Chương 13: lời cảnh báo từ quá khứ
Thiên Cơ Thạch không phát ra sát khí, mà là một luồng năng lượng bình yên nhưng đầy uy lực. Nó không phải để điều khiển, mà để truyền đạt. Khi Bạch Hạc Hoài chạm tay vào phiến đá, những hình ảnh, âm thanh, và tri thức cổ xưa ùa vào tâm trí cô, không ngừng nghỉ.Cô nhìn thấy sự hưng thịnh của một nền văn minh rực rỡ, nơi con người sống hòa hợp với thiên nhiên và sử dụng linh khí để tạo ra những điều kỳ diệu. Cô thấy họ tạo ra Thiên Cơ Đồ như một công cụ để hiểu biết và điều hòa vũ trụ. Nhưng rồi, cô cũng thấy sự sa đọa: những người đứng đầu bắt đầu dùng Thiên Cơ Đồ để thao túng thời tiết, thay đổi địa hình, và cuối cùng là chiến tranh với nhau để tranh giành quyền lực tối thượng. Cô thấy những hình ảnh về sự hủy diệt khủng khiếp, những thành phố biến thành tro bụi, và những linh hồn hóa thành oán niệm."Đó là một lời cảnh báo," Bạch Hạc Hoài thì thầm, đôi mắt cô ngấn lệ. "Họ đã tạo ra Thiên Cơ Đồ để hiểu biết, nhưng lại dùng nó để hủy diệt. Trước khi bị hủy diệt hoàn toàn, những người cuối cùng của nền văn minh đó đã phong ấn Thiên Cơ Thạch ở đây, cùng với một lời nhắn: 'Sức mạnh lớn nhất không nằm ở khả năng hủy diệt, mà ở sự tự chủ và khả năng bảo vệ'."Tô Xương Hà và Tô Mộ Vũ cũng cảm nhận được luồng năng lượng từ Thiên Cơ Thạch. Tuy không thể thấy những hình ảnh như Bạch Hạc Hoài, nhưng một cảm giác nặng nề về lịch sử và những sai lầm của quá khứ bao trùm lấy họ. Cả hai đều đã từng chứng kiến sự tàn khốc của quyền lực trong Ám Hà, và giờ đây, họ hiểu rằng những gì đã xảy ra trong Ám Hà chỉ là một phần nhỏ của một vòng lặp bi kịch cổ xưa."Vậy thì, chúng ta phải làm gì với Thiên Cơ Thạch này?" Tô Mộ Vũ hỏi, giọng anh đầy suy tư. "Nếu nó rơi vào tay kẻ xấu khác...""Không ai có thể mang nó đi," Bạch Hạc Hoài nói. "Nó đã hòa làm một với nơi này. Chúng ta cũng không thể phá hủy nó. Nhưng chúng ta có thể làm một điều khác." Cô chỉ vào những ký hiệu trên Thiên Cơ Thạch, nơi có những dòng chữ cuối cùng mà cô chưa giải mã hết. "Đây là cách để 'tái cân bằng' năng lượng của Thiên Cơ Đồ. Một phương pháp để phong ấn hoàn toàn ảnh hưởng tiêu cực của nó đối với giang hồ, và loại bỏ hoàn toàn khả năng bất kỳ kẻ nào có thể lợi dụng nó để gây hại."Tô Xương Hà tiến lại gần hơn. "Ngươi muốn nói là, chúng ta có thể làm cho Thiên Cơ Đồ không còn là một mối đe dọa nữa?""Đúng vậy," Bạch Hạc Hoài đáp. "Nhưng cần phải có ba người, với ba nguồn năng lượng khác nhau, cùng nhau thực hiện nghi thức này. Một người phải có sự kiên định như núi, một người phải có sự linh hoạt như gió, và một người phải có tri thức sâu rộng như biển cả."Tô Mộ Vũ và Tô Xương Hà biết ngay Bạch Hạc Hoài đang nói đến ai. Anh là sự kiên định của Ám Hà Tô gia, Tô Xương Hà là sự linh hoạt của mạng lưới tình báo, và Bạch Hạc Hoài là tri thức của Dược Vương Cốc."Chúng ta sẽ làm," Tô Mộ Vũ nói, không một chút do dự. "Dù có phải trả giá thế nào."Họ bắt đầu chuẩn bị cho nghi thức tái cân bằng. Bạch Hạc Hoài chỉ dẫn từng bước, vẽ ra những vòng tròn trận pháp phức tạp trên nền đất, sắp xếp những viên đá cổ theo một trật tự nhất định. Tô Mộ Vũ và Tô Xương Hà hỗ trợ cô, không chỉ bằng sức mạnh mà còn bằng niềm tin. Cả ba đều hiểu rằng đây có thể là cuộc chiến cuối cùng, cuộc chiến để kết thúc hoàn toàn lời nguyền của Thiên Cơ Đồ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store