ZingTruyen.Store

Amarella Phien Ban Toi Thuong

Trong đêm tối với cái chân bị thương không thể đi đâu được, tôi biết mình không thể ở trong nhà của Linda mãi được. Dù cô ấy quan tâm và lo lắng cho tôi, tôi cảm thấy không thoải mái khi phải dựa vào sự giúp đỡ của người khác quá lâu. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi nghĩ mình có thể nán lại một chút, nhưng sự thật là tôi chỉ muốn ra khỏi đây, ra khỏi khu phố này và trở về nhà.

Linda nhìn tôi, ánh mắt chất chứa nỗi buồn. “Cậu cần nghỉ ngơi và hồi phục, không nên đi đâu vào lúc này.”

“Linda, cậu đã làm quá nhiều cho tôi rồi,” tôi nói, giọng khàn đặc nhưng kiên định. “Tôi không muốn làm phiền cậu thêm nữa. Tôi phải tự mình vượt qua chuyện này.”

Cô ấy nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh sự lo lắng. “Nhưng cậu không thể đi với cái chân như thế. Cậu cần ở lại và để tôi chăm sóc.”

Tôi hít một hơi sâu, cố gắng giữ vững quyết định của mình. “Tôi biết, nhưng tôi không thể ở đây mãi. Tôi phải trở về nhà. Đây không phải là nơi tôi thuộc về.”

Linda thở dài, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi. “Được rồi, tôi hiểu. Nhưng hãy hứa với tôi là cậu sẽ cẩn thận và chăm sóc bản thân.”

“Tôi hứa,” tôi đáp, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. “Cảm ơn cậu, Linda. Cậu thực sự là người bạn tốt nhất mà tôi có.”

Linda mỉm cười nhẹ, rồi đứng dậy. “Vậy thì, tôi sẽ để cậu có thời gian suy nghĩ. Nếu cần gì, cứ gọi tôi.” Cô bước ra khỏi phòng, để lại tôi một mình với những suy nghĩ ngổn ngang.

Khoảnh khắc cửa khép lại sau lưng cô, tôi cảm nhận được sự yên lặng bao trùm căn phòng. Tâm trí tôi rối bời, trái tim nặng trĩu. Linda đã giúp tôi rất nhiều, nhưng tôi biết mình không thể tiếp tục dựa vào cô ấy.

Tôi nhìn quanh phòng, mọi thứ đều mang dấu ấn của Linda - sự ấm áp, quan tâm và tình cảm. Nhưng tôi cảm thấy như mình đang mắc kẹt, không thể tiến lên cũng không thể quay lại. Tôi cần phải tự mình đối mặt với cuộc sống, tìm ra hướng đi cho bản thân.

Bên ngoài, trời đêm tĩnh mịch, chỉ có tiếng gió thổi qua cửa sổ. Tôi biết mình cần phải rời khỏi đây, tìm về nơi tôi thực sự thuộc về. Tôi cần sự tự do, cảm giác tự mình đứng vững trên đôi chân, dù có khó khăn đến đâu.

Trái tim tôi nặng trĩu nhưng cũng tràn đầy quyết tâm. Tôi sẽ trở về nhà, đối mặt với mọi khó khăn, tự mình vượt qua. Đây là cuộc hành trình của tôi, và tôi sẽ không để bất kỳ ai hoặc điều gì ngăn cản. Trong đêm tối tĩnh lặng, tôi cảm nhận được sức mạnh bên trong mình, và biết rằng mình có thể vượt qua mọi thử thách phía trước.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng ló dần qua cửa sổ, tôi thức dậy trong căn phòng vẫn còn ấm áp từ sự chăm sóc của Linda. Đôi chân vẫn còn đau nhức, nhưng bây giờ tôi cảm thấy dễ chịu hơn so với đêm hôm trước. Tôi ngước nhìn lên trần nhà và thấy ánh sáng mờ ảo, cảm giác bình yên và an lành lan tỏa trong căn phòng nhỏ.

Khi tôi vừa ngồi dậy, cửa phòng mở nhè nhẹ và Linda bước vào mang theo một khay đầy đủ bữa sáng. Cô ấy mặc một bộ đồ ngủ màu pastel, nhẹ nhàng và tinh tế, tạo nên vẻ dịu dàng và thuần khiết. Vẩy của cô được dựng lên cao, để lộ gáy trần tinh khôi và nụ cười như mặt trăng trong sáng.

"Linda, cậu... cậu mang bữa sáng cho tôi?" tôi ngạc nhiên hỏi, ánh mắt chứa đầy sự biết ơn.

Cô ấy nhẹ nhàng đặt khay lên giường gần tay tôi và ngồi xuống bên cạnh. "Ừ, tớ nghĩ cậu sẽ cần nhiều năng lượng để phục hồi. Hãy ăn đi."

Tôi nhìn vào khay đầy đủ những món ăn sáng: có bánh mì nướng thơm phức, trứng chiên vài miếng, và một ít trái cây tươi ngon. Mọi thứ được bài trí đẹp mắt, phản ánh sự chu đáo và quan tâm từ Linda.

"Tôi... cảm ơn cậu," tôi nói, cố gắng dùng lực để nhấc lên một miếng bánh mì và cắn nhỏ.

Linda nhìn tôi với ánh mắt đầy sự quan tâm, và sau đó cô nhấc lên một ấm trà từ bên cạnh. "Hãy uống trà nóng, sẽ giúp cơ thể cậu ấm lại," cô gợi ý.

Tôi cầm ly trà, cảm nhận được hơi nóng lan tỏa từ lòng bàn tay. Khi nhấc ly lên môi, hương trà thơm phức và ấm áp làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Tôi nhìn qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, những tia nắng đầu ngày chiếu sáng rọi vào phòng, tạo nên bầu không khí ấm áp và yên bình.

Linda nhìn tôi cười, vẻ mặt rạng rỡ. "Tớ hy vọng cậu sẽ cảm thấy tốt hơn sau khi ăn sáng này."

Tôi gật đầu cảm kích. "Chắc chắn sẽ thế. Cảm ơn cậu, Linda. Cậu đã quan tâm và chăm sóc cho tôi rất nhiều."

Cả hai chúng tôi ngồi đó, trong khoảnh khắc yên bình và ấm áp của buổi sáng, cảm nhận sự quan tâm và sự chia sẻ đơn giản nhưng chân thành. Mỗi miếng bánh mì, mỗi giọt trà

Một tuần trôi qua, tôi vẫn ở trong phòng, lặng lẽ và kiên nhẫn chờ đợi ngày vết thương hồi phục. Linda luôn ở bên cạnh, chăm sóc tôi từng chút một. Những ngày qua, sự quan tâm của cô ấy đã giúp tôi cảm thấy bớt cô đơn và đau đớn hơn.

Và rồi, ngày đó cũng đến. Một buổi sáng đẹp trời, khi ánh nắng rực rỡ xuyên qua cửa sổ, tôi nhận ra mình đã có thể đứng dậy và đi lại mà không còn cảm thấy đau nhức ở chân nữa. Sự hồi phục hoàn toàn của tôi là minh chứng cho lòng kiên trì .

Linda bước vào phòng, mang theo một khay bữa sáng như thường lệ. Cô ấy mỉm cười khi thấy tôi đang thử đi lại.

"Cậu đã có thể đi lại được rồi sao? Thật tuyệt!" Linda reo lên, mắt lấp lánh niềm vui.

"Ừ, tôi đã hồi phục hoàn toàn một bên chân rồi," tôi đáp, cảm giác nhẹ nhõm và hào hứng tràn ngập trong lòng. "Cảm ơn cậu, Linda. Nếu không có cậu, tôi không biết mình sẽ thế nào."

Linda mỉm cười, tiến lại gần và đặt tay lên vai tôi. "Tớ rất vui khi thấy cậu hồi phục nhanh như vậy. Nhưng nhớ là phải cẩn thận, đừng vội vàng quá."

Tôi gật đầu, biết rằng lời khuyên của cô ấy luôn đúng. "Tôi sẽ nhớ. Và tôi đã sẵn sàng để trở về nhà, đối mặt với cuộc sống của mình."

Linda nhìn tôi, ánh mắt đầy sự ủng hộ. "Tớ hiểu. Tớ sẽ luôn ở đây, sẵn sàng giúp đỡ cậu bất cứ khi nào cậu cần."

Tôi cũng chợt nhớ đến mặt dây chuyền mà mình đã vô tình làm hư của Linda. Đó là một chiếc dây chuyền trông rất cổ xưa, và tôi luôn cảm thấy có điều gì đó đặc biệt về nó. Quyết định không để lòng mình nặng trĩu thêm nữa, tôi tìm cơ hội để nói chuyện với Linda về chiếc dây chuyền ấy.

Một buổi chiều yên ả, khi cả hai đang ngồi trong phòng khách, tôi quyết định mở lời. "Linda, tôi muốn xin lỗi về chiếc dây chuyền mà tôi đã làm hỏng. Tôi không biết nó quan trọng với cậu đến thế nào."

Linda nhìn tôi, có chút bất ngờ nhưng rồi nở một nụ cười nhẹ. "Không sao đâu, mình biết cậu không cố ý mà."

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cảm thấy cần phải biết rõ hơn về chiếc dây chuyền ấy. "Linda, chiếc dây chuyền đó có ý nghĩa đặc biệt gì với cậu không?"

Linda ngồi thẳng dậy, đôi mắt cô dường như sáng lên khi bắt đầu kể. "Đúng vậy. Đó không chỉ là một món đồ trang sức thông thường. Chiếc dây chuyền này là một cổ vật từ thời ông cố của tớ. Ông tớ đã để lại nó cho bà nội tớ trước khi ông qua đời."

Tôi cảm thấy sự tò mò dâng trào. "Có câu chuyện gì đặc biệt về nó không?"

Linda gật đầu, ánh mắt mơ màng khi nhớ lại. "Ông cố của tớ là một thợ làm trang sức tài ba. Ông đã tự tay làm chiếc dây chuyền này vào những năm đầu thế kỷ 20. Ông luôn nói rằng nó mang lại may mắn và bảo vệ gia đình khỏi những điều xấu. Khi ông qua đời, bà nội tớ đã giữ gìn nó như một kỷ vật quý giá."

Tôi nghe mà cảm thấy kính phục. "Thật là một câu chuyện đáng kinh ngạc. Tớ rất tiếc vì đã làm hư nó."

Linda cười nhẹ. "Đừng lo, cậu không cố ý mà. Và thực ra, nó cũng không bị hư hại quá nhiều. Tớ đã mang nó đi sửa lại rồi. Quan trọng hơn là tớ vẫn còn những kỷ niệm và ý nghĩa mà nó mang lại."

Tôi cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn khi biết rằng chiếc dây chuyền đã được sửa chữa. "Linda, cậu thật mạnh mẽ. Tớ rất biết ơn vì cậu đã chia sẻ câu chuyện này với tớ."

Linda đặt tay lên vai tôi, ánh mắt chứa đựng sự ấm áp và đồng cảm. "Tớ nghĩ điều quan trọng nhất là chúng ta luôn giữ được những ký ức và ý nghĩa từ những người thân yêu. Dù vật thể có thể bị hư hại, nhưng tình cảm và những câu chuyện sẽ mãi mãi tồn tại."

Câu chuyện của Linda khiến tôi suy ngẫm về giá trị của những kỷ vật và những câu chuyện đằng sau chúng. Nó cũng làm tôi nhận ra rằng dù chúng ta có mất mát gì, tình bạn và tình cảm gia đình vẫn là điều quý giá nhất.

Tôi nhìn Linda và mỉm cười, cảm thấy may mắn vì có một người bạn tuyệt vời như cô ấy. "Cảm ơn cậu, Linda. Tớ sẽ luôn trân trọng những kỷ niệm và tình bạn của chúng ta."

Linda mỉm cười đáp lại, "Tớ cũng vậy, cậu trai của tớ."

Một thời gian trước khi tôi rời khỏi phòng bệnh, tôi bắt đầu cảm nhận được một sự thay đổi lạ lùng. Cơn đau ở chân dường như giảm đi đáng kể, và tôi cảm thấy sức mạnh trong cơ thể mình dường như trở lại nhanh chóng hơn tôi tưởng. Tôi ngạc nhiên tự hỏi liệu có điều gì đặc biệt đang xảy ra.

khi đang ngồi nói chuyện, cô chợt nhớ ra một chi tiết mà Linda đã nói về chiếc dây chuyền. Ông cố của cô ấy luôn nói rằng nó mang lại may mắn và bảo vệ gia đình khỏi những điều xấu. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi - liệu chiếc dây chuyền có chứa một loại ma pháp nào đó?

Không thể kiềm chế được sự tò mò, tôi quyết định hỏi thẳng Linda vào sáng hôm sau. "Linda, tớ có một câu hỏi nữa về chiếc dây chuyền của cậu. Ông cố của cậu có bao giờ nhắc đến việc nó có thể chứa đựng thứ gì hay không?"

Linda ngạc nhiên trước câu hỏi của tôi, nhưng cô lắc đầu. "Không, ông tớ chưa bao giờ nhắc đến điều đó. Tớ cũng không nghĩ nó có thể chứa ma pháp. Sao cậu lại hỏi vậy?"

Tôi kể lại cho Linda nghe về việc tôi cảm nhận được sức mạnh và sự hồi phục nhanh chóng của mình kể từ khi tôi nhắc đến chiếc dây chuyền. "Tớ không biết giải thích thế nào, nhưng có thể chiếc dây chuyền đó thực sự có ma pháp hồi phục. Tớ cảm thấy vết thương của mình lành nhanh hơn một cách bất thường."

Linda nhìn tôi, mắt mở to kinh ngạc. "Nếu đúng là vậy, thì đó thực sự là một điều kỳ diệu. Nhưng tớ thực sự không biết về điều đó. Có lẽ ông tớ đã giữ bí mật này."

Chúng tôi nhìn nhau, trong lòng tràn ngập sự ngạc nhiên và tò mò. Chiếc dây chuyền đã không chỉ là một kỷ vật quý giá mà còn có thể chứa đựng một sức mạnh ma pháp. Điều này càng làm tăng thêm giá trị và ý nghĩa của nó đối với cả hai chúng tôi.

"Tớ sẽ tiếp tục tìm hiểu về nó," Linda nói, ánh mắt rực sáng. "Và cảm ơn cậu vì đã nhận ra điều này. Nó thực sự là một điều kỳ diệu."

Tôi gật đầu, cảm thấy hào hứng và biết ơn vì đã có cơ hội biết đến câu chuyện đặc biệt này. "Tớ cũng rất tò mò và mong chờ xem chúng ta có thể khám phá ra những gì nữa về chiếc dây chuyền này."

Câu chuyện về chiếc dây chuyền ma pháp khiến tình bạn giữa tôi và Linda càng thêm gắn bó và sâu sắc hơn. Chúng tôi biết rằng dù có bất kỳ điều gì xảy ra, sự ủng hộ và tình bạn chân thành sẽ luôn là nguồn sức mạnh lớn nhất.

Tôi nhìn quanh căn phòng một lần nữa, cảm nhận được sự ấm áp và tình cảm từ mỗi góc nhỏ. Mặc dù tôi đã chuẩn bị tinh thần để rời khỏi đây, nhưng những kỷ niệm trong ngôi nhà này sẽ mãi mãi ở lại trong trái tim tôi.
Khi ngày rời đi đến gần, tôi biết rằng mình không thể chỉ đơn giản là nói lời tạm biệt với Linda. Chúng tôi đã trải qua quá nhiều cùng nhau, và tình cảm giữa chúng tôi đã trở nên sâu đậm hơn bao giờ hết. Trong lòng tôi, có một cảm giác rằng đây không chỉ là một cuộc chia tay đơn giản.

Đêm cuối cùng, cô quyết định làm một bữa tối đặc biệt để Tạm biệt. Ánh nến lung linh trên bàn ăn, cùng với những món ăn đơn giản nhưng đầy tâm huyết, tạo nên không gian ấm cúng và lãng mạn.

Linda nhìn tôi, ánh mắt ngập tràn cảm xúc. "Tớ sẽ rất nhớ cậu, biết không?"

Tôi đặt tay lên tay cô ấy, cảm nhận sự ấm áp từ lòng bàn tay. "Tớ cũng sẽ nhớ cậu rất nhiều, Linda. Cậu đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của tớ."

Chúng tôi nhìn nhau trong im lặng một lúc lâu, rồi Linda khẽ lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc. "Có một điều mà tớ chưa bao giờ nói với cậu. Tớ... tớ yêu cậu."

Tim tôi đập mạnh, và tôi cảm nhận được tình cảm chân thành từ Linda. "Linda, tớ cũng yêu cậu. Tớ đã luôn cảm nhận điều đó, nhưng chưa bao giờ dám thổ lộ."

Chúng tôi tiến lại gần nhau, và tôi ôm chặt lấy Linda. Nụ hôn của chúng tôi đậm sâu, đầy đam mê và tình cảm. Đêm đó, chúng tôi ở bên nhau, chia sẻ những khoảnh khắc ngọt ngào và ý nghĩa, như để khắc sâu tình yêu của chúng tôi vào trái tim.

Sáng hôm sau, khi ánh nắng ban mai bắt đầu len lỏi qua cửa sổ, tôi biết đã đến lúc phải rời đi. Linda đứng trước cửa, đôi mắt ngấn lệ nhưng đầy kiên định.

"Tớ sẽ chờ cậu quay lại," Linda nói, giọng nghẹn ngào.

Tôi mỉm cười, lau nhẹ giọt nước mắt trên má cô. "Tớ hứa sẽ trở lại, mạnh mẽ hơn. Tớ yêu cậu, Linda."

Chúng tôi ôm nhau lần cuối, và tôi trao cho Linda một nụ hôn đầy yêu thương và hứa hẹn. "Chăm sóc bản thân nhé, và đừng quên tớ."

Linda gật đầu, nụ cười mỉm nở trên môi. "Cậu cũng vậy, hãy cẩn thận."

Tôi bước đi, cảm nhận được sự quyết tâm và tình yêu trong lòng mình. Mỗi bước đi là một lời hứa sẽ trở lại, sẽ vượt qua mọi thử thách để có thể quay về bên người mình yêu.

Khi nhìn lại lần cuối, tôi thấy Linda vẫn đứng đó, vẫy tay chào tạm biệt. Trái tim tôi ấm áp và đầy hy vọng. Dù có đi đến đâu, tôi biết rằng tình yêu và tình bạn giữa chúng tôi sẽ chẳng biết phải làm sao

Sau khi thu dọn đồ đạc và chào tạm biệt Linda, tôi bước ra ngoài, cảm nhận luồng gió mát lành và ánh nắng ấm áp trên da. Mỗi bước đi là một sự khẳng định cho quyết tâm và sự tự do của tôi.

Khi tôi rời khỏi khu phố, hướng về nhà, tôi biết rằng cuộc hành trình của mình chỉ mới bắt đầu. Dù có bao nhiêu thử thách phía trước, tôi vẫn tin rằng mình có thể vượt qua, bởi vì tôi đã có sự ủng hộ và tình bạn và yêu chân thành từ Linda.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store