Anh Hung Cua Chung Ta Boboiboy
Kết quả cuối cùng, sau một loạt lý do hợp lý hóa nghe có vẻ "cao cả" — rằng cậu muốn đi để lấy kinh nghiệm, rằng học viên từ các hành tinh khác đều phải ra ngoài trau dồi, rằng ngồi yên một chỗ chỉ khiến đầu óc cùn mòn... Minh đã thành công.Thực ra, yếu tố quyết định lại chẳng phải lý luận logic gì, mà là... màn "khóc lóc" đầy kịch tính của cậu. Nói đúng hơn, là giả vờ khóc. Khổ nỗi, khóc mà không nặn nổi lấy một giọt nước mắt, nên Minh đành làm ra vẻ mím môi, run vai, đôi mắt long lanh "được điều khiển" một cách khéo léo. Có lẽ Boboiboy và mấy người còn lại cũng biết cậu đang diễn, nhưng cuối cùng vẫn cấp phép."Được rồi... nhưng nhớ là lần này chỉ đi điều tra thôi, không phải để đánh đấm gì đâu."
Câu chốt ấy khiến Minh hơi nhướng mày, trong đầu nghĩ: Điều tra thì càng tốt. Đỡ phải liều mạng.Nhưng khi được thông báo chính thức rằng mình sẽ rời Trái Đất, cùng nhóm Boboiboy lên đường, trái tim cậu đập nhanh hơn thường lệ. Dù luôn tự nhận là người thực tế, Minh không thể phủ nhận việc được đặt chân vào một hành trình ngoài hành tinh khiến cậu... háo hức đến lạ.⸻Khi con tàu rời bầu khí quyển, Minh ngồi sát cửa kính, gần như dán mặt vào lớp thủy tinh trong suốt. Cảnh vật ngoài kia như một bức tranh đang thay đổi từng giây: màu xanh biếc của Trái Đất dần thu nhỏ lại, nhường chỗ cho khoảng đen mênh mông của vũ trụ. Những vì sao lấp lánh như rắc vụn kim tuyến lên nền nhung đen, xa xôi mà rực rỡ.Lần đầu tiên cậu thấy ngân hà ư? Không hẳn. Minh nhớ lại... hồi còn ở thế giới cũ, cậu từng xem qua hình ảnh vũ trụ qua ống kính thiên văn, từng ngồi trước màn hình máy tính ngắm ảnh chụp từ vệ tinh. Nhưng tất cả những trải nghiệm đó chỉ là qua trung gian, vô hồn và lạnh lẽo.
Còn bây giờ — ở đây — cậu thật sự đang ở giữa không gian, chứng kiến cảnh tượng ấy bằng chính đôi mắt của mình. Không còn giới hạn của bầu khí quyển, không còn ánh đèn thành phố che mờ ánh sao. Mọi thứ hiện ra rõ ràng, sống động đến mức Minh không thể rời mắt.Cậu áp trán vào kính, khẽ thở dài đầy thích thú.
Có lẽ... dù mình không có sức mạnh gì, chỉ cần được nhìn thấy khoảnh khắc này thôi cũng đủ đáng giá rồi.⸻Thời gian trôi qua trong tiếng động cơ đều đặn. Khi con tàu tiến gần mục tiêu, cả khoang dần thay đổi nhiệt độ. Lúc đầu chỉ là hơi se lạnh, nhưng càng gần... hơi thở của Minh đã bắt đầu nhìn thấy rõ như làn khói trắng trong không khí.Bên ngoài cửa sổ, hành tinh mục tiêu hiện ra. Một khối cầu khổng lồ bao phủ hoàn toàn bởi màu trắng — không phải màu trắng trơn, mà là những mảng sáng tối xen kẽ: dãy núi phủ băng, những bình nguyên tuyết mênh mông, và vài vệt xám xịt của đá trơ ra giữa cái lạnh khắc nghiệt.Ánh sáng từ ngôi sao gần đó phản chiếu lên lớp băng, khiến cả hành tinh lấp lánh như một viên ngọc khổng lồ trôi giữa vũ trụ. Nhưng vẻ đẹp ấy lại ẩn chứa một sự lạnh lẽo gần như tuyệt đối, chỉ nhìn thôi cũng thấy tê buốt.Fang đứng dậy, mở một hộc chứa bên cạnh, lôi ra sáu bộ đồ chống lạnh. Bộ đồ dày cộm, với lớp lót phản nhiệt và mũ trùm kín đầu, được thiết kế riêng để chịu đựng nhiệt độ thấp hơn cả -50°C."Ở ngoài đó, nếu không mặc thứ này thì chưa tới 5 phút đã mất cảm giác toàn thân," Fang nói, giọng điệu nghiêm túc.Minh nhanh chóng mặc vào, dù chưa ra khỏi tàu nhưng cái lạnh đã len lỏi qua từng lớp vải, như thể đang tìm đường xâm nhập. Ngay khi kéo khóa đến tận cổ, Minh vẫn cảm nhận được hơi lạnh cắt da cắt thịt. Các đầu ngón tay dù đã được bao trong găng vẫn bắt đầu run lên nhè nhẹ.Bên cạnh, Yaya rụt cổ lại, Ying xoa xoa hai bàn tay vào nhau, Gopal thì thở ra từng hơi trắng phả trước mặt. Ngay cả Boboiboy và Fang — những người đã quen với các nhiệm vụ khắc nghiệt — cũng khẽ co vai lại.Minh chợt nghĩ: Nếu đây mới chỉ là lúc còn ở trong tàu... thì bước ra ngoài sẽ thế nào?...........Chắc không đến mức đó đâu nhỉ...? Haha... Mong cái thân thể của con chống đỡ được.Bánh đáp của con tàu Starwind khẽ rung lên khi chạm xuống lớp tuyết dày đến mức tiếng va chạm gần như bị nuốt trọn. Lớp bụi tuyết bị hất tung thành một vòng xoáy trắng xóa bao quanh. Khi cửa tàu mở ra, một luồng gió lạnh buốt như hàng ngàn mũi kim nhỏ chọc thẳng vào da khiến cả nhóm rùng mình.Không ai bảo ai, cả Boboiboy, Fang, Yaya, Ying, Gopal đều lập tức kéo khóa áo chống lạnh lên tận cổ. Chỉ riêng Minh là khác—cậu vốn không quen chịu rét, mà cái rét ở hành tinh này không phải kiểu "lạnh run" nữa, nó giống như đang bị nhấn chìm trong nước đá. Cậu trùm một lúc ba lớp áo chống lạnh, lớp dày nhất phồng to đến mức nhìn Minh chẳng khác nào một quả bóng di động. Vậy mà từng hơi thở của cậu vẫn thoát ra thành sương trắng mù mịt, đôi môi đã tái nhợt vì nhiệt độ."Sao... lạnh thế này... chết mất..." Minh lầm bầm qua hàm răng lập cập, vừa đi vừa ôm chặt lấy cơ thể mình như thể sợ gió sẽ cướp mất chút hơi ấm còn sót lại.Fang, người có sức chịu lạnh tốt nhất nhóm, lặng lẽ đặt con tàu vào chế độ tàng hình, lớp vỏ ngoài của nó hòa tan vào nền tuyết và sương mù, chỉ để lại một vết lõm mờ mờ trên mặt đất."Chia ra mà tìm xem có ai quanh đây không, hỏi đường đến khu dân cư gần nhất." Fang dặn, giọng nói trầm thấp bị gió xé thành từng mảnh.Họ bắt đầu tiến sâu hơn vào vùng tuyết trắng. Dưới chân, từng lớp băng rạn nứt kêu lách tách, gió cuốn từng hạt tuyết lả tả tạt vào mặt như dao cạo. Minh kéo khẩu trang chống lạnh che kín mũi, nhưng vẫn cảm thấy từng luồng khí lạnh luồn vào cổ. Mỗi bước đi của cậu như dẫm xuống cả tấn chì, vừa mệt vừa tê dại."Trời ơi... mình sinh ra là để ngồi trước máy tính, không phải để leo núi băng tuyết đâu..." Minh thầm rên rỉ trong đầu.Rồi... ở phía xa, giữa màu trắng mênh mông ấy, một bóng dáng nhỏ bé bất ngờ hiện ra. Hình như đó là một người, hoặc ít nhất là một sinh vật hình người dáng gầy, đang lom khom nhặt thứ gì đó từ dưới nền tuyết. Trong khoảnh khắc, đôi mắt Minh sáng lên như vừa bắt gặp vàng ròng."Người! Cuối cùng cũng gặp người!" Minh suýt bật ra tiếng, nhưng cổ họng lại bị gió lạnh chặn mất.Không nghĩ ngợi, Minh lập tức lao về phía bóng dáng ấy. Ba lớp áo dày khiến mỗi bước chạy trông vụng về, nhưng cậu dồn hết sức, để lại trên nền tuyết một loạt dấu chân sâu hoắm.Tiếng bước chân nặng nề và gấp gáp vang vọng khắp không gian. Cậu bé nhỏ bé kia ngẩng lên. Đôi mắt cậu ta lúc đầu chỉ lộ vẻ tò mò, rồi thoáng kinh ngạc khi thấy một hình khối khổng lồ xộc thẳng về phía mình. Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt ấy biến thành hoảng hốt tột độ.Không đợi thêm một giây, cậu bé hét lên một tiếng thất thanh, ném luôn cái giỏ mây đang cầm bên trong đầy những cây nấm tím tròn mũm mĩm rồi quay người chạy thục mạng."Ủa? Sao chạy?" Minh khựng lại nửa giây, nhưng khi thấy cái giỏ nằm lăn lóc trên nền tuyết, bản năng lại thôi thúc cậu nhặt lên.Cầm giỏ trong tay, Minh vừa chạy theo vừa cố hét:"Này! Của cậu này!"Tiếc là lớp khẩu trang chống lạnh cộng với gió rít khiến âm thanh biến dạng, lọt vào tai cậu bé chẳng khác nào tiếng gầm gừ mơ hồ.Phía trước, cậu bé cảm giác như tim sắp nhảy khỏi lồng ngực. "Quái vật tuyết! Quái vật tuyết đang đuổi mình!" Ý nghĩ đó chiếm trọn đầu óc. Đôi chân nhỏ bé lún sâu trong tuyết, trượt ngã rồi lại bật dậy, chạy liều mạng.Nhưng càng chạy, cậu bé càng kinh hãi nhận ra: sinh vật to lớn kia không những không bỏ cuộc mà còn... chạy nhanh hơn. Và tệ hơn, nó đang ôm theo giỏ đồ của mình như thể chiến lợi phẩm.Cậu bé thét lên một tiếng chói tai hơn cả lúc nãy. Tiếng hét ấy vang vọng giữa không gian băng giá, khiến ngay cả Boboiboy và nhóm bạn ở phía xa cũng quay lại nhìn.Tuy Boboiboy và những người khác hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng vừa thấy có người—hoặc ít nhất là một cư dân của hành tinh này—thì bản năng lập tức thúc giục họ đuổi theo. Đây là cơ hội hiếm hoi để tìm thông tin, họ không thể bỏ lỡ.Phía trước, cậu bé nhỏ bé vẫn chạy như thể cả bầy sói băng đang dí sát gót. Cậu không dám ngoái lại nhiều, nhưng chỉ cần liếc một cái thôi, cậu suýt nữa hét "Mẹ ơi!" tại chỗ. Ban nãy là một con "quái vật áo phao" (Minh), giờ quay lại đã thấy thành... hai con, mà con thứ hai còn phát sáng và bọc trong những tia sét đỏ loé sáng—Boboiboy Halilintar.Đại kích tâm lý kiểu này, thử hỏi ai chịu nổi?Cậu bé gần như bản năng mà tăng tốc. Bước chân nhỏ nhắn ấy lại cực kỳ linh hoạt, vượt qua những ụ tuyết cao như không, lách qua các khe đá hẹp một cách thuần thục, giống như đang chạy trên con đường quen thuộc về nhà.Minh thì khác. Mỗi một ụ tuyết là một cực hình. Ba lớp áo chống lạnh phồng to khiến cậu trông như một trái banh lăn lóc. Mỗi khi phải leo qua một chỗ gồ ghề, cậu gần như bò hơn là chạy, miệng thì vừa thở hổn hển vừa than thầm:"Đùa à... thằng bé này... sinh ra ở hành tinh này nên mới... bay như chim..."Trong khi đó, Boboiboy đã chuyển hoá thành Halilintar, sải bước dài, mỗi cú đạp xuống là để lại vết nứt hình tia sét trên nền băng, tốc độ như thể muốn xé rách cả không khí lạnh. Yaya và Ying thì đơn giản hơn: Yaya dùng sức mạnh siêu nâng để "nhấc" mình lên khỏi tuyết rồi trôi băng băng, còn Ying bật chế độ siêu tốc, chỉ để lại dải mờ kéo dài phía sau. Fang thì khỏi nói—anh chẳng cần bay hay sét, chỉ dựa vào phản xạ và sức mạnh cơ bắp là có thể lao đi như một con báo tuyết.Và rồi... phía sau, Gopal và Minh tạo thành "đội hình rớt lại"."Này... sao cậu không dùng sức mạnh gì đó đi?" Minh vừa thở như sắp ngất vừa hỏi."Tôi á? Sức mạnh của tôi là biến đồ vật thành thức ăn! Cậu muốn tôi biến tuyết này thành kem ăn không?" Gopal đáp lại, thở phì phò nhưng vẫn còn tâm trạng đùa."Tôi muốn biến cái chân của mình thành chân máy hơn!" Minh rên rỉ, vừa nói vừa trượt chân cắm mặt xuống tuyết. Cậu ngoi lên, toàn thân phủ trắng như bánh bao lăn qua bột.Phía trước, cậu bé vẫn chạy. Cậu không quan tâm ai là bạn ai là thù, chỉ biết rằng phía sau mình là một nhóm sinh vật tốc độ khủng khiếp và tiếng bước chân ngày càng gần. Tim đập loạn xạ, hơi thở phả ra từng luồng sương trắng đặc quánh.Nhưng lạ một điều—thay vì cảm giác bị săn đuổi, trong khoảnh khắc khi ánh mắt thoáng liếc lại, cậu bé bắt gặp một hình ảnh khó hiểu: một trong những kẻ "đuổi theo" đang... cười tươi và giơ giỏ nấm lên.Cậu chớp mắt, phân vân một giây. Nhưng chỉ một giây thôi, bản năng sinh tồn lại gào thét: Chạy tiếp!Trời phủ một lớp tuyết dày, gió lạnh như cắt qua mọi lớp áo, nhưng điều đó không ngăn được cậu bé nhỏ bé chạy nhanh như một tia chớp trên mặt đất băng giá. Minh trùm kín ba lớp áo chống lạnh, nhưng cơ thể vẫn run lên bần bật; mỗi bước chân như đánh vật với nền tuyết trơn trượt, chân đau nhức và hơi thở dồn dập khiến cậu gần như hụt hơi. Fang đi phía trước, mắt quan sát địa hình, cố gắng đoán hướng cậu bé sẽ chạy tiếp; Yaya và Ying lơ lửng trên không nhờ sức mạnh của năng lực, đi như gió, nhưng vẫn phải tính toán từng bước để không bỏ mất dấu cậu bé.Boboiboy Halilintar — hình dạng sức mạnh cực đại của Boboiboy — chạy bằng tốc độ siêu việt, mỗi bước chân tạo ra luồng gió lạnh quét bay tuyết trắng, hệt như một cơn bão nhỏ lao theo phía trước.Minh nặng nề lê bước, cố gắng giữ nhịp nhưng chân cậu như muốn gục xuống với mỗi bước trượt trên băng. Gopal cố gắng chạy cạnh Minh, thỉnh thoảng giúp đỡ kéo cậu đi qua những đoạn dốc dựng đứng, nhưng ngay cả vậy, tốc độ của họ vẫn chậm đến mức có lúc chỉ còn là những chấm nhỏ trong tuyết trắng so với cậu bé. Cậu bé, mắt mở to, chạy thẳng như một cơn gió, giỏ nấm bay lộn nhào sau lưng, nhưng cậu hoàn toàn không để ý, chỉ tập trung vào mục tiêu duy nhất: chạy thật xa.Boboiboy Halilintar quát lên: "Cẩn thận!"Nhưng lời cảnh báo không kịp đến tai cậu bé, bởi cậu đang lướt đi với tốc độ điên cuồng. Minh thở hổn hển, run rẩy: "Sao chạy nhanh vậy... mình... mình theo không kịp..."Địa hình càng lúc càng khó khăn: những tảng băng lớn nhấp nhô, bậc đá trồi lên đột ngột, những hố tuyết sâu và những vách núi nhỏ xuất hiện liên tiếp. Cậu bé nhảy qua từng tảng đá như một vận động viên bẩm sinh, cơ thể nhỏ bé dẻo dai giúp cậu tránh khỏi mọi trở ngại, nhưng chính vì vậy, nhóm Boboiboy lại càng căng thẳng. Fang cố gắng nhắm tới hướng đi của cậu bé, mắt theo sát từng động tác, nhưng gió mạnh khiến đường nhìn lẫn lộn, tuyết bay phủ trắng cả không gian. Yaya và Ying phải liên tục sử dụng năng lực để điều chỉnh luồng gió, tạo điều kiện cho mọi người tiếp cận.Minh nhăn nhó, thở hổn hển, cả người lạnh run, nhưng cậu vẫn cố gắng di chuyển. "Chết tiệt, sao một đứa nhỏ mà chạy nhanh kinh khủng vậy..." cậu thầm nói, đôi tay bám chặt vào áo chống lạnh, chân như bị đóng băng. Gopal nhìn Minh, nói: "Cố lên, chúng ta không thể là người đi chậm nhất"Minh chỉ muốn khóc thôi......Cậu bé dần tiến tới một đoạn vực thẳm, mặt đất phía trước biến mất vào khoảng không trắng xóa. Thế nhưng cậu vẫn không hề hay biết. Boboiboy Halilintar nhận ra ngay: "Cẩn thận!"Một tiếng gầm vang lên khi Boboiboy bật nhảy từ mặt đất, chân quét mạnh tạo lực đẩy bay lên, thân hình to lớn và cơ bắp như một cơn bão. Cậu bay đến trước mặt cậu bé, đánh dấu quãng đường, và cả nhóm Boboiboy đuổi theo sát phía sau.Cậu bé chạy tới, vừa quay đầu nhìn lại, nhận ra nguy hiểm thì đã quá muộn. Từng khoảnh khắc như chậm lại: chân cậu bé trượt trên băng, mắt mở to, cơ thể lao thẳng xuống vực. Minh hét lên: "Không!!!"Ngay lập tức, Boboiboy Halilintar xuất hiện như một cơn bão khổng lồ. Chân phải bật mạnh, đẩy cậu bay lên, tay phải ôm chặt cậu bé, tay trái đồng thời cắm cây kiếm đỏ rực vào vách núi để làm điểm tựa, giữ thăng bằng và tránh trượt xuống vực. Cú nhảy vừa chính xác, vừa đầy uy lực, khiến không khí xung quanh rung chuyển, tuyết bay tứ tung.Fang, Yaya, Ying và Gopal cũng vội lao tới, tay đưa ra giúp đỡ. Fang thở hổn hển: "Đúng là... cơn điên rồ..." Yaya lơ lửng trên không, mồ hôi chảy dài: "Mình tưởng... tưởng sẽ trượt theo luôn rồi."Gopal thì vừa giúp giữ cậu bé, vừa nói: "Thôi, xong rồi, may mà Boboiboy nhanh chân!" Minh gật gù.Cậu bé nhỏ bé ôm lấy Boboiboy, mặt mếu, mắt đỏ hoe, run rẩy. "Cảm ơn... cảm ơn anh!" cậu thì thầm.Boboiboy Halilintar mỉm cười, nhìn cậu bé: "Không sao đâu, giờ an toàn rồi. Nhưng lần sau phải cẩn thận hơn, không thể chạy lung tung như thế được." Cậu bé gật đầu, hít thở sâu, mắt vẫn còn ướt nhòe. Nhóm Boboiboy kéo cậu bé ra khỏi vực, đặt xuống mặt đất an toàn. Băng tuyết vẫn phủ trắng xung quanh, gió lạnh thổi mạnh, nhưng không ai để ý đến cái lạnh. Boboiboy Halilintar nhẹ nhàng đặt cậu bé xuống, tay phải vẫn ôm một phần để đảm bảo an toàn, tay trái rút cây kiếm đỏ ra khỏi vách. Tuyết rơi nhẹ trên vai, ánh hoàng hôn tuyết phủ ánh đỏ, chiếu lên cả nhóm như một bức tranh sống động, vừa nguy hiểm, vừa tráng lệ. Minh đứng bên, cảm giác ấm áp dần lan tỏa trong cơ thể cậu, bất chấp cái lạnh thấu xương. Cậu bé run rẩy, nhưng nụ cười yếu ớt vừa lóe lên trên môi khiến mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.Fang lên tiếng: "Giờ thì cậu bé ổn rồi, chúng ta phải tìm nơi trú ẩn thôi, trời càng tối sẽ càng nguy hiểm.""Thế..... thế mọi người có thể tới nhà em chơi được không?"
Câu chốt ấy khiến Minh hơi nhướng mày, trong đầu nghĩ: Điều tra thì càng tốt. Đỡ phải liều mạng.Nhưng khi được thông báo chính thức rằng mình sẽ rời Trái Đất, cùng nhóm Boboiboy lên đường, trái tim cậu đập nhanh hơn thường lệ. Dù luôn tự nhận là người thực tế, Minh không thể phủ nhận việc được đặt chân vào một hành trình ngoài hành tinh khiến cậu... háo hức đến lạ.⸻Khi con tàu rời bầu khí quyển, Minh ngồi sát cửa kính, gần như dán mặt vào lớp thủy tinh trong suốt. Cảnh vật ngoài kia như một bức tranh đang thay đổi từng giây: màu xanh biếc của Trái Đất dần thu nhỏ lại, nhường chỗ cho khoảng đen mênh mông của vũ trụ. Những vì sao lấp lánh như rắc vụn kim tuyến lên nền nhung đen, xa xôi mà rực rỡ.Lần đầu tiên cậu thấy ngân hà ư? Không hẳn. Minh nhớ lại... hồi còn ở thế giới cũ, cậu từng xem qua hình ảnh vũ trụ qua ống kính thiên văn, từng ngồi trước màn hình máy tính ngắm ảnh chụp từ vệ tinh. Nhưng tất cả những trải nghiệm đó chỉ là qua trung gian, vô hồn và lạnh lẽo.
Còn bây giờ — ở đây — cậu thật sự đang ở giữa không gian, chứng kiến cảnh tượng ấy bằng chính đôi mắt của mình. Không còn giới hạn của bầu khí quyển, không còn ánh đèn thành phố che mờ ánh sao. Mọi thứ hiện ra rõ ràng, sống động đến mức Minh không thể rời mắt.Cậu áp trán vào kính, khẽ thở dài đầy thích thú.
Có lẽ... dù mình không có sức mạnh gì, chỉ cần được nhìn thấy khoảnh khắc này thôi cũng đủ đáng giá rồi.⸻Thời gian trôi qua trong tiếng động cơ đều đặn. Khi con tàu tiến gần mục tiêu, cả khoang dần thay đổi nhiệt độ. Lúc đầu chỉ là hơi se lạnh, nhưng càng gần... hơi thở của Minh đã bắt đầu nhìn thấy rõ như làn khói trắng trong không khí.Bên ngoài cửa sổ, hành tinh mục tiêu hiện ra. Một khối cầu khổng lồ bao phủ hoàn toàn bởi màu trắng — không phải màu trắng trơn, mà là những mảng sáng tối xen kẽ: dãy núi phủ băng, những bình nguyên tuyết mênh mông, và vài vệt xám xịt của đá trơ ra giữa cái lạnh khắc nghiệt.Ánh sáng từ ngôi sao gần đó phản chiếu lên lớp băng, khiến cả hành tinh lấp lánh như một viên ngọc khổng lồ trôi giữa vũ trụ. Nhưng vẻ đẹp ấy lại ẩn chứa một sự lạnh lẽo gần như tuyệt đối, chỉ nhìn thôi cũng thấy tê buốt.Fang đứng dậy, mở một hộc chứa bên cạnh, lôi ra sáu bộ đồ chống lạnh. Bộ đồ dày cộm, với lớp lót phản nhiệt và mũ trùm kín đầu, được thiết kế riêng để chịu đựng nhiệt độ thấp hơn cả -50°C."Ở ngoài đó, nếu không mặc thứ này thì chưa tới 5 phút đã mất cảm giác toàn thân," Fang nói, giọng điệu nghiêm túc.Minh nhanh chóng mặc vào, dù chưa ra khỏi tàu nhưng cái lạnh đã len lỏi qua từng lớp vải, như thể đang tìm đường xâm nhập. Ngay khi kéo khóa đến tận cổ, Minh vẫn cảm nhận được hơi lạnh cắt da cắt thịt. Các đầu ngón tay dù đã được bao trong găng vẫn bắt đầu run lên nhè nhẹ.Bên cạnh, Yaya rụt cổ lại, Ying xoa xoa hai bàn tay vào nhau, Gopal thì thở ra từng hơi trắng phả trước mặt. Ngay cả Boboiboy và Fang — những người đã quen với các nhiệm vụ khắc nghiệt — cũng khẽ co vai lại.Minh chợt nghĩ: Nếu đây mới chỉ là lúc còn ở trong tàu... thì bước ra ngoài sẽ thế nào?...........Chắc không đến mức đó đâu nhỉ...? Haha... Mong cái thân thể của con chống đỡ được.Bánh đáp của con tàu Starwind khẽ rung lên khi chạm xuống lớp tuyết dày đến mức tiếng va chạm gần như bị nuốt trọn. Lớp bụi tuyết bị hất tung thành một vòng xoáy trắng xóa bao quanh. Khi cửa tàu mở ra, một luồng gió lạnh buốt như hàng ngàn mũi kim nhỏ chọc thẳng vào da khiến cả nhóm rùng mình.Không ai bảo ai, cả Boboiboy, Fang, Yaya, Ying, Gopal đều lập tức kéo khóa áo chống lạnh lên tận cổ. Chỉ riêng Minh là khác—cậu vốn không quen chịu rét, mà cái rét ở hành tinh này không phải kiểu "lạnh run" nữa, nó giống như đang bị nhấn chìm trong nước đá. Cậu trùm một lúc ba lớp áo chống lạnh, lớp dày nhất phồng to đến mức nhìn Minh chẳng khác nào một quả bóng di động. Vậy mà từng hơi thở của cậu vẫn thoát ra thành sương trắng mù mịt, đôi môi đã tái nhợt vì nhiệt độ."Sao... lạnh thế này... chết mất..." Minh lầm bầm qua hàm răng lập cập, vừa đi vừa ôm chặt lấy cơ thể mình như thể sợ gió sẽ cướp mất chút hơi ấm còn sót lại.Fang, người có sức chịu lạnh tốt nhất nhóm, lặng lẽ đặt con tàu vào chế độ tàng hình, lớp vỏ ngoài của nó hòa tan vào nền tuyết và sương mù, chỉ để lại một vết lõm mờ mờ trên mặt đất."Chia ra mà tìm xem có ai quanh đây không, hỏi đường đến khu dân cư gần nhất." Fang dặn, giọng nói trầm thấp bị gió xé thành từng mảnh.Họ bắt đầu tiến sâu hơn vào vùng tuyết trắng. Dưới chân, từng lớp băng rạn nứt kêu lách tách, gió cuốn từng hạt tuyết lả tả tạt vào mặt như dao cạo. Minh kéo khẩu trang chống lạnh che kín mũi, nhưng vẫn cảm thấy từng luồng khí lạnh luồn vào cổ. Mỗi bước đi của cậu như dẫm xuống cả tấn chì, vừa mệt vừa tê dại."Trời ơi... mình sinh ra là để ngồi trước máy tính, không phải để leo núi băng tuyết đâu..." Minh thầm rên rỉ trong đầu.Rồi... ở phía xa, giữa màu trắng mênh mông ấy, một bóng dáng nhỏ bé bất ngờ hiện ra. Hình như đó là một người, hoặc ít nhất là một sinh vật hình người dáng gầy, đang lom khom nhặt thứ gì đó từ dưới nền tuyết. Trong khoảnh khắc, đôi mắt Minh sáng lên như vừa bắt gặp vàng ròng."Người! Cuối cùng cũng gặp người!" Minh suýt bật ra tiếng, nhưng cổ họng lại bị gió lạnh chặn mất.Không nghĩ ngợi, Minh lập tức lao về phía bóng dáng ấy. Ba lớp áo dày khiến mỗi bước chạy trông vụng về, nhưng cậu dồn hết sức, để lại trên nền tuyết một loạt dấu chân sâu hoắm.Tiếng bước chân nặng nề và gấp gáp vang vọng khắp không gian. Cậu bé nhỏ bé kia ngẩng lên. Đôi mắt cậu ta lúc đầu chỉ lộ vẻ tò mò, rồi thoáng kinh ngạc khi thấy một hình khối khổng lồ xộc thẳng về phía mình. Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt ấy biến thành hoảng hốt tột độ.Không đợi thêm một giây, cậu bé hét lên một tiếng thất thanh, ném luôn cái giỏ mây đang cầm bên trong đầy những cây nấm tím tròn mũm mĩm rồi quay người chạy thục mạng."Ủa? Sao chạy?" Minh khựng lại nửa giây, nhưng khi thấy cái giỏ nằm lăn lóc trên nền tuyết, bản năng lại thôi thúc cậu nhặt lên.Cầm giỏ trong tay, Minh vừa chạy theo vừa cố hét:"Này! Của cậu này!"Tiếc là lớp khẩu trang chống lạnh cộng với gió rít khiến âm thanh biến dạng, lọt vào tai cậu bé chẳng khác nào tiếng gầm gừ mơ hồ.Phía trước, cậu bé cảm giác như tim sắp nhảy khỏi lồng ngực. "Quái vật tuyết! Quái vật tuyết đang đuổi mình!" Ý nghĩ đó chiếm trọn đầu óc. Đôi chân nhỏ bé lún sâu trong tuyết, trượt ngã rồi lại bật dậy, chạy liều mạng.Nhưng càng chạy, cậu bé càng kinh hãi nhận ra: sinh vật to lớn kia không những không bỏ cuộc mà còn... chạy nhanh hơn. Và tệ hơn, nó đang ôm theo giỏ đồ của mình như thể chiến lợi phẩm.Cậu bé thét lên một tiếng chói tai hơn cả lúc nãy. Tiếng hét ấy vang vọng giữa không gian băng giá, khiến ngay cả Boboiboy và nhóm bạn ở phía xa cũng quay lại nhìn.Tuy Boboiboy và những người khác hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng vừa thấy có người—hoặc ít nhất là một cư dân của hành tinh này—thì bản năng lập tức thúc giục họ đuổi theo. Đây là cơ hội hiếm hoi để tìm thông tin, họ không thể bỏ lỡ.Phía trước, cậu bé nhỏ bé vẫn chạy như thể cả bầy sói băng đang dí sát gót. Cậu không dám ngoái lại nhiều, nhưng chỉ cần liếc một cái thôi, cậu suýt nữa hét "Mẹ ơi!" tại chỗ. Ban nãy là một con "quái vật áo phao" (Minh), giờ quay lại đã thấy thành... hai con, mà con thứ hai còn phát sáng và bọc trong những tia sét đỏ loé sáng—Boboiboy Halilintar.Đại kích tâm lý kiểu này, thử hỏi ai chịu nổi?Cậu bé gần như bản năng mà tăng tốc. Bước chân nhỏ nhắn ấy lại cực kỳ linh hoạt, vượt qua những ụ tuyết cao như không, lách qua các khe đá hẹp một cách thuần thục, giống như đang chạy trên con đường quen thuộc về nhà.Minh thì khác. Mỗi một ụ tuyết là một cực hình. Ba lớp áo chống lạnh phồng to khiến cậu trông như một trái banh lăn lóc. Mỗi khi phải leo qua một chỗ gồ ghề, cậu gần như bò hơn là chạy, miệng thì vừa thở hổn hển vừa than thầm:"Đùa à... thằng bé này... sinh ra ở hành tinh này nên mới... bay như chim..."Trong khi đó, Boboiboy đã chuyển hoá thành Halilintar, sải bước dài, mỗi cú đạp xuống là để lại vết nứt hình tia sét trên nền băng, tốc độ như thể muốn xé rách cả không khí lạnh. Yaya và Ying thì đơn giản hơn: Yaya dùng sức mạnh siêu nâng để "nhấc" mình lên khỏi tuyết rồi trôi băng băng, còn Ying bật chế độ siêu tốc, chỉ để lại dải mờ kéo dài phía sau. Fang thì khỏi nói—anh chẳng cần bay hay sét, chỉ dựa vào phản xạ và sức mạnh cơ bắp là có thể lao đi như một con báo tuyết.Và rồi... phía sau, Gopal và Minh tạo thành "đội hình rớt lại"."Này... sao cậu không dùng sức mạnh gì đó đi?" Minh vừa thở như sắp ngất vừa hỏi."Tôi á? Sức mạnh của tôi là biến đồ vật thành thức ăn! Cậu muốn tôi biến tuyết này thành kem ăn không?" Gopal đáp lại, thở phì phò nhưng vẫn còn tâm trạng đùa."Tôi muốn biến cái chân của mình thành chân máy hơn!" Minh rên rỉ, vừa nói vừa trượt chân cắm mặt xuống tuyết. Cậu ngoi lên, toàn thân phủ trắng như bánh bao lăn qua bột.Phía trước, cậu bé vẫn chạy. Cậu không quan tâm ai là bạn ai là thù, chỉ biết rằng phía sau mình là một nhóm sinh vật tốc độ khủng khiếp và tiếng bước chân ngày càng gần. Tim đập loạn xạ, hơi thở phả ra từng luồng sương trắng đặc quánh.Nhưng lạ một điều—thay vì cảm giác bị săn đuổi, trong khoảnh khắc khi ánh mắt thoáng liếc lại, cậu bé bắt gặp một hình ảnh khó hiểu: một trong những kẻ "đuổi theo" đang... cười tươi và giơ giỏ nấm lên.Cậu chớp mắt, phân vân một giây. Nhưng chỉ một giây thôi, bản năng sinh tồn lại gào thét: Chạy tiếp!Trời phủ một lớp tuyết dày, gió lạnh như cắt qua mọi lớp áo, nhưng điều đó không ngăn được cậu bé nhỏ bé chạy nhanh như một tia chớp trên mặt đất băng giá. Minh trùm kín ba lớp áo chống lạnh, nhưng cơ thể vẫn run lên bần bật; mỗi bước chân như đánh vật với nền tuyết trơn trượt, chân đau nhức và hơi thở dồn dập khiến cậu gần như hụt hơi. Fang đi phía trước, mắt quan sát địa hình, cố gắng đoán hướng cậu bé sẽ chạy tiếp; Yaya và Ying lơ lửng trên không nhờ sức mạnh của năng lực, đi như gió, nhưng vẫn phải tính toán từng bước để không bỏ mất dấu cậu bé.Boboiboy Halilintar — hình dạng sức mạnh cực đại của Boboiboy — chạy bằng tốc độ siêu việt, mỗi bước chân tạo ra luồng gió lạnh quét bay tuyết trắng, hệt như một cơn bão nhỏ lao theo phía trước.Minh nặng nề lê bước, cố gắng giữ nhịp nhưng chân cậu như muốn gục xuống với mỗi bước trượt trên băng. Gopal cố gắng chạy cạnh Minh, thỉnh thoảng giúp đỡ kéo cậu đi qua những đoạn dốc dựng đứng, nhưng ngay cả vậy, tốc độ của họ vẫn chậm đến mức có lúc chỉ còn là những chấm nhỏ trong tuyết trắng so với cậu bé. Cậu bé, mắt mở to, chạy thẳng như một cơn gió, giỏ nấm bay lộn nhào sau lưng, nhưng cậu hoàn toàn không để ý, chỉ tập trung vào mục tiêu duy nhất: chạy thật xa.Boboiboy Halilintar quát lên: "Cẩn thận!"Nhưng lời cảnh báo không kịp đến tai cậu bé, bởi cậu đang lướt đi với tốc độ điên cuồng. Minh thở hổn hển, run rẩy: "Sao chạy nhanh vậy... mình... mình theo không kịp..."Địa hình càng lúc càng khó khăn: những tảng băng lớn nhấp nhô, bậc đá trồi lên đột ngột, những hố tuyết sâu và những vách núi nhỏ xuất hiện liên tiếp. Cậu bé nhảy qua từng tảng đá như một vận động viên bẩm sinh, cơ thể nhỏ bé dẻo dai giúp cậu tránh khỏi mọi trở ngại, nhưng chính vì vậy, nhóm Boboiboy lại càng căng thẳng. Fang cố gắng nhắm tới hướng đi của cậu bé, mắt theo sát từng động tác, nhưng gió mạnh khiến đường nhìn lẫn lộn, tuyết bay phủ trắng cả không gian. Yaya và Ying phải liên tục sử dụng năng lực để điều chỉnh luồng gió, tạo điều kiện cho mọi người tiếp cận.Minh nhăn nhó, thở hổn hển, cả người lạnh run, nhưng cậu vẫn cố gắng di chuyển. "Chết tiệt, sao một đứa nhỏ mà chạy nhanh kinh khủng vậy..." cậu thầm nói, đôi tay bám chặt vào áo chống lạnh, chân như bị đóng băng. Gopal nhìn Minh, nói: "Cố lên, chúng ta không thể là người đi chậm nhất"Minh chỉ muốn khóc thôi......Cậu bé dần tiến tới một đoạn vực thẳm, mặt đất phía trước biến mất vào khoảng không trắng xóa. Thế nhưng cậu vẫn không hề hay biết. Boboiboy Halilintar nhận ra ngay: "Cẩn thận!"Một tiếng gầm vang lên khi Boboiboy bật nhảy từ mặt đất, chân quét mạnh tạo lực đẩy bay lên, thân hình to lớn và cơ bắp như một cơn bão. Cậu bay đến trước mặt cậu bé, đánh dấu quãng đường, và cả nhóm Boboiboy đuổi theo sát phía sau.Cậu bé chạy tới, vừa quay đầu nhìn lại, nhận ra nguy hiểm thì đã quá muộn. Từng khoảnh khắc như chậm lại: chân cậu bé trượt trên băng, mắt mở to, cơ thể lao thẳng xuống vực. Minh hét lên: "Không!!!"Ngay lập tức, Boboiboy Halilintar xuất hiện như một cơn bão khổng lồ. Chân phải bật mạnh, đẩy cậu bay lên, tay phải ôm chặt cậu bé, tay trái đồng thời cắm cây kiếm đỏ rực vào vách núi để làm điểm tựa, giữ thăng bằng và tránh trượt xuống vực. Cú nhảy vừa chính xác, vừa đầy uy lực, khiến không khí xung quanh rung chuyển, tuyết bay tứ tung.Fang, Yaya, Ying và Gopal cũng vội lao tới, tay đưa ra giúp đỡ. Fang thở hổn hển: "Đúng là... cơn điên rồ..." Yaya lơ lửng trên không, mồ hôi chảy dài: "Mình tưởng... tưởng sẽ trượt theo luôn rồi."Gopal thì vừa giúp giữ cậu bé, vừa nói: "Thôi, xong rồi, may mà Boboiboy nhanh chân!" Minh gật gù.Cậu bé nhỏ bé ôm lấy Boboiboy, mặt mếu, mắt đỏ hoe, run rẩy. "Cảm ơn... cảm ơn anh!" cậu thì thầm.Boboiboy Halilintar mỉm cười, nhìn cậu bé: "Không sao đâu, giờ an toàn rồi. Nhưng lần sau phải cẩn thận hơn, không thể chạy lung tung như thế được." Cậu bé gật đầu, hít thở sâu, mắt vẫn còn ướt nhòe. Nhóm Boboiboy kéo cậu bé ra khỏi vực, đặt xuống mặt đất an toàn. Băng tuyết vẫn phủ trắng xung quanh, gió lạnh thổi mạnh, nhưng không ai để ý đến cái lạnh. Boboiboy Halilintar nhẹ nhàng đặt cậu bé xuống, tay phải vẫn ôm một phần để đảm bảo an toàn, tay trái rút cây kiếm đỏ ra khỏi vách. Tuyết rơi nhẹ trên vai, ánh hoàng hôn tuyết phủ ánh đỏ, chiếu lên cả nhóm như một bức tranh sống động, vừa nguy hiểm, vừa tráng lệ. Minh đứng bên, cảm giác ấm áp dần lan tỏa trong cơ thể cậu, bất chấp cái lạnh thấu xương. Cậu bé run rẩy, nhưng nụ cười yếu ớt vừa lóe lên trên môi khiến mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.Fang lên tiếng: "Giờ thì cậu bé ổn rồi, chúng ta phải tìm nơi trú ẩn thôi, trời càng tối sẽ càng nguy hiểm.""Thế..... thế mọi người có thể tới nhà em chơi được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store