ZingTruyen.Store

[AllTake/ R18] Red flags

Ảo mộng đen (END)

BoNgc2425


Và như một lẽ thường tình, họ chính thức trở thành một đôi. Mối quan hệ của họ diễn ra một cách suôn sẻ đến khó tin, nhanh chóng nhận được sự đồng thuận từ cả hai gia đình.

Mọi người đều nghĩ rằng đó là một sự kết hợp hoàn hảo: Tính cách hiền lành, ấm áp và có phần ngơ ngác của Takemichi sẽ làm dịu đi sự lạnh lùng và hoàn hảo của Izana. Họ tổ chức một hôn lễ thân mật và đơn giản, và chuyển về sống trong căn biệt thự riêng của Izana.

Cuộc sống hôn nhân của Takemichi tựa như một giấc mơ ngọt ngào. Izana vẫn luôn là một người chồng tuyệt vời: Dịu dàng, chiều chuộng và quan tâm cậu từng li từng tí. Anh vẫn nấu những bữa sáng ngon lành, vẫn ôm cậu ngủ mỗi tối, vẫn gọi cậu bằng cái tên "Michi" đầy trìu mến.

Nhưng đôi khi, trong những khoảnh khắc thân mật nhất, Izana lại thốt ra những lời khiến Takemichi thoáng thấy lạnh sống lưng.

Khi đang ôm cậu từ phía sau trên ban công và ngắm nhìn bầu trời đêm, anh sẽ thì thầm bên tai: "Michi này, em biết không? Số phận của em đã được định đoạt từ rất lâu rồi. Em sinh ra là để thuộc về anh, mãi mãi."

Hay khi cậu đùa giỡn về việc chia tay, ánh mắt anh bình tĩnh đến lạ lùng :"Dù em có chạy đến đâu, thì sợi chỉ định mệnh buộc chặt em vào anh cũng sẽ kéo em trở lại thôi."

Những lời nói đó, thoạt nghe như lời âu yếm của một người yêu say đắm, nhưng lại mang một sắc thái ám chỉ kỳ lạ về một thứ gì đó không thể né tránh, như một lời nguyền kì bí đã được sắp đặt từ lâu...

Takemichi luôn tự nhủ mình đang suy nghĩ quá nhiều, rằng đó chỉ là cách nói đùa giỡn có phần kì lạ của Izana mà thôi.

Cho đến một ngày...

Trong khi dọn dẹp và sắp xếp lại phòng sách cũ, Takemichi vô tình chạm vào một kệ sách có khớp nối kỳ lạ. Một cánh cửa âm tường nhẹ nhàng mở ra, để lộ một căn phòng nhỏ tối om, bụi bặm. Tò mò, cậu bật đèn và bước vào.

Không khí trong phòng lạnh lẽo và nặng mùi gỗ cũ, mực và thứ gì đó giống như thảo dược khô. Những kệ sách bằng gỗ tối màu chất đầy những cuốn sách da cũ kỹ, bìa sách được in những ký tự cổ xưa mà cậu không thể đọc nổi. Những cuộn giấy da, những lọ thủy tinh đựng rễ cây và thứ bột màu kỳ lạ được xếp ngăn nắp trên kệ.

Tim Takemichi đập loạn xạ. Cậu tiến lại gần một chiếc bàn nhỏ ở góc phòng. Trên đó, dưới ánh đèn mờ, một con búp bê vải nhỏ được đặt trong một chiếc hộp gỗ. Con búp bê được quấn bằng những sợi chỉ đỏ, và trên ngực nó, một mảnh giấy cũ có ghi rõ ràng: Hanagaki Takemichi. Xung quanh nó là vài sợi tóc – chính xác là màu tóc của cậu – được buộc cẩn thận bằng một sợi chỉ đỏ.

Run rẩy, cậu với lấy một cuốn nhật ký dày cộm bên cạnh, bìa da đã bong tróc. Cậu lật giở những trang giấy vàng ố, những dòng chữ cổ được viết bằng thứ mực nâu sẫm. Và rồi, cậu đọc được nó. Một đoạn miêu tả ít ỏi được viết tiếng Nhật về "Huyết Kết Chi Thuật" - Một bí thuật cổ của gia tộc Kurokawa, dùng máu của đối phương kết hợp với bùa chú và vật cá nhân, để "...Buộc chặt số phận và ý chí của kẻ đó vào người thi triển. Kẻ bị trói buộc sẽ dần mất đi ý chí tự do, trở nên mê muội, hoàn toàn trung thành và phụ thuộc vào chủ nhân của bùa chú, tin rằng đó là tình yêu chân thật nhất..."

Những mảnh ghép khủng khiếp chợt ghép lại với nhau trong đầu Takemichi: Sự si mê đến bất thường của cậu từ cái nhìn đầu tiên, những giấc mơ kỳ lạ, sự thuận lợi đến khó tin của mọi chuyện xung quanh, những lời nói đầy ám chỉ về số phận của Izana...

Tờ giấy trong tay Takemichi rơi xuống đất. Cậu lảo đảo lùi lại, toàn thân run lên vì sốc và sợ hãi. Tất cả... tất cả tình yêu, sự ngọt ngào, hạnh phúc mà cậu đã từng nghĩ là thật... Chỉ là một trò bịp được dệt nên bởi một thứ ma thuật tà ác?

Trái tim cậu vỡ vụn.

Sự thật như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt, khiến Takemichi tê dại. Cậu lảo đảo, chân tay run rẩy, toàn thân toát ra một cơn lạnh buốt thấu xương. Không... không thể nào... Tất cả chỉ là giả dối sao?

Bản năng sinh tồn thúc giục cậu phải chạy. Phải trốn khỏi nơi này, khỏi con người đã dùng thứ ma thuật tà ác để trói buộc mình. Nhưng khi cậu cố gắng xoay người, đôi chân như bị đóng đinh xuống sàn. Trái tim cậu đau đớn một cách kỳ lạ, co thắt lại vì nỗi sợ hãi phải rời xa Izana. Chỉ nghĩ đến việc không còn được thấy anh, không còn được nghe giọng nói ấy, không còn được chạm vào anh... Nỗi đau ấy dường như còn khủng khiếp hơn cả sự thật vừa phát hiện.

Sức mạnh của bùa chú và sự phụ thuộc về cảm xúc đã ăn sâu vào từng tế bào, từng hơi thở của cậu. Nó như một thứ dây trói vô hình, siết chặt lấy linh hồn cậu, không cho phép cậu thoát đi. Cậu cảm thấy mình đang bị xé làm đôi: Một bên là lý trí đang gào thét muốn phản kháng, một bên là trái tim và thể xác đã hoàn toàn đầu hàng và thuộc về kẻ kia.

"Ư...!" - Một tiếng nấc nghẹn ngào bật ra. Takemichi gục xuống sàn nhà lạnh giá, hai tay ôm lấy đầu, những giọt nước mắt nóng hổi tuôn trào không ngừng. Cậu khóc vì tổn thương, vì sợ hãi, và vì sự bất lực của chính mình.

Bỗng, một bóng người từ phía sau bao phủ lấy cậu. Một đôi tay quen thuộc, mạnh mẽ nhưng dịu dàng vòng qua, kéo cậu vào một vòng ôm chặt. Hơi ấm và mùi hương quen thuộc của Izana, thứ mà giờ đây khiến cậu khiếp sợ, lại đồng thời khiến cậu thèm khát một cách điên cuồng.

"Shhh... đừng khóc, Michi." - Giọng nói của Izana vang lên bên tai, vẫn ngọt ngào và đầy vỗ về như thường lệ, nhưng giờ đây cũng thật đáng sợ. Anh hôn lên những giọt nước mắt trên má cậu, những nụ hôn nóng bỏng như thiêu đốt. - "Em đã biết rồi à? Nhưng không sao cả... không sao cả đâu."

Takemichi muốn giãy giụa, muốn đẩy anh ra, nhưng cơ thể cậu hoàn toàn bất lực. Ngược lại, trong cơn mâu thuẫn và vô vọng tột cùng, đôi tay cậu lại như có ý thức, quặp chặt lấy áo Izana, dúi mặt vào ngực anh, nức nở như một đứa trẻ bị thương. Cậu ghét bản thân mình, ghét sự yếu đuối này, nhưng cậu không thể làm gì khác.

"Em không cần phải suy nghĩ gì nữa." - Izana thì thầm, giọng nói đầy quyền uy và chiếm hữu, như lời phán xét của tử thần. Tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Takemichi. - "Cứ để anh yêu thương em, chăm sóc em là đủ. Chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau. Em mãi mãi là của anh thôi."

Lời nói đó như một câu thần chú cuối cùng, phá vỡ hoàn toàn mọi ý chí phản kháng còn sót lại. Takemichi cảm thấy kiệt sức, mọi sức lực như rút hết. Cậu gục đầu vào ngực Izana, mắt nhắm nghiền, hai hàng mi ướt đẫm còn run nhẹ. Cậu buông bỏ. Chấp nhận số phận mà người đàn ông này đã an bài.

Trong căn phòng bí mật lạnh lẽo, dưới ánh sáng mờ ảo, hai người họ ôm nhau. Izana khẽ nâng mặt Takemichi dậy, hôn lên đôi môi vẫn còn run rẩy của cậu, một cách đầy chiếm hữu. Rồi anh nhìn xuống khuôn mặt đẫm nước mắt, xinh đẹp nhưng trống rỗng của người trong vòng tay mình.

Ánh mắt Izana dần thay đổi, sự dịu dàng giả tạo biến mất, để lộ ra thứ ánh sáng lạnh lùng, đắc thắng đến tột cùng. Một nụ cười mỉm rất nhẹ, đầy vẻ thỏa mãn nở trên môi anh.

Còn Takemichi, như một con búp bê xinh đẹp đã mất đi sợi chỉ sinh mệnh, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh, thở ra một hơi nhẹ, cuối cùng đã ngừng chống cự. Cậu đã hoàn toàn thuộc về Kurokawa Izana, mãi mãi không thể thoát ra.





...






Gia tộc Kurokawa - Cái tên đã tồn tại như một huyền thoại trong bóng tối của lịch sử. Không chỉ là một dòng tộc quyền lực về mặt tài chính và chính trị, họ còn nắm giữ những bí thuật cổ xưa được truyền lại qua hàng thế kỷ. Tổ tiên của họ từng là những pháp sư, những cố vấn tâm linh tối cao cho giới quyền quý, chuyên sâu vào các thuật "Ràng buộc" - không chỉ để hộ mệnh, mà còn để khống chế và chi phối số phận.

Trong số đó, "Huyết Kết Chi Thuật" được xem là một trong những bí pháp tối thượng và nguy hiểm nhất. Nó không đơn thuần là một lời nguyền ép buộc, mà là một nghệ thuật trói buộc tinh vi, dùng chính dòng máu và ý chí của nạn nhân để tạo ra một mối liên kết không thể phá vỡ.

Điểm tà ác nhất của bí thuật này nằm ở chỗ: Nó không tạo ra tình yêu từ hư vô, mà nó "dẫn dắt" và "phóng đại" một cách điên cuồng bất kỳ cảm xúc nào mà nạn nhân đã từng dành cho chủ nhân, dù đó chỉ là một tia ngưỡng mộ nhỏ nhoi nhất, thành một thứ ái tình mù quáng và ám ảnh.

Bùa chú càng lâu, nó càng ăn sâu vào tiềm thức, từng chút một bào mòn ý chí tự do, khiến nạn nhân chỉ còn biết tìm kiếm sự hài lòng và tình yêu từ kẻ đã trói buộc mình.

Tuy nhiên, sự trói buộc này tồn tại một quy tắc ngầm nghiệt ngã, một "Lời Nguyền Cân Bằng":

Vào một thời điểm định mệnh, khi mối liên kết đủ sâu, nạn nhân sẽ có một khoảnh khắc tỉnh táo hiếm hoi để nhận ra toàn bộ sự thật. Đó là thời khắc then chốt. Nếu nạn nhân, trong sự tỉnh táo ấy, vẫn lựa chọn chấp nhận và đầu hàng số phận, mối liên kết sẽ vĩnh viễn hoàn hảo, và chủ nhân sẽ hoàn toàn miễn nhiễm với mọi phản ứng ngược.

Ngược lại, nếu nạn nhân phản kháng một cách quyết liệt, dùng tất cả ý chí để chối bỏ và ghét bỏ kẻ trói buộc mình, chính lực lượng của bùa chú sẽ quật ngược trở lại, bẻ cong ý chí của chủ nhân, khiến họ phải trả một cái giá cực kỳ đắt đỏ - có thể là sự điên loạn, mất mát to lớn, hoặc thậm chí là tính mạng.

Đó là một canh bạc mà gia tộc Kurokawa luôn tự tin mình sẽ thắng, vì họ tin vào sự tinh tế trong việc lựa chọn mục tiêu và sự kiên nhẫn đến đáng sợ của một kẻ săn mồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store