Allst Xa Moi Dot Dua Di Vuot Chong Gai
Cậu vẫn còn chưa định thần được mình đang ở đâu. Suy nghĩ, cảm xúc cũng đều đang mắc kẹt ở đâu đó, ở nơi cậu đã giam chúng lại để bước lên sân khấu bắt đầu take quay.
Và giờ đây, khi màn biểu diễn kết thúc, bước đôi chân nặng như chì trong vô thức trở lại hậu trường, đầu óc cậu trắng xóa. Cậu cúi xuống nhìn đôi tay mình. Những ngón tay thon dài còn dính bột chống trơn đỏ ửng lên, đang run nhè nhẹ. Nắm thật chặt tay lại như thể làm thế sẽ giúp cậu kiểm soát được cơn run rẩy đang lan truyền đến từng dây thần kinh trong đầu, cậu thấy chân mình cũng đang run lên."Thạch!"
Thân hình thon dài trong bộ đồ màu trắng mới nãy còn đứng trên sân khấu như một cây trúc hiên ngang hơi chao đảo trong vòng tay anh.
"Jun..." Giọng nói khàn khàn nức lên một tiếng nghẹn ngào."Thở đi, Thạch! Thở đi!"Nút chặn trong người cậu như được nhấc lên. Bao nhiêu lo lắng, phấn khích, sợ hãi, mệt mỏi dồn nén bấy lâu trong cơ thể dường như theo từng hơi thở thoát ra. Mắt Thạch nhòe đi, cậu gục vào vai anh thở dốc. Những ngón tay ấm nóng vững vàng tìm đến cậy mở bàn tay cậu đang siết chặt, đan cài vào nhau."Em làm được rồi!""Thạch giỏi lắm, làm tốt lắm Thạch ơi!"
"Xong rồi, đừng sợ!"Màn biểu diễn của cậu rất tuyệt vời, nhưng anh đã chẳng có tâm trạng thưởng thức nó trọn vẹn. Chứng kiến hơi thở của cậu dần bất ổn, đôi tay gồng lên vì gắng sức, và những bước chân không còn nhanh nhạy. Mỗi một take quay dài thêm là lo lắng trong anh lại tăng thêm một phần. Đạo diễn kêu cắt là anh không chờ được rời khỏi phòng chờ và lao về phía cậu."Nhóc con liều lĩnh, ....cứng đầu, ....điên rồ!!!"Cái miệng xéo xắt lầm bầm chửi không ngớt, trong khi đôi tay anh ôm siết lấy cậu, dùng mọi giác quan và cảm xúc có thể sử dụng được nhằm xoa dịu thân hình cứng đờ vì căng thẳng và kiệt sức trong lòng.
Đã sợ độ cao còn muốn leo cây, đã ốm ho không ra hơi còn dựng bài khó như vậy, đã mệt đến mức tưởng như sắp ngã nhưng vẫn vắt kiệt chút sức lực mỏng manh cho những take quay thật ưng ý."Để anh phải lo lắng rồi!"Cậu dần bình ổn lại tâm trạng, ngược lại xoa xoa lưng anh an ủi. Jun thở hắt ra, nghiến răng siết cậu đến nghẹt thở rồi lập tức buông ra.
Thằng nhóc lắp ngay cái mặt nạ tí tớn lên sà vào vòng tay những đồng đội quen thuộc đang lo lắng không kém gì anh, miệng tía lia "không sao", "vẫn ổn", "vẫn tốt", "anh đỉnh không các bé ơi"Anh xoa mái đầu chôm chôm lởm chởm thở dài. Ranh con đáng ghét!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store