(Allyu) Xuyên thành pháo hôi tâm cơ trong tiểu thuyết Mary Sue
10
"Star Maker 404" là một chương trình tương đối táo bạo, mà cụ thể là táo bạo đến mức nào?
Như ví dụ sau đây...
"Phát sóng trực tiếp? Mới chào sân đã phát sóng trực tiếp sao?"
Khi tổ đạo diễn nói với các thực tập sinh chuyện này, cả phòng thay đồ lập tức ầm ĩ.
Không phải chỉ có chung kết mới phát sóng trực tiếp à? Sao bây giờ lại...
"Đúng vậy. Thế nên các thực tập sinh, hãy thể hiện mặt tốt nhất của mình trước khán giả."
Mọi người ít nhiều đều có vẻ căng thẳng, Hạ Lăng Hi và Đông Diệu cũng ở một bên điều chỉnh tâm thái.
Lưu Vũ cầm quạt mở ra gấp lại tiêu khiển.
Anh có căng thẳng không? Có chứ, nhưng đã tập mãi thành quen rồi.
"Đừng sợ."
Nam Phong Mặc Hàn ngồi bên cạnh nhẹ giọng an ủi. Lưu Vũ mỉm cười nhìn sang "Em không sợ, ngược lại còn có chút mong đợi."
Đối với thành viên nhóm nhạc nam như họ, điều quan trọng nhất chính là sân khấu.
Nam Phong Mặc Hàn có chút thất thần nhìn chăm chú vào vẻ mặt tươi cười của Lưu Vũ. Anh ta thấy mình hình như có chút không đúng, nhưng lại không biết vấn đề nằm ở đâu.
Phát sóng trực tiếp bắt đầu từ lúc mọi người bước chân khỏi phòng thay đồ, khán giả sẽ bình luận về các thực tập sinh như thể đánh giá hàng hóa.
"Các thực tập sinh có thể đến phòng thu sân khấu đầu tiên rồi."
Sau khi tổ đạo diễn nói xong, mọi người quay mặt nhìn nhau, giống như đang chờ người thứ nhất đi ra ngoài.
Lưu Vũ không phải là người thích chơi trội, Nam Phong Mặc Hàn, Đông Diệu và Hạ Lăng Hi thấy Lưu Vũ bất động thì cũng cùng nhau chờ đợi.
"Đi thôi cún ngốc." Liễu Trần Nguyệt phá vỡ trạng thái im lặng này, cậu ta ôm lấy cổ cầm và quay lại nhìn Túc Thần Tinh. Hán phục dài màu trắng khiến toàn thân Liễu Trần Nguyệt mang đầy cảm giác xa cách, giống như một bông hoa trên núi cao tách biệt khỏi trần thế. Túc Thần Tinh cười sủng nịch gật đầu, cầm sáo đứng lên.
Khi bước tới hành lang, máy quay liền hướng về phía họ. Liễu Trần Nguyệt liếc nhìn ống kính rồi thu hồi ánh mắt. Túc Thần Tinh nhịn cười khi thấy vành tai đỏ rực của người yêu.
[Ra rồi ra rồi!]
[Đậu má đậu má, hai tiểu ca ca cổ phong!]
[Cứu mạng, tiểu ca ca ôm cổ cầm tuyệt quá, sao mà có thể xinh đẹp như vậy!!!]
[Mọi người có thấy nụ cười của anh trai thổi sáo không? Sủng quá đi mất, xuýt nữa thì tôi đã nghi ngờ rằng mình đang xem một show yêu đương đó.]
[Thư ký Giang, tôi muốn có tất cả thông tin của hai người này trong vòng ba giây!]
[Thông tin tới đây! Liễu Trần Nguyệt - sinh viên Đại học S, Túc Thần Tinh - phó giáo sư trẻ nhất Đại học S.]
[??? Quá tuyệt rồi!!! Vừa đẹp lại vừa giỏi nữa!!!]
Có Liễu Trần Nguyệt và Túc Thần Tinh dẫn đầu, các thực tập sinh phía sau cũng nối nhau xuất hiện, nhưng tỷ lệ thảo luận đương nhiên thấp hơn hai người kia.
"Chúng ta cũng đi thôi."
Lưu Vũ gấp quạt đứng lên, đôi mắt tựa như mặt hồ được ánh sáng chiếu rọi, long lanh ngập nước làm người rung động.
Nhận thấy họ đang di chuyển, chàng trai tóc bạch kim liền đứng dậy và ra cửa trước.
[Wow!!! Lại là một tuyệt thế mĩ nam!!!]
[Anh chàng tóc bạch kim này đẹp trai quá!!!]
[Huhuhu, soái ca năm nay tôi yêu hết.]
[Có ai biết anh chàng tóc bạch kim này không? Cậu ấy đẹp thật đó.]
[Cậu ấy là Giang Thần Vũ, mọi người không biết sao? Tiểu thiếu gia thất lạc vừa mới tìm lại của Giang gia đó.]
[Ể ể ể, tôi nhớ ra rồi, nghe nói Giang gia tìm cậu ấy mười chín năm lận.]
[Đậu má đậu má đậu má, ba chàng trai phía sau quá... không được, tôi sắp bị sự đẹp trai đánh ngất!]
[Đậu má, chàng ở giữa... tôi muốn ngủ cậu ta...]
[??? Người chị em lầu trước, cô hình như có chút không đúng.]
[Huhuhu, tôi muốn chơi nữ công với cậu ấy, cậu ấy xinh quá, mấy người nhìn môi châu đó đi, chết mất chết mất!]
[Hai tiểu ca ca bên cạnh cậu ấy cũng rất đẹp trai, một lạnh lùng một hoạt bát, không hiểu sao, tôi có chút get cp được rồi.]
[Chuyện gì vậy? Mấy người coi thường Tiểu Đông Diệu của tôi không được???]
[Rõ ràng Tiểu Đông Diệu và mĩ nhân môi châu là tình tỷ muội.]
Thực tập sinh không thấy được bình luận của khán giả.
Lưu Vũ cảm nhận có ai đó sờ tóc mình, quay lại nhìn liền thấy Hạ Lăng Hi vội vã rút tay về với vẻ mặt tội nghiệp.
"Đồ trẻ con." Lưu Vũ nói, mắt đầy ý cười, dấu ngoặc đơn hiện ra hai bên má khiến tâm can khán giả run lên.
Chuyện gì thế này? Đột nhiên có cảm giác muốn nuôi em bé!
[Cứu mạng... cậu ấy ngoan quá, huhuhu, mama rung động rồi!!!]
[Tôi tuyên bố, cậu ấy chính là con gái thất lạc nhiều năm của tôi!!!]
[Buồn cười chết mất, tôi sẽ trực tiếp chào vợ yêu.]
[Hình như chúng ta có chung vợ.]
[Vậy giờ tôi nhận chàng trai hoạt bát kia làm con rể được chứ?]
[Băng sơn khốc ca rõ ràng hợp hơn!!!]
Lưu Vũ, Nam Phong Mặc Hàn, Đông Diệu và Hạ Lăng Hi ngồi cùng một hàng, Túc Thần Tinh và Liễu Trần Nguyệt ngồi trước mặt họ.
Sân khấu khấu ra mắt của nhóm nữ diễn ra vào ngày thứ hai nên các nữ sinh vẫn chưa đến.
Giang Thần Vũ ngồi sau Lưu Vũ, thẫn thờ nhìn tóc người phía trước. Cậu ta muốn thân cận thiếu niên trước mặt, nhưng lại không dám mở miệng làm quen.
Người càng đông thì nói càng nhiều, năm mươi chàng trai ngồi cùng nhau thực sự quá mức ồn ào.
Biết Liễu Trần Nguyệt không thích hoàn cảnh hỗn tạp, Túc Thần Tinh hơi thay đổi sắc mặt, dùng tay mình che lại tai người yêu.
"Ồn lắm sao? Như vậy có đỡ hơn không?"
Lưu Vũ hơi sửng sốt khi thấy hành động thân mật của cặp đôi trước mặt. Táo bạo như vậy trước ống kính ổn sao?
"Tiểu Vũ, có cần anh bịt tai cho em không?" Nam Phong Mặc Hàn quay sang hỏi, ngón tay mảnh khảnh cũng bắt đầu cử động rồi.
"A, không cần đâu."
Lưu Vũ cảm thấy để người khác bịt tai cho mình cũng có chút thân mật quá mức rồi! Vẫn nên dành loại chuyện này cho cặp đôi thật phía trước thì tốt hơn.
[Đậu má, nếu anh trai ôm đàn và anh trai thổi sáo không phải một cặp thì tôi sẽ nuốt chửng bàn phím.]
[Giang Thần Vũ, sao cậu cứ nhìn chằm chằm con gái tôi vậy!!!]
[Mọi người có thấy sự thất vọng trong mắt Nam Phong sau khi bị Tiểu Vũ từ chối không?]
[Cười chết mất thôi, tai cún cũng cụp hết xuống rồi.]
[!!! Nhìn ra cửa đi, tới rồi tới rồi!!!]
Lưu Vũ vốn cúi đầu nghịch quạt, khi nhận thấy xung quanh im lặng hơn liền ngẩng mặt lên, sau đó anh nhìn thấy mấy vị... đồng đội hàng giả?
'250, mi không nói với ta là bọn họ sẽ tề tựu ở đây.' Lưu Vũ nghiến răng nghiến lợi.
[... Hiuhiu~] 052 co rúm lại, nó cũng quên mất tiêu.
Lưu Vũ đau đầu. Sau chuyện ngày hôm qua, anh cho rằng ngoài Châu Kha Vũ thì chỉ có thêm Trương Gia Nguyên, sao có thể ngờ... năm người đều tới hết.
Nhưng bá đạo tổng tài và hoàng tử Esport đến chương trình này làm cái quỷ gì?
Cao Khanh Trần chẳng có chút hứng thú nào với tuyển tú, hắn tới chỉ vì Lãnh Tử Yên. Khi nhìn thấy một đám con trai, tâm trạng của hắn chùng xuống, nhưng nghĩ đến Lưu Vũ cũng ở đây, hắn lại vớt vát được chút tinh thần. Hắn đã soạn sẵn lý do cho anh điểm F rồi.
Cao Khanh Trần quét mắt nhìn một lượt, bị nhóm người khí chất xuất trần ở giữa thu hút sự chú ý. Chàng trai có hình vẽ cá voi trên mắt khá xinh đẹp, dễ làm người yêu thích.
"Đừng nhìn nữa, ngồi đi." Trương Gia Nguyên nhắc hắn.
Thì ra Châu Kha Vũ đã nói xong quy tắc cuộc thi trong lúc Cao Khanh Trần đang sững sờ.
---
"Tiết mục của ba người ở gần nhau có chút không ổn." Đông Diệu nói với Lưu Vũ và Túc Thần Tinh, Liễu Trần Nguyệt.
"A, vậy sao?"
"Đều là cổ phong, sẽ bị so sánh, dễ bị... kéo giẫm?" Đông Diệu vẫn có chút lo lắng cho Lưu Vũ, dù sao đây cũng là em trai người yêu, em chồng tương lai của cậu ta.
"Không sao, chúng tôi hợp tấu còn Tiểu Vũ múa đơn, chắc sẽ không bị so sánh đâu."
"Hy vọng là thế."
Buổi biểu diễn chậm rãi diễn ra, Giang Thần Vũ giành điểm A đầu tiên. Lưu Vũ nhìn động tác vũ đạo gọn gàng của người này, không nhịn được vỗ tay tán thưởng. Cậu ta cũng quá đẹp trai rồi!
"Liễu Trần Nguyệt, Túc Thần Tinh."
Tiết mục của Lưu Vũ tiếp ngay sau hai người, anh có thể nhìn thấy màn trình diễn của họ khi đang chuẩn bị ở hậu trường. Họ không nhảy hoặc hát, chỉ có sự hòa quyện của tiếng sáo và tiếng đàn.
[Tôi có một câu không biết có nên nói hay không... tôi cảm thấy họ đang dùng âm thanh của nhạc cụ để... làm tình...]
[Đậu má, cảm giác thay thế rất mạnh, họ chính là đang làm tình trước mặt tôi.]
[Đậu má, đột nhiên tắt đèn.]
Túc Thần Tinh và Liễu Trần Nguyệt ngoài mong đợi mà đạt được điểm B. Ngay từ đầu họ đã tự đánh giá điểm D, vì tiết mục này không có vũ đạo hoặc giọng hát.
Hạ Lăng Hi hỏi hai người tại sao lại không thi thêm, dù sao thì họ đều có thể hát nhảy.
"Cậu có chắc là muốn nhìn tôi mặc Hán phục nhảy popping không?"
Nghe câu trả lời của Liễu Trần Nguyệt, Hạ Lăng Hi lựa chọn câm miệng.
"Người tiếp theo, Lưu Vũ."
Lưu Vũ đang chào hỏi Túc Thần Tinh và Liễu Trần Nguyệt vừa xuống khỏi sân khấu thì nghe thấy tên mình. Cứ nghĩ tới việc phải đối mặt với năm người đó là anh lại thấy đau đầu.
Tuy vậy, anh vẫn bước lên sân khấu với ánh mắt kiên định.
"Xin chào mọi người, tôi là Lưu Vũ." Sau khi đến giữa sân khấu, Lưu Vũ mở miệng giới thiệu.
Cao Khanh Trần có chút sững sờ nhìn anh, trong đầu toàn là dấu chấm hỏi.
Người này thế mà lại là Lưu Vũ??? Sao có thể thay đổi nhiều đến vậy? Cứ như là giấu mọi người đi phẫu thuật thẩm mỹ ấy!
"Tiết mục của tôi là <Đại Ngư>"
Bài múa này anh đã luyện tập không biết bao nhiêu lần, nó cũng chính là bạch nguyệt quang trong lòng của rất nhiều fan hâm mộ, Lưu Vũ nghĩ rằng mọi người ở đây có lẽ cũng sẽ thích nó.
Tà váy lại một lần nữa nở rộ như đóa sen, chiếc quạt trong tay lại một lần nữa vẽ nên bức tranh thủy mặc, điệu múa của anh như đang kể một câu chuyện lôi cuốn, sau khi tiết mục kết thúc còn khiến người ta mất thời gian thật lâu mới có thể lấy lại tinh thần.
Lưu Chương có chút sững sờ nhìn điệu múa của Lưu Vũ. Hình như hắn đã từng xem nó ở đâu rồi, sự dịu dàng của người đó đã thuần phục hắn và khiến hắn khát khao, người đó...
Đột nhiên, trong mắt Lưu Chương hiện lên đầy vẻ kinh ngạc.
"Múa khá tốt, không biết anh hát thế nào?"
Trương Gia Nguyên thừa nhận hắn bị mê hoặc bởi dáng múa của Lưu Vũ, nhưng một khi nghĩ tới hôm qua Lãnh Tử Yên vì Lưu Vũ mà giận mình, Trương Gia Nguyên lại cảm thấy không thể nuốt trôi cục tức này. Hắn nhất định phải tìm cách trả thù.
"Tôi hát cũng bình..."
"Không, cậu hát rất tốt, cậu... có muốn hát chay bài <Liễu Diệp Đao> của mình không?"
Lưu Vũ có chút kinh ngạc nhìn Lưu Chương, lại tìm thấy sự thăm dò trong mắt đối phương. Anh không khỏi bật cười trả lời: "Được."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store