Andray Talagi
Sắc mặt Thanh Bảo có chút phức tạp, có thể thấy được Thế Anh đang cực lực lên án tên cặn bã A kia.
"Hắn có đôi khi cũng rất tốt." cậu nhìn hắn trước mắt vì chăm sóc mình mà bận rộn, nghĩ nghĩ gì đó, thấp giọng giải thích.
Động tác trên tay của hắn dừng lại, hồi lâu không nói chuyện, yên lặng thu dọn đồ đạc cho Thanh Bảo.
"Sao vậy?" cậu khó hiểu, cuối cùng cũng mềm lòng nói một câu dễ nghe, thế mà người này lại?
"Không sao." hắn đáp.
Nếu như lúc thu dọn chén dĩa không phát ra âm thanh leng keng thì Thanh Bảo suýt chút nữa đã tin vào điều đó.
Thế Anh vốn đã chuẩn bị sẵn rất nhiều lời.Hắn trước nói sẽ chăm sóc cậu thật tốt, câu này không sai. Bởi vì Omega một khi bị Alpha cả đời đánh dấu sẽ chủ động bài trừ các Alpha khác, tác dụng trấn an cũng yếu đi.
Trong trường hợp này, nếu muốn sử dụng pheromone của Alpha khác, không chỉ cần mức độ phù hợp của hai người, mà nồng độ của pheromone Alpha cũng phải đủ cao.Vì vậy, khi biết mình và cậu hợp nhau như thế nào, hắn đã chọn chiết xuất pheromone mà không cần suy nghĩ nhiều. Kim được đưa vào cơ thể, sau đó pheromone thu được sẽ được tinh chế và xử lý.
Trích pheromone trực tiếp thì đau, nhưng lúc đó hắn thực sự rất vui.
Thanh Bảo sẽ không còn cả đêm khó chịu đến không ngủ được chứ? Thế Anh nghĩ vào thời điểm đó.
Hắn cũng suy nghĩ rất nhiều về việc chăm sóc cậu, sau này cần chú ý điều gì, sử dụng chiết xuất pheromone như thế nào...
Nhưng lời nói của cậu như dội một gáo nước lạnh vào người hắn.
Cái gì gọi là tốt?
Thế Anh quay lưng lại, thanh âm nghẹn ngào, giống như một con chó con vừa định vẫy đuôi đột nhiên phát hiện chủ nhân còn có những con chó con khác, có chút ủy khuất nhưng lại cố gắng chứng tỏ bản thân: "Tôi sẽ chăm sóc tốt cho cậu."Thế Anh nhắc lại lời lúc trước, xoay người nhìn vào mắt Thanh Bảo: "Nhất định so với người đó còn tốt hơn."
Cậu sửng sốt hai giây, sau đó quay đầu lại tránh ánh mắt của hắn.
"Ồ,"Thanh Bảo đáp, không thèm để ý khóe môi hơi cong lên: "Tôi biết rồi."
Cậu thậm chí còn run hơn.
Sự dao động này tiếp tục kéo dài đến tối. Thanh Bảo nằm xuống, thẫn thờ nhìn trần nhà. Cảm giác khó chịu lại ập đến, cậu cầm lấy bình thủy tinh nhỏ, bình thủy tinh lạnh lẽo cũng bị nhiệt độ cơ thể làm ấm.
Thanh Bảo trằn trọc không ngủ được.
Tối hôm qua là đêm cuối cùng trong bệnh viện, hôm nay kiểm tra sức khỏe toàn diện cả một ngày. Sau đó cả hai cùng nhau về nhà vào buổi tối.
Cậu nhìn người đang ôm gối đứng trước cửa phòng ngủ của mình.
Như thể cảnh tượng đó đã tái hiện lại, hắn cầm một chiếc đinh ốc bằng một tay và giơ lên——
Ồ, lần này thay vì cầm một tấm gỗ, lần này là một thanh gỗ được nhấc lên, hình như là chân giường trong phòng ngủ dành cho khách.
Thanh Bảo:??
Động tác này điêu luyện đến mức cậu muốn đánh người.
Thế Anh cầm khúc gỗ, tựa hồ có chút không hiểu, nhưng thực ra là liếc mắt nhìn biểu cảm của Thanh Bảo. Hắn thanh âm thống khổ, nhìn cậu giải thích: "Tôi không phải cố ý.""Tôi t-tự mình—"
"Đừng nói là anh tự mình sửa nó!"
Hắn đang đùa với ai vậy?
Miệng của Alpha, một con ma dối trá.
"Mời vào!" cậu hung hăng nói.
Không phải cậu muốn pheromone của đối thủ, cậu chỉ là... chỉ là không muốn ghế sô pha ở nhà nghỉ hưu mà thôi!
Thanh Bảo lấy trong tủ ra hai cái gối, đặt thẳng đứng ở giữa giường.
"Anh nhìn thấy dòng chữ này không? Chính là——" cậu chỉ chỉ chính mình, sau đó chỉ hắn: "Nước sông không phạm nước giếng!"
"Ừ!" hắn gật đầu như giã tỏi, xem ra rất có lễ phép.
"Tôi ngủ rất cẩn thận." hắn hứa hẹn.----------------------------------------------Hum nay tui ra 2 chương bù cho mí cô nha! <3
"Hắn có đôi khi cũng rất tốt." cậu nhìn hắn trước mắt vì chăm sóc mình mà bận rộn, nghĩ nghĩ gì đó, thấp giọng giải thích.
Động tác trên tay của hắn dừng lại, hồi lâu không nói chuyện, yên lặng thu dọn đồ đạc cho Thanh Bảo.
"Sao vậy?" cậu khó hiểu, cuối cùng cũng mềm lòng nói một câu dễ nghe, thế mà người này lại?
"Không sao." hắn đáp.
Nếu như lúc thu dọn chén dĩa không phát ra âm thanh leng keng thì Thanh Bảo suýt chút nữa đã tin vào điều đó.
Thế Anh vốn đã chuẩn bị sẵn rất nhiều lời.Hắn trước nói sẽ chăm sóc cậu thật tốt, câu này không sai. Bởi vì Omega một khi bị Alpha cả đời đánh dấu sẽ chủ động bài trừ các Alpha khác, tác dụng trấn an cũng yếu đi.
Trong trường hợp này, nếu muốn sử dụng pheromone của Alpha khác, không chỉ cần mức độ phù hợp của hai người, mà nồng độ của pheromone Alpha cũng phải đủ cao.Vì vậy, khi biết mình và cậu hợp nhau như thế nào, hắn đã chọn chiết xuất pheromone mà không cần suy nghĩ nhiều. Kim được đưa vào cơ thể, sau đó pheromone thu được sẽ được tinh chế và xử lý.
Trích pheromone trực tiếp thì đau, nhưng lúc đó hắn thực sự rất vui.
Thanh Bảo sẽ không còn cả đêm khó chịu đến không ngủ được chứ? Thế Anh nghĩ vào thời điểm đó.
Hắn cũng suy nghĩ rất nhiều về việc chăm sóc cậu, sau này cần chú ý điều gì, sử dụng chiết xuất pheromone như thế nào...
Nhưng lời nói của cậu như dội một gáo nước lạnh vào người hắn.
Cái gì gọi là tốt?
Thế Anh quay lưng lại, thanh âm nghẹn ngào, giống như một con chó con vừa định vẫy đuôi đột nhiên phát hiện chủ nhân còn có những con chó con khác, có chút ủy khuất nhưng lại cố gắng chứng tỏ bản thân: "Tôi sẽ chăm sóc tốt cho cậu."Thế Anh nhắc lại lời lúc trước, xoay người nhìn vào mắt Thanh Bảo: "Nhất định so với người đó còn tốt hơn."
Cậu sửng sốt hai giây, sau đó quay đầu lại tránh ánh mắt của hắn.
"Ồ,"Thanh Bảo đáp, không thèm để ý khóe môi hơi cong lên: "Tôi biết rồi."
Cậu thậm chí còn run hơn.
Sự dao động này tiếp tục kéo dài đến tối. Thanh Bảo nằm xuống, thẫn thờ nhìn trần nhà. Cảm giác khó chịu lại ập đến, cậu cầm lấy bình thủy tinh nhỏ, bình thủy tinh lạnh lẽo cũng bị nhiệt độ cơ thể làm ấm.
Thanh Bảo trằn trọc không ngủ được.
Tối hôm qua là đêm cuối cùng trong bệnh viện, hôm nay kiểm tra sức khỏe toàn diện cả một ngày. Sau đó cả hai cùng nhau về nhà vào buổi tối.
Cậu nhìn người đang ôm gối đứng trước cửa phòng ngủ của mình.
Như thể cảnh tượng đó đã tái hiện lại, hắn cầm một chiếc đinh ốc bằng một tay và giơ lên——
Ồ, lần này thay vì cầm một tấm gỗ, lần này là một thanh gỗ được nhấc lên, hình như là chân giường trong phòng ngủ dành cho khách.
Thanh Bảo:??
Động tác này điêu luyện đến mức cậu muốn đánh người.
Thế Anh cầm khúc gỗ, tựa hồ có chút không hiểu, nhưng thực ra là liếc mắt nhìn biểu cảm của Thanh Bảo. Hắn thanh âm thống khổ, nhìn cậu giải thích: "Tôi không phải cố ý.""Tôi t-tự mình—"
"Đừng nói là anh tự mình sửa nó!"
Hắn đang đùa với ai vậy?
Miệng của Alpha, một con ma dối trá.
"Mời vào!" cậu hung hăng nói.
Không phải cậu muốn pheromone của đối thủ, cậu chỉ là... chỉ là không muốn ghế sô pha ở nhà nghỉ hưu mà thôi!
Thanh Bảo lấy trong tủ ra hai cái gối, đặt thẳng đứng ở giữa giường.
"Anh nhìn thấy dòng chữ này không? Chính là——" cậu chỉ chỉ chính mình, sau đó chỉ hắn: "Nước sông không phạm nước giếng!"
"Ừ!" hắn gật đầu như giã tỏi, xem ra rất có lễ phép.
"Tôi ngủ rất cẩn thận." hắn hứa hẹn.----------------------------------------------Hum nay tui ra 2 chương bù cho mí cô nha! <3
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store