ZingTruyen.Store

Amarella Phien Ban Toi Thuong

Wiich dẫn Amarella tiến vào con hẻm tối, tay giữ chặt chiếc giỏ đầy lọ thuốc lạ kì, bước chân nhẹ nhàng nhưng dứt khoát. Amarella cố gắng không lỡ nhịp, bám sát phía sau, mắt dõi theo những bóng đen lượn lờ xung quanh. Cả hai dừng lại ở một góc khuất, nơi ánh sáng từ đèn đường chỉ mờ nhạt rọi xuống. Wiich quay lại, nheo mắt nhìn Amarella:

"Đây là công việc đầu tiên của cậu đứng yên ở đây, chờ người bán đến và đưa họ đống thuốc này."

Amarella gật đầu, cố nuốt nước bọt và nhủ thầm mình sẽ không phá đám. Cậu liếc nhìn khu vực xung quanh, cảnh vật xa lạ khiến lòng đầy tò mò:

"Chị Wiich, ở đây là khu nào vậy? Trông kỳ lạ thật. Chúng ta có phải đứng lâu không?"

Wiich nhìn Amarella, mặt thoáng nét hài hước xen lẫn chút bực dọc:

"Cậu không biết thật sao? Đây là Kepingan, đất nước lạnh nhất đấy, không phải vì thời tiết, mà vì nỗi sợ bủa vây khắp mọi nơi."

Amarella mở to mắt, "Nỗi sợ? Chị nói gì vậy? Người dân ở đây sợ cái gì?"

Wiich nhếch môi cười mỉa mai, chỉnh lại mái tóc rồi thì thầm:

"Sợ mọi thứ. Ở Kepingan, lòng người thay đổi nhanh như gió. Ai cũng giữ cho mình những bí mật đen tối, những món nợ chưa trả, những món hàng không ai biết nguồn gốc. Nỗi sợ không hiện rõ trên gương mặt họ, nhưng tồn tại sâu trong từng bước chân, từng ánh nhìn."

Amarella nghe mà lạnh sống lưng, nhìn chằm chằm vào lọ thuốc trong tay, "Vậy... vậy tại sao chị vẫn sống ở đây?"

Wiich nhún vai, rồi bật cười khúc khích:

"Tôi ở đây vì chẳng ai dám bắt nạt phù thủy cả. Họ biết tôi không phải người để đùa giỡn."

Amarella cố giữ bình tĩnh, nhưng nét mặt lúng túng rõ ràng. Cậu lí nhí hỏi, "Chị bảo tôi làm gì khi giao hàng xong?"

Wiich thở dài, "Cậu chỉ cần đứng yên, chờ tôi ra hiệu. Và nhớ đừng nói gì thừa thãi. Kepingan không phải nơi thích hợp để tò mò quá đà."

Amarella nghe lời, cố gắng tập trung nhìn con đường vắng lặng trước mặt, nhưng cảm giác bất an dần bao trùm. Cậu liếc Wiich, cố bắt chuyện lần nữa:

"Vậy chị làm phù thủy ở đây lâu chưa?"

Wiich nhướn mày, mắt liếc cậu một cách kỳ lạ, rồi phán:

"Thời gian ở đây không được tính bằng năm hay tháng. Nó được đo bằng số bí mật mà mỗi người giữ kín và số lần họ trốn tránh nỗi sợ."

Amarella không biết trả lời sao, chỉ lặng thinh gật đầu. Một âm thanh lạ vang lên từ sâu trong hẻm, và bóng dáng một người đàn ông cao lớn bước ra, mặt che kín bởi khăn đen. Wiich liếc Amarella, nhắc nhở:

"Chuẩn bị giao thuốc. Cậu chỉ cần đưa tận tay và im lặng."

Amarella siết chặt giỏ thuốc, lấy một lọ ra và đưa cho người đàn ông. Người đó không nói một lời, chỉ gật đầu, nhận lấy lọ thuốc và biến mất vào bóng tối. Không khí căng thẳng, nhưng Wiich mỉm cười hài lòng:

"Giỏi lắm, đây chỉ mới là khởi đầu thôi, Amarella."

Nhưng cậu không ngờ rằng, đó cũng là khởi đầu của những bí ẩn đáng sợ hơn mà Kepingan cất giấu.

Amarella đứng sững, giữ bình tĩnh trước đám đông hùng hổ tiến tới. Cậu cố tỏ vẻ tự tin, nhếch môi cười nhẹ và đưa túi thuốc ra:

"Ummm, của các anh đây."

Đám người nhìn Amarella đầy ngờ vực, tên cầm đầu cao lớn, râu ria xồm xoàm, ánh mắt sắc lẹm, bước tới gần, mắt nheo lại khi nhìn chằm chằm cậu:

"Mày là thằng chó nào vậy?" Tên đó hạ giọng, giọng khàn khàn như cọ vào đá, tay rút ra một con dao lớn lấp lánh dưới ánh đèn yếu ớt của con hẻm.

Amarella hơi sững lại, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ngẩng mặt nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt sáng màu xanh ngọc lóe lên chút kiên định, tự tin đáp:

"Tao là người mới."

Ánh mắt của Amarella bỗng khiến tên cầm đầu chùn lại một chút, ánh mắt hắn dời khỏi cậu, quay sang đám đàn em, ra lệnh:

"Kiểm tra hàng!"

Một vài tên lính của hắn nhanh nhẹn tiến đến, nhận lấy túi thuốc từ tay Amarella, cẩn thận kiểm tra từng lọ một, ngửi thử, lắc nhẹ từng chiếc lọ để đảm bảo chất lượng. Một tên rút ra một lọ, hít nhẹ mùi từ miệng chai và lập tức ngất xỉu, ngã sõng soài xuống mặt đất. Những tên còn lại đưa mắt hoảng hốt, nhưng tên cầm đầu chỉ cười khẩy, gật đầu hài lòng.

"Hàng ngon đấy, không tệ chút nào," hắn nói, rồi quay ra đám đàn em. Một tên lập tức rút từ túi áo ra một xấp tiền dày cộp, trao vào tay Amarella. "Coi như đây là tiền tạm ứng. Còn việc thực sự thì sau này sẽ tới."

Cầm xấp tiền, Amarella im lặng gật đầu, cảm nhận sức nặng của từng tờ tiền trong tay mình, mà không dám thốt ra bất cứ lời nào. Cậu chỉ chờ đến khi đám người rời khỏi, tiếng bước chân của họ dần chìm vào bóng tối.

Amarella thở phào, nhét tiền vào túi, nhưng lòng vẫn đầy căng thẳng. Cậu không thể không nghĩ đến những gì vừa trải qua. Đây không chỉ là một giao dịch đơn giản, mà còn là bước đầu tiên đưa cậu vào một thế giới tối tăm, nguy hiểm và đầy những bí mật đáng sợ mà cậu chưa bao giờ hình dung.

Khi bóng dáng Wiich xuất hiện từ góc khuất, Amarella nhận ra rằng mọi thứ còn phức tạp hơn nhiều so với cậu nghĩ. Wiich chỉ đứng đó, nhìn cậu, mỉm cười đầy ẩn ý.

"Chà, Amarella, cậu làm tốt đấy," Wiich nói, mắt lóe lên sự tự hào pha lẫn một chút thích thú. "Nhưng nhớ này, đó chỉ là một phần nhỏ của công việc thôi. Nếu cậu muốn tiến xa hơn trong thế giới này, sẽ còn nhiều thử thách hơn nữa đang chờ."

Amarella nuốt nước bọt, hiểu rằng, đằng sau cuộc giao dịch vừa rồi có việc gì đó sai trai với bọn chúng

Amarella đứng yên một lúc, mắt vẫn dõi theo bóng dáng của đám người vừa rời đi. Trong lòng cậu dâng lên một cảm giác bồn chồn, như thể mình vừa làm gì đó sai trái mà lại không thể lý giải rõ ràng.

"Lũ vừa rồi... chị biết họ là ai không?" Amarella hỏi, giọng có chút nghi ngại.

Wiich, đang lật đật cất mớ chai lọ vào trong túi của mình, không quay lại nhìn, chỉ đáp hờ hững, giọng không chút biểu cảm: "Chúng ta chỉ việc đưa hàng thôi, Amarella. Đừng nhúng tay vào quá sâu. Mấy chuyện đó không phải việc của cậu."

Cô chìa tay ra: "Đưa tiền đây."

Amarella chần chừ rồi lấy xấp tiền trong túi ra, đưa cho Wiich, ánh mắt thoáng chút do dự.

Wiich nhét tiền vào trong áo khoác, rồi quay bước, ra hiệu cho Amarella đi theo. "Đi thôi, đồ 'bí ẩn nhập cảnh trái phép'," cô nói, nhấn mạnh từng chữ một cách đầy ẩn ý, như thể đang nhắc nhở Amarella về vị trí và tình thế của cậu hiện giờ.

"Ừm..." Amarella đáp, mắt vẫn liếc nhìn về hướng mà đám người kia biến mất, lòng vẫn rối bời. Cậu cảm thấy mình vừa nhúng tay vào một thứ gì đó không đúng, thứ gì đó cậu chưa thực sự hiểu rõ. Cậu bước theo Wiich, trong đầu ngổn ngang những câu hỏi chưa có lời giải.

Đường phố tối om, chỉ có tiếng bước chân của hai người vang lên trong đêm. Thế nhưng, trong sự im lặng đó, Amarella vẫn cảm thấy như có thứ gì đó lẩn khuất, theo dõi từ bóng tối, khiến từng bước của cậu trở nên nặng nề hơn.

Cảm giác này, cậu biết, là khởi đầu cho một loạt biến cố mà cậu không thể nào ngờ tới.

Amarella ôm cái gối mà Wiich ném tới, nhìn lại chiếc giường với vẻ ngờ ngợ như thể vẫn còn chưa tin rằng mình được phép ngủ ở đó. "Thật đấy chứ, ngủ đây luôn hả?" cậu hỏi, ánh mắt lấp lánh, như thể vừa nhận được một món quà quý giá.

Wiich nhìn cậu với vẻ khó chịu xen lẫn buồn cười: "Phải, ngủ đi." Cô xua tay như thể đuổi cậu về chỗ ngủ của mình.

"À, vâng," Amarella đáp, nhưng vẫn không bỏ ngay cái điệu bộ chần chừ. "Cảm giác là lạ thôi. Thường thì tôi hay nằm dưới sàn..."

Wiich đảo mắt, kiềm chế cơn bực mình và gượng nói: "Cứ nằm đó đi. Sàn bẩn lắm, ngủ giường cho tôi đỡ mất công dọn dẹp."

Amarella cuối cùng cũng chịu nằm xuống, ôm cái gối một mắt, thở phào nhẹ nhõm. "Giường êm thật," cậu thì thầm một cách mãn nguyện.

"Ngủ đi!" Wiich nhắc lần cuối, sau đó quay đi, nhưng khóe miệng hơi cong lên một chút. Ai mà ngờ được cậu ta này lại dễ thoả mãn như vậy chứ.

Wiich ngủ say, vô thức quấn chặt cánh tay quanh cổ Amarella như thể cậu là chiếc gối ôm. Cô lẩm bẩm trong mơ: "Chuột ấm trà khổng lồ..." làm Amarella đang mơ màng tỉnh dậy, hơi bối rối nhìn khuôn mặt của cô áp sát.

"Chuột... ấm trà... là cái gì cơ...?" Amarella thở hắt ra, nhưng chỉ kịp mở miệng, Wiich đột nhiên quay người, vùi sâu đầu vào ngực cậu. Amarella cảm thấy tim đập nhanh, mặt nóng bừng, không biết nên làm gì, tay chân cứng đờ.

"Chị... chị Wiich...?" cậu lắp bắp, nhưng Wiich vẫn hoàn toàn đắm chìm trong giấc ngủ, khẽ ôm chặt hơn, vô thức lẩm bẩm gì đó, làm Amarella muốn ngạt thở. Cô bất ngờ thốt lên: "Bắt... bắt mày làm thuốc!" rồi lại chìm vào giấc ngủ sâu.

Amarella dần chìm vào mệt mỏi vì thiếu không khí và cuối cùng ngủ đi, chỉ kịp thầm nghĩ: "Đây có phải là cách người ta chết ngạt trong tay phù thủy không...?"

Sáng hôm sau, ánh nắng lấp lánh xuyên qua khung cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt của Wiich. Cô chợt cảm thấy có gì đó là lạ, cúi xuống nhìn thì thấy Amarella đang tựa đầu lên ngực mình, đôi tay vô thức ôm chặt lấy cô.

Wiich đứng hình trong vài giây, rồi lặng lẽ xoa đầu Amarella như kiểu đang dỗ một đứa trẻ nghịch ngợm. Cô mỉm cười tinh quái, khẽ thì thầm: "Được lắm, mới ngày đầu mà đã biết lợi dụng tình hình rồi."

Không nói lời nào, cô lẻn ra khỏi giường, tiến thẳng ra cửa, tìm cây chổi gần nhất rồi trở lại. Không một chút do dự, Wiich gõ nhẹ lên đầu cậu một cái rõ đau.

Amarella giật mình tỉnh giấc, ngơ ngác nhìn lên, thấy Wiich đang cầm chổi với vẻ mặt nửa giận nửa cười.

"Cậu thích đùa hả?" Wiich hỏi, vừa khẽ lắc đầu vừa nhếch môi cười.

Amarella lúng túng ngồi dậy, mặt đỏ bừng, không biết phải giải thích thế nào, lắp bắp: "Ơ... em... em chỉ là... ngủ quên thôi mà!"

Wiich nhếch mày: "Ngủ quên mà cũng biết ôm chặt không buông cơ à?"

Amarella càng bối rối, chỉ biết gãi đầu rồi cúi gằm xuống, không dám nhìn thẳng vào cô nữa. Wiich cười khẽ, cuối cùng lắc đầu một cái, nói như chốt hạ: "Coi như tha lần này, nhớ lấy!"

Cô quay lưng bước ra ngoài, nhưng vẫn không quên lẩm bẩm trêu cậu: "Cũng ngoan đấy, nhưng sáng ra đừng có làm người ta giật mình nữa."

Amarella nhìn đĩa đầy những con kiến to, mình chúng óng ánh lên từ lớp dầu chiên giòn. Cậu miễn cưỡng cầm một con kiến lên, nhìn kỹ, và hỏi với vẻ mặt khó tin: "Đây là... bữa sáng?"

Wiich gật đầu một cách hồn nhiên, không có chút mảy may áy náy nào. Cô còn đổ thêm một lọ thuốc màu tím lên con kiến trong chảo để chúng sáng bóng hơn, rồi cười đắc ý: "Tôi vừa tìm ra cách để tiến hóa bọn này cho to hơn đấy, còn mập mạp hơn nữa. Cậu không thấy thú vị sao?"

Amarella nhìn phần ruột kiến, trong đó là một đống bánh kẹo mà không biết bằng cách nào chúng lại bị kẹt trong bụng con vật. Cậu chỉ vào và nói: "Khoan đã, cái gì trong bụng nó vậy? Bánh kẹo à?"

Wiich nhún vai: "Tôi cũng không rõ. Chắc bọn kiến này đã tha lôi mấy thứ ngọt ngọt về tổ nên bị đầy bụng, chả có gì lạ." Nói rồi, cô đặt một dĩa kiến to hơn nữa xuống trước mặt cậu, còn cười khích lệ: "Ăn đi, bổ lắm đấy!"

Amarella thở dài, tự hỏi từ khi nào mà mình lại đồng ý thử nghiệm mấy thứ quái đản này. Cậu nhón lấy một con kiến khác, cắn thử, cảm thấy mùi vị bánh kẹo ngọt ngào kỳ quái quyện với cái vị giòn tan của vỏ kiến, khiến cậu không thể không nhăn mặt. Nhưng nhìn sang, thấy Wiich đang nhìn mình chăm chú, cậu đành nuốt trôi, gượng cười một cái: "Thật... bổ ích."

Amarella nhìn vào mớ thịt quái dị và cỏ thuốc thừa, gương mặt thoáng chút bối rối. "Này... cái này là rác đúng không?" Cậu hỏi lại, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào thứ mà mình sắp phải xử lý.

Wiich chỉ đưa cho cậu cái bao vải to chứa toàn bộ đống "rác" đấy, kèm theo một lời chỉ dẫn mơ hồ: "Không, không phải vứt. Cậu đem nó đến mấy người thu gom đồ linh tinh trong khu hẻm phía sau cửa hàng ấy. Bọn họ sẽ biết làm gì với nó, và cậu có thể đổi lại ít tiền."

Amarella vẫn còn phân vân. "Ý chị là, có người sẵn sàng mua đống này?"

"Chứ sao nữa," Wiich trả lời, nhếch mép. "Mấy người đấy làm cái nghề kỳ quái lắm, không gì mà họ không gom. Rác mà cậu cho là không có giá trị ấy, đối với họ lại quý báu lắm. Nhưng nhớ đấy, phải thương lượng cho cẩn thận, đừng để bị ép giá."

Amarella hít một hơi dài, gật đầu. Cậu nhìn lại đống thịt đang nhầy nhụa và những đống cỏ thuốc bị bỏ thừa, rồi cẩn thận buộc chặt miệng bao. "Được thôi, tôi sẽ đi."

"Vậy thì tốt. Nhớ mang về ít tiền nhé, không là khỏi ăn sáng." Wiich phẩy tay, ra hiệu cho Amarella rời khỏi cửa hàng.

Amarella đứng trước một gã trông thật kỳ quái với bộ quần áo rách rưới và một ánh mắt tinh quái lấp lánh. Cậu liếc nhìn xung quanh, không có ai ngoài hai người, và âm thanh từ ngõ nhỏ chỉ là tiếng cánh cửa nhà kho cũ kỹ kẽo kẹt.

"Cậu đem hàng rồi chứ?" Gã kia hỏi, giọng khàn khàn như thể vừa nuốt phải một con ếch. Gã cười rộ lên, để lộ mấy chiếc răng khấp khểnh trông rất đáng ngại.

Amarella gật đầu, giơ cái bao vải chứa thịt quái dị và cỏ thuốc thừa lên. "Ừ, đây là... 'hàng' của anh."

Gã thở phào một tiếng, như thể đó là món hàng mà gã đang chờ đợi suốt cả đời. Gã tiến lại gần hơn, chầm chậm mở cái bao ra, rồi cúi xuống ngửi sâu một hơi.

"Mùi này, nó... thơm thật đấy!" Gã reo lên, cười khoái trá đến mức làm Amarella ngơ ngác. "Cỏ thuốc thừa mà, thơm cái gì chứ?" Cậu thì thầm với vẻ nghi hoặc.

Gã quay lại nhìn Amarella, ánh mắt dấy lên một sự điên dại: "Cậu không hiểu đâu! Thứ này, khi pha với mấy giọt nước mưa lúc rạng sáng, nó sẽ tạo ra một thứ chất lỏng lấp lánh như ánh trăng, còn làm cho mèo hoang phát điên lên mà lao vào nhảy múa cả đêm!"

Amarella cười gượng, cố gắng giữ khoảng cách, nhưng gã kia lại tiến sát hơn, giọng gấp gáp: "Còn cái đống thịt quái dị này nữa, biết không? Nếu để lên mái nhà ba ngày, sau đó xay nhỏ rồi rắc lên bãi cỏ... cỏ sẽ đổi màu thành xanh biếc, thu hút những con bọ cánh lấp lánh biết hát!"

"Thật á?" Amarella nghi ngờ, nhưng cũng hơi tò mò.

"Thật mà!" Gã khẳng định, rồi nhìn Amarella bằng ánh mắt đong đầy hy vọng. "Vậy bao nhiêu tiền?"

"Ờ... cũng không nhiều, chỉ... một đồng vàng?" Amarella chợt nhớ lời Wiich, quyết định thử mặc cả xem sao.

Gã hét lên, tay vung vẩy: "Một đồng vàng? Cậu tưởng mình đang mua một con gà chắc?"

Amarella nhăn mặt, nhưng gã lập tức nắm lấy cổ tay cậu, mắt long lên sòng sọc: "Nhưng tôi có thứ này, sẽ đổi lấy tất cả của cậu!"

Nói rồi, gã lôi từ túi ra một hòn đá nhỏ, sáng lấp lánh như ngọc. "Đây là đá trăng, lấp lánh mà bọn cậu có thể đem về làm đèn ngủ."

Amarella ngẩn người, chớp chớp mắt: "Ừ... trông đẹp đấy, nhưng tôi cần tiền, không phải đá lấp lánh."

Gã cười nhăn nhở, nhét hòn đá vào tay Amarella, rồi biến mất vào ngõ hẻm tối, để lại cậu đứng ngơ ngác với "món hàng quý giá" mà chẳng biết để làm gì.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store