ZingTruyen.Store

Alljun Quang Doi Con Lai Bi Ai

Tác giả: 鱼宝宝的星河系

Trans: Ayujun

Nguồn: jiuyoui403.lofter.com

———

Xuyên không

Cổ trang

OOC

TẤT CẢ CHỈ LÀ HƯ CẤU

———

[BẢN DỊCH ĐÃ CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ]
[KHÔNG ĐƯỢC CHUYỂN VER, KHÔNG ĐƯỢC MANG RA KHỎI WATTPAD]

———

Năm Quang Tự.

Trước của của Hoàng phủ, lúc này đang có một vị đạo sĩ quần áo tả tơi nói chuyện với đứa bé giữ cửa.

"Ta muốn gặp chủ nhân nhà ngươi!"

Đứa bé giữ cửa nhìn thoáng qua y phục của đối phương rồi khinh thường nói.

"Chủ nhân nhà ta đâu phải ngươi muốn là gặp được. Đạo sĩ thúi cũng dám đến trước phủ tướng quân lừa tiền. Lăn qua một bên đi!"

Lúc này bỗng có một gã sai vặt hoang mang rối loạn từ sau cánh cửa chạy ra. Thấy vậy đạo sĩ liền ngăn lại.

"Chờ một lát, thân thể phu nhân nhà các ngươi không khoẻ?"

Gã sai vặt kinh ngạc nhìn đối phương.

"Sao ông biết được? Phu nhân nhà tôi chính là đang ăn cơm liền té xỉu. Tôi còn chuẩn bị đi tìm đại phu đây!"

Đạo sĩ sờ sờ râu cười nói.

"Vậy nhanh lên, chậm trễ hỉ mạch của phu nhân là không tốt!"

Gã sai vặt kỳ quái nhìn đạo sĩ rồi vội vội vàng vàng chạy đi.

Khi gã sai vặt rời đi, đứa bé giữ cửa liền tò mò nhìn đạo sĩ.

"Sao ngươi biết thân thể phu nhân nhà ta không khoẻ? Hơn nữa còn có hỉ mạch?"

Đạo sĩ ngồi xếp bằng ra vẻ đạo mạo sờ sờ râu.

"Thiên cơ bất khả lộ. Khi gã sai vặt kia trở về, chủ nhân nhà ngươi sẽ chủ động mời ta vào cửa!"

Đứa bé giữ cửa không dám lại mở miệng. Đạo sĩ này xem ra không giống như đang gạt người, chẳng lẽ là thực sự có vài phần bản lĩnh? Quả nhiên, sau khi đại phu vào cửa chừng nửa canh giờ, gã sai vặt ban nãy liền tất cung tất kính đến trước mặt đạo sĩ.

"Tướng quân nhà ta thỉnh tiên sinh đi vào!!"

Từ đó về sau, đầu đường cuối ngõ ở kinh thành đều đồn đãi rằng "Hoàng gia có tiên đồng chuyển thế, cần hảo hảo cung phụng!"

Hoàng Nhân Tuấn đối những lời đồn đãi này khịt mũi coi thường. Bất quá chỉ là một đạo sĩ giả lừa tiền mà thôi, nếu cậu thật sự là tiên đồng, thì sao lại không có pháp lực? Nếu hiện tại có di động, cậu khẳng định sẽ lên phun tào một chút phong kiến mê tín!!

Đúng vậy, Hoàng Nhân Tuấn là một người lớn lên ở hiện đại. Chẳng qua là ra cửa xui xẻo đụng xe sau đó xuyên đến cổ đại thôi. Mấu chốt là cái thời đại này còn không được bất luận sử sách nào ghi lại. Điểm tương đồng duy nhất là ở đây cũng có hoàng đế Quang Tự. Nhưng mà vị Quang Tự này, lại là họ La.

Cảm giác tuyệt vọng là gì ư?

Đại khái chính là xuyên không đến một thời đại mà bản thân cũng không biết. Cũng may thân phận hiện tại của cậu còn tính tốt, là trưởng tử mà đại tướng quân mong mỏi mười năm mới có được!

"Nhân Tuấn ca ca, Nhân Tuấn ca ca!"

Phác thượng thư lại mang theo đứa con còn chưa nói chuyện sõi của mình lại đây. Hoàng Nhân Tuấn bất đắc dĩ lắc đầu từ trong phòng đi ra, sau đó nhìn một đứa bé tròn vo vươn tay ngây ngô cười với mình.

"Ca ca, ca ca, ôm một cái, ôm một cái!"

Hoàng Nhân Tuấn ghét bỏ mà ngồi xổm xuống bế đứa bé kia lên.

"Phác Chí Thịnh, ở trong nhà ăn vụng cái gì rồi? Sao lại có thế một ngày so với một ngày béo!"

Đứa bé tên Phác Chí Thịnh ở trong lòng ngực cậu vỗ tay ngây ngô cười.

"Mập mạp, mập mạp!"

Hoàng Nhân Tuấn cảm thấy chính mình cũng ngốc, cùng một đứa bé chưa nói chuyện sõi tranh chấp làm gì! Cậu mới run run ôm Chí Thịnh đi hai bước, thì đã nghe được thanh âm của nữ nhân.

"Tiểu thiếu gia, sao cậu lại một mình chạy đến nơi này, hù chết bà vú rồi!"

Nữ nhân nhanh chóng ôm Phác Chí Thịnh ra khỏi lòng Nhân Tuấn, sau đó lo lắng nói.

"Hoàng công tử, thiếu gia nhà tôi không có đè nặng cậu phải không?"

Hoàng Nhân Tuấn lắc đầu. Thấy vậy, nữ nhân liền sờ sờ đầu Nhân Tuấn.

"Lớn lên thật thủy linh, khó trách là tiên đồng chuyển thế!"

Hoàng Nhân Tuấn không nói gì mà lui ra phía sau một bước. Đúng lúc này, Phác Chí Thịnh đột nhiên bật khóc.

"Ca ca, ca ca, ta muốn ca ca!"

Nữ nhân vỗ nhẹ sau lưng đứa bé.

"Ngoan ngoan, thiếu gia đừng khóc, bà vú dẫn cậu đi chơi nha!"

Phác Chí Thịnh vừa khóc vừa lắc đầu.

"Không cần..... Chỉ cần ca ca, ca ca, ca ca!"

Nữ nhân khó xử nhìn Hoàng Nhân Tuấn. Lúc này, cậu mới lạnh mặt duỗi tay, rồi mở miệng nói.

"Đem Chí Thịnh cho ta đi, sau đó mang đồ chơi của thằng bé lại đây."

Nữ nhân cẩn thận giao tiểu thiếu gia nhà mình cho Hoàng Nhân Tuấn. Phác Chí Thịnh vừa đến lòng ngực đối phương liền gắt gao giữ chặt lấy y phục, giống như sợ có người sẽ đem bọn họ chia cắt. Hoàng Nhân Tuấn bất đắc dĩ nhìn động tác của đứa nhỏ, tuy rằng run run nhưng vẫn là vững vàng bế theo Chí Thịnh vào trong phòng mình. Mà Phác tiểu thiếu gia sau khi vào phòng vẫn còn cố chấp dựa trong lòng ngực cậu lấy lòng cọ cọ rồi ngây ngô cười. Hoàng Nhân Tuấn nhìn y phục bị cọ dơ của mình liền thập phần bất đắc dĩ. Đứa nhỏ này, không biết vì sao vẫn luôn thực dính cậu. Nếu đối phương không phải chỉ là một đứa bé ngoan ngoãn đáng yêu, hơn nữa cậu cũng không có bạn, thì Hoàng Nhân Tuấn còn lâu mới muốn trông trẻ.

———

Thời gian thấm thoát trôi qua, Phác Chí Thịnh giờ đây đã không còn là một đứa bé bụ bẫm nữa, mà Hoàng Nhân Tuấn cũng sắp cập quan.

Hôm nay Phác Chí Thịnh hứng thú bừng bừng chạy vào phòng Hoàng Nhân Tuấn, lén lút ở bên tai cậu nói.

"Nhân Tuấn ca, chúng ta ra ngoài thành chơi đi!"

Hoàng Nhân Tuấn nhíu nhíu mày.

"Muốn như thế nào khởi ra khỏi thành!"

Phác Chí Thịnh cười đến thiên chân.

"Nghe nói bên cạnh sông đào bảo vệ thành, vào buổi tối có rất nhiều đom đóm. Tối nay chúng ta cùng nhau lẻn ra bắt đom đóm đi!"

Hoàng Nhân Tuấn không tán đồng lắc đầu.

"Không thể, ngoài thành hỗn tạp, vạn nhất bị người bắt đi bán thì đệ đừng có mà khóc!"

Phác Chí Thịnh ngửa đầu nói.

"Không sao mà, không phải đã có Nhân Tuấn ca sao?"

Hoàng Nhân Tuấn cự tuyệt, nhưng cuối cùng vẫn là không chịu nổi Phác Chí Thịnh làm nũng mà đồng ý cùng đối phương lẻn ra khỏi thành. Trên thực tế, sau khi Nhân Tuấn đến thế giới này, trưởng bối trong nhà đều không cho cậu ra cửa. Mỗi lần cậu muốn đi ra, thì mẫu thân đều sẽ dùng một câu "tuyệt đối không thể" và nước mắt ngăn lại. Toàn bộ Hoàng phủ đều như là phòng trộm mà sợ cậu bước ra khỏi phủ một bước. Dần dà, Nhân Tuấn cũng không còn muốn ra cửa. Nên lần này đồng ý cùng Chí Thịnh lẻn đi chính là vì tâm động!

Đợi đến lúc chạng vạng, Phác Chí Thịnh ăn cơm ở Hoàng phủ xong liền giả ý về nhà. Sau đó lại lén lút chui qua lỗ chó ở hậu viện để chạy vào phòng Nhân Tuấn.

Hoàng Nhân Tuấn bất đắc dĩ nhìn đối phương, rồi mới theo Phác thiếu gia bò qua một cái lỗ chó khác mà nhìn đường phố phồn hoa. Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được cuộc sống về đêm ở cổ đại. Những thứ hấp dẫn hai bên đường chính là đếm không xuể. Tiếng thét to chào khách hết đợt này đến đợt khác vang lên. So với thế giới hiện đại, mọi thứ trên đường phố lúc này đều khiến Nhân Tuấn cảm thấy vô cùng mới mẻ. Bọn bọ nhân lúc cửa thành chưa đóng mà lẻn ra ngoài, tới bờ sông Chí Thịnh nhắc đến. Nhìn khung cảnh đen tuyền một mảnh, Phác tiểu thiếu gia có chút thất vọng.

"Nơi này đâu có đom đóm, đều là gạt người!"

Hoàng Nhân Tuấn dựa vào cây liễu rồi cười.

"Trời còn chưa tối đâu, chờ thêm một chút đã."

Phác Chí Thịnh chạy đến ngồi bên cạnh Nhân Tuấn rồi cười cười.

"Vậy ta sẽ đợi cùng Nhân Tuấn ca!"

Bọn họ đợi một canh giờ, rốt cuộc cũng có đom đóm xuất hiện. Phác Chí Thịnh vui vẻ đứng lên chạy về phía bờ sông.

"Nhân Tuấn ca, đom đóm, thật sự có đom đóm, thật xinh đẹp!!"

Hoàng Nhân Tuấn duỗi người đứng dậy.

"Xem đi, không phải đã xuất hiện rồi sao?"

Phác Chí Thịnh xoay người vẫy tay với cậu.

"Nhân Tuấn ca, chúng ta bắt chút đom đóm làm đèn lồng sau đó trở về đi!"

Hoàng Nhân Tuấn lắc đầu cười khẽ.

"Đom đóm sao có thể bắt dễ dàng được."

Cậu đang chuẩn bị đi đến bên Phác Chí Thịnh, thì không ngờ đúng lúc này, một hắc y nhân đã xuất hiện mà bắt lấy đối phương. Nhân Tuấn sốt ruột chạy về phía bọn họ.

"Lớn mật! Ngươi là người phương nào!"

Sau đó trước mắt cậu tối sầm. Mà đồng thời, Phác Chí Thịnh cũng bị hắc y nhân đánh ngất. Lúc này, nam nhân phía sau Nhân Tuấn mới lên tiếng.

"Đại ca, cái này làm sao bây giờ?"

Hắc y nhân hừ lạnh.

"Làm sao bây giờ? Coi như tiểu tử này xui xẻo. Đem nó với con vợ cả của Phác lão tặc cùng nhau ném xuống sông để chôn theo người nhà Trần gia chúng ta đi!"

Nam nhân còn lại chần chờ nói.

"Nhưng Hi phi nương nương chỉ là lệnh chúng ta cho Phác thượng thư một chút giáo huấn. Làm vậy với hai đứa nhỏ có phải hay không......"

Hắc y nhân phỉ nhổ.

"Đừng có xoắn xít như nữ nhân, đem tiểu tử trong tay ngươi lại đây. Ta chỉ đem chúng ném vào sông mà thôi, cũng không phải mưu sát. Có chết hay không là mệnh của bọn họ!!"

Nam nhân do dự nói.

"Có thể......"

Hắc y nhân từ trong tay đối phương đoạt lấy Hoàng Nhân Tuấn, rồi đem hai người ném vào trong sông.

"Đứa bé của Trần gia cũng bị Phác lão tặc hại chết như vậy, một mạng đổi lấy một mạng mà thôi!"

Khi chìm vào sông, ý thức của Nhân Tuấn vô cùng thanh tỉnh, có lẽ là nhờ lúc trước tham gia câu lạc bộ bơi lội của trường. Nếu không xảy ra biến cố, có lẽ cậu cũng đã chọn nó làm công việc tương lai rồi.

Sau khi thanh tỉnh, Nhân Tuấn liền thấy Chí Thịnh ở bên cạnh cũng đang dần dần chìm xuống. Cậu nín thở xoay người đem đối phương kéo đi, sau khi bơi vài trăm mét mới dám trồi lên đem Chí Thịnh kéo ra. Chỉ tiếc tố chất của thân thể này hữu hạn, nên khi cách bờ càng gần thì cậu cũng sắp sức cùng lực kiệt rồi. Dựa vào ý chí, Nhân Tuấn cuối cùng vẫn là liều mạng đem Chí Thịnh kéo lên bờ, làm hô hấp nhân tạo đơn giản. Sau khi thấy đối phương phun ra một ngụm nước, thì mới vỗ vỗ mặt Chí Thịnh mà nhẹ giọng nói.

"Chí Thịnh, Chí Thịnh tỉnh tỉnh."

Phác Chí Thịnh nửa híp mắt nhìn Nhân Tuấn mà suy yếu nói.

"Nhân... Nhân Tuấn ca."

Hoàng Nhân Tuấn dùng sức kéo đối phương lên.

"Đừng nói chuyện, tỉnh lại là được, ca dẫn ngươi về nhà!"

Mới vừa đi hai bước, Hoàng Nhân Tuấn liền cảm thấy toàn thân choáng váng. Trước khi té xỉu, cậu đã thấy một nam tử xấp xỉ tuổi mình xuất hiện.

"Cứu cứu...... Cứu cứu chúng tôi."

Nói xong câu đó, Hoàng Nhân Tuấn liền hôn mê bất tỉnh. Nam tử nhìn hai người họ ngã xuống rồi nói.

"Ảnh nhất!"

Một hắc y nhân bỗng quỳ xuống trước mặt nam tử.

"Thái Tử điện hạ!"

Nam tử nhướng mày.

"Ai là công tử nhà Phác thượng thư?"

Ảnh nhất vô cảm trả lời.

"Hồi bẩm điện hạ, công tử nhà Phác thượng thư là người bên trái vẫn luôn chưa mở miệng."

Nam tử gật gật đầu.

"Vậy ngươi liền phụ trách đưa vị này trở lại phủ thượng thư đi. Phác thượng thư là người thông minh, tự nhiên sẽ biết nên làm cái gì."

Ảnh nhất quỳ trên mặt đất đáp.

"Tuân mệnh, vậy còn vị bên cạnh này......"

La Tại Dân nhướng mày.

"Khi nào đến lượt ngươi hỏi ta?"

Ảnh nhất lập tức cúi đầu.

"Thần đáng chết!"

"Đi xuống lãnh phạt đi. Ảnh lục đưa người trở về!"

Chờ hai người bên cạnh đi rồi, một hắc y nhân khác lại xuất hiện phía sau nam tử.

"Chủ nhân."

Nam tử cong cong khóe miệng.

"Khi nãy ảnh nhất đi đâu."

Hắc y nhân sửng sốt một lúc rồi trả lời.

"Cẩm nhị một đường theo dõi ảnh nhất đến hoàng cung."

Nam tử rốt cuộc đi đến trước mặt Nhân Tuấn rồi ngồi xổm xuống.

"Cẩm nhất, ngươi đoán xem vì sao ta không cho ảnh nhị đưa vị này trở lại phủ thượng thư."

Cẩm nhất cúi đầu quỳ xuống.

"Thuộc hạ không biết!"

Nam tử sờ sờ khuôn mặt tái nhợt của Nhân Tuấn rồi cười khẽ.

"Chỗ Phác thượng thư, là ta để cho phụ hoàng cùng Hi phi xem. Còn vị này, mới là át chủ bài trong tay ta."

Cẩm nhất nghi hoặc ngẩng đầu.

"Chủ nhân biết vị công tử này là nhà ai sao?"

Nam tử nâng nâng mi.

"Lụa tơ tằm này phụ hoàng chỉ thưởng cho một người. Nếu không phải ta may mắn gặp qua một lần, thì chắc lúc này cũng không nhận ra đứa con bảo bối của Hoàng tướng quân."

Cẩm nhất kinh ngạc.

"Hoá ra vị này chính là tiên đồng chuyển thế trong miệng Không Huyền đạo trưởng."

Nam tử đem Hoàng Nhân Tuấn bế lên.

"Như vậy, ân tình này ta phải lấy đi rồi."

-tbc-

Phác thiếu gia từ nhỏ đã biết ăn đậu hủ rồi :)))))) có tiềm năm :))))

Mà tôi thề là cái quả twist trong đây nó máu chó lắm, đọc mà muốn đạp ba đứa họ L, còn L nào thì hồi sau sẽ rõ 😃😃😃

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store