Alldaniel Manager
Chương 4: Làn Sóng MớiNgày hôm sau, Daniel thức dậy với một cảm giác mơ hồ. Cậu không rõ là do mệt mỏi hay vì những dòng suy nghĩ không ngừng xoay vần trong đầu. Dù sao, công việc vẫn không thể trì hoãn.Sau khi ăn sáng vội vã, Daniel mở laptop và bắt đầu rà soát các công việc cho ngày hôm nay. Mọi thứ dường như lại tiếp tục như một vòng xoáy bất tận mà cậu không thể thoát ra.Phòng ký túc xá không quá rộng, nhưng đủ để Daniel cảm nhận được sự cô đơn. Mỗi sáng, cậu tự nhủ sẽ là một ngày tốt hơn, nhưng thực tế thì không như vậy. Bước vào công ty, cậu vẫn không thể thoát khỏi cái nhìn đầy ngờ vực và thậm chí là coi thường từ những nghệ sĩ. Dù đã cố gắng hết sức, Daniel biết rằng trong mắt họ, cậu vẫn chỉ là người thay thế, là kẻ không xứng đáng.Khi cậu vào thang máy, không khí một lần nữa trở nên lạnh lẽo. Các nhân viên công ty thậm chí không thèm che giấu sự tò mò của mình khi nhìn cậu, thì thầm với nhau, những ánh mắt dò xét không mấy thân thiện. Thậm chí trong thang máy, Daniel không dám nhìn vào bất kỳ ai quá lâu, sợ rằng chỉ một cử chỉ nhỏ cũng đủ để họ có cái cớ để chế giễu.Cửa phòng họp mở ra, và ngay lập tức Daniel cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Samuel ngồi ở đầu bàn, vẻ mặt lạnh lùng và không thay đổi. Những người khác thì đã có mặt đầy đủ: Joon Goo khoanh tay tựa lưng vào ghế, Vasco mải mê với chiếc điện thoại, Jay đeo tai nghe và gõ nhịp lên bàn như không để tâm đến bất cứ điều gì.“Cậu đã chuẩn bị cho lịch trình hôm nay chưa?” Samuel hỏi, giọng điệu lạnh lùng nhưng vẫn đầy quyền lực.“Vâng,” Daniel đáp nhanh, mở laptop và gửi danh sách công việc cho nhóm. “Tôi đã chuẩn bị mọi thứ. Chúng ta sẽ đi quay chương trình thực tế vào buổi sáng và buổi chiều sẽ có một buổi chụp ảnh.”“Cậu nghĩ có thể kiểm soát được tất cả chúng tôi à?” Jin Sung lên tiếng, ánh mắt lạnh băng. “Đừng có mà ra lệnh như thế. Cậu không phải là người duy nhất có lịch trình phải theo.”Daniel nhìn xuống bàn tay mình, cố gắng giữ sự bình tĩnh. “Tôi chỉ là muốn giúp các anh, để mọi thứ được suôn sẻ.” Câu nói không có chút mơ hồ, nhưng sao vẫn không thể làm dịu đi sự căng thẳng trong phòng.Nomen là người duy nhất trong nhóm không tham gia vào cuộc cãi vã. Anh chỉ ngồi lặng lẽ, đôi mắt sắc bén theo dõi mọi người. Mặc dù không nói gì, nhưng sự có mặt của anh lại mang đến một cảm giác yên lặng đáng ngạc nhiên giữa tất cả sự ồn ào.Joon Goo thì không bỏ qua cơ hội trêu chọc Daniel. “Thật khó tin là người như cậu lại có thể làm quản lý cho nhóm nghệ sĩ hàng đầu. Có phải cậu đã có một mối quan hệ nào đó không?”Daniel nín thở, không để sự khó chịu bộc lộ ra ngoài. Cậu biết những lời nói như vậy là không thể tránh khỏi. Nhưng điều đó càng khiến cậu thêm quyết tâm. Không phải tất cả những gì cậu làm đều dễ dàng, nhưng cậu không thể bỏ cuộc.Cuối cùng, Samuel đứng dậy, vứt một ánh nhìn lạnh lùng về phía Daniel. “Hôm nay tôi không có thời gian cho trò đùa. Cậu muốn làm gì thì làm, nhưng đừng can thiệp vào công việc của tôi.”---Ngày làm việc hôm đó cũng không khá hơn. Daniel đã cố gắng hết sức để sắp xếp mọi thứ, nhưng khi đến chương trình thực tế, mọi thứ lại trở nên hỗn loạn. Joon Goo yêu cầu thay đổi địa điểm quay, khiến cậu phải chạy ngược xuôi giữa các phòng làm việc và địa điểm quay mới. Jang Hyun thì đột ngột gọi điện yêu cầu hủy bỏ một cuộc hẹn quan trọng mà cậu đã sắp xếp từ trước. Trong khi đó, Jake lại lải nhải về yêu cầu khắt khe với ánh sáng trong khi chụp ảnh.Mệt mỏi và căng thẳng, nhưng Daniel không dám thể hiện điều đó ra ngoài. Cậu cố gắng làm hài lòng tất cả mọi người, nhưng dường như mọi nỗ lực đều vô ích. Cậu cảm thấy mình đang dần mất kiểm soát.Khi buổi tối đến, Daniel trở về ký túc xá, mệt mỏi và kiệt sức. Nhưng không như mọi lần, lần này cậu không lập tức lao vào công việc tiếp theo. Cậu ngồi trên giường, im lặng nhìn những công việc chưa hoàn thành trên laptop.Một tiếng gõ cửa nhẹ vang lên. Daniel không ngẩng đầu lên, cho đến khi cửa mở và Nomen bước vào. Anh không nói gì, chỉ ngồi xuống bên cạnh cậu, yên lặng nhìn cậu với ánh mắt trìu mến.“Cậu có vẻ mệt mỏi,” Nomen nói, giọng anh nhẹ nhàng nhưng mang theo một sự quan tâm sâu sắc. “Chăm sóc bản thân cũng quan trọng như công việc.”Daniel nhìn Nomen, ánh mắt mơ màng.'Mình không thể để mọi thứ thất bại. Đây là cơ hội duy nhất của mình.'Nomen khẽ cười, nụ cười mang một chút buồn bã. “Đôi khi, chúng ta không thể làm hài lòng tất cả mọi người, Daniel. Nhưng nếu cậu không thể làm hài lòng chính mình, mọi thứ sẽ không có ý nghĩa.”---Tối hôm đó, sau khi Nomen rời đi, Daniel vẫn ngồi một mình trong căn phòng vắng lặng. Lời nói của anh như một dòng suối mát rượi trong tâm trí cậu, khiến cậu ngừng lại, suy nghĩ về chính bản thân mình. Những điều cậu làm, những nỗ lực không ngừng, tất cả liệu có phải là đủ? Cậu cảm thấy bản thân mình như đang rơi vào vòng xoáy không điểm dừng.Liệu cậu có thể tiếp tục? Liệu cậu có thể chứng minh mình xứng đáng?Cậu không chắc.---Ở một góc khác trong thành phố, các nghệ sĩ lại tụ tập, nhưng lần này, họ không chỉ bàn về công việc. Nhìn vào bức ảnh chụp nhóm, có vẻ như sự hiểu lầm về Daniel đang dần thay đổi.“Cậu ấy không tệ như tôi tưởng,” Nomen lên tiếng, giọng anh nhẹ nhàng, đầy sự suy ngẫm.Samuel im lặng, như thể đang cân nhắc những lời này. Nhưng trong đôi mắt anh, không thể phủ nhận một điều gì đó đang bắt đầu thay đổi. Cũng có thể, một làn sóng mới đang trỗi dậy trong nhóm, một làn sóng mà Daniel không hề hay biết.─────────────────────────────────
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store