Chương 5: Nắm tay
Ngày thứ ba của chương trình, không khí trong resort thay đổi rõ rệt. Những chiếc camera lắp ở mọi góc giờ đây không còn khiến người ta lúng túng. Từng ánh mắt, từng cử chỉ đều đã bắt đầu được tính toán kỹ lưỡng. Ai cũng biết, đây không chỉ là một show truyền hình, mà còn là một bàn cờ cảm xúc.
Buổi sáng, ban tổ chức tập hợp mọi người trong sảnh lớn. Người dẫn chương trình xuất hiện với một phong bì đỏ trên tay, dấu hiệu báo hiệu một thử thách đặc biệt.
"Chào mừng đến với thử thách nhóm đầu tiên," giọng anh ta đầy phấn khích. "Tên gọi: Test of Faith – Escape Together."
Một tấm bản đồ được trải rộng ra. Trên đó là sơ đồ của một khu nhà cũ bỏ hoang, nằm ngay sát rừng thông phía sau resort. Bên trong được thiết kế thành một trò chơi thoát hiểm mô phỏng – mỗi cặp sẽ bị 'nhốt' trong một căn phòng khác nhau, chỉ có thể ra ngoài nếu giải được mật mã bằng cách phối hợp, tin tưởng, và nắm tay... đúng lúc.
"Có thể chạm tay, nhưng không được rời nhau quá năm bước," người dẫn nhấn mạnh. "Nếu thử thách thất bại, hình phạt sẽ là một buổi phỏng vấn riêng và phát sóng độc quyền."
Tiếng xì xào nổi lên. Ai cũng hiểu, thử thách này được dựng lên để tạo không gian gần gũi và đầy rủi ro.
Khi danh sách ghép đôi được đọc lên, cái tên cuối cùng vang lên như một nốt cao trong bản nhạc vừa dồn dập vừa chậm rãi:
"Sở Tâm Kỳ – Trì Diễn Thâm."
Một khoảng lặng nhẹ lướt qua, rồi nhanh chóng bị tiếng vỗ tay và reo hò che lấp. Cô chỉ nghiêng đầu nhẹ, ánh mắt lướt qua anh như có như không. Anh không cười, chỉ đứng dậy, đi về phía cô.
"Lần này không phải tôi chọn," anh nói, giọng trầm nhưng ấm.
Cô đáp, môi mím lại: "Nhưng hình như vẫn là số phận sắp đặt."
Căn phòng thử thách nằm ở tầng hai, cửa sắt đóng lại sau lưng họ với một âm thanh "cạch" nặng nề. Bên trong là ánh đèn vàng mờ và những mảnh giấy dán rải rác trên tường. Trên bàn là một hộp khóa số, một chiếc đồng hồ cát đang chảy, và một mảnh giấy viết tay:
"Mật mã nằm trong những điều người ta hay quên nhất – ngày tháng của lần đầu tiên."
Sở Tâm Kỳ nhìn dòng chữ, hàng mày hơi cau lại. Cô chưa kịp suy nghĩ thì đã nghe anh hỏi, giọng rất khẽ:
"Cô có nhớ ngày đầu tiên cô lên sóng với chương trình 'Lắng nghe trái tim' không?"
Câu hỏi như một làn sóng ngầm đập vào tâm trí cô.
Cô ngẩng lên nhìn anh, lần đầu không giấu sự ngạc nhiên.
"Không ngờ anh nhớ."
Anh không đáp, chỉ đưa mắt nhìn vào dãy số khóa, rồi lùi lại nửa bước, để cô là người quyết định.
Cô im lặng vài giây, rồi quay số: 0412.
Tiếng "tách" vang lên đầy dứt khoát.
Hộp mở ra, bên trong là chiếc chìa khóa gắn dòng chữ:
"Chỉ được mở khi hai người nắm tay nhau."
Cô thở nhẹ, như thể đã đoán trước. Nhưng lần này, cô không né tránh nữa. Đưa tay ra, chủ động. Bàn tay anh siết lấy tay cô, không mạnh, nhưng vừa đủ khiến người ta không muốn buông.
Cánh cửa bật mở.
Họ bước ra ngoài trong ánh sáng vàng rực của hành lang. Tay vẫn nắm tay. Không ai lên tiếng. Nhưng có điều gì đó trong khoảnh khắc đó đang lớn dần lên, lặng lẽ và kiên định như tiếng nhạc nền không lời, mà người nghe lại chẳng thể quên.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store