ZingTruyen.Store

Ảnh đế là người cũ bị tôi lừa dối - Thúy Táo

Chương 27 - Anh ấy chưa nói chúng tôi chia tay sao?

littleflowers1102


Bầu không khí bên trong chợt im lặng.

Một lúc lâu sau.

Thẩm Hướng Hằng cười thành tiếng.

Giản Hoài nửa tỉnh nửa say, dám nói ra những lời này coi như lá gan to đến mức rách giời, cậu có chút buồn bực: "Nói xong anh liền cười em, biết vậy đã không nói rồi."

Lần này Thẩm Hướng Hằng đại phát từ bi mà không trêu chọc cậu nữa, nói thẳng: "Em có số của anh."

Giản Hoài sửng sốt.

"Là số cũ trước đây." Thẩm Hướng Hằng nhìn điện thoại trong tay, "Vẫn không đổi."

Đại não Giản Hoài trì độn đờ đẫn mất một lúc lâu sau mới phản ứng lại ý của Thẩm Hướng Hằng là gì, chẳng lẽ, chẳng lẽ đã nhiều năm như vậy, suốt sáu năm trời, cảnh còn người mất, Thẩm ảnh đế nổi tiếng lâu như vậy, số điện thoại sáu năm trước lại vẫn chưa thay đổi?

Giản Hoài nói lắp: "Là... Là số cũ sao?"

Thẩm Hướng Hằng gật đầu, ánh mắt hơi lạnh: "Đừng nói với anh em đã xóa rồi đấy."

"Tuy em đã đổi điện thoại." Chút khao khát muốn sống của Giản Hoài vẫn phải có, "Nhưng em chắc chắn ngày mai sẽ lưu lại ngay."

Thẩm Hướng Hằng không lên tiếng.

Nhưng bây giờ Giản Hoài như kẻ say mượn rượu làm liều, dựa vào lá gan lớn, cậu nhẹ nhàng: "Vậy, wechat thì sao?"

Thẩm Hướng Hằng xua tay: "Cái đó đều là đoàn đội xử lý, em gửi wechat cho ai xem, Mẫn Tịnh sao?"

"..."

Giản Hoài còn muốn về sau thỉnh thoảng có thể chào hỏi "gửi bao lì xì, chúc anh bình an" để xoát độ tồn tại v.v..., kết quả lại xôi hỏng bỏng không.

Cậu bĩu môi, oan ức mà đứng lên: "À."

Thẩm Hướng Hằng lười biếng tựa vào sofa: "Có điều..."

Giản Hoài lên tinh thần.

Thẩm Hướng Hằng chỉ điểm cho cậu: "Có thể dùng QQ."

QQ!

Cũng đúng nhỉ!

Giản Hoài sờ điện thoại xung quanh, giống như đang cầm bảo bối mở QQ lên, mặt mày hớn hở: "Số QQ của anh là gì, em thêm anh nhé?"

Thẩm Hướng Hằng thấy cậu bỗng nhiên đầy sức sống không còn mệt nhọc, cũng không làm khó cậu: "Vẫn là số trước kia."

Giản Hoài sửng sốt: "Số trước đây sao? Nhưng mà, lâu rồi anh không online mà, không phải QQ sẽ bị thu lại sao? Anh còn nhớ mật khẩu không?"

Thẩm Hướng Hằng nhướng mày nhìn cậu: "Sao em biết lâu rồi anh không online?"

"..."

Bởi vì hai năm vừa đến Mỹ, mỗi ngày em đều điên cuồng mở trang cá nhân của anh, xem trang cá nhân của anh, trông cậy vào việc coi chỗ tin tức ấy để đỡ thèm, kết quả cái gì cũng đều không có.

Giản Hoài ngượng ngùng nói: "Em đoán."

Thẩm Hướng Hằng cũng không truy cứu: "Vẫn còn dùng, sau này tìm anh thì liên hệ qua QQ."

Giản Hoài dứt khoát gật đầu, cậu mở cửa hàng ứng dụng trên điện thoại cập nhật APP, nói thật thì lâu rồi cậu cũng chưa dùng QQ, cậu và Thẩm Hướng Hằng chắc cũng không phải người đầu tiên trong giới trải trí liên lạc qua QQ đâu nhỉ?

Sau khi đăng nhập lại tài khoản của mình, Giản Hoài phát hiện ra một chuyện.

Cậu và Thẩm Hướng Hằng vẫn đều dùng nick đôi trước đây, dùng luôn cả ava đôi như cũ, ngay cả trang cá nhân cũng đều là một đôi! Cho dù đã là chuyện của nhiều năm trước, nhưng đến giờ vẫn chưa từng thay đổi lần nào.

Giản Hoài bỏ qua do dự, quyết định làm bộ không biết chuyện này, bắt đầu giả chết!

Thẩm Hướng Hằng hình như cũng không có tâm trạng tán gẫu, trực tiếp đứng lên: "Uống nước đi, phòng đầu tiên trên tầng là nhà vệ sinh, đi rửa mặt đi, phòng cuối cùng là phòng cho khách."

Giản Hoài mông lung mà gật đầu.

Thẩm Hướng Hằng chưa đi được hai bước đã dừng lại, quay về dặn dò cậu: "Đừng ngâm mình, ngủ rồi không ai vớt được em đâu."

"..."

Mới không có đâu nhé!

"Reng reng reng, reng reng reng."

Tiếng chuông kiên trì không ngừng kêu to, người trong phòng ngủ sờ lung tung, kết quả là trống không chưa đụng được vào cái gì.

Giản Hoài ngồi dậy, gian nan mở to mắt.

Điện thoại trong ví tiền không ngừng rung lên, cậu duỗi tay ra một chút, kết quả vừa cầm được điện thoại thì chuông đã ngắt.

Giản Hoài mở lịch sử cuộc gọi, là Đoan Ngọ gọi tới.

"Không phải nói hai ngày này sẽ nghỉ ngơi sao?" Giản Hoài day day đầu, "Làm sao còn có việc."

Điện thoại hiển thị 8 giờ sáng, ánh nắng bên ngoài xuyên qua tấm màn trắng rọi vào, khó có khi thời tiết tốt, trong phòng lại mát mẻ thoải mái.

Khoan đã!

Đây không phải là phòng ngủ của mình!

Giản Hoài sau đó mới phản ứng lại, cậu sửng sốt một hồi lâu, rốt cuộc nhớ tới đây là đâu, còn có chuyện đã xảy ra tối hôm qua.

Đúng rồi...

Cậu lại muốn số QQ của Thẩm Hướng Hằng, còn có số điện thoại của anh.

Nhớ lại hành vi ấu trĩ cố tình gây sự của mình, Giản Hoài che mặt hơi ảo não, cậu mở điện thoại lục phần danh bạ, dựa theo trí nhớ lưu số điện thoại của Thẩm Hướng Hằng.

Ngay cả số của mình cậu còn không nhớ, cố tình lại có thể nhớ kỹ số của Thẩm Hướng Hằng.

Đang nghĩ ngợi, bên ngoài hành lang truyền đến giọng nữ quen thuộc: "Anh, đã dậy sao?"

Giản Hoài hơi dừng động tác, thu điện thoại lại xuống giường, đi qua mở cửa phòng, vừa lúc đối mặt với Trà Trà đang lên tầng.

Trà Trà mở to hai mắt nhìn, cái túi to trong tay thiếu chút nữa đã bị quăng xuống đất: "Thầy, thầy Giản?"

Giản Hoài cũng rất xấu hổ, không hiểu sao có cảm giác quẫn bách như bị bắt gian: "Chào cô."

"Chào anh." Trà Trà cưỡng ép bản thân không được kinh ngạc, cô nhìn về phía sau Giản Hoài, "Anh Thẩm... ở bên trong sao?"

Thật sự trăm triệu lần không ngờ tới, đống thuốc mỡ vô dụng lúc trước bây giờ mới được anh Thẩm dùng! Lại còn cố tình đưa người về nhà! Vì tình thú lại còn chọn làm trong phòng cho khách, em thực sự không ngờ anh lại là người như thế đấy anh Thẩm!

Giản Hoài co rút khóe miệng: "Cô hiểu lầm rồi, hôm qua tôi uống rượu, nên anh Thẩm mới đưa tôi về nhà, cô đừng hiểu lầm."

Trà Trà dứt khoát gật đầu: "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ không nói lung tung đâu!"

"..."

Không, tôi cảm thấy cô không hiểu.

Giản Hoài cũng không biết nên giải thích như thế nào, rằng bản thân mình trong sạch, cậu còn đang suy nghĩ, cửa phòng sách liền mở ra, Thẩm Hướng Hằng mặc bộ quần áo ở nhà gọn gàng dựa vào cửa: "Hai người các cậu còn đang nói chuyện?"

Trà Trà hoàn toàn tỉnh ngộ: "Anh, anh nói cần gì em đều đã mua đến!"

Thẩm Hướng Hằng gật đầu, cằm nâng lên: "Đưa cho cậu ấy."

"Thầy Giản, cho anh." Trà Trà cầm một túi to trong tay đưa cho Giản Hoài. Chỉ nhìn bên ngoài đã biết trong đó là thuốc.

Giản Hoài nghĩ đến thuốc mỡ tiêu sưng lúc trước, da đầu run lên: "Cái này là..."

Thẩm Hướng Hằng không rõ ý mà cười thành tiếng.

Lần này Trà Trà lại rất thoải mái: "Cái này có thể giải rượu, tối qua tôi cũng về nhà ăn lễ, sáng nay nghe nói các anh không phải uống rượu sao, cho nên tôi liền mua mang đến đây."

Giản Hoài hơi quẫn bách, không dám nhìn Thẩm Hướng Hằng, sợ bị phát hiện tâm tư xấu xa vừa rồi của bản thân, chỉ lung tung gật đầu: "Cảm ơn cô."

Trà Trà cười tủm tỉm: "Không cần cảm ơn, thầy Giản mới là người vất vả!"

"..."

Đã nói là hiểu lầm.

Buổi chiều Thẩm Hướng Hằng còn có việc, giữa trưa ăn cơm ở nhà rồi phải đi, Giản Hoài quay về phòng rửa mặt một chút rồi đi ra, đi theo ăn chực bữa cơm, cơm cũng là Trà Trà mua trên đường, có điều cho dù muốn tự nấu, trong tủ lạnh của Thẩm Hướng Hằng cũng trống không chẳng có gì.

Ăn cơm xong lúc ra cửa Thẩm Hướng Hằng nói: "Tự cậu trở về?"

Giản Hoài giống như một đứa nhỏ bị cha mẹ lo lắng: "Anh yên tâm đi, tự tôi có thể đi."

"Tự chú ý đến bản thân một chút." Thẩm Hướng Hằng cài nút tay áo, "Đừng vừa lên xe đã ngủ, nếu không ngày mai trên hotsearch lại có tin mới."

Giản Hoài ngượng ngùng nói: "Tối qua là vì ngồi trên xe anh mới không cẩn thận ngủ mất."

"À." Thẩm Hướng Hằng nhướng mày: "Nghe ý này của cậu, hóa ra là cậu cố tình?"

"...Tôi không có!" Giản Hoài cuống quít giải thích, "Ý của tôi là, tôi biết anh sẽ không làm gì tôi, cho nên mới không phòng bị, thực ra bình thường tôi không như vậy."

Thẩm Hướng Hằng không phân biệt tốt xấu, chế nhạo mà nhìn cậu: "Như vậy là tín nhiệm tôi sao?"

Giản Hoài không dám nói nữa.

"Coi trên phân lượng hợp tác hơn hai tháng qua, hôm nay ca sẽ dạy cậu một đạo lý." Thẩm Hướng Hằng mặc áo khoác, khuôn mặt anh tuấn tao nhã mà sắc bén, "Biết người biết mặt không biết lòng, đừng trông cậy vào bất kỳ kẻ nào, cậu không phải con giun nằm trong bụng người khác, đừng nói quá nhiều."

Thẩm Hướng Hằng dừng bước, từ trên cao nhìn xuống cậu, chậm rãi tới gần hơn, buộc Giản Hoài nhìn thẳng vào đôi mắt mình, ngữ điệu lười biếng: "Thầy Giản, cậu là gì của tôi, dựa vào cái gì mà cảm thấy tôi sẽ không hại cậu, hả?"

Giản Hoài ngỡ ngàng, một lúc lâu sau, cậu cười khẽ: "Anh sẽ sao?"

Thẩm Hướng Hằng nhíu mày: "Cái này cũng không thể nói chính xác."

Giản Hoài đi theo anh, ngược lại vô cùng thản nhiên: "Nếu là anh, tôi sẽ chịu."

"..."

Trên đời này, rất ít người có thể cam tâm tình nguyện vì người khác mà trả giá, cũng rất ít người nguyện ý hy sinh chính mình để đổi lấy niềm vui của ai đó.

Thẩm Hướng Hằng ghé mắt qua liếc nhìn cậu một cái, vẻ mặt Giản Hoài vẫn trong sáng vô tư.

"Thôi đi." Thẩm Hướng Hằng cười như không cười, "Hại cậu còn cần đến tôi tự mình động thủ sao, đẳng cấp này của cậu, ném vào giới giải trí hỗn loạn này còn có rất nhiều người nhào tới chia phần."

"Tôi không sợ." Giản Hoài đi theo anh xuống tầng, nhắm mắt theo đuôi, rất thản nhiên, "Nếu trong những người này không có anh."

Thẩm Hướng Hằng dừng bước.

Giản Hoài ở phía sau thiếu chút nữa đã đụng phải lưng anh, nhanh chóng hãm chân lại cố giữ thăng bằng mới không bị ngã.

Thẩm Hướng Hằng đỡ một chút, giọng nói không tốt: "Ngốc muốn chết."

Giản Hoài oan ức kêu: "Rõ ràng là anh đột nhiên dừng lại..."

"Cậu nói cái gì?"

"...Tôi chưa nói gì hết."

Mấy ngày này nghỉ ngơi cũng coi như Giản Hoài có chút tự do, trước đây nửa năm cậu không có việc, phải đến cô nhi viện làm tình nguyện, mỗi ngày chơi cùng một đứa trẻ.

Sau khi bắt đầu làm việc, đã rất lâu rồi cậu chưa đến, từ nhà Thẩm Hướng Hằng đi ra, cậu gọi xe đến cô nhi viện.

...

"Tất cả mọi người chú ý xếp hàng, đừng chen chúc!"

Một người phụ nữ hơi lớn tuổi đứng giữa một đám trẻ, đang hướng dẫn bọn trẻ rửa tay.

Lúc Giản Hoài đến, bọn trẻ đang chuẩn bị ăn cơm, từ xa cậu đã hô một tiếng: "Dì Trương."

Người phụ nữ nghe tiếng quay đầu lại, có chút ngạc nhiên vui mừng: "Tiểu Hoài, là cháu sao, đã lâu rồi không tới, không phải đang bận việc sao?"

"Hết bận rồi ạ." Giản Hoài lấy chút hoa quả sấy đồ ăn vặt đưa cho bà, "Bọn trẻ có khỏe không ạ?"

Người phụ nữ gật đầu: "Khỏe khỏe, đều rất khỏe!"

Giản Hoài khẽ cười.

Có mấy đứa nhỏ mắt sắc đã nhìn thấy Giản Hoài, cùng nhau chạy tới: "Anh ơi!"

Mấy đứa nhỏ trong cô nhi viện phần lớn tuổi còn nhỏ, quần áo mặc trên người cũng đều là quần áo cũ được quyên góp, Giản Hoài sờ đầu mấy đứa nhỏ.

Dần dần, cậu phát hiện không đúng.

Giản Hoài khẽ nhíu mày: "Tiểu Sương đâu?"

Dì Trương ở một bên nói: "Trước đó không lâu lúc chúng ta ra ngoài chơi, thằng bé bị người ta đụng phải bị thương, giờ còn đang nằm viện."

Đứa nhỏ tên Cố Sương kia Giản Hoài biết rõ, từ nhỏ đã có triệu chứng tự kỷ, một khi có người lạ tới gần thì cả người phát run nói không nên lời.

Giản Hoài không quá tin tưởng: "Làm sao lại tụt lại phía sau để bị thương như thế?"

Dì Trương hơi xúc động: "Chúng ta cũng không ngờ tới, lúc đó đang sắp xếp cho bọn trẻ chơi bên bờ cát, ai biết được có một đám người chơi bóng trên bãi biển, đập phải thằng bé khiến nó bị thương."

"..."

Được rồi.

Cửa lớn cô nhi viện truyền đến tiếng mở cửa, Giản Hoài ghé mắt qua nhìn.

Đứng ở cửa là hai thiếu niên, nhìn tuổi cũng không lớn, tầm mười một mười hai tuổi, mang theo đồ đứng ở cửa, lén lút sợ hãi rụt rè.

Giản Hoài hơi tò mò: "Bọn họ..."

"Chính là người đụng phải Tiểu Sương." Dì Trương thở dài, "Hai ngày nay luôn tới đây, khuyên cũng không nghe."

Giữa trưa trời nắng chang chang, hai người ở cửa đều mặc đồ đen, còn ngốc ngếch như nhau đội mũ đeo khẩu trang đen, quả thực không đành lòng nhìn thẳng.

Giản Hoài vốn không quá để ý, cho đến tận khi phía sau truyền đến giọng nói: "Mợ?"

Cả người Giản Hoài chấn động.

"Là mợ sao?" Thiếu niên kia bước lên, trực tiếp đến trước mặt Giản Hoài hai mắt nhìn nhau: "Mợ?"

Giản Hoài nhìn thẳng cậu ta, ánh mắt thiếu niên có vài phần giống với Thẩm Hướng Hằng, vừa nhìn qua dáng người cậu cảm thấy hơi quen, không nghĩ tới thật sự là cháu trai bên ngoại của Thẩm Hướng Hằng!

Giản Hoài hơi xấu hổ: "Cậu còn nhớ tôi sao?"

Thẩm Vũ kêu to: "Làm sao cháu quên được chứ, vì sao mợ đột nhiên biến mất thế, hình như sáu năm rồi cháu chưa được gặp mợ, cậu nói là mợ đi cứu vớt thế giới? Mợ tham dự tổ chức thần bí gì sao?"

"..."

Thẩm Hướng Hằng thực sự lừa trẻ con à.

Người trong cô nhi viên thực sự nhiều, Giản Hoài hơi ngượng ngùng, cậu hơi mất tự nhiên: "Cậu đừng kêu tôi là mợ, tôi không phải mợ cậu."

Thẩm Vũ sửng sốt: "Vì sao thế?"

Chia tay rồi đó!

Chẳng lẽ Thẩm Hướng Hằng không nói với cậu sao?

Giản Hoài không hiểu rõ ý của Thẩm Hướng Hằng, cậu cũng không thể tự ý nói rõ, chỉ hạ giọng: "Đây là đang ở bên ngoài, ảnh hưởng không tốt."

Thẩm Vũ bừng tỉnh đại ngộ: "À à, đúng đúng."

Người ở cô nhi viện nhìn thấy một màn thần kỳ này, trong lúc nhất thời không thể tiếp thu được tiết tấu.

Dì Trương đứng bên nói: "Tiểu Hoài à, cháu biết hai cậu bé này sao?"

"Quen một người ạ, đây là cháu..." Giản Hoài vỗ vỗ vai Thẩm Vũ, đột nhiên không biết nên giới thiệu như thế nào, cũng không thể nói "Đây là cháu trai bên ngoại của cháu" chứ?

Thẩm Vũ vậy mà rất mạnh mẽ: "Cháu là cháu trai bên ngoại của mợ ấy."

"..."

Làm cậu mừng ghê.

Dì Trương cũng không nghĩ tới còn có mối duyên này: "Hóa ra bọn cháu quen nhau, vậy càng không có gì, đều là người nhà cả."

Cậu bé mặc bộ đồ đen bên cạnh Thẩm Vũ bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng: "Chỉ quen một người?"

Giản Hoài sửng sốt, giọng nói này sao lại quen thế nhỉ.

Trương Hiện Vãn kéo khẩu trang xuống: "Anh cũng đãng trí quá đi!"

"..."

Please, cậu muốn cải trang như này, tôi cũng khó mà liếc mắt một cái để nhận ra.

Giản Hoài một lời khó nói hết mà nhìn cậu ta, cuối cùng vẫn lựa chọn hỏi trực tiếp: "Các cậu... vì sao lại đi đánh bóng trên bãi biển lại còn đụng thương đứa nhỏ?"

Thẩm Vũ tức giận không chịu được: "Đều do cậu ta, cứ nói muốn chơi kích thích!"

Trương Hiện Vãn không phục: "Rốt cuộc là ai đề nghị đến đó chơi?! Tôi bỏ nhiều công việc như vậy đi chơi cùng cậu, cậu còn trách tôi?"

Mắt thấy hai đứa sắp cãi nhau.

Giản Hoài đau đầu không thôi: "Các cậu đừng..."

"Thì trách cậu, rõ ràng chính cậu lười biếng không muốn làm việc."

"Cậu được lắm, lật mặt được ngay? Tôi không nên cùng cậu tới đây!"

"..."

"Đủ rồi!" Giản Hoài mỗi bên xách một thằng nhóc hơn mười tuổi đầu còn ấu trĩ như con gà con tách chúng ra, lớn tiếng: "Muốn cãi nhau thì về nhà cãi, ai còn kêu gào, tất cả đều đi ra ngoài đi."

Trong sân lập tức yên tĩnh lại.

Giản Hoài sờ đầu bọn trẻ ở cô nhi viện: "Ngoan, mấy đứa đi ăn cơm trước đi."

Bọn nhỏ hơi sợ hai anh trai kia, nhìn mấy lần sau đó đều như ong vỡ tổ chạy ngay đi, bên này cũng rất nhanh chỉ còn lại Giản Hoài và dì Trương.

Dì Trương muốn đi chăm sóc bọn nhỏ, không thể ở lại lâu, tiến đến nói bên tai Giản Hoài: "Hai cậu bé này đều là cậu chủ nhỏ giàu có nhà người ta, một hai cứ đòi tới, dì cũng không thể đuổi bọn họ đi, nhưng mỗi ngày bọn họ đến đây, mấy đứa nhỏ cũng sợ hãi, dì đi theo bọn họ có nói Sương Nhi sợ gặp người, bọn họ không nên đi chăm sóc Sương Nhi, Hoài à, nếu cháu quen họ giúp dì khuyên một chút được không?"

Giản Hoài nghĩ nghĩ, đáp ứng: "Được, dì Trương dì yên tâm đi."

Dì Trương gật đầu, cười rồi đi.

Thẩm Vũ đứng tại chỗ thấy mọi người đi rồi, còn muốn đi theo: "Aiz, làm sao lại đi rồi, tôi còn chưa biểu hiện đâu."

Giản Hoài không muốn phơi nắng dưới mặt trời, kéo hai vị tổ tông này vào trong phòng.

Trương Hiện Vãn cầm ly giấy dùng một lần, rất ghét bỏ: "Cái này có sạch không, không có Ganten* sao, cho dù là nước thì cái ly này cũng không sạch."

*Ganten (岁山) là thương hiệu nước uống đóng chai cao cấp đến từ Trung Quốc. Thương hiệu này thuộc sở hữu của Công ty TNHH Thực phẩm & Đồ uống Thâm Quyến Ganten, một công ty có trụ sở chính tại Thâm Quyến, tỉnh Quảng Đông.

"Cậu chủ." Giản Hoài làm bộ muốn lấy lại ly nước: "Nếu không cậu về nhà uống vậy?"

Thẩm Vũ tùy tiện mà uống xong hai ly nước: "Mợ, mợ giúp chúng cháu nói một chút với viện trưởng đi, chúng cháu sắp xếp người đi qua chăm sóc đứa nhỏ kia."

Giản Hoài khom lưng trong góc sửa sang lại đồ chơi cho bọn nhỏ: "Không cần cậu, cậu trả viện phí là được."

"..."

Mợ cũng quá thành thật rồi.

Thẩm Vũ thở dài: "Thực ra cũng không nhất định bọn cháu phải tới, chủ yếu là chuyện này đã bị cậu biết, cậu thực sự tức giận, nói là vì để giáo huấn cháu muốn tự cháu phải đi chăm sóc người, nếu không thì sẽ nói cho cha cháu biết."

Giản Hoài hơi dừng động tác: "Hướng Hằng?"

"Đúng vậy." Thẩm Vũ vẫn rất sợ Thẩm Hướng Hằng, "Mợ, nếu không mợ nói với cậu đi, cháu sẽ không đến đây nữa."

Trương Hiện Vãn nghe được lại như lọt vào sương mù: "Cậu gọi ai là 'mợ'?"

Thẩm Vũ lười phản ứng cậu ta: "Cậu đừng nói chuyện, tôi nghe phát phiền."

"..."

Giản Hoài nghĩ nghĩ, đứa nhỏ Thẩm Vũ này thực sự bản tính không xấu, hiện tại mới hơn mười tuổi, đúng là thời điểm xây dựng giá trị nhân sinh đúng đắn, cậu có thể hiểu nỗi khổ tâm của Thẩm Hướng Hằng, đã làm sai chuyện phải tự trả giá, không cho đứa nhỏ tạo thành thói quen dùng tiền giải quyết mọi vấn đề, phải chịu trách nhiệm, gánh vác mọi chuyện.

"Như vậy đi." Giản Hoài đứng lên, day day mi tâm, "Nếu các cậ thực sự muốn lấy công chuộc tội, chiều này liền ở lại đây giúp việc bên này, hai chuyện này bù trừ cho nhau là được, thế nào?"

Thẩm Vũ sáng mắt: "Thật vậy ạ? Tốt quá! Không phải chỉ làm việc sao, cháu có thể!"

Trương Hiện Vãn một bên không phục: "Cậu của cậu để cậu đi chăm sóc người ta, cậu nghe lời Giản Hoài, có thể báo cáo kết quả cho anh Hướng Hằng sao?"

"Cậu thì biết cái gì?" Thẩm Vũ cho cậu ta một cái nhìn "Cậu chẳng biết cái quái gì", "Họ Thẩm nhà chúng tôi vẫn luôn để vợ làm chủ."

"..."

Cô nhi viên thực ra cũng không có việc gì, buổi chiều bọn nhỏ làm đồ chơi, Giản Hoài liền dẫn theo hai đứa đến phòng bếp làm việc.

Thẩm Vũ nhìn Giản Hoài xử lý cánh gà, không khỏi hâm mộ: "Cậu rất thích ăn cái này."

Giản Hoài cầm cánh gà trong tay suýt nữa đã cắt vào tay, cười gật đầu: "Đúng, anh ấy thực sự thích cái này, tôi nhớ rõ cậu cũng thích."

"Lúc cháu còn nhỏ làm sao đoạt được của cậu." Thẩm Vũ bĩu môi, "Chỉ cần là mợ làm gì, cậu cũng không để cho cháu ăn hơn hai miếng."

Giản Hoài cảm nhận được oán khí của cậu bé, bật cười: "Cậu làm tốt đi, tôi sẽ làm nhiều hơn một ít."

Thẩm Vũ tràn đầy nhiệt tình, cậu ta lại đề nghị: "Chúng ta gửi wechat cho cậu đi, cậu nhất định sẽ thèm muốn chết, thuận tiện cho cậu biết cháu đang làm việc ở đây~"

Giản Hoài dừng động tác.

Thẩm Vũ đã quyết định xong, cậu ta hứng trí bừng bừng đứng bên cạnh hỗ trợ chuẩn bị gia vị, thậm chí còn khẽ hát: "Thiếu niên nho nhỏ, rất ít phiền não~"*

*Bài hát《小小少年》của Tưởng Tiểu Hàm

Giản Hoài nhìn cậu ta vô tâm vô phế, bất đắc dĩ cười cười.

Nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy đứa nhỏ này, Thẩm Vũ mới bốn tuổi, đúng độ tuổi tràn ngập tò mò đối với thế giới.

Cậu nhóc béo chạy đến trước mặt Giản Hoài, giọng non nớt hỏi: "Cậu, anh này là ai vậy?"

Thẩm Hướng Hằng: "Là mợ của cháu."

"Mợ." Cậu nhóc béo gọi theo, hai má nở nụ cười ngây ngô, lặp lại một lần gọi, "Mợ."

Giản Hoài thích nhất mua đường cho cậu nhóc ăn, một là thực sự thích đứa nhỏ này, hai là cũng vì muốn nghe nhiều câu "Mợ" kia.

Cho nên mới nói con người là sinh vật kỳ lạ.

Trước kia cậu tìm mọi cách để nghe nhiều lần, làm sao đến một ngày khi cậu nghe lại được, phản ứng đầu tiên lại là cực lực phủ nhận.

Hiện tại cậu cũng không thể nghĩ được.

Cậu sáu năm trước, cũng không thể nghĩ ra được.

"Cháu ngửi thấy thơm quá!" Thẩm Vũ mới hơn mười tuổi, cũng chỉ thấp hơn Giản Hoài một chút, cậu ta đứng bên cạnh vô cùng vội vàng, "Mợ nhanh làm đi, cháu chụp một tấm."

Giản Hoài để cậu ta chụp một kiểu.

Thẩm Vũ gửi wechat qua cho Thẩm Hướng Hằng, vô cùng đắc ý: "Cậu nhất định sẽ hâm mộ cháu."

Giản Hoài cũng muốn gửi tin nhắn cho Thẩm Hướng Hằng, nếu Thẩm Vũ đã gửi rồi, cậu không cần phải gửi nữa, nói không chừng sau khi Thẩm Hướng Hằng nhìn thấy sẽ chủ động gửi cho cậu chăng?

Ôm loại chờ mong cẩn thận này, Giản Hoài hỏi Thẩm Vũ: "Cậu gửi rồi sao?"

Thẩm Vũ gật đầu, cho cậu xem giao diện wechat của mình: "Cháu gửi rồi đây!"

Trên giao diện là ảnh chụp cánh gà đầy đủ hương sắc, còn có mấy loại emo kỳ quái của Thẩm Vũ, nhìn qua cũng khá vui.

Giản Hoài cười cười, từ trong nồi gắp ra một miếng thổi thổi, cho cậu ta nếm thử: "Thử xem đã chín chưa?"

Thẩm Vũ hô lên cắn một miếng, nóng đến nhe răng trợn mắt, gật đầu như giã tỏi: "Aiz ăn ngon, nhất định là chín rồi!"

Trương Hiện Vãn bên cạnh cảm thấy mình như một thằng ngốc.

...

"Anh Thẩm bây giờ còn một cảnh nữa."

Trà Trà dẫn Mẫn Tịnh vào, lại đi qua đưa cho chị một ly trà.

Mẫn Tịnh ngồi trên ghế: "Hai ngày nay chênh lệch nhiệt độ trong ngày khá lớn, sắp vào thu, cô chú ý hơn một chút, đừng để cậu ấy bị cảm."

"Em biết rồi." Trà Trà im lặng như gà giống một học sinh tiểu học.

Mẫn Tịnh ý vị thâm trường mà liếc cô một cái: "Trong khoảng thời gian này, không xảy ra chuyện gì chứ?"

Trà Trà nhanh nhảu nói: "Không có!"

Đôi tay được bảo dưỡng kỹ càng của Mẫn Tịnh nâng ly trà lên, cô hơi mập, mịn màng trắng nõn, nhìn rất ôn hòa, cười rộ lên: "Trà Trà, lúc trước để cô bên cạnh Thẩm Hướng Hằng là vì cô thành thật thích hợp, hiện tại xem ra cô thực sự rất có khả năng, không phụ lòng tin của tôi với cô, cô cần tiếp tục duy trì, đừng để tôi thất vọng."

Sau lưng Trà Trà đổ mồ hôi lạnh, cô nhớ tới chuyện của anh Thẩm và thầy Giản, bản thân còn gạt chị Tịnh, hiện giờ cũng chỉ có thể kiên trì, áp lực như núi: "Cảm ơn chị Tịnh, em nhất định cố gắng."

Mẫn Tịnh nhìn cô một lát, cười khẽ ra tiếng: "Vậy là tốt nhất."

Điện thoại trên ghế rung một lát, phát ra tiếng "tinh tinh" của wechat.

Trà Trà chấn động cả người, cứng ngắc: Please, ngàn vạn lần đừng là Giản Hoài nhé, nếu là thật, tôi cũng không biết giải thích như thế nào với chị Tịnh đâu!

Mẫn Tịnh nhìn thoáng qua trong tầm tay, lấy điện thoại qua mở ra.

Trà Trà chạy nhanh tới ngăn cản: "Chị!"

Mẫn Tịnh nhíu mày: "Làm sao?"

"Chúng ta... Chúng ta xem điện thoại của anh Thẩm có ổn không?" Trà Trà chột dạ không thôi, "Nếu anh ấy biết, sẽ tức giận."

Mẫn Tịnh cười cười: "Wechat không phải luôn để đoàn đội chúng ta xử lý sao, tức giận cái gì chứ."

"..."

Không thể phản bác.

Mẫn Tịnh mở wechat, thấy ảnh của Thẩm Vũ gửi đến, lướt một lúc, xác định thực sự không có Giản Hoài mới yên tâm.

Cô trực tiếp tắt tin nhắn của Thẩm Vũ: "Nhóc con đều thích gửi linh tinh."

Trà Trà cũng không dám lên tiếng.

Hai ba giờ chiều, tới thời gian bọn trẻ ăn bữa xế, bọn trẻ trong cô nhi viện đã sớm ngửi thấy mùi đồ ăn, Giản Hoài nấu riêng rất nhiều, trong bát mỗi đứa đều thêm đầy cánh gà.

Bọn trẻ cầm bát vui vẻ đến muốn bay lên: "Cảm ơn anh trai!"

"Anh trai làm cơm ăn ngon thật."

"Anh trai thật lợi hại!"

"Cảm ơn anh trai."

Giản Hoài còn ổn, hai cậu nhóc to xác bị một đám nhỏ dùng ánh mắt hâm mộ sùng bái nhìn đến, còn khen không ngớt như vậy, lúc này đã có chút lâng lâng.

Trương Hiện Vãn hừ nhẹ một tiếng: "Chẳng qua chỉ là vậy thôi."

Thẩm Vũ kiêu ngạo mà ưỡn ngực: "Việc nhỏ, chẳng qua là nấu cơm thôi mà."

Cháu trai nhỏ kiêu ngạo không tìm ra hướng đến trước mặt Giản Hoài, bỗng nhiên buồn bực: "Vì sao cậu còn chưa trả lời cháu, cả một buổi chiều rồi."

Giản Hoài bị cậu nhóc lây cũng có chút mất mát: "Có thể cậu không thích ăn, cũng có thể đang bận."

"Sẽ không bận." Thẩm Vũ căn bản không tin, "Cậu ở đoàn phim quay phim nhất định có thời gian nghỉ ngơi, hơn nữa cậu nhất định vừa thấy là biết mợ làm, không có khả năng không thích ăn."

"..."

Nhưng mà, tôi cùng anh ấy đã chia tay rồi.

Cũng có thể chính vì biết là tôi làm, mới không muốn trả lời đâu. Nghĩ đến khả năng này, cả người Giản Hoài đều buồn bực.

"Tốt, cắt, qua!"

Đạo diễn Quách nhìn màn hình trong phòng, sau khi xem xong muốn tìm Thẩm Hướng Hằng, kết quả người đã chạy mất hút.

Phó đạo diễn hút thuốc ở bên cạnh: "Trước kia lúc thầy Giản còn ở đây, còn chỗ nào tìm Hướng Hằng chứ, nhất định là lấy cớ đối diễn đến lều bên kia tìm người ta nói chuyện, bây giờ Giản Hoài không ở đây, vừa xong việc thì cậu ấy là người đầu tiên quay về phòng mình."

Đạo diễn Quách nhìn Tần Việt cách đó không xa không người hỏi thăm, cười khẽ: "Ai lại không có tiêu chuẩn kép chứ."

...

Thẩm Hướng Hằng vào phòng, Trà Trà trong phòng chột dạ đứng lên: "Anh, đã về rồi?"

"Ừ." Thẩm Hướng Hằng ngồi xuống sofa, cầm điện thoại nhìn qua, mở QQ load một cái rồi đóng lại.

Trà Trà khẽ meo meo liếc anh một cái, lấy can đảm nói: "Lúc trước chị Tịnh tới đây."

Thẩm Hướng Hằng không để ý lắm: "Ừ."

Trà Trà nhẹ nhàng thở ra, nghĩ một hồi nói: "À đúng rồi anh, hình như cháu ngoại anh lúc trước gửi cho anh wechat đấy."

Thẩm Hướng Hằng có lệ đáp "ừ" một tiếng, xác định QQ không có tin gì liền ném ra sau, xem kịch bản.

"Cậu ấy hình như gửi... cánh gà?" Trà Trà cũng không chắc chắn, "Nói là để anh đoán xem gặp được ai."

"..."

Kịch bản lại bị ném qua một bên.

...

Trong cô nhi viên khó có khi được náo nhiệt.

Thẩm Vũ là một kẻ dở hơi, chỉ cần hơi quen, từ tám mươi tuổi đến đứa nhóc vài tuổi, với ai cậu ta cũng có thể chơi được, lúc này lại tự xung phong dẫn bọn trẻ chơi trò diều hâu bắt gà con.

Thẩm Vũ chỉ vào Trương Hiện Vãn: "Cậu tới làm diều hâu, tôi đến bảo vệ gà con."

"Dựa vào đâu?" Tiểu thái tử còn chưa từng phải chịu uất ức như vậy, "Cậu khinh thường ai chứ, tôi bảo vệ không được sao?"

"..."

Thẩm Vũ xoa eo: "Cậu muốn làm gà mẹ sao, đừng trách tôi không nhắc cậu, tôi thực sự rất mạnh, hơn nữa, cậu có dễ dàng để người khác ôm mình sao?"

Thái tử gia quý giá đến lợi hại, không thích người khác chạm vào mình.

Trương Hiện Vãn sửng sốt, quả nhiên trên mặt lộ vẻ do dự.

Có đứa nhỏ phía sau nói: "Anh Thẩm Vũ, khi nào chúng ta bắt đầu thế, anh bảo vệ chúng em sao?"

"Tất nhiên rồi!" Thẩm Vũ nắm tay, "Anh nhất định sẽ không để các em bị diều hâu bắt đi đâu, yên tâm đi!"

Bọn nhỏ đều vô cùng vui vẻ, chạy xung quanh Thẩm Vũ.

Trương Hiện Vãn bị bỏ rơi như một kẻ lạc lõng, cậu ta tức giận tiến lại đây: "Tôi muốn làm gà mẹ, hôm nay ai cũng đừng ngăn được tôi."

"..."

Chưa bao giờ nghe qua loại yêu cầu này.

Thẩm Vũ đang chơi trò chơi nhìn thoáng qua điện thoại: "Cậu trả lời cháu!"

Giản Hoài đang ngồi dưới hiên nói chuyện cùng dì Trương, nghe vậy sửng sốt, liền nhìn thấy Thẩm Vũ chạy về phía mình: "Cậu hỏi cháu đang ở đâu."

Giản Hoài theo bản năng nói: "Anh ấy không thể đến."

"Còn chưa nói muốn tới đây đâu." Thẩm Vũ còn ít tuổi nhưng lại hiểu không ít, "Mợ muốn gặp cậu sao?"

"..."

Cậu nói nhiều quá đi.

Giản Hoài chột dạ dời mắt, không thể tin mà phản bác: "Tôi đã nói rồi, anh ấy hiện giờ còn ở đoàn phim, không có khả năng đến đây được."

Thẩm Vũ lại cười haha: "Cháu đi chơi đây."

Giản Hoài thấy cậu nhóc rời đi, tự mình thất thần, âm thanh "đặc biệt chú ý" của QQ vang lên, cả người cậu chấn động, vội vàng lấy điện thoại từ trong túi ra.

Thẩm Hướng Hằng: "Cậu ở cùng với Thẩm Vũ?"

Giản Hoài vội gõ chữ: "Ừ, đúng dịp gặp được."

Trong chốc lát bên kia không trả lời, Giản Hoài vẫn cầm điện thoại xem, cho đến tận khi âm thanh nhắc nhở vang lên, tinh thần cũng nâng lên.

Thẩm Hướng Hằng: "Nếu tên nhóc đáng ghét kia gặp rắc rối, đừng chiều theo nó."

Giản Hoài nhìn màn hình cười thành tiếng: "Không, tôi có trách phạt thằng bé, để thằng bé làm việc."

Nghĩ nghĩ.

Giản Hoài chọn một cái emo gửi sang.

Emo là một con vịt con, dựng thẳng ngón tay tự khen mình, trên hình còn ghi: 'Không hổ là tôi'.*

*

...

Bên kia chần chừ một lúc lâu mới trả lời: "Phạt nó bằng việc cho ăn cánh gà?"

Giản Hoài tinh tế tỉ mĩ đánh giá, cảm giác có sát khí, cậu nhanh chóng gõ chữ nói sang chuyện khác: "Thằng bé có giúp đỡ. Các anh bên kia đã quay xong rồi à, ăn cơm chưa?"

Thẩm Hướng Hằng trả lời nửa thật nửa giả: "Làm sao? Nếu không, cậu có thể đưa lại đây cho tôi sao?"

Giọng điệu này... Sao mà chua lè như vậy.

Giản Hoài nghĩ nghĩ, gõ: "Có kịp không, đoàn phim mấy giờ thì kết thúc?"

Thẩm Hướng Hằng sửng sốt.

Đứa nhỏ này nhiều năm như vậy sao vẫn không thay đổi. Giản Hoài thực sự nghiêm túc, nghiêm túc với từng câu anh nói, một câu oán giận, một lời đùa vui đều nhớ kỹ, còn thực sự cẩn thận đi làm.

"Đùa cậu chút thôi."

Lời nói ra rồi, Thẩm Hướng Hằng cũng không có tâm trạng tức giận với cháu mình: "Từ chỗ cậu đến đây cũng mất sáu bảy tiếng đi, đùa thôi."

Giản Hoài nhìn tin nhắn trên điện thoại, cười: "Hôm nay các anh cũng quay muộn đến thế sao?"

Thẩm Hướng Hằng lại không gạt cậu: "Chắc phải đến hơn mười một giờ mới xong."

Vẫn kịp!

Giản Hoài đứng lên xoay người đi vào phòng bếp.

Dì Trương ở phía sau tò mò: "Đi đâu thế?"

"Cháu đi đóng gói cánh gà." Giản Hoài bước chân nhẹ nhàng, cả người đều rất vui vẻ, "A, trong nồi vẫn còn cơm chứ, canh buổi trưa còn không ạ?"

Dì Trương gật đầu: "Còn nhiều lắm."

Giản Hoài nở nụ cười: "Vâng ạ!"

Cậu đi thật nhanh, dì Trương phía sau nhìn theo bóng dáng cậu rời đi, dừng lại một chút cũng cười theo. Còn nhớ lúc đầu năm, lần đầu tiên bà gặp Giản Hoài còn hơi lo lắng.

Đứa nhỏ này rất áp lực, cười cũng không tới đáy mắt, trong lòng chất chứa nhiều chuyện, nhìn thấy cũng khiến người ta đau lòng, nhưng dì Trương biết, tâm bệnh cần phải có tâm dược, có một số việc người ngoài không cách nào giúp được chỉ có thể dựa vào tạo hóa.

"Thế là tốt rồi..."

Dì Trương thở dài, xem ra đứa nhỏ này đã gặp được thuốc của mình rồi.

"Được, cắt! Nghỉ nửa tiếng!"

Đoàn phim ban đêm đèn đuốc sáng trưng, nhân viên phụ trách qua lại làm việc, cả đám bận rộn luôn chân luôn tay.

Thẩm Hướng Hằng nhìn thấy tin nhắn QQ của Giản Hoài: "Tôi nhờ người ta đưa đến đoàn phim, tính thời gian cũng sắp tới rồi, anh nhớ để Trà Trà nhận điện thoại hộ nhé!"

Thẩm Hướng Hằng nhướng mày: "Cậu nhờ ai đưa tới?"

Giản Hoài trả lời anh: "Nhân viên giao hàng."

...

To gan thật.

Thẩm Hướng Hằng hỏi cậu: "Không sợ người đưa tới biết là tôi, sẽ để lộ hành tung?"

Giản Hoài cười thần bí: "Sẽ không, đến lúc đó anh sẽ biết."

Tự tin như thế à? Thẩm Hướng Hằng từ chối cho ý kiến.

Đang nói, một cuộc điện thoại gọi tới, Thẩm Hướng Hằng do dự một lát, nhận: "Alo."

"Alo, tôi là nhân viên của Mỹ Đoàn." Nhân viên chuyển phát nhanh bên kia hơi do dự, hỏi: "Xin hỏi anh chính là 'Tình yêu à anh biết tôi đang cô đơn không' sao?"

...

Thẩm Hướng Hằng trầm mặc

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store