[AllIsagi] Đại pháp sư bị hiểu nhầm là Thợ Săn có lý tưởng cao đẹp
Chương 79: Vũ điệu đầu tiên(2)
/abc/: âm thanh
" abc": lời nói
' abc': suy nghĩ
[ abc]: hệ thống
{ abc}: lời hátBước qua cánh cổng lấp lánh ánh trăng, Isagi lập tức cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Không gian phía trước không hẳn là rộng lớn, nhưng lại mang một chiều sâu kỳ lạ — như thể không có điểm tận cùng.Sương mù nhạt màu bạc phủ kín tầm nhìn, chỉ để lộ duy nhất một con đường lát đá trắng uốn lượn, dẫn thẳng đến một sân khấu nổi bằng cẩm thạch sáng lên dịu dàng dưới ánh trăng mờ. Phía sau sân khấu là hàng ghế khán giả được xếp thành hình vòng cung, lặng lẽ và không một bóng người — như thể từng có rất nhiều người ở đây, nhưng tất cả đã bị thời gian xóa sạch.Isagi chậm rãi bước về phía sân khấu. Tiếng bước chân chạm nhẹ lên đá nghe như tiếng nước nhỏ giọt, từng bước như hòa làm một với bầu không khí trầm mặc xung quanh.Trên người em là bộ lễ phục vũ công vừa nhận được — lớp vải mỏng tung bay trong gió sương, phát ra âm thanh như lời thì thầm của màn đêm.Bước lên bậc thang cuối cùng, Isagi đặt chân lên trung tâm Thần Tinh Đài. Nơi này như được thiết kế dành riêng cho em — không, không phải dành riêng cho, mà là được sinh ra cùng nhau. Cảm giác ấy kỳ lạ nhưng rõ rệt, như một phần ký ức mơ hồ đang cố gắng thức tỉnh.Phía sau lưng em, cánh cổng đã biến mất. Không còn đường lui.Bảng hệ thống hiện lên:[Xin chào, vũ công trẻ tuổi.]
[Đây là Thần Tinh Đài – nơi những vũ điệu đầu tiên được lưu dấu trong ánh trăng.]
[Bắt đầu hướng dẫn: Vũ Điệu Đầu Tiên – Lunaris Ordo.]Tên của vũ điệu hiện lên bằng ngôn ngữ Latinh cổ, từng ký tự phát sáng như được khắc bằng bạc. "Lunaris Ordo – Trật Tự của Mặt Trăng" Isagi khẽ thì thầmNgay lập tức, ánh trăng trên cao tập trung lại, tạo thành một hình bóng mờ ảo — là một vũ công không rõ gương mặt, toàn thân như được dệt từ ánh sáng.[Hãy lắng nghe.]
[Vũ điệu không được dạy bằng lý trí, mà được nhớ bằng linh hồn.]Vũ công ánh sáng bắt đầu chuyển động. Nhịp chân đầu tiên như lướt nhẹ qua mặt nước, tay dang rộng, vạt áo bay như cánh chim. Mỗi bước chuyển đều hòa vào không gian tĩnh lặng, như viết nên một câu chuyện không lời.Isagi đứng yên, rồi chậm rãi bước theo. Ánh trăng rọi xuống, ôm lấy từng chuyển động của em — mềm mại, kiên cường, thanh thoát, quyết liệt.Và rồi...Một nhịp trống vang lên.Thần Tinh Đài bắt đầu thở.------------------------------------------------------------------------------Không biết đã trôi qua bao lâu kể từ khi Isagi bắt đầu nhảy.Cơ thể em đã thấm mệt, từng khớp xương như muốn rã rời. Mồ hôi ướt lưng áo, phần tóc mái rũ xuống vì ẩm ướt bám lấy trán, làn da dính nhẹ lấy lớp vải mỏng của trang phục vũ công — nhưng ánh mắt em vẫn chưa từng rời khỏi hình bóng kia.Vũ công ánh sáng vẫn tiếp tục điệu múa của mình, từng động tác đều hoàn hảo đến mức tàn nhẫn — vô thanh, vô cảm, vô tận.Isagi cắn môi, thực hiện lại lần thứ một trăm hai mươi ba. Tay xoay, gót lướt nhẹ trên nền sân khấu cẩm thạch, áo choàng lật lên tạo nên những đường vòng như cánh bướm đêm giữa ánh trăng.
Nhưng rồi — một lần nữa.[Tiến độ học tập: 99%]
[Người chơi không thể rời khỏi Thần Tinh Đài nếu tiến độ học tập chưa đạt 100%.]"Rốt cuộc là còn thiếu cái gì...?" Isagi thở dốc, giọng lạc đi giữa sương mùEm ngồi thụp xuống, kéo gối lại, hai cánh tay khoanh trước trán, ánh mắt vẫn không ngừng dõi theo hình bóng kia.Cứ mỗi lần vũ công ánh sáng xoay người, tung tay, giơ chân, lướt nhẹ qua ánh trăng — là Isagi lại thấy có gì đó sai lệch trong chuyển động của mình. Không phải kỹ thuật. Không phải nhịp điệu. Không phải thể lực. Em có cảm giác thứ mình còn thiếu không nằm ở cơ thể mà là trong tâm hồn."Tại sao tôi không thể nhảy giống như vậy?"Vũ công ánh sáng không trả lời. Dĩ nhiên, đó chỉ là ảo ảnh của một ký ức được lập trình. Nhưng ở giây phút đó, Isagi lại có cảm giác như bị nhìn thấy. Không phải bởi đôi mắt ánh sáng ấy, mà bởi ánh trăng chiếu trên lưng mình.Và em nhận ra — trong tất cả những lần nhảy vừa rồi, em chưa từng cười.Kể cả một nụ cười thoáng qua.Vũ điệu Lunaris Ordo không phải chỉ để chiến đấu.
Nó là một khúc ca của tự do.
Một khúc hát được viết bởi những người sống vì ánh trăng, nhảy vì họ yêu điều đó.Nhưng Isagi thì sao? Em học để hoàn thành nhiệm vụ. Em nhảy như đang diễn lại một thứ đã được sao chép. Không có cảm xúc.
Không có sự buông lỏng.
Không có niềm vui.Isagi bật cười yếu ớt, chôn mặt trong cánh tay "Ra là vậy... là tại tôi chưa từng tin rằng mình có thể nhảy thật sự"Gió trăng lướt nhẹ qua vai. Sân khấu lại vang lên tiếng nhịp trống.Isagi đứng dậy, không thử lại ngay, mà chỉ bước một bước nhẹ nhàng. Em đứng giữa sân khấu Thần Tinh Đài — nơi không có người xem, không có tiếng vỗ tay hay huýt sáo, chỉ có ánh trăng mờ ảo và sương mù như tấm rèm sân khấu chưa được vén lên.Gió mỏng như lụa trôi qua làn da. Ánh trăng phủ bạc sân khấu. Isagi đứng ở giữa vầng sáng ấy — và thở.Không nghĩ nữa.
Không bắt chước nữa.
Không ép bản thân nữa.Phong ấn ký ức nằm dưới lớp da bên ngực trái bất chợt rung nhẹ, không đau, mà như một cái chạm dịu dàng. Nó khẽ sáng lên cùng từng nhịp đập.../Thình thịch... thình thịch.../Trong khoảnh khắc ấy — Isagi nhắm mắt.Một câu hỏi hiện lên trong đầu em"Khi nào mình từng hạnh phúc như thế này?"Là lần đầu tiên đặt chân lên đất liền...
...khi còn là một Sứa Ánh Trăng ở Asrian?Em nhớ mình từng ngơ ngác nhìn bầu trời đêm không có nước bao phủ, ánh trăng lặng lẽ rót xuống làn da như đang gọi tên em bằng một thứ tiếng xưa cũ.Hay là lúc học được những ma thuật đầu tiên?
Cảm giác phấn khích khi từng đốm ánh sáng bay quanh ngón tay, em đã bật cười to tới mức lũ học giả quanh đó đều phải nhìn sang.Là khi nghiên cứu lý thuyết sự vận chuyển của dòng chảy ma lực trong căn phòng đầy sách, quên ăn quên ngủ suốt ba ngày? Hay lúc lần đầu tiên chiến thắng một trận đấu võ thuật, dù bị đánh bầm tím nhưng vẫn ngẩng đầu tự hào?Hoặc là khi... lần đầu chơi game?
Với đôi tay run rẩy vì không quen thao tác, nhưng lại thấy thế giới này cũng có những niềm vui đơn giản đến thế.Và rồi—
Gương mặt ấy... hiện lên.Người đàn ông ấy.
Dù đã bước qua tuổi bốn mươi tư, vẫn giữ dáng vẻ của một kẻ chỉ mới chớm ba mươi.Mái tóc đen không có lấy một sợi bạc.
Làn da trắng nhợt nhưng căng mịn.
Đôi mắt dịu dàng như biển ban đêm.
Và nụ cười... mang theo thứ gì đó khiến người ta dễ quên đi năm tháng đã trôi.Người đó — giờ đây chỉ có thể nằm bất động trên giường bệnh, chìm trong giấc ngủ sâu không biết bao giờ sẽ tỉnh lại. Vòng tay ấy từng ôm lấy em trong lúc em hoảng loạn giữa những ký ức rối ren. Bàn tay ấy từng xoa đầu em nhẹ nhàng khi em đạt được điều gì đó dù chỉ là nhỏ nhặt.Trong lòng Isagi, đó là niềm hạnh phúc lớn nhất em từng có — mẹ của em.Isagi bắt đầu nhảy.Không phải như những lần nhảy trước — rập khuôn theo mô thức của Lunaris Ordo. Lần này, Isagi hòa mình vào điệu múa. Mỗi chuyển động như bồng bềnh theo một nhịp điệu riêng, sinh ra từ máu thịt và ký ức. Nhẹ nhàng, uyển chuyển, rồi bất ngờ dứt khoát như làn sóng bỗng chốc nổi giận giữa biển lặng.Từ đầu ngón tay em — nước trào ra như sương sớm, không phải để tấn công, mà để tôn vinh. Dưới mỗi bước xoay người, dòng nước ấy vũ lộng như những dải lụa bạc, quấn quanh thân thể Isagi, nhẹ nhàng nâng đỡ từng nhịp gót chân.Một cơn lốc lặng lẽ của nước — lượn vòng quanh em, từ cổ tay tung ra những dải sóng như cánh tay mở rộng, từ đầu gối dâng lên từng đóa thủy liên trong suốt. Khi em xoay một vòng chậm, nước dạt ra như tà áo dài được thổi phồng bởi gió trăng, rồi rút về ôm lấy cơ thể em trong cái siết dịu dàng đến siêu thực.Mỗi bước nhảy, mỗi cú xoay người — là một lời thì thầm bằng ma lực, một khúc tán tụng không lời dành cho ánh trăng.Isagi như hóa thân thành tinh linh của biển đêm, gương mặt thanh tú ánh lên trong làn nước mờ ảo. Đôi mắt xanh thẫm như sâu hơn, đẹp hơn, vừa xa vời lại vừa tha thiết như gọi mời.Dáng người mảnh khảnh, gọn gàng của em được tôn lên bởi lớp trang phục vũ công – chất vải lụa óng ánh thấm ướt bởi ma pháp nước, dính sát vào da như một lớp sương mù ngọc trai, phản chiếu lại ánh sáng trăng thành một quầng hào quang mong manh.Kiều diễm, nhưng không mỏng manh. Mơ hồ, nhưng không thể rời mắt. Isagi lúc này như không còn là con người — mà là một phần của vũ trụ đêm, đứa con của trăng, sinh ra từ nước, lớn lên trong ma thuật và đang kể lại câu chuyện cuộc đời bằng từng nhịp nhảy.Và rồi... [Tiến độ học tập: 100%] Một tiếng /Ting!/ nhỏ vang lên trong đầu em, kéo em ra khỏi vũ điệu — nhưng là trong sự nhẹ nhõm, không hối tiếc.
" abc": lời nói
' abc': suy nghĩ
[ abc]: hệ thống
{ abc}: lời hátBước qua cánh cổng lấp lánh ánh trăng, Isagi lập tức cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Không gian phía trước không hẳn là rộng lớn, nhưng lại mang một chiều sâu kỳ lạ — như thể không có điểm tận cùng.Sương mù nhạt màu bạc phủ kín tầm nhìn, chỉ để lộ duy nhất một con đường lát đá trắng uốn lượn, dẫn thẳng đến một sân khấu nổi bằng cẩm thạch sáng lên dịu dàng dưới ánh trăng mờ. Phía sau sân khấu là hàng ghế khán giả được xếp thành hình vòng cung, lặng lẽ và không một bóng người — như thể từng có rất nhiều người ở đây, nhưng tất cả đã bị thời gian xóa sạch.Isagi chậm rãi bước về phía sân khấu. Tiếng bước chân chạm nhẹ lên đá nghe như tiếng nước nhỏ giọt, từng bước như hòa làm một với bầu không khí trầm mặc xung quanh.Trên người em là bộ lễ phục vũ công vừa nhận được — lớp vải mỏng tung bay trong gió sương, phát ra âm thanh như lời thì thầm của màn đêm.Bước lên bậc thang cuối cùng, Isagi đặt chân lên trung tâm Thần Tinh Đài. Nơi này như được thiết kế dành riêng cho em — không, không phải dành riêng cho, mà là được sinh ra cùng nhau. Cảm giác ấy kỳ lạ nhưng rõ rệt, như một phần ký ức mơ hồ đang cố gắng thức tỉnh.Phía sau lưng em, cánh cổng đã biến mất. Không còn đường lui.Bảng hệ thống hiện lên:[Xin chào, vũ công trẻ tuổi.]
[Đây là Thần Tinh Đài – nơi những vũ điệu đầu tiên được lưu dấu trong ánh trăng.]
[Bắt đầu hướng dẫn: Vũ Điệu Đầu Tiên – Lunaris Ordo.]Tên của vũ điệu hiện lên bằng ngôn ngữ Latinh cổ, từng ký tự phát sáng như được khắc bằng bạc. "Lunaris Ordo – Trật Tự của Mặt Trăng" Isagi khẽ thì thầmNgay lập tức, ánh trăng trên cao tập trung lại, tạo thành một hình bóng mờ ảo — là một vũ công không rõ gương mặt, toàn thân như được dệt từ ánh sáng.[Hãy lắng nghe.]
[Vũ điệu không được dạy bằng lý trí, mà được nhớ bằng linh hồn.]Vũ công ánh sáng bắt đầu chuyển động. Nhịp chân đầu tiên như lướt nhẹ qua mặt nước, tay dang rộng, vạt áo bay như cánh chim. Mỗi bước chuyển đều hòa vào không gian tĩnh lặng, như viết nên một câu chuyện không lời.Isagi đứng yên, rồi chậm rãi bước theo. Ánh trăng rọi xuống, ôm lấy từng chuyển động của em — mềm mại, kiên cường, thanh thoát, quyết liệt.Và rồi...Một nhịp trống vang lên.Thần Tinh Đài bắt đầu thở.------------------------------------------------------------------------------Không biết đã trôi qua bao lâu kể từ khi Isagi bắt đầu nhảy.Cơ thể em đã thấm mệt, từng khớp xương như muốn rã rời. Mồ hôi ướt lưng áo, phần tóc mái rũ xuống vì ẩm ướt bám lấy trán, làn da dính nhẹ lấy lớp vải mỏng của trang phục vũ công — nhưng ánh mắt em vẫn chưa từng rời khỏi hình bóng kia.Vũ công ánh sáng vẫn tiếp tục điệu múa của mình, từng động tác đều hoàn hảo đến mức tàn nhẫn — vô thanh, vô cảm, vô tận.Isagi cắn môi, thực hiện lại lần thứ một trăm hai mươi ba. Tay xoay, gót lướt nhẹ trên nền sân khấu cẩm thạch, áo choàng lật lên tạo nên những đường vòng như cánh bướm đêm giữa ánh trăng.
Nhưng rồi — một lần nữa.[Tiến độ học tập: 99%]
[Người chơi không thể rời khỏi Thần Tinh Đài nếu tiến độ học tập chưa đạt 100%.]"Rốt cuộc là còn thiếu cái gì...?" Isagi thở dốc, giọng lạc đi giữa sương mùEm ngồi thụp xuống, kéo gối lại, hai cánh tay khoanh trước trán, ánh mắt vẫn không ngừng dõi theo hình bóng kia.Cứ mỗi lần vũ công ánh sáng xoay người, tung tay, giơ chân, lướt nhẹ qua ánh trăng — là Isagi lại thấy có gì đó sai lệch trong chuyển động của mình. Không phải kỹ thuật. Không phải nhịp điệu. Không phải thể lực. Em có cảm giác thứ mình còn thiếu không nằm ở cơ thể mà là trong tâm hồn."Tại sao tôi không thể nhảy giống như vậy?"Vũ công ánh sáng không trả lời. Dĩ nhiên, đó chỉ là ảo ảnh của một ký ức được lập trình. Nhưng ở giây phút đó, Isagi lại có cảm giác như bị nhìn thấy. Không phải bởi đôi mắt ánh sáng ấy, mà bởi ánh trăng chiếu trên lưng mình.Và em nhận ra — trong tất cả những lần nhảy vừa rồi, em chưa từng cười.Kể cả một nụ cười thoáng qua.Vũ điệu Lunaris Ordo không phải chỉ để chiến đấu.
Nó là một khúc ca của tự do.
Một khúc hát được viết bởi những người sống vì ánh trăng, nhảy vì họ yêu điều đó.Nhưng Isagi thì sao? Em học để hoàn thành nhiệm vụ. Em nhảy như đang diễn lại một thứ đã được sao chép. Không có cảm xúc.
Không có sự buông lỏng.
Không có niềm vui.Isagi bật cười yếu ớt, chôn mặt trong cánh tay "Ra là vậy... là tại tôi chưa từng tin rằng mình có thể nhảy thật sự"Gió trăng lướt nhẹ qua vai. Sân khấu lại vang lên tiếng nhịp trống.Isagi đứng dậy, không thử lại ngay, mà chỉ bước một bước nhẹ nhàng. Em đứng giữa sân khấu Thần Tinh Đài — nơi không có người xem, không có tiếng vỗ tay hay huýt sáo, chỉ có ánh trăng mờ ảo và sương mù như tấm rèm sân khấu chưa được vén lên.Gió mỏng như lụa trôi qua làn da. Ánh trăng phủ bạc sân khấu. Isagi đứng ở giữa vầng sáng ấy — và thở.Không nghĩ nữa.
Không bắt chước nữa.
Không ép bản thân nữa.Phong ấn ký ức nằm dưới lớp da bên ngực trái bất chợt rung nhẹ, không đau, mà như một cái chạm dịu dàng. Nó khẽ sáng lên cùng từng nhịp đập.../Thình thịch... thình thịch.../Trong khoảnh khắc ấy — Isagi nhắm mắt.Một câu hỏi hiện lên trong đầu em"Khi nào mình từng hạnh phúc như thế này?"Là lần đầu tiên đặt chân lên đất liền...
...khi còn là một Sứa Ánh Trăng ở Asrian?Em nhớ mình từng ngơ ngác nhìn bầu trời đêm không có nước bao phủ, ánh trăng lặng lẽ rót xuống làn da như đang gọi tên em bằng một thứ tiếng xưa cũ.Hay là lúc học được những ma thuật đầu tiên?
Cảm giác phấn khích khi từng đốm ánh sáng bay quanh ngón tay, em đã bật cười to tới mức lũ học giả quanh đó đều phải nhìn sang.Là khi nghiên cứu lý thuyết sự vận chuyển của dòng chảy ma lực trong căn phòng đầy sách, quên ăn quên ngủ suốt ba ngày? Hay lúc lần đầu tiên chiến thắng một trận đấu võ thuật, dù bị đánh bầm tím nhưng vẫn ngẩng đầu tự hào?Hoặc là khi... lần đầu chơi game?
Với đôi tay run rẩy vì không quen thao tác, nhưng lại thấy thế giới này cũng có những niềm vui đơn giản đến thế.Và rồi—
Gương mặt ấy... hiện lên.Người đàn ông ấy.
Dù đã bước qua tuổi bốn mươi tư, vẫn giữ dáng vẻ của một kẻ chỉ mới chớm ba mươi.Mái tóc đen không có lấy một sợi bạc.
Làn da trắng nhợt nhưng căng mịn.
Đôi mắt dịu dàng như biển ban đêm.
Và nụ cười... mang theo thứ gì đó khiến người ta dễ quên đi năm tháng đã trôi.Người đó — giờ đây chỉ có thể nằm bất động trên giường bệnh, chìm trong giấc ngủ sâu không biết bao giờ sẽ tỉnh lại. Vòng tay ấy từng ôm lấy em trong lúc em hoảng loạn giữa những ký ức rối ren. Bàn tay ấy từng xoa đầu em nhẹ nhàng khi em đạt được điều gì đó dù chỉ là nhỏ nhặt.Trong lòng Isagi, đó là niềm hạnh phúc lớn nhất em từng có — mẹ của em.Isagi bắt đầu nhảy.Không phải như những lần nhảy trước — rập khuôn theo mô thức của Lunaris Ordo. Lần này, Isagi hòa mình vào điệu múa. Mỗi chuyển động như bồng bềnh theo một nhịp điệu riêng, sinh ra từ máu thịt và ký ức. Nhẹ nhàng, uyển chuyển, rồi bất ngờ dứt khoát như làn sóng bỗng chốc nổi giận giữa biển lặng.Từ đầu ngón tay em — nước trào ra như sương sớm, không phải để tấn công, mà để tôn vinh. Dưới mỗi bước xoay người, dòng nước ấy vũ lộng như những dải lụa bạc, quấn quanh thân thể Isagi, nhẹ nhàng nâng đỡ từng nhịp gót chân.Một cơn lốc lặng lẽ của nước — lượn vòng quanh em, từ cổ tay tung ra những dải sóng như cánh tay mở rộng, từ đầu gối dâng lên từng đóa thủy liên trong suốt. Khi em xoay một vòng chậm, nước dạt ra như tà áo dài được thổi phồng bởi gió trăng, rồi rút về ôm lấy cơ thể em trong cái siết dịu dàng đến siêu thực.Mỗi bước nhảy, mỗi cú xoay người — là một lời thì thầm bằng ma lực, một khúc tán tụng không lời dành cho ánh trăng.Isagi như hóa thân thành tinh linh của biển đêm, gương mặt thanh tú ánh lên trong làn nước mờ ảo. Đôi mắt xanh thẫm như sâu hơn, đẹp hơn, vừa xa vời lại vừa tha thiết như gọi mời.Dáng người mảnh khảnh, gọn gàng của em được tôn lên bởi lớp trang phục vũ công – chất vải lụa óng ánh thấm ướt bởi ma pháp nước, dính sát vào da như một lớp sương mù ngọc trai, phản chiếu lại ánh sáng trăng thành một quầng hào quang mong manh.Kiều diễm, nhưng không mỏng manh. Mơ hồ, nhưng không thể rời mắt. Isagi lúc này như không còn là con người — mà là một phần của vũ trụ đêm, đứa con của trăng, sinh ra từ nước, lớn lên trong ma thuật và đang kể lại câu chuyện cuộc đời bằng từng nhịp nhảy.Và rồi... [Tiến độ học tập: 100%] Một tiếng /Ting!/ nhỏ vang lên trong đầu em, kéo em ra khỏi vũ điệu — nhưng là trong sự nhẹ nhõm, không hối tiếc.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store