Amarella Phien Ban Toi Thuong
Amarella đứng trước tên cầm đầu đang co rúm dưới đất núp dưới một cái bàn làm việc, ánh mắt sắc lạnh nhưng miệng lại nở một nụ cười đầy phấn khích. Anh quay sang những người vừa được giải cứu, giọng đầy kích thích, “Nào, đây là cơ hội của mọi người! Hắn là kẻ đã làm hại các bạn, và giờ đây, mỗi người sẽ có một lượt để... ‘tặng hắn một chút ‘tình cảm’ đặc biệt, theo cách của riêng mình!” Cả nhóm ở từng các căn phòng khác đang đi về hướng của Amarella Một người phụ nữ bước lên trước, ánh mắt đanh thép nhưng đầy quyết tâm. Cô mỉm cười lạnh lùng, cầm cây gậy điện mà Amarella đưa cho, “Đây là món quà tôi chuẩn bị từ lâu rồi.” Cô bật gậy, dí vào tay hắn khiến hắn giật nảy lên, ánh sáng lóe lên làm cả đám đồng loạt reo hò như đang xem một màn biểu diễn.Tiếp theo, Mona tiến tới, cầm một thùng nước lạnh tạt thẳng vào mặt hắn. “Đây là phần của tôi cái này cho tất cả những đêm mất ngủ vì sợ hãi ông gây ra!”Berteriak tiến tới cuối cùng, không nói gì cả, chỉ nhẹ nhàng đeo chiếc mặt nạ cười nham nhở lên mặt hắn. "Thích không? Giờ thì trông hợp với một tên hèn hạ như ông rồi đấy!” Cả đám xung quanh bật cười thành tiếng, vỗ tay rộn rã.Amarella khoanh tay, đứng nhìn một cách đầy hài lòng, vỗ vai từng người, “Tốt lắm! Đúng là mọi người đã biết cách tận hưởng cảm giác tự do rồi nhỉ?” Tên cầm đầu nằm im lặng trên sàn chết dần khi đang bị sốc điện, gương mặt méo mó trong chiếc mặt nạ, ánh mắt hốt hoảng khi nhìn từng nụ cười hài lòng và vui vẻ của những người xung quanh. Cả đám bật cười lần cuối, cảm giác nhẹ nhõm và hạnh phúc bao trùm cả căn phòng khi nhìn hắn không còn có thể đe dọa ai được nữa.Sau khi giải thoát mọi người và phá tan đống xích gông tù hãm, cả bọn quyết định tự thưởng cho mình bằng một bữa tiệc thịt nướng hoành tráng nhất mà họ có thể tưởng tượng. Mona hớn hở reo lên, "Còn chần chừ gì nữa? Đến quán thịt nướng thôi, cả nhà ơi! Tối nay chúng ta ăn đến sáng luôn!"Amarella gật đầu, rút từ trong túi một xấp tiền dày cộp lấy từ “tài sản” của lũ nhà giàu mà họ vừa mượn tạm. Cậu cười toe toét, "Tối nay không cần lo về hóa đơn đâu, cứ ăn thoải mái nhé!"Berteriak đập tay lên bàn khi món thịt nướng đầu tiên được dọn ra, mùi thơm lan tỏa cả quán. "Uầy, đỉnh quá! Lâu lắm rồi mới được ăn ngon thế này! Hôm nay ta đãi, cứ gọi thêm nữa đi!"Cả bọn bắt đầu nướng thịt, tiếng nói cười vui vẻ vang lên khắp gian phòng. Mỗi miếng thịt như thêm phần ngọt ngào khi không còn cảnh tù đày, xiềng xích. Họ vừa ăn vừa đùa giỡn, không ngại ngần chuyện đã trải qua, và tự hào vì đã chiến đấu vì tự do của chính mình.Sau khi ăn uống no nê, Amarella đứng lên, giọng đầy quyết tâm, "Cả bọn, nghe đây! Từ giờ chúng ta sẽ không phải chịu khổ cực nữa. Chúng ta sẽ thuê một tòa nhà thật đẹp, dùng chính số tiền mà bọn giàu kia thích khoe khoang để cho cả nhóm có chỗ ở mới!"Mona reo lên, "Còn dư tiền thì đi mua nệm êm với gối mới nhé, tôi muốn tối nào cũng ngủ thoải mái mama !"Berteriak thì thản nhiên nói, "Mua thêm một tủ lạnh lớn để chất đầy đồ ăn luôn. Cứ nghĩ đến là sướng rồi ama !"Với những lời nói vui vẻ đầy phấn khởi, cả nhóm biết họ không chỉ có một nơi để ở, mà còn tìm thấy gia đình thực sự trong sự tự do và đồng đội mà họ vừa giành được. Buổi tối đó trôi qua trong sự hân hoan, như một trang mới đầy hạnh phúc cho tất cả bọn họ.Đội cảnh sát ngồi túm tụm trong góc quán, với vẻ mặt vừa mệt mỏi vừa thất vọng. Họ đã trải qua cả ngày tìm kiếm người trong ảnh mà không có kết quả, và bầu không khí trong nhóm khá ảm đạm. Jelly, người điều hành đội, vẫn cố giữ bình tĩnh, cô nhấp một ngụm bia rồi khẽ mỉm cười nói, "Không cần lo đâu, rồi cũng sẽ tìm được thôi. Có khi chúng ta chỉ cần một chút kiên nhẫn và thời gian."Gaw, thành viên trẻ tuổi nhất trong đội, rên rỉ, "Nhưng mà tôi muốn thăng chức quá. Cứ phải làm mấy nhiệm vụ khó khăn mà không có tiến triển gì thế này thì bao giờ mới lên được đây?"Đúng lúc đó, tiếng ồn ào phát ra từ phía bàn của nhóm Amarella khiến cả đội cảnh sát phải chú ý. Cả nhóm Amarella đang trò chuyện cười đùa, giọng nói phấn khích và tiếng cười vang vọng khắp không gian quán ăn. Cả đội cảnh sát đều ngoái đầu nhìn về phía ấy, với đủ mọi sắc thái trên khuôn mặt."Ồn ào quá đi mất," một viên cảnh sát lẩm bẩm, cau mày khó chịu.Jelly, nhìn cảnh tượng vui vẻ của nhóm Amarella, lại không khỏi cảm thấy có gì đó lạ lùng. Cô khẽ cười và nhắc nhở các thành viên, "Trông họ vui vẻ quá nhỉ. Chắc họ vừa làm được điều gì đó rất quan trọng... ai biết được, có khi cũng như chúng ta sau mỗi lần thành công ấy."Nhưng trong khi các thành viên đội cảnh sát nghĩ rằng những tiếng cười đùa kia chỉ đơn thuần là niềm vui bình thường, thì Amarella và các bạn của cậu thực ra đang ăn mừng chiến thắng ngoạn mục sau khi vừa giải cứu những người bị bắt. Cả nhóm ăn uống như chưa từng được ăn, vui vẻ nói về những kế hoạch táo bạo tiếp theo, không hề hay biết rằng đội cảnh sát đang ngồi cách đó chỉ vài bước chân.Tiếng cười nói rộn ràng và tiếng chén đĩa va chạm vang lên trong quán, khi cả nhóm cảnh sát và nhóm của Amarella đều đã uống đến mức say mèm. Từng người loạng choạng bước đi, chẳng còn nhận ra ai với ai. Trong lúc bước qua nhóm cảnh sát, Amarella bất ngờ va phải Gaw, khiến cả hai ngã nhào vào nhau.Gaw nhìn Amarella với đôi mắt lờ đờ, cười khúc khích, rồi bất ngờ thốt lên, “Này... cậu... trông cậu y hệt người bọn tôi đang vây bắt đấy!” Câu nói vừa thốt ra khiến cả hai nhóm bật cười sảng khoái, chẳng ai còn tỉnh táo để nhận ra ý nghĩa thật sự của lời nói đó. Amarella cũng cười phá lên, vỗ vai Gaw, “Thế à? Vậy thì chúc may mắn bắt được tôi nhé!”Jelly, say xỉn đến mức chẳng còn nhận ra mình đang đối diện với ai, cũng chen vào, khoác vai Amarella đầy tình cảm, “Này này, có phải chúng ta là... là đồng nghiệp không nhỉ? Sao cậu giống... người mà chúng tôi... đang tìm quá trời.”Amarella nháy mắt, cười đáp lại, “Đúng rồi đấy! Đồng nghiệp đấy, hôm nay chúng ta là bạn chiến hữu!” Rồi cả hai nhóm cùng nhau loạng choạng bước ra khỏi quán, từng bước chân xiêu vẹo, vẫn cười đùa và đập tay như thể đã quen biết nhau từ lâu. Không khí vui vẻ và kỳ lạ bao trùm cả quán khi họ lần lượt biến mất trong màn đêm, để lại những vị khách khác ngơ ngác nhìn theo, chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra.Tại khu của những kẻ ác Các quản lý khu vực tỏa ra một không khí lạnh lẽo và căng thẳng khi trao đổi kế hoạch. Bọn họ đứng quanh một bản đồ thành phố trải dài trước mặt, những điểm đánh dấu màu đỏ rực chỉ rõ từng khu vực cần dọn dẹp, không để lại dấu vết. “Chúng ta sẽ xử lý từng cây đại thụ bị phá hoại, không bỏ sót một mảnh nào. Tất cả phải trở về như cũ,” một người đàn ông tóc bạc cộc cằn nói, giọng đầy đe dọa. “Đừng để ai phát hiện được điều gì, rõ chưa?”
Bên cạnh, một quản lý trẻ với đôi mắt sắc lạnh cúi đầu, đáp lại, “Tất cả những người trong hộp đen... đã bị loại bỏ. Chúng ta chỉ còn nhiệm vụ truy lùng gã lạ mặt , ta nghi ngờ bọn trùm đầu đang thuê bọn chúng. Phải nhanh chóng trước khi tên đó lại gây thêm rắc rối.”Một người khác hạ giọng, vẻ mặt nghiêm túc, “Không ai được phép biết về những gì xảy ra. Chúng ta sẽ săn lùng từng ngóc ngách, đào cả thành phố lên nếu cần. Lần này, phải chắc chắn hắn không có cơ hội thoát. ”Những ánh mắt đầy tàn nhẫn cùng quyết tâm lặng lẽ bao trùm căn phòng. Mọi bằng chứng sẽ bị thủ tiêu, và bất cứ ai cản đường cũng sẽ bị xóa sổ không do dự.Những kẻ quản lý đã lên kế hoạch kỹ lưỡng, không để lộ bất kỳ dấu vết nào cho thấy hành động tàn ác của chúng. Đêm đó, tại một căn phòng bí mật, từng hàng con tin bị dồn vào, mắt họ trũng sâu vì mệt mỏi và sợ hãi, trên người bị ép mặc vào những bộ đồ bình thường, giả dạng như dân thường. Không ai dám cất lên lời nào, chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề trong không gian tăm tối.Một gã quản lý bước lên phía trước, ánh mắt lạnh lùng quét qua từng người một. Hắn rút từ túi áo ra một chiếc điều khiển nhỏ, ngón tay trượt qua từng nút một cách bình thản. “Nghe đây,” hắn nói, giọng trầm đặc và dứt khoát. “Chúng mày sẽ ra ngoài kia tìm bằng được hắn – bất cứ ai cản đường, bất cứ nơi nào hắn ẩn nấp. Nếu không… đừng trách ta.” Hắn giơ điều khiển lên như một lời cảnh báo ngầm, các con tin run rẩy không dám phản kháng.Những chiếc bom nhỏ được cài tinh vi vào quần áo của mỗi người, không ai có thể tháo ra được. Chỉ cần sai lầm nhỏ, kết cục sẽ vô cùng thảm khốc. Mệnh lệnh lạnh lùng cứ vậy vang lên, khiến cho từng người họ run rẩy như những bóng ma trong bóng tối. “Ra ngoài ngay. Đừng làm chúng ta thất vọng,” gã quản lý hạ giọng, đầy hăm dọa, từng lời như cắt vào từng con tin một cách tàn nhẫn. Trong khi đó, các con tin không còn lựa chọn nào khác, bước ra khỏi cánh cửa đen tối, hòa mình vào dòng người bình thường của thành phố, nhưng mỗi bước đi đều chất chứa một nỗi lo sợ không nói thành lời, một sự hãi hùng rằng có thể chính họ sẽ là kẻ hy sinh.Những cảnh sát về hưu, những người từng chiến đấu trong bóng tối, giờ đây lại tham gia vào một cuộc truy lùng không khoan nhượng. Họ đã không còn là những người đầy lý tưởng như thuở xưa, mà là những người đã trải qua quá nhiều đau thương và nỗi buồn. Mỗi cuộc điều tra giờ đây đối với họ không còn chỉ là công lý, mà là sự trả thù, sự kiên quyết để phá vỡ những thế lực đen tối đang đe dọa thế giới này.
Tên thứ 30 mà họ bắt được đang bị giam giữ trong một căn phòng tối om, ánh sáng mờ nhạt chỉ đủ chiếu sáng những vết bẩn trên tường. Đối diện với hắn là một nhóm cảnh sát, những người đã quen với việc đối mặt với cái ác. Những người này đã rời bỏ nghề, nhưng lại không thể bỏ được nỗi đau mà những tổ chức như thế này đã gây ra cho xã hội. Họ muốn có câu trả lời, bất chấp mọi giá.
“Lần này không có sự khoan dung nữa đâu,” một người trong nhóm nói, giọng lạnh lùng và dứt khoát. “Mày phải khai báo tất cả những gì mày biết, nếu không, sẽ không còn đường lui cho mày.”Tên tội phạm bị trói chặt vào ghế, khuôn mặt hắn lạnh băng, ánh mắt không còn chút gì gọi là sợ hãi. Hắn cười khẩy, giọng nói đầy khinh miệt: “Các người nghĩ tôi sẽ khai sao? Các người không hiểu gì đâu. Tôi không thể nói gì đâu.”Một trong những người cảnh sát về hưu, người có biệt danh là "Vua Tâm Lý," bước đến gần hắn. Gương mặt ông không biểu lộ cảm xúc, chỉ có ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào kẻ tội phạm. Ông đã làm việc quá lâu trong nghề, không ai có thể che giấu được những lời nói dối trước ông. Nhưng lần này, ông không dùng những kỹ thuật thông thường. Lần này, ông chỉ muốn trả thù."Thế thì đừng trách chúng tôi," ông lạnh lùng nói, trước khi quay lưng bước ra khỏi phòng. Một vài giây sau, cửa phòng mở ra, và một người khác bước vào, tay cầm một cây búa , thêm một ống tiêm có chứa chất lỏng " ta từng phải phân tích các hiện trường liên quan đến khủng bố, và thứ ta tiếp xúc nhiều nhất là gì biết không " ông rưới lên bàn gần tay của nghi phạm Những tiếng thở dốc nặng nề vang lên trong căn phòng, tiếng cười của tên tội phạm đột ngột tắt ngúm khi tiếng búa sắt đập mạnh vào bàn một tiếng nổ lớn đủ khiến cái bàn có một cái lỗ rộng . "Chúng ta không có thời gian cho những lời nói vô nghĩa," một giọng nói khác vang lên.Tên tội phạm bắt đầu run rẩy, không phải vì sợ hãi, mà vì hắn cảm thấy điều gì đó đang đến gần. Hắn đã từng đối mặt với nhiều kẻ thù, nhưng chưa bao giờ hắn phải chịu đựng thứ này. Không có sự thương xót, không có lời nói dỗ dành. Chỉ có một sự im lặng khủng khiếp đang bao trùm lấy hắn.“Chúng mày muốn biết gì?” cuối cùng hắn cũng mở miệng, giọng nói khô khốc, nhưng đã không còn cứng rắn như trước. "Các người muốn biết về những tên đứng đầu hội nhóm, đúng không?"Cảnh sát về hưu bước lại gần, không vội vàng, nhưng ánh mắt họ đầy quyết đoán. "Chúng tôi không cần biết nhiều, chỉ cần biết nơi bọn chúng ẩn náu và cách thức hoạt động của bọn chúng. Nói đi."Tên tội phạm nhìn họ một lúc, rồi cúi đầu xuống. "Tôi không thể nói hết," hắn thừa nhận. "Nhưng tôi có thể cho các người một đầu mối."Với sự kiên nhẫn của những người đã rời bỏ công việc chính thức, họ kiên nhẫn nghe hắn nói. Hắn kể về một cuộc họp mà hắn đã tham gia, nơi mà các tên đầu sỏ của tổ chức đã bàn bạc về kế hoạch tiếp theo của chúng. Những cái tên, những địa điểm bí mật, tất cả đều được hắn cung cấp. Dù không thể biết hết tất cả, nhưng những thông tin đó đủ để cảnh sát có thể bắt đầu cuộc truy lùng.Cảnh sát không cần phải hỏi thêm gì. Họ đã có thông tin. Và giờ, những kẻ tội phạm phải trả giá cho hành động của mình. Cảnh sát không còn kiên nhẫn nữa. Kẻ đã chọn con đường tội lỗi, giờ phải đối mặt với cái giá đắt phải trả.Khi tên tội phạm bị lôi ra khỏi phòng giam, hắn cảm nhận được một điều duy nhất: hắn không còn quyền lực nữa. Những kẻ ở đây đã quá quen với sự tàn nhẫn, không có gì có thể ngăn cản được họ. Hắn chỉ là một con cờ trong một trò chơi lớn mà hắn không thể kiểm soát.Và những cảnh sát về hưu, giờ đây không chỉ là những người tìm kiếm công lý. Họ đã trở thành những người săn đuổi, sẵn sàng truy tìm và thủ tiêu mọi thứ để bảo vệ xã hội.
Bên cạnh, một quản lý trẻ với đôi mắt sắc lạnh cúi đầu, đáp lại, “Tất cả những người trong hộp đen... đã bị loại bỏ. Chúng ta chỉ còn nhiệm vụ truy lùng gã lạ mặt , ta nghi ngờ bọn trùm đầu đang thuê bọn chúng. Phải nhanh chóng trước khi tên đó lại gây thêm rắc rối.”Một người khác hạ giọng, vẻ mặt nghiêm túc, “Không ai được phép biết về những gì xảy ra. Chúng ta sẽ săn lùng từng ngóc ngách, đào cả thành phố lên nếu cần. Lần này, phải chắc chắn hắn không có cơ hội thoát. ”Những ánh mắt đầy tàn nhẫn cùng quyết tâm lặng lẽ bao trùm căn phòng. Mọi bằng chứng sẽ bị thủ tiêu, và bất cứ ai cản đường cũng sẽ bị xóa sổ không do dự.Những kẻ quản lý đã lên kế hoạch kỹ lưỡng, không để lộ bất kỳ dấu vết nào cho thấy hành động tàn ác của chúng. Đêm đó, tại một căn phòng bí mật, từng hàng con tin bị dồn vào, mắt họ trũng sâu vì mệt mỏi và sợ hãi, trên người bị ép mặc vào những bộ đồ bình thường, giả dạng như dân thường. Không ai dám cất lên lời nào, chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề trong không gian tăm tối.Một gã quản lý bước lên phía trước, ánh mắt lạnh lùng quét qua từng người một. Hắn rút từ túi áo ra một chiếc điều khiển nhỏ, ngón tay trượt qua từng nút một cách bình thản. “Nghe đây,” hắn nói, giọng trầm đặc và dứt khoát. “Chúng mày sẽ ra ngoài kia tìm bằng được hắn – bất cứ ai cản đường, bất cứ nơi nào hắn ẩn nấp. Nếu không… đừng trách ta.” Hắn giơ điều khiển lên như một lời cảnh báo ngầm, các con tin run rẩy không dám phản kháng.Những chiếc bom nhỏ được cài tinh vi vào quần áo của mỗi người, không ai có thể tháo ra được. Chỉ cần sai lầm nhỏ, kết cục sẽ vô cùng thảm khốc. Mệnh lệnh lạnh lùng cứ vậy vang lên, khiến cho từng người họ run rẩy như những bóng ma trong bóng tối. “Ra ngoài ngay. Đừng làm chúng ta thất vọng,” gã quản lý hạ giọng, đầy hăm dọa, từng lời như cắt vào từng con tin một cách tàn nhẫn. Trong khi đó, các con tin không còn lựa chọn nào khác, bước ra khỏi cánh cửa đen tối, hòa mình vào dòng người bình thường của thành phố, nhưng mỗi bước đi đều chất chứa một nỗi lo sợ không nói thành lời, một sự hãi hùng rằng có thể chính họ sẽ là kẻ hy sinh.Những cảnh sát về hưu, những người từng chiến đấu trong bóng tối, giờ đây lại tham gia vào một cuộc truy lùng không khoan nhượng. Họ đã không còn là những người đầy lý tưởng như thuở xưa, mà là những người đã trải qua quá nhiều đau thương và nỗi buồn. Mỗi cuộc điều tra giờ đây đối với họ không còn chỉ là công lý, mà là sự trả thù, sự kiên quyết để phá vỡ những thế lực đen tối đang đe dọa thế giới này.
Tên thứ 30 mà họ bắt được đang bị giam giữ trong một căn phòng tối om, ánh sáng mờ nhạt chỉ đủ chiếu sáng những vết bẩn trên tường. Đối diện với hắn là một nhóm cảnh sát, những người đã quen với việc đối mặt với cái ác. Những người này đã rời bỏ nghề, nhưng lại không thể bỏ được nỗi đau mà những tổ chức như thế này đã gây ra cho xã hội. Họ muốn có câu trả lời, bất chấp mọi giá.
“Lần này không có sự khoan dung nữa đâu,” một người trong nhóm nói, giọng lạnh lùng và dứt khoát. “Mày phải khai báo tất cả những gì mày biết, nếu không, sẽ không còn đường lui cho mày.”Tên tội phạm bị trói chặt vào ghế, khuôn mặt hắn lạnh băng, ánh mắt không còn chút gì gọi là sợ hãi. Hắn cười khẩy, giọng nói đầy khinh miệt: “Các người nghĩ tôi sẽ khai sao? Các người không hiểu gì đâu. Tôi không thể nói gì đâu.”Một trong những người cảnh sát về hưu, người có biệt danh là "Vua Tâm Lý," bước đến gần hắn. Gương mặt ông không biểu lộ cảm xúc, chỉ có ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào kẻ tội phạm. Ông đã làm việc quá lâu trong nghề, không ai có thể che giấu được những lời nói dối trước ông. Nhưng lần này, ông không dùng những kỹ thuật thông thường. Lần này, ông chỉ muốn trả thù."Thế thì đừng trách chúng tôi," ông lạnh lùng nói, trước khi quay lưng bước ra khỏi phòng. Một vài giây sau, cửa phòng mở ra, và một người khác bước vào, tay cầm một cây búa , thêm một ống tiêm có chứa chất lỏng " ta từng phải phân tích các hiện trường liên quan đến khủng bố, và thứ ta tiếp xúc nhiều nhất là gì biết không " ông rưới lên bàn gần tay của nghi phạm Những tiếng thở dốc nặng nề vang lên trong căn phòng, tiếng cười của tên tội phạm đột ngột tắt ngúm khi tiếng búa sắt đập mạnh vào bàn một tiếng nổ lớn đủ khiến cái bàn có một cái lỗ rộng . "Chúng ta không có thời gian cho những lời nói vô nghĩa," một giọng nói khác vang lên.Tên tội phạm bắt đầu run rẩy, không phải vì sợ hãi, mà vì hắn cảm thấy điều gì đó đang đến gần. Hắn đã từng đối mặt với nhiều kẻ thù, nhưng chưa bao giờ hắn phải chịu đựng thứ này. Không có sự thương xót, không có lời nói dỗ dành. Chỉ có một sự im lặng khủng khiếp đang bao trùm lấy hắn.“Chúng mày muốn biết gì?” cuối cùng hắn cũng mở miệng, giọng nói khô khốc, nhưng đã không còn cứng rắn như trước. "Các người muốn biết về những tên đứng đầu hội nhóm, đúng không?"Cảnh sát về hưu bước lại gần, không vội vàng, nhưng ánh mắt họ đầy quyết đoán. "Chúng tôi không cần biết nhiều, chỉ cần biết nơi bọn chúng ẩn náu và cách thức hoạt động của bọn chúng. Nói đi."Tên tội phạm nhìn họ một lúc, rồi cúi đầu xuống. "Tôi không thể nói hết," hắn thừa nhận. "Nhưng tôi có thể cho các người một đầu mối."Với sự kiên nhẫn của những người đã rời bỏ công việc chính thức, họ kiên nhẫn nghe hắn nói. Hắn kể về một cuộc họp mà hắn đã tham gia, nơi mà các tên đầu sỏ của tổ chức đã bàn bạc về kế hoạch tiếp theo của chúng. Những cái tên, những địa điểm bí mật, tất cả đều được hắn cung cấp. Dù không thể biết hết tất cả, nhưng những thông tin đó đủ để cảnh sát có thể bắt đầu cuộc truy lùng.Cảnh sát không cần phải hỏi thêm gì. Họ đã có thông tin. Và giờ, những kẻ tội phạm phải trả giá cho hành động của mình. Cảnh sát không còn kiên nhẫn nữa. Kẻ đã chọn con đường tội lỗi, giờ phải đối mặt với cái giá đắt phải trả.Khi tên tội phạm bị lôi ra khỏi phòng giam, hắn cảm nhận được một điều duy nhất: hắn không còn quyền lực nữa. Những kẻ ở đây đã quá quen với sự tàn nhẫn, không có gì có thể ngăn cản được họ. Hắn chỉ là một con cờ trong một trò chơi lớn mà hắn không thể kiểm soát.Và những cảnh sát về hưu, giờ đây không chỉ là những người tìm kiếm công lý. Họ đã trở thành những người săn đuổi, sẵn sàng truy tìm và thủ tiêu mọi thứ để bảo vệ xã hội.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store