ZingTruyen.Store

Allkun Allwin Alljun Vo Gian Duc Vong

Truyện: 无间欲望

Tác giả: 璇兒的異瞳貓

Nguồn: vante737.lofter.com

Edit: Ayujun

———

NCT

ABO

OOC nghiêm trọng

Không được áp lên idol

Không được mắng mấy đứa nhỏ

Không được mắng tác giả

Không được mắng tôi

NP, không tiếp thu được làm ơn không cần xem.

allkun allwin alljun

———

[BẢN DỊCH ĐÃ CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ]
[KHÔNG ĐƯỢC CHUYỂN VER, KHÔNG ĐƯỢC MANG RA KHỎI WATTPAD]

32.

Lý Hải Xán có đôi khi cảm thấy trong các anh em, chỉ có Lý Đế Nỗ là càng trực tiếp, càng dễ nhìn thấu. Lý Thái Dung đa trải qua thế sự, tính tình âm tình bất định, nhưng toàn bộ gánh nặng của gia tộc đều ở trên người anh ấy. Lý Vĩnh Khâm ngoài việc phong lưu, thì đầu óc chính là lợi hại. Còn Lý Mẫn Hưởng, đứa con trai duy nhất của cô cô cậu, người Canada, hơn Hải Xán một tuổi, cùng nhau sinh sống mười mấy năm. Từ nhỏ cùng Lý Hải Xán so sánh, thì Lý Mẫn Hưởng an tĩnh hơn nhiều, ai cũng khen ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng sau khi từ Canada trở về, Lý Hải Xán cảm thấy mình không thể nhìn thấu Lý Mẫn Hưởng. Còn Lý Đế Nỗ sao, hai người họ chính là tuổi gần nhất, so với các anh, thì cậu và Lý Đế Nỗ mới là chân chính lớn lên cùng nhau. Tuy rằng hiện tại cái gì Lý Đế Nỗ cũng bày ra một khuôn mặt lạnh, hành sự phong lưu, nhưng so với Lý Vĩnh Khâm thì vẫn còn tốt chán. Ông anh họ này của cậu, lạnh băng băng, lại rất thẳng thắn, mà theo tuổi tăng dần, Lý Hải Xán lại càng ít khi thấy Lý Đế Nỗ cười.

"Cậu ấy không giống những người đã lên giường với cậu."

Lý Hải Xán đem tay chậm rãi đút vào túi tiền, nghiêng đầu nhìn Lý Đế Nỗ, ngữ khí có chút bất đắc dĩ.

Lý Đế Nỗ ngước mắt nhìn thoáng qua Lý Hải Xán, không nói chuyện. Cậu yên lặng cầm lấy ly nước bên cạnh rồi uống một hơi, sau đó mới bất động thanh sắc thả ra tin tức tố áp bách Lý Hải Xán. Đây là đấu tranh, là hai Alpha có thể tuỳ thời tùy chỗ đấu đá. Linh sam cùng bạc hà đều lạnh tới cực điểm, không khí thẳng tắp giảm xuống.

"Hai người quen biết nhau khi nào?"

"Rất sớm liền nhận thức. So với cậu sớm hơn nhiều. Trước khi mẹ Nhân Tuấn mất thì tôi đã biết cậu ấy rồi."

Lý Hải Xán nhẹ giọng nói, khóe miệng có một tia ngả ngớn, ánh mắt đều là nghiền ngẫm.

Nghe vậy, Lý Đế Nỗ tựa hồ càng khinh thường, cũng không thèm nhìn dáng vẻ đắc ý của Lý Hải Xán.

"Vậy Nhân Tuấn nhất định đã biết rõ về cậu phải không?"

"Về sinh hoạt, gia đình, còn có tình yêu của cậu. Đúng không, Đông Hách?"

Lý Hải Xán sửng sốt, ánh mắt ám ám. Cậu hít sâu một hơi, ngực phập phồng đến lợi hại, có chút lửa giận. Bộ dạng luôn tươi cười hằng ngày hiện tại không còn sót lại chút gì. Lý Hải Xán bước nhanh về phía trước rồi vỗ một cái ròn vang trên bàn gỗ. Lý Đế Nỗ nghe tiếng liền chậm rãi chuyển qua, vẻ mặt đạm nhiên nhìn em họ.

"Không cần gọi tôi là Lý Đông Hách."

"Vì cái gì? Đổi thành Lý Hải Xán là có thể bỏ xuống mọi thứ sao?"

Nói đến tận đây, Lý Đế Nỗ đã dùng đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn, tùy ý liếc Lý Hải Xán một chút rồi sâu kín mở miệng.

"Dù có gọi là gì thì cậu vẫn chính là cậu. Trước kia, hiện tại và cả tương lai."

"Có một số việc, khi đã khắc sâu vào trong xương cốt, thì sẽ không quên được."

"Làm người vẫn là không nên có tâm."

Vẻ cao lãnh của Lý Đế Nỗ khiến Lý Hải Xán tức giận, hai tay cậu nắm chặt, nổi lên gân xanh, trong không tràn ngập thuốc súng, chính là tin tức tố của Alpha.

Một lúc sau, hai tay nắm chặt của Lý Hải Xán đột nhiên buông ra. Cậu xoa xoa đôi mắt, lại trở về bộ dáng cười hì hì trước kia.

"Vậy cậu tốt nhất nên nắm chặt, nếu không sẽ lại bị hủy diệt. Anh họ."

"Ha. Vậy cũng là bị tôi hủy diệt."

"Nhưng cũng phải cẩn thận. Đừng để bị người đoạt đi. Miếng thịt mỡ, không phải chỉ có cậu muốn ăn."

Hai người họ giống như bình thường, một cái đầy mặt ý cười, một cái cao lãnh đạm nhiên. Chỉ là không khí có chút quái dị. Mà khi Lý Mẫn Hưởng đẩy cửa đi vào, liền rõ ràng cảm nhận được.

"Hai đứa đang gây gổ đấy à."

"Không có gây gổ mà, ca."

Trả lời nhất định là Lý Hải Xán.

Lý Mẫn Hưởng đánh giá hai đứa em họ, không nói chuyện nữa.

Lý Hải Xán cười ha ha ngồi ở bên cạnh Lý Mẫn Hưởng, dò hỏi.

"Đại giá quang lâm nha, anh họ."

"Đi ngang qua nên vào đây tránh mưa."

Nghe vậy, Lý Hải Xán liền cười, đôi mắt cong cong, lại không có ý cười.

"Đùa cái gì vậy. Anh có xe còn cần tránh mưa?"

"Vậy thì đón người?"

Nụ cười trên môi Hải Xán cứng đờ, cậu theo bản năng nhìn về phía cũng đồng dạng sửng sốt Lý Đế Nỗ.

"Hai đứa em đều có xe, không cần đón. Hơn nữa chỉ có anh cùng đại ca ở nhà chính."

"Anh đến đón học sinh."

Lý Mẫn Hưởng cười cười, mở miệng giải thích, nói xong liền không nhìn hai đứa em họ mà cúi đầu nghịch di động. Lý Đế Nỗ cùng Lý Hải Xán liếc mắt nhìn nhau.

———

"Đế... Nỗ... thầy Lý, sao thầy lại tới đây?"

Nhìn ba Alpha trước mặt, Hoàng Nhân Tuấn liền xoa xoa huyệt thái dương, cái loại cảm giác đau đớn vừa rồi hình như lại ngóc đầu dậy. Hoàng Nhân Tuấn nghĩ thầm, cậu không bị cảm mà, thật là không thể hiểu được.

"Ba người nhận thức?"

Vẫn là câu nói quen thuộc, Hoàng Nhân Tuấn nuốt nuốt nước miếng, bầu không khí này quá xấu hổ rồi. Trong không khí dày đặc hương bạc hà cùng linh sam, nồng đến muốn say, nhưng cũng may là cậu không phải một Omega bình thường.

Được đến đáp án phủ định, Nhân Tuấn liền tạm thời buông xuống nghi ngờ. Cậu yên lặng thu thập đồ vật, nhưng vẫn là bị Lý Đế Nỗ phát hiện tay run, khẩn trương đổ ra một tầng mồ hôi mỏng. Đây là chính là bị Alpha áp chế.

Lý Đế Nỗ đi đến bên Hoàng Nhân Tuấn, túm chặt tay cậu rồi kéo về phía mình.

"Không có việc gì chứ?"

Cậu có thể nhận ra hôm nay Nhân Tuấn có gì đó không đúng.

"Không có việc gì."

"Tôi đưa cậu về nhà."

Dứt lời liền ôm chầm lấy bả vai Nhân Tuấn rồi thuận tay lấy chìa khoá trên bàn, chuẩn bị ra cửa. Lý Hải Xán đứng ở một bên có chút không tình nguyện. Nhưng không ngờ Lý Mẫn Hưởng lại chặn đường Lý Đế Nỗ.

"Em ấy là học sinh của anh. Để anh tiễn cho."

Lý Đế Nỗ đương nhiên không muốn, cặp mày nhăn lại. Ấn tượng của cậu về người anh họ này rất nhất, không thân cũng chẳng xa lạ.

Hoàng Nhân Tuấn kỳ thật cũng thực xấu hổ, cậu nuốt nuốt nước miếng.

"Cái kia... vậy để thầy Lý đưa tôi về đi. Dù sao tôi cũng có lời muốn nói với thầy ấy."

Nói xong liền tránh khỏi vòng tay của Lý Đế Nỗ mà đi về phía trước. Nhưng xúc cảm từ ngón tay truyền đến khiến cậu phải quay đầu lại nhìn Lý Đế Nỗ, nhìn ngón út của họ móc vào nhau. Tức khắc, Nhân Tuấn liền đỏ mặt, sau đó vội vã đi về phía trước. Lý Mẫn Hưởng nhìn thoáng qua, không nói chuyện, cũng ra cửa.

———

"Em ăn kẹo không?"

"A?"

Hoàng Nhân Tuấn mới vừa thắt dây an toàn. Cậu có chút kinh ngạc nhìn viên kẹo trước mặt, nhưng vẫn là tùy tay nhận lấy, xé mở giấy gói, bỏ vào trong miệng, vị dưa hấu khiến cậu nhíu nhíu mày.

"Không thích sao?"

Lý Mẫn Hưởng sâu kín hỏi.

Hoàng Nhân Tuấn quay đầu, lại nhìn đến vẻ ưu thương trong mắt người nọ. Cậu ngẩn người, sau đó mới chậm rãi mở miệng.

"A... Không quá thích. Trước kia anh trai em luôn ăn cái này, giống như nghiện vậy."

"Vậy ư?"

"Ừm."

Xe chậm rãi khởi động.

"Người nọ thích nhất."

.

.

.

"Thật là phiền cậu quá. Mưa lớn như vậy."

Tiền Côn cười cười nhìn người đối diện thu thập tài liệu. Kim Đình Hữu ngẩn người, không nói chuyện, cũng đáp lại bằng một nụ cười ôn nhu.

"Không có việc gì, công tác mà."

"Đại khái chính là như vậy. Đối phương phải chịu trách nhiệm hoàn toàn. Tôi sẽ giúp anh được đến kết quả tốt."

"Ừm."

Kim Đình Hữu nhìn Tiền Côn chậm rãi gật đầu, sau đó xem bốn phía, có chút chần chờ, lại cũng chậm rãi hỏi ra.

"Anh thật sự không cần đền bù lớn sao? Tôi có thể giúp anh."

Nghe vậy, Tiền Côn cười cười, có vẻ bất đắc dĩ.

"Đáng bao nhiêu liền lấy bấy nhiêu. Không phải của chính mình, cầm luôn là bất an."

"Vậy ư."

Kim Đình Hữu ngẩn người, ngũ quan tinh xảo có chút ngốc lăng. Tiền Côn nhìn nhìn, không quá tìm tòi nghiên cứu. Đầu óc choáng váng khiến anh cảm thấy đặc biệt khó chịu. Anh nhắm mắt một lúc, rồi yên lặng đứng dậy đến phòng bếp lấy ly nước.

Tiền Côn nhìn ly nước trước mặt xuất hiện bóng chồng, nhưng vẫn là gắng gượng cầm lấy, chậm rãi hướng về phía Kim Đình Hữu. Hình ảnh trước mắt ngày càng hỗn độn, bên tai lại là từng trận ù ù.

"Cậu uống nước..."

"A!?"

Có đôi khi thời cơ tới thật sự trùng hợp. Khi Tiền Côn vừa định đặt ly nước xuống, thì cơn choáng váng lại thình lình ập đến, ly nước cầm không xong, cả người cũng không đứng nổi. Nhưng cơn đau trong dự kiến lại không xuất hiện, bên tai cũng không truyền đến tiếng thuỷ tinh vỡ nát, mà là hương brandy, là Alpha đang trấn an Omega. Tiền Côn khó chịu cau mày, nhất thời không khôi phục được, nước trong ly đã sớm không còn, thứ chất lỏng ấm nóng kia trên cơ bản đã  đổ hết trên tay Kim Đình Hữu, làn da bị nóng đến đỏ bừng. Nhưng đối phương lại chỉ đơn giản là ôm eo Tiền Côn, để anh dựa vào ngực cùng cổ mình.

Kim Đình Hữu rũ mắt nhìn đỉnh đầu của Tiền Côn, cả người đối phương đang run bần bật trong lòng ngực cậu. Lông mi rũ xuống, ánh mắt có chút cao thâm, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhạt, mang theo âm hàn. Nhìn qua, cùng Kim Đạo Anh có ba bốn phần tương tự. Bàn tay ôm lấy eo Tiền Côn lặng lẽ buông ra, hướng lên trên, để rồi dừng lại ở sau cổ. Kim Đình Hữu càng ngày càng tới gần miếng dán cách trở, sửng sốt trong chốc lát, lại đem tay thu về.

Đầu cậu chậm rãi nâng lên, nụ cười kia đã biến mất không thấy, chỉ còn lại ảm đạm cùng vẻ mặt vô cảm.

Thú vị, đẹp.

Đều trở thành món đồ chơi của cậu đi.

Cậu phải dùng sự tàn nhẫn ấu trĩ của mình, trả thù hết thảy.

Thất nhạc người, thất nhạc viên. (*)

Không được chết già.

.

.

.

Lý Thái Dung rất rõ ràng, chính mình đang trong tình cảnh gì.

Khó được một ngày thanh nhàn tan tầm, anh liền mở ra bức màn nhìn cửa sổ sát đất, hạt mưa tí tách rơi, hết thảy đều không giống nhau, rồi lại tương đồng.

Chân trần đi trên thảm, có chút lang thang không có mục tiêu, tuy rằng ăn mặc một thân hưu nhàn, nhưng ngạo khí lại không thể bỏ qua.

Đại trạch cách âm không tốt, vẫn có thể nghe thấy giọt mưa va chạm vang lên tạp âm, khiến trái tim có chút ngứa.

Ánh mắt của Thái Dung có chút quyến luyến, trong đầu chỉ có nụ cười điềm mỹ.

Đổng Tư Thành là hồ ly, đây là suy nghĩ từ khi còn nhỏ của Lý Thái Dung.

Khuôn mặt nhỏ tròn tròn, đôi mắt sáng lấp lánh, từ nhỏ đã có mị thái. Đuôi mắt hồng hồng, mũi, miệng, gương mặt, đều là hồng. Khoé mắt ướt át như sắp rơi lệ mà ôm lấy một chú mèo hoang gầy yếu.

Kiên định lại đáng yêu.

Lý Thái Dung ngẩng đầu, nhìn trần nhà, như là hồi ức.

Đó là ước định thời thơ ấu, là trái tim không biết khi nào rung động.

Cái anh hướng tới, chính là nụ cười kia.

-tbc-

(*) Thất nhạc viên: xuất phát từ cuốn tiểu thuyết A Lost Paradise (1997) của Junichi Watanabe. Sau đó được dùng như một câu lóng để chỉ sự ngoại tình ở Nhật. Ở bên Trung cũng có kha khá tác phẩm dùng thất nhạc viên để chỉ mối quan hệ cấm kị, ví dụ như mối quan hệ trái cấm của adam eva.

Anw anh em họ Kim đáng sợ vl 🥶🥶🥶

Và tất nhiên, kẹo dưa hấu 🤦‍♀️

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store