| All x Trác Dực Thần | ĐMQL Đồng nhân
Cờ vây (end)
.
Dị trạng đáng xấu hổ ấy kéo dài đến ngày thứ ba, Trác Dực Thần đã muốn chịu không nỗi nữa.
Mỗi lần đêm xuống là một lần y ở trên giường lăn lộn bất lực, cả người như trúng xuân dược lại không được thoả mãn, dục niệm giao hợp khiến y chịu dày vò tới gần như phát điên, mà tất cả chúng đều do một tay Triệu Viễn Chu gây nên.
Thậm chí không cần đợi tới đêm xuống, chỉ cần đầu óc thiếu niên nghĩ tới cái tên cùng gương mặt đáng ghét đó của hắn bên dưới liền lập tức nhũn ra, run rẩy phun dâm thuỷ.
Trác Dực Thần không cam tâm việc thân thể mình càng ngày càng nhạy cảm dâm loạn như vậy, cốt cách y vốn tao nhã thanh khiết, này chẳng khác nào một đòn chí mạng đánh thẳng vào lòng tự tôn của y, nhất quyết cắn răng xếp bằng ngồi định thần tĩnh toạ.
Một nén hương trôi qua, mặt tiểu yêu điểu hết xanh rồi lại trắng, cả người rịn đầy một tầng mồ hôi mỏng, cả đỉnh đầu cũng bốc lên khói trắng, sau cùng dục hoả xung thiên, miệng nôn ra một búng máu tươi.
"Khụ...đáng ghét, vẫn không được, đầu óc mình thật sự hỏng rồi..."
Trác Dực Thần vô lực ngã trên giường đem thân thể cuộn tròn, người y hiện tại như bị cổ trùng cắn nuốt, liên tục bỏng cháy lại ngứa ngáy khó nhịn, nhất là bên dưới hoa huyệt đáng hận là một mảnh ướt át khó tả, chỉ muốn có thứ gì đó lập tức nhồi đầy thoả mãn cái lỗ nhỏ cơ khát đang không ngừng rỉ ra dâm thuỷ của chính mình.
Thiếu niên đầu óc hỗn loạn, tình triều càng muốn nhịn lại càng như hồng thuỷ nổi lên, Triệu Viễn Chu kể từ dạo đó giống như bốc hơi biến đi đâu mất tăm, nhưng y cũng không thể tìm đại một kẻ nào để cùng hoan hợp, y không muốn bất kì ai nhìn thấy được thân thể song nhi dị biệt này của mình, một Triệu Viễn Chu đã là quá đủ rồi.
Quá mức xấu hổ, cuối cùng chỉ có thể tự mình an ủi, huyệt ngủ trước ngực mấy hôm nay bị cưỡng bách điểm vào thật sự đã quá mức đau nhức, chưa kể mỗi lần tỉnh dậy sau thời gian ép ngủ lại càng khiến thiếu niên cả người uể oải vô lực, tinh thần trì trệ sa sút.
Trác Dực Thần lần này dùng ngón tay xoa nắn đâm chọc hoa huyệt còn chưa đủ, bạo gan nâng lên chuôi kiếm Vân Quang đâm vào bên trong.
(Vân Quang có uy vũ cũng trở thành sectoy cho ẻm thoi🫠)
"A a ...ưm"
Bức huyệt được nới lỏng bằng ngón tay trước đó đã phủ đầy dâm thuỷ nhớp nháp làm cho chuôi kiếm dễ dàng chui tọt vào bên trong, thiếu niên cảm nhận dị vật to lớn từ thứ kim loại cứng ngắt không mang theo bất kì độ ấm nào xâm nhập lập tức rùng mình một cái, sự lạnh lẽo của chuôi kiếm càng làm cho y thoáng nhung nhớ tới cảm giác hoa huyệt ngậm lấy dương vật nóng hổi tuy cương cứng nhưng vẫn trơn láng mang theo sự dễ chịu khó tả của Triệu Viễn Chu, không nhịn được lại bật ra mấy tiếng rên rỉ cao vút.
"Ha a...Triệu Viễn Chu...dùng sức...sâu một chút..."
Vân Quang kiếm vốn là vũ khí Trác Dực Thần yêu thích nhất, lăn lộn cùng y không biết bao nhiêu lần đánh tan lũ hung thú quái ác cũng được y tỉ mỉ lau chùi chưa từng dính một giọt huyết tinh, vậy mà bây giờ bị chủ nhân coi như dương cụ ở trong hoa huyệt non mềm liên tục nông sâu trừu sáp.
Đầu chuôi kiếm nhẵn nhụi hơi tròn nhưng so ra vẫn không bằng quy đầu to lớn của Triệu Viễn Chu, chưa kể dọc chuôi kiếm còn được chạm trổ hoa văn gồ ghề không hề bằng phẳng, cọ vào vách thịt yếu ớt khiến chúng nổi lên cảm giác vừa đau rát vừa thống khoái kì lạ.
Trác Dực Thần càng dùng lực đâm rút sâu hơn, bắt chước nhịp điệu của Triệu Viễn Chu liên tục đỉnh lộng vào bên trong, hai ngón tay tách mở mép âm thần sưng phồng nhưng vẫn không tránh khỏi bị hoa văn tủa ra từ chuôi kiếm mài đến đỏ lừ, y thật sự là mất trí rồi.
Đùng ầm, tảng đá lớn vốn là một chiếc bàn đặt trong sơn động của Triệu Viễn Chu đột ngột bị lực đạo kinh người của hắn đánh vỡ, gương mặt hắn rúm ró vô cùng khó coi, mắt trừng trừng nhìn vào huyễn cảnh trước mặt mình, con yêu điểu này nay đã dâm tới mức tự dùng chuôi kiếm xem như côn thịt nam nhân mà đâm chọt lung tung cái hoa huyệt mà hắn nâng niu như trân bảo kia, đã vậy còn thô bạo không biết tiết chế làm nó trầy xước rỉ máu còn chưa nhận ra, quả thực khiến cho hắn giận sôi cả người.
Hạ thân hắn bên dưới lại cứng rắn ngẩng đầu, mấy hôm nay nhìn Trác Dực Thần khổ sở hắn cũng nào có sung sướng gì cho cam, mỗi lần nhìn y thủ dâm là một lần dương vật hắn bị tuốt lộng tới đau rát, lòng bàn tay hắn làm sao bì được với mị thịt mềm mại của y được, hắn giờ chỉ muốn đâm vào trong đó thôi.
Triệu Viễn Chu gấp gáp tới độ đi đi lại lại trong động, vừa muốn lập tức biến tới chỗ thiếu niên, nhưng cũng không muốn kế lạt mềm buộc chặt của hắn lỡ dỡ giữa chừng, tự nhủ kẻ làm đại sự tuyệt đối không được mềm lòng, nhất định phải giữ đầu óc kiên định.
Trác Dực Thần một bên tự mình tự mình dùng chuôi kiếm thao lộng tới mức hoa huyệt nhức nhối, đầu chuôi kiếm thỉnh thoảng bị y nhấn sâu cơ hồ đôi lần chạm tới cung khẩu, nhưng dường như lại bỏ qua điểm mẫn cảm sâu bên trong đó, nơi mà Triệu Viễn Chu rất dễ dàng tìm ra rồi liên tục nhắm vào khiến y run rẩy dục tiên dục tử đạt cao trào, vậy nên nửa canh giờ trôi qua, mặc dù Trác Dực Thần đã rất cố gắng vừa đưa tay tuốt lộng đỉnh dương vật phấn nộn rỉ nước của mình lẫn liên tục đâm rút bên trong hoa huyệt y vẫn chưa thể thoả mãn phóng tinh.
"Ân aa...khó chịu chết mất...bên dưới đau quá..."
Trác Dực Thần lại vật vã khóc lóc, dứt khoác rút ra chuôi kiếm Vân Quang ném sang một bên, đầu chuôi kiếm lúc này nhớp nháp thấm đầy dâm thuỷ, hoàn toàn mất đi dáng vẻ dũng mãnh thường ngày của một món binh khí.
Thiếu niên bị tình triều làm cho tròng mắt nhiễm đầy dục vọng đỏ ngầu, quoa loa khép lại vạt áo rồi lảo đảo đứng dậy muốn đi đâu đó.
Triệu Viễn Chu thấy vậy lập tức mong chờ, thu dọn sơn động của mình cho gọn gàng một chút rồi leo giường đắp chăn giả vờ an tĩnh ngủ say, đợi thỏ vào hang.
Nếu mọi thứ đúng như hắn dự đoán, Trác Dực Thần chắc chắn sẽ sớm bò tới đây.
Tiểu yêu điểu quả nhiên không nhịn được lén lút xuất hiện trước miệng động của Triệu Viễn Chu, nâng cổ tay cầm một cái ống trúc, bên trong ống trúc làn khói trắng nhẹ nhàng thổi vào bên trong sơn động, là mê dược mà y vừa đổi được của con hồ yêu trong núi. Mê dược này dù là yêu quái nghìn năm tu vi cao cường hít phải nửa gói cũng mê man một ngày một đêm mới tỉnh, Trác Dực Thần sợ Triệu Viễn Chu lúc y đang làm xằng làm bậy trên người hắn sẽ nửa đường tỉnh dậy liền cho một lúc hai gói, cẩn thận vẫn hơn.
Nhưng Trác Dực Thần không biết rằng kẻ săn mồi đáng sợ nhất lại chính là kẻ thích đội lốt con mồi, Triệu Viễn Chu đã sớm tính toán từ trước, nhận thấy tiểu điểu muốn chuốc mê mình lập tức ở trong chăn vận yêu lực phong bế kinh mạch không để cho mê dược xâm nhập, bắt đầu thuận theo thiếu niên diễn một màn kịch bị người nửa đêm chạy tới hút cạn dương tinh.
"Triệu Viễn Chu..."
Trác Dực Thần đợi một lúc đảm bảo mê dược phát huy hết tác dụng mới e dè tiến tới cạnh giường Triệu Viễn Chu, khe khẽ gọi tên hắn.
"Triệu Viễn Chu, ngươi nghe ta nói không?"
Lần này thanh âm có lớn hơn một chút, Trác Dực Thần thậm chí còn vỗ vỗ vào má hắn, nhận thấy Triệu Viễn Chu vẫn một mực nhắm nghiền mắt thở ra đều đều liền biết hắn đã hoàn toàn bị mê dược khống chế, lực đạo từ bàn tay cũng bắt đầu trở nên không kiêng nể, vung lên tát vào mặt hắn một cái chát đau điếng.
"Hừ...con vượn yêu khốn kiếp, tất cả đều tại ngươi."
Trác Dực Thần nhìn gương mặt bình ổn như vại của hắn lập tức dâng lên tức giận, chính là kẻ này mấy hôm nay hại y khổ sở như vậy, tát hắn một cái đã là quá nhẹ nhàng rồi.
Nắm tay của Triệu Viễn Chu bên trong chăn khẽ siết, tiểu tổ tông này thật là, vừa gặp lại đã yêu thương tặng hắn món quà cục súc thô bạo, cục tức này hắn nhịn, đợi xem lát nữa hắn có chơi chết y hay không.
Trác Dực Thần không muốn dong dài, biết người đã không còn ý thức liền rất tự nhiên xốc chăn trèo lên trên người hắn, đem y phục sẫm màu của Triệu Viễn Chu gấp gáp giải khai.
Cơ ngực cùng các múi bụng rất nhanh bại lộ trước con mắt nhìn như thiêu đốt của thiếu niên, Trác Dực Thần không nhịn được đưa tay vuốt ve một đường từ trên xuống dưới, mặc dù không muốn khen ngợi tên này nhưng phải nói cơ thể nam nhân săn chắc lực lưỡng như thế này là điều Trác Dực Thần thường xuyên ham muốn, nhưng y trời sinh làm một song nhân nhi vậy nên cũng không có được dáng vẻ uy áp như vậy, bất giác tự sờ lên ngực lên bụng mình đều hoạ ra thịt mềm phẳng lì, cả tay chân cũng thon thả không có lấy nửa điểm cơ bắp, đúng là tức chết.
Trác Dực Thần sinh khí véo vào ngực Triệu Viễn Chu một cái, hắn dường như cũng không đoán được tiểu yêu điểu còn có sở thích hành hạ thân xác người khác như vậy, không tránh khỏi một trận rùng mình thở hắt ra.
"Hả..."
Trác Dực Thần cảnh giác lập tức nhảy sang một bên, chăm chú quan sát sắc mặt Triệu Viễn Chu, ngoại trừ nhíu mày thì hắn xem ra không có dấu hiệu gì là tỉnh lại, có lẽ vẫn cảm nhận được động chạm cùng kích thích chỉ là không thể gọi về ý thức, phản ứng lại cũng là phản ứng sinh lý tự nhiên của cơ thể.
Thiếu niên gọi thêm hai tiếng không thấy đáp lại thì lần nữa bò lên trên người hắn, phía dưới y đã ngứa ngáy phát điên, thực sự không chờ thêm nỗi nữa.
Y bắt lấy một bàn tay Triệu Viễn Chu đem lật ngửa đặt trên bụng hắn, dựng dậy hai ngón tay vừa thô vừa dài, sau đó tự cở bỏ y phục dưới hạ thân trực tiếp ngồi lên.
"A~ chính là cảm giác này."
Trác Dực Thần không nhịn được ngửa cổ bật ra tiếng nức nở, hai ngón tay nhờ dâm thuỷ ướt át sau cảnh y tự mình dùng chuôi kiếm an ủi đã mềm nhũn như một cái nhuỵ hoa ngọt ngào, vô cùng thuận lợi tiến nhập vào vào trong.
Mẹ nó ướt như vậy, thân thể yêu nghiệt ngươi làm từ nước có đúng không?
Triệu Viễn Chu không ngăn được chửi thề trong bụng, cảm giác ấm nóng khi được mị thịt hoa huyệt ngậm chặt hai ngón tay khiến cho mi tâm giữa trán hắn nhíu càng thêm chặt, tự mình áp chế xuống ham muốn cử động ngón tay chọc ngoái hoa huyệt thiếu niên, hắn sao cứ cảm thấy người chịu dày vò hiện tại lại là mình thế này?
Trác Dực Thần thậm chí còn không mặc tiết khố, cứ vậy quoa loa phủ y phục lên rồi chạy tới đây, cởi quần xuống liền có thể lộ ra hoa huyệt đẫm nước bên dưới, quả thực là dâm đãng không tả nỗi.
Thiếu niên bắt đầu tự mình nhún lên ngồi xuống hai ngón tay đặt trên bụng Triệu Viễn Chu, đem nó rút ra rồi lại cắm sâu vào bên trong, hai ngón tay mang theo độ ấm cơ thể, đem tới cảm giác thoải mái gấp trăm lần so với chuôi kiếm lạnh lẽo, Trác Dực Thần càng đâm rút càng hăng hái, miệng cũng liên tục hé mấp máy rên rỉ không hề nể nang bị người đánh giá.
"A a a ưm...thoải mái quá...sao cùng là ngón tay mà ta làm không được thoải mái như vậy...ha..."
"Lại thêm một ngón..."
Trác Dực Thần dựng thêm một ngón tay nữa của Triệu Viễn Chu đem nhét vào hoa huyệt, hai mép âm thần bây giờ bị kéo căng ra, ba ngón tay làm y có chút trướng lập tức thở dốc một tiếng, bàn tay cũng vô thức chống lên ngực hắn, ngay đúng vị trí đầu nhũ giữa khuôn ngực rộng lớn.
"Aa?"
Trác Dực Thần kinh ngạc phát hiện ba ngón tay bên trong hoa huyệt khe khẽ co giật làm y thoáng chốc cũng sung sướng kẹp chặt lấy chúng, nhận ra Triệu Viễn Chu khi cơ thể bị kích thích cũng sẽ tự động co giật tứ chi, liền không ngăn được muốn nhiều hơn, bàn tay y bắt đầu xoa nắn ngực hắn, dùng đầu móng tay liên tục điểm qua đầu nhũ đỏ rực khiến nó nhanh chóng cứng lên như hạt huyết châu, đổi lại ba ngón tay chôn sâu trong người co rút run rẩy, thậm chí có xu hướng đút vào sâu hơn.
Trác Dực Thần dùng bàn tay còn lại của Triệu Viễn Chu hướng ngón tay cái của hắn đặt trước âm đế nho nhỏ, để ngón tay hắn xoa nắn tiểu hồng đậu đó, khoái cảm ngập tràn trí óc làm cho gương mặt thiếu niên nhiễm một tầng hồng nhuận kiều mị, khoé mắt vươn nước nhắm chặt tận lực ưỡn mình rên rỉ, không để ý Triệu Viễn Chu đang he hé nửa con mắt quan sát mọi biểu tình của mình.
Ba ngón tay đột ngột đâm sâu như muốn chui tọt vào bên trong hoa huyệt chật chội mê người, dường như cọ tới hoa tâm làm Trác Dực Thần hoảng hốt giật run mấy cái, khép chặt hai đùi phun dâm thuỷ.
"Á hư...ưm...bắn...bắn rồi..."
Dâm thuỷ phun trào xối ướt cả tay Triệu Viễn Chu, cả tính khí non mềm nhạt màu phía trên cũng bắn ra dòng tinh dịch trắng đục, ở trong không trung hoạ thành một đường cong bán nguyệt, rơi ở trên lồng ngực hắn.
"Ha..."
Cao trào qua đi, Trác Dực Thần cả người mềm oặt đổ xuống trên người Triệu Viễn Chu không ngừng thở dốc, hơi thở nóng ấm như có như không phả vào hõm cổ lẫn vành tai hắn khiến hắn cả người phát hoả tới phát điên, hạ thân bên dưới cũng cường ngạnh chống lên mặc cho cách mấy lớp y phục, nhưng hắn không thể trực tiếp đè người ra thao làm, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi, mới chỉ dùng ngón tay chắc chắn làm sao có thể thoã mãn được tiểu tao hoá này.
Trác Dực Thần, nhanh cưỡi lên côn thịt của ta đi chứ, mẹ nó ngươi cứ định nằm thở mãi như vậy à?
Nếu không phải Triệu Viễn Chu đang cố định thần thì e rằng nãy giờ đã vỗ nát mông thịt của người bên trên mất rồi, người gì đâu yếu ớt chậm chạp, thật chỉ có thể nằm yên cho hắn thao là tốt nhất, đợi y uốn éo câu dẫn mình thì chắc phải đợi đến thiên thu vạn kiếp mất thôi.
Trác Dực Thần nghỉ ngơi một lúc cho lại sức, sau đó rút tay Triệu Viễn Chu ném sang một bên mặc nó dính nhớp đầy dâm thuỷ chính mình như vừa nhúng vào nước lên, bấy lâu nay chịu đựng lâu như vậy mới đạt lại được cảm giác sung sướng khiến y vô cùng hưng phấn, thân thể dường như cũng trở nên mẫn cảm khát cầu nhiều hơn.
Y vội tới mức mới cởi được phân nửa thắt lưng Triệu Viễn Chu đã vội vã kéo tuột nội sam lẫn tiết khố của hắn xuống quá đùi, cự vật hung hãn lập tức bật ra ngay trước mặt, suýt nữa thì đập trúng sóng mũi cao vút của y.
Trác Dực Thần kinh hãi, dương vật nam nhân bị mê dược khống chế cũng có thể cứng lên còn lớn tới chừng này, tinh lực của con vượn yêu này quả thực đáng sợ.
"Triệu Viễn Chu, ngươi có chắc chân thân là vượn không? Ta thấy ngươi là một con ngựa đực thì đúng hơn."
Triệu Viễn Chu nghe y lẩm bẩm với côn thịt của mình phải cố kìm nén lắm mới không bật ra tiếng cười, còn không phải nó vì người mới trở nên hứng tình đứng thẳng như vậy à, tí nữa ngươi phải cho nó ăn cho tốt.
Lần trước Trác Dực Thần không có cơ hội nhìn kĩ thứ hung khí này của hắn, chưa kịp nhìn đã bị hắn nhồi vào trong hoa huyệt, nay mới có dịp hẳn hoi quan sát. Y hết nhìn cự vật thô lớn ấy rồi lại nhìn tới tính khí lép vế của chính mình, có lẽ bản thân song tính nên dương vật y cũng không lớn, màu sắc cũng là hồng nhuận toả đầy vẻ non tơ, Triệu Viễn Chu ngược lại thứ đó vừa to vừa sẫm màu, Trác Dực Thần khẽ chạm vào quy đầu bóng lưỡng tròn như một gốc nấm lớn, dùng ngón trỏ vuốt dọc chiều dài côn thịt, lướt qua mấy sợi gân xanh gân tím đang chằng chịt nổi lên, cuối cùng dừng lại ở hai túi tinh căng đầy như hai quả trứng gà, bảo sao lúc đập vào mông y không phát ra tiếng bành bạch dữ tợn.
Triệu Viễn Chu rũ mắt phát hiện tiểu yêu điểu đang chăm chú chiêm ngưỡng thứ nam tính của mình, ngón tay còn nhẹ nhàng xoa xoa vuốt vuốt làm hắn chịu kích thích không nhỏ, quy đầu vì vậy không nhịn được rỉ ra một ít bạch dịch, theo chiều dài côn thịt trượt xuống dưới nhiễu trên ngón tay Trác Dực Thần.
Y giống như bị nước sôi đổ trúng hoảng hốt rút tay về, ngơ ngác nhìn tinh dịch dính trên đó ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa lên miệng vươn lưỡi nếm thử, hương vị tanh nồng của nó khiến thiếu niên lập tức nhăn mặt, nhưng thú thật thì Trác Dực Thần cảm thấy cũng không quá khó nuốt, thậm chí còn có một ít vị ngọt đọng lại trên đầu lưỡi.
Trác Dực Thần mút ngón tay còn vô thức chép chép miệng mấy cái, môi mỏng cong cong hé mở ra đầu lưỡi phấn nộn liếm lấy toàn bộ tinh dịch của mình trên ngón tay, Triệu Viễn Chu bị cảnh tượng quá mức dâm loạn này đánh cho da đầu tê rần, chưa kịp đấu tranh xem có nên trực tiếp ngồi dậy thao hỏng miệng nhỏ của y hay không liền trân mình cảm nhận được đỉnh dương vật bị một thứ mềm mại ấm nóng phủ lên, cả người lập tức căng cứng thở hắt ra một tiếng.
"Ngghhh..."
Trác Dực Thần đang ngậm dương vật hắn.
Hai tay thiếu niên chống lên hông Triệu Viễn Chu, thích thú khi nhận thấy cơ thể hắn vì chịu kích thích mà đang run lên nhè nhẹ, cái lưỡi nhỏ nhắn của y còn cố tình quét tới quét lui đầu khất rỉ nước, lần trước ngươi dày vò ta ác liệt như thế, lần này ta cho ngươi thử cảm giác bị người đùa bỡn nhưng tay chân không cử động được là như thế nào.
Trác Dực Thần bắt đầu liếm lộng côn thịt, bàn tay cum lại ở dưới gốc liên tục tuốt lên tuốt xuống làm lộ ra toàn bộ quy đầu trơn nhẵn, miệng thiếu niên rất nhỏ nên cũng không thể ngậm hết, chỉ liếm láp đầu nấm cùng da thịt bên ngoài, gân xanh trên bề mặt côn thịt chịu kích thích mà giật nảy liên tục, hại Triệu Viễn Chu thầm kêu khổ trong lòng, này nào có phải khẩu giao làm người ta sung sướng, này là cố tình chọc tức hắn đây mà, khó chịu muốn chết. Triệu Viễn Chu lúc này nếu không giáo huấn Trác Dực Thần thì còn đợi khi nào.
Hắn khẽ nhấc ngón tay, quạ đen im lìm đậu trên nóc sơn động lập tức nghe hiệu lệnh bay tới chỗ Trác Dực Thần, hắn vận một ít yêu lực đem hai cái chân quạ bất ngờ ấn đầu y xuống, dương vật lúc này hoàn toàn chôn trong miệng nhỏ thiếu niên, dường như đâm gồ đến tận cuống họng, Trác Dực Thần còn chưa kịp hiểu chuyện gì diễn ra yết hầu truyền tới cảm giác bỏng rát xối xả rót vào, y lập tức đẩy đùi Triệu Viễn Chu nhả ra côn thịt, tinh dịch tanh nồng dù nhả ra kịp thời nhưng vì hắn bắn quá nhiều mà chảy trượt xuống cổ họng thiếu niên khiến y ho sặc sụa.
Có ngon không? Bảo bối.
"Khục...khụ khụ...tên...tên khốn này...cả con quạ chết tiệc..."
Trác Dực Thần khổ sở che miệng nôn khan, tinh dịch nam nhân tràn ra khoé môi làm y khó chịu nâng vạt áo lau đi, không để ý tới người đang giả vờ ngủ trên giường đang nhếch miệng cười đầy đắc ý.
Quạ đen làm xong nhiệm vụ cũng chuồn mất, Trác Dực Thần giận dữ nhưng không biết phát tiết vào đâu, tay nâng lên muốn phế bỏ thứ nam tính của gã yêu quái này nhưng giữa chừng đột nhiên ngưng lại, vẫn còn hữu dụng, chưa thể phế đi được.
"Dám bắn vào miệng ta, bẩn chết đi được, nếu không phải ta còn cần thứ này của ngươi liền xẻo nó quẳng cho cẩu tha."
Thiếu niên miệng lưỡi dữ tợn hăm doạ càng khiến Triệu Viễn Chu nổi máu muốn chà đạp, này cũng đâu phải lần đầu hắn bắn bên trong miệng Trác Dực Thần, chẳng qua là lúc đó y đều đã mất ý thức, mấy lần nuốt tinh hắn cũng không hay không biết.
Trác Dực Thần không muốn đôi co với kẻ trúng mê dược như hắn, bên dưới hoa huyệt y đang mấp máy đói khát cần được lấp đầy, y lần nữa trèo trên người Triệu Viễn Chu đem chân tách sang hai bên, thô bạo nắm lấy tính khí sưng cứng vừa phun bạch dịch nhưng vẫn chưa hề rũ xuống đặt trước âm môi liên tục cọ xác lên xuống, quy đầu nhẵn nhụi đâm chọt vào âm đế mẫn cảm, mài mòn hai mép âm thần, thiếu niên liên tục rỉ nước thở nặng nề từng nhịp, y phục y hiện tại vắt vẻo trên khuỷ tay bị tách mở sang hai bên, bên dưới lại không gì che đậy, Triệu Viễn Chu hơi hé mi mắt đã có thể nhìn thấy cảnh tượng dâm mỹ có một không hai này, hưng phấn tới cực điểm chỉ muốn lập tức nhấp một nhịp chôn sâu vào hoa huyệt y.
"Aa...sướng quá...thứ này cọ thật sướng..."
Trác Dực Thần tự mình đưa đẩy eo hông cọ vào côn thịt Triệu Viễn Chu, nhưng y cũng chỉ cọ xác bên ngoài mà không định tiến vào trong, thứ này to hơn mấy ngón tay lẫn chuôi kiếm Vân Quang, tiểu yêu điểu thật ra cũng muốn dùng hoa huyệt ngậm lấy nó như chung quy vẫn là sợ đau, chính mình ngồi lên có chút không dám.
"Á ưmmm...lại bắn..."
Trác Dực Thần cọ tới cao trào, hoa huyệt bị côn thịt kích thích xoa nắn làm y không nhịn được lần nữa phun nước, dịch thuỷ tưới lên toàn bộ dương vật sẫm màu, hạ thân hai người thoáng chốc ướt đẫm, cả bụng dưới cùng đùi của Triệu Viễn Chu cũng chịu cảnh dính nhớp tương tự.
Hừ, mới cọ bên ngoài thôi đã phun dâm thuỷ ồ ạt, còn định cọ tới khi nào?
Trác Dực Thần trải qua mấy lần cao trào lý trí đều triệt để bị tình triều thổi bay, giờ phút này cũng không quan tâm hoa huyệt có ngậm nỗi cự vật sung mãn của Triệu Viễn Chu hay không, bên dưới dù bắn bao nhiêu lần vẫn ngứa ngáy khó hiểu, cuối cùng nhón người hít một hơi thật sâu đặt dương vật trước lỗ nhỏ, nhắm mắt một đường ngồi xuống.
" A a a ...trướng...trướng chết mất."
Trọng lực đổ dồn xuống nơi giao hợp càng làm cho tính khí đứng thẳng như trụ trời của Triệu Viễn Chu cắm thẳng vào sâu bên trong, hoa huyệt gắt gao thít lấy nó cắn chặt không buông, một nhịp này giống như rút toàn bộ khí lực của Trác Dực Thần, y để yên như vậy một lúc lâu không dám nhúc nhích, hai tay chống lên ngực Triệu Viễn Chu làm điểm tựa, cả người run bần bật
Ha...sướng quá, cuối cùng tiểu Chu cũng vào bên trong.
Triệu Viễn Chu không ngăn được thở hắt ra một hơi, côn thịt bị vách tràng vừa nóng vừa ướt hút lấy liên tục đè nén lên đỉnh quy đầu, gấp gáp mong chờ y nhún trên người mình tới mức trán đều đổ đầy mồ hôi.
Trác Dực Thần mất một lúc thích ứng mới chịu nhấc mông di chuyển chậm rãi, y dùng tốc độ của một con rùa trụ trên đầu gối quỳ thẳng lên để côn thịt rút ra gần hết rồi lại nhẹ nhàng ngồi xuống, khoái cảm tê dại khiến y như bay lên tận chín tầng mây, lửng lơ bồng bềnh trôi trong không trung.
Da thịt lúc va chạm theo động tác của thiếu niên phát ra tiếng bành bạch rất nhỏ, kéo theo tiếng nước dính nhớp tràn đầy mùi vị hoang dâm.
Thiếu niên hiện tại đầu óc đã mụ mị không còn biết chuyện gì khác ngoài việc thoả mãn dục vọng trong người, bắt đầu điên cuồng cưỡi trên bụng Triệu Viễn Chu, tốc độ nhún mông ngày một nhanh, mỗi lần đều ép hoa huyệt ngậm lấy côn thịt sâu tới tận cùng, gắt gao cắn lấy nó một tấc không rời.
Trác Dực Thần bắt lấy bàn tay Triệu Viễn Chu đặt trước ngực mình hướng ngón tay hắn di chuyển vuốt ve nơi đó, bên dưới không ngừng cử động, tấm lưng rịn đầy mồ hôi của y hiện tại ưỡn cong hết cỡ, liên tục oằn người hứng chịu sự sung sướng ngập trời.
Ngón tay trước ngực khẽ động, hết xoa nắn lại cấu véo nhũ tiêm thiếu niên, nhưng y vì mải mê cưỡi lên côn thịt bên dưới cũng không phát hiện bất thường, còn tận lực há miệng rên rỉ.
"Ưm...ân...chỗ đó..."
"Thế nào, được ta chạm vào có thích không?"
"Thích a...ưm....bên...bên dưới nữa..."
"Ở đây sao?"
Triệu Viễn Chu dĩ nhiên không giả đò nỗi nữa, một tay xoa nắn nhũ hoa một tay tóm lấy tiểu Trác liên tục vuốt ve kích thích, mà thiếu niên thuận theo khoái cảm ồ ạt như suối thác làm cho kém thanh tỉnh, hắn hỏi gì cũng thành thật đáp lời, hoàn toàn không nhận ra người bị mình hạ mê dược đã tỉnh lại từ lúc nào.
"A a a...đừng...cả hai cùng lúc...không chịu nỗi..."
"Có sướng không hả, bảo bối."
"Sướng...sướng muốn chết...a a ưm...muốn...muốn bắn nữaa aa..."
Hoa huyệt thít chặt, tính khí hồng nộn trong tay cũng run rẩy tiết bạch dịch, nửa chừng bị ngón tay Triệu Viễn Chu đè nén không cho phóng thích, Trác Dực Thần lập tức hoảng loạng trừng mắt nhìn xuống, thấy được con vượn yêu kia đang cong mắt nhìn mình liền căng thẳng tới mức mị thịt đột ngột siết chặt lấy dương vật tới phát đau, hại hắn cũng khó kìm nén thở mạnh một tiếng.
"Ngươi ngươi ngươi...a a...ngươi sao lại tỉnh...mau buông tay..."
Trác Dực Thần bị doạ sợ, không muốn để Triệu Viễn Chu nhìn thấy cảnh mình nửa đêm bò lên giường hắn còn ở trên người hắn cưỡi tới cao trào liền muốn đẩy hắn ra phóng xuống, nào ngờ hắn ranh mãnh nhanh hơn một bước xoay người đặt y xuống dưới thân trong lúc chôn chặt côn thịt bên trong thiếu niên, tay vẫn chế trụ đỉnh dương vậy đang run rẩy tới sung huyết vì bị kiềm nén không thể xuất tinh, đem toàn bộ sức lực giã vào bên trong hoa huyệt từng cú như trời giáng.
"A a ô ưm...không...ngừng...mau ngừng...quá nhanh rồi...hức oa oa oa...
Trác Dực Thần khóc nấc lên trước chuyển động hung ác như muốn đâm thủng bụng y của hắn, cả người y hiện tại đã mẫn cảm tới mức không ngừng cao trào, dâm thuỷ từ trong hoa huyệt bị đánh cho sùi bọt tràn trề ra bên ngoài vang lên tiếng nước rõ mồn một, ngược lại dương vật bị người khoá chặt không buông làm y đầu óc như ngây dại đi, cơ thể mềm oặt vô lực giãy dụa mặc hắn đỉnh lộng.
"Nãy giờ tự mình chơi có sướng không, hửm, cưỡi trên người ta đã rồi giờ lại muốn phủi tay bỏ đi à?"
"Ta...không...hức...ta muốn bắn...Triệu Viễn Chu... a a ô ..."
"Cầu ta, van xin ta thao chết ngươi, tiểu tao hoá!"
Hạ thân sung huyết còn bị Triệu Viễn Chu hung hắn tát vào một cái, sau đó là đến âm đế mẫn cảm, Trác Dực Thần gần như hét lên, hoa huyệt co rút càng thêm dữ dội, tựa hồ muốn ngậm đứt dương vậy của hắn.
"A A A A.... Triệu Viễn Chu...xin ngươi...xin ngươi cho ta bắn...ư ahaa... ta không chịu nỗi nữa...khó chịu quá aaa..."
"Hôn ta."
Trác Dực Thần như bị thôi miên, đầu óc quay cuồng lập tức câu chặt lấy người Triệu Viễn Chu hôn lấy môi hắn, y rên rỉ trong nụ hôn khi bên dưới hắn vẫn điên cuồng thúc vào trong hoa huyệt, bất chợt hoa tâm mẫn cảm bị người đỉnh trúng, còn ác nghiệt xoay xoay như muốn nghiền nát điểm sung sướng đó, cả người thiếu niên lập tức run giật không thể kiềm né, há miệng vươn lưỡi mặc cho hắn mút mát lấy nó kéo về khoang miệng mình không ngừng dày vò.
Triệu Viễn Chu biết y đã tới cực hạn, nuốt trọn hết mọi tiếng rên rỉ dâm đãng của y rồi buông tay, trong lúc thiếu niên phun trào bạch dịch tóm lấy eo nhỏ của y hung hãn thúc mạnh thêm hai cái, tách mở ra cung khẩu chen quy đầu vào trong tử cung rồi cũng lũ lượt rót tinh vào bên trong.
"Ha..."
Đợi dương vật hắn run rẩy phun ra dòng bạch dịch cuối cùng Trác Dực Thần đã lâm vào mê man khi nào, cả người y hiện tại đỏ như một con tôm vừa được luộc chín, miệng cũng không thể ngậm lại liên tục há ra thở dốc, tầm mắt tan rã mơ hồ muốn khép lại, dáng vẻ sau một trận hoan ái làm cho Triệu Viễn Chu không nhịn được lại tiếp tục cứng lên.
Hắn lật thân thể mềm như cọng bún của Trác Dực Thần lại để y nằm sấp trên giường, lột bỏ hoàn toàn nội sam còn sót lại trên người y quẳng xuống dưới đất, tay nắm lấy thắt lưng y kéo dậy, để y quỳ trên hai chân mình, tư thế này làm lộ ra toàn bộ hai cánh mông no đủ cùng hoa huyệt sưng đỏ đang không ngừng nhỏ dâm thuỷ, Triệu Viễn Chu dùng sức nâng tay tát chan chát vào mông thịt thiếu niên mấy cái khiến y như bừng tỉnh.
"Aa ư...đau quá...ngươi đừng đánh."
"Hừm, hư hỏng như vậy, dâm đãng như vậy, nửa đêm bò lên giường ta còn chuốc thuốc ta rồi tự vui vẻ một mình, tao chết đi được, xem ta thế nào trừng trị ngươi."
Triệu Viễn Chu dứt câu lại nâng tính khí gân guốc của mình cắm thẳng vào hoa huyệt đã bị chà đạp ác liệt, Trác Dực Thần lập tức hai đùi đều mất khống chế run lẩy ba lẩy bẩy không trụ nổi muốn đổ xuống, lại bị hắn hung hăng giữ chặt thắt lưng ép giữ vững tư thế này.
"A a a...Triệu Viễn Chu...quá đủ rồi...ngươi tha ta đi a...ta không dám nữa...hức...còn làm nữa ta sẽ chết mất..."
"Vừa đúng ý ta, thao chết ngươi."
"Không ô ô ưm..."
Trác Dực Thần muốn giãy dụa bò đi hai cánh tay liền bị giữ lấy kéo ngược về phía sau, đổ dồn thân thể vào hai chân cùng nơi đang gắn chặt bên dưới, Triệu Viễn Chu tốc độ đỉnh nhập càng thêm điên cuồng, liên tục ba ba ba đánh vào mông thiếu niên, thậm chí hai túi tinh cũng muốn nhét vào bên trong, Trác Dực Thần hoảng loạn lắc đầu muốn dừng nhưng hoa huyệt bên dưới lại liên tục cắn chặt lấy lòng côn thịt hắn, hắn đã đợi ngày này lâu lắm rồi thì làm sao có thể dễ dàng buông tha cho y được.
Triệu Viễn Chu bắn ở trong hoa huyệt thêm một lần, đợi khi hắn rút ra dương vật thì nơi giao hợp đã trở thành một mớ lộn xộn, bạch tinh dâm thuỷ ồ ạt thi nhau tuôn ra ngoài, âm thần bị thao ác liệt lật sang hai bên phơi cái bụng sưng đỏ như nhuỵ hoa non nớt, bức huyệt cũng không ngậm lại được liên tục mấp máy trào ra tinh dịch, bộ dạng Trác Dực Thần hiện tại đáng thương tới cực điểm.
"Triệu Viễn Chu, ngươi tha mạng a...không làm nữa...bụng thực sự không chứa nổi nữa...hức..."
Trác Dực Thần khóc cũng khóc không nỗi, xụi lơ nằm nghiêng ở trên giường, mắt y nhắm chặt nhưng miệng vẫn không ngừng lầm bầm xin tha.
Triệu Viễn Chu đột ngột bóp lấy cằm y, hơi thở bỏng rát cùng cơ thể đầy uy áp phủ lên người thiếu niên, áp bức cùng chiếm hữu đều hiện rõ trong đáy mắt tối sầm của hắn, hắn vươn lưỡi liếm đi nước mắt đọng lại trên mi Trác Dực Thần, thủ thỉ thổi vào tai y.
"Trác Dực Thần, ngươi là của ta, thân thể này, hoa huyệt này cũng chỉ mình ta có thể thao."
"Ưm..."
Triệu Viễn Chu nói rồi lại triền miên quấn lấy môi y, thiếu niên hiện tại cạn kiệt sức lực hoàn toàn phó thác mặc hắn ở trên người càn quấy, nghe hắn nói vậy cũng chỉ ậm ừ đáp lại.
"Trác Dực Thần, ta yêu ngươi, từ rất lâu rồi, ta đợi ngày này cũng rất lâu."
"Hả?"
Thiếu niên như bừng tỉnh, uể oải mở ra mắt phượng xinh đẹp còn chưa tan bớt phong tình chớp chớp nhìn hắn, giống như không tin vào những gì mình vừa nghe.
"Ta nói ta yêu ngươi từ rất lâu rồi, nhưng mà ngươi là một con yêu điểu ngốc nghếch, lâu như vậy không nhìn ra tình ý của ta."
Trác Dực Thần tuy thực sự có chút ngốc, nhưng mà cứ nghĩ bản thân cùng Triệu Viễn Chu mấy ngàn năm qua từ địch thủ biến thành bằng hữu tiến triển cũng không quá khác thường, thậm chí cái hôm y tỉ thí thua hắn bị hắn khinh nhục cũng chỉ cho rằng khi đó hắn nhất thời không kiềm chế được mới đem y ra phát dục, nào ngờ được...
"Ta biết ta rất đẹp, nhưng ngươi cũng không cần nhìn chằm chằm ta như vậy."
Triệu Viễn Chu gọi về thần thức của y, bên dưới côn thịt chậm chạm cọ vào khe huyệt đẫm nước nhưng cũng chỉ đâm chọc bên ngoài không tiến vào.
"Hừ, đúng là tự mãn."
Trác Dực Thần thanh âm đã khản đặc đi nhiều sau trận hoan ái vừa rồi, lời nói vừa phát ra đã làm cổ họng y đau rát tới mức nhăn mặt, y hiện tại vô cùng mỏi mệt chỉ muốn ngủ một giấc, nhưng Triệu Viễn Chu dĩ nhiên không để y yên tĩnh tiếp tục làm phiền.
"Ngủ cái gì? Ai cho ngươi ngủ?"
"Còn không phải ngươi làm ta mệt chết à? Im lặng chút đi, ta buồn ngủ."
"Ngươi mà ngủ ta liền đâm vào, đâm tới khi ngươi tỉnh lại mới thôi."
Trác Dực Thần nghe vậy xong bị doạ sợ, cảm nhận đỉnh dương vật đã đặt ngay ngắn trước miệng huyệt lầy lội, chỉ cần nhấp nhẹ một cái cũng có thể tiến vào, y bây giờ thực sự là không ăn nỗi nữa, liền căng mắt không dám ngủ trừng trừng nhìn bắn.
"Ngươi cũng không thể bắt ta xuyên đêm mở mắt nhìn ngươi."
"Trác Dực Thần, từ đây về sau để ta yêu ngươi, được không?" Và thao ngươi mỗi ngày nữa.
Triệu Viễn Chu muốn nói vậy, nhưng mà sợ doạ tiểu yêu điểu chết khiếp nên cũng nói mỗi vế đầu, hắn không hỏi Trác Dực Thần có yêu hắn không, vì y yêu hắn hay không cũng không quan trọng, hắn chỉ cần y để cho mình yêu y thao y là được rồi.
Nhân sinh không còn gì luyến tiếc, tiểu song nhi này phải là của hắn.
"Này, mặt ngươi đáng sợ quá."
Trác Dực Thần chưa từng thấy kẻ nào bày tỏ tình ý lại trưng ra vẻ mặt muốn ăn tươi nuốt sống người khác như Triệu Viễn Chu, nhíu mày khó hiểu nhìn hắn.
"Làm sao? Ngươi dám không đồng ý?"
"Ưm..."
Triệu Viễn Chu sợ bị từ chối, gấp gáp chen quy đầu dương vật vào giữa hoa huyệt hơi hơi tiến vào, Trác Dực Thần gương mặt lập tức giãn ra thở mạnh một hơi, lia lịa gật gật đầu rồi lại lắc lắc đầu, biểu tình loạn xạ cả lên.
"Triệu Viễn Chu, ngươi là đang dùng nhục hình bức cung a..."
"Thế rốt cuộc được hay không được?"
Triệu Viễn Chu lần này ôm chặt lấy y, nghiến răng dùng sức đóng mạnh vào trong hoa tâm, thật sự là muốn vắt khô thiếu niên đang lẩy bẩy run rẩy dưới thân mình.
"Được được được a aa ngươi dừng lại đi...không ăn nỗi nữa đâu..."
"Cái miệng này không ăn nỗi nữa thì dùng cái miệng phía sau..."
Triệu Viễn Chu nở nụ cười đầy ẩn ý, Trác Dực Thần còn chưa hiểu hắn muốn làm gì đã thấy hai ngón tay thọc vào cái miệng đang há ra của mình quấn lấy nước bọt rồi đâm vào trong mật huyệt giữa hai kẽ mông, liền trừng mắt hét lên.
"Triệu Viễn Chu, nơi đó không được..."
"Thử liền biết được hay không."
Ngón tay nới rộng động huyệt chật chội nhỏ bé, đợi một lúc sau Triệu Viễn Chu liền rút ra dương vật chôn trong hoa huyệt chuyển hướng đâm vào trong động nhỏ ấy, dương vật trước đó thấm đầy dịch thuỷ nên tiến trình đi vào vô cùng dễ dàng, nơi đây chưa từng bị người khai phá cắn hắn chặt đến phát điên, cả Trác Dực Thần cảm giác hậu huyệt bị nhồi đầy người cũng ưỡn cong dâng lên khoái cảm kì lạ, thân thể song nhân nhi quả thực giống như sinh ra để bị người chà đạp, nơi nào cũng vô cùng nhạy cảm lại rất biết mị hoặc người khác.
"Triệu...Triệu Viễn Chu...hư...a..."
"Rên lớn như vậy, ai vừa nãy bảo không được, hửm?"
Triệu Viễn Chu bắt đầu trừu sáp như vũ bão, vách tràng bên trong co thắt cũng chậm rãi tiết ra dịch thuỷ, giúp chuyển động của hắn thêm trơn tru hơn, hoa huyệt béo múp đỏ hồng của thiếu niên theo từng trận đưa đẩy rung lắc đánh vào nhau văng ra dâm thuỷ, hắn lại không nhịn được dùng ngón tay tách mở đâm chọc vào, không ngừng xoa nắn kích thích âm đế nho nhỏ tròn tròn, gảy tới khi nó sưng cứng như muốn xung huyết tới nơi, nhận về thêm vô vàn tiếng rên rỉ dễ nghe của Trác Dực Thần.
"A a a đã nói đừng cả hai cùng lúc ...hức aa..."
"Không chịu nỗi ...thật sự sắp hỏng rồi..."
"Hu hu oa...Triệu Viễn Chu ngươi cái tên biến thái ngựa đực, đừng đâm nữa...đâm nữa ta sẽ chết thật đó..."
Sơn động vang dội tiếng xác thịt va chạm cùng tiếng la hét rên rỉ của thiếu niên, mà kẻ hung hăng liên tục gieo rắc tinh hoa vào trong người y không hề mảy may có ý định buông tha, không nói không rằng ngậm lấy cái miệng ồn ào này của y, bên dưới lại tiếp tục đưa đẩy tới khi thiếu niên co giật cao trào, không còn tinh dịch bắn ra chỉ còn lại nước tiểu nhạt màu phóng thành một đường cong tuyệt đẹp trong không trung.
"Á aaa lại bắn rồi...Triệu Viễn Chu, tha cho ta đi mà, song huyệt ta tê nhức không chịu nỗi nữa, ngày mai...ngày mai lại làm có được không?"
"Ngày mai lại cho ngươi thao mà...hức..."
Trác Dực Thần hề hề đáng thương lên tiếng, lại không để ý hừng đông đã rọi, tia sáng đầu ngày từ bên ngoài miệng động đang âm thầm hắt vào.
Triệu Viễn Chu liếc nhìn bên ngoài rồi lại nhìn tới gương mặt bị thao đến thất thần của Trác Dực Thần, mỉm cười ưu nhã nói một câu.
"Được, ngày mai đến rồi, lại tới."
.
Hoàn.
Rồi có ai viết H mà 7k chữ như tui không trời =)))))))))))))))) quá đáng sợ trước cái seri này r
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store