Almondprogress Anh Nhin Cua Ke Thong Tri
Sau đêm mưa hôm đó, không ai trong hai người nói gì thêm.Nhưng sự im lặng lại khiến tất cả trở nên nặng nề. Đặc biệt là với Progress.Cậu ghét cái cảm giác mình đang bị thao túng. Ghét việc mỗi lần Almond nhìn mình như muốn nuốt trọn. Và ghét hơn cả là... cậu không thể ghét hắn nổi.⸻Trưa hôm đó, lớp học thêm kết thúc sớm. Progress đi ngang qua phòng luyện nhạc của khối 12 thì nghe tiếng piano vang lên.Tò mò, cậu liếc vào.Là Almond.Một mình, ngồi giữa ánh sáng vàng nhạt hắt xuống qua cửa kính. Gương mặt hắn lúc này không còn mang vẻ ngạo mạn thường ngày, mà lại yên tĩnh đến lạ.Như có gì đó sâu trong con người hắn — buồn, lặng, và... cô đơn.Progress định quay đi.Nhưng Almond đã lên tiếng."Đứng đó làm gì? Vào đi.""Không thích.""Vậy tôi ra kéo.""Almond!"Hắn đứng dậy thật, sải bước đến kéo tay cậu vào. Không nhanh, nhưng đủ khiến Progress mất đà ngã nhẹ vào lòng hắn."Buông ra.""Không."Almond kéo cửa phòng lại, khóa trái. "Cậu định chơi trò trốn tránh bao lâu nữa?""Chừng nào cậu còn chơi trò bá đạo!""Tôi bá đạo?" Almond nghiêng đầu, mắt khóa chặt ánh nhìn của cậu. "Cậu nhìn lại mình đi. Mỗi lần tôi tới gần, cậu chẳng đẩy ra. Cậu chỉ... không dám thừa nhận."Progress cắn môi. Hắn lại dùng chiêu đó — khiến người khác không thể phân định được đâu là lý trí, đâu là bản năng."Tôi không—""Không cái gì?" Almond ép cậu dựa lưng vào tường, một tay chống phía trên, tay kia giữ lấy cổ tay cậu. "Không muốn tôi? Hay không dám thừa nhận cậu muốn?""Almond, dừng lại." Giọng cậu khàn đi, ánh mắt dao động."Muốn tôi dừng thì đẩy tôi ra." Hắn cúi xuống, môi chỉ còn cách da cậu một tấc. "Nhưng cậu sẽ không. Vì từ lúc bước vào đây, cậu đã không còn là chính mình nữa rồi."Một giây.Hai giây.Tim đập đến mức tưởng như không còn kiểm soát được nữa.Progress nhắm mắt. "Tôi ghét cậu...""Ghét mà vẫn đứng im thế này à?"Rồi hắn cúi xuống — không là một nụ hôn vồ vập, nhưng là nụ hôn khiến toàn thân Progress run lên.Mềm. Sâu. Và rất đỗi nhẫn nại.Almond không hôn cậu như muốn chiếm hữu. Hắn hôn như đang dò hỏi. Như đang thăm dò những giới hạn.Chính điều đó lại khiến Progress càng lún sâu.Và trong khoảnh khắc ấy, cậu biết: mình không còn đường lui.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store