Allkook Hu Nam Xuyen Thu
---
Trường học
"Chí Huân, cậu lên lớp trước đi."
"Lên sớm nhá, hôm nay có hoá 15' đó."
Cậu gật đầu.
"Phác Chí Mẫn, đừng để tôi thấy anh!"
Cậu đi ra sân sau trường, thấy hai bóng người quen quen. Ồ, trời giúp cậu, gặp được Phác Chí Mẫn ở đây, còn cố cô Châu Dật Thố kia nữa. Xem hai người giở trò gì a!
"Chuyện hôm qua, không nhờ cậu chắc Chung Quốc giận mãi."
"Cậu giữ lời cho tôi tiền là được. Mà bé vợ của cậu cũng không tầm thường, uống nhiều như vậy... Đêm qua có làm gì không?"
Phác Chí Mẫn nghe thế liền đỏ mặt, sau hồi lại nhếch mồm cười đểu, hất mặt lên trời tự tin trả lời thật lòng, "Đương nhiên không!"
"Chắc tôi tin ha."
"Ai biết, thích thì tin không thích cũng nên tin."
"Thôi tạm biệt."
"Tạm biệt."
Tuấn Chung Quốc núp sau bụi cây sớm đen mặt, nắm tay siết chặt.
"PHÁC, CHÍ, MẪNNN!!"
Mẹ ơi, tự nhiên lạnh thế? Đang buổi trưa mà...
"Oáiii!!"
Ngay khi quay mặt ra sau, Phác Chí Mẫn ăn trọn đế giày vô mặt.
Anh té bệt xuống đất, Tuấn Chung Quốc từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng sắc lên tựa ác quỷ. Con chim đóng băng, đó là từ có thể miêu tả hiện trạng của Phác Chí Mẫn lúc này.
"Quốc a... nghe, nghe anh nói, anh chưa làm gì cả..."
Cậu im lặng, chân có dấu hiệu di chuyển đặt lên hạ bộ. Khuôn mặt càng đen như đít nồi, miệng xinh xinh bắt đầu thoát ra những câu chữ nhẹ nhàng:
"Xạo chó tôi đạp cho gãy."
"Em đừng chơi hiểm thế!! Anh thật không làm gì mà, nếu có thì hôm nay em còn xuống giường được sao?"
"Anh còn nói!?"
"Anh, anh chin nhỗi..." Má lẹo lưỡi luôn rồi.
"Cút!"
"Quố--"
"Tôi bảo cút!"
Phác Chí Mẫn bất đắc dĩ phải bỏ đi. Anh lần này làm sai thật rồi. Đằng này cứu vãn đường nào nổi.
Tuấn Chung Quốc đứng chôn chân một chỗ nhìn thân hình thấp hơn cậu buồn hiu bước đi. Khẽ chậc lưỡi, cậu mang lại đôi giày.
Phác Chí Mẫn đáng ghét, cả đời này tôi ghét anh!
---
Khi giận thì làm gì?
Ăn chứ gì nữa!
Tuấn Chung Quốc lết thân đến quán thịt cừu của Mẫn Doãn Kì, gọi một suất lớn. Ăn thoải mái, anh Doãn Kì miễn phí.
"Hôm nay em không học à?"
Mẫn Doãn Kì làm xong cho khách xong liền ngồi đối diện cậu nói chuyện.
"Tại tên Phác Chí Mẫn đấy! Đêm qua hắn nhân lúc em say liền làm bậy."
"Cái gì?!" Anh đập bàn một cái rõ lớn.
"Khẽ thôi." Nghĩ đến chuyện ban nãy, cậu liền tức đỏ gắt mặt, ăn nhanh hơn.
"To gan!"
---
Phác Chí Mẫn hôm nay buồn, không học, anh trốn lên sân thượng nằm. Chưa bao giờ anh buồn như bây giờ.
Chung Quốc có vẻ không thích anh.
Lúc nãy cậu như thế, chắc sẽ không tha thứ cho anh.
Chắc nên bỏ cuộc thôi...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store