ZingTruyen.Store

Alltake Huong Duong

Nói rồi em tụt khỏi vòng ôm của Mikey, chạy lại chỗ của Ran, lo lắng ngó nghiêng.

"Anh, anh không sao chứ? Anh Mikey đá anh có đau lắm không ạ?"

Em vừa lo vừa hướng ánh mắt như cún con về phía Mikey, làm anh không thể nào bực tức nổi. Còn Ran đằng kia thì mắt lấp lánh nhìn em, đôi mắt phượng quyến rũ lúc này như càng thêm phần thu hút, ôm lấy em thỏa mãn.

"Anh không có đau, bé cưng lo lắng cho anh như vậy làm sao anh còn đau nữa. Bé cưng đừng trách boss nha, bé thật là đáng yêu quá đi. Yêu em chết mất."

Rindou đằng kia ngán ngẩm với ông anh của mình, thật là không có miếng liêm sỉ nào cả. Trong lòng ai đó trách mắng anh trai mình cũng không thèm nhìn lại hành động hôn hít Takemichi loạn xạ vừa rồi. Quả nhiên là anh nào em nấy, rõ ràng là hai con sói như nhau.

Hai anh em náo loạn đủ thì đám người tối qua ngủ không ngon cũng lần lượt xuống lầu. Ai thấy Takemichi cũng như hổ đói nhìn thấy mĩ vị, hai mắt sáng quắc nhìn em làm Takemichi có chút ngượng ngùng.

Takemichi hiện giờ rất bối rối, bao quanh em là mấy anh chàng rất đẹp trai, nhưng họ nhìn em cứ có cái gì lạ lạ làm em không được tự nhiên. Mistuya vất vả kiềm chế một tối, hôm nay thấy lại em liền bật khóc. Anh ôm lấy em òa khóc như lần đó khi em tỉnh lại. Chỉ khác lần này là những giọt nước mắt hạnh phúc vì cuối cùng em cũng trở lại với bọn hắn.

Takemichi hốt hoảng.

Sao anh tóc tím ôn nhu lại khóc rồi? Vừa nãy anh kia bị đánh nhưng cũng không khóc mà. Em nhớ anh này không có bị anh Mikey đánh, trên người anh ấy cũng không có mùi máu a. Cái đầu nhỏ của em giờ đã đầy dấu hỏi, nhưng vẫn nhỏ giọng dỗ dành Mistuya. Em không biết sao nhưng em không muốn thấy người đang ôm em khóc, vì nhìn thấy anh ấy khóc thì tim Takemichi cứ như bị khoét một lỗ vậy. Người cứ bồn chồn không yên, lại đau lòng.

Nhìn thấy Takemichi nhỏ lại dỗ dành Mistuya, cả bọn giờ đây cũng không kìm được nước mắt. Khung cảnh giống như mười năm trước diễn ra, một đám con trai cao lớn ngồi xung quanh một cậu trai nhỏ, cứ thế mà khóc. Khóc như giải tỏa uất ức họ đã nhịn lấy bao năm qua, khóc vì em đã trở lại với họ, khóc vì hạnh phúc và cuối cùng thì ông trời cũng không bỏ mặc những linh hồn lưu lạc nữa.

.

Thế nên khi Sanzu về đến nhà, chào đón gã là khung cảnh mà bất kì ai thấy cũng phải thót tim - cốt cán của Phạm Thiên đang khóc, boss thì không khóc nhưng khóe mắt cũng đỏ hoe. Khung cảnh này đáng sợ đến nỗi cả một thằng nghiện đang say như gã cũng phải tỉnh táo lại.

Nhưng rồi gã thấy được một hình bóng nhỏ bé trong đám người cao lớn kia, mắt gã sáng rỡ, nhưng cũng là không dám tin.

Kia là Takecchi của gã. Ngần ấy năm gã tìm kiếm em nhưng lại chẳng có tin tức gì. Nhưng không phải đã hai mấy năm rồi à? Sao em lại bé như thế, bộ không già đi chắc.? Gã tò mò tiến lại gần Mikey, dò hỏi.

"Boss, đứa bé này là...?"

"Takemichi. Em ấy quay về."

Đùng.

Ngắn gọn, súc tích, nhưng đủ gây sốc cho Sanzu.

Thằng nhóc đó là Takemichi.

Takemichi = Takemichi Hanakagi = Tên nhóc yếu đuối lì lợm không biết trời cao đất dày và kiêm chức người yêu tổng trường và đám cốt cán.

Tên nhóc xấu xí đó lại là Takecchi của gã?

Sanzu cảm thấy điên rồi, nhưng quả thật là như thế. Đôi mắt to tròn xanh dương lấp lánh, mái tóc màu đen có chút bông xù, vẻ mặt ngốc manh, cái má phúng phính. Còn ai ngoài Takecchi cơ chứ. Gã tìm kiếm em từ nhỏ đến lớn, lại không ngờ em đã xuất hiện ngay bên cạnh. Thảo nào em lại luôn nhìn gã, thảo nào em lại không màng nguy hiểm cho gã một cơ hội sống.

Thì ra, từ trước tới giờ, em luôn bảo vệ gã. Em nhận ra gã, vậy mà gã lại không nhận ra em. Em bảo vệ gã, vậy mà gã lại nỡ tổn thương em, buông lời tệ bạc với em. Sanzu Haruchizo, mày là thằng ngu.

Nhìn biểu cảm trên mặt Sanzu, Mikey biết tỏng gã đang nghĩ gì. Chuyện xưa của em và Sanzu, anh đã biết từ lâu, nhưng anh cố tình giấu diếm. Sao anh phải kể cho Sanzu chứ, ai lại điên đến nỗi tự cho mình thêm một tình địch bao giờ. Mikey là boy tâm cơ, vốn không thể nghi ngờ. Nhưng giờ phút này, Mikey lại nói với Sanzu.

"Mày không cần tự trách. Em ấy trở lại rồi, lần này liệu mà thể hiện cho tốt. Micchi không trách mày, em ấy nói với tao như vậy."

Mặc dù cho Sanzu lời khuyên là tự dâng em cho một thằng khác, nhưng Mikey không bận tâm. Không phải anh không ghen tị, nhưng mà anh muốn thấy em đau khổ vì Sanzu nữa. Lần này, Takemichi phải được làm bảo bối để nâng niu.

Mikey thấy đã đủ liền đá đít cả lũ đến phòng họp, khóc gì mà khóc hoài. Cấp dưới vào mà thấy cốt cán như thế thì còn ra thế thống gì. Một lũ mít ướt. 

Takemichi đang chết lặng vì dỗ mãi mấy anh lớn không hết khóc, em quyết định im luôn để mặc cho ai muốn làm gì thì làm. Mitsuya bị đá đít đầu tiên cuối cùng đã ổn định lại cảm xúc, lau nước mắt đi rồi dùng má cọ cọ hai bánh bao trên mặt em, nụ cười ôn nhu một lần nữa trở về trên khuôn mặt điển trai.

"Anh xin lỗi đã làm Micchi sợ nhé. Hôm qua anh có làm chút bánh bao ngọt, Micchi có muốn ăn thử không?" 

Takemichi vốn đang hết sức sống, giờ nghe có đồ ăn thì mắt lại lấp lánh như có ngàn vì sao vậy. Em liên tục gật đầu, tỏ vẻ hết sức mong muốn ăn. Mitsuya chú ý nãy em chỉ ăn được chút cháo, có lẽ sẽ không no nên mới đề nghị như vậy. Anh bế Takemichi đến nhà bếp, lấy ra một chiếc bánh bao nhỏ nhìn gấu trúc đưa cho em rồi tiến về phòng họp. 

Takemichi nãy giờ đã ăn hết bánh bao nhỏ, mắt híp lại biểu lộ tâm trạng vui sướng, hai bên má nhét thức ăn nên nhìn em không khác gì một chút hamster mềm mềm bông bông cả. Phạm Thiên lại một phen đứng tim vì hình ảnh quá mức đáng yêu này. 

Nhân vật chính lại chẳng hề biết gì, chân đong đưa theo nhịp điệu nào đó em tự nghĩ ra, thầm nghĩ sau này phải đi theo anh trai này nhiều hơn mới được. Đồ của ảnh nấu siêu ngon luôn. 

Giao Takemichi lại cho Mikey, Mitsuya trở lại chỗ ngồi. Mikey thỏa mãn xoa đầu nhỏ của em, cất giọng. 

"Buổi họp hôm nay là để thông báo đến toàn thành viên cốt cán. Đây sẽ là người thừa kế của chúng ta, Takemichi Ryou. Em ấy sẽ sinh sống và học tập ở đây về sau. Tất cả thành viên cốt cán bao gồm cả tao sẽ trực tiếp dạy cho em ấy. Thứ tự và nội dung sẽ được Kisaki điều chỉnh và biên soạn. Có ai có ý kiến gì không?" 

Cả bọn đều hơi giật mình vì Mikey lại quyết định để em làm người thừa kế. Nhưng vốn dĩ nên là vậy, Phạm Thiên là tổ chức tội phạm, nếu họ bảo bọc em quá mức thì em sẽ không tồn tại được. Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn. Kẻ thù của họ quá nhiều, nếu em không biết cái gì thì cuối cùng họ sẽ mất em vào phút giây bất cẩn nào đó mất. Điều đó là điều không thể chấp nhận, nên họ thà để em cực khổ còn hơn bọc em trong đường. 

Tất cả thành viên đều lắc đầu, họ tán thành Mikey. Nhận được câu trả lời, anh gật đầu, sau đó cúi xuống vỗ vỗ lưng Takemichi. 

"Vậy tao tuyên bố, từ giờ Takemichi chính thức trở thành người thừa kế Phạm Thiên - tương đương tiểu thiếu gia, địa vị chỉ đứng sau tổng trưởng là tao - Sano Manjirou. Nếu có ai thực hiện không tốt việc bảo vệ tiểu thiếu gia, vậy có thể trực tiếp cút." 

----

11:20 

Thật đau lưng, nhưng viết dài quá. 

Chào các tình yêu, cuối tuần vui vẻ. 

---- Tiểu kịch trường: 

Sanzu: Mình lại có thể quên bồ mình, không nhận ra em ấy lại còn nhục mạ em. [hốt hoảng.jpg] 

Mikey: Ngu thì chịu, cảnh báo mày đừng làm vậy với Micchi nếu không sẽ hối hận còn không nghe. [cười khẩy.jpg] 

Draken: Ngu thì chết +1 

Haitani Brothers: Ngu thì chết +2

Kokonoi: Ngu thì chết +3

Mitsuya: Ngu thì chết +4

Kisaki: Ngu thì chết +5

Hanma: Ngu thì chết +6

Kakuchou: Ngu thì chết +7 

Sanzu: . . . [tự đào hố chôn mình. jpg] 



















Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store