An Thit Chi Lu Cao H
Trời vừa vào đông, bỗng nhiên xuất hiện một trận tuyết lớn. Những bông tuyết này tựa như những đám lông ngỗng bồng bềnh giữa không trung, nhẹ nhàng. Trong vòng một đêm, phố lớn ngõ nhỏ đều được bao phủ trong một lớp tuyết trắng. Hồng mai trong thành Bình Hải lặng yên nở rộ, ngàn dặm ngát hương hoa, trắng đỏ hòa cùng với nhau, biến thành nhỏ trở nên mỹ lệ như chốn tiên cảnh.
Trong thành, cây mai nở đẹp nhất là ở biệt trang Quy Viên. Chủ nhân mới của biệt viện đó họ Tạ, nửa năm trước mang theo thê tử đang có thai đến Bình Hải, thường ngày đều ru rú trong nhà, rất ít khi tiếp xúc với người khác. Đôi vợ chồng này đúng là Tạ Diễm và Diệp Huyên, bởi vì trong thành Bình Hải linh khí tràn đầy, Tạ Diễm ngàn chọn vạn tuyển mới chọn trúng trang viên này làm nơi để thê tử lâm bồn. Cách đây không lâu, tu vi của Tạ Diễm đã tiến vào Kim Đan kì mà đứa bé đầu tiên của hắn và Diệp Huyên vào mùa đông năm nay cũng đã cất tiếng khóc chào đời.
Diệp Huyên ôm đứa bé phấn điêu ngọc trác còn nằm trong tả đứng dưới tàng mai, nhìn tuyết rơi. Có một bông tuyết nhỏ rơi vào trên má mềm mại của đứa trẻ sơ sinh, có lẽ là cảm thấy mát mát nên đứa bé cau cái mũi nhỏ, miệng hơi mở ra, vẻ mặt như muốn khóc. Diệp Huyên vội vã ôm con trai, nhẹ nhàng vỗ về trên vầng trán vẫn còn tóc máu: "A Chiêu ngoan...mau mau ngủ nha..." Bàn tay của mẫu thân mang theo mùi sữa thơm an ủi A Chiêu, cu cậu phát ra vài tiếng ùng ục không rõ, sau đó đi vào giấc ngủ.
"Để ta ôm nó cho." Tạ Diễm ôm lấy con trai, tay phải ôm lấy thắt lưng thê tử cùng nhau vào nhà.
"Ừ." Diệp Huyên nhìn Tạ Diễm nhẹ nhàng đặt con trai vào trong nôi, nhìn gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu im lặng ngủ, trong lòng nàng là một mảnh mềm mại. Ngoài phòng trời đông giá rét, trong phòng thì ấm áp như xuân. Không chỉ địa long khiến lòng nàng trở nên ấm áp mà còn có hai người nàng yêu nhất bên cạnh. Nàng dựa đầu vào vai Tạ Diễm, bàn tay to của hắn không nhẹ không nặng vỗ về mái tóc như gấm của nàng, "Nha..." Bàn tay to lướt qua đuôi tóc, không cẩn thận chạm phải ngực nàng, cả người nàng run lên, nhịn không được duyên dáng kêu ra tiếng.
"Ngực lại căng?" Tạ Diễm hơi nhếch mày.
Diệp Huyên đỏ mặt gật gật đầu, từ khi nàng mang thai, bộ ngực bởi vì có sữa mà căng phồng lên rất nhiều. Sữa nhiều, ngực cũng lớn hơn, một đôi tuyết nhũ ngọc đào vốn dĩ đã cao ngất lại hơi vểnh lên, bây giờ lại càng thêm châu tròn ngọc sáng, cho dù không cởi áo, lúc đi lại bầu ngực cũng hơi đung đưa, khiến Tạ Diễm thường xuyên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. A Chiêu từ nhỏ đã có thiên phú dị bẩm, vẫn còn trong tả lót mà đã có thể hấp thụ linh khí, đối với sữa của mẫu thân cu cậu cũng không cần lắm. Ngực Diệp Huyên căng phồng khó chịu, chỉ có thể để cho Tạ Diễm hút sữa dư ra ngoài.
Tạ Diễm rõ ràng là chiếm tiện nghi, vậy mà hắn còn ra vẻ miễn cưỡng, bàn tay to khẽ chạm vào đầu vú nặng trĩu của tiểu nữ nhân, Diệp Huyên kìm lòng không đặng cả người run lên, yếu đuối ngã vào trong lòng hắn:"Cửu ca, thiếp muốn..."
Tạ Diễm hôn môi nàng, thấp giọng cười hỏi: "Muốn cái gì?"
Diệp Huyên cúi đầu, bàn tay nhỏ bé kéo lấy vạt áo trước ngực hắn vẽ vòng tròn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, hai cánh môi phấn hồng phun ra lời nói vừa lớn mật vừa dâm đãng: "Muốn Cửu ca ăn vú của thiếp, ưm... Hút sữa của thiếp..."
"Bảo bối ngoan, đều theo lời nàng." Hắn cười cười mở cổ áo của nàng ra, hai con thỏ ngọc trắng nõn không kịp chờ đợi nhảy ra, trước ngực đã tiết ra không ít sữa, Tạ Diễm đè hai đầu vú lại nhẹ nhàng nhào nặn, Diệp Huyên ưm một tiếng, một dòng sữa trắng đục phun ra, vẽ thành một đường cong dâm mỹ trong không trung.
"Vật nhỏ, nàng thật giống như đứa bé làm từ nước." Tạ Diễm đưa lưỡi ra liếm sữa trên đầu ngón tay, cúi đầu, môi mỏng mím một cái, liền ngậm quả anh đào đang dựng thẳng trên đỉnh tuyết phong.
"A..." Diệp Huyên run rẩy nằm trong lòng hắn, sữa chảy ra cuồn cuộn không ngừng, trong tiếng liếm hút của hắn, hạ thân của nàng đã là một vùng ngập lụt. Tạ Diễm vừa hút vừa nắm lấy bên còn lại chà xát, để thê tử có thể thoải mái hơn một chút. Sau khi hút xong đầu vú bên trái, hắn lại dùng đầu lưỡi liếm toàn bộ phần ngực đó một lần, mới vừa lòng nhả ra.
Bên trái đã thoải mái, nhưng bên phải vẫn còn khó chịu, Diệp Huyên lắc lắc cái eo nhỏ năn nỉ Tạ Diễm, cặp mắt to tràn ngập hơi nước mênh mông: "Cửu ca, còn có... bên phải cũng muốn..."
"Nhìn bộ dáng dâm đãng này của nàng xem," Tạ Diễm nắm lấy cằm của thê tử, kéo cái lưỡi thơm tho của nàng ra ngoài quấn quýt mút một vòng, mới không nhanh không chậm cầm nhũ phong bên phải của nàng, "So với trước kia đã lớn hơn rất nhiều, một tay ta cũng nắm không hết," ngón tay thon dài dao động trên đỉnh núi, vẽ vòng tròn trên đầu vú phấn hồng ẩm ướt,"Núm vú vẫn giống như tiểu cô nương vậy, mềm mại... Dâm huyệt phía dưới vừa đụng vào sẽ phun nước, so với trước khi sinh con còn chặt hơn."
Lời của hắn mặc dù cợt nhã, nhưng đúng là không sai. Sau khi Diệp Huyên, Tạ Diễm sợ làm nàng và đứa nhỏ bị thương, cho dù sau khi thai tượng ổn định là có thể sinh hoạt vợ chồng, hắn cũng chỉ dùng cái miệng nhỏ nhắn hay bàn tay mềm mại của thê tử để an ủi. Phụ nữ có thai rất mẫn cảm, Tạ Diễm khó chịu, Diệp Huyên làm sao lại không. Cái miệng nhỏ nhắn phía dưới đã lâu chưa nhận mưa móc, sớm đã khát lắm rồi. Đợi cho đến khi sinh A Chiêu xong và qua hai tháng nghỉ ngơi, hai người bọn họ mỗi ngày đều dính lấy nhau, ngay cả lúc cho con trai bú sữa, giữa hai chân Diệp Huyên vẫn còn ngậm lấy côn thịt chưa từng mềm xuống của Tạ Diễm, bên trong hoa huyệt đều là dâm thủy ẩm nóng.
"Phu quân..." Diệp Huyên ôm cổ Tạ Diễm, bộ ngực cao ngất cọ xát trong ngực hắn, "Xin chàng hãy dùng đại bổng đâm vào phía dưới đi, tiểu huyệt phía dưới cũng ngứa ngáy mà..."
"Muốn phu quân hung hăng đâm?" Tạ Diễm nhếch mi, bàn tay tiến vào giữa hai chân thê tử gảy gảy.
"Ừ," tiểu nữ nhân ngoan ngoãn gật đầu, cái miệng nhỏ nhắn dưới hạ thân đã không nhịn được muốn ngậm chặt lấy ngón tay thon dài, "Muốn phu quân hung hăng đâm, đem A Huyên làm đến nát vụn... A..." cơ thể mềm mại phập phồng vặn vẹo theo động tác trừu cắm của ngón tay, "Rất ngứa a, phu quân, phu quân...Thiếp muốn... A Huyên muốn phu quân làm A Huyên, muốn ăn côn thịt của phu quân..."
Tần suất trừu cắm của ngón tay càng ngày càng nhanh, Diệp Huyên nắm chặt vạt áo của Tạ Diễm, trên gương mặt nhỏ nhắn là một màu đỏ sậm. Cả người nàng run rẩy kịch liệt, nước bọt chưa kịp nuốt từ khóe miệng chảy xuống, dưới sự đùa bỡn của Tạ Diễm mà đạt cao trào. Tạ Diễm tách đùi ngọc ra, lửa nóng cứng rắn tiến quân thần tốc xông thẳng vào, dùng gậy thịt nghiền mài mị thịt ướt át bên trong hoa kính, quy đầu chạm vào tử cung, thậm chí có chút ác ý ma sát nơi đó. Cơ thể Diệp Huyên dưới sự đùa bỡn cả ngày lẫn đêm đùa bỡn của nam nhân đã trở thành vừa dâm đãng lại vừa mẫn cảm. Trong dâm huyệt lại phun ra một lượng lớn dâm thủy, đem vạt áo và quần của Tạ Diễm làm ướt.
Trước mắt nàng là một mảnh trắng xóa, hai chân yếu ớt đứng không vững. Tạ Diễm nâng cái mông nhỏ của nàng lên, vừa đi cắm thật mạnh vào bên trong. Cùng so sánh với người xụi lơ thành một bãi xuân thủy Diệp Huyên, hắn thậm chí còn dư tinh lực chú ý con trai đang ngủ say trong nôi, thấp giọng cười nói: "Bảo bối, chúng ta lên trên giường làm, nếu đánh thức A Chiêu sẽ không tốt."
Diệp Huyên hừ nhẹ bị Tạ Diễm đặt lên giường, đùa nghịch thành tư thế nằm úp sấp vểnh mông nhỏ lên - - không biết vì sao, mấy cái đối tượng tiến công chiếm đóng trước giờ hình như đều rất thích làm nàng từ phía sau. Côn thịt ở trong dâm huyệt khuấy đảo một vòng, lại kích thích Diệp Huyên phun ra một cỗ dâm thủy. Tạ Diễm nắm hai bên mông thịt của thê tử, mở chân nàng ra hết cỡ, để cho côn thịt của mình có thể cắm vào càng sâu hơn, liên tục đâm tới tử cung. Tầm mắt của hắn vừa vặn rơi đúng chỗ nhục phùng bị chà đạp đến sưng đỏ của tiểu mỹ nhân, trong hoa huyệt chứa không ít tinh dịch, có lẽ vì quá nhiều mà thỉnh thoảng lại có một ít tinh dịch chảy xuống tinh hoàn của hắn.
"Tiểu dâm oa..." Nam nhân vừa lẩm bẩm vừa cắn vành tai Diệp Huyên, Diệp Huyên không nhìn thấy mặt hắn, cho nên cũng không biết trên gương mặt tuấn mỹ là tình yêu say đắm đến điên cuồng - - vẻ mặt kia giống y như vẻ mặt của hắn trong những ngày tối tăm Diệp Huyên còn bị nhốt bên trong Thiên Diễn giáo. A Huyên vẫn cho là hắn đã trở lại bình thường, nhưng Tạ Diễm biết, chính mình sớm đã bệnh nguy kịch. Gần như mỗi thời mỗi khắc, hắn đều muốn nhốt A Huyên lại, muốn cột chặt nàng bên cạnh mình, vĩnh viễn chỉ có thể nhìn một mình hắn. Tất cả người xuất hiện bên cạnh A Huyên, cướp đi sự chú ý của A Huyên, hắn đều hận không thể đem từng tên từng tên ra giết chết, thậm chí... Thậm chí bao gồm con trai của bọn họ.
"Bảo bối dâm đãng... Phu quân giết chết nàng được không?... Ừ?" Hắn liếm hai má của thê tử, giọng nói nhỏ nhẹ như đang nói mê vừa ôn nhu lại triền miên "Làm chết nàng, xỏ xuyên qua tiểu dâm huyệt... Làm đến khi nàng vĩnh viễn không thể bước ra khỏi cửa..."
"Ừ, ân a... Phu quân, làm chết thiếp... A, a... Phải đến, thật nhanh, a... A..." Hai mắt Tạ Diễm đỏ lên, tiếng rên rỉ mềm mại bên tai kích thích hắn càng thêm hung ác.
Thật muốn làm chết nàng... Có lẽ chỉ có khi hắn rời khỏi nàng, hắn mới có ngày không còn điên cuồng. Nhưng hắn làm sao có thể rời khỏi A Huyên, cho dù A Huyên luôn sẽ quan tâm người khác, cho dù trong lòng A Huyên không chỉ có một mình hắn, hắn cũng có thể làm ra vẻ ôn hòa vô hại, có thể nhịn xuống sự ghen tị không lúc nào biến mất- - chỉ cần là A Huyên thích, hắn có thể làm bất cứ điều gì.
"Thích không? Có thích ăn tinh dịch của phu quân hay không?"
"Thích... A, thích... Phu quân, bắn cho ta... A! - -" Diệp Huyên cao giọng thét lên, cơ thể run rẩy nghênh đón lửa nóng hắn phun vào trong hoa huyệt. Cơ hồ là vừa bắn xong, gậy thịt của Tạ Diễm lại cứng rắn, cự vật trừu cắm liên tục không ngừng, Diệp Huyên liều mạng lắc lắc đầu,"Không, không cần... Phu quân, A Huyên không cần..."
Nàng nũng nịu nức nở, lại bị nam nhân đặt dưới thân, càng tiến sâu hơn vào đâm huyệt đang co rút. Bỗng nhiên, A Chiêu lớn tiếng khóc lên, Diệp Huyên ưỡn người lên đẩy đẩy Tạ Diễm: "A Chiêu, A Chiêu đói bụng."
Tạ Diễm đành phải đem côn thịt rút ra, cả người trần truồng đi ôm con trai bởi vì đói mà khóc lớn. Vật cứng rắn của nam nhân bại lộ hoàn toàn dưới ánh nến, trên gậy thịt đỏ đậm dính đầy hỗn trọc dịch cùng dâm thủy. Hắn đặt con trai vào lòng Diệp huyên, tiểu tử kia ngửi thấy vị sữa ngọt ngào trên người mẫu thân, mắt còn không có mở, liền đưa tay ôm lấy một bên vú tròn đầy bắt đầu ăn.
Tạ Diễm hừ một tiếng, tay trái nâng con trai để Diệp Huyên không phải mệt mỏi: "Nhanh như vậy đã có sữa?" Hắn ôm thê tử từ phía sau, nâng một chân của nàng lên, côn thịt liền chen chúc tiến vào.
"Ân a..." Diệp Huyên khẽ rên, hai luồng tuyết nhũ theo động tác trừu cắm của nam nhân không ngừng lắc lư. Tiểu tử trong ngực kia lại ăn đến ngon miệng, lại đâu biết rằng tiểu huyệt của mẫu thân đang bị phụ thân trừu cắm, ngược lại bởi vì bộ ngực lay động mà khanh khách cười lên.
"Đúng là một tiểu tử ngốc không rành thế sự," Trong nháy mắt lòng Tạ Diễm như mềm nhũn ra, hắn nhéo nhéo vú đầy đặn của thê tử, "Khi nào thì lại có sữa?"
Diệp Huyên đỏ mặt nhỏ giọng trả lời: "Lần đầu tiên... Lần đầu tiên cao trào."
"Tiểu dâm đãng..." Tạ Diễm cắn lỗ tai của nàng thấp giọng trêu đùa,"Nói nàng là tiểu dâm đãng nàng còn không thừa nhận, Ừ?" A Chiêu trong ngực mở to mắt nhìn mẫu thân và phụ thân, bộ dáng vừa ngốc vừa đáng yêu. Tạ Diễm không khỏi cười nói, "A Huyên, nàng nói con của chúng ta có biết ta đang làm nàng hay không?"
"Nói loạn cái gì," Diệp Huyên yêu kiều đẩy hắn một phen, "A Chiêu còn nhỏ, làm sao có thể... Làm sao biết loại chuyện này."
"Loại chuyện nào?" Tạ Diễm thấy nàng thẹn thùng, càng hăng hái hơn. Hắn đâm không ngừng vào chỗ mềm mại trong tiểu huyệt, khiến cho thê tử không ngừng rên rỉ, lại trêu đùa con trai, "A Chiêu, phụ thân làm tiểu huyệt của mẫu thân con, con có biết hay không?"
"Đừng, đừng nói bừa..." Nghe Tạ Diễm thế nhưng trước mặt con nói những lời hạ lưu này, Diệp Huyên xấu hổ mặt đỏ bừng, tiểu tử ngốc kia cái gì cũng không hiểu, chỉ thấy phụ thân cười với mình, tay nhỏ bé vỗ đến vui vẻ."Côn thịt của ta không phải là đang ở trong dâm huyệt của nàng?" Tạ Diễm lại trêu chọc tiểu nữ nhân vài câu, thấy nàng nghiêng đầu không chịu để ý chính mình, mới ôm lấy Diệp Huyên đi xuống giường, "A Chiêu cũng đã ăn no, muội cho nó vào nôi ngủ đi."
Diệp Huyên còn đang ôm con trai trong lòng, Tạ Diễm nhẹ nhàng ôm mẹ con hai người, gậy thịt vẫn còn cắm ở trong hoa huyệt đâm mạnh, chờ A Chiêu được thả lại vào trong nôi nhắm mắt lại, Diệp Huyên lại bị lửa nóng của hắn làm cho cao trào thêm lần nữa.
"Phu quân, thật sự không được..." trong mắt của tiểu nữ nhân mang theo ánh nước cầu hắn, "A Huyên dùng miệng hút ra giúp chàng được không...?"
Tạ Diễm vẫn còn cứng rắn, nhưng cũng không đành lòng ép buộc thê tử. Hắn rút côn thịt ra, Diệp Huyên khéo léo nắm lấy côn thịt của hắn, cầm trường côn trong tay vuốt lên vuốt xuống. Tay Tạ Diễm đặt trên đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng. Hắn cũng không cố ý đè xuống dục vọng của mình, ước chừng sau nửa canh giờ, hắn liền bắn vào trong miệng Diệp Huyên. Diệp Huyên phồng má đem tinh dịch nuốt hết vào bụng nhỏ, lại cầm lấy côn thịt đang mềm xuống liếm qua một lần, ngay cả hai túi khí phía dưới cũng đều liếm sạch sẽ.
"Ngủ đi." Nàng thỏa mãn rúc vào trong lòng Tạ Diễm, gật gật đầu, dưới ánh mắt dịu dàng của trượng phu ngủ say.
Lúc này, bên ngoài phòng tuyết rơi toán loạn, trên mặt đất đã đọng một lớp tuyết dày.
Trong thành, cây mai nở đẹp nhất là ở biệt trang Quy Viên. Chủ nhân mới của biệt viện đó họ Tạ, nửa năm trước mang theo thê tử đang có thai đến Bình Hải, thường ngày đều ru rú trong nhà, rất ít khi tiếp xúc với người khác. Đôi vợ chồng này đúng là Tạ Diễm và Diệp Huyên, bởi vì trong thành Bình Hải linh khí tràn đầy, Tạ Diễm ngàn chọn vạn tuyển mới chọn trúng trang viên này làm nơi để thê tử lâm bồn. Cách đây không lâu, tu vi của Tạ Diễm đã tiến vào Kim Đan kì mà đứa bé đầu tiên của hắn và Diệp Huyên vào mùa đông năm nay cũng đã cất tiếng khóc chào đời.
Diệp Huyên ôm đứa bé phấn điêu ngọc trác còn nằm trong tả đứng dưới tàng mai, nhìn tuyết rơi. Có một bông tuyết nhỏ rơi vào trên má mềm mại của đứa trẻ sơ sinh, có lẽ là cảm thấy mát mát nên đứa bé cau cái mũi nhỏ, miệng hơi mở ra, vẻ mặt như muốn khóc. Diệp Huyên vội vã ôm con trai, nhẹ nhàng vỗ về trên vầng trán vẫn còn tóc máu: "A Chiêu ngoan...mau mau ngủ nha..." Bàn tay của mẫu thân mang theo mùi sữa thơm an ủi A Chiêu, cu cậu phát ra vài tiếng ùng ục không rõ, sau đó đi vào giấc ngủ.
"Để ta ôm nó cho." Tạ Diễm ôm lấy con trai, tay phải ôm lấy thắt lưng thê tử cùng nhau vào nhà.
"Ừ." Diệp Huyên nhìn Tạ Diễm nhẹ nhàng đặt con trai vào trong nôi, nhìn gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu im lặng ngủ, trong lòng nàng là một mảnh mềm mại. Ngoài phòng trời đông giá rét, trong phòng thì ấm áp như xuân. Không chỉ địa long khiến lòng nàng trở nên ấm áp mà còn có hai người nàng yêu nhất bên cạnh. Nàng dựa đầu vào vai Tạ Diễm, bàn tay to của hắn không nhẹ không nặng vỗ về mái tóc như gấm của nàng, "Nha..." Bàn tay to lướt qua đuôi tóc, không cẩn thận chạm phải ngực nàng, cả người nàng run lên, nhịn không được duyên dáng kêu ra tiếng.
"Ngực lại căng?" Tạ Diễm hơi nhếch mày.
Diệp Huyên đỏ mặt gật gật đầu, từ khi nàng mang thai, bộ ngực bởi vì có sữa mà căng phồng lên rất nhiều. Sữa nhiều, ngực cũng lớn hơn, một đôi tuyết nhũ ngọc đào vốn dĩ đã cao ngất lại hơi vểnh lên, bây giờ lại càng thêm châu tròn ngọc sáng, cho dù không cởi áo, lúc đi lại bầu ngực cũng hơi đung đưa, khiến Tạ Diễm thường xuyên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. A Chiêu từ nhỏ đã có thiên phú dị bẩm, vẫn còn trong tả lót mà đã có thể hấp thụ linh khí, đối với sữa của mẫu thân cu cậu cũng không cần lắm. Ngực Diệp Huyên căng phồng khó chịu, chỉ có thể để cho Tạ Diễm hút sữa dư ra ngoài.
Tạ Diễm rõ ràng là chiếm tiện nghi, vậy mà hắn còn ra vẻ miễn cưỡng, bàn tay to khẽ chạm vào đầu vú nặng trĩu của tiểu nữ nhân, Diệp Huyên kìm lòng không đặng cả người run lên, yếu đuối ngã vào trong lòng hắn:"Cửu ca, thiếp muốn..."
Tạ Diễm hôn môi nàng, thấp giọng cười hỏi: "Muốn cái gì?"
Diệp Huyên cúi đầu, bàn tay nhỏ bé kéo lấy vạt áo trước ngực hắn vẽ vòng tròn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, hai cánh môi phấn hồng phun ra lời nói vừa lớn mật vừa dâm đãng: "Muốn Cửu ca ăn vú của thiếp, ưm... Hút sữa của thiếp..."
"Bảo bối ngoan, đều theo lời nàng." Hắn cười cười mở cổ áo của nàng ra, hai con thỏ ngọc trắng nõn không kịp chờ đợi nhảy ra, trước ngực đã tiết ra không ít sữa, Tạ Diễm đè hai đầu vú lại nhẹ nhàng nhào nặn, Diệp Huyên ưm một tiếng, một dòng sữa trắng đục phun ra, vẽ thành một đường cong dâm mỹ trong không trung.
"Vật nhỏ, nàng thật giống như đứa bé làm từ nước." Tạ Diễm đưa lưỡi ra liếm sữa trên đầu ngón tay, cúi đầu, môi mỏng mím một cái, liền ngậm quả anh đào đang dựng thẳng trên đỉnh tuyết phong.
"A..." Diệp Huyên run rẩy nằm trong lòng hắn, sữa chảy ra cuồn cuộn không ngừng, trong tiếng liếm hút của hắn, hạ thân của nàng đã là một vùng ngập lụt. Tạ Diễm vừa hút vừa nắm lấy bên còn lại chà xát, để thê tử có thể thoải mái hơn một chút. Sau khi hút xong đầu vú bên trái, hắn lại dùng đầu lưỡi liếm toàn bộ phần ngực đó một lần, mới vừa lòng nhả ra.
Bên trái đã thoải mái, nhưng bên phải vẫn còn khó chịu, Diệp Huyên lắc lắc cái eo nhỏ năn nỉ Tạ Diễm, cặp mắt to tràn ngập hơi nước mênh mông: "Cửu ca, còn có... bên phải cũng muốn..."
"Nhìn bộ dáng dâm đãng này của nàng xem," Tạ Diễm nắm lấy cằm của thê tử, kéo cái lưỡi thơm tho của nàng ra ngoài quấn quýt mút một vòng, mới không nhanh không chậm cầm nhũ phong bên phải của nàng, "So với trước kia đã lớn hơn rất nhiều, một tay ta cũng nắm không hết," ngón tay thon dài dao động trên đỉnh núi, vẽ vòng tròn trên đầu vú phấn hồng ẩm ướt,"Núm vú vẫn giống như tiểu cô nương vậy, mềm mại... Dâm huyệt phía dưới vừa đụng vào sẽ phun nước, so với trước khi sinh con còn chặt hơn."
Lời của hắn mặc dù cợt nhã, nhưng đúng là không sai. Sau khi Diệp Huyên, Tạ Diễm sợ làm nàng và đứa nhỏ bị thương, cho dù sau khi thai tượng ổn định là có thể sinh hoạt vợ chồng, hắn cũng chỉ dùng cái miệng nhỏ nhắn hay bàn tay mềm mại của thê tử để an ủi. Phụ nữ có thai rất mẫn cảm, Tạ Diễm khó chịu, Diệp Huyên làm sao lại không. Cái miệng nhỏ nhắn phía dưới đã lâu chưa nhận mưa móc, sớm đã khát lắm rồi. Đợi cho đến khi sinh A Chiêu xong và qua hai tháng nghỉ ngơi, hai người bọn họ mỗi ngày đều dính lấy nhau, ngay cả lúc cho con trai bú sữa, giữa hai chân Diệp Huyên vẫn còn ngậm lấy côn thịt chưa từng mềm xuống của Tạ Diễm, bên trong hoa huyệt đều là dâm thủy ẩm nóng.
"Phu quân..." Diệp Huyên ôm cổ Tạ Diễm, bộ ngực cao ngất cọ xát trong ngực hắn, "Xin chàng hãy dùng đại bổng đâm vào phía dưới đi, tiểu huyệt phía dưới cũng ngứa ngáy mà..."
"Muốn phu quân hung hăng đâm?" Tạ Diễm nhếch mi, bàn tay tiến vào giữa hai chân thê tử gảy gảy.
"Ừ," tiểu nữ nhân ngoan ngoãn gật đầu, cái miệng nhỏ nhắn dưới hạ thân đã không nhịn được muốn ngậm chặt lấy ngón tay thon dài, "Muốn phu quân hung hăng đâm, đem A Huyên làm đến nát vụn... A..." cơ thể mềm mại phập phồng vặn vẹo theo động tác trừu cắm của ngón tay, "Rất ngứa a, phu quân, phu quân...Thiếp muốn... A Huyên muốn phu quân làm A Huyên, muốn ăn côn thịt của phu quân..."
Tần suất trừu cắm của ngón tay càng ngày càng nhanh, Diệp Huyên nắm chặt vạt áo của Tạ Diễm, trên gương mặt nhỏ nhắn là một màu đỏ sậm. Cả người nàng run rẩy kịch liệt, nước bọt chưa kịp nuốt từ khóe miệng chảy xuống, dưới sự đùa bỡn của Tạ Diễm mà đạt cao trào. Tạ Diễm tách đùi ngọc ra, lửa nóng cứng rắn tiến quân thần tốc xông thẳng vào, dùng gậy thịt nghiền mài mị thịt ướt át bên trong hoa kính, quy đầu chạm vào tử cung, thậm chí có chút ác ý ma sát nơi đó. Cơ thể Diệp Huyên dưới sự đùa bỡn cả ngày lẫn đêm đùa bỡn của nam nhân đã trở thành vừa dâm đãng lại vừa mẫn cảm. Trong dâm huyệt lại phun ra một lượng lớn dâm thủy, đem vạt áo và quần của Tạ Diễm làm ướt.
Trước mắt nàng là một mảnh trắng xóa, hai chân yếu ớt đứng không vững. Tạ Diễm nâng cái mông nhỏ của nàng lên, vừa đi cắm thật mạnh vào bên trong. Cùng so sánh với người xụi lơ thành một bãi xuân thủy Diệp Huyên, hắn thậm chí còn dư tinh lực chú ý con trai đang ngủ say trong nôi, thấp giọng cười nói: "Bảo bối, chúng ta lên trên giường làm, nếu đánh thức A Chiêu sẽ không tốt."
Diệp Huyên hừ nhẹ bị Tạ Diễm đặt lên giường, đùa nghịch thành tư thế nằm úp sấp vểnh mông nhỏ lên - - không biết vì sao, mấy cái đối tượng tiến công chiếm đóng trước giờ hình như đều rất thích làm nàng từ phía sau. Côn thịt ở trong dâm huyệt khuấy đảo một vòng, lại kích thích Diệp Huyên phun ra một cỗ dâm thủy. Tạ Diễm nắm hai bên mông thịt của thê tử, mở chân nàng ra hết cỡ, để cho côn thịt của mình có thể cắm vào càng sâu hơn, liên tục đâm tới tử cung. Tầm mắt của hắn vừa vặn rơi đúng chỗ nhục phùng bị chà đạp đến sưng đỏ của tiểu mỹ nhân, trong hoa huyệt chứa không ít tinh dịch, có lẽ vì quá nhiều mà thỉnh thoảng lại có một ít tinh dịch chảy xuống tinh hoàn của hắn.
"Tiểu dâm oa..." Nam nhân vừa lẩm bẩm vừa cắn vành tai Diệp Huyên, Diệp Huyên không nhìn thấy mặt hắn, cho nên cũng không biết trên gương mặt tuấn mỹ là tình yêu say đắm đến điên cuồng - - vẻ mặt kia giống y như vẻ mặt của hắn trong những ngày tối tăm Diệp Huyên còn bị nhốt bên trong Thiên Diễn giáo. A Huyên vẫn cho là hắn đã trở lại bình thường, nhưng Tạ Diễm biết, chính mình sớm đã bệnh nguy kịch. Gần như mỗi thời mỗi khắc, hắn đều muốn nhốt A Huyên lại, muốn cột chặt nàng bên cạnh mình, vĩnh viễn chỉ có thể nhìn một mình hắn. Tất cả người xuất hiện bên cạnh A Huyên, cướp đi sự chú ý của A Huyên, hắn đều hận không thể đem từng tên từng tên ra giết chết, thậm chí... Thậm chí bao gồm con trai của bọn họ.
"Bảo bối dâm đãng... Phu quân giết chết nàng được không?... Ừ?" Hắn liếm hai má của thê tử, giọng nói nhỏ nhẹ như đang nói mê vừa ôn nhu lại triền miên "Làm chết nàng, xỏ xuyên qua tiểu dâm huyệt... Làm đến khi nàng vĩnh viễn không thể bước ra khỏi cửa..."
"Ừ, ân a... Phu quân, làm chết thiếp... A, a... Phải đến, thật nhanh, a... A..." Hai mắt Tạ Diễm đỏ lên, tiếng rên rỉ mềm mại bên tai kích thích hắn càng thêm hung ác.
Thật muốn làm chết nàng... Có lẽ chỉ có khi hắn rời khỏi nàng, hắn mới có ngày không còn điên cuồng. Nhưng hắn làm sao có thể rời khỏi A Huyên, cho dù A Huyên luôn sẽ quan tâm người khác, cho dù trong lòng A Huyên không chỉ có một mình hắn, hắn cũng có thể làm ra vẻ ôn hòa vô hại, có thể nhịn xuống sự ghen tị không lúc nào biến mất- - chỉ cần là A Huyên thích, hắn có thể làm bất cứ điều gì.
"Thích không? Có thích ăn tinh dịch của phu quân hay không?"
"Thích... A, thích... Phu quân, bắn cho ta... A! - -" Diệp Huyên cao giọng thét lên, cơ thể run rẩy nghênh đón lửa nóng hắn phun vào trong hoa huyệt. Cơ hồ là vừa bắn xong, gậy thịt của Tạ Diễm lại cứng rắn, cự vật trừu cắm liên tục không ngừng, Diệp Huyên liều mạng lắc lắc đầu,"Không, không cần... Phu quân, A Huyên không cần..."
Nàng nũng nịu nức nở, lại bị nam nhân đặt dưới thân, càng tiến sâu hơn vào đâm huyệt đang co rút. Bỗng nhiên, A Chiêu lớn tiếng khóc lên, Diệp Huyên ưỡn người lên đẩy đẩy Tạ Diễm: "A Chiêu, A Chiêu đói bụng."
Tạ Diễm đành phải đem côn thịt rút ra, cả người trần truồng đi ôm con trai bởi vì đói mà khóc lớn. Vật cứng rắn của nam nhân bại lộ hoàn toàn dưới ánh nến, trên gậy thịt đỏ đậm dính đầy hỗn trọc dịch cùng dâm thủy. Hắn đặt con trai vào lòng Diệp huyên, tiểu tử kia ngửi thấy vị sữa ngọt ngào trên người mẫu thân, mắt còn không có mở, liền đưa tay ôm lấy một bên vú tròn đầy bắt đầu ăn.
Tạ Diễm hừ một tiếng, tay trái nâng con trai để Diệp Huyên không phải mệt mỏi: "Nhanh như vậy đã có sữa?" Hắn ôm thê tử từ phía sau, nâng một chân của nàng lên, côn thịt liền chen chúc tiến vào.
"Ân a..." Diệp Huyên khẽ rên, hai luồng tuyết nhũ theo động tác trừu cắm của nam nhân không ngừng lắc lư. Tiểu tử trong ngực kia lại ăn đến ngon miệng, lại đâu biết rằng tiểu huyệt của mẫu thân đang bị phụ thân trừu cắm, ngược lại bởi vì bộ ngực lay động mà khanh khách cười lên.
"Đúng là một tiểu tử ngốc không rành thế sự," Trong nháy mắt lòng Tạ Diễm như mềm nhũn ra, hắn nhéo nhéo vú đầy đặn của thê tử, "Khi nào thì lại có sữa?"
Diệp Huyên đỏ mặt nhỏ giọng trả lời: "Lần đầu tiên... Lần đầu tiên cao trào."
"Tiểu dâm đãng..." Tạ Diễm cắn lỗ tai của nàng thấp giọng trêu đùa,"Nói nàng là tiểu dâm đãng nàng còn không thừa nhận, Ừ?" A Chiêu trong ngực mở to mắt nhìn mẫu thân và phụ thân, bộ dáng vừa ngốc vừa đáng yêu. Tạ Diễm không khỏi cười nói, "A Huyên, nàng nói con của chúng ta có biết ta đang làm nàng hay không?"
"Nói loạn cái gì," Diệp Huyên yêu kiều đẩy hắn một phen, "A Chiêu còn nhỏ, làm sao có thể... Làm sao biết loại chuyện này."
"Loại chuyện nào?" Tạ Diễm thấy nàng thẹn thùng, càng hăng hái hơn. Hắn đâm không ngừng vào chỗ mềm mại trong tiểu huyệt, khiến cho thê tử không ngừng rên rỉ, lại trêu đùa con trai, "A Chiêu, phụ thân làm tiểu huyệt của mẫu thân con, con có biết hay không?"
"Đừng, đừng nói bừa..." Nghe Tạ Diễm thế nhưng trước mặt con nói những lời hạ lưu này, Diệp Huyên xấu hổ mặt đỏ bừng, tiểu tử ngốc kia cái gì cũng không hiểu, chỉ thấy phụ thân cười với mình, tay nhỏ bé vỗ đến vui vẻ."Côn thịt của ta không phải là đang ở trong dâm huyệt của nàng?" Tạ Diễm lại trêu chọc tiểu nữ nhân vài câu, thấy nàng nghiêng đầu không chịu để ý chính mình, mới ôm lấy Diệp Huyên đi xuống giường, "A Chiêu cũng đã ăn no, muội cho nó vào nôi ngủ đi."
Diệp Huyên còn đang ôm con trai trong lòng, Tạ Diễm nhẹ nhàng ôm mẹ con hai người, gậy thịt vẫn còn cắm ở trong hoa huyệt đâm mạnh, chờ A Chiêu được thả lại vào trong nôi nhắm mắt lại, Diệp Huyên lại bị lửa nóng của hắn làm cho cao trào thêm lần nữa.
"Phu quân, thật sự không được..." trong mắt của tiểu nữ nhân mang theo ánh nước cầu hắn, "A Huyên dùng miệng hút ra giúp chàng được không...?"
Tạ Diễm vẫn còn cứng rắn, nhưng cũng không đành lòng ép buộc thê tử. Hắn rút côn thịt ra, Diệp Huyên khéo léo nắm lấy côn thịt của hắn, cầm trường côn trong tay vuốt lên vuốt xuống. Tay Tạ Diễm đặt trên đỉnh đầu nàng, nhẹ nhàng vuốt ve tóc nàng. Hắn cũng không cố ý đè xuống dục vọng của mình, ước chừng sau nửa canh giờ, hắn liền bắn vào trong miệng Diệp Huyên. Diệp Huyên phồng má đem tinh dịch nuốt hết vào bụng nhỏ, lại cầm lấy côn thịt đang mềm xuống liếm qua một lần, ngay cả hai túi khí phía dưới cũng đều liếm sạch sẽ.
"Ngủ đi." Nàng thỏa mãn rúc vào trong lòng Tạ Diễm, gật gật đầu, dưới ánh mắt dịu dàng của trượng phu ngủ say.
Lúc này, bên ngoài phòng tuyết rơi toán loạn, trên mặt đất đã đọng một lớp tuyết dày.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store