờ mờ ánh sáng. Anh ngồi bệt trên ghế cạnh bàn học, tay cầm điện thoại, tay kia gãi đầu liên tục trong sự bối rối hiếm thấy.Anh nhìn màn hình điện thoại, gõ rồi xóa, gõ rồi lại xóa tin nhắn. Một chàng trai ngạo nghễ, không dễ bị khuất phục trước khó khăn, giờ lại trở nên bối rối đến mức không biết nên bắt đầu câu chuyện thế nào với cô gái kia.Cuối cùng, anh nhấn gửi một dòng tin nhắn rất đơn giản:> “Em về tới nơi rồi chứ? Anh còn quên xin tên của em.”
Lâm Thi Đống thở dài nhẹ nhõm, tưởng như đã phá vỡ được bức tường im lặng lạnh lùng mà cô gái kia dựng lên bấy lâu.Anh nhìn đồng hồ, chờ đợi hồi âm.Ba phút.Năm phút.Mười phút.Vẫn không có dấu hiệu gì.Anh định xóa tin nhắn vừa gửi đi thì điện thoại rung lên. Một tin nhắn mới hiện ra:> “Khoái Mạn. Đừng gọi em là em. Em học năm cuối rồi.”
Anh bật cười nắc nẻ, giọng nói lẩm bẩm:— Thế thì mình cứ gọi cô ấy là cô gái khó ưa vậy.Không để mất cơ hội, anh trả lời ngay:> “Vậy... Khoái Mạn. Ngày mai cà phê nhé? Không bàn công việc đâu.”
Anh thầm hy vọng cuộc hẹn sẽ phá tan bầu không khí ngại ngùng này, cho phép họ bắt đầu một mối quan hệ bình thường hơn, không còn những rào cản của vị trí và công việc.
---Tại ký túc xá, Khoái Mạn vừa nhìn màn hình điện thoại, ánh mắt cô thoáng ngạc nhiên pha chút bối rối. Đã lâu rồi cô không nhận được tin nhắn như thế, không phải những lời xã giao khô khan hay những chỉ thị công việc mà là một lời mời thật sự, đơn giản và không mang tính ép buộc.Rồi tin nhắn tiếp theo đến:> “Ngày mai đừng mặc váy ngắn. Không thì anh phải đi đánh nhau.”
Câu nói ngớ ngẩn và hơi thô lỗ ấy làm cô suýt bật cười thành tiếng. Nhưng thay vì đáp trả bằng sự lạnh lùng như trước, cô gõ lại một cách hài hước và đầy cá tính:> “Đừng quen tưởng mình là nam chính trong phim. Tôi có người đánh nhau giúp rồi.”
Anh trả lời lại ngay:> “Thế tôi học đánh tennis, được không?”
Cô nhấp nháy ánh mắt, cảm giác như đang đối thoại với một người bình thường, không phải một chàng trai ngạo mạn và khó gần như cô từng nghĩ.> “Tùy anh.”
Một chấm ba chấm nhỏ hiện lên bên cạnh tin nhắn của cô, như một nụ cười ẩn giấu nơi khóe môi. Khoái Mạn không ngờ sau bao nhiêu cộc cằn và lạnh nhạt, lại có một người khiến cô muốn nói chuyện không công thức, muốn làm những điều không logic, và thậm chí mỉm cười một cách nhẹ nhàng.
---
Những tin nhắn tiếp nối không phải lúc nào cũng nghiêm túc, thậm chí có lúc còn đầy tiếng cười. Họ bắt đầu dần quen với việc trò chuyện qua điện thoại, từ những câu hỏi vụn vặt đến những chia sẻ không tên, những câu chuyện lặp lại trong ngày hay những suy nghĩ bâng quơ về tương lai.Lâm Thi Đống, chàng trai vốn ngạo nghễ và lạnh lùng, dần dần hé lộ sự chân thành qua những tin nhắn đầy ắp cảm xúc. Khoái Mạn, cô gái thẳng thắn, quyết đoán nhưng cũng rất dễ xúc động, dần cảm thấy trái tim mình mềm mại hơn.Có lúc, anh nhắn:> “Ngày mai em ăn gì? Để anh đặt đồ ăn tới chỗ làm cho.”
Cô trả lời:> “Anh định chiều em quá rồi đấy. Ăn gì cũng được miễn có trà sữa.”
Anh đáp:> “Trà sữa nhé, phải đặc biệt nhất. Như em vậy.”
Khoái Mạn nhìn điện thoại, tự nhiên nở một nụ cười đầy ấm áp. Cô không biết từ bao giờ, những tin nhắn tưởng chừng đơn giản này đã trở thành một phần không thể thiếu trong ngày của cô.
---8. Khởi đầu mới cho tuyến tình cảm phụLâm Thi Đống không phải người giỏi nói lời ngọt ngào, nhưng anh biết cách làm cho Khoái Mạn cảm thấy được quan tâm. Dù đôi lúc vẫn bướng bỉnh, vẫn có chút đùa giỡn, nhưng bên trong là sự chân thành không giấu giếm.Khoái Mạn không còn là cô gái cứng rắn, lạnh lùng như trước. Cô bắt đầu mong chờ những tin nhắn, những cuộc trò chuyện dù nhỏ bé nhưng chứa đầy sự quan tâm và ấm áp.Họ cùng nhau xây dựng một thế giới riêng qua từng tin nhắn, từ xa mà vẫn gần, từ những điều vụn vặt mà thành những sợi dây kết nối khó tách rời.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store