ZingTruyen.Store

(Allisagi) Bóp cò

Chương 3

Camaccoc

Isagi ngồi gắp miếng bánh tráng cuối cùng, cố nhai chậm để bình tĩnh lại. Anri ngồi cạnh, nhẹ nhàng nhắc vài chi tiết về content hôm nay, giọng vừa nghiêm túc vừa dịu dàng. Cậu lắp bắp gật đầu, tim đập dồn, nhưng cố giữ bình tĩnh.

"Em ăn xong chưa? Chị đi trước đây, mai gặp lại nhé," Anri nói, đứng lên vẫy tay.

Isagi đỏ mặt, cúi đầu gật gù: "D–dạ... vâng... cảm ơn chị."

Cậu nhìn theo bóng lưng Anri bước ra khỏi quán, lòng vừa nhẹ nhõm vừa hơi tiếc nuối. Nhịp quán vẫn rộn rã, nhưng cậu tự nhủ mình cần trở về nhà nghỉ ngơi và sắp xếp lại suy nghĩ.

Về đến phòng, Isagi đặt ba lô xuống, rửa tay và ngồi vào bàn học. Nhìn lại cốt truyện vừa làm content, cậu bất giác nhớ những chi tiết rối rắm, loạn luân, sinh tử... Bình thường chỉ đọc, cậu đã thấy mệt mỏi, nhưng hôm nay, một suy nghĩ lạ lóe lên: "Nếu... mình mà có thể bước vào truyện, ít ra còn hiểu được mọi thứ từ bên trong..."

Cái suy nghĩ này làm tim cậu hơi nhoi nhói, vừa sợ hãi vừa tò mò. Isagi không biết rằng, chính khoảnh khắc này lại là khởi đầu cho một chuỗi sự kiện hoàn toàn bất ngờ — nơi cậu sẽ phải đối mặt trực tiếp với thế giới truyện loạn luân mà mình từng làm content.

Isagi vừa mở cửa phòng ngủ, còn đang nhăn mặt vì cơn mỏi sau một ngày dài. Chớp mắt... cậu bỗng nhận ra căn phòng quen thuộc biến đâu mất tiêu. Trước mắt là một căn biệt thự đồ sộ, nhưng nhìn mà cứ như... không phải thật hoàn toàn — tường ánh lên màu ngọc trai, bóng cây rợp xuống mà cứ như đang lắc lư theo nhịp thở của cậu, ánh sáng thì lấp lánh kì quái, không rõ từ đâu chiếu xuống.

Cậu khựng lại, tim đập như trống hội, tay nắm chặt tay nắm cửa vẫn còn ấm của phòng ngủ cũ, nhưng khi thử kéo mạnh cửa... "Ôi trời ơi!" – tay cậu xuyên thẳng qua không khí, như thể hai thế giới dính lại với nhau, và cậu vừa sợ vừa... "nghĩ lại thấy thú vị không hiểu sao."

"Mình... mình đang mơ à... hả?" – Isagi thì thều thào, miệng như cứng lại, cơ thể run run.

Một mùi hương kỳ lạ – vừa gỗ cũ vừa hương hoa – xộc thẳng vào mũi, kèm theo tiếng chim hót xa xa nhưng chẳng biết từ đâu. Trên bầu trời, vài tia sáng xanh lơ lửng bập bùng như những đốm lửa tí tách.

Cậu nhăn mặt, vừa muốn chạy trốn, vừa tò mò: "Đây... là thế giới truyện hả? Nhưng... tại sao... mình lại ở đây...?"

Isagi hít một hơi sâu, nhắm mắt một giây, mở ra... và thấy cánh cửa chính của biệt thự từ từ mở ra, như đang mời cậu bước vào, kiểu "thử thách xem dám vào không?"

Cậu nhíu mày, tự nhủ với bản thân: "Được rồi... không quay đầu lại được nữa rồi. Vào thôi... ít nhất phải quan sát đã... coi thế nào đã."

Vừa đẩy cánh cửa to kia thì bắt gặp hai thân ảnh đang cuốn lấy nhau kia, một người là bot chính người còn lại chắc là bạn học của cậu ta? Cũng là một top chính, nhưng điều đáng trách là Isagi nhất thời không nhớ nổi tên cậu ta, cho đến khi cậu bạn kia bất ngờ lên tiếng hỏi

"Ê! cậu là ai mà xuất hiện ở nhà Mochi vậy?!"

Tim Isagi đập thình thịch, tay bấu chặt tay nắm cửa. Cậu lắp bắp, cố gắng giữ bình tĩnh:
"E–em... ừm... t–tôi... mới... được... Ngài Reo... nhận... nuôi... "

Còn lý do được nhận nuôi thì Isagi không dám nói, sợ lỡ lời một câu thôi đã đủ để cậu cúc khỏi thế giới này rồi. Mặc dù vẫn còn choáng váng với việc xuyên không chớp mắt cùng với việc gặp gỡ những nhân vật giả tưởng nhưng với việc làm mẫu ảnh lâu cũng khiến Isagi có thể duy trì được việc khuôn mặt không lộ chút hoảng hốt nào.

Mochi nhìn chằm chằm Isagi mà đánh giá, răng trắng mũi hồng mắt màu saphir cùng đôi môi đỏ tự nhiên, không quá ngạc nhiên khi Isagi trông rất đẹp trai kiểu của 'thụ' nhưng khí chất cậu toát ra lại rất 'công' việc mang sắc thái đối lập nhau khiến Isagi trở nên gia mắt hơn với Mochi. Nếu cậu ta chỉ thuần thụ hoặc công thì còn dễ đối phó nhưng nếu như này thì Mochi không biết nên ra tay như nào. Bởi lẽ nếu là thụ cậu ta sẽ đối đãi thật 'thân thiện' với Isagi, nhưng nếu là công thì cậu ta sẽ hối hận khi đánh mất một người đẹp trai như này. Phiền não tha

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store