[Alltake] Mùa hạ năm ấy ta xa nhau
Chương 66: Không còn gì để nói
Vừa chạy đến Kimiko đã nắm lấy tay của Takemichi rồi tỏ vẻ không vui. Mái tóc đen dài kia ngày hôm nay được cô tết lại thành bím rồi đặt hờ lên vai tăng lên vẻ thanh thoát đoan trang của một cô gái trẻ."Mấy ngày nay không gặp được cậu mà chỉ nhắn tin thôi, sao thế? Nhà có việc hả?""Không có đâu, chỉ là không trùng giờ rước Takara mà thôi."Takemichi vỗ vào hai bàn tay đang nắm chặt lấy bàn tay kia của mình. Cô gái này vẫn là hòa đồng quá mức rồi."Xin lỗi, lại làm cậu khó chịu rồi." Nhận ra mình đang nắm chặt lấy tay của em nên Kimiko nhanh chóng buông ra rồi mỉm cười."Không sao."Nhân viên lúc này đã kiểm tra lại thông tin xong nên Kokonoi liền quay sang, giúp Takemichi thoát khỏi cái cô gái lắm lời kia."Đi thôi Takemichi.""À ừ, Kimiko-san, tôi đi trước nhé.""Vậy hôm nào lại cùng ăn tối nhé! Tôi sẽ đợi!"Kimiko vẫy tay tạm biệt Takemichi, còn em thì quay người đi không muốn đáp lại lời mời gọi kia của cô nàng. Cái cảm giác này khiến Takemichi có hơi nhớ đến một người mà rất lâu rồi không hề gặp lại.Khi đã đi xa khỏi cô gái kia thì Inui mới bắt đầu hỏi em về thông tin của cô gái đó."Mày sao lại quen được cô ta thế?""Phụ huynh của bạn Mochi mà thôi, tao không nghĩ cô ấy lại hòa đồng quá mức như vậy." Takemichi chỉnh lại cổ tay áo đã bị nhăn nhúm vì Kimiko nắm lấy khi nãy rồi thở dài ngao ngán. "Thật ra cô ấy có nói dối tao vài điều, nhờ Mochi bảo cô ấy không phải mẹ ruột của bạn nó nên tao mới đề phòng một chút.""Vậy tốt nhất mày đừng nên gặp cô ta nữa, nhìn cảnh vừa nãy thôi cũng đã thấy không thích rồi."Kokonoi nghiêng đầu khó chịu, khi đến căn phòng đã đặt rồi thì một nhân viên nhận lấy tấm thẻ của hắn, xem sơ qua rồi mở cửa mời ba người vào.Trong bữa ăn ba người không nói với nhau quá nhiều, hai người đều chỉ chuyên tâm nhìn em ăn. Đôi khi được em gắp đồ ăn cho thì sẽ mỉm cười vui vẻ, còn mấy lời trong bụng thì cứ giữ mãi không dám nói.Cho đến tận cuối buổi, khi mà Takemichi đã no và không thể ăn thêm gì nữa. Em cầm hộp sữa chua trong tay rồi nhìn hai người đối diện mình. Dù có giấu thì em vẫn nhận ra họ có lời gì đó muốn nói với mình, vậy mà cả buổi trời lại chẳng nói gì khiến Takemichi em cũng chẳng dám mở lời trước.Nếu cứ giữ cái bầu không khí này mãi thì thật sự sẽ chẳng ra trò trống gì. Có lẽ bản thân em phải tự bắt đầu thôi."Nè, bọn mày không nhớ tao hả?""Nhớ chứ!"Cả hai đều đồng thanh đáp. Sau đó lại cùng đỏ mặt khi thấy em mỉm cười đáp "Tao cũng vậy.""Thời gian qua tao đã suy nghĩ rất nhiều về tình cảm của tao đối với bọn mày. Và rồi tao nhận ra đó không phải là bạn, mà là..." "Là?..."Cả hai đều hồi hộp nhìn em, rất trông chờ vào câu nói phía sau."Mà là tri kỉ! Bọn mày tốt với tao quá trời."Nhìn thấy vẻ thất vọng trên mặt hai người, Takemichi thế mà bật cười thành tiếng khiến cho bọn họ phải tròn mắt nhìn vào. Đưa tay lau đi giọt nước mắt vì cười nhiều quá mà vươn trên mi, Takemichi lúc này mới nghiêm túc đưa ánh mắt dịu dàng mà nhìn hai người."Đùa thôi. Hai người thích tao đúng không?""Là yêu rồi.""Ừ, là yêu..."Nhìn Takemichi cúi đầu, bọn họ còn cho rằng em sẽ bảo họ đừng yêu mình nữa. Nào ngờ bọn họ lại nở nụ cười hào hứng khi nhìn thấy vết ửng đỏ ở vành tai đang ẩn hiện qua từng lọn tóc đen ngắn."Tao nghĩ, tao cũng yêu bọn mày. Cảm giác muốn ở bên cạnh, muốn cùng hạnh phúc cùng cười đùa. Cảm giác sẽ thấy đau lòng khi thấy bọn mày buồn, thấy ghen tị khi bọn mày đi bên cạnh người khác... Là yêu đúng không?""Đúng vậy Takemichi, là yêu đó."Cả hai đều đứng dậy, chen nhau để ôm lấy Takemichi vào lòng. Buồn cười với kiểu chen của họ, Takemichi dang hai cánh tay rộng lớn rồi cùng ôm cổ hai người xuống ngang với vai mình."May quá, chúng ta vẫn có thể bên nhau nhỉ. Cảm ơn vì luôn chờ tao.""Phải là bọn tao cảm ơn mày mới đúng chứ, cảm ơn vì đã chấp nhận tình cảm của bọn tao."Hai người đều quay đầu hôn lên má của Takemichi khiến em phút chốc ngại đến đỏ cả mặt. Một người hôn thì còn ổn, bị hai người đẹp trai tấn công hôn cùng lúc khiến em không tài nào đỡ được.Ba người cùng nắm tay đi ra ngoài, Kokonoi bỗng nhớ đến vị sếp cũ kia cùng với South ở nhà em. Rất thắc mắc mà hỏi."Mà Takemichi này, hai người kia thế mà chịu cho mày yêu bọn tao sao?""Họ luôn tôn trọng quyết định của tao, hôm sáng South cũng biết hôm nay tao định làm gì rồi. Chỉ có Taiju chưa về nhà từ hôm qua nên tao chưa nói thôi."Nghe vậy hai tên nào đó thấy hơi rùng mình, liệu khi gặp lại họ có bị Taiju tẩn cho một cái rồi mới cho vào nhà không?"Mà, chắc khi nào làm xong vài thứ tao sẽ đi gặp và nói chuyện với Izana và người trong Thiên Trúc nữa.""... Họ chắc sẽ vui lắm."Dù sao hai vị kia của em còn tôn trọng quyết định của em, bọn họ chẳng lẽ lại không thể? Miễn là Takemichi thấy vui và hạnh phúc là đủ rồi. Em yêu nhiều người hay không cũng chẳng quan trọng, đối với ai em cũng đều bình đẳng cả mà.Ngồi trên xe để Kokonoi chở về nhà, Takemichi vừa hay nhận được tin nhắn thông báo của Taiju rằng gã đã về đến nhà. Kèm theo đó là một thông tin khác, Hakkai đang đứng dưới chung cư đợi em về để xin lỗi.Taiju bảo nếu có tức quá em có thể đấm hắn thêm vài cái hoặc là làm lơ cũng được. Đọc tin nhắn xong Takemichi liền thấy buồn cười, nếu không vui như vậy thì sao lại cho phép hắn đến làm gì?Mà Inui ngồi bên cạnh thấy em vừa nhắn tin vừa cười liền dựa đầu vào vai em mà hỏi."Có chuyện gì vui thế?""Vài chuyện nhỏ thôi. Lát nữa có thấy ai quen cũng đừng xuống xe nhé.""... Được."Hai người ở trên xe đang rất thắc mắc không biết là sẽ gặp ai mà em lại bảo vậy. Cho đến khi xe họ dừng lại trước chung cư thì họ mới biết người quen mà em nói đến thì ra là Hakkai. Tên người mẫu nổi tiếng không kém gì Inui."Vậy tạm biệt nhé.""Hẹn gặp lại Takemichi!""Ừm."Em xuống xe, vẫy tay với họ rồi nhìn chiếc xe chậm rãi rời đi. Hình như bọn họ còn muốn ở lại hóng chuyện, dễ thương thật đấy.Nghĩ vậy rồi Takemichi lại đưa mắt nhìn chàng trai đang đứng nhìn mình ở cổng chung cư, trong mắt có vài phần bối rối nhưng cũng không hề tránh đi em. Xem như cũng đã dám đối diện với vài chuyện rồi.Takemichi im lặng không nói gì, chờ đợi người đối diện tự động nói trước. Có lẽ Hakkai cũng nhận ra em sẽ không nói gì trước với mình nên đã mở miệng nói luôn."Về chuyện trước kia, tao thành thật xin lỗi mày Takemichi." Nói rồi hắn cúi gập người, tựa như khi trước mỗi lần cúi đầu chào tổng trưởng Mikey, càng thấp càng kính trọng. "Tao đã ngu ngốc không tin tưởng mày, rồi còn đấm mày một cái. Tao rất xin lỗi.""Ừ, mày về đi.""..." Vốn đã biết em sẽ đối xử lạnh lùng với mình, nhưng khi đối diện với hiện thực rồi hắn thật sự thấy rất buồn, rất khó chịu trong lòng. Tựa như trái tim bị người lạnh lùng dùng dao cắt vào vậy..."Lời xin lỗi thì tao nhận, nhưng tao sẽ không bao giờ tha thứ cho mày và cả Touman." Takemichi nhìn người đối diện vẫn cúi người, không để ý mấy mà tiếp tục nói. "Trừ Kazutora, bọn mày tốt nhất đừng đến gặp tao nữa. Tao và bọn mày không còn gì để nói nữa.""Được... cảm ơn vì đã nhận lời xin lỗi."Hakkai không có ý định đứng thẳng lưng, hắn sợ phải nhìn thấy khuôn mặt lúc này của Takemichi có bao nhiêu là lạnh lẽo. Hắn cố giữ cho giọng nói của mình bình tĩnh để nói hết câu với em, nhưng sau đó lại chẳng nghe được tiếng đáp lời nào cả. Chỉ cảm giác được em đi ngang qua mình vô cùng dứt khoát.Lúc này Hakkai mới thẳng lưng dậy, bản thân đã không còn kìm được nữa mà khóc. Hắn biết mình yếu đuối khi lại rơi nước mắt như thế này, nhưng nghĩ lại những hành động đã làm đối với Takemichi hắn lại không khỏi cảm thấy mình ngu ngốc. Lẽ ra hắn nên tin em, một người đã giúp mình mới phải. Vậy mà hắn lại đi tin một cô gái mới quen vài tháng, đã thế còn tổn thương em...Hắn cầm điện thoại lên gọi đến cho chị mình, người kia rất nhanh đã bắt máy. Có lẽ đã chờ điện thoại của cậu em từ chiều giờ."Chị ơi, cậu ấy chấp nhận lời xin lỗi của em rồi... Nhưng sau này sẽ không gặp lại nữa, sẽ không còn gì để nói nữa..." Nói rồi hắn không kìm được mà khóc thêm, Yuzuha ở bên kia đầu dây chẳng biết an ủi hắn thế nào nên đành nói: "Được rồi, đứng đó đợi chị đến rước.""Vâng..."Còn Takemichi sau khi đi ngang qua hắn thì đi luôn chứ không hề nán lại nữa. Em không còn là chàng thiếu niên sẽ sẵn lòng tha thứ cho mọi lỗi lầm của bọn họ vào năm đó nữa. Em bây giờ có quyền kiêu ngạo, có quyền lạnh lùng với những người đã tổn thương mình. Dù sao cuộc đời họ đã được em cứu giúp, đến đây kết thúc là được rồi. Không nên liên lạc, gặp mặt để xin lỗi hay nói gì nữa, cứ dứt khoát chấm dứt tất cả đi, đừng để em phải tức giận mệt thân nữa. Hãy để em yên ổn bên người yêu đi.
________________
Ủa mọi người, tôi nói lí do mà ba mẹ Takemichi cãi nhau rồi giận hờn này kia chưa??
Không biết viết chương nào mà cũng lười đọc quá, ai nhớ thì nói tôi biết với ಠ_ಠ
________________
Ủa mọi người, tôi nói lí do mà ba mẹ Takemichi cãi nhau rồi giận hờn này kia chưa??
Không biết viết chương nào mà cũng lười đọc quá, ai nhớ thì nói tôi biết với ಠ_ಠ
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store