Am Duc
Philip bước vào phòng khám nghiệm, ánh mắt đầy tự tin nhưng che giấu một niềm thích thú bệnh hoạn. Thi thể nạn nhân mới đã nằm đó, đợi anh "nghiên cứu."Louis đến ngay sau đó, vẻ mặt nghiêm nghị như thường lệ. Anh chăm chú quan sát mọi cử động của Philip, cố tìm kiếm điều gì đó bất thường — nhưng tất cả chỉ là sự chuyên nghiệp hoàn hảo."Vết cắn," Louis lên tiếng, chỉ vào phần vai nạn nhân. "Anh nghĩ sao về nó?"Philip đeo găng tay, nghiêng người lại gần thi thể, đôi mắt lóe lên tia sáng khó đoán khi thấy dấu cắn mà chính mình đã tạo ra."Khá đặc biệt," anh nhận xét, giọng điệu đầy suy tư nhưng không che giấu được chút hào hứng. "Rất sâu, nhưng không phải do con người... Tôi nghĩ đó là dụng cụ gì đó... có thể là một thiết bị giả lập hàm răng."Louis cau mày, ngạc nhiên trước suy đoán chính xác đó."Tại sao hắn lại làm vậy?"Philip ngẩng lên, đôi mắt như xuyên thấu vào tâm trí Louis."Có lẽ... để gửi một thông điệp," anh nói, nhấn mạnh từng từ một cách tinh tế. "Hoặc... để chơi đùa với người đang săn lùng hắn."Louis cảm thấy một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Có điều gì đó quá quen thuộc trong cách Philip diễn giải... như thể anh ta đang ngầm ám chỉ chính mình."Anh nghĩ hắn muốn nhắm vào ai?" Louis hỏi, ánh mắt không rời Philip.Philip khẽ nghiêng đầu, nụ cười nhạt nở trên môi như thể câu hỏi ấy thật ngây ngô."Ai biết được?" Anh nhẹ giọng, đôi mắt vẫn giữ nguyên ánh nhìn đầy ẩn ý. "Có lẽ là một ai đó... rất đặc biệt."Không khí trong phòng đột nhiên trở nên căng thẳng. Louis không thể lý giải được vì sao nhưng cảm giác như mình vừa bước sâu thêm một bước vào trò chơi mà chính anh không hề hay biết.Louis im lặng, ánh mắt vẫn không rời Philip. Câu trả lời vừa rồi của anh ta giống như một lời khiêu khích ngấm ngầm, nhưng không có bất kỳ bằng chứng nào để nghi ngờ. Philip luôn như vậy—một người đàn ông với vẻ ngoài hoàn hảo, nhưng có gì đó không thể nắm bắt, như một cái bóng luôn lẩn khuất trong màn đêm."Tôi sẽ cho xét nghiệm vết cắn," Louis nói, cố gắng giữ giọng bình thản. "Nếu đúng là một thiết bị, chúng ta có thể lần ra nơi sản xuất hoặc người đã mua nó."Philip mỉm cười, không hề nao núng."Một ý kiến hay," anh đáp nhẹ, giọng nói tràn đầy vẻ khích lệ giả tạo. "Nhưng anh nên chuẩn bị tinh thần. Những kẻ như hắn... thường thông minh hơn ta tưởng."Louis khẽ nhíu mày. Có điều gì đó trong lời nói của Philip khiến anh bất giác cảm thấy mình như con mồi trong một trò chơi mà anh không hề biết luật. Anh lùi lại một bước, cố gắng lấy lại kiểm soát tình hình.Đêm đó, trong căn hộ tối tăm của mình, Philip ngồi bên bàn làm việc. Trên bàn là chiếc khuôn hàm răng bằng kim loại được chế tạo tinh xảo, những vết máu còn vương trên bề mặt lạnh lẽo. Anh nhẹ nhàng lau sạch nó, như thể đang chăm sóc một vật báu quý giá."Louis..." Philip thì thầm tên người thám tử, giọng trầm thấp đầy mê hoặc. "Anh tiến gần hơn rồi... nhưng chưa đủ gần."Anh ngả người ra ghế, ánh mắt đăm chiêu đầy nguy hiểm. Trò chơi này càng lúc càng thú vị. Louis là một đối thủ thông minh, nhưng anh ta không thể ngờ rằng chính người đang "giúp đỡ" mình lại là kẻ thù lớn nhất."Hãy tiếp tục đi, thám tử... Hãy chứng minh rằng anh xứng đáng với sự chú ý của tôi."Trong bóng tối, nụ cười của Philip trở nên sắc lạnh, đầy kiêu ngạo và thích thú... như một con thú săn đang tận hưởng từng bước di chuyển của con mồi trong mê cung mà hắn đã sắp đặt sẵn.
Buổi sáng hôm sau, Louis Lawrence đứng giữa hiện trường vụ án mới nhất—một nhà kho bỏ hoang nằm ở rìa thành phố. Không khí lạnh buốt như muốn xuyên qua lớp áo khoác dày của anh, nhưng cái lạnh ấy không thấm vào tâm trí vốn đang rối bời.Thi thể người phụ nữ trẻ nằm bất động trên nền bê tông lạnh lẽo, ánh sáng từ đèn trần hắt xuống làm làn da tái nhợt càng thêm u ám. Cơ thể nạn nhân bị rạch xẻ một cách hoàn hảo, như thể dưới tay của một bác sĩ giải phẫu. Những vết cắt sắc ngọt, không chút run rẩy, phô bày khoang ngực trống rỗng—tim, phổi và gan đã biến mất, để lại khoảng không ghê rợn đầy tĩnh lặng.Xung quanh, mọi thứ hoàn toàn nguyên vẹn. Không một giọt máu vương vãi ngoài vết thương, không dấu vết vật lộn hay chống cự. Không vết cắn dị dạng như những vụ án trước, cũng không có bất kỳ mẫu ADN, dấu tay, sợi tóc, hay dấu giày nào để lần theo. Căn phòng dường như đóng băng trong sự im lìm chết chóc, chỉ còn tiếng giọt nước nhỏ xuống từ chiếc vòi cũ kỹ nơi góc tường, như đếm từng giây trôi qua.Tựa như một bóng ma vô hình, tên sát nhân hoàn tất "kiệt tác" của mình rồi tan biến, để lại sự tĩnh mịch rùng rợn và hàng loạt câu hỏi không lời giải đáp.Louis bước chậm quanh hiện trường, ánh mắt sắc lạnh rà soát từng góc khuất, nhưng mọi thứ đều trống rỗng. Không có thứ gì để bám víu. Không một chi tiết nào giúp anh tiến gần hơn đến kẻ đứng sau tất cả những vụ án kinh hoàng này."Thám tử Lawrence," một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau. "Anh có vẻ đang gặp khó khăn."Louis quay người lại và thấy Philip đang đứng đó, khoác trên mình chiếc áo blouse trắng không tì vết. Anh ta đến để làm công việc khám nghiệm như thường lệ, nhưng có điều gì đó trong ánh mắt ấy khiến Louis cảm thấy bất an — sự điềm tĩnh đáng ngờ, như thể anh ta đang thưởng thức nỗi thất vọng của mình."Hiện trường sạch sẽ quá mức," Louis đáp, giọng cứng rắn. "Không giống như những lần trước... cứ như thể hắn muốn tôi không tìm được gì."Philip bước tới gần thi thể, đeo găng tay một cách chuyên nghiệp rồi cúi xuống quan sát. Anh khẽ nghiêng đầu, như thể đang suy ngẫm."Có thể... hắn đã chán việc để lại những trò đùa nhỏ," Philip nhẹ giọng, ánh mắt lóe lên tia sáng khó đoán. "Hoặc... có lẽ lần này chính sự trống rỗng mới là thông điệp thực sự."Louis cau mày, suy ngẫm lời nói đó. Nhưng trước khi anh có thể trả lời, Philip đã bắt đầu công việc của mình, đôi tay khéo léo và chính xác đến mức lạnh người.Louis đứng lặng trong giây lát, cảm giác rằng mình đang bỏ lỡ một điều gì đó rất quan trọng — một bí mật đang được che giấu ngay trước mắt... trong con người mà anh chưa bao giờ nghi ngờ.Louis đứng bên ngoài nhà kho, ánh mắt vẫn chăm chú hướng về hiện trường, nhưng trong lòng anh lại nghĩ về Philip. Có điều gì đó ở người bác sĩ pháp y ấy luôn khiến anh thấy an tâm một cách kỳ lạ. Sự bình tĩnh, giọng nói trầm ấm, và cả nụ cười thoáng qua... tất cả tạo nên một cảm giác mà anh không thể lý giải nổi."Philip sẽ không bao giờ liên quan đến những thứ này," Louis tự nhủ, như để xua đi bất kỳ ý nghĩ nghi ngờ nào có thể len lỏi trong tâm trí. Anh luôn tin tưởng tuyệt đối vào Philip... có lẽ nhiều hơn mức cần thiết.Đêm đó, trong căn hộ âm u của mình, Philip ngồi trên chiếc ghế bành cũ kỹ, ánh mắt đăm chiêu nhìn tấm ảnh của Louis trong tay. Đầu ngón tay anh khẽ lướt qua khuôn mặt trong bức ảnh, như thể có thể cảm nhận được hơi ấm từ người thám tử."Louis..." Philip thì thầm tên anh, giọng nói trầm ấm nhưng chứa đựng nỗi ám ảnh mãnh liệt. "Anh luôn đặt niềm tin vào tôi... ngây thơ đến đáng yêu."Anh nghiến răng, nụ cười dần méo mó thành vẻ mặt ám ảnh đầy bệnh hoạn. Ý nghĩ Louis thuộc về ai khác ngoài mình khiến lòng anh sục sôi một cơn ghen tuông không thể kiểm soát."Anh là của tôi... chỉ của tôi thôi," Philip khẽ rít lên, tay siết chặt bức ảnh đến mức mép giấy cong lại. Bên cạnh anh, con dao mổ sáng bóng nằm lặng lẽ, như một phần nối dài của bản ngã méo mó ấy."Tôi sẽ bảo vệ anh... dù anh không bao giờ biết được sự thật."Trong bóng tối, ánh mắt Philip rực cháy với khát vọng chiếm hữu tuyệt đối, không bao giờ để người thám tử mình khao khát thoát khỏi vòng tay, dù là trong cuộc sống hay... cái chết.Trong những ngày tiếp theo, Louis ngày càng chìm sâu vào vụ án bí ẩn. Từng đêm, anh ngồi trước bảng ghi chú đầy những hình ảnh, bản đồ và dấu vết ít ỏi của các vụ án, nhưng mọi thứ vẫn như một mê cung không lối thoát.Philip vẫn ở bên cạnh, hỗ trợ khám nghiệm các thi thể một cách tận tụy. Sự chính xác và kỹ năng xuất sắc của anh giúp cảnh sát giải mã nhiều bí ẩn nhỏ lẻ, nhưng vụ án lớn nhất vẫn nằm ngoài tầm với của họ... như thể kẻ sát nhân luôn đi trước một bước.
Buổi sáng hôm sau, Louis Lawrence đứng giữa hiện trường vụ án mới nhất—một nhà kho bỏ hoang nằm ở rìa thành phố. Không khí lạnh buốt như muốn xuyên qua lớp áo khoác dày của anh, nhưng cái lạnh ấy không thấm vào tâm trí vốn đang rối bời.Thi thể người phụ nữ trẻ nằm bất động trên nền bê tông lạnh lẽo, ánh sáng từ đèn trần hắt xuống làm làn da tái nhợt càng thêm u ám. Cơ thể nạn nhân bị rạch xẻ một cách hoàn hảo, như thể dưới tay của một bác sĩ giải phẫu. Những vết cắt sắc ngọt, không chút run rẩy, phô bày khoang ngực trống rỗng—tim, phổi và gan đã biến mất, để lại khoảng không ghê rợn đầy tĩnh lặng.Xung quanh, mọi thứ hoàn toàn nguyên vẹn. Không một giọt máu vương vãi ngoài vết thương, không dấu vết vật lộn hay chống cự. Không vết cắn dị dạng như những vụ án trước, cũng không có bất kỳ mẫu ADN, dấu tay, sợi tóc, hay dấu giày nào để lần theo. Căn phòng dường như đóng băng trong sự im lìm chết chóc, chỉ còn tiếng giọt nước nhỏ xuống từ chiếc vòi cũ kỹ nơi góc tường, như đếm từng giây trôi qua.Tựa như một bóng ma vô hình, tên sát nhân hoàn tất "kiệt tác" của mình rồi tan biến, để lại sự tĩnh mịch rùng rợn và hàng loạt câu hỏi không lời giải đáp.Louis bước chậm quanh hiện trường, ánh mắt sắc lạnh rà soát từng góc khuất, nhưng mọi thứ đều trống rỗng. Không có thứ gì để bám víu. Không một chi tiết nào giúp anh tiến gần hơn đến kẻ đứng sau tất cả những vụ án kinh hoàng này."Thám tử Lawrence," một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau. "Anh có vẻ đang gặp khó khăn."Louis quay người lại và thấy Philip đang đứng đó, khoác trên mình chiếc áo blouse trắng không tì vết. Anh ta đến để làm công việc khám nghiệm như thường lệ, nhưng có điều gì đó trong ánh mắt ấy khiến Louis cảm thấy bất an — sự điềm tĩnh đáng ngờ, như thể anh ta đang thưởng thức nỗi thất vọng của mình."Hiện trường sạch sẽ quá mức," Louis đáp, giọng cứng rắn. "Không giống như những lần trước... cứ như thể hắn muốn tôi không tìm được gì."Philip bước tới gần thi thể, đeo găng tay một cách chuyên nghiệp rồi cúi xuống quan sát. Anh khẽ nghiêng đầu, như thể đang suy ngẫm."Có thể... hắn đã chán việc để lại những trò đùa nhỏ," Philip nhẹ giọng, ánh mắt lóe lên tia sáng khó đoán. "Hoặc... có lẽ lần này chính sự trống rỗng mới là thông điệp thực sự."Louis cau mày, suy ngẫm lời nói đó. Nhưng trước khi anh có thể trả lời, Philip đã bắt đầu công việc của mình, đôi tay khéo léo và chính xác đến mức lạnh người.Louis đứng lặng trong giây lát, cảm giác rằng mình đang bỏ lỡ một điều gì đó rất quan trọng — một bí mật đang được che giấu ngay trước mắt... trong con người mà anh chưa bao giờ nghi ngờ.Louis đứng bên ngoài nhà kho, ánh mắt vẫn chăm chú hướng về hiện trường, nhưng trong lòng anh lại nghĩ về Philip. Có điều gì đó ở người bác sĩ pháp y ấy luôn khiến anh thấy an tâm một cách kỳ lạ. Sự bình tĩnh, giọng nói trầm ấm, và cả nụ cười thoáng qua... tất cả tạo nên một cảm giác mà anh không thể lý giải nổi."Philip sẽ không bao giờ liên quan đến những thứ này," Louis tự nhủ, như để xua đi bất kỳ ý nghĩ nghi ngờ nào có thể len lỏi trong tâm trí. Anh luôn tin tưởng tuyệt đối vào Philip... có lẽ nhiều hơn mức cần thiết.Đêm đó, trong căn hộ âm u của mình, Philip ngồi trên chiếc ghế bành cũ kỹ, ánh mắt đăm chiêu nhìn tấm ảnh của Louis trong tay. Đầu ngón tay anh khẽ lướt qua khuôn mặt trong bức ảnh, như thể có thể cảm nhận được hơi ấm từ người thám tử."Louis..." Philip thì thầm tên anh, giọng nói trầm ấm nhưng chứa đựng nỗi ám ảnh mãnh liệt. "Anh luôn đặt niềm tin vào tôi... ngây thơ đến đáng yêu."Anh nghiến răng, nụ cười dần méo mó thành vẻ mặt ám ảnh đầy bệnh hoạn. Ý nghĩ Louis thuộc về ai khác ngoài mình khiến lòng anh sục sôi một cơn ghen tuông không thể kiểm soát."Anh là của tôi... chỉ của tôi thôi," Philip khẽ rít lên, tay siết chặt bức ảnh đến mức mép giấy cong lại. Bên cạnh anh, con dao mổ sáng bóng nằm lặng lẽ, như một phần nối dài của bản ngã méo mó ấy."Tôi sẽ bảo vệ anh... dù anh không bao giờ biết được sự thật."Trong bóng tối, ánh mắt Philip rực cháy với khát vọng chiếm hữu tuyệt đối, không bao giờ để người thám tử mình khao khát thoát khỏi vòng tay, dù là trong cuộc sống hay... cái chết.Trong những ngày tiếp theo, Louis ngày càng chìm sâu vào vụ án bí ẩn. Từng đêm, anh ngồi trước bảng ghi chú đầy những hình ảnh, bản đồ và dấu vết ít ỏi của các vụ án, nhưng mọi thứ vẫn như một mê cung không lối thoát.Philip vẫn ở bên cạnh, hỗ trợ khám nghiệm các thi thể một cách tận tụy. Sự chính xác và kỹ năng xuất sắc của anh giúp cảnh sát giải mã nhiều bí ẩn nhỏ lẻ, nhưng vụ án lớn nhất vẫn nằm ngoài tầm với của họ... như thể kẻ sát nhân luôn đi trước một bước.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store