Anh Trang Mau
Nàng gật đầu như đã hiểu. Bỗng Vương Thảo chạy ập vào phòng cô, vừa thở hồng hộc và nói:- Đội trưởng, đội trưởng Chung, lại có một người được phát hiện với thân không nguyên vẹn.Cô và nàng đứng bật dậy. Cơ thể hai người lặng đi trong giây lát. Không ai hẹn nhau, liền chạy ra một mạch chiếc xe cảnh sát đang chờ sẵn ở cửa.Tại hiện trường vụ án.Hiện trường là một bãi đất hoang, vắng bóng người. Khi ba người tới là đã vang lên tiếng "tách" của máy chụp ảnh. Xung quanh là những người cảnh sát đang làm việc. Hiện trường ai cũng mang đồ bảo hộ vào người. Gần đó là một người đang nằm đó và xung quanh đầy màu đỏ tươi. Tuy đứng xa nhưng Ngọc An và Chung Hạ đều cảm thấy ớn lạnh.Ba người bước vào thì gặp anh và hắn đang đứng tại thi thể. Bước đến chỗ hai người, cô và nàng dừng lại. Hắn quay người lại và nói:- Tới rồi à?Cô gật đầu. Cô nhìn xuống thi thể, đeo bao tay vào. Thi thể không còn được nguyên vẹn nữa, nó bị chặt ra thành từng khúc, như vụ án kia. Cô ngồi xuống, từ từ nâng thân người đầy máu đó lên. Quan sát thật kỹ thì thấy người đó mặt cũng không còn nguyên vẹn nữa, mà khuôn mặt đẹp giờ đây là một bãi tan hoang. Nó trắng toát, không còn sự sống tồn tại trên đó nữa. Cô quay qua nhìn anh, anh liền đưa một chai nước suối cho cô. Cô cầm lấy chai nước, đặt người nạn nhân xuống rồi từ từ tưới nước lên mặt của nạn nhân. Hắn, anh và nàng nhìn động tác cô làm. Không một chút lóng ngóng, ngược lại còn rất thành thục trong việc này, cứ như là người làm trong nghề này mấy năm rồi. Cô tưới từng chỗ vô cùng cẩn thận. Thoáng chốc cô đã dùng hết ba chai nước. Khi tưới xong, cả người nạn nhân được hiện ra. Tuy lần này không mất đầu nhưng khuôn mặt đã bị nát bét, xung quanh chỉ toàn là một màu đỏ đậm. Ba người cau mày nhìn thi thể được để xuống đất, nàng nói:- Lần này lại là một người bị mất mạng.Khuôn mặt dần hiện ra. Tuy không nhìn rõ vì đã bị đâm nát bét nhưng vẫn có thể thấy người này trước khi bị đâm đã chống trả rất kịch liệt. Cô nói:- Những vết dao đâm vô cùng sâu. Có thể nói, khuôn mặt nạn nhân là chỗ để hung thủ đâm thỏa thích. Hắn không sợ người ta thấy hành động của hắn mà ngược lại còn rất vui khi biết ai đó thấy hành động của mình.- Nhưng tại sao chứ?- Vì cũng như chúng ta, nếu thấy án mạng và nếu thấy người làm thì cũng sẽ báo với cảnh sát. Hung thủ coi đó là việc thách thức chúng ta.- Ra vậy, chúng tôi hiểu rồi.Cô đứng dậy, cởi bao tay của mình ra và nói:- Đội trưởng Bạch, có thể khám nghiệm luôn bây giờ không?- Không vấn đề. Tôi tính khám nghiệm thi thể trước khi các cô tới nhưng nếu để hiện trường nguyên vẹn thì có thể giúp ích cho việc phác họa.Cô gật đầu. Anh cúi người xuống, bắt đầu khám nghiệm. Ba người còn lại đứng quan sát.30 phút sau.Anh đã khám nghiệm thi thể xong. Gỡ bao tay đầy máu của mình, anh đứng lên nói:- Tuy bị phân xác, nhưng nhìn vào thì có thể là nữ. Nguyên nhân tử vong là bị đâm xuyên tim. Thời gian tử vong là từ 5 giờ đến 5 giờ 15 phút sáng nay. Tổng cộng có ba vết đâm. Phần bị đâm nhiều nhất là phần đùi, với tổng cộng là hai vết. Một trong số đó đâm thẳng vào động mạch đùi. Vết thương tại đùi được đâm sau khi nạn nhân chết. Có điều...- Làm sao? Có vấn đề gì à?- Tất nhiên là có. Sau khi nạn nhân bị đâm vào tim, cũng là vết thương gây tử vong thì hung thủ mới đâm vào đùi nạn nhân. Nhưng hung thủ không hề ra tay điên cuồng như vụ án trước. Vết thương ngay tim bắn khoảng năm phút thì hắn mới đâm vào động mạch đùi của nạn nhân. Tôi nghĩ ban đâu hắn đâm cho vui nhưng không ngờ hung thủ lại đâm được thẳng vào động mạch đùi thế này. Còn nữa, vết thương ngay tim cũng không lệch với tim là mấy, chỉ là lệch vài mi li thôi. Trông như, hắn vô cùng giỏi trong việc này.Bốn người nhìn nhau. Nàng nói:- Chẳng lẽ không phải là hắn? Là người khác à? Bỗng cô nhếch mép cười khiến sáu ánh mắt đổ dồn vào cô. Cô nói:- Đúng như tôi nghĩ. Hắn không ra tay tầm bậy đâu.- Việc này thì chúng tôi biết. Nhưng sao cô lại cười?- Hung thủ là một người vô cùng bình tĩnh, điều này tôi có nói với các anh. Nhưng tôi đang thắc mắc một điều của vụ án trước. Tại sao hung thủ lại có thể điên cuồng trong khi các vết thương vô cùng kín đáo và không hề bị đâm như những vụ án của các sát thủ liên hoàn khác? Rồi tôi nghĩ đến hình dạng của vết thương. Nó vừa sâu nhưng nhìn thì như là hung thủ điên cuồng đâm vậy. Nhưng giờ nghĩ lại thì không giống lắm.- Ý cô là suy đoán về tử thi của tôi không đúng?- Ý tôi không phải vậy. Có thể anh chưa học tâm lý nên cũng không phát hiện ra thôi. Nhìn như hung thủ đang đâm cho thỏa mãn thú vui của mình. Nhưng thực chất không phải vậy.- Không phải thế?- Phải. Hắn làm như mình vô cùng điên cuồng đâm nạn nhân. Nhưng khi đâm nạn nhân, hung thủ lại vô cùng bình tĩnh. Hắn coi việc đó như việc giải trừ cho xã hội một mạng người không đáng sống vậy. Khi đâm nạn nhân, trong thân tâm hắn không hề cảm thấy bứt rứt mà còn vui. Khi nhìn thấy dáng vẻ cầu xin của nạn nhân, hung thủ cũng không có biểu cảm gì, trừ việc vui vẻ ra. Từ nhỏ, hung thủ đã từng chứng kiến vụ việc như thế này nên có thể nói, lúc đó hung thủ cũng khá bĩnh tĩnh. Rồi cho đến vụ án này. Dù chỉ có ba nhát đâm nhưng cũng đủ mất một mạng người. Vậy có nghĩa là, hung thủ vô cùng thành thục trong việc giết người.- Nhưng hung thủ này ra tay chỉ mới có hai vụ thôi mà?- Đúng, điều đó cũng là điều tôi băn khoăn mấy ngày nay. Nhưng tôi chợt nhớ đến một buổi học tôi học về tâm lý. Đa phần những tội phạm được sống trong sự cô lập, một mình, bị ruồng bỏ và từng chứng kiến cảnh giết người thì hung thủ vô cùng bạo lực. Hắn có thể đã ra tay với động vật. Cho nên vì thế, khi giết nạn nhân hung thủ đã giữ được bình tĩnh.- Giết động vật? Nhưng cái này là giết mạng người đó, đội trưởng Chu.- Điều này tôi biết. Nhưng trong tâm lý của hung thủ, hắn chỉ coi con người chúng ta là một xác động vật như những gì mà hắn làm ngày xưa. Hắn vô cùng ghét con người, đặc biệt là sau khi vụ án giết người mà hung thủ đã từng chứng kiến. Hắn hận chúng ta, hung thủ hận cả thế giới. Hắn coi những người thi hành pháp luật như chúng ta như người quét rác. Hắn cho rằng chúng ta sẽ không bao giờ tìm ra được hắn. Trong thân tâm hung thủ, vì đã trải qua một quá khứ không mấy vui vẻ nên hung thủ muốn được cảm giác có người cầu xin mình. Như thế thì mới khiến hung thủ vui vẻ. Hung thủ coi nạn nhân như là người chơi trong trò chơi đẫm máu này của hắn. Như một cuộc chơi mèo đuổi chuột, hắn đã từng theo dõi nạn nhân. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn cũng đủ để hắn nắm bắt về nạn nhân. Có nghĩa là, trong việc xử lý thông tin nạn nhân, hắn vô cùng thành thạo.- Hung thủ muốn mình là người chủ trong cuộc chơi này?- Có thể nói là vậy. Hắn xem người xung quanh như là người chơi, còn hắn sẽ là người chủ trì cuộc chơi này. Nếu một trong số người mà bị hắn theo dõi, cũng tức là người chơi trong thân tâm hắn mà phát hiện được hắn thì hắn sẵn sàng giết bất cứ lúc nào. Như vụ án của chị tôi, vài tuần trước, chị ấy có gọi tôi nói rằng chị ấy như bị theo dõi. Lúc đầu tôi không tin nhưng giọng chị ấy có vẻ khẩn cấp. Tôi cho rằng chị ấy đang quá mệt mỏi nên cũng an ủi một chút rồi cúp máy. Nhưng giờ nghĩ lại, ngoài giọng chị ấy khẩn cấp thì tôi đoán chị ấy cũng thấy thứ gì đó hoảng sợ nên giọng mới run thế.- Ra vậy. Vậy tôi hỏi cô, cô nghi ngờ ai nhất?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store