Chap 56
Hanma lẽo đẽo theo sau em đến một căn nhà rất to... nói hẳn ra là biệt thự, một căn biệt thự trong khu phố của em. Hắn xoa cằm suy nghĩ mục đích của em khi tới đây, vì nhà nghèo nên phải làm người hầu cho nhà giàu chăng?
"Bông hoa nhỏ, hôm nay dẫn bạn đến sao?"
"... Vâng."
Trước mặt Hanma hiện tại là một người phụ nữ khác, mái tóc nâu xoăn bồng bềnh và đồng tử vàng chói. Hình như là con lai, tại vì hắn thấy người phụ nữ vừa có nét đẹp của Nhật Bản vừa có nét đẹp của người phụ nữ Ý. Nhan sắc thì... miêu tả ngắn gọn thì là xinh đẹp, còn trẻ.
"Nhỏ con, mày đi đâu đấy?"
"Đi học múa ba lê."
Hai đứa thì thầm bên tai nhau. Hanma nghe xong thì gật gật đầu, sau đó theo em bước vào phòng tập múa. Hanma choáng ngợp, hồi hắn còn nhà, hắn có phòng riêng, nó còn chả bằng một phần hai căn phòng tập múa này. Người nhà giàu có khác, cuộc sống nhiều tiền thật vui biết bao! Có hàng trăm người hầu phục vụ cho bản thân từ lúc ngủ dậy còn sướng gì bằng.
Hanma ngồi một góc giữ chiếc ba lô của em, hắn tựa đầu lên ba lô, chống mắt ngắm nhìn em đang tập cùng người phụ nữ kia. Người phụ nữ ấy tên gì ấy nhỉ? Hm, hắn nghe loáng thoáng nhỏ con gọi người phụ nữ là Karina.
Hanma ngán ngẩm lầm bầm, là con trai giống nhau, đáng lẽ nhỏ con phải đi học võ chứ. Học ba lê sao? Học cái này cứ yểu điệu kiểu gì ấy?!
Em tập một mạch từ chiều cho đến tám giờ tối. Trong suốt ngần ấy tiếng, Hanma kiên nhẫn chờ đợi không một lời than, hắn chẳng ngờ được việc tập múa ba lê lại lâu đến thế. Hắn đây ngồi ê cả mông rồi, biết vậy lúc đầu không đòi đi.
"Cậu bé, xin lỗi vì để em đợi lâu, do bông hoa nhỏ nhất quyết muốn tập bù buổi trước nghỉ, chị đành chấp nhận hehe."
Hanma nhìn Karina cười xuề xoà bằng nửa con mắt, hắn lắc đầu đáp lại không sao.
"Này, đi về thôi."
Em đứng trước cửa phòng tập gọi Hanma, đôi giày múa đã được thay thế bằng đôi giày thể thao êm chân.
"Để chị tiễn hai đứa."
Karina đưa hai đứa nhóc ra ngoài cổng biệt thự, khuôn mặt xinh đẹp hiện hữu nụ cười tươi tắn vẫy tay chào tạm biệt hai đứa nhóc.
Hai đứa nhóc song song với nhau bước đi trên con phố và cả hai đều không mở miệng nói câu nào tạo cảm giác ngượng ngùng giữa hai đứa. Hanma khoác ba lê của em trên vai, chợt để ý em đang đi một cách khập khiễng, có vẻ tập nhiều quá nên đau chân? Hắn tặc lưỡi, khoác lại ba lô ra đằng trước.
"Nhỏ con, lên tao cõng."
"Không cần."
"Mày không có quyền từ chối, mau lên lưng tao cõng đê."
Em thở dài, nghĩ rằng mình đã giúp phải một tên điên. Thôi, nếu có lòng tốt, em liền nhận, sẽ không đền ơn đâu.
Hanma khom người để em trèo lên lưng, dễ dàng nhấc bổng em lên, hắn cõng em về nhà. Hai cánh tay của em vòng qua cổ hắn ôm lấy, em mệt mỏi gục xuống vai hắn, hít sâu và thả lỏng cơ thể.
"Này nhỏ con, có biết kiểm soát pheromone không đấy?"
Hanma nhướn mày hỏi. Nhỏ con liệu có biết nhỏ con lúc nào cũng toả ra pheromone không hả? Pheromone của nhỏ con ngọt ngào và thật dễ chịu, khi ngửi thấy pheromone của nhỏ con, hắn rất thích, cảm giác muốn ngửi mãi không thôi.
Nhỏ con là một omega đanh đá có mùi pheromone ngọt ngào nhất trên trần đời!
"Anh im đi, nhiều chuyện."
Như bị nói trúng tim đen, em đỏ mặt ra lệnh cho hắn mau im bằng giọng điệu đầy khó chịu. Hanma cười cợt, tiếp tục động chạm vào nỗi đau của em.
"Nhỏ con biết không? Bằng tuổi nhỏ con, tao đã cao hơn nhỏ con một cái đầu rồi đấy."
"Cái gì cơ? Anh ngứa đòn hay gì tên khùng này. Hôm nay tôi không đánh anh tôi không phải là Hanagaki Takemichi!!"
Em nghiến răng, cánh tay nhỏ rời khỏi cổ hắn vung ra đấm bùm bụp vào đầu hắn. Em không đánh chết cũng đánh hắn ngu đi, tên này thích động chạm nỗi đau của người khác lắm đây!!! Khi chết xứng đáng xuống địa ngục!!
"Ồ, biết tên nhỏ con rồi nhé."
Hanma thế mà không thèm tức giận hay đánh trả em, ngược lại hắn còn vui mừng vì em đã vô tình nói ra tên mình. Vui mừng là thật chứ không phải giả bộ để đùa, hắn vui mừng như thể mong muốn của mình biến thành hiện thực vậy.
"Tối nay hai bọn mình ngủ chung nhé?"
"Không. Anh ngủ sô pha đi."
"Đã nói rồi, mày không có quyền từ chối đâu nhỏ con."
Bụp!
"Tên khùng này!! Biết thế để chú cảnh sát tống anh vào đồn cùng đám trẻ trâu kia luôn."
"Haha."
"Cười cái con khỉ mốc!!"
[.]
Hanma nghĩ mình chỉ tá túc ở nhà nhỏ con một đêm thôi ai ngờ được bà chị gái kia lại nhờ hắn ở lại thêm mấy đêm nữa để trông con hộ. Haiz, biết sao giờ, bà chị kia nhờ, hắn không nỡ lòng nào từ chối. Với cả, ở cạnh nhỏ con cũng vui hơn rất nhiều dù nhóc con là một người hết sức ngốc nghếch và không thích bạo lực hay đánh nhau rùng rợn giống hắn.
Thời điểm nhỏ con "nhặt" hắn về đã là gần cuối năm. Vào ngày 31 tháng 12 năm 2000, hắn được đón năm mới cùng hai mẹ con nhỏ con. Bà chị Karin đã dẫn hắn và nhỏ con đến lễ chùa đầu năm.
Nhỏ con khi đó nuôi tóc dài, mái tóc đen mềm mượt được mẹ buộc hai bên bằng dây gắn hình Hello Kitty hồng hồng, bên phần mái cũng được kẹp bằng kẹp tóc dâu tây hồng hồng đỏ đỏ, nhỏ con mặc bộ yukata màu xanh giống màu mắt của nhỏ con, đôi chân xinh xắn đi dép gỗ. Nhỏ con yêu lắm! Yêu nhỏ con lắm! Yêu từ ngoại hình nhỏ bé đến tính cách đanh đá ngốc nghếch và cử chỉ dễ thương của nhỏ con.
Bà chị Karin còn tặng cho hắn máy chụp ảnh, bảo cái gì mà để hắn chụp ảnh của nhỏ con.
"Hanma-chan chụp đẹp vậy tương lai không làm nhiếp ảnh gia cũng uổng."
Karin đập vào lưng hắn bôm bốp tấm tắc khen ngợi, thằng nhóc ngứa đòn này nếu làm nhiếp ảnh gia đảm bảo sẽ nổi tiếng vì những bức ảnh tuyệt vời do tự tay mình chụp.
"Không ấy... Sau này mày làm nhiếp ảnh gia cho bé con của chị đi. Mỗi ngày mày chụp tầm mấy chục tấm của bé con, chị trả mỗi bức tận mấy triệu yên luôn."
Karin hồ hởi nói với Hanma. Cô sẵn sàng chi số tiền lớn cho những tấm ảnh về bé con, miễn là liên quan đến bé con, việc gì cô cũng làm.
"Được, chỉ cần bà chị đợi được thêm mấy năm nữa."
"Haha, chị sẽ cho mày biết chị kiên nhẫn đến mức nào."
Hanma cười đùa với Karin. Thú thật thì hắn muốn ở cạnh nhỏ con lâu hơn nữa, tiếc là hắn sẽ xa nhỏ con sau khi đón năm mới cùng nhỏ con.
Vào ngày 1 tháng 1 năm 2001.
"Gì thế này?"
Em tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, bình thường sẽ thấy cơ thể bị tay chân Hanma đè lên nặng nề khủng khiếp, nay không còn cảm giác đấy nữa rồi. Liếc sang bên cạnh, có một mảnh giấc nhỏ ghi lời nhắn của hắn dành cho em. Em liền lấy nó mở ra đọc.
- Đi đánh nhau đây nhỏ con, mấy năm sau gặp. Gặp lại, họ của nhỏ con chắc chắn sẽ đổi thành Hanma.
Lời nhắn rất ngắn, em đọc rất nhanh. Vì lời nhắn mắc cười quá, em ném nó vào sọt rác.
"Hửm? Hanma-chan đâu rồi? Sáng giờ mẹ chả thấy đâu?"
"Đi vào tù rồi mẹ."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Yêu các bác ( ˘ ³˘)♥Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store