ZingTruyen.Store

Ánh sáng của kẻ bị đày xuống Hạ Giới

Chương 4 : Góc nhìn

dphuonggnee

Sau khi em làm quen và trò chuyện với mọi người, Tamsy đưa em về phòng nghỉ ngơi.

Hắn dắt em tới một căn phòng nhỏ. Em thấy trên tường loang màu, có vài vết ố vàng, mùi ẩm mốc len vào đến phổi em. Nhưng kỳ lạ thay, căn phòng nó lại gọn gàng đến mức giống như có ai đó vừa dọn dẹp xong. Một sự tồi tàn có chủ ý. Dù gì em cũng có một nơi trú tạm... vậy là được rồi, nó cũng không quá tệ.

" Phòng của em ở đây"

Giọng hắn vẫn vậy, chẳng mang chút cảm xúc nào

" Nếu có cần gì thì tìm tôi. Phòng của tôi ở ngay phía trên"

" Em cảm ơn ạ"- Em gật đầu rồi nhìn hắn

" Không có gì" - Hắn tựa người vào cửa, ánh mắt lại dừng trên người em một lần nữa như thể đang đánh giá lại.

" Nghỉ ngơi đi. Sáng mai, 7 giờ tôi sẽ dẫn em xuống khu luyện tập. Dù gì thì ..." - Khoé môi hắn nhếch lên rất nhẹ - " Cũng không thể bỏ phí một "thiên tài" như em"

Tamsy nhấn mạnh từ " thiên tài" như thể có một thông điệp ngầm ẩn phía dưới - là một cảnh báo hay là một sự hứng thú nào đó của hắn? Hay chỉ đơn thuần là muốn nhắc nhở?

Em không biết cũng chẳng rõ. Nhưng có lẽ điều em dám chắc rằng ở hắn có gì đó khiến em tin. Dù đó là một kẻ em chỉ mới gặp nhưng lại cho em cảm giác an toàn đến lạ - an toàn theo một cách nguy hiểm.

" Em sẽ cố gắng không làm anh thất vọng"

" uhm hửm? Vậy sao cô bé?" - Hắn cười, một tia thích thú thoáng qua đôi mắt đầy toan tính của hắn mà em lại chẳng hay biết

" Mà cũng được. Dù gì em cũng còn nhiều thứ phải học hỏi lắm" - Hắn xoa đầu em như thể hắn đang vuốt ve một món đồ chơi yêu thích.

" Nghỉ đi. Mai gặp"

Nói rồi, hắn quay người rời đi. Bóng lưng hắn dần khuất trong bóng tối của hành lang tối, tiếng bước chân ngày một xa dần. Cánh cửa khép lại để em lại một mình trong căn phòng còn vương lại chút hơi ấm từ hắn.

" Mai gặp"- em lặp lại lời hắn nói. Hai từ ấy tuy đơn giản nhưng đối với em, nó lại xa xỉ đến mức em chẳng dám chạm vào. Em đã quen với việc chẳng ai cần em, quen với việc tồn tại như một cái bóng chẳng ai để tâm.

Em đối với những người ở Thiên Giới, chẳng khác gì là sâu bọ, hay nói cách khác em chính là một thứ dơ bẩn, tội đồ trong mắt bọn người đó.

Nhưng ở đây, lại khác.

Nó cho em cảm giác, em là con người.
Một con người - được nhìn thấy
Được gọi
Được trân trọng qua vài lời nói

Và kẻ mang cho những điều đó cho em lại là hắn. Tamsy- một kẻ bí ẩn đối với em, có chút lạnh lùng nhưng cũng là người cho em cảm giác được bản thân em không vô dụng.

Em tự nhủ với bản thân:Phải thật cố gắng. Phải mạnh mẽ hơn.Phải trở nên có ích , không phụ lòng hắn.

Không phải vì ai khác, mà là vì hắn. Vì ánh mắt hắn khi nhìn em, hay là giọng nói của hắn mỗi khi gọi tên em, nó khiến em cảm giác em đang tồn tại. Vì vậy, bằng mọi cách, em phải giữ lại được những thứ đó. Hiện tại hay tương lai, em chỉ muốn mọi thứ ở hắn chỉ dành cho một mình em.

Nhưng em lại chẳng hay biết rằng - một khi đã giao phó trái tim và thân xác cho quỷ dữ thì em sẽ chẳng thể nào thoát ra được dù cho sự thật nó tàn nhẫn đến mức nào.

Và một khi em đã bước vào bóng tối, vào quỹ đạo của hắn... khi em đã đánh mất bản thân vì hắn, thì em sẽ chẳng còn là cô bé đáng thương được hắn che chở và dạy dỗ nữa.

Em sẽ trở thành con cờ quan trọng trong bàn cờ mà hắn đã bày ra từ rất lâu rồi. Em - một con cờ quan trọng trong số quân cờ mà hắn có. Là một con cờ trong trò chơi mà hắn sẽ là người chiến thắng.

——————-

GÓC NHÌN CỦA TAMSY

Hắn bước đi trong bóng tối, trong lòng lại hài lòng đến kỳ lạ. Sự yếu đuối, sự non nớt và ngây thơ của em chính là thứ hắn muốn.

Hắn mỉm cười, một nụ cười đầy vẻ tính toán và mưu mô.

Cô bé ấy, quá yếu.
Nhưng chính cái yếu đuối đó lại khiển em trở nên thú vị trong mắt hắn. Hắn đã gặp rất nhiều người mạnh mẽ, tàn ác, tham vọng. Nhưng em lại khác, em là con người từ Thiên Giới rơi xuống, là cô bé chưa biết mình là gì mà lại dám nhìn hắn với đôi mắt mong chờ, phụ thuộc vào hắn như thể hắn là chỗ dựa duy nhất của em ở thế giới này.

Hắn bước lên bậc cầu thang. Tiếng giày vang vọng khắp lối đi. Trong đầu hắn là cảnh tượng khi đem em về đây, khi em cúi đầu cảm ơn hắn và cả khi em muốn chứng minh cho hắn thấy em sẽ không vô dụng.
Hắn biết trong đôi mắt của em có sự thù hận, có căm ghét nhưng khi nhìn về hắn, đôi mắt ấy lại sáng lên và có chút hy vọng ở trong đó.

Căn phòng hắn mở ra có mùi thuốc, giấy tờ rải rác trên bàn và cả mùi sắt thép. Hắn ném găng tay lên bàn, ngã lưng xuống ghế.

" Thiên tài.."

Hắn lẩm bẩm lại hai từ mà hắn đã cố tình nhấn mạnh khi nói chuyện với em. Hắn biết em sẽ suy nghĩ, sẽ cố gắng hơn , có thể sẽ không vì chính em, mà là vì hắn.

Và đó là điều Tamsy cần ở em.

Cần sự trung thành.
Cần sự tin tưởng.
Và cần cả một quân cờ nghe lời, không phản bội, không làm trái lời hắn.

Một quân cờ chỉ có thể bám víu vào hắn, chỉ nhìn và nghe mỗi hắn. Một quân cờ hoàn toàn lệ thuộc và giao phó bản thân của nó cho hắn.

Hắn đưa tay lên, bàn tay vừa xoa đầu em, hắn nhớ lại cảm giác chạm vào em. Mềm. Run. Tin tưởng.

" Quá dễ điều khiển, mà dễ quá lại khiến người ta mất vui. À không, con bé đó chắc sẽ không làm mình chán được đâu"

Tamsy bật cười, không phải vì vui vẻ mà là đang nắm chắc phần thắng trong tay, một ván cờ mà đường đi nước bước đều trong sự kiểm soát của hắn.

Nhưng nếu để ý, ánh mắt hắn đã có thứ gì đó loé lên. Không phải vui vẻ. Không phải thương hại. Một thứ cảm giác đang dần len lỏi vào trong hắn... phức tạp hơn, không tên.

Hắn gạt bỏ đi thứ suy nghĩ đó. Hắn không cho phép bản thân lơ là hay có kẻ khác ảnh hưởng đến hắn. Đây là cuộc chơi của hắn, mọi thứ phải nằm trong kiểm soát của hắn.

Cô bé ấy phải mạnh. Vì khi cô bé trở nên mạnh, cô bé sẽ hữu dụng và sẽ là quân cờ tốt trong tay hắn.

Hắn nhìn trên bàn rải rác những giấy tờ, có cả thông tin của em. Ngón tay hắn lướt nhẹ trên mặt giấy ghi thông tin về em, về Nhân Khí, ....

Một nụ cười u tối hiện lên

" Ngày mai, là ngày đầu tiên của em"
Giọng hắn đầy thoả mãn khi nghĩ về ngày mai

" Em chắc chắn sẽ không làm tôi thất vọng đâu nhỉ, cô bé Thiên Giới của tôi?"

" Và tôi tin chắc em sẽ chẳng thể rời xa tôi được nữa đâu. Một khi đã bước vào, em sẽ chẳng còn đường lui nữa đâu vì em là con cờ quan trọng nhất của tôi mà"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store