Phong Sa Luân Vũ
ChangMin ngồi lẩn thẩn trên một cành cây ở một bìa rừng mà cậu tìm thấy khá xa cung điện . Ngã người dựa vào thân cây rồi đưa mắt lên cái đám mây bao la . Chả biết tâm can bản thân vì sao lại bị giằng xé sau cái ánh mắt ấy . Tự giày vò bản thân mình bằng những điều thứ mà cậu nghĩ trong đầu . Quả thực dường như những suy nghĩ ấy cũng làm tâm trạng cậu như trôi theo áng mây ấy, dù cậu thừa hiểu, có lẽ nó còn chả thật chút nào . " Xem ra hôm nay tôi không đến chốn này một mình rồi " - Giữa chốn yên tĩnh thì trong gió phát ra một giọng lạnh lẽo" Chết tiệt..." Cậu chưa kịp bất ngờ thì đã trượt chân ngã khỏi cái cành cây kia . Vài giây sau, ChangMin cảm nhận cái trọng lượng của bản thân giảm đi trông thấy, cả người cậu nhẹ bẫng đi . Gượng người nhìn lên thì thấy một đôi cánh trắng, cậu nhìn nó không chớp mắt . Nhìn chăm chú đến nỗi cậu không nhận ra bản thân đang bị treo lơ lửng . Còn con người kia thì soi xét cái gương mặt như mất hồn của cậu rồi xách cái thân đang bị treo ngược của cậu lên rồi nhìn thẳng mặt nói ." Nhìn cái gì mà mất tập trung vậy hả? "
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store