Andree x Bray [VER-VAMPIRE] Say You Love Me
Chap 21 : Đồng minh bé nhỏ
Cả ba người cùng ngồi ăn trong phòng bếp, Thanh Bảo thấy bộ dáng như trút được cả tấn gánh nặng của Trung Đan liền nhớ ra:
- Trưa nay anh đi đâu vậy?
Trung Đan chút nữa thì sặc, lúc sau hắn mới ho khan lấy lại trạng thái bình thường:
- Tôi đi điều tra một số chuyện về Trương Sơn. Bùi Thế Anh cười có chút giễu cợt, có mà đi trốn thì có:
- Vậy cậu điều tra được gì rồi?
Trung Đan nghiêm túc kể chuyện về Trương Sơn : - Trương Sơn hiện tại đang ở thành Tân Vĩnh hắn đã leo đến chức trung tướng rồi. Bùi Thế Anh đột ngột đứng dậy, tiến về phía cửa thông ra vườn. Anh vội mở cửa, túm lấy bóng đen đang thập thò ngoài cửa. - A... buông tôi ra! Thì ra là một đứa nhỏ, Bùi Thế Anh nhíu mày... nhóc con này là một ma cà rồng. Tên nhóc bị Bùi Thế Anh xách vào trong nhà không ngừng giãy dụa. Thanh Bảo ngó chừng đứa nhỏ cũng tầm 7- 8 tuổi, Trung Đan bước tới:
- Một ma cà rồng nhỏ như vậy sao lại ở đây?
- Đứa nhỏ này là ma cà rồng?
Cậu vô cùng ngạc nhiên, khi Bùi Thế Anh thả nó xuống đất Thanh Bảo mới thấy vô số những vết sướt trên cánh tay của cậu nhóc. Thanh Bảo nắm lấy tay nó:
- Đứa nhóc này bị thương rồi, để tôi chữa cho nó.
Đứa nhóc ngoan ngoãn ngồi im cho Thanh Bảo rửa vết thương trên cánh tay. Đứa nhóc nhìn mấy miếng dán urgo trên cánh tay của mình bằng con mắt hiếu kì, chưa thấy cái này bao giờ a... - Cám ơn... anh tốt giống như anh trai của em vậy. Thanh Bảo xử lí xong vết thương liền mỉm cười xoa đầu đứa nhóc. Đứa nhỏ rơm rớm nước mắt rồi nắm chặt tay kiềm chế tức giận. Thanh Bảo thấy điều bất thường của đứa nhỏ liền lên tiếng: - Em sao vậy? - Anh trai của em... bị tên Trương Sơn giết chết... Cả ba như ngợ ra... là Trương Sơn?! Có phải cùng một người không đây? Ánh mắt đứa nhỏ trùng xuống, nhưng khi nhớ đến người kia mắt lại ánh lên tia hận thù ngoan độc: - Cha mẹ em đều đã chết bởi tay đám huyết liệp, anh trai em vì bảo vệ cho em mà bị tên đó phát hiện rồi giết chết, em khó khăn lắm mới có thể trốn thoát. Vậy mà kẻ gây ra tội ác đó ngày mai lại vô cùng hãnh diện mà nhận cái chức danh trung tướng ấy. Một đứa trẻ lại có thể mang một nỗi hận sâu sắc đến vậy, nhưng thật sự có phần giống với Bùi Thế Anh. Thanh Bảo vô thức nhìn qua anh, Bùi Thế Anh hoàn toàn im lặng lắng nghe từng câu, từng chữ đứa nhỏ kia nói. Sau một quãng không gian chìm trong sự lặng thinh, anh mới mở lời: - Chúng tôi cũng đang nhắm tới tên đó, vậy... tôi có thể biết tên cậu được chứ, đồng minh bé nhỏ? Đứa nhỏ ánh mắt kiên định thốt ra ba từ: - Hạ Long Vỹ ! Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, vậy tại sao không giúp đỡ lẫn nhau để mục tiêu chung được hoàn thành? Theo như lời Hạ Long Vỹ kể lại, ngày mai Trương Sơn sẽ mở tiệc mừng hắn lên chức trung tướng. Nhất định lúc tiệc tùng sẽ có sơ hở về canh phòng, tận dụng cơ hội này là tốt nhất.
Trong khi Hạ Long Vỹ và Thanh Bảo ở dưới phòng bếp thì Trung Đan và Bùi Thế Anh lại ngồi bàn kế hoạch trên tầng hai. - Đây tính ra là một cơ hội cực kì tốt, cậu tính thế nào? Bùi Thế Anh dùng khăn lau con dao găm mới mua: - Ngày mai nhờ cậu trông chừng hai người kia. Trung Đan hiểu ý gật đầu, hắn không thể qua kết giới cũng không nên đi cùng làm gì. Còn hai người kia nhất là Hạ Long Vỹ, nhóc đó rất cứng đầu không cẩn thận sẽ tìm cách đến Tân Vĩnh tìm Trương Sơn. Trẻ con thì đến đó cũng chỉ thêm vướng chân mà thôi. ___________________
Buổi sáng, Thanh Bảo dẫn Hạ Long Vỹ xuống nhà, Trung Đan nhàn nhã uống trà ngoài phòng khách. Cậu nhìn quanh không thấy anh đâu: - Bùi Thế Anh đâu rồi? - Cậu ta ra ngòi có chút việc rồi. Hạ Long Vỹ biết lần này là cơ hội tốt, nếu bỏ lỡ không biết bao giờ mới có cơ hội thế này nữa, cậu nhóc có chút sốt ruột: - Vậy bao giờ chúng ta hành động? - Tối nay, sau khi Bùi Thế Anh trở về. Thanh Bảo có chú nghi hoặc, Bùi Thế Anh đi mà không nói gì với cậu, đến tối mới trở về... thật kì lạ...
_____________________
Bùi Thế Anh theo sát đám giúp việc vừa ra khỏi nhà Trương Sơn, có lẽ họ ra ngoài mua nguyên liệu để chuẩn bị tiệc. Hắn nấp vào một con hẻm chờ đám người kia đi qua liền tóm lấy người cuối cùng trong họ đánh ngất, bản thân thì vội vàng lấy quần áo của người kia mặc vào rồi nhanh chóng trà trộn vào đám người.
_____________________
Đợi đến chiều tối vẫn chưa thấy Bùi Thế Anh trở về, Hạ Long Vỹ cứ ra cửa ngóng suốt. Vương Nguyên có chút lo lắng, bản thân Trung Đan vẫn ngồi điềm nhiên uống trà. - Anh nói thật đi Trung Đan, có phải Thế Anh đã đến Tân Vĩnh rồi đúng không? Trung Đan đặt tách trà xuống mặt bàn, hắn nhún vai: - Như cậu nói, Bùi Thế Anh không thể để cậu mạo hiểm đi cùng, nhóc con kua căn bản chỉ làm vướng chân, còn tôi thì có đi cũng như không. Thấy Thanh Bảo vẻ mặt càng thêm lo lắng hắn liền cười: - Yên tâm, cậu ta sẽ không sao. Cuộc nói chuyện của hai người đều bị Hạ Long Vỹ nghe thấy, không sót một chữ...
----------------------------------
- Trưa nay anh đi đâu vậy?
Trung Đan chút nữa thì sặc, lúc sau hắn mới ho khan lấy lại trạng thái bình thường:
- Tôi đi điều tra một số chuyện về Trương Sơn. Bùi Thế Anh cười có chút giễu cợt, có mà đi trốn thì có:
- Vậy cậu điều tra được gì rồi?
Trung Đan nghiêm túc kể chuyện về Trương Sơn : - Trương Sơn hiện tại đang ở thành Tân Vĩnh hắn đã leo đến chức trung tướng rồi. Bùi Thế Anh đột ngột đứng dậy, tiến về phía cửa thông ra vườn. Anh vội mở cửa, túm lấy bóng đen đang thập thò ngoài cửa. - A... buông tôi ra! Thì ra là một đứa nhỏ, Bùi Thế Anh nhíu mày... nhóc con này là một ma cà rồng. Tên nhóc bị Bùi Thế Anh xách vào trong nhà không ngừng giãy dụa. Thanh Bảo ngó chừng đứa nhỏ cũng tầm 7- 8 tuổi, Trung Đan bước tới:
- Một ma cà rồng nhỏ như vậy sao lại ở đây?
- Đứa nhỏ này là ma cà rồng?
Cậu vô cùng ngạc nhiên, khi Bùi Thế Anh thả nó xuống đất Thanh Bảo mới thấy vô số những vết sướt trên cánh tay của cậu nhóc. Thanh Bảo nắm lấy tay nó:
- Đứa nhóc này bị thương rồi, để tôi chữa cho nó.
Đứa nhóc ngoan ngoãn ngồi im cho Thanh Bảo rửa vết thương trên cánh tay. Đứa nhóc nhìn mấy miếng dán urgo trên cánh tay của mình bằng con mắt hiếu kì, chưa thấy cái này bao giờ a... - Cám ơn... anh tốt giống như anh trai của em vậy. Thanh Bảo xử lí xong vết thương liền mỉm cười xoa đầu đứa nhóc. Đứa nhỏ rơm rớm nước mắt rồi nắm chặt tay kiềm chế tức giận. Thanh Bảo thấy điều bất thường của đứa nhỏ liền lên tiếng: - Em sao vậy? - Anh trai của em... bị tên Trương Sơn giết chết... Cả ba như ngợ ra... là Trương Sơn?! Có phải cùng một người không đây? Ánh mắt đứa nhỏ trùng xuống, nhưng khi nhớ đến người kia mắt lại ánh lên tia hận thù ngoan độc: - Cha mẹ em đều đã chết bởi tay đám huyết liệp, anh trai em vì bảo vệ cho em mà bị tên đó phát hiện rồi giết chết, em khó khăn lắm mới có thể trốn thoát. Vậy mà kẻ gây ra tội ác đó ngày mai lại vô cùng hãnh diện mà nhận cái chức danh trung tướng ấy. Một đứa trẻ lại có thể mang một nỗi hận sâu sắc đến vậy, nhưng thật sự có phần giống với Bùi Thế Anh. Thanh Bảo vô thức nhìn qua anh, Bùi Thế Anh hoàn toàn im lặng lắng nghe từng câu, từng chữ đứa nhỏ kia nói. Sau một quãng không gian chìm trong sự lặng thinh, anh mới mở lời: - Chúng tôi cũng đang nhắm tới tên đó, vậy... tôi có thể biết tên cậu được chứ, đồng minh bé nhỏ? Đứa nhỏ ánh mắt kiên định thốt ra ba từ: - Hạ Long Vỹ ! Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, vậy tại sao không giúp đỡ lẫn nhau để mục tiêu chung được hoàn thành? Theo như lời Hạ Long Vỹ kể lại, ngày mai Trương Sơn sẽ mở tiệc mừng hắn lên chức trung tướng. Nhất định lúc tiệc tùng sẽ có sơ hở về canh phòng, tận dụng cơ hội này là tốt nhất.
Trong khi Hạ Long Vỹ và Thanh Bảo ở dưới phòng bếp thì Trung Đan và Bùi Thế Anh lại ngồi bàn kế hoạch trên tầng hai. - Đây tính ra là một cơ hội cực kì tốt, cậu tính thế nào? Bùi Thế Anh dùng khăn lau con dao găm mới mua: - Ngày mai nhờ cậu trông chừng hai người kia. Trung Đan hiểu ý gật đầu, hắn không thể qua kết giới cũng không nên đi cùng làm gì. Còn hai người kia nhất là Hạ Long Vỹ, nhóc đó rất cứng đầu không cẩn thận sẽ tìm cách đến Tân Vĩnh tìm Trương Sơn. Trẻ con thì đến đó cũng chỉ thêm vướng chân mà thôi. ___________________
Buổi sáng, Thanh Bảo dẫn Hạ Long Vỹ xuống nhà, Trung Đan nhàn nhã uống trà ngoài phòng khách. Cậu nhìn quanh không thấy anh đâu: - Bùi Thế Anh đâu rồi? - Cậu ta ra ngòi có chút việc rồi. Hạ Long Vỹ biết lần này là cơ hội tốt, nếu bỏ lỡ không biết bao giờ mới có cơ hội thế này nữa, cậu nhóc có chút sốt ruột: - Vậy bao giờ chúng ta hành động? - Tối nay, sau khi Bùi Thế Anh trở về. Thanh Bảo có chú nghi hoặc, Bùi Thế Anh đi mà không nói gì với cậu, đến tối mới trở về... thật kì lạ...
_____________________
Bùi Thế Anh theo sát đám giúp việc vừa ra khỏi nhà Trương Sơn, có lẽ họ ra ngoài mua nguyên liệu để chuẩn bị tiệc. Hắn nấp vào một con hẻm chờ đám người kia đi qua liền tóm lấy người cuối cùng trong họ đánh ngất, bản thân thì vội vàng lấy quần áo của người kia mặc vào rồi nhanh chóng trà trộn vào đám người.
_____________________
Đợi đến chiều tối vẫn chưa thấy Bùi Thế Anh trở về, Hạ Long Vỹ cứ ra cửa ngóng suốt. Vương Nguyên có chút lo lắng, bản thân Trung Đan vẫn ngồi điềm nhiên uống trà. - Anh nói thật đi Trung Đan, có phải Thế Anh đã đến Tân Vĩnh rồi đúng không? Trung Đan đặt tách trà xuống mặt bàn, hắn nhún vai: - Như cậu nói, Bùi Thế Anh không thể để cậu mạo hiểm đi cùng, nhóc con kua căn bản chỉ làm vướng chân, còn tôi thì có đi cũng như không. Thấy Thanh Bảo vẻ mặt càng thêm lo lắng hắn liền cười: - Yên tâm, cậu ta sẽ không sao. Cuộc nói chuyện của hai người đều bị Hạ Long Vỹ nghe thấy, không sót một chữ...
----------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store