[ Allkook] [ABO] Omega, em không thoát được bọn tôi đâu
69
Ngày hôm nay Jungkook lại dậy sớm hơn lạ thường, chuông báo thức chưa reo cậu đã tỉnh giấc. Ngó sang Andy vẫn ngủ ngon lành, Jungkook đắp chăn cẩn thận rồi bước xuống giường vào nhà vệ sinh.Vì hôm nay chính là đến công ty của Park Jimin phỏng vấn, trạng thái có một chút hồi hộp. Trước đó đã hỏi sơ Jeon Bora và Jisong, nên Jungkook cũng đã biết một số nguyên tắc cơ bản. Nên hôm nay cậu đã dậy sớm trước cả mấy tiếng chỉ để chuẩn bị trước. Vẫn là nên có một tâm trạng thoải mái.Nhưng Jungkook đâu biết ngay hôm nay vô cùng đặc biệt với cậu.Jungkook rất ít khi diện áo sơ mi quần tây. Trừ khi nào trường hợp bắt buộc cậu mới mặc chúng. Nhưng phải công nhận rằng, Jungkook chính là chứng minh cho câu nói: "người đẹp vì lụa". Tóc tai được chải chuốt gọn gàng, dù có ăn mặc lịch sự sang trọng như thế nào thì Jungkook vẫn toả ra một sự dễ thương, thuần khiết.Một mình đi đến công ty của Park Jimin, vừa bước xuống xe, hình ảnh của Jungkook nhanh chóng thu hút hàng loạt ánh nhìn của nhân viên và người qua đường.Đứng trước một toà cao ốc to lớn, Jungkook hít thở sâu mới bước vào bên trong. Trời ạ, lần đầu tiên lại hồi hộp đến như vậy. Nếu cậu biết đi phỏng vấn lại mamg cho người ta cảm giác hưng phấn vừa sợ hãi như này thì cậu cũng không muốn. - Xin chào, tôi là Jeon Jungkook hôm nay có lịch phỏng vấn của quý công ty. Xin hỏi là nên đến phòng nào ạ?Tiếp tân đích thân dẫn cậu đến phòng phỏng vấn. Vì trước đó một ngày, bọn họ đã được giao nhiệm vụ này. Chỉ cần có người tên Jeon Jungkook tới, lập tức tiếp đón nồng hậu. Ban đầu, họ không nghĩ rằng chính là con trai lớn của Jeon gia, chỉ khi nhìn thấy cậu bằng xương bằng thịt, họ mới đứng hình. Quả thật, ở ngoài còn đẹp hơn trên ảnh, dành cả ngày để ngắm sắc đẹp này cũng không uổng công.- Cảm phiền anh ở đợi trong giây lát.Cúi người chào cậu bước ra ngoài. Một mình Jungkook trong một căn phòng to lớn, đối diện cậu chính là một cái bàn dài, đằng sau còn có 6 ghế ngồi, lại đông đến vậy. Nhưng cũng lạ, từ lúc cậu bước vào đây vẫn chưa thấy thêm một ai khác, trong lòng thầm nghĩ, không lẽ chỉ có một mình cậu. Quái lạ.Nhìn sơ thì cậu cũng không có gì lo lắng cả, chỉ là tim hơi đập nhanh một chút. Cậu cũng không phải kiểu nghĩ rằng có quan hệ thân thiết với Park Jimin thì hắn châm chước cho cậu thông qua, cho dù hắn có như vậy thật thì cậu cũng sẽ từ chối. Cậu muốn hắn công nhận thực lực của cậu, cho dù cậu không tài giỏi bằng người khác, nhưng ít ra vào được đây cũng là vì thực lực, chứ không phải quan hệ.Mải mê suy nghĩ, không biết người phỏng vấn đã vào phòng từ lúc nào. Chỉ khi tên cậu được gọi, Jungkook mới hoàn hồn ngước nhìn. Chỉ là người trước mặt cậu khiến cho Jungkook một phen kinh ngạc xen lẫn sợ hãi. 6 người bọn hắn chính là người phỏng vấn cậu. Điên à.- Jeon Jungkook- 22 tuổi. Nghề nghiệp: stylist tự do.
Park Jimin cầm lấy hồ sơ cậu, lên tiếng.Jungkook căng thẳng đến nỗi một chữ cũng không thốt ra, chỉ có thể gật đầu xác nhận. Bọn hắn nhìn thấy biểu hiện của cậu lúc này có chút buồn cười, lại càng đáng nói hơn là lúc cậu nhìn thấy bọn hắn, biểu cảm khi đó rất phong phú. Chỉ muốn đi đến trêu chọc cậu thêm một chút.Tối hôm qua, bọn hắn đã dự tính với nhau sẽ là người trực tiếp phỏng vấn cậu. Nói là phỏng vấn, thực chất chỉ là tấm màn che đậy để bọn hắn có thể nói chuyện với cậu. Lấy danh nghĩa là cuộc phỏng vấn, thực chất chỉ là muốn ở với cậu.Giọng nói trầm ấm của Min Yoongi cất lên, đánh thẳng vào trọng tâm vấn đề, cũng như là đang tra hỏi cậu:
- Omega? Chưa đánh dấu? Là thật?Jungkook chột dạ, tay không yên phận mà bức lông tơ trên mặt. Lúc ghi thông tin này, cậu cũng suy nghĩ nát óc, nên ghi có hay không. Nhưng cậu cũng đâu nghĩ rằng thông tin này lại được đưa đến tay bọn hắn, cũng đâu nghĩ hôm nay là bọn hắn tự tay phỏng vấn cậu. Đúng là tìm đường vào chỗ chết.- Chuyện này... tôi nghĩ nó không quá cần thiết. Dù có hay không thì nó cũng đâu chứng minh được thực lực của tôi.Kim SeokJin nhăn mày trước câu trả lời của cậu, miệng lưỡi sắc sảo ra rồi.
- Nhưng nó cần thiết và quan trọng với bọn anh.Jungkook bĩu môi, đáp:
- Nhảm nhí.Có lẽ, cuộc "phỏng vấn" này đã mang đầy mùi thuốc súng. Làm gì có ai đi phỏng vấn mà lại trả treo với người phỏng vấn như vậy. Jungkook cũng quên bén đi mất việc này, chỉ nghĩ đơn giản là đang đấu khẩu với bọn hắn.Jung Hoseok chán nản trước thái độ bất mãn của cậu. Nhưng bọn hắn cũng bất mãn chứ bộ, lại vừa tức giận. Nếu không phải bây giờ đang có hiểu lầm thì đã đè cậu ra xử lý rồi.- Jungkook, thái độ của em bây giờ là như thế nào?- Tôi thái độ gì. Các người hỏi tôi thì tôi chỉ trả lời. Còn muốn gì nữa?Kim Nam Joon thở dài, liếc nhìn thông tin của cậu, cái tên Song Jiyoung hiện lên trước mắt, chuyện lần trước đột nhiên xuất hiện trong trí nhớ, hắn tiện thể hỏi:
- Mối quan hệ của em và Song Jiyoung?- Nó có liên quan gì đến chuyện tôi đi xin việc.Chả hiểu kiểu gì bọn hắn lại đồng thanh cất lời:
- Liên quan.Jungkook đúng kiểu giật mình, không nghĩ lại quan trọng đến vậy:
- Nhưng tại sao tôi lại phải nói cho các người biết. Chỉ cần biết tôi từng là stylist riêng của anh ấy được rồi.Kim Taehyung nãy giờ luôn im lặng ngắm nhìn cậu. Hắn thật sự không biết mở lời với cậu như thế nào, nhìn Jungkook thoải mái đấu khẩu với những người kia, hắn có chút ghen tỵ. Cũng đúng, mọi chuyện như bây giờ chính là do hắn gây ra. Một lỗi lầm không bao giờ quên được. Hắn muốn lên tiếng lắm chứ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chỉ sợ cậu không trả lời. Vẫn là nên im lặng ngắm nhìn cậu, vậy là đủ rồi.Đây có lẽ là cuộc phỏng vấn lâu nhất từ trước đến giờ, đến nỗi nhân viên trong công ty ở ngoài xì xầm bàn tán với nhau, rốt cuộc là hỏi gì lại lâu như vậy.- Jungkook, chúc mừng em gia nhập vào công ty anh.
Park Jimin lên tiếng. Nãy giờ bọn hắn là quá bất lực với cậu rồi. Nếu cuộc trò chuyện ngày hôm nay là đối với người khác thì có lẽ...đã bị bọn hắn giết chết rồi.Jungkook ngơ mặt, rõ ràng nãy giờ có hỏi gì đến chuyên môn của cậu, toàn những câu hỏi ngoài lề, đa số liên quan đến cuộc sống của cậu. Jungkook ban đầu không muốn trả lời, nhưng nghĩ gì đó rồi cũng trả lời hết, nhưng thái độ thì rất chi là...cục súc.- Vậy khi nào tôi mới đi làm được?Park Jimin ngẫm nghĩ một lúc, mới lên tiếng:
- Anh sẽ liên lạc với em sau. Cứ nghỉ ngơi cho tốt.Jungkook không nói gì thêm, cũng không muốn nán lại lâu. Cậu cúi người, đứng dậy bước ra khỏi phòng. Chỉ là vừa đi được 4 bước, đã nghe thấy tiếng của Kim Taehyung, hắn bây giờ mới lên tiếng. Lúc nãy, cậu cũng chú ý đến hắn, từ đầu đến cuối không một lời nói, chỉ im lặng nhìn cậu. - HaIn, con bé rất nhớ em.Im lặng một hồi, cậu mới đáp: Tôi biết rồi. Xin phép.Rõ ràng là một tổng tài cao cao tại thượng như bọn hắn lại có ngày phải cúi đầu nhường nhịn một người khác. Nếu để người khác biết được, có phải là rất nhục nhã không.Nhưng nếu người đó là Jeon Jungkook, mọi thứ đều xứng đáng.Chính bọn hắn cũng không ngờ bản thân lại có thể như vậy đối với cậu. Không lạnh lùng, không ghẻ lạnh, không chán ghét, không ghê tởm,... chỉ duy nhất muốn nhường nhịn, cưng sủng, yêu chiều, quan tâm, chăm sóc,... một mình cậu.Jeon Jungkook, ngoại lệ từ trước đến giờ..
.
.
.
.Sau đợt phỏng vấn đấy, Park Jimin vẫn chưa nhắc gì với cậu đến chuyện công việc. Hắn chỉ luôn hỏi sang những vẫn đề khác, Jungkook đôi khi thấy rất phiền, nhưng đôi khi lại bất giác mỉm cười ngây ngô. Nhưng đâu phải riêng gì Park Jimin, mà là cả bọn hắn, chỉ trừ Kim Taehyung.- Jungkook, Park Jimin vẫn chưa liên lạc công việc với em? - Song Jiyoung đưa tới ly sữa nóng cho cậu, tiện hỏi.Jungkook nhận lấy ly sữa từ tay Song Jiyoung, tiện thể gật đầu. Nhấp một ngụm sữa, Jungkook thở dài, hỏi:
- Anh nghĩ xem, nếu Andy biết mình còn có những người ba khác, nó có vui không?Song Jiyoung ngỡ ngàng trước câu hỏi này của cậu. Anh cười mỉm, ngồi xuống bên cạnh cậu, nói:
- Tất nhiên sẽ rất vui.Thật ra, Andy luôn hỏi anh về những người ba khác,
nhưng Song Jiyoung chỉ có thể cười trừ, nói rằng một lúc nào đã con sẽ biết được sự thật. Andy từ nhỏ đã hiểu được Alpha, Omega và Beta như thế nào. Nhóc con cũng biết Jungkook chính là một Omega, mà nếu Omega mang thai thì chắc chắn phải có Alpha. Nhiều lần, Andy còn nhìn thấy những vết cắn trên cổ cậu, nhóc con liền hiểu đây chính là "đánh dấu". Nhưng cự nhiên lại không hỏi cậu, nhóc con không muốn cậu suy nghĩ rồi buồn phiền.Jungkook ngước nhìn lên bầu trời, nỗi đau nhói lại ùa về, nực cười. Rốt cuộc là cậu đang mong muốn điều gì?
Những ngày sau, Jungkook lại một lần nữa khiến cả nhà trấn động vì quyết định táo bạo của cậu.- Anh hai điều này không được. Em đã chấp nhận việc anh làm ở công ty Park Jimin, bây giờ anh muốn ra ở riêng, lại còn là căn hộ cũ đó. Em không thể.Sau một buổi tối nằm suy nghĩ, Jungkook cũng quyết định, cậu là muốn quay trở lại căn hộ khi xưa. Dù gì căn nhà đó cũng là do Min Yoongi chu cấp cho Kim Hani và cậu, cũng là thuộc quyền sở hữu của cậu. Nhớ không nhầm, Jungkook có cầm một chiếc chìa khoá dự phòng, thật sự cất rất lâu rồi.- Jungkook, con thật sự muốn đi? Thế còn Andy? - bà Jeon buông đũa, nhìn đôi mắt kiên định của cậu hỏi.Jungkook gắp miếng thịt để vào đĩa của Andy, đáp:
- Vâng, con suy nghĩ kì rồi mới quyết định, mọi người đừng lo. Còn về Andy sẽ đi với con.Jeon Bora như cảm thấy mình bị lơ, tức giận lên tiếng:
- Anh hai.- Jeon Bora được rồi. Em đừng phản đối nữa, anh đã quyết định rồi.Jeon Bora định lên tiếng phản bác nhưng ông bà Jeon đã ra hiệu mong cô im lặng. Đúng là ngày càng khó chiều.
Rất nhanh sau đó, Jungkook đã chuyển đồ của mình đến căn hộ khi trước. Điều cậu không ngờ tới là đồ đạc vẫn giữ nguyên như cũ, một chút vẫn không thay đổi. Nhất là căn phòng của Kim Hani, vẫn lưu trữ đồ của cô ấy. Chưa kể, lại luôn rất gọn gàng, sạch sẽ không một chút bụi. Jungkook cũng nghĩ, có thể là do bọn hắn.Hai anh em nhà họ Song cũng đã mua một căn hộ bên cạnh nhà cậu phòng trường hợp có điều gì đó không may xảy ra. Jeon Bora miệng thì bảo không đồng ý nhưng vẫn luôn giúp cậu dọn dẹp đống đồ, nhưng vẫn cằn nhằn không thôi.- Anh hai, có ổn không? Hay anh về đi?- Tin anh. Vẫn còn có Jisong và Jiyoung bên cạnh. Đừng lo quá.Jeon Bora ỉu xìu, cúi gầm mặt xuống, hai bàn tay trắng xinh vò nát cả góc áo. Jungkook mỉm cười, xoa đầu cô an ủi..
.
.
.
.- Xin hỏi đây có phải là số điện thoại của Jungkook?Sau khi cúp máy, Jungkook nhanh chóng bế Andy qua nhà của Jisong và nhờ anh chăm hộ bé con. Còn mình thì đi đến nơi mà người ta đã gọi thông báo.Chuyện là cậu đang ngồi thiết kế một vài bộ quần áo cho Andy thì chuông điện thoại reo lên, lại còn là số lạ. Theo thói quen, cậu sẽ không bao giờ nhấc máy nhưng linh tính lại mách bảo cậu hãy nghe. Và rồi, cậu đang ở Dark Bar.Ngập ngừng một chút mới bước vào, ánh đèn mờ ảo cùng với tiếng nhạc xập xình hoà cùng với không khí sôi động nơi đây. Đã rất lâu rồi không còn đặt chân vào đây, cậu còn nhớ rõ chính là nơi này, lần đầu tiên cậu gặp Lee Nari, còn nhớ rõ khi đó cô ta cho cậu ăn một cú tát và được Min Yoongi cứu. Và đây cũng chính là nơi bắt đầu của mọi việc.Nhanh chân đến căn phòng vip được nói sẵn, Jungkook mở cửa bước vào, mùi rượu cùng mùi thuốc lá xộc vào mũi. Jungkook nhăn mày, tầm mắt lướt một dạo rồi đặt lên thân ảnh đang nằm gục trên sô pha. Cậu thờ dài, bước đến lay lay người hắn:- Kim Taehyung, mau tỉnh dậy. Anh tại sao lại uống thành ra như vậy?Chả hiểu vì lý do gì tên quản lý Dark Bar lại gọi điện cho cậu, nói rằng Kim Taehyung uống say và không muốn về nhà, luôn miệng gọi tên cậu. Hành động còn rất tự nhiên, lôi điện thoại ra bấm số máy cậu và yêu cầu quản lý gọi. Jungkook thầm nghĩ, chả phải Dark Bar thuộc quyền sở hữu của bọn hắn sao, sao lại không gọi những người kia, lại gọi cho cậu. Chưa kể tửu lượng của Kim Taehyung rất tốt, sẽ không bao giờ biến thành bộ dạng như vậy. Chậc, phiền phức.Kim Taehyung mơ màng nghe tiếng gọi tên mình, thanh âm còn rất quen thuộc. Hắn lờ mờ mở mắt, hình ảnh Jungkook hiện lên trong con mắt hắn, là mơ sao? Hắn cười mỉm, nhanh tay cầm lấy bàn tay cậu mà kéo xuống, hành động dứt khoát khiến Jungkook không lường trước được mà đổ nào về phía ngực hắn, sát quá rồi.- Jungkook...em cuối cùng cũng đã về. Anh nhớ em lắm. Xin em đừng rời xa nữa, anh biết lỗi rồi.- Kim Taehyung, mau buông tôi ra. Anh làm tôi đau đó.- Anh thật sự biết lỗi rồi. Jungkook, anh đau lắm, em đừng đối xử với bọn anh như vậy nữa. Quay về đi, xin em.Jungkook lắc đầu, trên mặt hiện rõ 3 chấm.Căn bản những lời hắn nói cậu cũng để trong lòng, người ta nói khi say, thường là nói những điều thật lòng nhất. Những lời nói của họ, có nên tin?Bắt taxi đến một khách sạn sang trọng, Jungkook ban đầu định đưa hắn về nhà cậu nhưng lại thôi, còn nếu đưa về biệt thư chung thì... nguy cơ cao là sẽ gặp đám người kia, chưa kể là Lee Nari, như vậy rất rắc rối. Chưa kể, Kim Taehyung khi say thật biết đòi hỏi, nhất quyết không ở lại phòng vip của Dark Bar.Một lực vất Kim Taehyung xuống giường, Jungkook mệt mỏi thở dốc khi phải đỡ hắn từ thang máy đi vào đây. Kim Taehyung đồ chết tiệt. Định rời đi ngay sau đó, nhưng nhìn kĩ lại hắn đang trong tình trạng say rượu, thời tiết vào đêm cũng rất lạnh, khả năng cao sẽ bị sốt. Jungkook thở dài, sắn tay áo quay bước vào nhà vệ sinh lấy khăn lau người thì bị Kim Taehyung nắm tay kéo cậu xuống giường.Tư thế của cậu bây giờ chính là nằm dưới Kim Taehyung. Cậu hoảng sợ, run run nói:
- Kim Taehyung, anh mau thả tôi ra. Anh say rồi.- Jungkook, anh không say. Em đừng đi được không? Anh muốn ở với em. Xin em.Không chần chừ, áp môi mình lên môi cậu. Jungkook giật mình mở to mắt, cậu không ngờ hắn lại hành động bất ngờ như vậy. Nhưng cậu lại cự nhiên không muốn né tránh, tay vô thức còn đặt lên vai Kim Taehyung.Thấy người phía dưới không phản ứng, Kim Taehyung liền đưa lưỡi vào trong khoang miệng cậu. Jungkook còn rất phối hợp với hắn, day dưa cùng với chiếc lưỡi kia. Đã bao lâu rồi, hắn chưa cảm nhận được đôi môi quen thuộc này, thật ngọt, thật mềm.Jungkook như bừng tỉnh khi cảm nhận được mùi pheromone của Kim Taehyung một lúc một mạnh, chưa kể cậu là đang phản ứng với mùi hương này. Không xong rồi....
Park Jimin cầm lấy hồ sơ cậu, lên tiếng.Jungkook căng thẳng đến nỗi một chữ cũng không thốt ra, chỉ có thể gật đầu xác nhận. Bọn hắn nhìn thấy biểu hiện của cậu lúc này có chút buồn cười, lại càng đáng nói hơn là lúc cậu nhìn thấy bọn hắn, biểu cảm khi đó rất phong phú. Chỉ muốn đi đến trêu chọc cậu thêm một chút.Tối hôm qua, bọn hắn đã dự tính với nhau sẽ là người trực tiếp phỏng vấn cậu. Nói là phỏng vấn, thực chất chỉ là tấm màn che đậy để bọn hắn có thể nói chuyện với cậu. Lấy danh nghĩa là cuộc phỏng vấn, thực chất chỉ là muốn ở với cậu.Giọng nói trầm ấm của Min Yoongi cất lên, đánh thẳng vào trọng tâm vấn đề, cũng như là đang tra hỏi cậu:
- Omega? Chưa đánh dấu? Là thật?Jungkook chột dạ, tay không yên phận mà bức lông tơ trên mặt. Lúc ghi thông tin này, cậu cũng suy nghĩ nát óc, nên ghi có hay không. Nhưng cậu cũng đâu nghĩ rằng thông tin này lại được đưa đến tay bọn hắn, cũng đâu nghĩ hôm nay là bọn hắn tự tay phỏng vấn cậu. Đúng là tìm đường vào chỗ chết.- Chuyện này... tôi nghĩ nó không quá cần thiết. Dù có hay không thì nó cũng đâu chứng minh được thực lực của tôi.Kim SeokJin nhăn mày trước câu trả lời của cậu, miệng lưỡi sắc sảo ra rồi.
- Nhưng nó cần thiết và quan trọng với bọn anh.Jungkook bĩu môi, đáp:
- Nhảm nhí.Có lẽ, cuộc "phỏng vấn" này đã mang đầy mùi thuốc súng. Làm gì có ai đi phỏng vấn mà lại trả treo với người phỏng vấn như vậy. Jungkook cũng quên bén đi mất việc này, chỉ nghĩ đơn giản là đang đấu khẩu với bọn hắn.Jung Hoseok chán nản trước thái độ bất mãn của cậu. Nhưng bọn hắn cũng bất mãn chứ bộ, lại vừa tức giận. Nếu không phải bây giờ đang có hiểu lầm thì đã đè cậu ra xử lý rồi.- Jungkook, thái độ của em bây giờ là như thế nào?- Tôi thái độ gì. Các người hỏi tôi thì tôi chỉ trả lời. Còn muốn gì nữa?Kim Nam Joon thở dài, liếc nhìn thông tin của cậu, cái tên Song Jiyoung hiện lên trước mắt, chuyện lần trước đột nhiên xuất hiện trong trí nhớ, hắn tiện thể hỏi:
- Mối quan hệ của em và Song Jiyoung?- Nó có liên quan gì đến chuyện tôi đi xin việc.Chả hiểu kiểu gì bọn hắn lại đồng thanh cất lời:
- Liên quan.Jungkook đúng kiểu giật mình, không nghĩ lại quan trọng đến vậy:
- Nhưng tại sao tôi lại phải nói cho các người biết. Chỉ cần biết tôi từng là stylist riêng của anh ấy được rồi.Kim Taehyung nãy giờ luôn im lặng ngắm nhìn cậu. Hắn thật sự không biết mở lời với cậu như thế nào, nhìn Jungkook thoải mái đấu khẩu với những người kia, hắn có chút ghen tỵ. Cũng đúng, mọi chuyện như bây giờ chính là do hắn gây ra. Một lỗi lầm không bao giờ quên được. Hắn muốn lên tiếng lắm chứ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chỉ sợ cậu không trả lời. Vẫn là nên im lặng ngắm nhìn cậu, vậy là đủ rồi.Đây có lẽ là cuộc phỏng vấn lâu nhất từ trước đến giờ, đến nỗi nhân viên trong công ty ở ngoài xì xầm bàn tán với nhau, rốt cuộc là hỏi gì lại lâu như vậy.- Jungkook, chúc mừng em gia nhập vào công ty anh.
Park Jimin lên tiếng. Nãy giờ bọn hắn là quá bất lực với cậu rồi. Nếu cuộc trò chuyện ngày hôm nay là đối với người khác thì có lẽ...đã bị bọn hắn giết chết rồi.Jungkook ngơ mặt, rõ ràng nãy giờ có hỏi gì đến chuyên môn của cậu, toàn những câu hỏi ngoài lề, đa số liên quan đến cuộc sống của cậu. Jungkook ban đầu không muốn trả lời, nhưng nghĩ gì đó rồi cũng trả lời hết, nhưng thái độ thì rất chi là...cục súc.- Vậy khi nào tôi mới đi làm được?Park Jimin ngẫm nghĩ một lúc, mới lên tiếng:
- Anh sẽ liên lạc với em sau. Cứ nghỉ ngơi cho tốt.Jungkook không nói gì thêm, cũng không muốn nán lại lâu. Cậu cúi người, đứng dậy bước ra khỏi phòng. Chỉ là vừa đi được 4 bước, đã nghe thấy tiếng của Kim Taehyung, hắn bây giờ mới lên tiếng. Lúc nãy, cậu cũng chú ý đến hắn, từ đầu đến cuối không một lời nói, chỉ im lặng nhìn cậu. - HaIn, con bé rất nhớ em.Im lặng một hồi, cậu mới đáp: Tôi biết rồi. Xin phép.Rõ ràng là một tổng tài cao cao tại thượng như bọn hắn lại có ngày phải cúi đầu nhường nhịn một người khác. Nếu để người khác biết được, có phải là rất nhục nhã không.Nhưng nếu người đó là Jeon Jungkook, mọi thứ đều xứng đáng.Chính bọn hắn cũng không ngờ bản thân lại có thể như vậy đối với cậu. Không lạnh lùng, không ghẻ lạnh, không chán ghét, không ghê tởm,... chỉ duy nhất muốn nhường nhịn, cưng sủng, yêu chiều, quan tâm, chăm sóc,... một mình cậu.Jeon Jungkook, ngoại lệ từ trước đến giờ..
.
.
.
.Sau đợt phỏng vấn đấy, Park Jimin vẫn chưa nhắc gì với cậu đến chuyện công việc. Hắn chỉ luôn hỏi sang những vẫn đề khác, Jungkook đôi khi thấy rất phiền, nhưng đôi khi lại bất giác mỉm cười ngây ngô. Nhưng đâu phải riêng gì Park Jimin, mà là cả bọn hắn, chỉ trừ Kim Taehyung.- Jungkook, Park Jimin vẫn chưa liên lạc công việc với em? - Song Jiyoung đưa tới ly sữa nóng cho cậu, tiện hỏi.Jungkook nhận lấy ly sữa từ tay Song Jiyoung, tiện thể gật đầu. Nhấp một ngụm sữa, Jungkook thở dài, hỏi:
- Anh nghĩ xem, nếu Andy biết mình còn có những người ba khác, nó có vui không?Song Jiyoung ngỡ ngàng trước câu hỏi này của cậu. Anh cười mỉm, ngồi xuống bên cạnh cậu, nói:
- Tất nhiên sẽ rất vui.Thật ra, Andy luôn hỏi anh về những người ba khác,
nhưng Song Jiyoung chỉ có thể cười trừ, nói rằng một lúc nào đã con sẽ biết được sự thật. Andy từ nhỏ đã hiểu được Alpha, Omega và Beta như thế nào. Nhóc con cũng biết Jungkook chính là một Omega, mà nếu Omega mang thai thì chắc chắn phải có Alpha. Nhiều lần, Andy còn nhìn thấy những vết cắn trên cổ cậu, nhóc con liền hiểu đây chính là "đánh dấu". Nhưng cự nhiên lại không hỏi cậu, nhóc con không muốn cậu suy nghĩ rồi buồn phiền.Jungkook ngước nhìn lên bầu trời, nỗi đau nhói lại ùa về, nực cười. Rốt cuộc là cậu đang mong muốn điều gì?
Những ngày sau, Jungkook lại một lần nữa khiến cả nhà trấn động vì quyết định táo bạo của cậu.- Anh hai điều này không được. Em đã chấp nhận việc anh làm ở công ty Park Jimin, bây giờ anh muốn ra ở riêng, lại còn là căn hộ cũ đó. Em không thể.Sau một buổi tối nằm suy nghĩ, Jungkook cũng quyết định, cậu là muốn quay trở lại căn hộ khi xưa. Dù gì căn nhà đó cũng là do Min Yoongi chu cấp cho Kim Hani và cậu, cũng là thuộc quyền sở hữu của cậu. Nhớ không nhầm, Jungkook có cầm một chiếc chìa khoá dự phòng, thật sự cất rất lâu rồi.- Jungkook, con thật sự muốn đi? Thế còn Andy? - bà Jeon buông đũa, nhìn đôi mắt kiên định của cậu hỏi.Jungkook gắp miếng thịt để vào đĩa của Andy, đáp:
- Vâng, con suy nghĩ kì rồi mới quyết định, mọi người đừng lo. Còn về Andy sẽ đi với con.Jeon Bora như cảm thấy mình bị lơ, tức giận lên tiếng:
- Anh hai.- Jeon Bora được rồi. Em đừng phản đối nữa, anh đã quyết định rồi.Jeon Bora định lên tiếng phản bác nhưng ông bà Jeon đã ra hiệu mong cô im lặng. Đúng là ngày càng khó chiều.
Rất nhanh sau đó, Jungkook đã chuyển đồ của mình đến căn hộ khi trước. Điều cậu không ngờ tới là đồ đạc vẫn giữ nguyên như cũ, một chút vẫn không thay đổi. Nhất là căn phòng của Kim Hani, vẫn lưu trữ đồ của cô ấy. Chưa kể, lại luôn rất gọn gàng, sạch sẽ không một chút bụi. Jungkook cũng nghĩ, có thể là do bọn hắn.Hai anh em nhà họ Song cũng đã mua một căn hộ bên cạnh nhà cậu phòng trường hợp có điều gì đó không may xảy ra. Jeon Bora miệng thì bảo không đồng ý nhưng vẫn luôn giúp cậu dọn dẹp đống đồ, nhưng vẫn cằn nhằn không thôi.- Anh hai, có ổn không? Hay anh về đi?- Tin anh. Vẫn còn có Jisong và Jiyoung bên cạnh. Đừng lo quá.Jeon Bora ỉu xìu, cúi gầm mặt xuống, hai bàn tay trắng xinh vò nát cả góc áo. Jungkook mỉm cười, xoa đầu cô an ủi..
.
.
.
.- Xin hỏi đây có phải là số điện thoại của Jungkook?Sau khi cúp máy, Jungkook nhanh chóng bế Andy qua nhà của Jisong và nhờ anh chăm hộ bé con. Còn mình thì đi đến nơi mà người ta đã gọi thông báo.Chuyện là cậu đang ngồi thiết kế một vài bộ quần áo cho Andy thì chuông điện thoại reo lên, lại còn là số lạ. Theo thói quen, cậu sẽ không bao giờ nhấc máy nhưng linh tính lại mách bảo cậu hãy nghe. Và rồi, cậu đang ở Dark Bar.Ngập ngừng một chút mới bước vào, ánh đèn mờ ảo cùng với tiếng nhạc xập xình hoà cùng với không khí sôi động nơi đây. Đã rất lâu rồi không còn đặt chân vào đây, cậu còn nhớ rõ chính là nơi này, lần đầu tiên cậu gặp Lee Nari, còn nhớ rõ khi đó cô ta cho cậu ăn một cú tát và được Min Yoongi cứu. Và đây cũng chính là nơi bắt đầu của mọi việc.Nhanh chân đến căn phòng vip được nói sẵn, Jungkook mở cửa bước vào, mùi rượu cùng mùi thuốc lá xộc vào mũi. Jungkook nhăn mày, tầm mắt lướt một dạo rồi đặt lên thân ảnh đang nằm gục trên sô pha. Cậu thờ dài, bước đến lay lay người hắn:- Kim Taehyung, mau tỉnh dậy. Anh tại sao lại uống thành ra như vậy?Chả hiểu vì lý do gì tên quản lý Dark Bar lại gọi điện cho cậu, nói rằng Kim Taehyung uống say và không muốn về nhà, luôn miệng gọi tên cậu. Hành động còn rất tự nhiên, lôi điện thoại ra bấm số máy cậu và yêu cầu quản lý gọi. Jungkook thầm nghĩ, chả phải Dark Bar thuộc quyền sở hữu của bọn hắn sao, sao lại không gọi những người kia, lại gọi cho cậu. Chưa kể tửu lượng của Kim Taehyung rất tốt, sẽ không bao giờ biến thành bộ dạng như vậy. Chậc, phiền phức.Kim Taehyung mơ màng nghe tiếng gọi tên mình, thanh âm còn rất quen thuộc. Hắn lờ mờ mở mắt, hình ảnh Jungkook hiện lên trong con mắt hắn, là mơ sao? Hắn cười mỉm, nhanh tay cầm lấy bàn tay cậu mà kéo xuống, hành động dứt khoát khiến Jungkook không lường trước được mà đổ nào về phía ngực hắn, sát quá rồi.- Jungkook...em cuối cùng cũng đã về. Anh nhớ em lắm. Xin em đừng rời xa nữa, anh biết lỗi rồi.- Kim Taehyung, mau buông tôi ra. Anh làm tôi đau đó.- Anh thật sự biết lỗi rồi. Jungkook, anh đau lắm, em đừng đối xử với bọn anh như vậy nữa. Quay về đi, xin em.Jungkook lắc đầu, trên mặt hiện rõ 3 chấm.Căn bản những lời hắn nói cậu cũng để trong lòng, người ta nói khi say, thường là nói những điều thật lòng nhất. Những lời nói của họ, có nên tin?Bắt taxi đến một khách sạn sang trọng, Jungkook ban đầu định đưa hắn về nhà cậu nhưng lại thôi, còn nếu đưa về biệt thư chung thì... nguy cơ cao là sẽ gặp đám người kia, chưa kể là Lee Nari, như vậy rất rắc rối. Chưa kể, Kim Taehyung khi say thật biết đòi hỏi, nhất quyết không ở lại phòng vip của Dark Bar.Một lực vất Kim Taehyung xuống giường, Jungkook mệt mỏi thở dốc khi phải đỡ hắn từ thang máy đi vào đây. Kim Taehyung đồ chết tiệt. Định rời đi ngay sau đó, nhưng nhìn kĩ lại hắn đang trong tình trạng say rượu, thời tiết vào đêm cũng rất lạnh, khả năng cao sẽ bị sốt. Jungkook thở dài, sắn tay áo quay bước vào nhà vệ sinh lấy khăn lau người thì bị Kim Taehyung nắm tay kéo cậu xuống giường.Tư thế của cậu bây giờ chính là nằm dưới Kim Taehyung. Cậu hoảng sợ, run run nói:
- Kim Taehyung, anh mau thả tôi ra. Anh say rồi.- Jungkook, anh không say. Em đừng đi được không? Anh muốn ở với em. Xin em.Không chần chừ, áp môi mình lên môi cậu. Jungkook giật mình mở to mắt, cậu không ngờ hắn lại hành động bất ngờ như vậy. Nhưng cậu lại cự nhiên không muốn né tránh, tay vô thức còn đặt lên vai Kim Taehyung.Thấy người phía dưới không phản ứng, Kim Taehyung liền đưa lưỡi vào trong khoang miệng cậu. Jungkook còn rất phối hợp với hắn, day dưa cùng với chiếc lưỡi kia. Đã bao lâu rồi, hắn chưa cảm nhận được đôi môi quen thuộc này, thật ngọt, thật mềm.Jungkook như bừng tỉnh khi cảm nhận được mùi pheromone của Kim Taehyung một lúc một mạnh, chưa kể cậu là đang phản ứng với mùi hương này. Không xong rồi....
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store