Allchan Lee Chan Va Nhung Ke Si Tinh
Lee Seokmin – giảng viên thanh nhạc trẻ tuổi được mệnh danh là "mặt trời nhỏ" của học viện nghệ thuật, luôn xuất hiện với nụ cười dịu dàng và giọng nói trầm ấm khiến ai cũng cảm thấy nhẹ lòng. Anh không chỉ có chuyên môn vững mà còn sở hữu vóc dáng cực phẩm, cơ bụng sáu múi săn chắc ẩn sau lớp sơ mi trắng thường ngày – khiến không ít sinh viên lẫn giảng viên âm thầm "u mê".Nhưng có một điều Seokmin không thể hiểu nổi, là vì sao trong vô vàn sinh viên, chỉ duy nhất một người khiến anh phải rối trí – Lee Chan.Lee Chan là một sinh viên năm hai của khoa thanh nhạc. Cậu nổi bật với gương mặt baby, làn da trắng, giọng hát như mật ngọt – và cá tính thì... như cơn bão nhỏ. Quậy phá, nghịch ngợm, cực kỳ ưa gây sự – mà đặc biệt lại rất thích gây sự với anh."Thầy ơi, thầy có thấy học trò nào đẹp trai mà hát hay như em chưa?"
"Thầy Seokmin ơi, áo sơ mi hôm nay bó ghê ha, chắc thầy tập gym dữ lắm á~"
"Thầy... tối qua livestream hay quá, mà giờ em ngáp quá, thầy cho em ngủ một chút nhé?"Lần nào cũng vậy, Chan luôn tìm cách chọc phá Seokmin, khiến những tiết học vốn yên bình trở thành sàn diễn nhỏ của riêng cậu. Nhưng điều khiến Seokmin đau đầu hơn cả, là trái tim anh bắt đầu không nghe lời nữa mỗi khi cậu học trò ngẩng mặt cười – đôi mắt cong cong, gương mặt ửng hồng như thể biết rõ mình đang quyến rũ ai kia.(Vài ngày sau, tại phòng tập thanh nhạc, khi chỉ còn Seokmin và Chan ở lại...)Chan tiến đến gần Seokmin, mắt lấp lánh nhưng đầy tinh nghịch.
"Thầy ơi... em thấy giọng em vẫn chưa tốt lắm, thầy luyện riêng cho em được không?"Seokmin khẽ thở dài, nhưng là thở dài kiểu bất lực trước một điều mình không chối từ được.
"Chan, em biết là không nên lợi dụng việc học để phá thầy mà.""Em không phá..." Chan cười, bước thêm một bước nữa, gần đến mức Seokmin có thể ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng trên cổ cậu, "...em đang quyến rũ."Seokmin siết nhẹ quyển giáo trình trong tay, ánh mắt dần tối lại.
"Chan... em đang đùa với lửa đấy.""Vậy thầy... có muốn cháy cùng em không?"Lee Seokmin lùi một bước về phía đàn piano phía sau, va nhẹ vào góc gỗ nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Chan – cậu sinh viên nhỏ hơn anh vài tuổi nhưng luôn biết cách khiến tim anh rối loạn.Chan biết rõ điều đó.Cậu nghiêng đầu, mái tóc hơi rũ xuống trán, ánh mắt lấp lánh như thể đang chơi trò mèo vờn chuột. Ánh đèn vàng dịu trong phòng chiếu lên làn da trắng của cậu, khiến Seokmin thấy rõ cả những đường nét thanh tú và... cổ áo sơ mi trắng đang lơi ra một nút."Chan... dừng lại." – Seokmin nói, nhưng giọng đã thấp đi hơn bình thường."Em chưa làm gì mà." Chan đáp, đôi môi cong lên – ngọt như caramel chảy.Cậu bước đến sát hơn, đặt hai tay lên mặt piano phía sau lưng Seokmin, gần như ép anh vào đó. Áo khoác đồng phục vắt tạm trên vai, cậu chỉ mặc áo sơ mi trắng mỏng bên trong – thứ ánh sáng mờ mờ khiến Seokmin lỡ đưa mắt lướt xuống... đường cong hờ hững ở eo cậu."Chan, nghiêm túc đấy." – Giọng anh nghèn nghẹn."Em nghiêm túc mà." – Chan khẽ nói, rồi ngẩng đầu hôn nhẹ lên quai hàm Seokmin, nơi làn da anh ấm nóng và mùi hương dịu dàng nhất vẫn còn vương lại.
Một nụ hôn nhẹ. Nhưng lại khiến cả cơ thể Seokmin như tê rần."Em thật sự... muốn thầy, Seokmin."Lời thú nhận rơi xuống như giọt nước chạm vào lửa. Seokmin siết chặt tay. Anh không phải thánh. Anh đã chịu đựng ánh nhìn ấy, giọng nói ấy, từng lần Chan lén nhìn anh rồi quay đi đỏ mặt. Đến bây giờ, khi Chan nói rõ – anh chẳng còn gì để chống đỡ nữa.Seokmin vòng tay kéo Chan vào gần hơn, cậu cười nhẹ – rồi lập tức bị anh hôn ngấu nghiến.Một nụ hôn tràn đầy cảm xúc bị đè nén, đan xen giữa dịu dàng và khát khao mãnh liệt. Chan không còn trêu đùa nữa – cậu đáp lại anh bằng tất cả những gì thật nhất, vòng tay ôm lấy gáy Seokmin, để mặc anh cắn nhẹ môi dưới rồi mút lấy lưỡi cậu, làm cậu rên khẽ trong cổ họng."Ưm... thầy..."Seokmin luồn tay qua eo Chan, nhấc bổng cậu lên đặt ngồi lên mặt đàn. Chan hốt hoảng ôm cổ anh, hai chân theo phản xạ quấn lấy hông người đàn ông lớn hơn mình, cảm nhận rõ cơ thể rắn chắc ấy áp sát vào mình."Thầy dễ thương thật..." Chan cười, nhưng giọng run run.Seokmin không đáp. Anh đưa tay lùa vào gấu áo sơ mi của cậu, chạm vào làn da mịn như lụa. Chan rùng mình nhẹ, nhưng không hề đẩy ra.Ánh mắt họ giao nhau.Đêm ở phòng tập yên tĩnh đến mức nghe rõ từng nhịp thở. Tay Seokmin lần dần lên, tháo từng nút áo, để lộ lồng ngực trắng, hồng hào và thở dốc của cậu học trò bướng bỉnh."Chan... đẹp quá..." – Anh khẽ thì thầm, ánh mắt dịu dàng mà nóng bỏng.Cậu ngượng đến đỏ bừng cả mặt, nhưng vẫn vòng chân siết lấy anh – chủ động kéo mặt Seokmin xuống gần lồng ngực mình."Thầy... sờ em đi."Seokmin gần như mất kiểm soát.Anh cúi xuống, hôn lên làn da mịn màng, lưỡi liếm nhẹ lên phần xương quai xanh nổi bật, khiến Chan rên khẽ và cắn môi vì nhột.Tiếng hôn vang lên giữa căn phòng yên tĩnh, ẩm ướt và đầy cảm xúc. Seokmin gần như bị Chan đốt cháy bởi từng tiếng rên nhỏ xíu cậu thốt ra, bởi cách cơ thể mảnh mai nhưng nóng bỏng ấy run nhẹ mỗi khi anh chạm vào.Cúc áo đã bung gần hết. Chan nửa nằm nửa ngồi trên mặt đàn piano, mái tóc rũ xuống, đôi môi đỏ ướt hé mở vì thở gấp."Thầy..." – Chan gọi, giọng khẽ và ngọt như mật – "...ngồi yên để em làm chút được không?"Seokmin cau mày nhẹ, không hiểu cậu định làm gì, nhưng vẫn gật đầu trong nhịp thở gấp gáp.Chan nhẹ đẩy anh lùi ra, bước xuống khỏi đàn. Cậu nhón chân – hôn Seokmin một cái thật nhanh rồi quỳ xuống. Bàn tay nhỏ mở khuy quần anh một cách chậm rãi. Rất chậm. Cố tình."Chan... em đang làm gì vậy...?" – Giọng Seokmin nghèn nghẹn, gần như run lên vì cậu chạm vào anh ở đó, qua lớp vải mỏng."Giúp thầy... thoải mái hơn một chút thôi." – Chan ngước lên, đôi mắt ươn ướt như đang làm điều gì cấm kỵ, nhưng miệng lại cười tinh nghịch.
Bàn tay cậu lột bỏ lớp vải che chắn, kéo cả Seokmin ra ngoài – khiến anh hít mạnh một hơi."Lớn ghê đó thầy... nhưng đẹp." – Chan thì thầm, giọng mỏng manh như làn hơi.Rồi không để Seokmin kịp phản ứng, cậu cúi đầu – ngậm lấy anh.Cảm giác ấm nóng bất ngờ khiến Seokmin phải chống tay lên piano, gập người vì sung sướng."Chan... a... chậm thôi... không..." – Anh nói không thành câu.Chan cười khẽ trong cổ họng, tay giữ lấy hông anh để điều khiển nhịp độ theo ý mình. Cậu đùa nghịch đầu lưỡi, tạo lực hút nhẹ như thể đang thử thách sự kiên nhẫn của Seokmin.Nhưng Seokmin chẳng còn kiên nhẫn.Anh cúi xuống, kéo cậu lên khỏi sàn, nâng cằm Chan bằng tay, đôi mắt tối lại."Giỏi lắm, Chan à... nhưng giờ tới lượt thầy rồi."Anh nhấc bổng Chan một lần nữa, đặt cậu lên mặt đàn. Lần này không dịu dàng như trước. Bàn tay anh lột bỏ phần còn lại trên người cậu – từng lớp quần áo rơi xuống sàn.Chan đỏ bừng cả mặt nhưng không giấu đi được ánh nhìn đầy háo hức. Cậu dang chân ra, nhẹ khều Seokmin lại gần, đầu ngón tay chạm nhẹ lên vai anh."Thầy không sợ ai nghe thấy à?" – Cậu trêu.Seokmin cúi xuống hôn lên cổ cậu, thì thầm:"Không... vì em sẽ rên thật khẽ, đúng không?"Không đợi thêm nữa, anh đưa tay ra phía sau cậu, nâng hông Chan lên, chỉnh tư thế. Một tay giữ eo, một tay đưa bản thân mình chạm vào cậu – Chan siết nhẹ vai anh theo phản xạ, ngửa cổ lên.Lần đầu tiên Seokmin tiến vào, Chan rên khẽ – môi hé, mắt cong cong như đang khóc, như đang cười. Làn da trắng đỏ ửng, cơ thể co rút lại rồi lại thả lỏng, đón nhận anh vào trong."Ư... thầy... sâu quá...""Em ấm... chặt quá Chan à..." – Seokmin nói trong hơi thở đứt đoạn, từng cú đẩy sâu và đều khiến piano phía dưới họ khẽ rung nhẹ, phát ra những tiếng vang nhỏ đầy kích thích.Chan vòng tay ôm lấy cổ Seokmin, chân quấn sau lưng anh, miệng rên rỉ và thì thầm:"Thầy... nhanh hơn đi... em chịu không nổi nữa..."Seokmin xiết hông Chan lại, đổi góc đẩy sâu hơn – khiến cậu thốt lên một tiếng ngắn nhưng vang dội khắp phòng.Piano dưới họ phát ra âm thanh vang nhẹ – từng nhịp như đang đệm cho bản nhạc họ đang tạo ra bằng thân thể.Chan bám chặt vào vai Seokmin, cơ thể cậu run rẩy theo từng cú thúc mạnh mẽ, đầy mê hoặc của người giảng viên mà cậu từng trêu chọc biết bao lần.Giờ thì Seokmin không còn là "ánh dương hiền lành" gì nữa.Anh đang xé tan mọi phòng bị của Chan, đẩy sâu đến tận cùng, đủ để cậu không nói nên lời, chỉ còn biết rên rỉ, thở dốc và bật khóc trong sung sướng."Ư... a... thầy... thầy ơi..." – Chan run lên từng cơn.Seokmin siết hông cậu, dồn lực đẩy mạnh một cái – cực điểm – khiến Chan ngửa cổ rên thét, đôi chân cậu siết lấy anh, lên đỉnh phun trào không kiểm soát, toàn thân cậu co rút liên tục như đang bị nhấn chìm trong khoái cảm.Seokmin không dừng lại, vẫn tiếp tục đưa đẩy – giờ anh như phát điên vì cảm giác bên trong cậu, quá chặt, quá ấm, đến mức anh không thể kìm lại thêm giây nào."Chan... Chan à... thầy... sắp...!""Ư... vô trong em đi... xin thầy..." – Chan nức nở, hai má đỏ hồng, mắt ướt rượt vì thỏa mãn nhưng vẫn chưa muốn buông.Seokmin rên một tiếng trầm, rồi chìm sâu hoàn toàn vào trong cậu, giữ chặt Chan và bắn trọn vẹn tất cả – nóng, nhiều, và sâu đến mức Chan lại co giật thêm lần nữa.Cả căn phòng yên tĩnh tràn ngập tiếng thở dốc, tiếng chất lỏng hòa quyện và mùi hương đặc trưng sau khi yêu.Seokmin khụy gối, đầu vùi vào hõm cổ Chan, ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn ấy vào lòng. Cả người anh run nhẹ sau cơn cực khoái mãnh liệt nhất đời mình."Chan... em... làm thầy phát điên rồi." – Anh thì thầm, tay vuốt nhẹ lên lưng cậu.Chan cười yếu ớt, vùi mặt vào vai anh, mồ hôi và nước mắt lấm tấm hai má."Thầy mới là người... làm em ngất ngây luôn rồi..."[Một lúc sau – tại nhà Seokmin]Anh bế Chan ra khỏi phòng tập bằng áo khoác phủ lên người cậu, như một tên trộm đang giấu báu vật.Cậu ngủ gục trong vòng tay anh và được bế lên trên xe trở về , môi vẫn còn sưng, mặt hồng bừng bừng. Ánh đèn đường hắt qua gương xe chiếu lên gò má xinh xắn ấy.Về đến nhà, Seokmin nhẹ nhàng đặt Chan lên giường. Cởi áo khoác, đắp chăn cho cậu, còn mình thì đi lấy khăn ấm lau người cho cậu thật nhẹ nhàng.Chan lờ mờ tỉnh dậy khi cảm thấy tay anh mơn man nơi eo mình."...Ở nhà thầy rồi à?" – Cậu lí nhí."Ừm. Em mệt lả rồi, còn muốn quậy nữa không?"Chan cười ngái ngủ, kéo tay Seokmin nằm xuống cạnh mình. "Quậy... mai nữa. Hôm nay được thầy đè là mãn nguyện rồi..."Seokmin bật cười, hôn nhẹ lên trán cậu."Ngủ đi. Mai thầy làm bữa sáng cho. Nhưng lần sau mà còn chọc thầy trong giờ học...""Thì sao?" – Chan hí hửng.Seokmin thì thầm bên tai cậu, giọng trầm ấm nhưng cực kỳ nguy hiểm:"Thì thầy đè em ngay trong phòng thu."Chan nuốt nước bọt, mặt đỏ bừng... nhưng không giấu nổi vẻ háo hức."Deal."[Sáng hôm sau – Tại nhà Seokmin]Ánh nắng len qua tấm rèm trắng, nhẹ nhàng đậu lên khuôn mặt ngủ say của Chan. Mái tóc rối, môi cậu hé mở, hai gò má hồng nhẹ như cánh đào.Seokmin đã tỉnh, ngồi bên giường nhìn ngắm cậu như đang chiêm ngưỡng một giấc mơ quá thật.Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên má cậu.Chan cựa mình, tay quơ quào trong chăn rồi kéo anh lại, mơ màng nói nhỏ:"Chưa dậy đâu... nằm ôm em thêm tí...""Em đói bụng mà còn lười thế à?" – Seokmin cười, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm xuống, vòng tay ôm cậu từ phía sau, bàn tay sớm đã chạm đến nơi cấm kỵ dưới lớp chăn.Chan rùng mình, cắn môi:"Thầy... chỗ đó còn đau mà...""Ừ... thì thầy chỉ chạm nhẹ thôi..." – Nhưng tay anh lại bắt đầu di chuyển, xoa nhẹ lên phần đùi trong rồi trượt dần vào nơi ẩm ướt.Chan rên khẽ, môi run:"Ư... sáng sớm rồi mà thầy...""Chỉ là chào buổi sáng kiểu Seokmin thôi mà." – Anh thì thầm, hôn lên gáy cậu. Tay kia thì đã len vào giữa hai chân, nhẹ nhàng vuốt ve.Kết quả là Chan rên rỉ đến mức phải úp mặt vào gối, tay siết chăn, người lại cong lên khi được anh "yêu" bằng tay, khiến cậu lên đỉnh nhẹ nhàng trong ánh nắng sớm mai.
Sữa nóng sẵn, trứng chiên sẵn. Nhưng Chan thì được "ăn" trước rồi mới ngồi dậy nổi.[Buổi chiều hôm đó – Phòng thu âm của trường]Seokmin đang thu nháp demo cho sinh viên. Phòng thu khá nhỏ, cách âm tốt. Chan xin vào để "nghe thử", nhưng từ đầu đã lén khóa cửa từ bên trong.Cậu mặc áo sơ mi trắng, quần vải ôm sát, tóc hơi ướt do tắm xong vội – nhìn như một sinh viên ngoan, nhưng ánh mắt lại không hề ngoan tí nào."Thầy... em thấy micro này nhạy lắm đúng không?" – Chan hỏi, ngồi xuống ghế gần anh."Ừ. Thu cả hơi thở nhỏ cũng nghe." – Seokmin trả lời, mắt vẫn nhìn vào màn hình.Chan mỉm cười, kéo ghế anh ra một chút, rồi ngồi lên đùi anh."Vậy nếu... mình tạo ra âm thanh khác... micro có bắt được không ta?"Seokmin quay phắt lại. "Chan... đừng nói là em đang nghĩ tới–""Đúng rồi đó." – Cậu thì thầm, ngồi hẳn lên, mông cạ nhẹ vào anh, bàn tay luồn xuống dưới mở khóa quần như đã quen tay."Chan, không được... Đây là trường học.""Cách âm mà." – Cậu cười, kéo khoá quần mình xuống, không mặc gì bên trong.Seokmin nuốt nước bọt, còn chưa kịp cản thì Chan đã tự mình ngồi xuống, nuốt trọn anh vào trong cơ thể – môi rên nhẹ mà âm thanh lọt hẳn vào micro đang bật."Ư... thầy... sâu quá...""Chan à... chết tiệt em... Ư... sao dám..." – Seokmin rít lên, ôm eo cậu thật chặt rồi bắt đầu đẩy hông lên từ dưới, khiến cậu rên rỉ đến mức phải cắn áo mình để không rên lớn."Thầy đừng mạnh... không... ư... à, thầy ơi..."Tiếng rên, tiếng mút, tiếng da thịt chạm nhau vang lên rõ ràng qua micro – như một bản nhạc sống động và cấm kỵ.Seokmin gục mặt vào cổ Chan, tay giữ lấy mông cậu và dập lên dập xuống mạnh mẽ. Chan thì ngửa đầu, vừa sung sướng vừa sợ bị ai mở cửa bước vào.Càng sợ... lại càng phê."Em sẽ... a... ra mất... thầy... thầy ơi...""Cùng nhau, Chan... thầy sắp–!"Cả hai lên đỉnh cùng lúc, micro bắt trọn âm thanh cuối cùng cậu rên thét nhỏ, gãy gọn và run rẩy. Cậu bắn lên bụng Seokmin, còn anh thì bắn vào sâu trong cậu – nóng, nhiều, và khiến Chan rùng mình đến bật khóc vì sung sướng.[Sau đó – Phòng thu yên ắng]Chan ngồi trong lòng anh, mồ hôi thấm đầy lưng, mặt đỏ bừng nhưng miệng lại cười như thể vừa thắng lớn."Lần sau... mình thử trong phòng tập thể hình nhé?"Seokmin thở hổn hển, trừng mắt:"Em muốn chết à..."Chan cười ranh mãnh, hôn nhẹ lên má anh:"Muốn... chết dưới thân thầy luôn á..."
"Thầy Seokmin ơi, áo sơ mi hôm nay bó ghê ha, chắc thầy tập gym dữ lắm á~"
"Thầy... tối qua livestream hay quá, mà giờ em ngáp quá, thầy cho em ngủ một chút nhé?"Lần nào cũng vậy, Chan luôn tìm cách chọc phá Seokmin, khiến những tiết học vốn yên bình trở thành sàn diễn nhỏ của riêng cậu. Nhưng điều khiến Seokmin đau đầu hơn cả, là trái tim anh bắt đầu không nghe lời nữa mỗi khi cậu học trò ngẩng mặt cười – đôi mắt cong cong, gương mặt ửng hồng như thể biết rõ mình đang quyến rũ ai kia.(Vài ngày sau, tại phòng tập thanh nhạc, khi chỉ còn Seokmin và Chan ở lại...)Chan tiến đến gần Seokmin, mắt lấp lánh nhưng đầy tinh nghịch.
"Thầy ơi... em thấy giọng em vẫn chưa tốt lắm, thầy luyện riêng cho em được không?"Seokmin khẽ thở dài, nhưng là thở dài kiểu bất lực trước một điều mình không chối từ được.
"Chan, em biết là không nên lợi dụng việc học để phá thầy mà.""Em không phá..." Chan cười, bước thêm một bước nữa, gần đến mức Seokmin có thể ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng trên cổ cậu, "...em đang quyến rũ."Seokmin siết nhẹ quyển giáo trình trong tay, ánh mắt dần tối lại.
"Chan... em đang đùa với lửa đấy.""Vậy thầy... có muốn cháy cùng em không?"Lee Seokmin lùi một bước về phía đàn piano phía sau, va nhẹ vào góc gỗ nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Chan – cậu sinh viên nhỏ hơn anh vài tuổi nhưng luôn biết cách khiến tim anh rối loạn.Chan biết rõ điều đó.Cậu nghiêng đầu, mái tóc hơi rũ xuống trán, ánh mắt lấp lánh như thể đang chơi trò mèo vờn chuột. Ánh đèn vàng dịu trong phòng chiếu lên làn da trắng của cậu, khiến Seokmin thấy rõ cả những đường nét thanh tú và... cổ áo sơ mi trắng đang lơi ra một nút."Chan... dừng lại." – Seokmin nói, nhưng giọng đã thấp đi hơn bình thường."Em chưa làm gì mà." Chan đáp, đôi môi cong lên – ngọt như caramel chảy.Cậu bước đến sát hơn, đặt hai tay lên mặt piano phía sau lưng Seokmin, gần như ép anh vào đó. Áo khoác đồng phục vắt tạm trên vai, cậu chỉ mặc áo sơ mi trắng mỏng bên trong – thứ ánh sáng mờ mờ khiến Seokmin lỡ đưa mắt lướt xuống... đường cong hờ hững ở eo cậu."Chan, nghiêm túc đấy." – Giọng anh nghèn nghẹn."Em nghiêm túc mà." – Chan khẽ nói, rồi ngẩng đầu hôn nhẹ lên quai hàm Seokmin, nơi làn da anh ấm nóng và mùi hương dịu dàng nhất vẫn còn vương lại.
Một nụ hôn nhẹ. Nhưng lại khiến cả cơ thể Seokmin như tê rần."Em thật sự... muốn thầy, Seokmin."Lời thú nhận rơi xuống như giọt nước chạm vào lửa. Seokmin siết chặt tay. Anh không phải thánh. Anh đã chịu đựng ánh nhìn ấy, giọng nói ấy, từng lần Chan lén nhìn anh rồi quay đi đỏ mặt. Đến bây giờ, khi Chan nói rõ – anh chẳng còn gì để chống đỡ nữa.Seokmin vòng tay kéo Chan vào gần hơn, cậu cười nhẹ – rồi lập tức bị anh hôn ngấu nghiến.Một nụ hôn tràn đầy cảm xúc bị đè nén, đan xen giữa dịu dàng và khát khao mãnh liệt. Chan không còn trêu đùa nữa – cậu đáp lại anh bằng tất cả những gì thật nhất, vòng tay ôm lấy gáy Seokmin, để mặc anh cắn nhẹ môi dưới rồi mút lấy lưỡi cậu, làm cậu rên khẽ trong cổ họng."Ưm... thầy..."Seokmin luồn tay qua eo Chan, nhấc bổng cậu lên đặt ngồi lên mặt đàn. Chan hốt hoảng ôm cổ anh, hai chân theo phản xạ quấn lấy hông người đàn ông lớn hơn mình, cảm nhận rõ cơ thể rắn chắc ấy áp sát vào mình."Thầy dễ thương thật..." Chan cười, nhưng giọng run run.Seokmin không đáp. Anh đưa tay lùa vào gấu áo sơ mi của cậu, chạm vào làn da mịn như lụa. Chan rùng mình nhẹ, nhưng không hề đẩy ra.Ánh mắt họ giao nhau.Đêm ở phòng tập yên tĩnh đến mức nghe rõ từng nhịp thở. Tay Seokmin lần dần lên, tháo từng nút áo, để lộ lồng ngực trắng, hồng hào và thở dốc của cậu học trò bướng bỉnh."Chan... đẹp quá..." – Anh khẽ thì thầm, ánh mắt dịu dàng mà nóng bỏng.Cậu ngượng đến đỏ bừng cả mặt, nhưng vẫn vòng chân siết lấy anh – chủ động kéo mặt Seokmin xuống gần lồng ngực mình."Thầy... sờ em đi."Seokmin gần như mất kiểm soát.Anh cúi xuống, hôn lên làn da mịn màng, lưỡi liếm nhẹ lên phần xương quai xanh nổi bật, khiến Chan rên khẽ và cắn môi vì nhột.Tiếng hôn vang lên giữa căn phòng yên tĩnh, ẩm ướt và đầy cảm xúc. Seokmin gần như bị Chan đốt cháy bởi từng tiếng rên nhỏ xíu cậu thốt ra, bởi cách cơ thể mảnh mai nhưng nóng bỏng ấy run nhẹ mỗi khi anh chạm vào.Cúc áo đã bung gần hết. Chan nửa nằm nửa ngồi trên mặt đàn piano, mái tóc rũ xuống, đôi môi đỏ ướt hé mở vì thở gấp."Thầy..." – Chan gọi, giọng khẽ và ngọt như mật – "...ngồi yên để em làm chút được không?"Seokmin cau mày nhẹ, không hiểu cậu định làm gì, nhưng vẫn gật đầu trong nhịp thở gấp gáp.Chan nhẹ đẩy anh lùi ra, bước xuống khỏi đàn. Cậu nhón chân – hôn Seokmin một cái thật nhanh rồi quỳ xuống. Bàn tay nhỏ mở khuy quần anh một cách chậm rãi. Rất chậm. Cố tình."Chan... em đang làm gì vậy...?" – Giọng Seokmin nghèn nghẹn, gần như run lên vì cậu chạm vào anh ở đó, qua lớp vải mỏng."Giúp thầy... thoải mái hơn một chút thôi." – Chan ngước lên, đôi mắt ươn ướt như đang làm điều gì cấm kỵ, nhưng miệng lại cười tinh nghịch.
Bàn tay cậu lột bỏ lớp vải che chắn, kéo cả Seokmin ra ngoài – khiến anh hít mạnh một hơi."Lớn ghê đó thầy... nhưng đẹp." – Chan thì thầm, giọng mỏng manh như làn hơi.Rồi không để Seokmin kịp phản ứng, cậu cúi đầu – ngậm lấy anh.Cảm giác ấm nóng bất ngờ khiến Seokmin phải chống tay lên piano, gập người vì sung sướng."Chan... a... chậm thôi... không..." – Anh nói không thành câu.Chan cười khẽ trong cổ họng, tay giữ lấy hông anh để điều khiển nhịp độ theo ý mình. Cậu đùa nghịch đầu lưỡi, tạo lực hút nhẹ như thể đang thử thách sự kiên nhẫn của Seokmin.Nhưng Seokmin chẳng còn kiên nhẫn.Anh cúi xuống, kéo cậu lên khỏi sàn, nâng cằm Chan bằng tay, đôi mắt tối lại."Giỏi lắm, Chan à... nhưng giờ tới lượt thầy rồi."Anh nhấc bổng Chan một lần nữa, đặt cậu lên mặt đàn. Lần này không dịu dàng như trước. Bàn tay anh lột bỏ phần còn lại trên người cậu – từng lớp quần áo rơi xuống sàn.Chan đỏ bừng cả mặt nhưng không giấu đi được ánh nhìn đầy háo hức. Cậu dang chân ra, nhẹ khều Seokmin lại gần, đầu ngón tay chạm nhẹ lên vai anh."Thầy không sợ ai nghe thấy à?" – Cậu trêu.Seokmin cúi xuống hôn lên cổ cậu, thì thầm:"Không... vì em sẽ rên thật khẽ, đúng không?"Không đợi thêm nữa, anh đưa tay ra phía sau cậu, nâng hông Chan lên, chỉnh tư thế. Một tay giữ eo, một tay đưa bản thân mình chạm vào cậu – Chan siết nhẹ vai anh theo phản xạ, ngửa cổ lên.Lần đầu tiên Seokmin tiến vào, Chan rên khẽ – môi hé, mắt cong cong như đang khóc, như đang cười. Làn da trắng đỏ ửng, cơ thể co rút lại rồi lại thả lỏng, đón nhận anh vào trong."Ư... thầy... sâu quá...""Em ấm... chặt quá Chan à..." – Seokmin nói trong hơi thở đứt đoạn, từng cú đẩy sâu và đều khiến piano phía dưới họ khẽ rung nhẹ, phát ra những tiếng vang nhỏ đầy kích thích.Chan vòng tay ôm lấy cổ Seokmin, chân quấn sau lưng anh, miệng rên rỉ và thì thầm:"Thầy... nhanh hơn đi... em chịu không nổi nữa..."Seokmin xiết hông Chan lại, đổi góc đẩy sâu hơn – khiến cậu thốt lên một tiếng ngắn nhưng vang dội khắp phòng.Piano dưới họ phát ra âm thanh vang nhẹ – từng nhịp như đang đệm cho bản nhạc họ đang tạo ra bằng thân thể.Chan bám chặt vào vai Seokmin, cơ thể cậu run rẩy theo từng cú thúc mạnh mẽ, đầy mê hoặc của người giảng viên mà cậu từng trêu chọc biết bao lần.Giờ thì Seokmin không còn là "ánh dương hiền lành" gì nữa.Anh đang xé tan mọi phòng bị của Chan, đẩy sâu đến tận cùng, đủ để cậu không nói nên lời, chỉ còn biết rên rỉ, thở dốc và bật khóc trong sung sướng."Ư... a... thầy... thầy ơi..." – Chan run lên từng cơn.Seokmin siết hông cậu, dồn lực đẩy mạnh một cái – cực điểm – khiến Chan ngửa cổ rên thét, đôi chân cậu siết lấy anh, lên đỉnh phun trào không kiểm soát, toàn thân cậu co rút liên tục như đang bị nhấn chìm trong khoái cảm.Seokmin không dừng lại, vẫn tiếp tục đưa đẩy – giờ anh như phát điên vì cảm giác bên trong cậu, quá chặt, quá ấm, đến mức anh không thể kìm lại thêm giây nào."Chan... Chan à... thầy... sắp...!""Ư... vô trong em đi... xin thầy..." – Chan nức nở, hai má đỏ hồng, mắt ướt rượt vì thỏa mãn nhưng vẫn chưa muốn buông.Seokmin rên một tiếng trầm, rồi chìm sâu hoàn toàn vào trong cậu, giữ chặt Chan và bắn trọn vẹn tất cả – nóng, nhiều, và sâu đến mức Chan lại co giật thêm lần nữa.Cả căn phòng yên tĩnh tràn ngập tiếng thở dốc, tiếng chất lỏng hòa quyện và mùi hương đặc trưng sau khi yêu.Seokmin khụy gối, đầu vùi vào hõm cổ Chan, ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn ấy vào lòng. Cả người anh run nhẹ sau cơn cực khoái mãnh liệt nhất đời mình."Chan... em... làm thầy phát điên rồi." – Anh thì thầm, tay vuốt nhẹ lên lưng cậu.Chan cười yếu ớt, vùi mặt vào vai anh, mồ hôi và nước mắt lấm tấm hai má."Thầy mới là người... làm em ngất ngây luôn rồi..."[Một lúc sau – tại nhà Seokmin]Anh bế Chan ra khỏi phòng tập bằng áo khoác phủ lên người cậu, như một tên trộm đang giấu báu vật.Cậu ngủ gục trong vòng tay anh và được bế lên trên xe trở về , môi vẫn còn sưng, mặt hồng bừng bừng. Ánh đèn đường hắt qua gương xe chiếu lên gò má xinh xắn ấy.Về đến nhà, Seokmin nhẹ nhàng đặt Chan lên giường. Cởi áo khoác, đắp chăn cho cậu, còn mình thì đi lấy khăn ấm lau người cho cậu thật nhẹ nhàng.Chan lờ mờ tỉnh dậy khi cảm thấy tay anh mơn man nơi eo mình."...Ở nhà thầy rồi à?" – Cậu lí nhí."Ừm. Em mệt lả rồi, còn muốn quậy nữa không?"Chan cười ngái ngủ, kéo tay Seokmin nằm xuống cạnh mình. "Quậy... mai nữa. Hôm nay được thầy đè là mãn nguyện rồi..."Seokmin bật cười, hôn nhẹ lên trán cậu."Ngủ đi. Mai thầy làm bữa sáng cho. Nhưng lần sau mà còn chọc thầy trong giờ học...""Thì sao?" – Chan hí hửng.Seokmin thì thầm bên tai cậu, giọng trầm ấm nhưng cực kỳ nguy hiểm:"Thì thầy đè em ngay trong phòng thu."Chan nuốt nước bọt, mặt đỏ bừng... nhưng không giấu nổi vẻ háo hức."Deal."[Sáng hôm sau – Tại nhà Seokmin]Ánh nắng len qua tấm rèm trắng, nhẹ nhàng đậu lên khuôn mặt ngủ say của Chan. Mái tóc rối, môi cậu hé mở, hai gò má hồng nhẹ như cánh đào.Seokmin đã tỉnh, ngồi bên giường nhìn ngắm cậu như đang chiêm ngưỡng một giấc mơ quá thật.Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên má cậu.Chan cựa mình, tay quơ quào trong chăn rồi kéo anh lại, mơ màng nói nhỏ:"Chưa dậy đâu... nằm ôm em thêm tí...""Em đói bụng mà còn lười thế à?" – Seokmin cười, nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm xuống, vòng tay ôm cậu từ phía sau, bàn tay sớm đã chạm đến nơi cấm kỵ dưới lớp chăn.Chan rùng mình, cắn môi:"Thầy... chỗ đó còn đau mà...""Ừ... thì thầy chỉ chạm nhẹ thôi..." – Nhưng tay anh lại bắt đầu di chuyển, xoa nhẹ lên phần đùi trong rồi trượt dần vào nơi ẩm ướt.Chan rên khẽ, môi run:"Ư... sáng sớm rồi mà thầy...""Chỉ là chào buổi sáng kiểu Seokmin thôi mà." – Anh thì thầm, hôn lên gáy cậu. Tay kia thì đã len vào giữa hai chân, nhẹ nhàng vuốt ve.Kết quả là Chan rên rỉ đến mức phải úp mặt vào gối, tay siết chăn, người lại cong lên khi được anh "yêu" bằng tay, khiến cậu lên đỉnh nhẹ nhàng trong ánh nắng sớm mai.
Sữa nóng sẵn, trứng chiên sẵn. Nhưng Chan thì được "ăn" trước rồi mới ngồi dậy nổi.[Buổi chiều hôm đó – Phòng thu âm của trường]Seokmin đang thu nháp demo cho sinh viên. Phòng thu khá nhỏ, cách âm tốt. Chan xin vào để "nghe thử", nhưng từ đầu đã lén khóa cửa từ bên trong.Cậu mặc áo sơ mi trắng, quần vải ôm sát, tóc hơi ướt do tắm xong vội – nhìn như một sinh viên ngoan, nhưng ánh mắt lại không hề ngoan tí nào."Thầy... em thấy micro này nhạy lắm đúng không?" – Chan hỏi, ngồi xuống ghế gần anh."Ừ. Thu cả hơi thở nhỏ cũng nghe." – Seokmin trả lời, mắt vẫn nhìn vào màn hình.Chan mỉm cười, kéo ghế anh ra một chút, rồi ngồi lên đùi anh."Vậy nếu... mình tạo ra âm thanh khác... micro có bắt được không ta?"Seokmin quay phắt lại. "Chan... đừng nói là em đang nghĩ tới–""Đúng rồi đó." – Cậu thì thầm, ngồi hẳn lên, mông cạ nhẹ vào anh, bàn tay luồn xuống dưới mở khóa quần như đã quen tay."Chan, không được... Đây là trường học.""Cách âm mà." – Cậu cười, kéo khoá quần mình xuống, không mặc gì bên trong.Seokmin nuốt nước bọt, còn chưa kịp cản thì Chan đã tự mình ngồi xuống, nuốt trọn anh vào trong cơ thể – môi rên nhẹ mà âm thanh lọt hẳn vào micro đang bật."Ư... thầy... sâu quá...""Chan à... chết tiệt em... Ư... sao dám..." – Seokmin rít lên, ôm eo cậu thật chặt rồi bắt đầu đẩy hông lên từ dưới, khiến cậu rên rỉ đến mức phải cắn áo mình để không rên lớn."Thầy đừng mạnh... không... ư... à, thầy ơi..."Tiếng rên, tiếng mút, tiếng da thịt chạm nhau vang lên rõ ràng qua micro – như một bản nhạc sống động và cấm kỵ.Seokmin gục mặt vào cổ Chan, tay giữ lấy mông cậu và dập lên dập xuống mạnh mẽ. Chan thì ngửa đầu, vừa sung sướng vừa sợ bị ai mở cửa bước vào.Càng sợ... lại càng phê."Em sẽ... a... ra mất... thầy... thầy ơi...""Cùng nhau, Chan... thầy sắp–!"Cả hai lên đỉnh cùng lúc, micro bắt trọn âm thanh cuối cùng cậu rên thét nhỏ, gãy gọn và run rẩy. Cậu bắn lên bụng Seokmin, còn anh thì bắn vào sâu trong cậu – nóng, nhiều, và khiến Chan rùng mình đến bật khóc vì sung sướng.[Sau đó – Phòng thu yên ắng]Chan ngồi trong lòng anh, mồ hôi thấm đầy lưng, mặt đỏ bừng nhưng miệng lại cười như thể vừa thắng lớn."Lần sau... mình thử trong phòng tập thể hình nhé?"Seokmin thở hổn hển, trừng mắt:"Em muốn chết à..."Chan cười ranh mãnh, hôn nhẹ lên má anh:"Muốn... chết dưới thân thầy luôn á..."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store