An Ngoc Uyen Uong
Trời sáng , tôi mở mắt ra , hình như hôm qua tôi đã ngủ thiếp đi trong vòng tay của Vỹ Nại , tôi định ngồi dậy thì một bàn tay vòng qua người tôi , tôi nghiêng đầu qua nhìn , ai đó đang ôm tôi mà không phải Vỹ Nại .Tôi hốt hoảng la lên :- Á ...Vỹ Nại chạy vàng nói :- Vũ Vũ , nàng sao thế .Tôi cứng đơ không ngồi dậy được , rồi người ôm tôi bị Vỹ Nại kéo ra đấm một cái ngang mặt . Vỹ Nại ôm lấy tôi rồi nói :- Vũ Vũ , nàng không sao chứ .Tôi đáp :- Thiếp không sao .Vỹ Nại buôn tôi ra đi đến túm lấy áo của người ôm tôi lay lay rồi nói lớn :- Cậu là ai , vào nhà tôi làm gì hả ?Người đó từ từ mở mắt ra rồi nói :- Cha , làm gì mà hét to thế , con còn ngủ mà .Nói xong anh ta xoa nhẹ má ngáp một cái .Tôi và Vỹ Nại sững sờ , tôi nhìn anh ta rồi nói :- Vỹ Lạc , là con phải không ?Anh ta đi đến chỗ tôi rồi nói :- Mẹ , Vỹ Lạc lớn rồi nè .Vừa nói anh ta vừa ôm chầm lấy tôi , tự nhiên chúng tôi bị tách ra , tôi nhìn Vỹ Nại , mặt mày chàng hầm hầm cứ như sắp bốc hỏa , chàng nhấp môi nói :- Giải thích chuyện này coi .Tôi nhìn qua Vỹ Lạc , Vỹ Lạc gãi đầu nói :- Con cũng không biết , cha vừa tỉnh dậy đi ra ngoài thì con cũng dậy theo , con ngồi dậy thì tự nhiên quần áo con rách , người con đang lớn dần lên , sẵn đó con mượn áo của cha mặc luôn .Tôi nói :- Vỹ Lạc , con ngủ thêm đi .Tôi kéo Vỹ Nại đi ra ngoài rồi nói :- Chàng không thấy lạ sao , làm sao chỉ qua một đêm mà Vỹ Lạc lớn thế được .Chàng suy nghĩ rồi nói :- Lạ nhỉ .Trúc Ly nương nói :- Chẳng có gì lạ cả , là ta giúp con trai của hai người đấy .Tôi và Vỹ Nại nhìn xung quanh , Trúc Ly Nương hiện thân ra và nói :- Bây giờ con trai của hai người sẽ sống trong thân thể của một thanh niên 18 tuổi , nó sẽ không già đi vì nó thừa hưởng linh khí tiên từ thánh nữ và ấn ngọc .Bây giờ thì tôi mới hiểu , Vỹ Nại lên tiếng hỏi :- Vũ Vũ , đây là ai thế .Tôi chưa kịp trả lời thì Trúc Ly Nương lên tiếng :- Ta là Trúc Ly Nương , thánh mẫu ở núi Luân Hồi , ta đến đây là để nói cho hai người biết một chuyện , hai ngày nữa ta sẽ đến đưa linh hồn Vỹ Nại đi , hai người chuẩn bị tâm lý đi .Nói xong Trúc Ly Nương bay đi .Chuyện gì thế này , sao lại là hai ngày , hai giọt lệ của tôi cứ nối nhau mà tuôn xuống , tôi chết lặng ôm miệng quỳ thụp xuống khóc nức nở , toàn thân tôi run rẩy , tôi thật sự không muốn tin , nhưng sao từng lời nói của Trúc Ly Nương cứ lảng quảng bên tai tôi .Vỹ Nại ngồi xuống ôm lấy tôi rồi nói :- Nàng đừng khóc , nàng cứ thế này làm sao ta an tâm mà đi được .Tôi cắn chặt môi , ôm chàng khóc nức nở , hình như tiếng khóc của tôi làm Vỹ Lạc tỉnh giấc , Vỹ Lạc chạy ra gọi tôi , tôi cảm nhận được sự lo lắng từ Vỹ Lạc , tôi cứ khóc mà chẳng nói gì hơn .
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store